Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 80
Sau một khoảng im lặng quỷ dị, Tề Nhạc Nhân bất chấp tất cả nhìn xuống giày của mình nói: “Vấn đề tương đối phức tạp, hiện tại tôi yêu cầu một người cùng tôi diễn một vở kịch."
“Ân." Ninh Chu bình tĩnh lên tiếng, gật đầu liền nhảy hố.
Tề Nhạc Nhân không biết hắn tỏ vẻ nghe thấy, hay tỏ vẻ hắn đồng ý, cậu chỉ có thể ngẩng đầu quan sát sắc mặt Ninh Chu. Mới nhấc đầu liền chạm vào đôi mắt xanh lam kia, nói cái gì cũng quên, ánh mắt chuyển loạn.
Vốn dĩ cậu cho rằng chính mình sớm đã tiếp nhận sự thật Ninh Chu từ nam từ lâu, nhưng so với lúc vội vàng gặp trên cầu cùng với ở cửa Sở thẩm phán, giờ khắc này cậu mới chân thật cảm nhận được người mình ái mộ có đồng dạng giới tính với mình.
Làm người buồn bực chính là, người trước mắt cao hơn cậu, soái hơn cậu, đánh nhau giỏi hơn cậu, haiz mình đúng là làm người thất bại mà.
Khoan đã, Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ tới một chuyện rất nghiêm túc, vừa rồi trên đường tới quán bar cậu cảm giác được tầm mắt kia, chẳng lẽ là Ninh Chu? Trong phút chốc, sắc mặt Tề Nhạc Nhân thay đổi, đầu óc trống rỗng sau một lúc mới nghĩ đến Ninh Chu hẳn không tiến vào quán bar kia được, còn tốt, còn tốt…..
Hắc điểu của Ninh Chu phá tan sự im lặng, nó vỗ cánh bay đi bay lại trong phòng, cuối cùng dưới ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Chu mà dừng trên giá treo áo, giả làm một đồ trang trí.
“Vậy… c0i quần áo trước đi." Trong khẩn trương Tề Nhạc Nhân mở miệng liền biết mình nói sai rồi, ngốc lăng mà nhìn biểu tình nghiêm túc của Ninh Chu xuất hiện một vết nứt, hắn nhìn chằm chằm cậu, giống như cho rằng mình nghe nhầm.
Tề Nhạc Nhân ngưng trọng đối tầm mắt của hắn: “Anh không nghe lầm, chính là cởi, quần, áo."
Hay thật, cậu biết trong cảm nhận của Ninh Chu hình tượng của cậu đã thay đổi từ loại hình tiểu bạch thỏ mỹ thiếu nữ biến thành quần áo lố lăng bi3n thái gay. Thôi, cậu vẫn từ bỏ việc duy trì hình tượng tập trung hoàn thành nhiệm vụ đi.
Có đôi khi, nhân sinh chính là cái dạng này……
***
Trên đường đi “giao đồ ăn" Hi Đức vẫn luôn tự hỏi nhân sinh. Trong hai mươi năm qua hắn không hề nghi ngờ xu hướng giới tính của mình, sau khi tiến vào Thế Giới Ác Mộng, hắn dựa vào một thân cơ bắp cùng công phu trên giường giành được không ít nữ tính ưu ái, do đó có cơ hội gia nhập Sát Lục Mật Hội.
Nhưng hắn bất quá chỉ là một tiểu nhân vật, thậm chí không có đủ tư cách được ban giết chóc chi chủng. Nhưng vừa rồi, Khải Tát Lâm phu nhân xa xôi không thể với tới tự mình triệu kiến hắn, mệnh lệnh hắn hảo hảo phục vụ Hồng tiên sinh thần bí kia. Nếu Hồng tiên sinh vừa lòng, hắn liền được ban cho giết chóc chi chủng.
Hi Đức đối với điều này thập phần khát vọng. Tuy rằng được ban cho giết chóc chi chủng không đến mấy năm sẽ tử vong do giết chóc chi chủng bùng nổ; nhưng không có giết chóc chi chủng, lấy năng lực của hắn cùng nhiệm vụ cưỡng chế ngày càng nguy hiểm, hắn sợ rằng mình sẽ không vượt qua thời gian một năm.
Ngoài ra, chỉ cần không thường xuyên sử dụng giết chóc chi chủng, hơn nữa nghe đồn có nhiều phương pháp ức chế, hắn tin rằng mình có thể sống lâu thêm mấy năm.
Hạ quyết tâm Hi Đức đứng trước căn phòng nhỏ tầng hai, thầm động viên chính mình.
Hầu hạ nam nhân cùng hầu hạ nữ nhân không có khác biệt quá lớn, cùng lắm thì nhắm mắt YY thành mỹ nữ, chỉ cần hạ-chym như thần, đem người hầu hạ sướng lên mây; sau khi chuyện thành hắn có thể nhanh chóng bước l3n đỉnh cao nhân sinh! Đừng nói chỉ muốn hắn bán dưa chuột, liền tính muốn hắn bán cúc hoa, hắn cũng làm!
Trong ánh nắng chiều, Hi Đức đứng yên trước cửa, hít một hơi thật sâu nhấc tay đang tính gõ cửa.
Cánh cửa khép hờ, khe cửa lộ ra một tia sáng, còn có tiếng th0 doc r3n rỉ làm người mặt đỏ tim đập. Hi Đức như bị sét đánh ngây ngốc đứng tại chỗ, khe cửa không đến một bàn tay đối diện sofa phòng khách, dưới ánh đèn mờ nhạt ái muội, hai thân ảnh quấn quýt đang liều chết triền miên bên nhau.
Người đưa lưng về phía hắn có đường cong cơ bắp làm mạch máu sôi trào, lưng ghế sofa che khuất nửa người của anh ta, chỉ lộ ra bả vai rộng lớn cùng mái tóc đen ngắn. Nhưng dù vậy cũng nhận ra đó là một đàn ông có dáng người hoàn hảo làm người khác đố kỵ. Hồng – đang ngồi giữa hông hắn, hai tay ôm bả vai trần của hắn, một bên nỉ non bên tai hắn một bên vong tình r3n rỉ.
Hiện trường bản GV làm Hi Đức sợ ngây người, hắn đứng ở cửa không biết làm sao. Sự tồn tại của hắn nhanh chóng bị người trong nhà phát hiện, Hồng nâng khuôn mặt mê man tình triều, vũ mị cười nói: “Xin lỗi, đêm nay không cần ngươi, nếu ngươi muốn 3P thì..... Ngô!"
Nam nhân dưới thân bất mãn cắn vành tai hắn, Hồng ở bên tai trêu đùa dò hỏi hắn có phải hay không ghen tị; nam nhân ôm hắn thật chặt, dường như trừng phạt dùng sức đâm liên tục khiến hắn th0 doc không thôi, một lúc lâu sau mới nhớ chưa xử lý người ngoài cửa.
“Cút đi, trở về nói với Khải Tát Lâm phu nhân cảm tạ hảo ý của nàng…Ân a, nhẹ một chút…" Hồng nói xong, không kìm được mà ôm lấy người đàn ông nghiêng người lăn đến sofa, không để ý tới Hi Đức hỗn độn trong gió.
Hi Đức cứng đờ người, thế mà hảo hảo đóng cửa giùm họ, yên lặng đi về.
****
Vùng đất Hoàng Hôn vẫn đẹp như vậy, Hi Đức lòng đầy phiền muộn lại vô tâm thưởng thức loại phong cảnh này. Hắn thực may mắn mới tránh được một kiếp, không cần cưỡng bách chính mình ‘thượng’ gay, cúc hoa cũng an toàn; nhưng hắn lại không có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, ngược lại ẩn ẩn tiếc nuối nhàn nhạt. Hắn không khỏi hồi tưởng hình ảnh vừa rồi….. Cảm giác làm chuyện đó với nam nhân tốt như vậy sao? Hi Đức chưa từng thử qua nên không biết, về sau nếu có cơ hội có phải nên nếm thử một chút?
Hi Đức hồn nhiên không biết cánh cửa thế giới mới mở ra một khe hở, hắn thẫn thờ quay trở lại quán bar.
Theo tiếng đóng cửa vang lên, Tề Nhạc Nhân giống như con thỏ nhảy dựng khỏi người Ninh Chu, tuy có lưng ghế sofa che đậy nhưng vì hiệu quả biểu diễn hai người đều cởi áo trên, vừa rồi tứ chi giao triền Tề Nhạc Nhân mơ hồ cảm giác được…. Tầm mắt Tề Nhạc Nhân không tự chủ nhìn về phía nửa người dưới của Ninh Chu. Ánh sáng quá mờ, nhìn không rõ quần của hắn, rốt cuộc có phải ảo giác hay không?!
Ninh Chu thực sự rất trấn định —— nếu xem nhẹ lỗ tai đỏ lên của hắn mà nói —— hắn nhặt quần áo trên mặt đất, quay người mặc vào; dáng người nhìn từ đằng sau vai rộng eo hẹp thật không thể bắt bẻ, đương nhiên nhìn chính diện đẹp zai hơn. Vừa rồi Tề Nhạc Nhân không có mặt mũi nhìn nhiều, thật sự toàn bộ hành trình Ninh Chu giống như phi lễ con gái nhà lành vậy, cậu thì phải phát huy 200% kỹ thuật diễn, giả bộ dáng vẻ hưởng thụ. Nhưng trên thực tế, hai người quần cũng chưa cởi!
Thực ra Tề Nhạc Nhân cũng không dám yêu cầu Ninh Chu cởi hết, chỉ thuyết phục Ninh Chu cởi áo trên thôi cậu đã cảm thấy thẹn với lòng rồi; nhưng ngoài dự kiến chính là, Ninh Chu đáp ứng rất kiên quyết, cởi cũng dứt khoát, tuy rằng cởi xong thì giương mắt nhìn…... Nhưng khi Tề Nhạc Nhân ngồi trên đùi Ninh Chu trong đầu không thể ngăn được các loại liên tưởng, quy kết thành một câu đó là: Mình làm bẩn trong sạch của nữ thần….
“Tôi đi đây." Mặc quần áo xong Ninh Chu đưa lưng về phía cậu, cũng không quay đầu liền rời đi.
“Chờ đã!" Tề Nhạc Nhân gọi người lại, nhưng không biết nên nói gì, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu: “Cám ơn anh."
“… Đừng khách khí." Ninh Chu vẫn như cũ không quay đầu lại, bước xuống cầu thang lầu hai.
Đại hắc điểu dừng lại trên giá treo mũ áo cổ quái rầm rì một tiếng, bay đến trên vai Tề Nhạc Nhân xin thức ăn. Tề Nhạc Nhân đau lòng đồ ăn, nhưng xem phần ân tình Ninh Chu vừa mới hỗ trợ, vẫn uy nó một ngụm. Đại hắc điểu không lương tâm ngậm thức ăn trên tay cậu, vỗ cánh bay theo chủ nhân không rời đi bằng cửa chính.
Một trận gió lạnh thổi qua, Tề Nhạc Nhân hơi run lên, vội vàng mặc thêm quần áo.
Cậu vẫn còn rối rắm vấn đề kia, thời điểm vừa rồi hai người tiếp xúc thân mật, Ninh Chu có phản ứng đi? Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, cậu biết mình không thể ở cạnh Ninh Chu, loại không khí ái muội cùng người tiếp xúc khoảng cách gần, đối phương ăn mặc mát mẻ còn gọi lãng như vậy, tiểu bằng hữu căn bản cầm giữ không được.
Sau khi từ chỗ Trần Bách Thất biết được năm nay Ninh Chu mới 21 tuổi, Tề Nhạc Nhân tai họa thanh thiếu niên liền tâm thần không yên, 21 tuổi ở thế giới bên ngoài căn bản vẫn là tuổi học hành, hiện tại không chỉ bị người vô ý thức lừa gạt tình cảm còn thiếu chút nữa dao động tín ngưỡng. Lần này không nói hai lời - phối hợp diễn x4c thịt với cậu, Tề Nhạc Nhân có loại cảm giác áy náy.
Nếu Ninh Chu là nữ, cậu sẽ thỏa mãn cảm tình mà phụ trách, đào tim đào phổi cũng đối tốt với nàng. Đáng tiếc.....
Đối phương cao hơn cậu, soái hơn cậu, đánh nhau giỏi hơn cậu, hơn nữa còn là một nam nhân có tín ngưỡng kiên định.
Thật là cắt không đứt, quan hệ này càng gỡ càng rối, Tề Nhạc Nhân nằm ở trên sofa đau đầu suy nghĩ.
- -----oOo------
“Ân." Ninh Chu bình tĩnh lên tiếng, gật đầu liền nhảy hố.
Tề Nhạc Nhân không biết hắn tỏ vẻ nghe thấy, hay tỏ vẻ hắn đồng ý, cậu chỉ có thể ngẩng đầu quan sát sắc mặt Ninh Chu. Mới nhấc đầu liền chạm vào đôi mắt xanh lam kia, nói cái gì cũng quên, ánh mắt chuyển loạn.
Vốn dĩ cậu cho rằng chính mình sớm đã tiếp nhận sự thật Ninh Chu từ nam từ lâu, nhưng so với lúc vội vàng gặp trên cầu cùng với ở cửa Sở thẩm phán, giờ khắc này cậu mới chân thật cảm nhận được người mình ái mộ có đồng dạng giới tính với mình.
Làm người buồn bực chính là, người trước mắt cao hơn cậu, soái hơn cậu, đánh nhau giỏi hơn cậu, haiz mình đúng là làm người thất bại mà.
Khoan đã, Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ tới một chuyện rất nghiêm túc, vừa rồi trên đường tới quán bar cậu cảm giác được tầm mắt kia, chẳng lẽ là Ninh Chu? Trong phút chốc, sắc mặt Tề Nhạc Nhân thay đổi, đầu óc trống rỗng sau một lúc mới nghĩ đến Ninh Chu hẳn không tiến vào quán bar kia được, còn tốt, còn tốt…..
Hắc điểu của Ninh Chu phá tan sự im lặng, nó vỗ cánh bay đi bay lại trong phòng, cuối cùng dưới ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Chu mà dừng trên giá treo áo, giả làm một đồ trang trí.
“Vậy… c0i quần áo trước đi." Trong khẩn trương Tề Nhạc Nhân mở miệng liền biết mình nói sai rồi, ngốc lăng mà nhìn biểu tình nghiêm túc của Ninh Chu xuất hiện một vết nứt, hắn nhìn chằm chằm cậu, giống như cho rằng mình nghe nhầm.
Tề Nhạc Nhân ngưng trọng đối tầm mắt của hắn: “Anh không nghe lầm, chính là cởi, quần, áo."
Hay thật, cậu biết trong cảm nhận của Ninh Chu hình tượng của cậu đã thay đổi từ loại hình tiểu bạch thỏ mỹ thiếu nữ biến thành quần áo lố lăng bi3n thái gay. Thôi, cậu vẫn từ bỏ việc duy trì hình tượng tập trung hoàn thành nhiệm vụ đi.
Có đôi khi, nhân sinh chính là cái dạng này……
***
Trên đường đi “giao đồ ăn" Hi Đức vẫn luôn tự hỏi nhân sinh. Trong hai mươi năm qua hắn không hề nghi ngờ xu hướng giới tính của mình, sau khi tiến vào Thế Giới Ác Mộng, hắn dựa vào một thân cơ bắp cùng công phu trên giường giành được không ít nữ tính ưu ái, do đó có cơ hội gia nhập Sát Lục Mật Hội.
Nhưng hắn bất quá chỉ là một tiểu nhân vật, thậm chí không có đủ tư cách được ban giết chóc chi chủng. Nhưng vừa rồi, Khải Tát Lâm phu nhân xa xôi không thể với tới tự mình triệu kiến hắn, mệnh lệnh hắn hảo hảo phục vụ Hồng tiên sinh thần bí kia. Nếu Hồng tiên sinh vừa lòng, hắn liền được ban cho giết chóc chi chủng.
Hi Đức đối với điều này thập phần khát vọng. Tuy rằng được ban cho giết chóc chi chủng không đến mấy năm sẽ tử vong do giết chóc chi chủng bùng nổ; nhưng không có giết chóc chi chủng, lấy năng lực của hắn cùng nhiệm vụ cưỡng chế ngày càng nguy hiểm, hắn sợ rằng mình sẽ không vượt qua thời gian một năm.
Ngoài ra, chỉ cần không thường xuyên sử dụng giết chóc chi chủng, hơn nữa nghe đồn có nhiều phương pháp ức chế, hắn tin rằng mình có thể sống lâu thêm mấy năm.
Hạ quyết tâm Hi Đức đứng trước căn phòng nhỏ tầng hai, thầm động viên chính mình.
Hầu hạ nam nhân cùng hầu hạ nữ nhân không có khác biệt quá lớn, cùng lắm thì nhắm mắt YY thành mỹ nữ, chỉ cần hạ-chym như thần, đem người hầu hạ sướng lên mây; sau khi chuyện thành hắn có thể nhanh chóng bước l3n đỉnh cao nhân sinh! Đừng nói chỉ muốn hắn bán dưa chuột, liền tính muốn hắn bán cúc hoa, hắn cũng làm!
Trong ánh nắng chiều, Hi Đức đứng yên trước cửa, hít một hơi thật sâu nhấc tay đang tính gõ cửa.
Cánh cửa khép hờ, khe cửa lộ ra một tia sáng, còn có tiếng th0 doc r3n rỉ làm người mặt đỏ tim đập. Hi Đức như bị sét đánh ngây ngốc đứng tại chỗ, khe cửa không đến một bàn tay đối diện sofa phòng khách, dưới ánh đèn mờ nhạt ái muội, hai thân ảnh quấn quýt đang liều chết triền miên bên nhau.
Người đưa lưng về phía hắn có đường cong cơ bắp làm mạch máu sôi trào, lưng ghế sofa che khuất nửa người của anh ta, chỉ lộ ra bả vai rộng lớn cùng mái tóc đen ngắn. Nhưng dù vậy cũng nhận ra đó là một đàn ông có dáng người hoàn hảo làm người khác đố kỵ. Hồng – đang ngồi giữa hông hắn, hai tay ôm bả vai trần của hắn, một bên nỉ non bên tai hắn một bên vong tình r3n rỉ.
Hiện trường bản GV làm Hi Đức sợ ngây người, hắn đứng ở cửa không biết làm sao. Sự tồn tại của hắn nhanh chóng bị người trong nhà phát hiện, Hồng nâng khuôn mặt mê man tình triều, vũ mị cười nói: “Xin lỗi, đêm nay không cần ngươi, nếu ngươi muốn 3P thì..... Ngô!"
Nam nhân dưới thân bất mãn cắn vành tai hắn, Hồng ở bên tai trêu đùa dò hỏi hắn có phải hay không ghen tị; nam nhân ôm hắn thật chặt, dường như trừng phạt dùng sức đâm liên tục khiến hắn th0 doc không thôi, một lúc lâu sau mới nhớ chưa xử lý người ngoài cửa.
“Cút đi, trở về nói với Khải Tát Lâm phu nhân cảm tạ hảo ý của nàng…Ân a, nhẹ một chút…" Hồng nói xong, không kìm được mà ôm lấy người đàn ông nghiêng người lăn đến sofa, không để ý tới Hi Đức hỗn độn trong gió.
Hi Đức cứng đờ người, thế mà hảo hảo đóng cửa giùm họ, yên lặng đi về.
****
Vùng đất Hoàng Hôn vẫn đẹp như vậy, Hi Đức lòng đầy phiền muộn lại vô tâm thưởng thức loại phong cảnh này. Hắn thực may mắn mới tránh được một kiếp, không cần cưỡng bách chính mình ‘thượng’ gay, cúc hoa cũng an toàn; nhưng hắn lại không có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, ngược lại ẩn ẩn tiếc nuối nhàn nhạt. Hắn không khỏi hồi tưởng hình ảnh vừa rồi….. Cảm giác làm chuyện đó với nam nhân tốt như vậy sao? Hi Đức chưa từng thử qua nên không biết, về sau nếu có cơ hội có phải nên nếm thử một chút?
Hi Đức hồn nhiên không biết cánh cửa thế giới mới mở ra một khe hở, hắn thẫn thờ quay trở lại quán bar.
Theo tiếng đóng cửa vang lên, Tề Nhạc Nhân giống như con thỏ nhảy dựng khỏi người Ninh Chu, tuy có lưng ghế sofa che đậy nhưng vì hiệu quả biểu diễn hai người đều cởi áo trên, vừa rồi tứ chi giao triền Tề Nhạc Nhân mơ hồ cảm giác được…. Tầm mắt Tề Nhạc Nhân không tự chủ nhìn về phía nửa người dưới của Ninh Chu. Ánh sáng quá mờ, nhìn không rõ quần của hắn, rốt cuộc có phải ảo giác hay không?!
Ninh Chu thực sự rất trấn định —— nếu xem nhẹ lỗ tai đỏ lên của hắn mà nói —— hắn nhặt quần áo trên mặt đất, quay người mặc vào; dáng người nhìn từ đằng sau vai rộng eo hẹp thật không thể bắt bẻ, đương nhiên nhìn chính diện đẹp zai hơn. Vừa rồi Tề Nhạc Nhân không có mặt mũi nhìn nhiều, thật sự toàn bộ hành trình Ninh Chu giống như phi lễ con gái nhà lành vậy, cậu thì phải phát huy 200% kỹ thuật diễn, giả bộ dáng vẻ hưởng thụ. Nhưng trên thực tế, hai người quần cũng chưa cởi!
Thực ra Tề Nhạc Nhân cũng không dám yêu cầu Ninh Chu cởi hết, chỉ thuyết phục Ninh Chu cởi áo trên thôi cậu đã cảm thấy thẹn với lòng rồi; nhưng ngoài dự kiến chính là, Ninh Chu đáp ứng rất kiên quyết, cởi cũng dứt khoát, tuy rằng cởi xong thì giương mắt nhìn…... Nhưng khi Tề Nhạc Nhân ngồi trên đùi Ninh Chu trong đầu không thể ngăn được các loại liên tưởng, quy kết thành một câu đó là: Mình làm bẩn trong sạch của nữ thần….
“Tôi đi đây." Mặc quần áo xong Ninh Chu đưa lưng về phía cậu, cũng không quay đầu liền rời đi.
“Chờ đã!" Tề Nhạc Nhân gọi người lại, nhưng không biết nên nói gì, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hóa thành một câu: “Cám ơn anh."
“… Đừng khách khí." Ninh Chu vẫn như cũ không quay đầu lại, bước xuống cầu thang lầu hai.
Đại hắc điểu dừng lại trên giá treo mũ áo cổ quái rầm rì một tiếng, bay đến trên vai Tề Nhạc Nhân xin thức ăn. Tề Nhạc Nhân đau lòng đồ ăn, nhưng xem phần ân tình Ninh Chu vừa mới hỗ trợ, vẫn uy nó một ngụm. Đại hắc điểu không lương tâm ngậm thức ăn trên tay cậu, vỗ cánh bay theo chủ nhân không rời đi bằng cửa chính.
Một trận gió lạnh thổi qua, Tề Nhạc Nhân hơi run lên, vội vàng mặc thêm quần áo.
Cậu vẫn còn rối rắm vấn đề kia, thời điểm vừa rồi hai người tiếp xúc thân mật, Ninh Chu có phản ứng đi? Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, cậu biết mình không thể ở cạnh Ninh Chu, loại không khí ái muội cùng người tiếp xúc khoảng cách gần, đối phương ăn mặc mát mẻ còn gọi lãng như vậy, tiểu bằng hữu căn bản cầm giữ không được.
Sau khi từ chỗ Trần Bách Thất biết được năm nay Ninh Chu mới 21 tuổi, Tề Nhạc Nhân tai họa thanh thiếu niên liền tâm thần không yên, 21 tuổi ở thế giới bên ngoài căn bản vẫn là tuổi học hành, hiện tại không chỉ bị người vô ý thức lừa gạt tình cảm còn thiếu chút nữa dao động tín ngưỡng. Lần này không nói hai lời - phối hợp diễn x4c thịt với cậu, Tề Nhạc Nhân có loại cảm giác áy náy.
Nếu Ninh Chu là nữ, cậu sẽ thỏa mãn cảm tình mà phụ trách, đào tim đào phổi cũng đối tốt với nàng. Đáng tiếc.....
Đối phương cao hơn cậu, soái hơn cậu, đánh nhau giỏi hơn cậu, hơn nữa còn là một nam nhân có tín ngưỡng kiên định.
Thật là cắt không đứt, quan hệ này càng gỡ càng rối, Tề Nhạc Nhân nằm ở trên sofa đau đầu suy nghĩ.
- -----oOo------
Tác giả :
Bạc Mộ Băng Luân