Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 173: Tìm được rồi!


Vào khoảng hơn chín giờ tối, Phương Hạo Vân vẻ mặt ủ rũ lê bước về nhà trọ, nói với ba cô gái kèm cái lắc đầu: "Vẫn chưa có tin tức gì, một chút tin tức cũng không có..."

"Hạo Vân, em nghỉ ngơi một chút, để chị đi ra ngoài..." Trương Mỹ Kỳ bước tới cầm lấy áo khoác mặc vào, rồi chuẩn bị bước đi ra ngoài tìm người.

"Trương Mỹ Kỳ, chị quay lại..."

Phương Hạo Vân bước tới kéo lấy tay Trương Mỹ Kỳ, nhẹ nhàng nói: "Bên ngoài đang có rất nhiều người đi tìm rồi, chị đừng đi nữa làm gì, ngoài trời lạnh lắm, cẩn thận lại bị cảm lạnh."

Phương Hạo Vân không muốn đã mất một người lại mất thêm người nữa. Tâm trạng của Trương Mỹ Kỳ lúc này hắn ít nhiều cũng hiểu được, với tâm trạng của cô lúc này mà ra ngoài, rất dễ xảy ra chuyện gì đó.

"Không... Phương Hạo Vân, em cho chị ra ngoài tìm đi, nếu không lòng chị sẽ rất khó chịu..." Trương Mỹ Kỳ lúc này đôi mắt đã đỏ vằn, con ngươi rưng rưng những ngấn nước.

"Không sao đâu, chị chẳng phải đã nói rằng Kỳ là một phụ nữ có tính tự lập cao sao, cô ấy có thể tự chăm sóc cho bản thân mình được." Phương Hạo Vân vỗ về Trương Mỹ Kỳ và cũng là vỗ về chính mình. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Đúng vào lúc này, điện thoại của Trần Thanh Thanh vang lên, sau khi nối máy, cô nghe thấy một tin tức tốt lành, Bạch Lăng Kỳ đã về nhà rồi, những người của Trần gia canh chừng ở khu nhà của Bạch Lăng Kỳ đã nhìn thấy cô, hơn nữa còn theo sát phía sau cô, thấy tận mắt cô đi vào nhà.

"Hạo Vân, Kỳ đã về nhà rồi."

Sau khi cúp máy, Trần Thanh Thanh vội vàng đem tin tức tốt lành thông báo cho Phương Hạo Vân, rồi mỉm cười nói: "Giờ thì mọi người đã yên lòng được rồi chứ?"

"Có chắc vậy không?" Phương Hạo Vân vội vàng buông tay của Trương Mỹ Kỳ ra, đi tới trước vồn vã hỏi.

"Chắc chắn, họ đã tận mắt nhìn thấy Kỳ bước vào trong nhà, hơn nữa người của tôi lúc này vẫn đang quanh quẩn ở gần khu nhà của Bạch Lăng Kỳ. Tin tức này tuyệt đối tin cậy được... " Trần Thanh Thanh nói chắc như đinh đóng cột.

"Vậy giờ em sẽ tới gặp cô ấy."

Chỉ cần người vẫn còn an toàn, những thứ khác không cần phải bàn. Ròng rã suốt cả một ngày, Phương Hạo Vân lo lắng đến chết, đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải tình trạng căng thẳng đến như vậy. Kể cả vào lần đầu tiên ra tay hạ sát giết người thì hắn cũng không căng thẳng như lần này.

"Hạo Vân, chị cũng đi!" Vẻ mặt của Trương Mỹ Kỳ dường như đã giãn ra được rất nhiều, điều cô lo lắng nhất là Kỳ xảy ra chuyện. Thế nhưng giờ đã biết được thông tin Kỳ đã an toàn trở về nhà, trong lòng cũng được thư thái đi rất nhiều.

"Chị cũng đi!" Tạ Mai Nhi đã phải trải qua một ngày cũng không dễ dàng gì, suốt cả một ngày nay, cô đều phải vừa sống mà vừa tự trách mình.

Trần Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị Mỹ Kỳ, chị Mai, em nghĩ hai người không cần phải đi cùng đâu... Thật ra, em cảm thấy hiện tại ngay cả Phương Hạo Vân cũng không cần phải đi tới đó... Kỳ có lẽ vẫn còn đang rất giận."

Phương Hạo Vân nghe vậy thì suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của Trần Thanh Thanh cũng có lý. Hắn quyết định gọi điện thoại trước cho Kỳ đã, đợi qua ngày hôm nay, cảm xúc của cô ấy được bình ổn trở lại, ngày mai sẽ tới gặp cô ấy. Vả lại bây giờ cũng không còn sớm nữa, nói không chừng người ta đã đi ngủ hết rồi.

"Được rồi, mọi người đều đi nghỉ đi."

Phương Hạo Vân nói với Trương Mỹ Kỳ cùng Tạ Mai Nhi với vẻ mặt buồn bã: "Mỹ Kỳ, chị Mai, hai người đã bận bịu suốt cả một ngày hôm nay rồi, cứ đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm nữa."

Hai người gật đầu khe khẽ rồi trở về phòng của mình.

"Hạo Vân, em cũng đi nghỉ sớm đi, giờ chị phải về nhà đây. Bên chỗ Kỳ thì em cũng không cần phải lo lắng, cô ấy là một người hiểu chuyện biết trước sau, đợi sau khi tâm tình cô ấy bình ổn lại, thì sẽ không sao đâu. Nếu như em không phản đối, chị sẽ giúp em đi khuyên nhủ cô ấy..."

Sự tình cuối cùng đã có tin tức tốt lành, Trần Thanh Thanh cũng phải về nhà rồi.

"Để em tiễn chị...!"

Phương Hạo Vân có chút băn khoăn, chuyện là chuyện của mình, vậy mà lại để cho người ta bận bịu mệt mỏi suốt cả một ngày trời.

"Không cần đâu, bên ngoài có người đợi chị, em cứ về nghỉ ngơi sớm đi..." Trần Thanh Thanh cự tuyệt đề nghị của Phương Hạo Vân, để lại cho hắn một nụ cười thân thiện, rồi quay người bước đi.

Sau khi trở về phòng, Phương Hạo Vân nằm trên giường trằn trọc, làm thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ được, nỗi lòng có chút lộn xộn, vất vưởng tâm trạng.

Nói thật, phản ứng của Kỳ cũng nằm trong dự liệu của hắn, mà cũng nằm ngoài dự liệu của hắn. Trên thực tế, trong xã hội đương đại, quyền phụ nữ đã được thức tỉnh, là một người phụ nữ, người ta mong mỏi một tình yêu duy nhất, đó cũng là điều không có gì đáng trách cứ, nhưng đối với cách làm bỏ nhà đi bụi của Kỳ, thì hắn vẫn có một chút ngoài ý muốn.

Sau khi xảy ra chuyện, hắn luôn trăn trở suy nghĩ về điều này, hơn nữa cũng nghĩ tới một chút mánh khóe, hắn dự tính, có lẽ là trước đây Kỳ đã kỳ vọng quá cao với hắn, nhận định hắn chính là một thiên tử chân mệnh duy nhất của mình, nhận định rằng hắn sẽ không bao giờ để cho cô phải chịu tủi nhục trong tình yêu. Nhưng với chuyện lần này, đã làm thay đổi tất cả những suy nghĩ trước đây của cô. Đó là điều tất yếu, hay là bỗng dưng xảy ra.

Nhìn lên thời gian trên đồng hồ, đã là mười hai giờ đêm rồi, Phương Hạo Vân vẫn chưa thể chợp mắt được. Thoáng do dự một chút, hắn quyết định đi tới chỗ Mỹ Kỳ xem thế nào.

Hắn nghĩ rằng Mỹ Kỳ vào lúc này cũng chưa thể ngủ được.

Nhẹ nhàng gõ vào cửa hai tiếng, bên trong căn phòng vang lên tiếng nói của Trương Mỹ Kỳ: "Là Hạo Vân phải không? Cửa không khóa đâu, em cứ vào đi..."

Đối với chuyến thăm của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ có thể đoán định được từ trước. Trên thực tế, từ sau khi Trần Thanh Thanh về, cô luôn nằm đó chờ đợi Phương Hạo Vân đến.

Sau khi đẩy cửa bước vào trong phòng, Phương Hạo Vân nhìn thấy sắc mặt của Trương Mỹ Kỳ có chút xanh xao, hai tay ôm bụng nằm ở trên giường, vẻ mặt thống khổ, giống như có vẻ cơ thể khó chịu ở chỗ nào đó vậy.

"Mỹ Kỳ, cơ thể chị có chỗ nào không được dễ chịu ư?" Phương Hạo Vân quan tâm hỏi han.

"Không sao đâu, chỉ là bụng hơi đau chút thôi..."

Trương Mỹ Kỳ nhẹ giọng nói: "Hạo Vân, rót giúp chị một ly nước ấm."

"Được...!"

Phương Hạo Vân đáp lại một tiếng, rồi vội vàng bước sang một bên rót một cốc nước nóng hộ Trương Mỹ Kỳ, rồi nhỏ nhẹ hỏi: "Có phải là hôm nay tìm Kỳ mệt quá nên cảm mạo rồi phải không?"

Trương Mỹ Kỳ đã lâm râm đau bụng từ hơn nửa tiếng đồng hồ trước, nhưng không phải là cảm mạo, mà là do kỳ kinh nguyệt sắp tới... Có lẽ là do tâm tình thay đổi, nên chu kỳ kinh nguyệt lần này của cô có chút cải biến, tựa hồ chậm hơn bình thường một chút.

"Đến thật là không phải lúc..."

Trương Mỹ Kỳ uống một ngụm nước ấm, tựa hồ cơn đau đã giảm bớt, có điều cơn đau quặn hình như vẫn chưa dứt được. Bất đắc dĩ, cô vội vã bỏ cái chăn quấn trong tay ra, tiếp tục ôm bụng, làm như vậy thì cơn đau có thể thuyên giảm đi đôi chút.

Phương Hạo Vân nhìn thấy cô tay khư khư ôm bụng, khẽ nhíu đôi lông mày, tựa hồ như đã hiểu ra điều gì rồi. Hỏi: "Mỹ Kỳ, có phải là do lý do đó không? Có cần bây giờ em mát xa cho chị không?"

Trương Mỹ Kỳ ôm thật chặt xung quanh vùng bụng, trên mặt lộ rõ vẻ rất đau đớn, có điều cô hơi lưỡng lự một chút, rồi cắn răng cố chịu và nói: "Chị không sao đâu, uống chút nước nóng là lại khỏi ngay ấy mà... Hạo Vân, chị hỏi em, nếu như Kỳ vẫn kiên quyết không chịu tiếp nhận chị, vậy thì em sẽ làm thế nào? Chị nghĩ rời khỏi Hoa Hải..."

"Không có chuyện đó đâu...!"

Phương Hạo Vân nói giọng đĩnh đạc: "Đừng nói những lời ngốc nghếch nữa, em đã nói rồi, em sẽ không để cho chị phải chịu khổ đâu..."

"Chị Mỹ Kỳ có phải bị bệnh gì phải không?"

Sau khi Phương Hạo Vân bước vào thì quên không đóng cửa, vừa hay Tạ Mai Nhi cũng bước ra từ phòng vệ sinh, đảo mắt liếc qua thì bất chợt trông thấy vẻ mặt đau đớn và khuôn mặt xem xao của cô.

"Không sao đâu, chỉ là bụng chị hơi đau chút thôi... Mai Nhi, chị cũng đã mệt cả một ngày rồi, mau đi ngủ sớm đi, ở đây có Hạo Vân chăm sóc chị là được rồi..." Trương Mỹ Kỳ đáp lại một tiếng.

Đều là phụ nữ, Tạ Mai Nhi liếc mắt là đã nhìn ra nguyên do cơn đau bụng của Trương Mỹ Kỳ, cô vội vàng bước tới kéo Phương Hạo Vân ra khỏi phòng, nói khe khẽ: "Hạo Vân, em giả ngốc hay là ngốc thật thế... Sao còn không mau giúp Mỹ Kỳ mát xa, em muốn chị ấy phải đau tới chết à? Chị nói cho em điều này, vào thời gian này tâm tính của phụ nữ là vô cùng quan trọng. Tâm tính một khi không được khỏe, thì nội tiết sẽ càng rối loạn hơn, cơn đau sẽ đến dữ dội hơn trước ít nhiều... Em nhìn trán chị Mỹ Kỳ kìa, mồ hôi đều đã toát ra như thế kia rồi... Mau vào đi, rồi cố mà mát xa cho chị Mỹ Kỳ..." Nói rồi, Tạ Mai Nhi đẩy Phương Hạo Vân vào phòng.

Phương Hạo Vân vội vàng bước vào trong phòng, thuận tay đóng luôn cửa lại. Lí nhí nói: "Chị Mỹ Kỳ à, bây giờ em sẽ mát xa cho chị nhé..."

Sự đau đớn xuất hiện trên mặt Trương Mỹ Kỳ càng lúc càng rõ ràng và mãnh liệt, có điều cô vẫn cố gượng cười lấy một tiếng nói: "Không cần đâu, bây giờ chị đã đỡ nhiều rồi, uống nước nóng có tác dụng ngay..."

Nói tới đây, cô bất chợt không nhịn nổi cơn đau khẽ rên lên một tiếng, hai tay bấu chặt vào bên bụng, Phương Hạo Vân bắt đầu cuống quít tay chân lên, cũng không còn để tâm chuyện Mỹ Kỳ có đồng ý cho mình làm hay không, thò tay ra ấn vào bụng của cô.

"Mỹ Kỳ, buông tay ra, em không thể trơ mắt ếch đứng nhìn chị phải chịu cơn đau như thế này..."

Phương Hạo Vân phách lối giằng tay Trương Mỹ Kỳ ra, lật váy ngủ của cô lên, giật tung chiếc quần lót ba màu của cô, tìm đúng huyệt vị, tâm thần khẽ động, chân khí nội gia trong cơ thể hòa cùng với dòng chảy của kinh mạch đi về phía phần xương đáy chậu của Trương Mỹ Kỳ, bắt đầu loại trừ hàn khí, giữ máu dưỡng khí trong người cô.

Mấy phút đồng hồ sau, cơn đau dần dần tan biến, nhìn dáng vẻ ân cần săn sóc của Phương Hạo Vân, trong lòng Trương Mỹ Kỳ cảm thấy rất ngọt ngào. Có thể nhận thấy, hiện tại thật sự là hắn đã ân cần lo nghĩ cho cô rồi.

"Chị Mỹ Kỳ, xong rồi đấy...!"

Phương Hạo Vân chậm rãi thu công, rút bàn tay về, rồi giúp Trương Mỹ Kỳ kéo quần lót lên. Lần này, trong ý nghĩ của một chàng thiếu niên không hề xuất hiện bất cứ cơn dục vọng nào hết.

Đồng thời, mặc dù dưới sự kích thích khó cưỡng của buổi mát xa, trong lòng của Trương Mỹ Kỳ cũng không hề xuất hiện bất cứ dục vọng nào hết. Hiển nhiên, trong vấn đề chuyện nam nữ, tâm tính có lẽ chiếm cứ một ảnh hưởng nhất định.

"Mỹ Kỳ, đêm đã về khuya rồi, chị cố gắng nghỉ ngơi đi. Những chuyện sau này em sẽ xử lý, chị không cần phải nhọc tâm làm gì..." Phương Hạo Vân dặn dò một câu rồi cũng chuẩn bị bỏ đi.

Nếu như là bình thường, hắn sẽ nhất định dù trời đánh cũng không chịu bỏ đi, mà phải ở lại trong phòng cho bằng được. Nhưng hôm nay thì không được, chí ít thì hắn cũng không có tâm trí như vậy, tin rằng, Trương Mỹ Kỳ cũng có suy nghĩ không khác gì hắn.

"Hạo Vân, chị muốn giúp em..."

Trương Mỹ Kỳ dự định lúc nào tâm tình của Kỳ ổn định trở lại sẽ nói chuyện với Bạch Lăng Kỳ, cô cảm thấy có một số vấn đề, con gái với con gái thì có thể thông tình đạt lý cho nhau dễ hơn.

"Chị Mỹ Kỳ, nếu như chị thật sự muốn giúp em, thì hãy đến công ty làm việc cho thật tốt."

Phương Hạo Vân nói đầy ý vị sâu xa.

"Tập đoàn Thịnh Hâm là của nhà em ư?" Trương Mỹ Kỳ đột ngột phát ra câu hỏi như vậy.

Phương Hạo Vân đã có phòng bị từ trước, mỉm cười nói: "Đừng quên rằng, Trác Nhã chính là mẹ kế của em..."

……

Vượt qua tất cả dự kiến của mọi người đó là, Bạch Lăng Kỳ vào ngày hôm sau đã đi tới công ty rất sớm, vẻ mặt điềm nhiên như không có chuyện gì, chuyên tâm với công việc của mình.

Phương Tuyết Di trông thấy tình hình như vậy, cũng không còn dám chủ động nhắc tới chuyện ngày hôm qua nữa, chỉ là giao cho cô ấy một số việc nhẹ nhàng mà thôi.

Phương Hạo Vân sau khi nhận được điện thoại của cô chị, vội vàng đi tới công ty.

Bởi vì đòi hỏi của công việc, Bạch Lăng Kỳ vận trên mình một bộ đồ công sở màu trắng muốt, thân hình thon thả yểu điệu, nổi bật giữa đám đông, chỉ là sắc mặt hình như không được tốt lắm, vẻ mặt hơi xanh xao một chút, hơn nữa nếu để ý có thể thấy gò má trông hốc đi rất nhiều, khiến cho người ta nhìn mà đau lòng xót ruột.

Phương Tuyết Di đã chuồn đi từ lúc nào, để lại không gian dành cho hai người. Bạch Lăng Kỳ lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân, không hề có bất cứ biểu hiện nào, cảm giác đó giống như là đang nhìn vào một người không quen biết.

Phương Hạo Vân rõ ràng cảm thấy sự lãnh đạm của Bạch Lăng Kỳ đối với mình, nhưng hắn cũng không hề tỏ vẻ bực tức, Bạch Lăng Kỳ không làm sai, nếu có sai thì phải là hắn. Chuyện này nói trước nói sau cũng là do hắn gây ra, nói thẳng ra, hôm nay Kỳ có thể tới công ty làm việc, đã là khiến cho người ta phải ngạc nhiên, phải vui mừng rồi.

Xem ra, tinh thần của cô cũng không hề bị gục ngã.

"Kỳ, em quay về nhà là tốt rồi, ngày hôm qua anh lo lắng lắm..."

Hai người đưa mắt nhìn nhau một lúc, Phương Hạo Vân nhẹ nhàng bước tới, ánh mắt nhìn chăm chăm vào gương mặt gầy gò yếu ớt của cô, nhẹ nhàng nói: "Nếu như em đồng ý, anh muốn nói chuyện với em được không?"

"Thật xin lỗi, em đang phải làm việc...!"

Thần tình của Bạch Lăng Kỳ vẫn lạnh nhạt như vậy, nói rồi cô bước né sang bên rồi ngồi xuống ghế làm việc, bắt đầu sắp xếp lại một số hồ sơ.

Phương Hạo Vân không hề để ý tới sự lạnh lùng của Kỳ với mình, hắn bước vòng qua ngồi đối diện với cô, đôi mắt nhìn thẳng vào trong mắt cô hỏi: "Kỳ, anh biết là anh không tốt, thế nhưng em không thể cho anh một cơ hội để nói chuyện sao? Lẽ nào em thật sự muốn vứt bỏ tình cảm giữa hai chúng ta... Em có nỡ không?"

Bạch Lăng Kỳ từ từ ngước đầu lên, cơ thể rõ ràng là hơi run lên nhè nhẹ, trong đôi mắt lóe lên ánh nhìn buồn rầu, rồi điềm nhiên nói: "Không phải là em muốn vứt bỏ, mà là anh đã vứt bỏ nó rồi. Phương Hạo Vân, em thừa nhận cho tới bây giờ, em vẫn còn yêu anh, yêu một kẻ đốn mạt như anh, thế nhưng yêu không thể thay thế cho tất cả... Em chúc phúc anh với chị Mỹ Kỳ... Tối hôm qua, em đã nghĩ rất nhiều, hơn nữa còn ngộ ra rất nhiều đạo lý.... Yêu anh không có nghĩa là sẽ ở bên cạnh anh..."

Trong đôi mắt của Bạch Lăng Kỳ dâng lên những dòng lệ thủy, sống mũi cô cay cay, nước mắt tựa hồ như chảy ra như suối.

Nhìn thấy vẻ đau đớn mỏng manh của bạn gái, Phương Hạo Vân thấy chút xót xa, rồi hiền hòa nói: "Kỳ, đừng gạt anh, anh hiểu con người em, anh biết em yêu anh sâu đậm thế nào, em sẽ không vứt bỏ tình cảm bao lâu của chúng ta đâu, phải không?"
Tác giả : Xích Tuyết
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại