Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam
Chương 24: Sự kiện ở quán lề đường
Trầm Huyên vĩnh viễn sẽ không quên đêm sinh nhật hai mươi hai tuổi kia, hắn, một nam nhân cực kỳ sĩ diện, một kẻ xem mặt mũi còn quan trọng hơn cả tính mạng, lại đi làm ra một chuyện vô cùng ngu xuẩn, đánh mất cả tôn nghiêm quý giá nhất của bản thân.
Hắn sau khi ôm Vệ Đinh về phòng ngủ, liền cấp tốc cởi quần áo, tự lột sạch mình xong, lại sáp tới lột luôn Vệ Đinh, chỉ trong chốc lát, cả hai đều trong trạng thái của Adam.
Hắn nghĩ gì, Vệ Đinh làm sao không hiểu, giả vờ kháng cự qua loa liền ngoan ngoãn thuận theo hắn .
Hai người hôn môi, hôn đến không còn biết trời trăng mây nước, cho đến lúc cả hai đều cảm thấy nghẹt thở, 4 cánh môi mới lưu luyến rời nhau. Nụ hôn kích tình vừa kết thúc, thân thể họ liền có phản ứng, tự nhiên sẽ làm đến chuyện kia.
Bởi vì trong nhà không có gel bôi trơn, bọn họ đành dùng sữa tắm thay thế. Hai người đều là lần đầu làm chuyện ấy ấy, lóng ngóng như lính mới vào nghề, chỉ biết dựa vào bản năng chậm rãi thăm dò. Nhưng Trầm Huyên vốn luôn nóng nảy, hắn trút cả đống sữa tắm thoa lên bảo bối, sau đó áp Vệ Đinh dưới thân, hạ thể hai người chặt chẽ tiếp xúc nhau, hắn một bên hôn môi Vệ Đinh, một bên nâng mông đối phương lần tìm mật động chui vào.
Không biết có phải do dùng sữa tắm quá liều hay không mà cứ trượt suốt, tiểu đệ đệ mỗi lần xông lên đều đột ngột bẻ lái sang một bên, chui mấy lần vẫn thất bại.
Ban đầu hắn còn bình tĩnh, kêu gọi Vệ Đinh hỗ trợ tiểu đệ đệ hắn công thành mà vào.
Vệ Đinh trợn mắt, phớt lờ hắn.
Đối phương đã không hợp tác, chỉ có thể dựa vào bản thân.
Hắn cho tay thâm nhập vào bên trong Vệ Đinh, khuếch trương một chút, chờ đối phương thích ứng liền rút ngón tay ra, thay bằng tiểu đệ đệ của mình.
Sau đó, mọi chuyện vẫn y như cũ!
Tiểu đệ đệ vừa tới gần hoa cúc liền trượt qua một bên, hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, không khỏi khẩn trương lên.
Nhưng càng khẩn trương, thì càng dễ hỏng ăn, mấy lần không thành công, tiểu đệ đệ cư nhiên gục luôn!
Chuyện này với hắn mà nói là một đả kích động trời, hắn nhìn Vệ Đinh định tìm kiếm chút an ủi, nhưng không ngờ đả kích lớn hơn nữa còn ở phía sau.
Vệ Đinh rời giường, ném cho hắn một ánh mắt khinh thường đến cực độ, rồi chạy vào phòng tắm rửa mông.
Ánh mắt khinh thường kia, giống như sấm sét giữa trời quang, không chút khoan nhượng mà giáng xuống, khiến hắn ngốc lăng tại chỗ.
Vệ Đinh rửa mông xong đi ra, thấy hắn vẫn đang ngồi đực trên giường, dường như còn chưa hoàn hồn.
Thấy hắn tội tội, Vệ Đinh có điểm không đành lòng, viết vài chữ lên giấy đưa cho hắn — muốn tiếp tục không? Nếu ngươi thật sự không làm được, thôi thì để ta đi……(em dám điên loan đảo phượng kà =))))))))
Nhìn nội dung trên tờ giấy, Trầm Huyên mặt đầy hắc tuyến, nhưng không nói lời nào. Một lát sau mới ôm Vệ Đinh vào lòng, tắt đèn ngủ.
Trong bóng đêm, hắn cố gắng tự biện minh cho mình: Không phải không có năng lực, mà là trạng thái không tốt. Hôm nay mệt mỏi cả ngày, buổi chiều lại nốc nhiều rượu như vậy, không uể oải mới lạ. Chờ ta nghỉ ngơi khỏe lại, sẽ cho tiểu tử kia mở mang tầm nhìn với sự lợi hại của ta.
Đây quả là một đêm xảy ra đủ thứ chuyện.
Sở Hiểu Phong và Cung Nghị ở lại bệnh viện trông nom Cung papa, thức trắng cả đêm.
Trầm Huyên và Vệ Đinh ôm nhau nằm trên giường, mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ, trằn trọc thật lâu vẫn chưa ngủ được.
Cố An bị Trần Mặc tha đi, lúc này đang gây sóng gió ở một quán ăn.
Sau khi hắn bị lôi khỏi tiệm hoa, hai người không về nhà, mà ghé vào một hàng ăn bên đường.
Trần Mặc tính ưa sạch sẽ, bình thường chỉ ra vào những khách sạn nhà hàng xa hoa, có thể chịu tới nơi này, hoàn toàn là vì chiều ý Cố An, có điều hắn không ngờ vừa bước vào liền sinh chuyện.
Hàng ăn ngoài trời này quả thật buôn may bán đắc, nhìn từ xa, dường như chỗ ngồi đều chật kín người, đặc biệt những vị trí gần quạt máy căn bản không còn trống.
Cố An kéo Trần Mặc đi tới đi lui, mãi vẫn chưa chịu tìm một chỗ ngồi xuống. Trần Mặc trong lòng nghi hoặc nhưng không hỏi gì, cứ theo hắn đảo mấy vòng.
Đám khách ngồi ở một cái bàn gần quạt máy đột nhiên đứng lên rời đi, Cố An nhanh chóng vọt qua, đặt mông ngồi xuống, hướng về phía một nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa hô to: “Tiểu đệ, mau tới dọn bàn a."
Tiểu đệ kia dạ một tiếng, liền chạy tới dọn bàn.
Cố An lại vẫy vẫy Trần Mặc, gân cổ: “Trần tổng, còn đứng đó làm gì, chỗ này có quạt máy nga! Chúng ta chỉnh cho nó quay một chỗ!"
Hô hào đã rồi ngang nhiên chỉnh quạt đứng yên.
Tầm mắt mọi người nhất tề bắn tới, Trần Mặc nhíu mày, cảm thấy mất mặt chết đi được.
Hắn nỗ lực không để ý đến ánh mắt khinh bỉ và những lời xì xầm chỉ trích của người khác, thong thả tao nhã rảo bước đi tới.
Tiểu đệ còn đang dọn bàn, trên bàn vẫn rải rác đồ ăn thừa, Trần Mặc nhìn mà mi mắt giật không ngừng. Cố An bảo hắn ngồi xuống, hắn cứ y như bị yểm bùa, đứng đơ ra tại chỗ.
Lúc này có vài người đi tới, nhìn Cố An với vẻ khó hiểu. Một người trong đó nói với tiểu đệ kia: “Phục vụ, chúng ta còn chưa ăn xong, chỉ là đi WC, sao ngươi dọn sạch sẽ thế kia?"
Tiểu đệ ngẩn người, chỉ về phía Cố An: “Hắn gọi ta đến dọn a."
Người nọ lại hỏi Cố An: “Ngươi gọi phục vụ dọn bàn của bọn ta làm gì?"
Cố An lập tức giả ngu, đứng lên kéo Trần Mặc đi về phía trước, miệng còn không quên oán giận: “Trần tổng, ta đã nói chỗ đó có người ngồi rồi mà ngươi không chịu tin. Bỏ đi, chúng ta đổi chỗ, cùng lắm thì không có quạt máy."
Trần Mặc vẻ mặt hắc tuyến, hận không thể bóp chết hắn.
Sau khi hai người lượn một vòng trong quán, mới tìm được một chỗ mà quạt máy triệt để không thổi tới.
Trần Mặc rút khăn tay ra, lau muốn mòn cái ghế mới chịu ngồi xuống. Cố An ngồi một bên nhìn mà khóe miệng giật đến méo xệch, gọi phục vụ, chọn vài món, rồi chờ dọn lên.
Bởi vì quán ăn này rất đông khách, hai người đợi cả nửa tiếng đồng hồ, đồ ăn mới mang ra.
Bà chủ cầm một quyển sổ nhỏ hỏi: “Hai vị muốn uống gì?"
Trần Mặc vô cùng tao nhã phun ra hai chữ: “Vang đỏ."
Bà chủ liếc hắn, ánh mắt hệt như đang nhìn một tên thần kinh, tiếp theo nhìn phía Cố An, lại hỏi: “Vị này muốn uống gì? Rượu nếp, bia, hay nước ngọt?"
“Hai chai bia, ướp lạnh một chút ."
“Chờ tí, sẽ có ngay." Bà chủ quán đáp ứng xong lại đến bàn khác, trước khi đi không quên ném cho Trần Mặc một ánh nhìn khinh bỉ.
Hồi trưa nốc rượu quá nhiều, căn bản không có ăn gì, lúc này Cố An thật sự rất đói, hoàn toàn không thèm để ý tới hình tượng, lập tức cầm đũa, bắt đầu ngốn lấy ngốn để.
Về phần Trần Mặc có vẻ ăn không vô, lại lôi khăn tay ra, hết lau đũa tới hết lau chén, lau xong còn là chê chén đũa chưa sạch, thong thả đi ra tiệm tạp hóa đầu phố mua một chai nước khoáng, tiếp tục công cuộc thanh tẩy chén đũa.
Chờ hắn xong xuôi mọi việc, Cố An gần như đã càn quét muốn hết đĩa thịt kho.
Cố An nhìn hắn, đau đầu phát biểu: “Ta nói Trần tổng, mấy loại chén đũa này đều là xài một lần rồi bỏ, một đồng một bộ, đã tiệt trùng rồi."
“Cẩn thận vẫn hơn." Trần Mặc rửa muốn nát đôi đũa mới tao nhã gắp một cọng rau đưa lên miệng, cắn hai nhát liền phun ra: “Mặn quá."
“Mặn lắm sao? Để ta thử cái đã." Cố An là động vật ăn thịt, bình thường không đụng tới đồ chay, cho nên hắn vẫn không hề càn quét tới đĩa rau kia. Hắn vốn tưởng Trần Mặc đang cố ý kiếm chuyện, nào ngờ ăn thử mới biết đĩa rau này thật sự rất mặn, y như ăn phải một chén muối, mặn đến nỗi hắn phải uống liền mấy hớp bia.
Hắn gọi bà chủ lại, muốn đổi một đĩa khác. Ai ngờ bà chủ tỏ vẻ thờ ơ, chỉ qua loa vài câu cho có lệ đã toan quay đi.
Cố An đập bàn, quát vào mặt bà chủ quán: “Thái độ này là sao? Có còn muốn mở cửa làm ăn không đây?"
Bà chủ trưng ra một nụ cười giả tạo: “Hảo hảo hảo, ta đổi cho ngươi một đĩa."
Nhìn bà chủ bưng đĩa rau đi xa, Cố An rung đùi đắc ý, khoác lác với Trần Mặc: “Đối phó với loại người này phải hung hăng một chút, nàng mà dám không đổi, chúng ta sẽ lật bàn."
Trần Mặc mỉm cười: “Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của ngươi kìa."
Đĩa rau vừa bưng lên, Cố An nhìn thấy thiếu chút nữa hộc máu.
Vẫn là đĩa rau ban nãy! Phỏng chừng đã được bà chủ luộc sơ qua một chút, giờ thì nhuyễn nhừ xám ngoét, khiến người ta nhìn vào chả muốn nuốt.
Cố An gọi bà chủ lại: “Uy, không phải ta đã bảo ngươi đổi đĩa khác sao? Sao còn bưng đĩa ban nãy ra."
Bà chủ quán vịt chết mạnh miệng: “Ai nói thế, ta đã đổi rồi a."
“Ngươi coi ta là đứa ngốc a?" Cố An hét lớn một tiếng, chuẩn bị đấu võ mồm tay đôi với nàng, nhưng bàn bên cạnh lại có khách tới, nàng lập tức đi qua tiếp đón.
Một bụng đầy lửa không có chỗ xả, Cố An tức giận đến thở hồng hộc từng hơi.
Trần Mặc cười đến vui sướng khi người gặp họa, cố ý trêu hắn: “Ngươi có thể lật bàn a."
Cố An cười nhạt: “Mấy chuyện lật bàn không có tố chất như vậy ta đương nhiên không làm." (Kháo, thế đứa lào vừa rồi xúi bạn Mặc lật bàn =.=)
“Thiết." Trần Mặc hừ vài tiếng: “Vậy ngươi tính nén giận?"
Cố An đẩy đẩy mắt kính, cười âm hiểm: “Chờ xem ta chỉnh nàng thế nào."
Bà chủ quán vẫn đang cầm quyển sổ nhỏ ghi order cho khách, người ta gọi một phần gà nướng muối ớt, nàng còn chưa kịp ghi lại, một giọng nói lười biếng thong thả vang lên.
“Đừng ăn gà nướng muối ớt, toàn làm từ gà chết không đấy."
Người khách nọ ngốc lăng một lúc, lập tức sửa miệng: “Đổi lại đi, không lấy gà nữa, cho một phần bò kho."
Vẫn là giọng nói kia, nhẹ nhàng vang lên: “Bây giờ bệnh bò điên đang lây lan trên toàn thế giới, không biết thịt bò ở đây có vấn đề hay không a? Đi ăn bên ngoài phải cẩn thận một chút."
Bạn khách lau mồ hôi lạnh, nói với bà chủ: “Vậy không lấy bò kho, chà bông vị cá đi."
Cố An xoay người về phía bạn khách kia tươi cười: “Ai nha, thực trùng hợp, ta cũng gọi chà bông vị cá a."
Khách hỏi: “Ăn ngon không?"
Cố An bĩu môi: “Ta khuyên ngươi đừng ăn."
Khách lại hỏi: “Ngươi cảm thấy ở đây có món nào ngon?"
Cố An vẫn bĩu môi: “Không món nào ăn được." Hắn chỉ vào đĩa rau kia: “Ngươi xem, đĩa rau này y như bị luộc quá đà, bà chủ quán này keo kiệt vô đối, tiếc cả từng giọt dầu ăn."
Bạn khách ngóng cổ nhìn nhìn, liền vội vã lôi bạn mình bỏ đi. Trước khi đi vỗ vai Cố An, nói ra lời cảm tạ từ đáy lòng: “Ngươi thật tốt bụng!"
Người đã đi xa, Cố An mới quay về phía bà chủ quán đang ở trong trạng thái hóa đá, bĩu môi: “Bà chủ, mối tới kìa, mau đón đám khách kia đi a, ta còn định giới thiệu cho bọn họ vài món ngon a!"
Sắc mặt bà chủ lập tức chuyển sang màu gan heo, hạ giọng quát: “Tiểu tử, ngươi đừng có ở đây gây sự nhá!"
Cố An đương nhiên làm sao chịu yếu thế, lập tức rống lại: “Ta chính là muốn gây sự đấy, làm gì nhau nào?!"
“Biến đi!" Bà chủ không kiên nhẫn khoát tay: “Nhìn ngươi thì biết ngay là loại mặt trắng ẻo lả, cả ngày ăn no không có chuyện gì làm nên cứ thích đi gây sự, đi chỗ khác chơi, ở đây không hoan nghênh ngươi."
“Hắc, ngươi còn mắng người ta a?" Cố An sửng cồ.
“Mắng ngươi thì đã sao!" Bà chủ càng mắng càng có hệ thống: “Mặt trắng ẻo lả, vô dụng bất lực."
Đối với màn khôi hài này, Trần Mặc vốn chỉ định xem kịch vui, mặc cho Cố An tùy ý nháo loạn, căn bản không nghĩ sẽ hỗ trợ. Thế nhưng lúc này thấy Cố An bị mắng, hắn liền nổi nóng.
Người của hắn, chỉ có hắn mới được đánh, chỉ có hắn mới được mắng, đâu đến lượt kẻ khác nhúng tay vào.
Hắn lấy di động ra, trước mặt bà chủ gọi điện thoại: “Uy, Cục vệ sinh phải không? Gọi cục trưởng của các ngươi tiếp máy đi."
……
“Hoàng cục trưởng, là ta, Trần Mặc đây."
……
“Cũng không có gì, chỉ là muốn báo cho ngươi một chuyện ấy mà."
……
“Ta đang ngồi trong một hàng ăn lề đường, đồ ăn chỗ này có chút vấn đề, bọn họ toàn lấy gà cúm, bò điên mà chế biến, dễ gây chết người a."
……
“Sao? Quán này tên gì à? Ngươi đợi tí, để ta hỏi bà chủ đã."
Trần Mặc quay đầu nhìn bà chủ, mỉm cười: “Quán tên gì thế? Hay ngươi tự nói chuyện với Hoàng cục trưởng đi."
Nói xong dí điện thoại đến.
Bà chủ quán liên tục lắc đầu, sợ tới mức mặt mày trắng bệch ra.
Trần Mặc thu di động về, đang định nói tiếp, bà chủ quán đột nhiên níu tay hắn: “Vị đại gia này, chúng ta hảo hảo nói chuyện chút đi."
Trần Mặc nhướn mày, phớt lờ nàng.
Bà chủ móc ra một cọc tiền trong hầu bao, dúi vào tay hắn: “Đại gia, ta sai rồi, ta đền tiền, van ngươi cúp máy đi."
Trần Mặc thong thả đút tiền vào túi quần, sau đó áp di động lên mặt: “Hoàng cục trưởng, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, bà chủ đã giải thích rõ ràng, đồ ăn của bọn họ không có vấn đề. Đều do ta nóng vội, vừa nghe người ta đồn bậy liền vội vã báo cho ngươi. Ngại quá, hôm nào mời ngươi một bữa, lần sau nói tiếp a."
Thấy hắn cúp máy rồi, bà chủ mới thở phào một hơi, đụng tới mấy vụ này, nàng không thể làm gì khác ngoài tự nhận mình sai.
Sau đó cả hai rời quán ăn, Cố An hễ nhớ tới bộ dáng khiếp đảm của bà chủ, liền cười không ngừng, một phen hả hê, thật đúng là khiến người ta cao hứng a.
Ngồi vào trong xe, hắn mới tâng bốc: “Trần tổng, ngươi thật lợi hại, cư nhiên giao thiệp với cả cục trưởng cục vệ sinh nha."
Trần Mặc vừa lái xe vừa đáp: “Ta nói ta quen cục trưởng cục vệ sinh hồi nào?"
Cố An kinh ngạc: “Vậy ngươi vừa gọi cho ai? Không quen sao lại biết cục trưởng cục vệ sinh họ Hoàng?"
Trần Mặc nhún vai: “Tùy tiện bấm đại một số, nếu ngươi chịu khó theo dõi báo chí tin tức cũng sẽ biết cục trưởng cục vệ sinh họ Hoàng."
Cố An toát mồ hôi lạnh: “Ngươi cứ mở to mắt mà nói dối vậy a, vừa rồi không phải ngươi bảo bà chủ tiếp chuyện với Hoàng cục trưởng sao, nếu nàng thật sự nghe máy thì lộ tẩy chết?"
Trần Mặc tỉnh bơ: “Ngươi không thấy nàng sợ tới mức vãi cả ra quần sao? Có cho nàng thêm một lá gan nữa, nàng cũng không dám tiếp."
……
Trần Mặc nói xong mỉm cười, móc cọc tiền trong túi quần ra ném lên đùi Cố An: “Bữa cơm không chỉ không tốn tiền, mà còn lời không ít. Đây là tiền tiêu vặt cho ngươi."
Cố An khóe miệng run rẩy: Ngươi a, đúng là âm hiểm! Cư nhiên nói chuyện qua điện thoại với không khí!
Hắn sau khi ôm Vệ Đinh về phòng ngủ, liền cấp tốc cởi quần áo, tự lột sạch mình xong, lại sáp tới lột luôn Vệ Đinh, chỉ trong chốc lát, cả hai đều trong trạng thái của Adam.
Hắn nghĩ gì, Vệ Đinh làm sao không hiểu, giả vờ kháng cự qua loa liền ngoan ngoãn thuận theo hắn .
Hai người hôn môi, hôn đến không còn biết trời trăng mây nước, cho đến lúc cả hai đều cảm thấy nghẹt thở, 4 cánh môi mới lưu luyến rời nhau. Nụ hôn kích tình vừa kết thúc, thân thể họ liền có phản ứng, tự nhiên sẽ làm đến chuyện kia.
Bởi vì trong nhà không có gel bôi trơn, bọn họ đành dùng sữa tắm thay thế. Hai người đều là lần đầu làm chuyện ấy ấy, lóng ngóng như lính mới vào nghề, chỉ biết dựa vào bản năng chậm rãi thăm dò. Nhưng Trầm Huyên vốn luôn nóng nảy, hắn trút cả đống sữa tắm thoa lên bảo bối, sau đó áp Vệ Đinh dưới thân, hạ thể hai người chặt chẽ tiếp xúc nhau, hắn một bên hôn môi Vệ Đinh, một bên nâng mông đối phương lần tìm mật động chui vào.
Không biết có phải do dùng sữa tắm quá liều hay không mà cứ trượt suốt, tiểu đệ đệ mỗi lần xông lên đều đột ngột bẻ lái sang một bên, chui mấy lần vẫn thất bại.
Ban đầu hắn còn bình tĩnh, kêu gọi Vệ Đinh hỗ trợ tiểu đệ đệ hắn công thành mà vào.
Vệ Đinh trợn mắt, phớt lờ hắn.
Đối phương đã không hợp tác, chỉ có thể dựa vào bản thân.
Hắn cho tay thâm nhập vào bên trong Vệ Đinh, khuếch trương một chút, chờ đối phương thích ứng liền rút ngón tay ra, thay bằng tiểu đệ đệ của mình.
Sau đó, mọi chuyện vẫn y như cũ!
Tiểu đệ đệ vừa tới gần hoa cúc liền trượt qua một bên, hắn gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, không khỏi khẩn trương lên.
Nhưng càng khẩn trương, thì càng dễ hỏng ăn, mấy lần không thành công, tiểu đệ đệ cư nhiên gục luôn!
Chuyện này với hắn mà nói là một đả kích động trời, hắn nhìn Vệ Đinh định tìm kiếm chút an ủi, nhưng không ngờ đả kích lớn hơn nữa còn ở phía sau.
Vệ Đinh rời giường, ném cho hắn một ánh mắt khinh thường đến cực độ, rồi chạy vào phòng tắm rửa mông.
Ánh mắt khinh thường kia, giống như sấm sét giữa trời quang, không chút khoan nhượng mà giáng xuống, khiến hắn ngốc lăng tại chỗ.
Vệ Đinh rửa mông xong đi ra, thấy hắn vẫn đang ngồi đực trên giường, dường như còn chưa hoàn hồn.
Thấy hắn tội tội, Vệ Đinh có điểm không đành lòng, viết vài chữ lên giấy đưa cho hắn — muốn tiếp tục không? Nếu ngươi thật sự không làm được, thôi thì để ta đi……(em dám điên loan đảo phượng kà =))))))))
Nhìn nội dung trên tờ giấy, Trầm Huyên mặt đầy hắc tuyến, nhưng không nói lời nào. Một lát sau mới ôm Vệ Đinh vào lòng, tắt đèn ngủ.
Trong bóng đêm, hắn cố gắng tự biện minh cho mình: Không phải không có năng lực, mà là trạng thái không tốt. Hôm nay mệt mỏi cả ngày, buổi chiều lại nốc nhiều rượu như vậy, không uể oải mới lạ. Chờ ta nghỉ ngơi khỏe lại, sẽ cho tiểu tử kia mở mang tầm nhìn với sự lợi hại của ta.
Đây quả là một đêm xảy ra đủ thứ chuyện.
Sở Hiểu Phong và Cung Nghị ở lại bệnh viện trông nom Cung papa, thức trắng cả đêm.
Trầm Huyên và Vệ Đinh ôm nhau nằm trên giường, mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ, trằn trọc thật lâu vẫn chưa ngủ được.
Cố An bị Trần Mặc tha đi, lúc này đang gây sóng gió ở một quán ăn.
Sau khi hắn bị lôi khỏi tiệm hoa, hai người không về nhà, mà ghé vào một hàng ăn bên đường.
Trần Mặc tính ưa sạch sẽ, bình thường chỉ ra vào những khách sạn nhà hàng xa hoa, có thể chịu tới nơi này, hoàn toàn là vì chiều ý Cố An, có điều hắn không ngờ vừa bước vào liền sinh chuyện.
Hàng ăn ngoài trời này quả thật buôn may bán đắc, nhìn từ xa, dường như chỗ ngồi đều chật kín người, đặc biệt những vị trí gần quạt máy căn bản không còn trống.
Cố An kéo Trần Mặc đi tới đi lui, mãi vẫn chưa chịu tìm một chỗ ngồi xuống. Trần Mặc trong lòng nghi hoặc nhưng không hỏi gì, cứ theo hắn đảo mấy vòng.
Đám khách ngồi ở một cái bàn gần quạt máy đột nhiên đứng lên rời đi, Cố An nhanh chóng vọt qua, đặt mông ngồi xuống, hướng về phía một nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa hô to: “Tiểu đệ, mau tới dọn bàn a."
Tiểu đệ kia dạ một tiếng, liền chạy tới dọn bàn.
Cố An lại vẫy vẫy Trần Mặc, gân cổ: “Trần tổng, còn đứng đó làm gì, chỗ này có quạt máy nga! Chúng ta chỉnh cho nó quay một chỗ!"
Hô hào đã rồi ngang nhiên chỉnh quạt đứng yên.
Tầm mắt mọi người nhất tề bắn tới, Trần Mặc nhíu mày, cảm thấy mất mặt chết đi được.
Hắn nỗ lực không để ý đến ánh mắt khinh bỉ và những lời xì xầm chỉ trích của người khác, thong thả tao nhã rảo bước đi tới.
Tiểu đệ còn đang dọn bàn, trên bàn vẫn rải rác đồ ăn thừa, Trần Mặc nhìn mà mi mắt giật không ngừng. Cố An bảo hắn ngồi xuống, hắn cứ y như bị yểm bùa, đứng đơ ra tại chỗ.
Lúc này có vài người đi tới, nhìn Cố An với vẻ khó hiểu. Một người trong đó nói với tiểu đệ kia: “Phục vụ, chúng ta còn chưa ăn xong, chỉ là đi WC, sao ngươi dọn sạch sẽ thế kia?"
Tiểu đệ ngẩn người, chỉ về phía Cố An: “Hắn gọi ta đến dọn a."
Người nọ lại hỏi Cố An: “Ngươi gọi phục vụ dọn bàn của bọn ta làm gì?"
Cố An lập tức giả ngu, đứng lên kéo Trần Mặc đi về phía trước, miệng còn không quên oán giận: “Trần tổng, ta đã nói chỗ đó có người ngồi rồi mà ngươi không chịu tin. Bỏ đi, chúng ta đổi chỗ, cùng lắm thì không có quạt máy."
Trần Mặc vẻ mặt hắc tuyến, hận không thể bóp chết hắn.
Sau khi hai người lượn một vòng trong quán, mới tìm được một chỗ mà quạt máy triệt để không thổi tới.
Trần Mặc rút khăn tay ra, lau muốn mòn cái ghế mới chịu ngồi xuống. Cố An ngồi một bên nhìn mà khóe miệng giật đến méo xệch, gọi phục vụ, chọn vài món, rồi chờ dọn lên.
Bởi vì quán ăn này rất đông khách, hai người đợi cả nửa tiếng đồng hồ, đồ ăn mới mang ra.
Bà chủ cầm một quyển sổ nhỏ hỏi: “Hai vị muốn uống gì?"
Trần Mặc vô cùng tao nhã phun ra hai chữ: “Vang đỏ."
Bà chủ liếc hắn, ánh mắt hệt như đang nhìn một tên thần kinh, tiếp theo nhìn phía Cố An, lại hỏi: “Vị này muốn uống gì? Rượu nếp, bia, hay nước ngọt?"
“Hai chai bia, ướp lạnh một chút ."
“Chờ tí, sẽ có ngay." Bà chủ quán đáp ứng xong lại đến bàn khác, trước khi đi không quên ném cho Trần Mặc một ánh nhìn khinh bỉ.
Hồi trưa nốc rượu quá nhiều, căn bản không có ăn gì, lúc này Cố An thật sự rất đói, hoàn toàn không thèm để ý tới hình tượng, lập tức cầm đũa, bắt đầu ngốn lấy ngốn để.
Về phần Trần Mặc có vẻ ăn không vô, lại lôi khăn tay ra, hết lau đũa tới hết lau chén, lau xong còn là chê chén đũa chưa sạch, thong thả đi ra tiệm tạp hóa đầu phố mua một chai nước khoáng, tiếp tục công cuộc thanh tẩy chén đũa.
Chờ hắn xong xuôi mọi việc, Cố An gần như đã càn quét muốn hết đĩa thịt kho.
Cố An nhìn hắn, đau đầu phát biểu: “Ta nói Trần tổng, mấy loại chén đũa này đều là xài một lần rồi bỏ, một đồng một bộ, đã tiệt trùng rồi."
“Cẩn thận vẫn hơn." Trần Mặc rửa muốn nát đôi đũa mới tao nhã gắp một cọng rau đưa lên miệng, cắn hai nhát liền phun ra: “Mặn quá."
“Mặn lắm sao? Để ta thử cái đã." Cố An là động vật ăn thịt, bình thường không đụng tới đồ chay, cho nên hắn vẫn không hề càn quét tới đĩa rau kia. Hắn vốn tưởng Trần Mặc đang cố ý kiếm chuyện, nào ngờ ăn thử mới biết đĩa rau này thật sự rất mặn, y như ăn phải một chén muối, mặn đến nỗi hắn phải uống liền mấy hớp bia.
Hắn gọi bà chủ lại, muốn đổi một đĩa khác. Ai ngờ bà chủ tỏ vẻ thờ ơ, chỉ qua loa vài câu cho có lệ đã toan quay đi.
Cố An đập bàn, quát vào mặt bà chủ quán: “Thái độ này là sao? Có còn muốn mở cửa làm ăn không đây?"
Bà chủ trưng ra một nụ cười giả tạo: “Hảo hảo hảo, ta đổi cho ngươi một đĩa."
Nhìn bà chủ bưng đĩa rau đi xa, Cố An rung đùi đắc ý, khoác lác với Trần Mặc: “Đối phó với loại người này phải hung hăng một chút, nàng mà dám không đổi, chúng ta sẽ lật bàn."
Trần Mặc mỉm cười: “Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của ngươi kìa."
Đĩa rau vừa bưng lên, Cố An nhìn thấy thiếu chút nữa hộc máu.
Vẫn là đĩa rau ban nãy! Phỏng chừng đã được bà chủ luộc sơ qua một chút, giờ thì nhuyễn nhừ xám ngoét, khiến người ta nhìn vào chả muốn nuốt.
Cố An gọi bà chủ lại: “Uy, không phải ta đã bảo ngươi đổi đĩa khác sao? Sao còn bưng đĩa ban nãy ra."
Bà chủ quán vịt chết mạnh miệng: “Ai nói thế, ta đã đổi rồi a."
“Ngươi coi ta là đứa ngốc a?" Cố An hét lớn một tiếng, chuẩn bị đấu võ mồm tay đôi với nàng, nhưng bàn bên cạnh lại có khách tới, nàng lập tức đi qua tiếp đón.
Một bụng đầy lửa không có chỗ xả, Cố An tức giận đến thở hồng hộc từng hơi.
Trần Mặc cười đến vui sướng khi người gặp họa, cố ý trêu hắn: “Ngươi có thể lật bàn a."
Cố An cười nhạt: “Mấy chuyện lật bàn không có tố chất như vậy ta đương nhiên không làm." (Kháo, thế đứa lào vừa rồi xúi bạn Mặc lật bàn =.=)
“Thiết." Trần Mặc hừ vài tiếng: “Vậy ngươi tính nén giận?"
Cố An đẩy đẩy mắt kính, cười âm hiểm: “Chờ xem ta chỉnh nàng thế nào."
Bà chủ quán vẫn đang cầm quyển sổ nhỏ ghi order cho khách, người ta gọi một phần gà nướng muối ớt, nàng còn chưa kịp ghi lại, một giọng nói lười biếng thong thả vang lên.
“Đừng ăn gà nướng muối ớt, toàn làm từ gà chết không đấy."
Người khách nọ ngốc lăng một lúc, lập tức sửa miệng: “Đổi lại đi, không lấy gà nữa, cho một phần bò kho."
Vẫn là giọng nói kia, nhẹ nhàng vang lên: “Bây giờ bệnh bò điên đang lây lan trên toàn thế giới, không biết thịt bò ở đây có vấn đề hay không a? Đi ăn bên ngoài phải cẩn thận một chút."
Bạn khách lau mồ hôi lạnh, nói với bà chủ: “Vậy không lấy bò kho, chà bông vị cá đi."
Cố An xoay người về phía bạn khách kia tươi cười: “Ai nha, thực trùng hợp, ta cũng gọi chà bông vị cá a."
Khách hỏi: “Ăn ngon không?"
Cố An bĩu môi: “Ta khuyên ngươi đừng ăn."
Khách lại hỏi: “Ngươi cảm thấy ở đây có món nào ngon?"
Cố An vẫn bĩu môi: “Không món nào ăn được." Hắn chỉ vào đĩa rau kia: “Ngươi xem, đĩa rau này y như bị luộc quá đà, bà chủ quán này keo kiệt vô đối, tiếc cả từng giọt dầu ăn."
Bạn khách ngóng cổ nhìn nhìn, liền vội vã lôi bạn mình bỏ đi. Trước khi đi vỗ vai Cố An, nói ra lời cảm tạ từ đáy lòng: “Ngươi thật tốt bụng!"
Người đã đi xa, Cố An mới quay về phía bà chủ quán đang ở trong trạng thái hóa đá, bĩu môi: “Bà chủ, mối tới kìa, mau đón đám khách kia đi a, ta còn định giới thiệu cho bọn họ vài món ngon a!"
Sắc mặt bà chủ lập tức chuyển sang màu gan heo, hạ giọng quát: “Tiểu tử, ngươi đừng có ở đây gây sự nhá!"
Cố An đương nhiên làm sao chịu yếu thế, lập tức rống lại: “Ta chính là muốn gây sự đấy, làm gì nhau nào?!"
“Biến đi!" Bà chủ không kiên nhẫn khoát tay: “Nhìn ngươi thì biết ngay là loại mặt trắng ẻo lả, cả ngày ăn no không có chuyện gì làm nên cứ thích đi gây sự, đi chỗ khác chơi, ở đây không hoan nghênh ngươi."
“Hắc, ngươi còn mắng người ta a?" Cố An sửng cồ.
“Mắng ngươi thì đã sao!" Bà chủ càng mắng càng có hệ thống: “Mặt trắng ẻo lả, vô dụng bất lực."
Đối với màn khôi hài này, Trần Mặc vốn chỉ định xem kịch vui, mặc cho Cố An tùy ý nháo loạn, căn bản không nghĩ sẽ hỗ trợ. Thế nhưng lúc này thấy Cố An bị mắng, hắn liền nổi nóng.
Người của hắn, chỉ có hắn mới được đánh, chỉ có hắn mới được mắng, đâu đến lượt kẻ khác nhúng tay vào.
Hắn lấy di động ra, trước mặt bà chủ gọi điện thoại: “Uy, Cục vệ sinh phải không? Gọi cục trưởng của các ngươi tiếp máy đi."
……
“Hoàng cục trưởng, là ta, Trần Mặc đây."
……
“Cũng không có gì, chỉ là muốn báo cho ngươi một chuyện ấy mà."
……
“Ta đang ngồi trong một hàng ăn lề đường, đồ ăn chỗ này có chút vấn đề, bọn họ toàn lấy gà cúm, bò điên mà chế biến, dễ gây chết người a."
……
“Sao? Quán này tên gì à? Ngươi đợi tí, để ta hỏi bà chủ đã."
Trần Mặc quay đầu nhìn bà chủ, mỉm cười: “Quán tên gì thế? Hay ngươi tự nói chuyện với Hoàng cục trưởng đi."
Nói xong dí điện thoại đến.
Bà chủ quán liên tục lắc đầu, sợ tới mức mặt mày trắng bệch ra.
Trần Mặc thu di động về, đang định nói tiếp, bà chủ quán đột nhiên níu tay hắn: “Vị đại gia này, chúng ta hảo hảo nói chuyện chút đi."
Trần Mặc nhướn mày, phớt lờ nàng.
Bà chủ móc ra một cọc tiền trong hầu bao, dúi vào tay hắn: “Đại gia, ta sai rồi, ta đền tiền, van ngươi cúp máy đi."
Trần Mặc thong thả đút tiền vào túi quần, sau đó áp di động lên mặt: “Hoàng cục trưởng, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, bà chủ đã giải thích rõ ràng, đồ ăn của bọn họ không có vấn đề. Đều do ta nóng vội, vừa nghe người ta đồn bậy liền vội vã báo cho ngươi. Ngại quá, hôm nào mời ngươi một bữa, lần sau nói tiếp a."
Thấy hắn cúp máy rồi, bà chủ mới thở phào một hơi, đụng tới mấy vụ này, nàng không thể làm gì khác ngoài tự nhận mình sai.
Sau đó cả hai rời quán ăn, Cố An hễ nhớ tới bộ dáng khiếp đảm của bà chủ, liền cười không ngừng, một phen hả hê, thật đúng là khiến người ta cao hứng a.
Ngồi vào trong xe, hắn mới tâng bốc: “Trần tổng, ngươi thật lợi hại, cư nhiên giao thiệp với cả cục trưởng cục vệ sinh nha."
Trần Mặc vừa lái xe vừa đáp: “Ta nói ta quen cục trưởng cục vệ sinh hồi nào?"
Cố An kinh ngạc: “Vậy ngươi vừa gọi cho ai? Không quen sao lại biết cục trưởng cục vệ sinh họ Hoàng?"
Trần Mặc nhún vai: “Tùy tiện bấm đại một số, nếu ngươi chịu khó theo dõi báo chí tin tức cũng sẽ biết cục trưởng cục vệ sinh họ Hoàng."
Cố An toát mồ hôi lạnh: “Ngươi cứ mở to mắt mà nói dối vậy a, vừa rồi không phải ngươi bảo bà chủ tiếp chuyện với Hoàng cục trưởng sao, nếu nàng thật sự nghe máy thì lộ tẩy chết?"
Trần Mặc tỉnh bơ: “Ngươi không thấy nàng sợ tới mức vãi cả ra quần sao? Có cho nàng thêm một lá gan nữa, nàng cũng không dám tiếp."
……
Trần Mặc nói xong mỉm cười, móc cọc tiền trong túi quần ra ném lên đùi Cố An: “Bữa cơm không chỉ không tốn tiền, mà còn lời không ít. Đây là tiền tiêu vặt cho ngươi."
Cố An khóe miệng run rẩy: Ngươi a, đúng là âm hiểm! Cư nhiên nói chuyện qua điện thoại với không khí!
Tác giả :
Ngã Đích Tiểu Q