Hoàn Khố Thế Tử Phi
Quyển 2 - Chương 62: Muội muốn thì cho muội
Edit: Yue Beta: Leticia Vân Thiển Nguyệt biết rõ Dung Cảnh cũng giống nàng, Tử Thảo đều là nỗi đau trong lòng hai người, bọn hắn đều vô cùng thống hận nó.
“Tam công tử, mời ngồi!" Dung Cảnh đứng lên, nhàn nhạt phất ống tay áo, chỉ vào nhuyễn tháp ý bảo Tam công tử ngồi vào đó.
Tam công tử nhìn thoáng qua nhuyễn tháp kia, lại nhìn thoáng qua Dung Cảnh, theo lời đi tới ngồi xuống.
Dung Cảnh đưa tay bắt mạch cho Tam công tử, Tam công tử liền trốn tránh, Dung Cảnh nhìn hắn, hắn thấp giọng nói: “Cảnh thế tử, ta biết quy củ của ngươi, ngươi không để cho người khác đến gần quá ba thước, ngươi. . . . . . dùng phương pháp khác bắt mạch cho ta là được rồi, thân thể ta không sạch sẽ, sẽ làm ô uế tay của ngươi. . . . . ."
Vân Thiển Nguyệt xoay đầu qua một bên, từ nhỏ hắn đã bị khổ cực tới mức nào mới để cho hắn tự hạ thấp mình như thế?
“Tam công tử không cần tự hạ thấp mình, quy củ thỉnh thoảng cũng sẽ có ngoại lệ!" Dung Cảnh đưa tay đặt lên cổ tay trái của Tam công tử, cổ tay hắn run lên, cũng không né tránh nữa, chẳng qua là trên mặt hắn có chút cảm động.
Vân Thiển Nguyệt không nói gì, đứng ở bên cạnh Dung Cảnh, nhìn hai người. Lúc trước khống chế cổ tay Tam công tử, nhân cơ hội đó nàng bắt mạch cho hắn. Hắn đã vận công khống chế độc Tử Thảo tại bên ngoài tâm mạch, nếu có thể tìm được phương pháp giải độc thích hợp thì mới có thể cứu chữa.
Ba người không nói thêm gì nữa, thư phòng chợt yên tĩnh như không có người.
Hồi lâu, Dung Cảnh buông tay trái của Tam công tử ra, lại bắt mạch ở tay phải của hắn nữa.
Ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn về phía tay phải của Tam công tử, lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh, dung nhan như thi như họa của hắn được bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, nhìn không ra chút cảm xúc nào. Nhưng mà hắn khẽ mím cánh môi có thể làm cho nàng đoán được chuyện này hẳn là rất khó giải quyết, không thể lạc quan. Nàng cũng mím môi thật chặt.
Tam công tử bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, chỉ liếc một cái rồi lại gục đầu xuống, cũng không nói chuyện.
Hồi lâu sau, Dung Cảnh buông tay ra, ấm giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Thật ra thì độc Tử Thảo độc có một loại dược vật có thể khắc chế!"
“Loại thuốc nào?" Vân Thiển Nguyệt lập tức hỏi.
Tam công tử cũng nhìn Dung Cảnh.
“Mật của loại Xích luyện xà(rắn nước khoang đỏ)" Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt nói.
Tâm tư của Vân Thiển Nguyệt khẽ động, xích luyện xà cực kì quý hiếm, thậm chí trong thiên hạ có thể có được một con cũng là khó như lên trời. Nhưng đúng lúc này trong tay Dạ Khinh Nhiễm có một con, hơn nữa nó còn là bảo bối của hắn. Nhưng chỉ có giết rắn mới có thể lấy túi mật để làm thuốc. Dạ Khinh Nhiễm sẽ cho sao? Nàng nhìn Dung Cảnh, “Không có biện pháp khác hả?"
“Nếu Tam công tử tới tìm ta sớm hai tháng có lẽ còn có biện pháp khác. Hiện giờ Tử Thảo đã đến gần tâm mạch hắn, trừ túi mật của xích luyện xà, cũng không có biện pháp khác nào nữa" Dung Cảnh lắc đầu với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt có chút nhức đầu, đưa tay xoa xoa trán, buồn bực nói: “Dạ Khinh Nhiễm sẽ không cho chúng ta!"
“Vậy thì xem nàng có muốn cứu Tam công tử hay không, hắn không cho ta, nhưng không chắc là sẽ không cho nàng." Giọng nói Dung Cảnh có chút quái dị.
Vân Thiển Nguyệt đang xoa trán chợt dừng lại, trợn mắt nhìn Dung Cảnh, điều này mà hắn cũng ghen, ngày ngày ngâm mình ở trong bình dấm chua mà hắn cũng chịu được. Nàng bất đắc dĩ buồn bực nói: “Ta còn chưa hữu dụng như ngươi nói."
“Hắn rất hào phóng đối với nàng!" Dung Cảnh xoay mặt qua một bên.
Hai tay Vân Thiển Nguyệt đều đặt ở trên trán, chưa từ bỏ ý định lại hỏi, “Thật không có biện pháp khác?"
“Không có! Ta còn không muốn cho nàng đi tìm hắn hơn nàng." Giọng nói Dung Cảnh có chút bế tắc.
Vân Thiển Nguyệt hít sâu một hơi, giống như là lấy thêm sức lực cho mình, bất đắc dĩ nói: “Ta đi tìm hắn vậy! Nếu hắn muốn ta đáp ứng ngươi cho hắn mười độn lương thực thì sao? Ta cũng phải đáp ứng sao?"
Dung Cảnh nhìn Tam công tử một cái, gật đầu, “Chỉ cần không phải muốn nàng, đều có thể đáp ứng."
“Cũng chỉ có mình ngươi muốn ta. Người khác thì ai muốn chứ." Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt, căm phẫn nói một câu, không hề để ý tới Dung Cảnh nữa, quay đầu nhìn về phía Tam công tử, “Ngươi trước ở chỗ này đợi ta, ta đi Đức thân vương phủ một chuyến mang mật rắn về, thân thể của ngươi hôm nay phải mau chóng dùng thuốc, không thể trì hoãn nữa."
“Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, ta chỉ là một cái tiện mệnh (mạng hèn) mà thôi. Không đáng giá được các ngươi đối xử như thế. Không cần phải làm thế này." Tam công tử nhìn hai người, lắc đầu với Vân Thiển Nguyệt. Hắn tự nhiên có thể nhìn ra Vân Thiển Nguyệt rất khó xử khi đi tìm Dạ Khinh Nhiễm. Từ trong tay Nhiễm Tiểu Vương gia muốn cái gì, mà lại là bảo bối xích luyện xà mà hắn quý nhất, thì sao có thể đơn giản cho được?
“Không phải ta đã nói với ngươi con người không phân biệt địa vị cao thấp sao?" Vân Thiển Nguyệt cau mày, nghiêm nghị nhìn Tam công tử, “Dung Cảnh, ta, ngươi, giống nhau đều là người! Ngươi phải nhớ kỹ, không phải là ngươi không tốt, mà là Hiếu thân vương không tốt. Một ngày kia, ngươi đường đường chính chính, thoát khỏi Hiếu thân vương phủ, dùng năng lực của mình mà tạo ra một mảnh bầu trời của mình, để cho Hiếu thân vương kia cút đi đâu thì cút."
Tam công tử có chút giật mình, nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt.
“Hiểu chưa? Xuất thân không thể lựa chọn, nhưng mình muốn đi con đường nào thì mình có thể lựa chọn. Nếu ta có thể cứu mạng của ngươi, nhưng không thể cứu ngươi thoát khỏi lòng tự ti thì cũng uổng công." Vân Thiển Nguyệt đưa tay tính gõ đầu Tam công tử, bị Dung Cảnh duỗi tay nắm chặt tay nàng, nàng dừng tay lại, nhìn Dung Cảnh nói: “Ta phải đi Hiếu thân vương phủ, ngươi chuẩn bị thuốc phối với mật rắn đi."
“Được" Dung Cảnh buông tay Vân Thiển Nguyệt ra.
Tam công tử đã khôi phục thần sắc, cúi đầu, không nhìn hai người nữa.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, ra khỏi cửa phòng, điểm nhẹ mũi chân, phi thân ra khỏi Tử Trúc Viện, bay qua Tử Trúc Lâm, đi về phía Đức thân vương phủ. Mặc dù xích luyện xà trân quý, nhưng nếu có thể cứu mạng người, Dạ Khinh Nhiễm thiện tâm, có lẽ sẽ cho.
Sau khi Vân Thiển Nguyệt rời đi, trong thư phòng Dung Cảnh liền trở nên yên tĩnh.
Dung Cảnh chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Tam công tử, ấm giọng nói: “Thiên hạ to lớn, người đáng thương chịu khổ lại có quá nhiều. Chỉ dựa vào một mình nàng cũng cứu không hết. Nàng là một người rất lý trí, sẽ không dễ dàng đi cứu người nào, nhưng chỉ cần quyết định cứu người nào, người này nhất định làm cho nàng có đầy đủ lý do để cứu. Tam công tử, ngươi hiểu lời nói của ta không?"
Tam công tử vốn đang cúi thấp đầu liền ngẩng lên, nhìn về phía Dung Cảnh.
