Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 2 - Chương 68: Động chân tình

Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 2 - Chương 68: Động chân tình

Edit: Yue Beta: Leticia

Vô số vụ án cũ bị đưa ra, giọng nói của Dung Cảnh nhàn nhạt, nhưng từng câu từng chữ được nói ra đều là một số chuyện không thể đụng vào.

Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nghe, kể từ mười năm trước Vinh Vương gia bị hạ độc, Dung Cảnh bị hại, Văn Bá Hầu phủ bị diệt môn, đến thời gian trước nàng và Dung Cảnh bị trăm tên ẩn vệ tử sĩ ám sát trên đường, sau lưng những chuyện này đều có một bàn tay mà không một ai biết âm thầm khống chế, hơn nữa còn là một bàn tay khổng lồ có một mạng lưới rộng lớn.

Dung Cảnh dứt lời, Dạ Thiên Dật bỗng nhiên trầm mặc.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật, so với những chuyện này thì việc hai độn lương thực bị đốt đúng là không thấm vào đâu, những chuyện kia đều là máu tươi nhuộm đỏ, xương người chôn xác. Dạ Thiên Dật biết được bao nhiêu nàng không rõ ràng lắm, nhưng nàng vẫn cảm thấy có một số việc Dạ Thiên Dật còn biết nhiều hơn nàng.

Hồi lâu sau, Dạ Thiên Dật cười một tiếng, “Cảnh thế tử nói cũng đúng. Trong thiên hạ người có bản lãnh đúng là nhiều không đếm xuể."

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, cũng nhẹ nhàng cười cười, nụ cười rất lạnh.

“Hôm qua ai là người chịu trách nhiệm chính trông coi hai kho lương thực?" Dạ Thiên Dật quay đầu hỏi binh sĩ đang đứng ở giữa hai kho lương bị đốt, lúc này những binh lính kia đều cầm trường thường ngay ngắn quỳ trên mặt đất, trong đó có hai người mặc trang phụ tướng lãnh quỳ gối ở giữa đám binh sĩ. Ánh mắt của hắn dừng ở trên người hai vị tướng lãnh này.

“Hồi bẩm Thất hoàng tử, là hai người thuộc hạ!" Hai gã tướng lãnh lập tức đáp lời.

“Các ngươi nói lại tình huống hôm qua đi!" Dạ Thiên Dật nói.

“Dạ!" Hai người nhất tề lên tiếng, liếc mắt nhìn nhau một cái, một người trong đó mở miệng: “Hôm qua ước chừng cũng là vào lúc này, chúng thuộc hạ đồng thời nghe được một tiếng nổ rất lớn từ bên trong hai kho lương thực này, sau đó vội vàng mở cửa ra xem xét, thì thấy lương thực trong kho đang bị ngập tràn trong ánh lửa ngút trời, tất cả lương thực bên trong đều đang bốc cháy."

“Trước đó không có bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào sao?" Dạ Thiên Dật nhướn mày.

“Không có!" Người nọ lắc đầu.

“Hoàn toàn không có!" Tên còn lại cũng lắc đầu, bổ sung thêm: “Mặc dù trước đó doanh trại luyện binh trắng đêm, nhưng chúng thuộc hạ vẫn có chế độ nghỉ ngơi ba lần. Tinh thần vẫn vô cùng tốt, trước đó không hề nghe thấy bên trong có chút động tĩnh gì."

“Có binh lính nào rời khỏi vị trí không? Hoặc là vào thời điểm thay ca có người lơ là nhiệm vụ?" Dạ Thiên Dật lại hỏi.

“Tất cả binh lính đều chưa từng rời đi, kho lương thực là nơi trọng yếu nhất của quân cơ đại doanh, vẫn luôn có quy định không cho phép bất cứ người nào rời khỏi vị trí, nếu có việc đi ra ngoài đi ra ngoài đều phải có người cùng đi, hơn nữa phải có trên hai người cùng đi. Tất cả tướng lãnh và binh lính đều cùng ăn cùng ngủ với nhau. Tất cả mọi người đều phải bảo đảm lúc nào cũng ở trong tầm mắt của những người còn lại." Tên tướng lãnh kia lại nói tiếp.

Dạ Thiên Dật gật đầu, lại hỏi, “Nhiễm Tiểu Vương gia đến đây lúc nào?"

“Một khắc sau khi xảy ra chuyện thì Nhiễm Tiểu Vương gia đã tới." Người nọ dứt lời, không đợi Dạ Thiên Dật hỏi tiếp lại nói: “Nhiễm Tiểu Vương gia đến liền mở kho lương thực ra, chỉ thấy bên trong ánh lửa ngất trời, tất cả các túi lương thực đều bị đốt, muốn cứu cũng không thể cứu được."

“Ừ, sau khi lương thực bị cháy xong có lưu lại dấu vết gì không?" Dạ Thiên Dật lại hỏi.

“Chúng thuộc hạ đã kiểm tra rồi, không thấy có bất kỳ cây đuốc cùng chất dẫn cháy nào." Người nọ lắc đầu, cũng nghi ngờ không hiểu nói: “Chuyện này từ trước tới giờ chưa từng xảy ra, thuộc hạ vào quân doanh đã hơn mười năm vẫn luôn chịu trách nhiệm trông coi lương thực, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện tình huống như thế này."

“A, chuyện này đúng là mới mẻ rồi!" Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười một tiếng, “Chẳng lẽ là Thiên Hỏa (lửa trời, đám cháy tự nhiên phát sinh) hay sao?"

Thân thể người binh lính kia run lên, có chút run rẩy trả lời: “Thất hoàng tử, nói đến Thiên Hỏa, có lẽ là thật sự là . . . . ."

“Ta không tin, Thiên Hỏa có thể xuyên qua cửa sắt và người gác cổng để phát ra tiếng nổ lớn đốt kho lương thực, như vậy vì sao chỉ đốt hai kho lương này? Huống chi khoảng cách hai kho lương này với các kho lương khác tương đối gần vì sao các kho lương thực khác lại không bị ảnh hưởng?" Dạ Thiên Dật nhướn mày.

“Thiên Hỏa là thiên tai, là điềm báo mà trời cao báo trước cho chúng ta, có lẽ là thần linh có dặn dò gì. . . . . ." Người nọ lại run rẩy nói.

“Nói bậy!" Dạ Thiên Dật quát bảo hắn ngưng lại.

Người nọ lập tức câm miệng, thân thể càng không ngừng phát run, lúc này tất cả năm ngàn binh lính đều cúi thấp đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, nhưng thân thể cũng phát run lên, hiển nhiên cũng tin tưởng cách giải thích thiên hỏa đốt kho lương .

Vân Thiển Nguyệt nghĩ cổ đại mê tín thật là đáng sợ, hôm nay người này lại dám ở trước mặt Dạ Thiên Dật nói ra những lời này, chắc hẳn trong quân doanh cũng có nhiều người suy đoán như vậy, chắc là lòng người đang rất bàng hoàng, nhưng mà nàng cũng muốn biết lửa kia được đốt lên như thế nào.

“Ngươi mở cửa ra, ta vào xem một chút!" Dạ Thiên Dật trầm giọng mở miệng.

Người nọ run run đứng lên mở cửa sắt ra.

Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh một cái, nhướn mày, “Cảnh thế tử cũng vào xem chứ?"

“Đương nhiên rồi!" Dung cảnh gật đầu.

Dạ Thiên Dật đi vào trước, ba người Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt, Dạ Thiên Dục theo sau đi vào trong kho lương thực đã bị thiêu hủy. Đập vào mắt là một mảnh tối như mực, trừ vết tro cháy đen trên mặt đất ra thì không còn vật nào khác. Vách tường bốn phía đều là sắt, chỉ có một lối vào, ngoài ra không còn lối vào nào khác nữa.

Dạ Thiên Dật dùng giày đá đá tro trên mặt đất, lộ ra mặt đất cũng được lót bằng sắt. Như vậy bốn phía kho lương thực đều được xây bằng sắt, trừ cửa vào lúc nãy ra thì không còn cửa nào khác, bây giờ lửa thiêu hủy kho lương, tất cả lương thực đều bị đốt cháy, chỉ còn lại sắt ở bốn phía, không có dấu vết nào để chỉ ra chuyện này là do con người gây ra.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ không trách được tướng lãnh và binh lính bên ngoài đều nói là Thiên Hỏa!

“Người đâu! Quét dọn tro ra ngoài đi" Dạ Thiên Dật hướng ra bên ngoài phân phó một câu.

“Dạ!"Hai tên tướng lĩnh lập tức lên tiếng, khoát tay ra lệnh, lập tức một đội binh lính cầm giỏ đi vào, quét sạch tro trên mặt đất..

“Thất đệ, ta thấy ngươi cũng đừng lãng phí sức lực quá! Nền phòng này được lót bằng sắt, nền sắt dày mười tấc, bên dưới nền sắt lại có gậy sắt, gậy sắt lại to bằng nắm tay, tất cả các gậy sắt lại được gắn liền với nhau, đâm sâu cố định xuống dưới mặt đất ba thước rồi. Bất luận kẻ nào muốn tạo ám đạo dưới lòng đất cũng không thể nào làm được đấy." Dạ Thiên Dục nhìn Dạ Thiên Dật mở miệng.

Dạ Thiên Dật nhìn Dạ Thiên Dục một cái, “Trên thế gian này không có gì là không thể. Mặc dù không có khả năng, những thứ tro này cũng phải quét dọn sạch sẽ ra ngoài đấy. Chẳng lẽ cứ để kho lương thực bẩn thỉu không dọn dẹp sao?"

“Thất đệ cho là có khả năng thì đệ cứ tra là được! Ta cũng muốn biết có phải là do Thiên Hoả không. Thiên Hỏa không làm hỏng cửa sắt, mà chỉ thiêu lương thực bên trong, chuyện này quả thực rất mới mẻ!" Dạ Thiên Dục cười một tiếng.

“Thiên Hỏa chỉ là lời nói suông mà thôi! Tứ ca thân là nhi tử của phụ hoàng, vẫn nên thận trọng trong lời nói." Dạ Thiên Dật nhắc nhở Dạ Thiên Dục.

“Nhưng tình hình thế này cũng không phải do ngươi không tin là được!" Dạ Thiên Dục lơ đễnh, “Cho nên, cuối cùng Thất đệ nên tra ra nguyên nhân cùng chứng cớ gây ra hỏa hoạn, đây cũng là nhiệm vụ thứ hai sau khi Thất đệ hồi kinh ngoài chuyện dạy bảo Nguyệt muội muội mà phụ hoàng ủy thác cho Thất đệ đấy. Nếu ngươi làm không tốt, có thể sẽ cô phụ một phen coi trọng của phụ hoàng rồi!"

“Cô phụ một phen coi trọng của phụ hoàng cũng không sao cả!" Sắc mặt Dạ Thiên Dật lãnh đạm.

“Đúng vậy, ta làm sao đã quên Thất đệ còn có cả Bắc Cương đấy! Cô phụ coi trọng của phụ hoàng đúng là không sao cả? Ngươi không cần coi trọng ân điển của phụ hoàng rồi." Dạ Thiên Dục lạnh lùng chế giễu một tiếng, “Hôm nay trong đám nhi tử của phụ hoàng cũng chỉ có Thất đệ là có bản lãnh lớn nhất. Người người cung kính với phụ hoàng, cũng chỉ có Thất đệ dám không coi phụ hoàng ra gì thôi"

Dạ Thiên Dật bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dạ Thiên Dục.

Dạ Thiên Dục nhíu mày với hắn, “Thất đệ! Chẳng lẽ ta nói không đúng?"

“Tứ ca, ngươi còn nhớ rõ Ngũ Ca chết như thế nào không?" Dạ Thiên Dật nhìn Dạ Thiên Dục, giọng nói bỗng nhiên vô cùng nhẹ.

Dạ Thiên Dục biến sắc, nhưng ngay sau đó cả giận nói: “Ta nào biết là chết như thế nào? Ngươi nói với ta chuyện này làm gì?"

“Hóa ra là Tứ ca không biết a! Ta còn tưởng rằng Tứ ca biết chứ! Ngũ Ca chết như thế nào ta lại biết rất rõ ràng!" Vẻ mặt Dạ Thiên Dật lạnh lùng, hạ giọng nói: “Những năm qua Tứ ca chưa từng nằm mơ tới Ngũ ca sao?"

Sắc mặt Dạ Thiên Dục tái đi, thân thể bỗng nhiên lui về phía sau một bước, nhìn Dạ Thiên Dật, vừa muốn phát giận, Dạ Thiên Dật liền xoay người, lạnh lùng nói: “Tứ ca, làm người sợ nhất là không tự biết, cũng sợ nhất là không biết tự lượng sức mình!"

Dạ Thiên Dục nghẹn một cục tức ở trong ngực, muốn phát tác cũng không được.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, ánh mắt rơi vào khuôn mặt trắng bệch vì tức giận của Dạ Thiên Dục. Nghĩ tới Dạ Thiên Dật chỉ nói câu đầu tiên đã bắt được nhược điểm của Dạ Thiên Dục, đương nhiên hắn không dám lớn tiếng lý luận với Dạ Thiên Dật ở đây về chuyện Ngũ hoàng tử chết đuối năm đó. Bởi vì chuyện của Ngũ hoàng tử có liên quan đến hắn, chẳng những có liên quan, mà còn có quan hệ thật lớn đến hắn.

Dung Cảnh vẫn đứng ở bên cạnh, sắc mặt nhàn nhạt nhìn hai người, trong đôi mắt thanh tuyền có một tầng băng sương cực mỏng kèm theo một tầng lãnh trào(lãnh mạc, trào phúng.

“Thất hoàng tử, đã quét dọn sạch sẽ rồi ạ!" Trong khi nói chuyện, binh lính đã quét dọn sạch sẽ tất cả tro tàn do lương thực bị thiêu đốt, hai tên thủ lĩnh bẩm bảo với Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật nhìn thoáng qua mặt đất sạch sẽ, nửa điểm dấu vết lạ thường cũng không có, tường sắt bốn phía đều hoàn hảo không tổn hao gì. Bây giờ hai kho lương thực đều được quét dọn hết tro bụi, bên trong hai kho lương thực đều rỗng tuếch, hắn mím môi thật chặt, không nói được lời nào.

“Thất đệ! Bây giờ hai kho lương thực cũng được quét sạch rồi, lấy thông minh tài trí của ngươi, ngươi có thể phát hiện ra cái gì rồi?" Dạ Thiên Dục kiềm chế cơn tức giận, cười lạnh nhìn Dạ Thiên Dật đang mím môi.

“Đi mở cửa hai độn lương thực khác ra!" Dạ Thiên Dật không để ý tới Dạ Thiên Dục, phân phó một câu.

“Dạ! Thất hoàng tử!" Có người lên tiếng, lập tức mở cửa của hai độn lương thực khác không bị hỏa thiêu.

Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh, lại hỏi, “Cảnh thế tử, cùng đi xem một chút chứ?"

“Đương nhiên!" Dung Cảnh nhàn nhạt trả lời một câu.

Dạ Thiên Dật đi tới kho lương thực không bị đốt ở phía bên trái, đi tới cửa kho lương, hắn khẽ thăm dò một chút rồi đi vào. Dung Cảnh cũng chậm rãi đi theo, Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua Dung Cảnh, cũng đi vào theo, đương nhiên Dạ Thiên Dục không cam lòng rớt lại phía sau, cũng đi vào theo.

Bên trong độn lương thực này các túi lương thực được sắp xếp chỉnh tề sạch sẽ, bên trong trừ các túi lương thực cũng không có vật gì khác.

“Thất đệ, ngươi đừng nói cho chúng ta biết ngươi muốn mở những túi lương thực này ra nha." Dạ Thiên Dục hừ lạnh một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ trước kia Dạ Thiên Dục vẫn luôn gây phiền toái cho Dạ Thiên Khuynh, châm chọc khiêu khích Dạ Thiên Khuynh, từ lúc Dạ Thiên Dật hồi kinh liền quay sang gây phiền toái cho Dạ Thiên Dật.

Dạ Thiên Dật làm như không nghe thấy, không để ý tới Dạ Thiên Dục, đưa thay sờ sờ túi lương thực, mở một túi lương thực ra nhìn thoáng qua lương thực bên trong, lát sau, hắn bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài, đi tiếp đến kho lương thực không bị đốt ở bên phải.

Dung Cảnh nhìn thoáng qua túi lương thực bị Dạ Thiên Dật mở ra, ánh mắt lóe lên, cũng đi ra ngoài theo. Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn thoáng qua bên trong túi lương thực, mở trừng hai mắt, cũng đi ra ngoài. Dạ Thiên Dục không hiểu rõ cho lắm, cũng nhìn một cái rồi đi ra ngoài luôn.

Đi tới kho lương thực không bị đốt ở bên phải, Dạ Thiên Dật cũng làm hành động giống như lúc ở kho lương thực bên trái kia. Sau một lát, hắn đi ra ngoài, nói với tên tướng lãnh nhắc đến Thiên Hỏa lúc trước: “Không phải là Thiên Hỏa, là bản thân lương thực có vấn đề!"

Tên tướng lãnh mở to hai mắt, toàn bộ binh lính cũng không hiểu nhìn Dạ Thiên Dật.

“Thất đệ! Ngươi đừng buồn cười thế! Lương thực có thể có vấn đề gì? Lương thực có thể phát ra trận nổ lớn như vậy? Có thể tự bốc cháy sao?" Dạ Thiên Dục quát một tiếng, “Ngươi không tìm ra chứng cớ thì muốn bịa đặt một chứng cớ vô lý để chứng minh năng lực của ngươi sao?"

“Có phải lương thực có vấn đề hay không, hay ta nói có đúng hay không, tựa hồ không cần khai báo với Tứ ca!" Giọng nói của Dạ Thiên Dật rất lạnh lùng, cảnh cáo nói: “Tứ ca vẫn nên thử nghĩ xem nếu ta bẩm báo chuyện của Ngũ Ca cho phụ hoàng mà còn có thể lấy ra chứng cớ, thì Tứ ca phải giải thích như thế nào với phụ hoàng đi!"

Dạ Thiên Dục biến sắc, lập tức ngậm miệng..

“Cảnh thế tử, ta nói lương thực có vấn đề, ngươi nói có đúng hay không?" Dạ Thiên Dật không hề để ý tới Dạ Thiên Dục nữa, nhìn về phía Dung Cảnh, “Cảnh thế tử là Thiên Thánh đệ nhất kỳ tài, thậm chí là thiên hạ đệ nhất kỳ tài, sẽ không phải ngay cả điểm này cũng nhìn không ra chứ!"

“Nhìn ra cũng không có tác dụng! Thất hoàng tử cần phải đưa ra chứng cớ, thứ nhất có thể chứng minh đích xác là lương thực có vấn đề, thứ hai có thể dùng hành động lần này để an lòng quân, tránh cho người người nói là do Thiên Hỏa làm lòng người bàng hoàng." Dung Cảnh khẽ nhíu mày.

“Cảnh thế tử nói rất đúng!" Dạ Thiên Dật gật đầu, phân phó tên tướng lãnh kia, “Ngươi mang một túi lương thực tới đây để đốt."

“Dạ!" Tên tướng lãnh lập tức đi xuống. Không bao lâu đã mang một túi lương thực tới, nhìn Dạ Thiên Dật một cái, cầm đá lửa đốt túi lương thực, trong nháy mắt khói dày đặc bốc lên cuồn cuộn.

Dung Cảnh bỗng nhiên đưa tay kéo Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực, lấy khăn tay ra che kín miệng và mũi của nàng.

Vân Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy một cỗ khói chui vào trong miệng và mũi, nàng ho nhẹ một tiếng, vị khói đã biến mất, thay vào đó là mùi thơm của Tuyết Liên, nàng ngẩn ra, giương mắt thì thấy Dung Cảnh đang ôn nhuận mỉm cười nhìn nàng, nàng cảm động vì sự tỉ mỉ của hắn, chỉ thấy môi mỏng của hắn mở ra, phun ra một câu nói: “Quả nhiên là nữ nhi, thật yếu ớt!"

Vân Thiển Nguyệt lập tức giận dữ, vừa muốn đẩy tay hắn ra để phản bác, thì nghe hắn vừa cười vừa nói: “Yếu ớt mới tốt, nếu không chuyện nào nàng cũng hiếu thắng, thì cần ta làm cái gì nữa? Ta thích nàng yếu đuối!"

Vân Thiển Nguyệt lập tức im bặt, im lặng nhìn Dung Cảnh, lời hữu ích đều bị một mình hắn nói! Nàng còn có thể nói cái gì nữa?

Dung Cảnh bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười.

“Chú ý coi chừng bị ảnh hưởng!" Vân Thiển Nguyệt vừa tức vừa cười khẽ quát Dung Cảnh một câu.

