Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 4 - Chương 26: Hành trình nam lương

Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 4 - Chương 26: Hành trình nam lương

Hậu chiến trường đầy hài cốt cụt tay, cả vịnh Phần Thủy tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, giọng nói của Diệp Thiến âm vang lạnh lùng nghiêm nghị.

Tất cả mọi người không nói lời nào, không hẹn mà cùng nhìn về phía kinh thành Nam Cương.

Diệp Thiến thu hồi tầm mắt, nhìn Trầm Chiêu, đánh giá từ trên xuống dưới một cái, lạnh lùng nghiêm nghị chuyển thành cười nói: “Thì ra ngươi chính là Trầm Chiêu, người thừa kế chú thuật của Hoàng tổ phụ."

“Diệp công chúa!" Trầm Chiêu chắp tay với Diệp Thiến, cũng không hành đại lễ.

“Quả nhiên là nhân tài! Kể từ hôm nay, ngươi dương danh thiên hạ rồi!" Diệp Thiến quét qua Vân Thiển Nguyệt một cái, bỗng nhiên nói: “Sở phu nhân, ta đã nói sẽ không đào góc tường của ngươi nhưng bây giờ không muốn giữ lời nữa thì làm sao bây giờ? Trầm Chiêu này thật sự là một nhân tài, sau khi bản công chúa nhìn thấy hắn cũng không muốn buông tay! Ngươi có thể bỏ thứ yêu thích để hắn ở lại Nam Cương hay không?"

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Trầm Chiêu là thuộc về chính hắn, nếu Diệp công chúa có thể khiến hắn đồng ý ở lại Nam Cương, bản phu nhân sẽ không có ý kiến gì."

“A? Sở phu nhân độ lượng như thế?" Diệp Thiến bỗng nhiên vui lên, hỏi Trầm Chiêu, “Trầm công tử, ngươi ở lại Nam Cương, thế nào?"

Trầm Chiêu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt ôn hòa cười cười hắn, “Diệp công chúa nhất định dành quan to lộc hậu cho ngươi, Trầm Chiêu, ngươi muốn ở lại Nam Cương sao? Ngươi thuộc về chính mình, nếu muốn lưu ở Nam Cương, đại bá, đại nương cũng yên tâm."

Trầm Chiêu lắc đầu, nhìn về phía Diệp Thiến, kiên định nói: “Trầm Chiêu ngưỡng mộ Cảnh thế tử, quyết chí đi Thiên Thánh."

Diệp Thiến nghe vậy chớp chớp mắt, nhìn quanh một vòng trên người Vân Thiển Nguyệt cùng Trầm Chiêu, cười gật đầu, “Thì ra người Trầm công tử ngưỡng mộ là Cảnh thế tử, Nam Cương đúng là nước nhỏ, không thể so sánh cùng đại quốc, nếu Trầm công tử quyết chí đi Thiên Thánh, chí hướng cao xa, Bản công chúa sẽ không làm khó nữa."

Trầm Chiêu không hề đáp lời nữa.

“Tần Ngọc Ngưng nhất định mượn cơ hội lén đi kinh thành Nam Cương rồi, ta phải lập tức quay trở về, Sở phu nhân, lại đi kinh thành ngồi một chút chứ? Ngươi có ân cứu mạng với cậu, bảo vệ vạn dân chúng ở thành Phần Thủy, ngăn trở Thương thiếu chủ và Lam gia chủ, lại trợ giúp Trầm Chiêu giết chết phản tặc Diệp Tiêu, có công lớn đối với Nam Cương. Bản công chúa nhất định phải chiêu đãi thật tốt, không thể như trước kia một chén rượu nhạt đã vội vã đuổi ngươi đúng không?" Diệp Thiến nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cười nhạt, “Tần Ngọc Ngưng chỉ là một bữa ăn sáng, Diệp công chúa, Vân Phò mã, quốc cữu có thể dễ dàng xử trí nàng. Bản phu nhân còn có việc khác, không thể cùng đi kinh thành tham gia náo nhiệt rồi. Về phần khoản đãi thì không cần, cứ theo như chúng ta đã sớm nói trước là tốt rồi, Diệp công chúa đừng quên chuẩn bị hậu lễ đưa tới Sở gia là được."

“Sở phu nhân vì Sở gia chủ vơ vét của cải thật giỏi giỏi." Diệp Thiến cười ha ha, “Nếu Sở phu nhân còn có việc khác, Bản công chúa sẽ không cưỡng ép giữ người, chắc chắn sẽ chuẩn bị hậu lễ đi Sở gia nói cám ơn." Dứt lời, nàng chắp tay, “Sở phu nhân, sau này còn gặp lại!"

“Sau này còn gặp lại!" Vân Thiển Nguyệt cũng chắp tay.

“Sở phu nhân nói có việc khác, muốn đi nơi nào sao?" Vân Mộ Hàn vẫn không mở miệng lúc này lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Mộ Hàn, hiển nhiên hai ngày này hắn chưa từng nghỉ ngơi tốt, sắc mặt có chút tiều tụy, nàng khắc chế tâm tình, cười nhạt, “Gia huynh truyền thư, muốn ta quay về Nam Lương một chuyến."

Vân Mộ Hàn hơi hơi nhíu mắt lại, “Gia huynh trong miệng Sở phu nhân là Duệ thái tử của Nam Lương?"

Vân Thiển Nguyệt biết Vân Mộ Hàn đang nghi ngờ thân phận của nàng, bởi vì hắn từng là thái tử Nam Lương, tự nhiên rõ ràng chuyện Nam Lương, nàng bất động thanh sắc cười nói: “Đúng vậy, hắn là nghĩa huynh của ta, cha mẹ ta đều không còn, một thân một mình, sớm đã coi nghĩa huynh thành người nhà, cho nên nói là gia huynh. Vân Phò mã có gì chỉ giáo?"

Tia nghi ngờ dưới đáy mắt Vân Mộ Hàn biến mất, lắc đầu, “Không dám chỉ giáo! Nghe nói Nam Lương vương hôn mê đến nay chưa tỉnh, Sở phu nhân là đi cứu Nam Lương vương?"

“Có thể cứu tỉnh hay không, cứ thử một lần mới biết." Vân Thiển Nguyệt nói.

“Đã như vậy, Sở phu nhân không nên ở lâu! Sở phu nhân đi đường mạnh khỏe!" Vân Mộ Hàn cũng chắp tay.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Sở phu nhân, ta cũng sẽ đi Nam Lương một chuyến, ngươi có thể cho lão đầu tử ta đi cùng không? Thuận tiện chiếu cố lẫn nhau." Nam Cương quốc cữu bỗng nhiên nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Nam Cương quốc cữu, nhướng mày, “Hôm nay sau khi Diệp công chúa hồi kinh sẽ chiêu cáo thiên hạ Nam Cương Vương đại nạn thậm chí vội về chịu tang phát tang đi? Chẳng lẽ quốc cữu không đưa Nam Cương Vương một đoạn đường?"

“Đúng vậy, cậu, dù thế nào ngài cũng phải đi !Lúc hấp hối Phụ vương còn nhắc đến ngài." Diệp Thiến lập tức nói.

Nam Cương quốc cữu thoải mái khoát khoát tay, “Người đều đã chết, còn thấy cái gì. Không đi!"

“Không được, cậu phải đi. Vạn nhất Tần Ngọc Ngưng kia làm ra đại họa gì, cháu không đánh lại nàng thì làm sao bây giờ? Ngài phải đi kinh thành Nam Cương với cháu, cháu không giữ được Sở phu nhân, cũng không thể để cho ngài đi." Diệp Thiến kéo tay Nam Cương quốc cữu, “Thân nhân trưởng bối của cháu chỉ còn lại ngài thôi!"

“Cháu tiểu nha đầu này, thôi, ta liền đi Nam Cương một chuyến vậy!" Nam Cương quốc cữu thỏa hiệp, vỗ đầu Diệp Thiến một cái, cười nói với Vân Thiển Nguyệt: “Sở phu nhân lưu lại Nam Lương mấy ngày?"

“Không chắc chắn!" Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

Nam Cương quốc cữu tựa hồ thở dài một tiếng, “Ta vốn muốn cùng Sở phu nhân bái bạn vong niên, xem ra chỉ có thể để sau này rồi!"

Tâm tư Vân Thiển Nguyệt hơi đổi, cười cười, “Quốc cữu muốn cùng ta bái bạn vong niên thì vẫn còn nhiều thời gian mà!"

“Cũng phải!" Nam Cương quốc cữu cười gật đầu.

Diệp Thiến nhìn Nam Cương quốc cữu một cái, lại nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, ánh mắt hiện lên một tia kỳ quái cùng nghi ngờ, nàng nhìn về phía Vân Mộ Hàn, Vân Mộ Hàn khẽ lắc đầu với nàng, nàng cũng không dò hỏi, cười nói: “Chẳng lẽ Trầm công tử cũng cùng Sở phu nhân đi Nam Lương?"

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Trầm Chiêu.

Trầm Chiêu vừa muốn nói, Phong Tẫn chặn trước một bước: “Đúng lúc ta muốn đi kinh thành Thiên Thánh, nếu Trầm công tử sùng bái Cảnh thế tử thì lên đường cùng ta đi!"

Trầm Chiêu nhìn về phía Phong Tẫn.

Phong Tẫn lại nói: “Sở Dung ái thê, thiên hạ đều biết. Trầm công tử, ngươi xác định ngươi muốn một đường đi theo Sở phu nhân? Hôm nay ngươi dương danh thiên hạ rồi, không còn là hạng vô danh tiểu tốt không có tiếng tăm gì, nếu tiếp tục đi theo bên người nàng, truyền ra lời đồn đãi gì không tốt, đối với ngươi, đối với nàng, đều không phải là chuyện tốt gì. Trầm công tử đọc bách gia thư, biết cổ kim tự, không phải là không biết đạo lý này chứ?"

Sắc mặt Trầm Chiêu trắng nhợt, lớn tiếng nói: “Ta không có ý nghĩ không an phận gì với Sở cô nương, ta chỉ là . . . . ."

“Lời này nói với ta vô dụng, ngươi có thể ngăn được miệng lưỡi thiên hạ không?" Phong Tẫn chặn lại lời nói của Trầm Chiêu.

Trầm Chiêu bị mỉa mai, lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng.

“Phong Tẫn!" Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt trầm xuống, “Trầm Chiêu đọc sách về quân tử, đi chính trực, ngồi đoan chính, đường đường là nam nhi, chí tại triều cao, vinh quang môn đình, an quân thiên hạ, thu hồi ý nghĩ lung tung kia của ngươi đi." Dứt lời, nàng đổi thành truyền âm nhập mật cả giận nói với hắn: “Ta xem ngươi là bị người nào đó độc hại rồi, đừng quên ngươi là người của ai!"

Phong Tẫn nghe vậy trợn mắt, muốn phản bác gì đó lại bị ánh mắt bình tĩnh của Vân Thiển Nguyệt nhìn, rốt cuộc ngậm miệng không nói.

Trầm Chiêu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt mơ hồ có rung động.

Vân Thiển Nguyệt quay người lại, ánh mắt ôn hòa nói với Trầm Chiêu, “Trầm Chiêu, ta vốn nên tuân theo dặn bảo của đại nương đại bá dẫn ngươi đến kinh thành, nhưng hôm nay nếu Phong gia chủ muốn đi kinh thành, ngươi cứ cùng đi với hắn đi! Ta dẫn ngươi đi Nam Lương, đúng là có nhiều bất tiện. Phong gia chủ có võ công cao cường, chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi bình yên vô sự. Ngươi đi theo hắn, ta cũng yên tâm."

Trầm Chiêu gật đầu, “Ta đối với Sở cô nương là tín nhiệm khâm phục, không liên quan đến tình yêu nam nữ. Phong gia chủ hiểu lầm, khiến ta cảm thấy rất khó xử. Nếu Sở cô nương không thuận tiện mang theo ta, ta đi cùng với Phong gia chủ là được, ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không mang thêm phiền toái cho Phong gia chủ."

Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, “Cho hắn thêm phiền toái cũng không hề gì!"

“Vậy lúc nào ngươi đi kinh thành?" Trầm Chiêu lại hỏi.

“Ta không chắc, đi thì chắc chắn sẽ tìm ngươi." Vân Thiển Nguyệt nói.

Trầm Chiêu gật đầu, không nói thêm gì nữa.

“Diệp công chúa, Vân Phò mã, quốc cữu, chúng ta cáo từ!" Vân Thiển Nguyệt cũng cảm thấy mang theo Trầm Chiêu đi Nam Lương không thuận tiện, hiện tại nếu Phong Tẫn nguyện ý đưa hắn đi kinh thành Thiên Thánh nàng tất nhiên nguyện ý, một mình nàng đi Nam Lương, quần áo nhẹ nhàng đơn giản xuất hành, thuận tiện hơn rất nhiều.

“Được!" Diệp Thiến, Vân Mộ Hàn, Nam Cương quốc cữu nhất tề gật đầu, “Sở phu nhân, Phong gia chủ, Trầm công tử lên đường cẩn thận!"

Ba người Vân Thiển Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi chiến trường.

Binh lính đang quét dọn trên chiến trường, vô số hài cốt cụt tay bị dọn dẹp mang đi.

Diệp Thiến đưa mắt nhìn thân ảnh ba người đi xa, quay đầu nói với Vân Mộ Hàn và Nam Cương quốc cữu: “Mộ Hàn, cậu, bây giờ chúng ta lên đường hồi kinh thôi! Xem Tần Ngọc Ngưng lén lút đi kinh thành có thể làm ra cái gì."

“Ừ!" Vân Mộ Hàn thu hồi tầm mắt, gật đầu.

Nam Cương quốc cữu cũng thu hồi tầm mắt, tất nhiên không có dị nghị. Diệp Thiến phân phó người mang thi thể Diệp tiêu lên xe, áp tải hồi kinh tế liệt tổ liệt tông vương thất Nam Cương. Mặt khác phân phó Trần tướng quân, Lý tướng quân trấn thủ thành Phần Thủy lưu lại xử lý chiến trường, trấn an dân chúng thành Phần Thủy, sau đó dẫn một đội nhân mã cùng Vân Mộ Hàn, Nam Cương quốc cữu cả đêm hồi kinh.

Từ Nam Cương tới Nam Lương có một đường tắt, có điều phải vượt núi băng đèo. sau khi Vân Thiển Nguyệt vào thành Phần Thủy, định đi con đường này nên tách ra khỏi Phong Tẫn và Trầm Chiêu, Đạp Tuyết của nàng giao cho Phong Tẫn, mình một tiến vào núi sâu.

Trầm Chiêu không yên tâm nhìn Vân Thiển Nguyệt đi xa, nói với Phong Tẫn: “Phong gia chủ, dù sao Sở cô nương cũng là nữ tử, mặc dù bản lĩnh của nàng lớn hơn một chút, nhưng một mình đi đường núi, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện. Chúng ta. . . . . ."

Phong Tẫn nhìn Trầm Chiêu, lành lạnh nói với hắn: “Không phải là ngươi đều thấy bản lĩnh của nàng rồi? Nàng không ăn con cọp rắn độc là tốt lắm rồi, những thứ đó không ăn được nàng."

Trầm Chiêu cau mày.

“Lời ngươi vừa nói tốt nhất là thật sự, đối với nàng chỉ có tín nhiệm khâm phục, không có tình yêu nam nữ, nếu không, mặc ngươi có tài gì, cũng chỉ có con đường chết." Phong Tẫn cảnh cáo Trầm Chiêu.

Trầm Chiêu nhìn sắc mặt không tốt của Phong Tẫn, nhất thời nổi giận, “Phong gia chủ, ngươi nhìn ta không vừa mắt có thể đi một mình, không cần nhiều lần nhắc nhở ta, tự ta rõ ràng mình có bao nhiêu cân lượng."

“A. . . . . ." Phong Tẫn bỗng nhiên cười, “Thì ra là còn là một thư sinh nóng nảy."

Trầm Chiêu quay đầu rời đi, “Đạo bất đồng, bất tương vi mưu."

Phong Tẫn nhìn bóng lưng Trầm Chiêu, một lát sau, cười nhấc chân đuổi theo hắn, vỗ vỗ bả vai của hắn nói: “Lời của ta không có hại với ngươi, ngươi chớ có chọc vào nữ nhân kia, nàng không phải là nữ nhân, mà là độc dược, dính vào nàng, bất tri bất giác sẽ độc chết người. Nhiều người bị nàng đầu độc rồi, nhưng nàng vẫn còn không tự hiểu. Ta thấy ngươi là một nam nhi tốt, nếu là bị nàng độc hại, chẳng phải đáng tiếc? Cho nên cũng là có ý tốt thôi."

Trầm Chiêu dừng bước, quật cường nói: “Sở cô nương là người tốt, tâm địa tốt, sao lại là độc dược được? Ngươi không nên nói bậy."

“Đó là ngươi chưa biết được bản chất của nàng, kỳ thực nàng là một người ích kỷ, lãnh huyết vô tình, lòng dạ nữ nhân này còn độc hơn rắn độc." Phong Tẫn quát một tiếng, nói: “Thiên hạ này cũng chỉ có một người có thể quản thúc được nàng, người khác không quản nổi."

“Hồ ngôn loạn ngữ! Ta thấy ngươi có thành kiến với Sở cô nương." Trầm Chiêu đẩy Phong Tẫn ra.

Phong Tẫn trợn mắt với hắn, “Ngươi cái người này làm sao không nghe lọt tai lời của ta chứ? Từ nhỏ ta đã nhận thức nàng, nàng là người nào ta biết rất rõ, há có thể so với ngươi tên tiểu tử mới quen vài ngày?"

Trầm Chiêu hừ lạnh một tiếng, “Các ngươi đều nghe lệnh của Cảnh thế tử, ta thấy ngươi là bởi vì tranh công với nàng ở trước mặt Cảnh thế tử, ghen tỵ Sở cô nương có bản lĩnh hơn ngươi, ngươi mới nói bậy sau lưng nàng, ta mới không tin ngươi."

“Ngươi. . . . . ." Phong Tẫn im bặt, không dám tin nhìn hắn, “Ta tranh công với nàng ở trước mặt Cảnh thế tử nên mới nói bậy sau lưng nàng? Đầu ngươi lớn lên như thế nào?"

“Ngươi không cần biết đầu của ta lớn lên như thế nào, tóm lại ta sẽ không tin ngươi." Trầm Chiêu hừ nói: “Cho dù như lời ngươi nói, Sở cô nương có rất nhiều cái không tốt, nhưng vậy thì thế nào? Cái mà ta nhìn thấy đều là đáy lòng lương thiện của nàng là đủ rồi."

Phong Tẫn nhìn Trầm Chiêu, hồi lâu có chút tức giận nói: “Ta thấy ngươi trúng độc không nhẹ rồi!"

Dường như Trầm Chiêu cũng không muốn cùng Phong Tẫn dây dưa chuyện này, không hề để ý đến hắn nữa, dắt con lừa của hắn cưỡi rời đi.

Phong Tẫn có chút tức giận, một lát sau lại không nhịn được cười, phi thân lên ngựa, đi theo phía sau Trầm Chiêu, nói với hắn: “Trầm Chiêu, ta hỏi ngươi, ngươi tôn sùng Cảnh thế tử như thế nào?"

“Vô cùng sùng bái." Trầm Chiêu nói.

“Vậy đối với Sở phu nhân thì sao?" Phong Tẫn lại hỏi, “Hiện tại ở trong lòng ngươi Sở phu nhân so với Cảnh thế tử thì như thế nào?"

“Điều này làm sao có thể so sánh?" Trầm Chiêu liếc Phong Tẫn: “Cảnh thế tử là Cảnh thế tử, Sở cô nương là Sở cô nương, rõ ràng là hai người khác nhau, so sánh như thế nào?"

Phong Tẫn chậm rãi phun ra một câu, “Quả nhiên là trúng độc không nhẹ."

Trầm Chiêu cũng không để ý đến hắn, hiển nhiên cũng bị tức giận, kiên cường nói: “Phong gia chủ, sao ngươi cứ nhìn Sở cô nương không vừa mắt? Thực sự khiến cho ta phải hoài nghi Sở cô nương có chỗ nào đắc tội ngươi."

“Nàng đắc tội ta nhiều chỗ rồi!" Phong Tẫn hừ nói.

“Quả nhiên!" Trầm Chiêu phun ra hai chữ.

Phong Tẫn dường như đã bó tay với Trầm Chiêu, không nói chuyện nữa.

Sau khi hai người trầm mặc đi được một đoạn đường, Trầm Chiêu bỗng nhiên nói: “Không đúng, Phong gia chủ, có phải ngươi thích Sở cô nương hay không?"

Phong Tẫn nghe vậy lườm Trầm Chiêu: “Người thích nàng đều là người đầu óc không bình thường, ngươi nhìn ta giống như đầu óc không bình thường sao?"

“Nhìn ngươi rất giống." Trầm Chiêu đánh giá Phong Tẫn.

Phong Tẫn liếc trắng mắt, “Từ nhỏ ta đã nhìn ra bản chất của nữ nhân kia, hận không thể bóp chết nàng, thích nàng cái gì? Trong mắt của ta, nàng cái gì cũng tồi tệ."

Trầm Chiêu hoài nghi nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt căm ghét của hắn, quay đầu đi, không nói thêm gì nữa.

Phong Tẫn cũng không nói nữa.

Lại đi được một đoạn đường, Trầm Chiêu bỗng nhiên lại hỏi, “Phong gia chủ, ngươi biết Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân Vương Phủ chứ?"

“Đương nhiên!" Phong Tẫn nghiêng qua Trầm Chiêu một cái, “Ngươi hỏi nàng làm cái gì?"

“Có chút ngạc nhiên! Những năm này ta cũng có nghe lời đồn đãi về nàng, có người nói nàng quần áo lụa là không thay đổi, có người nói nàng kinh tài tuyệt diễm. Hình như ở trong lòng của mỗi người, nàng đều có một bộ dáng khác nhau. Ta nghĩ nàng có thể được Cảnh thế tử thích như thế, tất nhiên là vô cùng tốt chứ? Không biết so với Sở phu nhân thì như thế nào?" Trầm Chiêu nói.

Phong Tẫn hừ một tiếng, “Cũng là cái tai họa mà thôi."

“Phong gia chủ, làm sao mà nữ nhân ở trong miệng ngươi đều là tai họa?" Trầm Chiêu nghiêng đầu trợn mắt với Phong Tẫn.

“Cả hai nữ nhân này đều là tai họa." Phong Tẫn nói.

“Vậy Diệp công chúa thì sao? Lam gia chủ nữa? Còn có nữ tử trong thiên hạ thì sao? Các nàng đều không phải là tai họa chứ?" Trầm Chiêu nhìn hắn.

Phong Tẫn khinh thường nói: “Ở trong mắt ta những người kia không phải là nữ nhân, đều chỉ là một cọng cỏ mà thôi, quan tâm nhiều như vậy làm gì?"

Trầm Chiêu đánh giá Phong Tẫn hồi lâu, sau khi chăm chú nhìn lỗ mũi ánh mắt của hắn tựa hồ nhìn được ra một cái lổ thủng mới phun ra một câu: “Phong gia chủ, ta thấy ngươi thật sự là đầu óc không bình thường, cần khám bệnh."

Phong Tẫn liếc trắng mắt khinh thường.

Trầm Chiêu lại không nói lời nào, hai người một trước một sau, một con lừa một con ngựa, lẹt xẹt đi tới, cước bộ cực kỳ đồng nhất.

Vân Thiển Nguyệt tất nhiên không biết những lời này của Phong Tẫn cùng Trầm Chiêu sau khi nàng rời đi, lúc này nàng đã sớm tiến vào trong núi sâu, vẫn là lãnh thổ Nam Cương, nhiều rắn độc độc trùng, nhưng bọn chúng vẫn trốn tránh nàng, nàng cầm dạ minh châu, vượt qua rừng cây rậm rạp, đi về phía Nam Lương.

Sau khi nàng đi được một đoạn đường chợt nhớ tới Thanh Ảnh, nàng vẫn để cho hắn đi theo ba vị Thiếu chủ của Y gia, Hoa gia, Lăng gia, hôm nay ba người kia không xuất hiện, Thanh Ảnh cũng chưa hề xuất hiện, nàng dừng bước, thử hô một tiếng, “Thanh Ảnh."

“Thiển Nguyệt tiểu thư, rốt cục ngài cũng nhớ tới thuộc hạ rồi!" Giọng nói của Thanh Ảnh từ phía sau truyền đến, có chút u oán.

Vân Thiển Nguyệt lập tức cười cười, quay đầu nhìn lại, “Để ngươi canh chừng ba người kia, hiện tại bọn họ ở đâu? Làm sao rồi?"

“Mục đích ban đầu của ba người đó hẳn là giết Tổng binh thành Phần Thủy, làm loạn dân chúng thành Phần Thủy, làm cho dân chúng hoang mang, cùng Tần Thừa tướng với Tần Ngọc Ngưng nội ứng ngoại hợp, đoạt lấy thành Phần Thủy. Có điều sau khi bọn hắn giết Tổng binh thành Phần Thủy, ta liền phái người ngăn trở bọn họ, đưa bọn họ dẫn tới trong một tòa viện, trong tòa viện kia bố trí trận pháp của thế tử truyền cho ta, bọn họ không phá giải được, bây giờ đoán chừng còn đang ngủ trong viện." Trong giọng nói của Thanh Ảnh hàm chứa nụ cười, “Ba phế vật mà thôi."

Vân Thiển Nguyệt buồn cười, “Thì ra là như vậy, không trách được không nhìn thấy bọn họ."

Thanh Ảnh “Dạ" một tiếng, “Nếu không phải thế tử có ý định sẽ thu phục bọn họ, ta đã giết bọn họ rồi."

“Thập đại thế gia vẫn đồng khí liên chi, hôm nay bởi vì Thế tử nhà ngươi cùng với Nhiếp chính vương mới phân ra, biến thành hai phái. Có thể đối với ngươi hôm nay rất dễ dàng giết ba người bọn hắn, nhưng phía sau của bọn họ là tam đại thế gia, có thể ra sức lôi kéo thì ra sức thôi, không lôi kéo được lại tiếp tục hạ thủ, chung quy thì thập đại thế gia chưa chắc nhất định phải đấu đến máu chảy thành sông." Vân Thiển Nguyệt nói.

Thanh Ảnh “Dạ" một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

“Ngươi đi theo phía sau ta, vậy Mặc Cúc đâu?" Vân Thiển Nguyệt nhớ tới Mặc Cúc.

“Bây giờ hắn đang trên đường từ kinh thành trở lại, hẳn là sắp đến thành Phần Thủy rồi, thay thế chỗ của ta ở tòa viện kia, thuyết phục ba người kia." Thanh Ảnh dứt lời, bổ sung: “Đây là thế tử vừa mới dùng bồ câu đưa tin phân phó!"

“Thế tử nhà ngươi lại gửi thư tới rồi? Không có của ta?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Thanh Ảnh lắc đầu, “Không có!"

“Vậy có nói ta làm sao không?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Không có!" Thanh Ảnh vẫn lắc đầu.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa trán, “Xem ra là tức giận rồi, thư cũng không viết cho ta."

Thanh Ảnh không lên tiếng, hiển nhiên là cũng đồng ý với lời này.

Vân Thiển Nguyệt thả tay xuống, tiếp tục đi về trước, thầm suy nghĩ bây giờ nàng không trở về kinh thành Thiên Thánh, lại đi tới Nam Lương một chuyến, đợi sau khi nàng trở về có lẽ hắn có thể nguôi giận rồi, hi vọng đã hết giận.

Nếu như vượt qua núi non trùng điệp, từ thành Phần Thủy đến Nam Lương đoán chừng cần lộ trình một ngày đêm.

Đêm khuya đi đường núi, cho dù là mùa đông, khí hậu ở Nam Cương ấm áp ướt át, cỏ cây vẫn xanh um, đến hừng sáng ngày thứ hai, đã vượt qua hai ngọn núi lớn. Vân Thiển Nguyệt chẳng những không cảm thấy mỏi mệt , ngược lại cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, hơi thở quanh thân nhẹ nhàng mềm mại, nàng có thể tinh tường cảm giác được linh thuật tràn đầy.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài phát hiện thay đổi trên thân thể ngài chứ?" Thanh Ảnh ở phía sau mở miệng.

“Ừ!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Linh thuật này thật sự không thể tưởng tượng nổi, thuộc hạ cảm thấy lúc ngài ở trong núi dường như hơi thở tự động chuyển động xung quanh ngài." Thanh Ảnh cũng có chút kỳ quái nói: “Ngay cả thuộc hạ cũng được nhờ, đi lâu như vậy, cũng không thấy mỏi mệt , ngược lại thần thanh khí sảng."

“Chờ đến Nam Cương hỏi nương ta một chút, kiến thức của ta về linh thuật này chỉ là nửa vời." Vân Thiển Nguyệt nói.

“Thế tử vẫn không thích ngài học cái này, mà chuyện tình ngài ở thành Phần Thủy ta với Mặc Cúc tất nhiên cũng sẽ không giấu diếm thế tử. Sau khi ngài trở về nhất định phải giải thích rõ ràng cùng thế tử." Thanh Ảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt"Ừ" một tiếng, có chút nhức đầu.

“Thế tử nói linh thuật có hại, nhưng thuộc hạ thấy thế nào cũng không giống như có hại với thân thể! Ngược lại thoạt nhìn chẳng những võ công cao hơn, linh thuật này cũng dường như càng ngày càng huyền bí. Nhất là lúc ngài vừa vào trong núi, thân thể liền tự động hấp thu thiên địa linh khí, mà cỏ cây côn trùng thú trong núi không thấy ủ rũ, ngược lại cũng thần thái sáng láng. Thật là không rõ." Thanh Ảnh nghi hoặc nói.

Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Ta cũng không hiểu, thoạt nhìn là vô hại. Có điều cha cũng nói nhân quả tuần hoàn, để ta dùng một phần nhỏ. Nhưng ta không phải dùng để hại người, mà là dùng để cứu người, tâm địa nhân từ, có lẽ vạn vật cũng có thể cảm ứng nhân từ của ta, chính bởi vì như thế, ta mới được ưu đãi, linh lực không mất, ngược lại tăng cao lên!"

Thanh Ảnh đồng ý gật đầu, thổn thức nói: “Chắc là vậy, lúc ấy ngài đắp bờ đã cứu được mấy vạn người."

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới đắp bờ, đáy lòng cũng thổn thức một tiếng, đây là hôm qua ở thời điểm trong núi câu hỏi của Mặc Cúc đã nhắc nhở nàng, hắn nói nếu nàng có thể khống chế được độc vật trong núi, có lẽ cũng có thể khống chế thứ khác đi? Nàng lập lờ nước đôi trả lời có lẽ, sau lại thấy Tần Thừa tướng thi Thủy thuật phá hủy đê đập, dưới tình thế cấp bách nàng vận dụng linh thuật để ngăn nước, quả nhiên hữu dụng, Trầm Chiêu kinh hãi không thôi, lúc ấy đáy lòng nàng cũng vô cùng kinh hãi.

“Thật sự có chút đáng sợ!" Thanh Ảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt thở dài nói: “Đúng vậy, quá kinh dị không thể tưởng tượng nổi rồi! Ban đầu thời điểm ta tìm cha học tập, không nghĩ tới sẽ như vậy."

“Có điều chú thuật Nam Cương cũng không thể tưởng tượng nổi, chú thuật vẫn được một số người cho phép. Nghĩ như thế, linh thuật này của ngài cũng không phải là đáng sợ như vậy. Theo thế tử nói, linh thuật là Thần thuật, chú thuật là Vu thuật. Chẳng qua là bởi vì hai nghìn năm trước Vân tộc đã lánh đời, không để lại dấu vết gì trên thế gian, hết thảy tư liệu ghi lại của đế vương về Vân tộc đều bị tiêu hủy, hiện tại mới không có nói đến Vân tộc cùng linh thuật. Bây giờ ngài biết lịch sử này thì có thể nghiên cứu một chút, cũng không phải là chuyện xa xôi gì." Thanh Ảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, “Nói cũng phải, ta đây không cần sợ một ngày kia phi lên thành tiên."

Thanh Ảnh biến sắc, “Có phải Thế tử sợ chính là chuyện này hay không?"

Vân Thiển Nguyệt cười lắc đầu, “Nào có thần kỳ như vậy? Tại thế giới to lớn này, có rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi. Nếu Vân tộc từng trưởng thành từ cõi trần này sau lại lại biến mất cũng từ cõi trần này, thì đều có đạo lý của nó. Trong mắt của ta, chỉ là nhiều hơn một loại kỹ năng bảo vệ mà thôi, chẳng qua lợi hại hơn võ công một chút mà thôi."

Thanh Ảnh khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút không yên lòng, “Bây giờ ngài đi Nam Cương, nhất định phải hỏi Vân Vương Phi chuyện về linh thuật cùng Vân tộc một chút, tránh cho Thế tử lại lo lắng."

“Ừ!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đúng là nên hỏi một chút.

Thanh Ảnh không nói thêm gì nữa.

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Vốn là đường núi nguy hiểm khó đi, Vân Thiển Nguyệt lại đi hết sức có lợi, hơi thở mềm mại, bước chân nhẹ nhàng. Mà Thanh Ảnh đi theo phía sau nàng, cũng là được lợi ích không nhỏ.

Đi được một ngày, lúc nửa đêm, hai người đã tới Nam Lương.

Mặc dù Nam Lương gần Nam Cương, nhưn lại là hai loại phong thái. Nam Cương nhiều vùng núi cây cối nhiều độc trùng, mà Nam Lương thì khí hậu ấm áp, phong cảnh hợp lòng người. Vừa bước vào địa giới kinh thành Nam Lương, thì ngay cả không khí cũng biến đổi.

Nếu nói Nam Cương là ẩm thấp nhiều sương mù, như vậy Nam Lương mềm mại tựa như nữ nhi Giang Nam.

Mặc dù là ban đêm, nhưng sông Ngọc Nữ ngoại thành Nam Lương ánh lửa rực rỡ. Thuyền hoa đậu trên sông, mặc dù không hết sức náo nhiệt như ba năm trước đây lúc Vân Thiển Nguyệt đến, nhưng có một chút không khí sênh ca mạn vũ.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới chắc là có liên quan với việc Nam Lương vương đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Nếu không ánh sao dưới trời sáng rực như vậy, sông Ngọc Nữ đáng lẽ phải là một mảnh náo nhiệt, tài tử giai nhân, ngâm thi tác đối, phong hoa tuyết nguyệt, lãng mạn nhất Nam Lương.

Thanh Ảnh ẩn thân, Vân Thiển Nguyệt đi về phía cửa thành.

Nàng mới vừa đi không lâu, một chiếc xe từ phía sau đi tới, nàng đi sang bên cạnh một chút, nhường đường. Không ngờ chiếc xe ở sau lưng nàng kia cũng ngừng lại, màn xe được vén lên, một người nhô đầu ra, hỏi nàng: “Có phải cô nương muốn vào thành hay không?"

Vân Thiển Nguyệt xoay người nhìn về phía xe ngựa, thì thấy là một chiếc xe ngựa hoa lệ, nam nhân trong xe cực kỳ trẻ tuổi, có lẽ không thể gọi là nam nhân, xem ra giống như là một thiếu niên xấp xỉ nàng, dựa theo thời đại này nam tử mười tám tuổi cập quan, tất nhiên hắn chưa cập quan. Nhưng dung mạo anh khí mười phần, che dấu dung mạo mỹ lệ của hắn, khiến cho thoạt nhìn mặc dù hắn còn trẻ, nhưng lại là một ông cụ non, một đôi mắt trong trẻo, mơ hồ có một thân gân cốt đã trải qua muôn ngàn thử thách. Nàng chưa từng thấy hắn, không nhận ra, nhưng có thế phán đoán thân phận của người này hẳn là không đơn giản, ung dung thản nhiên nói: “Phải!"

“Hiện tại đêm đã khuya, cửa thành đã sớm đóng, không có thân phận đặc thù thì không thể vào thành. Ta thấy cô nương một thân một mình, trên người dường như có chút mệt mỏi vì đi đường, là mới từ bên ngoài tới Nam Lương sao? Nếu cô nương không ngần ngại, cho ta xem văn thư của ngươi, nếu thân phận của ngươi không có gì khả nghi, ta có thể dẫn ngươi vào thành." Thiếu niên nói.

“Bình thường vị công tử này cũng đều hảo tâm như vậy sao?" Vân Thiển Nguyệt nhìn thiếu niên.

“Ngươi nữ tử này, rốt cuộc có vào thành hay không? Ngày thường Tướng quân nhà ta đâu rảnh để ý tới việc vớ vẩn này? Hôm nay bởi vì đêm khuya trở về thành, trên đường gặp được ngươi, sợ ngươi phải ở lại bên ngoài thành, hiện tại trong ngoài kinh thành cũng không được an toàn, vì sợ ngươi có chuyện gì xảy ra, mới có ý tốt dẫn ngươi vào thành. Nếu ngươi vào thì vào, không vào thì ít nói nhảm đi." Một tiểu đồng đánh xe đằng trước nhất thời trợn mắt với Vân Thiển Nguyệt.

“Lăng Mặc!" Thiếu niên trầm giọng ngăn cản thư đồng.

Thư đồng vội vàng im lặng.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười, nhìn thiếu niên nói: “Ta không biết ngươi là ai, vạn nhất ngươi là người xấu thì sao? Ngươi muốn xem văn thư của ta cũng có thể, nhưng trước hết cần cho ta biết ngươi là ai, ta mới có thể quyết định có theo ngươi vào thành hay không."

“Xem ra ta làm điều thừa rồi, cô nương đã có gan lớn như vậy, tất nhiên không sợ ngủ bên ngoài thành." Thiếu niên để màn che xuống, phân phó nói: “Đánh xe!"

Tiểu đồng Lăng Mặc hung hăng trừng Vân Thiển Nguyệt một cái, xe ngựa chậm rãi rời đi.

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, bỗng nhiên đưa tay lôi kéo tay vịn xe, nhẹ nhàng nhún người, đẩy màn che ra, nhảy lên xe.

“Lớn mật, ai cho phép ngươi. . . . . ." Tiểu Đồng lập tức quát một tiếng.

“Đánh xe của ngươi." Thiếu niên ngăn cản tiểu đồng, vươn tay với Vân Thiển Nguyệt, “Văn thư."

Vân Thiển Nguyệt sờ tay vào ngực, lấy văn thư ra ném cho hắn, rồi bắt đầu đánh giá buồng xe, bên trong buồng xe không hoa lệ như phía ngoài xe, mà là hết sức đơn giản sạch sẽ, trừ bỏ đệm chăn ra, không có thứ linh tinh khác, nàng thu hồi tầm mắt, tựa vào trên vách xe, ngáp một cái. Mấy ngày không ngủ, ra khỏi thâm sơn liền bắt đầu mệt rã rời.

“Cô nương đến kinh thành tìm người thân?" Thiếu niên nhìn văn thư nhướng mày.

“Ừ!" Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại đáp một tiếng.

“Người thân ở nơi nào?" Thiếu niên lại hỏi.

Vân Thiển Nguyệt lười biếng vô cùng buồn ngủ nói: “Phủ thái tử!"

Thiếu niên ngẩn ra, nhìn nàng, nheo mắt lại, “Cô nương thật sự có người thân ở phủ Thái tử? Đây không phải chuyện đùa, phủ thái tử không phải là người nào cũng có thể đi ."

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên vui vẻ, mở mắt nhìn thiếu niên, “Làm sao? Ta biết thái tử điện hạ thì rất kỳ quái?"

Thiếu niên đánh giá Vân Thiển Nguyệt một lần nữa, không nói chuyện, mà đưa văn thư trả lại cho nàng.

Vân Thiển Nguyệt cầm lấy văn thư, tùy ý nhét vào trong ngực, nói với hắn: “Nếu công tử không hỏi gì nữa, ta liền ngủ, hẳn là ngươi biết đường đến phủ thái tử chứ? Nếu làm người tốt, thì làm đến cùng, phiền ngươi đưa ta đến cửa phủ thái tử."

Thiếu niên nhìn nàng, im lặng không lên tiếng.

Vân Thiển Nguyệt thấy hắn chấp nhận, liền thật sự ngủ.

Xe ngựa đi tới cửa thành, binh sĩ cửa thành nhìn thấy người vừa tới, không cần nói chuyện đã vội vàng mở cửa, để cho xe vào thành.

Sau khi xe ngựa vào thành, thiếu niên dặn dò với người bên ngoài: “Lăng Mặc, đi phủ thái tử."

“Tướng quân, ngài thật thật sự tin lời của nàng sao? Nhưng hiện tại đêm khuya." Tiểu Đồng nhắc nhở thiếu niên.

“Đi một chút là được!" Thiếu niên trầm giọng nói.

Tiểu đồng không dám phản bác nữa, xe ngựa đi về phía phủ thái tử.

Ước chừng đi được khoảng thời gian ba nén hương, xe ngựa dừng lại ở trước cửa một phủ đệ, Tiểu đồng kinh ngạc nhìn cửa phủ mở rộng, người lười biếng đứng dựa vào khung cửa, kinh dị nói: “Thái tử điện hạ?"

Đêm khuya không ngủ được, đứng ở cửa đại môn, thật là khiến người ta kinh dị.

“Hả? Sao Phong Đại tướng quân của chúng ta đã trở lại? Còn tới phủ thái tử của ta đây?" Giọng nói của Nam Lăng Duệ vang lên, vẫn là trước sau như một, phong lưu trương dương.

Thiếu niên đẩy màn xe ra, nhìn Nam Lăng Duệ một cái, mặt không chút thay đổi, “Trong xe của ta có một cô gái nói là thân thích của thái tử điện hạ, thái tử điện hạ không ngại thì tới đây nhận thân."

Nam Lăng Duệ nhíu mày, bước chân chậm rãi đi tới trước xe, vừa đẩy màn che ra nhìn thoáng qua, lập tức duỗi tay nhéo lỗ tai Vân Thiển Nguyệt, “Nha đầu chết tiệt kia, xe của người nào muội cũng dám lên? Còn dám ngủ? Nhanh cút đứng dậy cho ta!"
Tác giả : Tây Tử Tình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại