Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 5 - Chương 11: Vợ chồng ra trận
Edit: Thiên DiBeta: LeticiaNghĩa quân Tây Nam cướp đoạt thành trì, khói thuốc súng tràn ngập. Kinh thành Thiên Thánh ngày xuân tươi đẹp, diều bay đầy trời.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt thả diều nửa ngày rồi mới trở lại Vinh vương phủ, xe ngựa Dạ Thiên Dật đã đợi ở cổng.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt xuống xe, Dạ Thiên Dật vốn đang quay lưng nhìn ba chữ to “Vinh vương phủ" trên bảng hiệu, liền quay lại nhìn hai người, thản nhiên nói: “Cảnh Thế tử, Cảnh Thế tử phi chơi diều trở về rồi hả?"
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Dung Cảnh cười cười: “Đi tiễn Thái Hậu và Mẫu phi, thuận tiện ngắm cảnh Nam Sơn chốc lát, không phí công một lần hiếm hoi ra khỏi thành."
“Hoàng thượng dưỡng bệnh nằm trên giường không dậy nổi, ngày ngày tấu chương chất đầy Đế Tẩm điện, so với Hoàng thượng, Cảnh Thế tử dưỡng bệnh thật thích ý." Giọng Dạ Thiên Dật nhạt nhẽo.
“Hoàng thượng là Hoàng thượng, đứng ở địa vị đó, thì phải làm. Dung Cảnh sao có thể so sánh với Hoàng thượng?" Dung Cảnh nhướng mày.
“Cảnh Thế tử tiếp tục bệnh như thế, phải chăng đã quên chính mình là Thừa tướng một quốc gia rồi hả?" Đôi mắt Dạ Thiên Dật ánh lên một tia trào phúng.
“Vân Thế tử tạm thời giữ chức Thừa tướng, Dung Cảnh cho là hắn làm rất tốt, trong triều có ta hay không đều được. Nếu có thể từ quan quy ẩn, đúng là cầumà không được." Dung Cảnh nói.
Dạ Thiên Dật híp híp mắt: “Cho dù Vân Thế tử làm tốt, cũng không thể thay thế Cảnh Thế tử. Trong triều có Cảnh Thế tử cũng được, không có cũng không sao thật sao? Hàng ngàn hàng vạn lê dân bách tính Thiên Thánh ngày ngày thắp hương bái Phật, khẩn cầu Cảnh Thế tử sớm khôi phục, hàng ngàn hàng vạn tấm lòng, cũng là có cũng được, không có cũng không sao? Cảnh Thế tử nói như vậy, có khiến dân chúng lạnh lòng hay không?"
Dung Cảnh nhẹ nhàng cười: “An vương nói quá rồi!"
“Có nói quá hay không, Cảnh Thế tử biết rõ." Dạ Thiên Dật lạnh lùng nói: “Hoàng thượng muốn ta tra rõ nguyên nhân Thương Đình bị chặn đường tại Thành Giang Lăng. Cảnh Thế tử có đề nghị hay phương pháp nào tốt không?"
Dung Cảnh lắc đầu: “Năng lực An vương không hề non kém, cần gì Dung Cảnh khoa tay múa chân?"
“Không hẳn. Chuyện này đến giờ ta vẫn chưa tra được manh mối nào. Chỉ biết là từ khi Tưởng Liệt đến Lăng Liên, Thành Giang Lăng, vẫn luôn biết thân biết phận*, không giao thiệp với tri huyện tri phủ, cũng không bình phẩm chuyện gì, làm người trong sạch ngay thẳng, làm việc cẩn thận nghiêm túc, cai trị thành Giang Lăngnghiêm ngặt từ trên xuống dưới, là một trong ba thành tốt nhất Giang Nam, từng được Tiên Hoàng biểu dương. Cho nên, hắn vẫn luôn cai quản Thành Giang Lăng, mấy lần Tiên Hoàng điều tra các nơi ở Giang Nam, lại chưa từng có ý định điều tra hắn, bởi vì thật sự yên tâm."
*Nguyên văn: “an phận thủ thường".
Dung Cảnh cười cười: “Dường như là như thế."
“Ngươi nói một người như vậy, nguyên nhân gì khiến hắn ngăn cản năm ngàn binh mã Thương Thiếu chủ qua Bến Hoành Thủy?" Dạ Thiên Dật nhìn thẳng vào mắt Dung Cảnh: “Cảnh Thế tử có đoán được không?"
“Lòng người là thứ khó lường nhất trên thế giới." Dung Cảnh thản nhiên nói: “Tra án không phải chỉ bằng suy đoán, không bằng An vương cố gắng đọc tài liệu về Giang Nam, có lẽ có thể tìm ra đôi chút vấn đề, nhìn xem có phải hắn có giao tình gì với Lý Kỳ. Nếu không vì sao phải ngăn trở Thương Đình."
“Hôm qua ta đã đọc qua hồ sơ rồi. thành Giang Lăngcách Núi Thiên Linh tám trăm dặm. Tổ tiên Lý Kỳ ban đầu làm thợ rèn, về sau chiếm núi làm vua. Sau lại nổi lên lòng muông dạ thú, muốn xưng hùng xưng bá một phương, tranh hùng một cõi. Hắn và Tưởng Liệt chưa bao giờ gặp mặt, quăng tám sào tre cũng không tới." Dạ Thiên Dật nói.
“Vậy thì Dung Cảnh cũng lực bất tòng tâm rồi!" Dung Cảnh nhẹ nhàng nói: “Cảnh đang dưỡng thương, không nên vất vả, Hoàng thượng đã giao án này cho An vương, An vương chậm rãi điều tra là được. Cho dù không tra được, cũng không quan trọng, dù sao Dạ Tiểu Quận chúa cầm Thiên Tử Kiếm đến thành Giang Lăngrồi, đối với Tưởng Liệt, giết là được."
“Giết một người dễ dàng, giết một quan cũng dễ dàng, nhưng giết toàn bộ thành Giang Lăngmột lòng ủng hộ quan phụ mẫu, chỉ sợ khó càng thêm khó." Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh: “Giang Nam vốn rối loạn, nếu xuyên suốt một đường với thành Giang Lăng, toàn bộ ngàn dặm Tây Nam đều bùng cháy, phải chăng Cảnh Thế tử hi vọng như thế?"
“An vương thật không có đạo lý!" Vẻ tươi cười của Dung Cảnh lạnh đi vài phần: “Hôm nay An vương đến đây luôn luôn châm chọc, lời lẽ châu ngọc, chẳng lẽ cho là ta âm thầm ra tay hay sao?"
“Nếu bổn vương cho rằng như thế, Cảnh Thế tử nói thế nào?" Dạ Thiên Dật nhướng mày.
“Nếu An vương đã cho là như thế, thì đưa bằng chứng ra đây!" Dung Cảnh có vẻ không muốn nói thêm, kéo lên Vân Thiển Nguyệt đi qua Dạ Thiên Dật vào phủ.
Dạ Thiên Dật cũng không ngăn cản, nhìn hai người, bỗng nhiên nói thật chậm: “Hôm qua ta tra ra một chuyện thú vị, Tưởng thị có một thứ nữ, mười năm trước gả vào phủ Tướng quân Nam Cương."
“Quả thật là thú vị. An vương có thể tra được, có lẽ thu hoạch rất lớn." Dung Cảnh cũng không quay đầu lại, nói.
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người chốc lát, xoay người lên xe ngựa, bảo phu xe: “Tiến cung."
Phu xe vung roi ngựa, xe ngựa đi về hướng hoàng cung.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi qua tiền đình, vào hậu viện, Vân Thiển Nguyệt bỗng cười nói: “Lúc này nỗi oan của Diệp Thiến thành sự thật rồi."
Dung Cảnh từ chối cho ý kiến.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm có lẽ cũng biết Dung Cảnh động tay sau lưng, thế nhưng vẫn không thể tìm thấy chứng cớ. Cái cảm giác này, ngẫm lại làm nàng cảm thấy thật khoan khoái dễ chịu.
Ba ngày tiếp đó, mật báo khẩn cấp từ Bộ binh tám trăm dặm cuồn cuộn như tuyết lăn vào kinh thành.
Bộ binh vừa bề bộn tuyển nhận tân binh, vừa đáp trả tấu chương khẩn cấp tám trăm dặm, từ đó về sau khuôn mặt Hoàng thượng không hề có ánh sáng, văn võ bá quan cũng âm u theo, trên triều đình không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ sợ không cẩn thận một cái thì mạng nhỏ khó giữ. Không kể là Hoàng cung, hay Điện Đế Tẩm, Ngự Thư phòng, hay là Điện Kim Loan, đều bao trùm một bầu không khí của áp suất thấp.
Từ ngày ba người Lam Y, Hoa Thư, Lăng Yến vào kinh được phong quan, ngày hôm sau bắt đầu lên triều sớm.
Ba nữ tử đứng trong hàng ngũ quần thần, làm cho triều đình trước kia vẫn một màu như được rót vào mấy phần xuân xanh. Cũng coi như khiến cho khí áp thấp giảm đi vài phần đáng sợ.
Những người thế hệ trước như Đức Thân Vương, tất nhiên không quen nhìn nữ tử lên triều, lúc nghị sự cố ý khó xử một phen, hết lần này tới lần khác ba người Hoa Sanh thực sự có tài, trình độ rất sâu, tầm mắt cũng xa, không thua năng lực nam tử, Đức Thân Vương cũng tâm phục, không hề khó xử. Những triều thần còn lại đương nhiên không làm khó dễ, một lòng nghe theo ý chỉ Hoàng thượng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Ba ngày sau, Tây Nam truyền tin về, Dạ Tiểu Quận chúa cưỡi chết ba con ngựa, đã đến Thành Giang Lăng.
Sau khi Dạ Khinh Noãn đến Thành Giang Lăng, tập hợp với Thương Đình trước, về sau cùng Thương Đình dẫn đầu năm ngàn binh mã đi vào Thành Giang Lăng.
Cổng thành Giang Lăngvẫn đóng thật chặt như trước.
Dạ Khinh Noãn cầm Thiên Tử Kiếm ra lệnh cho Tưởng Liệt – thành chủ thành Giang Lăngmở cổng thành, kêu to nửa canh giờ, cổng thành không mở, binh sĩ trên tường thành cũng không dao động. Dạ Khinh Noãn giận dữ, thi triển khinh công bay lên trên tường thành. Lúc này, trên tường thành vang lên một hiệu lệnh, mũi tên lông vũ bắn về phía Dạ Khinh Noãn như mưa. Dạ Khinh Noãn bất đắc dĩ lui về, Thương Đình lập tức chỉ huy binh sĩ bày khiên chắn.
Sau một hồi giao đấu, có một người từ trong thành lâu đi ra, đúng là Nữ hoàng Nam Cương Diệp Thiến.
Dạ Khinh Noãn nhìn thấy Diệp Thiến, rốt cuộc hiểu rõ tại sao thành Giang Lănglại chặn đường năm ngàn binh mã của Thương Đình, không tuân theo mệnh lệnh Hoàng thượng. Thì ra thành Giang Lăngđã bị Diệp Thiến âm thầm chiếm được, thành Giang Lăngđã nằm trong tay Diệp Thiến.
Dạ Khinh Noãn giận dữ, lập tức công thành, sau một hồi công thành, năm ngàn binh mã đã tổn thất mấy trăm người, Thương Đình hạ lệnh thu binh, truyền tin về kinh thành, mặt khác cùng thương nghị đối sách với Dạ Khinh Noãn.
Ngày kinh thành nhận được tin tức, Dạ Khinh Nhiễm ngồi trong Điện Kim Loan phá vỡ âm trầm mấy ngày liền, cười lạnh ra tiếng.
Quần thần không dám thở mạnh, cùng nghĩ Nam Cương tiểu quốc thật sự là càn rỡ, Diệp Nữ hoàng cũng dám xuất hiện ở thành Giang Lăngcủa Thiên Thánh, mà lại im hơi lặng tiếng chiếm được Thành Giang Lăng. Không cần công thành, không có giết chóc, thậm chí nửa điểm tin tức cũng không có, đoạt được một thành trì nghe lệnh nàng, điều này thật sự là chuyện nghìn lẻ một đêm*.
*Nguyên văn: “Thiên phương dạ đàm"
Vậy mà chuyện nghìn lẻ một đêm này đã xảy ra, không biết nên nói nơi hiểm yếu của thành Giang Lăngnày quá kém, hay nên nói Diệp Thiến này quá âm hiểm xảo trá, có âm mưu từ sớm.
“Người đâu, tới Vinh vương phủ mời Cảnh Thế tử! Nghỉ hơn mười ngày, Cảnh Thế tử nên vào triều rồi đi?" Dạ Khinh Nhiễm buông mật báo, lạnh giọng ra lệnh một câu.
Lập tức có nội thị vội vàng khom người, chạy ra ngoài Điện Kim Loan.
Quần thần đều nghĩ quả thật mấy ngày nay Cảnh Thế tử sống quá thoải mái. Từ khi bị ám sát dưỡng thương đến nay, so với bọn họ ngày ngày chờ đợi lo lắng, cuộc sống của hắn quả thực hơn cả thần tiên. Nghe nói cùng Cảnh Thế tử phi trồng một viện Mẫu Đơn, về sau ngày ngày ở trong sân xem Cảnh Thế tử phi và tỳ nữ đá cầu. Sau đó Cảnh Thế tử phi cảm thấy gió xuân ấm áp, không muốn ngày ngày nằm trong phòng, vì vậy Cảnh Thế tử làm cho nàng một cái xích đu ngay ngoài sân nhỏ, xích đu có thể chứa hai người, hai người phơi nắng trên xích đu. Nghe nói hôm nay ngày xuân tươi đẹp, Cảnh Thế tử lại say mê chơi diều, vì vậy hai người ngày ngày chạy đến Nam Sơn chơi diều, khiến cho các tiểu thư khuê các trong kinh thành, trong mười người thì có đến chín người chạy tới Nam Sơn thả diều. Nếu Hoàng thượng không hạ lệnh mời Cảnh Thế tử vào triều, không chừng mấy ngày nữa Cảnh Thế tử phi sẽ nghĩ ra trò mới mẻ gì đó chơi đùa với Cảnh Thế tử, khiến cho bọn hắn – những người bị ánh mắt đao kiếm của Hoàng thượng nhìn chằm chằm, thật là ghen ghét chết đi được, lại không dám biểu hiện ra ngoài.
“Còn có Trầm Chiêu, dưỡng thương mấy ngày cũng đủ rồi! Cùng đưa hắn đến." Dạ Khinh Nhiễm lại ra lệnh một câu.
Tiểu thái giám vừa chạy khỏi Điện Kim Loan thính tai, vội vàng lớn tiếng đáp: “Vâng!"
Quần thần nghĩ Trầm Chiêu cũng nhiều ngày không vào triều rồi, thật cũng làm cho người ta hâm mộ, nghe nói hắn vẫn luôn dưỡng thương ở Vinh vương phủ, Cảnh Thế tử đối xử với hắn có thể so với huynh đệ ruột, thư phòng riêng trong Vinh vương phủ của Cảnh Thế tử ngày ngày cho hắn vào, con mọt sách kia dường như ném hết công việc trong triều, một lòng đâm đầu vào đống sách rồi, ngẩn ngơ đến mười ngày nửa tháng. Đọc không biết mệt, vui không biết đường về. Nếu Hoàng thượng không triệu hắn vào triều, e rằng hắn không nhớ ra trên người mình còn có chức quan nữa.
Dạ Khinh Nhiễm không nói gì nữa, quần thần cũng không dám nhiều lời, đều lẳng lặng chờ hai người kia vào triều.
Một lúc lâu sau, bên ngoài truyền vào một giọng the thé hét lớn: “Cảnh Thế tử đến! Trầm đại nhân đến!"
Chân quần thần đứng đến đau xót rồi, thừa cơ hoạt động một chút, nhìn ra bên ngoài.
“Tuyên!" Dạ Khinh Nhiễm nói một tiếng.
Không bao lâu, Dung Cảnh và Trầm Chiêu một trước một sau xuất hiện ở cửa lớn Điện Kim Loan.
Dung Cảnh vẫn là cẩm bào nguyệt nha, tuy vẫn gầy như trước, nhưng phong thái tao nhã lại đậm hơn, khí sắc tốt hơn so với mấy ngày trước, chầm chậm đi tới, giống như dạo chơi nhàn nhã, dường như vì hắn đến mà không khí trong đại điện rực rỡ hẳn lên. Thanh nhã như đóa hoa sen.
Trầm Chiêu thoạt nhìn rất gầy, hình như chưa tỉnh ngủ, hiển nhiên là ngày đêm khắc khổ đọc sách, thế nhưng đôi mắt lại hết sức trong suốt, long lanh tỏa sáng.
Hai người này đến cùng lúc, có người căng thẳng trong lòng, có người nội tâm buông lỏng.
“Dung Cảnh tham kiến Hoàng thượng!"
“Trầm Chiêu bái kiến Hoàng thượng!"
Hai người một đứng một quỳ chào Dạ Khinh Nhiễm trên ngai vàng.
“Cảnh Thế tử, Trầm đại nhân, mấy ngày không gặp, trẫm rất nhớ các khanh!" Dạ Khinh Nhiễm không cho Trầm Chiêu miễn lễ đã bắt đầu, như cười như không nhìn hai người, lười biếng hỏi thăm: “Hôm nay thân thể đã tốt lắm rồi chứ? Đừng nói với trẫm các khanh còn muốn nghỉ tiếp."
Trầm Chiêu quỳ trên mặt đất không đáp lời. Trong lòng hắn rõ ràng, hắn không phải Dung Cảnh, đây là Hoàng thượng muốn phạt hắn, thế nhưng so với ngày ngày vào triều, mười mấy ngày qua trong thư phòng Vinh vương phủ thu được nhiều lợi ích, cho hắn quỳ ba ngày cũng đáng.
“Cảnh cho rằng Hoàng thượng không chào đón, cho nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày." Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, tứ lạng bạt thiên cân* hời hợt bác lời Dạ Khinh Nhiễm: “Nếu Hoàng thượng thật sự cho phép nghỉ thêm mấy ngày nữa thì rất tốt."
*tứ lạng bạt thiên cân: bốn lạng đánh bay nghìn cân, ý là dùng lực lượng rất nhỏ để giải quyết vấn đề lớn.
“Các khanh là bề tôi đắc lực của trẫm, mấy ngày nay Cảnh Thế tử và Trầm đại nhân không vào triều, bầu không khí có chút thiếu thiếu." Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm rơi vào mặt Dung Cảnh: “Trẫm thấy thân thể Cảnh Thế tử tốt rồi, không cần nghỉ ngơi nữa."
Dung Cảnh cười nhạt một tiếng: “Bề ngoài tốt, nhưng bên trong còn chưa khỏe."
“Với năng lực của Cảnh Thế tử, tốt một nửa cũng có thể san sẻ cho trẫm rồi!" Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào mắt Dung Cảnh: “Hôm nay phản loạn Tây Nam chưa dẹp, liên tục chiếm đoạt thành trì, Nữ hoàng Nam Cương Diệp Thiến quá càn quấy, lại dám công khai xâm chiếm Thành Giang Lăng. Cảnh Thế tử thân là Thừa tướng, dân chúng thiên hạ ngưỡng vọng, dân chúng Tây Nam tôn sùng, lại trơ mắt nhìn Tây Nam lâm vào chiến hỏa mà phớt lờ không hỏi, ngày ngày vui thú khuê phòng với Cảnh Thế tử phi, không sợ lòng dân lạnh lẽo sao?"
“Lòng dân, phải đủ sức cáng đáng mới có thể đảm nhận, mấy ngày trước mạng Dung Cảnh suýt nữa khó giữ, sao có thể chăm nom cho tấm lòng dân chúng trăm họ?" Dung Cảnh nhướng mày: “Huống hồ trong triều có Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn trấn giữ, còn sợ gì Tây Nam? Thiên Thánh có Hoàng thượng đây, có thể thắng được ý trời rồi, Tây Nam quá lắm là hỗn loạn nhất thời mà thôi."
“Vậy sao? Thế sao trẫm lại thấy không thể xa rời Cảnh Thế tử nhỉ!" Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.
“Được Hoàng thượng coi trọng, Dung Cảnh thật vinh hạnh." Dung Cảnh cười cười.
Dạ Khinh Nhiễm mắt phượng thâm thúy nhìn hắn một cái, ném mật báo trong tay cho hắn: “Cảnh Thế tử nhìn xem, Diệp Thiến sao lại càn rỡ đến thế? Một tiểu quốc, dám nhiều lần khiêu khích Thiên Thánh, có thể có người nào chèo chống sau lưng nàng hay không?"
Dung Cảnh bắt lấy mật báo, nhìn thoáng qua, một lát sau nói: “Nam Lương, Tây Duyên, Nam Cương tự lập quốc, từng thông báo thiên hạ, đồng sức đồng lòng*. Có lẽ là dựa vào điều này đấy." Dứt lời, hắn nói tiếp: “Hoàng thượng đã từng có giao tình sâu sắc với Diệp Nữ hoàng, có lẽ hiểu rõ khả năng của Diệp Nữ hoàng hơn thần."
*Nguyên văn: “đồng khí liên chi"
“Lúc ấy trẫm đoạt Yên Chi Xích Luyện Xà của nàng, nàng oán hận, trách móc trẫm. Về sau trẫm đưa Yên Chi Xích Luyện Xà cho Cảnh Thế tử phi, Cảnh Thế tử phi cho Cảnh Thế tử, Cảnh Thế tử tìm ra Vạn Chú Vương, nghe nói đến nay vẫn còn trong tay Cảnh Thế tử?" Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày: “Có phải không?"
Dung Cảnh lắc đầu: “Lần trước nàng cho người dùng năm trăm Ẩn Vệ bày chú Huyết Tử ám sát thần, đã sớm đoạt mất Vạn Chú Vương."
“Nói vậy Diệp Nữ hoàng đoạt lại Vạn Chú Vương rồi hả?" Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày. Thấy Dung Cảnh gật đầu, giọng hắn lạnh một phần: “Cảnh Thế tử không nói dối? Nàng đã đoạt lại Vạn Chú Vương, vì sao còn muốn càn rỡ? Thật sự không hiểu sao một tiểu quốc như nàng lại đi đầu khiêu khích Thiên Thánh, mặc dù có Nam Lương và Tây Duyên trợ giúp, nàng cũng không được cái gì tốt. Hôm nay không làm con mèo cụp đuôi, lại làm chim đầu đàn? Đây là vì sao? Cảnh Thế tử có hiểu không?"
Dường như Dung Cảnh cúi đầu suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng nói: “Năm trước Hoàng thượng dự trữ lương thảo, đương nhiên Nam Cương cũng đã nghe được chút tin tức. Diệp Thiến sinh ra trong vương thất Nam Cương, rất tinh thông tình hình, mưu lược triều chính. Hẳn là đã sớm nghi ngờ Hoàng thượng muốn vãn hồi tình thế ba nước tự lập năm trước, chuẩn bị xuất binh. Nam Cương vốn yếu nhất, đứng mũi chịu sào, cho nên liền lên tiếng trước. Từ khi Hoàng thượng đăng cơ, thần gặp phải mai phục, cho tới giờ thành Giang Lăngbị nàng âm thầm thu phục, liên hoàn kế này đều nhằm làm loạn Thiên Thánh, khiến Hoàng thượng không ứng phó được, cản trở việc xuất binh chinh phạt Nam Cương, nếu là nguyên nhân này, cũng không kỳ lạ."
Dạ Khinh Nhiễm cười lạnh một tiếng: “Binh mã tiểu quốc, nhiều lắm được hơn mười vạn, lại ngông cuồng đến thế, nếu hôm nay để nàng lấn tới, cái ghế này để cho nàng ngồi lên rồi." Dứt lời, hắn nói với Dung Cảnh: “Với tình hình bây giờ, Cảnh Thế tử cho rằng có thể xuất binh đánh Nam Cương hay không."
“Hai bên ngang nhau, tỷ lệ 5-5, phải xem ý định Hoàng thượng thế nào." Dung Cảnh nói.
“Nếu trẫm nói cho Cảnh Thế tử mười vạn quân, chinh phạt Nam Cương, khanh nghĩ thế nào?" Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.
Dung Cảnh nhất thời trầm mặc.
Trong lòng quần thần đồng thời kinh hãi, Hoàng thượng muốn ngày mai xuất binh Nam Cương? Do Cảnh Thế tử dẫn binh?
“Hửm? Cảnh Thế tử không muốn xuất binh, hay không muốn làm gương tốt mang binh xuất chinh?" Dạ Khinh Nhiễm thấy Dung Cảnh không nói, nhướng mày hỏi thăm.
“Hoàng thượng yên tâm cho Cảnh mang binh xuất chinh?" Dung Cảnh trầm mặc một lát, ấm giọng hỏi.
“Tiên hoàng từng nói Cảnh Thế tử một người ngang với mười vạn hùng binh, Cảnh Thế tử là trụ cột triều đình, được vạn dân kính yêu. Nếu Cảnh Thế tử không thể tin, Thiên Thánh này không còn ai có thể tin tưởng rồi." Giọng Dạ Khinh Nhiễm trầm thấp.
“Được Hoàng thượng coi trọng, vì Hoàng thượng phân ưu, vì dân chúng giải nạn, là lý tưởng Vinh vương phủ một lòng tuân thủ trăm năm qua. Dung Cảnh nên tận tâm, tất nhiên không dám từ chối." Dung Cảnh nhẹ nhàng thở dài: “Thế nhưng thân thể nội tử* vẫn luôn không khỏe, nàng ở nhà, thần rất lo lắng. Nếu Hoàng thượng cho phép mang nàng theo, đương nhiên Cảnh có chết muôn lần cũng không chối từ, không sợ khổ cực."
“A? Cảnh Thế tử muốn mang Cảnh Thế tử phi xuất chinh? Quân đội Thiên Thánh có luật, xuất binh không mang theo nữ tử. Đây là Cảnh Thế tử cố tình phạm pháp? Đánh vỡ lề thói cũ?" Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.
“Năm đó trong quân của Thuỷ tổ Hoàng đế, ngoại trừ Trinh Tịnh Hoàng hậu, cũng có nữ tướng. Ngày nay Hoàng thượng đặc biệt đề bạt Lam Gia chủ, Lăng Thiếu chủ, Hoa Thiếu chủ trong mười đại thế gia vào triều làm quan, coi như là phá vỡ lề thói cũ. Cảnh mang nội tử theo quân, cũng không tính là phá lề thói cũ." Dung Cảnh thản nhiên nói.
Dạ Khinh Nhiễm trầm mặc không nói.
“Hoàng thượng, lão thần cảm thấy có thể thực hiện, cho Cảnh Thế tử phi theo quân xuất chinh đi! Một mình Cảnh Thế tử phi ở kinh thành, không tránh được gây chuyện, đến lúc đó làm cho Cảnh Thế tử lo lắng, ảnh hưởng quân tình." Đức Thân Vương đi đầu đứng ra, lần đầu tiên vì Dung Cảnh nói chuyện. Hắn thật sự sợ Vân Thiển Nguyệt lại xông vào Điện Kim Loan, lại càng sợ Dạ Khinh Nhiễm lợi dụng lúc không có Dung Cảnh, nảy ra quan hệ gì với Vân Thiển Nguyệt, không thể thu dọn hậu quả. Dung Cảnh bây giờ vạn lần không thể đắc tội, chỉ có thể trấn an.
Hiếu Thân Vương cũng vội vàng nói: “Đức Thân Vương nói rất có lý. Huống hồ Cảnh Thế tử và Cảnh Thế tử phi ân ái, như hình với bóng, nếu Cảnh Thế tử xuất chinh, một mình Cảnh Thế tử phi đuổi theo, bị binh sĩ lan truyền ra ngoài, làm dao động lòng quân, vậy không bằng Hoàng thượng hạ thánh chỉ, cho Cảnh Thế tử phi theo Cảnh Thế tử xuất chinh."
Hai người vừa mở miệng, trợ giúp Dung Cảnh xin ý chỉ, những người còn lại cũng đều sợ Vân Thiển Nguyệt lại xông vào Điện Kim Loan, cho dù nàng không xông vào Điện Kim Loan, ngày ngày trốn trong Vinh vương phủ, người ta vẫn cảm thấy không chừng có ngày nàng lại làm ra chuyện lớn long trời lở đất gì đó, không bằng để Cảnh Thế tử mang nàng xuất chinh, trông coi nàng, cũng để cho kinh thành được thái bình, Cảnh Thế tử cũng an tâm. Tong lòng mỗi người đều rõ ràng, ngay cả Hoàng thượng cũng dám giết, giết hết cũng không sao, người có thể quản được Vân Thiển Nguyệt, chẳng còn ai ngoài Dung Cảnh. Vì vậy cũng nhao nhao ra khỏi hàng, cùng xin ý chỉ.
Văn võ bá quan, ngoại trừ Dạ Thiên Dật và ba người Lam Y, hiếm khi nhất trí.
Dạ Khinh Nhiễm ngồi trên cao, khuôn mặt tẻ nhạt, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng, đợi sau khi quần thần đều ra khỏi hàng, hắn nhìn lướt qua Dạ Thiên Dật và ba người Lam Y, hỏi thăm: “An vương, Lam Thượng Khanh, Lăng đại nhân, Hoa đại nhân, các khanh có ý gì?"
Dạ Thiên Dật thản nhiên nói: “Thần cảm thấy lời Hoàng thượng vừa nói chẳng qua là thuận miệng hỏi, Cảnh Thế tử cũng thuận miệng đáp, chưa hề quyết định, không cần vội vã nói đến chuyện Cảnh Thế tử phi đi theo, nàng có thể theo quân, cũng có thể không theo quân, không có gì quan trọng." Dứt lời, hắn nặng nề nói: “Tiểu quốc Nam Cương giáp với Tây Nam. Hiện tại Dạ Tiểu Quận chúa cầm Thiên Tử kiếm đến thành Giang Lăngtụ họp với năm ngàn binh mã của Thương đại nhân, tuy thành Giang Lăngcó Diệp Thiến trấn giữ, nhưng dù sao cũng là một thành lẻ loi khó giữ. Tìm được đối sách, cùng lắm là vây hãm mấy ngày thôi. Sau đó, Trần lão tướng quân và mười vạn binh mã Phượng Dương hợp lại với Dạ Tiểu Quận chúa và Thương đại nhân, bốn người này cùng nhau thu phục Lý Kỳ phản loạn Tây Nam, đồng thời có thể điều động binh mã địa phương, đánh dẹp Nam Cương. Chỉ là một Nam Cương, giết gà sao lại dùng dao mổ trâu? Cần gì phái Cảnh Thế tử ra trận?"
Dạ Khinh Nhiễm cười ha ha: “An vương nói đúng! Trẫm chỉ nói thế mà thôi. Cảnh Thế tử đi Nam Cương, đó là giết gà dùng dao mổ trâu. Không thể được."
Quần thần đồng loạt khẽ giật mình, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi, Hoàng thượng đấu với Cảnh Thế tử, trong nháy mắt rẽ vào mười tám khúc, bọn họ đều hiểu sai ý. Đúng vậy, Hoàng thượng làm sao để Cảnh Thế tử đi chinh phạt Nam Cương đây! Tây Nam giáp với Nam Cương, người đi Tây Nam có thể thu phục Tây Nam, đồng thời chinh phạt Nam Cương, không kể Trần lão tướng quân và Phượng Dương, Thương Đình và Dạ Tiểu Quận chúa cũng không thể coi thường, là trợ lực thu phục Tây Nam.
Dạ Thiên Dật đổi giọng, tiếp tục nói: “Thần cho rằng, Nam Cương gặp nạn, môi hở răng lạnh. Nam Lương giáp với Nam Cương, vẫn luôn che chở Nam Cương, nếu chinh phạt Nam Cương, tất nhiên Nam Lương sẽ không trơ mắt ngồi nhìn, nhất định xuất binh. Đã như vậy, không bằng đoạt trước một bước, ngay lúc này xuất binh đánh Nam Lương. Nam Lương có Phượng Hoàng quan, có ba mươi vạn binh mã của Cố Thiếu Khanh, quả thật thế mạnh, người bình thường không phải là đối thủ. Nhưng tất nhiên không làm khó được Cảnh Thế tử. Cho nên, thần cho rằng, Cảnh Thế tử xuất binh Nam Lương, mới là thượng sách."
Chân mày Dạ Khinh Nhiễm nhảy dựng: “Cảnh Thế tử cho rằng lời An vương thế nào?"
“An vương nói rất có lý, Cảnh vẫn câu nói đó, không cần biết xuất binh tới đâu, cũng muốn mang nội tử theo cùng. Nếu Hoàng thượng cho phép, xin lập tức hạ chỉ, Cảnh chuẩn bị một phen, ngày mai sẽ lên đường." Dung Cảnh thản nhiên nói.
“Tốt!" Dạ Khinh Nhiễm vỗ tay ghế, giọng nói uy nghiêm: “Điểm mười vạn binh, lập tức xuất binh Nam Cương. Phong Cảnh Thế tử phi làm Đại nguyên soái, Cảnh Thế tử làm quân sư, Lam Y Thượng Khanh làm giám quân. Lăng Yến, Hoa Thư làm phó tướng. Ngày mai trẫm tiễn đưa các khanh!"
Vừa dứt lời, cả triều đình sợ hãi. Không ai ngờ tới Vân Thiển Nguyệt vốn là gia quyến theo quân lại được phong làm Đại tướng quân
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt thả diều nửa ngày rồi mới trở lại Vinh vương phủ, xe ngựa Dạ Thiên Dật đã đợi ở cổng.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt xuống xe, Dạ Thiên Dật vốn đang quay lưng nhìn ba chữ to “Vinh vương phủ" trên bảng hiệu, liền quay lại nhìn hai người, thản nhiên nói: “Cảnh Thế tử, Cảnh Thế tử phi chơi diều trở về rồi hả?"
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Dung Cảnh cười cười: “Đi tiễn Thái Hậu và Mẫu phi, thuận tiện ngắm cảnh Nam Sơn chốc lát, không phí công một lần hiếm hoi ra khỏi thành."
“Hoàng thượng dưỡng bệnh nằm trên giường không dậy nổi, ngày ngày tấu chương chất đầy Đế Tẩm điện, so với Hoàng thượng, Cảnh Thế tử dưỡng bệnh thật thích ý." Giọng Dạ Thiên Dật nhạt nhẽo.
“Hoàng thượng là Hoàng thượng, đứng ở địa vị đó, thì phải làm. Dung Cảnh sao có thể so sánh với Hoàng thượng?" Dung Cảnh nhướng mày.
“Cảnh Thế tử tiếp tục bệnh như thế, phải chăng đã quên chính mình là Thừa tướng một quốc gia rồi hả?" Đôi mắt Dạ Thiên Dật ánh lên một tia trào phúng.
“Vân Thế tử tạm thời giữ chức Thừa tướng, Dung Cảnh cho là hắn làm rất tốt, trong triều có ta hay không đều được. Nếu có thể từ quan quy ẩn, đúng là cầumà không được." Dung Cảnh nói.
Dạ Thiên Dật híp híp mắt: “Cho dù Vân Thế tử làm tốt, cũng không thể thay thế Cảnh Thế tử. Trong triều có Cảnh Thế tử cũng được, không có cũng không sao thật sao? Hàng ngàn hàng vạn lê dân bách tính Thiên Thánh ngày ngày thắp hương bái Phật, khẩn cầu Cảnh Thế tử sớm khôi phục, hàng ngàn hàng vạn tấm lòng, cũng là có cũng được, không có cũng không sao? Cảnh Thế tử nói như vậy, có khiến dân chúng lạnh lòng hay không?"
Dung Cảnh nhẹ nhàng cười: “An vương nói quá rồi!"
“Có nói quá hay không, Cảnh Thế tử biết rõ." Dạ Thiên Dật lạnh lùng nói: “Hoàng thượng muốn ta tra rõ nguyên nhân Thương Đình bị chặn đường tại Thành Giang Lăng. Cảnh Thế tử có đề nghị hay phương pháp nào tốt không?"
Dung Cảnh lắc đầu: “Năng lực An vương không hề non kém, cần gì Dung Cảnh khoa tay múa chân?"
“Không hẳn. Chuyện này đến giờ ta vẫn chưa tra được manh mối nào. Chỉ biết là từ khi Tưởng Liệt đến Lăng Liên, Thành Giang Lăng, vẫn luôn biết thân biết phận*, không giao thiệp với tri huyện tri phủ, cũng không bình phẩm chuyện gì, làm người trong sạch ngay thẳng, làm việc cẩn thận nghiêm túc, cai trị thành Giang Lăngnghiêm ngặt từ trên xuống dưới, là một trong ba thành tốt nhất Giang Nam, từng được Tiên Hoàng biểu dương. Cho nên, hắn vẫn luôn cai quản Thành Giang Lăng, mấy lần Tiên Hoàng điều tra các nơi ở Giang Nam, lại chưa từng có ý định điều tra hắn, bởi vì thật sự yên tâm."
*Nguyên văn: “an phận thủ thường".
Dung Cảnh cười cười: “Dường như là như thế."
“Ngươi nói một người như vậy, nguyên nhân gì khiến hắn ngăn cản năm ngàn binh mã Thương Thiếu chủ qua Bến Hoành Thủy?" Dạ Thiên Dật nhìn thẳng vào mắt Dung Cảnh: “Cảnh Thế tử có đoán được không?"
“Lòng người là thứ khó lường nhất trên thế giới." Dung Cảnh thản nhiên nói: “Tra án không phải chỉ bằng suy đoán, không bằng An vương cố gắng đọc tài liệu về Giang Nam, có lẽ có thể tìm ra đôi chút vấn đề, nhìn xem có phải hắn có giao tình gì với Lý Kỳ. Nếu không vì sao phải ngăn trở Thương Đình."
“Hôm qua ta đã đọc qua hồ sơ rồi. thành Giang Lăngcách Núi Thiên Linh tám trăm dặm. Tổ tiên Lý Kỳ ban đầu làm thợ rèn, về sau chiếm núi làm vua. Sau lại nổi lên lòng muông dạ thú, muốn xưng hùng xưng bá một phương, tranh hùng một cõi. Hắn và Tưởng Liệt chưa bao giờ gặp mặt, quăng tám sào tre cũng không tới." Dạ Thiên Dật nói.
“Vậy thì Dung Cảnh cũng lực bất tòng tâm rồi!" Dung Cảnh nhẹ nhàng nói: “Cảnh đang dưỡng thương, không nên vất vả, Hoàng thượng đã giao án này cho An vương, An vương chậm rãi điều tra là được. Cho dù không tra được, cũng không quan trọng, dù sao Dạ Tiểu Quận chúa cầm Thiên Tử Kiếm đến thành Giang Lăngrồi, đối với Tưởng Liệt, giết là được."
“Giết một người dễ dàng, giết một quan cũng dễ dàng, nhưng giết toàn bộ thành Giang Lăngmột lòng ủng hộ quan phụ mẫu, chỉ sợ khó càng thêm khó." Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh: “Giang Nam vốn rối loạn, nếu xuyên suốt một đường với thành Giang Lăng, toàn bộ ngàn dặm Tây Nam đều bùng cháy, phải chăng Cảnh Thế tử hi vọng như thế?"
“An vương thật không có đạo lý!" Vẻ tươi cười của Dung Cảnh lạnh đi vài phần: “Hôm nay An vương đến đây luôn luôn châm chọc, lời lẽ châu ngọc, chẳng lẽ cho là ta âm thầm ra tay hay sao?"
“Nếu bổn vương cho rằng như thế, Cảnh Thế tử nói thế nào?" Dạ Thiên Dật nhướng mày.
“Nếu An vương đã cho là như thế, thì đưa bằng chứng ra đây!" Dung Cảnh có vẻ không muốn nói thêm, kéo lên Vân Thiển Nguyệt đi qua Dạ Thiên Dật vào phủ.
Dạ Thiên Dật cũng không ngăn cản, nhìn hai người, bỗng nhiên nói thật chậm: “Hôm qua ta tra ra một chuyện thú vị, Tưởng thị có một thứ nữ, mười năm trước gả vào phủ Tướng quân Nam Cương."
“Quả thật là thú vị. An vương có thể tra được, có lẽ thu hoạch rất lớn." Dung Cảnh cũng không quay đầu lại, nói.
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người chốc lát, xoay người lên xe ngựa, bảo phu xe: “Tiến cung."
Phu xe vung roi ngựa, xe ngựa đi về hướng hoàng cung.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đi qua tiền đình, vào hậu viện, Vân Thiển Nguyệt bỗng cười nói: “Lúc này nỗi oan của Diệp Thiến thành sự thật rồi."
Dung Cảnh từ chối cho ý kiến.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm có lẽ cũng biết Dung Cảnh động tay sau lưng, thế nhưng vẫn không thể tìm thấy chứng cớ. Cái cảm giác này, ngẫm lại làm nàng cảm thấy thật khoan khoái dễ chịu.
Ba ngày tiếp đó, mật báo khẩn cấp từ Bộ binh tám trăm dặm cuồn cuộn như tuyết lăn vào kinh thành.
Bộ binh vừa bề bộn tuyển nhận tân binh, vừa đáp trả tấu chương khẩn cấp tám trăm dặm, từ đó về sau khuôn mặt Hoàng thượng không hề có ánh sáng, văn võ bá quan cũng âm u theo, trên triều đình không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ sợ không cẩn thận một cái thì mạng nhỏ khó giữ. Không kể là Hoàng cung, hay Điện Đế Tẩm, Ngự Thư phòng, hay là Điện Kim Loan, đều bao trùm một bầu không khí của áp suất thấp.
Từ ngày ba người Lam Y, Hoa Thư, Lăng Yến vào kinh được phong quan, ngày hôm sau bắt đầu lên triều sớm.
Ba nữ tử đứng trong hàng ngũ quần thần, làm cho triều đình trước kia vẫn một màu như được rót vào mấy phần xuân xanh. Cũng coi như khiến cho khí áp thấp giảm đi vài phần đáng sợ.
Những người thế hệ trước như Đức Thân Vương, tất nhiên không quen nhìn nữ tử lên triều, lúc nghị sự cố ý khó xử một phen, hết lần này tới lần khác ba người Hoa Sanh thực sự có tài, trình độ rất sâu, tầm mắt cũng xa, không thua năng lực nam tử, Đức Thân Vương cũng tâm phục, không hề khó xử. Những triều thần còn lại đương nhiên không làm khó dễ, một lòng nghe theo ý chỉ Hoàng thượng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Ba ngày sau, Tây Nam truyền tin về, Dạ Tiểu Quận chúa cưỡi chết ba con ngựa, đã đến Thành Giang Lăng.
Sau khi Dạ Khinh Noãn đến Thành Giang Lăng, tập hợp với Thương Đình trước, về sau cùng Thương Đình dẫn đầu năm ngàn binh mã đi vào Thành Giang Lăng.
Cổng thành Giang Lăngvẫn đóng thật chặt như trước.
Dạ Khinh Noãn cầm Thiên Tử Kiếm ra lệnh cho Tưởng Liệt – thành chủ thành Giang Lăngmở cổng thành, kêu to nửa canh giờ, cổng thành không mở, binh sĩ trên tường thành cũng không dao động. Dạ Khinh Noãn giận dữ, thi triển khinh công bay lên trên tường thành. Lúc này, trên tường thành vang lên một hiệu lệnh, mũi tên lông vũ bắn về phía Dạ Khinh Noãn như mưa. Dạ Khinh Noãn bất đắc dĩ lui về, Thương Đình lập tức chỉ huy binh sĩ bày khiên chắn.
Sau một hồi giao đấu, có một người từ trong thành lâu đi ra, đúng là Nữ hoàng Nam Cương Diệp Thiến.
Dạ Khinh Noãn nhìn thấy Diệp Thiến, rốt cuộc hiểu rõ tại sao thành Giang Lănglại chặn đường năm ngàn binh mã của Thương Đình, không tuân theo mệnh lệnh Hoàng thượng. Thì ra thành Giang Lăngđã bị Diệp Thiến âm thầm chiếm được, thành Giang Lăngđã nằm trong tay Diệp Thiến.
Dạ Khinh Noãn giận dữ, lập tức công thành, sau một hồi công thành, năm ngàn binh mã đã tổn thất mấy trăm người, Thương Đình hạ lệnh thu binh, truyền tin về kinh thành, mặt khác cùng thương nghị đối sách với Dạ Khinh Noãn.
Ngày kinh thành nhận được tin tức, Dạ Khinh Nhiễm ngồi trong Điện Kim Loan phá vỡ âm trầm mấy ngày liền, cười lạnh ra tiếng.
Quần thần không dám thở mạnh, cùng nghĩ Nam Cương tiểu quốc thật sự là càn rỡ, Diệp Nữ hoàng cũng dám xuất hiện ở thành Giang Lăngcủa Thiên Thánh, mà lại im hơi lặng tiếng chiếm được Thành Giang Lăng. Không cần công thành, không có giết chóc, thậm chí nửa điểm tin tức cũng không có, đoạt được một thành trì nghe lệnh nàng, điều này thật sự là chuyện nghìn lẻ một đêm*.
*Nguyên văn: “Thiên phương dạ đàm"
Vậy mà chuyện nghìn lẻ một đêm này đã xảy ra, không biết nên nói nơi hiểm yếu của thành Giang Lăngnày quá kém, hay nên nói Diệp Thiến này quá âm hiểm xảo trá, có âm mưu từ sớm.
“Người đâu, tới Vinh vương phủ mời Cảnh Thế tử! Nghỉ hơn mười ngày, Cảnh Thế tử nên vào triều rồi đi?" Dạ Khinh Nhiễm buông mật báo, lạnh giọng ra lệnh một câu.
Lập tức có nội thị vội vàng khom người, chạy ra ngoài Điện Kim Loan.
Quần thần đều nghĩ quả thật mấy ngày nay Cảnh Thế tử sống quá thoải mái. Từ khi bị ám sát dưỡng thương đến nay, so với bọn họ ngày ngày chờ đợi lo lắng, cuộc sống của hắn quả thực hơn cả thần tiên. Nghe nói cùng Cảnh Thế tử phi trồng một viện Mẫu Đơn, về sau ngày ngày ở trong sân xem Cảnh Thế tử phi và tỳ nữ đá cầu. Sau đó Cảnh Thế tử phi cảm thấy gió xuân ấm áp, không muốn ngày ngày nằm trong phòng, vì vậy Cảnh Thế tử làm cho nàng một cái xích đu ngay ngoài sân nhỏ, xích đu có thể chứa hai người, hai người phơi nắng trên xích đu. Nghe nói hôm nay ngày xuân tươi đẹp, Cảnh Thế tử lại say mê chơi diều, vì vậy hai người ngày ngày chạy đến Nam Sơn chơi diều, khiến cho các tiểu thư khuê các trong kinh thành, trong mười người thì có đến chín người chạy tới Nam Sơn thả diều. Nếu Hoàng thượng không hạ lệnh mời Cảnh Thế tử vào triều, không chừng mấy ngày nữa Cảnh Thế tử phi sẽ nghĩ ra trò mới mẻ gì đó chơi đùa với Cảnh Thế tử, khiến cho bọn hắn – những người bị ánh mắt đao kiếm của Hoàng thượng nhìn chằm chằm, thật là ghen ghét chết đi được, lại không dám biểu hiện ra ngoài.
“Còn có Trầm Chiêu, dưỡng thương mấy ngày cũng đủ rồi! Cùng đưa hắn đến." Dạ Khinh Nhiễm lại ra lệnh một câu.
Tiểu thái giám vừa chạy khỏi Điện Kim Loan thính tai, vội vàng lớn tiếng đáp: “Vâng!"
Quần thần nghĩ Trầm Chiêu cũng nhiều ngày không vào triều rồi, thật cũng làm cho người ta hâm mộ, nghe nói hắn vẫn luôn dưỡng thương ở Vinh vương phủ, Cảnh Thế tử đối xử với hắn có thể so với huynh đệ ruột, thư phòng riêng trong Vinh vương phủ của Cảnh Thế tử ngày ngày cho hắn vào, con mọt sách kia dường như ném hết công việc trong triều, một lòng đâm đầu vào đống sách rồi, ngẩn ngơ đến mười ngày nửa tháng. Đọc không biết mệt, vui không biết đường về. Nếu Hoàng thượng không triệu hắn vào triều, e rằng hắn không nhớ ra trên người mình còn có chức quan nữa.
Dạ Khinh Nhiễm không nói gì nữa, quần thần cũng không dám nhiều lời, đều lẳng lặng chờ hai người kia vào triều.
Một lúc lâu sau, bên ngoài truyền vào một giọng the thé hét lớn: “Cảnh Thế tử đến! Trầm đại nhân đến!"
Chân quần thần đứng đến đau xót rồi, thừa cơ hoạt động một chút, nhìn ra bên ngoài.
“Tuyên!" Dạ Khinh Nhiễm nói một tiếng.
Không bao lâu, Dung Cảnh và Trầm Chiêu một trước một sau xuất hiện ở cửa lớn Điện Kim Loan.
Dung Cảnh vẫn là cẩm bào nguyệt nha, tuy vẫn gầy như trước, nhưng phong thái tao nhã lại đậm hơn, khí sắc tốt hơn so với mấy ngày trước, chầm chậm đi tới, giống như dạo chơi nhàn nhã, dường như vì hắn đến mà không khí trong đại điện rực rỡ hẳn lên. Thanh nhã như đóa hoa sen.
Trầm Chiêu thoạt nhìn rất gầy, hình như chưa tỉnh ngủ, hiển nhiên là ngày đêm khắc khổ đọc sách, thế nhưng đôi mắt lại hết sức trong suốt, long lanh tỏa sáng.
Hai người này đến cùng lúc, có người căng thẳng trong lòng, có người nội tâm buông lỏng.
“Dung Cảnh tham kiến Hoàng thượng!"
“Trầm Chiêu bái kiến Hoàng thượng!"
Hai người một đứng một quỳ chào Dạ Khinh Nhiễm trên ngai vàng.
“Cảnh Thế tử, Trầm đại nhân, mấy ngày không gặp, trẫm rất nhớ các khanh!" Dạ Khinh Nhiễm không cho Trầm Chiêu miễn lễ đã bắt đầu, như cười như không nhìn hai người, lười biếng hỏi thăm: “Hôm nay thân thể đã tốt lắm rồi chứ? Đừng nói với trẫm các khanh còn muốn nghỉ tiếp."
Trầm Chiêu quỳ trên mặt đất không đáp lời. Trong lòng hắn rõ ràng, hắn không phải Dung Cảnh, đây là Hoàng thượng muốn phạt hắn, thế nhưng so với ngày ngày vào triều, mười mấy ngày qua trong thư phòng Vinh vương phủ thu được nhiều lợi ích, cho hắn quỳ ba ngày cũng đáng.
“Cảnh cho rằng Hoàng thượng không chào đón, cho nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày." Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, tứ lạng bạt thiên cân* hời hợt bác lời Dạ Khinh Nhiễm: “Nếu Hoàng thượng thật sự cho phép nghỉ thêm mấy ngày nữa thì rất tốt."
*tứ lạng bạt thiên cân: bốn lạng đánh bay nghìn cân, ý là dùng lực lượng rất nhỏ để giải quyết vấn đề lớn.
“Các khanh là bề tôi đắc lực của trẫm, mấy ngày nay Cảnh Thế tử và Trầm đại nhân không vào triều, bầu không khí có chút thiếu thiếu." Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm rơi vào mặt Dung Cảnh: “Trẫm thấy thân thể Cảnh Thế tử tốt rồi, không cần nghỉ ngơi nữa."
Dung Cảnh cười nhạt một tiếng: “Bề ngoài tốt, nhưng bên trong còn chưa khỏe."
“Với năng lực của Cảnh Thế tử, tốt một nửa cũng có thể san sẻ cho trẫm rồi!" Dạ Khinh Nhiễm nhìn chằm chằm vào mắt Dung Cảnh: “Hôm nay phản loạn Tây Nam chưa dẹp, liên tục chiếm đoạt thành trì, Nữ hoàng Nam Cương Diệp Thiến quá càn quấy, lại dám công khai xâm chiếm Thành Giang Lăng. Cảnh Thế tử thân là Thừa tướng, dân chúng thiên hạ ngưỡng vọng, dân chúng Tây Nam tôn sùng, lại trơ mắt nhìn Tây Nam lâm vào chiến hỏa mà phớt lờ không hỏi, ngày ngày vui thú khuê phòng với Cảnh Thế tử phi, không sợ lòng dân lạnh lẽo sao?"
“Lòng dân, phải đủ sức cáng đáng mới có thể đảm nhận, mấy ngày trước mạng Dung Cảnh suýt nữa khó giữ, sao có thể chăm nom cho tấm lòng dân chúng trăm họ?" Dung Cảnh nhướng mày: “Huống hồ trong triều có Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn trấn giữ, còn sợ gì Tây Nam? Thiên Thánh có Hoàng thượng đây, có thể thắng được ý trời rồi, Tây Nam quá lắm là hỗn loạn nhất thời mà thôi."
“Vậy sao? Thế sao trẫm lại thấy không thể xa rời Cảnh Thế tử nhỉ!" Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.
“Được Hoàng thượng coi trọng, Dung Cảnh thật vinh hạnh." Dung Cảnh cười cười.
Dạ Khinh Nhiễm mắt phượng thâm thúy nhìn hắn một cái, ném mật báo trong tay cho hắn: “Cảnh Thế tử nhìn xem, Diệp Thiến sao lại càn rỡ đến thế? Một tiểu quốc, dám nhiều lần khiêu khích Thiên Thánh, có thể có người nào chèo chống sau lưng nàng hay không?"
Dung Cảnh bắt lấy mật báo, nhìn thoáng qua, một lát sau nói: “Nam Lương, Tây Duyên, Nam Cương tự lập quốc, từng thông báo thiên hạ, đồng sức đồng lòng*. Có lẽ là dựa vào điều này đấy." Dứt lời, hắn nói tiếp: “Hoàng thượng đã từng có giao tình sâu sắc với Diệp Nữ hoàng, có lẽ hiểu rõ khả năng của Diệp Nữ hoàng hơn thần."
*Nguyên văn: “đồng khí liên chi"
“Lúc ấy trẫm đoạt Yên Chi Xích Luyện Xà của nàng, nàng oán hận, trách móc trẫm. Về sau trẫm đưa Yên Chi Xích Luyện Xà cho Cảnh Thế tử phi, Cảnh Thế tử phi cho Cảnh Thế tử, Cảnh Thế tử tìm ra Vạn Chú Vương, nghe nói đến nay vẫn còn trong tay Cảnh Thế tử?" Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày: “Có phải không?"
Dung Cảnh lắc đầu: “Lần trước nàng cho người dùng năm trăm Ẩn Vệ bày chú Huyết Tử ám sát thần, đã sớm đoạt mất Vạn Chú Vương."
“Nói vậy Diệp Nữ hoàng đoạt lại Vạn Chú Vương rồi hả?" Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày. Thấy Dung Cảnh gật đầu, giọng hắn lạnh một phần: “Cảnh Thế tử không nói dối? Nàng đã đoạt lại Vạn Chú Vương, vì sao còn muốn càn rỡ? Thật sự không hiểu sao một tiểu quốc như nàng lại đi đầu khiêu khích Thiên Thánh, mặc dù có Nam Lương và Tây Duyên trợ giúp, nàng cũng không được cái gì tốt. Hôm nay không làm con mèo cụp đuôi, lại làm chim đầu đàn? Đây là vì sao? Cảnh Thế tử có hiểu không?"
Dường như Dung Cảnh cúi đầu suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng nói: “Năm trước Hoàng thượng dự trữ lương thảo, đương nhiên Nam Cương cũng đã nghe được chút tin tức. Diệp Thiến sinh ra trong vương thất Nam Cương, rất tinh thông tình hình, mưu lược triều chính. Hẳn là đã sớm nghi ngờ Hoàng thượng muốn vãn hồi tình thế ba nước tự lập năm trước, chuẩn bị xuất binh. Nam Cương vốn yếu nhất, đứng mũi chịu sào, cho nên liền lên tiếng trước. Từ khi Hoàng thượng đăng cơ, thần gặp phải mai phục, cho tới giờ thành Giang Lăngbị nàng âm thầm thu phục, liên hoàn kế này đều nhằm làm loạn Thiên Thánh, khiến Hoàng thượng không ứng phó được, cản trở việc xuất binh chinh phạt Nam Cương, nếu là nguyên nhân này, cũng không kỳ lạ."
Dạ Khinh Nhiễm cười lạnh một tiếng: “Binh mã tiểu quốc, nhiều lắm được hơn mười vạn, lại ngông cuồng đến thế, nếu hôm nay để nàng lấn tới, cái ghế này để cho nàng ngồi lên rồi." Dứt lời, hắn nói với Dung Cảnh: “Với tình hình bây giờ, Cảnh Thế tử cho rằng có thể xuất binh đánh Nam Cương hay không."
“Hai bên ngang nhau, tỷ lệ 5-5, phải xem ý định Hoàng thượng thế nào." Dung Cảnh nói.
“Nếu trẫm nói cho Cảnh Thế tử mười vạn quân, chinh phạt Nam Cương, khanh nghĩ thế nào?" Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.
Dung Cảnh nhất thời trầm mặc.
Trong lòng quần thần đồng thời kinh hãi, Hoàng thượng muốn ngày mai xuất binh Nam Cương? Do Cảnh Thế tử dẫn binh?
“Hửm? Cảnh Thế tử không muốn xuất binh, hay không muốn làm gương tốt mang binh xuất chinh?" Dạ Khinh Nhiễm thấy Dung Cảnh không nói, nhướng mày hỏi thăm.
“Hoàng thượng yên tâm cho Cảnh mang binh xuất chinh?" Dung Cảnh trầm mặc một lát, ấm giọng hỏi.
“Tiên hoàng từng nói Cảnh Thế tử một người ngang với mười vạn hùng binh, Cảnh Thế tử là trụ cột triều đình, được vạn dân kính yêu. Nếu Cảnh Thế tử không thể tin, Thiên Thánh này không còn ai có thể tin tưởng rồi." Giọng Dạ Khinh Nhiễm trầm thấp.
“Được Hoàng thượng coi trọng, vì Hoàng thượng phân ưu, vì dân chúng giải nạn, là lý tưởng Vinh vương phủ một lòng tuân thủ trăm năm qua. Dung Cảnh nên tận tâm, tất nhiên không dám từ chối." Dung Cảnh nhẹ nhàng thở dài: “Thế nhưng thân thể nội tử* vẫn luôn không khỏe, nàng ở nhà, thần rất lo lắng. Nếu Hoàng thượng cho phép mang nàng theo, đương nhiên Cảnh có chết muôn lần cũng không chối từ, không sợ khổ cực."
“A? Cảnh Thế tử muốn mang Cảnh Thế tử phi xuất chinh? Quân đội Thiên Thánh có luật, xuất binh không mang theo nữ tử. Đây là Cảnh Thế tử cố tình phạm pháp? Đánh vỡ lề thói cũ?" Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày.
“Năm đó trong quân của Thuỷ tổ Hoàng đế, ngoại trừ Trinh Tịnh Hoàng hậu, cũng có nữ tướng. Ngày nay Hoàng thượng đặc biệt đề bạt Lam Gia chủ, Lăng Thiếu chủ, Hoa Thiếu chủ trong mười đại thế gia vào triều làm quan, coi như là phá vỡ lề thói cũ. Cảnh mang nội tử theo quân, cũng không tính là phá lề thói cũ." Dung Cảnh thản nhiên nói.
Dạ Khinh Nhiễm trầm mặc không nói.
“Hoàng thượng, lão thần cảm thấy có thể thực hiện, cho Cảnh Thế tử phi theo quân xuất chinh đi! Một mình Cảnh Thế tử phi ở kinh thành, không tránh được gây chuyện, đến lúc đó làm cho Cảnh Thế tử lo lắng, ảnh hưởng quân tình." Đức Thân Vương đi đầu đứng ra, lần đầu tiên vì Dung Cảnh nói chuyện. Hắn thật sự sợ Vân Thiển Nguyệt lại xông vào Điện Kim Loan, lại càng sợ Dạ Khinh Nhiễm lợi dụng lúc không có Dung Cảnh, nảy ra quan hệ gì với Vân Thiển Nguyệt, không thể thu dọn hậu quả. Dung Cảnh bây giờ vạn lần không thể đắc tội, chỉ có thể trấn an.
Hiếu Thân Vương cũng vội vàng nói: “Đức Thân Vương nói rất có lý. Huống hồ Cảnh Thế tử và Cảnh Thế tử phi ân ái, như hình với bóng, nếu Cảnh Thế tử xuất chinh, một mình Cảnh Thế tử phi đuổi theo, bị binh sĩ lan truyền ra ngoài, làm dao động lòng quân, vậy không bằng Hoàng thượng hạ thánh chỉ, cho Cảnh Thế tử phi theo Cảnh Thế tử xuất chinh."
Hai người vừa mở miệng, trợ giúp Dung Cảnh xin ý chỉ, những người còn lại cũng đều sợ Vân Thiển Nguyệt lại xông vào Điện Kim Loan, cho dù nàng không xông vào Điện Kim Loan, ngày ngày trốn trong Vinh vương phủ, người ta vẫn cảm thấy không chừng có ngày nàng lại làm ra chuyện lớn long trời lở đất gì đó, không bằng để Cảnh Thế tử mang nàng xuất chinh, trông coi nàng, cũng để cho kinh thành được thái bình, Cảnh Thế tử cũng an tâm. Tong lòng mỗi người đều rõ ràng, ngay cả Hoàng thượng cũng dám giết, giết hết cũng không sao, người có thể quản được Vân Thiển Nguyệt, chẳng còn ai ngoài Dung Cảnh. Vì vậy cũng nhao nhao ra khỏi hàng, cùng xin ý chỉ.
Văn võ bá quan, ngoại trừ Dạ Thiên Dật và ba người Lam Y, hiếm khi nhất trí.
Dạ Khinh Nhiễm ngồi trên cao, khuôn mặt tẻ nhạt, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng, đợi sau khi quần thần đều ra khỏi hàng, hắn nhìn lướt qua Dạ Thiên Dật và ba người Lam Y, hỏi thăm: “An vương, Lam Thượng Khanh, Lăng đại nhân, Hoa đại nhân, các khanh có ý gì?"
Dạ Thiên Dật thản nhiên nói: “Thần cảm thấy lời Hoàng thượng vừa nói chẳng qua là thuận miệng hỏi, Cảnh Thế tử cũng thuận miệng đáp, chưa hề quyết định, không cần vội vã nói đến chuyện Cảnh Thế tử phi đi theo, nàng có thể theo quân, cũng có thể không theo quân, không có gì quan trọng." Dứt lời, hắn nặng nề nói: “Tiểu quốc Nam Cương giáp với Tây Nam. Hiện tại Dạ Tiểu Quận chúa cầm Thiên Tử kiếm đến thành Giang Lăngtụ họp với năm ngàn binh mã của Thương đại nhân, tuy thành Giang Lăngcó Diệp Thiến trấn giữ, nhưng dù sao cũng là một thành lẻ loi khó giữ. Tìm được đối sách, cùng lắm là vây hãm mấy ngày thôi. Sau đó, Trần lão tướng quân và mười vạn binh mã Phượng Dương hợp lại với Dạ Tiểu Quận chúa và Thương đại nhân, bốn người này cùng nhau thu phục Lý Kỳ phản loạn Tây Nam, đồng thời có thể điều động binh mã địa phương, đánh dẹp Nam Cương. Chỉ là một Nam Cương, giết gà sao lại dùng dao mổ trâu? Cần gì phái Cảnh Thế tử ra trận?"
Dạ Khinh Nhiễm cười ha ha: “An vương nói đúng! Trẫm chỉ nói thế mà thôi. Cảnh Thế tử đi Nam Cương, đó là giết gà dùng dao mổ trâu. Không thể được."
Quần thần đồng loạt khẽ giật mình, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi, Hoàng thượng đấu với Cảnh Thế tử, trong nháy mắt rẽ vào mười tám khúc, bọn họ đều hiểu sai ý. Đúng vậy, Hoàng thượng làm sao để Cảnh Thế tử đi chinh phạt Nam Cương đây! Tây Nam giáp với Nam Cương, người đi Tây Nam có thể thu phục Tây Nam, đồng thời chinh phạt Nam Cương, không kể Trần lão tướng quân và Phượng Dương, Thương Đình và Dạ Tiểu Quận chúa cũng không thể coi thường, là trợ lực thu phục Tây Nam.
Dạ Thiên Dật đổi giọng, tiếp tục nói: “Thần cho rằng, Nam Cương gặp nạn, môi hở răng lạnh. Nam Lương giáp với Nam Cương, vẫn luôn che chở Nam Cương, nếu chinh phạt Nam Cương, tất nhiên Nam Lương sẽ không trơ mắt ngồi nhìn, nhất định xuất binh. Đã như vậy, không bằng đoạt trước một bước, ngay lúc này xuất binh đánh Nam Lương. Nam Lương có Phượng Hoàng quan, có ba mươi vạn binh mã của Cố Thiếu Khanh, quả thật thế mạnh, người bình thường không phải là đối thủ. Nhưng tất nhiên không làm khó được Cảnh Thế tử. Cho nên, thần cho rằng, Cảnh Thế tử xuất binh Nam Lương, mới là thượng sách."
Chân mày Dạ Khinh Nhiễm nhảy dựng: “Cảnh Thế tử cho rằng lời An vương thế nào?"
“An vương nói rất có lý, Cảnh vẫn câu nói đó, không cần biết xuất binh tới đâu, cũng muốn mang nội tử theo cùng. Nếu Hoàng thượng cho phép, xin lập tức hạ chỉ, Cảnh chuẩn bị một phen, ngày mai sẽ lên đường." Dung Cảnh thản nhiên nói.
“Tốt!" Dạ Khinh Nhiễm vỗ tay ghế, giọng nói uy nghiêm: “Điểm mười vạn binh, lập tức xuất binh Nam Cương. Phong Cảnh Thế tử phi làm Đại nguyên soái, Cảnh Thế tử làm quân sư, Lam Y Thượng Khanh làm giám quân. Lăng Yến, Hoa Thư làm phó tướng. Ngày mai trẫm tiễn đưa các khanh!"
Vừa dứt lời, cả triều đình sợ hãi. Không ai ngờ tới Vân Thiển Nguyệt vốn là gia quyến theo quân lại được phong làm Đại tướng quân
Tác giả :
Tây Tử Tình