“Nàng cứu ngươi có ba lý do! Muốn nghe một chút không?" Dung Cảnh nhìn Tam công tử.
“Nếu Cảnh thế tử đã nói như vậy, ta thật cũng muốn nghe." Tam công tử trấn định lại tâm thần, sắc mặt khôi phục lại vẻ lãnh đạm quen thuộc.
“Thứ nhất, mẹ ruột của nàng và phụ vương của ta cũng chết bởi Tử Thảo. Thứ hai, trước đó không lâu ở bên ngoài Ngọ Môn, Diệp công chúa thi chú, Vạn chú vương cũng bị hủy bởi Tử Thảo." Dung Cảnh thấy sắc mặt Tam công tử lộ ra vẻ kinh dị, hắn tiếp tục chậm rãi nói: “Thứ ba, cũng là điều trọng yếu nhất, nàng yêu quý hết thảy người có thể làm cho nàng kính nể. Nàng kính nể ngươi vì ngươi lại có thể ở dưới mí mắt nàng mà nàng lại không phát hiện Kiều Kiều của Vọng Xuân Lâu lại là nam nhân, hơn nữa lúc nàng cứu ngươi, ngươi cũng ở dưới mắt nàng mà chạy trốn được. Đối với nàng ngươi được xem là người có bản lĩnh! Cho nên, đó mới là lý do chính mà nàng cứu ngươi."
Tam công tử trầm mặc.
“Còn muốn nghe lý do ta cứu ngươi không?" Dung Cảnh hỏi.
“Lý do của Cảnh thế tử ta nghĩ không cần nghe, chỉ cần là việc mà Thiển Nguyệt tiểu thư muốn, ngươi sẽ giúp nàng." Tam công tử nhìn Dung Cảnh nói.
“Tam công tử có ngộ tính thật cao." Dung Cảnh bỗng nhiên cười cười, đưa tay lấy ấm trà, rót một chén trà, đưa cho Tam công tử, Tam công tử lắc đầu, Dung Cảnh rút về tay, nhìn ấm trà cùng chén trà trong tay nói: “Ấm trà của ta cho tới bây giờ chỉ xứng với một cái ly! Ly của ta cũng chỉ xứng với một ấm trà. Nhiều, sẽ rất chật chội."
Ánh mắt Tam công tử rơi vào ấm trà và chén trà trên tay Dung Cảnh, cũng không nói gì .
“Tam công tử, ta có thể cứu ngươi, cũng có thể hủy ngươi! Điểm này ngươi nhất định phải nhớ rõ." Dung Cảnh để ấm trà và chén trà xuống, âm thanh vân đạm phong khinh, “Ở trong lòng của ta, thiên hạ tuy nặng, nhưng không nặng bằng nữ nhân Vân Thiển Nguyệt của Vân Vương Phủ. Mặc kệ trong mắt nàng có thể chứa bao nhiêu người, nhưng ta phải là người duy nhất trong lòng nàng. Cho nên, vô luận là người nào, chỉ cần có chút ý nghĩ không an phận, ta sẽ không dễ dàng tha thứ."
Ánh mắt Tam công tử bỗng nhiên co lại.
“Cho nên, nếu nàng tiến vào trong lòng ngươi, như vậy từ giờ khắc này tốt nhất ngươi trừ bỏ sạch sẽ đi. Nếu nàng chưa tiến vào ở trong lòng ngươi, đó là điều tốt nhất." Dung Cảnh nhìn ánh mắt Tam công tử, ánh mắt trong suốt chống lại đôi mắt màu tím nhạt: “Hiếu thân vương phủ quá ủy khuất ngươi, ta cảm thấy Hiếu thân vương phủ có cũng được không có cũng được. Ngươi nói phải không?"
Đôi mắt màu tím nhạt của Tam công tử biến thành tím đậm, không đáp trả, bỗng nhiên lãnh đạm cười cười, “Cảnh thế tử, có muốn nghe ta quen biết Thiển Nguyệt tiểu thư như thế nào không?"
“Tại sao ngươi biết nhất thanh nhị sở(rõ ràng) về nàng. Tam công tử không cần kể lại với ta một lần nữa. Từ nhỏ đến lớn, chuyện của nàng ta đều nhất thanh nhị sở. Ta nhìn nàng từ nhỏ tới lớn, nàng cũng xem ta lớn lên đấy." Dung Cảnh thò tay lấy hai quyển vở bìa màu đen đưa cho Tam công tử, “Có thể cho ngươi nhìn cái này!"
Tam công tử nhìn Dung Cảnh, đưa tay nhận lấy, mở quyển vở thứ nhất ra, chỉ thấy tờ đầu tiên ghi dòng chữ đoan chính “Mọi việc của Vân Thiển Nguyệt". Có thể thấy được, chủ nhân của quyển vở này là Dung Cảnh. Tờ thứ nhất chính là lúc hai người mới gặp gỡ, hắn bị nàng đẩy xuống hồ, hắn ở dưới nước nín thở, cố ý đợi nàng tới cứu, khi nàng cứu hắn lên, rõ ràng nàng muốn hôn hắn, lại bị hắn hôn ngược lại, đó là mười năm trước. Tam công tử lật qua tờ thứ hai, đọc xong tờ thứ hai, tờ thứ ba, mỗi một tờ đều viết một việc cùng một ngày, dưới mỗi việc là bình luận đơn giản của người ghi chép.Hắn lật đến tờ cuối cùng, ngày tháng trên đó ghi chính là ngày hôm qua.
Lật xong quyển vở này, hắn nhìn về phía Dung Cảnh, chỉ thấy Dung Cảnh đang từ từ phẩm trà, ánh mắt đang nhìn hướng ngoài cửa sổ, cũng không nhìn hắn. Ngoài cửa sổ là một mảnh rừng tử trúc, màu tím của gậy trúc, màu tím của lá trúc, đập vào mắt tất cả đều là màu tím, thoạt nhìn mỗi một gốc cây trúc đều rất già, nhưng sức sống bừng bừng, hắn thu hồi tầm mắt, tiếp tục mở quyển vở thứ hai.
Quyển thứ hai chữ viết rồng bay phượng múa, là loại chữ cuồng thảo hiếm thấy, một nữ tử có thể viết chữ cuồng thảo đến như thế, thật làm cho người kính nể. Tờ thứ nhất cũng là mười năm trước, chỉ thấy viết, “Hôm nay đã gặp được Tiểu thế tử Vinh vương phủ mà mẫu thân đã nói qua, mẫu thân nói là“Nguyệt Nhi của ta xứng đáng với nam tử tốt nhất trong thiên hạ, thật ra thì Tiểu thế tử của Vinh vương phủ không tệ.". Cho nên, ta liền nhìn chằm chằm vào tiểu nam hài tựa như ngọc kia, tiểu nam hài thật là đẹp mắt, không khó tưởng tượng sau khi lớn lên đây sẽ là một khuôn mặt phạm hoa đào. Ta cũng không muốn cùng một đống nữ nhân lớn bé đi tranh giành một cây hoa đào nát, thôi được rồi, nam nhân như vậy quá trân quý, vẫn không nên đụng vào."
Tam công tử đọc tới đây, lại giương mắt nhìn về phía Dung Cảnh, thấy hắn không biết đang nghĩ tới điều gì, khóe miệng lộ ra nụ cười, Tam công tử thu hồi tầm mắt, tiếp tục đọc, chỉ thấy viết, “Nhã nhặn bại hoại, làm bộ làm tịch, lòng dạ hiểm độc, tim đen phổi đen, đoán chừng hắn đều là người như thế. Rất đáng hận. Ta làm hô hấp nhân tạo có được hay không? Cái gì mà thích hắn muốn hôn hắn, đúng là rắm chó thì không kêu mà. Ta thề, sau này nhất định phải cách xa tên khốn kiếp này một chút, không, phải xa hơn chút nữa. . . . . ."
Kế tiếp, chính là từng chuyện từng chuyện được viết ra. Ngày tháng trên đó cũng từ mười năm trước tiến gần đến hiện tại, mặc dù giọng điệu không giống nhau, nhưng hai người ghi chép chuyện tình của nhau cũng không hẹn mà cùng ăn khớp với nhau. Thậm chí còn có một chút bí mật không người biết.
Ngày tháng trong quyển vở này dừng lại ở hai tháng trước, chính là ngày hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu. Bút tích cuối cùng viết xuống tựa hồ rất nặng “Ta nguyện ý dốc hết mười lăm năm trí nhớ, đổi lại một cơ hội cho ta và Dung Cảnh. Mẫu thân, người thấy thế nào?"
Ánh mắt Tam công tử dừng ở hàng chữ viết cuối cùng, thật lâu cũng không rời đi.
Dung Cảnh thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, ánh mắt cũng rơi vào một ít hàng chữ trên đó, ánh mắt đột nhiên trở nên ấm áp. Cho tới bây giờ hắn chỉ biết mình bị mười năm nỗi khổ tương tư, nhưng không biết có một người cũng chịu khổ với hắn, sau khi trở về phủ liền ghi chép xuống chuyện của hắn. Một quyển chuyên viết về chuyện của hắn.
“Sợ rằng cho tới bây giờ cũng chưa có người nào thấy qua hai quyển vở này? Cảnh thế tử cho ta xem, không sợ ta tiết lộ bí mật bên trong sao?" Tam công tử bỗng nhiên khép vở lại, ngẩng đầu nhìn hướng Dung Cảnh.
“Tam công tử sẽ tiết lộ sao?" Dung Cảnh nhướn mày.
“Có lẽ sẽ!" Tam công tử nói.
“Bí mật sớm muộn gì cũng sẽ bị mọi người biết đến, không có bí mật vĩnh viễn." Dung Cảnh nhìn Tam công tử, cười nhẹ nhàng, “Hơn nữa ta đã nói rồi, ta có thể cứu ngươi, cũng có thể phá hủy ngươi. Nếu ta cho ngươi xem, sẽ không sợ ngươi tiết lộ ra ngoài."
“Thiển Nguyệt tiểu thư nói nếu ta có thể sống, nàng hứa cho ta một cơ hội thực hiện khát vọng có một tiền đồ xán lạn. Ta muốn hỏi Cảnh thế tử, ngươi có thể hứa cho ta cái gì?" Tam công tử nhướn mày hỏi.
“Trừ nàng ra, ta có thể hứa với ngươi rất nhiều, nhưng phải xem tâm Tam công tử có đủ lớn hay không thôi. Hoặc là nói ngươi có năng lực lấy hay không" Dung Cảnh bỗng nhiên cười một tiếng, “Thiên hạ to lớn, núi sông hùng tráng. Nếu tâm Tam công tử vẫn bị vây khốn ở Hiếu thân vương phủ, như vậy cho dù ta hứa ngươi một vùng trời, sợ là ngươi cũng không nhận nổi, không phải sao?"
Tam công tử không mở miệng nữa, trầm mặc.
Dung Cảnh cũng không nói nữa, ánh mắt bình tĩnh thong dong nhìn Tam công tử.
Hồi lâu, Tam công tử đưa hai quyển vở đang cầm trong tay cho Dung Cảnh. Dung Cảnh đưa tay nhận lấy, hắn nhìn Dung Cảnh, nghiêm túc nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư rất khó làm cho người ta không để tâm tới."
Dung Cảnh nheo mắt phượng lại, nhìn Tam công tử.
Tam công tử bỗng nhiên cười một tiếng, “Lòng của nàng luôn chỉ có Cảnh thế tử, thế nhưng Cảnh thế tử còn đề phòng khắp nơi, là không tự tin ở mình? Hay là sợ tâm của Thiển Nguyệt tiểu thư chứa quá nhiều người, cuối cùng chen vào chiếm hết vị trí của ngươi?"
Dung Cảnh không nói lời nào, mắt phượng thanh tuyền dần dần bị lây nhiễm một tầng màu đen.
“Hai mươi năm trước, khổ gì cũng đã trải qua, trên thế giới này không có đồ vật gì mà ta không nhận nổi. Cảnh thế tử nói đúng, Hiếu thân vương phủ có hay không cũng được!" Tam công tử nhìn Dung Cảnh, nụ cười tràn ra, quả nhiên là thiên kiều bá mị, nếu không phải lúc này hắn mặc một thân nam trang mà là một thân nữ trang, cho dù ai cũng sẽ không coi người trước mặt này là một nam tử. Giọng nói của hắn lãnh đạm nhưng không có vẻ cam chịu của lúc trước nữa, “Có thể làm cho Cảnh thế tử mỗi ngày đề phòng, ta bỗng nhiên rất mong đợi cuộc sống sau này."
Dung Cảnh nhìn Tam công tử, màu đen trong đôi mắt phượng bỗng nhiên rút đi, nhướn mày, “Ta cũng rất mong đợi cuộc sống sau này!"
Tam công tử cũng nhướn mày, không nói thêm gì nữa. Hai người ngầm hiểu lẫn nhau.
Vân Thiển Nguyệt dùng thời gian một nén nhang đi tới Đức thân vương phủ, nàng lướt qua tường cao của Đức thân vương phủ, tránh thoát ẩn vệ trong phủ, đi về hướng Mặc Nhiễm Cư của Dạ Khinh Nhiễm. Trong giây lát nàng đã tới được Mặc Nhiễm Cư. Trước cửa Mặc Nhiễm Cư là một khoảng đất trống, bày biện các loại binh khí, tựa hồ là một sàn đấu nhỏ. Sau đó là một bích hồ, Mặc Nhiễm Cư Lâm hồ. Trong phạm vi hơn mười trượng trên mặt đất không có chỗ để ẩn thân. Nàng nghĩ quả nhiên là phong cách của Dạ Khinh Nhiễm, chỉ có thể phi thân lên trên nóc nhà, trên nóc nhà cũng không có góc tối, không thể ẩn thân, nàng chỉ có thể không dừng lại, xuống nóc phòng, đổi chiều thân thể trên mái hiên.
Nàng cố gắng ẩn giấu thân hình, chỉ nghe bên trong truyền đến một tiếng gầm già nua, “Ngươi tên tiểu tử này, ngươi nmuốn làm ta tức chết có phải không? Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không nên đi trêu chọc Cảnh tiểu tử Vinh vương phủ kia, hết lần này tới lần khác ngươi lại không nghe. Ngươi vừa mới bị cách chức từ Tây Sơn quân cơ đại doanh trở về, không lập tức vào cung thỉnh tội với Hoàng bá bá của ngươi, ngược lại đi trêu chọc Cảnh tiểu tử làm gì, còn bị điểm huyệt. Bây giờ thì bị phong tỏa nội lực, ngay cả cử động cũng không thể, ngươi nói, ta nên xử lý như thế nào đây?"
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Đức Thân lão Vương gia đúng là càng già càng dẻo dai, sức khỏe dồi dào.
Trong phòng không truyền đến âm thanh của Dạ Khinh Nhiễm, hiển nhiên là bị điểm huyệt không thể nói cũng không thể động.
“Cho dù người người đều biết lương thảo là do Cảnh tiểu tử đốt, thì sao chứ? Hoàng thượng chỉ dám giận không dám phát tác, hôm nay quốc khố trống không, lương thảo căng thẳng, không thể tăng thêm thuế má với lê dân bách tính, Hoàng thượng phải dựa vào Vinh vương phủ, Cảnh tiểu tử nhìn đúng điểm này, mới dám âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh) với Hoàng thượng như thế." Đức Thân lão Vương gia vừa giận nói: “Hoàng thượng bày mưu tính kế nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ đi trù tính nhiều năm qua, để cho Vân Vương Phủ, Vinh vương phủ hai trong tứ đại Vương Phủ lại tiếp tục phồn hoa chứ? Đây chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Mà cho tới bây giờ ngươi vẫn không rõ? Từ lúc ngươi hồi kinh Hoàng thượng liền điều ngươi đến quản quân cơ đại doanh, đó là để đề phòng một ngày này, tin tưởng ngươi có thể trông chừng việc quân cơ đại doanh, không để cho Cảnh tiểu tử động thủ ở quân cơ đại doanh, mặc dù động thủ, cũng không thể thành công! Nhưng còn ngươi thì sao? Xem hai ngày này ngươi đã làm gì?"
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, hai ngày nay Dạ Khinh Nhiễm bắt tất cả binh lính của quân cơ đại doanh đêm ngày thao luyện.
“Đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì! Ngươi thích tiểu nha đầu của Vân Vương Phủ, có đúng hay không? Ta đã sớm nói cho ngươi biết mà ngươi vẫn không chết tâm sao. Tiểu nha đầu kia, Hoàng thượng sẽ không chấp thuận nàng gả vào Vinh vương phủ, cũng sẽ không chấp thuận nàng gả cho Đức thân vương phủ chúng ta. Hôm nay lại thêm Thất hoàng tử, quấy khiến hiện tại kinh thành là một mảnh rối loạn. Trong mắt của ta, nàng chính là một hồng nhan họa thủy! Ta xem sớm muộn gì cũng có một ngày thiên hạ sẽ vì nàng mà đại loạn." Đức Thân lão Vương gia giận nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới ngài lão nhân gia thật là quá để mắt ta rồi!
“Ngươi không cần không thích nghe. Cảnh tiểu tử và tiểu nha đầu của Vân Vương Phủ là một lòng muốn đối nghịch cùng Hoàng thượng rồi! Đừng quên ngươi họ gì! Ngươi không phải là họ Dung, cũng không phải là họ Vân, mà là họ Dạ. Máu chảy trong người ngươi là máu của tổ tiên Dạ thị. Hoàng thất và Đức thân vương phủ đừng nói trăm năm, chính là trăm ngàn năm sau, đều cùng một loại máu, cốt nhục thân nhân." Đức Thân lão Vương gia bỗng nhiên dùng quải trượng hung hăng gõ hai cái mặt đất, mặt đất phát ra tiếng vang leng keng, hắn cả giận nói: “Ngươi có nghe hay không!"
Đáy lòng Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên trầm xuống, đúng vậy! Dạ Khinh Nhiễm thủy chung vẫn là nam nhân Dạ thị, máu chảy trong người cũng chính là máu tổ tiên Dạ thị. Hắn là Đức thân vương phủ Tiểu Vương gia, tương lai thừa kế vương vị Đức thân vương. Đức thân vương phủ luôn trung thành với giang sơn Dạ thị. Nàng và Dung Cảnh lại đối nghịch với lão Hoàng đế, như vậy có phải cuối cùng có một ngày nàng cùng Dạ Khinh Nhiễm phải đứng ở hai đầu đối địch hay không? Tay đang ôm lấy mái hiên chợt buông lỏng, bỗng nhiên rất muốn vào nhìn Dạ Khinh Nhiễm một chút xem lúc này vẻ mặt hắn như thế nào, nghĩ tới liền làm, nàng vung tay lên, cửa sổ vô thanh vô tức mở ra, nàng nhẹ nhàng vào, nhẹ bay rơi vào gian phòng, cửa sổ ở sau lưng nàng vô thanh vô thức đóng lại.
Vị trí nàng rơi xuống đất chính là phía sau Đức Thân lão Vương gia, lúc này Đức Thân lão Vương gia đang chống quải trượng đứng ở trước giường, Dạ Khinh Nhiễm thẳng tắp nằm ở trên giường, nàng vừa vào, Dạ Khinh Nhiễm liền phát hiện ra, chỉ thấy con ngươi của hắn bỗng nhiên vòng vo một lúc, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lại rất nhanh liền biến mất, bỗng nhiên nhắm mắt lại, trên mặt là thần sắc không sao cả.
“Ngươi, tên tử tôn bất hiếu này! Ta đánh chết ngươi!" Đức Thân lão Vương gia thấy mình nói hồi lâu, Dạ Khinh Nhiễm lại làm một bộ dạng vẻ mặt không sao cả, hiện tại lại không muốn nghe hắn nói nữa mà nhắm hai mắt lại, hắn lại càng giận dữ, vung quải trượng ra định đánh hắn.
Mắt thấy quải trượng kia muốn đánh xuống, Vân Thiển Nguyệt muốn ra tay ngăn cản, lại cảm thấy không ổn, như vậy Đức Thân lão Vương gia sẽ biết nàng tới Đức thân vương phủ, đang ở ranh giới rối rắm. Đức Thân lão Vương gia bỗng nhiên dừng tay, cả giận nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Ta thấy Cảnh tiểu tử điểm huyệt của ngươi cũng tốt, ba ngày nay ngươi nằm trên giường mà tỉnh lại đi."
Lời vừa dứt, Đức Thân lão Vương gia chống quải trượng xoay người đi về phía cửa. Hắn đi hai bước đột nhiên cảm giác có chỗ không đúng, chợt quay đầu lại, phía sau không có một bóng người, gian phòng không có bất kỳ gì khác thường, hắn hừ một tiếng, đi ra khỏi cửa phòng, rồi phân phó người gác cửa, “Không cho phép ngươi đi vào nói chuyện với hắn, để cho hắn tự tỉnh lại, biết chưa?"
“Dạ, lão Vương gia!" Tiểu thư đồng của Dạ Khinh Nhiễm lập tức lên tiếng.
Đức Thân lão Vương gia hầm hừ rời khỏi Mặc Nhiễm Cư, hắn đi thật xa rồi mà còn có thể nghe thấy tiếng vang quải trượng gõ phát ra.
Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài từ sau tấm bình phong, nghĩ đừng thấy Đức Thân lão Vương gia lớn tuổi, cư nhiên lại mẫn cảm, cảnh giác như vậy. Nàng nhìn thoáng qua ngoài cửa, đi tới trước giường nhìn Dạ Khinh Nhiễm. Hiển nhiên hắn đã được người chăm sóc, rửa mặt sạch sẽ, cũng đổi một thân y phục sạch sẽ. Chẳng qua là mặt mũi có chút mỏi mệt cùng tiều tụy, trong mắt mơ hồ có tia máu, đây là tình trạng ngủ không ngon.
Lúc này Dạ Khinh Nhiễm cũng mở mắt, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, há miệng, không phát ra âm thanh, sắc mặt hắn hiện lên một tia ảo não.
Vân Thiển Nguyệt xuất thủ giải á huyệt cho hắn, thấp giọng nói: “Ta chỉ biết phương pháp giải á huyệt thôi."
“Tiểu nha đầu, sao muội lại tới đây?" Dạ Khinh Nhiễm vừa mới giải khai huyệt đạo, lập tức mở miệng hỏi.
“Tiểu Vương gia, ngài đang nói chuyện cùng ai vậy?" Phía ngoài truyền đến âm thanh kinh ngạc của thư đồng, dứt lời, hắn đẩy cửa đi vào, khi thấy đứng ở trước giường là Vân Thiển Nguyệt liền cả kinh, “Thiển Nguyệt tiểu thư?"
Vân Thiển Nguyệt cũng không xuất thủ, gật đầu với thư đồng kia. Người này nàng biết, vẫn là người luôn đi theo Dạ Khinh Nhiễm.
“Ngươi canh giữ ở ngoài cửa, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào." Dạ Khinh Nhiễm phân phó thư đồng.
“Dạ!" Thư đồng thu hồi kinh ngạc, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, lui ra ngoài, hơn nữa rất lưu loát khép cửa phòng lại.
“Tiểu nha đầu, ta hỏi sao muội lại tới nơi này của ta?" Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng có chút do dự, hắn nhíu mày, “Muội là có chuyện gì tới tìm ta?"
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, trầm mặc gật đầu.
“Chuyện gì?" Dạ Khinh Nhiễm hỏi.
“Ta muốn con rắn nước của huynh!" Vân Thiển Nguyệt nói.
Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên nheo mắt lại, “Tiểu nha đầu, muội muốn rắn nước của ta làm cái gì?" Dứt lời, hắn lại hỏi, “Là ai trúng Tử Thảo, muội muốn dùng mật rắn để cứu người?"
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, không nghĩ tới Dạ Khinh Nhiễm biết được điều này, xem ra hắn cũng là biết mật của xích luyện xà là khắc tinh của Tử Thảo. Nàng nhìn Dạ Khinh Nhiễm, thấy hắn cũng nhìn chằm chằm nàng. Nàng gật đầu, thừa nhận nói: “Không sai, ta là muốn dùng nó để cứu người!"
“Cứu người nào?" Dạ Khinh Nhiễm lại hỏi.
“Một người đối với ta mà nói là tương đối trọng yếu." Vân Thiển Nguyệt nói. Nàng cảm thấy chuyện của Tam công tử vẫn là không nên nói thì tốt hơn.
“Là cho Dung Cảnh dùng?" Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày, trên mặt không thể hiện bất cứ tâm tình gì.
“Không phải" Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
“Là Thất hoàng tử ?" Dạ Khinh Nhiễm lại hỏi.
“Cũng không phải" Vân Thiển Nguyệt lần nữa lắc đầu.
“Tiểu nha đầu, ta cũng không biết, trừ hai người kia ra, còn có ai tương đối trọng yếu với muội nữa." Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Muội cũng biết, xích luyện xà là bảo vật ta yêu thích nhất. Lấy mật, chính là giết chết nó. Ta muốn biết là người nào trọng yếu đến mức khiến muội vì hắn mà tới tìm ta muốn xích luyện xà."
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên trầm mặc."Tiểu nha đầu, ta ở trong lòng muội chiếm vị trí gì?" Dạ Khinh Nhiễm lại hỏi.
Vân Thiển Nguyệt tiếp tục trầm mặc. Trong lòng nàng Dạ Khinh Nhiễm có vị trí gì đây? Trước kia nàng không cho phép nam nhân Dạ gia trừ Dạ Thiên Dật chiếm vị trí gì trong nội tâm nàng, bao gồm việc nàng tương đối thưởng thức Dạ Khinh Nhiễm. Nhưng hai tháng mất trí nhớ này, lại xảy ra rất nhiều biến cố. Nhất là Dạ Khinh Nhiễm, nàng từng một lần xem hắn là bằng hữu. Nhưng hôm nay khôi phục trí nhớ, lại biết hắn thích nàng, nội tâm của nàng rất phức tạp."Tiểu nha đầu, ta ở trong lòng muội có phải là không có vị trí gì?" Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm buồn bã.
“Không phải" Vân Thiển Nguyệt lập tức lắc đầu. Trước kia có lẽ là như vậy, nhưng hôm nay thì không phải.
“Không phải là tốt rồi!" Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên ảm đạm cười một tiếng, nhắm mắt lại, không hề nhìn nàng nữa, nói: “Nó đang ở trong tay áo của ta, muội cầm đi đi!"
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, cứ như vậy mà cho nàng hả?
“Chỉ cần muội muốn, ta liền cho! Bất kể là muội muốn cứu ai." Dạ Khinh Nhiễm nói.
Vân Thiển Nguyệt lập cảm động. Dạ Khinh Nhiễm đối xử với nàng thật tốt, hắn tốt không giống với Dung Cảnh, nhưng lại thường xuyên làm nàng cảm động. Chẳng qua đáng tiếc là hắn họ Dạ, nếu hắn không phải họ Dạ, từ nhỏ đến lớn, nàng sẽ không kính nhi viễn chi (chỉ kính trọng nhưng không thể gần) với hắn. Hắn xa nhà đi du lịch bảy năm, thật ra thì nàng rời kinh thành đi qua những địa phương khác thỉnh thoảng cũng sẽ đụng phải hắn, nhưng nàng đều tránh hắn.
“Ta nghe thấy gia gia trở lại, muội cầm đi nhanh lên!" Dạ Khinh Nhiễm thúc giục.
Vân Thiển Nguyệt bừng tỉnh, quả nhiên là Đức Thân lão Vương gia quay lại, hơn nữa bước chân nhanh như gió, trong nháy mắt liền đi tới nội viện. Nàng lập tức thò tay vào bên trong tay áo của Dạ Khinh Nhiễm, tựa hồ xích luyện xà đang ngủ say bị nàng nắm lên, nàng nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái, điểm nhẹ mũi chân, cửa sổ không tiếng động mở ra, nàng nhẹ nhàng ra khỏi gian phòng.
Cùng lúc đó, từ cửa sổ xông tới một thân ảnh màu đỏ, chính là Diệp Thiến. Hai người lướt qua nhau, Diệp Thiến rơi vào gian phòng, chợt xoay người, Vân Thiển Nguyệt bước không ngừng, trong nháy mắt ra khỏi Mặc Nhiễm Cư, trong khoảnh khắc tránh thoát ẩn vệ rời đi Đức thân vương phủ.
Cùng một thời gian, thư đồng ở bên ngoài ngăn cản Đức Thân lão Vương gia, “Lão Vương gia ngài. . . . . ."
Hắn còn chưa dứt lời, Đức Thân lão Vương gia vung tay lên, “Mau tránh ra!" , ngay sau đó “Phanh" một tiếng cửa bị mở ra, Đức Thân lão Vương gia sải bước đi vào, hắn mới vừa vào , liền thấy người đứng ở trước giường Dạ Khinh Nhiễm là Diệp Thiến liền ngẩn ra, “Diệp công chúa?"
“Đức Thân lão Vương gia, ngài làm cái gì mà dùng sức lớn như vậy, làm ta giật cả mình?" Diệp Thiến nhìn thoáng qua Đức Thân lão Vương gia, oán giận nói: “Ngươi vào gian phòng tôn tử của ngươi mà phải dùng tới sức lực lớn như vậy sao?"
“Ngươi. . . . . ." Đức Thân lão Vương gia nhìn Diệp Thiến, lấy lại bình tĩnh, “Diệp công chúa, sao ngươi lại ở chỗ này?"
“Ta tới xem hắn!" Diệp Thiến nói.
“Vì sao ẩn vệ không phát hiện ngươi đi vào?" Đức Thân lão Vương gia hỏi.
“Ta đương nhiên là tránh thoát ẩn vệ" Diệp Thiến liếc Đức Thân lão Vương gia, đặt mông ngồi ở trên giường Dạ Khinh Nhiễm, đẩy đẩy thân thể của hắn, nhắm mắt lại giả bộ buồn ngủ nói: “Nhích qua bên trong một chút, chạy một vòng mệt chết ta, ta cũng muốn ngủ một giấc."
Dứt lời, nàng thấy Dạ Khinh Nhiễm bất động, tựu như công khai làm trò trước mặt Đức Thân lão Vương gia đẩy thân thể Dạ Khinh Nhiễm vào giữa giường, nàng nằm xuống, còn kéo qua cái chăn của Dạ Khinh Nhiễm trùm lên trên người, nhắm hai mắt lại.
Đức Thân lão Vương gia nhìn hai người nằm ở trên giường, bỗng nhiên xoay người lại, ho nhẹ một tiếng, “Diệp công chúa, dù sao ngươi và tử tôn của ta còn chưa đính hôn, như vậy không tốt lắm đâu! Đức thân vương phủ đã sớm chuẩn bị phòng khách cho ngươi. Ngươi vẫn nên. . . . . ."
“Không đi! Ta một mình ở chỗ xa lạ sẽ không ngủ được, phải có một người phụng bồi ta ngủ. Ngài yên tâm, ta sẽ không làm gì Dạ Khinh Nhiễm đâu." Diệp Thiến nói một câu lại ngáp một cái, khoát khoát tay với Đức Thân lão Vương gia đuổi người, “Nếu lão nhân gia ngài không có việc gì, nhanh đi ra ngoài đi! Ta muốn đi ngủ. Ngài ở chỗ này ta không ngủ được."
Đức Thân lão Vương gia bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng không thể đi tới kéo Diệp Thiến từ trên giường dậy, chỉ có thể đi ra ngoài.
Thư đồng thấy Đức Thân lão Vương gia rời đi, lập tức khép cửa phòng lại, lấy làm lạ mới vừa rồi rõ ràng là Thiển Nguyệt tiểu thư ở trong phòng, làm sao trong nháy mắt lại biến thành Diệp công chúa rồi.
Diệp Thiến mở mắt, hỏi Dạ Khinh Nhiễm, “Vân Thiển Nguyệt tới chỗ ngươi làm gì?"
“Cút nhanh đi ra ngoài! Trả giường lại cho ta" Dạ Khinh Nhiễm trợn mắt, giọng nói không tốt muốn đuổi người.
“Ngươi cho rằng ta rất vui lòng khi nằm ở trên giường của ngươi sao? Bị Dung cảnh điểm huyệt còn ngang bướng như vậy" Diệp Thiến ngồi dậy, đưa tay vào trong tay áo Dạ Khinh Nhiễm, trong tay áo hắn rỗng tuếch, nàng lập tức hỏi, “Xích luyện xà đâu?"
Dạ Khinh Nhiễm ngậm miệng không nói.
“Ta biết rồi, mới vừa rồi ta từ trên người Vân Thiển Nguyệt ngửi thấy hơi thở quen thuộc, đó là Xích luyện xà. Nàng cầm đi rồi có đúng hay không?" Diệp Thiến nhìn Dạ Khinh Nhiễm, thấy hắn vẫn không nói, nàng lập tức nhảy xuống giường, điểm nhẹ mũi chân, phi thân ra khỏi gian phòng, theo phương hướng Vân Thiển Nguyệt vừa đi, đuổi theo.
Dạ Khinh Nhiễm đang nhắm mắt lại mở ra, nhìn thoáng qua cửa sổ đang mở, dưới hàng lông mi, trong mí mắt hiện lên một tầng bóng tối.
“Tam công tử, mời ngồi!" Dung Cảnh đứng lên, nhàn nhạt phất ống tay áo, chỉ vào nhuyễn tháp ý bảo Tam công tử ngồi vào đó.
Tam công tử nhìn thoáng qua nhuyễn tháp kia, lại nhìn thoáng qua Dung Cảnh, theo lời đi tới ngồi xuống.
Dung Cảnh đưa tay bắt mạch cho Tam công tử, Tam công tử liền trốn tránh, Dung Cảnh nhìn hắn, hắn thấp giọng nói: “Cảnh thế tử, ta biết quy củ của ngươi, ngươi không để cho người khác đến gần quá ba thước, ngươi. . . . . . dùng phương pháp khác bắt mạch cho ta là được rồi, thân thể ta không sạch sẽ, sẽ làm ô uế tay của ngươi. . . . . ."
Vân Thiển Nguyệt xoay đầu qua một bên, từ nhỏ hắn đã bị khổ cực tới mức nào mới để cho hắn tự hạ thấp mình như thế?
“Tam công tử không cần tự hạ thấp mình, quy củ thỉnh thoảng cũng sẽ có ngoại lệ!" Dung Cảnh đưa tay đặt lên cổ tay trái của Tam công tử, cổ tay hắn run lên, cũng không né tránh nữa, chẳng qua là trên mặt hắn có chút cảm động.
Vân Thiển Nguyệt không nói gì, đứng ở bên cạnh Dung Cảnh, nhìn hai người. Lúc trước khống chế cổ tay Tam công tử, nhân cơ hội đó nàng bắt mạch cho hắn. Hắn đã vận công khống chế độc Tử Thảo tại bên ngoài tâm mạch, nếu có thể tìm được phương pháp giải độc thích hợp thì mới có thể cứu chữa.
Ba người không nói thêm gì nữa, thư phòng chợt yên tĩnh như không có người.
Hồi lâu, Dung Cảnh buông tay trái của Tam công tử ra, lại bắt mạch ở tay phải của hắn nữa.
Ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn về phía tay phải của Tam công tử, lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn Dung Cảnh, dung nhan như thi như họa của hắn được bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, nhìn không ra chút cảm xúc nào. Nhưng mà hắn khẽ mím cánh môi có thể làm cho nàng đoán được chuyện này hẳn là rất khó giải quyết, không thể lạc quan. Nàng cũng mím môi thật chặt.
Tam công tử bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, chỉ liếc một cái rồi lại gục đầu xuống, cũng không nói chuyện.
Hồi lâu sau, Dung Cảnh buông tay ra, ấm giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Thật ra thì độc Tử Thảo độc có một loại dược vật có thể khắc chế!"
“Loại thuốc nào?" Vân Thiển Nguyệt lập tức hỏi.
Tam công tử cũng nhìn Dung Cảnh.
“Mật của loại Xích luyện xà(rắn nước khoang đỏ)" Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt nói.
Tâm tư của Vân Thiển Nguyệt khẽ động, xích luyện xà cực kì quý hiếm, thậm chí trong thiên hạ có thể có được một con cũng là khó như lên trời. Nhưng đúng lúc này trong tay Dạ Khinh Nhiễm có một con, hơn nữa nó còn là bảo bối của hắn. Nhưng chỉ có giết rắn mới có thể lấy túi mật để làm thuốc. Dạ Khinh Nhiễm sẽ cho sao? Nàng nhìn Dung Cảnh, “Không có biện pháp khác hả?"
“Nếu Tam công tử tới tìm ta sớm hai tháng có lẽ còn có biện pháp khác. Hiện giờ Tử Thảo đã đến gần tâm mạch hắn, trừ túi mật của xích luyện xà, cũng không có biện pháp khác nào nữa" Dung Cảnh lắc đầu với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt có chút nhức đầu, đưa tay xoa xoa trán, buồn bực nói: “Dạ Khinh Nhiễm sẽ không cho chúng ta!"
“Vậy thì xem nàng có muốn cứu Tam công tử hay không, hắn không cho ta, nhưng không chắc là sẽ không cho nàng." Giọng nói Dung Cảnh có chút quái dị.
Vân Thiển Nguyệt đang xoa trán chợt dừng lại, trợn mắt nhìn Dung Cảnh, điều này mà hắn cũng ghen, ngày ngày ngâm mình ở trong bình dấm chua mà hắn cũng chịu được. Nàng bất đắc dĩ buồn bực nói: “Ta còn chưa hữu dụng như ngươi nói."
“Hắn rất hào phóng đối với nàng!" Dung Cảnh xoay mặt qua một bên.
Hai tay Vân Thiển Nguyệt đều đặt ở trên trán, chưa từ bỏ ý định lại hỏi, “Thật không có biện pháp khác?"
“Không có! Ta còn không muốn cho nàng đi tìm hắn hơn nàng." Giọng nói Dung Cảnh có chút bế tắc.
Vân Thiển Nguyệt hít sâu một hơi, giống như là lấy thêm sức lực cho mình, bất đắc dĩ nói: “Ta đi tìm hắn vậy! Nếu hắn muốn ta đáp ứng ngươi cho hắn mười độn lương thực thì sao? Ta cũng phải đáp ứng sao?"
Dung Cảnh nhìn Tam công tử một cái, gật đầu, “Chỉ cần không phải muốn nàng, đều có thể đáp ứng."
“Cũng chỉ có mình ngươi muốn ta. Người khác thì ai muốn chứ." Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt, căm phẫn nói một câu, không hề để ý tới Dung Cảnh nữa, quay đầu nhìn về phía Tam công tử, “Ngươi trước ở chỗ này đợi ta, ta đi Đức thân vương phủ một chuyến mang mật rắn về, thân thể của ngươi hôm nay phải mau chóng dùng thuốc, không thể trì hoãn nữa."
“Cảnh thế tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, ta chỉ là một cái tiện mệnh (mạng hèn) mà thôi. Không đáng giá được các ngươi đối xử như thế. Không cần phải làm thế này." Tam công tử nhìn hai người, lắc đầu với Vân Thiển Nguyệt. Hắn tự nhiên có thể nhìn ra Vân Thiển Nguyệt rất khó xử khi đi tìm Dạ Khinh Nhiễm. Từ trong tay Nhiễm Tiểu Vương gia muốn cái gì, mà lại là bảo bối xích luyện xà mà hắn quý nhất, thì sao có thể đơn giản cho được?
“Không phải ta đã nói với ngươi con người không phân biệt địa vị cao thấp sao?" Vân Thiển Nguyệt cau mày, nghiêm nghị nhìn Tam công tử, “Dung Cảnh, ta, ngươi, giống nhau đều là người! Ngươi phải nhớ kỹ, không phải là ngươi không tốt, mà là Hiếu thân vương không tốt. Một ngày kia, ngươi đường đường chính chính, thoát khỏi Hiếu thân vương phủ, dùng năng lực của mình mà tạo ra một mảnh bầu trời của mình, để cho Hiếu thân vương kia cút đi đâu thì cút."
Tam công tử có chút giật mình, nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt.
“Hiểu chưa? Xuất thân không thể lựa chọn, nhưng mình muốn đi con đường nào thì mình có thể lựa chọn. Nếu ta có thể cứu mạng của ngươi, nhưng không thể cứu ngươi thoát khỏi lòng tự ti thì cũng uổng công." Vân Thiển Nguyệt đưa tay tính gõ đầu Tam công tử, bị Dung Cảnh duỗi tay nắm chặt tay nàng, nàng dừng tay lại, nhìn Dung Cảnh nói: “Ta phải đi Hiếu thân vương phủ, ngươi chuẩn bị thuốc phối với mật rắn đi."
“Được" Dung Cảnh buông tay Vân Thiển Nguyệt ra.
Tam công tử đã khôi phục thần sắc, cúi đầu, không nhìn hai người nữa.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, ra khỏi cửa phòng, điểm nhẹ mũi chân, phi thân ra khỏi Tử Trúc Viện, bay qua Tử Trúc Lâm, đi về phía Đức thân vương phủ. Mặc dù xích luyện xà trân quý, nhưng nếu có thể cứu mạng người, Dạ Khinh Nhiễm thiện tâm, có lẽ sẽ cho.
Sau khi Vân Thiển Nguyệt rời đi, trong thư phòng Dung Cảnh liền trở nên yên tĩnh.
Dung Cảnh chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Tam công tử, ấm giọng nói: “Thiên hạ to lớn, người đáng thương chịu khổ lại có quá nhiều. Chỉ dựa vào một mình nàng cũng cứu không hết. Nàng là một người rất lý trí, sẽ không dễ dàng đi cứu người nào, nhưng chỉ cần quyết định cứu người nào, người này nhất định làm cho nàng có đầy đủ lý do để cứu. Tam công tử, ngươi hiểu lời nói của ta không?"
Tam công tử vốn đang cúi thấp đầu liền ngẩng lên, nhìn về phía Dung Cảnh.
“Nàng cứu ngươi có ba lý do! Muốn nghe một chút không?" Dung Cảnh nhìn Tam công tử.
“Nếu Cảnh thế tử đã nói như vậy, ta thật cũng muốn nghe." Tam công tử trấn định lại tâm thần, sắc mặt khôi phục lại vẻ lãnh đạm quen thuộc.
“Thứ nhất, mẹ ruột của nàng và phụ vương của ta cũng chết bởi Tử Thảo. Thứ hai, trước đó không lâu ở bên ngoài Ngọ Môn, Diệp công chúa thi chú, Vạn chú vương cũng bị hủy bởi Tử Thảo." Dung Cảnh thấy sắc mặt Tam công tử lộ ra vẻ kinh dị, hắn tiếp tục chậm rãi nói: “Thứ ba, cũng là điều trọng yếu nhất, nàng yêu quý hết thảy người có thể làm cho nàng kính nể. Nàng kính nể ngươi vì ngươi lại có thể ở dưới mí mắt nàng mà nàng lại không phát hiện Kiều Kiều của Vọng Xuân Lâu lại là nam nhân, hơn nữa lúc nàng cứu ngươi, ngươi cũng ở dưới mắt nàng mà chạy trốn được. Đối với nàng ngươi được xem là người có bản lĩnh! Cho nên, đó mới là lý do chính mà nàng cứu ngươi."
Tam công tử trầm mặc.
“Còn muốn nghe lý do ta cứu ngươi không?" Dung Cảnh hỏi.
“Lý do của Cảnh thế tử ta nghĩ không cần nghe, chỉ cần là việc mà Thiển Nguyệt tiểu thư muốn, ngươi sẽ giúp nàng." Tam công tử nhìn Dung Cảnh nói.
“Tam công tử có ngộ tính thật cao." Dung Cảnh bỗng nhiên cười cười, đưa tay lấy ấm trà, rót một chén trà, đưa cho Tam công tử, Tam công tử lắc đầu, Dung Cảnh rút về tay, nhìn ấm trà cùng chén trà trong tay nói: “Ấm trà của ta cho tới bây giờ chỉ xứng với một cái ly! Ly của ta cũng chỉ xứng với một ấm trà. Nhiều, sẽ rất chật chội."
Ánh mắt Tam công tử rơi vào ấm trà và chén trà trên tay Dung Cảnh, cũng không nói gì .
“Tam công tử, ta có thể cứu ngươi, cũng có thể hủy ngươi! Điểm này ngươi nhất định phải nhớ rõ." Dung Cảnh để ấm trà và chén trà xuống, âm thanh vân đạm phong khinh, “Ở trong lòng của ta, thiên hạ tuy nặng, nhưng không nặng bằng nữ nhân Vân Thiển Nguyệt của Vân Vương Phủ. Mặc kệ trong mắt nàng có thể chứa bao nhiêu người, nhưng ta phải là người duy nhất trong lòng nàng. Cho nên, vô luận là người nào, chỉ cần có chút ý nghĩ không an phận, ta sẽ không dễ dàng tha thứ."
Ánh mắt Tam công tử bỗng nhiên co lại.
“Cho nên, nếu nàng tiến vào trong lòng ngươi, như vậy từ giờ khắc này tốt nhất ngươi trừ bỏ sạch sẽ đi. Nếu nàng chưa tiến vào ở trong lòng ngươi, đó là điều tốt nhất." Dung Cảnh nhìn ánh mắt Tam công tử, ánh mắt trong suốt chống lại đôi mắt màu tím nhạt: “Hiếu thân vương phủ quá ủy khuất ngươi, ta cảm thấy Hiếu thân vương phủ có cũng được không có cũng được. Ngươi nói phải không?"
Đôi mắt màu tím nhạt của Tam công tử biến thành tím đậm, không đáp trả, bỗng nhiên lãnh đạm cười cười, “Cảnh thế tử, có muốn nghe ta quen biết Thiển Nguyệt tiểu thư như thế nào không?"
“Tại sao ngươi biết nhất thanh nhị sở(rõ ràng) về nàng. Tam công tử không cần kể lại với ta một lần nữa. Từ nhỏ đến lớn, chuyện của nàng ta đều nhất thanh nhị sở. Ta nhìn nàng từ nhỏ tới lớn, nàng cũng xem ta lớn lên đấy." Dung Cảnh thò tay lấy hai quyển vở bìa màu đen đưa cho Tam công tử, “Có thể cho ngươi nhìn cái này!"
Tam công tử nhìn Dung Cảnh, đưa tay nhận lấy, mở quyển vở thứ nhất ra, chỉ thấy tờ đầu tiên ghi dòng chữ đoan chính “Mọi việc của Vân Thiển Nguyệt". Có thể thấy được, chủ nhân của quyển vở này là Dung Cảnh. Tờ thứ nhất chính là lúc hai người mới gặp gỡ, hắn bị nàng đẩy xuống hồ, hắn ở dưới nước nín thở, cố ý đợi nàng tới cứu, khi nàng cứu hắn lên, rõ ràng nàng muốn hôn hắn, lại bị hắn hôn ngược lại, đó là mười năm trước. Tam công tử lật qua tờ thứ hai, đọc xong tờ thứ hai, tờ thứ ba, mỗi một tờ đều viết một việc cùng một ngày, dưới mỗi việc là bình luận đơn giản của người ghi chép.Hắn lật đến tờ cuối cùng, ngày tháng trên đó ghi chính là ngày hôm qua.
Lật xong quyển vở này, hắn nhìn về phía Dung Cảnh, chỉ thấy Dung Cảnh đang từ từ phẩm trà, ánh mắt đang nhìn hướng ngoài cửa sổ, cũng không nhìn hắn. Ngoài cửa sổ là một mảnh rừng tử trúc, màu tím của gậy trúc, màu tím của lá trúc, đập vào mắt tất cả đều là màu tím, thoạt nhìn mỗi một gốc cây trúc đều rất già, nhưng sức sống bừng bừng, hắn thu hồi tầm mắt, tiếp tục mở quyển vở thứ hai.
Quyển thứ hai chữ viết rồng bay phượng múa, là loại chữ cuồng thảo hiếm thấy, một nữ tử có thể viết chữ cuồng thảo đến như thế, thật làm cho người kính nể. Tờ thứ nhất cũng là mười năm trước, chỉ thấy viết, “Hôm nay đã gặp được Tiểu thế tử Vinh vương phủ mà mẫu thân đã nói qua, mẫu thân nói là“Nguyệt Nhi của ta xứng đáng với nam tử tốt nhất trong thiên hạ, thật ra thì Tiểu thế tử của Vinh vương phủ không tệ.". Cho nên, ta liền nhìn chằm chằm vào tiểu nam hài tựa như ngọc kia, tiểu nam hài thật là đẹp mắt, không khó tưởng tượng sau khi lớn lên đây sẽ là một khuôn mặt phạm hoa đào. Ta cũng không muốn cùng một đống nữ nhân lớn bé đi tranh giành một cây hoa đào nát, thôi được rồi, nam nhân như vậy quá trân quý, vẫn không nên đụng vào."
Tam công tử đọc tới đây, lại giương mắt nhìn về phía Dung Cảnh, thấy hắn không biết đang nghĩ tới điều gì, khóe miệng lộ ra nụ cười, Tam công tử thu hồi tầm mắt, tiếp tục đọc, chỉ thấy viết, “Nhã nhặn bại hoại, làm bộ làm tịch, lòng dạ hiểm độc, tim đen phổi đen, đoán chừng hắn đều là người như thế. Rất đáng hận. Ta làm hô hấp nhân tạo có được hay không? Cái gì mà thích hắn muốn hôn hắn, đúng là rắm chó thì không kêu mà. Ta thề, sau này nhất định phải cách xa tên khốn kiếp này một chút, không, phải xa hơn chút nữa. . . . . ."
Kế tiếp, chính là từng chuyện từng chuyện được viết ra. Ngày tháng trên đó cũng từ mười năm trước tiến gần đến hiện tại, mặc dù giọng điệu không giống nhau, nhưng hai người ghi chép chuyện tình của nhau cũng không hẹn mà cùng ăn khớp với nhau. Thậm chí còn có một chút bí mật không người biết.
Ngày tháng trong quyển vở này dừng lại ở hai tháng trước, chính là ngày hỏa thiêu Vọng Xuân Lâu. Bút tích cuối cùng viết xuống tựa hồ rất nặng “Ta nguyện ý dốc hết mười lăm năm trí nhớ, đổi lại một cơ hội cho ta và Dung Cảnh. Mẫu thân, người thấy thế nào?"
Ánh mắt Tam công tử dừng ở hàng chữ viết cuối cùng, thật lâu cũng không rời đi.
Dung Cảnh thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, ánh mắt cũng rơi vào một ít hàng chữ trên đó, ánh mắt đột nhiên trở nên ấm áp. Cho tới bây giờ hắn chỉ biết mình bị mười năm nỗi khổ tương tư, nhưng không biết có một người cũng chịu khổ với hắn, sau khi trở về phủ liền ghi chép xuống chuyện của hắn. Một quyển chuyên viết về chuyện của hắn.
“Sợ rằng cho tới bây giờ cũng chưa có người nào thấy qua hai quyển vở này? Cảnh thế tử cho ta xem, không sợ ta tiết lộ bí mật bên trong sao?" Tam công tử bỗng nhiên khép vở lại, ngẩng đầu nhìn hướng Dung Cảnh.
“Tam công tử sẽ tiết lộ sao?" Dung Cảnh nhướn mày.
“Có lẽ sẽ!" Tam công tử nói.
“Bí mật sớm muộn gì cũng sẽ bị mọi người biết đến, không có bí mật vĩnh viễn." Dung Cảnh nhìn Tam công tử, cười nhẹ nhàng, “Hơn nữa ta đã nói rồi, ta có thể cứu ngươi, cũng có thể phá hủy ngươi. Nếu ta cho ngươi xem, sẽ không sợ ngươi tiết lộ ra ngoài."
“Thiển Nguyệt tiểu thư nói nếu ta có thể sống, nàng hứa cho ta một cơ hội thực hiện khát vọng có một tiền đồ xán lạn. Ta muốn hỏi Cảnh thế tử, ngươi có thể hứa cho ta cái gì?" Tam công tử nhướn mày hỏi.
“Trừ nàng ra, ta có thể hứa với ngươi rất nhiều, nhưng phải xem tâm Tam công tử có đủ lớn hay không thôi. Hoặc là nói ngươi có năng lực lấy hay không" Dung Cảnh bỗng nhiên cười một tiếng, “Thiên hạ to lớn, núi sông hùng tráng. Nếu tâm Tam công tử vẫn bị vây khốn ở Hiếu thân vương phủ, như vậy cho dù ta hứa ngươi một vùng trời, sợ là ngươi cũng không nhận nổi, không phải sao?"
Tam công tử không mở miệng nữa, trầm mặc.
Dung Cảnh cũng không nói nữa, ánh mắt bình tĩnh thong dong nhìn Tam công tử.
Hồi lâu, Tam công tử đưa hai quyển vở đang cầm trong tay cho Dung Cảnh. Dung Cảnh đưa tay nhận lấy, hắn nhìn Dung Cảnh, nghiêm túc nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư rất khó làm cho người ta không để tâm tới."
Dung Cảnh nheo mắt phượng lại, nhìn Tam công tử.
Tam công tử bỗng nhiên cười một tiếng, “Lòng của nàng luôn chỉ có Cảnh thế tử, thế nhưng Cảnh thế tử còn đề phòng khắp nơi, là không tự tin ở mình? Hay là sợ tâm của Thiển Nguyệt tiểu thư chứa quá nhiều người, cuối cùng chen vào chiếm hết vị trí của ngươi?"
Dung Cảnh không nói lời nào, mắt phượng thanh tuyền dần dần bị lây nhiễm một tầng màu đen.
“Hai mươi năm trước, khổ gì cũng đã trải qua, trên thế giới này không có đồ vật gì mà ta không nhận nổi. Cảnh thế tử nói đúng, Hiếu thân vương phủ có hay không cũng được!" Tam công tử nhìn Dung Cảnh, nụ cười tràn ra, quả nhiên là thiên kiều bá mị, nếu không phải lúc này hắn mặc một thân nam trang mà là một thân nữ trang, cho dù ai cũng sẽ không coi người trước mặt này là một nam tử. Giọng nói của hắn lãnh đạm nhưng không có vẻ cam chịu của lúc trước nữa, “Có thể làm cho Cảnh thế tử mỗi ngày đề phòng, ta bỗng nhiên rất mong đợi cuộc sống sau này."
Dung Cảnh nhìn Tam công tử, màu đen trong đôi mắt phượng bỗng nhiên rút đi, nhướn mày, “Ta cũng rất mong đợi cuộc sống sau này!"
Tam công tử cũng nhướn mày, không nói thêm gì nữa. Hai người ngầm hiểu lẫn nhau.
