Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 3 - Chương 37: Không hề trốn tránh nữa

Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 3 - Chương 37: Không hề trốn tránh nữa

Huyện Hà Cốc ước chừng có trên vạn người, mưa lớn như thế, phòng ốc sụp đổ, núi lỡ, có thể kịp thời cho mọi người di chuyển không bị hại, cơ hồ không có người nào thương vong, không phải là kỳ tích thì là cái gì?

“Khó có được chính là Ngọc thái tử Đông Hải quốc có thể làm cho quan viên dân chúng Thiên thánh trong thời gian ngắn tin tưởng hắn, lại không so đo lợi ích giữa quốc với quốc mà hỗ trợ, người thường khó có thể làm được. Hôm nay dân chúng huyện Hà Cốc rất biết ơn Ngọc thái tử , thậm chí còn muốn lập cho hắn một ngôi miếu, hưởng thụ hương khói cung phụng, bị hắn nhã nhặn từ chối ." Huyền Ca lại nói, trong giọng nói đều là bội phục tán thưởng.

Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt nụ cười, cười nói: “Từ xưa tới nay được cung phụng có hai loại, không phải là thần thì chính là quỷ. Hắn là người, đương nhiên không cần những thứ này."

Huyền Ca “Xì" một tiếng , quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Lúc ấy Ngọc thái tử cũng nói như vậy. Nếu không phải ngài mới vừa tới, còn chưa gặp Ngọc thái tử thì thuộc hạ đã nghĩ ngài và hắn đã sớm quen biết nhau rồi! Lời nói rất giống nhau."

Nụ cười trên môi Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên ngừng lại.

Huyền Ca không nhận thấy nụ cười của Vân Thiển Nguyệt biến hóa, quay người lại tiếp tục nói: “May là có Ngọc thái tử huyện Hà Cốc mới vượt qua trận mưa to này. Hắn xem con dân Thiên Thánh cũng như con dân của hắn, khó trách trên dưới Đông Hải quốc đều kính yêu hắn. Trước kia có lời đồn rằng lời nói của thái tử giống như Hoàng Mệnh ta còn tưởng là nói đùa thôi, thì ra là thật sự có người như vậy."

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc không nói.

Huyền Ca dường như ý thức được mình nói hơi nhiều, hơn nữa người này lại là thái tử của Đông Hải, nếu bị thế tử nhà mình biết mình trước mặt Thiển Nguyệt tiểu thư nói về nam nhân khác, như vậy hắn sẽ bị chỉnh thảm, vội vàng hậu tri hậu giác dừng miệng.

Hai người một trước một sau đi thẳng về phía trước.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, phía trước chính là phủ nha rồi!" Đi một đoạn đường, Huyền Ca quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, đưa tay chỉ nói.

Vân Thiển Nguyệt nhìn theo phương hướng Huyền Ca chỉ , thấy phía trước cách đó không xa là một đại viện nhà cao cửa rộng , cửa nhà cao hơn so với nhà bình thường, trước cửa có hai con sư tử bằng đá, trên cửa biển viết: " phủ nha huyện Hà Cốc " thật to, đèn trong phủ sáng trưng. Nàng gật đầu, “Đi thôi! Xem thế tử nhà ngươi đang làm cái gì?"

“Mặc dù Ngọc thái tử cứu người ở huyện Hà Cốc , nhưng huyện Hà Cốc chịu nạn lụt quá nặng, Ngọc thái tử là thái tử Đông Hải, sao có thể nhúng tay vào quản việc dân chúng Thiên thánh ? Những thứ này đều chỉ có thể để thế tử đến làm." Huyền Ca nói: “Cho tới bây giờ Thế tử đều không nhàn rỗi, nửa ngày cũng không được uống chút nước nào . Phòng xá phải xây dựng lại, dân chúng phải ấm no, đường phải sửa chữa , thuộc hạ lo lắng thế tử còn như vậy thân thể sẽ chịu không nổi."

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Chuyện này cũng không phải là một ngày hai ngày là có thể làm xong !"

“Đúng vậy! Thiển Nguyệt tiểu thư, lát nữa ngài đi vào kéo thế tử về nghỉ ngơi đi! Thuộc hạ hiểu , rõ ràng mỗi ngày thế tử đều nhớ ngài, hận không được ở bên ngài , hôm nay ngài đã tới, hắn còn tới nơi này làm cái gì? Có một số việc cũng có thể giao cho người khác làm mà. Lại không thiếu một ngày hai ngày này." Huyền Ca không hiểu nói.

Bước chân Vân Thiển Nguyệt dừng lại một chút. Người khác không biết Dung Cảnh, nàng còn không biết sao? Người nam nhân này! Trong mắt hắn, tuy thiên hạ dân chúng nặng, nhưng không nặng bằng nàng, hôm nay nàng mới vừa đến, nhưng hắn lại tới phủ nha, có một số việc nàng nghĩ mãi mà không rõ . Nàng gật đầu, “Được, để ta kéo hắn về ."

Huyền Ca không nói thêm gì nữa, cho tới bây giờ vẫn cảm thấy thế tử đến huyện Hà Cốc có cái gì không đúng, nhưng thần sắc của thế tử bình thường, hắn không nhìn ra không đúng chỗ nào. Hắn thật sự không nghĩ ra.

Đi tới phủ nha, binh sĩ canh giữ ở phủ nha đều biết Huyền Ca, thấy hắn mang theo Vân Thiển Nguyệt đi tới, mặc dù nghi ngờ, cũng không có người dám cản lại. Cho hai người đi vào.

Trong hành lang của phủ nha đều có đèn dầu sáng ngời.

Vân Thiển Nguyệt mới vừa vào, có thể thấy rõ ràng có khoảng mười mấy người mặc quan phục hoặc ngồi hoặc đứng trong hành lang phủ nha, trong đó có một bóng dáng mặc cẩm bào trắng nguyệt nha đứng ở chính giữa, người chung quanh đều giữ khoảng cách ba thước với hắn , hắn cúi đầu đang nói gì đó, ngón tay như ngọc chỉ trên bàn, trên bàn bày đặt một bức bản đồ địa hình vẽ tay của huyện Hà Cốc , mười mấy người mặc trang phục quan viên đang lắng nghe. Mặc dù người người đều có sắc mặt mỏi mệt , nhưng cung kính cẩn thận. Không phát ra chút âm thanh nào.

Bước chân của Vân Thiển Nguyệt rất nhẹ, những quan viên kia tất nhiên không phát hiện phủ nha có người tới, đầu Dung Cảnh đang cúi thấp lại nâng lên, nhìn về phía cửa . Khi thấy là Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt hắn toát ra ánh sáng.

Mọi người vẫn nhìn Dung Cảnh, lúc này cũng theo ánh mắt của hắn nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt, trong mắt đều hiện ra vẻ kinh diễm. Dường như không biết khi nào lại xuất hiện một nữ tử đẹp như vậy .

Vân Thiển Nguyệt cũng không lập tức đi vào, mà là lười biếng dựa thân thể vào cửa, nhẹ nhàng cười cười với Dung Cảnh , không nói chuyện.

“Sao nàng lại tới đây ?" Dung Cảnh cũng không đi tới, trước mặt mọi người sắc mặt ôn nhuận lạnh nhạt , hiện ra vẻ ấm áp. Hỏi Vân Thiển Nguyệt.

“Ghé thăm ngươi một chút!" Vân Thiển Nguyệt cười khoát tay, tự nhiên nói: “Các ngươi tiếp tục, ta ở chỗ này chờ ngươi. Không cần để ý tới ta."

Dung Cảnh nhìn nàng một cái, ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía , mọi người lập tức thức tỉnh, đồng thời rút ánh mắt về . Hắn lấy tay xoa bóp trán, tiếp tục nhìn bàn, giọng nhạt nhẽo tiếp tục nói: “Chúng ta tiếp tục!"

Mọi người gật đầu, vội vàng kéo nghi ngờ và suy đoán về, kính cẩn lắng nghe.

Dung Cảnh vừa đưa tay chỉ vào bản đồ địa hình huyện Hà Cốc trên bàn , vừa tiếp tục an bài, giống như thời điểm Vân Thiển Nguyệt chưa xuất hiện . Chỗ đó thoát nước như thế nào , chỗ đó xây dựng đê đập như thế nào , chỗ đó sửa chữa như thế nào , chỗđó an bài bao nhiêu nhân thủ, thông qua giọng nói lạnh nhạt của hắn , đều an bài thỏa đáng, không có bất kỳ chỗ nào không thỏa đáng .

Mọi người không cần chen vào nói, chỉ cần lắng nghe và thi hành là được.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, ánh mắt dừng trên mặt hắn, từ góc độ này của nàng nhìn hắn nghiêng thân mà đứng, ôn nhuận như ngọc, lịch sự tao nhã . Nàng nhớ lần khởi động Phượng Hoàng kiếp mất trí nhớ tỉnh lại lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của hắn, khi đó hắn bị cái dù che mất khuôn mặt. Làm cho nàng nhớ tới: “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song." . Người này bất cứ lúc nào cũng đều như vậy, đều có một loại tôn quý cùng ưu nhã trời sinh , loại ưu nhã này , mỗi lần nhìn thấy đều làm cho nàng động tâm. Nhất là lúc này, trước mặt hắn mặc dù chỉ là bản đồ huyện Hà Cốc nho nhỏ , lại làm cho nàng cảm giác như hắn đang chỉ điểm giang sơn, cảm giác như vậy càng làm cho nàng động tâm.

Có lẽ ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt quá mức si mê, lại một lần nữa khiến Dung Cảnh ngẩng đầu lên nhìn nàng .

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt có chút hồng, lông mi thật dài rủ xuống, che khuất tầm mắt.

Dung Cảnh bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, tiếng cười trong lúc yên tĩnh lại càng dễ nghe, hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt, nụ cười ấm áp, giọng nói ôn nhu, “Vân Thiển Nguyệt, nàng nhìn ta đã lâu, nàng nói một chút từ trên mặt ta nhìn ra cái gì rồi?"

Mọi người nghe vậy đồng loạt kinh dị nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, lời đồn đãi về Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương Phủ trải rộng thiên hạ, lúc này mới nhìn thấy bản thân nàng. Không khỏi nghĩ tới lời đồn đãi quả thật gạt người, nữ tử này rõ ràng thanh lệ thoát tục, mềm mại xinh đẹp, nơi nào có nửa điểm bộ dáng ngang ngược càn rỡ nào? Nếu Cảnh thế tử không nói, đại đa số bọn họ còn tưởng rằng nữ tử này là công chúa của Đông Hải quốc.

“Trên mặt ngươi có một đóa hoa đào lớn!" Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt tức giận liếc Dung Cảnh một cái. Người này nói như thế, rõ ràng là nói cho mọi người thân phận của nàng cùng quan hệ của bọn họ .

“Vậy sao? Như thế nào ta thấy trên mặt nàng mới giống một đóa hoa đào lớn?" Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt , cười nhướng mày, không thèm để ý mấy quan viên tại chỗ, lời nói tùy ý như vậy lại phun ra từ môi mỏng của hắn.

Vân Thiển Nguyệt lườm hắn, giọng nói có chút xấu hổ và giận dữ, “Ta không biết ngươi."

“Ta biết nàng là đủ rồi!" Dung Cảnh lại cười nhẹ một tiếng, tay vốn chỉ vào bản đồ huyện Hà Cốc trên bàn lại lấy ra, nói với mọi người: “Hôm nay an bài đến đây! Tất cả mọi người nghe rõ chưa?"

“Nghe rõ!" Mọi người vội vàng hoàn hồn. Nghĩ tới hai ngày này bọn họ đều chưa từng thấy khuôn mặt tươi cười của Cảnh thế tử, một bộ dạng ôn hòa nhàn nhạt , mặc dù nhìn dễ thân cận, nhưng lại rất xa cách. Cho là hắn không biết cười, thì ra cũng có một mặt như vậy .

“Nếu đều nghe rõ, cứ như vậy mà thi hành! Tận lực làm tốt một chút." Dung Cảnh đưa tay phủi phủi ống tay áo vốn không nhiễm hạt bụi nào, bước chân đi về phía Vân Thiển Nguyệt.

Mọi người vội vàng nhường đường cho hắn.

Dung Cảnh đi tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt , đưa tay kéo tay nàng, cất bước đi ra ngoài. Ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt quét qua mọi người một cái, mặt có chút hồng tùy ý Dung Cảnh dẫn ra ngoài.

Đi vào nội viện, Dung Cảnh nghiêng đầu cười nhìn Vân Thiển Nguyệt vẫn đỏ mặt , chế nhạo nói: “Vậy mà ta không biết mùa này còn có hoa đào nở rộ."

“Đó là ngươi kiến thức hẹp hòi!" Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, “Có thể có thu hải đường, tại sao không thể có Thu hoa đào?"

“Cũng đúng!" Dung Cảnh buồn cười cúi đầu, nụ cười từ trong lồng ngực phát ra, mặc dù không có lên tiếng, nhưng thật sự vui vẻ.

Vân Thiển Nguyệt ngước mắt nhìn trời, nhìn bầu trời tối như mực , hồi lâu phun ra một câu mơ hồ không rõ .

“Hả?" Dung Cảnh nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên nghiêng người ôm lấy Dung Cảnh, có chút trẻ con nói: “Dung Cảnh, ngươi thật đáng yêu."

Khóe miệng Dung Cảnh giật giật, nhìn nàng nhướng mày cười, “Nàng đang khen ta sao?"

“Ừ!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Ta xem đây là lời khen!" Dung Cảnh cũng không đẩy Vân Thiển Nguyệt ra, tiếp tục đi về trước , hai người giống như vắt thành một sợi dây thừng, mặc dù đi đường có chút khó khăn, nhưng lại vô cùng hài hòa.

“Cái gì gọi là xem như lời khen? Vốn chính là lời khen." Vân Thiển Nguyệt có chút bất mãn, dùng một cái tay khác đánh vào lồng ngực của hắn.

“Làm cái gì? Hiện tại muốn phi lễ ta sao?" Dung Cảnh đưa tay bắt được tay của Vân Thiển Nguyệt , cười nhắc nhở: “Còn chưa có ra khỏi phủ nha mà!"

“Tay ta lạnh, không ấm áp." Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, rốt cuộc vẫn rút tay về.

Dung Cảnh cười cười, không nói thêm gì nữa, cầm chặt tay Vân Thiển Nguyệt vừa rút ra, hai tay một lớn một nhỏ, năm ngón tay giao nhau.

Huyền Ca đốt đèn lồng đi ở phía trước, nghĩ tới vẫn là Thiển Nguyệt tiểu thư có biện pháp, tới phủ nha không cần nói cái gì, thế tử đã ngoan ngoãn trở về. Thật là đả kích hắn ngày ngày bên cạnh nhắc nhở người nên nghỉ ngơi .

“Chỉnh đốn sửa chữa ở huyện Hà Cốc mất bao nhiêu ngày mới có thể làm tốt?" Vân Thiển Nguyệt thấy ban đêm còn có người ngày đêm đẩy nhanh tốc độ làm việc, nhẹ giọng hỏi .

“Nhanh nhất cũng phải nửa tháng!" Dung Cảnh nói.

“Nói như vậy ngươi phải ở chỗ này nửa tháng rồi?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Hẳn là vậy ! Những chỗ khác chỉ cần thoát nước trấn an lưu dân thỏa đáng là được, nơi này phòng xá hầu như đều bị phá hủy. Xem như địa phương chịu thiệt nặng nhất , ta không xử lý tốt thì đoán chừng không thể rời đi." Dung Cảnh nói.

“Cũng tốt, nơi này non xanh nước biếc, hoàn cảnh vô cùng tốt, rời xa kinh thành ồn ào náo động, nơi này thanh tĩnh, ta và ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi nửa tháng." Vân Thiển Nguyệt thấy nghiêm trọng như thế, đúng là nhất thời Dung Cảnh không thể rời đi được , cười nói.

“Ừ!" Dung Cảnh cười gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, hai người trở lại Lạc Túc viện của Dung Cảnh .

Vào gian phòng, Vân Thiển Nguyệt thấy Dung Cảnh vào sau tấm bình phong tắm rửa , nàng liền lười biếng nằm trên giường , thỉnh thoảng nghe sau tấm bình phong truyền ra tiếng nước chảy, tim mơ hồ nhảy lên. Nhắm mắt lại, hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này.

Không lâu lắm, Dung Cảnh từ sau tấm bình phong đi ra ngoài, Vân Thiển Nguyệt mở mắt, gạt bỏ đi một thân cẩm bào trắng nguyệt nha, thấy hắn mặc một bộ nhuyễn bào rộng thùng thình, hai nút gần cổ không cài lại, ánh mắt nàng chớp chớp, đưa tay chỉ Dung Cảnh lên án, “Ngươi hấp dẫn ta!"

Bước chân Dung Cảnh dừng lại một chút, chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Hấp dẫn nàng?"

“Đúng, ngươi hấp dẫn ta!" Vân Thiển Nguyệt khẳng định nói. Bộ dạng mỹ nhân tắm này, không phải hấp dẫn thì là cái gì?

Dung Cảnh đi đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt, cúi đầu nhìn nàng nằm trên giường êm , thấy sắc mặt nàng hồng lên, một đôi con ngươi trong trẻo theo dõi chỗ hắn không cài hai nút, ánh mắt hắn lóe lóe, bỗng nhiên khom người bế nàng lên, đi về phía giường lớn.

Tim Vân Thiển Nguyệt bang bang nhảy lên.

Dung Cảnh đặt nàng ở trên giường, lấy thân che trên người nàng, cúi đầu nhìn nàng, Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn hắn, đưa mắt nhìn nhau chốc lát, Dung Cảnh bỗng nhiên lật thân nằm xuống bên cạnh nàng , cánh tay mở rộng, ôm nàng vào trong lòng, khẽ thở dài: “Hôm nay có thể ngủ ngon giấc rồi."

Vân Thiển Nguyệt nghiêng thân, thấy hắn nhắm hai mắt lại, thấp giọng hỏi, “Không phải ngươi còn có thể mệt mỏi hơn một chút sao?"

Dung Cảnh nghe vậy đưa tay vỗ nàng, " thật sự của ta còn có thể mệt mỏi hơn một chút, nhưng nàng không thể mệt mỏi hơn một chút!"

“Ừ. . . . . . Ta. . . . . . Thật ra thì cũng có thể mệt hơn một chút ." Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt thấp giọng nói.

“Nhưng ta không muốn nàng lại phát sốt, còn phải chiếu cố nàngmấy ngày, người đầy mùi thuốc." Dung Cảnh có chút ghét bỏ nói.

Mí mắt Vân Thiển Nguyệt mở ra, xoay sở người thành một tư thế thoải mái, nằm trong ngực Dung Cảnh , ngửi được hơi thở thanh nhã trên người hắn, nói lầm bầm: “Đưa tới cửa cũng không muốn, xem ngươi lúc nào muốn. Nhưng mà cũng không nên nhịn hỏng mất a . . . . . ."

Sắc mặt Dung Cảnh biến hóa trong một cái chớp mắt, đen một chút, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Sẽ không! Làm sao cũng phải đem nàng nuôi mập một chút, như vậy thật sự không muốn ăn."

“Ngươi cái người xấu này!" Vân Thiển Nguyệt không khỏi học La Ngọc mắng Dung Cảnh , nàng cảm thấy những lời này thật quá đúng! Dung Cảnh chính là người xấu. Nàng thoạt nhìn rất làm cho hắn không muốn ăn sao? Không khỏi có chút tức giận.

Dung Cảnh thành công hòa nhau một ván, cười vỗ nàng, giọng nói mềm nhẹ: “Ngoan, ngủ đi! Quá mệt mỏi rồi!"

“Ừ!" Vân Thiển Nguyệt nghe giọng nói ôn nhu như vậy tức giận tan thành mây khói, biết điều gật đầu, nhắm mắt lại.

Hai người không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt thật sự quá mệt mỏi, rất nhanh tiếng hít thở đều đều liền truyền ra, an tâm dựa vào ngực Dung Cảnh mà ngủ.

Dung Cảnh ngược lại mở mắt nghiêng đầu nhìn người trong ngực, không hề chớp mắt, trong mắt có thương, có yêu, có dịu dàng, có ấm áp, còn có một loại cảm xúc nói không rõ hiện ra, sau một hồi, hắn nắm cả thật chặt thắt lưng của nàng , cúi đầu nói: “Là hắn sao?"

Giọng nói của hắn quá thấp, dường như phun ra khỏi cánh môi liền biến mất vô hình.

Vân Thiển Nguyệt không nhúc nhích, ngủ mê man.

Dung Cảnh chậm rãi buông lỏng tay, nhắm hai mắt lại, cánh môi dường như có như không toát ra một tia chua xót. Tia chua xót vừa tràn ra khỏi cánh môi, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên dựa vào trong ngực của hắn chà chà, cánh tay quàng lên hông của hắn, dùng tư thế vô hạn lệ thuộc này, trong miệng lầm bầm một câu, Dung Cảnh ngẩn ra, cúi đầu lắng nghe, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng, nhưng câu này trong lúc yên tĩnh làm cho hắn nghe được rõ ràng, nàng nói: “Dung Cảnh, ta nhớ ngươi." , chua xót trên khóe miệng hắn rút đi, lộ ra nụ cười ôn nhu. Vỗ vỗ thân thể của nàng, ôn nhu nói: “Ta cũng nhớ nàng."

Dường như Vân Thiển Nguyệt nghe đến câu này , khóe miệng cũng lộ ra nụ cười, hô hấp càng phát ra say sưa.

Dung Cảnh cũng nhắm mắt lại, lần này rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai, Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại, mở mắt ra, bên cạnh đã không còn ai, nàng đưa tay sờ sờ, bên cạnh cái chăn đã lạnh như băng. Nàng nằm bất động trên giường , xuyên thấu qua màn che mành sổ sách nhìn về phía ngoài cửa sổ, khó có được là một ngày trời nắng rực rỡ. Đây là ngày nắng đầu tiên nàng nhìn thấy hơn mười ngày tới nay , mấy ngày trước đây mặc dù mưa đã tạnh nhưng sắc trời vẫn hỗn loạn . Nàng nhìn ngoài cửa sổ xuất thần hồi lâu, mới lười biếng ngồi dậy xuống giường.

Mở cửa phòng, ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng, dung nhan ấm áp , nàng lấy tay che ánh nắng, híp mắt nhìn về phía bầu trời.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài tỉnh?" Huyền Ca vẫn canh giữ ở trong viện, thấy Vân Thiển Nguyệt mở cửa phòng, vội vàng đi tới.

“Thế tử nhà ngươi đâu?" Vân Thiển Nguyệt nhìn Huyền Ca hỏi.

“Thế tử sáng sớm phải đi lên đê rồi!" Huyền Ca nói: “Phân phó thuộc hạ chờ ngài tỉnh lại nói cho ngài một tiếng, để ngài hôm nay ở trong phòng nghỉ ngơi, nếu không quá mệt mỏi, không muốn nghỉ ngơi , có thể đi lên đê tìm hắn."

“Đê cách nơi này bao xa?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Có chút xa, ước chừng hơn mười dặm !" Huyền Ca nói.

Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ , duỗi thân, vẫn còn có chút lười biếng , nhưng nàng cũng không muốn một mình một người đợi trong phòng. Nói với Huyền Ca : “Dùng cơm xong ngươi dẫn ta đi lên đê!"

“Dạ!" Huyền Ca thống khoái gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt trở về phòng, Lăng Liên và Y Tuyết đi đến, sau khi nàng rửa mặt , đã không còn sớm nên dùng qua một bữa cơm đơn giản, ra khỏi cửa phòng, mới vừa đi tới cửa viện, thì đụng phải thiếu niên La Ngọc đang đi tới, thiếu niên vừa đi vừa hắt xì, trong tay nắm khăn, mũi bị hắn lau có chút đỏ. Nàng nhíu mày, không đợi hắn mở miệng hỏi trước: “Bị bệnh sao?"

Thiếu niên hừ một tiếng, cả giận nói: “Còn không phải là tại cái tên xấu xa Dung Cảnh kia sao! Ta nhiễm hàn khí!"

“Ai kêu ngươi chọc giận hắn! Ta đã sớm nói cho ngươi biết rồi, ngươi lại không nghe." Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn.

“Đó là bởi vì Tử Thư ca ca không có ở đó, nếu Tử Thư ca ca ở đó, nhất định hắn sẽ không khi dễ được ta." Thiếu niên trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Nếu ta là ngươi sẽ học thông minh hơn một chút, không chọc giận hắn. Mặc dù có Tử Thư ca ca của ngươi ở đó, hắn hạ thủ cũng không nương tay." Trong khi nói chuyện Vân Thiển Nguyệt , tháo cương ngựa cột trên cây ra, phi thân lên ngựa.

Thiếu niên lập tức tiến lên bắt được cương ngựa của Vân Thiển Nguyệt , hỏi: “Ngươi muốn đi đâu? Trở lại kinh thành?"

“Không phải, đi lên đê." Vân Thiển Nguyệt nói.

“Đi đến đó cái gì?" Thiếu niên cau mày, cũng không đợi Vân Thiển Nguyệt nói chuyện, ánh mắt sáng lên nói với nàng : “Hôm qua ngươi thấy Tử Thư ca ca chưa? Ngươi thấy Tử Thư ca ca có tốt giống như lời ta nói không?" Dứt lời, hắn thấy Vân Thiển Nguyệt không nói, lập tức nói: “Ta biết ngươi không nhìn thấy mà, cái tên Dung Cảnh xấu xa kia, Tử Thư ca ca tuấn mỹ như vậy, hắn tất nhiên sẽ không để cho ngươi nhìn thấy ."

Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt cười, không nói lời nào.

“Đi, ta dẫn ngươi đi gặp Tử Thư ca ca!" Thiếu niên đưa tay kéo Vân Thiển Nguyệt, muốn kéo nàng xuống ngựa.

“Ta gặp hắn làm cái gì?" Vân Thiển Nguyệt tránh né tay của thiếu niên, ngồi ở trên ngựa bất động.

“Làm gì?" Thiếu niên cau mày, “Ngươi không muốn gặp Tử Thư ca ca?"

“Không muốn!" Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói.

“Chẳng lẽ ngươi sợ sau khi ngươi gặp Tử Thư ca ca , bởi vì hắn quá tốt, ngươi sẽ thích hắn?" Thiếu niên hoài nghi nhìn Vân Thiển Nguyệt, nói thẳng : “Đúng là nữ tử nào nhìn thấy Tử Thư ca ca cũng sẽ thích hắn ."

Vân Thiển Nguyệt có chút buồn cười nhìn thiếu niên, vẫn trầm mặc không nói.

“Không phải ngươi muốn ta trợ giúp ngươi giải trừ hôn ước của Đông Hải quốc và Vinh vương phủ sao? Chuyện này là ta đáp ứng ngươi không sai, nhưng vẫn cần Tử Thư ca ca hỗ trợ. Ta không có quyền lợi lớn như vậy, Tử Thư ca ca là thái tử, ở Đông Hải quốc hắn có thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần hắn hạ một đạo thái tử ý chỉ, cũng giống như Hoàng Mệnh thánh chỉ, chuyện này cũng chỉ là một câu nói của hắn . Ngươi không đi gặp, thì sao ta giúp ngươi giải trừ hôn ước được?" Thiếu niên ngẩng mặt lên nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Chuyện này cũng không vội ở nhất thời nửa khắc được." Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Sau này rồi nói sau!"

Thiếu niên cau mày, “Ta không phải là người nói không giữ lời, nếu đã đáp ứng ngươi, dĩ nhiên phải làm nhanh một chút. Tránh cho ngươi nói ta là tiểu nhân."

“Ngươi yên tâm! Ta sẽ không nói như vậy!" Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nói sang chuyện khác hỏi, “Ngươi tới đây chính là vì chuyện này?"

“Nói nhảm! Nếu không ngươi cho rằng ta bị bệnh còn chạy đến đây chơi ?" Thiếu niên trợn mắt với Vân Thiển Nguyệt một cái.

“Được, ta biết rồi, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi! Dù sao các ngươi cũng phải vào kinh, thời gian còn nhiều, rất nhiều." Vân Thiển Nguyệt hất tay thiếu niên ra, vừa dứt lời, hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã vội chạy ra ngoài.

Ba người Huyền Ca, Lăng Liên, Y Tuyết lập tức phi thân lên ngựa, đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt , cũng ra khỏi cửa sân.

“Này, Vân Thiển Nguyệt!" Thiếu niên không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt hất tay hắn ra, nói đi thì đi, đứng ở cửa hô to.

Vân Thiển Nguyệt phảng phất như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại, ra roi thúc ngựa, một lát đã ra đường phố.

Thiếu niên có chút tức giận dậm chân, con ngươi nhìn chằm chằm phương hướng Vân Thiển Nguyệt ly khai, trợn tròn mắt .

Đi ra khỏi một con phố, Vân Thiển Nguyệt hơi ghìm chặt ngựa cương, đợi Huyền Ca phía sau theo kịp nói: “Ngươi dẫn đường đi!"

Huyền Ca gật đầu, đi trước dẫn đường, hắn cũng không có đánh ngựa đi nhanh, mà xoay người lại tò mò hỏi Vân Thiển Nguyệt , “Thiển Nguyệt tiểu thư, La Ngọc thật đáp ứng trợ giúp ngài giải trừ hôn ước của Đông Hải quốc và Vinh vương phủ sao ?"

“Ừ!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Vậy thì tốt quá! Nếu có thể giải trừ hôn ước của thế tử , ngài và thế tử lại gần thêm một bước." Huyền Ca nghe vậy cao hứng nói: “Mặc dù Đông Hải quốc có hoàng đế, nhưng nghe nói thật ra thì những năm này thái tử nắm giữ toàn bộ thực quyền trong tay, mặc dù hoàng đế chưa thoái vị, nhưng cũng sớm là thái thượng hoàng rồi, nếu Ngọc thái tử mở miệng, thì giải trừ hôn ước là chuyện xác định rồi."

Vân Thiển Nguyệt nhìn Huyền Ca, không nói chuyện.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, ta biết nơi ở của Ngọc thái tử ở nơi nào, nếu không thuộc hạ mang theo ngài đi đi!" Huyền Ca quay đầu lại đánh ngựa đi hai bước, bỗng nhiên lại nói, “La Ngọc nói đúng, hôm nay nếu hắn đáp ứng, vạn nhất lúc này ngài không đi, hắn thay đổi sẽ không tốt. Với tính tình của hắn muốn thay đổi cũng không phải là không có khả năng."

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, dường như suy nghĩ, nói với Huyền Ca : “Trước cứ đi tìm thế tử nhà ngươi đã!"

Huyền Ca nghĩ lại chuyện này cũng liên quan đến thế tử, vẫn là để thế tử phải ra mặt thì tốt hơn , gật đầu, lập tức dẫn đường.

Ra khỏi cửa thành, ước chừng mười dặm, đi vào đê, xa xa liền nhìn thấy rất nhiều người sửa chữa đê đập. Trong đó có một bóng dáng màu trắng ở trong đám người cực kỳ bắt mắt. Huyền Ca muốn đánh ngựa đi qua, Vân Thiển Nguyệt lên tiếng ngăn cản hắn, “Thế tử nhà ngươi đang bận rộn,chúng ta đợi hắn sắp xếp xong hãy đi qua, trước đừng đến quấy rầy hắn."

Huyền Ca nhìn quan viên vây quanh ở thế tử , ghìm chặt cương ngựa, gật đầu.

Tuy Lăng Liên và Y Tuyết vội vàng ra ngoài, nhưng thấy khí trời hôm nay cực nóng, vẫn không quên cầm một cây dù, Lăng Liên đi sát vào Vân Thiển Nguyệt, đem dù mở ra đưa cho nàng.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhận lấy, một tay ghìm cương ngựa, một tay cầm dù, nhìn bóng người bận rộn bên cạnh đê đập , mặc dù người nhiều, nhưng ngay ngắn tự động, không thấy hỗn loạn.

Dung Cảnh vốn đang quay lưng, lúc này quay lại nhìn về phía bên này, đối diện với tầm mắt Vân Thiển Nguyệt , quan viên bên cạnh hắn cũng xoay người nhìn bên này . Giây lát sau, Dung Cảnh quay người lại, tiếp tục nói gì đó cùng quan viên .

Vân Thiển Nguyệt cứ như vậy nhìn hắn, bất kể là một người, mười người, hay là trăm người, ngàn người, thậm chí vạn người, nàng xác định, ở trong đám người đó, nàng có thể nhìn ra Dung Cảnh, không liên quan đến cẩm bào trắng nguyệt nha trên người hắn .

Ước chừng qua thời gian một nén nhang , Dung Cảnh đi về phía bên này .

Vân Thiển Nguyệt tung mình xuống ngựa, cũng không đi nghênh đón, mà là chờ Dung Cảnh đến gần.

Dung Cảnh đi tới phụ cận, nhìn Vân Thiển Nguyệt, cười một tiếng với nàng , “Khí sắc không tệ!"

“Tại sao buổi sáng ngươi không gọi ta, nếu ngươi gọi ta, ta đã đi cùng ngươi rồi!" Vân Thiển Nguyệt đi trước một bước, che dù lên trên đầu Dung Cảnh . Che kín hai người.

“Gọi nàng không nhất định nàng sẽ tỉnh." Dung Cảnh đưa tay vuốt lọn tóc bị gió thổi loạn của Vân Thiển Nguyệt ra sau tai, đưa tay kéo tay nàng, khẽ dùng lực, trong khoảnh khắc hai người ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, một tay hắn ôm Vân Thiển Nguyệt, một tay bắt được cương ngựa.

“Đi sao?" Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.

“Đi!" Dung cảnh gật đầu.

“Ngươi xong việc ở chỗ này chưa?" Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua đê đập, chỉ thấy tất cả mọi người dừng việc trong tay lại nhìn về phía bên này, nàng kinh ngạc hỏi.

“Nàng ở nơi này bọn họ sẽ làm không tốt!" Dung Cảnh vừa nói chuyện vừa đánh ngựa quay trở về.

“Thì ra là ta ảnh hưởng đến ngươi!" Vân Thiển Nguyệt cười cười, bắt được tay Dung Cảnh nói, “Ta đây trở về nghỉ ngơi, không ở nơi này quấy rầy ngươi. Tránh cho đến lúc đó có người dâng tấu , nói ngươi không lo trị thủy. Bị ta làm cho loạn."

“Chỉ cần nàng đã đến rồi, cho dù ở nơi nào, chính là làm loạn ta." Dung Cảnh cười một tiếng, “Đi thôi!"

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, thu dù lại, dựa vào trong ngực Dung Cảnh .

Dung Cảnh cũng không có ra roi thúc ngựa, ngựa của hắn đi cũng không nhanh. Tuấn mã mang theo gió nhẹ nhàng , phất vào tay áo hai người, tóc đen dây dưa cùng một chỗ, triền miên quấn lấy nhau.

Một đường không nói chuyện , trở lại cửa thành.

Vân Thiển Nguyệt nhìn cửa thành trước mắt , bỗng nhiên quay đầu lại, nghiêm túc nói với Dung Cảnh : “Dung Cảnh, ta muốn đi gặp hắn!"

Tay Dung Cảnh nắm chặt cương ngựa , ghìm chặt cương ngựa , cúi đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

“Ngươi biết là ta đang nói người nào." Vân Thiển Nguyệt nhìn ánh mắt Dung Cảnh , một đôi con ngươi trong suốt hiếm thấy , không có mây mù, không có tình cảm khác , nàng nghiêm túc nói: “Chỉ là gặp mà thôi, ta không muốn trốn tránh nữa ."

Dung Cảnh trầm mặc không nói, trong mắt nhìn không ra tâm tình gì.

“Ngươi sớm cùng ta trở về thành như vậy , có phải cũng muốn dẫn ta đi gặp hắn hay không ? Nếu ta không có đoán sai, hẳn là ngươi đã sớm nghĩ kỹ ! Nhưng ta nghĩ vẫn để ta nói ra trước , ta muốn cho ngươi biết rõ, không phải bởi vì ngươi rộng lượng, mà là từ chính chủ tâm của ta , ta có thể đủ can đảm đi đối mặt. Ta và ngươi cũng biết, đây là một cái chặn ngang trong lòng ta và ngươi, không vượt qua cái này ta và ngươi thủy chung vẫn như nghẹn ở cổ họng. Ta biết rõ trong lòng ta yêu ngươi, chính là bởi vì yêu ngươi, ta mới chấp nhận đánh vỡ nó." Vân Thiển Nguyệt nghiêm túc nói: “Ta muốn sau này yêu ngươi, nhận thức rõ ràng ta thật yêu ngươi, trong lòng chỉ có một mình ngươi, không muốn nhớ người khác."

Dung Cảnh vẫn nhìn Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt không rời khỏi con ngươi của Dung Cảnh , lẳng lặng chờ đợi , chờ đã lâu, chỉ thấy Dung Cảnh vẫn nhìn nàng không nói lời nào, nàng khẽ mím môi , nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi không muốn, nếu ta đã đoán sai, như vậy chỉ cần ngươi nói ngươi không muốn để cho ta nhìn thấy hắn, ta liền không đi , sau này cũng coi hắn là người xa lạ."

Dung Cảnh bỗng nhiên nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, hắn ở trong lòng nàng có phân lượng nặng như vậy sao? Nàng chưa nhìn mặt hắn, chỉ nghe được giọng nói mà đã xác định được là hắn?"

Thân thể của Vân Thiển Nguyệt run lên, nghiêm túc nói: “Có một loại tình cảm, áp đảo tất cả cảm tình khác. Giữa chúng ta có một loại ăn ý, kiếp trước kiếp này, bất kể bao nhiêu lần luân hồi trọng sinh, cũng không diệt được, cho dù là một hơi thở."

Thân thể Dung Cảnh cứng lại.

“Ta chính là một người như vậy, ở thế giới đó mới ra đời đã biết hắn, dây dưa bằng loại tình cảm này, sau khi tới thế giới này, lúc mới sinh ra liền mang theo loại tình cảm này, loại tình cảm này có thể nói đã cắm rễ vào linh hồn của ta. Là một phần trong tính mạng của ta , có thể tất cả mọi người khắp thiên hạ không thể hiểu, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy ta là một quái vật. Nhưng làm sao bây giờ? Đây chính là ta! Nếu không có hắn, cũng không thể có Vân Thiển Nguyệt hiện tại ." Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng nói.

“Vân Thiển Nguyệt, nàng có biết, yêu nàng rất mệt mỏi không?" Dung Cảnh bỗng nhiên thấp giọng nói.

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt biến đổi, mạnh mẽ đưa tay bắt được tay Dung Cảnh , nhìn ánh mắt của hắn khép hờ , âm thanh có chút rung động, “Ngươi cảm thấy mệt mỏi? Muốn buông tha ta sao?"

Dung Cảnh bỗng nhiên mở mắt, trầm mặc không nói.

“Hôm đó ngươi đã nói thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, sẽ không buông tha ta." Vân Thiển Nguyệt cắn môi nhìn hắn, bỗng nhiên nảy sinh ác độc túm lấy cương ngựa, quay đầu ngựa lại, trở về đê đập, có chút tức giận nói: “Không gặp nữa! Yêu ai, cũng không trọng yếu như ngươi, ta đi theo ngươi tu sửa đê điều, càng muốn làm ngươi loạn , khiến ngươi rối loạn, ngươi không đồng ý cũng không được."
Tác giả : Tây Tử Tình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại