Hoàn Mỹ Phù Hợp
Chương 14: Yêu đương vụng trộm trong văn phòng, cưỡng ép gọi "ông xã" (văn phòng play)
Lê Đan nghỉ ngơi được một ngày rồi bất đắc dĩ quay về làm việc. Khi cậu như thường lệ mở cửa văn phòng của mình ra, bỗng phát hiện rằng bên trong hoàn toàn trống rỗng, không còn một vật nào. Lê kiến trúc sư hơi kinh ngạc, cậu bước ra ngoài gõ gõ bàn trợ lý, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Chu, có chuyện gì xảy ra với văn phòng của tôi vậy?"
Trợ lý ngẩng đầu nhìn thấy Lê Đan, vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc, cô phản ứng lại liền vội vàng đứng lên, đáp: "Lê kiến trúc sư, sao hôm nay ngài lại tới? Không phải thân thể của ngài không khoẻ nên phải ở nhà nghỉ ngơi sao?" Rõ ràng phía trên đã nói với cô là hôm nay Lê kiến trúc sư xin nghỉ để tịnh dưỡng mà.
Lê Đan có chút mất tự nhiên rũ mi mắt, cậu giả vờ bình tĩnh nói: "Đã ổn rồi, vấn đề nhỏ thì không nên làm chậm trễ công tác."
Đúng thật là không có gì, chẳng qua chỉ bị Tịch biến thái đè ép một ngày và dùng các loại tư thế thử hết một lần mà thôi, Lê Đan âm thầm khinh bỉ. Hiện tại thắt lưng cậu vẫn còn hơi tê, từng cơn khoái cảm ngập đầu chỉ cần hồi tưởng lại thôi cũng sẽ không tự chủ được mà rùng mình.
"Lê kiến trúc sư, ngài thật chuyên nghiệp."
Nhìn vẻ mặt sùng bái của trợ lý, trong lòng Lê Đan liền 囧, gương mặt bình tĩnh thiếu chút nữa liền giữ không nổi, cậu lắc lắc đầu, giải thích: "Tôi không tốt như cô nghĩ đâu. Khụ, nói đi tiểu Chu, đã có chuyện gì xảy ra với văn phòng của tôi vậy?" Việc ban ngày ban mặt tuyên dâm cùng Tịch biến thái, Lê Đan không hề có ý định nói ra chút nào, cậu chỉ đành đánh trống lảng quay lại vấn đề chính.
"Phía trên nói là gần đây công ty đang điều động nhân sự có đầy đủ tiêu chuẩn cao, nên văn phòng của ngài sẽ được chuyển đến tầng 28, sáng nay vừa mới khẩn cấp thông báo đấy ạ."
Giọng nói của trợ lý hàm chứa đáng tiếc, Lê kiến trúc sư là một vị cấp trên không tệ, tính tình ôn hoà, tuy rằng chưa đến mức nhiệt tình nhưng thắng ở chỗ rất tuấn mỹ đẹp mắt, năng lực cũng giỏi vô cùng, ai mà không muốn làm việc với người như vậy chớ?
Lê Đan nhíu mày, suy nghĩ một đỗi rồi không xác định hỏi lại: "Tầng 28? Nhưng đó không phải là tầng dành cho nhân viên bình thường mà..." Nói chính xác thì nơi đó là khu làm việc riêng của ông chủ Tịch.
Lúc này trợ lý mới nhớ lại tầng 28 chính là khu chuyên dụng của Tịch tổng, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, vui sướng trả lời: "Vậy có nghĩa là ngài được thăng chức rồi?" Năng lực Lê kiến trúc sư xuất sắc như vậy, chủ tịch đương nhiên thưởng thức và tín nhiệm nhân tài, do đó mọi người cũng không có ai nghĩ gì nhiều.
"Không thể nào, để tôi lên hỏi xem sao." Lê Đan tạm biệt trợ lý, rồi đi về phía thang máy. Về việc này, dù không có não cũng biết là ai đang gây khó dễ, ngoại trừ tên tinh trùng thượng não Tịch biến thái ra thì còn ai vào đây nữa?
Lê Đan đứng ngoài cửa thang máy, hơi do dự ấn nút, nhưng cũng vừa khéo, lúc cửa thang máy vừa mở ra, Lê Đan còn chưa kịp nhìn xem bên trong có ai thì đột nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo vào. Cậu ngã vào một lồng ngực ấm áp cứng rắn, sau đó liền nghe thấy âm thanh của đối phương vang lên.
"Không phải là để cho em nghỉ ngơi một ngày sao? Sao lại tới đây?" Tịch Chu ôm lấy Lê Đan, khoé môi không ngừng câu lên. Mới sáng sớm đã được nhìn thấy người trong lòng, tất nhiên tâm tình của hắn rất tốt.
"Hiện tại đã ổn rồi, hôm nay tôi muốn giao lưu một chút với công ty Lãng Duyệt về mấy bản thiết kế..." Mắt thấy nam nhân sắp hôn lên môi mình, Lê Đan liền quay mặt sang chỗ khác. Cậu âm thầm chửi mắng trong lòng, nguyên nhân nghỉ ngơi một ngày còn không phải là do cái tên trước mắt này quậy phá sao!
Nghe thấy hai từ "Lãng Duyệt", tâm tình vốn ngọt ngào hường phấn phấp phới của ông chủ Tịch lập tức rớt xuống đáy cốc. Hắn quên mất rằng hôm nay cái thứ mặt trắng Hứa Phương Nam kia sẽ tới, nghĩ như vậy, hắn liền cho rằng biểu hiện tích cực tới công ty của Lê Đan là có mục đích khác.
Tịch Chu nắm cằm Lê Đan, đè cậu lên vách tường lạnh băng của thang máy, trầm giọng nói: "Có phải là vì Hứa Phương Nam nên em mới đến đây không?"
Lê Đan sửng sốt, hỏi ngược lại: "Hứa Phương Nam cũng tới sao?"
Tịch Chu cẩn thận xem xét vẻ mặt của Lê Đan, thấy cậu có vẻ không giống như đang giả bộ, sắc mặt âm trầm của hắn mới hòa hoãn một chút, lần này hắn không cho phép cậu trốn nữa! Tịch Chu hôn nhẹ lên mi tâm của Lê Đan, nói tiếp: "Đúng, nhưng nếu em dám mắt đi mày lại với hắn, tôi nhất định sẽ trực tiếp chơi em trước mặt mọi người, tuyên bố chủ quyền!"
"Chủ tịch, làm sao ngài biết tôi có "mắt đi mày lại" với anh ta hay không?" Lê Đan khinh bỉ liếc xéo nam nhân.
"Mắt em chỉ cần liếc lên người hắn một cái thôi thì cũng coi như là có!" Tịch ông chủ bá đạo nói ra quan điểm của mình.
Lê Đan: "Ha ha."
Thang máy vừa mở, Lê Đan lập tức đẩy nam nhân ra, một mình đi ra ngoài trước. Cậu dạo quanh một vòng, nhưng mãi vẫn không thấy phòng làm việc của mình đâu, Lê Đan nhíu mày xoay người nhìn Tịch Chu vẫn đang đứng trong thang máy.
"Tịch tổng, ngài đã sắp xếp văn phòng của tôi ở đâu?" Ánh mắt Lê Đan thẳng tắp nhìn về phía người đàn ông bề ngoài là quân tử chính trực nhưng nội tâm lại cực kỳ biến thái dâm tà — Ông chủ Tịch.
Tịch Chu nhướng mày, miệng thì cười đến đứng đắn, nhưng ánh mắt lại rất lộ liễu trắng trợn: "Để tôi dẫn em đi." Cậu thấy nam nhân bước về phía trước, mở cửa văn phòng của hắn ra, rồi sau đó nghiêng người chỉ chỉ vào bên trong cánh cửa, ra hiệu cho cậu đi vào.
Lê Đan cảm thấy có chút không ổn, cậu chần chừ vài giây, nhưng cuối cùng vẫn nửa tin nửa ngờ tiến lên, trực tiếp nói rõ lập trường của mình: "Tịch tổng, tôi hy vọng trong lúc làm việc thì chúng ta có thể không quấy rầy lẫn nhau, và... tôi nghĩ mình cần phải ước pháp tam chương* với ngài."
(*Ước pháp tam chương: lập ra những quy ước đơn giản.)
Tịch Chu nhướng mày càng thêm cao, đôi mắt đen thẳm thâm thúy khiến người ta không cách nào nhìn rõ được cảm xúc bên trong. Hắn gật gật đầu đáp lại, nhấn mạnh: "Phải là "viết" pháp tam chương mới đúng."
Lê Đan đi vào theo Tịch Chu, cậu không để ý văn phòng Tịch Chu chia ra bao nhiêu khu vực, quan trọng là chỗ làm việc của mình đâu rồi, Lê kiến trúc sư híp mắt nhìn đối phương: "Chủ tịch, ngài cho tôi một lời giải thích hợp lý được không?"
Tịch Chu hất cằm về phía bàn công tác của mình, miệng cười đến không biết liêm sỉ: "Nơi đó không phải còn dư một vị trí sao?" Nói xong hắn liền mạnh mẽ kéo Lê Đan đi tới, ấn cậu lên chỗ ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt đen thẳm loé lên một chút sắc thái hưng phấn: "Đây là chỗ ngồi của riêng em."
Lê Đan ngồi lên ghế mềm, cười nhạt: "Ngồi bên cạnh ngài thì sao tôi có thể tập trung làm việc được đây?"
"Sao lại không thể tập trung làm việc được? Hiện tại đã là giờ hành chính, Lê kiến trúc sư hãy cố gắng thích nghi hoàn cảnh mới đi, đợi lát nữa rồi hãy bắt đầu làm việc." Tịch Chu chia văn phòng của mình thành hai, mọi tư liệu làm việc của Lê Đan đều bị hắn dứt khoát dọn lên đây.
Lê Đan còn muốn nói lại, nhưng nam nhân đã ngồi lên vị trí bên cạnh, tay cầm lên một phần văn kiện, trông như đang nghiêm túc thẩm tra một việc gì đó. Cậu đành phải tạm thời thỏa hiệp, ổn định tâm tình rồi chuẩn bị bắt tay làm bản thiết kế. Lê Đan quá mức tập trung, vì vậy cậu đã không nhìn thấy khóe miệng cong lên một cách quỷ dị của ông chủ Tịch.
Khi đang mê mẩn làm việc, đột nhiên cậu cảm thấy dưới người có gì đó kỳ quái, chiếc ghế mềm cậu ngồi lên run run như đang mát xa cọ cọ đáy quần. Lê Đan đầu tiên là hết hồn, vốn muốn đứng dậy rời khỏi, nào ngờ cái ghế mát xa quá thoải mái, cặp mông cậu bị cọ đến lắc lư rung lên, Lê Đan nỗ lực kiềm chế cơn run rẩy của mình, nhưng lại không làm được.
"Có chuyện gì vậy Lê kiến trúc sư, sao em lại run đến lợi hại như thế?" Không biết từ lúc nào Tịch Chu đã lại gần Lê Đan, thổi nhẹ một hơi lên tai cậu.
Vành tai mẫn cảm của Lê Đan đột ngột bị tập kích, cậu buồn bực "hừ" một tiếng: "A... Không có việc gì. Chủ tịch, ngài không cần để ý đến tôi đâu..."
"Tôi là một vị chủ tịch tốt bụng biết săn sóc cấp dưới, làm sao có thể mặc kệ em được?" Hơi thở cực nóng của Tịch Chu tiếp tục quấy phá bên tai cậu, hai tay của hắn chậm rãi sờ soạng thân thể Lê Đan, ngón tay thon dài lần mò đến trước ngực, cách lớp áo sơ mi mà xoay tròn đè ép, nhẹ nhàng mân mê âu yếm hai viên thịt vú của Lê Đan.
"Cái ghế này..." Cơn chấn động dưới người càng lúc càng rõ ràng, cậu không có khả năng đến bây giờ còn không phát hiện ra.
"Rất thoải mái đúng không?" Tịch Chu cọ cọ cánh môi ướt át của Lê Đan, hắn ngậm lấy bờ môi dưới của cậu, dùng sức mút gặm, còn đưa đầu lưỡi thô ráp ra liếm láp cả đôi môi. Đồng thời, bàn tay vốn đang nắn bóp đầu vú cũng tiếp tục trượt xuống, chậm rãi dừng ở khóa kéo của chiếc quần, khi thì nhẹ nhàng xoay tròn, khi thì ấn bóp tính khí bên trong.
"Đừng... Đây là văn phòng... A..." Ông chủ và cấp dưới cùng "lăn lộn" ở văn phòng, nếu như bị nhân viên khác thấy được, mặt mũi của Lê kiến trúc sư cậu biết giấu chỗ nào đây?
Tịch Chu mạnh mẽ hôn lên đôi môi thốt ra câu cự tuyệt của cậu, đầu lưỡi nóng bỏng cạy mở hàm răng, nhanh chóng luồn vào bên trong. Hắn liếm lên hàm trên của Lê Đan, đầu lưỡi thô ráp cuối cùng cũng bắt được cái lưỡi mềm mại, lập tức xông lên cuốn lấy, rồi bắt đầu không ngừng đâm thọc mút vào, nước bọt của hai người liên tục trao đổi cho nhau, có lần không nuốt kịp liền chảy xuống tạo thành một sợ chỉ bạc đầy sắc tình.
Khóa quần của Lê Đan bị kéo xuống, quần lót bị cởi ra, áo sơ mi cũng bị vén hết lên trên, lộ ra vòng eo tinh tế mềm dẻo. Đôi môi Tịch Chu trượt xuống, đầu tiên là dùng răng gặm cắn đầu vú dựng thẳng một chút, rồi lại tiếp tục đi xuống, bàn tay hắn vuốt ve thắt lưng Lê Đan, yêu thích đến không nỡ buông tay, đầu lưỡi ướt nóng bắt đầu liếm một vòng lên cái rốn trên bụng, không ngừng gãi ngứa khiến cơ thể cậu trống rỗng.
"Ân... Ngứa... Tịch Chu... Không muốn......"
Nhưng căn bản là sự ngăn cản của cậu không có bất kỳ tác dụng nào, Tịch Chu vẫn tiếp tục đi xuống, hắn ngậm lấy tính khí của cậu, mút mạnh một chút lên lỗ niệu đại, khiến cậu mất tự chủ mà đứng thẳng thắt lưng, tiếng rên rỉ không nhịn được bật thốt lên: "A... Nóng quá... Phía dưới cũng muốn... Cũng muốn..."
"Cũng muốn cái gì?" Tịch Chu tranh thủ hỏi một câu.
"Cũng muốn được đầu lưỡi to lớn liếm láp, a... Bên trong ngứa muốn chết... Ưm..." Cậu hé mở đôi mắt đã phủ một tầng nước mỏng, mị ý khó nén, khí chất dâm đãng toả ra.
Tịch Chu liếm lên nếp nhăn của tính khí, dương vật nhỏ nhắn dần dần bành trướng hơn, đầu khấc phía trên không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt. Hắn tiếp tục đi xuống, ngoạm lấy cái bướm chảy dãi nãy giờ, dùng hàm răng day day hai mảnh thịt mập mập nộn nộn.
"A... A a... Đầu lưỡi của ông chủ... Ưm a... Thật là tuyệt, bướm nhỏ như muốn bị ngâm đến hòa tan......" Nhiệt độ trong khoang miệng Tịch Chu rất cao, đầu lưỡi thô ráp mạnh mẽ, hung bạo liếm láp cái bướm của cậu, chọc nó liên tục run rẩy co giật, thịt non ngoạ nguậy đến lợi hại, nước dâm lã chã tuôn ra không ngừng.
Tịch ông chủ còn ác liệt dùng lợi cọ cọ viên âm đế phía trên, hạt châu nhạy cảm làm sao chịu được kích thích lớn như vậy, dưới sự khiêu khích cố tình của Tịch Chu liền lập tức vừa sưng vừa đỏ. Lê Đan bị nam nhân đùa bỡn đến căng chặt thân thể, đôi tay ôm lấy đầu đối phương, hạ thân không biết là chống cự hay là nghênh đón, cặp mông mập vừa run rẩy vừa xoay lắc, dâm đến không chịu nổi.
Mà lúc này, đầu lưỡi Tịch Chu vẫn không hề ngừng lại, hắn cạy khe bướm khép kín ra, đầu lưỡi mạnh mẽ chui thọt vào bên trong như một con rắn, hung bạo liếm láp, móc khuấy, đâm chọc, ma xát vách tường nhạy cảm, thịt non không ngừng mấp máy co giật, còn có ý đồ muốn xoắn chặt lấy cái lưỡi đang xâm phạm, nước dâm cuồn cuộn chảy ra như suối, rất nhanh liền làm ướt cả miệng và cằm của Tịch Chu.
"A... Bên trong... Nha a... Bướm nhỏ bị đầu lưỡi khuấy hỏng rồi... Ân..." Hạ thân của Lê kiến trúc sư bị đầu lưỡi nam nhân chơi đến rối tinh rối mù, nước sốt nhễ nhại, tuôn trào không ngăn nổi.
Ngón tay Tịch Chu nhân cơ hội đâm vào lỗ đít đang khẩn trương co rút lại, bên trong vừa chặt vừa ấm, ngón tay hắn cào cào lên nếp gấp của thành ruột. Lê Đan liền kêu "a" một tiếng, hai chân thon dài kẹp lấy đầu nam nhân, run rẩy không ngừng, bên trong lại bắt đầu tiết ra một đợt nước dâm.
Đầu lưỡi và ngón tay dần dần không thoả mãn được hai cái miệng nhỏ đang đói khát của Lê Đan, cậu rên rỉ câu dẫn Tịch Chu: "Muốn... Đồ vật lớn hơn nữa... Cắm vào lỗ dâm a... Chơi tôi đi..."
Trợ lý ngẩng đầu nhìn thấy Lê Đan, vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc, cô phản ứng lại liền vội vàng đứng lên, đáp: "Lê kiến trúc sư, sao hôm nay ngài lại tới? Không phải thân thể của ngài không khoẻ nên phải ở nhà nghỉ ngơi sao?" Rõ ràng phía trên đã nói với cô là hôm nay Lê kiến trúc sư xin nghỉ để tịnh dưỡng mà.
Lê Đan có chút mất tự nhiên rũ mi mắt, cậu giả vờ bình tĩnh nói: "Đã ổn rồi, vấn đề nhỏ thì không nên làm chậm trễ công tác."
Đúng thật là không có gì, chẳng qua chỉ bị Tịch biến thái đè ép một ngày và dùng các loại tư thế thử hết một lần mà thôi, Lê Đan âm thầm khinh bỉ. Hiện tại thắt lưng cậu vẫn còn hơi tê, từng cơn khoái cảm ngập đầu chỉ cần hồi tưởng lại thôi cũng sẽ không tự chủ được mà rùng mình.
"Lê kiến trúc sư, ngài thật chuyên nghiệp."
Nhìn vẻ mặt sùng bái của trợ lý, trong lòng Lê Đan liền 囧, gương mặt bình tĩnh thiếu chút nữa liền giữ không nổi, cậu lắc lắc đầu, giải thích: "Tôi không tốt như cô nghĩ đâu. Khụ, nói đi tiểu Chu, đã có chuyện gì xảy ra với văn phòng của tôi vậy?" Việc ban ngày ban mặt tuyên dâm cùng Tịch biến thái, Lê Đan không hề có ý định nói ra chút nào, cậu chỉ đành đánh trống lảng quay lại vấn đề chính.
"Phía trên nói là gần đây công ty đang điều động nhân sự có đầy đủ tiêu chuẩn cao, nên văn phòng của ngài sẽ được chuyển đến tầng 28, sáng nay vừa mới khẩn cấp thông báo đấy ạ."
Giọng nói của trợ lý hàm chứa đáng tiếc, Lê kiến trúc sư là một vị cấp trên không tệ, tính tình ôn hoà, tuy rằng chưa đến mức nhiệt tình nhưng thắng ở chỗ rất tuấn mỹ đẹp mắt, năng lực cũng giỏi vô cùng, ai mà không muốn làm việc với người như vậy chớ?
Lê Đan nhíu mày, suy nghĩ một đỗi rồi không xác định hỏi lại: "Tầng 28? Nhưng đó không phải là tầng dành cho nhân viên bình thường mà..." Nói chính xác thì nơi đó là khu làm việc riêng của ông chủ Tịch.
Lúc này trợ lý mới nhớ lại tầng 28 chính là khu chuyên dụng của Tịch tổng, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, vui sướng trả lời: "Vậy có nghĩa là ngài được thăng chức rồi?" Năng lực Lê kiến trúc sư xuất sắc như vậy, chủ tịch đương nhiên thưởng thức và tín nhiệm nhân tài, do đó mọi người cũng không có ai nghĩ gì nhiều.
"Không thể nào, để tôi lên hỏi xem sao." Lê Đan tạm biệt trợ lý, rồi đi về phía thang máy. Về việc này, dù không có não cũng biết là ai đang gây khó dễ, ngoại trừ tên tinh trùng thượng não Tịch biến thái ra thì còn ai vào đây nữa?
Lê Đan đứng ngoài cửa thang máy, hơi do dự ấn nút, nhưng cũng vừa khéo, lúc cửa thang máy vừa mở ra, Lê Đan còn chưa kịp nhìn xem bên trong có ai thì đột nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo vào. Cậu ngã vào một lồng ngực ấm áp cứng rắn, sau đó liền nghe thấy âm thanh của đối phương vang lên.
"Không phải là để cho em nghỉ ngơi một ngày sao? Sao lại tới đây?" Tịch Chu ôm lấy Lê Đan, khoé môi không ngừng câu lên. Mới sáng sớm đã được nhìn thấy người trong lòng, tất nhiên tâm tình của hắn rất tốt.
"Hiện tại đã ổn rồi, hôm nay tôi muốn giao lưu một chút với công ty Lãng Duyệt về mấy bản thiết kế..." Mắt thấy nam nhân sắp hôn lên môi mình, Lê Đan liền quay mặt sang chỗ khác. Cậu âm thầm chửi mắng trong lòng, nguyên nhân nghỉ ngơi một ngày còn không phải là do cái tên trước mắt này quậy phá sao!
Nghe thấy hai từ "Lãng Duyệt", tâm tình vốn ngọt ngào hường phấn phấp phới của ông chủ Tịch lập tức rớt xuống đáy cốc. Hắn quên mất rằng hôm nay cái thứ mặt trắng Hứa Phương Nam kia sẽ tới, nghĩ như vậy, hắn liền cho rằng biểu hiện tích cực tới công ty của Lê Đan là có mục đích khác.
Tịch Chu nắm cằm Lê Đan, đè cậu lên vách tường lạnh băng của thang máy, trầm giọng nói: "Có phải là vì Hứa Phương Nam nên em mới đến đây không?"
Lê Đan sửng sốt, hỏi ngược lại: "Hứa Phương Nam cũng tới sao?"
Tịch Chu cẩn thận xem xét vẻ mặt của Lê Đan, thấy cậu có vẻ không giống như đang giả bộ, sắc mặt âm trầm của hắn mới hòa hoãn một chút, lần này hắn không cho phép cậu trốn nữa! Tịch Chu hôn nhẹ lên mi tâm của Lê Đan, nói tiếp: "Đúng, nhưng nếu em dám mắt đi mày lại với hắn, tôi nhất định sẽ trực tiếp chơi em trước mặt mọi người, tuyên bố chủ quyền!"
"Chủ tịch, làm sao ngài biết tôi có "mắt đi mày lại" với anh ta hay không?" Lê Đan khinh bỉ liếc xéo nam nhân.
"Mắt em chỉ cần liếc lên người hắn một cái thôi thì cũng coi như là có!" Tịch ông chủ bá đạo nói ra quan điểm của mình.
Lê Đan: "Ha ha."
Thang máy vừa mở, Lê Đan lập tức đẩy nam nhân ra, một mình đi ra ngoài trước. Cậu dạo quanh một vòng, nhưng mãi vẫn không thấy phòng làm việc của mình đâu, Lê Đan nhíu mày xoay người nhìn Tịch Chu vẫn đang đứng trong thang máy.
"Tịch tổng, ngài đã sắp xếp văn phòng của tôi ở đâu?" Ánh mắt Lê Đan thẳng tắp nhìn về phía người đàn ông bề ngoài là quân tử chính trực nhưng nội tâm lại cực kỳ biến thái dâm tà — Ông chủ Tịch.
Tịch Chu nhướng mày, miệng thì cười đến đứng đắn, nhưng ánh mắt lại rất lộ liễu trắng trợn: "Để tôi dẫn em đi." Cậu thấy nam nhân bước về phía trước, mở cửa văn phòng của hắn ra, rồi sau đó nghiêng người chỉ chỉ vào bên trong cánh cửa, ra hiệu cho cậu đi vào.
Lê Đan cảm thấy có chút không ổn, cậu chần chừ vài giây, nhưng cuối cùng vẫn nửa tin nửa ngờ tiến lên, trực tiếp nói rõ lập trường của mình: "Tịch tổng, tôi hy vọng trong lúc làm việc thì chúng ta có thể không quấy rầy lẫn nhau, và... tôi nghĩ mình cần phải ước pháp tam chương* với ngài."
(*Ước pháp tam chương: lập ra những quy ước đơn giản.)
Tịch Chu nhướng mày càng thêm cao, đôi mắt đen thẳm thâm thúy khiến người ta không cách nào nhìn rõ được cảm xúc bên trong. Hắn gật gật đầu đáp lại, nhấn mạnh: "Phải là "viết" pháp tam chương mới đúng."
Lê Đan đi vào theo Tịch Chu, cậu không để ý văn phòng Tịch Chu chia ra bao nhiêu khu vực, quan trọng là chỗ làm việc của mình đâu rồi, Lê kiến trúc sư híp mắt nhìn đối phương: "Chủ tịch, ngài cho tôi một lời giải thích hợp lý được không?"
Tịch Chu hất cằm về phía bàn công tác của mình, miệng cười đến không biết liêm sỉ: "Nơi đó không phải còn dư một vị trí sao?" Nói xong hắn liền mạnh mẽ kéo Lê Đan đi tới, ấn cậu lên chỗ ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt đen thẳm loé lên một chút sắc thái hưng phấn: "Đây là chỗ ngồi của riêng em."
Lê Đan ngồi lên ghế mềm, cười nhạt: "Ngồi bên cạnh ngài thì sao tôi có thể tập trung làm việc được đây?"
"Sao lại không thể tập trung làm việc được? Hiện tại đã là giờ hành chính, Lê kiến trúc sư hãy cố gắng thích nghi hoàn cảnh mới đi, đợi lát nữa rồi hãy bắt đầu làm việc." Tịch Chu chia văn phòng của mình thành hai, mọi tư liệu làm việc của Lê Đan đều bị hắn dứt khoát dọn lên đây.
Lê Đan còn muốn nói lại, nhưng nam nhân đã ngồi lên vị trí bên cạnh, tay cầm lên một phần văn kiện, trông như đang nghiêm túc thẩm tra một việc gì đó. Cậu đành phải tạm thời thỏa hiệp, ổn định tâm tình rồi chuẩn bị bắt tay làm bản thiết kế. Lê Đan quá mức tập trung, vì vậy cậu đã không nhìn thấy khóe miệng cong lên một cách quỷ dị của ông chủ Tịch.
Khi đang mê mẩn làm việc, đột nhiên cậu cảm thấy dưới người có gì đó kỳ quái, chiếc ghế mềm cậu ngồi lên run run như đang mát xa cọ cọ đáy quần. Lê Đan đầu tiên là hết hồn, vốn muốn đứng dậy rời khỏi, nào ngờ cái ghế mát xa quá thoải mái, cặp mông cậu bị cọ đến lắc lư rung lên, Lê Đan nỗ lực kiềm chế cơn run rẩy của mình, nhưng lại không làm được.
"Có chuyện gì vậy Lê kiến trúc sư, sao em lại run đến lợi hại như thế?" Không biết từ lúc nào Tịch Chu đã lại gần Lê Đan, thổi nhẹ một hơi lên tai cậu.
Vành tai mẫn cảm của Lê Đan đột ngột bị tập kích, cậu buồn bực "hừ" một tiếng: "A... Không có việc gì. Chủ tịch, ngài không cần để ý đến tôi đâu..."
"Tôi là một vị chủ tịch tốt bụng biết săn sóc cấp dưới, làm sao có thể mặc kệ em được?" Hơi thở cực nóng của Tịch Chu tiếp tục quấy phá bên tai cậu, hai tay của hắn chậm rãi sờ soạng thân thể Lê Đan, ngón tay thon dài lần mò đến trước ngực, cách lớp áo sơ mi mà xoay tròn đè ép, nhẹ nhàng mân mê âu yếm hai viên thịt vú của Lê Đan.
"Cái ghế này..." Cơn chấn động dưới người càng lúc càng rõ ràng, cậu không có khả năng đến bây giờ còn không phát hiện ra.
"Rất thoải mái đúng không?" Tịch Chu cọ cọ cánh môi ướt át của Lê Đan, hắn ngậm lấy bờ môi dưới của cậu, dùng sức mút gặm, còn đưa đầu lưỡi thô ráp ra liếm láp cả đôi môi. Đồng thời, bàn tay vốn đang nắn bóp đầu vú cũng tiếp tục trượt xuống, chậm rãi dừng ở khóa kéo của chiếc quần, khi thì nhẹ nhàng xoay tròn, khi thì ấn bóp tính khí bên trong.
"Đừng... Đây là văn phòng... A..." Ông chủ và cấp dưới cùng "lăn lộn" ở văn phòng, nếu như bị nhân viên khác thấy được, mặt mũi của Lê kiến trúc sư cậu biết giấu chỗ nào đây?
Tịch Chu mạnh mẽ hôn lên đôi môi thốt ra câu cự tuyệt của cậu, đầu lưỡi nóng bỏng cạy mở hàm răng, nhanh chóng luồn vào bên trong. Hắn liếm lên hàm trên của Lê Đan, đầu lưỡi thô ráp cuối cùng cũng bắt được cái lưỡi mềm mại, lập tức xông lên cuốn lấy, rồi bắt đầu không ngừng đâm thọc mút vào, nước bọt của hai người liên tục trao đổi cho nhau, có lần không nuốt kịp liền chảy xuống tạo thành một sợ chỉ bạc đầy sắc tình.
Khóa quần của Lê Đan bị kéo xuống, quần lót bị cởi ra, áo sơ mi cũng bị vén hết lên trên, lộ ra vòng eo tinh tế mềm dẻo. Đôi môi Tịch Chu trượt xuống, đầu tiên là dùng răng gặm cắn đầu vú dựng thẳng một chút, rồi lại tiếp tục đi xuống, bàn tay hắn vuốt ve thắt lưng Lê Đan, yêu thích đến không nỡ buông tay, đầu lưỡi ướt nóng bắt đầu liếm một vòng lên cái rốn trên bụng, không ngừng gãi ngứa khiến cơ thể cậu trống rỗng.
"Ân... Ngứa... Tịch Chu... Không muốn......"
Nhưng căn bản là sự ngăn cản của cậu không có bất kỳ tác dụng nào, Tịch Chu vẫn tiếp tục đi xuống, hắn ngậm lấy tính khí của cậu, mút mạnh một chút lên lỗ niệu đại, khiến cậu mất tự chủ mà đứng thẳng thắt lưng, tiếng rên rỉ không nhịn được bật thốt lên: "A... Nóng quá... Phía dưới cũng muốn... Cũng muốn..."
"Cũng muốn cái gì?" Tịch Chu tranh thủ hỏi một câu.
"Cũng muốn được đầu lưỡi to lớn liếm láp, a... Bên trong ngứa muốn chết... Ưm..." Cậu hé mở đôi mắt đã phủ một tầng nước mỏng, mị ý khó nén, khí chất dâm đãng toả ra.
Tịch Chu liếm lên nếp nhăn của tính khí, dương vật nhỏ nhắn dần dần bành trướng hơn, đầu khấc phía trên không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt. Hắn tiếp tục đi xuống, ngoạm lấy cái bướm chảy dãi nãy giờ, dùng hàm răng day day hai mảnh thịt mập mập nộn nộn.
"A... A a... Đầu lưỡi của ông chủ... Ưm a... Thật là tuyệt, bướm nhỏ như muốn bị ngâm đến hòa tan......" Nhiệt độ trong khoang miệng Tịch Chu rất cao, đầu lưỡi thô ráp mạnh mẽ, hung bạo liếm láp cái bướm của cậu, chọc nó liên tục run rẩy co giật, thịt non ngoạ nguậy đến lợi hại, nước dâm lã chã tuôn ra không ngừng.
Tịch ông chủ còn ác liệt dùng lợi cọ cọ viên âm đế phía trên, hạt châu nhạy cảm làm sao chịu được kích thích lớn như vậy, dưới sự khiêu khích cố tình của Tịch Chu liền lập tức vừa sưng vừa đỏ. Lê Đan bị nam nhân đùa bỡn đến căng chặt thân thể, đôi tay ôm lấy đầu đối phương, hạ thân không biết là chống cự hay là nghênh đón, cặp mông mập vừa run rẩy vừa xoay lắc, dâm đến không chịu nổi.
Mà lúc này, đầu lưỡi Tịch Chu vẫn không hề ngừng lại, hắn cạy khe bướm khép kín ra, đầu lưỡi mạnh mẽ chui thọt vào bên trong như một con rắn, hung bạo liếm láp, móc khuấy, đâm chọc, ma xát vách tường nhạy cảm, thịt non không ngừng mấp máy co giật, còn có ý đồ muốn xoắn chặt lấy cái lưỡi đang xâm phạm, nước dâm cuồn cuộn chảy ra như suối, rất nhanh liền làm ướt cả miệng và cằm của Tịch Chu.
"A... Bên trong... Nha a... Bướm nhỏ bị đầu lưỡi khuấy hỏng rồi... Ân..." Hạ thân của Lê kiến trúc sư bị đầu lưỡi nam nhân chơi đến rối tinh rối mù, nước sốt nhễ nhại, tuôn trào không ngăn nổi.
Ngón tay Tịch Chu nhân cơ hội đâm vào lỗ đít đang khẩn trương co rút lại, bên trong vừa chặt vừa ấm, ngón tay hắn cào cào lên nếp gấp của thành ruột. Lê Đan liền kêu "a" một tiếng, hai chân thon dài kẹp lấy đầu nam nhân, run rẩy không ngừng, bên trong lại bắt đầu tiết ra một đợt nước dâm.
Đầu lưỡi và ngón tay dần dần không thoả mãn được hai cái miệng nhỏ đang đói khát của Lê Đan, cậu rên rỉ câu dẫn Tịch Chu: "Muốn... Đồ vật lớn hơn nữa... Cắm vào lỗ dâm a... Chơi tôi đi..."
Tác giả :
Triệu Đại Thiện Nhân