Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 2 - Chương 77: Nạp thiếp phi thê

Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 2 - Chương 77: Nạp thiếp phi thê

Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Leticia

Vân Thiển Nguyệt không cảm thấy có chút nào ngoài ý muốn khi người khám nghiệm tử thi chết, Dạ Thiên Dật và Đức Thân vương trị dưới nghiêm cẩn, sẽ không xuất hiện lỗ hổng như thế này. Như vậy chỉ có người khám nghiệm tử thi đến đây một lần là có cơ hội xuống tay. Bởi vì ai cũng sẽ không phòng bị người khám nghiệm tử thi, khám nghiệm tử thi đương nhiên sẽ phải mổ xẻ thi thể, hơn nữa thời gianăn khớp với thời gian thi thể phân hủy.

“Cái gì? Người khám nghiệm tử thi đã chết? Chết như thế nào?" Đức thân vương cả kinh.

“Hình như là uống thuốc độc tự sát!" Người nọ lập tức nói.

“Lập tức mang người đó tới nơi này! Khám nghiệm tử thi!" Đức thân vương nhìn Vân Thiển Nguyệt và Dạ Thiên Dật, thấy hai người không nói gì, hắn trầm giọng phân phó.

“Dạ!" Người nọ lập tức lĩnh mệnh đi.

“Người khám nghiệm tử thi này tuổi chừng 50, là lão khám nghiệm tử thi ở Hình bộ, vô số vụ án đều trải qua tay hắn. So với khám nghiệm tử thi bình thường càng có kinh nghiệm và kiến thức hơn. Rất nhiều nghi án vào trong tay hắn đều có thể giải quyết dễ dàng. Cho nên mấy năm nay ta chưởng quản Hình bộ vẫn dùng hắn. Không nghĩ tới…" Đức thân vương tạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Làm sao có thể là hắn? Trong nhà hắn không có người nào, mẹ goá con côi không nơi nương tựa. Hơn nữa bổn vương đối với hắn cũng không tệ."

Vân Thiển Nguyệt im lặng không lên tiếng.

Dạ Thiên Dật nhìn về phía Đức thân vương, khuyên giải an ủi nói: “Đức vương thúc, trên thế gian này khó khống chế nhất chính là lòng người. Ngài không cần tự trách! Chuyện tình không thể tưởng tượng được còn rất nhiều. Chờ mang người khám nghiệm tử thi đến, chúng ta khám nghiệm tử thi, có lẽ có thể tìm được nguyên nhân."

Đức thân vương gật đầu.

Không bao lâu, hai người nâng người khám nghiệm tử thi đã chết đi tới. Khóe miệng của người khám nghiệm tử thi chảy máu đen, hiển nhiên là uống thuốc độc tự sát.

“Nguyệt nhi, nàng thấy thế nào?" Dạ Thiên Dật nhìn tên khám nghiệm tử thi một lát, rồi nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn tên khám nghiệm tử thi, đây là một gã hơn năm mươi tuổi, quần áo mộc mạc. Trừ bỏ khóe miệng chảy ra máu đen, toàn thân vẫn còn hoàn hảo, nàng đeo khẩu trang và bao tay lên một lần nữa, kiểm tra tên khám nghiệm tử thi một lần, thản nhiên nói với Dạ Thiên Dật: “Hắn đúng là tự sát, độc mà hắn dùng là hạc đỉnh hồng bình thường."

“Hắn có lý lo gì để làm chuyện này? Chẳng lẽ hắn và hắc y nhân ám sát Vân thế tử và Thanh Uyển công chúa ngày đó có liên hệ gì sao?" Đức thân vương nhìn tên khám nghiệm tử thi, nghi hoặc nói: “Bổn vương chưởng quản Hình bộ, mấy năm nay đều nghiêm mật chú ý mỗi người, chưa bao giờ thấy hắn thường lui tới với người nào."

“Tuy là hắn tự sát, nhưng mặt có vẻ hổ thẹn, nói rõ hắn làm chuyện này nên cảm thấy thẹn với tín nhiệm của Vương gia, đồng thời cũng nói rõ là bị hắn giết, bất đắc dĩ mới làm chuyện này." Vân Thiển Nguyệt lại nói.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngươi từ nơi nào nhìn ra là vẻ mặt hắn hổ thẹn?" Đức thân vương nhìn tên khám nghiệm tử thi, không nhìn ra cái gì, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt nghi ngờ hỏi.

“Đây là một loại biểu tình nhỏ được chôn dấu rất sâu. Nếu Đức thân vương không tin có thể đẩy mí mắt hắn ra xem ánh mắt của hắn. Lúc này ở sâu trong ánh mắt của hắn có vẻ hổ thẹn đấy. Đôi mắt của một người là thứ không lừa được người khác nhất." Vân Thiển Nguyệt nói với Đức thân vương.

Đức thân vương nghe vậy tiến lên một bước, đưa tay đẩy mí mắt, quả nhiên thấy trong mắt hắn có chứa vẻ hổ thẹn, hắn buông tay ra, thán phục nói với Vân Thiển Nguyệt: “Thiển Nguyệt tiểu thư còn lợi hại hơn so với khám nghiệm tử thi bình thường. Trước đây đúng là mắt của lão thần vụng về rồi!"

“Đức vương thúc, Nguyệt nhi có tài hoa! Mắt vụng về không chỉ có mình ngươi, thiên hạ còn nhiều người như thế." Dạ Thiên Dật cười.

“Không sai! Thiển Nguyệt tiểu thư thâm tàng bất lộ, lão thần hổ thẹn." Đức thân vương gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến, nàng thâm tàng bất lộ? Chỉ là bất đắc dĩ nên phải ngụy trang thôi. Không nói thêm gì nữa.

“Thất hoàng tử, khám nghiệm tử thi đã chết, hiển nhiên đây là hắn gây nên, ngươi xem…" Đức thân vương nhìn về phía Dạ Thiên Dật.

“Đức vương thúc, hạ lệnh tra rõ! Điều tra rõ lai lịch của hắn, hoặc là hai ngày nay hắn đã tiếp xúc với người nào." Dạ Thiên Dật nhìn tên khám nghiệm tử thi đã chết, gằn từng tiếng nói: “Tra tới cùng!"

Đức thân vương gật đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy nàng cũng không nói chuyện, hắn quay đầu phân phó hai gã quan viên phía sau. Hai gã quan viên lĩnh mệnh, lập tức đi xuống tra xét.

“Nguyệt nhi, chuyện này không phải là nhỏ, ta tiến cung bẩm báo với phụ hoàng, nàng tiến cung với ta hay là…" Dạ Thiên Dật quay đầu hỏi Vân Thiển Nguyệt.

“Một mình ngươi tiến cung đi, nói cho Hoàng Thượng dượng, chuyện này ta cũng giúp không được cái gì, chính ngươi tra đi! Mấy ngày nay ta rất mệt mỏi, bây giờ muốn hồi phủ nghỉ ngơi." Vân Thiển Nguyệt dùng ống tay áo che khuất đỉnh đầu, có chút mệt mỏi nói với Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật nhìn nàng, quan tâm hỏi, “Nguyệt nhi, thân thể của nàng không thoải mái sao?"

“Ừ!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Ta xem một chút!" Dạ Thiên Dật đưa tay ra bắt mạch cho Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt đứng bất động, mặc hắn bắt mạch.

Dạ Thiên Dật cau mày, “Thời gian dài như vậy mà thân thể nàng vẫn còn suy yếu như vậy, tiếp tục như vậy sao được?" Dứt lời, hắn kéo Vân Thiển Nguyệt bước đi, “Đi, ta đưa nàng hồi phủ! Nàng nên nghỉ ngơi thật tốt."

“Không cần, ngươi tiến cung đi! Ta tự mình trở về là tốt rồi!" Vân Thiển Nguyệt hất tay Dạ Thiên Dật, cười nhạt một tiếng: “Ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, đường ngắn như thế bản thân ta có thể tự về được! Huống hồ chuyện này xác thực không phải là chuyện đùa, vẫn nên nhanh chóng báo cho Hoàng Thượng dượng. Dù sao còn mấy ngày nữa là đến đại thọ năm mươi lăm rồi, kinh thành thường xuyên có chuyện phát sinh, rối loạn, đúng là bất lợi. Hơn nữa hiện tại Dạ Thiên Dục chưởng quản quân cơ đại doanh Tây Sơn, Dạ Thiên Khuynh lại có phủ Thừa tướng duy trì. Tuy rằng ngươi có được toàn bộ Bắc cương, nhưng dù sao cũng là nước xa không cứu được lửa gần. Vạn nhất ngươi bởi vì ta mà bị Hoàng Thượng dượng không thích hoặc là kiêng kị, như vậy thì rất phiền toái cho ngươi."

“Nguyệt nhi…" Dạ Thiên Dật nghe vậy ánh mắt có chứa sắc thái vui mừng nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Nàng đang quan tâm ta!"

Vân Thiển Nguyệt thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Thiên Dật, với tư cách bằng hữu, ta tự nhiên phải quan tâm đến ngươi." Dứt lời, nàng nhìn thấy Dạ Thiên Dật tối mặt lại, không tiếp tục để ý nữa, đi qua lấy dây cương, xoay người lên ngựa, quay đầu ngựa lại, rời khỏi Hình bộ, đi về hướng Vân Vương phủ.

Dạ Thiên Dật nhìn thân ảnh Vân Thiển Nguyệt biến mất, dung nhan tuấn tú phiêu dật lúc sáng lúc tối.

“Thất hoàng tử, một nữ nhân trong lòng không có ngươi, giống như một tảng đá lớn, vô cùng cứng rắn, mặc gió táp mưa sa, nó vẫn sừng sững như lúc ban đầu." Đức thân vương nhìn Vân Thiển Nguyệt rời đi, hắn phát hiện mỗi lần nhìn thì thấy bóng lưng của Thiển Nguyệt tiểu thư đều thẳng tắp. Bóng lưng của nàng không giống với tiểu thư khuê các theo khuôn phép cũ, mà giống như quân nhân, thân thể và khí phách đã trải qua trăm ngàn huấn luyện, không bởi vì vóc người nhỏ gầy của nàng mà khiến người ta xem nhẹ.

“Đức vương thúc, gió táp mưa sa không được, như vậy liệt hỏa thiêu đốt hoặc lấy búa lớn chém vào? Sẽ như thế nào?" Dạ Thiên Dật không thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng hỏi.

“Như vậy cự thạch sẽ không còn là cự thạch nữa rồi! Nữ nhân cũng không còn là nữ nhân ban đầu mà ngươi muốn nữa rồi!" Đức thân vương nói.

“Cự thạch nát, mặc dù thành mảnh vụn, bột đá, vôi, cũng vẫn là nó. Không phải nữ nhân ban đầu ta muốn cũng không sợ, chỉ cần nàng là được." Dạ Thiên Dật thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên cười, “Huống hồ nhìn nàng mười mấy năm như vậy, cũng nên thay đổi bộ dáng rồi."

Đức thân vương thở dài một tiếng, giọng điệu nghiêm trọ: “Thất hoàng tử, nữ nhân cũng chỉ là nữ nhân mà thôi. Nữ nhân như cát như gió, dù xinh đẹp đến đâu thì cũng chỉ được vài năm, cảnh xuân tươi đẹp không còn nữa, dung nhan già đi, cũng chỉ là một bà lão tập tễnh. Dù thế nào cũng không thể so với giang sơn tú lệ, vạn dặm như họa, ngàn năm cơ nghiệp, muôn đời công huân mới là thật sự. Thông minh, sẽ không vì một nữ nhân mà bị chi phối. Quân chủ, sẽ không bị nơi nhỏ bé chế phục. Ngươi có minh bạch không?"

“Đức vương thúc, ngài nói như thế nào là một nam nhân?" Dạ Thiên Dật nhìn về phía Đức thân vương.

Đức thân vương bỗng nhiên ngẩn ra.

“Người nam nhân có ruộng đất, có năng lực. Ruộng đất chính là vạn dặm giang sơn, ngàn năm cơ nghiệp. Năng lực chính là muôn đời công huân." Dạ Thiên Dật bỗng nhiên xoay người, nhìn lên bầu trời, “Thế nhưng mà nếu như không có nữ nhân, mặc dù là vạn dặm giang sơn, ngàn năm cơ nghiệp, muôn đời công huân, nhưng lại trăm năm cô độc thì có ý nghĩa gì? Chỉ cầu chim nhạn lưu thanh, người chết lưu danh?"

Đức thân vương trầm mặc.

“Đức vương thúc, những gì ngài nói ta đều hiểu được. Ta là nam nhân Dạ thị, được phụ hoàng coi trọng từ nhỏ, dốc hết tâm huyết lên trên người ta, thầm mong ta có thể giống như Thuỷ tổ hoàng đế được truyền tụng ngàn năm, thống nhất giang sơn Thiên thánh trọn đời vững chắc. Nếu ta không gặp Nguyệt nhi, có lẽ cả đời này sẽ đi theo con đường mà phụ hoàng chờ mong, tiếp nhận giang sơn vạn năm của Thuỷ tổ hoàng đế, khiến Thiên thánh phát triển huy hoàng hơn. Nhưng ta lại gặp được nàng, nàng cứ từng giọt từng giọt tiến vào lòng ta, giống như cơ nghiệp giang sơn Thiên Thánh, đã cắm rễ trong lòng ta. Ngài nghĩ hôm nay ta còn thế dứt bỏ nàng sao? Dứt bỏ nàng, tương đương dứt bỏ tâm mạch của ta." Dạ Thiên Dật đưa tay che ngực, nhìn Đức thân vương, chỉ vào ngực mình: “Nàng ở chỗ này!"

“Thất hoàng tử, ngươi sẽ làm Hoàng Thượng thất vọng!" Sắc mặt của Đức thân vương khẽ biến.

“Phụ hoàng đã thất vọng đối với ta rồi!" Sắc mặt của Dạ Thiên Dật bỗng nhiên trở nên rất lạnh nhạt.

“Làm Vương thúc của ngươi, ta vẫn là khuyên ngươi một câu. Nếu trong lòng của Thiển Nguyệt tiểu thư không có người nào, ngươi có thể từng bước thu tâm nàng vào trong ngực của ngươi. Nhưng trong lòng nàng đã có người rồi, hơn nữa người kia lại là Cảnh thế tử của Vinh Vương phủ. Cảnh thế tử không giống với lịch đại các Vinh Vương của Vinh Vương phủ. Hắn sẽ không mặc người định đoạt. Nếu tiếp tục như thế này, sẽ có một ngày các ngươi bởi vì một hồng nhan mà gây tai họa cho thiên hạ. Ngươi có cố gắng cũng vô ích a!" Đức thân vương có chút tận tình khuyên bảo.

Dạ Thiên Dật bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn Đức thân vương, “Đức vương thúc, ngài sai rồi! Trong lòng nàng có Dung Cảnh, đúng vậy. Nhưng cũng không cứng rắn tuyệt đối như ngài nói." Dứt lời, hắn nhìn thấy Đức thân vương ngẩn ra, ánh mắt hiện lên một tia đen tối, “Trong lòng nàng, thủy chung luôn có một người. Người kia không phải ta, cũng không phải Dung Cảnh, mà là một người rất sâu. Không nhìn thấy là ở chỗ nào trong lòng nàng, nhưng không chỗ nào không có."

Đức thân vương nghi hoặc nhìn Dạ Thiên Dật: “Sao Thất hoàng tử lại nói như thế?"

“Có đôi khi, vũ khí tốt nhất không phải lợi kiếm, mà là lòng người. Tấn công bằng tư tưởng mới là biện pháp hữu hiệu nhất." Dạ Thiên Dật dứt lời, không nói thêm nữa, nắm lấy cương ngựa, xoay người lên ngựa, nói với Đức thân vương: “Đức vương thúc, ta tiến cung trước! Còn những thi thể kia thì ngài phái người hỏa thiêu đi!"

“Tốt!" Đức thân vương thu hồi nghi hoặc, gật đầu.

Dạ Thiên Dật dùng hai chân kẹp bụng ngựa, cưỡi ngựa rời đi, thân ảnh cẩm bào màu tím nhạt rất nhanh liền khuất tầm mắt.

Đức thân vương nhìn thân ảnh Dạ Thiên Dật biến mất, nghĩ đến lời nói của hắn, một lát sau, nói với phía sau: “Người tới!"

“Vương gia!" Một người nhẹ nhàng rơi xuống.

“Những lời mà Thất hoàng tử vừa mới nói ngươi nghe rõ chứ?" Đức thân vương hỏi.

“Nghe rõ!" Người nọ gật đầu.

“Đem những lời của Thất hoàng tử một chữ cũng không được thiếu truyền lại cho Hoàng Thượng! Hiện tại đi ngay!" Đức thân vương phân phó.

“Dạ!" Người nọ ẩn thân ảnh lui xuống.

Đức thân vương đợi người nọ lui ra, lại nhìn thoáng qua phương hướng Vân Thiển Nguyệt rời, xoay người đi vào Hình bộ.

Vân Thiển Nguyệt cưỡi ngựa rời khỏi Hình bộ, thân thể thẳng tắp bỗng nhiên mềm nhũn, nằm sấp trên người Bạch xích Phượng, mặt nàng kề sát lông mềm mại của con ngựa trắng. Gạt bỏ sạch sẽ mọi chuyện trong đầu, cái gì cũng không nghĩ nữa, chỉ nghe tiếng người rộn ràng ở hai bên ngã tư đường, bỗng nhiên cảm thấy thế giới này kỳ thật vô cùng yên tĩnh.

Nếu một ngày kia, một mình một người đi ngao du trong giang hồ, không biết trong lòng có thể cô tịch hay không.

“Thiển Nguyệt tiểu thư?" Phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng kinh hô kinh ngạc.

Vân Thiển Nguyệt nằm sấp ngẩng đầu lên, nhìn về phía có giọng nói, chỉ thấy Thanh Thường đứng phía trước bên trái, trong tay cầm một cái giỏ, tựa hồ mới từ trên núi hái thảo dược. Làn váy của nàng lộ giày dính bùn đất, bùn đất còn ẩm ướt, trên mặt,trên người mang theo một tầng sương nhạt và mồ hôi, hiển nhiên là mới từ trên núi trở về. Nàng kéo khóe miệng, cười hỏi, “Đây là lên núi hái thuốc?"

“Dạ!" Thanh Thường gật đầu.

“Vừa xuống núi? Mau hồi phủ đi!" Vân Thiển Nguyệt không muốn nhiều lời, một lần nữa nằm sấp trên ngựa.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, đêm qua thế tử…" Thanh Thường cắn cắn môi, nhìn Vân Thiển Nguyệt, muốn nói lại thôi.

“Ta biết! Ngươi mau trở về đi thôi!" Vân Thiển Nguyệt không nhìn nàng nữa, Bạch Xích Phượng chở nàng tiếp tục đi về phía trước.

Thanh Thường đứng tại chỗ một lát, thở dài, vội vàng mang giỏ đi về phía Vinh Vương phủ.

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt rõ ràng, hôm qua Dung Cảnh nổi giận. Thập diện mai phục đối kháng với Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ, cầm tiêu chống đỡ, cuối cùng hẳn là hai người đều dùng nội lực. Hắn vốn thân mang trọng thương, có thể nghĩ, tất nhiên là thương càng thêm thương. Thế nhưng lúc này chuyện tình không giống dĩ vãng. Tiểu Thất là bí mật vĩnh viễn trong lòng nàng, để cho nàng nhớ lại một lần nữa, mặc dù nàng nhớ lại, nhưng cũng nói không nên lời. Kiếp trước đều là đau lòng. Nàng đi vào thế giới này mười lăm năm cũng chưa thể quên, mặc dù lại mười lăm năm nữa thì như thế nào? Đối với Tiểu Thất, đối với Dung Cảnh, là không nên ở phân cao thấp trong lòng nàng. Sao nàng có thể phân cao thấp được chứ?

Nhưng trong lòng nàng rõ ràng nhất, Tiểu Thất đã là quá khứ. Chỉ là chôn ở đáy lòng nàng mà ngay cả chính mình cũng không muốn quan hệ đến quá khứ đó nữa mà thôi. Dung Cảnh là hiện tại, là người nàng muốn quý trọng, muốn yêu thương hắn thật nhiều. Nhưng mặc dù là yêu, nàng cũng không lấy ra nổi một bộ phận ký ức không quan hệ đến lòng nàng nhưng đã thâm căn cố đế trong trái tim của nàng.

Dung Cảnh muốn toàn bộ tâm của nàng, nhưng nàng không thể cho, mặc dù chạy đến chỉ lên trời thề rằng ta yêu ngươi thì có thể như thế nào? Chỉ là tăng thêm chê cười mà thôi. Nàng không nghĩ trở thành trò cười, cho nên không đi.

“Nguyệt tỷ tỷ?" Bạch Xích Phượng và một chiếc xe ngựa giao nhau, màn xe được vén lên, truyền ra một giọng nói quen thuộc.

Thân mình Vân Thiển Nguyệt nằm sấp lại thẳng dậy một lần nữa, theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy Tần Ngọc Ngưng ngồi trong một cỗ xe ngựa hoa lệ. Lúc này lộ ra nửa người cười nhìn nàng, “Ta còn tưởng rằng nhìn lầm rồi, nguyên lai thật sự là Nguyệt tỷ tỷ. Nguyệt tỷ tỷ định về phủ?"

“Ừ!" Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Thấy Tần Ngọc Ngưng vẫn giống như ngày thường, dịu dàng đoan trang, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nhìn người trước mặt như thế nào cũng không tin là nữ nhân có ánh mắt sắc bén, võ công cao thâm, vô cùng cảnh giác là nàng ta. Xem ra mấy năm nay không những nàng ngụy trang tốt, Tần Ngọc Ngưng ngụy trang cũng vô cùng tốt.

“Nguyệt tỷ tỷ, hôm nay tỷ có việc sao? Nếu không có, tỷ cùng muội muội đi Tiên y phường nhé?" Tần Ngọc Ngưng hỏi.

“Không phải ngươi đang ở trong cung hầu hạ Thái phi sao? Đi đến đó làm cái gì?" Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng, lười biếng không có hứng thú hỏi.

“Đại thọ năm mươi lăm của Hoàng Thượng, Thái phi nương nương lệnh ta thêu một bức bách thọ đồ, ta đã chọn xong kiểu dáng, nhưng trong cung lại không có tơ lụa ta muốn, cho nên tính đi Tiên y phường nhìn xem. Tiên y phường tập trung tất cả tơ lụa tốt nhất thiên hạ." Tần Ngọc Ngưng cười nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Mà ta cũng muốn làm thêm hai kiện xiêm y, Nguyệt tỷ tỷ, tỷ không cần may thêm bộ đồ mới sao?"

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới Dung Cảnh đã đưa cho nàng hơn mười bộ quần áo, cũng đủ mặc một năm, nàng tự nhiên không cần. Nàng lắc đầu, “Ta mặc cái gì đều được, không sao cả, không cần may mới."

“Tỷ đã chuẩn bị thọ lễ cho Hoàng Thượng chưa?" Tần Ngọc Ngưng lại hỏi.

“Chưa!" Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

“Buổi sáng hôm nay ta nghe Thái phi nói mấy ngày nay trong kinh thành liên tiếp xảy ra chuyện, bầu không khí áp lực, lòng người bất an. Hoàng Thượng muốn mượn năm mươi lăm đại thọ để kinh thành thả lỏng một chút. Buổi tối hôm qua thương nghị với Hoàng hậu, nói ở trên yến hội, ngoài trừ để cho Nhiễm tiểu vương gia và Phong công tử luận võ chúc mừng, còn muốn thêm một cuộc thi lớn, để tất cả tiểu thư trong kinh đều phải hiến nghệ chúc mừng. Người hiến nghệ tốt nhất thì Hoàng Thượng sẽ có trọng thưởng!" Tần Ngọc Ngưng như là nói chuyện phiếm với Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt tỷ tỷ, tỷ cần phải chuẩn bị một chút, trước đây mỗi lần như thế này tỷ đều lười biếng, ta cảm thấy năm nay Hoàng Thượng sẽ không cho tỷ lười biếng đâu."

Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, cười nói: “Nhiều người đa tài đa nghệ,cũng không thiếu một mình ta. Ta lén lười biếng cũng không có gì. Không chừng Hoàng Thượng dượng không nhìn thấy ta thì lòng mới không phiền đây này! Miễn cho ta quấy nhiễu đại thọ vui vẻ của hắn."

“Sao Nguyệt tỷ tỷ lại nói như vậy? Hoàng Thượng thích nhất Nguyệt tỷ tỷ! Sáng nay Hoàng Thượng đi thỉnh an Thái phi, nhắc tới Nguyệt tỷ tỷ. Nói tiểu nha đầu càng ngày càng khiến người khác yêu thích. Nhìn xem, trong kinh này không có tiểu thư nào có lá gan lớn như tỷ, lại còn không có người nào như tỷ, có thể khiến người khác tức giận cũng không được, buồn bực cũng không phải, ngài ý không có cách nào bắt tỷ đấy." Tần Ngọc Ngưng che miệng cười, “Cho nên, có thể nghĩ, Nguyệt tỷ tỷ, tỷ tránh không khỏi đâu."

“Tránh không khỏi thì tránh không khỏi, ta chỉ là điểm xuyết mà thôi. Đến lúc đó ngươi biểu hiện tốt là được rồi. Đến ngày đó đó có sứ giả các quốc gia còn có phiên vương đến mừng, vạn lần không được đánh mất mặt mũi Hoàng Thượng dượng là được." Vân Thiển Nguyệt cười nhạt một tiếng, khoát tay với Tần Ngọc Ngưng, “Tần muội muội tự mình đi Tiên y phường đi! Ta sẽ không đi."

Dứt lời, nàng nằm sấp trên lưng ngựa một lần nữa. Ống tay áo đong đưa lộ ra một góc bức hoạ cuộn tròn.

Tần Ngọc Ngưng nhìn đến bức họa cuộn trong trong tay áo của nàng thì biến sắc: “Nguyệt tỷ tỷ, trong tay áo của tỷ lộ ra cái gì vậy?"

Vân Thiển Nguyệt cười lạnh một tiếng trong lòng, thân mình nằm sấp hơi nâng lên một chút, liếc tay áo một cái, không sao cả nói: “A, là một bức họa."

“Là bức họa vẽ gì vậy? Mà Nguyệt tỷ tỷ lại đặt ở trong tay áo mang theo trong người?" Tần Ngọc Ngưng bình tĩnh hỏi, ý cười trên mặt ít đi.

“Ta còn chưa xem đây này! Là mới vừa rồi gặp Hiếu Thân Vương ở khúc quanh, hắn cho ta đấy. Nói là vì đáp tạ ta cho một viên Đại Hoàn đan cứu Lãnh Thiệu Trác. Hắn không có cái khác, nên dùng cái này báo đáp, nói ta sẽ cảm thấy rất hứng thú." Vân Thiển Nguyệt thờ ơ nói xong một câu, không hề nhìn Tần Ngọc Ngưng nữa, vỗ thân ngựa một chút, tiếp tục đi về phía trước.

“Nguyệt tỷ tỷ xin dừng bước!" Tần Ngọc Ngưng bỗng nhiên giữ cương ngựa.

“Hả?" Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng.

“Nguyệt tỷ tỷ, ta thấy sắc mặt của tỷ không tốt, có phải thân thể không thoải mái hay không?" Tần Ngọc Ngưng nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Ừ, có một chút." Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Có phải tỷ và Cảnh thế tử đã xảy ra hiểu lầm hay không?" Giọng điệu của Tần Ngọc Ngưng tựa hồ cẩn thận từng li từng tí.

“Ta cảm thấy tình yêu chính là như vậy! Không cần coi là thật. Chỉ cần ngươi coi là thật, chính là đứa ngốc. Bây giờ ta chính là như vậy!" Vân Thiển Nguyệt phun ra một câu, trên mặt mang theo trào phúng, “Hắn là Cảnh thế tử? Nữ nhân như ta không trèo cao nổi!"

Tần Ngọc Ngưng ngẩn ra, tựa hồ không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt nói như vậy, tay nắm chặt cương ngựa bỗng nhiên buông lỏng.

Vân Thiển Nguyệt không tiếp tục nói nữa, một lần nữa nằm sấp trên lưng ngựa, Bạch Xích Phượng chở nàng không có bất kỳ ngăn trở đi về phía Vân Vương phủ.

Tần Ngọc Ngưng nhìn một người một ngựa đi xa, thu hồi tầm mắt, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia tinh quang và ánh sáng. Giây lát sau, nàng buông màn xe, phân phó xa phu một tiếng, xe ngựa tiếp tục đi về hướng Tiên y phường.

Tuy Bạch xích Phượng không có người chỉ đường, nhưng vẫn đi một mạch không lầm đường về tới Vân Vương phủ. Còn chưa đi vào cửa lớn, Vân Thiển Nguyệt đã nghe một tiếng gầm lên: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi vẫn còn an tâm được?"

Vân Thiển Nguyệt ngồi thẳng thân mình, thấy Vân Hương Hà tức giận đứng ở cửa lớn nhìn nàng, nàng nhíu mày: “Ta an tâm cái gì? Tựa hồ hai ngày này ta không hề đi trêu chọc ngươi mà?"

“Vân Thiển Nguyệt, ngươi không biết xấu hổ. Ngươi khiến ông ngoại của ta tức giận đến hôm nay vẫn còn nằm trên giường không dậy nổi." Vân Hương Hà tức giận trách móc.

“Thì ra là vì chuyện này?" Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, nhìn Vân Hương Hà: “Đại tỷ tỷ, ngươi nhìn bộ dáng này của ngươi đi, nếuTam công tử của Hiếu Thân Vương phủ nhìn thấy bộ dáng ngươi như thế này, phỏng chừng sẽ không còn muốn lấy ngươi nữa. Ngươi vẫn nên trở về phòng soi gương đi, chỉnh đốn cẩn thận một phen rồi hãy ra cửa gặp người!"

Vân Hương Hà nghe vậy biến sắc: “Ta mới không cần gả cho hắn."

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên giận tái mặt: “Đại tỷ tỷ, ngươi cho cưới gả là trò đùa sao? Nói gả liền gả, nói không gả sẽ không gả? Tất cả đều tùy vào ngươi sao?" Dứt lời, nàng lạnh lùng nói: “Không gả cũng phải gả!"

“Ta sẽ không gả! Phải gả thì ngươi gả đi!" Vân Hương Hà giận trừng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, tràn ngập phẫn hận nói: “Ta biết ngươi không có hảo tâm, trách không được ngươi có thể đáp ứng thống khoái như thế! Nếu biết Tam công tử của Hiếu Thân Vương phủ là người như vậy, ta mới không lấy chồng, chết cũng không gả. Vân Thiển Nguyệt, ngươi đừng vội cảm thấy mình có thể làm chủ được hôn sự của ta. Ông ngoại ta sẽ không đáp ứng đâu!"

“Vân Hương Hà, ngươi đừng quên, ngươi họ Vân, không phải họ Phượng." Vân Thiển Nguyệt cười lạnh một tiếng, khoát tay nói với thị vệ hai bên: “Người tới, mờiĐại tiểu thư vào trong phủ, không có sự phân phó của ta, kể từ hôm nay không được xuất phủ một bước."

“Dạ!" Có hai gã thị vệ lập tức tiến lên giữ chặt Vân Hương Hà.

Vân Hương Hà hết đá lại đánh thị vệ, la hét với Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt không hề để ý tới nàng, xoay người xuống ngựa. Có thị vệ tiếp nhận cương ngựa, nàng vừa muốn vào phủ, có mấy xe ngựa dừng ở cửa lớn Vân Vương phủ, trong đó một lão giả đánh xe trên chiếc xe đầu tiên hô: “Thiển Nguyệt tiểu thư, xin dừng bước!"

Vân Thiển Nguyệt dừng chân, trên xe ngựatreo bài tử của Hiếu Thân Vương phủ, lão giả kêu nàng đúng là đại quản gia của Hiếu Thân Vương phủ. Nàng vốn muốn lôi Vân Hương Hà đi liền khoát tay chặn lại, hai người lập tức dừng lại, Vân Hương Hà cũng ngừng kêu la nhìn ra cửa, nàng nhìn đại tổng quản Hiếu Thân Vương phủ không nói chuyện.

“Lão nô gặp qua Thiển Nguyệt tiểu thư! Lão nô phụng mệnh Vương gia đến cầu hôn cho Tam công tử." Đại quản gia cung kính thi lễ với Vân Thiển Nguyệt: “Đây là sính lễ. Thỉnh Thiển Nguyệt tiểu thư nhận lấy."

“Người Tam công tử nhà ngươi cầu hôn là ai?" Vân Thiển Nguyệt nhướn mày.

“Là Đại tiểu thư của Vân Vương phủ!" Đại quản gia lập tức nói.

“Ta không lấy chồng! Không phải ta đã nói cho hắn sao? Ta không lấy chồng, hắn mơ tưởng lấy ta!" Vân Hương Hà nghe vậy lập tức kêu la.

“Tốt, sính lễ ta nhận! Trăm năm qua Hiếu Thân Vương phủ và Vân Vương phủ chưa từng có quan hệ thông gia. Nay nếu Hiếu Thân Vương và Tam công tử coi trọng Đại tỷ ta. Phượng lão tướng quân cũng nguyện ý để cháu ngoại gái gả qua, ngày ấy Hoàng Thượng dượng cũng tán thành việc này. Ta sao có thể không đáp ứng chứ?" Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.

“Vân Thiển Nguyệt, ta nói ta không đáp ứng!" Vân Hương Hà giận dữ.

Vân Thiển Nguyệt không để ý tới nàng, ấm giọng phân phó Vân Mạnh, “Mạnh thúc, ngươi tiếp họ một chút. Ta về phòng trước!"

“Vâng, tiểu thư ngài trở về phòng đi! Nơi này đã có lão nô." Vân Mạnh gật đầu.

“Thiển Nguyệt tiểu thư xin dừng bước. Lão nô còn có lời muốn nói: " Đại quản gia của Hiếu Thân Vương phủ gọi Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng quay lại nhìn hắn, hắn lập tức nói: " Vương gia nói mặc dù Đại tiểu thư có tài, nhưng dù sao cũng là thứ nữ. Tuy Tam công tử nhà ta chưa được vào gia phả, nhưng cũng là con vợ cả. Cho nên, hôm nay Tam công tử đến hạ sính lễ là nạp thiếp, không phải thú thê."

Khi Vân Hương Hà trông thấy vài xe sính lễ thì đã có chút động tâm, nay ánh mắt bỗng nhiên trợn to, không dám tin nhìn đại tổng quản của Hiếu Thân Vương phủ. Nạp thiếp? Trước kia không phải là nói như vậy!

“Tam công tử rất tài hoa, ta vẫn kính nể. Còn sợ Đại tỷ ủy khuất hắn, nay xem ra không cần lo lắng, chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, căn bản không ủy khuất đến hắn." Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, “Như thế rất tốt, lúc nào thì mang kiệu hoa để đưa người vào phủ làđược, cũng giảm đi không ít phiền toái."

“Thiển Nguyệt tiểu thư đồng ý?" Hiếu Thân Vương phủ đại tổng quản hỏi.

“Đồng ý!" Vân Thiển Nguyệt bỏ lại hai chữ, xoay người vào phủ.

Lúc này Vân Hương Hà xuất hiện ở đâylà nàng đã biết chắc là Phượng lão tướng quân vẫn còn bệnh, căn bản là chưa đi tìm Đức thân vương để lui hôn sự, bây giờ Vân Hương Hà mới có thể đứng ở đây la hét với nàng. Hiếu Thân Vương phủ phái người đưa sính lễ tới, không phải thú thê, mà lại là nạp thiếp. Xem ra hôm qua Tam công tử hẳn đã làm ra cái gì, mới để cho Hiếu Thân Vương mạo hiểm không tiếc đắc tội Phượng lão tướng quân mà làm ra hành động này. Mà lão hoàng đế không để ý tới Vân Hương Hà là thê hay là thiếp, mà chỉ muốn kết quả là hai Vương phủ có quan hệ thông gia mà thôi. Mặc dù chuyện này có chút biến hóa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cái gì. Nếu Tam công tử có thể khiến Hiếu Thân Vương chuyển biến thái độ, chắc hẳn là cũng có tính toán, nàng phối hợp là được!

“Vân Thiển Nguyệt, không có khả năng! Ta nói ta không đồng ý, chết cũng không đồng ý!" Vân Hương Hà như nổi điên muốn tránh thoát thị vệ.

“Đại tỷ, ngươi tốt nhất không nên chết, ngươi đối với ta còn có chỗ trọng dụng! Biết vì sao ta đáp ứng không? Bởi vì ta muốn gả vào Vinh Vương phủ, có ngươi và Hiếu Thân Vương phủ đi trước, ta mới có lý do nói Tứ đại Vương phủ có thể thông gia với nhau. Ta mới có thể gả cho Dung Cảnh, ngươi chính là người lót đường cho ta." Vân Thiển Nguyệt đi đến bên cạnh Vân Hương Hà, cúi đầu thì thầm một câu với nàng ta, dứt lời, nàng đắc ý nhướn mày. " Hiện tại Vân Vương phủ là do ta đương gia, không còn là thiên hạ khi nương của ngươi là đương gia nữa. Sợ rằng Phượng lão tướng quân không sống được mấy ngày nữa đi! Ngươi chỉ có thể nghe ta, ta nói ngươi gả cho ai, ngươi cũng chỉ có thể gả cho người đó."

“Ngươi nằm mơ! Vân Thiển Nguyệt ngươi nằm mơ!" Vân Hương Hà muốn đánh Vân Thiển Nguyệt, nhưng cánh tay bị hai thị vệ giữ chặt.

Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, không nhìn nàng ta nữa, đi về phía Thiển Nguyệt các, thân ảnh lười biếng rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.

“Đưa đại tiểu thư trở về đi!" Vân Mạnh nhìn Vân Hương Hà một cái, khoát tay với hai gã thị vệ.

Hai người lập tức mang Vân Hương Hà đi.

Đại quản gia của Hiếu Thân Vương phủ nhìn Vân Hương Hà bị mang đi, tuy rằng bị bắt đi nhưng còn không ngừng la mắng, quyền đấm cước đá. Hắn lo lắng nói với Vân Mạnh: “Mạnh đại tổng quản, xem ra đại tiểu thư không muốn. Sẽ không xảy ra chuyện tình gì đi?"

“Ai, không xảy ra sự tình gì, Đại tiểu thư ngày ngày đều làm ầm ĩ như vậy." Vân Mạnh khoát tay.

Đại quản gia của Hiếu Thân Vương phủ không hỏi nữa, vung tay lên, xa phu và hộ vệ đi theo vội vàng mở màn xe ra, chuyển sính lễ bên trong. Sáu xe sính lễ, có thể thấy được Hiếu Thân Vương phủ cũng coi trọng chuyện này.

Trở lại Thiển Nguyệt các, Lăng Liên và Y Tuyết canh giữ ở cửa, thấy nàng trở về, cùng nhau thi lễ, “Tiểu thư!"

Vân Thiển Nguyệt thấy hai người đã thay đổi xiêm y tỳ nữ trong phủ, cười gật đầu, nâng bước vào trong phòng.

“Tiểu thư, Cảnh thế tử đến đây, lúc này đang ở trong phòng của ngài!" Lăng Liên đi theo Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt dừng bước một chút, nhìn về phía phòng trong. Chỉ thấy cửa sổ phòng mở ra, nhưng có rèm vải che lấp, có gió mát thổi tới, màn che trước giường không ngừng bay bay, nhìn không thấy người ở bên trong. Nàng mím môi, gật đầu: “Ta đã biết."

Lăng Liên không tiếp tục nói, liếc mắt nhìn Y Tuyết, hai người một trái một phải bảo vệ ở của Thiển Nguyệt các.

Vân Thiển Nguyệt đi đến cửa, trong lòng bàn tay nắm lại, chậm rãi đẩy cửa phòng ra. Đập vào mắt là chỗ trước giường, bên cạnh bàn, nhuyễn tháp không có người, nàng nhìn về phía giường, chỉ thấy màn trướng được hạ xuống, bên trong loáng thoáng có một thân ảnh nằm ở đó, trên người đắp chăn của nàng, lộ ra một mảnh góc áo cẩm bào trắng nguyệt nha, trong phòng trừ bỏ huân hương lượn lờ, còn có một tia hơi thở nhàn nhàn giống như tuyết liên. Nàng dừng chân, nhìn người trên giường, đúng là Dung Cảnh không thể nghi ngờ.

Nàng nhìn nửa ngày, người nọ vẫn không nhúc nhích. Nàng đi vào phòng, đóng cửa phòng lại, chậm rãi đi đến trước giường.

Chỉ thấy Dung Cảnh nghiêng thân mình mặt hướng vào trong, hé ra ngọc nhan lộ vẻ tái nhợt, lông mi dài buông xuống, tới gần hắn, mới nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn, thoạt nhìn là hắn đang ngủ say.
Tác giả : Tây Tử Tình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại