Hoàng Cung Tư Truyện
Chương 51-3
Cao triều cuối cùng cũng đi qua , An Nguyệt kiệt sức ngất đi trong lồng ngực của Vũ Hiên đế.Người cô bây giờ vô cùng đau nhức,làn da bạch ngọc lưu lại không ít các vết hôn ngân,nơi thần bí bên dưới cũng đau đớn không kém.Đêm hôm qua hắn không ngừng nghỉ xâm chiếm cô,làm đủ các loại kỹ xảo , tư thế khác nhau ép buộc cô phải thuận theo.Mặc cho cô van xin khóc lóc hắn cũng không hề tha cho,còn tiếp tục chuyển động mạnh mẽ hơn.
Vũ Hiên đế Kỳ Nhật thỏa mãn ôm thiên hạ kiều ngọc vào trong lòng,vuốt ve khuôn mặt đang ngủ của nàng.Vỗn dĩ hắn vốn chỉ muốn trừng phạt cảnh cáo một chút,không ngờ thân thể này lại mềm mại ngọt ngào như vậy,dục hỏa không ngớt dâng lên làm cho hắn không thể dừng lại mà tiếp tục trầm luân ở bên trong nàng...Hắn vén mái tóc dài của người trong lòng qua một bên, để lộ vành tai còn đang ửng đỏ,cúi đầu dùng hơi thở nóng như lửa mà thì thầm:
"Nếu lần sau nàng còn dám đi gặp nam nhân khác,mọi chuyện sẽ không dừng lại nhanh như thế này đâu,lúc đó đừng trách trẫm độc ác"
An Nguyệt mơ hồ nghe được những lời kia,cơ thể run rẩy lên một chút.Nếu như hắn còn tiếp tục như thế này thì cô sẽ chết mất , làm sao sức lực của hắn lại kinh khủng đến thế?An Nguyệt nghĩ đến đó thì sợ hãi mở mắt ra,bắt gặp khuôn mặt tuấn lãng của hắn đang nhìn chằm chằm mình với chút kỳ lạ bèn sợ sệt ,định quay đi thì bị hắn giữ lại.Cô hỏi nhỏ một câu:
"Hoàng thượng....thiếp có chuyện muốn bàn với ngài...về việc rối loạn trong hậu cung kia..."
"Lúc ở trên giường trẫm không muốn nghe thấy bất cứ chuyện chính sự hay công việc nào.Còn nữa, bản giao ước kia đã hủy bỏ , trẫm cũng đã biết ai là kẻ chủ mưu ,nàng đừng hòng mong muốn dùng việc đó để thoát khỏi trẫm.Nếu trẫm tìm được nàng,lúc đó nàng sẽ phải tự nhận hậu quả,từ nay cũng không được gặp hai kẻ kia nữa.Nếu nàng muốn đọc sách hãy ra lệnh cho cung nhân,nhiều người như vậy cũng không phải chỉ dùng để làm phong cảnh."-Vũ Hiên đế ngắt lời cô,lạnh lùng cấm đoán sau đó lại xoay người đè lên một lần nữa,An Nguyệt tái mặt vội vàng kháng cự nhưng hai cổ tay vốn bị trói chặt lại từ lúc nào,chân đẹp cũng cưỡng chế mở rộng ra.
"Ưm...đừng mà...thiếp mệt mỏi lắm rồi...A..."-Bỏ ngoài tai những lời nỉ non van xin của người phía dưới,Vũ Hiên đế lại cúi xuống một bên ngực lần nữa,bắt đầu trận giày vò mới...
"Chủ tử, chúng nô tì vừa nhận được tin...Vũ Hiên đế và Phó tể tướng bất ngờ thu lại một nửa số binh quyền mà lão gia đang nắm trong tay giao lại cho Liễu tướng quân,trong đó quá nửa là những người đã theo bên chúng ta.Nô tì e là chuyện lần này gây tổn thất không nhỏ...Hơn nữa...trong cung lan truyền việc hoàng thượng đến Như Nguyệt các đã quá giờ nhưng không hề thấy hắn đi ra ngoài...Chủ tử,chúng ta có nên..."- Y Nhất đeo mạng che mặt màu đen từ bên ngoài nhảy vào An Gia cung,cúi người bẩm báo với Giang hiền nghi đang thư nhã dùng trà trên bàn.Nàng ta nghe xong liền quăng bể chén sứ trong tay,mắt trừng lên đứng dậy hỏi lại:
"Ngươi vừa nói gì?Tại sao lại rút đi nửa số quân?Không phải trước đó còn tuyên dương phụ thân của ta sao?Là kẻ nào đã đoán được kế hoạch của ta?"
"Nô tì cũng không rõ...nhưng lúc Phó tể tướng vừa đến thư phòng thì lập tức nghĩ ra được chuyện đó,trở về nói cho Vũ Hiên đế nghe.Mật thám chúng ta gài vào trong Thanh Long điện bị phát hiện,lúc trở về gặp nô tì đã gần như sắp chết,chỉ kịp nói ra được những tin đó.Nô tì nghe xong liền lập tức đến đây báo cáo cho chủ tử nghe"- Y Nhất thấy những biểu hiện kia của Giang hiền nghi liền chủ động đứng lùi ra xa,lại bị nàng quăng cho một cái nhìn khinh bỉ làm run sợ.Y Nhất biết mình sai liền quỳ xuống nhận lỗi.
"Y Nhất,ngươi là kẻ đi theo ta lâu nhất,cũng là kẻ thông minh cẩn thận nhất trong một đám ngu ngốc vô dụng kia.Từ khi nào mà ta trở thành người ngang hàng để ngươi gọi chung với các ngươi như vậy?Đừng để ta phải đối xử với ngươi như ả ghê tởm Y Tư kia,cẩn thận những lời nói của ngươi khi ở trước mặt ta,ta đã bồi dưỡng thì cũng có thể quăng đi được.Bây giờ tìm rồi mua chuộc ngay một thái giám,nghĩ cách rồi đốt rụi Như Nguyệt cung kia cho ta vào cái ngày quân của Trang gia tiến cung phản loạn,tuyệt đối phải giết chết ả An sung viên kia.Nếu ngươi làm tốt hiển nhiên sẽ được ban thưởng...còn không thì ngươi cũng tự biết kết cục rồi nhỉ?Kế hoạch của ta vẫn được tiến hành như cũ,bảo phụ thân cứ yên tâm mà tiếp tục.Ta sẽ không bỏ đi nguyện vọng của gia tộc chỉ vì một sự xáo trộn cỏn con đó đâu..."
"Xem ra ta cũng đã quá coi thường năng lực của ngươi rồi...Nhưng là ngươi chỉ may mắn đoán được mà thôi,cuối cùng ta cũng vẫn là kẻ thắng....ha ha ha "-Giang hiền nghi bậc cười lớn,quăng luôn bình trả xuống nền.Các cung nữ cúi xuống lượm lấy mảnh vỡtay đã thấm đầy máu,cũng chỉ sợ hãi mà không dám kháng cự một lời nào...
Lúc An Nguyệt tỉnh lại thì cũng đã quá trưa, Vũ Hiên đế kia đã đi mất từ lúc nào,thân thể cô chỉ được phủ qua bằng chăn mỏng,dải lụa dùng để trói tay đã được tháo ra.An Nguyệt thở hổn hển định ngồi dậy nhưng bị một trận đau nhức từ nửa thân dưới trở xuống và vùng giữa thắt lưng làm cho cô bất lực.Lúc đó thì những nô tì thân cận của An Nguyệt mở cửa tiến vào,mang theo một thùng gỗ lớn đựng đầy nước nóng.Minh Xuân và Thảo Nhu bước đến đỡ cô xuống giường để bước vào trong,nhìn qua thân thể cô một cái, nói nhỏ:
"Cả người đầy dấu vết,eo lưng bầm tím...tàn nhẫn quá...Nếu hoàng thượng còn làm như vậy nữa e là nương nương sẽ không chịu nổi mất .Em đứng ở phía bên ngoài cũng phải lo lắng thay cho người,hoàng thượng đã muốn người liên tục tận bốn canh giờ,việc đó ngay cả những kỹ nữ thành thục nhất cũng không làm được...Vậy mà ngài ấy vẫn tiếp tục ép buộc"-Thảo Nhu lo lắng nhìn chủ tử của mình , thả cánh hoa vào bên trong.Thư Hồng đứng cạnh bắt đầu xoa bóp cho An Nguyệt chỉ biết lắc lắc đầu.
"Nương nương,lần sau người cũng đừng đi tìm Tam vương gia và Phó tể tướng nữa.Lúc hoàng thượng đến đây đã vô cùng tức giận,chúng em cũng không thể cãi lệnh của ngài ấy được nên không thể nói giúp cho nương nương đâu"-Quế Chi nhẹ giọng khuyên nhủ , bắt đầu đổ một gáo nước gội đầu cho cô.Cảm giác nóng ấm làm sự đau nhức trên người An Nguyệt giảm đi được một chút,cô cũng chỉ gật đầu cho qua.Nhưng trong lòng lại vô cùng bất mãn,hắn lấy cái quyền lợi gì để cấm cản cô chứ?
"Các em có biết hắn rốt cục bị cái gì không chứ?Tại sao lại chui tới giày vò ta như vậy?Không lẽ hắn đang cãi nhau với Giang hiền nghi à?"-An Nguyệt thắt mắt hỏi,cô vẫn không hiểu vì sao hắn lại làm thế với cô?Còn bản giao ước kia nữa,hắn tiêu hủy để làm gì?Không lẽ hắn muốn dùng tài năng của cô nên mới không cho cô đi sao?Mà nếu như vậy thì sao chứ?Cô vẫn cứ tìm cách ra ngoài đấy!Xem hắn làm gì được cô?
Minh Xuân,Thư Hồng,Quế Chi,Thảo Như không hẹn mà cùng dừng lại động tác của mình,nhìn nhìn nhau.Cả bốn người lúc này đều cùng chung một suy nghĩ: Nương nương...người có cần phải ngây thơ thế không?Khi nào thì người mới nhận ra hoàng thượng là đang ăn giấm chua của người đây?
Vũ Hiên đế Kỳ Nhật thỏa mãn ôm thiên hạ kiều ngọc vào trong lòng,vuốt ve khuôn mặt đang ngủ của nàng.Vỗn dĩ hắn vốn chỉ muốn trừng phạt cảnh cáo một chút,không ngờ thân thể này lại mềm mại ngọt ngào như vậy,dục hỏa không ngớt dâng lên làm cho hắn không thể dừng lại mà tiếp tục trầm luân ở bên trong nàng...Hắn vén mái tóc dài của người trong lòng qua một bên, để lộ vành tai còn đang ửng đỏ,cúi đầu dùng hơi thở nóng như lửa mà thì thầm:
"Nếu lần sau nàng còn dám đi gặp nam nhân khác,mọi chuyện sẽ không dừng lại nhanh như thế này đâu,lúc đó đừng trách trẫm độc ác"
An Nguyệt mơ hồ nghe được những lời kia,cơ thể run rẩy lên một chút.Nếu như hắn còn tiếp tục như thế này thì cô sẽ chết mất , làm sao sức lực của hắn lại kinh khủng đến thế?An Nguyệt nghĩ đến đó thì sợ hãi mở mắt ra,bắt gặp khuôn mặt tuấn lãng của hắn đang nhìn chằm chằm mình với chút kỳ lạ bèn sợ sệt ,định quay đi thì bị hắn giữ lại.Cô hỏi nhỏ một câu:
"Hoàng thượng....thiếp có chuyện muốn bàn với ngài...về việc rối loạn trong hậu cung kia..."
"Lúc ở trên giường trẫm không muốn nghe thấy bất cứ chuyện chính sự hay công việc nào.Còn nữa, bản giao ước kia đã hủy bỏ , trẫm cũng đã biết ai là kẻ chủ mưu ,nàng đừng hòng mong muốn dùng việc đó để thoát khỏi trẫm.Nếu trẫm tìm được nàng,lúc đó nàng sẽ phải tự nhận hậu quả,từ nay cũng không được gặp hai kẻ kia nữa.Nếu nàng muốn đọc sách hãy ra lệnh cho cung nhân,nhiều người như vậy cũng không phải chỉ dùng để làm phong cảnh."-Vũ Hiên đế ngắt lời cô,lạnh lùng cấm đoán sau đó lại xoay người đè lên một lần nữa,An Nguyệt tái mặt vội vàng kháng cự nhưng hai cổ tay vốn bị trói chặt lại từ lúc nào,chân đẹp cũng cưỡng chế mở rộng ra.
"Ưm...đừng mà...thiếp mệt mỏi lắm rồi...A..."-Bỏ ngoài tai những lời nỉ non van xin của người phía dưới,Vũ Hiên đế lại cúi xuống một bên ngực lần nữa,bắt đầu trận giày vò mới...
"Chủ tử, chúng nô tì vừa nhận được tin...Vũ Hiên đế và Phó tể tướng bất ngờ thu lại một nửa số binh quyền mà lão gia đang nắm trong tay giao lại cho Liễu tướng quân,trong đó quá nửa là những người đã theo bên chúng ta.Nô tì e là chuyện lần này gây tổn thất không nhỏ...Hơn nữa...trong cung lan truyền việc hoàng thượng đến Như Nguyệt các đã quá giờ nhưng không hề thấy hắn đi ra ngoài...Chủ tử,chúng ta có nên..."- Y Nhất đeo mạng che mặt màu đen từ bên ngoài nhảy vào An Gia cung,cúi người bẩm báo với Giang hiền nghi đang thư nhã dùng trà trên bàn.Nàng ta nghe xong liền quăng bể chén sứ trong tay,mắt trừng lên đứng dậy hỏi lại:
"Ngươi vừa nói gì?Tại sao lại rút đi nửa số quân?Không phải trước đó còn tuyên dương phụ thân của ta sao?Là kẻ nào đã đoán được kế hoạch của ta?"
"Nô tì cũng không rõ...nhưng lúc Phó tể tướng vừa đến thư phòng thì lập tức nghĩ ra được chuyện đó,trở về nói cho Vũ Hiên đế nghe.Mật thám chúng ta gài vào trong Thanh Long điện bị phát hiện,lúc trở về gặp nô tì đã gần như sắp chết,chỉ kịp nói ra được những tin đó.Nô tì nghe xong liền lập tức đến đây báo cáo cho chủ tử nghe"- Y Nhất thấy những biểu hiện kia của Giang hiền nghi liền chủ động đứng lùi ra xa,lại bị nàng quăng cho một cái nhìn khinh bỉ làm run sợ.Y Nhất biết mình sai liền quỳ xuống nhận lỗi.
"Y Nhất,ngươi là kẻ đi theo ta lâu nhất,cũng là kẻ thông minh cẩn thận nhất trong một đám ngu ngốc vô dụng kia.Từ khi nào mà ta trở thành người ngang hàng để ngươi gọi chung với các ngươi như vậy?Đừng để ta phải đối xử với ngươi như ả ghê tởm Y Tư kia,cẩn thận những lời nói của ngươi khi ở trước mặt ta,ta đã bồi dưỡng thì cũng có thể quăng đi được.Bây giờ tìm rồi mua chuộc ngay một thái giám,nghĩ cách rồi đốt rụi Như Nguyệt cung kia cho ta vào cái ngày quân của Trang gia tiến cung phản loạn,tuyệt đối phải giết chết ả An sung viên kia.Nếu ngươi làm tốt hiển nhiên sẽ được ban thưởng...còn không thì ngươi cũng tự biết kết cục rồi nhỉ?Kế hoạch của ta vẫn được tiến hành như cũ,bảo phụ thân cứ yên tâm mà tiếp tục.Ta sẽ không bỏ đi nguyện vọng của gia tộc chỉ vì một sự xáo trộn cỏn con đó đâu..."
"Xem ra ta cũng đã quá coi thường năng lực của ngươi rồi...Nhưng là ngươi chỉ may mắn đoán được mà thôi,cuối cùng ta cũng vẫn là kẻ thắng....ha ha ha "-Giang hiền nghi bậc cười lớn,quăng luôn bình trả xuống nền.Các cung nữ cúi xuống lượm lấy mảnh vỡtay đã thấm đầy máu,cũng chỉ sợ hãi mà không dám kháng cự một lời nào...
Lúc An Nguyệt tỉnh lại thì cũng đã quá trưa, Vũ Hiên đế kia đã đi mất từ lúc nào,thân thể cô chỉ được phủ qua bằng chăn mỏng,dải lụa dùng để trói tay đã được tháo ra.An Nguyệt thở hổn hển định ngồi dậy nhưng bị một trận đau nhức từ nửa thân dưới trở xuống và vùng giữa thắt lưng làm cho cô bất lực.Lúc đó thì những nô tì thân cận của An Nguyệt mở cửa tiến vào,mang theo một thùng gỗ lớn đựng đầy nước nóng.Minh Xuân và Thảo Nhu bước đến đỡ cô xuống giường để bước vào trong,nhìn qua thân thể cô một cái, nói nhỏ:
"Cả người đầy dấu vết,eo lưng bầm tím...tàn nhẫn quá...Nếu hoàng thượng còn làm như vậy nữa e là nương nương sẽ không chịu nổi mất .Em đứng ở phía bên ngoài cũng phải lo lắng thay cho người,hoàng thượng đã muốn người liên tục tận bốn canh giờ,việc đó ngay cả những kỹ nữ thành thục nhất cũng không làm được...Vậy mà ngài ấy vẫn tiếp tục ép buộc"-Thảo Nhu lo lắng nhìn chủ tử của mình , thả cánh hoa vào bên trong.Thư Hồng đứng cạnh bắt đầu xoa bóp cho An Nguyệt chỉ biết lắc lắc đầu.
"Nương nương,lần sau người cũng đừng đi tìm Tam vương gia và Phó tể tướng nữa.Lúc hoàng thượng đến đây đã vô cùng tức giận,chúng em cũng không thể cãi lệnh của ngài ấy được nên không thể nói giúp cho nương nương đâu"-Quế Chi nhẹ giọng khuyên nhủ , bắt đầu đổ một gáo nước gội đầu cho cô.Cảm giác nóng ấm làm sự đau nhức trên người An Nguyệt giảm đi được một chút,cô cũng chỉ gật đầu cho qua.Nhưng trong lòng lại vô cùng bất mãn,hắn lấy cái quyền lợi gì để cấm cản cô chứ?
"Các em có biết hắn rốt cục bị cái gì không chứ?Tại sao lại chui tới giày vò ta như vậy?Không lẽ hắn đang cãi nhau với Giang hiền nghi à?"-An Nguyệt thắt mắt hỏi,cô vẫn không hiểu vì sao hắn lại làm thế với cô?Còn bản giao ước kia nữa,hắn tiêu hủy để làm gì?Không lẽ hắn muốn dùng tài năng của cô nên mới không cho cô đi sao?Mà nếu như vậy thì sao chứ?Cô vẫn cứ tìm cách ra ngoài đấy!Xem hắn làm gì được cô?
Minh Xuân,Thư Hồng,Quế Chi,Thảo Như không hẹn mà cùng dừng lại động tác của mình,nhìn nhìn nhau.Cả bốn người lúc này đều cùng chung một suy nghĩ: Nương nương...người có cần phải ngây thơ thế không?Khi nào thì người mới nhận ra hoàng thượng là đang ăn giấm chua của người đây?
Tác giả :
Selene Lee