Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng
Chương 76: Tình thú
Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Cho dù An vương không cam lòng đến mức nào thì ý chỉ đã hạ xuống của thái hoàng thái hậu cũng không thể sửa đổi, hắn nguyện ý thì tốt mà không muốn cũng được, đều phải lấy Tiếu An Minh làm chính phi mà thôi.
Những người muốn đưa con gái vào cung đã vô vọng, An thân vương cũng đã có chính phi, những người đang mong ngóng còn lại đều đã chết tâm, đi tìm con rể khác.
Vì vậy mà kinh thành vô cùng náo nhiệt, hạ cung cũng được thanh tĩnh không ít.
Bắt đầu sang tháng bảy, ban ngày vẫn nóng như trước nhưng đêm lại dần mát hơn nhiều.
Tiết Khất Xảo (*) ngày hôm nay, hạ cung cũng theo tập tục cúng lễ Nguyệt Thần, rất nhiều tiểu cung nữ lén lút trốn dưới hành lang gấp khúc, bên cạnh hòn non bộ tâm sự với Nguyệt Thần.
(*) Tiết Khất Xảo: Còn gọi là lễ Thất Tịch.
Trong cung thái hoàng thái hậu tổ chức một bữa tiệc nhỏ, người đến gồm có mấy vị vương phi, công chúa, quận chúa cùng với nữ nhi của các bà.
Vĩnh Bình quận chúa cũng đưa con gái Thẩm An Thiến đến.
Mấy hôm nay, các cô gái đến độ tuổi trong kinh thành đều đã bắt đầu làm mai mối, chỉ có Vĩnh Bình quận chúa vẫn còn án binh bất động.
Chẳng phải bà hy vọng con gái mình có thể vào cung, chỉ là những thanh niên công tử trong thành đều không ai lọt được vào mắt bà, nếu gả con gái đi thì sẽ không thể trợ giúp cho chồng và con trai của bà. Lần này bà đưa Thẩm An Thiến đến vì muốn thái hoàng thái hậu sẽ thưởng cho nó một mối hôn nhân tốt.
Đã hơn mười ngày Thẩm An Thiến chưa vào cung, Tiết Tĩnh Xu nhìn nàng ấy, dường như là gầy hơn trước một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn chắc chỉ to hơn bàn tay một chút, đuôi mắt hơi đỏ, không biết có phải vừa khóc hay không, nhìn qua quả thực khiến người ta cảm thấy rất đau lòng.
Thái hoàng thái hậu cũng chú ý đến nàng ấy, vẫy tay bảo nàng ấy đến trước mặt, "Đứa nhỏ này, mấy ngày nay ta không gọi con, con cũng không biết đường vào cung thăm ta à?"
Thẩm An Thiến cẩn thận nhìn mẹ mình, không dám nói lời nào.
Vĩnh Bình quận chúa vội đáp lời: "Qua mấy ngày nữa là sinh thần của thái hoàng thái hậu, đứa nhỏ này nói muốn chuẩn bị lễ vật cho người nên mấy hôm nay một mực ở trong phòng chuẩn bị ạ."
"Ồ?" Thái hoàng thái hậu nhìn Vĩnh Bình, không biết có tin không nhưng vẫn nói với Thẩm An Thiến: "Nếu là vậy thì con có lòng rồi. Đã lâu ta không gặp con nên hơi nhớ nhung, tối nay con ngủ lại trong cung ta trò chuyện đi."
Thẩm An Thiến không nói gì, Vĩnh Bình quận chúa tiến lên một bước, dường như đang định nói gì.
Thái hoàng thái hậu vẫy tay nói: "Ta biết ngươi không nỡ bỏ con gái nhưng cho ta mượn một đêm thì có sao đâu, chẳng lẽ ngươi lại nhỏ mọn thế?"
Thái hoàng thái hậu đã nói đến nước này, Vĩnh Bình đành cười đồng ý.
Không lâu sau, thái hoàng thái hậu thấy mệt mỏi nên tất cả mọi người đều thức thời lui ra.
Bởi vì hôm nay trong bữa tiệc toàn là phái nữ nên hoàng đế không xuất hiện, một mực ở điện Yên Ba Tống Sảng chờ Tiết Tĩnh Xu.
Thấy Tiết Tĩnh Xu được cung nữ dìu vào, hắn đứng dậy tiếp tay, rồi phất tay cho cung nhân lui ra.
Tiết Tĩnh Xu nói khẽ: "Để bệ hạ đợi lâu rồi."
Hoàng đế đáp lại: "Coi như là trải nghiệm cõi lòng của hoàng hậu khi bình thường phải chờ ta trong cung, cô đơn gian nan, về sau nhất định ta sẽ không để hoàng hậu đợi lâu."
Tiết Tĩnh Xu nghe xong lòng liền mềm nhũn, thả lỏng người, dựa vào ngực hắn: "Lúc thiếp đợi bệ hạ thì không hề cảm thấy gian nan, bởi thiếp biết, nhất định bệ hạ sẽ tới."
Nàng ngẩng đầu, dịu dàng nhìn hoàng đế, "Chỉ xin bệ hạ nhớ kĩ, bất kể bệ hạ ở nơi đâu, thiếp vẫn luôn ở đây chờ, chỉ cần bệ hạ quay đầu là có thể thấy thiếp."
Hoàng đế đặt một nụ hôn lên trán nàng, "Được, ta sẽ nhớ, sẽ không cô phụ sự chờ đợi của hoàng hậu."
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Tiết Tĩnh Xu nắm tay hoàng đế đi về phía cửa sổ, chỉ vào vầng trăng rằm, nói với hắn: "Bệ hạ có biết không, dân gian thường hay truyền miệng bảo nhau rằng, vào ngày tiết Khất Xảo, chỉ cần ngươi nói cho Nguyệt Thần nương nương tâm nguyện của mình, nương nương sẽ giúp ngươi thực hiện nó."
Đại đa số mọi người không tin chuyện truyền miệng này, chẳng qua không bỏ vì đó là tập tục. Nhưng hoàng đế vẫn hỏi: "Vậy tâm nguyện của Mạn Mạn là gì? Nói ta nghe xem nào."
Tiết Tĩnh Xu nhấp môi cười: "Nói ra thì không linh, chỉ cần thầm đọc trong lòng thôi."
Hoàng đế tiến lên ôm nàng: "Không đâu, nàng nói đi, nếu Nguyệt Thần nương nương không nghe thấy, ta sẽ giúp nàng thực hiện."
Tiết Tĩnh Xu dựa vào ngực hắn, khẽ lắc đầu: "Có những lời này của bệ hạ là đủ rồi, tâm nguyện có được thực hiện hay không không quan trọng nữa."
Hoàng đế cũng không hỏi tiếp nữa, hai tay di chuyển đến bụng nàng: "Hôm nay hoàng nhi có nghịch không?"
Tiết Tĩnh Xu trả lời: "Không có, nó nghe lời lắm."
Nàng như nhớ tới cái gì, vừa cười vừa nói: "Bệ hạ chàng nói xem, có phải lần trước nó nghe thấy bệ hạ bảo sẽ trừng trị nó nên mới không dám nghịch không?"
Hoàng đế khẽ nhếch miệng, "Nếu thật sự có hiệu quả thì ta sẽ nói vài lần cho nó an phận một chút."
Tiết Tĩnh Xu không hài lòng nói: "Bệ hạ tha cho nó đi, nó nhỏ như thế làm sao mà chịu được sự đe dọa của chàng."
Hoàng đế cúi đầu hôn lên mái tóc nàng.
Ngày hôm sau, Tiết Tĩnh Xu đi thỉnh an thái hoàng thái hậu.
Thẩm An Thiến đã ở đó, thấy Tiết Tĩnh Xu liền quỳ xuống làm đại lễ. Tiết Tĩnh Xu vội vàng cho người đỡ nàng lên.
Thái hoàng thái hậu nói với Thẩm An Thiến: "Nếu mẹ con lo lắng thế thì con cứ về trước đi. Nhớ kĩ, chuyện ta nói với con không cần nói lại cho nó, chỉ cần nói ta giữ con ở lại tán gẫu thôi."
Thẩm An Thiến cung kính đồng ý rồi thi lễ một cái mới quy củ lui xuống.
Đợi nàng đi ra, Tiết Tĩnh Xu mới hỏi: "Hoàng tổ mẫu, Thẩm cô nương làm sao thế ạ?"
Thái hoàng thái hậu thở dài: "Vĩnh Bình ấy mà, lúc trẻ thì còn tạm được chứ càng già lại càng hồ đồ, lòng dạ lại càng tàn nhẫn. Có lẽ thấy Vĩnh Ninh được đứa con rể là An vương nên trong lòng ghen tị, cũng muốn con gái của mình được gả cho người có quyền thế. Chẳng phải lần trước ta bảo con là nha đầu kia coi trọng Tiểu Phan sao? Không biết tại sao Vĩnh Bình biết chuyện này, mà nó một lòng muốn quyền thế, sao có thể hài lòng Tiểu Phan chứ? Nên mấy ngày nay mới cấm túc Tiểu Tứ Nhi trong phủ, sợ con bé vào cung xin ta tứ hôn. Vì vậy hôm qua khi ta nói muốn giữ nha đầu kia ở lại qua đêm, Vĩnh Bình mới bất an như vậy."
Tiết Tĩnh Xu khẽ nhíu mày, hỏi: "Vậy Thẩm cô nương định thế nào ạ?"
Thái hoàng thái hậu thở dài, "Nha đầu kia nhu nhược vài chục năm, bị mẹ xoa bóp vài chục năm, có lẽ bây giờ đã bị ép đến đường cùng nên đêm qua một mực cầu xin ta gả đi thật xa, chỉ cần không ở lại kinh thành, không ở dưới mí mắt của mẹ nó thì ở đâu cũng được."
Tiết Tĩnh Xu liền nói: "Một tiểu cô nương mà lại lấy chồng xa, bên người không có chỗ dựa thì sao mà yên tâm được?"
"Ta cũng nghĩ thế, nhưng con xem bộ dạng của nó bây giờ sao còn chịu đựng được sự giày vò của mẹ nó? Thân thể ta thế này thì không thể giữ nó ở trong cung mãi được, hơn nữa ở trong cung lâu chỉ sợ bên ngoài lại bị truyền cái gì không tốt. Ta không giúp nó được bao lâu, nếu không tìm cơ hội gả nó ra ngoài thì sớm muộn gì cũng lại rơi vào tay mẹ nó, làm đá kê chân cho cha anh thôi."
Tiết Tĩnh Xu bỗng lặng đi, nàng nhớ lúc sang năm mới, Phan thần y từng bảo thái hoàng thái hậu chỉ có thể sống được nửa năm một năm nữa thôi.
Năm nay đã qua được một nửa, bà lão hiền lành ấy, có thể nói, số ngày còn sống chỉ còn đếm trên đầu ngón tay thôi.
Nhưng dù vậy, bà vẫn phải quan tâm đến chuyện của con cháu, cho dù Thẩm An Thiến không quá thân thiết với bà nhưng với lòng từ bi của mình, bà không đành lòng nhìn một tiểu cô nương phải gặp trắc trở trong cuộc sống.
Hốc mắt Tiết Tĩnh Xu hơi ướt, một lão nhân gia như vậy, vì sao không thể sống lâu trăm tuổi chứ?
Nàng ổn định lại tâm trạng, hỏi bà: "Hoàng tổ mẫu, người có dự định gì không ạ? Không biết con có thể làm gì không?"
Thái hoàng thái hậu cười nói: "Đúng là có một việc muốn nhờ con. Một khoảng thời gian nữa, võ tướng canh phòng biên cương sẽ trở về kinh báo cáo công tác, đến lúc đó sẽ có trận đấu võ nghệ giữa các tướng sĩ, bây giờ sức khỏe của ta không tốt nên không đi được, con giúp ta nhìn xem tướng mạo của Tây Bắc Tần tướng quân thế nào. Ta cảm thấy tình cảnh của Tiểu Tứ Nhi như vậy, tốt nhất là tìm cho nó một nhà ít người, hơn nữa phẩm tính phải tốt đẹp, về phần gia thế bên ngoài thì cứ để tính sau. Ta càng nghĩ càng cảm thấy vị Tần tướng quân này phù hợp."
Tiết Tĩnh Xu trịnh trọng gật đầu, "Vâng ạ, nhất định con sẽ giúp hoàng tổ mẫu tìm hiểu rõ ràng."
Rời khỏi cung của thái hoàng thái hậu, trong lòng Tiết Tĩnh Xu vẫn còn chút phiền muộn nên bảo tiểu thái giám đi hỏi xem hoàng đế có còn ở ngoài đình không.
Tiểu thái giám trở về rất nhanh, "Nương nương, bệ hạ đang phê duyệt tấu chương ạ."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, sai người đưa nàng ra ngoài đình.
Nàng ngăn Đức công công đang định vào thông báo lại, khẽ khàng vào điện, thấy hoàng đế không phát hiện liền nổi tính trẻ con, rón rén đi ra phía sau hắn.
Bỗng nhiên hoàng đế duỗi tay, Tiết Tĩnh Xu hoảng sợ, cho là mình bị phát hiện nhưng đầu hoàng đế không hề di chuyển, chỉ vươn tay ra, để yên ở đó.
Tiết Tĩnh Xu suy nghĩ một chút, bưng chén trà bên cạnh đặt lên tay hoàng đế.
Hoàng đế cầm lên uống một ngụm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấu chương.
Tiết Tĩnh Xu hiểu hoàng đế biến nàng thành thái giám hầu hạ rồi thì vội nín cười, chờ xem chốc nữa khi hoàng đế phát hiện là nàng thì sẽ có sắc mặt như thế nào.
Một lúc sau hoàng đế lại duỗi tay ra.
Tiết Tĩnh Xu vội vàng tìm bốn phía, lại nhìn tấu chương trước mặt hoàng đế một cái, nhanh trí khẽ động, lấy bút lông nhúng lên hộp mực đỏ rồi đưa cho hoàng đế.
Hắn tiếp nhận, quả nhiên viết mấy chữ trên tấu chương.
Tiết Tĩnh Xu khẽ thở ra, trong lòng thầm nghĩ, mỗi lần nhìn Đức công công thành thạo như vậy, không ngờ việc của hắn không dễ dàng chút nào.
Lòng nàng còn chưa kịp thả lỏng thì đã thấy hoàng đế duỗi tay ra.
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày nghĩ một lát, thật sự không biết hoàng đế muốn cái gì, đành thử đưa cái chặn giấy ra.
Hoàng đế lại xua tay đặt sang một bên.
Nàng khổ não, thử đưa con dấu cho hắn.
Hoàng đế lại tiện tay bỏ qua một bên.
Tiết Tĩnh Xu không biết nên làm gì, đang chuẩn bị đưa quyển sách cho hoàng đế thì bỗng nhiên hắn duỗi tay ra, nắm cổ tay nàng kéo một cái, ôm nàng vào lòng.
Tiết Tĩnh Xu kêu "Á" một tiếng, vội vàng che miệng lại, giương mắt nhìn sang, đối diện với ánh mắt hiếm khi mỉm cười của hoàng đế, sao nàng không hiểu hoàng đế đã biết là nàng từ lâu rồi, chỉ cố ý sai khiến nàng mà thôi!
Hoàng đế lắc đầu nói: "Mạn Mạn vẫn chưa đủ hiểu ta, không biết ta muốn gì."
Tiết Tĩnh Xu không nói gì, ai biết được bệ hạ ngài muốn một người sống chứ!
Beta: Vũ Ngư Nhi
Cho dù An vương không cam lòng đến mức nào thì ý chỉ đã hạ xuống của thái hoàng thái hậu cũng không thể sửa đổi, hắn nguyện ý thì tốt mà không muốn cũng được, đều phải lấy Tiếu An Minh làm chính phi mà thôi.
Những người muốn đưa con gái vào cung đã vô vọng, An thân vương cũng đã có chính phi, những người đang mong ngóng còn lại đều đã chết tâm, đi tìm con rể khác.
Vì vậy mà kinh thành vô cùng náo nhiệt, hạ cung cũng được thanh tĩnh không ít.
Bắt đầu sang tháng bảy, ban ngày vẫn nóng như trước nhưng đêm lại dần mát hơn nhiều.
Tiết Khất Xảo (*) ngày hôm nay, hạ cung cũng theo tập tục cúng lễ Nguyệt Thần, rất nhiều tiểu cung nữ lén lút trốn dưới hành lang gấp khúc, bên cạnh hòn non bộ tâm sự với Nguyệt Thần.
(*) Tiết Khất Xảo: Còn gọi là lễ Thất Tịch.
Trong cung thái hoàng thái hậu tổ chức một bữa tiệc nhỏ, người đến gồm có mấy vị vương phi, công chúa, quận chúa cùng với nữ nhi của các bà.
Vĩnh Bình quận chúa cũng đưa con gái Thẩm An Thiến đến.
Mấy hôm nay, các cô gái đến độ tuổi trong kinh thành đều đã bắt đầu làm mai mối, chỉ có Vĩnh Bình quận chúa vẫn còn án binh bất động.
Chẳng phải bà hy vọng con gái mình có thể vào cung, chỉ là những thanh niên công tử trong thành đều không ai lọt được vào mắt bà, nếu gả con gái đi thì sẽ không thể trợ giúp cho chồng và con trai của bà. Lần này bà đưa Thẩm An Thiến đến vì muốn thái hoàng thái hậu sẽ thưởng cho nó một mối hôn nhân tốt.
Đã hơn mười ngày Thẩm An Thiến chưa vào cung, Tiết Tĩnh Xu nhìn nàng ấy, dường như là gầy hơn trước một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn chắc chỉ to hơn bàn tay một chút, đuôi mắt hơi đỏ, không biết có phải vừa khóc hay không, nhìn qua quả thực khiến người ta cảm thấy rất đau lòng.
Thái hoàng thái hậu cũng chú ý đến nàng ấy, vẫy tay bảo nàng ấy đến trước mặt, "Đứa nhỏ này, mấy ngày nay ta không gọi con, con cũng không biết đường vào cung thăm ta à?"
Thẩm An Thiến cẩn thận nhìn mẹ mình, không dám nói lời nào.
Vĩnh Bình quận chúa vội đáp lời: "Qua mấy ngày nữa là sinh thần của thái hoàng thái hậu, đứa nhỏ này nói muốn chuẩn bị lễ vật cho người nên mấy hôm nay một mực ở trong phòng chuẩn bị ạ."
"Ồ?" Thái hoàng thái hậu nhìn Vĩnh Bình, không biết có tin không nhưng vẫn nói với Thẩm An Thiến: "Nếu là vậy thì con có lòng rồi. Đã lâu ta không gặp con nên hơi nhớ nhung, tối nay con ngủ lại trong cung ta trò chuyện đi."
Thẩm An Thiến không nói gì, Vĩnh Bình quận chúa tiến lên một bước, dường như đang định nói gì.
Thái hoàng thái hậu vẫy tay nói: "Ta biết ngươi không nỡ bỏ con gái nhưng cho ta mượn một đêm thì có sao đâu, chẳng lẽ ngươi lại nhỏ mọn thế?"
Thái hoàng thái hậu đã nói đến nước này, Vĩnh Bình đành cười đồng ý.
Không lâu sau, thái hoàng thái hậu thấy mệt mỏi nên tất cả mọi người đều thức thời lui ra.
Bởi vì hôm nay trong bữa tiệc toàn là phái nữ nên hoàng đế không xuất hiện, một mực ở điện Yên Ba Tống Sảng chờ Tiết Tĩnh Xu.
Thấy Tiết Tĩnh Xu được cung nữ dìu vào, hắn đứng dậy tiếp tay, rồi phất tay cho cung nhân lui ra.
Tiết Tĩnh Xu nói khẽ: "Để bệ hạ đợi lâu rồi."
Hoàng đế đáp lại: "Coi như là trải nghiệm cõi lòng của hoàng hậu khi bình thường phải chờ ta trong cung, cô đơn gian nan, về sau nhất định ta sẽ không để hoàng hậu đợi lâu."
Tiết Tĩnh Xu nghe xong lòng liền mềm nhũn, thả lỏng người, dựa vào ngực hắn: "Lúc thiếp đợi bệ hạ thì không hề cảm thấy gian nan, bởi thiếp biết, nhất định bệ hạ sẽ tới."
Nàng ngẩng đầu, dịu dàng nhìn hoàng đế, "Chỉ xin bệ hạ nhớ kĩ, bất kể bệ hạ ở nơi đâu, thiếp vẫn luôn ở đây chờ, chỉ cần bệ hạ quay đầu là có thể thấy thiếp."
Hoàng đế đặt một nụ hôn lên trán nàng, "Được, ta sẽ nhớ, sẽ không cô phụ sự chờ đợi của hoàng hậu."
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Tiết Tĩnh Xu nắm tay hoàng đế đi về phía cửa sổ, chỉ vào vầng trăng rằm, nói với hắn: "Bệ hạ có biết không, dân gian thường hay truyền miệng bảo nhau rằng, vào ngày tiết Khất Xảo, chỉ cần ngươi nói cho Nguyệt Thần nương nương tâm nguyện của mình, nương nương sẽ giúp ngươi thực hiện nó."
Đại đa số mọi người không tin chuyện truyền miệng này, chẳng qua không bỏ vì đó là tập tục. Nhưng hoàng đế vẫn hỏi: "Vậy tâm nguyện của Mạn Mạn là gì? Nói ta nghe xem nào."
Tiết Tĩnh Xu nhấp môi cười: "Nói ra thì không linh, chỉ cần thầm đọc trong lòng thôi."
Hoàng đế tiến lên ôm nàng: "Không đâu, nàng nói đi, nếu Nguyệt Thần nương nương không nghe thấy, ta sẽ giúp nàng thực hiện."
Tiết Tĩnh Xu dựa vào ngực hắn, khẽ lắc đầu: "Có những lời này của bệ hạ là đủ rồi, tâm nguyện có được thực hiện hay không không quan trọng nữa."
Hoàng đế cũng không hỏi tiếp nữa, hai tay di chuyển đến bụng nàng: "Hôm nay hoàng nhi có nghịch không?"
Tiết Tĩnh Xu trả lời: "Không có, nó nghe lời lắm."
Nàng như nhớ tới cái gì, vừa cười vừa nói: "Bệ hạ chàng nói xem, có phải lần trước nó nghe thấy bệ hạ bảo sẽ trừng trị nó nên mới không dám nghịch không?"
Hoàng đế khẽ nhếch miệng, "Nếu thật sự có hiệu quả thì ta sẽ nói vài lần cho nó an phận một chút."
Tiết Tĩnh Xu không hài lòng nói: "Bệ hạ tha cho nó đi, nó nhỏ như thế làm sao mà chịu được sự đe dọa của chàng."
Hoàng đế cúi đầu hôn lên mái tóc nàng.
Ngày hôm sau, Tiết Tĩnh Xu đi thỉnh an thái hoàng thái hậu.
Thẩm An Thiến đã ở đó, thấy Tiết Tĩnh Xu liền quỳ xuống làm đại lễ. Tiết Tĩnh Xu vội vàng cho người đỡ nàng lên.
Thái hoàng thái hậu nói với Thẩm An Thiến: "Nếu mẹ con lo lắng thế thì con cứ về trước đi. Nhớ kĩ, chuyện ta nói với con không cần nói lại cho nó, chỉ cần nói ta giữ con ở lại tán gẫu thôi."
Thẩm An Thiến cung kính đồng ý rồi thi lễ một cái mới quy củ lui xuống.
Đợi nàng đi ra, Tiết Tĩnh Xu mới hỏi: "Hoàng tổ mẫu, Thẩm cô nương làm sao thế ạ?"
Thái hoàng thái hậu thở dài: "Vĩnh Bình ấy mà, lúc trẻ thì còn tạm được chứ càng già lại càng hồ đồ, lòng dạ lại càng tàn nhẫn. Có lẽ thấy Vĩnh Ninh được đứa con rể là An vương nên trong lòng ghen tị, cũng muốn con gái của mình được gả cho người có quyền thế. Chẳng phải lần trước ta bảo con là nha đầu kia coi trọng Tiểu Phan sao? Không biết tại sao Vĩnh Bình biết chuyện này, mà nó một lòng muốn quyền thế, sao có thể hài lòng Tiểu Phan chứ? Nên mấy ngày nay mới cấm túc Tiểu Tứ Nhi trong phủ, sợ con bé vào cung xin ta tứ hôn. Vì vậy hôm qua khi ta nói muốn giữ nha đầu kia ở lại qua đêm, Vĩnh Bình mới bất an như vậy."
Tiết Tĩnh Xu khẽ nhíu mày, hỏi: "Vậy Thẩm cô nương định thế nào ạ?"
Thái hoàng thái hậu thở dài, "Nha đầu kia nhu nhược vài chục năm, bị mẹ xoa bóp vài chục năm, có lẽ bây giờ đã bị ép đến đường cùng nên đêm qua một mực cầu xin ta gả đi thật xa, chỉ cần không ở lại kinh thành, không ở dưới mí mắt của mẹ nó thì ở đâu cũng được."
Tiết Tĩnh Xu liền nói: "Một tiểu cô nương mà lại lấy chồng xa, bên người không có chỗ dựa thì sao mà yên tâm được?"
"Ta cũng nghĩ thế, nhưng con xem bộ dạng của nó bây giờ sao còn chịu đựng được sự giày vò của mẹ nó? Thân thể ta thế này thì không thể giữ nó ở trong cung mãi được, hơn nữa ở trong cung lâu chỉ sợ bên ngoài lại bị truyền cái gì không tốt. Ta không giúp nó được bao lâu, nếu không tìm cơ hội gả nó ra ngoài thì sớm muộn gì cũng lại rơi vào tay mẹ nó, làm đá kê chân cho cha anh thôi."
Tiết Tĩnh Xu bỗng lặng đi, nàng nhớ lúc sang năm mới, Phan thần y từng bảo thái hoàng thái hậu chỉ có thể sống được nửa năm một năm nữa thôi.
Năm nay đã qua được một nửa, bà lão hiền lành ấy, có thể nói, số ngày còn sống chỉ còn đếm trên đầu ngón tay thôi.
Nhưng dù vậy, bà vẫn phải quan tâm đến chuyện của con cháu, cho dù Thẩm An Thiến không quá thân thiết với bà nhưng với lòng từ bi của mình, bà không đành lòng nhìn một tiểu cô nương phải gặp trắc trở trong cuộc sống.
Hốc mắt Tiết Tĩnh Xu hơi ướt, một lão nhân gia như vậy, vì sao không thể sống lâu trăm tuổi chứ?
Nàng ổn định lại tâm trạng, hỏi bà: "Hoàng tổ mẫu, người có dự định gì không ạ? Không biết con có thể làm gì không?"
Thái hoàng thái hậu cười nói: "Đúng là có một việc muốn nhờ con. Một khoảng thời gian nữa, võ tướng canh phòng biên cương sẽ trở về kinh báo cáo công tác, đến lúc đó sẽ có trận đấu võ nghệ giữa các tướng sĩ, bây giờ sức khỏe của ta không tốt nên không đi được, con giúp ta nhìn xem tướng mạo của Tây Bắc Tần tướng quân thế nào. Ta cảm thấy tình cảnh của Tiểu Tứ Nhi như vậy, tốt nhất là tìm cho nó một nhà ít người, hơn nữa phẩm tính phải tốt đẹp, về phần gia thế bên ngoài thì cứ để tính sau. Ta càng nghĩ càng cảm thấy vị Tần tướng quân này phù hợp."
Tiết Tĩnh Xu trịnh trọng gật đầu, "Vâng ạ, nhất định con sẽ giúp hoàng tổ mẫu tìm hiểu rõ ràng."
Rời khỏi cung của thái hoàng thái hậu, trong lòng Tiết Tĩnh Xu vẫn còn chút phiền muộn nên bảo tiểu thái giám đi hỏi xem hoàng đế có còn ở ngoài đình không.
Tiểu thái giám trở về rất nhanh, "Nương nương, bệ hạ đang phê duyệt tấu chương ạ."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, sai người đưa nàng ra ngoài đình.
Nàng ngăn Đức công công đang định vào thông báo lại, khẽ khàng vào điện, thấy hoàng đế không phát hiện liền nổi tính trẻ con, rón rén đi ra phía sau hắn.
Bỗng nhiên hoàng đế duỗi tay, Tiết Tĩnh Xu hoảng sợ, cho là mình bị phát hiện nhưng đầu hoàng đế không hề di chuyển, chỉ vươn tay ra, để yên ở đó.
Tiết Tĩnh Xu suy nghĩ một chút, bưng chén trà bên cạnh đặt lên tay hoàng đế.
Hoàng đế cầm lên uống một ngụm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấu chương.
Tiết Tĩnh Xu hiểu hoàng đế biến nàng thành thái giám hầu hạ rồi thì vội nín cười, chờ xem chốc nữa khi hoàng đế phát hiện là nàng thì sẽ có sắc mặt như thế nào.
Một lúc sau hoàng đế lại duỗi tay ra.
Tiết Tĩnh Xu vội vàng tìm bốn phía, lại nhìn tấu chương trước mặt hoàng đế một cái, nhanh trí khẽ động, lấy bút lông nhúng lên hộp mực đỏ rồi đưa cho hoàng đế.
Hắn tiếp nhận, quả nhiên viết mấy chữ trên tấu chương.
Tiết Tĩnh Xu khẽ thở ra, trong lòng thầm nghĩ, mỗi lần nhìn Đức công công thành thạo như vậy, không ngờ việc của hắn không dễ dàng chút nào.
Lòng nàng còn chưa kịp thả lỏng thì đã thấy hoàng đế duỗi tay ra.
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày nghĩ một lát, thật sự không biết hoàng đế muốn cái gì, đành thử đưa cái chặn giấy ra.
Hoàng đế lại xua tay đặt sang một bên.
Nàng khổ não, thử đưa con dấu cho hắn.
Hoàng đế lại tiện tay bỏ qua một bên.
Tiết Tĩnh Xu không biết nên làm gì, đang chuẩn bị đưa quyển sách cho hoàng đế thì bỗng nhiên hắn duỗi tay ra, nắm cổ tay nàng kéo một cái, ôm nàng vào lòng.
Tiết Tĩnh Xu kêu "Á" một tiếng, vội vàng che miệng lại, giương mắt nhìn sang, đối diện với ánh mắt hiếm khi mỉm cười của hoàng đế, sao nàng không hiểu hoàng đế đã biết là nàng từ lâu rồi, chỉ cố ý sai khiến nàng mà thôi!
Hoàng đế lắc đầu nói: "Mạn Mạn vẫn chưa đủ hiểu ta, không biết ta muốn gì."
Tiết Tĩnh Xu không nói gì, ai biết được bệ hạ ngài muốn một người sống chứ!
Tác giả :
Khai Hoa Bất Kết Quả