Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 5 - Chương 36: Mười dặm quy nhất
Dung Cảnh dứt lời, rừng hoa đào mười dặm vắng lặng im ắng.
Lam lão gia chủ nhìn Dung Cảnh, người không ngừng run rẩy, trong lúc nhất thời không trả lời lời nói của Dung Cảnh.
Y gia chủ vốn đứng phía sau Lam lão gia chủ, lúc này bỗng nhiên tiến lên một bước, trầm giọng nói với Lam lão gia chủ: “Lam thế bá, mấy trăm năm trước thập đại thế gia nhận được hoàng ân, sự giúp đỡ của vương triều Mộ Dung, trăm năm trước lại nhận được Vinh Vương bảo hộ mới không bị diệt tộc, ơn trời này, thập đại thế gia không thể phụ!"
“Đúng vậy! Cảnh thế tử là hậu duệ (con cháu) của dòng họ Mộ Dung, là hậu duệ của Vinh Vương!" Hoa lão gia chủ nghe vậy cũng phụ họa nói.
Hai người mở đầu, liền có mấy người nhao nhao mở miệng. Bọn họ đã sớm sợ hãi sự uy hiếp của Dung Cảnh, trong lòng đã có sự từ chối, chỉ có điều tứ đại thế gia liên quan đến dòng họ Dạ quá sâu, rút ra chỉ sợ phải nhận lấy một cái giá rất lớn, mới. Bây giờ Dung Cảnh một phen và thân phận của Dung Cảnh khiến bọn họ không còn băn khoăn gì nữa.
Ngoại trừ thế tử của Vinh vương phủ, thiên hạ không ai có lý do quang minh chính đại phản chiến dòng họ Dạ.
Dòng họ Dạ tội ác chồng chất, dân chúng khổ không thể tả nổi. Tuy vị Hoàng đế mới của dòng họ Dạ có sự quyết đoán, nhưng vẫn kế thừa sự cố chấp và cướp đoạt của tổ tiên dòng họ Dạ. Cho dù hắn ta là bậc đế vương anh minh, vẫn khó mà xóa bỏ được lịch sử. Quá khứ của Dòng họ Dạ,ai không biết thiên hạ này là dựa vào thanh danh của Cảnh thế tử Vinh vương phủ chống đỡ? Dân chúng đều nói có Cảnh thế tử, thiên hạ mới yên ổn.
Dung Cảnh lãnh đạm đứng đấy, không cắt ngang lời mọi người nói.
Qua một lúc lâu, đám người đứng sau Lam lão gia chủ đều im lặng, chỉ chờ Lam lão gia chủ nói chuyện.
Vẻ mặt Lam lão gia chủ đau thương, sự tình đã đến mức này, cho dù ông ta không nói lời nào, cũng không xoay chuyển được bại cục và xu hướng tứ đại thế gia phản chiến lại dòng họ Dạ. Hơn nữa, bản thân ông sao có thể quên mấy trăm năm trước tổ tiên của thập đại thế gia là thế gia của hoàng thất Mộ Dung đến giúp đỡ? Sao có thể quên trăm năm trước khi Thuỷ Tổ hoàng đế muốn diệt trừ thập đại thế gia, là Vinh Vương hao tâm tổn trí lén giải quyết để thập đại thế gia ở ẩn, mới bảo toàn được thập đại thế gia? Thập đại thế gia nhận ân tình của Vinh Vương, nhận ân tình của dòng họ Mộ Dung, cho dù là tận trung, bọn họ cũng nên trung với dòng họ Mộ Dung, lúc trước ông ta luyến tiếc Lam Y, Thương gia chủ luyến tiếc Thương Đình, bọn nó là con cháu có năng lực nhất trong hai đại thế gia, thế nhưng mà bây giờ bọn họ chẳng có lý do gì để không phản chiến nữa? So với sự tồn vong của gia tộc, cả tộc bị lật đổ, bọn nó không đáng nói đến.
Lam lão gia chủ thở dài, bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Dung Cảnh, cung kính dâng ban chỉ bằng ngọc lên, “Lam Diệu bái kiến chủ nhân đời sau của dòng họ Mộ Dung."
“Bái kiến chủ nhân đời sau của dòng họ Mộ Dung!" Lam lão gia chủ vừa quỳ, đám người phía sau ông ta đều quỳ trên mặt đất.
Đây là sự thần phục quy thuận thành tâm chân thành, không có chút không cam lòng, từ đó về sau, tôn Dung Cảnh làm chủ, phản chiến dòng họ Dạ.
Dung Cảnh mỉm cười, đưa tay tiếp nhận ngọc ban chỉ, đeo trên ngón tay, sau đó đỡ Lam lão gia chủ bằng hai tay, giọng điệu ôn hòa như hoa, lộ ra sự cao quý, “Lam gia gia xin đứng lên, say này thập đại thế gia cùng hưởng vinh nhục, tuy bên trong có chút bất đồng, nhưng căn cốt tương liên, há là bất đồng có thể cắt đứt hay sao? Hôm nay thập đại thế gia cùng chung chí hướng, đồng lòng, các vị tổ tiên trên trời có biết, cũng vui vẻ yên tâm."
“Lão hổ thẹn, phụ sự bồi dưỡng của dòng họ Mộ Dung, phụ sự che chở của Vinh Vương, chỉ nghĩ đến món lợi nhỏ trước mắt, suýt nữa làm hỏng đại cục." Lam lão gia chủ quỳ xuống đất không đứng lên, “Xin để lão thỉnh tội với chủ nhân đời sau!" Dứt lời, ông ta muốn dập đầu.
Dung Cảnh đưa tay nâng ông ta dậy, “Lam gia gia suy tính cho Lam gia, có chút tư lợi cũng không sao, đáng kính trọng! Thỉnh tội thì không cần! Bây giờ nhân lức tin tức chưa lọt ra khỏi rừng hoa đào mười dặm, ngài và Thương thế bá gọi Lam Y và Thương Đình về đi! Không thể tổn thất nhân tài của thế gia, vì sao phải tổn thất?"
Lam lão gia chủ không chống lại được công lực của Dung Cảnh, bị Dung Cảnh dễ dàng nâng lên, nghe vậy càng hổ thẹn, “Chủ nhân rộng lượng nhân ái, khiến lão càng hổ thẹn. Ngài nói đúng, vậy lão về viết thư gửi cho Lam Y, lập tức dẫn mấy người Hoa Thư trở về. Nếu không tin tức truyền đi, tân hoàng nhất định sẽ ra tay."
“Chủ nhân nói đúng! Chúng ta nhất định phải nhanh đi truyền thư, bây giờ Lam Y ở Phượng Hoàng quan, cách nơi này rất gần, phái người ổn thỏa đi truyền tin, nó mới có thể mau chóng thoát thân, về phần chỗ của Đình nhi, may mắn nó ở vũng bùn Tây Nam, cách xa kinh thành ngàn dặm, mặc dù chúng ta truyền tin chậm, nhưng nó thông minh, sau khi nhận được tin tức sẽ có chủ trương, có thể tránh được sự cắn trả của dòng họ Dạ. Bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải nhanh chóng gọi người của tứ đại thế gia đang ở bên cạnh hoàng thất họ Dạ, tân hoàng cũng không phải dễ đối phó." Thương gia chủ lập tức nói.
Lam lão gia chủ gật đầu, phăn phó người phía sau một câu, tùy tùng thân cận của ông ta lập tức lên đường, đi về phía Phượng Hoàng quan gọi Lam Y về.
Thương lão gia chủ cũng phân phó tùy tùng thân cận của lão, đi đến vũng bùn phía Tây Nam của Thiên Thánh gọi Thương Đình trở về. Hoa gia, Y gia cùng hạ mệnh lệnh, gọi người của mình đang ở bên ngoài thành tâm công hiến sức lực cho Thiên Thánh trở về.
Loại bỏ trận gió tanh mưa máu ngày trước, thập đại thế gia nắm tay giảng hòa, mây đen trên đầu biến mất, mọi người cười cười nói nói xung quanh Dung Cảnh trên đường đi ra rừng hoa đào mười dặm.
Phong Tẫn đi sau cùng, nhìn Dung Cảnh bị mọi người vây quanh, trợn tròn mắt.
Lăng Mặc quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy bộ dạng trợn tròn mắt của Phong Tẫn, nghi hoặc hỏi, “Phong gia chủ, mắt của ngài không khó chịu sao?"
Phong Tẫn sững sờ, “Không."
“Vậy sao hôm nay ngài luôn chớp mắt?" Lăng Mặc nhìn mắt của Phong Tẫn.
Phong Tẫn ngẩn ngơ.
Mạc Ly cười một tiếng, lui về sau một bước, giải thích cho Lăng Mặc, “Hắn là không thích nhìn người nào đó, bản thân mình không bằng người ta, chỉ có thể chớp mắt tìm chút việc để làm." Dứt lời, Mạc Ly vỗ vai Lăng Mặc, “Quen thì tốt rồi! Mỗi lần Cảnh thế tử đến, hắn đều chớp mắt không ngừng."
Phong Tẫn nghe vậy đạp Mạc Ly một cái, “Mắt ngươi mới co giật!"
Mạc Ly thoải mái tránh né, “Không phải mắt co giật là cái gì? Ta cũng không đổ oan cho ngươi!"
Phong Tẫn không đạp được Mạc Ly, thu chân đạp về phía Lăng Mặc, Lăng Mặc không nghĩ rằng Phong Tẫn sẽ đạp hắn, tránh không kịp, bị đạp sang bên cạnh, hắn bất mãn hỏi, “Phong gia chủ, sao ngài lại đạp ta?"
“Ai kêu ngươi hỏi gia vấn đề không có dinh dưỡng như vậy?" Phong Tẫn tức giận lườm Lăng Mặc.
Lăng Mặc vốn là người thông minh, nghe vậy cười hì hì, “Hóa ra là ngài ghen tị với Cảnh thế tử!"
Phong Tẫn hừ một tiếng, “Lão tử là bất mãn, người phụ nữ của hắn chạy theo người khác, bản thân hắn còn ở đây, không gấp không sợ bàn bạc nghiệp lớn của hắn."
Lăng Mặc “Ah" một tiếng, “Hóa ra là ngài sốt ruột thay Cảnh thế tử."
“Miệng của ngươi đáng ghét giống hệt Cố Thiếu Khanh, Quả nhiên người bên cạnh Cố Thiếu Khanh bồi dưỡng ra đều không phải người tốt." Phong Tẫn độc miệng mắng Lăng Mặc.
Lăng Mặc tủi thân, lập tức dùng tính khí thiếu gia Cố Thiếu Khanh bồi dưỡng ra, nghiêm túc nói: “Miệng của Phong gia chủ cũng không đáng yêu, so với ta cũng là kẻ tám lạng người nửa cân." Dứt lời, hắn hừ một tiếng, giống như thiếu gia, không để ý tới Phong Tẫn, lách vào đám người phía trước.
Mạc Ly mừng rỡ, đi tới nói với Phong Tẫn: “Nếu ngươi sốt ruột thì đi tìm tiểu thư, ở chỗ này bất mãn cái gì? Bây giờ Cảnh thế tử là vì bảo hộ tiểu thư tốt hơn, phải biết rằng Dạ Khinh Nhiễm hành động rất nhanh, Dung Cảnh không đuổi theo, cũng không hành động trước, hắn sao có thể đi? Ngươi không phải không biết bây giờ Dung Cảnh không thể rời đi."
Trong lòng hắn, Vân Thiển Nguyệt luôn là vị tiểu thư hắn từng bảo vệ nhiều năm. Tuy hắn ở bên cạnh nàng nhiều năm, trừ lần đi Nam Cương trộm ngọc tỷ bị trọng thương, luôn là vật bài trí, nhưng nhiều năm như vậy, nhìn nàng lớn lên, trưởng thành cùng nàng, linh hồn chủ tớ đã ăn sâu, mặc dù bây giờ hắn là gia chủ của Mạc gia, vẫn không thay đổi. Hắn nguyện ý cả đời gọi nàng là tiểu thư.
Phong Tẫn tức giận không có chỗ phát tác, quát Mạc Ly, “Ta đây biết rõ, gia chỉ là bực bội với bộ dạng cả thiên hạ đều nằm trong tay hắn."
Mạc Ly lập tức nở nụ cười, nhìn nhìn về phía trước, Dung Cảnh bị mọi người vây quanh, tuy vẫn nói chuyện với mọi người như trước, nhưng rõ ràng đã bước đi nhanh hơn, hắn thấp giọng nói, “Sao ngươi biết Cảnh thế tử không nôn nóng? Có lẽ ngài ấy đã sốt ruột từ lâu, nhưng chuyện ở chỗ này ai có thể thay thế ngài ấy? Ngươi có thể sao? Ta có thể sao?"
Phong Tẫn cũng liếc nhìn Dung Cảnh, cơn giận bớt đi, nhớ tới Vân Thiển Nguyệt, mắng: “Người phụ nữ chết tiệt kia, một ngày cũng không an phận."
Mạc Ly bất đắc dĩ thở dài, “Lần này không trách tiểu thư, họa là do Ngọc thái tử gây ra."
“Đó cũng là do nàng ta thương Ngọc Tử Thư, thay thế hắn ta. Tính tình của nàng ta, người khác không hiểu rõ, ta và ngươi còn không hiểu rõ sao? Nếu nàng ta thực sự không muốn làm gì đó, ai có thể ép buộc được nàng ta? Mặc dù Thượng Quan Minh Nguyệt lợi hại, vô địch thiên hạ thì như thế nào?" Phong Tẫn khinh thường bĩu môi, không thừa nhận hắn là ghen tị với Ngọc Tử Thư, tức giận nói: “Để chúng ta nhiều người như vậy lo lắng cho nàng ta, là vận may cả đời của nàng ta! Người phụ nữ không có lương tâm, gặp ai thì chạy theo người đó, ngay cả trượng phu cũng không cần."
Mạc Ly nhìn lời nói của Phong Tẫn rõ ràng chua lè lè ra mà vẫn không biết, hắn cười, trấn an nói: “Đã như vậy, thì càng không cần nóng nảy, nàng ta rời đi theo Thượng Quan Minh Nguyệt, chắc chắn có tính toán." Dứt lời, Mạc Ly lại bổ sung nói: “Huống hồ nôn nóng cũng vô dụng. Ngọc thái tử không biết làm thế nào, mặc dù ngươi vội vã đi, cũng không có biện pháp cướp lại người từ trong tay Thượng Quan Minh Nguyệt, hơn nữa hiện tại cũng tra không được, rốt cuộc Thượng Quan Minh Nguyệt có mang người đến Đông Hải hay không, hay là đem đi nơi nào, chỉ có thể chờ Cảnh thế tử xử lý xong chuyện ở đây, rồi đi tìm người."
Phong Tẫn hừ một tiếng, nhìn lướt qua Lam lão gia chủ và mọi người, “E rằng Dung Cảnh nôn nóng cũng vô dụng, bây giờ hắn không thể xử lý sạch sẽ rồi rời đi. Mấy lão già kia sẽ không dễ dàng để Dung Cảnh rời đi."
Mạc Ly gật đầu, hai người không nói thêm gì nữa, theo mọi người rời khỏi rừng hoa đào mười dặm.
Sau khi ra khỏi rừng hoa đào mười dặm, Dung Cảnh đi về phía Sở gia, Lam lão gia chủ và mọi người lập tức đi theo, Lam lão gia chủ thay đổi bộ dạng tức muốn chết trước kia, bây giờ đi đường mạnh mẽ, vừa đi vừa nghiên cứu thảo luận chuyện của thập đại thế gia với Dung Cảnh.
Mọi người ngươi một lời ta một câu, đi vào Sở gia.
Người Sở gia sớm đã biết rõ gia chủ thu phục được tứ đại thế gia, sôi nổi thu dọn xong phòng, mời tất cả đi vào. Mọi người đi vào phòng tiếp khách của Sở gia, đem đại sảnh thành lều trại của nguyên soái, bắt đầu thương thảo chỉnh đốn nhân tài của thập đại thế gia, sắp xếp động tác kế tiếp.
Đây là lần đầu tiên sau khi thập đại thế gia đã ở ẩn một trăm năm trước tụ tập với Vinh Vương, thương thảo mưu lược, trên dưới một lòng bày mưu tính kế hướng đi sau này.
Sau khi trao đổi một lúc, lấy Lam lão gia chủ cầm đầu, đám người mới quy thuận càng ngày càng khâm phục Dung Cảnh, lời nói tỏ ra cung kính. Chỉ nghe mệnh của Dung Cảnh.
Thương thảo đến đêm khuya, cơ bản sự tình đã thỏa đáng, Lam lão gia chủ dẫn đầu, mọi người rời Sở gia.
Sau khi mọi người rời đi, Dung Cảnh lập tức bảo Thanh Ảnh, “Lập tức lên đường!"
Thanh Ảnh biết thế tử sốt ruột từ lâu, nhưng hắn vẫn nhắc nhở chuyện Dung Cảnh đã quên, “Thế tử, An vương xử lý như thế nào?"
Dung Cảnh nhướn lông mày, “Bây giờ hắn vẫn còn sống?"
“Còn sống! Nhưng nếu thế tử ngài không cứu, không đến ngày mai, sẽ…" Câu tiếp theo, Thanh Ảnh không cần nói cũng biết.
Dung Cảnh nhíu mày, cắn môi trầm mặc một lát, bỗng nhiên bực bội khoát tay, “Để hắn chết cũng được." Dứt lời, nhấc chân lên, chuẩn bị rời đi.
Thanh Ảnh lập tức đi theo sau Dung Cảnh.
Dung Cảnh đi đến cổng Sở gia, chợt dừng bước, tức giận nói: “Nếu thật sự để hắn ta chết, người phụ nữa kia, sợ là sẽ rơi lệ." Dứt lời, hắn hỏi Thanh Ảnh, “Nàng ất sẽ khóc đúng không?"
Thanh Ảnh không muốn gật đầu, nhưng vẫn là thành thật nói: “Thế tử phi sẽ khóc, Dạ Thiên Khuynh từng khiến thế tử phi chán ghét, nhưng hắn ta thực sự chết đi, trong lòng thái tử phi rất khó chịu, cũng rơi nước mắt, huống chi là Dạ Thiên Dật?"
Dung Cảnh đưa tay xoa trán, tức giận nói: “Người phụ nữ kia, tấm lòng lớn vậy sao, có thể chứa nhiều người như vậy?"
Thanh Ảnh rất ít thấy thế tử tức giận, có thể thấy được đã không thể chờ đợi, muốn đi tìm người rồi, nếu thế tử phi yên ổn đợi ở phủ Tổng binh ở Phượng Hoàng quan còn tốt, thế tử ngoại trừ nhớ nhung, cũng có thể an tâm, nhưng bây giờ thế tử phi không ở Phượng Hoàng quan, hơn nữa còn là bị Thượng Quan Minh Nguyệt mang đi, người mà ngay cả Ngọc thái tử cũng sợ, hơn nữa còn là người không có gì cố kỵ, sao có thể khiến người ta yên tâm được? Thanh Ảnh nói khẽ: “Nếu không đừng quan tâm An vương nữa, nói là An Vương chết trong rừng hoa đào mười dặm, thế tử phi mặc dù sẽ khóc, nhưng cũng biết vì thu phục thập đại thế gia về một mối ngài rất vất vả, cũng có thể thông cảm. Tuy trong lòng thế tử phi nhớ thương rất nhiều người, nhưng người mà thế thử phi yêu nhất chính là ngài, nếu người khác muốn giết ngài, thái tử phi sẽ không chút do dự giơ kiếm giết người đó, An vương cũng không được."
Dung Cảnh nghe vậy trong lòng thoải mái một chút, khóe miệng nhếch lên, trong chốc lát, thu về, xua tay, “Được rồi! Lại Dạ Thiên Dật chết như vậy quá lợi cho hắn ta. Hắn chết tác dụng không lớn, hắn còn sống, uy hiếp được Dạ Khinh Nhiễm, có lẽ tác dụng lớn hơn." Dứt lời, giống như tìm được lý do cho mình, quay người đi về.
Thanh Ảnh đi theo sau Dung Cảnh, biết tuy thế tử nói như vậy, nhưng thật ra vẫn là vì Cảnh thế tử phi. Tuy thế tử phi và An vương cắt đứt quan hệ, không còn tình cảm, nhưng có lẽ cũng không hi vọng An Vương chết. Nếu An Vương chết, chắc chắn thế tử phi sẽ buồn.
Một ngày này, trong sân trong của Sở gia, đèn dầu không tắt.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lam lão gia chủ vội vã chạy đến Sở gia, thấy Dung Cảnh đi ra từ một gian phòng, người mệt mỏi, ông ta ngẩn người, hỏi: “Chủ nhân, ngài một đêm không ngủ?"
Dung Cảnh “Hử" một tiếng, đưa tay lau trán hỏi, “Lam gia gia đến sớm như vậy, phải chăng là Lam Y không quay về?
Lam lão gia chủ nghe vậy lập tức gật đầu, vừa lo lắng vừa không biết làm sao nói: “Đứa bé kia từ nhỏ đã là đứa kiên cường, chuyện đã thừa nhận rất khó khiến nó quay đầu lại. Người ta phái ta đến Phượng Hoàng quan, truyền tin cho nó, nó nói không trở lại, sau đó nó tách khỏi Lam gia, nếu không là người của Lam gia, nó nguyện ý tận trung với tân hoàng, đến chết thì mới thôi."
Dung Cảnh cười, “Cô ta đã quyết tâm, Lam gia gia không cần để ý!"
“Thế nhưng mà thập đại thế gia quy về một mối, Lam gia phản chiến tân hoàng, cho dù Lam Y trung thành, tân hoàng sẽ đối xử tử tế với nó sao?" Lam lão gia chủ không xác định hỏi. Dù sao Lam Y cũng là người lão một tay bồi dưỡng lên, hơn cả con của lão, được chọn làm gia chủ, từ đáy lòng, lão không hi vọng nó u mê không tỉnh ngộ.
“Nếu Dạ Khinh Nhiễm không có lòng bao dung, hắn không xứng có người trung thành, giúp đỡ, thuận theo." Dung Cảnh cười.
Lam lão gia chủ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
Dung Cảnh nhấc chân đi ra ngoài, nói: “Ta sẽ lập tức lên đường rời đi, sự tình của rừng hoa đào mười dặm giao cho Phong Tẫn. Lam gia gia có chuyện gì xin thương lượng với Phong Tẫn!"
Lam lão gia chủ kinh ngạc, “Ngài phải rời đi?"
Dung Cảnh gật đầu, “Phu nhân của ta bị Thượng Quan Minh Nguyệt mang đi, ta lo lắng."
“Cảnh thế tử phi bị Thượng Quan Minh Nguyệt mang đi, chẳng lẽ không phải ngài… Bày mưu đặt kế hay sao?" Lam lão gia chủ càng ngạc nhiên hơn, thấy Dung Cảnh chỉ lo đi về trước không trả lời, ông ta cảm thấy mình hỏi hơi nhiều, vội vàng nói: “Thoạt nhìn tình trạng của ngài không tốt lắm, nghỉ ngơi một chút rồi lại lên đường a!"
Dung Cảnh lắc đầu, không trả lời lời nói của ông ta, thẳng thắn nói: " Phong Tẫn tuy độc mồm, nhưng nhằm vào người ngoài, nếu là người mình, hắn sẽ bảo vệ. Lam gia gia không cần đem chuyện hôm qua hắn làm ông tức giận để ở trong lòng."
Lam lão gia chủ gật đầu, “Thằng ranh kia, ta biết tính nó, từ sau khi nó trở về Phong gia làm gia chủ, luôn nhằm vào Lam gia, so chiêu mấy lần với ta, ta không thắng nó được lần nào cả. Ngài yên tâm đi! Lão thừa nhận bản thân mình già rồi, không ổn, đều nghe nó."
Dung Cảnh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hai người đi đến cổng Sở gia, Hoa gia chủ và Thương gia chủ vội vàng chạy đến, thấy bộ dạng mỏi mệt của Dung Cảnh hơi sững sờ.
Lam lão gia chủ nhớ Hoa Thư và Lăng Yến đi theo Lam Y, nói với hai người: “Lam Y không trở lại, Lăng Yến cũng giống Lam Y không trở lại Lăng gia nữa. Hoa Thư đến từ chức phó tướng, muốn trở về, vốn cho rằng Lam Y sẽ hiểu, nhưng là bây giờ xem ra, thực ra nó không hiểu chuyện bằng tiểu nha đầu Hoa Thư này."
“Lam Y là vì hoàng đế nước Nam Lương, dù sao Dung Cảnh cũng có giao tình với hoàng đế nước Nam Lương, Lăng Yến là bởi tám chiêu đã thua Lăng Mặc, không trở lại Lăng gia. Hai người không muốn trở về, đều có nguyên nhân. Mấy đứa con gái của mấy gia tộc chúng ta thực chất đều cứng rắn." Hoa gia chủ liếc nhìn Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh ngoại trừ có chút mỏi mệt, thần sắc vẫn bình tĩnh, ông ta tiếp tục nói: “So với hai người kia, Hoa Thư không có gánh nặng, vì vậy suy nghĩ thoáng, từ bỏ chức phó tướng muốn trở về. Nhưng Phượng Hoàng quan bị Lam Y khống chế, ai cũng không được rời đi, nó chỉ có thể đi phủ Tổng binh. Phủ Tổng binh bảo vệ mấy người nó dẫn đi, những người còn lại đều bị Lam Y thu mua, nguyện ý đi theo Lam Y." Dứt lời, ông ta thấy sắc mặt Lam lão gia chủ không tốt, thở dài nói: “dù sao Lam Y cũng là gia chủ của Lam gia, chưởng quản Lam gia vài năm, đương nhiên nó có cơ sở của mình và người mua chuộc cũng không kỳ quái."
Lam lão gia chủ thở dài, xua tay, “Mà thôi, mặc kệ nó! Nó tự rời khỏi Lam gia, đã không phải người của Lam gia nữa. Đường là do nó chọn, sau này nó như thế nào, đều là lựa chọn của nó, không trách được người khác."
Hoa gia chủ gật đầu, thầm nghĩ may mà Hoa Thư không chịu thua kém, hiểu được tiến lùi.
“Hậu chủ, ta muốn xin ý chỉ của ngài, ta lo cho Đình nhi, đêm qua nghĩ đi nghĩ lại, không bằng tự mình đi vũng bùn phía Tây Nam một chuyến, khuyên nó trở về. Ngộ nhỡ nó giống Lam Y… Đó thật sự không phải điều ta mong muốn ah." Thương gia chủ vội vã nói ra mục đích vội vàng đến, bức thiết nhìn Dung Cảnh, chỉ sợ Dung Cảnh mở miệng nói không.
Dung Cảnh mỉm cười liếc nhìn Thương gia chủ, cười nói: “Thương Đình có lẽ sẽ không giống Lam Y!"
Thương gia chủ khẽ giật mình, khẩn trương nói: “Những gì nó làm còn liên quan sâu hơn Lam Y, hơn nữa từ sau khi vào kinh, nó luôn đối đầu với ngài và Cảnh thế tử phi, ta sợ… Dù sao Thương Đình cũng là con cháu Thương gia tốn bao nhiêu công sức bồi dưỡng, bây giờ ta cảm thấy nó nên chú ý đến gia tộc mà trở về, sau đó nghĩ mọi thứ đều có thay đổi, mấy năm nay tiểu tử kia tâm tư rất sâu, không dễ bị người ta nhìn rõ, ta sợ nó giống Lam Y đi vào ngõ cụt không ra được, dù sao tân hoàng rất trọng dụng nó…"
“Đúng vậy, không biết mấy những năm tiểu tử Thương Đình kia suy nghĩ cái gì, chuyện làm ra đều không theo như lẽ thường." Lam lão gia chủ cảm thấy nếu Thương Đình cũng giống như Lam Y, rất đáng tiếc. Gia tộc bọn họ quy thuận, nếu nó không về, vậy là thực sự quy thuận dòng họ Dạ, tương lai sẽ xung đột vũ trang. Đây là chuyện mấy người thế hệ trước bọn họ không muốn thấy nhất.
“Nếu hắn có lòng trở về, phản chiến dòng họ Dạ, đương nhiên sẽ trở về. Tây Nam cũng có người của chúng ta. Dạ Khinh Nhiễm gây khó dễ cho hắn, dựa vào bản lãnh của hắn cũng có thể bảo vệ bản thân mình, nếu hắn không muốn, dù Thương thế bá đi cũng vô dụng." Dung Cảnh nói.
Thương gia chủ được chỉ điểm, tỉnh táo, gật đầu, thở dài, “Hậu chủ nói đúng, xem vận may của nó a!"
Dung Cảnh thấy ông ta từ bỏ tâm tư đi Tây Nam, dặn dò vài câu, Thương gia chủ và Hoa gia chủ biết Dung Cảnh phải rời đi, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Dung Cảnh há to miệng, cuối cùng không khuyên bảo. Cùng Lam lão gia chủ đưa mắt nhìn Dung Cảnh rời khỏi rừng hoa đào mười dặm.
Khi không nhìn thấy bóng dáng Dung Cảnh nữa, Thương gia chủ khẽ thở dài: “Rốt cuộc là hậu duệ của dòng họ Mộ Dung, hậu duệ của Vinh Vương. Khiến chúng ta tin tưởng, chỉ cần có ngài ấy, thập đại thế gia phồn hoa trăm năm, cũng không quá đáng."
Lam lão gia chủ xua tay, quay về, “Còn nói chuyện phồn hoa trăm năm hay không phồn hoa trăm năm gì đó, bây giờ chúng ta trung thành với ngài ấy là được, chỉ cầu dưới trận chiến hỗn loạn này, tân hoàng và hậu chủ giao phong, có thể bảo trụ thập đại thế gia! Dù sao tân hoàng cũng không phải là người dễ đối phó. Chúng ta đã đưa ra lựa chọn, sẽ không có đường lui nữa. Thành công thì giữ được nền móng một trăm năm thậm chí ngàn năm, thất bại mười gia tộc sẽ bị lật đổ."
Thương gia chủ và Hoa gia chủ gật đầu. Chuyện trước mắt bọn họ phải làm là gọi con cháu đã nhập thế về, việc còn lại là chuẩn bị, chờ đợi hậu chủ phân công, sai phái.
Dung Cảnh và Thanh Ảnh gọn nhẹ, đơn giản rời đi, rất nhanh đã ra khỏi rừng hoa đào mười dặm.
Đi được đoạn đường, Thanh Ảnh thấy Dung Cảnh đi về phía Phượng Hoàng quan, nhịn không được hỏi, “Thế tử, thế tử phi không ở Phượng Hoàng quan? Không phải người muốn đi tìm thế tử phi sao? Sao lại đi Phượng Hoàng quan?"
“Ngọc thái tử ở Phượng Hoàng Quan, gặp hắn trước rồi nói sau. Nếu bàn về trên thế giới này ai hiểu Thượng Quan Minh Nguyệt nhất, chỉ sợ sẽ là hắn ta." Trong giọng nói của Dung Cảnh có chút lý sự.
Thanh Ảnh không nói thêm gì nữa, trong lòng nghĩ, chỉ sợ thế tử không chỉ tìm Ngọc thái tử để hiểu Thượng Quan Minh Nguyệt, mà là tìm Ngọc thái tử tính sổ.
Trên đường đi, hai người không nói chuyện, sau ba canh giờ đến Phượng Hoàng quan.
Phượng Hoàng quan bị người của Lam Y mang đến trông coi rất kiên cố, bốn cửa thành đóng chặt, cấm người đi đường. Bởi vì hai quân giao chiến, hành động của Lam Y không bị người trong thành phản đối.
Dung Cảnh lãnh đạm nhìn lướt qua cửa thành đóng chặt, phi thân vào. Thanh Ảnh đi theo sau Dung Cảnh, hai người như hai đám mây khói, vào thành rất nhanh. Không dừng lại, đi thẳng đến phủ Tổng binh.
Lam lão gia chủ nhìn Dung Cảnh, người không ngừng run rẩy, trong lúc nhất thời không trả lời lời nói của Dung Cảnh.
Y gia chủ vốn đứng phía sau Lam lão gia chủ, lúc này bỗng nhiên tiến lên một bước, trầm giọng nói với Lam lão gia chủ: “Lam thế bá, mấy trăm năm trước thập đại thế gia nhận được hoàng ân, sự giúp đỡ của vương triều Mộ Dung, trăm năm trước lại nhận được Vinh Vương bảo hộ mới không bị diệt tộc, ơn trời này, thập đại thế gia không thể phụ!"
“Đúng vậy! Cảnh thế tử là hậu duệ (con cháu) của dòng họ Mộ Dung, là hậu duệ của Vinh Vương!" Hoa lão gia chủ nghe vậy cũng phụ họa nói.
Hai người mở đầu, liền có mấy người nhao nhao mở miệng. Bọn họ đã sớm sợ hãi sự uy hiếp của Dung Cảnh, trong lòng đã có sự từ chối, chỉ có điều tứ đại thế gia liên quan đến dòng họ Dạ quá sâu, rút ra chỉ sợ phải nhận lấy một cái giá rất lớn, mới. Bây giờ Dung Cảnh một phen và thân phận của Dung Cảnh khiến bọn họ không còn băn khoăn gì nữa.
Ngoại trừ thế tử của Vinh vương phủ, thiên hạ không ai có lý do quang minh chính đại phản chiến dòng họ Dạ.
Dòng họ Dạ tội ác chồng chất, dân chúng khổ không thể tả nổi. Tuy vị Hoàng đế mới của dòng họ Dạ có sự quyết đoán, nhưng vẫn kế thừa sự cố chấp và cướp đoạt của tổ tiên dòng họ Dạ. Cho dù hắn ta là bậc đế vương anh minh, vẫn khó mà xóa bỏ được lịch sử. Quá khứ của Dòng họ Dạ,ai không biết thiên hạ này là dựa vào thanh danh của Cảnh thế tử Vinh vương phủ chống đỡ? Dân chúng đều nói có Cảnh thế tử, thiên hạ mới yên ổn.
Dung Cảnh lãnh đạm đứng đấy, không cắt ngang lời mọi người nói.
Qua một lúc lâu, đám người đứng sau Lam lão gia chủ đều im lặng, chỉ chờ Lam lão gia chủ nói chuyện.
Vẻ mặt Lam lão gia chủ đau thương, sự tình đã đến mức này, cho dù ông ta không nói lời nào, cũng không xoay chuyển được bại cục và xu hướng tứ đại thế gia phản chiến lại dòng họ Dạ. Hơn nữa, bản thân ông sao có thể quên mấy trăm năm trước tổ tiên của thập đại thế gia là thế gia của hoàng thất Mộ Dung đến giúp đỡ? Sao có thể quên trăm năm trước khi Thuỷ Tổ hoàng đế muốn diệt trừ thập đại thế gia, là Vinh Vương hao tâm tổn trí lén giải quyết để thập đại thế gia ở ẩn, mới bảo toàn được thập đại thế gia? Thập đại thế gia nhận ân tình của Vinh Vương, nhận ân tình của dòng họ Mộ Dung, cho dù là tận trung, bọn họ cũng nên trung với dòng họ Mộ Dung, lúc trước ông ta luyến tiếc Lam Y, Thương gia chủ luyến tiếc Thương Đình, bọn nó là con cháu có năng lực nhất trong hai đại thế gia, thế nhưng mà bây giờ bọn họ chẳng có lý do gì để không phản chiến nữa? So với sự tồn vong của gia tộc, cả tộc bị lật đổ, bọn nó không đáng nói đến.
Lam lão gia chủ thở dài, bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Dung Cảnh, cung kính dâng ban chỉ bằng ngọc lên, “Lam Diệu bái kiến chủ nhân đời sau của dòng họ Mộ Dung."
“Bái kiến chủ nhân đời sau của dòng họ Mộ Dung!" Lam lão gia chủ vừa quỳ, đám người phía sau ông ta đều quỳ trên mặt đất.
Đây là sự thần phục quy thuận thành tâm chân thành, không có chút không cam lòng, từ đó về sau, tôn Dung Cảnh làm chủ, phản chiến dòng họ Dạ.
Dung Cảnh mỉm cười, đưa tay tiếp nhận ngọc ban chỉ, đeo trên ngón tay, sau đó đỡ Lam lão gia chủ bằng hai tay, giọng điệu ôn hòa như hoa, lộ ra sự cao quý, “Lam gia gia xin đứng lên, say này thập đại thế gia cùng hưởng vinh nhục, tuy bên trong có chút bất đồng, nhưng căn cốt tương liên, há là bất đồng có thể cắt đứt hay sao? Hôm nay thập đại thế gia cùng chung chí hướng, đồng lòng, các vị tổ tiên trên trời có biết, cũng vui vẻ yên tâm."
“Lão hổ thẹn, phụ sự bồi dưỡng của dòng họ Mộ Dung, phụ sự che chở của Vinh Vương, chỉ nghĩ đến món lợi nhỏ trước mắt, suýt nữa làm hỏng đại cục." Lam lão gia chủ quỳ xuống đất không đứng lên, “Xin để lão thỉnh tội với chủ nhân đời sau!" Dứt lời, ông ta muốn dập đầu.
Dung Cảnh đưa tay nâng ông ta dậy, “Lam gia gia suy tính cho Lam gia, có chút tư lợi cũng không sao, đáng kính trọng! Thỉnh tội thì không cần! Bây giờ nhân lức tin tức chưa lọt ra khỏi rừng hoa đào mười dặm, ngài và Thương thế bá gọi Lam Y và Thương Đình về đi! Không thể tổn thất nhân tài của thế gia, vì sao phải tổn thất?"
Lam lão gia chủ không chống lại được công lực của Dung Cảnh, bị Dung Cảnh dễ dàng nâng lên, nghe vậy càng hổ thẹn, “Chủ nhân rộng lượng nhân ái, khiến lão càng hổ thẹn. Ngài nói đúng, vậy lão về viết thư gửi cho Lam Y, lập tức dẫn mấy người Hoa Thư trở về. Nếu không tin tức truyền đi, tân hoàng nhất định sẽ ra tay."
“Chủ nhân nói đúng! Chúng ta nhất định phải nhanh đi truyền thư, bây giờ Lam Y ở Phượng Hoàng quan, cách nơi này rất gần, phái người ổn thỏa đi truyền tin, nó mới có thể mau chóng thoát thân, về phần chỗ của Đình nhi, may mắn nó ở vũng bùn Tây Nam, cách xa kinh thành ngàn dặm, mặc dù chúng ta truyền tin chậm, nhưng nó thông minh, sau khi nhận được tin tức sẽ có chủ trương, có thể tránh được sự cắn trả của dòng họ Dạ. Bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải nhanh chóng gọi người của tứ đại thế gia đang ở bên cạnh hoàng thất họ Dạ, tân hoàng cũng không phải dễ đối phó." Thương gia chủ lập tức nói.
Lam lão gia chủ gật đầu, phăn phó người phía sau một câu, tùy tùng thân cận của ông ta lập tức lên đường, đi về phía Phượng Hoàng quan gọi Lam Y về.
Thương lão gia chủ cũng phân phó tùy tùng thân cận của lão, đi đến vũng bùn phía Tây Nam của Thiên Thánh gọi Thương Đình trở về. Hoa gia, Y gia cùng hạ mệnh lệnh, gọi người của mình đang ở bên ngoài thành tâm công hiến sức lực cho Thiên Thánh trở về.
Loại bỏ trận gió tanh mưa máu ngày trước, thập đại thế gia nắm tay giảng hòa, mây đen trên đầu biến mất, mọi người cười cười nói nói xung quanh Dung Cảnh trên đường đi ra rừng hoa đào mười dặm.
Phong Tẫn đi sau cùng, nhìn Dung Cảnh bị mọi người vây quanh, trợn tròn mắt.
Lăng Mặc quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy bộ dạng trợn tròn mắt của Phong Tẫn, nghi hoặc hỏi, “Phong gia chủ, mắt của ngài không khó chịu sao?"
Phong Tẫn sững sờ, “Không."
“Vậy sao hôm nay ngài luôn chớp mắt?" Lăng Mặc nhìn mắt của Phong Tẫn.
Phong Tẫn ngẩn ngơ.
Mạc Ly cười một tiếng, lui về sau một bước, giải thích cho Lăng Mặc, “Hắn là không thích nhìn người nào đó, bản thân mình không bằng người ta, chỉ có thể chớp mắt tìm chút việc để làm." Dứt lời, Mạc Ly vỗ vai Lăng Mặc, “Quen thì tốt rồi! Mỗi lần Cảnh thế tử đến, hắn đều chớp mắt không ngừng."
Phong Tẫn nghe vậy đạp Mạc Ly một cái, “Mắt ngươi mới co giật!"
Mạc Ly thoải mái tránh né, “Không phải mắt co giật là cái gì? Ta cũng không đổ oan cho ngươi!"
Phong Tẫn không đạp được Mạc Ly, thu chân đạp về phía Lăng Mặc, Lăng Mặc không nghĩ rằng Phong Tẫn sẽ đạp hắn, tránh không kịp, bị đạp sang bên cạnh, hắn bất mãn hỏi, “Phong gia chủ, sao ngài lại đạp ta?"
“Ai kêu ngươi hỏi gia vấn đề không có dinh dưỡng như vậy?" Phong Tẫn tức giận lườm Lăng Mặc.
Lăng Mặc vốn là người thông minh, nghe vậy cười hì hì, “Hóa ra là ngài ghen tị với Cảnh thế tử!"
Phong Tẫn hừ một tiếng, “Lão tử là bất mãn, người phụ nữ của hắn chạy theo người khác, bản thân hắn còn ở đây, không gấp không sợ bàn bạc nghiệp lớn của hắn."
Lăng Mặc “Ah" một tiếng, “Hóa ra là ngài sốt ruột thay Cảnh thế tử."
“Miệng của ngươi đáng ghét giống hệt Cố Thiếu Khanh, Quả nhiên người bên cạnh Cố Thiếu Khanh bồi dưỡng ra đều không phải người tốt." Phong Tẫn độc miệng mắng Lăng Mặc.
Lăng Mặc tủi thân, lập tức dùng tính khí thiếu gia Cố Thiếu Khanh bồi dưỡng ra, nghiêm túc nói: “Miệng của Phong gia chủ cũng không đáng yêu, so với ta cũng là kẻ tám lạng người nửa cân." Dứt lời, hắn hừ một tiếng, giống như thiếu gia, không để ý tới Phong Tẫn, lách vào đám người phía trước.
Mạc Ly mừng rỡ, đi tới nói với Phong Tẫn: “Nếu ngươi sốt ruột thì đi tìm tiểu thư, ở chỗ này bất mãn cái gì? Bây giờ Cảnh thế tử là vì bảo hộ tiểu thư tốt hơn, phải biết rằng Dạ Khinh Nhiễm hành động rất nhanh, Dung Cảnh không đuổi theo, cũng không hành động trước, hắn sao có thể đi? Ngươi không phải không biết bây giờ Dung Cảnh không thể rời đi."
Trong lòng hắn, Vân Thiển Nguyệt luôn là vị tiểu thư hắn từng bảo vệ nhiều năm. Tuy hắn ở bên cạnh nàng nhiều năm, trừ lần đi Nam Cương trộm ngọc tỷ bị trọng thương, luôn là vật bài trí, nhưng nhiều năm như vậy, nhìn nàng lớn lên, trưởng thành cùng nàng, linh hồn chủ tớ đã ăn sâu, mặc dù bây giờ hắn là gia chủ của Mạc gia, vẫn không thay đổi. Hắn nguyện ý cả đời gọi nàng là tiểu thư.
Phong Tẫn tức giận không có chỗ phát tác, quát Mạc Ly, “Ta đây biết rõ, gia chỉ là bực bội với bộ dạng cả thiên hạ đều nằm trong tay hắn."
Mạc Ly lập tức nở nụ cười, nhìn nhìn về phía trước, Dung Cảnh bị mọi người vây quanh, tuy vẫn nói chuyện với mọi người như trước, nhưng rõ ràng đã bước đi nhanh hơn, hắn thấp giọng nói, “Sao ngươi biết Cảnh thế tử không nôn nóng? Có lẽ ngài ấy đã sốt ruột từ lâu, nhưng chuyện ở chỗ này ai có thể thay thế ngài ấy? Ngươi có thể sao? Ta có thể sao?"
Phong Tẫn cũng liếc nhìn Dung Cảnh, cơn giận bớt đi, nhớ tới Vân Thiển Nguyệt, mắng: “Người phụ nữ chết tiệt kia, một ngày cũng không an phận."
Mạc Ly bất đắc dĩ thở dài, “Lần này không trách tiểu thư, họa là do Ngọc thái tử gây ra."
“Đó cũng là do nàng ta thương Ngọc Tử Thư, thay thế hắn ta. Tính tình của nàng ta, người khác không hiểu rõ, ta và ngươi còn không hiểu rõ sao? Nếu nàng ta thực sự không muốn làm gì đó, ai có thể ép buộc được nàng ta? Mặc dù Thượng Quan Minh Nguyệt lợi hại, vô địch thiên hạ thì như thế nào?" Phong Tẫn khinh thường bĩu môi, không thừa nhận hắn là ghen tị với Ngọc Tử Thư, tức giận nói: “Để chúng ta nhiều người như vậy lo lắng cho nàng ta, là vận may cả đời của nàng ta! Người phụ nữ không có lương tâm, gặp ai thì chạy theo người đó, ngay cả trượng phu cũng không cần."
Mạc Ly nhìn lời nói của Phong Tẫn rõ ràng chua lè lè ra mà vẫn không biết, hắn cười, trấn an nói: “Đã như vậy, thì càng không cần nóng nảy, nàng ta rời đi theo Thượng Quan Minh Nguyệt, chắc chắn có tính toán." Dứt lời, Mạc Ly lại bổ sung nói: “Huống hồ nôn nóng cũng vô dụng. Ngọc thái tử không biết làm thế nào, mặc dù ngươi vội vã đi, cũng không có biện pháp cướp lại người từ trong tay Thượng Quan Minh Nguyệt, hơn nữa hiện tại cũng tra không được, rốt cuộc Thượng Quan Minh Nguyệt có mang người đến Đông Hải hay không, hay là đem đi nơi nào, chỉ có thể chờ Cảnh thế tử xử lý xong chuyện ở đây, rồi đi tìm người."
Phong Tẫn hừ một tiếng, nhìn lướt qua Lam lão gia chủ và mọi người, “E rằng Dung Cảnh nôn nóng cũng vô dụng, bây giờ hắn không thể xử lý sạch sẽ rồi rời đi. Mấy lão già kia sẽ không dễ dàng để Dung Cảnh rời đi."
Mạc Ly gật đầu, hai người không nói thêm gì nữa, theo mọi người rời khỏi rừng hoa đào mười dặm.
Sau khi ra khỏi rừng hoa đào mười dặm, Dung Cảnh đi về phía Sở gia, Lam lão gia chủ và mọi người lập tức đi theo, Lam lão gia chủ thay đổi bộ dạng tức muốn chết trước kia, bây giờ đi đường mạnh mẽ, vừa đi vừa nghiên cứu thảo luận chuyện của thập đại thế gia với Dung Cảnh.
Mọi người ngươi một lời ta một câu, đi vào Sở gia.
Người Sở gia sớm đã biết rõ gia chủ thu phục được tứ đại thế gia, sôi nổi thu dọn xong phòng, mời tất cả đi vào. Mọi người đi vào phòng tiếp khách của Sở gia, đem đại sảnh thành lều trại của nguyên soái, bắt đầu thương thảo chỉnh đốn nhân tài của thập đại thế gia, sắp xếp động tác kế tiếp.
Đây là lần đầu tiên sau khi thập đại thế gia đã ở ẩn một trăm năm trước tụ tập với Vinh Vương, thương thảo mưu lược, trên dưới một lòng bày mưu tính kế hướng đi sau này.
Sau khi trao đổi một lúc, lấy Lam lão gia chủ cầm đầu, đám người mới quy thuận càng ngày càng khâm phục Dung Cảnh, lời nói tỏ ra cung kính. Chỉ nghe mệnh của Dung Cảnh.
Thương thảo đến đêm khuya, cơ bản sự tình đã thỏa đáng, Lam lão gia chủ dẫn đầu, mọi người rời Sở gia.
Sau khi mọi người rời đi, Dung Cảnh lập tức bảo Thanh Ảnh, “Lập tức lên đường!"
Thanh Ảnh biết thế tử sốt ruột từ lâu, nhưng hắn vẫn nhắc nhở chuyện Dung Cảnh đã quên, “Thế tử, An vương xử lý như thế nào?"
Dung Cảnh nhướn lông mày, “Bây giờ hắn vẫn còn sống?"
“Còn sống! Nhưng nếu thế tử ngài không cứu, không đến ngày mai, sẽ…" Câu tiếp theo, Thanh Ảnh không cần nói cũng biết.
Dung Cảnh nhíu mày, cắn môi trầm mặc một lát, bỗng nhiên bực bội khoát tay, “Để hắn chết cũng được." Dứt lời, nhấc chân lên, chuẩn bị rời đi.
Thanh Ảnh lập tức đi theo sau Dung Cảnh.
Dung Cảnh đi đến cổng Sở gia, chợt dừng bước, tức giận nói: “Nếu thật sự để hắn ta chết, người phụ nữa kia, sợ là sẽ rơi lệ." Dứt lời, hắn hỏi Thanh Ảnh, “Nàng ất sẽ khóc đúng không?"
Thanh Ảnh không muốn gật đầu, nhưng vẫn là thành thật nói: “Thế tử phi sẽ khóc, Dạ Thiên Khuynh từng khiến thế tử phi chán ghét, nhưng hắn ta thực sự chết đi, trong lòng thái tử phi rất khó chịu, cũng rơi nước mắt, huống chi là Dạ Thiên Dật?"
Dung Cảnh đưa tay xoa trán, tức giận nói: “Người phụ nữ kia, tấm lòng lớn vậy sao, có thể chứa nhiều người như vậy?"
Thanh Ảnh rất ít thấy thế tử tức giận, có thể thấy được đã không thể chờ đợi, muốn đi tìm người rồi, nếu thế tử phi yên ổn đợi ở phủ Tổng binh ở Phượng Hoàng quan còn tốt, thế tử ngoại trừ nhớ nhung, cũng có thể an tâm, nhưng bây giờ thế tử phi không ở Phượng Hoàng quan, hơn nữa còn là bị Thượng Quan Minh Nguyệt mang đi, người mà ngay cả Ngọc thái tử cũng sợ, hơn nữa còn là người không có gì cố kỵ, sao có thể khiến người ta yên tâm được? Thanh Ảnh nói khẽ: “Nếu không đừng quan tâm An vương nữa, nói là An Vương chết trong rừng hoa đào mười dặm, thế tử phi mặc dù sẽ khóc, nhưng cũng biết vì thu phục thập đại thế gia về một mối ngài rất vất vả, cũng có thể thông cảm. Tuy trong lòng thế tử phi nhớ thương rất nhiều người, nhưng người mà thế thử phi yêu nhất chính là ngài, nếu người khác muốn giết ngài, thái tử phi sẽ không chút do dự giơ kiếm giết người đó, An vương cũng không được."
Dung Cảnh nghe vậy trong lòng thoải mái một chút, khóe miệng nhếch lên, trong chốc lát, thu về, xua tay, “Được rồi! Lại Dạ Thiên Dật chết như vậy quá lợi cho hắn ta. Hắn chết tác dụng không lớn, hắn còn sống, uy hiếp được Dạ Khinh Nhiễm, có lẽ tác dụng lớn hơn." Dứt lời, giống như tìm được lý do cho mình, quay người đi về.
Thanh Ảnh đi theo sau Dung Cảnh, biết tuy thế tử nói như vậy, nhưng thật ra vẫn là vì Cảnh thế tử phi. Tuy thế tử phi và An vương cắt đứt quan hệ, không còn tình cảm, nhưng có lẽ cũng không hi vọng An Vương chết. Nếu An Vương chết, chắc chắn thế tử phi sẽ buồn.
Một ngày này, trong sân trong của Sở gia, đèn dầu không tắt.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lam lão gia chủ vội vã chạy đến Sở gia, thấy Dung Cảnh đi ra từ một gian phòng, người mệt mỏi, ông ta ngẩn người, hỏi: “Chủ nhân, ngài một đêm không ngủ?"
Dung Cảnh “Hử" một tiếng, đưa tay lau trán hỏi, “Lam gia gia đến sớm như vậy, phải chăng là Lam Y không quay về?
Lam lão gia chủ nghe vậy lập tức gật đầu, vừa lo lắng vừa không biết làm sao nói: “Đứa bé kia từ nhỏ đã là đứa kiên cường, chuyện đã thừa nhận rất khó khiến nó quay đầu lại. Người ta phái ta đến Phượng Hoàng quan, truyền tin cho nó, nó nói không trở lại, sau đó nó tách khỏi Lam gia, nếu không là người của Lam gia, nó nguyện ý tận trung với tân hoàng, đến chết thì mới thôi."
Dung Cảnh cười, “Cô ta đã quyết tâm, Lam gia gia không cần để ý!"
“Thế nhưng mà thập đại thế gia quy về một mối, Lam gia phản chiến tân hoàng, cho dù Lam Y trung thành, tân hoàng sẽ đối xử tử tế với nó sao?" Lam lão gia chủ không xác định hỏi. Dù sao Lam Y cũng là người lão một tay bồi dưỡng lên, hơn cả con của lão, được chọn làm gia chủ, từ đáy lòng, lão không hi vọng nó u mê không tỉnh ngộ.
“Nếu Dạ Khinh Nhiễm không có lòng bao dung, hắn không xứng có người trung thành, giúp đỡ, thuận theo." Dung Cảnh cười.
Lam lão gia chủ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
Dung Cảnh nhấc chân đi ra ngoài, nói: “Ta sẽ lập tức lên đường rời đi, sự tình của rừng hoa đào mười dặm giao cho Phong Tẫn. Lam gia gia có chuyện gì xin thương lượng với Phong Tẫn!"
Lam lão gia chủ kinh ngạc, “Ngài phải rời đi?"
Dung Cảnh gật đầu, “Phu nhân của ta bị Thượng Quan Minh Nguyệt mang đi, ta lo lắng."
“Cảnh thế tử phi bị Thượng Quan Minh Nguyệt mang đi, chẳng lẽ không phải ngài… Bày mưu đặt kế hay sao?" Lam lão gia chủ càng ngạc nhiên hơn, thấy Dung Cảnh chỉ lo đi về trước không trả lời, ông ta cảm thấy mình hỏi hơi nhiều, vội vàng nói: “Thoạt nhìn tình trạng của ngài không tốt lắm, nghỉ ngơi một chút rồi lại lên đường a!"
Dung Cảnh lắc đầu, không trả lời lời nói của ông ta, thẳng thắn nói: " Phong Tẫn tuy độc mồm, nhưng nhằm vào người ngoài, nếu là người mình, hắn sẽ bảo vệ. Lam gia gia không cần đem chuyện hôm qua hắn làm ông tức giận để ở trong lòng."
Lam lão gia chủ gật đầu, “Thằng ranh kia, ta biết tính nó, từ sau khi nó trở về Phong gia làm gia chủ, luôn nhằm vào Lam gia, so chiêu mấy lần với ta, ta không thắng nó được lần nào cả. Ngài yên tâm đi! Lão thừa nhận bản thân mình già rồi, không ổn, đều nghe nó."
Dung Cảnh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hai người đi đến cổng Sở gia, Hoa gia chủ và Thương gia chủ vội vàng chạy đến, thấy bộ dạng mỏi mệt của Dung Cảnh hơi sững sờ.
Lam lão gia chủ nhớ Hoa Thư và Lăng Yến đi theo Lam Y, nói với hai người: “Lam Y không trở lại, Lăng Yến cũng giống Lam Y không trở lại Lăng gia nữa. Hoa Thư đến từ chức phó tướng, muốn trở về, vốn cho rằng Lam Y sẽ hiểu, nhưng là bây giờ xem ra, thực ra nó không hiểu chuyện bằng tiểu nha đầu Hoa Thư này."
“Lam Y là vì hoàng đế nước Nam Lương, dù sao Dung Cảnh cũng có giao tình với hoàng đế nước Nam Lương, Lăng Yến là bởi tám chiêu đã thua Lăng Mặc, không trở lại Lăng gia. Hai người không muốn trở về, đều có nguyên nhân. Mấy đứa con gái của mấy gia tộc chúng ta thực chất đều cứng rắn." Hoa gia chủ liếc nhìn Dung Cảnh, thấy Dung Cảnh ngoại trừ có chút mỏi mệt, thần sắc vẫn bình tĩnh, ông ta tiếp tục nói: “So với hai người kia, Hoa Thư không có gánh nặng, vì vậy suy nghĩ thoáng, từ bỏ chức phó tướng muốn trở về. Nhưng Phượng Hoàng quan bị Lam Y khống chế, ai cũng không được rời đi, nó chỉ có thể đi phủ Tổng binh. Phủ Tổng binh bảo vệ mấy người nó dẫn đi, những người còn lại đều bị Lam Y thu mua, nguyện ý đi theo Lam Y." Dứt lời, ông ta thấy sắc mặt Lam lão gia chủ không tốt, thở dài nói: “dù sao Lam Y cũng là gia chủ của Lam gia, chưởng quản Lam gia vài năm, đương nhiên nó có cơ sở của mình và người mua chuộc cũng không kỳ quái."
Lam lão gia chủ thở dài, xua tay, “Mà thôi, mặc kệ nó! Nó tự rời khỏi Lam gia, đã không phải người của Lam gia nữa. Đường là do nó chọn, sau này nó như thế nào, đều là lựa chọn của nó, không trách được người khác."
Hoa gia chủ gật đầu, thầm nghĩ may mà Hoa Thư không chịu thua kém, hiểu được tiến lùi.
“Hậu chủ, ta muốn xin ý chỉ của ngài, ta lo cho Đình nhi, đêm qua nghĩ đi nghĩ lại, không bằng tự mình đi vũng bùn phía Tây Nam một chuyến, khuyên nó trở về. Ngộ nhỡ nó giống Lam Y… Đó thật sự không phải điều ta mong muốn ah." Thương gia chủ vội vã nói ra mục đích vội vàng đến, bức thiết nhìn Dung Cảnh, chỉ sợ Dung Cảnh mở miệng nói không.
Dung Cảnh mỉm cười liếc nhìn Thương gia chủ, cười nói: “Thương Đình có lẽ sẽ không giống Lam Y!"
Thương gia chủ khẽ giật mình, khẩn trương nói: “Những gì nó làm còn liên quan sâu hơn Lam Y, hơn nữa từ sau khi vào kinh, nó luôn đối đầu với ngài và Cảnh thế tử phi, ta sợ… Dù sao Thương Đình cũng là con cháu Thương gia tốn bao nhiêu công sức bồi dưỡng, bây giờ ta cảm thấy nó nên chú ý đến gia tộc mà trở về, sau đó nghĩ mọi thứ đều có thay đổi, mấy năm nay tiểu tử kia tâm tư rất sâu, không dễ bị người ta nhìn rõ, ta sợ nó giống Lam Y đi vào ngõ cụt không ra được, dù sao tân hoàng rất trọng dụng nó…"
“Đúng vậy, không biết mấy những năm tiểu tử Thương Đình kia suy nghĩ cái gì, chuyện làm ra đều không theo như lẽ thường." Lam lão gia chủ cảm thấy nếu Thương Đình cũng giống như Lam Y, rất đáng tiếc. Gia tộc bọn họ quy thuận, nếu nó không về, vậy là thực sự quy thuận dòng họ Dạ, tương lai sẽ xung đột vũ trang. Đây là chuyện mấy người thế hệ trước bọn họ không muốn thấy nhất.
“Nếu hắn có lòng trở về, phản chiến dòng họ Dạ, đương nhiên sẽ trở về. Tây Nam cũng có người của chúng ta. Dạ Khinh Nhiễm gây khó dễ cho hắn, dựa vào bản lãnh của hắn cũng có thể bảo vệ bản thân mình, nếu hắn không muốn, dù Thương thế bá đi cũng vô dụng." Dung Cảnh nói.
Thương gia chủ được chỉ điểm, tỉnh táo, gật đầu, thở dài, “Hậu chủ nói đúng, xem vận may của nó a!"
Dung Cảnh thấy ông ta từ bỏ tâm tư đi Tây Nam, dặn dò vài câu, Thương gia chủ và Hoa gia chủ biết Dung Cảnh phải rời đi, nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Dung Cảnh há to miệng, cuối cùng không khuyên bảo. Cùng Lam lão gia chủ đưa mắt nhìn Dung Cảnh rời khỏi rừng hoa đào mười dặm.
Khi không nhìn thấy bóng dáng Dung Cảnh nữa, Thương gia chủ khẽ thở dài: “Rốt cuộc là hậu duệ của dòng họ Mộ Dung, hậu duệ của Vinh Vương. Khiến chúng ta tin tưởng, chỉ cần có ngài ấy, thập đại thế gia phồn hoa trăm năm, cũng không quá đáng."
Lam lão gia chủ xua tay, quay về, “Còn nói chuyện phồn hoa trăm năm hay không phồn hoa trăm năm gì đó, bây giờ chúng ta trung thành với ngài ấy là được, chỉ cầu dưới trận chiến hỗn loạn này, tân hoàng và hậu chủ giao phong, có thể bảo trụ thập đại thế gia! Dù sao tân hoàng cũng không phải là người dễ đối phó. Chúng ta đã đưa ra lựa chọn, sẽ không có đường lui nữa. Thành công thì giữ được nền móng một trăm năm thậm chí ngàn năm, thất bại mười gia tộc sẽ bị lật đổ."
Thương gia chủ và Hoa gia chủ gật đầu. Chuyện trước mắt bọn họ phải làm là gọi con cháu đã nhập thế về, việc còn lại là chuẩn bị, chờ đợi hậu chủ phân công, sai phái.
Dung Cảnh và Thanh Ảnh gọn nhẹ, đơn giản rời đi, rất nhanh đã ra khỏi rừng hoa đào mười dặm.
Đi được đoạn đường, Thanh Ảnh thấy Dung Cảnh đi về phía Phượng Hoàng quan, nhịn không được hỏi, “Thế tử, thế tử phi không ở Phượng Hoàng quan? Không phải người muốn đi tìm thế tử phi sao? Sao lại đi Phượng Hoàng quan?"
“Ngọc thái tử ở Phượng Hoàng Quan, gặp hắn trước rồi nói sau. Nếu bàn về trên thế giới này ai hiểu Thượng Quan Minh Nguyệt nhất, chỉ sợ sẽ là hắn ta." Trong giọng nói của Dung Cảnh có chút lý sự.
Thanh Ảnh không nói thêm gì nữa, trong lòng nghĩ, chỉ sợ thế tử không chỉ tìm Ngọc thái tử để hiểu Thượng Quan Minh Nguyệt, mà là tìm Ngọc thái tử tính sổ.
Trên đường đi, hai người không nói chuyện, sau ba canh giờ đến Phượng Hoàng quan.
Phượng Hoàng quan bị người của Lam Y mang đến trông coi rất kiên cố, bốn cửa thành đóng chặt, cấm người đi đường. Bởi vì hai quân giao chiến, hành động của Lam Y không bị người trong thành phản đối.
Dung Cảnh lãnh đạm nhìn lướt qua cửa thành đóng chặt, phi thân vào. Thanh Ảnh đi theo sau Dung Cảnh, hai người như hai đám mây khói, vào thành rất nhanh. Không dừng lại, đi thẳng đến phủ Tổng binh.
Tác giả :
Tây Tử Tình