Hoạn Phi Thiên Hạ
Quyển 1 - Chương 116: Săn bắn kết thúc
“Tẩu tẩu!" Tư Hàm Ngọc nhất thời không biết lấy dũng khí từ đâu, cầm cành cây đập loạn xạ lên người con gấu nâu còn cao to hơn mình.
Con gấu da dày thịt béo, sức lực như muỗi đốt của Tư Hàm Ngọc không thể làm nó bị thương, nó chỉ biết hung hăng cắn xé da thịt của cô gái bên dưới, hoàn toàn không để ý tới Tư Hàm Ngọc. Chỉ chốc lát, nàng kia ngay cả tiếng rên cũng kêu không nổi, chỉ có thể thì thầm phát ra tiếng hô yếu ớt.
Tư Hàm Ngọc nhớ tới khi đó Tây Lương Mạt đã cứu mình, cắn chặt răng bỗng chuyển tới trước mặt con gấu, cầm cành cây chọc mạnh lên mặt con gấu, vậy mà lại chọc bị thương mắt trái của nó.
Con gấu bị đau, vươn móng vuốt sờ mặt mình, sờ phải tròng mắt từ hốc mắt chảy ra, nhất thời giận dữ, đầu lưỡi nó liếm vào lòng bàn tay, nuốt tròng mắt vào bụng, sau đó rống lên giận dữ với Tư Hàm Ngọc: “Gừ!"
Tư Hàm Ngọc cầm cành cây, nhìn con gấu lớn cao hơn mình nửa thân mình, sợ đến run rẩy, hơi từ miệng nó phà ra tanh tưởi khiến nàng buồn nôn, nhưng nàng vẫn cứng tiếng quát to: “Ngươi tới đây, con gấu kia, ta không sợ ngươi, mau tới đây!"
Con gấu gào lên giận dữ, bỏ con mồi lúc trước, há to miệng vồ về phía Tư Hàm Ngọc. Tư Hàm Ngọc rốt cuộc chỉ là một tiểu cô nương, dù to gan thì lúc này cũng chỉ có thể sợ hãi hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.
“Cứu mạng, cứu mạng!"
Tư Hàm Ngọc vén váy vừa lảo đảo chạy trốn vừa hét.
Hai thị nữ đã nhũn ra từ lâu, nào dám tới cứu Tư Hàm Ngọc, chỉ có thể nhìn con gấu nâu há miệng đuổi theo Tư Hàm Ngọc, cũng may Tư Hàm Ngọc thấp bé linh hoạt, nhưng tình cảnh này vẫn mạo hiểm vạn phần.
Mà lúc này, một bàn tay bỗng vỗ lên hai người thị nữ: “Các ngươi còn không chạy mau, ở đây chờ gấu tới ăn thịt à?"
Đôi thị nữ đồng thời quay đầu lại trong vô thức, rồi kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn cô gái trước mặt: “Trinh Mẫn Quận Chúa?"
Không phải nàng đã bị gấu cắn bị thương à?
Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt như thấy quỷ của hai thị nữ này, không khỏi vội la lên: “Mau rời khỏi đây, ngẩn ra đấy nhìn cái gì?"
Lẽ nào hai nha đầu này sợ đến choáng đầu rồi?
Bỗng một thị nữ kéo ống tay áo Tây Lương Mạt, quay đầu chỉ cô gái áo xanh nằm trong vũng máu, mờ mịt hỏi: “Trinh Mẫn Quận Chúa, người kia là ai?"
Tây Lương Mạt nhìn thoáng qua cô gái ngã trong vũng máu, hơi nhướng mày: “Ừm, chắc là Vũ di nương, vừa rồi nàng ta đánh cược thắng ta, ta đổi quần áo cho nàng ta."
Thị nữ kia choáng váng, rơi lệ đầy mặt: “Trinh Mẫn Quận Chúa, tiểu Quận Chúa của chúng ta cho rằng đó là ngài, nàng… nàng cầm cành cây đi cứu ngài rồi!"
Tư Hàm Ngọc cầm cành cây đi cứu nàng?
Tây Lương Mạt thật không ngờ Tư Hàm Ngọc sẽ làm như vậy, nàng quýnh lên cả giận nói: “Sao các ngươi không ngăn lại!"
Thị nữ kia rơi nước mắt như mưa, run giọng nói: “Ta… Ta… Chúng ta không ngăn được!"
Một người thì sắc mặt trắng bệch nói: “Quận Chúa lao ra quá nhanh… Ta… Có phải chúng ta chết chắc rồi không?"
Tây Lương Mạt lập tức nhìn về phía kia, thấy một màn rất nguy hiểm, Tư Hàm Ngọc dần không còn sức lực, con gấu giơ móng sắc cào về phía Tư Hàm Ngọc, Tư Hàm Ngọc cảm thấy sau đầu có tiếng gió liền nhũn người ngã xuống đất, thoát khỏi con gấu khổng lồ trong gang tấc, thế nhưng con gấu lại bỗng vươn một móng vuốt nữa chụp lên lưng Tư Hàm Ngọc.
Máu văng ra ngay tức khắc, Tư Hàm Ngọc thê lương hét lên một tiếng, bị con gấu kia đặt dưới vuốt.
Tây Lương Mạt không đứng yên được nữa, mặc kệ có bại lộ bí mật mình biết võ hay không, nàng hất mũi chân nhặt vài hòn đá, vận đủ nội lực ném về phía mặt con gấu.
Một hòn đá thậm chí cắm thẳng vào mắt phải con gấu, khiến con gấu đau đớn ngửa đầu lên trời tru lên, hai mắt đều mù hoàn toàn chọc giận nó, thế nhưng không nhìn thấy xung quanh khiến nó vừa đau vừa vội, giơ móng vuốt chụp lung tung.
Tây Lương Mạt thấy Tư Hàm Ngọc nằm dưới người nó đang dùng bản năng sinh tồn tự nhiên liều mạng thoát khỏi móng vuốt của nó, nhưng con gấu thỉnh thoảng gần như giẫm lên người nàng, cực kỳ nguy hiểm.
Tây Lương Mạt cắn chặt răng, trực tiếp xoay người lấy cành cây làm kiếm, đâm về phía vai gấu.
Cành cây nhận đủ nội lực đâm “xoẹt" vào trong thịt gấu, đau đớn mãnh liệt khiến nó tìm được hướng người công kích, lập tức thả Tư Hàm Ngọc, quay đầu đánh về phía Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt vừa đánh vừa lui, vừa kêu to với Tư Hàm Ngọc: “Hàm Ngọc, đi mau, muội đi mau lên!"
Tư Hàm Ngọc vốn mất quá nhiều máu, thần trí đã mơ màng, nhưng trong lúc hoảng loạn lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tây Lương Mạt, nàng lập tức tỉnh táo lại, nhẫn nhịn đau đớn trên lưng nhìn về phía phát ra âm thanh: “Tẩu tẩu…?"
Nghe thấy giọng nói tỉnh táo của Tư Hàm Ngọc, nàng vui vẻ, một cước đá vào đầu con gấu, mượn lực nhảy lên đồng thời hô to với Tư Hàm Ngọc: “Mau rời khỏi nơi này!"
“Nhưng mà… Nhưng mà tẩu tẩu làm sao bây giờ?" Tư Hàm Ngọc tuy không rõ vì sao Tây Lương Mạt biết võ, tuyệt đối không giống nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt thường ngày, thế nhưng có thể thấy Tây Lương Mạt cũng không cách nào đuổi con gấu đi xa.
“Muội đi đi, muội đi rồi ta mới đi được!" Tây Lương Mạt vừa dụ con gấu rời đi vừa nói với Tư Hàm Ngọc.
Tư Hàm Ngọc gật đầu, vô thức nghe theo mệnh lệnh của Tây Lương Mạt.
Hai thị nữ thấy con gấu bị dụ đi xa mới lấy can đảm cố gắng tới gần Tư Hàm Ngọc, mang nàng đi.
Mắt thấy hai thị nữ sẽ dẫn Tư Hàm Ngọc đi, Tây Lương Mạt cũng có thể thoát khỏi sự truy đuổi của con gấu, trong rừng cây âm u, một đôi mắt lạnh giá lại âm hiểm thoáng qua một tia bực bội, không ngờ Tây Lương Mạt lại biết võ, hơn nữa võ công tương đối tốt!
“Tiểu thư…"
“Ma ma, không thể khiến bọn chúng chạy thoát, hôm nay bọn chúng đều phải chết ở đây!"
Trong ánh mắt kia đầy tăm tối hung ác, hôm nay nàng muốn tất cả những kẻ nàng không thích phải chết ở chỗ này!
“Vâng!"
…
Khi hai thị nữ đang đỡ Tư Hàm Ngọc, định vội vàng kéo nàng rời khỏi thì phía sau họ lại vang lên một tiếng tru.
Một thị nữ vô thức quay đầu, phát hiện không biết từ khi nào một con gấu nâu thật lớn nữa lại xuất hiện trong rừng cây, đang điên cuồng đánh về phía Tây Lương Mạt phía sau họ.
Tây Lương Mạt nhạy cảm cảm giác được phía sau có luồng gió đột kích, nàng xoay người, đầu ngón chân đá vào con gấu trước mặt, thân thể xoay một vòng né tránh đánh lén phía sau.
“Gừ!" Con gấu phía sau bị một kích lập tức tức giận đến cực điểm, lần thứ hai chụp bàn tay to như cái quạt tới.
Hai con gấu lớn hình thành vòng vây khiến tình cảnh của Tây Lương Mạt có vẻ vô cùng nguy hiểm.
Tư Hàm Ngọc cũng quay đầu lại, nhất thời hoảng hốt, trong nháy mắt liền bắt lấy hòn đá trên mặt đất học theo Tây Lương Mạt, nàng không biết lấy dũng khí và sức lực từ đâu, giãy khỏi tay hai thị nữ, lần thứ hai nắm lấy cành cây nàng đánh rơi trên mặt đất, dùng hết sức bình sinh đâm phía sau con gấu lớn.
Con gấu kia vốn đang đau đớn muốn nhào tới cắn Tây Lương Mạt lại bị cảm giác đâm phía sau chọc giận, nó tức khắc quay lại hung ác nhìn Tư Hàm Ngọc, giơ cao lên móng vuốt sắc bén.
“A –!"
“Quận Chúa!"
Tây Lương Mạt nghe tiếng hô và tiếng kêu thảm phía sau, nàng bỗng giật mình quay đầu lại trong chốc lát, đúng lúc nhìn thấy con gấu kia cào một chưởng lên cổ và ngực Tư Hàm Ngọc, máu tươi bắn ra.
Tư Hàm Ngọc ngã nhào xuống đất.
Tây Lương Mạt vừa sợ vừa đau, nàng bất chấp đấu với con thú lớn, xoay người chạy vội về phía Tư Hàm Ngọc, nhanh tay rút ra một thứ gì đó bên hông bổ mạnh về phía con thú thứ hai đột nhiên xuất hiện.
Tiếng gấu tru mãnh liệt lần thư hai vang vọng khắp núi rừng.
Tây Lương Mạt không nhìn tình hình con thú, chỉ thừa dịp chúng phản ứng chậm chạp và chưa hoàn hồn sau đau đớn, nàng một tay kéo Tư Hàm Ngọc chưa biết sống chết lên lưng, đồng thời hô to với hai thị nữ: “Các ngươi đi mau!"
Dứt lời, nàng vận nội lực mang theo Tư Hàm Ngọc không phân phương hướng lảo đảo chạy ra ngoài cánh rừng.
Tây Lương Mạt không quen đường nơi này, càng không biết có còn con gấu thứ ba hoặc mãnh thú nào xuất hiện hay không.
Nhưng lúc này, nàng chỉ có thể chạy, không ngừng chạy, cho dù mùi máu tỏa ra từ người Tư Hàm Ngọc chính là chỉ điểm tốt nhất hấp dẫn dã thú.
Mãnh thú bị thương sẽ càng theo đuổi con mồi của mình.
“Gào —!"
Tây Lương Mạt cõng Tư Hàm Ngọc chạy một đường, không biết đã chạy bao xa nhưng luôn cảm thấy phía sau có tiếng gào của gấu, cảm nhận trên lưng không ngừng có một dòng chất lỏng nóng chảy xuống, thấm ướt cái áo bằng vải bông của nàng, trong lòng nàng càng lo lắng, ép chính mình phải tỉnh táo lại.
Không được, không thể tiếp tục chạy như vậy, chính nàng không sao nhưng Hàm Ngọc chịu không nổi, Hàm Ngọc cần đại phu, với tốc độ chảy máu thế này không bao lâu Hàm Ngọc sẽ mất mạng.
Tây Lương Mạt thở gấp, toàn thân đầm đìa mồ hôi, nàng thay đổi sắc mặt, tỉ mỉ đánh giá hoàn cảnh xung quanh đối chiếu với đường mình vừa đi. Hôm nay không có mặt trời, nàng không cách nào phân biệt phương hướng của mình, chỉ có thể sơ lược nhìn một chút hướng mọc của cỏ rêu trong rừng rồi lần nữa cõng Tư Hàm Ngọc chạy nhanh về phía khu vực săn bắn.
Có lẽ Tư Hàm Ngọc bị lay động tỉnh lại, nàng mơ hồ phát ra tiếng: “Tẩu tẩu…"
“Hàm Ngọc… phù… Đừng sợ… Một lát nữa, một lát nữa sẽ ra ngoài, tẩu tẩu dẫn muội đi tìm đại phu!"
Tư Hàm Ngọc hơi run run: “Chúng ta… chạy thoát rồi sao?"
Tây Lương Mạt vừa chạy vừa nói: “Ừ!"
Cuối cùng Tư Hàm Ngọc cũng như được thả lỏng: “Tẩu tẩu… không sao là tốt rồi, Hàm Ngọc hơi buồn ngủ."
Tây Lương Mạt hoảng sợ, vội vàng lung lay lưng, nói như dỗ dành: “Đừng ngủ, Hàm Ngọc, nghìn vạn lần đừng ngủ, ngủ rồi muội sẽ không thấy được mẫu phi, cũng sẽ không thấy được ca ca nữa!"
Tư Hàm Ngọc thì thầm, âm thanh ngày càng thấp, mang theo tiếng khóc ấm ức: “Nhưng mà… Nhưng mà Hàm Ngọc đau quá, tẩu tẩu, Hàm Ngọc đau quá, Hàm Ngọc chảy rất nhiều máu… rất nhiều…"
Gió lạnh cạo qua mặt Tây Lương Mạt giống một thanh dao sắc nhỏ, khiến nàng cảm thấy đau đớn không gì sánh được.
Nàng cắn môi, lạnh lùng nói: “Hàm Ngọc, nếu muội ngủ, tẩu tẩu sẽ ném muội cho gấu ăn! Lát nữa chúng ta sẽ tới khu săn bắn, chỗ săn nhất định có người đang vây săn, muội nhịn một chút!"
Tư Hàm Ngọc mơ màng ừm một tiếng, bỗng lại nghĩ tới cái gì, yếu ớt nỉ non: “Tẩu tẩu, đừng đi khu săn… nguy hiểm…"
Tây Lương Mạt cắn răng, lần thứ hai đề khí nhanh chân hơi: “Không, không… nguy hiểm!"
Vận động quá mạnh khiến nàng thở không thông, nhưng nàng cố gắng khiến giọng nói mình nghe có vẻ bình tĩnh, tự tin.
Nàng đương nhiên biết xông vào khu vực săn bắn nguy hiểm đến mức nào, bất cứ lúc nào cũng có tên kiếm không có mắt bắn tới, hơn nữa rất nhiều bẫy rập, thế nhưng nàng phải đi!
Nha đầu trên lưng không nhắc lại nữa, cũng không biết có phải đã hôn mê hay không, điều duy nhất Tây Lương Mạt có thể cảm nhận được là máu nàng vẫn chưa từng ngừng chảy.
Người trên lưng dường như ngày càng nặng, giống như linh hồn thiếu na dần đi xa, chỉ để lại thể xác.
Tây Lương Mạt kiên trì, tiếp tục chạy về phía khu vực săn bắn, xa xa đã có thể nghe thấy tiếng vó ngựa.
Tây Lương Mạt vui mừng nói với Tư Hàm Ngọc ở trên lưng: “Được rồi, có người, Hàm Ngọc muội kiên trì một lát nữa thôi."
Nhưng không có ai đáp lại nàng.
Tây Lương Mạt cảm thấy trên lưng mình đã hoàn toàn lạnh lẽo, nàng đỏ vành mắt, vẫn thì thầm: “Hàm Ngọc, chờ một lát, tẩu tẩu sẽ dẫn muội về nhà, dẫn muội đi xem đại phu."
Nàng cẩn thận cõng Tư Hàm Ngọc, vận đủ mười phần nội lực trong đan điền, sau đó trực tiếp phi thân lên cây, chảy vội vào giữa khu vực săn bắn.
…
Trong bãi săn Mân Sơn.
“Xoẹt!" Mũi tên sắc cắt qua không khí phát ra tiếng rít bén nhọn.
Một con chim đang bay rơi phịch xuống đất.
Tiểu Đàm Tử hưng phấn đeo một túi tên dẫn tiểu thái giám đi nhặt con mồi, chạy về dâng cho chủ tử mình như hiến của quý.
“Thái Tử gia, trúng rồi, lần này là một con chim trĩ!"
“Vừa rồi trúng một con cáo!"
“Cả nai nữa!"
“Thái Tử gia thật lợi hại, lần này nhất định là Thái Tử gia đoạt khôi thủ!"
Trên người tiểu thái giám cùng bọn Ngự Lâm thị vệ đã có không ít con mồi, tranh nhau nịnh nọt Tư Thừa Kiền.
Tư Thừa Kiền thu hồi Hắc Vũ cung của mình, nhàn nhạt cười: “Tốt, nếu lần này bản cung đạt được khôi thủ trong yến ngày xuân, nhất định sẽ thưởng mỗi người các ngươi mười lượng bạc, thưởng mỗi người một vò rượu ngon!"
Mân Sơn này ngày thường không cho dân chúng vào săn thú, chim thú bên trong bay nhảy tự nhiên, nuôi béo tốt, tiện cho bọn họ thu hoạch phong phú.
Mọi người đang hoan hô lại nghe rừng cây cách đó không xa vang lên tiếng xột xoạt.
Tiểu Đàm Tử lập tức hưng phấn hét to: “Oa, nghe động tĩnh nói không chừng là loại chim to như diều hâu đấy!"
Tư Thừa Kiền cười thầm trong lòng, mùa xuân Mân Sơn lấy đâu ra loại chim thần vùng lãnh nguyên như diều hâu, có điều nghe động tĩnh nói không chừng là loại chim sống về đêm như chim cú nào bị đánh thức cũng có khả năng!
“Bắn nó!"
“Bắn nó!"
Bọn thị vệ đồng thanh kêu lên.
Tư Thừa Kiền ngứa tay, hôm nay hắn còn chưa săn được con ác điểu nào, nếu có thể bắn được một con cũng là chuyện vui.
Hắn lập tức giương cung cài tên, nhắm về phía lá cây lay động, đầu ngón tay dùng sức, dây cung căng cứng. Lay động càng lúc càng lớn, một cái bóng cũng xuất hiện trong nháy mắt, đáy mắt Tư Thừa Kiền lóe lên một tia tàn khốc, đầu ngón tay buông lỏng, mũi tên dài mang lông đen đột nhiên bắn thẳng về phía cái bóng vừa nhảy ra..
Nhưng một giây sau, hắn bỗng cảm thấy không đúng, kia đâu có phải chim, rõ ràng là bóng người.
Thị vệ tinh mắt khác cũng phát hiện không đúng, lập tức kinh hô: “Có thích khách!"
Nhất thời, tất cả thị vệ rút kiếm, bọn họ có bài bản chia làm hai nhóm, một nhóm xông lên bao vây người kia, một nhóm giương cung cài tên bày đội hình chắn trước mặt Tư Thừa Kiền.
Tây Lương Mạt vừa chạy ào vào bãi săn đã nghe tiếng người léo nhéo, nàng lập tức cõng Tư Hàm Ngọc chạy tới, đang chuẩn bị nhảy khỏi rừng cây thì cảm giác một đạo sát khí mãnh liệt phóng tới trước mặt.
Tây Lương Mạt sớm có tâm lý chuẩn bị, biết sẽ gặp phải mũi tên, lập tức nghiêng người trong chớp mắt, cái đuôi lông vũ đen của mũi tên đoạt mệnh gần như quét qua vai.
Nàng cõng Tư Hàm Ngọc từ trên cây nhảy xuống, đồng thời khàn giọng hét lớn: “Quận Chúa Tư Hàm Ngọc Đức Vương phủ cùng Trinh Mẫn Quận Chúa phủ Tĩnh Quốc Công ở đây!"
Tây Lương Mạt phản ứng cực nhanh, nếu nàng hô ngừng tay có lẽ căn bản chẳng ai nghe lời nàng, trực tiếp đâm tới vô số đao kiếm trước khi nàng kịp hạ xuống đất. Nếu vậy, trên lưng nàng còn cõng một người nào có thể hoàn toàn bảo vệ mình hoặc Tư Hàm Ngọc, không tránh khỏi bị thương. Nhưng nàng hô danh hào của mình và Tư Hàm Ngọc, thị vệ bên dưới nghe thấy đao kiếm trong tay sẽ đồng loạt dừng, không lập tức chém tới.
Chính trong một giây đó đã đủ để Tây Lương Mạt nắm bắt cơ hội, bình an hạ xuống, gọn gàng ôm Tư Hàm Ngọc về phía trước, lần thứ hai hét lớn: “Chúng ta gặp dã thú tập kích, khẩn cầu quý chủ nhân cứu giúp, Đức Vương phủ cùng phủ Tĩnh Quốc Công tất có hậu tạ."
Bọn thị vệ vốn còn đăng cực căng thẳng, chỉ sợ thích khách dùng kế, nhưng nghe rõ giọng nữ kia, lại đánh giá bọn họ toàn thân dính máu nhếch nhác nhưng ăn mặc hoa mỹ, vừa nhìn đã biết là con gái quý tộc, lập tức hơi buông đao kiếm.
Tây Lương Mạt liếc thấy bọn họ tuy vẫn vây quanh mình nhưng rõ ràng đã lơi lỏng phòng vệ, liền biết nguy cơ ban đầu đã qua, nàng lần thứ hai thành khẩn lo lắng nói: “Mau, các vị, xin hãy giúp bản Quận Chúa cứu người trước, nếu có bất cứ liên quan gì, va chạm quý nhân, bản Quận Chúa sẽ tự tới cửa xin lỗi."
Lúc này, một bóng người cao gầy đi ra khỏi đám thị vệ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô gái trước mặt: “Thì ra là ngươi?"
Tây Lương Mạt nhìn thị vệ đươc huấn luyện bài bản, mặc quân phục Ngự lâm đã biết nhất định là quý nhân hoàng gia, chỉ không biết là đệ tử vương tộc nhà ai hay hoàng tử đi săn, không ngờ lại gặp người quen cũ.
“Thái Tử gia?" Tây Lương Mạt kinh ngạc, sau đó vui mừng thoáng qua đáy mắt, ngay cả giọng nói cũng kích động cao lên: “Thật tốt quá, Thái Tử gia, vài vị tiểu thư nhà đại thần chúng ta vừa bị gấu tập kích bên dòng suối sườn núi, hiện nay không biết nhóm nữ quyến thế nào, còn Hàm Ngọc đã mất máu hôn mê, xin Thái Tử gia mau dẫn Hàm Ngọc đi gặp thái y."
“Gấu?" Tư Thừa Kiền sửng sốt, vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn Mân Sơn rất ít nuôi dưỡng loại dã thú hung dữ như vậy, hoặc phải nói không cho phép mãnh thú tồn tại, sao đột nhiên lại xuất hiện gấu?
Thế nhưng hắn cúi đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ nằm trong lòng Tây Lương Mạt, gương mặt dính máu quả thật là Tư Hàm Ngọc.
Tư Thừa Kiền nhướng mày, lập tức sai Tiểu Đàm Tử: “Ba chuyện, thứ nhất, lập tức mời ngự y tới đây; thứ hai, báo cho phụ hoàng và tất cả gia quyến đại thần chuyện trên Mân Sơn có gấu đả thương người, nhắc nhở mọi người cẩn thận; thứ ba, lập tức phái người cầm cung săn tới dòng suối lưng chừng núi tìm kiếm người sống sót, đồng thời bắt giết con gấu!"
Nếu lúc bình thường, phản ứng bình tĩnh của Tư Thừa Kiền nhất định khiến Tây Lương Mạt ghé mắt, nhưng lúc này nàng chỉ biết ôm chặt Tư Hàm Ngọc, nhẹ giọng run run an ủi thiếu nữ trong lòng: “Hàm Ngọc, không sao nữa rồi, chúng ta đã được cứu giúp, lát nữa ngự y đến muội nhất định sẽ không sao!"
Tư Thừa Kiền nhìn bọn họ, hơi nhăn mày, sau đó từ chỗ Tiểu Đàm Tử cầm lấy lọ thuốc chữa thương Hoàng Hậu nương nương tự mình đưa cho hắn đề phòng bất trắc tiến lên trước, định sơ cứu cho Tư Hàm Ngọc.
Thế nhưng chỉ một giây hắn chạm vào cần cổ trắng như tuyết của Tư Hàm Ngọc, tay hắn hơi dừng, đưa lại lọ thuốc kia cho Tiểu Đàm Tử, sau đó nhìn Tây Lương Mạt vẫn ôm Tư Hàm Ngọc khe khẽ nói, thở dài một tiếng: “Trinh Mẫn, ngươi nén bi thương, Hàm Ngọc Quận Chúa nàng… đi rồi."
Thật ra không cần sờ mạch Tư Hàm Ngọc, hắn vừa đi tới gần đã thấy ba vết vuốt gấu kéo từ cổ Tư Hàm Ngọc xuống tới trước ngực.
Ba vết cào kia rất sâu, gần như hoàn toàn cắt đứt động mạch cổ của Tư Hàm Ngọc, chứ chưa nói đến vết thương sâu đến mức gần như thấy được xương sườn kia.
Hẳn là bị thương không lâu sau, Tư Hàm Ngọc đã không xong rồi.
Đi rồi?
Tây Lương Mạt trong nháy mắt cảm thấy như có một chậu nước cực lạnh dội thẳng xuống đầu, kích nàng ngẩng phắt đầu lên, tàn bạo trừng Tư Thừa Kiền gào lên: “Không phải, Hàm Ngọc chỉ mất máu hôn mê, ngươi nói bậy!"
Tư Thừa Kiền chưa từng thấy Tây Lương Mạt mất không chế như vậy, hắn ngẩn ra.
Mà lúc này, thị vệ bên cạnh đã rút đao ra, lạnh giọng quát Tây Lương Mạt: “Lớn mật, không được vô lễ với Thái Tử điện hạ!"
Tây Lương Mạt căm tức nhìn bọn họ, ôm chặt Tư Hàm Ngọc không còn tiếng động trong lòng, không nói gì nữa.
Tư Thừa Kiền nhìn Tây Lương Mạt như một con thú nhỏ bị chọc giận, toàn thân đầy máu, tản ra sát ý, trong lòng bỗng có một trận rung động kỳ lạ.
Hắn chưa từng nghĩ cô gái trước mắt còn có một mặt thế này, nàng nhỏ bé, yếu ớt, mềm mại, nàng giảo hoạt, nàng âm hiểm đê tiện, nàng có tất cả tính chất đặc biệt của nữ tử lớn lên trong gia đình quyền quý, không khác gì với những nữ tử khác.
Thế nhưng, giờ phút này, nàng hung hãn như muốn cắn chết người vừa nói.
Dáng dấp nàng bảo vệ người nàng quan tâm tuyệt đối không xinh đẹp, toàn thân nhuốm máu, tóc tai tán loạn, nhưng lại có một cảm giác khiến người ta kinh sợ và cảm động.
Khiến Tư Thừa Kiền bỗng có một suy nghĩ kỳ lạ, nếu một ngày mình có thể trở thành đối tượng được nàng bảo vệ sẽ là cảm giác thế nào?
Chỉ là, suy nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất đã làm hắn giật mình, hắn lập tức vứt nó ra khỏi đầu, phất tay để đám thị vệ lui xuống. Sau đó, hắn đứng trước mặt Tây Lương Mạt, ngồi xuống nhìn về phía nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng lặp lại lần nữa: “Trinh Mẫn, Hàm Ngọc đã đi rồi, ngươi đừng ôm nàng như vậy nữa."
Tây Lương Mạt nhìn người trước mặt, khác với đôi mắt đen thuần kỳ lạ của Bách Lý Thanh, đôi mắt Tư Thừa Kiền có màu hổ phách rám nắng, nó đang lạnh như băng nhìn nàng chằm chằm.
Không có bất cứ dịu dàng nào, không có bất cứ che lấp nào, hắn chỉ đang lạnh lùng nói cho nàng sự thật.
Tây Lương Mạt ngây ra chốc lát, sau đó chậm rãi cúi đầu, vươn đầu ngón tay tới chóp mũi Tư Hàm Ngọc, nơi đó đã không còn hơi thở ấm áp ẩm ướt nào nữa.
Tây Lương Mạt như bị phỏng tay lập tức rụt về, nàng buông tầm mắt, đặt thiếu nữ trong lòng xuống đất, sau đó bỗng mở miệng: “Thần nữ quá phận, xin Thái Tử gia thứ lỗi, Hàm Ngọc thích nhất ăn mặc diễm lệ, thích sạch sẽ, lát nữa thái y tới xin Thái Tử dặn dò thái y rửa sạch vết thương trên người Hàm Ngọc, khâu lại, đổi một bộ quần áo sạch sẽ cho nàng, mang nàng đi gặp Đức Vương phi và tiểu Vương gia."
Dứt lời, nàng đứng bật dậy, sau đó bỗng cướp lấy thanh đao của thị về gần đấy nhất, trong lúc mọi người bất ngờ không đề phòng bỗng khua đao chặt đứt làn váy đã rách bươm của mình.
Bọn thị vệ kinh ngạc, lần nữa rút đao che trước mặt Tư Thừa Kiền.
Tư Thừa Kiền không khỏi ngẩn ra nhìn nàng, nhăn mày nói: “Trinh Mẫn, ngươi muốn làm gì?"
Tây Lương Mạt cầm miếng vải rách trên tay xé thành một cái dây vải, sau đó tùy tiện buộc mái tóc mất trật tự của mình lên đỉnh đầu.
Rồi nàng nhìn Tư Thừa Kiền, thản nhiên nói: “Báo Thù!"
Nàng đã không còn hứng thú giả bộ là thiếu nữ tay trói gà không chặt trước mặt Tư Thừa Kiền.
Dứt lời, Tây Lương Mạt lần nữa động thân mình, không chút khách khí tiến lên chộp lấy một cái cung của một gã thị vệ, và túi tên trên người một thị vệ khác.
Nàng không thèm nhìn bọn thị vệ đang hướng mũi đao về mình, lập tức điểm mũi chân phi thân vào rừng rậm.
Đám thị vệ Ngư Lâm Quân giật mình, bọn họ không ngờ một thiếu nữ yếu ớt như Trinh Mẫn Quận Chúa mà võ nghệ không thua kém gì bất cứ người nào trong số họ, hoặc nên nói còn cao hơn phần lớn bọn họ.
Bọn thị vệ có chút lo sợ bất an liếc nhìn Thái Tử gia, rất sợ Thái Tử gia trách mình ngay cả một nữ tử cũng không cản được.
Nhưng Tư Thừa Kiền chỉ nhìn bóng lưng nàng, vẫn nhăn mày có vẻ suy nghĩ sâu xa.
Trong một chốc khi Tây Lương Mạt cõng Tư Hàm Ngọc nhảy xuống đất, hắn đã cảm thấy Tây Lương Mạt có võ nghệ, hơn nữa võ nghệ không kém, thế nhưng vừa rồi vẻ mặt nàng không hề luống cuống, sắc mặt cũng ửng đỏ, rõ ràng vì lập tức thuyên chuyển nội lực quá mức nên đan điền có chiều hướng khí kiệt, chuyện này đối với võ giả là chuyện nguy hiểm.
Huống hồ, trong mắt nàng thấp thoáng màu đỏ tươi, dường như có nước mắt, nên hắn mới dùng giọng điệu lạnh giá kích thích nàng, cố gắng khiến nàng tỉnh táo lại, cho dù nàng khóc ra cũng tốt trút ra dòng khí kia, miễn cho nàng bị thương tới nội tạng.
Thế nhưng Tư Thừa Kiền không ngờ mình vừa nói xong, cho rằng Tây Lương Mạt sẽ vì không chịu chấp nhận chuyện này mà òa khóa, hắn thậm chí có ý định an ủi nàng, lại không ngờ nàng lập tức chấp nhận tin tức Tư Hàm Ngọc đã chét, hơn nữa nhanh chóng quyết định báo thù.
Nàng còn kiêu ngạo cướp đoạt đao tên của thị vệ rồi chạy mất!
Tư Thừa Kiền vốn nên cảm thấy tức giận vì bị mạo phạm mới đúng, thế nhưng lúc này trong lòng hắn đột nhiên lo lắng khó hiểu, rồi lập tức nói: “Các ngươi, lập tức đuổi theo Quận Chúa!"
Hắn đang định đi thì bỗng phát hiện đám thị vệ vây lấy hắn, chặn đường đi của hắn.
“Các ngươi điếc à, không nghe thấy bản cung nói sao! Tránh ra!" Tư Thừa Kiền giận dữ.
Thống lĩnh thị vệ khom người thật sâu: “Thái Từ gia, hạ quan không thể để ngài đi vào chỗ nguy hiểm, ngài thân là Thái Tử một nước, nếu có chuyện gì hạ quan không chỉ không thể đáp lại lời dặn dò của bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương, hạ quan càng không có mặt mũi nào đối mặt với bách tính thiên hạ!"
“Thái Tử điện hạ nghĩ lại!" Đám thị vệ đồng loạt quỳ xuống, nhất định không chịu nhường đường.
Tư Thừa Kiền vừa giận vừa bất đắc dĩ, lại bất lực hiểu được lời của thị vệ nói là đúng, thân bất do kỷ khiến hắn im lặng một lát, sau đó cắn răng lạnh lẽo hạ lệnh: “Đi, để lại sáu người theo bản cung, những người khác lập tức đuổi theo Trinh Mẫn Quận Chúa!"
“Vâng!"
Lúc này bọn thị vệ mới đồng loạt nhận lệnh, phân công nhau hành động.
— Đường ranh giới —
Tây Lương Mạt tay cầm đao, lưng đeo cung, một đường theo vết máu vừa rồi nàng cõng Tư Hàm Ngọc trở lại.
Vừa rồi tất cả cho rằng nàng bị kích thích quá độ, dựa vào khí phách muốn đi báo thù, nhưng chỉ có chính Tây Lương Mạt hiểu rõ nàng tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn được nữa.
Luồng tà hỏa bốc lên trong người trong một giây chấp nhận chuyện Tư Hàm Ngọc đã chết cũng hoàn toàn tiêu tan.
Cảm giác nóng rát trong đan điền cũng dần dần dịu xuống, không còn bức bối khó chịu nữa.
Mà lúc này, kẻ tiểu nhân đê tiện thả gấu kia nhất định đang đắc ý và thấp thỏm; đắc ý vì mục đích của kẻ đó đã cơ bản hoàn thành; thấp thỏm chính vì chưa xác định người muốn hại đã thực sự chết dưới âm mưu quỷ kế hay chưa.
Vì vậy lúc này kẻ đó nhất định chưa lập tức rời đi mà cố gắng đạt được kết quả xác thực.
Nếu nàng gấp rút trở về, nói không chừng có thể trực tiếp báo thù cho Hàm Ngọc!
Đáy mắt Tây Lương Mạt hiện lên sát khí lành lạnh, sau đó nhanh chân hơn, bóng người như gió thổi vận đủ khinh công lướt qua khu rừng.
Trên người đã không còn gánh nặng, lại sốt ruột báo thù, tốc độ nàng nhanh gấp đôi lúc chạy trốn con gấu tấn công, gần như thoáng cái đã bỏ lại thị vệ rất xa.
Chỉ chốc lát, từ xa xa nàng đã thấy dòng suối xảy ra chuyện, nhưng không thấy hai con gấu gào thét kia đâu, mà chỉ thấy có người đang nhanh chóng tháo dỡ hai chiếc lồng sắt.
Tây Lương Mạt dừng bước, điểm mũi chân yên lặng nhảy lên một cái cây lớn cành lá rậm rạp, từ trên chạc cây nhìn mấy người cách đó không xa.
Nếu nàng đoán không sai, những người này đã sớm vận chuyển hai con gấu nhốt trong lồng sắt lên Mân Sơn, chỉ chờ bọn họ tới bên bờ suối, đẩy bọn họ vào bẫy.
Nhưng hiện tại Tây Lương Mạt chưa xác định được đối phương nhằm vào Tư Hàm Ngọc, Cẩm Vũ, hay là… chính nàng?
Mà lúc này, nàng chăm chú nhìn, quả nhiên thấy một bóng người vô cùng quen mắt.
“Nhanh lên một chút, các ngươi tháo xong lập tức trà trộn vào đội săn, sau đó ta sẽ cùng tiểu thư quay về doanh địa!" Một ma ma già đang chỉ huy.
Bà ta nhìn về phía bóng người kia, lo lắng nói: “Không biết kết quả thế nào, ả nằm trên mặt đất đã khí vào ít khí ra nhiều, có cần thêm một đao không? Cả hai vị Quận Chúa kia nữa, hiện nay không biết thế nào!"
Giọng nói mềm mại êm ái của Tư Hàm Hương lúc này nghe có vẻ dị thường lạnh giá tàn khốc, nàng ta nói: “Hừ, không cần, tiện nhân Cẩm Vũ dù sống cũng tàn phế, bộ dáng kia làm sao có thể lại được lòng ca ca, về phần Tư Hàm Ngọc cùng Tây Lương Mạt, bản tiểu thư ngược lại muốn xem bọn chúng có vận tốt vậy không!"
Tư Hàm Hương hơi dừng, tiếc nuối xì một cái: “Ta thấy thứ lắm miệng Tư Hàm Ngọc kia bị thú cưng của ta tát cho một vuốt, hẳn sống không lâu, thật muốn nhìn vẻ mặt của mẫu phi khi thấy hai cô con gái đếu biến thành thế này, nhất định sẽ rất đặc sắc!"
Ma ma kia cười nói: “Chúc mừng tiểu thư đã báo được thù của lệnh phu nhân!"
Tư Hàm Hương nở nụ cười vừa đắc ý vừa giảo hoạt, sau đó bỗng ảo não hừ lạnh: “Tây Lương Mạt mới là kẻ gian trá đê tiện, lại dám đổi quần áo với tiện nhân Cẩm Vũ, nếu không lúc này nằm ở kia phải là ả mới đúng!"
Nàng vừa dứt lời, một tiếng xé gió vang lên, người hầu đang tháo chuồng sắt bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó đổ gục xuống đất.
“Ai!" Ma ma già vươn tay phải kéo Tư Hàm Hương, đồng thời hô hai hạ nhân khác đang ngẩn ra: “Mau bảo vệ tiểu thư!"
Thế nhưng vừa dứt lời, một mũi tên dài xé gió đến trực tiếp xuyên thấu bụng bà ta.
Tư Hàm Hương kinh hãi, vừa đỡ ma ma già vừa hoảng sợ nói: “Bà vú, ngươi sao vậy!"
Sau đó, nàng lập tức ngẩng đầu lớn tiếng hét: “Kẻ nào, đánh lén sau lưng tính gì là bản lĩnh!"
“Không tính là bản lĩnh, chỉ học theo muội muội ngươi thôi!" Một giọng nói lạnh giá mang theo trào phúng vang lên.
Tư Hàm Hương nhìn cô gái toàn thân sát khí từ trên cây nhảy xuống, chầm chậm bước về phía mình, bỗng cả kinh lùi hai bước: “Là ngươi, ngươi chưa chết!"
Tây Lương Mạt hơi nhếch khóe môi, hài hước nói: “Đúng vậy, bản Quận Chúa chưa chết, đáng tiếc quá nhỉ."
Tư Hàm Hương nhìn nàng, bỗng nói: “Ngươi… Vì sao ngươi có võ công?"
Tây Lương Mạt lấy ra một mũi tên, chậm rãi đưa lên cung, như không để tâm nói: “Muội muội cũng biết võ đấy thôi, nếu không biết võ thì làm sao giết ngươi được!"
Tư Hàm Hương tái mặt, kinh hãi nói: “Ngươi… Ngươi dám!"
Nàng vừa dứt lời, tiếng xé gió vang lên lần thứ ba, một mũi tên nhọn lấy tốc độ sét đánh trực tiếp xuyên thấu đầu bà vú của Tư Hàm Hương.
“Phập!"
Máu đỏ mang theo huyết thanh màu trắng bắn lên mặt Tư Hàm Hương.
Tư Hàm Hương dù giả dối, thủ đoạn hung ác cũng chưa từng thấy người bị bắn chết gần mình như thế, nàng gần như có thể thấy tròng mắt bà vú căng ra, nghe tiếng cạnh sắc xuyên qua xương sợ, tiếng óc phọt ra.
Mà bà vú trong khoảng khắc đấy lại bắt lấy cánh tay Tư Hàm Hương, ngã quỵ lên người nàng.
Tư Hàm Hương bị nhào lên liền ngã xuống đất, sợ hãi, buồn nôn tràn vào lòng Tư Hàm Hương, nàng nhịn không được hét lên: “A—!" Không ngừng giãy dụa, đá chân, một lúc lâu mới đá được bà vú ra.
Bà vú dường như không thể tin tiểu thư một tay mình nuôi nấng yêu thương lại vô tình như vậy, hai mắt trợn trừng nhìn nàng, há miệng muốn nói gì lại chỉ phát được hai tiếng “A…A…" rồi ngã gục, co rúm một lúc rồi không động đậy nữa.
Tây Lương Mạt liếc nhìn Tư Hàm Hương té dưới đất không ngừng thở dốc, lạnh lùng nói: “Thế nào, cảm giác người thân cận chết ngay trước mắt thế nào?"
Sau đó, nàng hơi ngừng, lại nhướng mày nói: “Đương nhiên, đối với loại người tâm như rắn rết như ngươi, chết một hai người cũng chẳng là gì."
Tư Hàm Hương thở gấp, tàn bạo trừng mắt nhìn Tây Lương Mạt: “Tâm như rắn rết, ngươi thì tốt hơn chỗ nào, cười người hôm trước hôm sau người cười, hôm nay ngươi chỉ may mắn mới phát hiện ra chúng ta mà thôi. Thế nào? Tư Hàm Ngọc chết rồi phải không? Ả chết rồi liên quan gi tới ngươi? Giả mù sa mưa, làm dáng thế làm gì, hừ!"
Tây Lương Mạt nhìn Tư Hàm Hương bỗng nhếch khóe môi, nở nụ cười suy ngẫm lạnh giá: “Đúng vậy, chúng ta đều tâm như rắn rết như nhau, không bằng để thử xem là rắn độc ăn rết độc hay rết độc cắn chết rắn độc!"
“Được!" Tư Hàm Hương không đợi nàng dứt lời bỗng rút một thanh dao găm phiếm xanh lam đâm mạnh về phía Tây Lương Mạt, động tác cực nhanh, gần như hoàn toàn không khiến người ta đoán trước.
Nhưng Tây Lương Mạt đã sớm phòng bị, Tư Hàm Hương nhanh, nàng càng nhanh hơn!
Nàng khoát tay chém thanh đao trong tay về phía Tư Hàm Hương, Tư Hàm Hương bị bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp dùng dao găm đỡ, một đỡ đã hất thanh trường đao kia ra!
“Hừ, bản lĩnh của ngươi chỉ đến thế thôi!" Tư Hàm Hương cười khẩy, đang định thả người nhào tới thì kinh ngạc phát hiện Tây Lương Mạt đã mượn một giây kia giương cung nhắm ngay mình.
Trong giây lát, mũi tên nhọn bắn thẳng về phía nàng ta.
Khoảng cách quá gần, thậm chí nàng ta không kịp xoay mình, mắt thấy mũi tên nhọn kia sẽ bắn thẳng vào đầu mình.
Tư Hàm Hương tận sức xoay người, tránh được đầu, lại trong nháy mắt cảm thấy trên vai đau nhước, giây tiếp theo nàng đã bị lực của mũi tên bắn bay ra ngoài, ngã xuống đất.
Tư Hàm Hương từ bé được chiều chuộng lớn lên, nào từng bị đau đến thế, nàng hét lên một tiếng ôm chặt vai.
Thế như ngay sau đó, một mũi tên khác lại xuyên qua đùi phải nàng, cơn đau tiếp theo khiến Tư Hàm Hương kêu thảm thiết, nàng sợ hãi lê thân thể về sau.
“Tẩu tẩu, tẩu tẩu, ngươi tha cho Hương Nhi đi, Hương Nhi biết sai rồi!"
Tây Lương Mạt liếc nàng ta, lạnh giá hung dữ mỉm cười: “Muội muội, chúng ta chơi một trò chơi được không, thời Vệ Linh Công trước kia từng lấy nô lệ làm “nhân thú" để săn bắn, hôm nay là hội săn của yến ngày xuân, chỉ săn dã thú thì thật vô vị, không bằng vậy đi, ngươi làm “nhân thú" bị săn, ta làm thợ săn được không? Nếu ngươi chạy được thì ta sẽ không giết ngươi!"
Tư Hàm Hương hoảng sợ lắc đầu: “Không, tẩu tẩu, ta không muốn!"
Kẻ ngu cũng biết Tây Lương Mạt tuyệt đối không có ý tốt!
Câu trả lời của Tây Lương Mạt chính là một kiếm xuyên thấu đùi phải nho nhỏ của Tư Hàm Hương.
“Ngươi có chạy hay không? Không chạy ta trực tiếp cho ngươi biến thành như bà vú của ngươi, rồi lột trần ngươi để ca ca của ngươi nhìn thấy tướng chết xấu nhất của ngươi!" Tây Lương Mạt lạnh lùng nói, ngữ điệu tàn khốc.
Tư Hàm Hương cực kỳ sợ hãi, không dám chống lại, chỉ sợ mình một khắc sau sẽ biến thành bộ dạng buồn nôn như bà vú, nàng xoay người lảo đảo chạy đi.
Cơn đau khiến nàng chảy máu dọc đường, nhiễm đỏ cỏ cây ven đường, giống tình cảnh của Tư Hàm Ngọc như đúc.
Tây Lương Mạt mắt lạnh nhìn tốc độ nàng ta coi như nhanh, trong lòng cười nhạt, quả nhiên ý chí sống còn của con người là vô cùng, bị thương nặng như vậy mà Tư Hàm Hương còn có thể chạy.
Nàng giương cung cài tên, chậm rì rì nhắm vào bóng người cách đó không xa, “vèo" một tiếng bắn cung.
“A!" Tư Hàm Hương hét lên một tiếng, động tác chậm lại, vẫn không ngừng chạy tới trước không dám quay đầu.
Một mũi nhọn cắt qua quần áo và da thịt nàng, toàn thân đã nhếch nhác không tả nổi, sợ hãi và lo lắng, đau nhức không thôi.
Tựa như con thú bị nhốt, bị mắc bẫy, bị thợ săn trêu đùa, tiêu khiển, nàng giãy dụa quay cuồng mà vẫn không cách nào chạy thoát khỏi sự truy đuổi của đối phương.
Cho đến khi vai nàng bị cắm thêm một mũi tên nữa, gần như chạy hết nổi ngã xuống đất, tức tối cộng thêm tuyệt vọng nhìn bóng tử thần tiến tới gần.
Tây Lương Mạt đang muốn nàng ta hưởng hết tuyệt vọng và phẫn nộ rồi mới giết nàng ta.
Khi Tây Lương Mạt lạnh lùng giơ lên cung tên lần nữa, chuẩn bị bắn thủng đầu Tư Hàm Hương thì một cái roi mềm quấn lấy cung tên của nàng.
Tư Hàm Hương tuyệt vọng ngẩng đầu, sau đó vui mừng gọi ra tiếng: “Lưu Phong ca ca, cứu muội!"
Tây Lương Mạt mắt điếc tai ngơ, tập trung nội lực lên cung tên, đánh văng ra cái roi mềm, lần thứ hai nhắm vào Tư Hàm Hương.
Một bóng người tuấn tú xuất hiện theo tiếng quát lạnh: “Mạt Nhi, dừng tay!"
Sợi roi mềm quấn lên trường cung của Tây Lương Mạt lần nữa.
Tây Lương Mạt lạnh như băng nhìn gương mặt tuấn mỹ của Tư Lưu Phong, nghiến từng chữ: “Nó giết Hàm Ngọc, buông tay!"‘
Tư Hàm Hương lập tức hét ầm lên: “Không phải, không phải, không phải muội giết Hàm Ngọc. Ca ca, huynh đừng nghe tẩu tẩu nói bậy, Hàm Ngọc vì bảo vệ nàng ta mà chết, không liên quan gì đến muội!"
Tây Lương Mạt căn bản lười để ý tới Tư Lưu Phong đang đứng trước mặt mình, đang hoài nghi nhìn mình, không chút khách khí giương cung cài tên lần nữa.
“Tây Lương Mạt, ngươi làm gì vậy!" Tư Lưu Phong bực bội nhăn mày, giữ chặt mũi tên của Tây Lương Mạt.
“Ngươi tin ta hay tin nó, lồng nhốt dã thú còn ở phía sau, ngươi từ hướng kia đi tới hẳn cũng thấy rồi chứ!" Tây Lương Mạt mặt mày tối sầm nhìn Tư Lưu Phong.
Tư Lưu Phong nhìn về phía Tư Hàm Hương người đầy máu, đáy mắt thoáng qua một tia giận và sát ý, vẻ mặt này khiến Tư Hàm Hương run rẩy toàn thân, nước mắt nàng dâng lên, điềm đạm đáng yêu nhìn Tư Lưu Phong, run rẩy nói: “Ca ca… Ca ca… Muội…. Muội chỉ là…"
Chỉ là cái gì, nàng không thể nói rõ, nhưng nàng biết Tư Lưu Phong nhất định đã phát hiện điều gì.
Tư Lưu Phong im lặng một lát, cuối cùng không buông bàn tay ngăn cản cung tên của Tây Lương Mạt, chỉ khàn giọng nói: “Người đã khuất, Mạt Nhi, Hương Nhi đã nhận được một bài học, giết nàng Hàm Ngọc cũng không sống lại được!"
Tây Lương Mạt hơi trợn mắt nhìn Tư Lưu Phong không dám tin, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ta nhất định phải giết nó thì sao?"
“Mạt Nhi!" Nét mặt Tư Lưu Phong có vẻ thoáng qua một tia đau xót: “Đừng làm khó ta, ta không thể mất đi hai muội muội trong chốc lát!"
Tây Lương Mạt quan sát Tư Lưu Phong từ trên xuống dưới, khẽ cười nhạt: “Tư Lưu Phong, ngươi thật khiến ta buồn nôn, nếu ta giết nó, có phải ngươi sẽ muốn bỏ ta không? Hử?"
Tiểu Bạch không biết bay tới từ khi nào, hung ác thét chói tai với Tư Lưu Phong.
Đúng lúc này, Tư Hàm Hương bỗng như phát hiện điều gì, hét ầm lên: “Ca ca, là con chim kia… Là ả, ả chính là nữ nhân nghe trộm trên thuyền đêm đó!"
Con gấu da dày thịt béo, sức lực như muỗi đốt của Tư Hàm Ngọc không thể làm nó bị thương, nó chỉ biết hung hăng cắn xé da thịt của cô gái bên dưới, hoàn toàn không để ý tới Tư Hàm Ngọc. Chỉ chốc lát, nàng kia ngay cả tiếng rên cũng kêu không nổi, chỉ có thể thì thầm phát ra tiếng hô yếu ớt.
Tư Hàm Ngọc nhớ tới khi đó Tây Lương Mạt đã cứu mình, cắn chặt răng bỗng chuyển tới trước mặt con gấu, cầm cành cây chọc mạnh lên mặt con gấu, vậy mà lại chọc bị thương mắt trái của nó.
Con gấu bị đau, vươn móng vuốt sờ mặt mình, sờ phải tròng mắt từ hốc mắt chảy ra, nhất thời giận dữ, đầu lưỡi nó liếm vào lòng bàn tay, nuốt tròng mắt vào bụng, sau đó rống lên giận dữ với Tư Hàm Ngọc: “Gừ!"
Tư Hàm Ngọc cầm cành cây, nhìn con gấu lớn cao hơn mình nửa thân mình, sợ đến run rẩy, hơi từ miệng nó phà ra tanh tưởi khiến nàng buồn nôn, nhưng nàng vẫn cứng tiếng quát to: “Ngươi tới đây, con gấu kia, ta không sợ ngươi, mau tới đây!"
Con gấu gào lên giận dữ, bỏ con mồi lúc trước, há to miệng vồ về phía Tư Hàm Ngọc. Tư Hàm Ngọc rốt cuộc chỉ là một tiểu cô nương, dù to gan thì lúc này cũng chỉ có thể sợ hãi hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.
“Cứu mạng, cứu mạng!"
Tư Hàm Ngọc vén váy vừa lảo đảo chạy trốn vừa hét.
Hai thị nữ đã nhũn ra từ lâu, nào dám tới cứu Tư Hàm Ngọc, chỉ có thể nhìn con gấu nâu há miệng đuổi theo Tư Hàm Ngọc, cũng may Tư Hàm Ngọc thấp bé linh hoạt, nhưng tình cảnh này vẫn mạo hiểm vạn phần.
Mà lúc này, một bàn tay bỗng vỗ lên hai người thị nữ: “Các ngươi còn không chạy mau, ở đây chờ gấu tới ăn thịt à?"
Đôi thị nữ đồng thời quay đầu lại trong vô thức, rồi kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn cô gái trước mặt: “Trinh Mẫn Quận Chúa?"
Không phải nàng đã bị gấu cắn bị thương à?
Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt như thấy quỷ của hai thị nữ này, không khỏi vội la lên: “Mau rời khỏi đây, ngẩn ra đấy nhìn cái gì?"
Lẽ nào hai nha đầu này sợ đến choáng đầu rồi?
Bỗng một thị nữ kéo ống tay áo Tây Lương Mạt, quay đầu chỉ cô gái áo xanh nằm trong vũng máu, mờ mịt hỏi: “Trinh Mẫn Quận Chúa, người kia là ai?"
Tây Lương Mạt nhìn thoáng qua cô gái ngã trong vũng máu, hơi nhướng mày: “Ừm, chắc là Vũ di nương, vừa rồi nàng ta đánh cược thắng ta, ta đổi quần áo cho nàng ta."
Thị nữ kia choáng váng, rơi lệ đầy mặt: “Trinh Mẫn Quận Chúa, tiểu Quận Chúa của chúng ta cho rằng đó là ngài, nàng… nàng cầm cành cây đi cứu ngài rồi!"
Tư Hàm Ngọc cầm cành cây đi cứu nàng?
Tây Lương Mạt thật không ngờ Tư Hàm Ngọc sẽ làm như vậy, nàng quýnh lên cả giận nói: “Sao các ngươi không ngăn lại!"
Thị nữ kia rơi nước mắt như mưa, run giọng nói: “Ta… Ta… Chúng ta không ngăn được!"
Một người thì sắc mặt trắng bệch nói: “Quận Chúa lao ra quá nhanh… Ta… Có phải chúng ta chết chắc rồi không?"
Tây Lương Mạt lập tức nhìn về phía kia, thấy một màn rất nguy hiểm, Tư Hàm Ngọc dần không còn sức lực, con gấu giơ móng sắc cào về phía Tư Hàm Ngọc, Tư Hàm Ngọc cảm thấy sau đầu có tiếng gió liền nhũn người ngã xuống đất, thoát khỏi con gấu khổng lồ trong gang tấc, thế nhưng con gấu lại bỗng vươn một móng vuốt nữa chụp lên lưng Tư Hàm Ngọc.
Máu văng ra ngay tức khắc, Tư Hàm Ngọc thê lương hét lên một tiếng, bị con gấu kia đặt dưới vuốt.
Tây Lương Mạt không đứng yên được nữa, mặc kệ có bại lộ bí mật mình biết võ hay không, nàng hất mũi chân nhặt vài hòn đá, vận đủ nội lực ném về phía mặt con gấu.
Một hòn đá thậm chí cắm thẳng vào mắt phải con gấu, khiến con gấu đau đớn ngửa đầu lên trời tru lên, hai mắt đều mù hoàn toàn chọc giận nó, thế nhưng không nhìn thấy xung quanh khiến nó vừa đau vừa vội, giơ móng vuốt chụp lung tung.
Tây Lương Mạt thấy Tư Hàm Ngọc nằm dưới người nó đang dùng bản năng sinh tồn tự nhiên liều mạng thoát khỏi móng vuốt của nó, nhưng con gấu thỉnh thoảng gần như giẫm lên người nàng, cực kỳ nguy hiểm.
Tây Lương Mạt cắn chặt răng, trực tiếp xoay người lấy cành cây làm kiếm, đâm về phía vai gấu.
Cành cây nhận đủ nội lực đâm “xoẹt" vào trong thịt gấu, đau đớn mãnh liệt khiến nó tìm được hướng người công kích, lập tức thả Tư Hàm Ngọc, quay đầu đánh về phía Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt vừa đánh vừa lui, vừa kêu to với Tư Hàm Ngọc: “Hàm Ngọc, đi mau, muội đi mau lên!"
Tư Hàm Ngọc vốn mất quá nhiều máu, thần trí đã mơ màng, nhưng trong lúc hoảng loạn lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tây Lương Mạt, nàng lập tức tỉnh táo lại, nhẫn nhịn đau đớn trên lưng nhìn về phía phát ra âm thanh: “Tẩu tẩu…?"
Nghe thấy giọng nói tỉnh táo của Tư Hàm Ngọc, nàng vui vẻ, một cước đá vào đầu con gấu, mượn lực nhảy lên đồng thời hô to với Tư Hàm Ngọc: “Mau rời khỏi nơi này!"
“Nhưng mà… Nhưng mà tẩu tẩu làm sao bây giờ?" Tư Hàm Ngọc tuy không rõ vì sao Tây Lương Mạt biết võ, tuyệt đối không giống nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt thường ngày, thế nhưng có thể thấy Tây Lương Mạt cũng không cách nào đuổi con gấu đi xa.
“Muội đi đi, muội đi rồi ta mới đi được!" Tây Lương Mạt vừa dụ con gấu rời đi vừa nói với Tư Hàm Ngọc.
Tư Hàm Ngọc gật đầu, vô thức nghe theo mệnh lệnh của Tây Lương Mạt.
Hai thị nữ thấy con gấu bị dụ đi xa mới lấy can đảm cố gắng tới gần Tư Hàm Ngọc, mang nàng đi.
Mắt thấy hai thị nữ sẽ dẫn Tư Hàm Ngọc đi, Tây Lương Mạt cũng có thể thoát khỏi sự truy đuổi của con gấu, trong rừng cây âm u, một đôi mắt lạnh giá lại âm hiểm thoáng qua một tia bực bội, không ngờ Tây Lương Mạt lại biết võ, hơn nữa võ công tương đối tốt!
“Tiểu thư…"
“Ma ma, không thể khiến bọn chúng chạy thoát, hôm nay bọn chúng đều phải chết ở đây!"
Trong ánh mắt kia đầy tăm tối hung ác, hôm nay nàng muốn tất cả những kẻ nàng không thích phải chết ở chỗ này!
“Vâng!"
…
Khi hai thị nữ đang đỡ Tư Hàm Ngọc, định vội vàng kéo nàng rời khỏi thì phía sau họ lại vang lên một tiếng tru.
Một thị nữ vô thức quay đầu, phát hiện không biết từ khi nào một con gấu nâu thật lớn nữa lại xuất hiện trong rừng cây, đang điên cuồng đánh về phía Tây Lương Mạt phía sau họ.
Tây Lương Mạt nhạy cảm cảm giác được phía sau có luồng gió đột kích, nàng xoay người, đầu ngón chân đá vào con gấu trước mặt, thân thể xoay một vòng né tránh đánh lén phía sau.
“Gừ!" Con gấu phía sau bị một kích lập tức tức giận đến cực điểm, lần thứ hai chụp bàn tay to như cái quạt tới.
Hai con gấu lớn hình thành vòng vây khiến tình cảnh của Tây Lương Mạt có vẻ vô cùng nguy hiểm.
Tư Hàm Ngọc cũng quay đầu lại, nhất thời hoảng hốt, trong nháy mắt liền bắt lấy hòn đá trên mặt đất học theo Tây Lương Mạt, nàng không biết lấy dũng khí và sức lực từ đâu, giãy khỏi tay hai thị nữ, lần thứ hai nắm lấy cành cây nàng đánh rơi trên mặt đất, dùng hết sức bình sinh đâm phía sau con gấu lớn.
Con gấu kia vốn đang đau đớn muốn nhào tới cắn Tây Lương Mạt lại bị cảm giác đâm phía sau chọc giận, nó tức khắc quay lại hung ác nhìn Tư Hàm Ngọc, giơ cao lên móng vuốt sắc bén.
“A –!"
“Quận Chúa!"
Tây Lương Mạt nghe tiếng hô và tiếng kêu thảm phía sau, nàng bỗng giật mình quay đầu lại trong chốc lát, đúng lúc nhìn thấy con gấu kia cào một chưởng lên cổ và ngực Tư Hàm Ngọc, máu tươi bắn ra.
Tư Hàm Ngọc ngã nhào xuống đất.
Tây Lương Mạt vừa sợ vừa đau, nàng bất chấp đấu với con thú lớn, xoay người chạy vội về phía Tư Hàm Ngọc, nhanh tay rút ra một thứ gì đó bên hông bổ mạnh về phía con thú thứ hai đột nhiên xuất hiện.
Tiếng gấu tru mãnh liệt lần thư hai vang vọng khắp núi rừng.
Tây Lương Mạt không nhìn tình hình con thú, chỉ thừa dịp chúng phản ứng chậm chạp và chưa hoàn hồn sau đau đớn, nàng một tay kéo Tư Hàm Ngọc chưa biết sống chết lên lưng, đồng thời hô to với hai thị nữ: “Các ngươi đi mau!"
Dứt lời, nàng vận nội lực mang theo Tư Hàm Ngọc không phân phương hướng lảo đảo chạy ra ngoài cánh rừng.
Tây Lương Mạt không quen đường nơi này, càng không biết có còn con gấu thứ ba hoặc mãnh thú nào xuất hiện hay không.
Nhưng lúc này, nàng chỉ có thể chạy, không ngừng chạy, cho dù mùi máu tỏa ra từ người Tư Hàm Ngọc chính là chỉ điểm tốt nhất hấp dẫn dã thú.
Mãnh thú bị thương sẽ càng theo đuổi con mồi của mình.
“Gào —!"
Tây Lương Mạt cõng Tư Hàm Ngọc chạy một đường, không biết đã chạy bao xa nhưng luôn cảm thấy phía sau có tiếng gào của gấu, cảm nhận trên lưng không ngừng có một dòng chất lỏng nóng chảy xuống, thấm ướt cái áo bằng vải bông của nàng, trong lòng nàng càng lo lắng, ép chính mình phải tỉnh táo lại.
Không được, không thể tiếp tục chạy như vậy, chính nàng không sao nhưng Hàm Ngọc chịu không nổi, Hàm Ngọc cần đại phu, với tốc độ chảy máu thế này không bao lâu Hàm Ngọc sẽ mất mạng.
Tây Lương Mạt thở gấp, toàn thân đầm đìa mồ hôi, nàng thay đổi sắc mặt, tỉ mỉ đánh giá hoàn cảnh xung quanh đối chiếu với đường mình vừa đi. Hôm nay không có mặt trời, nàng không cách nào phân biệt phương hướng của mình, chỉ có thể sơ lược nhìn một chút hướng mọc của cỏ rêu trong rừng rồi lần nữa cõng Tư Hàm Ngọc chạy nhanh về phía khu vực săn bắn.
Có lẽ Tư Hàm Ngọc bị lay động tỉnh lại, nàng mơ hồ phát ra tiếng: “Tẩu tẩu…"
“Hàm Ngọc… phù… Đừng sợ… Một lát nữa, một lát nữa sẽ ra ngoài, tẩu tẩu dẫn muội đi tìm đại phu!"
Tư Hàm Ngọc hơi run run: “Chúng ta… chạy thoát rồi sao?"
Tây Lương Mạt vừa chạy vừa nói: “Ừ!"
Cuối cùng Tư Hàm Ngọc cũng như được thả lỏng: “Tẩu tẩu… không sao là tốt rồi, Hàm Ngọc hơi buồn ngủ."
Tây Lương Mạt hoảng sợ, vội vàng lung lay lưng, nói như dỗ dành: “Đừng ngủ, Hàm Ngọc, nghìn vạn lần đừng ngủ, ngủ rồi muội sẽ không thấy được mẫu phi, cũng sẽ không thấy được ca ca nữa!"
Tư Hàm Ngọc thì thầm, âm thanh ngày càng thấp, mang theo tiếng khóc ấm ức: “Nhưng mà… Nhưng mà Hàm Ngọc đau quá, tẩu tẩu, Hàm Ngọc đau quá, Hàm Ngọc chảy rất nhiều máu… rất nhiều…"
Gió lạnh cạo qua mặt Tây Lương Mạt giống một thanh dao sắc nhỏ, khiến nàng cảm thấy đau đớn không gì sánh được.
Nàng cắn môi, lạnh lùng nói: “Hàm Ngọc, nếu muội ngủ, tẩu tẩu sẽ ném muội cho gấu ăn! Lát nữa chúng ta sẽ tới khu săn bắn, chỗ săn nhất định có người đang vây săn, muội nhịn một chút!"
Tư Hàm Ngọc mơ màng ừm một tiếng, bỗng lại nghĩ tới cái gì, yếu ớt nỉ non: “Tẩu tẩu, đừng đi khu săn… nguy hiểm…"
Tây Lương Mạt cắn răng, lần thứ hai đề khí nhanh chân hơi: “Không, không… nguy hiểm!"
Vận động quá mạnh khiến nàng thở không thông, nhưng nàng cố gắng khiến giọng nói mình nghe có vẻ bình tĩnh, tự tin.
Nàng đương nhiên biết xông vào khu vực săn bắn nguy hiểm đến mức nào, bất cứ lúc nào cũng có tên kiếm không có mắt bắn tới, hơn nữa rất nhiều bẫy rập, thế nhưng nàng phải đi!
Nha đầu trên lưng không nhắc lại nữa, cũng không biết có phải đã hôn mê hay không, điều duy nhất Tây Lương Mạt có thể cảm nhận được là máu nàng vẫn chưa từng ngừng chảy.
Người trên lưng dường như ngày càng nặng, giống như linh hồn thiếu na dần đi xa, chỉ để lại thể xác.
Tây Lương Mạt kiên trì, tiếp tục chạy về phía khu vực săn bắn, xa xa đã có thể nghe thấy tiếng vó ngựa.
Tây Lương Mạt vui mừng nói với Tư Hàm Ngọc ở trên lưng: “Được rồi, có người, Hàm Ngọc muội kiên trì một lát nữa thôi."
Nhưng không có ai đáp lại nàng.
Tây Lương Mạt cảm thấy trên lưng mình đã hoàn toàn lạnh lẽo, nàng đỏ vành mắt, vẫn thì thầm: “Hàm Ngọc, chờ một lát, tẩu tẩu sẽ dẫn muội về nhà, dẫn muội đi xem đại phu."
Nàng cẩn thận cõng Tư Hàm Ngọc, vận đủ mười phần nội lực trong đan điền, sau đó trực tiếp phi thân lên cây, chảy vội vào giữa khu vực săn bắn.
…
Trong bãi săn Mân Sơn.
“Xoẹt!" Mũi tên sắc cắt qua không khí phát ra tiếng rít bén nhọn.
Một con chim đang bay rơi phịch xuống đất.
Tiểu Đàm Tử hưng phấn đeo một túi tên dẫn tiểu thái giám đi nhặt con mồi, chạy về dâng cho chủ tử mình như hiến của quý.
“Thái Tử gia, trúng rồi, lần này là một con chim trĩ!"
“Vừa rồi trúng một con cáo!"
“Cả nai nữa!"
“Thái Tử gia thật lợi hại, lần này nhất định là Thái Tử gia đoạt khôi thủ!"
Trên người tiểu thái giám cùng bọn Ngự Lâm thị vệ đã có không ít con mồi, tranh nhau nịnh nọt Tư Thừa Kiền.
Tư Thừa Kiền thu hồi Hắc Vũ cung của mình, nhàn nhạt cười: “Tốt, nếu lần này bản cung đạt được khôi thủ trong yến ngày xuân, nhất định sẽ thưởng mỗi người các ngươi mười lượng bạc, thưởng mỗi người một vò rượu ngon!"
Mân Sơn này ngày thường không cho dân chúng vào săn thú, chim thú bên trong bay nhảy tự nhiên, nuôi béo tốt, tiện cho bọn họ thu hoạch phong phú.
Mọi người đang hoan hô lại nghe rừng cây cách đó không xa vang lên tiếng xột xoạt.
Tiểu Đàm Tử lập tức hưng phấn hét to: “Oa, nghe động tĩnh nói không chừng là loại chim to như diều hâu đấy!"
Tư Thừa Kiền cười thầm trong lòng, mùa xuân Mân Sơn lấy đâu ra loại chim thần vùng lãnh nguyên như diều hâu, có điều nghe động tĩnh nói không chừng là loại chim sống về đêm như chim cú nào bị đánh thức cũng có khả năng!
“Bắn nó!"
“Bắn nó!"
Bọn thị vệ đồng thanh kêu lên.
Tư Thừa Kiền ngứa tay, hôm nay hắn còn chưa săn được con ác điểu nào, nếu có thể bắn được một con cũng là chuyện vui.
Hắn lập tức giương cung cài tên, nhắm về phía lá cây lay động, đầu ngón tay dùng sức, dây cung căng cứng. Lay động càng lúc càng lớn, một cái bóng cũng xuất hiện trong nháy mắt, đáy mắt Tư Thừa Kiền lóe lên một tia tàn khốc, đầu ngón tay buông lỏng, mũi tên dài mang lông đen đột nhiên bắn thẳng về phía cái bóng vừa nhảy ra..
Nhưng một giây sau, hắn bỗng cảm thấy không đúng, kia đâu có phải chim, rõ ràng là bóng người.
Thị vệ tinh mắt khác cũng phát hiện không đúng, lập tức kinh hô: “Có thích khách!"
Nhất thời, tất cả thị vệ rút kiếm, bọn họ có bài bản chia làm hai nhóm, một nhóm xông lên bao vây người kia, một nhóm giương cung cài tên bày đội hình chắn trước mặt Tư Thừa Kiền.
Tây Lương Mạt vừa chạy ào vào bãi săn đã nghe tiếng người léo nhéo, nàng lập tức cõng Tư Hàm Ngọc chạy tới, đang chuẩn bị nhảy khỏi rừng cây thì cảm giác một đạo sát khí mãnh liệt phóng tới trước mặt.
Tây Lương Mạt sớm có tâm lý chuẩn bị, biết sẽ gặp phải mũi tên, lập tức nghiêng người trong chớp mắt, cái đuôi lông vũ đen của mũi tên đoạt mệnh gần như quét qua vai.
Nàng cõng Tư Hàm Ngọc từ trên cây nhảy xuống, đồng thời khàn giọng hét lớn: “Quận Chúa Tư Hàm Ngọc Đức Vương phủ cùng Trinh Mẫn Quận Chúa phủ Tĩnh Quốc Công ở đây!"
Tây Lương Mạt phản ứng cực nhanh, nếu nàng hô ngừng tay có lẽ căn bản chẳng ai nghe lời nàng, trực tiếp đâm tới vô số đao kiếm trước khi nàng kịp hạ xuống đất. Nếu vậy, trên lưng nàng còn cõng một người nào có thể hoàn toàn bảo vệ mình hoặc Tư Hàm Ngọc, không tránh khỏi bị thương. Nhưng nàng hô danh hào của mình và Tư Hàm Ngọc, thị vệ bên dưới nghe thấy đao kiếm trong tay sẽ đồng loạt dừng, không lập tức chém tới.
Chính trong một giây đó đã đủ để Tây Lương Mạt nắm bắt cơ hội, bình an hạ xuống, gọn gàng ôm Tư Hàm Ngọc về phía trước, lần thứ hai hét lớn: “Chúng ta gặp dã thú tập kích, khẩn cầu quý chủ nhân cứu giúp, Đức Vương phủ cùng phủ Tĩnh Quốc Công tất có hậu tạ."
Bọn thị vệ vốn còn đăng cực căng thẳng, chỉ sợ thích khách dùng kế, nhưng nghe rõ giọng nữ kia, lại đánh giá bọn họ toàn thân dính máu nhếch nhác nhưng ăn mặc hoa mỹ, vừa nhìn đã biết là con gái quý tộc, lập tức hơi buông đao kiếm.
Tây Lương Mạt liếc thấy bọn họ tuy vẫn vây quanh mình nhưng rõ ràng đã lơi lỏng phòng vệ, liền biết nguy cơ ban đầu đã qua, nàng lần thứ hai thành khẩn lo lắng nói: “Mau, các vị, xin hãy giúp bản Quận Chúa cứu người trước, nếu có bất cứ liên quan gì, va chạm quý nhân, bản Quận Chúa sẽ tự tới cửa xin lỗi."
Lúc này, một bóng người cao gầy đi ra khỏi đám thị vệ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô gái trước mặt: “Thì ra là ngươi?"
Tây Lương Mạt nhìn thị vệ đươc huấn luyện bài bản, mặc quân phục Ngự lâm đã biết nhất định là quý nhân hoàng gia, chỉ không biết là đệ tử vương tộc nhà ai hay hoàng tử đi săn, không ngờ lại gặp người quen cũ.
“Thái Tử gia?" Tây Lương Mạt kinh ngạc, sau đó vui mừng thoáng qua đáy mắt, ngay cả giọng nói cũng kích động cao lên: “Thật tốt quá, Thái Tử gia, vài vị tiểu thư nhà đại thần chúng ta vừa bị gấu tập kích bên dòng suối sườn núi, hiện nay không biết nhóm nữ quyến thế nào, còn Hàm Ngọc đã mất máu hôn mê, xin Thái Tử gia mau dẫn Hàm Ngọc đi gặp thái y."
“Gấu?" Tư Thừa Kiền sửng sốt, vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn Mân Sơn rất ít nuôi dưỡng loại dã thú hung dữ như vậy, hoặc phải nói không cho phép mãnh thú tồn tại, sao đột nhiên lại xuất hiện gấu?
Thế nhưng hắn cúi đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ nằm trong lòng Tây Lương Mạt, gương mặt dính máu quả thật là Tư Hàm Ngọc.
Tư Thừa Kiền nhướng mày, lập tức sai Tiểu Đàm Tử: “Ba chuyện, thứ nhất, lập tức mời ngự y tới đây; thứ hai, báo cho phụ hoàng và tất cả gia quyến đại thần chuyện trên Mân Sơn có gấu đả thương người, nhắc nhở mọi người cẩn thận; thứ ba, lập tức phái người cầm cung săn tới dòng suối lưng chừng núi tìm kiếm người sống sót, đồng thời bắt giết con gấu!"
Nếu lúc bình thường, phản ứng bình tĩnh của Tư Thừa Kiền nhất định khiến Tây Lương Mạt ghé mắt, nhưng lúc này nàng chỉ biết ôm chặt Tư Hàm Ngọc, nhẹ giọng run run an ủi thiếu nữ trong lòng: “Hàm Ngọc, không sao nữa rồi, chúng ta đã được cứu giúp, lát nữa ngự y đến muội nhất định sẽ không sao!"
Tư Thừa Kiền nhìn bọn họ, hơi nhăn mày, sau đó từ chỗ Tiểu Đàm Tử cầm lấy lọ thuốc chữa thương Hoàng Hậu nương nương tự mình đưa cho hắn đề phòng bất trắc tiến lên trước, định sơ cứu cho Tư Hàm Ngọc.
Thế nhưng chỉ một giây hắn chạm vào cần cổ trắng như tuyết của Tư Hàm Ngọc, tay hắn hơi dừng, đưa lại lọ thuốc kia cho Tiểu Đàm Tử, sau đó nhìn Tây Lương Mạt vẫn ôm Tư Hàm Ngọc khe khẽ nói, thở dài một tiếng: “Trinh Mẫn, ngươi nén bi thương, Hàm Ngọc Quận Chúa nàng… đi rồi."
Thật ra không cần sờ mạch Tư Hàm Ngọc, hắn vừa đi tới gần đã thấy ba vết vuốt gấu kéo từ cổ Tư Hàm Ngọc xuống tới trước ngực.
Ba vết cào kia rất sâu, gần như hoàn toàn cắt đứt động mạch cổ của Tư Hàm Ngọc, chứ chưa nói đến vết thương sâu đến mức gần như thấy được xương sườn kia.
Hẳn là bị thương không lâu sau, Tư Hàm Ngọc đã không xong rồi.
Đi rồi?
Tây Lương Mạt trong nháy mắt cảm thấy như có một chậu nước cực lạnh dội thẳng xuống đầu, kích nàng ngẩng phắt đầu lên, tàn bạo trừng Tư Thừa Kiền gào lên: “Không phải, Hàm Ngọc chỉ mất máu hôn mê, ngươi nói bậy!"
Tư Thừa Kiền chưa từng thấy Tây Lương Mạt mất không chế như vậy, hắn ngẩn ra.
Mà lúc này, thị vệ bên cạnh đã rút đao ra, lạnh giọng quát Tây Lương Mạt: “Lớn mật, không được vô lễ với Thái Tử điện hạ!"
Tây Lương Mạt căm tức nhìn bọn họ, ôm chặt Tư Hàm Ngọc không còn tiếng động trong lòng, không nói gì nữa.
Tư Thừa Kiền nhìn Tây Lương Mạt như một con thú nhỏ bị chọc giận, toàn thân đầy máu, tản ra sát ý, trong lòng bỗng có một trận rung động kỳ lạ.
Hắn chưa từng nghĩ cô gái trước mắt còn có một mặt thế này, nàng nhỏ bé, yếu ớt, mềm mại, nàng giảo hoạt, nàng âm hiểm đê tiện, nàng có tất cả tính chất đặc biệt của nữ tử lớn lên trong gia đình quyền quý, không khác gì với những nữ tử khác.
Thế nhưng, giờ phút này, nàng hung hãn như muốn cắn chết người vừa nói.
Dáng dấp nàng bảo vệ người nàng quan tâm tuyệt đối không xinh đẹp, toàn thân nhuốm máu, tóc tai tán loạn, nhưng lại có một cảm giác khiến người ta kinh sợ và cảm động.
Khiến Tư Thừa Kiền bỗng có một suy nghĩ kỳ lạ, nếu một ngày mình có thể trở thành đối tượng được nàng bảo vệ sẽ là cảm giác thế nào?
Chỉ là, suy nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất đã làm hắn giật mình, hắn lập tức vứt nó ra khỏi đầu, phất tay để đám thị vệ lui xuống. Sau đó, hắn đứng trước mặt Tây Lương Mạt, ngồi xuống nhìn về phía nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng lặp lại lần nữa: “Trinh Mẫn, Hàm Ngọc đã đi rồi, ngươi đừng ôm nàng như vậy nữa."
Tây Lương Mạt nhìn người trước mặt, khác với đôi mắt đen thuần kỳ lạ của Bách Lý Thanh, đôi mắt Tư Thừa Kiền có màu hổ phách rám nắng, nó đang lạnh như băng nhìn nàng chằm chằm.
Không có bất cứ dịu dàng nào, không có bất cứ che lấp nào, hắn chỉ đang lạnh lùng nói cho nàng sự thật.
Tây Lương Mạt ngây ra chốc lát, sau đó chậm rãi cúi đầu, vươn đầu ngón tay tới chóp mũi Tư Hàm Ngọc, nơi đó đã không còn hơi thở ấm áp ẩm ướt nào nữa.
Tây Lương Mạt như bị phỏng tay lập tức rụt về, nàng buông tầm mắt, đặt thiếu nữ trong lòng xuống đất, sau đó bỗng mở miệng: “Thần nữ quá phận, xin Thái Tử gia thứ lỗi, Hàm Ngọc thích nhất ăn mặc diễm lệ, thích sạch sẽ, lát nữa thái y tới xin Thái Tử dặn dò thái y rửa sạch vết thương trên người Hàm Ngọc, khâu lại, đổi một bộ quần áo sạch sẽ cho nàng, mang nàng đi gặp Đức Vương phi và tiểu Vương gia."
Dứt lời, nàng đứng bật dậy, sau đó bỗng cướp lấy thanh đao của thị về gần đấy nhất, trong lúc mọi người bất ngờ không đề phòng bỗng khua đao chặt đứt làn váy đã rách bươm của mình.
Bọn thị vệ kinh ngạc, lần nữa rút đao che trước mặt Tư Thừa Kiền.
Tư Thừa Kiền không khỏi ngẩn ra nhìn nàng, nhăn mày nói: “Trinh Mẫn, ngươi muốn làm gì?"
Tây Lương Mạt cầm miếng vải rách trên tay xé thành một cái dây vải, sau đó tùy tiện buộc mái tóc mất trật tự của mình lên đỉnh đầu.
Rồi nàng nhìn Tư Thừa Kiền, thản nhiên nói: “Báo Thù!"
Nàng đã không còn hứng thú giả bộ là thiếu nữ tay trói gà không chặt trước mặt Tư Thừa Kiền.
Dứt lời, Tây Lương Mạt lần nữa động thân mình, không chút khách khí tiến lên chộp lấy một cái cung của một gã thị vệ, và túi tên trên người một thị vệ khác.
Nàng không thèm nhìn bọn thị vệ đang hướng mũi đao về mình, lập tức điểm mũi chân phi thân vào rừng rậm.
Đám thị vệ Ngư Lâm Quân giật mình, bọn họ không ngờ một thiếu nữ yếu ớt như Trinh Mẫn Quận Chúa mà võ nghệ không thua kém gì bất cứ người nào trong số họ, hoặc nên nói còn cao hơn phần lớn bọn họ.
Bọn thị vệ có chút lo sợ bất an liếc nhìn Thái Tử gia, rất sợ Thái Tử gia trách mình ngay cả một nữ tử cũng không cản được.
Nhưng Tư Thừa Kiền chỉ nhìn bóng lưng nàng, vẫn nhăn mày có vẻ suy nghĩ sâu xa.
Trong một chốc khi Tây Lương Mạt cõng Tư Hàm Ngọc nhảy xuống đất, hắn đã cảm thấy Tây Lương Mạt có võ nghệ, hơn nữa võ nghệ không kém, thế nhưng vừa rồi vẻ mặt nàng không hề luống cuống, sắc mặt cũng ửng đỏ, rõ ràng vì lập tức thuyên chuyển nội lực quá mức nên đan điền có chiều hướng khí kiệt, chuyện này đối với võ giả là chuyện nguy hiểm.
Huống hồ, trong mắt nàng thấp thoáng màu đỏ tươi, dường như có nước mắt, nên hắn mới dùng giọng điệu lạnh giá kích thích nàng, cố gắng khiến nàng tỉnh táo lại, cho dù nàng khóc ra cũng tốt trút ra dòng khí kia, miễn cho nàng bị thương tới nội tạng.
Thế nhưng Tư Thừa Kiền không ngờ mình vừa nói xong, cho rằng Tây Lương Mạt sẽ vì không chịu chấp nhận chuyện này mà òa khóa, hắn thậm chí có ý định an ủi nàng, lại không ngờ nàng lập tức chấp nhận tin tức Tư Hàm Ngọc đã chét, hơn nữa nhanh chóng quyết định báo thù.
Nàng còn kiêu ngạo cướp đoạt đao tên của thị vệ rồi chạy mất!
Tư Thừa Kiền vốn nên cảm thấy tức giận vì bị mạo phạm mới đúng, thế nhưng lúc này trong lòng hắn đột nhiên lo lắng khó hiểu, rồi lập tức nói: “Các ngươi, lập tức đuổi theo Quận Chúa!"
Hắn đang định đi thì bỗng phát hiện đám thị vệ vây lấy hắn, chặn đường đi của hắn.
“Các ngươi điếc à, không nghe thấy bản cung nói sao! Tránh ra!" Tư Thừa Kiền giận dữ.
Thống lĩnh thị vệ khom người thật sâu: “Thái Từ gia, hạ quan không thể để ngài đi vào chỗ nguy hiểm, ngài thân là Thái Tử một nước, nếu có chuyện gì hạ quan không chỉ không thể đáp lại lời dặn dò của bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương, hạ quan càng không có mặt mũi nào đối mặt với bách tính thiên hạ!"
“Thái Tử điện hạ nghĩ lại!" Đám thị vệ đồng loạt quỳ xuống, nhất định không chịu nhường đường.
Tư Thừa Kiền vừa giận vừa bất đắc dĩ, lại bất lực hiểu được lời của thị vệ nói là đúng, thân bất do kỷ khiến hắn im lặng một lát, sau đó cắn răng lạnh lẽo hạ lệnh: “Đi, để lại sáu người theo bản cung, những người khác lập tức đuổi theo Trinh Mẫn Quận Chúa!"
“Vâng!"
Lúc này bọn thị vệ mới đồng loạt nhận lệnh, phân công nhau hành động.
— Đường ranh giới —
Tây Lương Mạt tay cầm đao, lưng đeo cung, một đường theo vết máu vừa rồi nàng cõng Tư Hàm Ngọc trở lại.
Vừa rồi tất cả cho rằng nàng bị kích thích quá độ, dựa vào khí phách muốn đi báo thù, nhưng chỉ có chính Tây Lương Mạt hiểu rõ nàng tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn được nữa.
Luồng tà hỏa bốc lên trong người trong một giây chấp nhận chuyện Tư Hàm Ngọc đã chết cũng hoàn toàn tiêu tan.
Cảm giác nóng rát trong đan điền cũng dần dần dịu xuống, không còn bức bối khó chịu nữa.
Mà lúc này, kẻ tiểu nhân đê tiện thả gấu kia nhất định đang đắc ý và thấp thỏm; đắc ý vì mục đích của kẻ đó đã cơ bản hoàn thành; thấp thỏm chính vì chưa xác định người muốn hại đã thực sự chết dưới âm mưu quỷ kế hay chưa.
Vì vậy lúc này kẻ đó nhất định chưa lập tức rời đi mà cố gắng đạt được kết quả xác thực.
Nếu nàng gấp rút trở về, nói không chừng có thể trực tiếp báo thù cho Hàm Ngọc!
Đáy mắt Tây Lương Mạt hiện lên sát khí lành lạnh, sau đó nhanh chân hơn, bóng người như gió thổi vận đủ khinh công lướt qua khu rừng.
Trên người đã không còn gánh nặng, lại sốt ruột báo thù, tốc độ nàng nhanh gấp đôi lúc chạy trốn con gấu tấn công, gần như thoáng cái đã bỏ lại thị vệ rất xa.
Chỉ chốc lát, từ xa xa nàng đã thấy dòng suối xảy ra chuyện, nhưng không thấy hai con gấu gào thét kia đâu, mà chỉ thấy có người đang nhanh chóng tháo dỡ hai chiếc lồng sắt.
Tây Lương Mạt dừng bước, điểm mũi chân yên lặng nhảy lên một cái cây lớn cành lá rậm rạp, từ trên chạc cây nhìn mấy người cách đó không xa.
Nếu nàng đoán không sai, những người này đã sớm vận chuyển hai con gấu nhốt trong lồng sắt lên Mân Sơn, chỉ chờ bọn họ tới bên bờ suối, đẩy bọn họ vào bẫy.
Nhưng hiện tại Tây Lương Mạt chưa xác định được đối phương nhằm vào Tư Hàm Ngọc, Cẩm Vũ, hay là… chính nàng?
Mà lúc này, nàng chăm chú nhìn, quả nhiên thấy một bóng người vô cùng quen mắt.
“Nhanh lên một chút, các ngươi tháo xong lập tức trà trộn vào đội săn, sau đó ta sẽ cùng tiểu thư quay về doanh địa!" Một ma ma già đang chỉ huy.
Bà ta nhìn về phía bóng người kia, lo lắng nói: “Không biết kết quả thế nào, ả nằm trên mặt đất đã khí vào ít khí ra nhiều, có cần thêm một đao không? Cả hai vị Quận Chúa kia nữa, hiện nay không biết thế nào!"
Giọng nói mềm mại êm ái của Tư Hàm Hương lúc này nghe có vẻ dị thường lạnh giá tàn khốc, nàng ta nói: “Hừ, không cần, tiện nhân Cẩm Vũ dù sống cũng tàn phế, bộ dáng kia làm sao có thể lại được lòng ca ca, về phần Tư Hàm Ngọc cùng Tây Lương Mạt, bản tiểu thư ngược lại muốn xem bọn chúng có vận tốt vậy không!"
Tư Hàm Hương hơi dừng, tiếc nuối xì một cái: “Ta thấy thứ lắm miệng Tư Hàm Ngọc kia bị thú cưng của ta tát cho một vuốt, hẳn sống không lâu, thật muốn nhìn vẻ mặt của mẫu phi khi thấy hai cô con gái đếu biến thành thế này, nhất định sẽ rất đặc sắc!"
Ma ma kia cười nói: “Chúc mừng tiểu thư đã báo được thù của lệnh phu nhân!"
Tư Hàm Hương nở nụ cười vừa đắc ý vừa giảo hoạt, sau đó bỗng ảo não hừ lạnh: “Tây Lương Mạt mới là kẻ gian trá đê tiện, lại dám đổi quần áo với tiện nhân Cẩm Vũ, nếu không lúc này nằm ở kia phải là ả mới đúng!"
Nàng vừa dứt lời, một tiếng xé gió vang lên, người hầu đang tháo chuồng sắt bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó đổ gục xuống đất.
“Ai!" Ma ma già vươn tay phải kéo Tư Hàm Hương, đồng thời hô hai hạ nhân khác đang ngẩn ra: “Mau bảo vệ tiểu thư!"
Thế nhưng vừa dứt lời, một mũi tên dài xé gió đến trực tiếp xuyên thấu bụng bà ta.
Tư Hàm Hương kinh hãi, vừa đỡ ma ma già vừa hoảng sợ nói: “Bà vú, ngươi sao vậy!"
Sau đó, nàng lập tức ngẩng đầu lớn tiếng hét: “Kẻ nào, đánh lén sau lưng tính gì là bản lĩnh!"
“Không tính là bản lĩnh, chỉ học theo muội muội ngươi thôi!" Một giọng nói lạnh giá mang theo trào phúng vang lên.
Tư Hàm Hương nhìn cô gái toàn thân sát khí từ trên cây nhảy xuống, chầm chậm bước về phía mình, bỗng cả kinh lùi hai bước: “Là ngươi, ngươi chưa chết!"
Tây Lương Mạt hơi nhếch khóe môi, hài hước nói: “Đúng vậy, bản Quận Chúa chưa chết, đáng tiếc quá nhỉ."
Tư Hàm Hương nhìn nàng, bỗng nói: “Ngươi… Vì sao ngươi có võ công?"
Tây Lương Mạt lấy ra một mũi tên, chậm rãi đưa lên cung, như không để tâm nói: “Muội muội cũng biết võ đấy thôi, nếu không biết võ thì làm sao giết ngươi được!"
Tư Hàm Hương tái mặt, kinh hãi nói: “Ngươi… Ngươi dám!"
Nàng vừa dứt lời, tiếng xé gió vang lên lần thứ ba, một mũi tên nhọn lấy tốc độ sét đánh trực tiếp xuyên thấu đầu bà vú của Tư Hàm Hương.
“Phập!"
Máu đỏ mang theo huyết thanh màu trắng bắn lên mặt Tư Hàm Hương.
Tư Hàm Hương dù giả dối, thủ đoạn hung ác cũng chưa từng thấy người bị bắn chết gần mình như thế, nàng gần như có thể thấy tròng mắt bà vú căng ra, nghe tiếng cạnh sắc xuyên qua xương sợ, tiếng óc phọt ra.
Mà bà vú trong khoảng khắc đấy lại bắt lấy cánh tay Tư Hàm Hương, ngã quỵ lên người nàng.
Tư Hàm Hương bị nhào lên liền ngã xuống đất, sợ hãi, buồn nôn tràn vào lòng Tư Hàm Hương, nàng nhịn không được hét lên: “A—!" Không ngừng giãy dụa, đá chân, một lúc lâu mới đá được bà vú ra.
Bà vú dường như không thể tin tiểu thư một tay mình nuôi nấng yêu thương lại vô tình như vậy, hai mắt trợn trừng nhìn nàng, há miệng muốn nói gì lại chỉ phát được hai tiếng “A…A…" rồi ngã gục, co rúm một lúc rồi không động đậy nữa.
Tây Lương Mạt liếc nhìn Tư Hàm Hương té dưới đất không ngừng thở dốc, lạnh lùng nói: “Thế nào, cảm giác người thân cận chết ngay trước mắt thế nào?"
Sau đó, nàng hơi ngừng, lại nhướng mày nói: “Đương nhiên, đối với loại người tâm như rắn rết như ngươi, chết một hai người cũng chẳng là gì."
Tư Hàm Hương thở gấp, tàn bạo trừng mắt nhìn Tây Lương Mạt: “Tâm như rắn rết, ngươi thì tốt hơn chỗ nào, cười người hôm trước hôm sau người cười, hôm nay ngươi chỉ may mắn mới phát hiện ra chúng ta mà thôi. Thế nào? Tư Hàm Ngọc chết rồi phải không? Ả chết rồi liên quan gi tới ngươi? Giả mù sa mưa, làm dáng thế làm gì, hừ!"
Tây Lương Mạt nhìn Tư Hàm Hương bỗng nhếch khóe môi, nở nụ cười suy ngẫm lạnh giá: “Đúng vậy, chúng ta đều tâm như rắn rết như nhau, không bằng để thử xem là rắn độc ăn rết độc hay rết độc cắn chết rắn độc!"
“Được!" Tư Hàm Hương không đợi nàng dứt lời bỗng rút một thanh dao găm phiếm xanh lam đâm mạnh về phía Tây Lương Mạt, động tác cực nhanh, gần như hoàn toàn không khiến người ta đoán trước.
Nhưng Tây Lương Mạt đã sớm phòng bị, Tư Hàm Hương nhanh, nàng càng nhanh hơn!
Nàng khoát tay chém thanh đao trong tay về phía Tư Hàm Hương, Tư Hàm Hương bị bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp dùng dao găm đỡ, một đỡ đã hất thanh trường đao kia ra!
“Hừ, bản lĩnh của ngươi chỉ đến thế thôi!" Tư Hàm Hương cười khẩy, đang định thả người nhào tới thì kinh ngạc phát hiện Tây Lương Mạt đã mượn một giây kia giương cung nhắm ngay mình.
Trong giây lát, mũi tên nhọn bắn thẳng về phía nàng ta.
Khoảng cách quá gần, thậm chí nàng ta không kịp xoay mình, mắt thấy mũi tên nhọn kia sẽ bắn thẳng vào đầu mình.
Tư Hàm Hương tận sức xoay người, tránh được đầu, lại trong nháy mắt cảm thấy trên vai đau nhước, giây tiếp theo nàng đã bị lực của mũi tên bắn bay ra ngoài, ngã xuống đất.
Tư Hàm Hương từ bé được chiều chuộng lớn lên, nào từng bị đau đến thế, nàng hét lên một tiếng ôm chặt vai.
Thế như ngay sau đó, một mũi tên khác lại xuyên qua đùi phải nàng, cơn đau tiếp theo khiến Tư Hàm Hương kêu thảm thiết, nàng sợ hãi lê thân thể về sau.
“Tẩu tẩu, tẩu tẩu, ngươi tha cho Hương Nhi đi, Hương Nhi biết sai rồi!"
Tây Lương Mạt liếc nàng ta, lạnh giá hung dữ mỉm cười: “Muội muội, chúng ta chơi một trò chơi được không, thời Vệ Linh Công trước kia từng lấy nô lệ làm “nhân thú" để săn bắn, hôm nay là hội săn của yến ngày xuân, chỉ săn dã thú thì thật vô vị, không bằng vậy đi, ngươi làm “nhân thú" bị săn, ta làm thợ săn được không? Nếu ngươi chạy được thì ta sẽ không giết ngươi!"
Tư Hàm Hương hoảng sợ lắc đầu: “Không, tẩu tẩu, ta không muốn!"
Kẻ ngu cũng biết Tây Lương Mạt tuyệt đối không có ý tốt!
Câu trả lời của Tây Lương Mạt chính là một kiếm xuyên thấu đùi phải nho nhỏ của Tư Hàm Hương.
“Ngươi có chạy hay không? Không chạy ta trực tiếp cho ngươi biến thành như bà vú của ngươi, rồi lột trần ngươi để ca ca của ngươi nhìn thấy tướng chết xấu nhất của ngươi!" Tây Lương Mạt lạnh lùng nói, ngữ điệu tàn khốc.
Tư Hàm Hương cực kỳ sợ hãi, không dám chống lại, chỉ sợ mình một khắc sau sẽ biến thành bộ dạng buồn nôn như bà vú, nàng xoay người lảo đảo chạy đi.
Cơn đau khiến nàng chảy máu dọc đường, nhiễm đỏ cỏ cây ven đường, giống tình cảnh của Tư Hàm Ngọc như đúc.
Tây Lương Mạt mắt lạnh nhìn tốc độ nàng ta coi như nhanh, trong lòng cười nhạt, quả nhiên ý chí sống còn của con người là vô cùng, bị thương nặng như vậy mà Tư Hàm Hương còn có thể chạy.
Nàng giương cung cài tên, chậm rì rì nhắm vào bóng người cách đó không xa, “vèo" một tiếng bắn cung.
“A!" Tư Hàm Hương hét lên một tiếng, động tác chậm lại, vẫn không ngừng chạy tới trước không dám quay đầu.
Một mũi nhọn cắt qua quần áo và da thịt nàng, toàn thân đã nhếch nhác không tả nổi, sợ hãi và lo lắng, đau nhức không thôi.
Tựa như con thú bị nhốt, bị mắc bẫy, bị thợ săn trêu đùa, tiêu khiển, nàng giãy dụa quay cuồng mà vẫn không cách nào chạy thoát khỏi sự truy đuổi của đối phương.
Cho đến khi vai nàng bị cắm thêm một mũi tên nữa, gần như chạy hết nổi ngã xuống đất, tức tối cộng thêm tuyệt vọng nhìn bóng tử thần tiến tới gần.
Tây Lương Mạt đang muốn nàng ta hưởng hết tuyệt vọng và phẫn nộ rồi mới giết nàng ta.
Khi Tây Lương Mạt lạnh lùng giơ lên cung tên lần nữa, chuẩn bị bắn thủng đầu Tư Hàm Hương thì một cái roi mềm quấn lấy cung tên của nàng.
Tư Hàm Hương tuyệt vọng ngẩng đầu, sau đó vui mừng gọi ra tiếng: “Lưu Phong ca ca, cứu muội!"
Tây Lương Mạt mắt điếc tai ngơ, tập trung nội lực lên cung tên, đánh văng ra cái roi mềm, lần thứ hai nhắm vào Tư Hàm Hương.
Một bóng người tuấn tú xuất hiện theo tiếng quát lạnh: “Mạt Nhi, dừng tay!"
Sợi roi mềm quấn lên trường cung của Tây Lương Mạt lần nữa.
Tây Lương Mạt lạnh như băng nhìn gương mặt tuấn mỹ của Tư Lưu Phong, nghiến từng chữ: “Nó giết Hàm Ngọc, buông tay!"‘
Tư Hàm Hương lập tức hét ầm lên: “Không phải, không phải, không phải muội giết Hàm Ngọc. Ca ca, huynh đừng nghe tẩu tẩu nói bậy, Hàm Ngọc vì bảo vệ nàng ta mà chết, không liên quan gì đến muội!"
Tây Lương Mạt căn bản lười để ý tới Tư Lưu Phong đang đứng trước mặt mình, đang hoài nghi nhìn mình, không chút khách khí giương cung cài tên lần nữa.
“Tây Lương Mạt, ngươi làm gì vậy!" Tư Lưu Phong bực bội nhăn mày, giữ chặt mũi tên của Tây Lương Mạt.
“Ngươi tin ta hay tin nó, lồng nhốt dã thú còn ở phía sau, ngươi từ hướng kia đi tới hẳn cũng thấy rồi chứ!" Tây Lương Mạt mặt mày tối sầm nhìn Tư Lưu Phong.
Tư Lưu Phong nhìn về phía Tư Hàm Hương người đầy máu, đáy mắt thoáng qua một tia giận và sát ý, vẻ mặt này khiến Tư Hàm Hương run rẩy toàn thân, nước mắt nàng dâng lên, điềm đạm đáng yêu nhìn Tư Lưu Phong, run rẩy nói: “Ca ca… Ca ca… Muội…. Muội chỉ là…"
Chỉ là cái gì, nàng không thể nói rõ, nhưng nàng biết Tư Lưu Phong nhất định đã phát hiện điều gì.
Tư Lưu Phong im lặng một lát, cuối cùng không buông bàn tay ngăn cản cung tên của Tây Lương Mạt, chỉ khàn giọng nói: “Người đã khuất, Mạt Nhi, Hương Nhi đã nhận được một bài học, giết nàng Hàm Ngọc cũng không sống lại được!"
Tây Lương Mạt hơi trợn mắt nhìn Tư Lưu Phong không dám tin, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ta nhất định phải giết nó thì sao?"
“Mạt Nhi!" Nét mặt Tư Lưu Phong có vẻ thoáng qua một tia đau xót: “Đừng làm khó ta, ta không thể mất đi hai muội muội trong chốc lát!"
Tây Lương Mạt quan sát Tư Lưu Phong từ trên xuống dưới, khẽ cười nhạt: “Tư Lưu Phong, ngươi thật khiến ta buồn nôn, nếu ta giết nó, có phải ngươi sẽ muốn bỏ ta không? Hử?"
Tiểu Bạch không biết bay tới từ khi nào, hung ác thét chói tai với Tư Lưu Phong.
Đúng lúc này, Tư Hàm Hương bỗng như phát hiện điều gì, hét ầm lên: “Ca ca, là con chim kia… Là ả, ả chính là nữ nhân nghe trộm trên thuyền đêm đó!"
Tác giả :
Thanh Thanh Du Nhiên