Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 65: Ai có bệnh?

Dù sao Tây Lương Mạt cũng có võ công, lập tức ổn định hạ bàn, thân mình xoay một cái hóa giải lực kéo phía sau, khó khăn đứng vững, rồi khóe miệng nhếch lên một độ cong đắc ý, nói với Bách Lý Thanh vẫn nhắm hai mắt: “Đừng có lần nào cũng dùng chiêu này, hừ…"

Lời còn chưa dứt nàng bỗng cảm nhận được một luồng gió đánh úp lại, nàng nhanh nhẹn tránh đi nhưng thân thể bỗng dưng mất cân bằng, ngã “bịch" một cái thẳng lên người Bách Lý Thanh.

Tây Lương Mạt giật mình, cứ tưởng ngã gãy mùi rồi cơ, may mà ngã trên một cơ thể mềm mại, nàng chật vật xoa mũi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt ma mị chậm rãi mở ra của Bách Lý Thanh, khóe môi tinh xảo của hắn nở một nụ cười: “Sao thế, đây là phương thức nha đầu dùng để bồi tội đấy à?"

Giờ Tây Lương Mạt mới phát hiện mặt mình đang tiếp xúc với hung khí nào đó giữa hai chân hắn, nàng lập tức che miệng và cái mũi, ba chân bốn cẳng ngồi dậy, trợn mắt: “Sao không đè bẹp ngươi luôn đi!"

Nếu vừa rồi không phải cái mũi nàng tiếp xúc thân mật với nơi nào đó của hắn mà đặt mông xuống, nhất định sẽ khiến lão yêu ngàn năm này đau đớn, không còn sức đâu để trêu chọc nàng!

Bách Lý Thanh không đợi nàng ngồi thẳng dậy đã vươn tay kéo tóc nàng, cưỡng ép kéo nàng nằm lên người mình, chậm rãi nói: “Nha đầu, chúng ta tính sổ đi, mấy ngày nay quá bận nên quên không tính sổ với ngươi!"

Tây Lương Mạt bị hắn kéo đau đến nhe răng, nhưng e ngại bó tóc trên đầu mình còn bị người ta túm trong tay như nhổ củ cải, nàng chỉ cần động một cái là da đầu rất đau, đành vừa nhéo hắn vừa ý đồ cướp tóc mình về: “Ngươi… ngươi… ngươi đừng thô lỗ như thế, buông tóc ta ra!"

“Đừng đánh trống lảng, nếu không lát nữa nha đầu ngươi sẽ biết thế nào mới gọi là thô lỗ, nhé!" Bách Lý Thanh lạnh lùng nói, tiếng nói trầm thấp dễ nghe vang lên trên đầu Tây Lương Mạt đột nhiên làm hai má nàng đỏ lên, sống lưng tê dại, cảm giác đúng như lúc trước động tình.

Bách Lý Thanh là người sâu sắc cỡ nào, lập tức liếc nhìn nàng, ánh mắt xa xôi cực kỳ có tính xuyên thấu đó làm mặt Tây Lương Mạt càng đỏ, nàng tức giận lườm: “Nhìn cái gì!"

Tuy đã quen lão yêu ngàn năm ba năm, chính thức làm vợ chồng một năm, không hiểu sao nàng vẫn dễ đỏ mặt, rõ ràng bình thường da mặt nàng rất dày cơ mà.

Bách Lý Thanh thản nhiên nói: “Vi sư không ngờ nha đầu ngươi lại nhạy cảm như thế, chỉ nằm sấp thôi đã động tình rồi."

Tây Lương Mạt cứng đờ, sau đó xấu hổ kéo tóc mình: “Ngươi nói nhảm cái gì đấy, ta phải đi lấy thuốc!"

Bách Lý Thanh liếc nhìn nàng, bàn tay cũng buông lỏng ra thật để nàng lấy lại tóc mình.

Tây Lương Mạt vừa lấy lại tóc, còn chưa kịp xoa da đầu bị giật đau của mình đã bị Bách Lý Thanh giữ lấy cái gáy, ấn mạnh tới trước mặt hắn, hắn cười cười nheo đôi mắt hồn xiêu phách lạc, lông mi dài phủ bóng đen xuống gương mặt xinh đẹp của hắn: “Nha đầu, vài ngày trước ngươi giả vờ mang thai làm cho vi sư chấn động tâm thần, bệnh nặng vừa khỏi, toàn thân mùi máu hôi còn chưa rửa sạch đã vội vàng chạy tới Thu Sơn tìm ngươi, chỉ sợ ngươi gặp chuyện không may, ngươi ngẫm lại xem nên trả lời vi sư thế nào, hử?"

Nha đầu kia gả cho hắn đã một thời gian, cố tình phương diện ân ái luôn không phóng khoáng lên được, đùa một cái đã đỏ mặt, làm cho hắn càng thích đùa nàng.

Một tiếng “hử" này gần như dán sát vào lỗ tai Tây Lương Mạt mà nói, giọng nói có chút khàn khàn mê hoặc cùng hơi thở nam tính lạnh lẽo làm cho Tây Lương Mạt lập tức cảm thấy trên người nổi một lớp da gà, trong cơ thể như có lửa, toàn thân nóng lên.

Nàng cúi đầu nằm trên người hắn không dám cử động, chỉ làm như mắt điếc tai ngơ.

Giọng nói của Bách Lý Thanh sặc mùi nguy hiểm: “Vi sư nhớ ngươi nói muốn để con của chúng ta nhận người khác làm cha?"

Tây Lương Mạt: “…"

Hắn chậm rãi vươn đầu ngón tay kéo áo từ trên bả vai nàng xuống từng chút một, lộ ra đầu vai trắng như tuyết: “Ừ, còn muốn vứt bỏ con của ta nữa?"

Tây Lương Mạt cứng đờ: “Ta không cố ý, ngươi biết vì sao ta lại nói vậy."

Hắn lại vuốt lên lưng nàng, đến nút buộc của cái yếm đặc biệt, thuần thục cởi bỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa sống lưng bóng loáng của nàng, chậm rãi vẽ vòng tròn trên đó: “Vi sư không biết gì hết, vi sư cũng mặc kệ ngươi có cố ý hay không, chỉ biết vì chuyện của ngươi mà thể xác và tinh thần vi sư bị thương tổn, nay nhu cầu cấp bách bồi bổ, ngươi không thấy ngươi nên chủ động tỏ vẻ chút à?"

Tây Lương Mạt co mình trong lòng hắn, ngẩn ngơ, có chút không phản ứng kịp.

Ồ…

Thằng nhãi này muốn nàng chủ động hầu hạ hắn à?

Nhưng… Nhưng mà nàng hình như nàng thật sự chưa từng chủ động, à… lần uống say trong nhà ấm trồng hoa không tính, bởi nàng không nhớ gì hết.

Bây giờ… bây giờ… nàng không biết phải làm sao bây giờ!

Bách Lý Thanh một tay chống cái má trắng nõn, một tay chậm rãi ngịch món nội y lúc trước làm hắn cực kỳ phẫn nộ đồng thời cũng tăng thêm không ít tình thú vợ chồng, đôi mắt quyến rũ mỉm cười như tỏa ra ánh hào quang: “Xem, vi sư không phải người không thông tình đạt lý, nếu ngươi cũng bằng lòng đội cái “che mắt" xinh đẹp này lên đầu ra phố một tháng, vi sư nhất định nhìn thích mắt, một khi nhìn thích mắt tâm trạng cũng tốt, tâm trạng tốt thân thể cũng tốt, thân thể tốt đương nhiên sẽ không so đo sự vô tâm của ngươi. Ngươi cũng biết nếu tâm trạng của vi sư không tốt thì…"

Hắn thoáng dừng, nói như cực kỳ bất đắc dĩ: “Thì vi sư sẽ cần phương pháp khác để khôi phục thân thể, ví dụ như thái âm bổ dương, vi sư thấy trò cưng cũng rất có hiếu, nhất định vô cùng bằng lòng cống hiến cơ thể của mình để giúp vi sư thái âm bổ dương ba ngày ba đêm, đúng không?"

Ba ngày ba đêm…

Tây Lương Mạt bỗng ngồi dậy, cưỡi trên người Bách Lý Thanh, vẻ mặt kiên quyết nói: “Đúng vậy, nếu sư phụ ngươi đã có tính thú bậc này thì đồ nhi ta đương nhiên phải thỏa mãn ngươi!"

Dứt lời, nàng bắt đầu vén tay áo.

So với ba ngày ba đêm, nàng nên chủ động thì hơn, trước lạ sau quen cả thôi, là một phụ nữ đã kết hôn, nàng nhất định không có cách nào xuống giường làm hiền phụ, thì thử lên giường làm dâm phụ vậy!

Bách Lý Thanh bỗng dùng một tay nhấc cằm nàng, có chút hoài nghi nhìn gương mặt đỏ như đào, ánh mắt hàm xuân của nàng: “Nha đầu, sao mặt ngươi lại đỏ vậy?"

Hơn nữa còn có vẻ lòng xuân nhộn nhạo, ngày trước hắn đã quen đùa nàng xấu hổ đến mức không còn chỗ để trốn rồi mới ăn sạch nàng, quá trình này đối với hắn mà nói là một loại hưởng thụ, tuy không chỉ một lần bị nàng mắng là biến thái nhưng hắn vẫn làm không biết mệt, vì sao hôm nay nói hai ba câu mà nàng đã thẳng thừng đi lên rồi.

Tây Lương Mạt đỏ mặt vừa cởi quần áo hắn vừa tức giận trợn mắt: “Không phải ngươi muốn ta chủ động à, sao giờ lại nhiều tật xấu vậy chứ!"

Vị gia này đúng là dong dài!

Ừm, có điều… dáng người của tên hồ ly tinh này đúng là đẹp mắt.

Tây Lương Mạt nhìn làn da trắng trẻo, lồng ngực với đường cong tao nhã của Bách Lý Thanh, không nhịn nổi cắn môi, vươn tay chạm vào, bàn tay mềm mại trắng muốt che bên trên, cảm nhận giống như nhung lụa bọc lấy bàn ủi.

Màu đỏ trên mặt nàng càng đậm, lại không nỡ dời tay.

Sau đó, nàng ngẩng đầu thấy Bách Lý Thanh đang lẳng lặng nhìn nàng, ngược lại giống như nàng lỗ mãng sàm sỡ mỹ nhân vậy, cảm thấy rất ngượng ngùng, Tây Lương Mạt thầm phỉ nhổ chính mình – đối với một tên hồ ly tinh không biết xấu hổ là gì, nàng teo não rồi mới cảm thấy mình sàm sỡ hắn.

Sau đó nàng nhắm mắt lại, căng thẳng rướn lên, dùng đôi môi mềm mại như cánh hoa của mình đụng vào đôi môi tinh xảo của hắn, chạm lên đôi môi mỏng của hắn một lát, nàng không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm trên môi hắn.

Nhìn tiểu hồ ly áo quần xốc xếch trúc trắc khiêu khích trên người mình, ánh mắt Bách Lý Thanh ngày một tối, ngón tay nâng cằm nàng trực tiếp vịn lấy gáy nàng ép nàng về phía mình, dục vọng đè nén đã lâu làm cho hắn hung ác mút đôi môi nàng.

Tây Lương Mạt bị bao phủ trong hơi thở vừa lạnh như băng vừa nóng như lửa của hắn, bị động tiếp nhận nụ hôn tràn ngập tính cưỡng đoạt của hắn, cảm thân thân thể như tan thành một vũng nước xuân, mềm mại nằm trên người hăn, vươn đôi tay trắng như tuyết đặt lên vai hắn, nhiệt tình đáp lại.

Xuân tình như lửa rơi trên cỏ hoa khô, bốc lên hương khí nồng đậm, lượn lờ giữa cơ thể hai người…

Nhưng mà…

Một lát sau…

Bách Lý Thanh bỗng xoay người đứng lên, gương mặt xinh đẹp ma mị hoàn toàn xanh mét, người kia vốn đã hơi thở lạnh lẽo mịt mù, nay nhìn càng giống ác ma ăn thịt người từ địa ngục chui lên, nhìn chằm chằm dưới hông mình.

Tây Lương Mạt cũng ôm quần áo bò dậy, lúc đầu còn có chút khó hiểu, không biết vì sao vừa rồi còn thân mật, vị gia này lại có tật xấu gì, nhưng khi ánh mắt nàng cũng hướng về phía giữa chân hắn nháy mắt đã hiểu.

Nàng khiếp sợ, sau đó nhìn về phía mặt Bách Lý Thanh, biểu cảm cực kỳ quái dị, bởi vì thật sự đã xảy ra một chuyện làm cho nàng hoàn toàn không thể hiểu nổi…

Mặt trời mọc từ đằng tây à?

Hay là…?

Tây Lương Mạt nhìn biểu cảm càng tối tăm của Bách Lý Thanh, không nhịn được vỗ vai hắn, ho khẽ một tiếng: “Khụ khụ, A Cửu, người có lúc thất thủ, ngựa có lúc mất móng…"

Nhưng lời an ủi của nàng còn chưa nói xong Bách Lý Thanh bỗng âm u tung ra một câu: “Gọi ta sư phụ!"

Tây Lương Mạt không hiểu kịp lời hắn nói, thằng nhãi này lại làm sao đây? Đàn ông thỉnh thoảng có một hai lần không thể cầm thương ra trận cũng là bình thường đúng không? Nguyên nhân thì rất nhiều, ví dụ như mệt mỏi gì đấy. Nhưng nàng cũng biết tính tình Bách Lý Thanh cực kỳ kiêu ngạo, sĩ diện, rất có thể cảm thấy một lần cũng không chấp nhận được.

Nàng than một tiếng, lại vỗ mạnh lên vai hắn: “A Cửu, đừng để ý, chỉ cần ngươi không để ý nữ nhân hoặc nam nhân khác nên không có hứng thú với ta, những chuyện khác ta không quan tâm…"

Cái gì gọi là để ý nữ nhân hoặc nam nhân khác?

Bách Lý Thanh bỗng dùng một tay có thể gọi là thô lỗ đè Tây Lương Mạt xuống giường, thực ra Tây Lương Mạt không cảm thấy một chút đau đớn nào, hắn khống chế sức lực rất tốt, Bách Lý Thanh cúi đầu liếc nhìn Tây Lương Mạt dưới thân, lạnh lẽo nghiến từng chữ một: “Gọi ta sư phụ hoặc Cửu thúc, tủy ngươi chọn, nhanh lên!"

Tây Lương Mạt nhìn Bách Lý Thanh, bỗng nhiên hiểu ra cái gì, nàng không nhịn được giật giật gân xanh trên trán, đỏ mặt nói thầm: “Ngươi được lắm, còn có thể biến thái hơn chút nữa không, có cần ta gọi ngươi là cha nuôi không?"

Lão yêu ngàn năm này cảm thấy loại quan hệ đó đặc biệt kích thích đây mà!

“Nhanh chút, nha đầu đừng nhiều lời nữa, ngươi thích gọi như thế cũng được!" Bách Lý Thanh thật sự không kiên nhẫn nổi nữa.

Nhìn biểu cảm đó của Bách Lý Thanh, cuối cùng Tây Lương Mạt đành ngoan ngoãn phun ra một tiếng khô khan từ đôi môi nở nang: “Cửu… Cửu… Cửu thúc."

Bình thường khi trêu ghẹo hắn thì nàng không căng thẳng chút nào, không hiểu sao đến lúc này lại căng thẳng.

Tây Lương Mạt oán thầm, ừm, sao đột nhiên lại cảm thấy mình ngu ngốc thế nhỉ!

“Ừ, ngoan!" Bách Lý Thanh vừa lòng nheo mắt lại, kéo cái chăn đang che trên người nàng, cúi người xuống hôn mạnh lên môi nàng.

Tây Lương Mạt nheo mắt lại, dần lạc mất thần trí trong nụ hôn mang theo một chút thô bạo của hắn, thân mình nóng lên, vươn tay ôm lấy bả vai hắn.

“Ưm…"

“…"

Một khắc sau…

Thân thể cao gầy gợi cảm lại xoay người ngồi dậy, biểu cảm trên mặt Bách Lý Thanh có thể xưng là dữ tợn, vẫn nhìn chằm chằm giữa đôi chân dài của mình.

Tây Lương Mạt nằm trên giường, cố gắng đè nén xuân triều nhen nhóm trong cơ thể, cắn răng chống người dậy nói: “A Cửu, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi lấy thuốc trước, ngươi quá mệt mọi, cần giữ gìn cơ thể."

Cảm giác này thật sự rất đáng ghét, nửa đường dừng lại, thật sự là…

Bách Lý Thanh quay đầu nhìn dáng vẻ kiều mị của nàng, đáy mắt đầy ánh sáng lạnh, nhìn đến mức Tây Lương Mạt không nhịn được xê dịch cơ thể mình: “Ta đi trước."

Nhưng ngay sau đó, nàng còn chưa xuống giường đã bị kéo giật lại.

Bách Lý Thanh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tối tăm đáng sợ: “Thử lại lần nữa!"

Hắn không tin, rõ ràng trong lòng rất muốn, làm sao lại hoàn toàn không có phản ứng được?

Tây Lương Mạt không nói gì, chỉ có thể không cam lòng nằm xuống, ôm lấy cổ hắn, tiếp tục phục vụ và trấn an phu quân nhà mình đang cực kỳ tổn thương lòng tự trọng.

Một khắc sau…

Cửu Thiên Tuế điện hạ lại ngồi bật dậy, vẻ mặt hắn đã từ kinh ngạc, dữ tợn đến… hoàn toàn không có biểu cảm.

Nhưng nếu tới gần một chút sẽ cảm nhận được hơi thở đáng sợ có thể đông lạnh toàn bộ sinh vật trong bán kính một trăm mét tỏa ra trên người hắn.

Một bóng người yểu điệu khác cuối cùng không nhịn nổi nữa, gọn gàng xuống giường, Bách Lý Thanh bỗng quay sang nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt đang mặc quần áo.

Tây Lương Mạt thở dốc trừng mắt với Bách Lý Thanh, cắn răng nói: “Ngươi đừng có mơ, quá tam ba bận, đây là lần cuối cùng, nghe rõ chưa, bản Quận Chúa không phục vụ nữa!"

Rốt cuộc muốn làm cái quái gì, lần lượt châm ngòi thổi gió trên người nàng lại lần lượt dập lửa tắt đèn, nàng mặc kệ!

Bách Lý Thanh không để ý tới lời nàng nói, chỉ đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lát, bỗng nheo mắt lại nói: “Nha đầu, phản ứng của ngươi nhạy cảm mãnh liệt như thế từ bao giờ vậy?"

Dứt lời, hắn lập tức vươn tay nâng cằm Tây Lương Mạt lên, tỉ mỉ xem xét biểu cảm của nàng.

Tây Lương Mạt hất tay hắn ra, đỏ mặt cắn răng nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đấy!"

Đôi mắt ma mị của Bách Lý Thanh trầm xuống, ôm ngang nàng lên đi về phía gương trang điểm, Tây Lương Mạt giật mình, ba chân bốn cẳng kéo quần áo che thân.

Bách Lý Thanh đi thẳng tới một chiếc gương thủy tinh phương Tây cao bằng người mới nói: “Tự ngươi xem đi!"

Tây Lương Mạt ngẩng đầu liền thấy trong gương đối diện, gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của mình đã đỏ hồng, đôi mắt ngập nước vốn mang theo chút sắc bén cũng đang ngập đầy sương mù, lóng lánh ánh nước, đôi môi bị hôn sưng như đóa hoa nở rộ, hơi hé ra vô cùng mê người, toàn thân đặc biệt quyến rũ!

Quan trọng nhất là… vì sao nhìn nàng có vẻ như rất bất mãn vì không được thỏa mãn!

Tây Lương Mạt mở to mắt, nhưng mặc kệ thế nào, biểu cảm của người trong gương vẫn quyến rũ một cách quá đáng!

Bách Lý Thanh cũng không hiểu, hắn sa sầm mặt ôm ôn hương nhuyễn ngọc nhiệt tình trong lòng, làn da của tiểu nha đầu trong tay hắn mềm mịn đỏ hồng đến mức như ấn một cái là chảy ra nước, kết hợp với biểu cảm mơ màng vừa yếu đuối vừa quật cường kia, chỉ cần nhìn thôi đã muốn bắt nạt khiến nàng khóc ra.

Hôm nay rốt cuộc là bị cái chết tiệt gì thế?

“Có phải có người hạ độc ta không?" Tây Lương Mạt thật sự không lý giải nói, không nhịn được nói.

Bách Lý Thanh không đồng ý, cười khẩy một cái: “Sau đó cũng hạ dược tương phản cho ta? Thế nào? Lẽ nào ngươi biết kẻ nào có bản lĩnh đó, có thể hạ độc ta mà ta không hề phát hiện?"

Tây Lương Mạt có chút ngu ngơ, đúng thế, Bách Lý Thanh là cao thủ trong tà ma ngoại đạo, ai có thể khiến hắn dùng dược mà không bị phát hiện được?

Còn cũng hạ dược trên người nàng, chính nàng cũng là nửa cao thủ dùng độc, chỉ là sau này rất ít dùng, nhưng nếu không muốn bị nàng phát hiện cũng không dễ dàng.

“Ngươi đừng quên ngươi đã bị bệnh một thời gian đấy." Tây Lương mạt không nhìn được cọ cọ lên người hắn, ừm, dáng người của Cửu thúc nhà nàng tuyệt quá đi.

Nhưng khoảng thời gian đó có Huyết bà bà và lão Y Chính chăm sóc, muốn hạ độc trước mặt hai tôn giả y độc càng là không thể nào!

Hai người đều im lặng.

“À… Có lẽ ngươi chỉ tạm thời không lên được mà thôi…" Tây Lương Mạt vừa nói ra miệng đã hối hận, vùi đầu trong lòng hắn như đà điểu, không dám nhìn vào vẻ mặt đáng sợ của đại yêu nghiệt đang ôm mình.

Thứ đàn ông kiêng kỵ nhất chính là… không lên được!

— Ông đây là đường ranh giới chuyện phòng the không xong —

Bách Lý Thanh và Tây Lương Mạt thừa dịp đêm hôm đi tìm lão Y Chính, loại chuyện phòng the này thật sự không nên tìm y hỏi dược giữa ban ngày ban mặt.

Lão Y Chính xem mạch của Bách Lý Thanh, trầm ngầm một lúc rồi lại xem mạch của Tây Lương Mạt, hơi nhăn mày, không biết đang nghĩ cái gì.

Bách Lý Thanh gần như có thể gọi là đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói: “Có phải có tên khốn kiếp nào hạ độc bản tọa và tiểu nha đầu không?"

Thật sự là không nhịn nổi chuyện này, chờ hắn điều tra ra là kẻ vô liêm sỉ nào, hừ…!

Đời này nhất định phải khiến hắn hối hận vì đã làm người!

Tây Lương Mạt thấy biểu cảm khủng bố này của Bách Lý Thanh đã biết hắn đang mài dao soàn soạt.

Nhưng lời nói của lão Y Chính lập tức khiến Bách Lý Thanh cứng lại, ông lắc đầu nói: “Ngươi và tiểu nha đầu không có dấu hiệu trúng độc!"

Gương mặt tuấn mỹ tà mị của Bách Lý Thanh gần như dữ tợn nhìn lão Y Chính chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thể nào có chuyện đó!"

Lão Y Chính ghét nhất bị người khác nghi ngờ lời ông nói, lập tức thổi bay râu trừng mắt: “Tiểu tử thối nhà ngươi, cái gì gọi là không thể, ngươi đang nghi ngờ y thuật của gia gia ta đấy à!"

Bách Lý Thanh cười lạnh: “Ai biết ngươi có phải lang băm hay không!"

Lão Y Chính cũng căm tức: “Tiểu tử ngươi không lên được còn trách ai, chẳng phải tại bình thường miệt mài quá độ hay sao, ngươi còn như thế sớm hay muộn cũng có ngày có công mài sắt có ngày thành kim!"

Gương mặt xinh đẹp của Bách Lý Thanh hết xanh lại trắng, hết trắng lại hồng chỉ trong nháy mắt, hơi thở tối tăm đáng sợ trên người nhất thời làm cho lão Y Chính không nhịn được lùi về sau một bước.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão…"

“Đủ rồi, ngươi có thể câm miệng đi không, nghe lời gia gia nói đã, ngươi muốn như thế cả đời à!" Tây Lương Mạt không nhịn nổi nữa, đỏ mặt ngắt lời hắn, đại hồ ly này đầu bị úng nước à, bọn họ tới tìm y, không phải tới cãi nhau với người nhà!

Một cô gái như nàng tới hỏi chuyện này đã đủ mất mặt rồi!

Bách Lý Thanh nghe vậy trên trán giật giật, trên mặt hiện ra vẻ nhẫn nại. Đúng thế, đây không phải lúc cãi nhau với lão đầu.

Tây Lương Mạt thấy Bách Lý Thanh câm miệng mới đỏ mặt ra vẻ bình tĩnh thấp giọng hỏi lão Y Chính: “Gia gia, ngài xem thế này là thế nào, chúng ta không thể nào vô duyên vô cớ lại… biến thành thế này."

Lão Y Chính luôn rất thích Tây Lương Mạt, cười tủm tỉm nhìn nàng: “Nha đầu đừng lo lắng, ngươi không có bệnh gì nghiêm trọng cả, tình hình này với ngươi mà nói thật sự không đáng ngại, thật sự không xong, gia gia sẽ tìm một tiểu phu quân về cho ngươi."

Tây Lương Mạt giẫm một cái lên chân Bách Lý Thanh mới ấn được Bách Lý Thanh chuẩn bị hóa thân thành hồ yêu nổi giận về vị trí, ngượng ngùng cười nói: “Gia gia, ngài đừng đùa nữa, thế này rốt cuộc là làm sao?"

Lão Y Chính nhìn Bách Lý Thanh đang oán độc trừng mắt với mình mới thoải mái hơn, giờ mới nghiêm túc nói: “Mạch của cách ngươi thật sự không có vẻ là trúng độc, có điều mạch của ngươi dường như hỏa vượng, của hắn là dương hư, không phải thực hỏa và thực hư, đây vốn là mạch thường thấy trên người nam nữ, nhưng đồng thời xuất hiện trên người các ngươi lại có chút kỳ quái."

Dứt lời, lão đầu hơi ngừng, vuốt chòm râu, vươn tay lần nữa đặt lên cổ tay Tây Lương Mạt, thì thầm như tự nhủ: “Không hiểu sao cảm thấy có chút… giống như dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma?"

Tây Lương Mạt giật mình, vội nói: “Gia gia, Mạt Nhi nghe lời ngài nói, hiện đang tu tập công phu đạo gia chính tông, chỉ điều tức dùng thuốc lưu thông khí huyết."

Lúc trước Bách Lý Thanh hao phí nguyên khí trong cơ thể đả thông hai mạch nhâm đốc cho nàng nội lực của nàng mới có thể tiến triển cực nhanh, nhưng vì công phu Bách Lý Thanh tu luyện quá mức hỗn tạp, thân thể nàng căn cơ vốn yếu cho nên khí hải bên trong thỉnh thoảng lại không thông thuận.

Lão Y Chính nhìn nàng, rất tức giận đáp: “Lúc trước tiểu tử kia theo lão ma vật học một đống võ công tà ma ngoại đạo, còn cùng Huyết bà bà học rất nhiều bí kỹ Miêu Cương, tất cả đều là chiêu số âm tà, nhờ có lão đầu ta dạy cho hắn thủ nguyên công chính tông đạo gia bất truyền mới khiến khí hỏa hàn tà vọng trong người hắn quy về làm một, với hắn thì không có trở ngại gì, nhưng loại khí hỏa hàn tà vọng này ở trong cơ thể ngươi, tuy có thể giúp ngươi mạnh lên rất nhanh để ngươi công lực đại thành, nhưng cũng khiến võ nghệ của ngươi rất khó lại tinh tiến hơn nữa!"

Sau đó ông lại trừng mắt với Bách Lý Thanh, rồi nói với Tây Lương Mạt: “Ý đồ của tiểu tử này rất xấu xa, ngươi hấp thu ba phần công lực của hắn, nhìn có vẻ như hắn bị thiệt nhưng đời này ngươi nhất định bị hắn quản chế rồi, ba phần công lực này ở trong cơ thể ngươi sớm hay muộn cũng khiến ngươi không thoải mái, phải cầu xin hắn điều trị cho ngươi, cũng may ngươi gặp gia gia chưa muộn, tu tập thứ gia gia dạy ngươi, ngươi sẽ không bị hắn quản chế nữa!"

Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt âm u bất định của Bách Lý Thanh, thậm chí có thể thấy được một tia sáng xa xôi trong đó, nàng cười khẽ, nói với lão Y Chính: “Vâng, gia gia, chuyện này Mạt Nhi đã biết từ trước rồi, là Mạt Nhi tự nguyện, muốn có được thứ gì không thể nào không trả giá bằng thứ khác."

Lúc trước không phải nàng chưa từng hoài nghi vì sao Bách Lý Thanh lại bảo nàng bái hắn làm thầy, còn dùng ba phần công lực đả thông hai mạch nhâm đốc mà rất nhiều cao thủ giang hồ cả đời không đả thông được, hơn nữa sau này ở bên nhau, hắn đột nhiên tiếp nhận công việc của Hà ma ma, tự tay điều trị thân thể cho nàng, nàng đã biết chân tướng không đơn giản.

Hắn đang bù lại tổn thưởng mà thủ pháp khống chế đã tạo ra cho nàng lúc trước.

Nhưng nàng không trách hắn, nếu lúc trước người chiếm thế thượng phong là nàng, nàng cũng sẽ dùng thủ đoạn khống chế tương tự với hắn.

Dù sao bọn họ không ai là thánh nhân, ban đầu cũng có ý đồ khác.

Mà nay, hắn đã đủ chân thành với nàng, vậy là đủ rồi.

Lão đầu liếc mắt nhìn Bách Lý Thanh, cười khẩy: “Tiểu tử thối nhà ngươi, gặp vận cứt chó gì mới lấy được tiểu nương tử tốt thế này!"

Bách Lý Thanh cũng cười khẩy: “Đúng thế, lão tưởng ai cũng sẽ cô độc cả đời như lão chắc!"

Lão Y Chính cả giận nói: “Tiểu tử hỗn nhà ngươi…"

Tây Lương Mạt không nhịn được nữa lại giẫm lên chân Bách Lý Thanh một cái, làm cho Bách Lý Thanh ngồi xuống, nàng lập tức ôm lấy cánh tay lão Y Chính, dịu dàng nói: “Gia gia, ngài đừng để ý tới A Cửu, miệng hắn luôn đặc biệt thối như thế, có thể ủ chao rồi, ngài nói với nha đầu xem thế này rốt cuộc là làm sao."

Một già một trẻ này sao cứ lạc chủ đề giống nhau thế nhỉ, nói chính sự, nói chính sự!

Bách Lý Thanh âm u trừng mắt lườm Tây Lương Mạt một cái rồi quay mặt đi.

“Xì, chao còn thơm hơn hắn!" Lão Y Chính tức giận thổi râu, rồi lại nhếch môi cười nhìn Tây Lương Mạt: “Ta thấy bộ dạng hỏa vượng kỳ quái của ngươi giống như di chứng tẩu hỏa nhập ma, nhưng xem hắn cũng rất kỳ quái, có phải gần đây tiểu tử thối này lại lôi kéo ngươi song tu loại võ công kỳ quái gì không?"

Tây Lương Mạt do dự một lát, liếc mắt nhìn Bách Lý Thanh đã sa sầm mặt, lắc đầu chắc chắn: “Không có!"

Lão Y Chính nghĩ nghĩ, nhăn mày nói: “Phương diện luyện công không phải sở trường của lão đầu ta, chỉ e còn phải chờ lão yêu bà am hiểu đường ngang ngõ tắt kia trở về mới chắc chắn được, đương nhiên có lão ma vật ở đây là tốt nhất, có điều chúng ta đã nhiều năm chưa gặp lão, không biết chết ở đâu rồi."

Ông dừng lại một chút, vuốt râu nói: “Các ngươi cũng đừng quá lo lắng, nội tức trong đan điền của các ngươi không có vấn đề gì, cũng không có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, lão đầu sẽ nghiên cứu trước xem rốt cuộc là làm sao."

Tây Lương Mạt thoáng yên tâm, gật đầu với lão Y Chính: “Vậy làm phiền gia gia ngài."

Lão Y Chính cười tủm tỉm nói: “Không có gì. Đúng rồi, nha đầu, gần đây ngươi hỏa vượng, đừng tới gần tiểu tử thối này, bởi vì gần đây tiểu tử thối này vô dụng, e là không cách nào dập lửa cho ngươi."

Tây Lương Mạt hoàn toàn 囧, đỏ mặt gật đầu: “Đã biết, gia gia…"

Lời còn chưa dứt nàng đã bị Bách Lý Thanh xanh mặt trực tiếp lôi ra ngoài.

Tây Lương Mạt đành vẫy tay với lão Y Chính, áy náy nói: “Chúng ta đi đây!"

Lão Y Chính gật đầu vẫy tay với nàng, rồi lại tưc giận vuốt râu cười âm hiểm: “Tiểu tử thối không lễ phép, có ngày ngươi phải tới cầu xin gia gia đây!"

Tây Lương Mạt bị Bách Lý Thanh lôi ra ngoài, tới ngoài cửa phòng của lão Y Chính nàng mới tức giận giãy khỏi tay hắn: “Ngươi làm gì thế, ta còn chưa nói xong với gia gia mà!"

“Nói cái gì? Chờ lão dạy ngươi ra ngoài thông đồng với nam nhân khác để dập lửa à!" Bách Lý Thanh nghiến răng nghiến lợi, gương mặt tinh xảo đen sì: “Ta sợ còn ở trong đó sẽ không nhịn được phạm vào tội bất hiếu ẩu đả lão bối!"

Tây Lương Mạt liếc nhìn bộ dạng đó của hắn, bỗng nhiên thấy tức cười, nhưng suy nghĩ tới mức độ hẹp hòi của hắn, cuối cùng đành bất đắc dĩ nói: “Ngươi không thể đừng tranh cãi với gia gia à, gia gia cũng vì tốt cho ngươi thôi."

Bách Lý Thanh im lặng, bỗng lại nói: “Gần đây ngươi có chỗ nào không thoải mái không?"‘

Đề tài thay đổi quá nhanh, Tây Lương Mạt sửng sốt, nhưng rất nhanh nàng lại nhìn về phía hắn, nhíu mày nói: “Ta rất khỏe, ngươi nói xem có phải vì… nguyên nhân kia không?"

Bách Lý Thanh ngập ngừng nhưng không nói gì, có điều sắc mặt càng thêm sa sầm hậm hực.

Tây Lương Mạt thấy vậy đã biết hai người nghĩ như nhau, không khỏi bất đắc dĩ.

Bách Lý Thanh lạnh lùng nói: “Tiểu Thắng Tử!"

Tiểu Thắng Tử lập tức xuất hiện phía sau hai người, nói với Bách Lý Thanh: “Gia, có chuyện gì ạ?"

Bách Lý Thanh nghiến răng ken két nói: “Ra roi thúc ngựa, mau mời Huyết bà bà về cho bản tọa."

— Ông đây là đường ranh giới cuộc sống tình cảm thắt cổ trên cành đông nam —

Từ lúc dịch bệnh dần dần biến mất, dân chúng trải qua một hồi đại kiếp nạn dần đàn cũng thoát khỏi nỗi đau đớn mất người thân và bầu không khí căng thẳng đáng sợ, trong thành bắt đầu náo nhiệt hơn.

Kinh thanh mùa thu luôn sáng lạnh tối lạnh, ban ngày hầu hết thời gian lại nóng như mùa hè, hoa sen trong hồ nở qua một quý bắt đầu kết ngó sen, đầu đường cuối ngõ chỗ nào cũng bán ngó sen tươi.

“Lấy hết chỗ ngó sen này, lát nữa đưa tới phủ Tĩnh Quốc Công nhận tiền." Một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn nhị đẳng nhà phú quý chọn một mớ ngó sen tươi ngon rồi nói với nông phụ bán ngó sen.

Nông phụ kia vội cười tủm tỉm gật đầu: “Vâng, cô nương, ngài cứ bận việc của mình đi, lão bà tử lập tức đưa tới cho ngài, ngó sen của chúng ta tuyệt đối non mềm, vào miệng là tan."

“Lam Linh, đã chọn xong chưa?" Một thiếu nữ thướt tha đội mũ trùm đầu dẫn hai đại nha hoàn đi tới.

Lam Linh vội vàng gật đầu, cười nói với thiếu nữ: “Đã chọn xong rồi ạ, Ngũ tiểu thư, chúng ta hồi phủ đi."

Tây Lương Nguyệt gật đầu dặn dò: “Ừ, lát nữa xe ngựa của Đại tỷ tỷ sẽ đến, Đại tỷ tỷ thích nhất ăn canh sườn nấu ngó sen, đừng làm đầu bếp chậm trễ."

Lam Tâm đi bên cạnh Tây Lương Nguyệt cười nói: “Ngũ tiểu thư yên tâm, không chậm trễ được, đêm qua đầu bếp đã đun canh xương rồi, lát nữa chỉ cần thả ngó sen vào là được."

Gương mặt vốn tròn tròn đáng yêu như quả táo của Tây Lương Nguyệt đã trưởng thành thành gương mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt vẫn tròn tròn như trước, nghe nha hoàn của mình nói vậy nàng ta mới gật đầu: “Ừ, vậy thì tốt."

Sau đó nàng ta lại nhớ tới cái gì, có chút tức giận vừa đi vừa nói thầm: “Đại tỷ tỷ trở về thì không nói làm gì, vì sao Tam tỷ cũng về theo, thật là phiền."

Lam Tâm nhẹ giọng nói: “Ngũ tiểu thư, lời này không thể nói lung tung, dù sao hiện nay Tam tiểu thư cũng là Ngu Hầu phu nhân đấy."

Tây Lương Nguyệt bĩu môi khinh bỉ, sau đó kỳ quái nói: “Đúng rồi, vì sao Đại tỷ tỷ lại về phủ, lần trước về thăm không phải đã trở mặt với phụ thân rồi sao?"

Tuy phụ thân và Đại ca ca đều đã xuất chinh, nhưng theo tính tình của Đại tỷ tỷ, không có chuyện gì chắc chắn sẽ không lên điện tam bảo mới đúng.

Mấy nha hoàn đều nghe được lời đồn đại mơ hồ, nhưng cũng đồng loạt lắc đầu.

Không ai biết vì sao Tây Lương Mạt lại về phủ Quốc Công.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại