Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba
Chương 162
Đến giờ này rồi còn vì tấm tàng bảo đồ không biết thật giả mà hối hận, Lý Hưu Dữ cực kỳ bất đắc dĩ, bị người tham tiền dưới thân làm cho triệt để câm lặng. Không khỏi buông xuống mi mắt, nhẹ giọng thở dài, mình làm sao lại đối với một thứ như thế này quyến luyến không tha, sao lại vì loại gia khỏa này mà trọng thương.
Nhẹ dời ánh mắt, lại nhìn tới chỗ vết thương trên ngực mình ba tháng trước.
Vết thương đã khỏi hẳn, chính là trên vị trí chỗ miệng vết thương, chỉ là lưu lại mấy điểm trắng lờ mờ, nhợt nhạt khắc ở đó, nhắc nhở tình hình của mình, rằng ở đây đã từng lưu lại đau đớn kịch liệt.
Thế nhưng, đau xót trước đó sợ rằng từ lâu đã theo vết thương mà biến mất sạch sẽ rồi đi!
Vươn tay ra, nhẹ nhàng đè xuống đó, chậm rãi cảm giác vận động bình ổn.
Chỗ quan trọng nhất của một con người, máu toàn thân đều lưu động tuần hoàn ở chỗ này, ấm áp trải rộng toàn thân, vòng đi vòng lại.
Chỉ cần ở một chỗ này, lưu lại ấn ký, chính là, không chỉ có thân thể này, ngay cả tâm, đều sẽ nhớ kỹ mình.
Chỉ cần ở một chỗ này, lưu lại vết tích thuộc về mình, máu sẽ mang theo phân đau đớn đó, ở trong tế bào lung tung hoạt động, cuộn trào mãnh liệt chảy khắp toàn thân, người này bị cảm giác đau nhức xâm nhập cốt tủy sẽ nhớ kỹ mình.
Từng chút từng chút tiếp cận, nam tử yêu diễm độc nhất vô nhị cúi đầu.
Khởi điểm, giáo chủ đại nhân của Kham Dư giáo nhẹ nhàng hôn lên ngực thanh niên, tinh tế hôn trên vết tích, như giáo đồ thành tín nhất.
Rồi mới, hé miệng ra, dùng hàm răng sắc bén đủ để cắt mở huyết nhục tráng kiện cắn xuống.
“A…"
Thanh niên không hề có bất luận cái gì chuẩn bị trước đau nhức kinh hô, vô thức nhắm chặt hai mắt, ngăn trở nước mắt cuộn trào mãnh liệt chảy xuống.
Khom lưng hướng về phía trước, khiến cho cả người cuộn lại. Triệu Trường Hữu thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng vật cứng cắt đứt da thịt, khiến da từ bên trong mà tách rời ra.
Trên thân thể đau đớn, thần kinh thuận theo đó mà căng cứng ra, truyền vào trong máu, đánh đến trên vách xoang huyết quản, động tĩnh tê tâm liệt phế liền ở trong đó quanh quẩn, đem âm hưởng máu lưu động phóng lớn lên, mới dũng mãnh chạy thẳng vào tim, khiến trái tim kịch liệt nhảy lên.
Đem cảm tình nam tử chưa tinh lọc, vững vàng khắc ấn ở đó, khiến mình cũng quên không được, khiến mỗi một tế bào trên thân thể đều gắt gao nhớ kỹ…
Nam tử diễm tuyệt thiên hạ này, lưu lại….
Vết thương…
Còn có, tên dành cho vết thương này nữa.
Lý Hưu Dữ…
Triệu Trường Hữu mở ra hai mắt, thật sâu hô hấp.
“Lý Hưu Dữ…"
Bởi vì đau đớn mà nước mắt chảy ra, hàm ở trong mắt, chuyển a chuyển a, Triệu nhị công tử bi thiết lên tiếng.
“Ngươi lại phát điên cái gì, hảo hảo cắn ta làm cái gì!"
Cuối cùng đã chịu buông miệng ra, nam tử trên người hắn ngẩng đầu lên, cho mình một nụ cười phức tạp. Trên hàm rằng trắng sáng rực rỡ, còn mang theo vài tơ máu đỏ.
Chỗ bị y cắn qua, có hình dạng hàm răng của nam tử, trên da lộ ra giọt lớn máu to, tràn đầy trong miệng. Phối lên vài món y phục nửa thoát nửa không, đọng ở trên cánh tay.
Sương mù *** mỹ ở trong đôi con người hẹp dài dâng lên, cùng sương mù đó cùng dâng lên còn có, dục vọng tràn lan chôn sâu trong cơ thể thanh niên…
Nhẹ dời ánh mắt, lại nhìn tới chỗ vết thương trên ngực mình ba tháng trước.
Vết thương đã khỏi hẳn, chính là trên vị trí chỗ miệng vết thương, chỉ là lưu lại mấy điểm trắng lờ mờ, nhợt nhạt khắc ở đó, nhắc nhở tình hình của mình, rằng ở đây đã từng lưu lại đau đớn kịch liệt.
Thế nhưng, đau xót trước đó sợ rằng từ lâu đã theo vết thương mà biến mất sạch sẽ rồi đi!
Vươn tay ra, nhẹ nhàng đè xuống đó, chậm rãi cảm giác vận động bình ổn.
Chỗ quan trọng nhất của một con người, máu toàn thân đều lưu động tuần hoàn ở chỗ này, ấm áp trải rộng toàn thân, vòng đi vòng lại.
Chỉ cần ở một chỗ này, lưu lại ấn ký, chính là, không chỉ có thân thể này, ngay cả tâm, đều sẽ nhớ kỹ mình.
Chỉ cần ở một chỗ này, lưu lại vết tích thuộc về mình, máu sẽ mang theo phân đau đớn đó, ở trong tế bào lung tung hoạt động, cuộn trào mãnh liệt chảy khắp toàn thân, người này bị cảm giác đau nhức xâm nhập cốt tủy sẽ nhớ kỹ mình.
Từng chút từng chút tiếp cận, nam tử yêu diễm độc nhất vô nhị cúi đầu.
Khởi điểm, giáo chủ đại nhân của Kham Dư giáo nhẹ nhàng hôn lên ngực thanh niên, tinh tế hôn trên vết tích, như giáo đồ thành tín nhất.
Rồi mới, hé miệng ra, dùng hàm răng sắc bén đủ để cắt mở huyết nhục tráng kiện cắn xuống.
“A…"
Thanh niên không hề có bất luận cái gì chuẩn bị trước đau nhức kinh hô, vô thức nhắm chặt hai mắt, ngăn trở nước mắt cuộn trào mãnh liệt chảy xuống.
Khom lưng hướng về phía trước, khiến cho cả người cuộn lại. Triệu Trường Hữu thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng vật cứng cắt đứt da thịt, khiến da từ bên trong mà tách rời ra.
Trên thân thể đau đớn, thần kinh thuận theo đó mà căng cứng ra, truyền vào trong máu, đánh đến trên vách xoang huyết quản, động tĩnh tê tâm liệt phế liền ở trong đó quanh quẩn, đem âm hưởng máu lưu động phóng lớn lên, mới dũng mãnh chạy thẳng vào tim, khiến trái tim kịch liệt nhảy lên.
Đem cảm tình nam tử chưa tinh lọc, vững vàng khắc ấn ở đó, khiến mình cũng quên không được, khiến mỗi một tế bào trên thân thể đều gắt gao nhớ kỹ…
Nam tử diễm tuyệt thiên hạ này, lưu lại….
Vết thương…
Còn có, tên dành cho vết thương này nữa.
Lý Hưu Dữ…
Triệu Trường Hữu mở ra hai mắt, thật sâu hô hấp.
“Lý Hưu Dữ…"
Bởi vì đau đớn mà nước mắt chảy ra, hàm ở trong mắt, chuyển a chuyển a, Triệu nhị công tử bi thiết lên tiếng.
“Ngươi lại phát điên cái gì, hảo hảo cắn ta làm cái gì!"
Cuối cùng đã chịu buông miệng ra, nam tử trên người hắn ngẩng đầu lên, cho mình một nụ cười phức tạp. Trên hàm rằng trắng sáng rực rỡ, còn mang theo vài tơ máu đỏ.
Chỗ bị y cắn qua, có hình dạng hàm răng của nam tử, trên da lộ ra giọt lớn máu to, tràn đầy trong miệng. Phối lên vài món y phục nửa thoát nửa không, đọng ở trên cánh tay.
Sương mù *** mỹ ở trong đôi con người hẹp dài dâng lên, cùng sương mù đó cùng dâng lên còn có, dục vọng tràn lan chôn sâu trong cơ thể thanh niên…
Tác giả :
Triệu Tiểu Miêu