Hoàng Ân Nhộn Nhạo
Chương 30
Cái gì gọi là dư thừa? Mùa hè mặc áo bông, mùa đông xài quạt hương bồ, còn ở đây là một tấm thẻ không biết mật mã, Triệu Tiêu đem chiếc thẻ ném vào hộp xong, sau đó lấy 1200 NDT ra để trả lại cho Cố Nhất Minh.
Lúc Triệu Tiêu cầm tiền đưa cho Cố Nhất Minh, vẻ mặt của cậu tương đối khinh khỉnh, lông mày hơi nhíu lại, đuôi mắt khẽ cong lên rồi hạ xuống, tựa như có nhìn cô vài lần, khi mở miệng nói chuyện thì giọng điệu so với vẻ mặt càng khinh thường hơn: “Triệu Tiêu, cậu muốn chọc cho tôi giận đúng không?" Rồi cậu ngập ngừng: “Tôi không thiếu tiền đâu."
Triệu Tiêu vẫn không nói gì, cô dúi tiền vào tay Cố Nhất Minh, cậu liền để lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Triệu Tiêu, nếu cậu còn là bạn tôi thì mau cất tiền đi."
Cánh tay của Triệu Tiêu dừng lại giữa không khí, Cố Nhất Minh mím môi rồi đẩy cánh tay của cô về: “Nếu như thật lòng muốn trả tiền cho tôi thì viết giấy nợ trước đi."
Giấy nợ của Triệu Tiêu lại tăng thêm rồi, cô nợ Cố Nhất Minh 1200 đồng, nợ Tống Cẩn 600 đồng còn chưa trả, nhưng chủ nợ đã đi mất thì 600 đồng này không cần trả lại nữa.
Nghĩ như vậy, mấy ngày nay trái tim Triệu Tiêu luôn u sầu đột nhiên nở ra một đóa hoa, đáng tiếc là lúc khuya về nhà, cô muốn để lại số tiền 1200 đồng này vào bên trong két tiền, chợt phát hiện ra trong đó thiếu 600 đồng.
Triệu Tiêu nắm chặt tay lại, Tống Cẩn không chỉ để lại một tấm thẻ không có mật mã để làm buồn lòng cô mà còn lấy đi 600 đồng thuộc về cô nữa chứ.
Ở Đại Kỳ, có một người mẹ kế đã từng nói với cô rằng, người đàn ông hận nhất là cái gì, đó chính là có một người đàn ông khác cứ để ý vợ của anh ta, đàn ông, Triệu Tiêu nâng két tiền lên, Tống Cẩn ơi là Tống Cẩn, anh đi thì tốt rồi, từ giờ em sẽ chơi thật vui vẻ.
Cuối cùng cô đã hiểu ra, cái gì gọi là không sợ trộm chỉ sợ trộm có văn hóa.
Buổi tối, Triệu Tiêu nằm úp sấp trên ban công ngửa đầu ngắm sao, những ngôi sao chính là điểm giống nhau nhất giữa Đại Kỳ và nơi này, những ngôi sáng rực rỡ, bầu trời nhiều sao đến nỗi làm cho người ta hoa cả mắt, cô nghiêng đầu nhìn qua, ban công đối diện trống trơn, bên cạnh xích đu có một chậu hoa hồng vừa mới nở, đó là chậu hoa mà Tống Cẩn thích nhất, mỗi ngày anh đều tự tay bón phân và tưới nước cho nó.
Sợ nhìn thấy cảnh sinh tình, Triệu Tiêu lqd thu hồi tầm mắt lại và trở về phòng.
Triệu Tiêu đã lập sẵn kế hoạch học tập vào mỗi tối, nhiệm vụ phải cố gắng học tập chăm chỉ là nhiệm vụ duy nhất mà cô không thể hoàn thành nó.
Hôm sau đi học, Triệu Tiêu nói với Vương Lỗi, người có lỗ tai bị băng kín: "Xin lỗi."
Vương Lỗi cảnh giác nhìn Triệu Tiêu, xác định cô không cắn người nữa mới lập tức mở miệng: “Cậu cầm tinh con chó à!"
Triệu Tiêu cúi đầu, nhếch môi dưới lên: “Đáng đời!"
Gương mặt của Vương Lỗi đỏ bừng, cậu ta làu bàu nửa ngày: “…."
Lúc lên lớp Triệu Tiêu không còn ngủ nữa, điều này khiến cho các học sinh khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngay cả các giáo viên cũng vậy, nhất là giáo viên tiếng Anh rất vừa lòng với biểu hiện mỗi ngày đều có mặt nghe giảng của Triệu Tiêu, mỗi khi có tiết cô ấy sẽ hay gọi cô đứng lên phát biểu, mỗi lần Triệu Tiêu đứng lên, cho dù thỉnh thoảng cô sẽ không biết đáp án, nhưng thái độ học tập vô cùng tốt, gặp cái gì không biết thì sẽ đi hỏi ngay, hoặc là đi hỏi những bạn học giỏi trong lớp, mà người bị cô hỏi nhiều nhất chính là Cố Nhất Minh.
Cố Nhất Minh lqd chỉ bài cho cô xong còn cười nhạo một câu: “Rốt cuộc cậu đã tỉnh ngủ rồi à?"
Triệu Tiêu cũng không giận, ngược lại cười nói: “Đúng vậy, tôi tỉnh lại rồi đây."
Cố Nhất Minh lấy trong balo ra hai bản tài liệu tổng hợp kiến thức đưa cho Triệu Tiêu: “Đây là tài liệu ôn tập tôi mua cho cậu này, phải cố lên nhé."
“Bao…." Triệu Tiêu đang muốn hỏi Cố Nhất Minh bao nhiêu tiền, nhưng lại bị ánh mắt trừng của cậu làm cho nuốt trở về.
Triệu Tiêu cất tài liệu vào trong cặp sách của mình, lúc cô chuẩn bị đi ăn cơm thì Cố Nhất Minh gọi lại: “Cùng đi ăn cơm đi."
Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh, hơi do dự một lúc: “Như vầy đi, tôi mời cậu nhé."
Cố Nhất Minh liền thở dài, sau đưa đặt tay lên vai cô: “Xong đời, quỷ hẹp hòi nay đổi tính rồi."
Cơm tối là do Triệu Tiêu mời, đối diện trường có một quán mỳ, Cố Nhất Minh gắp một miếng thịt bò cho Triệu Tiêu rồi cảm khái một câu: “Miếng thịt bò này đúng là mỏng như cánh ve vậy."
Triệu Tiêu ngẩng đầu lên: “Cậu không thích à?"
Cố Nhất Minh vội vàng lắc đầu: “Tôi chỉ là muốn nói…Kỹ thuật xắt đồ ăn của đầu bếp ở đây rất tốt mà thôi…"
Triệu Tiêu: “……"
Cố Nhất Minh lại gắp thêm thịt bò trong bát của mình qua cho cô: “Cậu ăn nhiều cho bổ não đi."
Triệu Tiêu liền gắp thịt bò trả lại cho cậu: “Tôi không cần."
“Được rồi." Cố Nhất cúi đầu xuống và hơi cong khóe môi, sau đó lại gắp miếng thịt bò trong chén của Triệu Tiêu bỏ vào miệng mình rồi mở miệng nói: “Tuy rằng có hơi mỏng nhưng mùi vị rất ngon."
Triệu Tiêu làm ra dáng vẻ mời khách: “Vậy cậu ăn nhiều một chút đi."
Cố Nhất Minh nhìn bát mình, đã hết thì bò rồi chỉ còn lại mỳ thôi, bèn gật đầu: “Nhất định rồi."
Buổi tối, sau khi tiết tự học kết thúc, Triệu Tiêu không về ký túc xa ngay mà là tiếp tục ở lại trong phòng học để luyện nhớ từ vựng tiếng Anh, sau khi đã viết đủ số từ đã đặt ra, cô mới nhớ là mình còn chưa làm xong bài tập toán.
Trước kia mỗi lần gặp đề khó là cô sẽ lập tức đi hỏi Tống Cẩn, sau đó anh sẽ mắng cô vài câu rồi nói cô không có thói quen tự lập, mặc dù nói như vậy nhưng anh vẫn sẽ dạy cô cách làm bài như thế nào.
Nhưng bây giờ càng vận dụng công thức thì Triệu Tiêu lại càng có cảm giác thất bại rất lớn, tuy trước kia cô không chú tâm học tập nhiều, mỗi ngày được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tuy rằng qua mỗi kỳ thi chỉ được khoảng 20 hay 30 điểm, tâm tình sẽ trở nên sa sút nhưng tuyệt đối sẽ không giống với bay giờ, chỉ có một bài tập nhỏ như vậy mà cũng không làm được, hận không thể nhổ hết tóc trên đầu xuống.
Lúc Triệu Tiêu từ phòng tự học trở về, cô nhìn thấy Cố Nhất Minh đang từ khu ký túc xá nam đi xuống, cậu mang một đôi dép lê, mặc quần đùi vải sọc và áo bông chữ T rộng rãi, khi nhìn thấy cô thì liền đi nhanh về phía trước: “Sao giờ cậu mới về thế, sắp tắt đèn rồi đấy."
Triệu Tiêu đưa sách trên tay mình cho Cố Nhất Minh xem: “Tôi đi làm bài tập."
Tầm mắt của Cố Nhất Minh chuyển từ quyển sách sang mặt của cô, hỏi: “Có làm được hết không?"
Triệu Tiêu thành thật trả lời: “Một số được, một số thì không."
Cố Nhất Minh hắng giọng: “Nhìn bộ dạng này của cậu chắc chắn là không làm được rồi, hai ngày nghỉ lễ này tôi ở lại trường rồi giảng bài cho cậu."
Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh: “Có phải tôi đang làm phiền cậu không?"
Cố Nhất Minh suy nghĩ một chút: “Nếu như cảm thấy vậy thì mời tôi đi ăn mỳ là được rồi."
Triệu Tiêu im lặng một lát rồi gật đầu.
Buổi tối, Triệu Tiêu ôm gối đầu nhưng vẫn mất ngủ, vì mất ngủ mà nước mắt chảy ướt cả chăn, vì không muốn nhóm bạn cùng phòng phát hiện nên cô lại chui vào trong chăn và lén lút khóc nức nở.
Triệu Tiêu lại nhớ đến lúc còn nhỏ, khi các anh trai dẫn cô đi chơi và để cô đi lạc, cái loại cảm giác bất lực tưởng chừng như cả thế giới đều ruồng bỏ mình lúc đó, đó là một loại cảm giác không hề dễ chịu, hiện tại chỉ cần nghĩ đến việc Tống Cẩn đã đi mất, loại đau này giống như bị một con kiến cắn phải và lan tỏa từ xương cốt đến tận đáy lòng.
Cách ngày thi tốt nghiệp trung học càng gần, các học sinh có mặt trong phòng tự học ngày một nhiều, số lần Cố Nhất Minh và Triệu Tiêu đi tới phòng tự học cũng tăng lên, điều này tự nhiên đã trở thành một thói quen, mỗi khi ăn cơm tối, Triệu Tiêu sẽ chủ động nói: “Đợi lát nữa tôi qua giành chỗ trước, khi nào thì cậu đến?"
Cố Nhất Minh: “Tắm xong tôi sẽ tới."
Có đôi khi Cố Nhất Minh sẽ đi giành chỗ trước, sau đó cậu sẽ ngồi bắt chéo chân chờ Triệu Tiêu tới, thỉnh thoảng chờ lâu quá, lúc thấy Triệu Tiêu đã đổi quần áo xong đi tới thì cậu sẽ nói một câu: “Trang điểm à?"
Triệu Tiêu đỏ mặt: “Tôi mới tắm xong mà."
Cố Nhất Minh lqd chống cằm đánh giá Triệu Tiêu, mái tóc của cô đang ướt vì chưa kịp sấy khô, khuôn mặt đỏ bừng non mề giống như có thể nhéo ra nước, lông mi dày giống như một cây quạt, mỗi lần cô không hiểu cái mà cậu đang giảng thì sẽ mở to mắt nhìn cậu rồi chớp chớp mắt, ngẫm lại, đúng là đòi mạng mà.
Rõ ràng bản thân mình là một người không biết kiên nhẫn, vậy mà ở trước mặt Triệu Tiêu thì cậu không thể nào không kiên nhẫn được.
Từ phòng tự học đi ra đã là hơn 9 giờ, Triệu Tiêu đứng dưới ký túc xá nữ nói lời tạm biệt Cố Nhất Minh, đột nhiên cậu lên tiếng đề nghị: “Còn chút thời gian, chúng ta đi ăn khuya đi."
Trong con ngõ nhỏ hẹp dài bị bao trùm bởi bóng đen vô tận, có bóng dáng của một thiếu nữ mảnh mai đang ngồi xổm xuống nơi đầu ngõ khóc nỉ non, tiếng khóc tuyệt vọng của cô đã thu hút những con mèo hoang đi lạc, một con mèo đen nhảy lên thùng rác, mở to đôi mắt màu xanh lục nhìn cô gái, cô gái bèn nép người vào trong góc tường mà run rẩy, rốt cuộc cô đã ôm đầu và ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt gầy gò trắng bệch, con mèo đen kêu rít lên một tiếng rồi nhảy bổ vào cô gái, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của cô.
“Tiêu Nhi!" Tống Cẩn ngồi bật dậy khỏi long sàn, anh đưa tay sờ trán, trên đó đã ướt đẫm mồ hôi.
Đúng lúc này, có ba bốn người mặc đồ thái giám vội vàng đi từ bên ngoài tiến vào trong phòng, trong đó có một người đầu nhỏ đi đằng trước vội vàng mở miệng: “Hoàng Thượng, Người muốn uống nước không?"
Tống Cẩn phất tay áo, hỏi: “Bây giờ là giờ nào vậy?"
“Hồi Hoàng Thượng, mới giờ Dần thôi ạ." Người thám giám dẫn đầu cung kính đáp rồi quỳ xuống: “Từ giờ đến giờ lâm triều còn một ít thời gian, hay là Người ngủ thêm một lát nữa đi?"
Tống Cẩn nhắm mắt lại: “Lui ra hết đi."
“Vâng ạ."
Lúc Triệu Tiêu cầm tiền đưa cho Cố Nhất Minh, vẻ mặt của cậu tương đối khinh khỉnh, lông mày hơi nhíu lại, đuôi mắt khẽ cong lên rồi hạ xuống, tựa như có nhìn cô vài lần, khi mở miệng nói chuyện thì giọng điệu so với vẻ mặt càng khinh thường hơn: “Triệu Tiêu, cậu muốn chọc cho tôi giận đúng không?" Rồi cậu ngập ngừng: “Tôi không thiếu tiền đâu."
Triệu Tiêu vẫn không nói gì, cô dúi tiền vào tay Cố Nhất Minh, cậu liền để lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Triệu Tiêu, nếu cậu còn là bạn tôi thì mau cất tiền đi."
Cánh tay của Triệu Tiêu dừng lại giữa không khí, Cố Nhất Minh mím môi rồi đẩy cánh tay của cô về: “Nếu như thật lòng muốn trả tiền cho tôi thì viết giấy nợ trước đi."
Giấy nợ của Triệu Tiêu lại tăng thêm rồi, cô nợ Cố Nhất Minh 1200 đồng, nợ Tống Cẩn 600 đồng còn chưa trả, nhưng chủ nợ đã đi mất thì 600 đồng này không cần trả lại nữa.
Nghĩ như vậy, mấy ngày nay trái tim Triệu Tiêu luôn u sầu đột nhiên nở ra một đóa hoa, đáng tiếc là lúc khuya về nhà, cô muốn để lại số tiền 1200 đồng này vào bên trong két tiền, chợt phát hiện ra trong đó thiếu 600 đồng.
Triệu Tiêu nắm chặt tay lại, Tống Cẩn không chỉ để lại một tấm thẻ không có mật mã để làm buồn lòng cô mà còn lấy đi 600 đồng thuộc về cô nữa chứ.
Ở Đại Kỳ, có một người mẹ kế đã từng nói với cô rằng, người đàn ông hận nhất là cái gì, đó chính là có một người đàn ông khác cứ để ý vợ của anh ta, đàn ông, Triệu Tiêu nâng két tiền lên, Tống Cẩn ơi là Tống Cẩn, anh đi thì tốt rồi, từ giờ em sẽ chơi thật vui vẻ.
Cuối cùng cô đã hiểu ra, cái gì gọi là không sợ trộm chỉ sợ trộm có văn hóa.
Buổi tối, Triệu Tiêu nằm úp sấp trên ban công ngửa đầu ngắm sao, những ngôi sao chính là điểm giống nhau nhất giữa Đại Kỳ và nơi này, những ngôi sáng rực rỡ, bầu trời nhiều sao đến nỗi làm cho người ta hoa cả mắt, cô nghiêng đầu nhìn qua, ban công đối diện trống trơn, bên cạnh xích đu có một chậu hoa hồng vừa mới nở, đó là chậu hoa mà Tống Cẩn thích nhất, mỗi ngày anh đều tự tay bón phân và tưới nước cho nó.
Sợ nhìn thấy cảnh sinh tình, Triệu Tiêu lqd thu hồi tầm mắt lại và trở về phòng.
Triệu Tiêu đã lập sẵn kế hoạch học tập vào mỗi tối, nhiệm vụ phải cố gắng học tập chăm chỉ là nhiệm vụ duy nhất mà cô không thể hoàn thành nó.
Hôm sau đi học, Triệu Tiêu nói với Vương Lỗi, người có lỗ tai bị băng kín: "Xin lỗi."
Vương Lỗi cảnh giác nhìn Triệu Tiêu, xác định cô không cắn người nữa mới lập tức mở miệng: “Cậu cầm tinh con chó à!"
Triệu Tiêu cúi đầu, nhếch môi dưới lên: “Đáng đời!"
Gương mặt của Vương Lỗi đỏ bừng, cậu ta làu bàu nửa ngày: “…."
Lúc lên lớp Triệu Tiêu không còn ngủ nữa, điều này khiến cho các học sinh khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngay cả các giáo viên cũng vậy, nhất là giáo viên tiếng Anh rất vừa lòng với biểu hiện mỗi ngày đều có mặt nghe giảng của Triệu Tiêu, mỗi khi có tiết cô ấy sẽ hay gọi cô đứng lên phát biểu, mỗi lần Triệu Tiêu đứng lên, cho dù thỉnh thoảng cô sẽ không biết đáp án, nhưng thái độ học tập vô cùng tốt, gặp cái gì không biết thì sẽ đi hỏi ngay, hoặc là đi hỏi những bạn học giỏi trong lớp, mà người bị cô hỏi nhiều nhất chính là Cố Nhất Minh.
Cố Nhất Minh lqd chỉ bài cho cô xong còn cười nhạo một câu: “Rốt cuộc cậu đã tỉnh ngủ rồi à?"
Triệu Tiêu cũng không giận, ngược lại cười nói: “Đúng vậy, tôi tỉnh lại rồi đây."
Cố Nhất Minh lấy trong balo ra hai bản tài liệu tổng hợp kiến thức đưa cho Triệu Tiêu: “Đây là tài liệu ôn tập tôi mua cho cậu này, phải cố lên nhé."
“Bao…." Triệu Tiêu đang muốn hỏi Cố Nhất Minh bao nhiêu tiền, nhưng lại bị ánh mắt trừng của cậu làm cho nuốt trở về.
Triệu Tiêu cất tài liệu vào trong cặp sách của mình, lúc cô chuẩn bị đi ăn cơm thì Cố Nhất Minh gọi lại: “Cùng đi ăn cơm đi."
Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh, hơi do dự một lúc: “Như vầy đi, tôi mời cậu nhé."
Cố Nhất Minh liền thở dài, sau đưa đặt tay lên vai cô: “Xong đời, quỷ hẹp hòi nay đổi tính rồi."
Cơm tối là do Triệu Tiêu mời, đối diện trường có một quán mỳ, Cố Nhất Minh gắp một miếng thịt bò cho Triệu Tiêu rồi cảm khái một câu: “Miếng thịt bò này đúng là mỏng như cánh ve vậy."
Triệu Tiêu ngẩng đầu lên: “Cậu không thích à?"
Cố Nhất Minh vội vàng lắc đầu: “Tôi chỉ là muốn nói…Kỹ thuật xắt đồ ăn của đầu bếp ở đây rất tốt mà thôi…"
Triệu Tiêu: “……"
Cố Nhất Minh lại gắp thêm thịt bò trong bát của mình qua cho cô: “Cậu ăn nhiều cho bổ não đi."
Triệu Tiêu liền gắp thịt bò trả lại cho cậu: “Tôi không cần."
“Được rồi." Cố Nhất cúi đầu xuống và hơi cong khóe môi, sau đó lại gắp miếng thịt bò trong chén của Triệu Tiêu bỏ vào miệng mình rồi mở miệng nói: “Tuy rằng có hơi mỏng nhưng mùi vị rất ngon."
Triệu Tiêu làm ra dáng vẻ mời khách: “Vậy cậu ăn nhiều một chút đi."
Cố Nhất Minh nhìn bát mình, đã hết thì bò rồi chỉ còn lại mỳ thôi, bèn gật đầu: “Nhất định rồi."
Buổi tối, sau khi tiết tự học kết thúc, Triệu Tiêu không về ký túc xa ngay mà là tiếp tục ở lại trong phòng học để luyện nhớ từ vựng tiếng Anh, sau khi đã viết đủ số từ đã đặt ra, cô mới nhớ là mình còn chưa làm xong bài tập toán.
Trước kia mỗi lần gặp đề khó là cô sẽ lập tức đi hỏi Tống Cẩn, sau đó anh sẽ mắng cô vài câu rồi nói cô không có thói quen tự lập, mặc dù nói như vậy nhưng anh vẫn sẽ dạy cô cách làm bài như thế nào.
Nhưng bây giờ càng vận dụng công thức thì Triệu Tiêu lại càng có cảm giác thất bại rất lớn, tuy trước kia cô không chú tâm học tập nhiều, mỗi ngày được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tuy rằng qua mỗi kỳ thi chỉ được khoảng 20 hay 30 điểm, tâm tình sẽ trở nên sa sút nhưng tuyệt đối sẽ không giống với bay giờ, chỉ có một bài tập nhỏ như vậy mà cũng không làm được, hận không thể nhổ hết tóc trên đầu xuống.
Lúc Triệu Tiêu từ phòng tự học trở về, cô nhìn thấy Cố Nhất Minh đang từ khu ký túc xá nam đi xuống, cậu mang một đôi dép lê, mặc quần đùi vải sọc và áo bông chữ T rộng rãi, khi nhìn thấy cô thì liền đi nhanh về phía trước: “Sao giờ cậu mới về thế, sắp tắt đèn rồi đấy."
Triệu Tiêu đưa sách trên tay mình cho Cố Nhất Minh xem: “Tôi đi làm bài tập."
Tầm mắt của Cố Nhất Minh chuyển từ quyển sách sang mặt của cô, hỏi: “Có làm được hết không?"
Triệu Tiêu thành thật trả lời: “Một số được, một số thì không."
Cố Nhất Minh hắng giọng: “Nhìn bộ dạng này của cậu chắc chắn là không làm được rồi, hai ngày nghỉ lễ này tôi ở lại trường rồi giảng bài cho cậu."
Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh: “Có phải tôi đang làm phiền cậu không?"
Cố Nhất Minh suy nghĩ một chút: “Nếu như cảm thấy vậy thì mời tôi đi ăn mỳ là được rồi."
Triệu Tiêu im lặng một lát rồi gật đầu.
Buổi tối, Triệu Tiêu ôm gối đầu nhưng vẫn mất ngủ, vì mất ngủ mà nước mắt chảy ướt cả chăn, vì không muốn nhóm bạn cùng phòng phát hiện nên cô lại chui vào trong chăn và lén lút khóc nức nở.
Triệu Tiêu lại nhớ đến lúc còn nhỏ, khi các anh trai dẫn cô đi chơi và để cô đi lạc, cái loại cảm giác bất lực tưởng chừng như cả thế giới đều ruồng bỏ mình lúc đó, đó là một loại cảm giác không hề dễ chịu, hiện tại chỉ cần nghĩ đến việc Tống Cẩn đã đi mất, loại đau này giống như bị một con kiến cắn phải và lan tỏa từ xương cốt đến tận đáy lòng.
Cách ngày thi tốt nghiệp trung học càng gần, các học sinh có mặt trong phòng tự học ngày một nhiều, số lần Cố Nhất Minh và Triệu Tiêu đi tới phòng tự học cũng tăng lên, điều này tự nhiên đã trở thành một thói quen, mỗi khi ăn cơm tối, Triệu Tiêu sẽ chủ động nói: “Đợi lát nữa tôi qua giành chỗ trước, khi nào thì cậu đến?"
Cố Nhất Minh: “Tắm xong tôi sẽ tới."
Có đôi khi Cố Nhất Minh sẽ đi giành chỗ trước, sau đó cậu sẽ ngồi bắt chéo chân chờ Triệu Tiêu tới, thỉnh thoảng chờ lâu quá, lúc thấy Triệu Tiêu đã đổi quần áo xong đi tới thì cậu sẽ nói một câu: “Trang điểm à?"
Triệu Tiêu đỏ mặt: “Tôi mới tắm xong mà."
Cố Nhất Minh lqd chống cằm đánh giá Triệu Tiêu, mái tóc của cô đang ướt vì chưa kịp sấy khô, khuôn mặt đỏ bừng non mề giống như có thể nhéo ra nước, lông mi dày giống như một cây quạt, mỗi lần cô không hiểu cái mà cậu đang giảng thì sẽ mở to mắt nhìn cậu rồi chớp chớp mắt, ngẫm lại, đúng là đòi mạng mà.
Rõ ràng bản thân mình là một người không biết kiên nhẫn, vậy mà ở trước mặt Triệu Tiêu thì cậu không thể nào không kiên nhẫn được.
Từ phòng tự học đi ra đã là hơn 9 giờ, Triệu Tiêu đứng dưới ký túc xá nữ nói lời tạm biệt Cố Nhất Minh, đột nhiên cậu lên tiếng đề nghị: “Còn chút thời gian, chúng ta đi ăn khuya đi."
Trong con ngõ nhỏ hẹp dài bị bao trùm bởi bóng đen vô tận, có bóng dáng của một thiếu nữ mảnh mai đang ngồi xổm xuống nơi đầu ngõ khóc nỉ non, tiếng khóc tuyệt vọng của cô đã thu hút những con mèo hoang đi lạc, một con mèo đen nhảy lên thùng rác, mở to đôi mắt màu xanh lục nhìn cô gái, cô gái bèn nép người vào trong góc tường mà run rẩy, rốt cuộc cô đã ôm đầu và ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt gầy gò trắng bệch, con mèo đen kêu rít lên một tiếng rồi nhảy bổ vào cô gái, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của cô.
“Tiêu Nhi!" Tống Cẩn ngồi bật dậy khỏi long sàn, anh đưa tay sờ trán, trên đó đã ướt đẫm mồ hôi.
Đúng lúc này, có ba bốn người mặc đồ thái giám vội vàng đi từ bên ngoài tiến vào trong phòng, trong đó có một người đầu nhỏ đi đằng trước vội vàng mở miệng: “Hoàng Thượng, Người muốn uống nước không?"
Tống Cẩn phất tay áo, hỏi: “Bây giờ là giờ nào vậy?"
“Hồi Hoàng Thượng, mới giờ Dần thôi ạ." Người thám giám dẫn đầu cung kính đáp rồi quỳ xuống: “Từ giờ đến giờ lâm triều còn một ít thời gian, hay là Người ngủ thêm một lát nữa đi?"
Tống Cẩn nhắm mắt lại: “Lui ra hết đi."
“Vâng ạ."
Tác giả :
Tùy Hầu Châu