“Ừ!" Dung Cảnh cười gật đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt với đôi mắt ẩn chứa nụ cười thật sâu, cả con ngươi thanh tuyền của hắn tràn đầy vui vẻ, tựa hồ cũng muốn tràn ra khắp nơi, phối hợp với dung nhan như thi như họa của hắn thì hết sức tao nhã.

Tâm thần Vân Thiển Nguyệt khẽ rung động, nếu Dung Cảnh muốn câu dẫn nữ nhân thì tuyệt đối bách phát bách trúng. Nàng gian nan dời tầm mắt của mình, cảnh cáo hắn: “Không cho phép câu dẫn ta!" Hắn cũng không nhìn xem nơi này là chỗ nào.

“Bị nàng phát hiện rồi!" Dung Cảnh thở dài.

Vân Thiển Nguyệt “Xì" một tiếng bật cười. Người nam nhân này. . . . . . Người nam nhân này thật là. . . . . .

Dạ Thiên Dật đứng đối diện với hai người cách đám khói dày đặc cuồn cuộn, Dung Cảnh đang ôm cả thân thể Vân Thiển Nguyệt, sắc mặt mỉm cười, Vân Thiển Nguyệt tự nhiên tựa vào trong lồng ngực của hắn, không có nửa điểm kháng cự hay cảm giác cứng ngắc, trên mặt cũng hiện lên nụ cười xinh đẹp, phảng phất bao nhiêu năm đều là như thế. Tim hắn đau nhói một trận, đột nhiên cảm giác nụ cười kia vô cùng chói mắt, rũ mắt xuống, trên dung nhan bỗng nhiên có chút lạnh lùng.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cảm giác một hơi thở cực lạnh truyền tới từ phía đối diện, nàng nhớ tới Dạ Thiên Dật, thì thu lại nụ cười.

Dung Cảnh nhìn Dạ Thiên Dật một cái, cũng chậm rãi thu hồi nụ cười trên mặt, vẻ mặt bình tĩnh thong dong.

Một túi lương thực đốt xong, đám khói biến mất, Dạ Thiên Dật phân phó: Mang một ít tro mới vừa quét dọn tới đây."

“Dạ!" Tên tướng lãnh lập tức đi đưa tới một giỏ tro đen lúc nãy vừa quét dọn xong để trước mặt Dạ Thiên Dật.

“Tứ ca! Nhìn thấy không? Đây chính là chứng cớ! Tro bình thường đốt xong sẽ có màu sắc gì? Lương thực bình thường bị đốt thì sẽ không biến thành tro như thế này. Nhưng ngươi nhìn tro của hai kho lương thực hôm qua bị đốt xem nó có màu sắc gì?" Dạ Thiên Dật nhìn Dạ Thiên Dục.

Sắc mặt Dạ Thiên Dục kinh dị, lúc này cũng không châm chọc khiêu khích Dạ Thiên Dật, hỏi: “Đây là chuyện gì vậy?"

“Cái này thì phải hỏi người phóng hỏa rồi!" Dạ Thiên Dật nhìn về phía Dung Cảnh, đè nén sự lạnh lùng trong mắt, “Không biết Cảnh thế tử có thể giải thích một chút hay không!"

“Cảnh đến thị sát mà thôi, làm sao có thể bạo biện làm thay? Thất hoàng tử có thể đốt lương thực để so sánh màu sắc của tro, chắc hẳn ngươi đã biết đáp án! Đã như vậy thì Thất hoàng tử không ngại nói ra, ta nghĩ tất cả mọi người muốn nghe một chút." Dung Cảnh buông eo Vân Thiển Nguyệt ra, rút khăn tay đang che ở miệng nàng về.

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía hai loại tro trên mặt đất, một loại lưu lại đầy đủ hạt lương thực, một loại thì toàn bộ đều hóa thành tro, một chút cặn bã của lương thực cũng không còn. Ánh mắt nàng chợt lóe sáng.

“Ta nghĩ có lẽ trước lúc vận chuyển tới quân cơ đại doanh những túi lương thực này đã bị người âm thầm động tay động chân ở trên túi da, có thể là toàn bộ túi da được bôi lên một lớp nhiên liệu dễ cháy, hoăc không phải bị bôi mà là những túi da này có thể được ngâm qua, thậm chí mỗi hạt lương thực được ngâm qua một lớp dầu, được hong khô rồi cho vào trong túi." Dạ Thiên Dật nói.

“Chuyện này làm sao có thể chứ? Mà cũng chỉ có hai độn lương thực này bị?" Dạ Thiên Dục không dám tin.

“Không có gì là không thể! Ngươi không nghĩ tới, không thể chứng minh người khác không nghĩ tới." Dạ Thiên Dật nói.

“Nếu nói là túi đựng lương thực bị tẩm nhiên liệu hoặc là lương thực đã bị ngâm qua dầu chẳng lẽ binh sĩ vận chuyển lại không phát hiện ra cái gì bất đồng sao?" Dạ Thiên Dục vẫn không dám tin, “Huống chi đây không phải là một túi hay hai túi lương thực, đây là hai độn lương thực, hẳn mấy ngàn túi."

“Tóm lại ta phân tích chính là loại tình huống này, túi lương thực đã bị tẩm nhiên liệu dễ cháy mà không bị phát hiện, mà có lẽ mỗi hạt lương thực được ngâm qua dầu cho nên mới bị đốt sạch sẽ như vậy, một hạt cũng không còn" Dạ Thiên Dật dứt lời, nhìn về phía Dung Cảnh, “Cảnh thế tử, ngươi nói ta phân tích như vậy có đúng không ?"

“Thất hoàng tử nói có đạo lý!" Dung Cảnh cười nhạt một tiếng.

Dạ Thiên Dục bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh, vốn đang mở to hai mắt nhìn mặt mày nhẹ nhàng ôn hòa của Dung Cảnh, trong nháy mắt trên mặt hắn đã mất đi tất cả vẻ không dám tin và kinh ngạc. Nếu là Dung Cảnh, hắn sẽ cảm thấy có thể. Cho tới bây giờ Dung Cảnh làm cho người ta có một loại cảm giác, ở trước mặt hắn(Dung Cảnh) trên thế gian này không có chuyện gì là không thể.

“Nếu Cảnh thế tử cảm thấy có đạo lý, vậy thì chuyện này tám chín phần mười chính là như thế!" Dạ Thiên Dật đưa ra quyết định, “Nghe nói lương thực này là năm ngoái thu hoạch vận chuyển tới, đã trải qua vô số khâu trung gian, và qua tay rất nhiều người, thật sự là không thể tra ra được. Chuyện này Thiên Dật trở về bẩm báo phụ hoàng, chờ đợi ý chỉ của phụ hoàng như thế nào vậy."

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa.

“Lúc này các ngươi đã nghe rõ ràng chưa vậy? Không phải là do Thiên Hỏa, mà là do có âm mưu từ trước mới xảy ra chuyện này! Nếu ta nghe được bất kỳ lời đồn đãi liên quan đến Thiên Hỏa, ta sẽ tấu bẩm phụ hoàng định tội không tha." Dạ Thiên Dật nhìn tên tướng lãnh lúc trước nói là do Thiên Hỏa thiêu đốt hai kho lương cùng với năm ngàn binh lính quát lên.

“Dạ!" Năm ngàn binh lính quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, lúc này đoán chừng là ý nghĩ sợ hãi về Thiên Hỏa đã bị trừ bỏ, âm thanh vang dội.

“Nguyệt nhi, lúc này đã tra ra được đầu mối rồi, chúng ta hồi kinh thôi." Dạ Thiên Dật nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu nói.

“Bây giờ đã gần buổi trưa, đang lúc nắng nóng. Nàng sẽ ngồi xe ngựa của ta để trở về thành. Thất hoàng tử đi trước một bước đi." Dung Cảnh tiếp nhận lời nói của Dạ Thiên Dật, đưa tay kéo tay Vân Thiển Nguyệt đi về phía cửa ra vào của quân cơ đại doanh.

“Cảnh thế tử phụng mệnh của phụ hoàng tới thị sát, hôm nay chỉ mới nhìn độn lương thực mà đã định trở về rồi sao?" Dạ Thiên Dật nhướn mày nhìn Dung Cảnh.

“Hoàng thượng thương cảm thân thể của Cảnh không tốt, dặn dò ta không nên làm việc quá mệt nhọc, quân cơ đại doanh to lớn như thế, cũng không phải làm một ngày hai ngày liền xong, huống chi mỗi ngày ta còn phải trở về phủ uống thuốc, lá thuốc kia cũng chỉ có thể hái ở trong phủ, nếu hái ở ngoài sẽ mất đi tác dụng. Chẳng lẽ Thất hoàng tử để cho ta uống thuốc ở quân cơ đại doanh hay sao? Nơi này cũng không có thuốc để cho ta một ngày ba bữa mỗi bữa uống một chén đấy." Dung Cảnh dừng bước, cũng nhíu mày nhìn Dạ Thiên Dật.

“Phụ hoàng lệnh ta dạy bảo Nguyệt nhi, hôm nay Cảnh thế tử lôi kéo nàng cùng đi, có tính là vượt quyền hay không?" Dạ Thiên Dật nhướn mày lần nữa.

“Bây giờ là gần buổi trưa rồi! Chẳng qua là trở về thành mà thôi, chẳng lẽ Thất hoàng tử còn muốn dạy bảo nàng cả ở trên đường sao?" Dung Cảnh bỗng nhiên nở nụ cười, “Nếu nói tương lai nàng sẽ gả cho ta, ta sử dụng sớm quyền lợi của trượng phu cũng không phải là không thể."

Rốt cục sắc mặt của Dạ Thiên Dật cũng khẽ biến, nheo mắt lại, “Cảnh thế tử thật tự tin! Còn một thời gian nữa nàng mới cập kê, cho dù đã qua cập kê, nàng cũng là nữ nhi của Vân Vương Phủ, mà ngươi là Cảnh thế tử của Vinh Vương phủ. Hai phủ chắc chắn có thể thông gia với nhau sao, nàng thật sự sẽ gả cho ngươi hay sao?"

“Trên thế gian có bao nhiêu việc không có khả năng đều biến thành việc có thể. Năm năm trước cả tộc Lam thị bị sao trảm, Lam phi nương nương tự vẫn, có người nào lại nghĩ tới Thất hoàng tử còn có thể trở lại kinh thành được Hoàng thượng coi trọng? Thất hoàng tử biến việc không có khả năng thành có khả năng. Nàng gả cho ta thì có gì là không thể." Dung Cảnh cười nhạt.

Dạ Thiên Dật bị nhắc tới tộc Lam thị cùng Lam phi thì sắc mặt trầm xuống, không nói thêm gì nữa .

Dung Cảnh thấy Dạ Thiên Dật không nói gì, kéo Vân Thiển Nguyệt tiếp tục đi về phía trước.

Dạ Thiên Dật đứng tại chỗ bất động, nhìn hai người rời đi. Dạ Thiên Dục bỗng nhiên đưa tay vỗ vỗ bả vai Dạ Thiên Dật, " Thất đệ, ngươi thích Nguyệt muội muội như vậy sao? Mặc dù Nguyệt muội muội đúng là mỹ nhân, nhưng tính tình không tốt lắm, cũng chỉ có Cảnh thế tử mới có thể trị được nàng, ngươi thật sự có tình cảm với nàng hay sao?"

Dạ Thiên Dật trầm mặc không nói.

“Nàng thông tín với ngươi năm năm, nhưng nàng còn có thể đối với Cảnh thế tử như thế, ta thấy nàng không có tình cảm gì với ngươi. Còn nữa, cho dù nàng có tình cảm với ngươi, phụ hoàng có thể cho phép nàng gả cho ngươi sao? Ngươi cũng đừng quên! Nàng là nữ nhi Vân Vương Phủ, ngươi nhớ được nàng không thể gả vào Vinh vương phủ, sao không nhớ rõ hiện tại nàng đã bị phụ hoàng huỷ bỏ tổ huấn, nàng sẽ không vào cung làm hậu." Dạ Thiên Dục hạ giọng, “Huống chi Vân Vương Phủ vẫn là kiêng kỵ của phụ hoàng, ngày ngày đều nghĩ nhổ. . . . . ."

“Hôm nay Tứ ca nói không ít, không cảm thấy khát sao?" Sắc mặt Dạ Thiên Dật đã khôi phục, mở miệng cắt đứt lời nói của Dạ Thiên Dục.

Dạ Thiên Dục câm miệng, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: “Ta chỉ muốn nhắc nhở Thất đệ mà thôi, mọi việc đừng quá cưỡng cầu. Có vài nữ nhân vừa muốn bắt thì đã quơ được cả một bó to, nhưng có vài nữ nhân ít có trên trời, không có dưới đất, cũng không phải ai cũng có thể bắt được được!"

“A, ta cũng không biết, hóa ra ở trong lòng Tứ ca nàng là nữ tử ít có trên trời, không có dưới đất?" Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười một tiếng, ý tứ hàm xúc sâu thẳm nhướn mày nhìn Dạ Thiên Dục.

Mặt Dạ Thiên Dục không đổi sắc, khó có khi nghiêm nghị nói: “Dõi mắt khắp thiên hạ này có thể tìm ra được mấy người như nàng chứ? Nam Cương Diệp công chúa cũng chỉ thường thôi! Có hình bóng như nàng ấy nhưng không có được linh hồn như của nàng ấy. Một khi nàng đã quyết định chủ ý thì chính là không đụng vào tường không quay lại. Thất đệ là người hiểu rõ nàng nhất mới phải."

“Hóa ra Tứ ca hiểu rõ như thế, để cho đệ đệ bội phục rồi!" Dạ Thiên Dật thu lại nụ cười sâu thẳm, nhìn về phía phương hướng Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh rời đi, lúc này hai người đã đi xa, doanh trại ngăn trở thân ảnh hai người nên hắn nhìn không thấy, hắn chậm rãi đi thẳng về phía trước, giọng nói bình tĩnh mà cứng cỏi, “Vậy ta đây sẽ làm cho nàng đụng vào tường, như vậy chẳng phải là nàng sẽ quay đầu lại sao?"

Dạ Thiên Dục khẽ giật mình.

Dạ Thiên Dật không nói thêm gì nữa, thân ảnh mặc cẩm bào màu tím nhạt đi xa từng bước, trong chốc lát đã không nhìn thấy thân ảnh của hắn vì bị doanh trại ngăn trở.

Đi tới cửa quân cơ đại doanh, Huyền Ca vẫn chờ ở đó, thấy hai người tay trong tay đi tới, trên mặt hắn không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng đưa tay đẩy màn xe ra, trong lòng cảm thấy chỉ cần Thiển Nguyệt tiểu thư cùng thế tử tốt, chính là bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của hắn, nếu không tốt, chính là bắt đầu thời gian cực khổ của hắn. Dung Cảnh dừng bước, nhìn thoáng qua Bạch Xích Phượng và Hắc Xích Phượng thông minh chờ ở cửa ra vào, nghiêng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, cười nói với với nàng: “Đúng là nên cưỡi con ngựa này, không chỉ có cưỡi, so với cưỡi thì nó còn có công dụng tốt hơn."

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Có ý gì?"

“Dùng để thời thời khắc khắc nhắc nhở ta, có một người lúc nào cũng nhớ thương nàng, muốn cướp nàng khỏi ta!" Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, “Vậy ngươi đối xử thật tốt với ta, không thể tức giận với ta, chọc ta tức giận, không thể khi dễ ta!"

“Ừ, mấy cái trước đều rất đơn giản, nhưng điều cuối cùng chắc là không làm được." Dung cảnh gật đầu lại lắc đầu, thấy Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt với hắn, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu hôn lên hai má Vân Thiển Nguyệt, giọng nói cực nhỏ: “Ta thích khi dễ nàng!"

Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, chỉ thấy Huyền Ca cũng đỏ mặt quay đầu đi, nàng mở mắt ra, dùng cánh tay đẩy Dung Cảnh một cái, căm phẫn nói một câu, “Còn không mau lên xe! Không phải ngươi đã nói làm cá nướng Phù Dung cho ta sao? Trở về liền làm đi!"

“Được, ta làm cá nướng Phù Dung, nàng làm kem ly." Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt khẽ hừ một tiếng, Dung Cảnh chậm rãi đi lên xe trước, sau đó kéo Vân Thiển Nguyệt lên xe, hai người ngồi xong, màn che rơi xuống, hắn phân phó Huyền Ca, giọng nói ẩn chứa ý cười, “Trở về thành!"

“Dạ!" Huyền Ca quay mặt lại, cười trộm nhìn buồng xe phía sau, vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi quân cơ đại doanh.

Bạch Xích Phượng thấy Vân Thiển Nguyệt lên xe ngựa Dung Cảnh, lập tức đi theo sau xe ngựa. Hắc Xích Phượng nhìn Bạch Xích Phượng rời đi, muốn đi cùng, thấy chủ nhân chưa đi ra ngoài, tựa hồ sau một phen giãy dụa cũng không nhịn được đi theo Bạch Xích Phượng.

Dung Cảnh nghe được phía sau xe có hai tiếng vó ngựa, bỗng nhiên cười nhẹ, “Không biết Thất hoàng tử có thể hào phóng tặng lại Hắc Xích Phượng cho ta không?"

Vân Thiển Nguyệt giật giật khóe miệng, liếc trắng mắt với hắn một cái: “Ngươi cũng không biết xấu hổ!"

“Không biết!" Dung Cảnh lắc đầu.

“Vậy ngươi biết cái gì?" Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn.

“Ta chỉ biết một đêm không gặp như cách ba thu!" Dung Cảnh dứt lời, kéo Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực của hắn, cúi đầu hôn vào cánh môi nàng, không cho nàng tránh né, nhẹ nhàng ngậm lấy.

Vân Thiển Nguyệt im lặng, chỉ mới có một đêm không gặp thôi mà? Cái này. . . . . . chỉ có thể nói trẻ tuổi quá nhiều hormone.(ta chết cười với câu này)

Cho tới khi Vân Thiển Nguyệt không thể thở, Dung Cảnh vẫn chưa thỏa mãn buông nàng ra, ánh mắt lẳng lặng nhìn nàng ở trong ngực hắn khẽ thở gấp, hắn lại cúi đầu xuống lần nữa, cũng không hôn nàng, mà là nhẹ nhàng áp mặt mình vào trên mặt nàng, giọng nói khàn khàn, “Vân Thiển Nguyệt, nàng sẽ gả cho ta, đúng hay không?"

“Đúng!" Vân Thiển Nguyệt xúc động trong lòng, Dung Cảnh luôn là người tự tin, nhưng sao lúc nói lời này lại thiếu tự tin như vậy.

“Trong thiên hạ, bất cứ chuyện gì ta cũng có thể tính toán trong lòng bàn tay, nhưng hết lần này tới lần khác không nghĩ sẽ tính toán nàng, nàng nói là tại sao?" Dung Cảnh cọ cọ mặt Vân Thiển Nguyệt, động tác dịu dàng hỏi.

“Ta làm sao biết được!" Tim Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên rất mềm mại.

“Ta cũng không biết!" Dung Cảnh thở dài có chút sâu kín.

“Nếu không ngươi cứ tính toán thử xem?" Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, bởi vì mới vừa hôn động tình nên giọng điệu có chút kiều mỵ.

“Thử sao?" Dung Cảnh chớp chớp hai hàng lông mi thật dài, đột nhiên hỏi, “Nàng cũng tính toán chuyện tình thiên hạ trong lòng bàn tay, phải chăng cũng tính toán cả ta?"

Vân Thiển Nguyệt mở trừng hai mắt: “Không tính toán được."

“Tại sao?" Hai tay Dung Cảnh luồn vào mái tóc đen của Vân Thiển Nguyệt, mềm nhẹ hỏi.

“Tính toán không bằng ngươi!" Vân Thiển Nguyệt liếc mắt.

Dung Cảnh sửng sốt, bỗng nhiên tựa đầu vào cổ Vân Thiển Nguyệt, nở nụ cười trầm thấp.

Vân Thiển Nguyệt cảm nhận được chấn động rất nhỏ phát ra từ trong lồng ngực hắn, hắn cúi đầu, tiếng cười như tuyết mùa xuân rơi, tuyết xuân bay xuống, hàn mai hé nở. Nàng cũng lộ ra nụ cười. Dung Cảnh tính toán mọi sự của thiên hạ, nàng cũng tính toán mọi sự của thiên hạ, nhưng Dung Cảnh cũng không tính toán được nàng, nàng cũng không tính toán được hắn. Đây chính là tình yêu thật sự sao?

Đây đúng là tình yêu thật sự rồi! Nếu yêu một người, trong mắt, trong lòng sẽ không khoan dung cho bất cứ sự tính toán nào."

Xe ngựa chậm rãi mà đi, tiếng cười hai người hợp cùng một chỗ.
Tác giả : Tây Tử Tình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại