Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 3 - Chương 35: Chính thức tuyên chiến
Núi Mai Lĩnh ở vị trí tương đối đặc thù, hai mặt dãy núi trùng điệp, núi non ước chừng hơn trăm dặm. Ở giữa có một con sông, con sông này giao nhau với Đông Hải. Mà huyện Hà Cốc nằm ở giữa hai ngọn núi, dọc theo núi non mà xây lên. Cho nên, huyện Hà Cốc không phải là thông suốt với bốn phương, mà là khai thông hướng đông cùng hướng tây, chỉ có hai con đường, cho nên, huyện Hà Cốc cũng là đường mà từ Đông Hải phải đi qua.
Cổ nhân chọn địa phương phần lớn dựa vào sông mà xây, như vậy dễ dàng cho việc dùng nước, hơn nữa hai mặt đều là dãy núi, cũng có thể chống đỡ rét lạnh,bão cát . Nhưng có lợi mà cũng có hại. Chính bởi vì huyện Hà Cốc có địa thế như vậy, cho nên mới tạo thành tình trạng lũ lụt nghiêm trọng như hiện nay.
Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa, nhìn tấm bia đá đứng sừng sững trước mắt, chỉ thấy trên tấm bia đá viết ba chữ lớn huyện Hà Cốc. Ánh mắt của nàng dừng trên tấm bia đá trong chốc lát, rồi nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước có duy nhất một con đường, đường bị đá từ hai bên núi lăn xuống ngăn trở, có đá có bùn cát, điển hình của núi lỡ.
“Tiểu thư, phía trước không có đường rồi! Làm sao bây giờ?" Lăng Liên nhìn về phía trước, quan đạo đi vào huyện Hà Cốc vốn quanh co khúc khuỷu, lúc này lại càng không có đường.
“Vậy trèo núi có được hay không? Chúng ta đi đường núi vậy?" Y Tuyết cũng nhìn về phía trước, ánh mắt rơi vào ngọn núi hai bên. Những năm này mặc dù Thiên thánh cả năm gặp hạn hán, nhưng huyện Hà Cốc là ngoại lệ, bởi vì có một con sông giao với Đông Hải, cho nên nguồn nước nơi này đầy đủ, đá trên núi tương đối xốp.
“Chắc là đường núi cũng không dễ đi! Hơn nữa nơi này địa hình rất phức tạp, khe núi khe rãnh rất nhiều, đi không tốt rất dễ lạc, đi vào thì sẽ không ra được ." Lăng Liên tiếp lời.
“Nếu Cảnh thế tử đi huyện Hà Cốc thì đi như thế nào? Chẳng lẽ Cảnh thế tử còn chưa tới đây? Chúng ta đến trước một bước sao ?" Y Tuyết đánh giá mặt đường bốn phía, không thấy được dấu vết bánh xe.
“Đúng! Chúng ta cùng nhau đi tới, dường như không thấy được vết bánh xe!" Lăng Liên cũng nói.
Vân Thiển Nguyệt không nói chuyện, mà là nhìn về phía trước, không biết nghĩ cái gì.
Lăng Liên và Y Tuyết thấy Vân Thiển Nguyệt không nói, tất cả cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng mọi người đều nghĩ đối sách có thể thực hiện được.
“Dung Cảnh cưỡi ngựa đến! Mặc dù dọc theo con đường này không có vết bánh xe, nhưng lại có dấu vết của ngựa, chỉ có điều hắn đi sớm hơn chúng ta một ngày một đêm, lúc này dấu vết bị phai mờ không còn. Ta nghĩ chắc là hắn đã đi vào huyện Hà Cốc rồi." Vân Thiển Nguyệt trầm mặc chốc lát, mở miệng nói.
“ Cảnh thế tử đi vào như thế nào?" Lăng Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Bè gỗ!" Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt rơi vào sông Hà Cốc cách đó không xa, phun ra hai chữ.
“Tiểu thư nói đúng!" Ánh mắt Lăng Liên và Y Tuyết sáng lên.
Bởi vì mưa to liên tiếp mấy ngày, hơn nữa có núi lở, cho nên nước ở Hà Cốc từ một con sông nho nhỏ hôm nay ngang bằng cùng hai bên khe núi. Đường đi không thông, không cách nào lên núi, không cách nào cưỡi ngựa đánh xe, như vậy chỉ có đi thuyền, không có thuyền, chỉ có bè gỗ .
Vân Thiển Nguyệt đưa tay lay thiếu niên vẫn ngủ: “Tỉnh!"
Thiếu niên kêu một tiếng, mở mắt, khi thấy ba chữ huyện Hà Cốc trên tấm bia đá nhất thời mừng rỡ: “Đến rồi sao?"
“Còn chưa tới! Xuống chặt cây làm bè gỗ! Hi vọng chúng ta có thể đến sớm một chút." Vân Thiển Nguyệt thấy hắn tỉnh lại, tung mình xuống ngựa.
“Làm bè gỗ?" Trong lúc nhất thời đầu thiếu niên lệch sang một bên.
Lăng Liên tốt bụng giải thích cho thiếu niên: “Đường đi không thông, không cách nào đi qua, chúng ta chỉ có thể đi qua con sông này, chỉ có thể làm bè gỗ. Nơi này mới đến biên giới huyện Hà Cốc, khoảng cách đến huyện Hà Cốc còn có hơn mười dặm nữa!"
Thiếu niên"A" một tiếng, hiển nhiên không có ý định hỗ trợ, lười biếng nằm trên lưng ngựa: “Vậy các ngươi nhanh lên một chút!"
Vân Thiển Nguyệt cũng không định để cho hắn hỗ trợ, không nói lời nào, đi bộ đến rừng cây cách đó không xa . Lăng Liên và Y Tuyết nhìn thiếu niên, đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.
“Ta còn chưa từng thấy bè gỗ, được rồi, đi theo các ngươi xem một chút!" Thiếu niên tỉnh tảo, tung mình xuống ngựa, đi theo phía sau ba người .
Đi tới rừng cây, Vân Thiển Nguyệt chọn mấy cây lớn không sai biệt lắm, cho ba người lui về phía sau một chút, vận công nhẹ nhàng chém xuống, vô số cây nhẹ nhàng ngã xuống trước mặt nàng, nàng phân phó ba người, “Các ngươi gỡ vỏ cây ra ."
“Gỡ vỏ cây ra làm cái gì?" Thiếu niên tò mò hỏi.
“Làm dây thừng!" Vân Thiển Nguyệt nói.
Thiếu niên gật đầu, Lăng Liên và Y Tuyết đáp một tiếng đã bắt đầu động thủ lột vỏ cây ra, thiếu niên thấy vậy rất mới mẻ, cũng lập tức lột theo. Hôm nay mặc dù đã là cuối hè, nhưng cây cối vẫn tươi tốt, mà nơi này thủy thổ đầy đủ, cây cối lớn lên vô cùng tốt, vỏ cây cũng tương đối dễ lột ra.
Sau khi Lăng Liên và Y Tuyết lột vỏ cây xong cũng không đợi Vân Thiển Nguyệt phân phó, liền bắt đầu dùng vỏ cây bện thành dây thừng.
“Dung Cảnh cũng đi qua như vậy sao? Nhưng sao nơi này không có dấu vết vỏ cây bị lột ra ?" Thiếu niên hỏi Vân Thiển Nguyệt .
“Tất nhiên hắn đã sớm sai người dò xét đường đi, chuẩn bị tốt dây thừng, người kia, chưa bao giờ đánh cuộc chiến nào mà chưa chuẩn bị." Vân Thiển Nguyệt cười cười. Nhớ tới Dung Cảnh, khuôn mặt thanh đạm hiện ra một tia ấm áp.
“Đầu óc ngươi quả nhiên là không dùng được,tại sao lại không chuẩn bị dây thừng? So với hắn kém xa! Lâm trận mới mài gươm." Thiếu niên hừ nói.
“Mọi việc đều đã dự tính trong lòng, kết quả cũng sẽ không ngoài sở liệu, làm như vậy mặc dù có chuyện gì cũng chuẩn bị vạn toàn, nhưng ít đi một phần vui thú, ta thích tùy ý một chút, xe đến núi ắt có đường. Huống chi hai người chúng ta đã có một Dung Cảnh rồi, lại thêm ta làm chuyện gì cũng đều phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện như hắn thì chẳng phải là không thú vị sao?" Vân Thiển Nguyệt lơ đễnh nói, nàng cũng có thể chuẩn bị vạn toàn, nhưng không muốn như vậy mà thôi.
Thiếu niên ngẩn ra, bỗng nhiên đình chỉ động tác, dùng ánh mắt quái dị nhìn Vân Thiển Nguyệt .
“Trên mặt ta có hoa?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Thiếu niên bĩu môi, cùng Lăng Liên và Y Tuyết thắt dây thừng, thắt được hai cái bỗng nhiên nói: “Tử Thư ca ca cũng từng đã nói như vậy."
Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình. Tử Thư ca ca? Thái tử Đông Hải quốc? Nàng nhìn thiếu niên.
“Ừ, mặc dù không phải nói y nguyên như vậy, nhưng không khác ý tứ của ngươi cho lắm." Thiếu niên gật đầu, thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn, trừng mắt với nàng: “Nhưng mà Tử Thư ca ca thông minh hơn ngươi nhiều!"
Vân Thiển Nguyệt thu hồi thần sắc giật mình, cười cười, không nói thêm gì nữa.
“Này, Vân Thiển Nguyệt, ta vẫn muốn hỏi ngươi, Dung Cảnh tốt chỗ nào?" Thiếu niên bỗng nhiên lại hỏi.
Vân Thiển Nguyệt chém đứt cây cối thành những đoạn lớn nhỏ không đều , dùng dây thừng Lăng Liên và Y Tuyết bện xong cột lên, một bên thờ ơ nói: “Yêu một người chính là yêu, thật ra chỉ là một loại cảm giác mà thôi, không phân tốt xấu, năm tuổi ta đã biết Dung Cảnh. Về sau vẫn dây dưa quấn quít nhiều năm như vậy, một khi trong lòng bị ràng buộc, cũng sẽ không tự chủ được."
Thiếu niên cau mày, hiển nhiên bất mãn với đáp án này của Vân Thiển Nguyệt, kiên nhẫn hỏi: “Làm sao lại không phân tốt xấu? Nhất định ngươi cảm thấy hắn tốt nhất chỗ nào, cho nên mới bị ràng buộc? Nếu không vì sao ngươi lại coi trọng Dung Cảnh mà không phải người khác? Vì sao không phải là Dạ Khinh Nhiễm, Dung phong, Dạ Thiên dục, Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dật? Mà là Dung Cảnh? Dung Cảnh cũng không phải là người bình thường."
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười: “Người phải dựa vào duyên phận. Tại sao không phải là người khác mà là hắn, quyết định bởi duyên phận. Cho dù hắn không phải người bình thường . Cho dù người trong thiên hạ nói hắn tốt, những thứ kia chỉ là áo ngoài của hắn mà thôi. Thời điểm ta biết hắn, hắn cũng không nhiều áo ngoài như vậy, cái gì cẩm y tuyết hoa, đám mây trên cao, anh tài ngút trời, tất cả đều không có, hắn chính là một tiểu thí hài có lòng dạ hiểm độc mà thôi. Nếu nói vừa ý hắn, chính là hắn có một đống lớn tật xấu mà còn lòng dạ hiểm độc!"
Thiếu niên liếc trắng mắt: “Nhiều tật xấu lại còn lòng dạ hiểm độc mà ngươi còn thích?"
“Vì sao không thể thích lòng dạ hiểm độc?" Vân Thiển Nguyệt cười nhìn thiếu niên.
“Thiếu niên hừ một tiếng, nhưng ta không nhìn ra hắn tốt chỗ nào? So sánh với Tử Thư ca ca thì còn kém xa!" Thiếu niên bẹt miệng: “Tử Thư ca ca mới là nam tử tốt nhất thiên hạ ."
“Thật tốt như vậy sao?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Thật tốt như vậy! Hình dung không ra tốt như thế nào!" Thiếu niên đắc ý nói. Mặt mày bởi vì đắc ý, thần sắc cũng bay bổng lên, lại nói: “Hắn tuyệt đối là người tốt nhất khắp thiên hạ, không ai bằng. Cũng không có nhỏ mọn lòng dạ hiểm độc như Dung Cảnh, tất cả đều không có, dường như không có tật xấu nào, nhiều năm như vậy, ta tìm khắp nơi cũng không ra chút tật xấu nào của hắn."
“Đây chẳng phải là người hoàn mỹ sao ? Người có cái hoàn mỹ đấy sao?" Vân Thiển Nguyệt cười nói.
“Chính là rất hoàn mỹ!" Giọng nói của thiếu niên có chút kiêu ngạo, khoát tay, khinh thường nói với Vân Thiển Nguyệt : “Nói với nữ nhân như ngươi, ngươi cũng không hiểu Tử Thư ca ca tốt như thế nào. Chờ chúng ta đến huyện Hà Cốc thấy hắn ngươi sẽ biết."
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, tiếp tục công việc trong tay.
Sau nửa canh giờ, một cái bè gỗ đã làm xong. Vân Thiển Nguyệt sợ buộc không chặt chẽ, lại cởi cương ngựa của ba con ngựa xuống, buộc chặt cố định bè gỗ thêm một vòng, mới nhẹ nhàng khoát tay, ném bè gỗ vào trong nước. Bốn người nhảy lên bè gỗ.
“Vân Thiển Nguyệt, ngươi còn rất có khả năng đấy, bốn người chúng ta ngồi trên bè gỗ này rất vững chắc." Thiếu niên ở trên bè gỗ nhảy hai cái, tán dương Vân Thiển Nguyệt .
“Tốt nhất ngươi đàng hoàng một chút, nếu nhảy làm dây thừng bị đứt thì bốn người chúng ta phải bơi qua đấy." Vân Thiển Nguyệt lườm thiếu niên một cái, nhắc nhở. Trên người thiếu niên có thanh xuân cùng tinh thần phấn chấn mà đại đa số người trên thế giới này không có, mặc dù thỉnh thoảng có hành động khiến người khác không vui nhưng cũng không làm người ta quá chán ghét. Ít nhất nàng không có.
“Ta không biết bơi!" Thiếu niên nghe vậy lập tức đàng hoàng lại.
“Ngươi lớn lên ở Đông Hải mà không biết bơi sao?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Ai nói người lớn lên ở Đông Hải thì phải biết bơi?" Thiếu niên liếc trắng mắt với Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên lại nói: “Làm sao ngươi biết ta lớn lên ở Đông Hải?"
Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nhìn thiếu niên, không đáp lời.
Dường như thiếu niên cũng biết mình hỏi một câu nhảm nhí, người trước mặt là Vân Thiển Nguyệt, nàng không giống với lời đồn đãi, biết cũng không có gì là kỳ quái, huống chi dưới tình thế cấp bách không xảy ra hắn ở kinh thành không tới được huyện Hà Cốc đã đáp ứng trợ giúp nàng giải trừ hôn ước Đông Hải quốc cùng Vân Vương Phủ. Hắn ngẩng mặt lên, hỏi: “Vậy ngươi biết ta là ai không?"
“Ngươi có thể nói cho ta biết!" Vân Thiển Nguyệt nói.
“Không nói cho ngươi biết!" Thiếu niên hừ một tiếng, thấy Vân Thiển Nguyệt không nói, hắn lại nói: “Mặc dù ta đáp ứng trợ giúp ngươi giải trừ hôn ước Đông Hải quốc cùng Vinh vương phủ, nhưng đã nói muốn cưới ngươi. Ngươi nhớ cho kĩ, ta không phải nói giỡn đau."
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía trước, thản nhiên nói: “Ta cũng có hôn ước!"
Thiếu niên nháy mắt mấy cái, “Ngươi nói ngươi thân là đích nữ duy nhất của Vân Vương Phủ nên có hôn ước cùng hoàng thất Thiên Thánh ? Tương lai vào cung làm hoàng hậu của Thiên Thánh?"
“Không phải!" Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Là hôn ước cùng Thất hoàng tử !"
" Còn không phải giống nhau sao? Tương lai hắn là Hoàng đế Thiên thánh, ngươi cùng hắn có hôn ước, chẳng phải chính là hoàng hậu?" Thiếu niên nói.
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, không biết là bởi vì thân ở trong nước, bị nước mát lây nhiễm, hay vốn hơi thở có một tia mát mẻ, cho nên quanh thân nàng không có chút ấm áp nào, chỉ có lạnh lẽo.
“Có hôn ước thì sợ cái gì? Không phải ngươi và Dung Cảnh mỗi ngày đều ở chung một chỗ không coi ai ra gì, nhu tình mật ý sao? Ta muốn thú ngươi, cũng không sợ ngươi có hôn ước." Thiếu niên nói.
“Lời này sau này tốt nhất không nên nói trước mặt Dung Cảnh. Nên vì cái mạng nhỏ của ngươi mà suy nghĩ." Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại lườm thiếu niên một cái.
“Bổn công tử không sợ hắn!" Thiếu niên xem thường. Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía trước.
Nước ở sông Hà Cốc trong veo, dao động lăn tăn. Bởi vì từ thượng du đến hạ du, cho nên chuẩn bị mái chèo dường như cũng không cần dùng, bè gỗ xuôi dòng thẳng xuống dưới, do nước chảy mạnh đẩy đi, chỉ cần khống chế thăng bằng là có thể.
Lăng Liên và Y Tuyết một trái một phải khống chế bè gỗ giữ thăng bằng, nhìn Vân Thiển Nguyệt một chút, lại nhìn thiếu niên một chút, cảm thấy thiếu niên này có chỗ quái dị không thể nói ra. Vô luận là cách nói chuyện, hay là cử chỉ.
“Vân Thiển Nguyệt, ngươi biết thổi sáo không?" Thiếu niên đứng đó một lúc lâu, dứt khoát ngồi xuống, nhìn Vân Thiển Nguyệt một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặc dù sông Hà Cốc không có sương mù, nhưng quanh thân nàng vẫn ẩn ẩn có sương mù. Hắn nhíu mày, lần nữa đánh vỡ yên lặng.
“Thổi như thế nào?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Thổi như thế nào đều được, nếu ngươi biết thì thổi đi! Nếu không đợi như vậy thật buồn bực." Thiếu niên nói.
“Cũng được!" Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, cúi đầu lấy một mảnh lá cây trên cây làm bè gỗ, dùng khăn quyên lau sạch nước, đặt ở cánh môi thổi lên. Nàng thổi chính là một khúc Sơn Thủy tiểu điều, thanh thúy uyển chuyển.
Thiếu niên lắng nghe, vô cùng say sưa.
Lăng Liên và Y Tuyết bội phục nhìn tiểu thư, có thể sử dụng một mảnh lá cây tựu thổi ra một khúc hay như vậy, các nàng đều nghe qua Thất trưởng lão Hồng các dùng lá trúc thổi khúc, nhưng cảm giác vẫn không bằng tiểu thư, ca khúc của tiểu thư nhiều hơn một phần phóng khoáng.
Thổi một khúc xong, thiếu niên hỏi: “Ngươi học bao lâu sẽ biết thổi cái này?"
“Học từ lúc nhỏ đấy, bao lâu thì không nhớ." Vân Thiển Nguyệt nói.
“Tử Thư ca ca thổi khúc này cũng rất tốt, thổi hay không kém ngươi đâu." Thiếu niên lại nói.
“Ngươi há miệng ngậm miệng là Tử Thư ca ca, tình cảm với hắn rất tốt?" Ngón tay Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve lá cây, lá cây rất xanh, tay nàng lại rất trắng, trắng xanh tương phản, lá cây rất mềm mại, nàng cười hỏi.
“Đó là đương nhiên!" Thiếu niên đắc ý nói: “Người ta thích nhất là Tử Thư ca ca!"
“Thích nhiều như thế nào?" Vân Thiển Nguyệt vừa cười hỏi.
“Thích hơn thích tất cả mọi người, cho dù tương lai ta cưới ngươi, Tử Thư ca ca cũng chiếm vị trí thứ nhất." Thiếu niên nói.
Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, quay đầu lại chế nhạo nói: “Há miệng ngậm miệng là muốn cưới ta, ngươi thật có thể cưới ta mới được, chỉ sợ không cưới được. Có chút nguyên nhân không thể kháng cự đấy."
Thiếu niên hừ một tiếng, dường như không có nghe Vân Thiển Nguyệt ý tại ngôn ngoại: “Ta nói cưới thì sẽ cưới, ngươi chờ."
Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng vung lá cây cầm trong tay lên, ném vào trong nước, nhìn lá cây kia xuôi dòng dưới rất nhanh đã bị nước sông cuốn đi xa, nàng nhàn nhạt cười nói: “Được, ta đang chờ."
Thiếu niên nhìn lá cây kia bị Vân Thiển Nguyệt ném cau mày, “Tại sao ngươi lại ném? Ta còn chưa nghe đủ đấy! Ngươi thổi một khúc nữa."
“Ta mệt mỏi, nếu không ngươi thổi đi!" Vân Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại nói.
“Ta học thật lâu rồi nhưng vẫn không thổi được, nửa âm thanh cũng không thổi ra được. Thổi cái gì chứ!" Thiếu niên dường như có chút buồn bực.
“Vậy thì nói một chút chuyện lý thú ở Đông Hải quốc đi!" Vân Thiển Nguyệt nói.
Trong mắt thiếu niên toát ra hai ngọn lửa, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi muốn nghe?"
“Ừ, muốn nghe một chút." Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt không nghe ra được có hứng thú, cũng không nghe ra được là không có hứng thú.
“Vậy ta đây nói với ngươi một chút." Tinh thần của thiếu niên tỉnh táo, “Chuyện thú vị ở Đông Hải quốc rất nhiều, nhưng so sánh với Thiên Thánh chướng khí mù mịt của các ngươi thì tốt hơn nhiều. Thiên Thánh là trăm năm không loạn lạc, mà Đông Hải quốc là mấy trăm năm không có loạn lạc. Hoàng thượng tốt, thái tử tốt, thần tử tốt, dân chúng cũng tốt. . . . . ."
“La công tử, ngươi là người Đông Hải, đương nhiên phải nói Đông Hải không chỗ nào không tốt . Nói ngươi kể chuyện thú vị? Rõ ràng chính là khoe khoang." Lăng Liên không nhịn được cắt đứt lời của thiếu niên .
Y Tuyết cười phụ họa, “Đúng! Chính là khoe khoang!"
“Các ngươi biết cái gì? Nền tảng lập quốc của Đông Hải rất tốt !" Thiếu niên hừ một tiếng, thấy Vân Thiển Nguyệt không nói chuyện, tiếp tục nói: “Vậy thì nói với các ngươi vài chuyện thú vị nhất, nói về Tử Thư ca ca đi! Đúng rồi, ta nói cho các ngươi biết, Tử Thư ca ca là thái tử. Thái tử tốt nhất ở Đông Hải quốc."
Lăng Liên và Y Tuyết không hề nói đùa nữa, nhìn hắn, dường như chờ hắn nói tiếp. Hiển nhiên rất tò mò về thái tử của Đông Hải quốc .
Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt cười, không nói lời nào, cũng chờ thiếu niên nói.
“Thời điểm Tử Thư ca ca mới ra đời quá đẹp, bà mụ đỡ đẻ cũng bị dung mạo của hắn làm cho hoảng sợ, hơn nữa hắn không khóc không náo, hết sức ngoan ngoãn, thời điểm Tử Thư ca ca mới ra đời hoàng thượng vẫn canh giữ ở phía ngoài, biết sinh xong, vội vàng tiến vào trong điện, hỏi là nam hay nữ? Bà mụ nhìn Tử Thư ca ca, vẻ mặt vui mừng nói là sinh công chúa, hoàng thượng mừng rỡ, nhìn thấy Tử Thư ca ca thì rất vui mừng ôm thật lâu, lúc này liền hạ thánh chỉ, chiêu cáo thiên hạ. Cho nên thần dân Đông Hải quốc cũng biết hoàng thượng sinh được một vị công chúa. Lúc ấy hoàng cung một mảnh vui mừng, tất cả mọi người đều chúc mừng hoàng thượng, có người vừa thấy công chúa giật nảy mình, nói công chúa này là thần nữ đầu thai chuyển thế, giống như ngọc nhân, hoàng thượng lại càng mừng rỡ, cho nên hạ một đạo thánh chỉ, phong hào Thần nữ công chúa. Sau lại có người nói đây chính là trời ban điềm lành, thần nữ lưu lạc dân gian, không phải là phàm thai, sợ không giữ được, tốt nhất phải dùng dương khí nhốt nàng lại, dương khí tốt nhất chính là sớm tứ hôn cho nàng một Phò mã. Cho nên hoàng thượng cảm thấy cũng đúng, thương nghị cùng đại thần suốt đêm, cuối cùng định ra công tử phủ Thừa Tướng Đông Hải quốc, công tử kia đã ba tuổi, dung mạo cũng vô cùng đẹp. Hoàng thượng mừng rỡ, cho nên hạ một đạo thánh chỉ, thần nữ công chúa gả cho công tử phủ Thừa Tướng, hơn nữa lúc này giống như hai đạo thánh chỉ trước đều chiêu cáo thiên hạ. Ba đạo thánh chỉ liên tiếp, thánh chỉ vừa ra, một tiểu thái giám chạy vào Kim điện, lắp bắp hồi lâu, vốn dĩ phải nói không phải là công chúa, mà là hoàng tử, nhưng ước chừng hắn quá ngạc nhiên rồi, cuối cùng nói ra được là công chúa biến thành hoàng tử . Ha ha ha. . . . . ." Thiếu niên vừa nói phá lên cười.
Lăng Liên và Y Tuyết mở to hai mắt nhìn thiếu niên, cũng cảm thấy buồn cười, dường như nghĩ đến thế gian lại còn có chuyện như vậy?
“Sau đó thì sao?" Vân Thiển Nguyệt cũng có chút buồn cười, Đại Ô Long như vậy, có thể thấy được thời điểm mới ra đời thái tử Đông Hải quốc thật quá đẹp, làm cho bà đỡ vừa thấy mặt của hắn đã định ra giới tính.
“Sau đó hoàng thượng và các đại thần đều kinh hãi! Từ Kim điện chạy đến hậu cung, ôm Tử Thư ca ca nghiên cứu nửa ngày, cũng không hiểu làm sao công chúa lại trở thành thái tử. Sau vẫn là cô cô từ bên ngoài gấp gáp trở về cảm thấy chuyện này kỳ hoặc, hỏi bà đỡ, về sau mới biết được bà đỡ kia không nhìn giới tính, liền nói ra miệng, cho nên mới đặt lại tên cho Tử Thư ca ca." Thiếu niên nói đến chuyện này mặt mày đều vui sướng.
Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, “Chính xác là một chuyện thú vị."
“Còn nữa!" Thiếu niên nhìn Vân Thiển Nguyệt, lại nói tiếp: “Chuyện này năm đó trở thành một hồi chuyện cười, hoàng thượng cũng không trách tội ai. Cũng hủy bỏ hôn ước với công tử phủ Thừa Tướng. Nhưng từ lúc mới ra đời Tử Thư ca ca không khóc một tiếng, về sau một tuổi cũng không thấy hắn khóc, bình thường cũng không nói ra tiếng nào, hoàng thượng cũng hoài nghi Tử Thư ca ca có bệnh không tiện nói ra, nhưng mời thái y khám, thái y đều không chẩn đoán được bệnh gì. Lão Vương thúc và cô cô đều có y thuật đều cực cao, sau khi chẩn đoán bệnh cũng không rõ ràng lắm, đều nói Tử Thư ca ca không phải câm, nhưng không nói lời nào điểm này cũng không ai biết chuyện gì xảy ra, cả Đông Hải quốc y thuật của Lão Vương thúc là cao nhất, ngay cả ông cũng không nhìn ra, người khác lại càng không biết làm sao. Chuyện này chỉ có thể từ từ xem xét. Như vậy mãi cho đến Tử Thư ca ca năm tuổi, vẫn không nói lời nào. Mặc dù Tử Thư ca ca vẫn không nói chuyện, nhưng hắn học thứ gì đều rất nhanh. Thiên tư cũng rất thông minh, rất nhiều chuyện đều không cần người khác dạy đều học được. Nhưng không nói chuyện vẫn là tối kỵ, điều này làm cho hoàng thượng vô kế khả thi. Đông Hải quốc cũng không khác Thiên thánh, mỗi mười năm hoàng thượng sẽ đại thọ một lần, vạn dân cùng vui mừng. Tất cả công tử tiểu thư của các phủ trong kinh đều có cơ hội tham gia. Ngày đó không biết vì sao Tử Thư ca ca lại thoát khỏi người hầu hạ bên cạnh, đi ra ngoài một mình, mấy năm liền lão Vương thúc không hồi kinh đang trở về, lão Vương thúc gặp phải Tử Thư ca ca, hắn thích đùa dai, kéo Tử Thư ca ca đổi cho hắn một thân y phục nữ hài, dẫn lên đại điện. Lúc ấy trong các phiên vương có một tiểu vương tử rất bướng bỉnh, cũng là một Tiểu Ma vương, vừa thấy Tử Thư ca ca giả dạng nữ nhi liền chảy nước miếng, chạy tới hôn Tử Thư ca ca một ngụm, sau đó ôm hắn không buông tay, muốn cưới hắn làm vợ, hoàng thượng, hoàng hậu, văn võ đại thần cả triều đều rớt cằm, nhiều người tiến lên kéo đều kéo không ra. Cuối cùng Tử Thư ca ca mới nói một câu, hai mắt hắn trợn trắng rồi ngất đi."
“Nói cái gì?" Lăng Liên tò mò hỏi.
“Tất nhiên nói cho hắn biết mình là nam tử!" Y Tuyết trả lời Lăng Liên .
“Mới không phải!" Thiếu niên đắc ý nói: “Tử Thư ca ca nói hắn thích nữ nhân!"
Lăng Liên và Y Tuyết bừng tỉnh đại ngộ. Người mặc nữ trang, còn nói thích nữ nhân, Tiểu vương gia kia tất nhiên bị dọa cho ngất đi.
“Về sau thì sao?" Vân Thiển Nguyệt cũng có chút buồn cười hỏi.
“Về sau chỉ một mình Tiểu vương gia kinh ngạc,nhưng người vui mừng lại rất nhiều! Bởi vì Tử Thư ca ca có thể nói chuyện. Sau này Tiểu vương gia kia mới biết được Tử Thư ca ca là nam nhân, ôm hận trở về, rốt cuộc không bước vào kinh thành nửa bước. Tiểu vương gia đó vẫn luôn làm cho người khác nhức đầu, nghe nói sau khi trở về bị bệnh thật lâu, sau này tính tình sửa đổi. Nhưng không bao giờ thân cận với nữ nhân nữa, thậm chí thấy nữ nhân liền đi đường vòng . Vương gia sợ hắn xuất gia làm hòa thượng, ngày ngày nhìn hắn, so sánh với trước kia còn nhức đầu hơn ." Thiếu niên nói.
“Thật rất thú vị!" Lăng Liên cười nói.
Y Tuyết cũng nhìn thiếu niên, dường như còn đang chờ hắn nói tiếp.
“Chuyện thú vị còn rất nhiều! Nhưng mà tại sao ta phải nói cho các ngươi biết?" Thiếu niên nhìn hứng thú nhìn hai người, nhìn lướt qua Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng không hề giống như bộ dáng trong trẻo lạnh lùng lúc trước nữa, ngáp một cái, khoát tay, “Không nói, không nói!"
“Tốt nhất là đừng ngủ, lúc này chúng ta ở trong nước, không cẩn thận ngươi sẽ bị nhiễm hàn khí trong nước ." Vân Thiển Nguyệt nhắc nhở thiếu niên: “Nhưng mà hơn chục dặm đường thủy mà thôi, rất nhanh sẽ đến. Tiếp tục kiên trì."
“Ngươi luôn đứng làm cái gì? Tới đây ngồi ! Dùng chân khí của ngươi bảo hộ ta một chút, nếu không ta sẽ bị nhiễm hàn khí mắt?" Thiếu niên ngoắc Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng bất động, hắn lại nói: “Đừng quên ta cho tỳ nữ của ngươi hai viên thuốc bảo bối ! Ngươi phải đối tốt với ta hơn một chút."
Vân Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại, liếc cũng không liếc hắn.
“Ta thật mệt nhọc! Hơn nữa nói chuyện nhiều như vậy, mệt chết đi được." Thiếu niên lại nói: “Tinh thần ta phải tốt một chút, nếu không đến lúc đó Tử Thư ca ca thấy ta sẽ đau lòng ."
Vân Thiển Nguyệt xoay người lại nhìn thiếu niên, lúc ấy ở Vân Thành lần đầu tiên gặp mặc dù quần áo lam lũ rách tung toé, nhưng thần thái sáng láng. Hôm nay mặc dù áo hoa, cẩm bào ngọc đái, nhưng khí sắc đúng là mỏi mệt, luân phiên cưỡi ngựa lên đường mặc dù tinh thần mạnh mẽ vẫn còn có chút xanh xao, nàng lắc đầu, đi tới bên cạnh thiếu niên ngồi xuống, khẽ thúc dục chân khí vòng quanh hắn .
“Cũng biết ngươi tốt nhất!" Thiếu niên hài lòng kéo cánh tay của nàng qua, đầu tựa vào trên đùi nàng, hơn phân nửa thân thể dựa trong ngực nàng , có chút thích ý nhắm hai mắt lại.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, không đẩy ra hắn. Lăng Liên và Y Tuyết nhìn hai người một cái, tất cả cũng không nói thêm gì nữa.
Sông Hà Cốc tĩnh lặng, chỉ có bè gỗ đi qua phát ra tiếng nước chảy róc rách . Hai mặt dãy núi xanh biếc, nếu không nhìn núi đá và bùn cát rơi xuống nơi này đích thực là một núi sông tuyệt đẹp.
Vân Thiển Nguyệt ngồi yên lặng, khuôn mặt thấp thoáng giao hòa trong chân khí cùng hơi nước, sắc mặt không có cảm xúc gì. Thiếu niên rất nhanh đã ngủ mất, hô hấp đều đều.
Ước chừng đi hai canh giờ, vốn sông Hà Cốc hơi hẹp, dần dần thành một sông lớn. Trên mặt sông chỉ có một bè gỗ, lộ vẻ tĩnh lặng hơn. Thời điểm trời tối đen, thì đến huyện Hà Cốc.
“Tiểu thư, ngài xem, người trên bờ bên kia không phải là Cảnh thế tử sao?" Lăng Liên hồi lâu chưa mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn.
Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn thấy bên bờ, loáng thoáng có bóng một người. Khoảng cách có chút xa, lúc này trời đã tối, từ xa nhìn lại, ánh sáng chiếu trên nước, hoàn toàn không phân biệt được dung mạo và quần áo của bóng người kia, nhưng nàng vẫn nhận ra là Dung Cảnh, gật đầu, “Là hắn!"
“Xem ra Cảnh thế tử biết tiểu thư tới đây! Cố ý chờ ở nơi đó ." Lăng Liên cười nói.
“Chắc là Cảnh thế tử nhớ tiểu thư rồi!" Y Tuyết cũng cười nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới hình như đã bảy ngày rồi bọn họ không gặp nhau? Nếu theo như một ngày không thấy như cách ba thu, bọn họ đã là hai mươi mốt thu rồi. Nếu theo như hắn nói một ngày như một năm, vậy thì đã bảy năm rồi. Thật là nhớ .Nàng nhìn loáng thoáng bóng dáng kia không khỏi mỉm cười, tầm mắt vô cùng chăm chú trên bóng dáng đó, không rời khỏi.
Bè gỗ dần dần đi vào, lúc này khuôn mặt và quần áo của Dung Cảnh mới trở nên rõ ràng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn khoảng cách đã gần đến bên bờ, nàng rút lui chân khí, đưa tay đẩy thiếu niên ra: “Tỉnh lại, đã đến!"
Thiếu niên mê mang mở mắt ra nhìn thoáng qua, thấy được Dung Cảnh bên bờ, hắn bĩu môi, ánh mắt quét một vòng, không thấy được người khác, nhăn đôi lông mày thanh tú lại: “Tại sao Tử Thư ca ca không tới đón ta? Sẽ không có cái gì ngoài ý muốn chứ?"
“Tử Thư ca ca của ngươi lợi hại như vậy, làm sao sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn? Ngươi đi tìm xem chẳng phải sẽ biết rồi sao! Đứng lên đi!" Vân Thiển Nguyệt đẩy thiếu niên ra, đứng lên, trấn an thiếu niên một câu, điểm nhẹ mũi chân, rời bè gỗ, thi triển khinh công về phía Dung Cảnh .
“Cũng đúng!" Thiếu niên vui mừng đứng lên, thấy Vân Thiển Nguyệt muốn đi, đưa tay kéo nàng, nhưng không kéo được, cũng điểm nhẹ mũi chân, nhưng nhìn thoáng qua khoảng cách bè gỗ đến bờ thì không cam lòng rơi xuống.
Lăng Liên và Y Tuyết nhìn thấy động tác của thiếu niên, tất nhiên biết khinh công của hắn không bằng tiểu thư, không dám rời bè gỗ. Khinh công của các nàng cũng không bằng tiểu thư, khoảng cách bên bờ vẫn còn có chút xa, các nàng tự nhận không dùng khinh công đến bờ được.
Vân Thiển Nguyệt thi triển khinh công đi tới một nửa, mới biết được mới vừa rồi có nôn nóng một chút, khoảng cách từ bè gỗ đến bờ vẫn còn quá xa, nàng cũng không thể đến bờ, hơn nữa nàng không mượn vật giẫm lên được, trên mặt nước không có vật gì, làm cho nàng không có cách nào đặt chân để thở trên đường, xem ra phải uống nước sông trước mặt Dung Cảnh rồi . Nhưng mà dù sao nàng cũng không sợ mất mặt trước mặt hắn, ai kêu quá nhớ hắn rồi.
Ngay lúc hết sức lực sắp giẫm lên mặt nước, người bờ bên kia bỗng nhiên phi thân lên, cẩm bào trắng nguyệt nha vẽ ra độ cong tươi đẹp, trong khoảnh khắc Dung Cảnh đi tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt đưa tay nắm eo nhỏ nhắn của nàng.
Hơi thở quen thuộc mang theo một tia thanh mát của hơi nước bao vây lấy nàng, Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nâng mắt, đối diện với khuôn mặt ngày nhớ đêm mong. Nàng lập tức đưa tay ôm hông của hắn, giao cả sức nặng thân thể của mình cho hắn, mềm nhũn cười nói với hắn: “May là ngươi tới đón ta, nếu không hôm nay ta không thể không rơi xuống nước rồi."
Dung Cảnh không nói lời nào, cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng.
Mặc dù ban đêm, sắc trời đã tối, nhưng Vân Thiển Nguyệt rõ ràng thấy được vầng sáng trong mắt của hắn, bên trong ánh sáng là nồng đậm thần sắc tưởng nhớ, thần sắc tưởng nhớ tràn đầy đều là mặt của nàng, trong nháy mắt một thân mỏi mệt của nàng đã tan thành mây khói.
Giây lát, Dung Cảnh cúi đầu, đem môi che trên môi nàng .
“Dung Cảnh, ta chính thức tuyên chiến với ngươi, ta muốn cưới Vân Thiển Nguyệt! Ngươi hãy nghe cho kỹ!" Đang lúc này, trên bè gỗ truyền tới giọng nói của thiếu niên, mạnh mẽ có lực.
Lông mi dài của Vân Thiển Nguyệt run rẩy, Dung Cảnh rời khỏi môi của nàng, nheo mắt lại nhìn về phía thiếu niên. Thiếu niên đắc ý nhướn mày với hắn, lớn tiếng nói: “Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta cũng không sợ ngươi."
“Phải không?" Giọng nói của Dung Cảnh không nghe ra cảm xúc gì, giây lát sau, hắn bỗng vung tay lên, một trận gió mạnh hướng về phía thiếu niên, thiếu niên không thể tránh khỏi, muốn tránh cũng không được, “A" hét to một tiếng, trong khoảnh khắc bị đánh ngã xuống nước.
Cổ nhân chọn địa phương phần lớn dựa vào sông mà xây, như vậy dễ dàng cho việc dùng nước, hơn nữa hai mặt đều là dãy núi, cũng có thể chống đỡ rét lạnh,bão cát . Nhưng có lợi mà cũng có hại. Chính bởi vì huyện Hà Cốc có địa thế như vậy, cho nên mới tạo thành tình trạng lũ lụt nghiêm trọng như hiện nay.
Vân Thiển Nguyệt ghìm chặt cương ngựa, nhìn tấm bia đá đứng sừng sững trước mắt, chỉ thấy trên tấm bia đá viết ba chữ lớn huyện Hà Cốc. Ánh mắt của nàng dừng trên tấm bia đá trong chốc lát, rồi nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước có duy nhất một con đường, đường bị đá từ hai bên núi lăn xuống ngăn trở, có đá có bùn cát, điển hình của núi lỡ.
“Tiểu thư, phía trước không có đường rồi! Làm sao bây giờ?" Lăng Liên nhìn về phía trước, quan đạo đi vào huyện Hà Cốc vốn quanh co khúc khuỷu, lúc này lại càng không có đường.
“Vậy trèo núi có được hay không? Chúng ta đi đường núi vậy?" Y Tuyết cũng nhìn về phía trước, ánh mắt rơi vào ngọn núi hai bên. Những năm này mặc dù Thiên thánh cả năm gặp hạn hán, nhưng huyện Hà Cốc là ngoại lệ, bởi vì có một con sông giao với Đông Hải, cho nên nguồn nước nơi này đầy đủ, đá trên núi tương đối xốp.
“Chắc là đường núi cũng không dễ đi! Hơn nữa nơi này địa hình rất phức tạp, khe núi khe rãnh rất nhiều, đi không tốt rất dễ lạc, đi vào thì sẽ không ra được ." Lăng Liên tiếp lời.
“Nếu Cảnh thế tử đi huyện Hà Cốc thì đi như thế nào? Chẳng lẽ Cảnh thế tử còn chưa tới đây? Chúng ta đến trước một bước sao ?" Y Tuyết đánh giá mặt đường bốn phía, không thấy được dấu vết bánh xe.
“Đúng! Chúng ta cùng nhau đi tới, dường như không thấy được vết bánh xe!" Lăng Liên cũng nói.
Vân Thiển Nguyệt không nói chuyện, mà là nhìn về phía trước, không biết nghĩ cái gì.
Lăng Liên và Y Tuyết thấy Vân Thiển Nguyệt không nói, tất cả cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng mọi người đều nghĩ đối sách có thể thực hiện được.
“Dung Cảnh cưỡi ngựa đến! Mặc dù dọc theo con đường này không có vết bánh xe, nhưng lại có dấu vết của ngựa, chỉ có điều hắn đi sớm hơn chúng ta một ngày một đêm, lúc này dấu vết bị phai mờ không còn. Ta nghĩ chắc là hắn đã đi vào huyện Hà Cốc rồi." Vân Thiển Nguyệt trầm mặc chốc lát, mở miệng nói.
“ Cảnh thế tử đi vào như thế nào?" Lăng Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Bè gỗ!" Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt rơi vào sông Hà Cốc cách đó không xa, phun ra hai chữ.
“Tiểu thư nói đúng!" Ánh mắt Lăng Liên và Y Tuyết sáng lên.
Bởi vì mưa to liên tiếp mấy ngày, hơn nữa có núi lở, cho nên nước ở Hà Cốc từ một con sông nho nhỏ hôm nay ngang bằng cùng hai bên khe núi. Đường đi không thông, không cách nào lên núi, không cách nào cưỡi ngựa đánh xe, như vậy chỉ có đi thuyền, không có thuyền, chỉ có bè gỗ .
Vân Thiển Nguyệt đưa tay lay thiếu niên vẫn ngủ: “Tỉnh!"
Thiếu niên kêu một tiếng, mở mắt, khi thấy ba chữ huyện Hà Cốc trên tấm bia đá nhất thời mừng rỡ: “Đến rồi sao?"
“Còn chưa tới! Xuống chặt cây làm bè gỗ! Hi vọng chúng ta có thể đến sớm một chút." Vân Thiển Nguyệt thấy hắn tỉnh lại, tung mình xuống ngựa.
“Làm bè gỗ?" Trong lúc nhất thời đầu thiếu niên lệch sang một bên.
Lăng Liên tốt bụng giải thích cho thiếu niên: “Đường đi không thông, không cách nào đi qua, chúng ta chỉ có thể đi qua con sông này, chỉ có thể làm bè gỗ. Nơi này mới đến biên giới huyện Hà Cốc, khoảng cách đến huyện Hà Cốc còn có hơn mười dặm nữa!"
Thiếu niên"A" một tiếng, hiển nhiên không có ý định hỗ trợ, lười biếng nằm trên lưng ngựa: “Vậy các ngươi nhanh lên một chút!"
Vân Thiển Nguyệt cũng không định để cho hắn hỗ trợ, không nói lời nào, đi bộ đến rừng cây cách đó không xa . Lăng Liên và Y Tuyết nhìn thiếu niên, đuổi theo Vân Thiển Nguyệt.
“Ta còn chưa từng thấy bè gỗ, được rồi, đi theo các ngươi xem một chút!" Thiếu niên tỉnh tảo, tung mình xuống ngựa, đi theo phía sau ba người .
Đi tới rừng cây, Vân Thiển Nguyệt chọn mấy cây lớn không sai biệt lắm, cho ba người lui về phía sau một chút, vận công nhẹ nhàng chém xuống, vô số cây nhẹ nhàng ngã xuống trước mặt nàng, nàng phân phó ba người, “Các ngươi gỡ vỏ cây ra ."
“Gỡ vỏ cây ra làm cái gì?" Thiếu niên tò mò hỏi.
“Làm dây thừng!" Vân Thiển Nguyệt nói.
Thiếu niên gật đầu, Lăng Liên và Y Tuyết đáp một tiếng đã bắt đầu động thủ lột vỏ cây ra, thiếu niên thấy vậy rất mới mẻ, cũng lập tức lột theo. Hôm nay mặc dù đã là cuối hè, nhưng cây cối vẫn tươi tốt, mà nơi này thủy thổ đầy đủ, cây cối lớn lên vô cùng tốt, vỏ cây cũng tương đối dễ lột ra.
Sau khi Lăng Liên và Y Tuyết lột vỏ cây xong cũng không đợi Vân Thiển Nguyệt phân phó, liền bắt đầu dùng vỏ cây bện thành dây thừng.
“Dung Cảnh cũng đi qua như vậy sao? Nhưng sao nơi này không có dấu vết vỏ cây bị lột ra ?" Thiếu niên hỏi Vân Thiển Nguyệt .
“Tất nhiên hắn đã sớm sai người dò xét đường đi, chuẩn bị tốt dây thừng, người kia, chưa bao giờ đánh cuộc chiến nào mà chưa chuẩn bị." Vân Thiển Nguyệt cười cười. Nhớ tới Dung Cảnh, khuôn mặt thanh đạm hiện ra một tia ấm áp.
“Đầu óc ngươi quả nhiên là không dùng được,tại sao lại không chuẩn bị dây thừng? So với hắn kém xa! Lâm trận mới mài gươm." Thiếu niên hừ nói.
“Mọi việc đều đã dự tính trong lòng, kết quả cũng sẽ không ngoài sở liệu, làm như vậy mặc dù có chuyện gì cũng chuẩn bị vạn toàn, nhưng ít đi một phần vui thú, ta thích tùy ý một chút, xe đến núi ắt có đường. Huống chi hai người chúng ta đã có một Dung Cảnh rồi, lại thêm ta làm chuyện gì cũng đều phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện như hắn thì chẳng phải là không thú vị sao?" Vân Thiển Nguyệt lơ đễnh nói, nàng cũng có thể chuẩn bị vạn toàn, nhưng không muốn như vậy mà thôi.
Thiếu niên ngẩn ra, bỗng nhiên đình chỉ động tác, dùng ánh mắt quái dị nhìn Vân Thiển Nguyệt .
“Trên mặt ta có hoa?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Thiếu niên bĩu môi, cùng Lăng Liên và Y Tuyết thắt dây thừng, thắt được hai cái bỗng nhiên nói: “Tử Thư ca ca cũng từng đã nói như vậy."
Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình. Tử Thư ca ca? Thái tử Đông Hải quốc? Nàng nhìn thiếu niên.
“Ừ, mặc dù không phải nói y nguyên như vậy, nhưng không khác ý tứ của ngươi cho lắm." Thiếu niên gật đầu, thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn, trừng mắt với nàng: “Nhưng mà Tử Thư ca ca thông minh hơn ngươi nhiều!"
Vân Thiển Nguyệt thu hồi thần sắc giật mình, cười cười, không nói thêm gì nữa.
“Này, Vân Thiển Nguyệt, ta vẫn muốn hỏi ngươi, Dung Cảnh tốt chỗ nào?" Thiếu niên bỗng nhiên lại hỏi.
Vân Thiển Nguyệt chém đứt cây cối thành những đoạn lớn nhỏ không đều , dùng dây thừng Lăng Liên và Y Tuyết bện xong cột lên, một bên thờ ơ nói: “Yêu một người chính là yêu, thật ra chỉ là một loại cảm giác mà thôi, không phân tốt xấu, năm tuổi ta đã biết Dung Cảnh. Về sau vẫn dây dưa quấn quít nhiều năm như vậy, một khi trong lòng bị ràng buộc, cũng sẽ không tự chủ được."
Thiếu niên cau mày, hiển nhiên bất mãn với đáp án này của Vân Thiển Nguyệt, kiên nhẫn hỏi: “Làm sao lại không phân tốt xấu? Nhất định ngươi cảm thấy hắn tốt nhất chỗ nào, cho nên mới bị ràng buộc? Nếu không vì sao ngươi lại coi trọng Dung Cảnh mà không phải người khác? Vì sao không phải là Dạ Khinh Nhiễm, Dung phong, Dạ Thiên dục, Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dật? Mà là Dung Cảnh? Dung Cảnh cũng không phải là người bình thường."
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười: “Người phải dựa vào duyên phận. Tại sao không phải là người khác mà là hắn, quyết định bởi duyên phận. Cho dù hắn không phải người bình thường . Cho dù người trong thiên hạ nói hắn tốt, những thứ kia chỉ là áo ngoài của hắn mà thôi. Thời điểm ta biết hắn, hắn cũng không nhiều áo ngoài như vậy, cái gì cẩm y tuyết hoa, đám mây trên cao, anh tài ngút trời, tất cả đều không có, hắn chính là một tiểu thí hài có lòng dạ hiểm độc mà thôi. Nếu nói vừa ý hắn, chính là hắn có một đống lớn tật xấu mà còn lòng dạ hiểm độc!"
Thiếu niên liếc trắng mắt: “Nhiều tật xấu lại còn lòng dạ hiểm độc mà ngươi còn thích?"
“Vì sao không thể thích lòng dạ hiểm độc?" Vân Thiển Nguyệt cười nhìn thiếu niên.
“Thiếu niên hừ một tiếng, nhưng ta không nhìn ra hắn tốt chỗ nào? So sánh với Tử Thư ca ca thì còn kém xa!" Thiếu niên bẹt miệng: “Tử Thư ca ca mới là nam tử tốt nhất thiên hạ ."
“Thật tốt như vậy sao?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Thật tốt như vậy! Hình dung không ra tốt như thế nào!" Thiếu niên đắc ý nói. Mặt mày bởi vì đắc ý, thần sắc cũng bay bổng lên, lại nói: “Hắn tuyệt đối là người tốt nhất khắp thiên hạ, không ai bằng. Cũng không có nhỏ mọn lòng dạ hiểm độc như Dung Cảnh, tất cả đều không có, dường như không có tật xấu nào, nhiều năm như vậy, ta tìm khắp nơi cũng không ra chút tật xấu nào của hắn."
“Đây chẳng phải là người hoàn mỹ sao ? Người có cái hoàn mỹ đấy sao?" Vân Thiển Nguyệt cười nói.
“Chính là rất hoàn mỹ!" Giọng nói của thiếu niên có chút kiêu ngạo, khoát tay, khinh thường nói với Vân Thiển Nguyệt : “Nói với nữ nhân như ngươi, ngươi cũng không hiểu Tử Thư ca ca tốt như thế nào. Chờ chúng ta đến huyện Hà Cốc thấy hắn ngươi sẽ biết."
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, tiếp tục công việc trong tay.
Sau nửa canh giờ, một cái bè gỗ đã làm xong. Vân Thiển Nguyệt sợ buộc không chặt chẽ, lại cởi cương ngựa của ba con ngựa xuống, buộc chặt cố định bè gỗ thêm một vòng, mới nhẹ nhàng khoát tay, ném bè gỗ vào trong nước. Bốn người nhảy lên bè gỗ.
“Vân Thiển Nguyệt, ngươi còn rất có khả năng đấy, bốn người chúng ta ngồi trên bè gỗ này rất vững chắc." Thiếu niên ở trên bè gỗ nhảy hai cái, tán dương Vân Thiển Nguyệt .
“Tốt nhất ngươi đàng hoàng một chút, nếu nhảy làm dây thừng bị đứt thì bốn người chúng ta phải bơi qua đấy." Vân Thiển Nguyệt lườm thiếu niên một cái, nhắc nhở. Trên người thiếu niên có thanh xuân cùng tinh thần phấn chấn mà đại đa số người trên thế giới này không có, mặc dù thỉnh thoảng có hành động khiến người khác không vui nhưng cũng không làm người ta quá chán ghét. Ít nhất nàng không có.
“Ta không biết bơi!" Thiếu niên nghe vậy lập tức đàng hoàng lại.
“Ngươi lớn lên ở Đông Hải mà không biết bơi sao?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Ai nói người lớn lên ở Đông Hải thì phải biết bơi?" Thiếu niên liếc trắng mắt với Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên lại nói: “Làm sao ngươi biết ta lớn lên ở Đông Hải?"
Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nhìn thiếu niên, không đáp lời.
Dường như thiếu niên cũng biết mình hỏi một câu nhảm nhí, người trước mặt là Vân Thiển Nguyệt, nàng không giống với lời đồn đãi, biết cũng không có gì là kỳ quái, huống chi dưới tình thế cấp bách không xảy ra hắn ở kinh thành không tới được huyện Hà Cốc đã đáp ứng trợ giúp nàng giải trừ hôn ước Đông Hải quốc cùng Vân Vương Phủ. Hắn ngẩng mặt lên, hỏi: “Vậy ngươi biết ta là ai không?"
“Ngươi có thể nói cho ta biết!" Vân Thiển Nguyệt nói.
“Không nói cho ngươi biết!" Thiếu niên hừ một tiếng, thấy Vân Thiển Nguyệt không nói, hắn lại nói: “Mặc dù ta đáp ứng trợ giúp ngươi giải trừ hôn ước Đông Hải quốc cùng Vinh vương phủ, nhưng đã nói muốn cưới ngươi. Ngươi nhớ cho kĩ, ta không phải nói giỡn đau."
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía trước, thản nhiên nói: “Ta cũng có hôn ước!"
Thiếu niên nháy mắt mấy cái, “Ngươi nói ngươi thân là đích nữ duy nhất của Vân Vương Phủ nên có hôn ước cùng hoàng thất Thiên Thánh ? Tương lai vào cung làm hoàng hậu của Thiên Thánh?"
“Không phải!" Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Là hôn ước cùng Thất hoàng tử !"
" Còn không phải giống nhau sao? Tương lai hắn là Hoàng đế Thiên thánh, ngươi cùng hắn có hôn ước, chẳng phải chính là hoàng hậu?" Thiếu niên nói.
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, không biết là bởi vì thân ở trong nước, bị nước mát lây nhiễm, hay vốn hơi thở có một tia mát mẻ, cho nên quanh thân nàng không có chút ấm áp nào, chỉ có lạnh lẽo.
“Có hôn ước thì sợ cái gì? Không phải ngươi và Dung Cảnh mỗi ngày đều ở chung một chỗ không coi ai ra gì, nhu tình mật ý sao? Ta muốn thú ngươi, cũng không sợ ngươi có hôn ước." Thiếu niên nói.
“Lời này sau này tốt nhất không nên nói trước mặt Dung Cảnh. Nên vì cái mạng nhỏ của ngươi mà suy nghĩ." Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại lườm thiếu niên một cái.
“Bổn công tử không sợ hắn!" Thiếu niên xem thường. Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía trước.
Nước ở sông Hà Cốc trong veo, dao động lăn tăn. Bởi vì từ thượng du đến hạ du, cho nên chuẩn bị mái chèo dường như cũng không cần dùng, bè gỗ xuôi dòng thẳng xuống dưới, do nước chảy mạnh đẩy đi, chỉ cần khống chế thăng bằng là có thể.
Lăng Liên và Y Tuyết một trái một phải khống chế bè gỗ giữ thăng bằng, nhìn Vân Thiển Nguyệt một chút, lại nhìn thiếu niên một chút, cảm thấy thiếu niên này có chỗ quái dị không thể nói ra. Vô luận là cách nói chuyện, hay là cử chỉ.
“Vân Thiển Nguyệt, ngươi biết thổi sáo không?" Thiếu niên đứng đó một lúc lâu, dứt khoát ngồi xuống, nhìn Vân Thiển Nguyệt một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặc dù sông Hà Cốc không có sương mù, nhưng quanh thân nàng vẫn ẩn ẩn có sương mù. Hắn nhíu mày, lần nữa đánh vỡ yên lặng.
“Thổi như thế nào?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Thổi như thế nào đều được, nếu ngươi biết thì thổi đi! Nếu không đợi như vậy thật buồn bực." Thiếu niên nói.
“Cũng được!" Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, cúi đầu lấy một mảnh lá cây trên cây làm bè gỗ, dùng khăn quyên lau sạch nước, đặt ở cánh môi thổi lên. Nàng thổi chính là một khúc Sơn Thủy tiểu điều, thanh thúy uyển chuyển.
Thiếu niên lắng nghe, vô cùng say sưa.
Lăng Liên và Y Tuyết bội phục nhìn tiểu thư, có thể sử dụng một mảnh lá cây tựu thổi ra một khúc hay như vậy, các nàng đều nghe qua Thất trưởng lão Hồng các dùng lá trúc thổi khúc, nhưng cảm giác vẫn không bằng tiểu thư, ca khúc của tiểu thư nhiều hơn một phần phóng khoáng.
Thổi một khúc xong, thiếu niên hỏi: “Ngươi học bao lâu sẽ biết thổi cái này?"
“Học từ lúc nhỏ đấy, bao lâu thì không nhớ." Vân Thiển Nguyệt nói.
“Tử Thư ca ca thổi khúc này cũng rất tốt, thổi hay không kém ngươi đâu." Thiếu niên lại nói.
“Ngươi há miệng ngậm miệng là Tử Thư ca ca, tình cảm với hắn rất tốt?" Ngón tay Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve lá cây, lá cây rất xanh, tay nàng lại rất trắng, trắng xanh tương phản, lá cây rất mềm mại, nàng cười hỏi.
“Đó là đương nhiên!" Thiếu niên đắc ý nói: “Người ta thích nhất là Tử Thư ca ca!"
“Thích nhiều như thế nào?" Vân Thiển Nguyệt vừa cười hỏi.
“Thích hơn thích tất cả mọi người, cho dù tương lai ta cưới ngươi, Tử Thư ca ca cũng chiếm vị trí thứ nhất." Thiếu niên nói.
Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, quay đầu lại chế nhạo nói: “Há miệng ngậm miệng là muốn cưới ta, ngươi thật có thể cưới ta mới được, chỉ sợ không cưới được. Có chút nguyên nhân không thể kháng cự đấy."
Thiếu niên hừ một tiếng, dường như không có nghe Vân Thiển Nguyệt ý tại ngôn ngoại: “Ta nói cưới thì sẽ cưới, ngươi chờ."
Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng vung lá cây cầm trong tay lên, ném vào trong nước, nhìn lá cây kia xuôi dòng dưới rất nhanh đã bị nước sông cuốn đi xa, nàng nhàn nhạt cười nói: “Được, ta đang chờ."
Thiếu niên nhìn lá cây kia bị Vân Thiển Nguyệt ném cau mày, “Tại sao ngươi lại ném? Ta còn chưa nghe đủ đấy! Ngươi thổi một khúc nữa."
“Ta mệt mỏi, nếu không ngươi thổi đi!" Vân Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại nói.
“Ta học thật lâu rồi nhưng vẫn không thổi được, nửa âm thanh cũng không thổi ra được. Thổi cái gì chứ!" Thiếu niên dường như có chút buồn bực.
“Vậy thì nói một chút chuyện lý thú ở Đông Hải quốc đi!" Vân Thiển Nguyệt nói.
Trong mắt thiếu niên toát ra hai ngọn lửa, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi muốn nghe?"
“Ừ, muốn nghe một chút." Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt không nghe ra được có hứng thú, cũng không nghe ra được là không có hứng thú.
“Vậy ta đây nói với ngươi một chút." Tinh thần của thiếu niên tỉnh táo, “Chuyện thú vị ở Đông Hải quốc rất nhiều, nhưng so sánh với Thiên Thánh chướng khí mù mịt của các ngươi thì tốt hơn nhiều. Thiên Thánh là trăm năm không loạn lạc, mà Đông Hải quốc là mấy trăm năm không có loạn lạc. Hoàng thượng tốt, thái tử tốt, thần tử tốt, dân chúng cũng tốt. . . . . ."
“La công tử, ngươi là người Đông Hải, đương nhiên phải nói Đông Hải không chỗ nào không tốt . Nói ngươi kể chuyện thú vị? Rõ ràng chính là khoe khoang." Lăng Liên không nhịn được cắt đứt lời của thiếu niên .
Y Tuyết cười phụ họa, “Đúng! Chính là khoe khoang!"
“Các ngươi biết cái gì? Nền tảng lập quốc của Đông Hải rất tốt !" Thiếu niên hừ một tiếng, thấy Vân Thiển Nguyệt không nói chuyện, tiếp tục nói: “Vậy thì nói với các ngươi vài chuyện thú vị nhất, nói về Tử Thư ca ca đi! Đúng rồi, ta nói cho các ngươi biết, Tử Thư ca ca là thái tử. Thái tử tốt nhất ở Đông Hải quốc."
Lăng Liên và Y Tuyết không hề nói đùa nữa, nhìn hắn, dường như chờ hắn nói tiếp. Hiển nhiên rất tò mò về thái tử của Đông Hải quốc .
Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt cười, không nói lời nào, cũng chờ thiếu niên nói.
“Thời điểm Tử Thư ca ca mới ra đời quá đẹp, bà mụ đỡ đẻ cũng bị dung mạo của hắn làm cho hoảng sợ, hơn nữa hắn không khóc không náo, hết sức ngoan ngoãn, thời điểm Tử Thư ca ca mới ra đời hoàng thượng vẫn canh giữ ở phía ngoài, biết sinh xong, vội vàng tiến vào trong điện, hỏi là nam hay nữ? Bà mụ nhìn Tử Thư ca ca, vẻ mặt vui mừng nói là sinh công chúa, hoàng thượng mừng rỡ, nhìn thấy Tử Thư ca ca thì rất vui mừng ôm thật lâu, lúc này liền hạ thánh chỉ, chiêu cáo thiên hạ. Cho nên thần dân Đông Hải quốc cũng biết hoàng thượng sinh được một vị công chúa. Lúc ấy hoàng cung một mảnh vui mừng, tất cả mọi người đều chúc mừng hoàng thượng, có người vừa thấy công chúa giật nảy mình, nói công chúa này là thần nữ đầu thai chuyển thế, giống như ngọc nhân, hoàng thượng lại càng mừng rỡ, cho nên hạ một đạo thánh chỉ, phong hào Thần nữ công chúa. Sau lại có người nói đây chính là trời ban điềm lành, thần nữ lưu lạc dân gian, không phải là phàm thai, sợ không giữ được, tốt nhất phải dùng dương khí nhốt nàng lại, dương khí tốt nhất chính là sớm tứ hôn cho nàng một Phò mã. Cho nên hoàng thượng cảm thấy cũng đúng, thương nghị cùng đại thần suốt đêm, cuối cùng định ra công tử phủ Thừa Tướng Đông Hải quốc, công tử kia đã ba tuổi, dung mạo cũng vô cùng đẹp. Hoàng thượng mừng rỡ, cho nên hạ một đạo thánh chỉ, thần nữ công chúa gả cho công tử phủ Thừa Tướng, hơn nữa lúc này giống như hai đạo thánh chỉ trước đều chiêu cáo thiên hạ. Ba đạo thánh chỉ liên tiếp, thánh chỉ vừa ra, một tiểu thái giám chạy vào Kim điện, lắp bắp hồi lâu, vốn dĩ phải nói không phải là công chúa, mà là hoàng tử, nhưng ước chừng hắn quá ngạc nhiên rồi, cuối cùng nói ra được là công chúa biến thành hoàng tử . Ha ha ha. . . . . ." Thiếu niên vừa nói phá lên cười.
Lăng Liên và Y Tuyết mở to hai mắt nhìn thiếu niên, cũng cảm thấy buồn cười, dường như nghĩ đến thế gian lại còn có chuyện như vậy?
“Sau đó thì sao?" Vân Thiển Nguyệt cũng có chút buồn cười, Đại Ô Long như vậy, có thể thấy được thời điểm mới ra đời thái tử Đông Hải quốc thật quá đẹp, làm cho bà đỡ vừa thấy mặt của hắn đã định ra giới tính.
“Sau đó hoàng thượng và các đại thần đều kinh hãi! Từ Kim điện chạy đến hậu cung, ôm Tử Thư ca ca nghiên cứu nửa ngày, cũng không hiểu làm sao công chúa lại trở thành thái tử. Sau vẫn là cô cô từ bên ngoài gấp gáp trở về cảm thấy chuyện này kỳ hoặc, hỏi bà đỡ, về sau mới biết được bà đỡ kia không nhìn giới tính, liền nói ra miệng, cho nên mới đặt lại tên cho Tử Thư ca ca." Thiếu niên nói đến chuyện này mặt mày đều vui sướng.
Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, “Chính xác là một chuyện thú vị."
“Còn nữa!" Thiếu niên nhìn Vân Thiển Nguyệt, lại nói tiếp: “Chuyện này năm đó trở thành một hồi chuyện cười, hoàng thượng cũng không trách tội ai. Cũng hủy bỏ hôn ước với công tử phủ Thừa Tướng. Nhưng từ lúc mới ra đời Tử Thư ca ca không khóc một tiếng, về sau một tuổi cũng không thấy hắn khóc, bình thường cũng không nói ra tiếng nào, hoàng thượng cũng hoài nghi Tử Thư ca ca có bệnh không tiện nói ra, nhưng mời thái y khám, thái y đều không chẩn đoán được bệnh gì. Lão Vương thúc và cô cô đều có y thuật đều cực cao, sau khi chẩn đoán bệnh cũng không rõ ràng lắm, đều nói Tử Thư ca ca không phải câm, nhưng không nói lời nào điểm này cũng không ai biết chuyện gì xảy ra, cả Đông Hải quốc y thuật của Lão Vương thúc là cao nhất, ngay cả ông cũng không nhìn ra, người khác lại càng không biết làm sao. Chuyện này chỉ có thể từ từ xem xét. Như vậy mãi cho đến Tử Thư ca ca năm tuổi, vẫn không nói lời nào. Mặc dù Tử Thư ca ca vẫn không nói chuyện, nhưng hắn học thứ gì đều rất nhanh. Thiên tư cũng rất thông minh, rất nhiều chuyện đều không cần người khác dạy đều học được. Nhưng không nói chuyện vẫn là tối kỵ, điều này làm cho hoàng thượng vô kế khả thi. Đông Hải quốc cũng không khác Thiên thánh, mỗi mười năm hoàng thượng sẽ đại thọ một lần, vạn dân cùng vui mừng. Tất cả công tử tiểu thư của các phủ trong kinh đều có cơ hội tham gia. Ngày đó không biết vì sao Tử Thư ca ca lại thoát khỏi người hầu hạ bên cạnh, đi ra ngoài một mình, mấy năm liền lão Vương thúc không hồi kinh đang trở về, lão Vương thúc gặp phải Tử Thư ca ca, hắn thích đùa dai, kéo Tử Thư ca ca đổi cho hắn một thân y phục nữ hài, dẫn lên đại điện. Lúc ấy trong các phiên vương có một tiểu vương tử rất bướng bỉnh, cũng là một Tiểu Ma vương, vừa thấy Tử Thư ca ca giả dạng nữ nhi liền chảy nước miếng, chạy tới hôn Tử Thư ca ca một ngụm, sau đó ôm hắn không buông tay, muốn cưới hắn làm vợ, hoàng thượng, hoàng hậu, văn võ đại thần cả triều đều rớt cằm, nhiều người tiến lên kéo đều kéo không ra. Cuối cùng Tử Thư ca ca mới nói một câu, hai mắt hắn trợn trắng rồi ngất đi."
“Nói cái gì?" Lăng Liên tò mò hỏi.
“Tất nhiên nói cho hắn biết mình là nam tử!" Y Tuyết trả lời Lăng Liên .
“Mới không phải!" Thiếu niên đắc ý nói: “Tử Thư ca ca nói hắn thích nữ nhân!"
Lăng Liên và Y Tuyết bừng tỉnh đại ngộ. Người mặc nữ trang, còn nói thích nữ nhân, Tiểu vương gia kia tất nhiên bị dọa cho ngất đi.
“Về sau thì sao?" Vân Thiển Nguyệt cũng có chút buồn cười hỏi.
“Về sau chỉ một mình Tiểu vương gia kinh ngạc,nhưng người vui mừng lại rất nhiều! Bởi vì Tử Thư ca ca có thể nói chuyện. Sau này Tiểu vương gia kia mới biết được Tử Thư ca ca là nam nhân, ôm hận trở về, rốt cuộc không bước vào kinh thành nửa bước. Tiểu vương gia đó vẫn luôn làm cho người khác nhức đầu, nghe nói sau khi trở về bị bệnh thật lâu, sau này tính tình sửa đổi. Nhưng không bao giờ thân cận với nữ nhân nữa, thậm chí thấy nữ nhân liền đi đường vòng . Vương gia sợ hắn xuất gia làm hòa thượng, ngày ngày nhìn hắn, so sánh với trước kia còn nhức đầu hơn ." Thiếu niên nói.
“Thật rất thú vị!" Lăng Liên cười nói.
Y Tuyết cũng nhìn thiếu niên, dường như còn đang chờ hắn nói tiếp.
“Chuyện thú vị còn rất nhiều! Nhưng mà tại sao ta phải nói cho các ngươi biết?" Thiếu niên nhìn hứng thú nhìn hai người, nhìn lướt qua Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng không hề giống như bộ dáng trong trẻo lạnh lùng lúc trước nữa, ngáp một cái, khoát tay, “Không nói, không nói!"
“Tốt nhất là đừng ngủ, lúc này chúng ta ở trong nước, không cẩn thận ngươi sẽ bị nhiễm hàn khí trong nước ." Vân Thiển Nguyệt nhắc nhở thiếu niên: “Nhưng mà hơn chục dặm đường thủy mà thôi, rất nhanh sẽ đến. Tiếp tục kiên trì."
“Ngươi luôn đứng làm cái gì? Tới đây ngồi ! Dùng chân khí của ngươi bảo hộ ta một chút, nếu không ta sẽ bị nhiễm hàn khí mắt?" Thiếu niên ngoắc Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng bất động, hắn lại nói: “Đừng quên ta cho tỳ nữ của ngươi hai viên thuốc bảo bối ! Ngươi phải đối tốt với ta hơn một chút."
Vân Thiển Nguyệt cũng không quay đầu lại, liếc cũng không liếc hắn.
“Ta thật mệt nhọc! Hơn nữa nói chuyện nhiều như vậy, mệt chết đi được." Thiếu niên lại nói: “Tinh thần ta phải tốt một chút, nếu không đến lúc đó Tử Thư ca ca thấy ta sẽ đau lòng ."
Vân Thiển Nguyệt xoay người lại nhìn thiếu niên, lúc ấy ở Vân Thành lần đầu tiên gặp mặc dù quần áo lam lũ rách tung toé, nhưng thần thái sáng láng. Hôm nay mặc dù áo hoa, cẩm bào ngọc đái, nhưng khí sắc đúng là mỏi mệt, luân phiên cưỡi ngựa lên đường mặc dù tinh thần mạnh mẽ vẫn còn có chút xanh xao, nàng lắc đầu, đi tới bên cạnh thiếu niên ngồi xuống, khẽ thúc dục chân khí vòng quanh hắn .
“Cũng biết ngươi tốt nhất!" Thiếu niên hài lòng kéo cánh tay của nàng qua, đầu tựa vào trên đùi nàng, hơn phân nửa thân thể dựa trong ngực nàng , có chút thích ý nhắm hai mắt lại.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, không đẩy ra hắn. Lăng Liên và Y Tuyết nhìn hai người một cái, tất cả cũng không nói thêm gì nữa.
Sông Hà Cốc tĩnh lặng, chỉ có bè gỗ đi qua phát ra tiếng nước chảy róc rách . Hai mặt dãy núi xanh biếc, nếu không nhìn núi đá và bùn cát rơi xuống nơi này đích thực là một núi sông tuyệt đẹp.
Vân Thiển Nguyệt ngồi yên lặng, khuôn mặt thấp thoáng giao hòa trong chân khí cùng hơi nước, sắc mặt không có cảm xúc gì. Thiếu niên rất nhanh đã ngủ mất, hô hấp đều đều.
Ước chừng đi hai canh giờ, vốn sông Hà Cốc hơi hẹp, dần dần thành một sông lớn. Trên mặt sông chỉ có một bè gỗ, lộ vẻ tĩnh lặng hơn. Thời điểm trời tối đen, thì đến huyện Hà Cốc.
“Tiểu thư, ngài xem, người trên bờ bên kia không phải là Cảnh thế tử sao?" Lăng Liên hồi lâu chưa mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn.
Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn thấy bên bờ, loáng thoáng có bóng một người. Khoảng cách có chút xa, lúc này trời đã tối, từ xa nhìn lại, ánh sáng chiếu trên nước, hoàn toàn không phân biệt được dung mạo và quần áo của bóng người kia, nhưng nàng vẫn nhận ra là Dung Cảnh, gật đầu, “Là hắn!"
“Xem ra Cảnh thế tử biết tiểu thư tới đây! Cố ý chờ ở nơi đó ." Lăng Liên cười nói.
“Chắc là Cảnh thế tử nhớ tiểu thư rồi!" Y Tuyết cũng cười nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới hình như đã bảy ngày rồi bọn họ không gặp nhau? Nếu theo như một ngày không thấy như cách ba thu, bọn họ đã là hai mươi mốt thu rồi. Nếu theo như hắn nói một ngày như một năm, vậy thì đã bảy năm rồi. Thật là nhớ .Nàng nhìn loáng thoáng bóng dáng kia không khỏi mỉm cười, tầm mắt vô cùng chăm chú trên bóng dáng đó, không rời khỏi.
Bè gỗ dần dần đi vào, lúc này khuôn mặt và quần áo của Dung Cảnh mới trở nên rõ ràng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn khoảng cách đã gần đến bên bờ, nàng rút lui chân khí, đưa tay đẩy thiếu niên ra: “Tỉnh lại, đã đến!"
Thiếu niên mê mang mở mắt ra nhìn thoáng qua, thấy được Dung Cảnh bên bờ, hắn bĩu môi, ánh mắt quét một vòng, không thấy được người khác, nhăn đôi lông mày thanh tú lại: “Tại sao Tử Thư ca ca không tới đón ta? Sẽ không có cái gì ngoài ý muốn chứ?"
“Tử Thư ca ca của ngươi lợi hại như vậy, làm sao sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn? Ngươi đi tìm xem chẳng phải sẽ biết rồi sao! Đứng lên đi!" Vân Thiển Nguyệt đẩy thiếu niên ra, đứng lên, trấn an thiếu niên một câu, điểm nhẹ mũi chân, rời bè gỗ, thi triển khinh công về phía Dung Cảnh .
“Cũng đúng!" Thiếu niên vui mừng đứng lên, thấy Vân Thiển Nguyệt muốn đi, đưa tay kéo nàng, nhưng không kéo được, cũng điểm nhẹ mũi chân, nhưng nhìn thoáng qua khoảng cách bè gỗ đến bờ thì không cam lòng rơi xuống.
Lăng Liên và Y Tuyết nhìn thấy động tác của thiếu niên, tất nhiên biết khinh công của hắn không bằng tiểu thư, không dám rời bè gỗ. Khinh công của các nàng cũng không bằng tiểu thư, khoảng cách bên bờ vẫn còn có chút xa, các nàng tự nhận không dùng khinh công đến bờ được.
Vân Thiển Nguyệt thi triển khinh công đi tới một nửa, mới biết được mới vừa rồi có nôn nóng một chút, khoảng cách từ bè gỗ đến bờ vẫn còn quá xa, nàng cũng không thể đến bờ, hơn nữa nàng không mượn vật giẫm lên được, trên mặt nước không có vật gì, làm cho nàng không có cách nào đặt chân để thở trên đường, xem ra phải uống nước sông trước mặt Dung Cảnh rồi . Nhưng mà dù sao nàng cũng không sợ mất mặt trước mặt hắn, ai kêu quá nhớ hắn rồi.
Ngay lúc hết sức lực sắp giẫm lên mặt nước, người bờ bên kia bỗng nhiên phi thân lên, cẩm bào trắng nguyệt nha vẽ ra độ cong tươi đẹp, trong khoảnh khắc Dung Cảnh đi tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt đưa tay nắm eo nhỏ nhắn của nàng.
Hơi thở quen thuộc mang theo một tia thanh mát của hơi nước bao vây lấy nàng, Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nâng mắt, đối diện với khuôn mặt ngày nhớ đêm mong. Nàng lập tức đưa tay ôm hông của hắn, giao cả sức nặng thân thể của mình cho hắn, mềm nhũn cười nói với hắn: “May là ngươi tới đón ta, nếu không hôm nay ta không thể không rơi xuống nước rồi."
Dung Cảnh không nói lời nào, cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng.
Mặc dù ban đêm, sắc trời đã tối, nhưng Vân Thiển Nguyệt rõ ràng thấy được vầng sáng trong mắt của hắn, bên trong ánh sáng là nồng đậm thần sắc tưởng nhớ, thần sắc tưởng nhớ tràn đầy đều là mặt của nàng, trong nháy mắt một thân mỏi mệt của nàng đã tan thành mây khói.
Giây lát, Dung Cảnh cúi đầu, đem môi che trên môi nàng .
“Dung Cảnh, ta chính thức tuyên chiến với ngươi, ta muốn cưới Vân Thiển Nguyệt! Ngươi hãy nghe cho kỹ!" Đang lúc này, trên bè gỗ truyền tới giọng nói của thiếu niên, mạnh mẽ có lực.
Lông mi dài của Vân Thiển Nguyệt run rẩy, Dung Cảnh rời khỏi môi của nàng, nheo mắt lại nhìn về phía thiếu niên. Thiếu niên đắc ý nhướn mày với hắn, lớn tiếng nói: “Ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta cũng không sợ ngươi."
“Phải không?" Giọng nói của Dung Cảnh không nghe ra cảm xúc gì, giây lát sau, hắn bỗng vung tay lên, một trận gió mạnh hướng về phía thiếu niên, thiếu niên không thể tránh khỏi, muốn tránh cũng không được, “A" hét to một tiếng, trong khoảnh khắc bị đánh ngã xuống nước.
Tác giả :
Tây Tử Tình