Hoạn Phi Thiên Hạ
Quyển 1 - Chương 126
Khi Tây Lương Mạt phát hiện mình đang làm gì, đôi mắt chuyển động đụng thẳng vào đôi mắt âm u mị hoặc của Bách Lý Thanh, trong đó thoáng qua một tia kinh ngạc, nàng đỏ bừng mặt, giật bắn người lên ho khan: “Khụ, chuyện này, đây là ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn."
Xong rồi, lão yêu ngàn năm này nhất định sẽ bắt lấy tất cả cơ hội để giễu cợt nàng.
Bách Lý Thanh nhìn nàng một lát, ánh mắt chậm rãi tối xuống, xa xôi thâm trầm tựa biển sâu, sau đó hắn đứng dậy, không nói một lời đã bỏ đi.
Tây Lương Mạt nhìn góc áo bào thêu hoa mỹ của hắn phất một cái rồi biến mất ngoài cửa, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên.
Ơ…
Thế là làm sao vậy?
Tây Lương Mạt nhìn nhìn bầu trời bên ngoài một cách quái dị, mặt trời đâu có mọc từ phía tây, lão yêu ngàn năm này đổi tính à?
Nhưng không biết vì sao, Tây Lương Mạt cảm thấy trong lòng có chút mờ mịt, nàng ngồi khoanh chân dưới đất, tay chống cằm, thở dài một tiếng, aiz, khi người ta dày vò ngươi ngươi khó chịu, khi không dày vò nữa thì lại bắt đầu bất an.
Ngươi đây gọi là cái gì, chính là ti tiện!
…
Hoàng cung, Tu Hành Điện
Tây Lương Mạt mặc một bộ cung trang thêu lan bạch ngọc, tóc búi cao, quỳ xuống trước Hoàng Đế ngồi bên trên: “Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Nàng còn chưa quỳ hẳn xuống Tuyên Văn Đế đã đỡ dậy.
“Được rồi, nha đầu, ngươi không cần đa lễ như vậy, không sao là tốt rồi." Tuyên Văn Đế thấy Tây Lương Mạt bình an vô sự, trên người không có thương tích, nét mặt tái nhợt hiện lên một thoáng vui mừng.
“Khiến bệ hạ phiền lòng là Trinh Mẫn không tốt." Tây Lương Mạt vẻ mặt áy náy, dịu dàng nói.
Tuyên Văn Đế vuốt râu cười cười: “Không phiền lòng, không phiền lòng, thấy ngươi bình an vô sự, lòng trẫm vui mừng."
Từ lúc biết tin Tây Lương Mạt mất tích, rất có thể đã gặp nạn, Tuyên Văn Đế nhiều ngày không thể ngủ ngon, lại càng nổi trận lôi đình, hai vị đại nhân của Binh Mã Tư Ngũ Thành và Thuận Thiên Phủ Doãn bị mắng không dám ngẩng đầu lên, liên tục phái tất cả nhân lực tìm kiếm khắp nơi, chỉ sợ vị Quận Chúa này thật sự đã xảy ra chuyện, cái mũ quan của mình khó giữ là việc nhỏ, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ nổi mới là chuyện lớn.
Cũng may vị Quận Chúa này không mất tích bao lâu đã được thám tử của Tư Lễ Giám tìm ra, còn được cứu ra, nếu không không biết sẽ thế nào.
Tuyên Văn Đế nhìn Tây Lương Mạt, trước mắt liên tục chớp lên một gương mặt khác tương tự bảy phần, hắn bỗng nảy ra ý tưởng: “Đúng rồi, mấy ngày tới ngươi ở trong cung một thời gian dưỡng tinh thần, bình tĩnh lại rồi hãy trở về."
Tây Lương Mạt sửng sốt, hôm nay nàng tiến cung để khấu tạ hoàng ân rồi từ Đức Vương phủ trở về phủ Tĩnh Quốc Công, coi như từ nay về sau nàng và Tư Lưu Phong nhất đao lưỡng đoạn, tự tìm hạnh phúc mới, xem như hoàn thành thủ tục hòa ly, nay đột nhiên vào trong cung ở…
Liên công công ở bên phẩy phất trần, cúi đầu ho khan vài tiếng: “Bệ hạ, hôm nay là ngày Trinh Mẫn Quận Chúa và Vương gia chính thức hòa ly, chỉ sợ… ."
Tuyên Văn Đế sửng sốt, lập tức nhớ ra chuyện này, liền cười nói: “Ngươi xem trí nhớ của trẫm này, đúng rồi, hôm nay là ngày ngươi một lần nữa khôi phục tự do, phải hoàn tất thủ tục trước."
“Nếu bệ hạ muốn gặp Trinh Mẫn Quận Chúa, không ngại chờ Quận Chúa rời khỏi Đức vương phủ rồi lại hạ chỉ triệu nàng tiến cung bầu bạn với Hoàng Hậu nương nương là được." Liên công công cười bổ sung.
Bệ hạ đối với Quận Chúa quả nhiên khác thường, cảm giác khẩn thiết này ngay cả Thái Tử gia cũng chưa từng nhận được từ bệ hạ.
“Đúng, đúng, Mạt nha đầu, ngươi về phủ trước rồi lại tiến cung bầu bạn với Hoàng Hậu, thuận tiện nói chuyện với trẫm, trẫm bảo đảm sau này sẽ tìm cho ngươi hôn sự tốt hơn Đức Vương phủ nhiều." Ánh mắt Tuyên Văn Đế sáng lên, hắn cười nói.
Tây Lương Mạt nghe vậy không nhịn được thầm lắc đầu cười khẩy. Vào cung an ủi? Giải sầu?
Chỉ sợ vị Hoàng Hậu nương nương kia sẽ càng căm hận nàng mới đúng, không biết còn giở thủ đoạn gì ra nữa.
Dù sao, trông thấy con của người phụ nữ từng cướp đi tất cả sự chú ý của chồng mình, thậm chí người này rất có thể là con của chồng mình, bất cứ người phụ nữ nào cũng mừng không nổi.
Tây Lương Mạt gục đầu xuống, như có chút ngượng ngùng lại bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ, ngài thật thích nói đùa, nay Trinh Mẫn đã là tàn hoa bại liễu, tuy nói là hòa ly nhưng không biết người ngoài đã nghĩ Trinh Mẫn thế nào rồi, còn tìm đâu ra hôn nhân tốt nữa?"
“Ai dám nói Trinh Mẫn ngươi là tàn hoa bại liễu, trẫm nhất định không tha!" Hoàng Đế lạnh mặt.
Tây Lương Mạt như thản nhiên lắc đầu nói: “Bệ hạ, người khác nghĩ thế nào làm sao có thể dùng mệnh lệnh ngăn cản, Trinh Mẫn cũng không so đo cái nhìn của người khác, nếu Trinh Mẫn đã chọn con đường này, nếu không gặp được người hợp tâm ý, Trinh Mẫn tuyệt đối sẽ không tái giá, một mình còn tự tại."
Hoàng Đế hơi ngẩn ra.
Tây Lương Mạt ở Tu Hành Điện một lúc mới rời đi, dẹp đường hồi phủ.
Ánh mắt Hoàng Đế nhìn nàng có chút xa xôi, hắn đột nhiên hỏi Liên công công: “Mạt nha đầu thật sự rất giống nàng, đúng không?"
Liên công công nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt đi xa, lại nhìn Hoàng Đế, thản nhiên nói: “Bệ hạ nói phải, có điều bệ hạ thân thiết với Quận Chúa như vậy, chỉ sợ đối với Trinh Mẫn Quận Chúa mà nói không hẳn là chuyện tốt."
Hoàng Đế ngập ngừng, nét mặt sa sầm xuống. Chuyện gì đã xảy ra, Tư Lễ Giám đã tra rõ ràng, đương nhiên cũng báo cho hắn rành mạch.
Nhưng Tây Lương Mạt tự mình cầu xin cho Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cũng tự mình đến thỉnh tội, Hoàng Đế thấy hai người đều nói là hiểu lầm, hơn nữa quan hệ có vẻ vô cùng tốt nên không tiện truy cứu nữa.
Dù sao đối với muội muội Thái Bình hắn quả là có thua thiệt, từ rất lâu hắn đã biết Thái Bình luôn kiêu ngạo ngang ngược ương ngạnh, nhưng vẫn mở một mắt nhắm một mắt.
Đây gọi là dân không khiếu nại quan không tra xét, Trinh Mẫn đã tha thứ cho Thái Bình thì hắn cũng chỉ quở trách Thái Bình một chút, cộng thêm lén thưởng Trinh Mẫn một năm bổng lộc coi như an ủi.
Có điều Tiểu Liên Tử nói quả thật không sai, trong cung này đúng là có người không vừa mắt đứa nhỏ của hắn và Lam Linh. Trước kia hắn không biết có đứa bé này, không biết hình dáng của nàng thì thôi, nay đứa bé này trổ mã giống mẫu thân nàng đến vậy, mỗi khi trông thấy Tây Lương Mạt tâm tình của hắn sẽ rất tốt.
Rất nhiều hồi ức tuổi trẻ nảy lên trong lòng.
Ước chừng con người già đi đều sẽ như thế, đặc biệt muốn ở cùng đứa nhỏ trẻ tuổi.
Cố tình trong cung có những người, lúc trước ép hắn rời khỏi Lam Linh, giờ ngay cả Trinh Mẫn cũng không cho phép tồn tại, thật sự là làm cho hắn… Phẫn nộ!
Đáy mắt Hoàng Đế hiện lên sự sắc lạnh tối tăm như giông tố trước cơn bão.
“Ngươi truyền chỉ xuống, nói mấy ngày nay Hoàng Hậu nương nương kiêu ngạo ngang ngược, chỉ lo tranh sủng với Hàn Quý Phi, không có dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ của chính cung nương nương, bảo nàng ở yên trong cung của mình suy nghĩ một tháng, việc lớn nhỏ trong cung tạm giao cho Hàn Quý Phi xử lý là được."
Giọng nói lạnh như băng của Hoàng Đế vang lên.
Tiểu Liên Tử hơi khựng lại rồi cung kính xoay người hành lễ: “Cẩn tuân thánh chỉ của bệ hạ."
Tin tức đến Phượng Ninh Cung của Hoàng Hậu, chén trà trên tay bà rơi xuống vỡ choang.
Đại cung nữ Lãnh Hương ở bên lập tức tiến lên đỡ thân mình lay động của Hoàng Hậu ngồi xuống, trấn an nói: “Hoàng Hậu nương nương, ngài đừng quá lo lắng, chỉ là tiểu nhân Hàn Quý Phi kia lại dùng thủ thuật tranh sủng gì, loại kế sách tiểu nhân cuối cùng sẽ có một ngày bị bệ hạ vạch trần!"
Hoàng Hậu ôm đầu, nháy mắt cảm thấy toàn thân rơi vào rét lạnh vô biên, bà cúi khuất tầm mắt cười khổ: “Không phải, ngươi không hiểu, ngươi không hiểu … ."
Việc này, nào có liên quan gì tới Hàn Quý Phi?
Nếu bà đoán không nhầm, người thật sự liên quan tới chuyện này là nha đầu Tây Lương Mạt đó mới đúng!
Ngay từ lúc Tây Lương Mạt bình an vô sự trở về, mà Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lại không chịu gặp người bà phái đi, ngay cả tung tích của Nam Cung cũng không tra được, bà đã có dự cảm cực kỳ bất an.
Nay quả đã ứng nghiệm sao?
Đã bao nhiêu năm trôi qua, vì sao nữ nhân kia vĩnh viễn như mây đen phủ trên đầu bà. Từ khi còn nhỏ nàng ta đã như ngôi sao tỏa hào quang bốn phía, còn bà vĩnh viễn chỉ có thể ở dưới bóng hào quang của nàng ta. Nay, khi bà nghĩ tất cả đã qua, là lúc bình yên thì con gái của nữ nhân kia lại xuất hiện!
Chẳng những là bà, mà cả Thừa Kiền, con trai âu yếm của bà, đứa con trai bà dùng tiêu chuẩn thái tử tương lai để tỉ mỉ bồi dưỡng cũng bị Tây Lương Mạt hấp dẫn.
Đây là cái gì?
Nghiệt duyên sao?
Hay là sự trả thù của Lam Linh?
Bà bỗng nhiên dừng một chút, nhìn về phía Lãnh Hương, trầm giọng nói: “Đi, đi tuyên Lục Tướng gia tiến cung!"
Lãnh Hương sửng sốt, có chút khó xử nói: “Nương nương, ngài hẳn đã biết, nay bệ hạ cấm túc ngài, sao có thể…"
Gương mặt luôn dịu dàng hiền hòa của Hoàng Hậu sa sầm xuống, bà lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, là bản cung bị cấm túc, không phải các ngươi bị cấm túc, không phải Lục Tướng gia bị cấm túc. Bản cung bảo ngươi đi, ngươi phải đi. Thế nào, ngay cả ngươi cũng muốn phản kháng bản cung?"
Lãnh Hương hoảng hốt quỳ xuống: “Không dám, nương nương, nô tỳ làm sao dám làm trái ý ngài!"
“Vậy còn không đi mau!"
“Vâng!"
Lãnh hương lập tức lăn ra ngoài.
…
Tây Lương Mạt không cách nào ngờ tới người đến đón mình lại là… Tây Lương Tĩnh.
Nhưng rất nhanh nàng đã hiểu được lý do, đây nhất định là ý của lão phu nhân, chỉ có lão phu nhân mới có thể mưu tính sâu xa như thế.
“Đại muội muội… ." Tây Lương Tĩnh nhìn Tây Lương Mạt mặc một thân cung trang, dung mạo ngày càng xinh đẹp, đột nhiên ánh mắt có chút hoảng hốt.
“Ca ca, làm phiền ngươi đến một chuyến, vất vả." Tây Lương Mạt trông thấy bộ dạng của hắn, cười nhẹ rồi xoay người lên kiệu.
“Khởi kiệu!" Tây Lương Tĩnh vừa mới phản ứng lại, giương giọng hô.
“Khoan đã!" Bỗng một giọng nữ sắc nhọn ngắt lời hắn.
Tây Lương Tĩnh nhìn về phía người tới, không khỏi nhíu mày: “Đức Vương phi, ngài còn có chuyện gì?"
Đức Vương phi được nha hoàn của mình đỡ, cùng quản gia chầm chậm đi ra, ánh mắt bà liếc qua cỗ kiệu, cuối cùng dừng trên mặt Tây Lương Mạt, bỗng nhiên lạnh lùng thốt: “Bản Vương phi hoài nghi trong số những thứ các ngươi mang đi có bảo bối gia truyền của bản vương phủ."
Xong rồi, lão yêu ngàn năm này nhất định sẽ bắt lấy tất cả cơ hội để giễu cợt nàng.
Bách Lý Thanh nhìn nàng một lát, ánh mắt chậm rãi tối xuống, xa xôi thâm trầm tựa biển sâu, sau đó hắn đứng dậy, không nói một lời đã bỏ đi.
Tây Lương Mạt nhìn góc áo bào thêu hoa mỹ của hắn phất một cái rồi biến mất ngoài cửa, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên.
Ơ…
Thế là làm sao vậy?
Tây Lương Mạt nhìn nhìn bầu trời bên ngoài một cách quái dị, mặt trời đâu có mọc từ phía tây, lão yêu ngàn năm này đổi tính à?
Nhưng không biết vì sao, Tây Lương Mạt cảm thấy trong lòng có chút mờ mịt, nàng ngồi khoanh chân dưới đất, tay chống cằm, thở dài một tiếng, aiz, khi người ta dày vò ngươi ngươi khó chịu, khi không dày vò nữa thì lại bắt đầu bất an.
Ngươi đây gọi là cái gì, chính là ti tiện!
…
Hoàng cung, Tu Hành Điện
Tây Lương Mạt mặc một bộ cung trang thêu lan bạch ngọc, tóc búi cao, quỳ xuống trước Hoàng Đế ngồi bên trên: “Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Nàng còn chưa quỳ hẳn xuống Tuyên Văn Đế đã đỡ dậy.
“Được rồi, nha đầu, ngươi không cần đa lễ như vậy, không sao là tốt rồi." Tuyên Văn Đế thấy Tây Lương Mạt bình an vô sự, trên người không có thương tích, nét mặt tái nhợt hiện lên một thoáng vui mừng.
“Khiến bệ hạ phiền lòng là Trinh Mẫn không tốt." Tây Lương Mạt vẻ mặt áy náy, dịu dàng nói.
Tuyên Văn Đế vuốt râu cười cười: “Không phiền lòng, không phiền lòng, thấy ngươi bình an vô sự, lòng trẫm vui mừng."
Từ lúc biết tin Tây Lương Mạt mất tích, rất có thể đã gặp nạn, Tuyên Văn Đế nhiều ngày không thể ngủ ngon, lại càng nổi trận lôi đình, hai vị đại nhân của Binh Mã Tư Ngũ Thành và Thuận Thiên Phủ Doãn bị mắng không dám ngẩng đầu lên, liên tục phái tất cả nhân lực tìm kiếm khắp nơi, chỉ sợ vị Quận Chúa này thật sự đã xảy ra chuyện, cái mũ quan của mình khó giữ là việc nhỏ, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ nổi mới là chuyện lớn.
Cũng may vị Quận Chúa này không mất tích bao lâu đã được thám tử của Tư Lễ Giám tìm ra, còn được cứu ra, nếu không không biết sẽ thế nào.
Tuyên Văn Đế nhìn Tây Lương Mạt, trước mắt liên tục chớp lên một gương mặt khác tương tự bảy phần, hắn bỗng nảy ra ý tưởng: “Đúng rồi, mấy ngày tới ngươi ở trong cung một thời gian dưỡng tinh thần, bình tĩnh lại rồi hãy trở về."
Tây Lương Mạt sửng sốt, hôm nay nàng tiến cung để khấu tạ hoàng ân rồi từ Đức Vương phủ trở về phủ Tĩnh Quốc Công, coi như từ nay về sau nàng và Tư Lưu Phong nhất đao lưỡng đoạn, tự tìm hạnh phúc mới, xem như hoàn thành thủ tục hòa ly, nay đột nhiên vào trong cung ở…
Liên công công ở bên phẩy phất trần, cúi đầu ho khan vài tiếng: “Bệ hạ, hôm nay là ngày Trinh Mẫn Quận Chúa và Vương gia chính thức hòa ly, chỉ sợ… ."
Tuyên Văn Đế sửng sốt, lập tức nhớ ra chuyện này, liền cười nói: “Ngươi xem trí nhớ của trẫm này, đúng rồi, hôm nay là ngày ngươi một lần nữa khôi phục tự do, phải hoàn tất thủ tục trước."
“Nếu bệ hạ muốn gặp Trinh Mẫn Quận Chúa, không ngại chờ Quận Chúa rời khỏi Đức vương phủ rồi lại hạ chỉ triệu nàng tiến cung bầu bạn với Hoàng Hậu nương nương là được." Liên công công cười bổ sung.
Bệ hạ đối với Quận Chúa quả nhiên khác thường, cảm giác khẩn thiết này ngay cả Thái Tử gia cũng chưa từng nhận được từ bệ hạ.
“Đúng, đúng, Mạt nha đầu, ngươi về phủ trước rồi lại tiến cung bầu bạn với Hoàng Hậu, thuận tiện nói chuyện với trẫm, trẫm bảo đảm sau này sẽ tìm cho ngươi hôn sự tốt hơn Đức Vương phủ nhiều." Ánh mắt Tuyên Văn Đế sáng lên, hắn cười nói.
Tây Lương Mạt nghe vậy không nhịn được thầm lắc đầu cười khẩy. Vào cung an ủi? Giải sầu?
Chỉ sợ vị Hoàng Hậu nương nương kia sẽ càng căm hận nàng mới đúng, không biết còn giở thủ đoạn gì ra nữa.
Dù sao, trông thấy con của người phụ nữ từng cướp đi tất cả sự chú ý của chồng mình, thậm chí người này rất có thể là con của chồng mình, bất cứ người phụ nữ nào cũng mừng không nổi.
Tây Lương Mạt gục đầu xuống, như có chút ngượng ngùng lại bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ, ngài thật thích nói đùa, nay Trinh Mẫn đã là tàn hoa bại liễu, tuy nói là hòa ly nhưng không biết người ngoài đã nghĩ Trinh Mẫn thế nào rồi, còn tìm đâu ra hôn nhân tốt nữa?"
“Ai dám nói Trinh Mẫn ngươi là tàn hoa bại liễu, trẫm nhất định không tha!" Hoàng Đế lạnh mặt.
Tây Lương Mạt như thản nhiên lắc đầu nói: “Bệ hạ, người khác nghĩ thế nào làm sao có thể dùng mệnh lệnh ngăn cản, Trinh Mẫn cũng không so đo cái nhìn của người khác, nếu Trinh Mẫn đã chọn con đường này, nếu không gặp được người hợp tâm ý, Trinh Mẫn tuyệt đối sẽ không tái giá, một mình còn tự tại."
Hoàng Đế hơi ngẩn ra.
Tây Lương Mạt ở Tu Hành Điện một lúc mới rời đi, dẹp đường hồi phủ.
Ánh mắt Hoàng Đế nhìn nàng có chút xa xôi, hắn đột nhiên hỏi Liên công công: “Mạt nha đầu thật sự rất giống nàng, đúng không?"
Liên công công nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt đi xa, lại nhìn Hoàng Đế, thản nhiên nói: “Bệ hạ nói phải, có điều bệ hạ thân thiết với Quận Chúa như vậy, chỉ sợ đối với Trinh Mẫn Quận Chúa mà nói không hẳn là chuyện tốt."
Hoàng Đế ngập ngừng, nét mặt sa sầm xuống. Chuyện gì đã xảy ra, Tư Lễ Giám đã tra rõ ràng, đương nhiên cũng báo cho hắn rành mạch.
Nhưng Tây Lương Mạt tự mình cầu xin cho Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cũng tự mình đến thỉnh tội, Hoàng Đế thấy hai người đều nói là hiểu lầm, hơn nữa quan hệ có vẻ vô cùng tốt nên không tiện truy cứu nữa.
Dù sao đối với muội muội Thái Bình hắn quả là có thua thiệt, từ rất lâu hắn đã biết Thái Bình luôn kiêu ngạo ngang ngược ương ngạnh, nhưng vẫn mở một mắt nhắm một mắt.
Đây gọi là dân không khiếu nại quan không tra xét, Trinh Mẫn đã tha thứ cho Thái Bình thì hắn cũng chỉ quở trách Thái Bình một chút, cộng thêm lén thưởng Trinh Mẫn một năm bổng lộc coi như an ủi.
Có điều Tiểu Liên Tử nói quả thật không sai, trong cung này đúng là có người không vừa mắt đứa nhỏ của hắn và Lam Linh. Trước kia hắn không biết có đứa bé này, không biết hình dáng của nàng thì thôi, nay đứa bé này trổ mã giống mẫu thân nàng đến vậy, mỗi khi trông thấy Tây Lương Mạt tâm tình của hắn sẽ rất tốt.
Rất nhiều hồi ức tuổi trẻ nảy lên trong lòng.
Ước chừng con người già đi đều sẽ như thế, đặc biệt muốn ở cùng đứa nhỏ trẻ tuổi.
Cố tình trong cung có những người, lúc trước ép hắn rời khỏi Lam Linh, giờ ngay cả Trinh Mẫn cũng không cho phép tồn tại, thật sự là làm cho hắn… Phẫn nộ!
Đáy mắt Hoàng Đế hiện lên sự sắc lạnh tối tăm như giông tố trước cơn bão.
“Ngươi truyền chỉ xuống, nói mấy ngày nay Hoàng Hậu nương nương kiêu ngạo ngang ngược, chỉ lo tranh sủng với Hàn Quý Phi, không có dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ của chính cung nương nương, bảo nàng ở yên trong cung của mình suy nghĩ một tháng, việc lớn nhỏ trong cung tạm giao cho Hàn Quý Phi xử lý là được."
Giọng nói lạnh như băng của Hoàng Đế vang lên.
Tiểu Liên Tử hơi khựng lại rồi cung kính xoay người hành lễ: “Cẩn tuân thánh chỉ của bệ hạ."
Tin tức đến Phượng Ninh Cung của Hoàng Hậu, chén trà trên tay bà rơi xuống vỡ choang.
Đại cung nữ Lãnh Hương ở bên lập tức tiến lên đỡ thân mình lay động của Hoàng Hậu ngồi xuống, trấn an nói: “Hoàng Hậu nương nương, ngài đừng quá lo lắng, chỉ là tiểu nhân Hàn Quý Phi kia lại dùng thủ thuật tranh sủng gì, loại kế sách tiểu nhân cuối cùng sẽ có một ngày bị bệ hạ vạch trần!"
Hoàng Hậu ôm đầu, nháy mắt cảm thấy toàn thân rơi vào rét lạnh vô biên, bà cúi khuất tầm mắt cười khổ: “Không phải, ngươi không hiểu, ngươi không hiểu … ."
Việc này, nào có liên quan gì tới Hàn Quý Phi?
Nếu bà đoán không nhầm, người thật sự liên quan tới chuyện này là nha đầu Tây Lương Mạt đó mới đúng!
Ngay từ lúc Tây Lương Mạt bình an vô sự trở về, mà Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lại không chịu gặp người bà phái đi, ngay cả tung tích của Nam Cung cũng không tra được, bà đã có dự cảm cực kỳ bất an.
Nay quả đã ứng nghiệm sao?
Đã bao nhiêu năm trôi qua, vì sao nữ nhân kia vĩnh viễn như mây đen phủ trên đầu bà. Từ khi còn nhỏ nàng ta đã như ngôi sao tỏa hào quang bốn phía, còn bà vĩnh viễn chỉ có thể ở dưới bóng hào quang của nàng ta. Nay, khi bà nghĩ tất cả đã qua, là lúc bình yên thì con gái của nữ nhân kia lại xuất hiện!
Chẳng những là bà, mà cả Thừa Kiền, con trai âu yếm của bà, đứa con trai bà dùng tiêu chuẩn thái tử tương lai để tỉ mỉ bồi dưỡng cũng bị Tây Lương Mạt hấp dẫn.
Đây là cái gì?
Nghiệt duyên sao?
Hay là sự trả thù của Lam Linh?
Bà bỗng nhiên dừng một chút, nhìn về phía Lãnh Hương, trầm giọng nói: “Đi, đi tuyên Lục Tướng gia tiến cung!"
Lãnh Hương sửng sốt, có chút khó xử nói: “Nương nương, ngài hẳn đã biết, nay bệ hạ cấm túc ngài, sao có thể…"
Gương mặt luôn dịu dàng hiền hòa của Hoàng Hậu sa sầm xuống, bà lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, là bản cung bị cấm túc, không phải các ngươi bị cấm túc, không phải Lục Tướng gia bị cấm túc. Bản cung bảo ngươi đi, ngươi phải đi. Thế nào, ngay cả ngươi cũng muốn phản kháng bản cung?"
Lãnh Hương hoảng hốt quỳ xuống: “Không dám, nương nương, nô tỳ làm sao dám làm trái ý ngài!"
“Vậy còn không đi mau!"
“Vâng!"
Lãnh hương lập tức lăn ra ngoài.
…
Tây Lương Mạt không cách nào ngờ tới người đến đón mình lại là… Tây Lương Tĩnh.
Nhưng rất nhanh nàng đã hiểu được lý do, đây nhất định là ý của lão phu nhân, chỉ có lão phu nhân mới có thể mưu tính sâu xa như thế.
“Đại muội muội… ." Tây Lương Tĩnh nhìn Tây Lương Mạt mặc một thân cung trang, dung mạo ngày càng xinh đẹp, đột nhiên ánh mắt có chút hoảng hốt.
“Ca ca, làm phiền ngươi đến một chuyến, vất vả." Tây Lương Mạt trông thấy bộ dạng của hắn, cười nhẹ rồi xoay người lên kiệu.
“Khởi kiệu!" Tây Lương Tĩnh vừa mới phản ứng lại, giương giọng hô.
“Khoan đã!" Bỗng một giọng nữ sắc nhọn ngắt lời hắn.
Tây Lương Tĩnh nhìn về phía người tới, không khỏi nhíu mày: “Đức Vương phi, ngài còn có chuyện gì?"
Đức Vương phi được nha hoàn của mình đỡ, cùng quản gia chầm chậm đi ra, ánh mắt bà liếc qua cỗ kiệu, cuối cùng dừng trên mặt Tây Lương Mạt, bỗng nhiên lạnh lùng thốt: “Bản Vương phi hoài nghi trong số những thứ các ngươi mang đi có bảo bối gia truyền của bản vương phủ."
Tác giả :
Thanh Thanh Du Nhiên