Hoạn Phi Thiên Hạ
Quyển 2 - Chương 19: Bắt cóc thành chủ
Dưới con mắt bao nhiêu người, còn toàn là cao thủ nhất đẳng bảo vệ xung quanh, lại không ai phát hiện Mạt công tử biến mất!
…
“Thế nào, Vân Sinh huynh có tin tức gì không?" Lý Mật thấy Chu Vân Sinh dẫn người tới lập tức tiến lên hỏi, mặt mày đầy vẻ lo lắng.
Chu Vân Sinh lắc đầu, sắc mặt cũng nặng nề: “Không tìm thấy, không ai biết đốc tra đại nhân biến mất từ lúc nào, hay là đại nhân có việc gì quan trọng nên đi thăm dò trước?"
Lý Mật lảo đảo, ngồi phịch xuống ghế bát tiên, thì thào tự nói: “Không, sẽ không, công tử gia không quen thuộc khu vực này, hắn có thể đi đâu được, nhất định đã xảy ra chuyện!"
Hắn bỗng ngẩng đầu, mắt sáng quắc nhìn Chu Vân Sinh: “Vân Sinh huynh, ta nhớ người cuối cùng nhìn thấy Mạt công tử chính là ngươi, nơi này cũng là địa bàn của ngươi, còn kẻ nào có thể lặng lẽ đem người đi khỏi địa bàn của ngươi được?"
Lý Mật có thể làm việc trong Cẩm Y Vệ nhiều năm đương nhiên có bản lĩnh thật sự của hắn, nhìn bề ngoài hắn thì thô lỗ phóng kháng, thật ra rất thận trọng, trong người chảy một nửa dòng máu Hách Hách, có một loại mẫn cảm và trực giác của sói trên sa mạc.
Chính loại mẫn cảm và trực giác này đã giúp hắn rất nhiều lần trong chuyện phá án.
Chu Vân Sinh nhìn về phía hắn, đôi mắt xanh thẳm như biển dường như tối xuống trong thoáng chốc, hắn lạnh nhạt nói: “Lý Mật đại nhân, ngươi đang hoài nghi bản thành chủ bắt cóc Mạt công tử à? Ngươi có chứng cứ gì không?"
Lý Mật thoáng dừng, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Chu Vân Sinh thật tỉ mỉ, giống như đang phán đoán lời hắn nói là thật hay giả: “Ta không có ý này, chỉ càm thấy kỳ quái thôi, tại địa bàn của Chu thành chủ, làm thế nào mà một người sống bỗng không thấy tăm hơi, võ nghệ của Mạt công tử không kém, nếu trên địa bàn của ngài có cao thủ bực này mà ngài không biết thì không khỏi quá sơ sót rồi."
Chu Vân Sinh nhìn Lý Mật, cười nhạt: “Ngài thật sự quá để mắt tại hạ rồi, thành Luật Phương này lớn cỡ nào, là đầu mối giao thương quan trọng, biết bao nhiêu tộc người lui tới đây, bản thành chủ chỉ có thể bảo đảm không có phạm nhân bị truy nã tùy tiện ra vào chỗ này, cố gắng bắt đám thám tử lòng dạ khó lường, thế nhưng không phải tất cả cao thủ giang hồ đều đi đường lớn, tại hạ cũng không quen biết tất cả cao thủ, có đúng không?"
Hắn hơi dừng, đùa cợt nói: “Lý đại nhân, ngươi cũng đừng quên, thuộc hạ của ngươi người người là cao thủ nhất đẳng, chẳng phải cũng không ai nhìn thấy Mạt công tử rời khỏi lúc nào hay sao."
Một câu nói chặn họng Lý Mật.
Hắn nhìn Chu Vân Sinh, một lát sau mới lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy, thời gian sau này vẫn cần dựa vào Vân Sinh huynh giúp đỡ nhiều hơn, tra ra hành tung của công tử nhà chúng ta!"
Chu Vân Sinh nhàn nhạt nói: “Đó là đương nhiên."
Nhìn bóng lưng Chu Vân Sinh rời đi, Lý Mật bỗng nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Đi theo hắn, nếu hắn có vấn đề không thể nào không lộ ra một kẽ hở nào!"
Tuy hắn chỉ hoài nghi, nhưng làm thống lĩnh Kim Lăng Cẩm Y Vệ nhiều năm, hắn đã hình thành tính cảnh giác cực cao, chuyện lần này hắn luôn cảm thấy Chu Vân Sinh có chút khả nghi, thế nhưng hắn thật sự không nghĩ ra Chu Vân Sinh có lý do gì để đối phó Mạt công tử, rõ ràng một khắc trước bọn họ còn nắm tay giảng hòa, cười cười nói nói.
Hai bóng đen nháy mắt biến mất khỏi phòng.
Ngoài dự đoán của Lý Mật là, tròn năm ngày đã qua, Chu Vân Sinh làm việc và nghỉ ngơi vô cùng bình thường, không có bất cứ chỗ nào khả nghi, luôn nghe ngóng điều tra tung tích của Mạt công tử, mà tất cả mọi người trong đoàn bọn họ cũng tản đi thăm dò khắp nơi, người người nóng lòng như lửa đốt, đám Bạch Trân, Bạch Ngọc thì ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
“Rốt cuộc lúc nào mới tìm thấy công tử gia, chúng ta làm thế nào đáp lời Thiên Tuế gia bây giờ!" Bạch Trân không ngừng đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt tiều tụy.
Làm thế nào đáp lời Thiên Tuế gia?
Trước mặt một đám cao thủ nhất đẳng, một người còn sống sờ sờ bỗng nhiên biến mất, đây thật sự là sự sỉ nhục cho Mị Bộ Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ bọn họ, đây chỉ sợ không chỉ đơn giản là mất mạng!
Mà đám Lý Mật thì sắc mặt âm trầm, thân là người thuộc Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám, bọn họ hiểu hơn ai hết, thời cơ tốt nhất để tìm người là ba ngày sau khi mất tích, quá ba ngày, sợ rằng khả năng còn sống của người mất tích là rất thấp.
Nhất là kẻ bắt công tử đi không đòi bọn họ bất cứ tiền chuộc gì.
— Ông đây là đường ranh giới chim béo Tiểu Bạch muốn bình luận —
Ánh lửa yếu ớt chiếu lên vách tường tạo thành những cái bóng quỷ dị, không khí tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt, không ngừng bốc lên từ chỗ ánh lửa.
Một cái bóng thon dài ưu nhã đi xuống từ cầu thang, sau đó đứng lại trước cửa một nhà giam.
Người trong nhà giam nhắm hai mắt, lẳng lặng ngồi khoanh chân, trên gương mặt trắng nõn thanh thoát có chút tái nhợt, thế nhưng không hề có cảm giác nhếch nhác.
Hắn nhìn người trong lao, ánh mắt khẽ đảo, tiện tay đặt cái rổ trên tay xuống đất, mỉm cười nói: “Mạt công tử, dùng bữa đi."
Tây Lương Mạt chậm rãi mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Thế nào, hôm nay thành chủ đại nhân tự mình đưa bữa tối tới, tại hạ cảm thấy vô cùng vinh hạnh!"
Chu Vân Sinh mỉm cười, vén vạt trường bào xoay người ngồi xuống ghế bên ngoài cửa nhà giam, ngục tốt ở bên lập tức rót trà cho hắn.
Hắn nhẹ nhàng thổi chén trà: “Chẳng còn cách nào, đám Lý Mật giám sát ta quá chặt, vì vậy thời gian tới gặp mặt thổ lộ tâm tình với Mạt công tử đều rất ngắn."
Tây Lương Mạt đứng dậy, cầm cái rổ trúc hắn đặt ngoài cửa lao vào, mở ra nhìn, bên trong là một đĩa thịt dê nướng, một đĩa đậu rán, một đĩa rau xào, một bát canh thịt dê và một bát cơm, mùi thơm ngào ngạt.
Tây Lương Mạt lấy cơm nước ra, chậm rãi ăn: “Mùi vị thức ăn không tệ, có điều hơi mặn, lần sau làm phiền bảo đầu bếp làm nhạt hơn một chút."
Chu Vân Sinh nhìn nàng, hơi nhướng mày nói: “Xem ra Mạt công tử rất tự tại, không sợ trong thức ăn hạ độc gì đó như đoạn tràng tán hay sao?"
Vị Mạt công tử này ngược lại là một tù nhân vô cùng tốt, từ ngày đầu tiên ở đây đã rất ngoan ngoãn, không làm ồn, không kêu gào, cứ lặng yên ngồi như thế, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không nóng nảy chút nào.
Đương nhiên, đối với chuyện hắn muốn hỏi cũng là nhất quyết không biết, nếu không thì im lặng không nói một lời.
Có vẻ hoàn toàn không sợ hắn sẽ dùng hình.
Tất nhiên, hắn luôn cho rằng dùng hình là kế sách thấp kém nhất, nếu đối với một người tâm chí mềm yếu thì còn hữu dụng, thế nhưng đối với vị đốc tra Tư Lễ Giám nhạy bén giả dối này thì càng dễ đổi được một vài đáp án giả, nếu không bất đắc dĩ hắn không muốn dùng hình, tấn công tâm lý là hàng đầu.
“Chuyện cười của Chu thành chủ có phần vụng về rồi, ngài muốn hạ độc độc chết ta thì cần gì mạo hiểm bắt ta tới đây, tuy không biết ngài làm thế nào mà làm được như vậy, thế nhưng tạo nên một ảo cảnh mà người khác đều không nhìn thấy ta, đối với ngươi mà nói cũng chẳng phải chuyện gì thoải mái đúng không." Tây Lương Mạt thản nhiên nói.
Ngày ấy, thật ra nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, thấy đôi mắt xanh lam như biển của Chu Vân Sinh nhìn nàng chằm chằm rất lâu, cười với nàng, rồi nàng đột nhiên cảm thấy thân thể cứng đờ, từ đó không nói nên lời nữa, cũng không thể cử động, tiếp đó người kia phất tay áo với nàng một cái, rất nhiều bột phấn bay ra.
Kế tiếp không biết chuyện xảy ra thế nào, mọi người dường như không nhìn thấy nàng chỉ sau một giây.
Thật ra từ lúc nàng không thể nhúc nhích đến lúc Lý Mật phát hiện ra nàng mất tích là một khoảng thời gian rất ngắn, nàng thậm chí vẫn còn ngồi trên lưng ngựa khi đám Lý Mật phát hiện nàng biến mất, có điều không thể cử động, không thể nói thôi.
Thế nhưng nếu tất cả mọi người không hoảng hốt trong nháy mắt, bọn họ sẽ phát hiện con ngựa nàng đang cưỡi có điểm không thích hợp, dù sao con ngựa có người cưỡi và không có người cưỡi là rất khác nhau.
Tuy đám Lý Mật làm rất tốt, bình tĩnh lại rất nhanh, nhưng chính trong một giây hỗn loạn kia đã đủ cho Chu Vân Sinh bắt được kẽ hở, lặng lẽ sai người đem nàng đi.
Chu Vân Sinh nhìn Tây Lương Mạt như vậy bỗng cười nhạt một tiếng: “Đúng vậy, bản thành chủ hẳn sẽ không hạ đoạn tràng độc cho ngươi, có điều hạ vài thứ khác khiến Mạt công tử cảm nhận cái gì gọi là sống không bằng chết thì cũng không phải việc khó."
Tây Lương Mạt buông đũa, cầm bát uống một ngụm canh thịt dê, hài lòng nheo mắt lại: “Ừm, canh rất ngon, cho dù là độc dược cũng không là gì."
“Ngươi…" Chu Vân Sinh nhìn dáng vẻ bình thản ung dung của Tây Lương Mạt, cười khẩy: “Thế nào, hay người chờ đám Lý Mật tới cứu ngươi? Lẽ nào ngươi thật sự cho rằng Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ không gì không làm được, không gì không biết hay sao?"
Tây Lương Mạt liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ta đương nhiên biết nếu Chu thành chủ khổ tâm dùng tới ngọn đèn giao nhân bị thả dược kia thì đã muốn làm cho ta bỏ qua ý đồ chạy trốn."
Trong một giây bước vào nơi này nàng đã biết trong loại dầu giao nhân kia có thả một thứ gì đó cùng loại với hóa công tán, khiến tay chân nàng mềm nhũn không cách nào vận công phá vỡ cấm chế để chạy trốn.
Nhưng ăn cơm uống nước thì không thành vấn đề.
“Xem ra Mạt công tử rất học rộng biết nhiều, không biết ngươi còn biết cái gì nữa?" Chu Vân Sinh cười cười nhấp trà, nói.
Tây Lương Mạt nhìn về phía hắn, bỗng nhướng mày nói: “Còn biết Chu thành chủ đại nhân luyện được ngón nghề huyễn thuật rất giỏi, nếu ngài không làm thành chủ nữa, làm xiếc ở đầu đường tuyệt đối sẽ không chết đói, còn trở thành đại gia ảo thuật nữa đấy."
Động tác Chu Vân Sinh cúi đầu uống trà hơi ngừng, sau đó đôi mắt xanh lam nhìn về phía Tây Lương Mạt, ánh mắt nông sâu không rõ, một lát sau hắn cười khẽ ra tiếng: “Công tử thật là thông minh, có thể thấy ra thứ ta dùng là huyễn thuật, hầu hết mọi người cho rằng ta dùng quỷ mị hoặc loại độc nào cơ."
Tây Lương Mạt mỉm cười: “Thật không? Đại khái là không ai ngờ thành chủ cao quý ăn trên ngồi trước lại thích làm xiếc ảo thuật ở đầu đường đấy mà."
Thứ gọi là huyễn thuật chỉ là một loại thủ thuật che mắt, hoặc có thể gọi là ảo thuật mà nàng từng thấy ở kiếp trước, còn Chu Vân Sinh không thể nghi ngờ chính là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực này, một màn diễn làm một người sống biến mất.
Chu Vân Sinh vươn tay, tùy tiện quẹt một cái lên bàn trước mặt mình, tay hắn thoáng chốc bốc lên ngọn lửa màu xanh lục âm u, ngọn lửa kia chiếu rọi lên mặt Chu Vân Sinh, nhìn có vẻ cực kỳ quỷ mị.
“Huyễn thuật có gì không tốt, thật thật giả giả, hư hư thực thực, tiếng động, ánh sáng, ảnh, vật, tất cả đều có thể để ta sử dụng, đây là một thứ rất kỳ lạ cũng rất thú vị, có thể cho ngươi nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt và lo sợ của những kẻ tầm thường, tự cho mình là thông minh. Mạt công tử có muốn thử xem lửa mà huyễn thuật tạo ra là thật hay là giả, có thật sự đốt cháy da thịt người ta hay không không?"
Tây Lương Mạt nghe hắn nói xong hít sâu một hơi: “Thành chủ đại nhân, ngươi muốn biết tấm hổ phủ Lam gia kia sao lại ở trên tay ta, và ta dẫn nhiều người tới đây làm gì phải không?"
“Một miếng hổ phù khác đang ở đâu?" Chu Vân Sinh ung dung bổ sung, khóe môi nhếch lên một độ cong lạnh giá: “Đúng thế, Mạt công tử, ta cảm thấy mình vô cùng có tính nhẫn nại, thế nhưng tính nhẫn nại của ta chỉ có hạn, ngươi và ta đều xuất thân Tư Lễ Giám, nên biết Tư Lễ Giám chúng ta có thủ đoạn bức cung, đó đều do chính Thiên Tuế gia phát minh ra, ngài thân là sủng thần của Thiên Tuế gia, có muốn tự mình thử qua một lượt không?"
Tây Lương Mạt thoáng dừng, nhàn nhạt nói: “Ta tới đây là do Thiên Tuế gia sai bảo, tới tuần tra biên cảnh, thuận tiện điều tra việc quỷ quân năm đó."
Chu Vân Sinh thật sự không ngờ Tây Lương Mạt luôn không chịu mở miệng giờ lại trực tiếp như thế.
“À, thật không? Có điều, Thiên Tuế gia hứng thú với quỷ quân và tài phú quỷ quân mang đi, đó đã không còn là tin tức gì mới mẻ, điều ta muốn biết là vì sao Thiên Tuế gia bỗng phái các ngươi tới, còn mang theo hổ phù Lam gia!" Chu Vân Sinh đặt chén trà trong tay xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt khẽ thở dài: “Hiện nay quốc khố trống rỗng, hỏa lực Tây Địch tập trung tại biên cảnh, thế nhưng lại không thể trưng thu thuế nặng trong nước, vậy nên Thiên Tuế gia cảm thấy đặc biệt hứng thú với mấy thứ này. Về phần tấm lệnh bài Lam gia này, chỉ là một cái phỏng chế, để xem có ích lợi gì không thôi."
Chu Vân Sinh nhìn Tây Lương Mạt một hồi, bỗng ném chén trà xuống vang lên một tiếng “xoảng", cười lạnh: “Mạt công tử, ngươi quá coi thường ta hay ta quá rộng lượng, nên ngươi dám dùng loại lời nói nửa thật nửa giả này để lừa bịp, lệnh bài này là thật hay giả người khác chưa chắc đã biết, ta còn không nhận ra hay sao?"
Tây Lương Mạt khẽ trào phúng: “Chu thành chủ, ngài dựa vào cái gì nói lệnh bài này là thật? Lam Đại phu nhân đã qua đời, sau khi bà ấy mất, rất nhiều người tìm trên người bà ấy mà không phát hiện bất cứ tung tích nào của lệnh bài!"
“Cái gì? Lam Đại phu nhân đã qua đời?" Hàng lông mi của Chu Vân Sinh khẽ run lên.
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Đúng thế, không lâu trước kia, hầu hết mọi người không biết tin bà ấy đã chết, bệ hạ, Lục Thừa Tướng, Quốc Công gia đều cho rằng hiện nay không phải là thời điểm thích hợp để tuyên bố tin qua đời của Lam Đại phu nhân."
Sắc mặt Chu Vân Sinh hơi trầm xuống, sau đó hỏi như lơ đãng: “Nghe nói Lam Đại phu nhân còn có một nữ nhi, đã thụ phong Quận Chúa, hiện nay được bệ hạ gả cho Cửu Thiên Tuế?"
Tây Lương Mạt gật đầu: “Không sai."
Chu Vân Sinh im lặng một lát rồi bỗng xoay người đi ra cửa.
Tây Lương Mạt đột nhiên gọi hắn lại: “Chu thành chủ, ngài không thấy kỳ quái vì sao ngay từ đầu ta không chịu nói gì, hôm nay lại bằng lòng tiết lộ cho ngươi biết nhiều chuyện vậy à?"
Chu Vân Sinh xoay người đứng trên cầu thang, nhăn mày nhìn nàng nói: “Ngươi muốn nói gì?"
Tây Lương Mạt chậm rãi nói: “Chu thành chủ, có câu gọi là nhận mà không đáp là phi lễ, ta nói cho ngươi nhiều tin tức thú vị như thế, ngươi không cảm thấy nên báo cho ta biết một tiếng, rốt cuộc ngươi là người của ai mà cảm thấy hứng thú với lệnh bài Lam gia như thế?"
Chu Vân Sinh lạnh lùng nói: “Thân là người của Tư Lễ Giám, lẽ nào Mạt công tử không biết đạo lý biết càng nhiều chết càng nhanh à, ngươi đang ép ta giết ngươi hay sao?"
Tây Lương Mạt nhìn hắn cười khẩy: “Giết ta? Thế nào, Chu thành chủ, ngươi không muốn miếng lệnh bài thứ hai à? Không có miếng lệnh bài thứ hai, đừng nói là bảo tàng và quỷ quân, ngay cả mặt mũi của bảo tàng thế nào ngươi cũng nhìn không thấy, nếu ngươi thả ta ra, nói không chừng một ngày nào đó ta tìm được bảo tàng cũng là lúc ta và ngươi cùng hưởng vinh hoa phú quý. Ta bảo đảm không tố giác ngươi với Cửu Thiên Tuế, ngược lại còn có thể tiến cử ngươi!"
Đáy mắt Chu Vân Sinh hiện lên một tia trào phúng và khinh bỉ lạnh giá: “Mạt công tử quả là rộng lường, có điều, ngài cứ chậm rãi mơ giấc mộng xuân thu của ngài đi."
Dứt lời, hắn xoay người muốn rời đi, vừa đi vừa dặn dò ngục tốt bên cạnh: “Canh chừng người này cẩn thận!"
Ai ngờ không ai trả lời hắn, khi hắn cảm thấy kỳ quái, vô thức quay mặt nhìn về hai ngục tốt thì thấy hai người bỗng ngã xuống đất, bình bịch lăn xuống cầu thang.
Chu Vân Sinh biến sắc, bước chân không ngừng, bỗng rút kiếm ra phóng về phía cửa nhà lao.
Mà chính trong nháy mắt này, hai mũi nhọn sắc bén ép thẳng về phía cần cổ hắn, Chu Vân Sinh vội vàng điểm mũi chân, không thể không lùi về sau, thế nhưng hắn cũng nghe phía sau đầu có tiếng gió.
Hắn lập tức cúi người, trường kiếm xoay tròn bổ về phía sau, nhưng một giây sau hắn cảm thấy đại huyệt sau vai nhói lên một cái đau đớn, cơn đau kia thoáng chốc tràn khắp toàn thân, làm hắn không thể không quỳ một gối xuống đất.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy hai bóng nười mặc áo choàng màu đen thêu hoa sen cánh kép màu đỏ như máu đứng phía sau mình, ánh mắt bọn họ lạnh giá như nhìn người chết phóng qua khăn che mặt chiếu vào người hắn, vũ khí lạnh lẽo trên tay cũng không chút khách khí gác trên cổ hắn.
“Quả nhiên là người Mị Bộ, rốt cuộc các ngươi làm thế nào tìm tới nơi này!"
Hắn cắn răng đỡ đầu vai mình, dường như cơn đau từ chỗ đó khiến hắn không chịu đựng nổi.
Mà lúc này, phía sau hắn bỗng vang lên tiếng bước chân của Tây Lương Mạt.
Đôi mắt xanh của Chu Vân Sinh chợt lóe lên, thân thể hơi cử động, nhưng ngay sau đó mấy luồng gió mạnh ùa tới, trong nháy mắt đã phong kín đại huyệt toàn thân hắn bằng một thủ pháp kỳ lạ!
Hoàn toàn chặt đứt kế hoạch định thi triển huyễn thuật của Chu Vân Sinh.
“Ngươi… Rốt cuộc ngươi làm thế nào…!" Trong mắt Chu Vân Sinh hiện lên một tia bực bội, cắn môi không nói tiếp.
Tây Lương Mạt cười khẽ: “Ngươi muốn hỏi ta làm thế nào đi ra khỏi nhà giam, làm thế nào thông báo cho người của Mị Bộ phải không?"
Tây Lương Mạt vươn tay nhấc cằm hắn lên, từ trên cao nhìn xuống: “Mượn một câu nói của ngươi, ngươi quá coi thường ta, hoặc quá tự cho mình là thông minh."
Chu Vân Sinh cười lạnh một tiếng, nhắm đôi mắt xanh lại lạnh lùng nói: “Rơi vào tay các ngươi là bản thành chủ sơ suất mất Kinh Châu, các ngươi muốn chém muốn giết thì tùy tiện!"
Tuy hắn tinh thông huyễn thuật, nhưng về phần võ nghệ thì không được coi là xuất sắc, nhiều lắm chỉ coi như nhị đẳng trên giang hồ, đối mặt với sát thủ nhất đẳng của Tư Lễ Giám đương nhiên bị bắt trong vòng mấy chiêu.
Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói: “Thật ra ngươi đừng coi nhẹ bản thân, thứ ngươi bỏ trong dầu giao nhân quả là thứ tốt nhất để chế phục người có võ nghệ, có điều ta có thứ càng tốt hơn mà thôi, đây có thể coi như người không may mắn."
Khi đó nàng mới bị bắt đến đây liền phát hiện mùi trong không khí không bình thường, lập tức lấy tích độc hoàn mà Huyết bà bà cho nàng lúc trước ra ngậm trong miệng.
Loại tích độc hoàn đặc biệt này thực ra cũng là một loại cổ trùng, có điều loại cổ trùng này thích nhất hút các loại chướng khí khói độc, vì vậy những độc khí mà thứ thuốc kia thả ra đều bị cổ trùng hút đi, đây là thánh vật mà Huyết bà bà tỉ mỉ nuôi dưỡng hơn mười năm. Khi đó, vì lão Y Chính cho quả hỏa hợp hoan, cười nhạo Huyết bà bà không có thứ gì hay ho để cho cháu dâu, kết quả là Huyết bà bà bị kích lấy bảo bối của mình ra, tuy rằng sau đó rất tiếc nuối nhưng sống chết không chịu đòi về.
Tây Lương Mạt có thứ tốt đương nhiên sẽ nhận không chút khách khí.
Bởi vậy, ngoại trừ lúc đầu hơi trúng độc phản ứng chút xíu, nhưng sau đó nàng hoàn toàn không trúng độc nữa.
Chu Vân Sinh nhìn hai viên thuốc đỏ trong lòng bàn tay nàng, đáy mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, sau đó lại nói: “Ngươi tới nơi này rồi làm sao còn có thể thông báo cho người của Tư Lễ Giám?"
Tây Lương Mạt chậm rãi cầm một cái đèn dầu giao nhân lên nhìn: “Rất đơn giản, ngay lúc đầu Mị Lục và Mị Thất quả thật bị huyễn thuật của ngươi mê mắt, lúc đó không phát hiện ra ta mất tích từ bao giờ, thế nhưng, ta có người mang mật báo cơ mà!"
Tiểu Bạch bay ra khỏi tay áo của Tây Lương Mạt, nhảy lên vai nàng, kiêu ngạo ngẩng cao cái đầu chim của nó, cái mào trắng mếm mại mở thành một cái quạt lông chim xinh đẹp.
Mấy tiểu kỹ của ngươi ở trong mắt điểu gia đây chính là cái rắm!
Còn muốn lừa gạt điểu gia nhà ngươi?
Tầm mắt con người có thể bị che khuất nhưng khứu giác loài chim sẽ không bị giấu giếm.
Lúc đó Tiểu Bạch lập tức đuổi theo nàng, lén lút tới thẳng địa lao bí mật này.
Chu Vân Sinh nhìn Tiểu Bạch đang chải vuốt một thân lông tơ đỏ rực, trong mắt hiện lên tia sáng khách thường: “Thứ gọi kền kền ở dưới thành lúc trước chính là con vẹt này phải không!"
Tiểu Bạch lập tức nổi giận, không ngừng vỗ cánh muốn giẫm lên đầu Chu Vân Sinh, lại bị Tây Lương Mạt bắt lấy bộ móng.
Tây Lương Mạt trấn an: “Phải đối xử tử tế với tù binh, biết chưa?"
Lúc này Tiểu Bạch mới hầm hừ: “Cạc cạc…!" Hét lên vài tiếng tỏ vẻ, ông đây là thần điểu, hậu duệ của phượng hoàng và diều hâu, không phải vẹt! Không phải vẹt!
Chu Vân Sinh nhìn Tây Lương Mạt cười khẩy: “Không cần giả mù sa mưa, rốt cuộc ngươi muốn gì, nơi này là phủ của bản thành chủ, nếu bản thành chủ gặp chuyện, ngươi cho là các ngươi sẽ thoát được à?"
Tây Lương Mạt chậm rì rì nói: “Chuyện này không phiền Vân Sinh huynh lo lắng, ta chỉ muốn biết Vân Sinh huynh ngươi rốt cuộc là người của ai mà thôi."
Chu Vân Sinh cười nhạt: “Ngươi cảm thấy ta là người của ai thì ta là người của người đó, nói chung thứ các ngươi muốn cũng là thứ chúng ta nhất định phải có!"
Tây Lương Mạt nhìn hắn một lát, bỗng cười rộ lên: “Thật không? Thật ra thứ ta muốn, chính là ngươi."
Dứt lời, nàng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Chu Vân Sinh, vung tay lên không chút do dự đánh Chu Vân Sinh hôn mê.
“Mang theo hắn, đi!" Tây Lương Mạt lạnh lùng hạ lệnh.
Mị Lục và Mị Thất gật đầu, lấy một cái bao tải ra nhét Chu Vân Sinh bị đánh hôn mê vào, sau đó Mị Thất vác bao tải lên vai, bước chân vẫn nhẹ như không đi về phía bên ngoài.
Có lẽ Chu Vân Sinh cũng không ngờ mình sẽ bị đánh trả nhanh như thế, hoặc quá mức tự tin, vì vậy địa lao ẩn sâu dưới lòng đất của phủ thành chủ này tuy phòng thủ nghiêm ngặt, bẫy rập tinh xảo, thế nhưng muốn đi ra ngoài cũng không coi là quá khó, nếu không Mị Lục và Mị Thất cũng không lẻn vào được.
Đám Tây Lương Mạt coi như thuận lợi ra khỏi phủ thành chủ, nửa đêm nửa hôm lần mò vào trong một hẻm nhỏ.
Mị Lục canh chừng, Tây Lương Mạt dẫn Mị Thất tới trước một căn nhà nhỏ, nhẹ nhàng gõ cửa, cửa cọt kẹt mở ra, gương mặt vui mừng của bạch Trân và Bạch Ngọc xuất hiện phía sau.
“Công tử!"
“Công tử, người không sao chứ?"
Tây Lương Mạt gật đầu mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ta rất khỏe, các em nhìn ta có giống như làm sao không?"
Hai tỳ nữ đồng loạt thở phào một hơi, khi đó nhận được thứ công tử mang trên người mà Tiểu Bạch quặp tới, họn họ suýt chút nữa chết khiếp, cho đến khi Mị Lục và Mị Thất mang về tin tức Tây Lương Mạt bình an vô sự, chỉ đang đối phó Chu Vân Sinh, họ mới thở ra một hơi, hoặc nên nói là mọi người đồng loạt thở phào một hơi.
Tây Lương Mạt nhìn về phía Lý Mật đứng sau Bạch Trân và Bạch Ngọc, cười hỏi: “Lý thống lĩnh, chuẩn bị xong mọi thứ rồi chứ?"
Lý Mật nhìn Tây Lương Mạt, vẻ mặt có điểm hổ thẹn, chắp tay nói: “Công tử, đều tại thuộc hạ bất tài."
Mị Lục và Mị Thất cũng đồng loạt có vẻ xấu hổ, bảo vệ chủ tử không đến nơi đến chốn, bọn họ suýt chút nữa phải tự sát tạ tội với Thiên Tuế gia.
Tây Lương Mạt khoát tay, trấn an nói: “Lúc này không phải lúc nói chuyện này, những thứ ta muốn mọi người chuẩn bị đã làm xong chưa?"
Lý Mật gật đầu, trầm giọng nói: “Lệnh bài ra khỏi thành đã chuẩn bị xong, chỉ chờ chủ tử ngài."
Tây Lương Mạt lập tức gật đầu nói: “Tốt, vậy chúng ta đi thôi!"
Lý Mật đặt hai ngón tay lên môi thổi một tiếng còi sắc nhọn, trong hẻm nhỏ ngay tức khắc tuôn ra một đoàn ngựa thồ đã chuẩn bị chỉnh tề, toàn bộ là người trong thương đội của Tây Lương Mạt.
“Tốt, chúng ta đi!" Tây Lương Mạt lưu loát nhảy lên lưng ngựa, giật cương ngựa dẫn mọi người chạy thẳng về phía cổng thành Luật Phương.
Gió thổi qua mang đến hơi lạnh thấu xương, vệ binh trên tường thành đột nhiên thấy một đội người ngựa đang giục ngựa từ trong thành lại đây, nâng cao cảnh giác, giơ trường thương tiến lên, dẫn đầu chính là giáo úy Uất Trì Kính, hắn lớn tiếng nói: “Kẻ nào, lúc này đã là lúc cấm đi lại ban đêm, không được tự ý ra vào cổng thành, trái lệnh giết không tha!"
Lý Mật giơ cao lệnh bài trong tay mình: “Là ta, Lý Mật, có lệnh của thành chủ, nhanh chóng ra khỏi thành tìm kiếm tung tích của công tử chúng ta, chúng ta nhận được tin có khả năng công tử nhà ta đã bị bắt ra khỏi thành!"
Uất Trì Kính nghe vậy không khỏi sửng sốt, do dự một lát, thế nhưng nhớ tới tư thế oai hùng của thiếu niên xinh đẹp đứng trên tường thành xua đuổi người Hách Hách, hắn giơ tay lên: “Mở cổng thành, Lý đại ca, các ngươi hãy cẩn thận."
Đôi mắt Lý Mật sáng lên, cười vang nói: “Đương nhiên rồi!"
Dứt lời, đoàn người thúc ngựa cuồn cuộn chạy ra khỏi thành, trăng lạnh trên đầu, lẳng lặng soi sáng cát bụi tung bay, một đường đi xa.
…
Xa xa ở kinh thành, người đang bẻ hoa dừng tay, một giọt máu đỏ tươi chậm rãi lăn qua khỏi đầu ngón tay trắng nõn như ngọc của hắn.
“Thiên Tuế gia!" Tiểu Thắng Tử giật mình, lập tức gọi cung nhân bên cạnh tới quấn lấy ngón tay cho Bách Lý Thanh.
Trên tay Bách Lý Thanh cầm một nhành hoa bách hợp hồ vĩ, nhìn giọt máu trên đầu ngón tay mình rơi vào cánh hoa, khiến bông hoa bách hợp màu hồng nhạt giống như đang nhỏ ra nước hoa diễm lệ.
Hắn thản nhiên vung tay lên bảo cung nhân bên cạnh lui ra, Tiểu Thắng Tử muốn nói gì, thế nhưng thấy sự giá lạnh trong mắt Bách Lý Thanh liền thông minh ngậm miệng. Tâm trạng của gia hôm nay sợ là không tốt, Lục Thừa Tướng nhiều lần chặn đường gia trên đường đã khiến gia cực kỳ không thoải mái.
Cộng thêm phu nhân không ở nhà…
Tiểu Thắng Tử vội vàng gọi những cung nhân khác khom lưng thối lui.
Bách Lý Thanh nhìn giọt máu kia trong chốc lát, đưa ngón tay lên môi, mùi máu tanh thoang thoảng tràn ra trong miệng hắn.
…
“Thế nào, Vân Sinh huynh có tin tức gì không?" Lý Mật thấy Chu Vân Sinh dẫn người tới lập tức tiến lên hỏi, mặt mày đầy vẻ lo lắng.
Chu Vân Sinh lắc đầu, sắc mặt cũng nặng nề: “Không tìm thấy, không ai biết đốc tra đại nhân biến mất từ lúc nào, hay là đại nhân có việc gì quan trọng nên đi thăm dò trước?"
Lý Mật lảo đảo, ngồi phịch xuống ghế bát tiên, thì thào tự nói: “Không, sẽ không, công tử gia không quen thuộc khu vực này, hắn có thể đi đâu được, nhất định đã xảy ra chuyện!"
Hắn bỗng ngẩng đầu, mắt sáng quắc nhìn Chu Vân Sinh: “Vân Sinh huynh, ta nhớ người cuối cùng nhìn thấy Mạt công tử chính là ngươi, nơi này cũng là địa bàn của ngươi, còn kẻ nào có thể lặng lẽ đem người đi khỏi địa bàn của ngươi được?"
Lý Mật có thể làm việc trong Cẩm Y Vệ nhiều năm đương nhiên có bản lĩnh thật sự của hắn, nhìn bề ngoài hắn thì thô lỗ phóng kháng, thật ra rất thận trọng, trong người chảy một nửa dòng máu Hách Hách, có một loại mẫn cảm và trực giác của sói trên sa mạc.
Chính loại mẫn cảm và trực giác này đã giúp hắn rất nhiều lần trong chuyện phá án.
Chu Vân Sinh nhìn về phía hắn, đôi mắt xanh thẳm như biển dường như tối xuống trong thoáng chốc, hắn lạnh nhạt nói: “Lý Mật đại nhân, ngươi đang hoài nghi bản thành chủ bắt cóc Mạt công tử à? Ngươi có chứng cứ gì không?"
Lý Mật thoáng dừng, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Chu Vân Sinh thật tỉ mỉ, giống như đang phán đoán lời hắn nói là thật hay giả: “Ta không có ý này, chỉ càm thấy kỳ quái thôi, tại địa bàn của Chu thành chủ, làm thế nào mà một người sống bỗng không thấy tăm hơi, võ nghệ của Mạt công tử không kém, nếu trên địa bàn của ngài có cao thủ bực này mà ngài không biết thì không khỏi quá sơ sót rồi."
Chu Vân Sinh nhìn Lý Mật, cười nhạt: “Ngài thật sự quá để mắt tại hạ rồi, thành Luật Phương này lớn cỡ nào, là đầu mối giao thương quan trọng, biết bao nhiêu tộc người lui tới đây, bản thành chủ chỉ có thể bảo đảm không có phạm nhân bị truy nã tùy tiện ra vào chỗ này, cố gắng bắt đám thám tử lòng dạ khó lường, thế nhưng không phải tất cả cao thủ giang hồ đều đi đường lớn, tại hạ cũng không quen biết tất cả cao thủ, có đúng không?"
Hắn hơi dừng, đùa cợt nói: “Lý đại nhân, ngươi cũng đừng quên, thuộc hạ của ngươi người người là cao thủ nhất đẳng, chẳng phải cũng không ai nhìn thấy Mạt công tử rời khỏi lúc nào hay sao."
Một câu nói chặn họng Lý Mật.
Hắn nhìn Chu Vân Sinh, một lát sau mới lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy, thời gian sau này vẫn cần dựa vào Vân Sinh huynh giúp đỡ nhiều hơn, tra ra hành tung của công tử nhà chúng ta!"
Chu Vân Sinh nhàn nhạt nói: “Đó là đương nhiên."
Nhìn bóng lưng Chu Vân Sinh rời đi, Lý Mật bỗng nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Đi theo hắn, nếu hắn có vấn đề không thể nào không lộ ra một kẽ hở nào!"
Tuy hắn chỉ hoài nghi, nhưng làm thống lĩnh Kim Lăng Cẩm Y Vệ nhiều năm, hắn đã hình thành tính cảnh giác cực cao, chuyện lần này hắn luôn cảm thấy Chu Vân Sinh có chút khả nghi, thế nhưng hắn thật sự không nghĩ ra Chu Vân Sinh có lý do gì để đối phó Mạt công tử, rõ ràng một khắc trước bọn họ còn nắm tay giảng hòa, cười cười nói nói.
Hai bóng đen nháy mắt biến mất khỏi phòng.
Ngoài dự đoán của Lý Mật là, tròn năm ngày đã qua, Chu Vân Sinh làm việc và nghỉ ngơi vô cùng bình thường, không có bất cứ chỗ nào khả nghi, luôn nghe ngóng điều tra tung tích của Mạt công tử, mà tất cả mọi người trong đoàn bọn họ cũng tản đi thăm dò khắp nơi, người người nóng lòng như lửa đốt, đám Bạch Trân, Bạch Ngọc thì ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
“Rốt cuộc lúc nào mới tìm thấy công tử gia, chúng ta làm thế nào đáp lời Thiên Tuế gia bây giờ!" Bạch Trân không ngừng đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt tiều tụy.
Làm thế nào đáp lời Thiên Tuế gia?
Trước mặt một đám cao thủ nhất đẳng, một người còn sống sờ sờ bỗng nhiên biến mất, đây thật sự là sự sỉ nhục cho Mị Bộ Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ bọn họ, đây chỉ sợ không chỉ đơn giản là mất mạng!
Mà đám Lý Mật thì sắc mặt âm trầm, thân là người thuộc Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám, bọn họ hiểu hơn ai hết, thời cơ tốt nhất để tìm người là ba ngày sau khi mất tích, quá ba ngày, sợ rằng khả năng còn sống của người mất tích là rất thấp.
Nhất là kẻ bắt công tử đi không đòi bọn họ bất cứ tiền chuộc gì.
— Ông đây là đường ranh giới chim béo Tiểu Bạch muốn bình luận —
Ánh lửa yếu ớt chiếu lên vách tường tạo thành những cái bóng quỷ dị, không khí tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt, không ngừng bốc lên từ chỗ ánh lửa.
Một cái bóng thon dài ưu nhã đi xuống từ cầu thang, sau đó đứng lại trước cửa một nhà giam.
Người trong nhà giam nhắm hai mắt, lẳng lặng ngồi khoanh chân, trên gương mặt trắng nõn thanh thoát có chút tái nhợt, thế nhưng không hề có cảm giác nhếch nhác.
Hắn nhìn người trong lao, ánh mắt khẽ đảo, tiện tay đặt cái rổ trên tay xuống đất, mỉm cười nói: “Mạt công tử, dùng bữa đi."
Tây Lương Mạt chậm rãi mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Thế nào, hôm nay thành chủ đại nhân tự mình đưa bữa tối tới, tại hạ cảm thấy vô cùng vinh hạnh!"
Chu Vân Sinh mỉm cười, vén vạt trường bào xoay người ngồi xuống ghế bên ngoài cửa nhà giam, ngục tốt ở bên lập tức rót trà cho hắn.
Hắn nhẹ nhàng thổi chén trà: “Chẳng còn cách nào, đám Lý Mật giám sát ta quá chặt, vì vậy thời gian tới gặp mặt thổ lộ tâm tình với Mạt công tử đều rất ngắn."
Tây Lương Mạt đứng dậy, cầm cái rổ trúc hắn đặt ngoài cửa lao vào, mở ra nhìn, bên trong là một đĩa thịt dê nướng, một đĩa đậu rán, một đĩa rau xào, một bát canh thịt dê và một bát cơm, mùi thơm ngào ngạt.
Tây Lương Mạt lấy cơm nước ra, chậm rãi ăn: “Mùi vị thức ăn không tệ, có điều hơi mặn, lần sau làm phiền bảo đầu bếp làm nhạt hơn một chút."
Chu Vân Sinh nhìn nàng, hơi nhướng mày nói: “Xem ra Mạt công tử rất tự tại, không sợ trong thức ăn hạ độc gì đó như đoạn tràng tán hay sao?"
Vị Mạt công tử này ngược lại là một tù nhân vô cùng tốt, từ ngày đầu tiên ở đây đã rất ngoan ngoãn, không làm ồn, không kêu gào, cứ lặng yên ngồi như thế, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không nóng nảy chút nào.
Đương nhiên, đối với chuyện hắn muốn hỏi cũng là nhất quyết không biết, nếu không thì im lặng không nói một lời.
Có vẻ hoàn toàn không sợ hắn sẽ dùng hình.
Tất nhiên, hắn luôn cho rằng dùng hình là kế sách thấp kém nhất, nếu đối với một người tâm chí mềm yếu thì còn hữu dụng, thế nhưng đối với vị đốc tra Tư Lễ Giám nhạy bén giả dối này thì càng dễ đổi được một vài đáp án giả, nếu không bất đắc dĩ hắn không muốn dùng hình, tấn công tâm lý là hàng đầu.
“Chuyện cười của Chu thành chủ có phần vụng về rồi, ngài muốn hạ độc độc chết ta thì cần gì mạo hiểm bắt ta tới đây, tuy không biết ngài làm thế nào mà làm được như vậy, thế nhưng tạo nên một ảo cảnh mà người khác đều không nhìn thấy ta, đối với ngươi mà nói cũng chẳng phải chuyện gì thoải mái đúng không." Tây Lương Mạt thản nhiên nói.
Ngày ấy, thật ra nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, thấy đôi mắt xanh lam như biển của Chu Vân Sinh nhìn nàng chằm chằm rất lâu, cười với nàng, rồi nàng đột nhiên cảm thấy thân thể cứng đờ, từ đó không nói nên lời nữa, cũng không thể cử động, tiếp đó người kia phất tay áo với nàng một cái, rất nhiều bột phấn bay ra.
Kế tiếp không biết chuyện xảy ra thế nào, mọi người dường như không nhìn thấy nàng chỉ sau một giây.
Thật ra từ lúc nàng không thể nhúc nhích đến lúc Lý Mật phát hiện ra nàng mất tích là một khoảng thời gian rất ngắn, nàng thậm chí vẫn còn ngồi trên lưng ngựa khi đám Lý Mật phát hiện nàng biến mất, có điều không thể cử động, không thể nói thôi.
Thế nhưng nếu tất cả mọi người không hoảng hốt trong nháy mắt, bọn họ sẽ phát hiện con ngựa nàng đang cưỡi có điểm không thích hợp, dù sao con ngựa có người cưỡi và không có người cưỡi là rất khác nhau.
Tuy đám Lý Mật làm rất tốt, bình tĩnh lại rất nhanh, nhưng chính trong một giây hỗn loạn kia đã đủ cho Chu Vân Sinh bắt được kẽ hở, lặng lẽ sai người đem nàng đi.
Chu Vân Sinh nhìn Tây Lương Mạt như vậy bỗng cười nhạt một tiếng: “Đúng vậy, bản thành chủ hẳn sẽ không hạ đoạn tràng độc cho ngươi, có điều hạ vài thứ khác khiến Mạt công tử cảm nhận cái gì gọi là sống không bằng chết thì cũng không phải việc khó."
Tây Lương Mạt buông đũa, cầm bát uống một ngụm canh thịt dê, hài lòng nheo mắt lại: “Ừm, canh rất ngon, cho dù là độc dược cũng không là gì."
“Ngươi…" Chu Vân Sinh nhìn dáng vẻ bình thản ung dung của Tây Lương Mạt, cười khẩy: “Thế nào, hay người chờ đám Lý Mật tới cứu ngươi? Lẽ nào ngươi thật sự cho rằng Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ không gì không làm được, không gì không biết hay sao?"
Tây Lương Mạt liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ta đương nhiên biết nếu Chu thành chủ khổ tâm dùng tới ngọn đèn giao nhân bị thả dược kia thì đã muốn làm cho ta bỏ qua ý đồ chạy trốn."
Trong một giây bước vào nơi này nàng đã biết trong loại dầu giao nhân kia có thả một thứ gì đó cùng loại với hóa công tán, khiến tay chân nàng mềm nhũn không cách nào vận công phá vỡ cấm chế để chạy trốn.
Nhưng ăn cơm uống nước thì không thành vấn đề.
“Xem ra Mạt công tử rất học rộng biết nhiều, không biết ngươi còn biết cái gì nữa?" Chu Vân Sinh cười cười nhấp trà, nói.
Tây Lương Mạt nhìn về phía hắn, bỗng nhướng mày nói: “Còn biết Chu thành chủ đại nhân luyện được ngón nghề huyễn thuật rất giỏi, nếu ngài không làm thành chủ nữa, làm xiếc ở đầu đường tuyệt đối sẽ không chết đói, còn trở thành đại gia ảo thuật nữa đấy."
Động tác Chu Vân Sinh cúi đầu uống trà hơi ngừng, sau đó đôi mắt xanh lam nhìn về phía Tây Lương Mạt, ánh mắt nông sâu không rõ, một lát sau hắn cười khẽ ra tiếng: “Công tử thật là thông minh, có thể thấy ra thứ ta dùng là huyễn thuật, hầu hết mọi người cho rằng ta dùng quỷ mị hoặc loại độc nào cơ."
Tây Lương Mạt mỉm cười: “Thật không? Đại khái là không ai ngờ thành chủ cao quý ăn trên ngồi trước lại thích làm xiếc ảo thuật ở đầu đường đấy mà."
Thứ gọi là huyễn thuật chỉ là một loại thủ thuật che mắt, hoặc có thể gọi là ảo thuật mà nàng từng thấy ở kiếp trước, còn Chu Vân Sinh không thể nghi ngờ chính là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực này, một màn diễn làm một người sống biến mất.
Chu Vân Sinh vươn tay, tùy tiện quẹt một cái lên bàn trước mặt mình, tay hắn thoáng chốc bốc lên ngọn lửa màu xanh lục âm u, ngọn lửa kia chiếu rọi lên mặt Chu Vân Sinh, nhìn có vẻ cực kỳ quỷ mị.
“Huyễn thuật có gì không tốt, thật thật giả giả, hư hư thực thực, tiếng động, ánh sáng, ảnh, vật, tất cả đều có thể để ta sử dụng, đây là một thứ rất kỳ lạ cũng rất thú vị, có thể cho ngươi nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt và lo sợ của những kẻ tầm thường, tự cho mình là thông minh. Mạt công tử có muốn thử xem lửa mà huyễn thuật tạo ra là thật hay là giả, có thật sự đốt cháy da thịt người ta hay không không?"
Tây Lương Mạt nghe hắn nói xong hít sâu một hơi: “Thành chủ đại nhân, ngươi muốn biết tấm hổ phủ Lam gia kia sao lại ở trên tay ta, và ta dẫn nhiều người tới đây làm gì phải không?"
“Một miếng hổ phù khác đang ở đâu?" Chu Vân Sinh ung dung bổ sung, khóe môi nhếch lên một độ cong lạnh giá: “Đúng thế, Mạt công tử, ta cảm thấy mình vô cùng có tính nhẫn nại, thế nhưng tính nhẫn nại của ta chỉ có hạn, ngươi và ta đều xuất thân Tư Lễ Giám, nên biết Tư Lễ Giám chúng ta có thủ đoạn bức cung, đó đều do chính Thiên Tuế gia phát minh ra, ngài thân là sủng thần của Thiên Tuế gia, có muốn tự mình thử qua một lượt không?"
Tây Lương Mạt thoáng dừng, nhàn nhạt nói: “Ta tới đây là do Thiên Tuế gia sai bảo, tới tuần tra biên cảnh, thuận tiện điều tra việc quỷ quân năm đó."
Chu Vân Sinh thật sự không ngờ Tây Lương Mạt luôn không chịu mở miệng giờ lại trực tiếp như thế.
“À, thật không? Có điều, Thiên Tuế gia hứng thú với quỷ quân và tài phú quỷ quân mang đi, đó đã không còn là tin tức gì mới mẻ, điều ta muốn biết là vì sao Thiên Tuế gia bỗng phái các ngươi tới, còn mang theo hổ phù Lam gia!" Chu Vân Sinh đặt chén trà trong tay xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt khẽ thở dài: “Hiện nay quốc khố trống rỗng, hỏa lực Tây Địch tập trung tại biên cảnh, thế nhưng lại không thể trưng thu thuế nặng trong nước, vậy nên Thiên Tuế gia cảm thấy đặc biệt hứng thú với mấy thứ này. Về phần tấm lệnh bài Lam gia này, chỉ là một cái phỏng chế, để xem có ích lợi gì không thôi."
Chu Vân Sinh nhìn Tây Lương Mạt một hồi, bỗng ném chén trà xuống vang lên một tiếng “xoảng", cười lạnh: “Mạt công tử, ngươi quá coi thường ta hay ta quá rộng lượng, nên ngươi dám dùng loại lời nói nửa thật nửa giả này để lừa bịp, lệnh bài này là thật hay giả người khác chưa chắc đã biết, ta còn không nhận ra hay sao?"
Tây Lương Mạt khẽ trào phúng: “Chu thành chủ, ngài dựa vào cái gì nói lệnh bài này là thật? Lam Đại phu nhân đã qua đời, sau khi bà ấy mất, rất nhiều người tìm trên người bà ấy mà không phát hiện bất cứ tung tích nào của lệnh bài!"
“Cái gì? Lam Đại phu nhân đã qua đời?" Hàng lông mi của Chu Vân Sinh khẽ run lên.
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Đúng thế, không lâu trước kia, hầu hết mọi người không biết tin bà ấy đã chết, bệ hạ, Lục Thừa Tướng, Quốc Công gia đều cho rằng hiện nay không phải là thời điểm thích hợp để tuyên bố tin qua đời của Lam Đại phu nhân."
Sắc mặt Chu Vân Sinh hơi trầm xuống, sau đó hỏi như lơ đãng: “Nghe nói Lam Đại phu nhân còn có một nữ nhi, đã thụ phong Quận Chúa, hiện nay được bệ hạ gả cho Cửu Thiên Tuế?"
Tây Lương Mạt gật đầu: “Không sai."
Chu Vân Sinh im lặng một lát rồi bỗng xoay người đi ra cửa.
Tây Lương Mạt đột nhiên gọi hắn lại: “Chu thành chủ, ngài không thấy kỳ quái vì sao ngay từ đầu ta không chịu nói gì, hôm nay lại bằng lòng tiết lộ cho ngươi biết nhiều chuyện vậy à?"
Chu Vân Sinh xoay người đứng trên cầu thang, nhăn mày nhìn nàng nói: “Ngươi muốn nói gì?"
Tây Lương Mạt chậm rãi nói: “Chu thành chủ, có câu gọi là nhận mà không đáp là phi lễ, ta nói cho ngươi nhiều tin tức thú vị như thế, ngươi không cảm thấy nên báo cho ta biết một tiếng, rốt cuộc ngươi là người của ai mà cảm thấy hứng thú với lệnh bài Lam gia như thế?"
Chu Vân Sinh lạnh lùng nói: “Thân là người của Tư Lễ Giám, lẽ nào Mạt công tử không biết đạo lý biết càng nhiều chết càng nhanh à, ngươi đang ép ta giết ngươi hay sao?"
Tây Lương Mạt nhìn hắn cười khẩy: “Giết ta? Thế nào, Chu thành chủ, ngươi không muốn miếng lệnh bài thứ hai à? Không có miếng lệnh bài thứ hai, đừng nói là bảo tàng và quỷ quân, ngay cả mặt mũi của bảo tàng thế nào ngươi cũng nhìn không thấy, nếu ngươi thả ta ra, nói không chừng một ngày nào đó ta tìm được bảo tàng cũng là lúc ta và ngươi cùng hưởng vinh hoa phú quý. Ta bảo đảm không tố giác ngươi với Cửu Thiên Tuế, ngược lại còn có thể tiến cử ngươi!"
Đáy mắt Chu Vân Sinh hiện lên một tia trào phúng và khinh bỉ lạnh giá: “Mạt công tử quả là rộng lường, có điều, ngài cứ chậm rãi mơ giấc mộng xuân thu của ngài đi."
Dứt lời, hắn xoay người muốn rời đi, vừa đi vừa dặn dò ngục tốt bên cạnh: “Canh chừng người này cẩn thận!"
Ai ngờ không ai trả lời hắn, khi hắn cảm thấy kỳ quái, vô thức quay mặt nhìn về hai ngục tốt thì thấy hai người bỗng ngã xuống đất, bình bịch lăn xuống cầu thang.
Chu Vân Sinh biến sắc, bước chân không ngừng, bỗng rút kiếm ra phóng về phía cửa nhà lao.
Mà chính trong nháy mắt này, hai mũi nhọn sắc bén ép thẳng về phía cần cổ hắn, Chu Vân Sinh vội vàng điểm mũi chân, không thể không lùi về sau, thế nhưng hắn cũng nghe phía sau đầu có tiếng gió.
Hắn lập tức cúi người, trường kiếm xoay tròn bổ về phía sau, nhưng một giây sau hắn cảm thấy đại huyệt sau vai nhói lên một cái đau đớn, cơn đau kia thoáng chốc tràn khắp toàn thân, làm hắn không thể không quỳ một gối xuống đất.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy hai bóng nười mặc áo choàng màu đen thêu hoa sen cánh kép màu đỏ như máu đứng phía sau mình, ánh mắt bọn họ lạnh giá như nhìn người chết phóng qua khăn che mặt chiếu vào người hắn, vũ khí lạnh lẽo trên tay cũng không chút khách khí gác trên cổ hắn.
“Quả nhiên là người Mị Bộ, rốt cuộc các ngươi làm thế nào tìm tới nơi này!"
Hắn cắn răng đỡ đầu vai mình, dường như cơn đau từ chỗ đó khiến hắn không chịu đựng nổi.
Mà lúc này, phía sau hắn bỗng vang lên tiếng bước chân của Tây Lương Mạt.
Đôi mắt xanh của Chu Vân Sinh chợt lóe lên, thân thể hơi cử động, nhưng ngay sau đó mấy luồng gió mạnh ùa tới, trong nháy mắt đã phong kín đại huyệt toàn thân hắn bằng một thủ pháp kỳ lạ!
Hoàn toàn chặt đứt kế hoạch định thi triển huyễn thuật của Chu Vân Sinh.
“Ngươi… Rốt cuộc ngươi làm thế nào…!" Trong mắt Chu Vân Sinh hiện lên một tia bực bội, cắn môi không nói tiếp.
Tây Lương Mạt cười khẽ: “Ngươi muốn hỏi ta làm thế nào đi ra khỏi nhà giam, làm thế nào thông báo cho người của Mị Bộ phải không?"
Tây Lương Mạt vươn tay nhấc cằm hắn lên, từ trên cao nhìn xuống: “Mượn một câu nói của ngươi, ngươi quá coi thường ta, hoặc quá tự cho mình là thông minh."
Chu Vân Sinh cười lạnh một tiếng, nhắm đôi mắt xanh lại lạnh lùng nói: “Rơi vào tay các ngươi là bản thành chủ sơ suất mất Kinh Châu, các ngươi muốn chém muốn giết thì tùy tiện!"
Tuy hắn tinh thông huyễn thuật, nhưng về phần võ nghệ thì không được coi là xuất sắc, nhiều lắm chỉ coi như nhị đẳng trên giang hồ, đối mặt với sát thủ nhất đẳng của Tư Lễ Giám đương nhiên bị bắt trong vòng mấy chiêu.
Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói: “Thật ra ngươi đừng coi nhẹ bản thân, thứ ngươi bỏ trong dầu giao nhân quả là thứ tốt nhất để chế phục người có võ nghệ, có điều ta có thứ càng tốt hơn mà thôi, đây có thể coi như người không may mắn."
Khi đó nàng mới bị bắt đến đây liền phát hiện mùi trong không khí không bình thường, lập tức lấy tích độc hoàn mà Huyết bà bà cho nàng lúc trước ra ngậm trong miệng.
Loại tích độc hoàn đặc biệt này thực ra cũng là một loại cổ trùng, có điều loại cổ trùng này thích nhất hút các loại chướng khí khói độc, vì vậy những độc khí mà thứ thuốc kia thả ra đều bị cổ trùng hút đi, đây là thánh vật mà Huyết bà bà tỉ mỉ nuôi dưỡng hơn mười năm. Khi đó, vì lão Y Chính cho quả hỏa hợp hoan, cười nhạo Huyết bà bà không có thứ gì hay ho để cho cháu dâu, kết quả là Huyết bà bà bị kích lấy bảo bối của mình ra, tuy rằng sau đó rất tiếc nuối nhưng sống chết không chịu đòi về.
Tây Lương Mạt có thứ tốt đương nhiên sẽ nhận không chút khách khí.
Bởi vậy, ngoại trừ lúc đầu hơi trúng độc phản ứng chút xíu, nhưng sau đó nàng hoàn toàn không trúng độc nữa.
Chu Vân Sinh nhìn hai viên thuốc đỏ trong lòng bàn tay nàng, đáy mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, sau đó lại nói: “Ngươi tới nơi này rồi làm sao còn có thể thông báo cho người của Tư Lễ Giám?"
Tây Lương Mạt chậm rãi cầm một cái đèn dầu giao nhân lên nhìn: “Rất đơn giản, ngay lúc đầu Mị Lục và Mị Thất quả thật bị huyễn thuật của ngươi mê mắt, lúc đó không phát hiện ra ta mất tích từ bao giờ, thế nhưng, ta có người mang mật báo cơ mà!"
Tiểu Bạch bay ra khỏi tay áo của Tây Lương Mạt, nhảy lên vai nàng, kiêu ngạo ngẩng cao cái đầu chim của nó, cái mào trắng mếm mại mở thành một cái quạt lông chim xinh đẹp.
Mấy tiểu kỹ của ngươi ở trong mắt điểu gia đây chính là cái rắm!
Còn muốn lừa gạt điểu gia nhà ngươi?
Tầm mắt con người có thể bị che khuất nhưng khứu giác loài chim sẽ không bị giấu giếm.
Lúc đó Tiểu Bạch lập tức đuổi theo nàng, lén lút tới thẳng địa lao bí mật này.
Chu Vân Sinh nhìn Tiểu Bạch đang chải vuốt một thân lông tơ đỏ rực, trong mắt hiện lên tia sáng khách thường: “Thứ gọi kền kền ở dưới thành lúc trước chính là con vẹt này phải không!"
Tiểu Bạch lập tức nổi giận, không ngừng vỗ cánh muốn giẫm lên đầu Chu Vân Sinh, lại bị Tây Lương Mạt bắt lấy bộ móng.
Tây Lương Mạt trấn an: “Phải đối xử tử tế với tù binh, biết chưa?"
Lúc này Tiểu Bạch mới hầm hừ: “Cạc cạc…!" Hét lên vài tiếng tỏ vẻ, ông đây là thần điểu, hậu duệ của phượng hoàng và diều hâu, không phải vẹt! Không phải vẹt!
Chu Vân Sinh nhìn Tây Lương Mạt cười khẩy: “Không cần giả mù sa mưa, rốt cuộc ngươi muốn gì, nơi này là phủ của bản thành chủ, nếu bản thành chủ gặp chuyện, ngươi cho là các ngươi sẽ thoát được à?"
Tây Lương Mạt chậm rì rì nói: “Chuyện này không phiền Vân Sinh huynh lo lắng, ta chỉ muốn biết Vân Sinh huynh ngươi rốt cuộc là người của ai mà thôi."
Chu Vân Sinh cười nhạt: “Ngươi cảm thấy ta là người của ai thì ta là người của người đó, nói chung thứ các ngươi muốn cũng là thứ chúng ta nhất định phải có!"
Tây Lương Mạt nhìn hắn một lát, bỗng cười rộ lên: “Thật không? Thật ra thứ ta muốn, chính là ngươi."
Dứt lời, nàng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Chu Vân Sinh, vung tay lên không chút do dự đánh Chu Vân Sinh hôn mê.
“Mang theo hắn, đi!" Tây Lương Mạt lạnh lùng hạ lệnh.
Mị Lục và Mị Thất gật đầu, lấy một cái bao tải ra nhét Chu Vân Sinh bị đánh hôn mê vào, sau đó Mị Thất vác bao tải lên vai, bước chân vẫn nhẹ như không đi về phía bên ngoài.
Có lẽ Chu Vân Sinh cũng không ngờ mình sẽ bị đánh trả nhanh như thế, hoặc quá mức tự tin, vì vậy địa lao ẩn sâu dưới lòng đất của phủ thành chủ này tuy phòng thủ nghiêm ngặt, bẫy rập tinh xảo, thế nhưng muốn đi ra ngoài cũng không coi là quá khó, nếu không Mị Lục và Mị Thất cũng không lẻn vào được.
Đám Tây Lương Mạt coi như thuận lợi ra khỏi phủ thành chủ, nửa đêm nửa hôm lần mò vào trong một hẻm nhỏ.
Mị Lục canh chừng, Tây Lương Mạt dẫn Mị Thất tới trước một căn nhà nhỏ, nhẹ nhàng gõ cửa, cửa cọt kẹt mở ra, gương mặt vui mừng của bạch Trân và Bạch Ngọc xuất hiện phía sau.
“Công tử!"
“Công tử, người không sao chứ?"
Tây Lương Mạt gật đầu mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ta rất khỏe, các em nhìn ta có giống như làm sao không?"
Hai tỳ nữ đồng loạt thở phào một hơi, khi đó nhận được thứ công tử mang trên người mà Tiểu Bạch quặp tới, họn họ suýt chút nữa chết khiếp, cho đến khi Mị Lục và Mị Thất mang về tin tức Tây Lương Mạt bình an vô sự, chỉ đang đối phó Chu Vân Sinh, họ mới thở ra một hơi, hoặc nên nói là mọi người đồng loạt thở phào một hơi.
Tây Lương Mạt nhìn về phía Lý Mật đứng sau Bạch Trân và Bạch Ngọc, cười hỏi: “Lý thống lĩnh, chuẩn bị xong mọi thứ rồi chứ?"
Lý Mật nhìn Tây Lương Mạt, vẻ mặt có điểm hổ thẹn, chắp tay nói: “Công tử, đều tại thuộc hạ bất tài."
Mị Lục và Mị Thất cũng đồng loạt có vẻ xấu hổ, bảo vệ chủ tử không đến nơi đến chốn, bọn họ suýt chút nữa phải tự sát tạ tội với Thiên Tuế gia.
Tây Lương Mạt khoát tay, trấn an nói: “Lúc này không phải lúc nói chuyện này, những thứ ta muốn mọi người chuẩn bị đã làm xong chưa?"
Lý Mật gật đầu, trầm giọng nói: “Lệnh bài ra khỏi thành đã chuẩn bị xong, chỉ chờ chủ tử ngài."
Tây Lương Mạt lập tức gật đầu nói: “Tốt, vậy chúng ta đi thôi!"
Lý Mật đặt hai ngón tay lên môi thổi một tiếng còi sắc nhọn, trong hẻm nhỏ ngay tức khắc tuôn ra một đoàn ngựa thồ đã chuẩn bị chỉnh tề, toàn bộ là người trong thương đội của Tây Lương Mạt.
“Tốt, chúng ta đi!" Tây Lương Mạt lưu loát nhảy lên lưng ngựa, giật cương ngựa dẫn mọi người chạy thẳng về phía cổng thành Luật Phương.
Gió thổi qua mang đến hơi lạnh thấu xương, vệ binh trên tường thành đột nhiên thấy một đội người ngựa đang giục ngựa từ trong thành lại đây, nâng cao cảnh giác, giơ trường thương tiến lên, dẫn đầu chính là giáo úy Uất Trì Kính, hắn lớn tiếng nói: “Kẻ nào, lúc này đã là lúc cấm đi lại ban đêm, không được tự ý ra vào cổng thành, trái lệnh giết không tha!"
Lý Mật giơ cao lệnh bài trong tay mình: “Là ta, Lý Mật, có lệnh của thành chủ, nhanh chóng ra khỏi thành tìm kiếm tung tích của công tử chúng ta, chúng ta nhận được tin có khả năng công tử nhà ta đã bị bắt ra khỏi thành!"
Uất Trì Kính nghe vậy không khỏi sửng sốt, do dự một lát, thế nhưng nhớ tới tư thế oai hùng của thiếu niên xinh đẹp đứng trên tường thành xua đuổi người Hách Hách, hắn giơ tay lên: “Mở cổng thành, Lý đại ca, các ngươi hãy cẩn thận."
Đôi mắt Lý Mật sáng lên, cười vang nói: “Đương nhiên rồi!"
Dứt lời, đoàn người thúc ngựa cuồn cuộn chạy ra khỏi thành, trăng lạnh trên đầu, lẳng lặng soi sáng cát bụi tung bay, một đường đi xa.
…
Xa xa ở kinh thành, người đang bẻ hoa dừng tay, một giọt máu đỏ tươi chậm rãi lăn qua khỏi đầu ngón tay trắng nõn như ngọc của hắn.
“Thiên Tuế gia!" Tiểu Thắng Tử giật mình, lập tức gọi cung nhân bên cạnh tới quấn lấy ngón tay cho Bách Lý Thanh.
Trên tay Bách Lý Thanh cầm một nhành hoa bách hợp hồ vĩ, nhìn giọt máu trên đầu ngón tay mình rơi vào cánh hoa, khiến bông hoa bách hợp màu hồng nhạt giống như đang nhỏ ra nước hoa diễm lệ.
Hắn thản nhiên vung tay lên bảo cung nhân bên cạnh lui ra, Tiểu Thắng Tử muốn nói gì, thế nhưng thấy sự giá lạnh trong mắt Bách Lý Thanh liền thông minh ngậm miệng. Tâm trạng của gia hôm nay sợ là không tốt, Lục Thừa Tướng nhiều lần chặn đường gia trên đường đã khiến gia cực kỳ không thoải mái.
Cộng thêm phu nhân không ở nhà…
Tiểu Thắng Tử vội vàng gọi những cung nhân khác khom lưng thối lui.
Bách Lý Thanh nhìn giọt máu kia trong chốc lát, đưa ngón tay lên môi, mùi máu tanh thoang thoảng tràn ra trong miệng hắn.
Tác giả :
Thanh Thanh Du Nhiên