Hoàng Cung Tư Truyện
Chương 57
"Hoàng thượng,người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp,thần thiếp chỉ là đến hành lễ hàn huyên với An sung viên,không ngờ nàng ấy lại ra sức miệt thị thần thiếp còn nói xấu thần thiếp với Trang quý phi làm nàng phạt quỳ thần thiếp.Hoàng thượng,con của thần thiếp...con của thần thiếp"-An Nguyệt và trưởng công chúa từ xa đi vào đã nghe được tiếng nức nở tố cáo của Giang mỹ nhân.An Nguyệt cười lạnh,không biết khi nào chuyển hẳn mục tiêu sang cô luôn rồi nhỉ?.Lúc đó chợt nghe Trang quý phi ở bên cạnh xen vào,giọng mang theo ủy khuất vô tội,thỉnh thoảng dùng khăn tay chạm qua:
"Hoàng thượng,Giang mỹ nhân nói rất đúng,tần thiếp không là người hoàn toàn có lỗi...Chỉ là tần thiếp đến sau nghe được lúc đó An sung viên muội muội đang dạy bảo Giang mỹ nhân việc muội ấy vô lễ với nàng.Thần thiếp lúc đó có ý tốt muốn ra mặt giúp đỡ nàng một chút,không biết Giang mỹ nhân đang mang long bào mới lỡ tay gây ra chuyện.Thần thiếp không có cố ý,xin hoàng thượng suy xét giảm nhẹ tội trạng cho thần thiếp"
An Nguyệt cảm thấy vô cùng tức giận,cô cũng chưa có làm gì nàng ta ,thế mà lại ra mặt vu oan giá họa cho cô.Ai mà biết được Giang mỹ nhân kia đang mai thai?Mà không phải hình phạt ngu ngốc kia là do tự Trang quý phi đề ra hay sao?Bây giờ hai người còn hợp tác với nhau để đổ hết tội lỗi cho cô?An Nguyệt tâm trạng không vui đi vào bên trong,hành lễ qua loa sau đó đứng lên liếc qua đám người qua đường trong phòng.Gần như tất cả cung phi đều xuất hiện ở đây,Giang mỹ nhân thì nằm trên giường giả vờ khóc lóc than trách với Vũ Hiên đế...khuôn mặt của hắn vẫn thâm trầm khó đoán như cũ...Cô biết cho dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì hắn cũng sẽ không bao giờ lộ ra bất kỳ cảm xúc nào...chỉ có khi hắn ở cạnh nữ chính,An Nguyệt không đợi gì nữa mà quyết định lên tiếng phân xử:
"Hoàng thượng,tần thiếp lúc đó không hề có nói gì qua đụng đến Giang mỹ nhân.Chính nàng đã tìm chuyện với tần thiếp trước,không tuân theo cung quy,thử hỏi tần thiếp mà có dạy bảo nàng đi chăng nữa thì có gì sai?Huống hồ lúc đó tần thiếp không hề làm gì,lúc đó thì Trang quý phi đến,nương nương có nói qua vài câu.Nhưng lúc đó tần thiếp đã rời đi rồi thì làm sao có thể gây hại cho Giang mỹ nhân được?"
"Vậy thì ý của muội chính là bổn cung vu oan cho muội,muốn đồng hãm hại muội và Giang mỹ nhân sao?An sung viên,muội cũng quá can đảm rồi đó.Bổn cung không hề làm gì sai cả,chính là nghe lời muội thôi."-Trang quý phi cao giọng phản bác,liếc mắt nhìn cô một cái.Các cung phi nịnh hót cũng theo phe của nàng mà cố tình nói xấu An Nguyệt,chẳng mấy chốc tiếng ồn ào đã vang lên khắp mọi nơi.Lúc đó,người mặc long bào ngồi trên giường kia mới lên tiếng:
"Tất cả ngừng làm ồn lại cho trẫm,thứ trẫm căm ghét nhất chính là truyện tranh đấu trong hậu cung.Trẫm tin Giang mỹ nhân sẽ không nói lời xúc phạm ai cả...Chuyện này là do Trang quý phi và An sung viên gây ra,không thể không phạt.Trẫm quyết định giáng hai bậc của Trang quý phi vì nàng đã gây ra việc xảy long bào của Giang mỹ nhân,chuyển quản lý hậu cung giao lại cho Hiền phi...còn An sung viên,xét không có chứng cớ buộc tội được nàng,nhưng nàng cũng là người gián tiếp gây ra chuyện này.Trẫm phạt nàng đóng cửa ở trong Như Nguyệt các hai tháng,chép hai trăm lần nữ tắc , nữ huấn,trong thời gian đó không được ra ngoài nữa bước.Trẫm phạt như vậy có ai không đồng tình hay không?"-Vũ Hiên đế nói,giọng mang hơi hướm trầm trầm,An Nguyệt nghe xong cũng rất bất bình...Nhưng cô làm sao có thể cãi lại lời một hoàng đế chứ?Cũng không một ai nói một lời nào nữa.Cô đành im lặng hành lễ rời đi,không nhìn người kia như mọi khi nữa,cũng bỏ mặt Trưởng công chúa đang chạy theo phía sau.
"An sung viên,An sung viên,An muội muội...An Nguyệt,muội đứng yên nghe ta nói đã.Ta tin nếu muội phản bác thì cũng không có hình phạt này đâu.Ta nghĩ hắn không hề muốn làm thế,chỉ là do ả Giang mỹ nhân không biết liêm sỉ kia thôi...An Nguyệt...muội đừng có bỏ đi như thế mà...An Nguyệt..."-Trưởng công chúa ra sức biện hộ cho Vũ Hiên đế,nhưng dần dần nàng cũng không biết nói lời nào cho cô nghe nữa.An Nguyệt theo đường cũ trở về Như Nguyệt các,lúc đến trước thềm mới quay đầu trả lời:
"Trưởng công chúa,ta biết tỉ đang cố nói cho hắn...Nhưng muội xin tỉ đừng bao giờ nhắc đến tên hắn trước mặt muội nữa...muội cũng không muốn nghe gì nữa hết.Với lại không phải chuyện phạt này có lợi cho muội hay sao?Muội sẽ có thời gian nhàn rỗi nhiều hơn...cũng không phải lo lắng những chuyện tranh đấu hậu cung này nữa.Có thể tỉ không nhớ rõ...nhưng muội vẫn luôn ghi nhớ:nhân vật chính trong đời hắn không phải là muội mà là Giang hiền nghi,tuy nhiên hắn sẽ tìm cách tận dụng muội để muội đem lại lợi ích nhất cho hắn.Quan trọng hơn muội thuộc về một thế giới khác,muội chỉ có nhiệm vụ thay đổi tình tiết chính mà thôi,còn việc hắn động tâm hay sủng ái ai đều không liên quan gì đến muội nữa...Xin tỉ đừng bao giờ nhắc lại hắn với muội"-Cô đạm mạc nói,sớm muộn ngày này cũng sẽ đến.Cô cũng đã quá mệt mỏi rồi...An Nguyệt đi vào bên trong,cánh cửa gỗ nhẹ nhàng đóng sầm lại...
Trưởng công chúa đứng phía bên ngoài nhìn người đi mất cũng không muốn di chuyển,chỉ lặng lẽ mà thở dài...không lẽ những chuyện đó chỉ là suy đoán của nàng thôi sao?Nàng đã sai khi cho mình quá rõ ràng mọi chuyện sao?Số phận ,duyên phận...các ngươi nói xem ta rút cuộc nên làm gì nữa đây?Tại sao không cho ta thấy thêm nữa dù chỉ là một chút?
Gió bỗng nhiên nổi lên không ngừng,làm những tán hoa đào rơi rụng trên mặt đất,cảnh tượng tiêu điều hoang vắng...có ai hay một bóng áo vàng khẽ lướt qua những tán lá phía xa,ẩn trong cái nắng gay gắt...
"Chuẩn bị xong cho ta hết chưa Minh Xuân?"-An Nguyệt đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ,ánh mắt hướng về phía xa xa ...đã trải qua một tháng rồi,mọi thứ đã quá thay đổi...cũng không hề có bất cứ lệnh nào bãi bỏ hình phạt cho cô,lại còn xuất hiện lính canh gác phía bên ngoài.Chuyện bên ngoài kia cô cũng chỉ nghe được đôi chút...Tất cả là nhờ có trưởng công chúa thay cô liên lạc với Tam vương gia và Phó tể tướng...nhưng cô tin cơ hội của cô đã đến rồi...
"Ngân lượng,quần áo,sách thuốc,túi trà...tiểu thư...người định làm gì vậy?"-Minh Xuân lo lắng hỏi.
"Thời cơ đến rồi Minh Xuân...mọi thứ kết thúc hết rồi..."
Tác giả có lời muốn nói:Cuối cùng chương trong hoàng cung sắp kết thúc...ta chỉ muốn nói dù sao Kỳ Nhật cũng là đứa con ruột ta yêu nhất,nên các nàng đừng ném đá nó quá...
"Hoàng thượng,Giang mỹ nhân nói rất đúng,tần thiếp không là người hoàn toàn có lỗi...Chỉ là tần thiếp đến sau nghe được lúc đó An sung viên muội muội đang dạy bảo Giang mỹ nhân việc muội ấy vô lễ với nàng.Thần thiếp lúc đó có ý tốt muốn ra mặt giúp đỡ nàng một chút,không biết Giang mỹ nhân đang mang long bào mới lỡ tay gây ra chuyện.Thần thiếp không có cố ý,xin hoàng thượng suy xét giảm nhẹ tội trạng cho thần thiếp"
An Nguyệt cảm thấy vô cùng tức giận,cô cũng chưa có làm gì nàng ta ,thế mà lại ra mặt vu oan giá họa cho cô.Ai mà biết được Giang mỹ nhân kia đang mai thai?Mà không phải hình phạt ngu ngốc kia là do tự Trang quý phi đề ra hay sao?Bây giờ hai người còn hợp tác với nhau để đổ hết tội lỗi cho cô?An Nguyệt tâm trạng không vui đi vào bên trong,hành lễ qua loa sau đó đứng lên liếc qua đám người qua đường trong phòng.Gần như tất cả cung phi đều xuất hiện ở đây,Giang mỹ nhân thì nằm trên giường giả vờ khóc lóc than trách với Vũ Hiên đế...khuôn mặt của hắn vẫn thâm trầm khó đoán như cũ...Cô biết cho dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì hắn cũng sẽ không bao giờ lộ ra bất kỳ cảm xúc nào...chỉ có khi hắn ở cạnh nữ chính,An Nguyệt không đợi gì nữa mà quyết định lên tiếng phân xử:
"Hoàng thượng,tần thiếp lúc đó không hề có nói gì qua đụng đến Giang mỹ nhân.Chính nàng đã tìm chuyện với tần thiếp trước,không tuân theo cung quy,thử hỏi tần thiếp mà có dạy bảo nàng đi chăng nữa thì có gì sai?Huống hồ lúc đó tần thiếp không hề làm gì,lúc đó thì Trang quý phi đến,nương nương có nói qua vài câu.Nhưng lúc đó tần thiếp đã rời đi rồi thì làm sao có thể gây hại cho Giang mỹ nhân được?"
"Vậy thì ý của muội chính là bổn cung vu oan cho muội,muốn đồng hãm hại muội và Giang mỹ nhân sao?An sung viên,muội cũng quá can đảm rồi đó.Bổn cung không hề làm gì sai cả,chính là nghe lời muội thôi."-Trang quý phi cao giọng phản bác,liếc mắt nhìn cô một cái.Các cung phi nịnh hót cũng theo phe của nàng mà cố tình nói xấu An Nguyệt,chẳng mấy chốc tiếng ồn ào đã vang lên khắp mọi nơi.Lúc đó,người mặc long bào ngồi trên giường kia mới lên tiếng:
"Tất cả ngừng làm ồn lại cho trẫm,thứ trẫm căm ghét nhất chính là truyện tranh đấu trong hậu cung.Trẫm tin Giang mỹ nhân sẽ không nói lời xúc phạm ai cả...Chuyện này là do Trang quý phi và An sung viên gây ra,không thể không phạt.Trẫm quyết định giáng hai bậc của Trang quý phi vì nàng đã gây ra việc xảy long bào của Giang mỹ nhân,chuyển quản lý hậu cung giao lại cho Hiền phi...còn An sung viên,xét không có chứng cớ buộc tội được nàng,nhưng nàng cũng là người gián tiếp gây ra chuyện này.Trẫm phạt nàng đóng cửa ở trong Như Nguyệt các hai tháng,chép hai trăm lần nữ tắc , nữ huấn,trong thời gian đó không được ra ngoài nữa bước.Trẫm phạt như vậy có ai không đồng tình hay không?"-Vũ Hiên đế nói,giọng mang hơi hướm trầm trầm,An Nguyệt nghe xong cũng rất bất bình...Nhưng cô làm sao có thể cãi lại lời một hoàng đế chứ?Cũng không một ai nói một lời nào nữa.Cô đành im lặng hành lễ rời đi,không nhìn người kia như mọi khi nữa,cũng bỏ mặt Trưởng công chúa đang chạy theo phía sau.
"An sung viên,An sung viên,An muội muội...An Nguyệt,muội đứng yên nghe ta nói đã.Ta tin nếu muội phản bác thì cũng không có hình phạt này đâu.Ta nghĩ hắn không hề muốn làm thế,chỉ là do ả Giang mỹ nhân không biết liêm sỉ kia thôi...An Nguyệt...muội đừng có bỏ đi như thế mà...An Nguyệt..."-Trưởng công chúa ra sức biện hộ cho Vũ Hiên đế,nhưng dần dần nàng cũng không biết nói lời nào cho cô nghe nữa.An Nguyệt theo đường cũ trở về Như Nguyệt các,lúc đến trước thềm mới quay đầu trả lời:
"Trưởng công chúa,ta biết tỉ đang cố nói cho hắn...Nhưng muội xin tỉ đừng bao giờ nhắc đến tên hắn trước mặt muội nữa...muội cũng không muốn nghe gì nữa hết.Với lại không phải chuyện phạt này có lợi cho muội hay sao?Muội sẽ có thời gian nhàn rỗi nhiều hơn...cũng không phải lo lắng những chuyện tranh đấu hậu cung này nữa.Có thể tỉ không nhớ rõ...nhưng muội vẫn luôn ghi nhớ:nhân vật chính trong đời hắn không phải là muội mà là Giang hiền nghi,tuy nhiên hắn sẽ tìm cách tận dụng muội để muội đem lại lợi ích nhất cho hắn.Quan trọng hơn muội thuộc về một thế giới khác,muội chỉ có nhiệm vụ thay đổi tình tiết chính mà thôi,còn việc hắn động tâm hay sủng ái ai đều không liên quan gì đến muội nữa...Xin tỉ đừng bao giờ nhắc lại hắn với muội"-Cô đạm mạc nói,sớm muộn ngày này cũng sẽ đến.Cô cũng đã quá mệt mỏi rồi...An Nguyệt đi vào bên trong,cánh cửa gỗ nhẹ nhàng đóng sầm lại...
Trưởng công chúa đứng phía bên ngoài nhìn người đi mất cũng không muốn di chuyển,chỉ lặng lẽ mà thở dài...không lẽ những chuyện đó chỉ là suy đoán của nàng thôi sao?Nàng đã sai khi cho mình quá rõ ràng mọi chuyện sao?Số phận ,duyên phận...các ngươi nói xem ta rút cuộc nên làm gì nữa đây?Tại sao không cho ta thấy thêm nữa dù chỉ là một chút?
Gió bỗng nhiên nổi lên không ngừng,làm những tán hoa đào rơi rụng trên mặt đất,cảnh tượng tiêu điều hoang vắng...có ai hay một bóng áo vàng khẽ lướt qua những tán lá phía xa,ẩn trong cái nắng gay gắt...
"Chuẩn bị xong cho ta hết chưa Minh Xuân?"-An Nguyệt đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ,ánh mắt hướng về phía xa xa ...đã trải qua một tháng rồi,mọi thứ đã quá thay đổi...cũng không hề có bất cứ lệnh nào bãi bỏ hình phạt cho cô,lại còn xuất hiện lính canh gác phía bên ngoài.Chuyện bên ngoài kia cô cũng chỉ nghe được đôi chút...Tất cả là nhờ có trưởng công chúa thay cô liên lạc với Tam vương gia và Phó tể tướng...nhưng cô tin cơ hội của cô đã đến rồi...
"Ngân lượng,quần áo,sách thuốc,túi trà...tiểu thư...người định làm gì vậy?"-Minh Xuân lo lắng hỏi.
"Thời cơ đến rồi Minh Xuân...mọi thứ kết thúc hết rồi..."
Tác giả có lời muốn nói:Cuối cùng chương trong hoàng cung sắp kết thúc...ta chỉ muốn nói dù sao Kỳ Nhật cũng là đứa con ruột ta yêu nhất,nên các nàng đừng ném đá nó quá...
Tác giả :
Selene Lee