Hoàng Cung Cẩm Tú
Chương 10: Cầm long lệnh
Phó Cẩm Họa thở dài một tiếng, ngồi xuống tự rót một chén trà nóng, còn chưa kịp nâng lên uống, đã nghe thấy mấy tiếng hắng giọng, bóng đen trước mắt vụt tới đoạt lấy chén trà trong tay, Phó Cẩm Họa cả kinh, còn chưa kịp kêu lên, đã bị người đó ôm chặt lấy.
Hai người ở bên nhau đến quá trưa, nói thế nào Phó Cẩm Họa cũng không chịu ở lại thêm nữa, nàng nói: “Tấn Thanh, chàng đã một ngày một đêm chưa ngủ rồi, bây giờ tình hình chiến sự chưa định, chàng càng phải cẩn thận giữ gìn sức khỏe."
Ngu Tấn Thanh nắm chặt tay nàng, mỉm cười đáp lời, dẫn nàng về doanh trướng rồi mới quay lại chợp mắt trong chốc lát.
Ngũ Cừu và Chân Phiến vẫn đứng hầu trong trướng, nói: “Công tử, mấy ngày nay trong quân có lời đồn đại, nói Gia Luật Sở Tế làm thái tử, những lão thần không an phận kia đều đang xúi bẩy…"
Ngu Tấn Thanh xua tay, chau mày hỏi: “Ta muốn biết, sau khi Tế Dương vương và Chung Tầm Trạch về hoàng cung, hoàng thượng xử trí thế nào?"
Chân Phiến vội nói: “Công tử, đã đến lúc gấp như lửa cháy lông mày rồi, huynh nên lo cho an nguy của các tướng sĩ ở biên quan và triều Thương Ly trước thì hơn, rồi hẵng quan tâm tới chuyện của Phó cô nương."
Ngu Tấn Thanh lườm hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi thì hiểu gì? Rốt cuộc hoàng thượng sáng suốt đến đâu, ngươi sao hiểu được! Người không truy cứu chuyện này thì thôi, nếu người làm mạnh tay, vậy thì ngươi thấy mười vạn đại quân của ta còn có thể giấu nổi nàng ấy không?"
Ngũ Cừu xưa nay ngu ngốc, lần này đột nhiên trở nên thông minh, nói: “Tâm tư của công tử Ngũ Cừu hiểu rồi, nhưng cho dù hoàng thượng đoán ra được sự tình thì vào lúc then chốt thế này chắc người cũng sẽ không làm khó công tử chứ? Giang sơn triều Thương Ly của ngài ấy, còn cần công tử ở biên cương trấn thủ mà."
Chân Phiến hơi ngẩn người, thấy ánh mắt của Ngu Tấn Thanh cũng có chút thay đổi, Ngu Tấn Thanh cười khổ, vỗ vai Chân Phiến, nói: “Nhất định là ngươi đã đoán ra huyền cơ bên trong rồi phải không? Chà, rốt cuộc thì Ngũ Cừu vẫn cứ là kẻ ngốc…" Nói đoạn, chàng bèn ra khỏi doanh trướng.
Ngũ Cừu lập tức kéo Chân Phiến đang định đi theo lại, vội nói: “Thế là thế nào? Chẳng lẽ Ngũ Cừu ta đoán sai? Tự nhiên công tử lại bảo ta ngốc, ta không phục!"
Chân Phiến liếc nhìn hắn với vẻ thoáng khinh bỉ, nói: “Hoàng thượng giao hảo với công tử, đương nhiên là có tình nghĩa. Nhưng xưa nay quân thần đã khác nhau một trời một vực, Tế Dương vương làm khó công tử đủ đường, chẳng lẽ huynh cho rằng chỉ là vì Tế Dương vương to gan làm càn hay sao?"
Ngũ Cừu trợn mắt há mồm nhìn Chân Phiến, giương mắt nhìn hắn đi ra xa mới rùng mình hạ giọng nói: “Lòng người sâu như biển, người thô lỗ như Ngũ Cừu ta còn chẳng thể nào dò đoán được huống chi lòng dạ đế vương. Có điều, thật đáng thương cho công tử…"
Ngu Tấn Thanh ra khỏi doanh trướng đi tuần tra các nơi, thấy có vài tướng sĩ ghé đầu rỉ tai ánh mắt lấp lánh, trong lòng liền chùng xuống. Khi các tướng sĩ luyện tập, có người vô tình đứng gần bia bắn tên, mọi người không dám bắn, Ngu Tấn Thanh phải quát vài lượt mới kéo cung đặt tên.
Bỗng nhiên, có một tên lính dỡ bia ra, nghiêng thân mũi tên bắn về phía Ngu Tấn Thanh, các tướng sĩ cả kinh thất sắc, Chân Phiến theo hầu cũng trắng bệch cả mặt, lao như bay về phía Ngu Tấn Thanh nhưng vẫn chậm một bước.
Ngu Tấn Thanh không động đậy, không hề hoang mang dịch sang một bước, mũi tên sượt qua gấu áo chàng cắm vào bùn đất bên cạnh, ngập đến tận đuôi.
Chân Phiến nhanh như chớp chạy về phía tên lính đó, bóp cổ hắn quát: “Ngươi ăn gan báo rồi phải không? Dám bắn tên về phía công tử ư?"
Vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy sau lưng vang lên tiếng tên bắn, nhanh đến mức Chân Phiến không dám né tránh, mũi tên sượt qua đỉnh đầu Chân Phiến, cắm thẳng vào đỉnh mũ của tên lính.
Tên lính cầm chiếc mũ bị tên bắn trúng trên tay, toàn thân run lập cập, hồn bay phách tán nhìn về phía Ngụy Ứng Luân.
Ngu Tấn Thanh vứt cung tên trong tay cho Ngụy Ứng Luân, lạnh lùng nhìn quét một lượt xung quanh, không nói một lời, đi ra bên ngoài.
Chân Phiến theo sát sau lưng, giọng nói vẫn còn đầy hoảng hốt: “Công tử, cứ thế mà tha cho hắn sao? Ngày thường công tử dung túng cho bọn họ quá rồi, cho nên bọn họ mới trở nên ngông cuồng như vậy. Chi bằng nhân cơ hội này lập uy…"
Ngu Tấn Thanh cười tựa như có thâm ý gì đó, không để ý đến những lời Chân Phiến vừa nói.
Đằng xa, Phó Cẩm Họa đi vòng quanh, lúc đến bên cạnh Ngu Tấn Thanh mới nói nhỏ với Chân Phiến: “Vừa rồi nếu công tử nhà ngươi giết kẻ đó, chẳng qua chỉ khiến người khác cảm thấy chấn động mà thôi. Giết một người có bõ bèn gì? Quan trọng là giết như thế nào, làm sao để bọn họ nghe hơi gió đã kinh hồn táng đảm, không dám có bụng làm càn nữa. Giết người không khó, cái khó là phải hiểu giá trị của việc giết người…"
Chân Phiến sững người, ngẩn ngơ nhìn Phó Cẩm Họa, nhưng Ngu Tấn Thanh lại nhìn nàng đầy thấu hiểu, ánh mắt long lanh, tiến lên nắm tay nàng, sóng vai đi ra ngoài đại doanh.
“Tiểu Tứ, nàng quả nhiên thông minh, tâm tư của ta lúc nào nàng cũng đoán được."
Giọng nói của Ngu Tấn Thanh ấm áp thâm trầm, Phó Cẩm Họa lặng lẽ ngẫm nghĩ trong giây lát lại cảm thấy cay đắng, nói như ám chỉ: “Những điều nên để thiếp trông thấy, thiếp đều nhớ trong lòng, nhưng những điều chàng không cho thiếp thấy, thiếu đều chẳng biết gì."
Hai người nghỉ chân trên sườn núi cách đại doanh mười mấy trượng, Ngu Tấn Thanh chỉ ra xa nói: “Nàng xem, kia chính là đại doanh của Gia Luật Sở Tế. Lần này đại doanh chúng sử dụng được dệt từ sợi gân bò, vừa dai vừa chống gió cát tốt; đao thương của chúng được rèn từ đá nguội, cũng tốt hơn mâu ngắn thương dài mà binh sĩ của chúng ta sử dụng. Binh sĩ của chúng vẫn là các tinh binh danh bất hư truyền, còn triều Thương Ly ta tuy tự xưng là có mười vạn tinh binh nhưng kì thực chẳng qua chỉ là thêm vào cho đủ số mà thôi. Nàng nói xem, trận chiến này kết cục sẽ ra sao?"
Phó Cẩm Họa nhìn khóe môi kiên nghị của chàng, lát sau khẽ nói: “Chàng không nắm chắc phần thắng, nhưng chàng cũng không đến nỗi dễ dàng thua trận. Đối với chàng mà nói, có thể kéo dài được vài ngày chính là thắng lợi vài ngày."
Ngu Tấn Thanh nắm mạnh lấy tay Phó Cẩm Họa, cười khổ mấy tiếng, nói: “Quả nhiên là nàng hiểu ta, tuy có lúc nàng lại không nhìn rõ chính bản thân mình…"
“Chàng nói sai rồi, nếu trên thế gian này ngay cả thiếp cũng không nhìn rõ bản thân mình, vậy thì còn ai có thể hiểu được thiếp? Có điều, nhiều lúc thiếp không muốn thẳng thắn đối diện với chính mình mà thôi! Bản thân vốn đã thương tích đầy mình, cần gì phải giở những vết thương máu nhỏ ròng ròng ấy ra xem nữa?"
Ngu Tấn Thanh hơi ngẩn người, ngưng thần chau mày, Phó Cẩm Họa vốn cứ tưởng Ngu Tấn Thanh giận mình nói năng đường đột, sau nghe thấy Ngu Tấn Thanh cao giọng nói: “Gia Luật thái tử đã chịu hạ cố, đích thân đến doanh trại của ta thám thính động tĩnh, sao còn không chịu hiện thân?"
Lòng Phó Cẩm Họa đột nhiên chùng xuống, lúc này mới biết Ngu Tấn Thanh có ý khác, nhìn theo ánh mắt Ngu Tấn Thanh, từ xa thấy một bóng người thanh nhã đi đến, thân mang cẩm phục sang trọng, ánh mắt sắc như dao, liếc nhìn Phó Cẩm Họa, Phó Cẩm Họa chỉ cảm thấy toàn thân như bị dội nước lạnh, phải dịch nửa bước về phía Ngu Tấn Thanh mới cảm thấy yên tâm.
Phó Cẩm Họa nhanh chóng nhìn Ngu Tấn Thanh, chỉ thấy Ngu Tấn Thanh không có biểu hiện gì khác thường, nhìn nàng cười ấm áp, nàng bất giác tiến lên kéo tay áo chàng, còn Ngu Tấn Thanh càng nhiệt tình hơn, nắm chặt lấy tay nàng, nói: “Đừng sợ, đã có ta ở đây."
“Thiếp không sợ, nếu nhất định phải nói sợ điều gì, vậy thì thiếp chỉ sợ không thể được ở bên cạnh chàng lâu dài." Phó Cẩm Họa ngẩng đầu mỉm cười, ráng chiều buông xuống thân hình nàng, trong nháy mắt tỏa ra vô số sắc màu.
Ánh mắt của Gia Luật Sở Tế ngày càng âm độc, gần như đen sì, hồi lâu mới cất tiếng chế giễu: “Mối tình mới phong nhã làm sao, một người là Ngu đại tướng quân trấn thủ biên quan, một người là Họa phi của đương kim thánh thượng. Không biết trăm năm sau, liệu có ai viết thơ văn truyền tụng cho hai vị hay không?"
“Họa phi ngày trước đã chết rồi…"
Gia Luật Sở Tế không nói gì trước lời biện bạch yếu ớt của Phó Cẩm Họa, khóe môi cất lời nhạo báng: “Nếu đã như vậy, đợi đến khi Ngu Tấn Thanh thất bại về triều, để hoàng thượng của triều Thương Ly chỉ hôn cho các ngươi, chẳng phải là tác thành cho một mối nhân duyên tuyệt vời hay sao?"
Ngu Tấn Thanh trước sau bình tĩnh, không lung lay trước những lời nói khiêu khích của Gia Luật Sở Tế, lạnh nhạt nói: “Còn chưa đánh trận, sao ngươi đoán được rằng Ngu Tấn Thanh ta sẽ thua? Có điều, cũng xin Gia Luật thái tử yên tâm, dụng ý dẫn binh thân chinh của ngươi đã quá rõ ràng, Tấn Thanh nhất định sẽ cố gắng phối hợp, ngươi thấy sao?"
Giọng nói tựa như rất khiêm nhường, nhưng câu nào cũng đầy ý chế giễu, không chừa đường lui cho đối phương, Gia Luật Sở Tế sao có thể không tức giận, hắn cười lạnh lùng nói: “Bản thái tử muốn thế nào, chưa đến lượt ngươi khoa chân múa tay…"
Chưa dứt lời, Gia Luật Sở Tế bèn giơ tay về phía Phó Cẩm Họa, Ngu Tấn Thanh ôm eo Phó Cẩm Họa xoay vòng né tránh, ai ngờ Gia Luật Sở Tế theo sát đằng sau, nhanh chóng tóm lấy tay áo Phó Cẩm Họa, chỉ kéo nhẹ một cái đã lôi Phó Cẩm Họa ra xa khỏi Ngu Tấn Thanh.
Gia Luật Sở Tế kéo Phó Cẩm Họa nhanh chóng lùi ra sau, miệng cười điên cuồng, trong lúc hốt hoảng Phó Cẩm Họa chỉ thấy từ xa bóng hình Ngu Tấn Thanh lạc lõng mà bi thương, trong mắt thấp thoáng nỗi u sầu, chàng cứ thế lặng lẽ đứng đó tựa như một tầng cát vàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chôn vùi.
Phó Cẩm Họa há miệng nhưng không nói được gì. Hoặc giả có những lời chẳng cần nói cũng hiểu, trong lòng hiểu rõ mà trước sau không thể nói nên lời.
Trước đại doanh triều Nguyên Hy, Gia Luật Sở Tế chỉ ra xa về phía bắc, nói: “Nàng xem, bên kia chính là đại đô triều Nguyên Hy, rồi sẽ có một ngày ta trở thành chủ nhân của nó, trở thành chủ nhân của thiên hạ này…"
Gia Luật Sở Tế nói với thái độ cuồng ngạo, giọng điệu tự tin, Phó Cẩm Họa nghe mà trong lòng dậy sóng, trong đầu óc hiện lên bóng dáng một người khác, người đó cũng từng bị một câu nói của nàng vạch rõ tâm tư.
Điều mà hắn muốn cũng là thiên hạ ư?
Gia Luật Sở Tế xé một góc áo, che mặt cho Phó Cẩm Họa, ánh mắt mê hoặc, khẽ nói bên tai nàng: “Nếu không che mặt nàng lại, chỉ e đám cơ thiếp của bản thái tử sẽ không dung nạp một người thiên kiều bách mị thế này đâu…"
Thì ra, ngay trong đại doanh hành quân này, Gia Luật Sở Tế cũng có rất nhiều cơ thiếp, triều Nguyên Hy thượng võ, đám cơ thiếp phần nhiều đều là người biết võ, ngày thường theo đại quân tắm máu giết địch, đêm đến lại hầu hạ dưới chân hắn.
Đêm hôm đó Gia Luật Sở Tế bày tiệc trong quân trướng, Phó Cẩm Họa ngồi ôm gối ở một góc, nhìn các cơ thiếp vây quanh hắn, ai cũng thanh âm trong trẻo, bộc lộ hết dáng vẻ kiều mị.
Nghiêng chén rượu, bàn tiệc ngổn ngang, Gia Luật Sở Tế tiện tay chọn một cơ thiếp có ánh mắt quyến rũ ở lại hầu hạ, các nữ nhân khác đều hậm hực bỏ đi.
Gia Luật Sở Tế tựa nghiêng trên giường, nhìn cơ thiếp kia vẫy tay, nói: “Hoa Lê, nàng lại đây…"
Người con gái tên là Hoa Lê kia lập tức xán lại như làn gió, chiếc eo mềm mại của nàng ta lộ vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người, cánh tay như ngọc quấn quanh cổ Gia Luật Sở Tế. Gia Luật Sở Tế yên lặng hưởng ứng, xoa tay bên eo Hoa Lê, tay kia nâng cằm nàng ta lên hôn, ngang ngược mà trầm ngâm. Tấm thân dán vào lòng Gia Luật Sở Tế của Hoa Lê hơi run lên, quần áo trên người bị Gia Luật Sở Tế dần dần cởi ra, để lộ làn da trắng nõn khiến người khác lóa mắt.
Phó Cẩm Họa hiểu rõ, Gia Luật Sở Tế làm như vậy chẳng qua là để hạ nhục nàng, dẹp tan vẻ thanh cao kiêu ngạo mà nàng đang cố tình để lộ ra trên khuôn mặt. Nàng thậm chí cảm thấy khi Gia Luật Sở Tế làm những việc đó, ánh mắt chưa từng rời khỏi nàng nửa tấc, trong lòng nàng chẳng thèm quan tâm, sự khinh miệt nơi khóe mắt nàng đương nhiên càng lộ rõ.
Hoa Lê hôn lên má Gia Luật Sở Tế lấy lòng, gọi từng tiếng “thái tử", giọng nói đầy ám muội vì dục vọng dâng cao. Nhưng Hoa Lê càng lúc càng nghi hoặc, nhìn theo hướng mà Gia Luật Sở Tế vẫn đang xuất thần nhìn vào, phát hiện ra Phó Cẩm Họa đang ngồi trong góc.
“Thái tử, cô ta là ai? Chẳng lẽ là tân sủng của thái tử?" Hoa Lê giận dỗi, nghi hoặc hỏi.
Gia Luật Sở Tế dùng ngón tay quấn một lọn tóc đen của Hoa Lê, ung dung nói: “Hoa Lê, đừng chọc giận nàng ta…"
Vì câu nói của Gia Luật Sở Tế, trong mắt Hoa Lê lập tức nảy sinh ý thù địch, nàng ta đi theo Gia Luật Sở Tế đã lâu, hiểu rõ tính cách của hắn, biết hắn ghét nhất là những cô gái răm rắp nghe lời cho nên có những lúc phản kháng chống đối có thể còn càng được yêu thích hơn.
“Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong doanh trướng của thái tử?"
Hoa Lê tuy sợ Gia Luật Sở Tế nhưng ỷ thế ngày thường hay được sủng ái nên hành xử khá tùy tiện, chậm rãi trườn khỏi người Gia Luật Sở Tế, cứ thế để trần nửa người đến trước mặt Phó Cẩm Họa. Mặt Phó Cẩm Họa tuy vẫn phủ khăn che, nhưng tay chân không bị trói, nàng xưa nay không thèm quan tâm đến những cơ thiếp như Hoa Lê, cũng có phần căm ghét điệu bộ quyến rũ vừa rồi của cô ta, bèn quay đầu không thèm bắt chuyện.
Hoa Lê nổi cáu, quát: “Vì sao ngươi phải che mặt? Chẳng lẽ không dám nhìn mặt người khác sao?"
Vừa dứt lời, Hoa Lê liền tiến lên giật khăn che mặt Phó Cẩm Họa xuống, lập tức có phần sửng sốt, nếu không phải trong đôi mắt ấy có quá nhiều vẻ cao ngạo bất cần, thì lúc này nàng nhất định là một cánh nhạn tuyệt thế.
Gia Luật Sở Tế lạnh lùng đứng xem, lúc này mới tiến lên, nói: “Hoa Lê, có phải bản thái tử dung túng cho ngươi quá rồi không? Hay là ngươi hoàn toàn không ghi nhớ những lời cảnh cáo của bản thái tử? Khuôn mặt nàng ấy, ngươi không được nhìn!"
Nói đoạn, Gia Luật Sở Tế nhanh chóng rút kiếm bên eo ra đâm vào ngực Hoa Lê, Hoa Lê loạng choạng ngã xuống đất, đến chết vẫn còn nhìn Phó Cẩm Họa với ánh mắt không thể tin nổi, hoặc giả trong lòng nàng ta vẫn còn những mối nghi hoặc chưa giải đáp được, chẳng qua chỉ là một kẻ hầu hạ mới, cho dù có xinh đẹp tuyệt thế đến mức nào cũng không đến nỗi nhất định phải giết chết người tình cũ như thế này chứ?
Gia Luật Sở Tế dùng khăn lau vệt máu trên kiếm, liếc nhìn Phó Cẩm Họa, nói: “Nàng xem, ta vì nàng, ngay cả cơ thiếp yêu thích nhất cũng giết rồi…"
Phó Cẩm Họa khẽ thở dài, không nỡ nhìn lâu, hạ giọng nói: “Cần gì phải như vậy? Cho dù ngươi muốn tạo thanh thế cũng không nhất thiết phải giết cô ta, đổi sang cách khác chẳng phải cũng vậy sao?"
Gia Luật Sở Tế cười nói: “Nàng quả nhiên thông minh, biết được ta làm như vậy chính là để lan truyền tin tức ra ngoài, để cho người đời đều biết, trong đại doanh triều Nguyên Hy của ta có giấu một người con gái. Vậy thì hắn nhất định sẽ tìm đến đây ! Có điều, nàng nói muốn ta dùng cách khác…" Nói đoạn, Gia Luật Sở Tế lại gần Phó Cẩm Họa, nâng cằm nàng lên, nhìn nàng gần như với vẻ tham lam, nói, “Chẳng lẽ là muốn ta làm nhục nàng? Có điều, ta quả thực có phần không nỡ, phải làm sao đây?"
Phó Cẩm Họa hất tay hắn ra, đứng dậy đi đến trước ghế chủ tọa trong quân doanh, lấy một đĩa điểm tâm chưa ai đụng đến lên ăn một miếng rồi chau mày, nói: “Lương thực của bọn man di các ngươi ta ăn không quen, đi chuẩn bị mấy món ăn tinh tế đến đây. Ta ở trong đại doanh này ngày nào, thì ngươi phải liệu mà hầu hạ cho tốt ngày đó, nếu không đến ngày nào đó ta chán sống rồi, chẳng phải ngươi sẽ không được chút lợi lộc gì sao?"
Gia Luật Sở Tế bật cười, hứng thú nói: “Chán sống ư? Nàng sợ Tế Dương vương không chịu đến hay là đau lòng vì Ngu Tấn Thanh vừa rồi…"
“Câm miệng!" Phó Cẩm Họa vội quát lớn, át lời hắn, cố gắng làm vẻ bình tĩnh, nhưng hơi thở loạn nhịp và đầu mày đang chau lại không che giấu được nội tâm rối bời của nàng.
Gia Luật Sở Tế sắc mặt không chút biến đổi, cười lạnh lùng đi ra ngoài, nhưng Phó Cẩm Họa lại nhìn thấy rõ vẻ đắc ý không thể kiềm chế được của hắn.
Quả nhiên, trong đại doanh triều Nguyên Hy xuất hiện lời đồn đáng sợ, thái tử Gia Luật Sở Tế của bọn họ vì một nữ nhân che mặt thần bí mà đã giết chết một cơ thiếp xưa nay vốn được sủng ái, ngay cả quân trướng chủ soái đại doanh cũng nhường cho nàng ở, hơn nữa còn ra lệnh cho đầu bếp chuẩn bị thức ăn tinh tế, nữ nhân này chỉ cần chau mày một cái khi ăn, thái tử của bọn họ sẽ sai người giết chết đầu bếp ngay lập tức.
Suốt mấy ngày liền, Phó Cẩm Họa đều làm theo ý Gia Luật Sở Tế, liên tục đeo mặt nạ, ở trong trướng ít khi ra ngoài, hơn nữa nhìn bộ dạng run rẩy của a hoàn hầu hạ bên cạnh nàng cũng đủ biết hành động lần này của Gia Luật Sở Tế rất có hiệu quả. Hiện giờ Phó Cẩm Họa nghiễm nhiên trở thành nhân vật chính trong “Tin đồn bí mật trong quân doanh của thái tử triều Nguyên Hy".
Phó Cẩm Họa đuổi a hoàn mà Gia Luật Sở Tế sai đến hầu hạ nàng ra ngoài, nàng không thích ánh mắt của bọn họ – sự thù địch được ngụy trang thành vẻ kính sợ.
Mấy ngày nay Gia Luật Sở Tế không đến, như cố tình lạnh nhạt, nhưng người ngoài trông vào vẫn thấy nàng được vinh sủng vô song. Phó Cẩm Họa một mình ở trong quân trướng, tâm trạng có phần không yên, mục đích hành động lần này của Gia Luật Sở Tế là gì nàng đương nhiên hiểu rõ. Lần trước trong ngày tiến cung hắn bắt cóc nàng chính là để uy hiếp Tế Dương vương, nhưng ai ngờ cục diện đã hoàn toàn thay đổi từ lâu.
Gia Luật Sở Tế giơ tay vén rèm trướng đi vào, ánh mắt tà mị, nói: “Đại doanh triều Nguyên Hy của ta có tốt không? Nếu không phải liên quan đến đại nghiệp, ta thực sự muốn sau khi xong việc đưa nàng hồi cung."
Phó Cẩm Họa khẽ than thở, bình tĩnh lên tiếng: “Gia Luật thái tử cũng không giống một kẻ hồ đồ, nhưng vì sao trong chuyện này lại suy tính không được chu toàn như vậy?"
“Nàng có ý gì?" Gia Luật Sở Tế nhướng mày, ngồi bên cạnh Phó Cẩm Họa, giơ tay nâng một lọn tóc đen của nàng lên vuốt ve.
Phó Cẩm Họa lườm hắn một cái, đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng: “Ngày trước Tế Dương vương chịu để ngươi kiềm chế là vì còn có chút niệm tình. Nhưng hiện giờ thời cuộc đã khác, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi. Ta giờ đã không phải là sủng phi trong cung, cũng chẳng có tài cán gì, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ Tế Dương vương chịu vì ta mà mặc cho ngươi khống chế? Gia Luật thái tử, ta khuyên ngươi, lấy ta ra làm con tin đúng là mơ mộng hão huyền rồi."
“Có phải ta mơ mộng hão huyền hay không, trong lòng nàng rõ nhất! Hắn sẽ đến, một ngày không có tin tức của nàng, nhất định lòng hắn nóng như lửa đốt. Cũng phải, cho dù ngày trước không tình sâu nghĩa nặng, nhưng bỗng dưng thấy người con gái mình yêu bị tên đàn ông khác bắt mất, hắn sao có thể cam lòng được?" Gia Luật Sở Tế nói đến đây, biết mình lại chạm vào nỗi đau của Phó Cẩm Họa lần nữa, hờ hững nói: “Có điều, chưa biết chừng sẽ có ngoại lệ, ví dụ như Ngu Tấn Thanh…"
Quả nhiên, đến đây, sắc mặt của Phó Cẩm Họa thay đổi hoàn toàn, lông mày nàng dựng ngược lên, giận dữ lườm Gia Luật Sở Tế, nhưng chẳng được bao lâu nàng lại vì nước mắt rơi mà buộc phải cúi đầu.
Sao nàng lại không biết kia chứ?
Sao nàng có thể không nhìn rõ nguồn cơn kia chứ?
Dựa vào võ công của Ngu Tấn Thanh, để cho Gia Luật Sở Tế chỉ trong vòng ba chiêu đã bắt cóc được nàng, chuyện đó người khác làm sao tưởng tượng nổi?
Trừ phi, là chàng cam tâm tình nguyện buông tay.
Phó Cẩm Họa không dám nghĩ sâu, chỉ có thể cười khổ sở cho nỗi đau của mình trở nên tê dại. Mối nghi hoặc vấn vương trong lòng mấy ngày nay đột nhiên bị Gia Luật Sở Tế gợi ra khiến nàng không thể chịu đựng thêm được nữa.
Nàng không trách chàng làm như vậy, nàng tin, chàng làm như vậy là có lí do của chàng, chỉ cần chàng có chút ám hiệu nào đó với nàng từ trước, vậy thì nàng vì chàng mà làm quân tốt đi đầu cũng có sao? Người không cam tâm phải là nàng, Phó Cẩm Họa.
Bỗng nhiên, trong ngoài quân doanh vang lên từng trận tiếng trống và tù và, Gia Luật Sở Tế nghiêm sắc mặt, quát: “Người đâu…"
Ngoài quân trướng có người đáp lời, khi bước vào, Phó Cẩm Họa mới phát hiện ra người đó chính là Tề tướng quân. Tề tướng quân vừa trông thấy Phó Cẩm Họa cũng ngẩn người ra, trên mặt nở nụ cườiái dị, rồi mới nghiêm mặt nhìn Gia Luật Sở Tế nói: “Thái tử điện hạ, lương thảo ở hậu phương phía tây nam đại doanh của quân ta đã bốc cháy, phía đông bắc có kị binh tập kích…"
Gia Luật Sở Tế không dám sơ suất, lập tức căn dặn mấy thị vệ canh giữ trong doanh trướng, “Mấy người các ngươi nhất định phải bảo vệ an toàn cho nàng ấy, nếu nàng ấy có chút gì sơ sảy, các ngươi có thể đoán trước kết cục của mình rồi đấy!" Nói đoạn, hắn nhìn Phó Cẩm Họa một lượt, rồi dẫn theo Tề tướng quân vội vã đi ra.
Phó Cẩm Họa vốn định hỏi mấy tên thị vệ trong quân doanh đã xảy ra chuyện gì, nhưng mấy tên thị vệ đó chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, yên lặng không nói gì, nàng đành dẹp bỏ ngay ý định điên rồ ấy.
Phó Cẩm Họa có phần căng thẳng, cầm quyển sách trên bàn lên lật giở hai trang rồi lại buồn phiền bỏ xuống. Người đang tập kích đại doanh triều Nguyên Hy lúc này rốt cuộc là ai?
Phó Cẩm Họa thở dài một tiếng, ngồi xuống tự rót một chén trà nóng, còn chưa kịp nâng lên uống, đã nghe thấy mấy tiếng hắng giọng, bóng đen trước mắt vụt tới đoạt lấy chén trà trong tay, Phó Cẩm Họa cả kinh, còn chưa kịp kêu lên, đã bị người đó ôm chặt lấy.
Đột nhiên chạm vào một vòng tay quen thuộc, Phó Cẩm Họa chỉ cảm thấy lệ nóng cay nồng trên mắt trào ra, bỗng nhiên vành tai đau đớn, bị người đó cắn mạnh một cái, bên tai là giọng nói trầm thấp của chàng, “Lúc này rồi mà nàng vẫn còn nhàn nhã thưởng trà được sao? Ta nên sớm biết nàng vốn là một người con gái vô lương tâm mới phải…"
Phó Cẩm Họa vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế của Tế Dương vương, không kịp lau nước mắt, ngẩng đầu phản bác: “Vậy thì cũng phải xem là do ai gây ra đã, nếu là Tế Dương vương ngài, thiếp đương nhiên phải tỏ ra nhàn nhã rồi, nếu chỉ biết khóc lóc vâng lời, chẳng phải sẽ khiến ngài thất vọng hay sao?"
Tế Dương vương ôm nàng, đưa cằm khẽ cọ vào mái tóc nàng, nói có phần hàm hồ không rõ: “Vì sao? Vì sao nhất định phải đối đầu với bản vương? Nàng hận bản vương đến thế sao? Bản vương chỉ cần một câu nói dịu dàng, cho dù chỉ một câu thôi…"
Phó Cẩm Họa trong lòng cay đắng, nhớ lại quá khứ hồi ở trong Thanh Âm am thì càng sụt sùi không dứt, nhưng vẫn cố chấp không chịu bộc lộ ra, lạnh lùng nói: “Tế Dương vương đang làm gì vậy? Chẳng lẽ lại muốn thiếp vì được sủng ái mà làm việc cho ngài nữa sao? Giờ thì muộn rồi, nay đã khác xưa, thiếp đã không chịu sự bức bách của ngài nữa. Phó gia của thiếp, Đại tỉ đã vào cung làm phi, nhị tỉ đã là chính thê của ngài, cho dù ngài chỉ vì sợ liên lụy đến bản thân thì cũng phải gắng sức bảo vệ không để nhà họ Phó xảy ra chuyện. Còn thiếp, đã là một quân cờ thí, cho dù ngài có lòng lợi dụng, thì cũng biết để làm gì?"
Đôi mắt Tế Dương vương đỏ hoe, gần như phát điên lên, lại ôm chặt Phó Cẩm Họa vào lòng, khẽ than: “Sớm biết thế này, sớm biết thế này thì khi trước ở Thanh Âm am ta đã không nên buông tha cho nàng, như thế sẽ không có những chuyện thị phi sau này nữa. Còn nàng, cũng chỉ là người phụ nữ của Chung Hoa Ly ta…"
Phó Cẩm Họa dường như bị thứ gì đánh trúng, co rút trong lòng Tế Dương vương ngơ ngẩn hồi lâu, đợi đến khi tỉnh lại mới vội vàng muốn đẩy chàng ra, khổ sở nói: “Nói cho thiếp biết, ngài làm thế này là sao? Ngày trước ngài ép thiếp vào cung, ngài ép thiếp theo Gia Luật Sở Tế đi mà không ra tay ứng cứu, khi thiếp cô đơn khổ sở không nơi nương tựa thì ngài ở đâu? Khi thiếp bị hành thích ngài lại ở đâu? Hiện giờ, hiện giờ, thiếp đã thoát khỏi cảnh khốn cùng, sắp sửa tìm được chốn yên thân cho riêng mình, tấm tình ấm áp cho riêng mình, ngài lại đến đây nói với thiếp rằng ngài hối hận rồi… Tế Dương vương, trò chơi có bắt đầu rồi sẽ phải có kết thúc, giữa ngài và thiếp cũng nên kết thúc đi thôi…"
“Chốn yên thân mà nàng nói, tấm tình mà nàng nói, là để chỉ Ngu Tấn Thanh ư?" Tế Dương vương cười lạnh lùng, tiếp tục nói, “Nếu hắn quả thực là như vậy, thì làm sao lại để nàng bị Gia Luật Sở Tế bắt đến đại doanh của triều Nguyên Hy như thế này được? Tỉnh lại đi, Ngu công tử dịu dàng như ngọc trong mắt nàng, hắn cũng cùng một loại người như bản vương thôi, vì mục đích mà xưa nay không từ thủ đoạn."
“Thiếp không cho phép ngài nói chàng như thế…"
Phó Cẩm Họa nói xong bèn dùng sức đẩy Tế Dương vương ra, không ngờ trông thấy trán Tế Dương vương mồ hôi đầm đìa, lông mày chau lại như đang chịu đựng đau đớn vô cùng. Phó Cẩm Họa chợt động lòng, xem xét kĩ lưỡng mới nhận ra trên người chàng bị thương, vết thương rất nghiêm trọng, trên bụng có một vết kiếm sâu vài tấc, mới được mấy ngày, nay đã đóng thành vẩy. Bây giờ chàng dùng sức, vết thương lại rách ra, Phó Cẩm Họa hoang mang lấy khăn đắp lên, máu nhanh chóng thấm đỏ cả chiếc khăn trong tay nàng, theo kẽ ngón tay nàng chảy xuống.
Phó Cẩm Họa chỉ cảm thấy như thể mình cũng vừa bị rút mất linh hồn, lo lắng nói: “Ngài bị thương nặng thế này, phải làm sao đây?"
Tế Dương vương nắm tay nàng, trong mắt có mấy phần mừng rỡ không kiềm chế được, nói: “Rốt cuộc thì nàng vẫn quan tâm đến ta, nàng sợ ta chết, phải vậy không?"
Phó Cẩm Họa chỉ cảm thấy đứng không vững, mắt thấy Tế Dương vương chảy máu không ngừng, nàng không còn nghĩ ngợi gì nhiều nữa, lại giơ tay bịt vết thương, vội vã quát lên: “Nhân lúc chưa ai phát hiện ra, ngài mau đi đi, đi đi…"
“Ta không đi, muốn đi ta cũng sẽ đưa nàng đi cùng. Lần này bất luận thế nào ta cũng sẽ không buông tay nàng đâu." Hơi thở Tế Dương vương có phần yếu ớt, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định.
Phó Cẩm Họa xé mạnh tay áo bên trái, quấn quanh eo Tế Dương vương mong cầm máu được chỗ vết thương, khi cúi đầu xuống, vẫn cảm nhận được Tế Dương vương đang hôn lên tóc nàng, cũng vẫn ngửi thấy hơi rượu nhàn nhạt trên người chàng, Phó Cẩm Họa khẽ chau mày, bất mãn nói: “Đã bị thương nặng đến thế này lại còn bất chấp tính mạng mà uống rượu, chẳng lẽ xưa nay ngài đều làm việc theo kiểu mù quáng tự đại, ngông cuồng hung bạo thế này sao?"
Phó Cẩm Họa hậm hực nói, không nghe thấy lời biện bạch của Tế Dương vương, đến khi ngẩng đầu lên mới phát hiện ra ánh mắt Tế Dương vương sâu thẳm như đại dương, cười khổ nói: “Ta uống rượu rồi mới đến đây, chẳng phải là vì sợ nàng không đi theo ta hay sao, so với nỗi đau trong lòng đó, nỗi đau thể xác có là gì, đau chết thì thôi…"
Phó Cẩm Họa ngơ ngẩn nhìn chàng, giơ tay chậm rãi vuốt tóc mai cho chàng. Tế Dương vương vẫn đang sốt, đang nhịn đau, tự bao giờ nàng phát hiện ra mình cũng thương xót chàng đến thế, Thanh Bích từng nói chàng là một người đáng thương, đúng thế, nhưng chàng là người đáng thương mạnh mẽ nhất trên đời.
Tế Dương vương hiển nhiên không biết những điều nàng suy nghĩ trong lòng, chỉ tưởng rằng nàng đang do dự bèn không suy nghĩ gì mà nói ngay: “Ta muốn nàng đi theo ta, trừ phi nàng muốn thấy ta chết trong đại doanh triều Nguyên Hy…"
Phó Cẩm Họa sững người, chưa kịp nói gì đã bị Tế Dương vương kéo tay đi ra khỏi quân trướng.
Ngoài quân trướng, đã có hơn nghìn quan binh hùng hổ vây chặn.
Phó Cẩm Họa cởi áo choàng của mình đắp cho Tế Dương vương, khoảnh khắc đó nàng quả thực không muốn để người khác trông thấy Tế Dương vương bị thương rồi coi thường chàng. Tế Dương vương cười nhạt, Phó Cẩm Họa có phần xấu hổ quay đầu đi, không nhìn chàng.
Gia Luật Sở Tế mình mang khôi giáp màu bạc, sau lưng binh sĩ sẵn sàng vào trận, đắc ý cười nói: “Sư huynh có nhã hứng thật, chạy vào trong doanh trướng của sư đệ mà chàng chàng thiếp thiếp. Kể ra thật nực cười, nữ nhân này sư đệ cũng thấy vừa mắt, sư huynh muốn đưa đi như thế e là không dễ đâu!"
Tế Dương vương không đổi thần sắc, nói: “Từ biệt bao năm nay, kể ra đệ cũng đã thêm vài phần tâm cơ rồi đó. Có điều, sư huynh khuyên đệ, nên để dành tâm tư mà đối chọi với các đại thần năm xưa gây khó dễ cho đệ thì hơn. Nếu đệ cương quyết muốn đối chọi với sư huynh, chẳng lẽ không cảm thấy thiếu sót gì sao?"
“Mấy lão già đó sư đệ chẳng coi vào đâu, chỉ cần sư huynh giao Cầm Long lệnh ra đây, sư đệ lập tức thả huynh đi. Còn về nữ nhân này, sư đệ cũng sẽ cắn răng mà nhường cho huynh, thế nào?" Gia Luật Sở Tế liếc xéo sang nhìn Phó Cẩm Họa, dáng vẻ có phần nuối tiếc, như thể mất đi thứ đồ vật gì quý giá.
Phó Cẩm Họa đột nhiên nghe thấy ba chữ Cầm Long lệnh, trong lòng cả kinh, khi nhìn Tế Dương vương lại thấy chàng vẫn không hề biến sắc mặt, nói: “Sư đệ, Cầm Long lệnh là di vật tiên cổ, không phải ai cũng có được. Cho dù vật này từng có uyên nguyên với triều Nguyên Hy của đệ, thì sư huynh cũng muốn vùi nó sâu trong đất, mãi mãi không thấy lại ánh mặt trời nữa."
“Sư huynh, nói như vậy có phải không được công bằng cho lắm hay không? Cầm Long lệnh đã ở trong tay huynh nhiều năm, bây giờ chỉ dựa vào một câu nói của huynh mà bảo nó là vật không may mắn, sư đệ làm sao tin được?" Ánh mắt Gia Luật Sở Tế có phần mất kiên nhẫn, nhìn bên eo Tế Dương vương vết máu loang lổ, nhướng lông mày như thể không kiềm chế được sát khí.
Trong lòng Phó Cẩm Họa có phần run lên, nhận thấy tùy tùng theo Tế Dương vương đến đây đã chết cả, chỉ còn lại một mình chàng đang nắm tay mình, nàng sao có thể không hoang mang căng thẳng được?
“Ta tự có cách kéo dài thời gian, ngài thừa cơ đi đi." Phó Cẩm Họa ghé bên tai Tế Dương vương khẽ nói.
Tế Dương vương nhìn nàng, dường như đang trách nàng nhiều chuyện, hỏi: “Cục diện đã đến nước này, nàng vẫn không chịu đi theo ta sao?"
Phó Cẩm Họa thấy đám người Gia Luật Sở Tế đồng loạt tiến lên mấy bước, vội nói: “Chung Hoa Ly, chuyện trước kia ta sẽ không hận ngài nữa, bây giờ ta chỉ muốn thấy ngài bình an rời khỏi đây, ngài không thể cứ thế mà chết trong đại doanh của triều Nguyên Hy được. Nghe lời ta, lát nữa nhất định phải lựa thời cơ rời khỏi đây, ta chỉ có thể kéo dài được một lát thôi, nhưng cũng đủ cho ngài ra khỏi đại doanh rồi."
Phó Cẩm Họa nói xong đang định mở miệng với Gia Luật Sở Tế liền nghe thấy Tế Dương vương bật cười, tiếng cười có phần ngông cuồng, vừa có phần mừng rỡ, chàng bất giác ôm chặt lấy eo Phó Cẩm Họa, nói: “Xem ra, bản vương không í công đến đây rồi."
Gia Luật Sở Tế sầm mặt lại, lời nói không kìm được vài phần thách thức: “Sư huynh một mình xông vào đại doanh chẳng qua chỉ là vì một nữ nhân, biết rõ nguy hiểm mà vẫn liều chết xông vào, xem ra trong mắt sư huynh nữ nhân này là quan trọng nhất, giang sơn xếp sau. Nếu đã như vậy, sao sư huynh không đưa Cầm Long lệnh ra đây, cũng là giúp cho sư đệ thoả được hùng tâm tráng chí. Năm xưa sư phụ từng dạy hai ta đạo đế vương đại nghiệp, vốn dĩ không nên coi trọng mỹ nhân mà coi nhẹ giang sơn."
Tế Dương vương lắc đầu, nói có phần bi phẫn: “Đệ và ta tuy cùng vì giang sơn, nhưng không cùng một con đường. Điều ta mong muốn là thiên hạ yên ổn, còn điều mà đệ muốn chỉ là rửa mối nhục khổ đau thời thơ ấu. Đệ muốn người trong thiên hạ đều thuộc về triều quốc của đệ, đệ muốn các lão thần triều Nguyên Hy quỳ phục dưới chân đệ mà hối hận vì hành vi đuổi đệ ra khỏi cung ngày trước. Còn ta đến tìm nàng ấy chỉ vì tình cảm, không liên quan gì đến sắc đẹp, cho dù hôm nay dung nhan nàng ấy không còn, ta cũng chỉ đau lòng hối hận, chứ tuyệt đối không ghét bỏ. Thế nhân đều nói ta ham giết chóc, tội nghiệt nặng nề, nhưng không biết đó chỉ là chém giết tai mắt của kẻ khác mà thôi. Nói đến hùng tâm, Chung Hoa Ly ta mới xứng với hai chữ “hùng tâm" đó, còn đệ, chẳng qua chỉ là dã tâm, giống như dã tâm của bọn bàng môn tà đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể tẩu hỏa nhập ma."
Trái tim Phó Cẩm Họa như thể cùng lúc bị ngàn vạn mũi tên xé rách, những chuyện kìm nén tận đáy lòng lâu nay bỗng nhiên giống như dòng sông ấm áp tìm được chỗ khuyết của con đê, dâng tràn không sao kháng cự được. Trước mặt hàng ngàn quân địch, nghe Tế Dương vương hùng hồn tuyên bố tình cảm với mình, hoài bão với nhân sinh, tình cảnh trong phút đó đã hóa thành bia mộ khắc cốt ghi tâm dựng trong trái tim nàng, trong mộ chôn cất những oán hận và bất mãn với Tế Dương vương, ngoài mộ là nhu tình dào dạt.
Sắc mặt Gia Luật Sở Tế trong khoảnh khắc trở nên rất khó coi, khẽ quát: “Sư huynh, nếu huynh nhất quyết không chịu giao Cầm Long lệnh ra, sư đệ đương nhiên không còn cách nào khác, huynh muốn rời khỏi đây cũng được, trừ phi để nàng ta lại."
Phó Cẩm Họa cười lạnh lùng, Gia Luật Sở Tế quả nhiên không phải kẻ ngốc, hắn không thể trở mặt thành thế đối đầu như nước với lửa cùng Tế Dương vương được, chỉ có thể thả Tế Dương vương đi. Nhưng một khi Tế Dương vương rời khỏi đây, muốn gặp lại lần nữa nào phải chuyện dễ dàng? Chỉ có giữ Phó Cẩm Họa lại, Tế Dương vương nhất định sẽ còn đến nữa.
Tế Dương vương lắc đầu ra vẻ bất cần, nói: “Sư đệ, đệ vẫn còn nông nổi lắm. Đệ thực sự tưởng rằng sư huynh chỉ mang theo vài người ngựa mà dám xông vào đại doanh triều Nguyên Hy sao?"
Gia Luật Sở Tế sững sờ, vội nhìn theo ánh mắt của Tế Dương vương, Tề tướng quân bị người khác kề dao lên cổ ép phải đi về bên này, người bắt cóc Tề tướng quân chỉ là một binh sĩ thân hình gầy nhỏ, mặc binh phục triều Nguyên Hy, trên người lấm lem vết máu, xem ra vừa trải qua một trường huyết chiến.
Tế Dương vương thần sắc như không, nói: “Sư đệ, Tề tướng quân là đệ nhất ái tướng dưới quyền của đệ, đệ sẽ không muốn dễ dàng mất đi hắn như vậy chứ? Dù sao thì sau này khi đệ gặp trở ngại lúc đăng cơ, không thể thiếu sự trợ giúp của hắn được."
Không ngờ người cầm thanh kiếm sắc kề trên cổ Tề tướng quân cất tiếng quát: “Đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của ta, ta đếm đến năm, tốt nhất là ngươi quyết định cho dứt khoát…"
Thanh âm đó thực trong trẻo ngoài sức tưởng tượng, Phó Cẩm Họa biết nhất định là con gái, nghĩ đến đây trong lòng chợt động, vô tình đưa mắt nhìn Tế Dương vương, Tế Dương vương không nói năng gì, mồ hôi trên trán lấm tấm lộ vẻ chịu đựng khổ sở.
Hai người ở bên nhau đến quá trưa, nói thế nào Phó Cẩm Họa cũng không chịu ở lại thêm nữa, nàng nói: “Tấn Thanh, chàng đã một ngày một đêm chưa ngủ rồi, bây giờ tình hình chiến sự chưa định, chàng càng phải cẩn thận giữ gìn sức khỏe."
Ngu Tấn Thanh nắm chặt tay nàng, mỉm cười đáp lời, dẫn nàng về doanh trướng rồi mới quay lại chợp mắt trong chốc lát.
Ngũ Cừu và Chân Phiến vẫn đứng hầu trong trướng, nói: “Công tử, mấy ngày nay trong quân có lời đồn đại, nói Gia Luật Sở Tế làm thái tử, những lão thần không an phận kia đều đang xúi bẩy…"
Ngu Tấn Thanh xua tay, chau mày hỏi: “Ta muốn biết, sau khi Tế Dương vương và Chung Tầm Trạch về hoàng cung, hoàng thượng xử trí thế nào?"
Chân Phiến vội nói: “Công tử, đã đến lúc gấp như lửa cháy lông mày rồi, huynh nên lo cho an nguy của các tướng sĩ ở biên quan và triều Thương Ly trước thì hơn, rồi hẵng quan tâm tới chuyện của Phó cô nương."
Ngu Tấn Thanh lườm hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi thì hiểu gì? Rốt cuộc hoàng thượng sáng suốt đến đâu, ngươi sao hiểu được! Người không truy cứu chuyện này thì thôi, nếu người làm mạnh tay, vậy thì ngươi thấy mười vạn đại quân của ta còn có thể giấu nổi nàng ấy không?"
Ngũ Cừu xưa nay ngu ngốc, lần này đột nhiên trở nên thông minh, nói: “Tâm tư của công tử Ngũ Cừu hiểu rồi, nhưng cho dù hoàng thượng đoán ra được sự tình thì vào lúc then chốt thế này chắc người cũng sẽ không làm khó công tử chứ? Giang sơn triều Thương Ly của ngài ấy, còn cần công tử ở biên cương trấn thủ mà."
Chân Phiến hơi ngẩn người, thấy ánh mắt của Ngu Tấn Thanh cũng có chút thay đổi, Ngu Tấn Thanh cười khổ, vỗ vai Chân Phiến, nói: “Nhất định là ngươi đã đoán ra huyền cơ bên trong rồi phải không? Chà, rốt cuộc thì Ngũ Cừu vẫn cứ là kẻ ngốc…" Nói đoạn, chàng bèn ra khỏi doanh trướng.
Ngũ Cừu lập tức kéo Chân Phiến đang định đi theo lại, vội nói: “Thế là thế nào? Chẳng lẽ Ngũ Cừu ta đoán sai? Tự nhiên công tử lại bảo ta ngốc, ta không phục!"
Chân Phiến liếc nhìn hắn với vẻ thoáng khinh bỉ, nói: “Hoàng thượng giao hảo với công tử, đương nhiên là có tình nghĩa. Nhưng xưa nay quân thần đã khác nhau một trời một vực, Tế Dương vương làm khó công tử đủ đường, chẳng lẽ huynh cho rằng chỉ là vì Tế Dương vương to gan làm càn hay sao?"
Ngũ Cừu trợn mắt há mồm nhìn Chân Phiến, giương mắt nhìn hắn đi ra xa mới rùng mình hạ giọng nói: “Lòng người sâu như biển, người thô lỗ như Ngũ Cừu ta còn chẳng thể nào dò đoán được huống chi lòng dạ đế vương. Có điều, thật đáng thương cho công tử…"
Ngu Tấn Thanh ra khỏi doanh trướng đi tuần tra các nơi, thấy có vài tướng sĩ ghé đầu rỉ tai ánh mắt lấp lánh, trong lòng liền chùng xuống. Khi các tướng sĩ luyện tập, có người vô tình đứng gần bia bắn tên, mọi người không dám bắn, Ngu Tấn Thanh phải quát vài lượt mới kéo cung đặt tên.
Bỗng nhiên, có một tên lính dỡ bia ra, nghiêng thân mũi tên bắn về phía Ngu Tấn Thanh, các tướng sĩ cả kinh thất sắc, Chân Phiến theo hầu cũng trắng bệch cả mặt, lao như bay về phía Ngu Tấn Thanh nhưng vẫn chậm một bước.
Ngu Tấn Thanh không động đậy, không hề hoang mang dịch sang một bước, mũi tên sượt qua gấu áo chàng cắm vào bùn đất bên cạnh, ngập đến tận đuôi.
Chân Phiến nhanh như chớp chạy về phía tên lính đó, bóp cổ hắn quát: “Ngươi ăn gan báo rồi phải không? Dám bắn tên về phía công tử ư?"
Vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy sau lưng vang lên tiếng tên bắn, nhanh đến mức Chân Phiến không dám né tránh, mũi tên sượt qua đỉnh đầu Chân Phiến, cắm thẳng vào đỉnh mũ của tên lính.
Tên lính cầm chiếc mũ bị tên bắn trúng trên tay, toàn thân run lập cập, hồn bay phách tán nhìn về phía Ngụy Ứng Luân.
Ngu Tấn Thanh vứt cung tên trong tay cho Ngụy Ứng Luân, lạnh lùng nhìn quét một lượt xung quanh, không nói một lời, đi ra bên ngoài.
Chân Phiến theo sát sau lưng, giọng nói vẫn còn đầy hoảng hốt: “Công tử, cứ thế mà tha cho hắn sao? Ngày thường công tử dung túng cho bọn họ quá rồi, cho nên bọn họ mới trở nên ngông cuồng như vậy. Chi bằng nhân cơ hội này lập uy…"
Ngu Tấn Thanh cười tựa như có thâm ý gì đó, không để ý đến những lời Chân Phiến vừa nói.
Đằng xa, Phó Cẩm Họa đi vòng quanh, lúc đến bên cạnh Ngu Tấn Thanh mới nói nhỏ với Chân Phiến: “Vừa rồi nếu công tử nhà ngươi giết kẻ đó, chẳng qua chỉ khiến người khác cảm thấy chấn động mà thôi. Giết một người có bõ bèn gì? Quan trọng là giết như thế nào, làm sao để bọn họ nghe hơi gió đã kinh hồn táng đảm, không dám có bụng làm càn nữa. Giết người không khó, cái khó là phải hiểu giá trị của việc giết người…"
Chân Phiến sững người, ngẩn ngơ nhìn Phó Cẩm Họa, nhưng Ngu Tấn Thanh lại nhìn nàng đầy thấu hiểu, ánh mắt long lanh, tiến lên nắm tay nàng, sóng vai đi ra ngoài đại doanh.
“Tiểu Tứ, nàng quả nhiên thông minh, tâm tư của ta lúc nào nàng cũng đoán được."
Giọng nói của Ngu Tấn Thanh ấm áp thâm trầm, Phó Cẩm Họa lặng lẽ ngẫm nghĩ trong giây lát lại cảm thấy cay đắng, nói như ám chỉ: “Những điều nên để thiếp trông thấy, thiếp đều nhớ trong lòng, nhưng những điều chàng không cho thiếp thấy, thiếu đều chẳng biết gì."
Hai người nghỉ chân trên sườn núi cách đại doanh mười mấy trượng, Ngu Tấn Thanh chỉ ra xa nói: “Nàng xem, kia chính là đại doanh của Gia Luật Sở Tế. Lần này đại doanh chúng sử dụng được dệt từ sợi gân bò, vừa dai vừa chống gió cát tốt; đao thương của chúng được rèn từ đá nguội, cũng tốt hơn mâu ngắn thương dài mà binh sĩ của chúng ta sử dụng. Binh sĩ của chúng vẫn là các tinh binh danh bất hư truyền, còn triều Thương Ly ta tuy tự xưng là có mười vạn tinh binh nhưng kì thực chẳng qua chỉ là thêm vào cho đủ số mà thôi. Nàng nói xem, trận chiến này kết cục sẽ ra sao?"
Phó Cẩm Họa nhìn khóe môi kiên nghị của chàng, lát sau khẽ nói: “Chàng không nắm chắc phần thắng, nhưng chàng cũng không đến nỗi dễ dàng thua trận. Đối với chàng mà nói, có thể kéo dài được vài ngày chính là thắng lợi vài ngày."
Ngu Tấn Thanh nắm mạnh lấy tay Phó Cẩm Họa, cười khổ mấy tiếng, nói: “Quả nhiên là nàng hiểu ta, tuy có lúc nàng lại không nhìn rõ chính bản thân mình…"
“Chàng nói sai rồi, nếu trên thế gian này ngay cả thiếp cũng không nhìn rõ bản thân mình, vậy thì còn ai có thể hiểu được thiếp? Có điều, nhiều lúc thiếp không muốn thẳng thắn đối diện với chính mình mà thôi! Bản thân vốn đã thương tích đầy mình, cần gì phải giở những vết thương máu nhỏ ròng ròng ấy ra xem nữa?"
Ngu Tấn Thanh hơi ngẩn người, ngưng thần chau mày, Phó Cẩm Họa vốn cứ tưởng Ngu Tấn Thanh giận mình nói năng đường đột, sau nghe thấy Ngu Tấn Thanh cao giọng nói: “Gia Luật thái tử đã chịu hạ cố, đích thân đến doanh trại của ta thám thính động tĩnh, sao còn không chịu hiện thân?"
Lòng Phó Cẩm Họa đột nhiên chùng xuống, lúc này mới biết Ngu Tấn Thanh có ý khác, nhìn theo ánh mắt Ngu Tấn Thanh, từ xa thấy một bóng người thanh nhã đi đến, thân mang cẩm phục sang trọng, ánh mắt sắc như dao, liếc nhìn Phó Cẩm Họa, Phó Cẩm Họa chỉ cảm thấy toàn thân như bị dội nước lạnh, phải dịch nửa bước về phía Ngu Tấn Thanh mới cảm thấy yên tâm.
Phó Cẩm Họa nhanh chóng nhìn Ngu Tấn Thanh, chỉ thấy Ngu Tấn Thanh không có biểu hiện gì khác thường, nhìn nàng cười ấm áp, nàng bất giác tiến lên kéo tay áo chàng, còn Ngu Tấn Thanh càng nhiệt tình hơn, nắm chặt lấy tay nàng, nói: “Đừng sợ, đã có ta ở đây."
“Thiếp không sợ, nếu nhất định phải nói sợ điều gì, vậy thì thiếp chỉ sợ không thể được ở bên cạnh chàng lâu dài." Phó Cẩm Họa ngẩng đầu mỉm cười, ráng chiều buông xuống thân hình nàng, trong nháy mắt tỏa ra vô số sắc màu.
Ánh mắt của Gia Luật Sở Tế ngày càng âm độc, gần như đen sì, hồi lâu mới cất tiếng chế giễu: “Mối tình mới phong nhã làm sao, một người là Ngu đại tướng quân trấn thủ biên quan, một người là Họa phi của đương kim thánh thượng. Không biết trăm năm sau, liệu có ai viết thơ văn truyền tụng cho hai vị hay không?"
“Họa phi ngày trước đã chết rồi…"
Gia Luật Sở Tế không nói gì trước lời biện bạch yếu ớt của Phó Cẩm Họa, khóe môi cất lời nhạo báng: “Nếu đã như vậy, đợi đến khi Ngu Tấn Thanh thất bại về triều, để hoàng thượng của triều Thương Ly chỉ hôn cho các ngươi, chẳng phải là tác thành cho một mối nhân duyên tuyệt vời hay sao?"
Ngu Tấn Thanh trước sau bình tĩnh, không lung lay trước những lời nói khiêu khích của Gia Luật Sở Tế, lạnh nhạt nói: “Còn chưa đánh trận, sao ngươi đoán được rằng Ngu Tấn Thanh ta sẽ thua? Có điều, cũng xin Gia Luật thái tử yên tâm, dụng ý dẫn binh thân chinh của ngươi đã quá rõ ràng, Tấn Thanh nhất định sẽ cố gắng phối hợp, ngươi thấy sao?"
Giọng nói tựa như rất khiêm nhường, nhưng câu nào cũng đầy ý chế giễu, không chừa đường lui cho đối phương, Gia Luật Sở Tế sao có thể không tức giận, hắn cười lạnh lùng nói: “Bản thái tử muốn thế nào, chưa đến lượt ngươi khoa chân múa tay…"
Chưa dứt lời, Gia Luật Sở Tế bèn giơ tay về phía Phó Cẩm Họa, Ngu Tấn Thanh ôm eo Phó Cẩm Họa xoay vòng né tránh, ai ngờ Gia Luật Sở Tế theo sát đằng sau, nhanh chóng tóm lấy tay áo Phó Cẩm Họa, chỉ kéo nhẹ một cái đã lôi Phó Cẩm Họa ra xa khỏi Ngu Tấn Thanh.
Gia Luật Sở Tế kéo Phó Cẩm Họa nhanh chóng lùi ra sau, miệng cười điên cuồng, trong lúc hốt hoảng Phó Cẩm Họa chỉ thấy từ xa bóng hình Ngu Tấn Thanh lạc lõng mà bi thương, trong mắt thấp thoáng nỗi u sầu, chàng cứ thế lặng lẽ đứng đó tựa như một tầng cát vàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chôn vùi.
Phó Cẩm Họa há miệng nhưng không nói được gì. Hoặc giả có những lời chẳng cần nói cũng hiểu, trong lòng hiểu rõ mà trước sau không thể nói nên lời.
Trước đại doanh triều Nguyên Hy, Gia Luật Sở Tế chỉ ra xa về phía bắc, nói: “Nàng xem, bên kia chính là đại đô triều Nguyên Hy, rồi sẽ có một ngày ta trở thành chủ nhân của nó, trở thành chủ nhân của thiên hạ này…"
Gia Luật Sở Tế nói với thái độ cuồng ngạo, giọng điệu tự tin, Phó Cẩm Họa nghe mà trong lòng dậy sóng, trong đầu óc hiện lên bóng dáng một người khác, người đó cũng từng bị một câu nói của nàng vạch rõ tâm tư.
Điều mà hắn muốn cũng là thiên hạ ư?
Gia Luật Sở Tế xé một góc áo, che mặt cho Phó Cẩm Họa, ánh mắt mê hoặc, khẽ nói bên tai nàng: “Nếu không che mặt nàng lại, chỉ e đám cơ thiếp của bản thái tử sẽ không dung nạp một người thiên kiều bách mị thế này đâu…"
Thì ra, ngay trong đại doanh hành quân này, Gia Luật Sở Tế cũng có rất nhiều cơ thiếp, triều Nguyên Hy thượng võ, đám cơ thiếp phần nhiều đều là người biết võ, ngày thường theo đại quân tắm máu giết địch, đêm đến lại hầu hạ dưới chân hắn.
Đêm hôm đó Gia Luật Sở Tế bày tiệc trong quân trướng, Phó Cẩm Họa ngồi ôm gối ở một góc, nhìn các cơ thiếp vây quanh hắn, ai cũng thanh âm trong trẻo, bộc lộ hết dáng vẻ kiều mị.
Nghiêng chén rượu, bàn tiệc ngổn ngang, Gia Luật Sở Tế tiện tay chọn một cơ thiếp có ánh mắt quyến rũ ở lại hầu hạ, các nữ nhân khác đều hậm hực bỏ đi.
Gia Luật Sở Tế tựa nghiêng trên giường, nhìn cơ thiếp kia vẫy tay, nói: “Hoa Lê, nàng lại đây…"
Người con gái tên là Hoa Lê kia lập tức xán lại như làn gió, chiếc eo mềm mại của nàng ta lộ vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người, cánh tay như ngọc quấn quanh cổ Gia Luật Sở Tế. Gia Luật Sở Tế yên lặng hưởng ứng, xoa tay bên eo Hoa Lê, tay kia nâng cằm nàng ta lên hôn, ngang ngược mà trầm ngâm. Tấm thân dán vào lòng Gia Luật Sở Tế của Hoa Lê hơi run lên, quần áo trên người bị Gia Luật Sở Tế dần dần cởi ra, để lộ làn da trắng nõn khiến người khác lóa mắt.
Phó Cẩm Họa hiểu rõ, Gia Luật Sở Tế làm như vậy chẳng qua là để hạ nhục nàng, dẹp tan vẻ thanh cao kiêu ngạo mà nàng đang cố tình để lộ ra trên khuôn mặt. Nàng thậm chí cảm thấy khi Gia Luật Sở Tế làm những việc đó, ánh mắt chưa từng rời khỏi nàng nửa tấc, trong lòng nàng chẳng thèm quan tâm, sự khinh miệt nơi khóe mắt nàng đương nhiên càng lộ rõ.
Hoa Lê hôn lên má Gia Luật Sở Tế lấy lòng, gọi từng tiếng “thái tử", giọng nói đầy ám muội vì dục vọng dâng cao. Nhưng Hoa Lê càng lúc càng nghi hoặc, nhìn theo hướng mà Gia Luật Sở Tế vẫn đang xuất thần nhìn vào, phát hiện ra Phó Cẩm Họa đang ngồi trong góc.
“Thái tử, cô ta là ai? Chẳng lẽ là tân sủng của thái tử?" Hoa Lê giận dỗi, nghi hoặc hỏi.
Gia Luật Sở Tế dùng ngón tay quấn một lọn tóc đen của Hoa Lê, ung dung nói: “Hoa Lê, đừng chọc giận nàng ta…"
Vì câu nói của Gia Luật Sở Tế, trong mắt Hoa Lê lập tức nảy sinh ý thù địch, nàng ta đi theo Gia Luật Sở Tế đã lâu, hiểu rõ tính cách của hắn, biết hắn ghét nhất là những cô gái răm rắp nghe lời cho nên có những lúc phản kháng chống đối có thể còn càng được yêu thích hơn.
“Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong doanh trướng của thái tử?"
Hoa Lê tuy sợ Gia Luật Sở Tế nhưng ỷ thế ngày thường hay được sủng ái nên hành xử khá tùy tiện, chậm rãi trườn khỏi người Gia Luật Sở Tế, cứ thế để trần nửa người đến trước mặt Phó Cẩm Họa. Mặt Phó Cẩm Họa tuy vẫn phủ khăn che, nhưng tay chân không bị trói, nàng xưa nay không thèm quan tâm đến những cơ thiếp như Hoa Lê, cũng có phần căm ghét điệu bộ quyến rũ vừa rồi của cô ta, bèn quay đầu không thèm bắt chuyện.
Hoa Lê nổi cáu, quát: “Vì sao ngươi phải che mặt? Chẳng lẽ không dám nhìn mặt người khác sao?"
Vừa dứt lời, Hoa Lê liền tiến lên giật khăn che mặt Phó Cẩm Họa xuống, lập tức có phần sửng sốt, nếu không phải trong đôi mắt ấy có quá nhiều vẻ cao ngạo bất cần, thì lúc này nàng nhất định là một cánh nhạn tuyệt thế.
Gia Luật Sở Tế lạnh lùng đứng xem, lúc này mới tiến lên, nói: “Hoa Lê, có phải bản thái tử dung túng cho ngươi quá rồi không? Hay là ngươi hoàn toàn không ghi nhớ những lời cảnh cáo của bản thái tử? Khuôn mặt nàng ấy, ngươi không được nhìn!"
Nói đoạn, Gia Luật Sở Tế nhanh chóng rút kiếm bên eo ra đâm vào ngực Hoa Lê, Hoa Lê loạng choạng ngã xuống đất, đến chết vẫn còn nhìn Phó Cẩm Họa với ánh mắt không thể tin nổi, hoặc giả trong lòng nàng ta vẫn còn những mối nghi hoặc chưa giải đáp được, chẳng qua chỉ là một kẻ hầu hạ mới, cho dù có xinh đẹp tuyệt thế đến mức nào cũng không đến nỗi nhất định phải giết chết người tình cũ như thế này chứ?
Gia Luật Sở Tế dùng khăn lau vệt máu trên kiếm, liếc nhìn Phó Cẩm Họa, nói: “Nàng xem, ta vì nàng, ngay cả cơ thiếp yêu thích nhất cũng giết rồi…"
Phó Cẩm Họa khẽ thở dài, không nỡ nhìn lâu, hạ giọng nói: “Cần gì phải như vậy? Cho dù ngươi muốn tạo thanh thế cũng không nhất thiết phải giết cô ta, đổi sang cách khác chẳng phải cũng vậy sao?"
Gia Luật Sở Tế cười nói: “Nàng quả nhiên thông minh, biết được ta làm như vậy chính là để lan truyền tin tức ra ngoài, để cho người đời đều biết, trong đại doanh triều Nguyên Hy của ta có giấu một người con gái. Vậy thì hắn nhất định sẽ tìm đến đây ! Có điều, nàng nói muốn ta dùng cách khác…" Nói đoạn, Gia Luật Sở Tế lại gần Phó Cẩm Họa, nâng cằm nàng lên, nhìn nàng gần như với vẻ tham lam, nói, “Chẳng lẽ là muốn ta làm nhục nàng? Có điều, ta quả thực có phần không nỡ, phải làm sao đây?"
Phó Cẩm Họa hất tay hắn ra, đứng dậy đi đến trước ghế chủ tọa trong quân doanh, lấy một đĩa điểm tâm chưa ai đụng đến lên ăn một miếng rồi chau mày, nói: “Lương thực của bọn man di các ngươi ta ăn không quen, đi chuẩn bị mấy món ăn tinh tế đến đây. Ta ở trong đại doanh này ngày nào, thì ngươi phải liệu mà hầu hạ cho tốt ngày đó, nếu không đến ngày nào đó ta chán sống rồi, chẳng phải ngươi sẽ không được chút lợi lộc gì sao?"
Gia Luật Sở Tế bật cười, hứng thú nói: “Chán sống ư? Nàng sợ Tế Dương vương không chịu đến hay là đau lòng vì Ngu Tấn Thanh vừa rồi…"
“Câm miệng!" Phó Cẩm Họa vội quát lớn, át lời hắn, cố gắng làm vẻ bình tĩnh, nhưng hơi thở loạn nhịp và đầu mày đang chau lại không che giấu được nội tâm rối bời của nàng.
Gia Luật Sở Tế sắc mặt không chút biến đổi, cười lạnh lùng đi ra ngoài, nhưng Phó Cẩm Họa lại nhìn thấy rõ vẻ đắc ý không thể kiềm chế được của hắn.
Quả nhiên, trong đại doanh triều Nguyên Hy xuất hiện lời đồn đáng sợ, thái tử Gia Luật Sở Tế của bọn họ vì một nữ nhân che mặt thần bí mà đã giết chết một cơ thiếp xưa nay vốn được sủng ái, ngay cả quân trướng chủ soái đại doanh cũng nhường cho nàng ở, hơn nữa còn ra lệnh cho đầu bếp chuẩn bị thức ăn tinh tế, nữ nhân này chỉ cần chau mày một cái khi ăn, thái tử của bọn họ sẽ sai người giết chết đầu bếp ngay lập tức.
Suốt mấy ngày liền, Phó Cẩm Họa đều làm theo ý Gia Luật Sở Tế, liên tục đeo mặt nạ, ở trong trướng ít khi ra ngoài, hơn nữa nhìn bộ dạng run rẩy của a hoàn hầu hạ bên cạnh nàng cũng đủ biết hành động lần này của Gia Luật Sở Tế rất có hiệu quả. Hiện giờ Phó Cẩm Họa nghiễm nhiên trở thành nhân vật chính trong “Tin đồn bí mật trong quân doanh của thái tử triều Nguyên Hy".
Phó Cẩm Họa đuổi a hoàn mà Gia Luật Sở Tế sai đến hầu hạ nàng ra ngoài, nàng không thích ánh mắt của bọn họ – sự thù địch được ngụy trang thành vẻ kính sợ.
Mấy ngày nay Gia Luật Sở Tế không đến, như cố tình lạnh nhạt, nhưng người ngoài trông vào vẫn thấy nàng được vinh sủng vô song. Phó Cẩm Họa một mình ở trong quân trướng, tâm trạng có phần không yên, mục đích hành động lần này của Gia Luật Sở Tế là gì nàng đương nhiên hiểu rõ. Lần trước trong ngày tiến cung hắn bắt cóc nàng chính là để uy hiếp Tế Dương vương, nhưng ai ngờ cục diện đã hoàn toàn thay đổi từ lâu.
Gia Luật Sở Tế giơ tay vén rèm trướng đi vào, ánh mắt tà mị, nói: “Đại doanh triều Nguyên Hy của ta có tốt không? Nếu không phải liên quan đến đại nghiệp, ta thực sự muốn sau khi xong việc đưa nàng hồi cung."
Phó Cẩm Họa khẽ than thở, bình tĩnh lên tiếng: “Gia Luật thái tử cũng không giống một kẻ hồ đồ, nhưng vì sao trong chuyện này lại suy tính không được chu toàn như vậy?"
“Nàng có ý gì?" Gia Luật Sở Tế nhướng mày, ngồi bên cạnh Phó Cẩm Họa, giơ tay nâng một lọn tóc đen của nàng lên vuốt ve.
Phó Cẩm Họa lườm hắn một cái, đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng: “Ngày trước Tế Dương vương chịu để ngươi kiềm chế là vì còn có chút niệm tình. Nhưng hiện giờ thời cuộc đã khác, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi. Ta giờ đã không phải là sủng phi trong cung, cũng chẳng có tài cán gì, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ Tế Dương vương chịu vì ta mà mặc cho ngươi khống chế? Gia Luật thái tử, ta khuyên ngươi, lấy ta ra làm con tin đúng là mơ mộng hão huyền rồi."
“Có phải ta mơ mộng hão huyền hay không, trong lòng nàng rõ nhất! Hắn sẽ đến, một ngày không có tin tức của nàng, nhất định lòng hắn nóng như lửa đốt. Cũng phải, cho dù ngày trước không tình sâu nghĩa nặng, nhưng bỗng dưng thấy người con gái mình yêu bị tên đàn ông khác bắt mất, hắn sao có thể cam lòng được?" Gia Luật Sở Tế nói đến đây, biết mình lại chạm vào nỗi đau của Phó Cẩm Họa lần nữa, hờ hững nói: “Có điều, chưa biết chừng sẽ có ngoại lệ, ví dụ như Ngu Tấn Thanh…"
Quả nhiên, đến đây, sắc mặt của Phó Cẩm Họa thay đổi hoàn toàn, lông mày nàng dựng ngược lên, giận dữ lườm Gia Luật Sở Tế, nhưng chẳng được bao lâu nàng lại vì nước mắt rơi mà buộc phải cúi đầu.
Sao nàng lại không biết kia chứ?
Sao nàng có thể không nhìn rõ nguồn cơn kia chứ?
Dựa vào võ công của Ngu Tấn Thanh, để cho Gia Luật Sở Tế chỉ trong vòng ba chiêu đã bắt cóc được nàng, chuyện đó người khác làm sao tưởng tượng nổi?
Trừ phi, là chàng cam tâm tình nguyện buông tay.
Phó Cẩm Họa không dám nghĩ sâu, chỉ có thể cười khổ sở cho nỗi đau của mình trở nên tê dại. Mối nghi hoặc vấn vương trong lòng mấy ngày nay đột nhiên bị Gia Luật Sở Tế gợi ra khiến nàng không thể chịu đựng thêm được nữa.
Nàng không trách chàng làm như vậy, nàng tin, chàng làm như vậy là có lí do của chàng, chỉ cần chàng có chút ám hiệu nào đó với nàng từ trước, vậy thì nàng vì chàng mà làm quân tốt đi đầu cũng có sao? Người không cam tâm phải là nàng, Phó Cẩm Họa.
Bỗng nhiên, trong ngoài quân doanh vang lên từng trận tiếng trống và tù và, Gia Luật Sở Tế nghiêm sắc mặt, quát: “Người đâu…"
Ngoài quân trướng có người đáp lời, khi bước vào, Phó Cẩm Họa mới phát hiện ra người đó chính là Tề tướng quân. Tề tướng quân vừa trông thấy Phó Cẩm Họa cũng ngẩn người ra, trên mặt nở nụ cườiái dị, rồi mới nghiêm mặt nhìn Gia Luật Sở Tế nói: “Thái tử điện hạ, lương thảo ở hậu phương phía tây nam đại doanh của quân ta đã bốc cháy, phía đông bắc có kị binh tập kích…"
Gia Luật Sở Tế không dám sơ suất, lập tức căn dặn mấy thị vệ canh giữ trong doanh trướng, “Mấy người các ngươi nhất định phải bảo vệ an toàn cho nàng ấy, nếu nàng ấy có chút gì sơ sảy, các ngươi có thể đoán trước kết cục của mình rồi đấy!" Nói đoạn, hắn nhìn Phó Cẩm Họa một lượt, rồi dẫn theo Tề tướng quân vội vã đi ra.
Phó Cẩm Họa vốn định hỏi mấy tên thị vệ trong quân doanh đã xảy ra chuyện gì, nhưng mấy tên thị vệ đó chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, yên lặng không nói gì, nàng đành dẹp bỏ ngay ý định điên rồ ấy.
Phó Cẩm Họa có phần căng thẳng, cầm quyển sách trên bàn lên lật giở hai trang rồi lại buồn phiền bỏ xuống. Người đang tập kích đại doanh triều Nguyên Hy lúc này rốt cuộc là ai?
Phó Cẩm Họa thở dài một tiếng, ngồi xuống tự rót một chén trà nóng, còn chưa kịp nâng lên uống, đã nghe thấy mấy tiếng hắng giọng, bóng đen trước mắt vụt tới đoạt lấy chén trà trong tay, Phó Cẩm Họa cả kinh, còn chưa kịp kêu lên, đã bị người đó ôm chặt lấy.
Đột nhiên chạm vào một vòng tay quen thuộc, Phó Cẩm Họa chỉ cảm thấy lệ nóng cay nồng trên mắt trào ra, bỗng nhiên vành tai đau đớn, bị người đó cắn mạnh một cái, bên tai là giọng nói trầm thấp của chàng, “Lúc này rồi mà nàng vẫn còn nhàn nhã thưởng trà được sao? Ta nên sớm biết nàng vốn là một người con gái vô lương tâm mới phải…"
Phó Cẩm Họa vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế của Tế Dương vương, không kịp lau nước mắt, ngẩng đầu phản bác: “Vậy thì cũng phải xem là do ai gây ra đã, nếu là Tế Dương vương ngài, thiếp đương nhiên phải tỏ ra nhàn nhã rồi, nếu chỉ biết khóc lóc vâng lời, chẳng phải sẽ khiến ngài thất vọng hay sao?"
Tế Dương vương ôm nàng, đưa cằm khẽ cọ vào mái tóc nàng, nói có phần hàm hồ không rõ: “Vì sao? Vì sao nhất định phải đối đầu với bản vương? Nàng hận bản vương đến thế sao? Bản vương chỉ cần một câu nói dịu dàng, cho dù chỉ một câu thôi…"
Phó Cẩm Họa trong lòng cay đắng, nhớ lại quá khứ hồi ở trong Thanh Âm am thì càng sụt sùi không dứt, nhưng vẫn cố chấp không chịu bộc lộ ra, lạnh lùng nói: “Tế Dương vương đang làm gì vậy? Chẳng lẽ lại muốn thiếp vì được sủng ái mà làm việc cho ngài nữa sao? Giờ thì muộn rồi, nay đã khác xưa, thiếp đã không chịu sự bức bách của ngài nữa. Phó gia của thiếp, Đại tỉ đã vào cung làm phi, nhị tỉ đã là chính thê của ngài, cho dù ngài chỉ vì sợ liên lụy đến bản thân thì cũng phải gắng sức bảo vệ không để nhà họ Phó xảy ra chuyện. Còn thiếp, đã là một quân cờ thí, cho dù ngài có lòng lợi dụng, thì cũng biết để làm gì?"
Đôi mắt Tế Dương vương đỏ hoe, gần như phát điên lên, lại ôm chặt Phó Cẩm Họa vào lòng, khẽ than: “Sớm biết thế này, sớm biết thế này thì khi trước ở Thanh Âm am ta đã không nên buông tha cho nàng, như thế sẽ không có những chuyện thị phi sau này nữa. Còn nàng, cũng chỉ là người phụ nữ của Chung Hoa Ly ta…"
Phó Cẩm Họa dường như bị thứ gì đánh trúng, co rút trong lòng Tế Dương vương ngơ ngẩn hồi lâu, đợi đến khi tỉnh lại mới vội vàng muốn đẩy chàng ra, khổ sở nói: “Nói cho thiếp biết, ngài làm thế này là sao? Ngày trước ngài ép thiếp vào cung, ngài ép thiếp theo Gia Luật Sở Tế đi mà không ra tay ứng cứu, khi thiếp cô đơn khổ sở không nơi nương tựa thì ngài ở đâu? Khi thiếp bị hành thích ngài lại ở đâu? Hiện giờ, hiện giờ, thiếp đã thoát khỏi cảnh khốn cùng, sắp sửa tìm được chốn yên thân cho riêng mình, tấm tình ấm áp cho riêng mình, ngài lại đến đây nói với thiếp rằng ngài hối hận rồi… Tế Dương vương, trò chơi có bắt đầu rồi sẽ phải có kết thúc, giữa ngài và thiếp cũng nên kết thúc đi thôi…"
“Chốn yên thân mà nàng nói, tấm tình mà nàng nói, là để chỉ Ngu Tấn Thanh ư?" Tế Dương vương cười lạnh lùng, tiếp tục nói, “Nếu hắn quả thực là như vậy, thì làm sao lại để nàng bị Gia Luật Sở Tế bắt đến đại doanh của triều Nguyên Hy như thế này được? Tỉnh lại đi, Ngu công tử dịu dàng như ngọc trong mắt nàng, hắn cũng cùng một loại người như bản vương thôi, vì mục đích mà xưa nay không từ thủ đoạn."
“Thiếp không cho phép ngài nói chàng như thế…"
Phó Cẩm Họa nói xong bèn dùng sức đẩy Tế Dương vương ra, không ngờ trông thấy trán Tế Dương vương mồ hôi đầm đìa, lông mày chau lại như đang chịu đựng đau đớn vô cùng. Phó Cẩm Họa chợt động lòng, xem xét kĩ lưỡng mới nhận ra trên người chàng bị thương, vết thương rất nghiêm trọng, trên bụng có một vết kiếm sâu vài tấc, mới được mấy ngày, nay đã đóng thành vẩy. Bây giờ chàng dùng sức, vết thương lại rách ra, Phó Cẩm Họa hoang mang lấy khăn đắp lên, máu nhanh chóng thấm đỏ cả chiếc khăn trong tay nàng, theo kẽ ngón tay nàng chảy xuống.
Phó Cẩm Họa chỉ cảm thấy như thể mình cũng vừa bị rút mất linh hồn, lo lắng nói: “Ngài bị thương nặng thế này, phải làm sao đây?"
Tế Dương vương nắm tay nàng, trong mắt có mấy phần mừng rỡ không kiềm chế được, nói: “Rốt cuộc thì nàng vẫn quan tâm đến ta, nàng sợ ta chết, phải vậy không?"
Phó Cẩm Họa chỉ cảm thấy đứng không vững, mắt thấy Tế Dương vương chảy máu không ngừng, nàng không còn nghĩ ngợi gì nhiều nữa, lại giơ tay bịt vết thương, vội vã quát lên: “Nhân lúc chưa ai phát hiện ra, ngài mau đi đi, đi đi…"
“Ta không đi, muốn đi ta cũng sẽ đưa nàng đi cùng. Lần này bất luận thế nào ta cũng sẽ không buông tay nàng đâu." Hơi thở Tế Dương vương có phần yếu ớt, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định.
Phó Cẩm Họa xé mạnh tay áo bên trái, quấn quanh eo Tế Dương vương mong cầm máu được chỗ vết thương, khi cúi đầu xuống, vẫn cảm nhận được Tế Dương vương đang hôn lên tóc nàng, cũng vẫn ngửi thấy hơi rượu nhàn nhạt trên người chàng, Phó Cẩm Họa khẽ chau mày, bất mãn nói: “Đã bị thương nặng đến thế này lại còn bất chấp tính mạng mà uống rượu, chẳng lẽ xưa nay ngài đều làm việc theo kiểu mù quáng tự đại, ngông cuồng hung bạo thế này sao?"
Phó Cẩm Họa hậm hực nói, không nghe thấy lời biện bạch của Tế Dương vương, đến khi ngẩng đầu lên mới phát hiện ra ánh mắt Tế Dương vương sâu thẳm như đại dương, cười khổ nói: “Ta uống rượu rồi mới đến đây, chẳng phải là vì sợ nàng không đi theo ta hay sao, so với nỗi đau trong lòng đó, nỗi đau thể xác có là gì, đau chết thì thôi…"
Phó Cẩm Họa ngơ ngẩn nhìn chàng, giơ tay chậm rãi vuốt tóc mai cho chàng. Tế Dương vương vẫn đang sốt, đang nhịn đau, tự bao giờ nàng phát hiện ra mình cũng thương xót chàng đến thế, Thanh Bích từng nói chàng là một người đáng thương, đúng thế, nhưng chàng là người đáng thương mạnh mẽ nhất trên đời.
Tế Dương vương hiển nhiên không biết những điều nàng suy nghĩ trong lòng, chỉ tưởng rằng nàng đang do dự bèn không suy nghĩ gì mà nói ngay: “Ta muốn nàng đi theo ta, trừ phi nàng muốn thấy ta chết trong đại doanh triều Nguyên Hy…"
Phó Cẩm Họa sững người, chưa kịp nói gì đã bị Tế Dương vương kéo tay đi ra khỏi quân trướng.
Ngoài quân trướng, đã có hơn nghìn quan binh hùng hổ vây chặn.
Phó Cẩm Họa cởi áo choàng của mình đắp cho Tế Dương vương, khoảnh khắc đó nàng quả thực không muốn để người khác trông thấy Tế Dương vương bị thương rồi coi thường chàng. Tế Dương vương cười nhạt, Phó Cẩm Họa có phần xấu hổ quay đầu đi, không nhìn chàng.
Gia Luật Sở Tế mình mang khôi giáp màu bạc, sau lưng binh sĩ sẵn sàng vào trận, đắc ý cười nói: “Sư huynh có nhã hứng thật, chạy vào trong doanh trướng của sư đệ mà chàng chàng thiếp thiếp. Kể ra thật nực cười, nữ nhân này sư đệ cũng thấy vừa mắt, sư huynh muốn đưa đi như thế e là không dễ đâu!"
Tế Dương vương không đổi thần sắc, nói: “Từ biệt bao năm nay, kể ra đệ cũng đã thêm vài phần tâm cơ rồi đó. Có điều, sư huynh khuyên đệ, nên để dành tâm tư mà đối chọi với các đại thần năm xưa gây khó dễ cho đệ thì hơn. Nếu đệ cương quyết muốn đối chọi với sư huynh, chẳng lẽ không cảm thấy thiếu sót gì sao?"
“Mấy lão già đó sư đệ chẳng coi vào đâu, chỉ cần sư huynh giao Cầm Long lệnh ra đây, sư đệ lập tức thả huynh đi. Còn về nữ nhân này, sư đệ cũng sẽ cắn răng mà nhường cho huynh, thế nào?" Gia Luật Sở Tế liếc xéo sang nhìn Phó Cẩm Họa, dáng vẻ có phần nuối tiếc, như thể mất đi thứ đồ vật gì quý giá.
Phó Cẩm Họa đột nhiên nghe thấy ba chữ Cầm Long lệnh, trong lòng cả kinh, khi nhìn Tế Dương vương lại thấy chàng vẫn không hề biến sắc mặt, nói: “Sư đệ, Cầm Long lệnh là di vật tiên cổ, không phải ai cũng có được. Cho dù vật này từng có uyên nguyên với triều Nguyên Hy của đệ, thì sư huynh cũng muốn vùi nó sâu trong đất, mãi mãi không thấy lại ánh mặt trời nữa."
“Sư huynh, nói như vậy có phải không được công bằng cho lắm hay không? Cầm Long lệnh đã ở trong tay huynh nhiều năm, bây giờ chỉ dựa vào một câu nói của huynh mà bảo nó là vật không may mắn, sư đệ làm sao tin được?" Ánh mắt Gia Luật Sở Tế có phần mất kiên nhẫn, nhìn bên eo Tế Dương vương vết máu loang lổ, nhướng lông mày như thể không kiềm chế được sát khí.
Trong lòng Phó Cẩm Họa có phần run lên, nhận thấy tùy tùng theo Tế Dương vương đến đây đã chết cả, chỉ còn lại một mình chàng đang nắm tay mình, nàng sao có thể không hoang mang căng thẳng được?
“Ta tự có cách kéo dài thời gian, ngài thừa cơ đi đi." Phó Cẩm Họa ghé bên tai Tế Dương vương khẽ nói.
Tế Dương vương nhìn nàng, dường như đang trách nàng nhiều chuyện, hỏi: “Cục diện đã đến nước này, nàng vẫn không chịu đi theo ta sao?"
Phó Cẩm Họa thấy đám người Gia Luật Sở Tế đồng loạt tiến lên mấy bước, vội nói: “Chung Hoa Ly, chuyện trước kia ta sẽ không hận ngài nữa, bây giờ ta chỉ muốn thấy ngài bình an rời khỏi đây, ngài không thể cứ thế mà chết trong đại doanh của triều Nguyên Hy được. Nghe lời ta, lát nữa nhất định phải lựa thời cơ rời khỏi đây, ta chỉ có thể kéo dài được một lát thôi, nhưng cũng đủ cho ngài ra khỏi đại doanh rồi."
Phó Cẩm Họa nói xong đang định mở miệng với Gia Luật Sở Tế liền nghe thấy Tế Dương vương bật cười, tiếng cười có phần ngông cuồng, vừa có phần mừng rỡ, chàng bất giác ôm chặt lấy eo Phó Cẩm Họa, nói: “Xem ra, bản vương không í công đến đây rồi."
Gia Luật Sở Tế sầm mặt lại, lời nói không kìm được vài phần thách thức: “Sư huynh một mình xông vào đại doanh chẳng qua chỉ là vì một nữ nhân, biết rõ nguy hiểm mà vẫn liều chết xông vào, xem ra trong mắt sư huynh nữ nhân này là quan trọng nhất, giang sơn xếp sau. Nếu đã như vậy, sao sư huynh không đưa Cầm Long lệnh ra đây, cũng là giúp cho sư đệ thoả được hùng tâm tráng chí. Năm xưa sư phụ từng dạy hai ta đạo đế vương đại nghiệp, vốn dĩ không nên coi trọng mỹ nhân mà coi nhẹ giang sơn."
Tế Dương vương lắc đầu, nói có phần bi phẫn: “Đệ và ta tuy cùng vì giang sơn, nhưng không cùng một con đường. Điều ta mong muốn là thiên hạ yên ổn, còn điều mà đệ muốn chỉ là rửa mối nhục khổ đau thời thơ ấu. Đệ muốn người trong thiên hạ đều thuộc về triều quốc của đệ, đệ muốn các lão thần triều Nguyên Hy quỳ phục dưới chân đệ mà hối hận vì hành vi đuổi đệ ra khỏi cung ngày trước. Còn ta đến tìm nàng ấy chỉ vì tình cảm, không liên quan gì đến sắc đẹp, cho dù hôm nay dung nhan nàng ấy không còn, ta cũng chỉ đau lòng hối hận, chứ tuyệt đối không ghét bỏ. Thế nhân đều nói ta ham giết chóc, tội nghiệt nặng nề, nhưng không biết đó chỉ là chém giết tai mắt của kẻ khác mà thôi. Nói đến hùng tâm, Chung Hoa Ly ta mới xứng với hai chữ “hùng tâm" đó, còn đệ, chẳng qua chỉ là dã tâm, giống như dã tâm của bọn bàng môn tà đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể tẩu hỏa nhập ma."
Trái tim Phó Cẩm Họa như thể cùng lúc bị ngàn vạn mũi tên xé rách, những chuyện kìm nén tận đáy lòng lâu nay bỗng nhiên giống như dòng sông ấm áp tìm được chỗ khuyết của con đê, dâng tràn không sao kháng cự được. Trước mặt hàng ngàn quân địch, nghe Tế Dương vương hùng hồn tuyên bố tình cảm với mình, hoài bão với nhân sinh, tình cảnh trong phút đó đã hóa thành bia mộ khắc cốt ghi tâm dựng trong trái tim nàng, trong mộ chôn cất những oán hận và bất mãn với Tế Dương vương, ngoài mộ là nhu tình dào dạt.
Sắc mặt Gia Luật Sở Tế trong khoảnh khắc trở nên rất khó coi, khẽ quát: “Sư huynh, nếu huynh nhất quyết không chịu giao Cầm Long lệnh ra, sư đệ đương nhiên không còn cách nào khác, huynh muốn rời khỏi đây cũng được, trừ phi để nàng ta lại."
Phó Cẩm Họa cười lạnh lùng, Gia Luật Sở Tế quả nhiên không phải kẻ ngốc, hắn không thể trở mặt thành thế đối đầu như nước với lửa cùng Tế Dương vương được, chỉ có thể thả Tế Dương vương đi. Nhưng một khi Tế Dương vương rời khỏi đây, muốn gặp lại lần nữa nào phải chuyện dễ dàng? Chỉ có giữ Phó Cẩm Họa lại, Tế Dương vương nhất định sẽ còn đến nữa.
Tế Dương vương lắc đầu ra vẻ bất cần, nói: “Sư đệ, đệ vẫn còn nông nổi lắm. Đệ thực sự tưởng rằng sư huynh chỉ mang theo vài người ngựa mà dám xông vào đại doanh triều Nguyên Hy sao?"
Gia Luật Sở Tế sững sờ, vội nhìn theo ánh mắt của Tế Dương vương, Tề tướng quân bị người khác kề dao lên cổ ép phải đi về bên này, người bắt cóc Tề tướng quân chỉ là một binh sĩ thân hình gầy nhỏ, mặc binh phục triều Nguyên Hy, trên người lấm lem vết máu, xem ra vừa trải qua một trường huyết chiến.
Tế Dương vương thần sắc như không, nói: “Sư đệ, Tề tướng quân là đệ nhất ái tướng dưới quyền của đệ, đệ sẽ không muốn dễ dàng mất đi hắn như vậy chứ? Dù sao thì sau này khi đệ gặp trở ngại lúc đăng cơ, không thể thiếu sự trợ giúp của hắn được."
Không ngờ người cầm thanh kiếm sắc kề trên cổ Tề tướng quân cất tiếng quát: “Đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của ta, ta đếm đến năm, tốt nhất là ngươi quyết định cho dứt khoát…"
Thanh âm đó thực trong trẻo ngoài sức tưởng tượng, Phó Cẩm Họa biết nhất định là con gái, nghĩ đến đây trong lòng chợt động, vô tình đưa mắt nhìn Tế Dương vương, Tế Dương vương không nói năng gì, mồ hôi trên trán lấm tấm lộ vẻ chịu đựng khổ sở.
Tác giả :
Văn Tình Giải Bội