Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 4 - Chương 94: Đánh cược thắng thua
Biến cố trong đại điển đăng cơ chỉ là nhạc đệm nho nhỏ, bách tính biết được cũng chỉ là Cảnh Thế tử phi cứu Tân hoàng nên bị thương.
Tân hoàng lấy thân thể bị thương nặng chịu đựng hai canh giờ hoàn thành đại điển đăng cơ, sau đại điển đăng cơ, máu tươi của ngài ấy nhuộm đỏ Long bào, quan viên trong triều bị thuyết phục bởi tâm tính kiên cường này, không còn ai chất vấn di chiếu và người thừa kế do Tiên hoàng chọn nửa phần, không còn ai chỉ trích nửa câu hắn ta tùy hứng làm bậy. Mà bách tính trên phố đều tán dương, rối rít sùng bái tâm lực kiên cường của Tân hoàng khi đã bị thương mà vẫn kiên trì hoàn thành đại điển.
Buổi đại điển đăng cơ này, mặc dù đao phong vũ tiễn, kinh tâm động phách, máu nhiễm Quan Phượng lâu, nhưng không thể nghi ngờ là thành công nhất. Đặt nền móng cho Dạ Khinh Nhiễm trở thành Đế vương thứ sáu của Hoàng triều Thiên Thánh, khúc dạo đầu đã thắng được một trận tán dương.
Trong Đế tẩm điện, Dạ Thiên Dật rút tên cho Dạ Khinh Nhiễm xong, liền đi tới Ngọc án kê đơn thuốc, giọng nói trầm tĩnh: “Không xử lý vết thương kịp thời, mặc dù vết thương phục hồi như cũ, nhưng vẫn để lại sẹo."
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm Bạch tái nhợt nằm ở trên long sàng, cái trán có mồ hôi li ti, nghe vậy, liền nói một cách lơ đễnh: “Để lại sẹo cũng không sao, ta đã biết lòng của nàng ấy, tóm lại là đáng giá."
Dạ Thiên Dật ngừng bút, ngẩng đầu nhìn Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày nhìn hắn ta, “Cho tới bây giờ ngươi không nỡ ép nàng ấy thì như thế nào? Còn không phải vẫn càng đẩy nàng ấy càng xa sao? Ta không sợ ép nàng ấy."
“Ngươi có biết, nếu nàng ấy thật sự không ra tay, bây giờ ngươi đã phải chết không thể nghi ngờ." Dạ Thiên Dật trầm giọng nói.
“Đương nhiên biết! Tuy Tam hoàn phá cửu tiễn của nữ nhân Diệp Thiến kia và Tam diệp phiêu hương của Tiền môn có phương thức khác nhau, nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Có điều còn muốn lợi hại hơn Tam diệp phiêu hương của Tiền môn gấp mấy lần, mặc dù ta biết nàng ta có tuyệt kỹ này, nhưng vẫn là lần đầu tiên được lãnh giáo. Quả nhiên lợi hại!" Dạ Khinh Nhiễm nói xong, nhìn thoáng qua vết thương, cánh môi tràn ra một nụ cười, “Sao nàng ấy có thể không cứu ta được? Nàng có hận ta thế nào đi nữa, thì cũng sẽ không để cho ta chết trong tình huống đó."
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa, xem như đồng ý với cách nói của hắn.
“Huống chi, nếu thật sự nàng ấy không cứu ta, để cho ta chết, thì đó chính là chết vì nàng ấy, bởi vì một câu nói của nàng ấy mà chết. Trong tình huống đó, nàng ấy sẽ nhớ kỹ ta cả đời, muốn quên cũng không quên được. Sau này, khi nhìn thấy tên, thấy đao kiếm, thấy máu tươi, thấy người khác chết ở trước mặt nàng ấy, thì nàng ấy sẽ nhớ tới ta. Mặc dù nàng ấy không muốn nhớ đến ta, thì sử quan Thiên Thánh và người trong thiên hạ cũng sẽ giúp nàng ấy nhớ tới ta." Dạ Khinh Nhiễm nói tới đây, thì nụ cười càng tươi hơn, “Vậy cũng đáng giá!"
Dạ Thiên Dật trầm mặc một lát, rồi trầm giọng hỏi, “Lúc đó ngươi chưa từng nghĩ tới giang sơn Thiên Thánh mà Phụ hoàng đã truyền cho ngươi ư?"
“Hoàng bá bá đã nói rất nhiều, nhưng trong đó có một câu cực kỳ có đạo lý. Ông ấy nói, Đế vương giỏi nhất, chính là con bạc lớn nhất. Năm xưa, Thuỷ tổ Hoàng đế đã đánh cược một ván để có được giang sơn, sau đó, ngài ấy lại không chỉ đánh cược để thắng được thiên hạ, mà còn đánh cược để thắng được nữ nhân." Dạ Khinh Nhiễm nói.
“Nàng ấy không phải Hoàng hậu Trinh Tịnh, Dung Cảnh cũng không phải Vinh Vương năm xưa." Dạ Thiên Dật nói.
“Vậy thì thế nào? Chỉ cần là đánh cược, thì đơn giản cũng chỉ có hai chữ thắng thua. Hoặc là thua, hoặc là thắng, không còn con đường nào khác nữa." Dạ Khinh Nhiễm cười một tiếng không quan tâm, “Năm đó, đại thọ bốn mươi lăm của Hoàng bá bá, ta quen biết nàng ấy, từ đó lòng ta đã bị chiếm đầy. Ta cũng không muốn thích nàng ấy, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không tự chủ được. Ta cam nguyện lui, chủ yếu là bởi vì ngươi, từ nhỏ ta cũng biết Hoàng bá bá lấy ngươi làm bia chắn, trong lòng ta vẫn áy náy với ngươi, mà nàng ấy lại đối xử khác biệt với ngươi, ngươi không thể nào không thích nàng ấy, hai người mà cầm sắt thân mật, thì ta sẽ nguyện ý thối lui không đi tranh giành. Nhưng sau đó ta lại phát hiện người trong lòng nàng ấy lại là Dung Cảnh, ngươi đã không còn hy vọng nữa, vậy ta cần gì phải lùi bước?"
Dạ Thiên Dật lại trầm mặc lần nữa.
“Dung Cảnh yêu nàng ấy mười năm, sao người khác cũng không phải như vậy chứ?" Lông mày của Dạ Khinh Nhiễm nhíu lại, “Trong mắt của nàng chỉ có hắn ta, muốn quên hết mọi người, chỉ cam nguyện sống ở trong Tử Trúc Viện của Vinh Vương phủ, như vậy, trái tim của người khác là đáng bị nàng ấy xem là bùn mà dẫm ở dưới đất sao?" Nói xong, giọng của hắn trở nên lạnh lùng, “Huống chi, Dung Cảnh, hắn ta có chỗ nào là người thấp hơn bụi bậm chứ?"
“Nàng ấy đã là Cảnh Thế tử phi rồi." Ngữ khí Dạ Thiên Dật u ám.
“Đúng vậy, nàng ấy đã là Cảnh Thế tử phi rồi." Dạ Khinh Nhiễm bỗng cười một tiếng, giọng nói vừa chuyển, “Nhưng, vậy thì thế nào?" Hắn nhìn sắc mặt âm trầm của Dạ Thiên Dật, mặc dù bị thương trên giường, chảy máu quá nhiều, khiến cho sắc mặt của hắn tái nhợt, nhưng đôi mắt lại có phát ra tia sáng phá tan mây mù tối tăm phía chân trời mây, “Với ngươi, mười năm đã mài hết áng sáng trong lòng từ lâu rồi, nhưng với ta, chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi."
Dạ Thiên Dật nhìn ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm cũng nhìn Dạ Thiên Dật, trong mắt hai người, một người là tia sáng, một người là bóng tối vô tận.
Một lúc lâu sau, Dạ Thiên Dật nhắm mắt lại, lại mở ra, bóng tối đã bị che giấu, thần sắc bình tĩnh tiếp tục kê đơn thuốc cho hắn ta, giọng nói tẻ nhạt, “Mấy năm nay, nếu không có ngươi, phụ hoàng cũng đã giết ta từ lâu rồi. Mặc dù có Phong các trong tay nàng ấy và ẩn vệ do tự ta bồi dưỡng, cũng không chống lại được Ám Long và Ám Phượng có căn cơ thâm hậu được bồi dưỡng trăm năm của Dạ thị. Ông ấy biết rõ, ta đang chống lại giang sơn Thiên Thánh này của ông ấy, sợ ta trở thành chướng ngại của ngươi, nếu không phải ngươi che chở cho ta, thì ta đã một đống xương trắng từ lâu rồi. Cái mệnh này là của ngươi, ngươi muốn như thế nào, ta sẽ giúp ngươi."
Thần sắc Dạ Khinh Nhiễm nghiêm túc, nhìn hắn ta nói: “Chúng ta đều họ Dạ, sinh sai dòng họ mà thôi, nếu không họ Dạ, chưa chắc không được nàng ấy quan tâm. Từ mới ra đời, nàng ấy đã phán chúng ta ở ngoài cục rồi."
Dạ Thiên Dật im lặng.
“Thiên Dật, ta không cần ngươi báo ân ta, dùng nàng ấy để báo ân thì lại càng không cần. Nếu ngươi không muốn giúp ta, thì ta cũng sẽ không trách ngươi, ngươi đứng nhìn là được rồi." Ngữ khí của Dạ Khinh Nhiễm trịnh trọng, “Ta che chở cho ngươi, chẳng qua là vì tình cảm tương trợ lẫn nhau cùng trưởng thành trong mấy năm nay giữa ta và ngươi mà thôi, ta không đành lòng nhìn Hoàng bá bá giết ngươi, tài năng của ngươi không thua ta, chỉ là tâm tính của ngươi không bằng ta mà thôi, cho nên, Hoàng bá bá mới chọn ta."
Dạ Thiên Dật lắc đầu, “Ta cùng với nàng ấy đã ân đoạn nghĩa tuyệt, nàng ấy cũng không cần ta, trong lúc này, vô luận là báo ân cũng tốt, tình huynh đệ cũng được, nhưng tóm lại cũng là tình cảm, đương nhiên ta sẽ giúp ngươi."
Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, nói đã nói đến mức này, mười năm gắn bó ràng buộc lẫn nhau, hai người đều rõ ràng, nên tự nhiên không cần nói nữa.
Giây lát sau, Dạ Thiên Dật viết phương thuốc xong, quay mặt ra ngoài kêu một tiếng, thư đồng thiếp thân Nghiên Mặc của Dạ Khinh Nhiễm đi vào, cầm phương thuốc đi xuống.
Dạ Thiên Dật để bút xuống, ngồi trên ghế, chậm rãi nói: “Nếu là Tam hoàn phá cửu tiễn của Diệp Thiến, thì như vậy hôm nay nàng ta đã ở trong kinh."
Dạ Khinh Nhiễm “Ừ" một tiếng.
“Ngược lại ta đã quên nàng ta, nàng ấy đại hôn, sao Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn có thể không tới chứ? Trừ hai người họ ra, mấy người có quan hệ với nàng ấy, hôm nay tất cả cũng ở đây đi!" Dạ Thiên Dật nói.
“Chờ xem kịch vui, đương nhiên bọn họ không rời đi." Dạ Khinh Nhiễm giễu cợt một tiếng.
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa.
Hôm nay Dạ Khinh Nhiễm bị thương, mất máu nhiều, đêm hôm qua lại chuẩn bị đại điển đăng cơ cả đêm, cho tới bây giờ chưa từng nghỉ ngơi, thân thể đã không chịu nổi, thấy Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa, thì hắn nhắm hai mắt lại, không lâu sau, liền ngủ say.
Dạ Thiên Dật im lặng nhìn hắn ta, Đế tẩm điện yên tĩnh trở lại.
Phía ngoài tiếng nói nhỏ của Văn Lai vang lên, “Vương gia, người ở phía ngoài đều đang chờ đợi, Đức Thân Vương cũng chờ hỏi thăm thương thế của Hoàng thượng như thế nào? Không nguy hiểm chứ ạ?"
Dạ Thiên Dật gật đầu, “Nói cho Đức Thân Vương và các vị đại nhân không cần lo lắng, Hoàng thượng không có gì đáng ngại, dưỡng hơn một tháng thì vết thương sẽ khép lại."
Văn Lai lui xuống, phía ngoài mơ hồ vang lên giọng nói, hiển nhiên là Văn Lai đang nhắn lại ý chỉ của Dạ Thiên Dật.
Không lâu sau, Văn Lai liền trở về, nhẹ giọng nói: “Đức Thân Vương muốn gặp Hoàng thượng."
“Mời vào đi!" Dạ Thiên Dật ngồi yên trên ghế, phân phó.
Văn Lai lui xuống, không lâu sau Đức Thân Vương đi vào, ông vào trong điện, nhìn một cái liền thấy Dạ Khinh Nhiễm đang nằm trên giường, bước nhanh tới, thấy đang ngủ, liền yên tâm, lúc này mới nhìn sang Dạ Thiên Dật, mở miệng nói: “Nhờ có cháu, vết thương sâu như vậy, thái y không xử lý được, Thiên Dật, cực khổ cho cháu."
“Chuyện thuộc bổn phận, Vương thúc không cần lo lắng." Dạ Thiên Dật nói một cách thản nhiên.
Đức Thân Vương gật đầu, thở dài nói: “Nó thật quá tùy hứng rồi! Vì một nữ nhân, vậy mà……" Chợt nhớ tới Dạ Thiên Dật cũng một mảnh si tình với Vân Thiển Nguyệt, cũng từng tùy hứng làm bậy, liền lập tức ngừng nói.
Giọng nói Dạ Thiên Dật hơi trầm xuống, “Hắn ta không phải tùy hứng."
“Sao không phải tùy hứng? Vì một câu nói của một nữ nhân, nó liền không quan tâm đến tính mạng của mình. Nếu lỡ như nàng ta không ra tay cứu giúp, thì tính mạng của nó đã mất rồi, sao không làm thất vọng sự bồi dưỡng của Tiên hoàng?" Trong lòng Đức Thân Vương vẫn không bình tĩnh.
“Không có lỡ như! Nàng ấy là Vân Thiển Nguyệt, trong tình huống đó, nhất định sẽ cứu hắn ta, sẽ không để cho hắn ta chết." Dạ Thiên Dật nói.
Đức Thân Vương thấy giọng điệu khẳng định của hắn, nên cũng không biết nói cái gì nữa. Gút mắc giữa bọn họ rốt cuộc như thế nào, mặc dù ông không rõ ràng lắm, nhưng cũng biết không phải đơn giản là chuyện có thích hay không. Ông thở dài, “Bản Vương già rồi, chuyện của người trẻ tuổi các cháu, thúc không hỏi tới, cũng không cần biết. Hôm nay, các cháu, một người là Hoàng thượng, một người là An Vương, cực kỳ quan trọng, tính mạng của các cháu không phải là của mình, mà là của hoàng thất Thiên Thánh này, thúc chỉ hy vọng, các cháu đừng để phát sinh chuyện như hôm nay nữa."
Dạ Thiên Dật không nói lời nào.
“Rốt cuộc hôm nay là người phương nào ám sát? Trong lòng các cháu có rõ ràng không? Căn bản không phải là Hoàng thượng và cháu sắp xếp chứ?" Đức Thân Vương nhìn Dạ Thiên Dật, “Hôm nay, thúc không thấy nha đầu Khinh Noãn. Là nó sao?"
Dạ Thiên Dật lắc đầu, “Sắp xếp vô dụng, có người mượn sắp xếp của chúng ta đoạt trước làm ra chuyện ra."
Sắc mặt Đức Thân Vương ngưng trọng, “Là Cảnh Thế tử sắp xếp sao?"
Dạ Thiên Dật không đáp lời.
Gương mặt già cả của Đức Thân Vương đầy lo lắng, “Cảnh Thế tử có thể nói là bảo vệ Cảnh Thế tử phi đến gió thổi không lọt, mà các cháu…… cháu thì cũng thôi, nhưng Khinh Nhiễm, nó lại vẫn bức bách ép buộc nàng ấy, hai bên tính toán nhau, bất lợi cho giang sơn Thiên Thánh ah!"
“Vốn đã thế như nước với lửa, hôm nay đúng là có liên quan với nàng ấy, nhưng cũng không liên quan đến nàng ấy." Dạ Thiên Dật nói một cách thản nhiên: “Không có nàng ấy, thì trăm năm thái bình ngoài mặt giữa Dạ thị và Vinh Vương phủ cũng chấm dứt thôi!"
“Tuy nói như thế, nhưng đến cùng vẫn là bởi vì nàng ấy." Đức Thân Vương nói, “Từ nhỏ thúc đã thấy nàng không giống với những cô bé bình thường, nhưng lại cảm thấy chỉ là tiểu đả tiểu nháo, không gây ra chuyện lớn gì, không nghĩ tới đã nhìn sai. Ngay cả Tiên hoàng cũng nhìn sai. Tiên hoàng bày một ván cờ, tính Dung Cảnh, tính cháu, tính Dạ Thiên Khuynh, tính Dạ Thiên Dục, tính Khinh Nhiễm, ngay cả đứa con trong bụng Hoàng hậu cũng đều tính, nhưng chỉ tính sai mỗi nàng."
Dạ Thiên Dật trầm mặc.
Đức Thân Vương thở dài một tiếng, không nói thêm nữa, tình trạng như thế, nhiều lời cũng vô ích, ông liền chuyển đề tài hỏi: “Có tra rõ chuyện ám sát không?"
“Tra!" Dạ Thiên Dật nói.
“Được, thúc sai người đi điều tra." Đức Thân Vương nói.
Dạ Thiên Dật híp híp mắt, trầm giọng nói: “Giao cho Trầm Chiêu đi điều tra."
Đức Thân Vương nghe vậy liền hiểu, gật đầu, “Ừ, để cho Trầm Chiêu đi điều tra."
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa.
Lúc này, phía ngoài vang lên tiếng của Văn Lai, “Vương gia, Dạ Tiểu Quận chúa tới."
“Cho muội ấy vào đi." Dạ Thiên Dật phân phó.
Văn Lai lên tiếng, không lâu sau, màn che được vén lên, Dạ Khinh Noãn đi vào. Sắc mặt nàng không phải rất tốt, nhìn thoáng qua trên giường, hỏi Dạ Thiên Dật: “Dật ca ca, ca ca thế nào?"
“Cần dưỡng thương một tháng mới có thể khang phục, bởi vì không có xử lý vết thương kịp thời, có lẽ sẽ để lại sẹo." Dạ Thiên Dật nói.
Dạ Khinh Noãn mấp máy khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Cũng là lỗi của muội, không nhìn ra đã có người bố trí trước một bước sớm. Nếu nhìn ra, thì ca ca cũng sẽ không……"
“Chuyện này cũng không trách muội! Cho dù là muội bố trí, thì hôm nay hắn ta cũng sẽ bị thương." Dạ Thiên Dật nói.
“Muội bố trí sẽ không thật sự muốn tính mạng của ca ấy, nhưng hôm nay người sau lưng là muốn tánh mạng của ca ấy." Dạ Khinh Noãn tự trách.
Dạ Thiên Dật cười cười, “Tay muội mềm, không thể gạt Vân Thiển Nguyệt được, chỉ có trước mặt sống chết như vậy, nàng ấy mới có thể ra tay."
“Cũng đúng!" Dạ Khinh Noãn gật đầu, “Lòng của Vân tỷ tỷ trong sáng vô cùng, ánh mắt cũng rất sắc bén. Nếu là muội, thì mặc dù ca ca đã dặn là không để lại đường sống, nhưng muội cũng sẽ không hạ thủ với ca ca ác như vậy được, sẽ không gạt được tỷ ấy khiến cho tỷ ấy ra tay."
Dạ Thiên Dật gật đầu.
“Dật ca ca, hôm nay ca ca bị thương, kế tiếp làm sao bây giờ?" Dạ Khinh Noãn hỏi.
“Hắn ta bị ở bả vai, không có bị ở đầu óc, nên như thế nào thì liền như thế đó." Dạ Thiên Dật nói.
Dạ Khinh Noãn gật đầu, thấy Dạ Thiên Dật hơi mỏi mệt, nàng liền nhẹ giọng nói: “Dật ca ca, mấy ngày nay huynh cũng chưa từng nghỉ ngơi tốt, muội ở đây chăm sóc ca ca, huynh về phủ nghỉ ngơi đi!"
“Đúng vậy, Thiên Dật, cháu đi nghỉ ngơi đi! Chuyện trong triều còn cần cháu giúp Hoàng thượng đó! Cháu cũng không thể ngã xuống." Đức Thân Vương cũng vội nói.
Dạ Thiên Dật gật đầu, đứng dậy, đi ra ngoài.
“Con liền ở đây chăm sóc cho ca ca con thật tốt! Lát nữa Nghiên Mặc bưng thuốc tới, kêu nó ngoan ngoãn uống thuốc." Đức Thân Vương dặn dò một câu, thấy Dạ Khinh Noãn gật đầu, ông cũng đi theo Dạ Thiên Dật ra khỏi Đế tẩm điện.
Ngoài Đế tẩm điện, một đám văn võ đại thần đều đang chờ tin tức.
Sau khi đi ra, Dạ Thiên Dật nhìn mọi người một cái, ánh mắt rơi vào người Trầm Chiêu, “Chuyện Hoàng thượng bị ám sát hôm nay, liền giao cho Trầm đại nhân tra rõ!"
Trầm Chiêu cúi đầu xuống, khom người lên tiếng, “Thần tuân chỉ!"
Dạ Thiên Dật khoát khoát tay với mọi người, hơi mệt mỏi nói: “Hoàng thượng không sao, đã ngủ, ngày mai có thể lâm triều. Các vị đại nhân cực khổ cả ngày, cũng mệt mỏi, đều về phủ đi!"
Mọi người nghe vậy liền gật đầu lia lịa.
Hoàng cung, cổ nhạc vang trời suốt một ngày, rốt cuộc hạ màn, khôi phục sự yên lặng.
So với sự yên lặng của hoàng cung, thì Vinh Vương phủ lại tăng thêm một bậc. Từ sau khi bàng chi bị đày đến vùng đất phương Bắc lạnh lẽo khổ hàn, thì người ở Vinh Vương phủ đã trở nên vắng vẻ rất nhiều, bây giờ lác đác chẳng có bao nhiêu người này thấy mặt Dung Cảnh trầm như nước, ôm Vân Thiển Nguyệt cả người đều là máu về Vinh Vương phủ, đã biết chuyện hôm nay trên Quan Phượng lâu, nên biết Thế tử nổi giận, vì vậy thở cũng không dám thở.
Gió thổi qua, cành lá rơi xuống đất, cũng không phát ra một chút tiếng vang, cả Vinh Vương phủ yên tĩnh như không có một người.
Tử Trúc Viện, trong Đông Noãn các, Dung Cảnh rút tên ra, băng bó vết thương cho Vân Thiển Nguyệt, từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
Vân Thiển Nguyệt há miệng mấy lần, nhưng đối mặt gương mặt âm trầm như nước của hắn, tất cả lời nói đều bị nuốt trở về, rõ ràng vết thương rất đau, nhưng nàng cũng không thấy đau, chỉ mím môi nhìn hắn.
Nhìn hắn băng bó vết thương xong, nhìn hắn viết phương thuốc, nhìn hắn đưa phương thuốc cho Thanh Thường, nhìn hắn xoay người đi ra ngoài, từ đầu đến cuối, không nhìn nàng một cái, cũng không nói một chữ. Vốn sắc mặt của nàng đã trắng bệch do chảy máu quá nhiều liền càng trắng hơn, ngực lại càng co rút đau hơn.
Tiếng bước chân đi xa, là đi về hướng thư phòng, không lâu sau, cửa thư phòng bị mở ra lại bị đóng lại, nàng nghe, triệt để không có sức lực, vô lực nhắm mắt lại.
Lăng Liên và Y Tuyết vẫn đứng ở cửa, cảm thấy khí áp trong nhà như đỉnh núi đang đè xuống đỉnh đầu, các nàng đã từng nhìn thấy lúc Cảnh Thế tử nổi giận với tiểu thư, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy ngài ấy nổi giận đến nỗi không nói một tiếng như thế này, so với ngài ấy chân chính khẽ thét lên, tức giận, tranh cãi, lại càng làm cho người ta sợ hơn. Thấy Dung Cảnh đi thư phòng, hai người liếc nhìn nhau, cùng đồng loạt đi vào phòng.
Đi tới trước giường, Lăng Liên nhẹ giọng kêu, “Tiểu thư!"
Vân Thiển Nguyệt “Ừ" một tiếng, tiếng nói khàn khàn.
“Cảnh Thế tử đang nổi giận đó! Sao…… Sao ngài lại cứu Hoàng thượng mà lại để cho mình bị thương chứ?" Lăng Liên nhìn ngài ấy.
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại không nói lời nào.
“Ngài nhất định là có nguyên nhân, ngài giải thích với Cảnh Thế tử đi, Cảnh Thế tử nổi giận, không nói một lời, ngài có thể nói chuyện mà, ngài đừng không nói không rằng như vậy." Y Tuyết nhẹ giọng nói.
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt giật giật, đau khổ cười một tiếng, “Bao nhiêu lý do, cũng không bù đắp được ta đã thật sự cứu Dạ Khinh Nhiễm, cũng không bù đắp được cuối cùng ta bị thương."
Lăng Liên và Y Tuyết nghe vậy liền không biết nói cái gì nữa, cùng ngậm miệng.
Lúc này, bên người Tử Trúc Lâm liền vang lên giọng nói cẩn thận của Dung Tích, “Thế tử ca ca, Vân Thế tử Vân Vương phủ tới, hỏi thăm thương thế của Thế tử phi."
Trong thư phòng không có truyền ra tiếng nào.
“Thế tử ca ca?" Dung Tích lại nói lại một lần nữa.
Trong thư phòng vẫn không trả lời.
Dung Tích cũng không dám nói nữa, không biết có nên để cho người ta đi vào, hay đuổi người về, ở ngoài Tử Trúc Lâm do dự không quyết định được.
Vân Thiển Nguyệt nói với Lăng Liên: “Ngươi đi ra ngoài gặp ca ca, nói cho ca ấy biết, ta không sao, kêu ca ấy không cần quan tâm."
Lăng Liên gật đầu, xoay người ra khỏi cửa phòng, không lâu sau liền ra khỏi Tử Trúc Viện. Dung Tích thấy Lăng Liên đi ra ngoài, dùng ánh mắt hỏi thăm nàng, nàng thấp giọng nói một câu, Dung Tích gật đầu, liền đi cùng nàng ra đại môn Vinh Vương phủ gặp Vân Ly.
Y Tuyết thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt quá mức tái nhợt, trong lòng liền đau, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, ngài nghỉ một lát đi! Chờ Thanh Thường sắc thuốc xong, ta lại đánh thức ngài."
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Y Tuyết chỉnh lại góc chăn cho nàng, rồi đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh, mặc dù Vân Thiển Nguyệt mệt mỏi do mất máu quá nhiều, nhưng lại không có nửa điểm buồn ngủ.
Sau nửa canh giờ, Thanh Thường bưng thuốc vào, đi tới bên giường, nhẹ nhàng kêu, “Thế tử phi, nên uống thuốc rồi!"
Vân Thiển Nguyệt mở mắt, Lăng Liên và Y Tuyết cũng đi vào, vội vàng đi tới trước giường vươn tay đỡ nàng dậy, uống thuốc xong, Thanh Thường nhẹ giọng nói: “Ngài bị thương, tối kỵ nhất là tích tụ trong lòng, Thế tử phi, người yên tâm nghỉ ngơi đi, tâm ý của Thế tử dành cho ngài, ai cũng hiểu, ngài ấy chỉ giận ngài nhất thời thôi, ngài mau chóng khỏe lại, thì ngài ấy sẽ không tức giận nữa, ngài ngàn vạn lần không thể tự tích tụ trong người, nếu không thương thế không lành lại dễ dàng."
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Thanh Thường bưng chén không đi xuống.
Lăng Liên nhẹ giọng nói: “Thanh Thường nói rất có lý, tiểu thư, ngài mau khỏe lại. Chờ lúc Cảnh Thế tử về phòng, ngài nói chuyện nhỏ nhẹ với ngài ấy, dỗ hai tiếng, lấy bản lĩnh vô lại của ngài ra, ngài ấy chắc chắn sẽ không giận nữa!"
Vân Thiển Nguyệt cười lắc đầu, “Hắn không giận ta, ta cũng giận chính mình." Nói xong, nàng bất đắc dĩ nói: “Các ngươi đi xuống đi! Ta không sao."
Lăng Liên và Y Tuyết biết loại chuyện này không phải hai ba câu là có thể nói rõ được, hơi lo lắng mà lui xuống.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng yên tĩnh.
Ước chừng do trong thuốc này có thuốc ngủ, nên không lâu sau đó, vốn Vân Thiển Nguyệt không buồn ngủ, lại cảm thấy buồn ngủ, đại não không nghe theo sự điều khiển, nên liền ngủ mất.
Mở mắt lần nữa, trong phòng tối đen, nàng theo bản năng vươn tay sờ bên cạnh, chăn mền bên cạnh lạnh lẽo, trống trơn, nàng liền ngồi bật dậy, không ngờ lại động vào vết thương, rên lên một tiếng.
Thanh Thường nghe thấy động tĩnh, ngay giây đầu tiên liền đẩy cửa phòng ra vọt vào, chạy thẳng tới trước giường, “Thế tử phi, ngài sao vậy? Động vào vết thương rồi sao?"
Vân Thiển Nguyệt cắn môi, chịu đựng cơn đau, hỏi: “Dung Cảnh đâu?"
Thanh Thường nhìn ngài ấy, chần chờ một chút, tiếng nói cực nhỏ, “Thế tử ở thư phòng!"
“Hắn ở thư phòng làm gì?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Tiếng nói của Thanh Thường càng thấp hơn, “Thế tử nghỉ ở thư phòng."
Vân Thiển Nguyệt ngơ ngác một chút, nhìn Thanh Thường, “Ngươi nói là…… Hắn…… phân phòng với ta sao?"
Thanh Thường không rõ phân phòng là có ý gì, nhưng cơ bản vẫn mơ hồ hiểu ý của nàng, vội vàng giải thích: “Có thể là Thế tử sợ trở về sẽ ầm ĩ đến ngài, cho nên……"
Vân Thiển Nguyệt cắt đứt lời của nàng ấy, “Hắn đã hỏi đến ta chưa?"
Thanh Thường vội vàng nói: “Đã hỏi! Thế tử đã hỏi ngài."
Vân Thiển Nguyệt nhìn thẳng vào mắt của nàng ấy, trong bóng tối, khuôn mặt nhỏ nhắn Thanh Thường đầy khẩn trương, khóe miệng nàng mấp máy, “Ngươi không cần gạt ta, ngay cả hỏi hắn cũng chưa từng hỏi ta, đúng không?"
Thanh Thường cúi đầu, biết không thể gạt Vân Thiển Nguyệt được, nên đành thấp giọng nói: “Từ sau khi Thế tử vào phủ, một lời cũng không nói, cơm cũng không ăn, ai cũng không gặp, chỉ nhốt mình trong thư phòng, lúc nãy đèn thư phòng vừa mới vừa tắt, Thế tử ngủ ở thư phòng."
Hốc mắt Vân Thiển Nguyệt hơi cay, không nói chuyện.
Thanh Thường vội vàng nói: “Mặc dù Thế tử không nói chuyện, nhưng nô tỳ đã bẩm báo hết tình huống của ngài cho Thế tử rồi, Thế tử biết ngài đã ngủ. Chắc là sợ ầm ĩ đến ngài, nên mới không có trở về……"
Vân Thiển Nguyệt nhắm lại hai mắt, lại mở ra, nhẹ giọng nói: “Đi thắp đèn lên."
Thanh Thường gật đầu, xoay người đi đến bên bàn thắp đèn.
Không lâu sau, trong phòng sáng lên.
Thanh Thường thấy bả vai Vân Thiển Nguyệt tràn ra vết máu, quá sợ hãi, vội vàng đi tới, nhìn thoáng qua nói: “Ngài động đến vết thương rồi, ta phải đi kêu Thế tử." Nói xong, nàng bước nhanh ra ngoài.
“Đừng đi!" Vân Thiển Nguyệt ngăn cản Thanh Thường.
“Thế tử phi, thân thể của ngài quan trọng hơn, Thế tử giận ngài, nhưng ngài không thể giận dỗi với Thế tử như vậy." Thanh Thường nóng nảy.
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Ta không có giận dỗi, mấy ngày nay hắn cũng mệt mỏi rồi, nếu đã ngủ rồi, thì cũng đừng gọi hắn. Chỉ động nhẹ lên vết thương mà thôi, cũng không có gì phải khẩn trương, ngươi tới đây giúp ta băng bó lại một chút là được rồi."
“Thủ pháp của nô tỳ không tốt bằng Thế tử." Thanh Thường nghe vậy thì do dự.
“Không sao." Vân Thiển Nguyệt nói.
Thanh Thường thấy nàng kiên trì, nên chỉ có thể đồng ý, lấy nước vào, tháo băng vải ra giúp Vân Thiển Nguyệt, nhìn thấy vết thương sâu hoắm mà giật mình, nàng hít một hơi, đau lòng nói: “Chẳng trách Thế tử nổi giận, vết thương của ngài như vậy, nếu lệch một chút nữa, thì cánh tay này của ngài đã phế đi luôn rồi. Nô tỳ nhìn mà còn không chịu nổi, huống chi là Thế tử."
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào.
Thanh Thường hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, rửa sạch vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại giúp Vân Thiển Nguyệt.
Sau khi băng bó kỹ lại, cả người Thanh Thường đều là mồ hôi, nàng đứng trước giường, thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt ngoại trừ hơi tái nhợt ra, thì không thấy bất kỳ sự đau đớn nào, trái tim không khỏi thả lỏng, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, nhẹ giọng nói: “Thức ăn vẫn còn nóng, nô tỳ bưng tới cho ngài nha?"
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
“Vốn ngài đã mất máu quá nhiều, không ăn cơm sao được? Nếu Thế tử biết rõ ràng ngài bị thương, mà còn không chịu dưỡng, thì sẽ nỗi giận lớn hơn đó." Thanh Thường nói.
“Vậy thì ăn một chút đi!" Vân Thiển Nguyệt hơi vô lực.
Thanh Thường vội vàng đi ra ngoài, nàng vừa tới cửa, Lăng Liên và Y Tuyết đã bưng thức ăn đi tới. Nàng đẩy màn che ra, để cho hai người đi vào. Sau khi hai người đi vào, liền bưng thức ăn đút cho Vân Thiển Nguyệt.
Mặc dù Vân Thiển Nguyệt không có khẩu vị gì, nhưng vẫn ăn một chút.
Sau khi ăn xong, Thanh Thường nhẹ giọng nói: “Ngài ngủ tiếp một lát đi!"
Vân Thiển Nguyệt đã không còn buồn ngủ nữa, nằm tiếp thì tất nhiên cũng không ngủ được, lắc đầu, “Các ngươi đi nghỉ ngơi đi! Ta không ngủ."
“Bây giờ cách trời sáng còn rất lâu." Thanh Thường nhìn ngài ấy.
Vân Thiển Nguyệt vẫn lắc đầu, “Ta ngồi một lát."
“Vậy nô tỳ liền ngồi với ngài một lát đi!" Thanh Thường ngồi xuống.
Vân Thiển Nguyệt thấy nàng ấy không đi ngủ, thì cũng không mạnh mẽ đuổi người, hỏi: “Đứa bé thế thân Dạ Thiên Tứ kia thế nào rồi?"
“Bây giờ còn đang ngủ, có thể giữ được mạng thêm mấy ngày, thật đáng thương, đáng tiếc là Thiên tật, cái này ngay cả Thế tử cũng không cứu chữa được." Thanh Thường nói: “Nô tỳ thấy nó chịu tội thật đáng thương, lúc ngủ, luôn cảm thấy thở ra thì nhiều, mà hít vào thì ít."
Môi Vân Thiển Nguyệt mấp máy, một lát sau liền nói: “Đã chịu tội như vậy, thì cũng đừng dùng thuốc giữ mạng nữa, sống thêm một ngày, cũng chỉ là chịu tội thêm một ngày mà thôi, cho nó đi đi!"
Thanh Thường gật đầu, “Thế tử phi nói đúng, nếu chờ mấy ngày sau, nó lại đi, nô tỳ lại đau buồn."
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Lúc này, ngoài viện có một cơn gió khác thường bay xuống, mười tám Ẩn Hồn đồng loạt hiện thân, khi thấy người, liền đồng loạt lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy hai tiếng nói quen thuộc, Thanh Thường vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn đi vào. Thấy trên bả vai Vân Thiển Nguyệt bị băng bó nằm ở trên giường, Diệp Thiến đi đầu liền không có sắc mặt tốt, nói: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi nói không phải là ngươi tự tìm thì chính là cái gì? Ta lao tâm lao lực bố trí, toàn bộ đều bị ngươi làm hỏng."
Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng ấy, “Vụ ám sát hôm nay là ngươi bố trí sao?"
Diệp Thiến hừ lạnh một tiếng, oán hận nói: “Ngươi luyến tiếc Dạ Khinh Nhiễm, hôm nay lại làm bại lộ chúng ta."
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới thủ pháp Tam hoàn phá cửu tiễn, nàng mơ hồ có chút suy đoán, nhưng bây giờ xác nhận là Diệp Thiến, thì trong thời gian ngắn không biết nói gì.
Diệp Thiến tức giận nói: “Ngươi, nữ nhân này, cơ hội thật tốt, nếu Dạ Khinh Nhiễm chết, thì giang sơn Thiên Thánh này chỉ còn lại Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Noãn, có thể lật ra chuyện lớn gì? Nhưng hết lần này tới lần khác, ngươi lại cứu hắn ta, hơn nữa, ngươi nghe xem bây giờ những bách tính ở bên ngoài đều đang nói gì? Đều đang khen Tân Hoàng đế Dạ Khinh Nhiễm này cố chịu đựng vết thương mà hoàn thành đại điển, có gân cốt rắn chắc, vô cùng sùng bái hắn ta, vốn một ván tất thắng, lại bị ngươi phá hủy hoàn toàn, ngươi……"
“Thôi, việc đã đến nước này, đừng nói muội ấy nữa. Muội ấy là Vân Thiển Nguyệt, không phải ai khác, nếu muội ấy không cứu Dạ Khinh Nhiễm, thì mới thật sự không phải muội ấy." Vân Mộ Hàn thấy Vân Thiển Nguyệt buông đầu xuống không nói lời nào, liền ngăn cản Diệp Thiến.
Diệp Thiến không cam lòng ngậm miệng.
Vân Mộ Hàn đi lên trước, nhìn thoáng qua cánh tay của Vân Thiển Nguyệt, “Lúc đó, muội ấy dùng hết lực, mặc dù ba mũi tên phá thành chín mũi, phân ra một chút lực đạo, nhưng vẫn rất mạnh, vết thương của muội muốn lành thì phải dưỡng hơn một tháng mới có thể lành."
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Đau không?" Vân Mộ Hàn hỏi.
Diệp Thiến hừ lạnh một tiếng, “Nàng ấy đau cái gì? Là Dung Cảnh đau mới đúng."
Vân Mộ Hàn bất đắc dĩ thở dài, vươn tay kéo tay Diệp Thiến, ấm giọng nói: “Rõ ràng lúc nàng nhìn thấy muội ấy bị thương, thì mặt mũi trắng bệch, vốn mấy mũi tên còn lại phải bắn ra phía sau cũng hủy bỏ. Đã lo lắng cho muội ấy như thế, bây giờ gặp muội ấy, sao lại không có sắc mặt tốt vậy?"
“Nếu nàng ấy muốn người ta cho nàng ấy sắc mặt tốt, thì phải tự tiến bộ một chút đi chứ! Cũng không nhìn xem hiện tại là lúc nào. Dạ Khinh Nhiễm và Dung Cảnh ngầm đấu đến ngươi chết ta sống, Dung Cảnh có cực khổ lớn bằng trời thì cũng đều tự mình gánh, che chở cho nàng ấy đến gió thổi cũng không lọt, nàng ấy thì lại ngược lại, hết lần này tới lần khác, tới bây giờ còn không nhận thức rõ tình thế lại đi giúp địch nhân." Diệp Thiến cả giận nói: “Nữ nhân như vậy, chính là một con bạch nhãn lang không nên nuôi trong nhà."
“Cũng không thể nói như vậy! Tình hình lúc đó, nàng cũng mới vừa nghe thấy rồi đó. Lúc đó, Dạ Khinh Nhiễm không chống cự, hỏi muội ấy có muốn hắn ta chết không, muội muội nói là chết, Dạ Khinh Nhiễm liền thật sự chờ chết. Nếu thật sự bởi vì một câu nói của muội ấy, mà hắn ta chết ở Quan Phượng lâu, thì như vậy hậu quả là có thể nghĩ, trên lưng của muội ấy sẽ phải đeo tiếng ác hồng nhan họa thủy, tương lai trong 《 Thiên Thánh giang sơn chí 》 cũng sẽ ghi một đoạn. Đức Thân Vương, Ám Long, Ám Phượng Dạ thị cũng sẽ đánh về phía muội ấy và Vân Vương phủ, hậu quả không thể lạc quan."
“Vậy thì thế nào? Còn sợ sao?" Diệp Thiến không để ý, nói.
“Muội ấy có thể không sợ, nhưng một là, từ đáy lòng muội ấy không muốn Dạ Khinh Nhiễm chết bởi vì một câu nói của muội ấy; hai là, từ nhỏ lớn lên, trơ mắt nhìn hắn ta chết ở trước mặt mình mà không cứu, muội ấy sẽ nhớ mãi một màn đó cả đời, vĩnh viễn khó quên, muội ấy cũng không muốn; ba là, trong tương lai, sau này cứ phàm là có người nhắc tới tên của muội ấy, thì ngoại trừ sẽ nghĩ tới Dung Cảnh ra, cũng sẽ nhớ tới Dạ Khinh Nhiễm đã chết vì một câu nói của muội ấy. Không cần phải nói những cái khác, chỉ ba điều này thôi, thì muội ấy không cứu cũng phải cứu." Vân Mộ Hàn nói.
Diệp Thiến liền oán hận, “Khá lắm, Dạ Khinh Nhiễm, ta vẫn biết tâm cơ hắn ta sâu như biển, nhưng không nghĩ đến lại sâu đến loại tình trạng này, tình nguyện lấy mạng ra đánh cược. Hắn ta chính là người điên!"
“Thời cuộc của Thiên Thánh bất lợi với hắn ta, nửa năm qua, Tiên hoàng chết, Thái tử chết, lão Đức Thân Vương gia chết, Tứ hoàng tử hạ ngục mất tích, Tứ hoàng tử trắc phi chết, Thái hậu chết, Tiểu Hoàng đế chưa đầy tháng làm Đế, Nhiếp Chính Vương cầm quyền, bây giờ Minh Thái hậu cầm di chiếu xuất hiện, Dạ Khinh Nhiễm lên ngôi. Thiên Thánh luân phiên rung chuyển, từ lâu dân tâm đã không còn yên ổn rồi, hắn ta lên ngôi cũng không yên ổn, duy chỉ có đánh cược một ván, đánh cược thắng, thì hắn ta chỉ dùng một ngày đại điển đăng cơ này để củng cố Đế vị, ổn định tiếng dân, cược thua, thì dĩ nhiên là thua mạng." Vân Mộ Hàn thở dài nói: “Không thể không nói, bàn về tâm cơ, bàn về ngoan độc, hắn ta đều khiến cho người ta bội phục."
“Đương nhiên, ta đã biết được từ lâu rồi, nếu không, năm đó cũng sẽ không bị hắn ta chiếm Yên Chi Xích Luyện Xà, ta đuổi theo phía sau hắn ta năm năm mà không được." Diệp Thiến nói xong, thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn không lên tiếng, liền nghiêm mặt nói: “Vân Thiển Nguyệt, lúc này trong lòng ngươi đã rõ ràng Dạ Khinh Nhiễm có tâm cơ sâu đậm và ngoan độc bao nhiêu chưa? Hắn ta đã tính kế ngươi triệt để rồi! Lợi dụng ngươi, lợi dụng đến không để lại một con đường sống, xem xem sau này ngươi còn mềm lòng với hắn ta nữa không
Tân hoàng lấy thân thể bị thương nặng chịu đựng hai canh giờ hoàn thành đại điển đăng cơ, sau đại điển đăng cơ, máu tươi của ngài ấy nhuộm đỏ Long bào, quan viên trong triều bị thuyết phục bởi tâm tính kiên cường này, không còn ai chất vấn di chiếu và người thừa kế do Tiên hoàng chọn nửa phần, không còn ai chỉ trích nửa câu hắn ta tùy hứng làm bậy. Mà bách tính trên phố đều tán dương, rối rít sùng bái tâm lực kiên cường của Tân hoàng khi đã bị thương mà vẫn kiên trì hoàn thành đại điển.
Buổi đại điển đăng cơ này, mặc dù đao phong vũ tiễn, kinh tâm động phách, máu nhiễm Quan Phượng lâu, nhưng không thể nghi ngờ là thành công nhất. Đặt nền móng cho Dạ Khinh Nhiễm trở thành Đế vương thứ sáu của Hoàng triều Thiên Thánh, khúc dạo đầu đã thắng được một trận tán dương.
Trong Đế tẩm điện, Dạ Thiên Dật rút tên cho Dạ Khinh Nhiễm xong, liền đi tới Ngọc án kê đơn thuốc, giọng nói trầm tĩnh: “Không xử lý vết thương kịp thời, mặc dù vết thương phục hồi như cũ, nhưng vẫn để lại sẹo."
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm Bạch tái nhợt nằm ở trên long sàng, cái trán có mồ hôi li ti, nghe vậy, liền nói một cách lơ đễnh: “Để lại sẹo cũng không sao, ta đã biết lòng của nàng ấy, tóm lại là đáng giá."
Dạ Thiên Dật ngừng bút, ngẩng đầu nhìn Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày nhìn hắn ta, “Cho tới bây giờ ngươi không nỡ ép nàng ấy thì như thế nào? Còn không phải vẫn càng đẩy nàng ấy càng xa sao? Ta không sợ ép nàng ấy."
“Ngươi có biết, nếu nàng ấy thật sự không ra tay, bây giờ ngươi đã phải chết không thể nghi ngờ." Dạ Thiên Dật trầm giọng nói.
“Đương nhiên biết! Tuy Tam hoàn phá cửu tiễn của nữ nhân Diệp Thiến kia và Tam diệp phiêu hương của Tiền môn có phương thức khác nhau, nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Có điều còn muốn lợi hại hơn Tam diệp phiêu hương của Tiền môn gấp mấy lần, mặc dù ta biết nàng ta có tuyệt kỹ này, nhưng vẫn là lần đầu tiên được lãnh giáo. Quả nhiên lợi hại!" Dạ Khinh Nhiễm nói xong, nhìn thoáng qua vết thương, cánh môi tràn ra một nụ cười, “Sao nàng ấy có thể không cứu ta được? Nàng có hận ta thế nào đi nữa, thì cũng sẽ không để cho ta chết trong tình huống đó."
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa, xem như đồng ý với cách nói của hắn.
“Huống chi, nếu thật sự nàng ấy không cứu ta, để cho ta chết, thì đó chính là chết vì nàng ấy, bởi vì một câu nói của nàng ấy mà chết. Trong tình huống đó, nàng ấy sẽ nhớ kỹ ta cả đời, muốn quên cũng không quên được. Sau này, khi nhìn thấy tên, thấy đao kiếm, thấy máu tươi, thấy người khác chết ở trước mặt nàng ấy, thì nàng ấy sẽ nhớ tới ta. Mặc dù nàng ấy không muốn nhớ đến ta, thì sử quan Thiên Thánh và người trong thiên hạ cũng sẽ giúp nàng ấy nhớ tới ta." Dạ Khinh Nhiễm nói tới đây, thì nụ cười càng tươi hơn, “Vậy cũng đáng giá!"
Dạ Thiên Dật trầm mặc một lát, rồi trầm giọng hỏi, “Lúc đó ngươi chưa từng nghĩ tới giang sơn Thiên Thánh mà Phụ hoàng đã truyền cho ngươi ư?"
“Hoàng bá bá đã nói rất nhiều, nhưng trong đó có một câu cực kỳ có đạo lý. Ông ấy nói, Đế vương giỏi nhất, chính là con bạc lớn nhất. Năm xưa, Thuỷ tổ Hoàng đế đã đánh cược một ván để có được giang sơn, sau đó, ngài ấy lại không chỉ đánh cược để thắng được thiên hạ, mà còn đánh cược để thắng được nữ nhân." Dạ Khinh Nhiễm nói.
“Nàng ấy không phải Hoàng hậu Trinh Tịnh, Dung Cảnh cũng không phải Vinh Vương năm xưa." Dạ Thiên Dật nói.
“Vậy thì thế nào? Chỉ cần là đánh cược, thì đơn giản cũng chỉ có hai chữ thắng thua. Hoặc là thua, hoặc là thắng, không còn con đường nào khác nữa." Dạ Khinh Nhiễm cười một tiếng không quan tâm, “Năm đó, đại thọ bốn mươi lăm của Hoàng bá bá, ta quen biết nàng ấy, từ đó lòng ta đã bị chiếm đầy. Ta cũng không muốn thích nàng ấy, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không tự chủ được. Ta cam nguyện lui, chủ yếu là bởi vì ngươi, từ nhỏ ta cũng biết Hoàng bá bá lấy ngươi làm bia chắn, trong lòng ta vẫn áy náy với ngươi, mà nàng ấy lại đối xử khác biệt với ngươi, ngươi không thể nào không thích nàng ấy, hai người mà cầm sắt thân mật, thì ta sẽ nguyện ý thối lui không đi tranh giành. Nhưng sau đó ta lại phát hiện người trong lòng nàng ấy lại là Dung Cảnh, ngươi đã không còn hy vọng nữa, vậy ta cần gì phải lùi bước?"
Dạ Thiên Dật lại trầm mặc lần nữa.
“Dung Cảnh yêu nàng ấy mười năm, sao người khác cũng không phải như vậy chứ?" Lông mày của Dạ Khinh Nhiễm nhíu lại, “Trong mắt của nàng chỉ có hắn ta, muốn quên hết mọi người, chỉ cam nguyện sống ở trong Tử Trúc Viện của Vinh Vương phủ, như vậy, trái tim của người khác là đáng bị nàng ấy xem là bùn mà dẫm ở dưới đất sao?" Nói xong, giọng của hắn trở nên lạnh lùng, “Huống chi, Dung Cảnh, hắn ta có chỗ nào là người thấp hơn bụi bậm chứ?"
“Nàng ấy đã là Cảnh Thế tử phi rồi." Ngữ khí Dạ Thiên Dật u ám.
“Đúng vậy, nàng ấy đã là Cảnh Thế tử phi rồi." Dạ Khinh Nhiễm bỗng cười một tiếng, giọng nói vừa chuyển, “Nhưng, vậy thì thế nào?" Hắn nhìn sắc mặt âm trầm của Dạ Thiên Dật, mặc dù bị thương trên giường, chảy máu quá nhiều, khiến cho sắc mặt của hắn tái nhợt, nhưng đôi mắt lại có phát ra tia sáng phá tan mây mù tối tăm phía chân trời mây, “Với ngươi, mười năm đã mài hết áng sáng trong lòng từ lâu rồi, nhưng với ta, chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi."
Dạ Thiên Dật nhìn ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm cũng nhìn Dạ Thiên Dật, trong mắt hai người, một người là tia sáng, một người là bóng tối vô tận.
Một lúc lâu sau, Dạ Thiên Dật nhắm mắt lại, lại mở ra, bóng tối đã bị che giấu, thần sắc bình tĩnh tiếp tục kê đơn thuốc cho hắn ta, giọng nói tẻ nhạt, “Mấy năm nay, nếu không có ngươi, phụ hoàng cũng đã giết ta từ lâu rồi. Mặc dù có Phong các trong tay nàng ấy và ẩn vệ do tự ta bồi dưỡng, cũng không chống lại được Ám Long và Ám Phượng có căn cơ thâm hậu được bồi dưỡng trăm năm của Dạ thị. Ông ấy biết rõ, ta đang chống lại giang sơn Thiên Thánh này của ông ấy, sợ ta trở thành chướng ngại của ngươi, nếu không phải ngươi che chở cho ta, thì ta đã một đống xương trắng từ lâu rồi. Cái mệnh này là của ngươi, ngươi muốn như thế nào, ta sẽ giúp ngươi."
Thần sắc Dạ Khinh Nhiễm nghiêm túc, nhìn hắn ta nói: “Chúng ta đều họ Dạ, sinh sai dòng họ mà thôi, nếu không họ Dạ, chưa chắc không được nàng ấy quan tâm. Từ mới ra đời, nàng ấy đã phán chúng ta ở ngoài cục rồi."
Dạ Thiên Dật im lặng.
“Thiên Dật, ta không cần ngươi báo ân ta, dùng nàng ấy để báo ân thì lại càng không cần. Nếu ngươi không muốn giúp ta, thì ta cũng sẽ không trách ngươi, ngươi đứng nhìn là được rồi." Ngữ khí của Dạ Khinh Nhiễm trịnh trọng, “Ta che chở cho ngươi, chẳng qua là vì tình cảm tương trợ lẫn nhau cùng trưởng thành trong mấy năm nay giữa ta và ngươi mà thôi, ta không đành lòng nhìn Hoàng bá bá giết ngươi, tài năng của ngươi không thua ta, chỉ là tâm tính của ngươi không bằng ta mà thôi, cho nên, Hoàng bá bá mới chọn ta."
Dạ Thiên Dật lắc đầu, “Ta cùng với nàng ấy đã ân đoạn nghĩa tuyệt, nàng ấy cũng không cần ta, trong lúc này, vô luận là báo ân cũng tốt, tình huynh đệ cũng được, nhưng tóm lại cũng là tình cảm, đương nhiên ta sẽ giúp ngươi."
Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, nói đã nói đến mức này, mười năm gắn bó ràng buộc lẫn nhau, hai người đều rõ ràng, nên tự nhiên không cần nói nữa.
Giây lát sau, Dạ Thiên Dật viết phương thuốc xong, quay mặt ra ngoài kêu một tiếng, thư đồng thiếp thân Nghiên Mặc của Dạ Khinh Nhiễm đi vào, cầm phương thuốc đi xuống.
Dạ Thiên Dật để bút xuống, ngồi trên ghế, chậm rãi nói: “Nếu là Tam hoàn phá cửu tiễn của Diệp Thiến, thì như vậy hôm nay nàng ta đã ở trong kinh."
Dạ Khinh Nhiễm “Ừ" một tiếng.
“Ngược lại ta đã quên nàng ta, nàng ấy đại hôn, sao Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn có thể không tới chứ? Trừ hai người họ ra, mấy người có quan hệ với nàng ấy, hôm nay tất cả cũng ở đây đi!" Dạ Thiên Dật nói.
“Chờ xem kịch vui, đương nhiên bọn họ không rời đi." Dạ Khinh Nhiễm giễu cợt một tiếng.
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa.
Hôm nay Dạ Khinh Nhiễm bị thương, mất máu nhiều, đêm hôm qua lại chuẩn bị đại điển đăng cơ cả đêm, cho tới bây giờ chưa từng nghỉ ngơi, thân thể đã không chịu nổi, thấy Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa, thì hắn nhắm hai mắt lại, không lâu sau, liền ngủ say.
Dạ Thiên Dật im lặng nhìn hắn ta, Đế tẩm điện yên tĩnh trở lại.
Phía ngoài tiếng nói nhỏ của Văn Lai vang lên, “Vương gia, người ở phía ngoài đều đang chờ đợi, Đức Thân Vương cũng chờ hỏi thăm thương thế của Hoàng thượng như thế nào? Không nguy hiểm chứ ạ?"
Dạ Thiên Dật gật đầu, “Nói cho Đức Thân Vương và các vị đại nhân không cần lo lắng, Hoàng thượng không có gì đáng ngại, dưỡng hơn một tháng thì vết thương sẽ khép lại."
Văn Lai lui xuống, phía ngoài mơ hồ vang lên giọng nói, hiển nhiên là Văn Lai đang nhắn lại ý chỉ của Dạ Thiên Dật.
Không lâu sau, Văn Lai liền trở về, nhẹ giọng nói: “Đức Thân Vương muốn gặp Hoàng thượng."
“Mời vào đi!" Dạ Thiên Dật ngồi yên trên ghế, phân phó.
Văn Lai lui xuống, không lâu sau Đức Thân Vương đi vào, ông vào trong điện, nhìn một cái liền thấy Dạ Khinh Nhiễm đang nằm trên giường, bước nhanh tới, thấy đang ngủ, liền yên tâm, lúc này mới nhìn sang Dạ Thiên Dật, mở miệng nói: “Nhờ có cháu, vết thương sâu như vậy, thái y không xử lý được, Thiên Dật, cực khổ cho cháu."
“Chuyện thuộc bổn phận, Vương thúc không cần lo lắng." Dạ Thiên Dật nói một cách thản nhiên.
Đức Thân Vương gật đầu, thở dài nói: “Nó thật quá tùy hứng rồi! Vì một nữ nhân, vậy mà……" Chợt nhớ tới Dạ Thiên Dật cũng một mảnh si tình với Vân Thiển Nguyệt, cũng từng tùy hứng làm bậy, liền lập tức ngừng nói.
Giọng nói Dạ Thiên Dật hơi trầm xuống, “Hắn ta không phải tùy hứng."
“Sao không phải tùy hứng? Vì một câu nói của một nữ nhân, nó liền không quan tâm đến tính mạng của mình. Nếu lỡ như nàng ta không ra tay cứu giúp, thì tính mạng của nó đã mất rồi, sao không làm thất vọng sự bồi dưỡng của Tiên hoàng?" Trong lòng Đức Thân Vương vẫn không bình tĩnh.
“Không có lỡ như! Nàng ấy là Vân Thiển Nguyệt, trong tình huống đó, nhất định sẽ cứu hắn ta, sẽ không để cho hắn ta chết." Dạ Thiên Dật nói.
Đức Thân Vương thấy giọng điệu khẳng định của hắn, nên cũng không biết nói cái gì nữa. Gút mắc giữa bọn họ rốt cuộc như thế nào, mặc dù ông không rõ ràng lắm, nhưng cũng biết không phải đơn giản là chuyện có thích hay không. Ông thở dài, “Bản Vương già rồi, chuyện của người trẻ tuổi các cháu, thúc không hỏi tới, cũng không cần biết. Hôm nay, các cháu, một người là Hoàng thượng, một người là An Vương, cực kỳ quan trọng, tính mạng của các cháu không phải là của mình, mà là của hoàng thất Thiên Thánh này, thúc chỉ hy vọng, các cháu đừng để phát sinh chuyện như hôm nay nữa."
Dạ Thiên Dật không nói lời nào.
“Rốt cuộc hôm nay là người phương nào ám sát? Trong lòng các cháu có rõ ràng không? Căn bản không phải là Hoàng thượng và cháu sắp xếp chứ?" Đức Thân Vương nhìn Dạ Thiên Dật, “Hôm nay, thúc không thấy nha đầu Khinh Noãn. Là nó sao?"
Dạ Thiên Dật lắc đầu, “Sắp xếp vô dụng, có người mượn sắp xếp của chúng ta đoạt trước làm ra chuyện ra."
Sắc mặt Đức Thân Vương ngưng trọng, “Là Cảnh Thế tử sắp xếp sao?"
Dạ Thiên Dật không đáp lời.
Gương mặt già cả của Đức Thân Vương đầy lo lắng, “Cảnh Thế tử có thể nói là bảo vệ Cảnh Thế tử phi đến gió thổi không lọt, mà các cháu…… cháu thì cũng thôi, nhưng Khinh Nhiễm, nó lại vẫn bức bách ép buộc nàng ấy, hai bên tính toán nhau, bất lợi cho giang sơn Thiên Thánh ah!"
“Vốn đã thế như nước với lửa, hôm nay đúng là có liên quan với nàng ấy, nhưng cũng không liên quan đến nàng ấy." Dạ Thiên Dật nói một cách thản nhiên: “Không có nàng ấy, thì trăm năm thái bình ngoài mặt giữa Dạ thị và Vinh Vương phủ cũng chấm dứt thôi!"
“Tuy nói như thế, nhưng đến cùng vẫn là bởi vì nàng ấy." Đức Thân Vương nói, “Từ nhỏ thúc đã thấy nàng không giống với những cô bé bình thường, nhưng lại cảm thấy chỉ là tiểu đả tiểu nháo, không gây ra chuyện lớn gì, không nghĩ tới đã nhìn sai. Ngay cả Tiên hoàng cũng nhìn sai. Tiên hoàng bày một ván cờ, tính Dung Cảnh, tính cháu, tính Dạ Thiên Khuynh, tính Dạ Thiên Dục, tính Khinh Nhiễm, ngay cả đứa con trong bụng Hoàng hậu cũng đều tính, nhưng chỉ tính sai mỗi nàng."
Dạ Thiên Dật trầm mặc.
Đức Thân Vương thở dài một tiếng, không nói thêm nữa, tình trạng như thế, nhiều lời cũng vô ích, ông liền chuyển đề tài hỏi: “Có tra rõ chuyện ám sát không?"
“Tra!" Dạ Thiên Dật nói.
“Được, thúc sai người đi điều tra." Đức Thân Vương nói.
Dạ Thiên Dật híp híp mắt, trầm giọng nói: “Giao cho Trầm Chiêu đi điều tra."
Đức Thân Vương nghe vậy liền hiểu, gật đầu, “Ừ, để cho Trầm Chiêu đi điều tra."
Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa.
Lúc này, phía ngoài vang lên tiếng của Văn Lai, “Vương gia, Dạ Tiểu Quận chúa tới."
“Cho muội ấy vào đi." Dạ Thiên Dật phân phó.
Văn Lai lên tiếng, không lâu sau, màn che được vén lên, Dạ Khinh Noãn đi vào. Sắc mặt nàng không phải rất tốt, nhìn thoáng qua trên giường, hỏi Dạ Thiên Dật: “Dật ca ca, ca ca thế nào?"
“Cần dưỡng thương một tháng mới có thể khang phục, bởi vì không có xử lý vết thương kịp thời, có lẽ sẽ để lại sẹo." Dạ Thiên Dật nói.
Dạ Khinh Noãn mấp máy khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Cũng là lỗi của muội, không nhìn ra đã có người bố trí trước một bước sớm. Nếu nhìn ra, thì ca ca cũng sẽ không……"
“Chuyện này cũng không trách muội! Cho dù là muội bố trí, thì hôm nay hắn ta cũng sẽ bị thương." Dạ Thiên Dật nói.
“Muội bố trí sẽ không thật sự muốn tính mạng của ca ấy, nhưng hôm nay người sau lưng là muốn tánh mạng của ca ấy." Dạ Khinh Noãn tự trách.
Dạ Thiên Dật cười cười, “Tay muội mềm, không thể gạt Vân Thiển Nguyệt được, chỉ có trước mặt sống chết như vậy, nàng ấy mới có thể ra tay."
“Cũng đúng!" Dạ Khinh Noãn gật đầu, “Lòng của Vân tỷ tỷ trong sáng vô cùng, ánh mắt cũng rất sắc bén. Nếu là muội, thì mặc dù ca ca đã dặn là không để lại đường sống, nhưng muội cũng sẽ không hạ thủ với ca ca ác như vậy được, sẽ không gạt được tỷ ấy khiến cho tỷ ấy ra tay."
Dạ Thiên Dật gật đầu.
“Dật ca ca, hôm nay ca ca bị thương, kế tiếp làm sao bây giờ?" Dạ Khinh Noãn hỏi.
“Hắn ta bị ở bả vai, không có bị ở đầu óc, nên như thế nào thì liền như thế đó." Dạ Thiên Dật nói.
Dạ Khinh Noãn gật đầu, thấy Dạ Thiên Dật hơi mỏi mệt, nàng liền nhẹ giọng nói: “Dật ca ca, mấy ngày nay huynh cũng chưa từng nghỉ ngơi tốt, muội ở đây chăm sóc ca ca, huynh về phủ nghỉ ngơi đi!"
“Đúng vậy, Thiên Dật, cháu đi nghỉ ngơi đi! Chuyện trong triều còn cần cháu giúp Hoàng thượng đó! Cháu cũng không thể ngã xuống." Đức Thân Vương cũng vội nói.
Dạ Thiên Dật gật đầu, đứng dậy, đi ra ngoài.
“Con liền ở đây chăm sóc cho ca ca con thật tốt! Lát nữa Nghiên Mặc bưng thuốc tới, kêu nó ngoan ngoãn uống thuốc." Đức Thân Vương dặn dò một câu, thấy Dạ Khinh Noãn gật đầu, ông cũng đi theo Dạ Thiên Dật ra khỏi Đế tẩm điện.
Ngoài Đế tẩm điện, một đám văn võ đại thần đều đang chờ tin tức.
Sau khi đi ra, Dạ Thiên Dật nhìn mọi người một cái, ánh mắt rơi vào người Trầm Chiêu, “Chuyện Hoàng thượng bị ám sát hôm nay, liền giao cho Trầm đại nhân tra rõ!"
Trầm Chiêu cúi đầu xuống, khom người lên tiếng, “Thần tuân chỉ!"
Dạ Thiên Dật khoát khoát tay với mọi người, hơi mệt mỏi nói: “Hoàng thượng không sao, đã ngủ, ngày mai có thể lâm triều. Các vị đại nhân cực khổ cả ngày, cũng mệt mỏi, đều về phủ đi!"
Mọi người nghe vậy liền gật đầu lia lịa.
Hoàng cung, cổ nhạc vang trời suốt một ngày, rốt cuộc hạ màn, khôi phục sự yên lặng.
So với sự yên lặng của hoàng cung, thì Vinh Vương phủ lại tăng thêm một bậc. Từ sau khi bàng chi bị đày đến vùng đất phương Bắc lạnh lẽo khổ hàn, thì người ở Vinh Vương phủ đã trở nên vắng vẻ rất nhiều, bây giờ lác đác chẳng có bao nhiêu người này thấy mặt Dung Cảnh trầm như nước, ôm Vân Thiển Nguyệt cả người đều là máu về Vinh Vương phủ, đã biết chuyện hôm nay trên Quan Phượng lâu, nên biết Thế tử nổi giận, vì vậy thở cũng không dám thở.
Gió thổi qua, cành lá rơi xuống đất, cũng không phát ra một chút tiếng vang, cả Vinh Vương phủ yên tĩnh như không có một người.
Tử Trúc Viện, trong Đông Noãn các, Dung Cảnh rút tên ra, băng bó vết thương cho Vân Thiển Nguyệt, từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
Vân Thiển Nguyệt há miệng mấy lần, nhưng đối mặt gương mặt âm trầm như nước của hắn, tất cả lời nói đều bị nuốt trở về, rõ ràng vết thương rất đau, nhưng nàng cũng không thấy đau, chỉ mím môi nhìn hắn.
Nhìn hắn băng bó vết thương xong, nhìn hắn viết phương thuốc, nhìn hắn đưa phương thuốc cho Thanh Thường, nhìn hắn xoay người đi ra ngoài, từ đầu đến cuối, không nhìn nàng một cái, cũng không nói một chữ. Vốn sắc mặt của nàng đã trắng bệch do chảy máu quá nhiều liền càng trắng hơn, ngực lại càng co rút đau hơn.
Tiếng bước chân đi xa, là đi về hướng thư phòng, không lâu sau, cửa thư phòng bị mở ra lại bị đóng lại, nàng nghe, triệt để không có sức lực, vô lực nhắm mắt lại.
Lăng Liên và Y Tuyết vẫn đứng ở cửa, cảm thấy khí áp trong nhà như đỉnh núi đang đè xuống đỉnh đầu, các nàng đã từng nhìn thấy lúc Cảnh Thế tử nổi giận với tiểu thư, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy ngài ấy nổi giận đến nỗi không nói một tiếng như thế này, so với ngài ấy chân chính khẽ thét lên, tức giận, tranh cãi, lại càng làm cho người ta sợ hơn. Thấy Dung Cảnh đi thư phòng, hai người liếc nhìn nhau, cùng đồng loạt đi vào phòng.
Đi tới trước giường, Lăng Liên nhẹ giọng kêu, “Tiểu thư!"
Vân Thiển Nguyệt “Ừ" một tiếng, tiếng nói khàn khàn.
“Cảnh Thế tử đang nổi giận đó! Sao…… Sao ngài lại cứu Hoàng thượng mà lại để cho mình bị thương chứ?" Lăng Liên nhìn ngài ấy.
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại không nói lời nào.
“Ngài nhất định là có nguyên nhân, ngài giải thích với Cảnh Thế tử đi, Cảnh Thế tử nổi giận, không nói một lời, ngài có thể nói chuyện mà, ngài đừng không nói không rằng như vậy." Y Tuyết nhẹ giọng nói.
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt giật giật, đau khổ cười một tiếng, “Bao nhiêu lý do, cũng không bù đắp được ta đã thật sự cứu Dạ Khinh Nhiễm, cũng không bù đắp được cuối cùng ta bị thương."
Lăng Liên và Y Tuyết nghe vậy liền không biết nói cái gì nữa, cùng ngậm miệng.
Lúc này, bên người Tử Trúc Lâm liền vang lên giọng nói cẩn thận của Dung Tích, “Thế tử ca ca, Vân Thế tử Vân Vương phủ tới, hỏi thăm thương thế của Thế tử phi."
Trong thư phòng không có truyền ra tiếng nào.
“Thế tử ca ca?" Dung Tích lại nói lại một lần nữa.
Trong thư phòng vẫn không trả lời.
Dung Tích cũng không dám nói nữa, không biết có nên để cho người ta đi vào, hay đuổi người về, ở ngoài Tử Trúc Lâm do dự không quyết định được.
Vân Thiển Nguyệt nói với Lăng Liên: “Ngươi đi ra ngoài gặp ca ca, nói cho ca ấy biết, ta không sao, kêu ca ấy không cần quan tâm."
Lăng Liên gật đầu, xoay người ra khỏi cửa phòng, không lâu sau liền ra khỏi Tử Trúc Viện. Dung Tích thấy Lăng Liên đi ra ngoài, dùng ánh mắt hỏi thăm nàng, nàng thấp giọng nói một câu, Dung Tích gật đầu, liền đi cùng nàng ra đại môn Vinh Vương phủ gặp Vân Ly.
Y Tuyết thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt quá mức tái nhợt, trong lòng liền đau, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, ngài nghỉ một lát đi! Chờ Thanh Thường sắc thuốc xong, ta lại đánh thức ngài."
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Y Tuyết chỉnh lại góc chăn cho nàng, rồi đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh, mặc dù Vân Thiển Nguyệt mệt mỏi do mất máu quá nhiều, nhưng lại không có nửa điểm buồn ngủ.
Sau nửa canh giờ, Thanh Thường bưng thuốc vào, đi tới bên giường, nhẹ nhàng kêu, “Thế tử phi, nên uống thuốc rồi!"
Vân Thiển Nguyệt mở mắt, Lăng Liên và Y Tuyết cũng đi vào, vội vàng đi tới trước giường vươn tay đỡ nàng dậy, uống thuốc xong, Thanh Thường nhẹ giọng nói: “Ngài bị thương, tối kỵ nhất là tích tụ trong lòng, Thế tử phi, người yên tâm nghỉ ngơi đi, tâm ý của Thế tử dành cho ngài, ai cũng hiểu, ngài ấy chỉ giận ngài nhất thời thôi, ngài mau chóng khỏe lại, thì ngài ấy sẽ không tức giận nữa, ngài ngàn vạn lần không thể tự tích tụ trong người, nếu không thương thế không lành lại dễ dàng."
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Thanh Thường bưng chén không đi xuống.
Lăng Liên nhẹ giọng nói: “Thanh Thường nói rất có lý, tiểu thư, ngài mau khỏe lại. Chờ lúc Cảnh Thế tử về phòng, ngài nói chuyện nhỏ nhẹ với ngài ấy, dỗ hai tiếng, lấy bản lĩnh vô lại của ngài ra, ngài ấy chắc chắn sẽ không giận nữa!"
Vân Thiển Nguyệt cười lắc đầu, “Hắn không giận ta, ta cũng giận chính mình." Nói xong, nàng bất đắc dĩ nói: “Các ngươi đi xuống đi! Ta không sao."
Lăng Liên và Y Tuyết biết loại chuyện này không phải hai ba câu là có thể nói rõ được, hơi lo lắng mà lui xuống.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng yên tĩnh.
Ước chừng do trong thuốc này có thuốc ngủ, nên không lâu sau đó, vốn Vân Thiển Nguyệt không buồn ngủ, lại cảm thấy buồn ngủ, đại não không nghe theo sự điều khiển, nên liền ngủ mất.
Mở mắt lần nữa, trong phòng tối đen, nàng theo bản năng vươn tay sờ bên cạnh, chăn mền bên cạnh lạnh lẽo, trống trơn, nàng liền ngồi bật dậy, không ngờ lại động vào vết thương, rên lên một tiếng.
Thanh Thường nghe thấy động tĩnh, ngay giây đầu tiên liền đẩy cửa phòng ra vọt vào, chạy thẳng tới trước giường, “Thế tử phi, ngài sao vậy? Động vào vết thương rồi sao?"
Vân Thiển Nguyệt cắn môi, chịu đựng cơn đau, hỏi: “Dung Cảnh đâu?"
Thanh Thường nhìn ngài ấy, chần chờ một chút, tiếng nói cực nhỏ, “Thế tử ở thư phòng!"
“Hắn ở thư phòng làm gì?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Tiếng nói của Thanh Thường càng thấp hơn, “Thế tử nghỉ ở thư phòng."
Vân Thiển Nguyệt ngơ ngác một chút, nhìn Thanh Thường, “Ngươi nói là…… Hắn…… phân phòng với ta sao?"
Thanh Thường không rõ phân phòng là có ý gì, nhưng cơ bản vẫn mơ hồ hiểu ý của nàng, vội vàng giải thích: “Có thể là Thế tử sợ trở về sẽ ầm ĩ đến ngài, cho nên……"
Vân Thiển Nguyệt cắt đứt lời của nàng ấy, “Hắn đã hỏi đến ta chưa?"
Thanh Thường vội vàng nói: “Đã hỏi! Thế tử đã hỏi ngài."
Vân Thiển Nguyệt nhìn thẳng vào mắt của nàng ấy, trong bóng tối, khuôn mặt nhỏ nhắn Thanh Thường đầy khẩn trương, khóe miệng nàng mấp máy, “Ngươi không cần gạt ta, ngay cả hỏi hắn cũng chưa từng hỏi ta, đúng không?"
Thanh Thường cúi đầu, biết không thể gạt Vân Thiển Nguyệt được, nên đành thấp giọng nói: “Từ sau khi Thế tử vào phủ, một lời cũng không nói, cơm cũng không ăn, ai cũng không gặp, chỉ nhốt mình trong thư phòng, lúc nãy đèn thư phòng vừa mới vừa tắt, Thế tử ngủ ở thư phòng."
Hốc mắt Vân Thiển Nguyệt hơi cay, không nói chuyện.
Thanh Thường vội vàng nói: “Mặc dù Thế tử không nói chuyện, nhưng nô tỳ đã bẩm báo hết tình huống của ngài cho Thế tử rồi, Thế tử biết ngài đã ngủ. Chắc là sợ ầm ĩ đến ngài, nên mới không có trở về……"
Vân Thiển Nguyệt nhắm lại hai mắt, lại mở ra, nhẹ giọng nói: “Đi thắp đèn lên."
Thanh Thường gật đầu, xoay người đi đến bên bàn thắp đèn.
Không lâu sau, trong phòng sáng lên.
Thanh Thường thấy bả vai Vân Thiển Nguyệt tràn ra vết máu, quá sợ hãi, vội vàng đi tới, nhìn thoáng qua nói: “Ngài động đến vết thương rồi, ta phải đi kêu Thế tử." Nói xong, nàng bước nhanh ra ngoài.
“Đừng đi!" Vân Thiển Nguyệt ngăn cản Thanh Thường.
“Thế tử phi, thân thể của ngài quan trọng hơn, Thế tử giận ngài, nhưng ngài không thể giận dỗi với Thế tử như vậy." Thanh Thường nóng nảy.
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Ta không có giận dỗi, mấy ngày nay hắn cũng mệt mỏi rồi, nếu đã ngủ rồi, thì cũng đừng gọi hắn. Chỉ động nhẹ lên vết thương mà thôi, cũng không có gì phải khẩn trương, ngươi tới đây giúp ta băng bó lại một chút là được rồi."
“Thủ pháp của nô tỳ không tốt bằng Thế tử." Thanh Thường nghe vậy thì do dự.
“Không sao." Vân Thiển Nguyệt nói.
Thanh Thường thấy nàng kiên trì, nên chỉ có thể đồng ý, lấy nước vào, tháo băng vải ra giúp Vân Thiển Nguyệt, nhìn thấy vết thương sâu hoắm mà giật mình, nàng hít một hơi, đau lòng nói: “Chẳng trách Thế tử nổi giận, vết thương của ngài như vậy, nếu lệch một chút nữa, thì cánh tay này của ngài đã phế đi luôn rồi. Nô tỳ nhìn mà còn không chịu nổi, huống chi là Thế tử."
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào.
Thanh Thường hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, rửa sạch vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại giúp Vân Thiển Nguyệt.
Sau khi băng bó kỹ lại, cả người Thanh Thường đều là mồ hôi, nàng đứng trước giường, thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt ngoại trừ hơi tái nhợt ra, thì không thấy bất kỳ sự đau đớn nào, trái tim không khỏi thả lỏng, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, nhẹ giọng nói: “Thức ăn vẫn còn nóng, nô tỳ bưng tới cho ngài nha?"
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
“Vốn ngài đã mất máu quá nhiều, không ăn cơm sao được? Nếu Thế tử biết rõ ràng ngài bị thương, mà còn không chịu dưỡng, thì sẽ nỗi giận lớn hơn đó." Thanh Thường nói.
“Vậy thì ăn một chút đi!" Vân Thiển Nguyệt hơi vô lực.
Thanh Thường vội vàng đi ra ngoài, nàng vừa tới cửa, Lăng Liên và Y Tuyết đã bưng thức ăn đi tới. Nàng đẩy màn che ra, để cho hai người đi vào. Sau khi hai người đi vào, liền bưng thức ăn đút cho Vân Thiển Nguyệt.
Mặc dù Vân Thiển Nguyệt không có khẩu vị gì, nhưng vẫn ăn một chút.
Sau khi ăn xong, Thanh Thường nhẹ giọng nói: “Ngài ngủ tiếp một lát đi!"
Vân Thiển Nguyệt đã không còn buồn ngủ nữa, nằm tiếp thì tất nhiên cũng không ngủ được, lắc đầu, “Các ngươi đi nghỉ ngơi đi! Ta không ngủ."
“Bây giờ cách trời sáng còn rất lâu." Thanh Thường nhìn ngài ấy.
Vân Thiển Nguyệt vẫn lắc đầu, “Ta ngồi một lát."
“Vậy nô tỳ liền ngồi với ngài một lát đi!" Thanh Thường ngồi xuống.
Vân Thiển Nguyệt thấy nàng ấy không đi ngủ, thì cũng không mạnh mẽ đuổi người, hỏi: “Đứa bé thế thân Dạ Thiên Tứ kia thế nào rồi?"
“Bây giờ còn đang ngủ, có thể giữ được mạng thêm mấy ngày, thật đáng thương, đáng tiếc là Thiên tật, cái này ngay cả Thế tử cũng không cứu chữa được." Thanh Thường nói: “Nô tỳ thấy nó chịu tội thật đáng thương, lúc ngủ, luôn cảm thấy thở ra thì nhiều, mà hít vào thì ít."
Môi Vân Thiển Nguyệt mấp máy, một lát sau liền nói: “Đã chịu tội như vậy, thì cũng đừng dùng thuốc giữ mạng nữa, sống thêm một ngày, cũng chỉ là chịu tội thêm một ngày mà thôi, cho nó đi đi!"
Thanh Thường gật đầu, “Thế tử phi nói đúng, nếu chờ mấy ngày sau, nó lại đi, nô tỳ lại đau buồn."
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Lúc này, ngoài viện có một cơn gió khác thường bay xuống, mười tám Ẩn Hồn đồng loạt hiện thân, khi thấy người, liền đồng loạt lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy hai tiếng nói quen thuộc, Thanh Thường vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn đi vào. Thấy trên bả vai Vân Thiển Nguyệt bị băng bó nằm ở trên giường, Diệp Thiến đi đầu liền không có sắc mặt tốt, nói: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi nói không phải là ngươi tự tìm thì chính là cái gì? Ta lao tâm lao lực bố trí, toàn bộ đều bị ngươi làm hỏng."
Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng ấy, “Vụ ám sát hôm nay là ngươi bố trí sao?"
Diệp Thiến hừ lạnh một tiếng, oán hận nói: “Ngươi luyến tiếc Dạ Khinh Nhiễm, hôm nay lại làm bại lộ chúng ta."
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới thủ pháp Tam hoàn phá cửu tiễn, nàng mơ hồ có chút suy đoán, nhưng bây giờ xác nhận là Diệp Thiến, thì trong thời gian ngắn không biết nói gì.
Diệp Thiến tức giận nói: “Ngươi, nữ nhân này, cơ hội thật tốt, nếu Dạ Khinh Nhiễm chết, thì giang sơn Thiên Thánh này chỉ còn lại Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Noãn, có thể lật ra chuyện lớn gì? Nhưng hết lần này tới lần khác, ngươi lại cứu hắn ta, hơn nữa, ngươi nghe xem bây giờ những bách tính ở bên ngoài đều đang nói gì? Đều đang khen Tân Hoàng đế Dạ Khinh Nhiễm này cố chịu đựng vết thương mà hoàn thành đại điển, có gân cốt rắn chắc, vô cùng sùng bái hắn ta, vốn một ván tất thắng, lại bị ngươi phá hủy hoàn toàn, ngươi……"
“Thôi, việc đã đến nước này, đừng nói muội ấy nữa. Muội ấy là Vân Thiển Nguyệt, không phải ai khác, nếu muội ấy không cứu Dạ Khinh Nhiễm, thì mới thật sự không phải muội ấy." Vân Mộ Hàn thấy Vân Thiển Nguyệt buông đầu xuống không nói lời nào, liền ngăn cản Diệp Thiến.
Diệp Thiến không cam lòng ngậm miệng.
Vân Mộ Hàn đi lên trước, nhìn thoáng qua cánh tay của Vân Thiển Nguyệt, “Lúc đó, muội ấy dùng hết lực, mặc dù ba mũi tên phá thành chín mũi, phân ra một chút lực đạo, nhưng vẫn rất mạnh, vết thương của muội muốn lành thì phải dưỡng hơn một tháng mới có thể lành."
Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Đau không?" Vân Mộ Hàn hỏi.
Diệp Thiến hừ lạnh một tiếng, “Nàng ấy đau cái gì? Là Dung Cảnh đau mới đúng."
Vân Mộ Hàn bất đắc dĩ thở dài, vươn tay kéo tay Diệp Thiến, ấm giọng nói: “Rõ ràng lúc nàng nhìn thấy muội ấy bị thương, thì mặt mũi trắng bệch, vốn mấy mũi tên còn lại phải bắn ra phía sau cũng hủy bỏ. Đã lo lắng cho muội ấy như thế, bây giờ gặp muội ấy, sao lại không có sắc mặt tốt vậy?"
“Nếu nàng ấy muốn người ta cho nàng ấy sắc mặt tốt, thì phải tự tiến bộ một chút đi chứ! Cũng không nhìn xem hiện tại là lúc nào. Dạ Khinh Nhiễm và Dung Cảnh ngầm đấu đến ngươi chết ta sống, Dung Cảnh có cực khổ lớn bằng trời thì cũng đều tự mình gánh, che chở cho nàng ấy đến gió thổi cũng không lọt, nàng ấy thì lại ngược lại, hết lần này tới lần khác, tới bây giờ còn không nhận thức rõ tình thế lại đi giúp địch nhân." Diệp Thiến cả giận nói: “Nữ nhân như vậy, chính là một con bạch nhãn lang không nên nuôi trong nhà."
“Cũng không thể nói như vậy! Tình hình lúc đó, nàng cũng mới vừa nghe thấy rồi đó. Lúc đó, Dạ Khinh Nhiễm không chống cự, hỏi muội ấy có muốn hắn ta chết không, muội muội nói là chết, Dạ Khinh Nhiễm liền thật sự chờ chết. Nếu thật sự bởi vì một câu nói của muội ấy, mà hắn ta chết ở Quan Phượng lâu, thì như vậy hậu quả là có thể nghĩ, trên lưng của muội ấy sẽ phải đeo tiếng ác hồng nhan họa thủy, tương lai trong 《 Thiên Thánh giang sơn chí 》 cũng sẽ ghi một đoạn. Đức Thân Vương, Ám Long, Ám Phượng Dạ thị cũng sẽ đánh về phía muội ấy và Vân Vương phủ, hậu quả không thể lạc quan."
“Vậy thì thế nào? Còn sợ sao?" Diệp Thiến không để ý, nói.
“Muội ấy có thể không sợ, nhưng một là, từ đáy lòng muội ấy không muốn Dạ Khinh Nhiễm chết bởi vì một câu nói của muội ấy; hai là, từ nhỏ lớn lên, trơ mắt nhìn hắn ta chết ở trước mặt mình mà không cứu, muội ấy sẽ nhớ mãi một màn đó cả đời, vĩnh viễn khó quên, muội ấy cũng không muốn; ba là, trong tương lai, sau này cứ phàm là có người nhắc tới tên của muội ấy, thì ngoại trừ sẽ nghĩ tới Dung Cảnh ra, cũng sẽ nhớ tới Dạ Khinh Nhiễm đã chết vì một câu nói của muội ấy. Không cần phải nói những cái khác, chỉ ba điều này thôi, thì muội ấy không cứu cũng phải cứu." Vân Mộ Hàn nói.
Diệp Thiến liền oán hận, “Khá lắm, Dạ Khinh Nhiễm, ta vẫn biết tâm cơ hắn ta sâu như biển, nhưng không nghĩ đến lại sâu đến loại tình trạng này, tình nguyện lấy mạng ra đánh cược. Hắn ta chính là người điên!"
“Thời cuộc của Thiên Thánh bất lợi với hắn ta, nửa năm qua, Tiên hoàng chết, Thái tử chết, lão Đức Thân Vương gia chết, Tứ hoàng tử hạ ngục mất tích, Tứ hoàng tử trắc phi chết, Thái hậu chết, Tiểu Hoàng đế chưa đầy tháng làm Đế, Nhiếp Chính Vương cầm quyền, bây giờ Minh Thái hậu cầm di chiếu xuất hiện, Dạ Khinh Nhiễm lên ngôi. Thiên Thánh luân phiên rung chuyển, từ lâu dân tâm đã không còn yên ổn rồi, hắn ta lên ngôi cũng không yên ổn, duy chỉ có đánh cược một ván, đánh cược thắng, thì hắn ta chỉ dùng một ngày đại điển đăng cơ này để củng cố Đế vị, ổn định tiếng dân, cược thua, thì dĩ nhiên là thua mạng." Vân Mộ Hàn thở dài nói: “Không thể không nói, bàn về tâm cơ, bàn về ngoan độc, hắn ta đều khiến cho người ta bội phục."
“Đương nhiên, ta đã biết được từ lâu rồi, nếu không, năm đó cũng sẽ không bị hắn ta chiếm Yên Chi Xích Luyện Xà, ta đuổi theo phía sau hắn ta năm năm mà không được." Diệp Thiến nói xong, thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn không lên tiếng, liền nghiêm mặt nói: “Vân Thiển Nguyệt, lúc này trong lòng ngươi đã rõ ràng Dạ Khinh Nhiễm có tâm cơ sâu đậm và ngoan độc bao nhiêu chưa? Hắn ta đã tính kế ngươi triệt để rồi! Lợi dụng ngươi, lợi dụng đến không để lại một con đường sống, xem xem sau này ngươi còn mềm lòng với hắn ta nữa không
Tác giả :
Tây Tử Tình