Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng
Chương 8: Quan tâm
Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Nguyên liệu có sẵn trong tay, hai ngày sau hương đã được làm xong.
Bởi vì trong lòng nhớ kĩ việc phải đưa một phần cho hoàng đế nên Tiết Tĩnh Xu tạo hình viên hương rất công phu.
Nàng với Liễu Nhi tìm đủ loại khuôn mẫu, làm viên hương thành hình hoa mai, đĩnh vàng, bánh nướng, hong khô ở chỗ bóng râm rồi cho vào hai chiếc hộp gỗ màu đỏ.
Từ hôm mùng tám tháng chạp truyền nàng vào cung thì sau đó trong cung không còn động tĩnh gì nữa. Tiết Tĩnh Xu vẫn sinh hoạt như ngày thường, học quy củ với Lý cô cô, lúc nhàn rỗi thì chép vài cuốn kinh thư cầu phúc cho thái hoàng thái hậu.
Nàng còn có thể điềm tĩnh như vậy nhưng trong phủ lại có những người đứng ngồi không yên.
Tiết lão thái gia lặng lẽ truyền tin tức vào trong cung mới biết loáng thoáng thân thể của thái hoàng thái hậu mấy ngày nay lại không được khỏe.
Ông nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, không phải do bệ hạ thay đổi là tốt rồi nhưng lại nhanh chóng lo lắng. Chuyện đứa cháu thứ ba của ông vào cung là do một tay thái hoàng thái hậu thúc đẩy, bây giờ thánh chỉ lập hậu vẫn chưa hạ, nếu thái hoàng thái hậu ngã xuống thì bệ hạ có nuốt lời hay không?
Suy đoán này khiến ông đứng ngồi không yên. Suy nghĩ cả nửa ngày rốt cuộc Chu lão thái quân lấy lí do thăm bệnh dùng bài tử tiến cung.
Cho đến khi Chu lão thái quân nhận được tin chính xác từ thái hoàng thái hậu thì ông mới thật sự yên tâm, giờ mới có tâm trạng hỏi thăm bệnh tình của người tỷ tỷ ruột thịt.
Thật ra thái hoàng thái hậu cũng không có bệnh gì lớn, chỉ là đã già nên không tránh khỏi bệnh tật, không chịu được nóng không chịu nổi lạnh. Nếu là người bình thường thì đại phu cũng không cần mời, chỉ cần uống vài thang thuốc ăn uống đầy đủ là được thôi.
Kim thượng lấy hiếu trị thiên hạ. Từ đầu mùa đông, khi thái hoàng thái hậu dây dưa trên giường bệnh tới giờ thì các loại dược liệu quý báu như nước chảy vào cung Trường Nhạc nhưng thân thể của bà vẫn lúc tốt lúc xấu.
Ai cũng biết bệnh này không thuốc nào có thể chữa được chỉ là không ai dám nói ra.
Năm trước, các thôn trang cho thuê ruộng đất chuyển vào kinh làm ăn, tặng cho mỗi cô nương, thiếu gia một đôi thỏ trắng để thưởng thức.
Hai hôm nay nhóm Ngũ cô nương đến chỗ Tiết Tĩnh Xu chơi, mỗi tay đều ôm một chú thỏ. Nội dung của cuộc trò chuyện từ các loại thức ăn, tin tức nho nhỏ biến thành cách nuôi thỏ.
Tiết Tĩnh Xu cũng được cho hai con nhưng đều đưa Liễu Nhi nuôi hết, nàng không có chút hứng thú nào với chúng cả.
Hôm đó là ngày hưu mộc(*) nên Lý cô cô cho hai người nghỉ ngơi.
(*) Ngày hưu mộc: Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là "hưu mộc nhật" – Nguồn: Từ Điển Hán Nôm –
Tiết Tĩnh Xu nằm bò lên bàn chép kinh Phật, thỉnh thoảng đi đi lại lại trên hành lang nhìn Liễu Nhi trêu chọc hai con thỏ.
Hạ ma ma ở tiền viện bỗng tiến vào nên Tiết Tĩnh Xu mời bà vào trong phòng.
Hạ ma ma thần thần bí bí nói: "Tam cô nương, quý phủ có vị Lục công tử đến chơi. Lão thái gia bảo người mau đến tiền viện."
Miệng bà nói Lục công tử nhưng ba ngón giữa lại cong lại làm động tác biểu thị số sáu (六).
Tiết Tĩnh Xu còn đang nghi ngờ Lục công tử là ai, trông thấy động tác của bà liền bừng tỉnh. Nàng hơi nhíu mày hỏi: "Bảo ta đến tiền viện là ý của Lục công tử hay là ý của ông nội?"
"Cái này..." Hạ ma ma ngập ngừng.
Tiết Tĩnh Xu đã hiểu, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Trong lòng nàng hiểu rõ ông bà nội muốn đưa nàng vào cung để duy trì thể diện và phú quý của Tiết gia. Nhưng bây giờ bệ hạ tới phủ chắc chắn là có chính sự cần bàn bạc với ông nội, thời điểm này muốn nàng đến để làm gì?
Xem như muốn nàng lộ mặt trước thánh giá nhưng cũng không cần phải vội vã như vậy chứ.
Nàng khẽ lắc đầu, mặt lộ ra vài phần mệt mỏi, "Ma ma, phiền ngài bẩm báo lại với ông hôm nay thân thể Tĩnh Xu khó chịu nên không gặp khách được."
"Ôi, sao làm vậy được..." Hạ ma ma nóng nảy nói.
Liễu Nhi đi qua đỡ Tiết Tĩnh Xu nói: "Tiểu thư, để em đỡ người về phòng nghỉ ngơi."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, kéo tay nàng vào phòng trong.
Hạ ma ma dậm chân một cái, thấy hai người đi dứt khoát như vậy nên không thể làm gì. Bà đành vội quay trở về phục mệnh.
Chờ bà đi xong Tiết Tĩnh Xu mới khẽ thở dài, "Liễu Nhi, ta không sao."
Liễu Nhi nói: "Em biết nhưng tiểu thư, nếu chúng ta đã nói không thoải mái thì cũng phải giả vờ cho chót, tốt xấu gì người cũng lên giường nằm đi. Mấy hôm nay học quy củ vất vả em cũng muốn được nghỉ ngơi một chút."
"Cũng tốt." Tiết Tĩnh Xu nghe lời nàng, ngoan ngoãn lên giường nằm.
Liễu Nhi đắp chăn cho nàng xong liền thuận tay sờ trán nàng xem rồi lập tức nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, người thật sự đang phát sốt."
"Thật sao?" Tiết Tĩnh Xu nghiêng đầu, "Quả thật hôm nay có hơi mệt mỏi. Ta cứ tưởng do trời lạnh nên lười hoạt động, cứ nghĩ không có gì đáng ngại nên chỉ cần ngủ một giấc là được, không cần phải quấy rầy đến người khác."
Liễu Nhi lấy lòng bàn tay sờ trán nàng rồi lại dùng mu bàn tay sờ qua, lòng mới hơi an tâm, "Chỉ hơi nóng thôi, giờ em đi lấy chậu nước lạnh lau cho người. Nếu chốc nữa vẫn không hạ nhiệt thì nhất định phải mời đại phu đấy."
"Được, nghe lời em."
Liễu Nhi ra ngoài lấy nước lạnh, vắt nước trên khăn rồi đắp lên trán nàng.
Tiết Tĩnh Xu thoải mái thở dài sau đó nhẹ giọng nói: "Liễu Nhi, lúc nãy em nghe thấy lời của Hạ ma ma à?"
"Nghe thấy ạ. Tiểu thư, Lục công tử là..."
"Là hoàng thượng. Lúc còn là hoàng tử, hắn đứng thứ sáu."
Liễu Nhi cả kinh nói: "Hoàng thượng đến? Hắn đến làm gì?"
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, "Có lẽ là có việc cần bàn bạc với ông nội. Ông muốn ta đi gặp khách nhưng ta không đi. Liễu Nhi, em nói ta có làm đúng hay không?"
Liễu Nhi suy nghĩ một chút mới nói: "Tiểu thư, quy củ của hoàng gia em chưa học xong nên không biết phải làm gì với chuyện này nhưng em biết ở gia đình bình thường, nếu hôn nhân còn chưa được định ra mà gặp nhau nhiều lần sẽ bị người ta nói xấu đấy. Huống hồ hoàng thượng đến quý phủ mà không sai người vào thông báo cho người thì hiển nhiên không phải tìm người rồi. Nếu đã vậy thì càng không nên đi, nếu không trong lòng hắn sẽ nghĩ người như thế nào chứ? Tuy hoàng thượng cao quý thật nhưng cũng không có luật bắt chúng ta phải vội vã như vậy mà."
Tiết Tĩnh Xu thở dài nói: "Đúng vậy, đạo lí đơn giản như thế mà ông nội cũng không hiểu."
Có lẽ không phải ông không hiểu mà là để đạt được mục đích thì phải bỏ xuống một thứ gì đó.
Liễu Nhi thấy tâm trạng nàng không tốt thì nói: "Không nói chuyện này nữa. Tiểu thư, chờ em nuôi con thỏ béo lên một chút, sinh vài đứa nhỏ rồi chúng ta bảo phòng bếp nướng thỏ lên ăn đi."
Vốn Tiết Tĩnh Xu đang vô cùng phiền muộn nhưng nghe xong lời này của nàng lập tức xùy cười, "Ta thấy em nuôi chúng tận tâm như vậy, cứ tưởng em thật lòng yêu thích, ai ngờ lại chỉ nhớ thương thịt của chúng nó. Nếu đám Uyển Uyển nghe được nhất định sẽ khóc nhè cho em xem."
Liễu Nhi cười hì hì nói: "Trước kia ở trên núi em cũng định nuôi nhưng sư phụ lại không cho. Tiểu thư người không biết em thèm ăn đùi gà bao lâu rồi đâu."
"Em ấy." Tiết Tĩnh Xu bật cười, "Lúc nào cũng nghĩ đến đồ ăn nhưng chẳng biết chúng đi đâu hết rồi. Cơ mà cũng lâu lắm rồi chưa thấy em cao ra hay béo lên."
Liễu Nhi chỉ vào đầu mình, "Tất cả đều bổ sung vào đây nha."
"Da mặt dày." Tiết Tĩnh Xu cười nàng.
Liễu Nhi rung đùi đắc ý, "Đó là miệng rộng ăn cả thế giới. Tiểu thư, người ngủ một lát đi, em ở đây trông."
"Ừm, được rồi." Tiết Tĩnh Xu nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn còn mang theo vài phần vui vẻ, không lâu sau đã ngủ.
Liễu Nhi thấy nàng đã chìm vào giấc ngủ thì nhẹ tay nhẹ chân ra phòng ngoài gác cửa.
Hạ ma ma đi chưa được bao lâu đã quay lại. Lần này còn dẫn theo một người ở sau lưng.
Liễu Nhi nhìn người kia, khuôn mặt trắng trẻo không có râu, trông mặt không được tự nhiên cho lắm. Lòng nàng hơi nghi hoặc nhưng liền nhanh chóng hiểu rõ, có lẽ đây là công công trong cung.
Nàng đứng dậy nói với Hạ ma ma: "Ma ma, tiểu thư bị sốt, giờ còn đang ngủ."
Hạ ma ma bán tính bán nghi, vừa rồi trông vẫn còn tốt lắm mà sao bây giờ đã sốt ngay được? Hay là giả vờ?
Cứ coi như Tam cô nương đang giả vờ nhưng hạ nhân nào dám chất vấn nàng. Hiện nay cả phủ, thậm chí cả kinh thành ai mà không biết về sau Tam cô nương sẽ làm hoàng hậu, là người để Tiết phủ dựa vào? Ngay cả lão thái gia thái quân còn phải tâng bốc nàng, ai dám nói một chữ "không" với nàng chứ?
Bà đành lo lắng nói: "Bệnh của Tam cô nương có nặng lắm không, có cần mời đại phu đến hay không? Lục công tử nghe nói thân thể cô nương khó chịu nên đặc biệt tới hỏi thăm."
Liễu Nhi nhìn về phía vị công công rồi khẽ cúi chào, "Lục công tử có lòng, tiểu thư không sao, có lẽ ngủ một giấc là hết."
Vị công công kia gật đầu, giọng nói hơi chói tai, "Nếu đã vậy thì ta không quấy rầy Tiết cô nương nghỉ ngơi nữa."
Hai người chuẩn bị rời đi thì giọng nói buồn ngủ của Tiết Tĩnh Xu từ trong phòng truyền ra, "Liễu Nhi, lấy hương trong tủ đưa cho vị đại nhân này, nhờ hắn chuyển cho Lục công tử."
"Dạ." Liễu Nhi vội vàng lấy hộp hương đã làm xong từ hôm trước ra.
Nàng thấy ánh mắt tò mò của Hạ ma ma nhìn chiếc hộp. Để chặn miệng bà, để bà đỡ phải đi lén lút nói xấu nên đã dứt khoát mở hộp ra cho bà nhìn rõ rồi thoải mái nói: "Đây là hương Lục công tử nhờ tiểu thư làm, xin đại nhân chuyển hộ người."
Vị công công kia nhận bằng hai tay rồi cung kính nói vâng.
Chờ hai người rời đi, Liễu Nhi mới vào phòng đút trà cho Tiết Tĩnh Xu sau đó sờ trán nàng nhưng vẫn hơi nóng, "Tiểu thư, có cần mời đại phu không ạ?"
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày buồn rầu, "Chờ một chút, đại phu kê thuốc khó uống lắm."
Liễu Nhi vui vẻ nói: "Người còn nói em giống trẻ con, người cũng có hơn em là bao đâu, lớn như thế rồi mà còn sợ uống thuốc."
"Em nói cứ như mình cũng không sợ ấy. Mấy tháng trước ai uống một ngụm thuốc lại ăn một cái kẹo hả?" Có lẽ do bị bệnh nên Tiết Tĩnh Xu bộc lộ tính cách trẻ con hiếm thấy vì vậy rất không phục mà lên tiếng.
Liễu Nhi cố chấp giải thích: "Rõ ràng là do cái đĩa quá nhỏ, có mỗi hai cái kẹo."
"Dạ dạ dạ, là do đĩa quá nhỏ. Có khi lần sau phải cho em cầm hẳn cái chậu rửa chân thì mới đủ."
Liễu Nhi lè lưỡi không còn gì để nói.
Cơm trưa thì Liễu Nhi nhờ Vân Hương bưng vào phòng, đút cho Tiết Tĩnh Xu đang nằm trên giường. Sau đó nàng ngủ một lúc, khi tỉnh lại đã không còn thấy khó chịu nữa.
Liễu Nhi kiểm tra trán của nàng, quả thật đã hết sốt rồi.
Tiết Tĩnh Xu cảm thấy may mắn nói: "May mà không mời đại phu đến khám, em xem không phải ta đã khỏi rồi sao?"
Liễu Nhi không chút khách khí nói: "Không phải là người cảm thấy may mắn vì đại phu không tới mà là may mắn vì không phải uống thuốc thì có."
Tiết Tĩnh Xu điểm đầu nàng rồi sẵng giọng: "Nha đầu thối."
Hai người nói cười qua lại, Liễu Nhi dùng nước ấm lau qua thân thể nàng, đang chuẩn bị đỡ nàng xuống giường thì Vân Hương vội chạy vào, "Tam cô nương, thái y trong cung đến xem bệnh cho người."
Beta: Vũ Ngư Nhi
Nguyên liệu có sẵn trong tay, hai ngày sau hương đã được làm xong.
Bởi vì trong lòng nhớ kĩ việc phải đưa một phần cho hoàng đế nên Tiết Tĩnh Xu tạo hình viên hương rất công phu.
Nàng với Liễu Nhi tìm đủ loại khuôn mẫu, làm viên hương thành hình hoa mai, đĩnh vàng, bánh nướng, hong khô ở chỗ bóng râm rồi cho vào hai chiếc hộp gỗ màu đỏ.
Từ hôm mùng tám tháng chạp truyền nàng vào cung thì sau đó trong cung không còn động tĩnh gì nữa. Tiết Tĩnh Xu vẫn sinh hoạt như ngày thường, học quy củ với Lý cô cô, lúc nhàn rỗi thì chép vài cuốn kinh thư cầu phúc cho thái hoàng thái hậu.
Nàng còn có thể điềm tĩnh như vậy nhưng trong phủ lại có những người đứng ngồi không yên.
Tiết lão thái gia lặng lẽ truyền tin tức vào trong cung mới biết loáng thoáng thân thể của thái hoàng thái hậu mấy ngày nay lại không được khỏe.
Ông nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, không phải do bệ hạ thay đổi là tốt rồi nhưng lại nhanh chóng lo lắng. Chuyện đứa cháu thứ ba của ông vào cung là do một tay thái hoàng thái hậu thúc đẩy, bây giờ thánh chỉ lập hậu vẫn chưa hạ, nếu thái hoàng thái hậu ngã xuống thì bệ hạ có nuốt lời hay không?
Suy đoán này khiến ông đứng ngồi không yên. Suy nghĩ cả nửa ngày rốt cuộc Chu lão thái quân lấy lí do thăm bệnh dùng bài tử tiến cung.
Cho đến khi Chu lão thái quân nhận được tin chính xác từ thái hoàng thái hậu thì ông mới thật sự yên tâm, giờ mới có tâm trạng hỏi thăm bệnh tình của người tỷ tỷ ruột thịt.
Thật ra thái hoàng thái hậu cũng không có bệnh gì lớn, chỉ là đã già nên không tránh khỏi bệnh tật, không chịu được nóng không chịu nổi lạnh. Nếu là người bình thường thì đại phu cũng không cần mời, chỉ cần uống vài thang thuốc ăn uống đầy đủ là được thôi.
Kim thượng lấy hiếu trị thiên hạ. Từ đầu mùa đông, khi thái hoàng thái hậu dây dưa trên giường bệnh tới giờ thì các loại dược liệu quý báu như nước chảy vào cung Trường Nhạc nhưng thân thể của bà vẫn lúc tốt lúc xấu.
Ai cũng biết bệnh này không thuốc nào có thể chữa được chỉ là không ai dám nói ra.
Năm trước, các thôn trang cho thuê ruộng đất chuyển vào kinh làm ăn, tặng cho mỗi cô nương, thiếu gia một đôi thỏ trắng để thưởng thức.
Hai hôm nay nhóm Ngũ cô nương đến chỗ Tiết Tĩnh Xu chơi, mỗi tay đều ôm một chú thỏ. Nội dung của cuộc trò chuyện từ các loại thức ăn, tin tức nho nhỏ biến thành cách nuôi thỏ.
Tiết Tĩnh Xu cũng được cho hai con nhưng đều đưa Liễu Nhi nuôi hết, nàng không có chút hứng thú nào với chúng cả.
Hôm đó là ngày hưu mộc(*) nên Lý cô cô cho hai người nghỉ ngơi.
(*) Ngày hưu mộc: Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là "hưu mộc nhật" – Nguồn: Từ Điển Hán Nôm –
Tiết Tĩnh Xu nằm bò lên bàn chép kinh Phật, thỉnh thoảng đi đi lại lại trên hành lang nhìn Liễu Nhi trêu chọc hai con thỏ.
Hạ ma ma ở tiền viện bỗng tiến vào nên Tiết Tĩnh Xu mời bà vào trong phòng.
Hạ ma ma thần thần bí bí nói: "Tam cô nương, quý phủ có vị Lục công tử đến chơi. Lão thái gia bảo người mau đến tiền viện."
Miệng bà nói Lục công tử nhưng ba ngón giữa lại cong lại làm động tác biểu thị số sáu (六).
Tiết Tĩnh Xu còn đang nghi ngờ Lục công tử là ai, trông thấy động tác của bà liền bừng tỉnh. Nàng hơi nhíu mày hỏi: "Bảo ta đến tiền viện là ý của Lục công tử hay là ý của ông nội?"
"Cái này..." Hạ ma ma ngập ngừng.
Tiết Tĩnh Xu đã hiểu, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Trong lòng nàng hiểu rõ ông bà nội muốn đưa nàng vào cung để duy trì thể diện và phú quý của Tiết gia. Nhưng bây giờ bệ hạ tới phủ chắc chắn là có chính sự cần bàn bạc với ông nội, thời điểm này muốn nàng đến để làm gì?
Xem như muốn nàng lộ mặt trước thánh giá nhưng cũng không cần phải vội vã như vậy chứ.
Nàng khẽ lắc đầu, mặt lộ ra vài phần mệt mỏi, "Ma ma, phiền ngài bẩm báo lại với ông hôm nay thân thể Tĩnh Xu khó chịu nên không gặp khách được."
"Ôi, sao làm vậy được..." Hạ ma ma nóng nảy nói.
Liễu Nhi đi qua đỡ Tiết Tĩnh Xu nói: "Tiểu thư, để em đỡ người về phòng nghỉ ngơi."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, kéo tay nàng vào phòng trong.
Hạ ma ma dậm chân một cái, thấy hai người đi dứt khoát như vậy nên không thể làm gì. Bà đành vội quay trở về phục mệnh.
Chờ bà đi xong Tiết Tĩnh Xu mới khẽ thở dài, "Liễu Nhi, ta không sao."
Liễu Nhi nói: "Em biết nhưng tiểu thư, nếu chúng ta đã nói không thoải mái thì cũng phải giả vờ cho chót, tốt xấu gì người cũng lên giường nằm đi. Mấy hôm nay học quy củ vất vả em cũng muốn được nghỉ ngơi một chút."
"Cũng tốt." Tiết Tĩnh Xu nghe lời nàng, ngoan ngoãn lên giường nằm.
Liễu Nhi đắp chăn cho nàng xong liền thuận tay sờ trán nàng xem rồi lập tức nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, người thật sự đang phát sốt."
"Thật sao?" Tiết Tĩnh Xu nghiêng đầu, "Quả thật hôm nay có hơi mệt mỏi. Ta cứ tưởng do trời lạnh nên lười hoạt động, cứ nghĩ không có gì đáng ngại nên chỉ cần ngủ một giấc là được, không cần phải quấy rầy đến người khác."
Liễu Nhi lấy lòng bàn tay sờ trán nàng rồi lại dùng mu bàn tay sờ qua, lòng mới hơi an tâm, "Chỉ hơi nóng thôi, giờ em đi lấy chậu nước lạnh lau cho người. Nếu chốc nữa vẫn không hạ nhiệt thì nhất định phải mời đại phu đấy."
"Được, nghe lời em."
Liễu Nhi ra ngoài lấy nước lạnh, vắt nước trên khăn rồi đắp lên trán nàng.
Tiết Tĩnh Xu thoải mái thở dài sau đó nhẹ giọng nói: "Liễu Nhi, lúc nãy em nghe thấy lời của Hạ ma ma à?"
"Nghe thấy ạ. Tiểu thư, Lục công tử là..."
"Là hoàng thượng. Lúc còn là hoàng tử, hắn đứng thứ sáu."
Liễu Nhi cả kinh nói: "Hoàng thượng đến? Hắn đến làm gì?"
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, "Có lẽ là có việc cần bàn bạc với ông nội. Ông muốn ta đi gặp khách nhưng ta không đi. Liễu Nhi, em nói ta có làm đúng hay không?"
Liễu Nhi suy nghĩ một chút mới nói: "Tiểu thư, quy củ của hoàng gia em chưa học xong nên không biết phải làm gì với chuyện này nhưng em biết ở gia đình bình thường, nếu hôn nhân còn chưa được định ra mà gặp nhau nhiều lần sẽ bị người ta nói xấu đấy. Huống hồ hoàng thượng đến quý phủ mà không sai người vào thông báo cho người thì hiển nhiên không phải tìm người rồi. Nếu đã vậy thì càng không nên đi, nếu không trong lòng hắn sẽ nghĩ người như thế nào chứ? Tuy hoàng thượng cao quý thật nhưng cũng không có luật bắt chúng ta phải vội vã như vậy mà."
Tiết Tĩnh Xu thở dài nói: "Đúng vậy, đạo lí đơn giản như thế mà ông nội cũng không hiểu."
Có lẽ không phải ông không hiểu mà là để đạt được mục đích thì phải bỏ xuống một thứ gì đó.
Liễu Nhi thấy tâm trạng nàng không tốt thì nói: "Không nói chuyện này nữa. Tiểu thư, chờ em nuôi con thỏ béo lên một chút, sinh vài đứa nhỏ rồi chúng ta bảo phòng bếp nướng thỏ lên ăn đi."
Vốn Tiết Tĩnh Xu đang vô cùng phiền muộn nhưng nghe xong lời này của nàng lập tức xùy cười, "Ta thấy em nuôi chúng tận tâm như vậy, cứ tưởng em thật lòng yêu thích, ai ngờ lại chỉ nhớ thương thịt của chúng nó. Nếu đám Uyển Uyển nghe được nhất định sẽ khóc nhè cho em xem."
Liễu Nhi cười hì hì nói: "Trước kia ở trên núi em cũng định nuôi nhưng sư phụ lại không cho. Tiểu thư người không biết em thèm ăn đùi gà bao lâu rồi đâu."
"Em ấy." Tiết Tĩnh Xu bật cười, "Lúc nào cũng nghĩ đến đồ ăn nhưng chẳng biết chúng đi đâu hết rồi. Cơ mà cũng lâu lắm rồi chưa thấy em cao ra hay béo lên."
Liễu Nhi chỉ vào đầu mình, "Tất cả đều bổ sung vào đây nha."
"Da mặt dày." Tiết Tĩnh Xu cười nàng.
Liễu Nhi rung đùi đắc ý, "Đó là miệng rộng ăn cả thế giới. Tiểu thư, người ngủ một lát đi, em ở đây trông."
"Ừm, được rồi." Tiết Tĩnh Xu nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn còn mang theo vài phần vui vẻ, không lâu sau đã ngủ.
Liễu Nhi thấy nàng đã chìm vào giấc ngủ thì nhẹ tay nhẹ chân ra phòng ngoài gác cửa.
Hạ ma ma đi chưa được bao lâu đã quay lại. Lần này còn dẫn theo một người ở sau lưng.
Liễu Nhi nhìn người kia, khuôn mặt trắng trẻo không có râu, trông mặt không được tự nhiên cho lắm. Lòng nàng hơi nghi hoặc nhưng liền nhanh chóng hiểu rõ, có lẽ đây là công công trong cung.
Nàng đứng dậy nói với Hạ ma ma: "Ma ma, tiểu thư bị sốt, giờ còn đang ngủ."
Hạ ma ma bán tính bán nghi, vừa rồi trông vẫn còn tốt lắm mà sao bây giờ đã sốt ngay được? Hay là giả vờ?
Cứ coi như Tam cô nương đang giả vờ nhưng hạ nhân nào dám chất vấn nàng. Hiện nay cả phủ, thậm chí cả kinh thành ai mà không biết về sau Tam cô nương sẽ làm hoàng hậu, là người để Tiết phủ dựa vào? Ngay cả lão thái gia thái quân còn phải tâng bốc nàng, ai dám nói một chữ "không" với nàng chứ?
Bà đành lo lắng nói: "Bệnh của Tam cô nương có nặng lắm không, có cần mời đại phu đến hay không? Lục công tử nghe nói thân thể cô nương khó chịu nên đặc biệt tới hỏi thăm."
Liễu Nhi nhìn về phía vị công công rồi khẽ cúi chào, "Lục công tử có lòng, tiểu thư không sao, có lẽ ngủ một giấc là hết."
Vị công công kia gật đầu, giọng nói hơi chói tai, "Nếu đã vậy thì ta không quấy rầy Tiết cô nương nghỉ ngơi nữa."
Hai người chuẩn bị rời đi thì giọng nói buồn ngủ của Tiết Tĩnh Xu từ trong phòng truyền ra, "Liễu Nhi, lấy hương trong tủ đưa cho vị đại nhân này, nhờ hắn chuyển cho Lục công tử."
"Dạ." Liễu Nhi vội vàng lấy hộp hương đã làm xong từ hôm trước ra.
Nàng thấy ánh mắt tò mò của Hạ ma ma nhìn chiếc hộp. Để chặn miệng bà, để bà đỡ phải đi lén lút nói xấu nên đã dứt khoát mở hộp ra cho bà nhìn rõ rồi thoải mái nói: "Đây là hương Lục công tử nhờ tiểu thư làm, xin đại nhân chuyển hộ người."
Vị công công kia nhận bằng hai tay rồi cung kính nói vâng.
Chờ hai người rời đi, Liễu Nhi mới vào phòng đút trà cho Tiết Tĩnh Xu sau đó sờ trán nàng nhưng vẫn hơi nóng, "Tiểu thư, có cần mời đại phu không ạ?"
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày buồn rầu, "Chờ một chút, đại phu kê thuốc khó uống lắm."
Liễu Nhi vui vẻ nói: "Người còn nói em giống trẻ con, người cũng có hơn em là bao đâu, lớn như thế rồi mà còn sợ uống thuốc."
"Em nói cứ như mình cũng không sợ ấy. Mấy tháng trước ai uống một ngụm thuốc lại ăn một cái kẹo hả?" Có lẽ do bị bệnh nên Tiết Tĩnh Xu bộc lộ tính cách trẻ con hiếm thấy vì vậy rất không phục mà lên tiếng.
Liễu Nhi cố chấp giải thích: "Rõ ràng là do cái đĩa quá nhỏ, có mỗi hai cái kẹo."
"Dạ dạ dạ, là do đĩa quá nhỏ. Có khi lần sau phải cho em cầm hẳn cái chậu rửa chân thì mới đủ."
Liễu Nhi lè lưỡi không còn gì để nói.
Cơm trưa thì Liễu Nhi nhờ Vân Hương bưng vào phòng, đút cho Tiết Tĩnh Xu đang nằm trên giường. Sau đó nàng ngủ một lúc, khi tỉnh lại đã không còn thấy khó chịu nữa.
Liễu Nhi kiểm tra trán của nàng, quả thật đã hết sốt rồi.
Tiết Tĩnh Xu cảm thấy may mắn nói: "May mà không mời đại phu đến khám, em xem không phải ta đã khỏi rồi sao?"
Liễu Nhi không chút khách khí nói: "Không phải là người cảm thấy may mắn vì đại phu không tới mà là may mắn vì không phải uống thuốc thì có."
Tiết Tĩnh Xu điểm đầu nàng rồi sẵng giọng: "Nha đầu thối."
Hai người nói cười qua lại, Liễu Nhi dùng nước ấm lau qua thân thể nàng, đang chuẩn bị đỡ nàng xuống giường thì Vân Hương vội chạy vào, "Tam cô nương, thái y trong cung đến xem bệnh cho người."
Tác giả :
Khai Hoa Bất Kết Quả