Vân Thiển Nguyệt dùng thời gian một nén nhang đi tới Đức thân vương phủ, nàng lướt qua tường cao của Đức thân vương phủ, tránh thoát ẩn vệ trong phủ, đi về hướng Mặc Nhiễm Cư của Dạ Khinh Nhiễm. Trong giây lát nàng đã tới được Mặc Nhiễm Cư. Trước cửa Mặc Nhiễm Cư là một khoảng đất trống, bày biện các loại binh khí, tựa hồ là một sàn đấu nhỏ. Sau đó là một bích hồ, Mặc Nhiễm Cư Lâm hồ. Trong phạm vi hơn mười trượng trên mặt đất không có chỗ để ẩn thân. Nàng nghĩ quả nhiên là phong cách của Dạ Khinh Nhiễm, chỉ có thể phi thân lên trên nóc nhà, trên nóc nhà cũng không có góc tối, không thể ẩn thân, nàng chỉ có thể không dừng lại, xuống nóc phòng, đổi chiều thân thể trên mái hiên.
Nàng cố gắng ẩn giấu thân hình, chỉ nghe bên trong truyền đến một tiếng gầm già nua, “Ngươi tên tiểu tử này, ngươi nmuốn làm ta tức chết có phải không? Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không nên đi trêu chọc Cảnh tiểu tử Vinh vương phủ kia, hết lần này tới lần khác ngươi lại không nghe. Ngươi vừa mới bị cách chức từ Tây Sơn quân cơ đại doanh trở về, không lập tức vào cung thỉnh tội với Hoàng bá bá của ngươi, ngược lại đi trêu chọc Cảnh tiểu tử làm gì, còn bị điểm huyệt. Bây giờ thì bị phong tỏa nội lực, ngay cả cử động cũng không thể, ngươi nói, ta nên xử lý như thế nào đây?"
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Đức Thân lão Vương gia đúng là càng già càng dẻo dai, sức khỏe dồi dào.
Trong phòng không truyền đến âm thanh của Dạ Khinh Nhiễm, hiển nhiên là bị điểm huyệt không thể nói cũng không thể động.
“Cho dù người người đều biết lương thảo là do Cảnh tiểu tử đốt, thì sao chứ? Hoàng thượng chỉ dám giận không dám phát tác, hôm nay quốc khố trống không, lương thảo căng thẳng, không thể tăng thêm thuế má với lê dân bách tính, Hoàng thượng phải dựa vào Vinh vương phủ, Cảnh tiểu tử nhìn đúng điểm này, mới dám âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh) với Hoàng thượng như thế." Đức Thân lão Vương gia vừa giận nói: “Hoàng thượng bày mưu tính kế nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ đi trù tính nhiều năm qua, để cho Vân Vương Phủ, Vinh vương phủ hai trong tứ đại Vương Phủ lại tiếp tục phồn hoa chứ? Đây chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Mà cho tới bây giờ ngươi vẫn không rõ? Từ lúc ngươi hồi kinh Hoàng thượng liền điều ngươi đến quản quân cơ đại doanh, đó là để đề phòng một ngày này, tin tưởng ngươi có thể trông chừng việc quân cơ đại doanh, không để cho Cảnh tiểu tử động thủ ở quân cơ đại doanh, mặc dù động thủ, cũng không thể thành công! Nhưng còn ngươi thì sao? Xem hai ngày này ngươi đã làm gì?"
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, hai ngày nay Dạ Khinh Nhiễm bắt tất cả binh lính của quân cơ đại doanh đêm ngày thao luyện.
“Đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì! Ngươi thích tiểu nha đầu của Vân Vương Phủ, có đúng hay không? Ta đã sớm nói cho ngươi biết mà ngươi vẫn không chết tâm sao. Tiểu nha đầu kia, Hoàng thượng sẽ không chấp thuận nàng gả vào Vinh vương phủ, cũng sẽ không chấp thuận nàng gả cho Đức thân vương phủ chúng ta. Hôm nay lại thêm Thất hoàng tử, quấy khiến hiện tại kinh thành là một mảnh rối loạn. Trong mắt của ta, nàng chính là một hồng nhan họa thủy! Ta xem sớm muộn gì cũng có một ngày thiên hạ sẽ vì nàng mà đại loạn." Đức Thân lão Vương gia giận nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới ngài lão nhân gia thật là quá để mắt ta rồi!
“Ngươi không cần không thích nghe. Cảnh tiểu tử và tiểu nha đầu của Vân Vương Phủ là một lòng muốn đối nghịch cùng Hoàng thượng rồi! Đừng quên ngươi họ gì! Ngươi không phải là họ Dung, cũng không phải là họ Vân, mà là họ Dạ. Máu chảy trong người ngươi là máu của tổ tiên Dạ thị. Hoàng thất và Đức thân vương phủ đừng nói trăm năm, chính là trăm ngàn năm sau, đều cùng một loại máu, cốt nhục thân nhân." Đức Thân lão Vương gia bỗng nhiên dùng quải trượng hung hăng gõ hai cái mặt đất, mặt đất phát ra tiếng vang leng keng, hắn cả giận nói: “Ngươi có nghe hay không!"
Đáy lòng Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên trầm xuống, đúng vậy! Dạ Khinh Nhiễm thủy chung vẫn là nam nhân Dạ thị, máu chảy trong người cũng chính là máu tổ tiên Dạ thị. Hắn là Đức thân vương phủ Tiểu Vương gia, tương lai thừa kế vương vị Đức thân vương. Đức thân vương phủ luôn trung thành với giang sơn Dạ thị. Nàng và Dung Cảnh lại đối nghịch với lão Hoàng đế, như vậy có phải cuối cùng có một ngày nàng cùng Dạ Khinh Nhiễm phải đứng ở hai đầu đối địch hay không? Tay đang ôm lấy mái hiên chợt buông lỏng, bỗng nhiên rất muốn vào nhìn Dạ Khinh Nhiễm một chút xem lúc này vẻ mặt hắn như thế nào, nghĩ tới liền làm, nàng vung tay lên, cửa sổ vô thanh vô tức mở ra, nàng nhẹ nhàng vào, nhẹ bay rơi vào gian phòng, cửa sổ ở sau lưng nàng vô thanh vô thức đóng lại.
Vị trí nàng rơi xuống đất chính là phía sau Đức Thân lão Vương gia, lúc này Đức Thân lão Vương gia đang chống quải trượng đứng ở trước giường, Dạ Khinh Nhiễm thẳng tắp nằm ở trên giường, nàng vừa vào, Dạ Khinh Nhiễm liền phát hiện ra, chỉ thấy con ngươi của hắn bỗng nhiên vòng vo một lúc, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lại rất nhanh liền biến mất, bỗng nhiên nhắm mắt lại, trên mặt là thần sắc không sao cả.
“Ngươi, tên tử tôn bất hiếu này! Ta đánh chết ngươi!" Đức Thân lão Vương gia thấy mình nói hồi lâu, Dạ Khinh Nhiễm lại làm một bộ dạng vẻ mặt không sao cả, hiện tại lại không muốn nghe hắn nói nữa mà nhắm hai mắt lại, hắn lại càng giận dữ, vung quải trượng ra định đánh hắn.
Mắt thấy quải trượng kia muốn đánh xuống, Vân Thiển Nguyệt muốn ra tay ngăn cản, lại cảm thấy không ổn, như vậy Đức Thân lão Vương gia sẽ biết nàng tới Đức thân vương phủ, đang ở ranh giới rối rắm. Đức Thân lão Vương gia bỗng nhiên dừng tay, cả giận nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Ta thấy Cảnh tiểu tử điểm huyệt của ngươi cũng tốt, ba ngày nay ngươi nằm trên giường mà tỉnh lại đi."
Lời vừa dứt, Đức Thân lão Vương gia chống quải trượng xoay người đi về phía cửa. Hắn đi hai bước đột nhiên cảm giác có chỗ không đúng, chợt quay đầu lại, phía sau không có một bóng người, gian phòng không có bất kỳ gì khác thường, hắn hừ một tiếng, đi ra khỏi cửa phòng, rồi phân phó người gác cửa, “Không cho phép ngươi đi vào nói chuyện với hắn, để cho hắn tự tỉnh lại, biết chưa?"
“Dạ, lão Vương gia!" Tiểu thư đồng của Dạ Khinh Nhiễm lập tức lên tiếng.
Đức Thân lão Vương gia hầm hừ rời khỏi Mặc Nhiễm Cư, hắn đi thật xa rồi mà còn có thể nghe thấy tiếng vang quải trượng gõ phát ra.
Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài từ sau tấm bình phong, nghĩ đừng thấy Đức Thân lão Vương gia lớn tuổi, cư nhiên lại mẫn cảm, cảnh giác như vậy. Nàng nhìn thoáng qua ngoài cửa, đi tới trước giường nhìn Dạ Khinh Nhiễm. Hiển nhiên hắn đã được người chăm sóc, rửa mặt sạch sẽ, cũng đổi một thân y phục sạch sẽ. Chẳng qua là mặt mũi có chút mỏi mệt cùng tiều tụy, trong mắt mơ hồ có tia máu, đây là tình trạng ngủ không ngon.
Lúc này Dạ Khinh Nhiễm cũng mở mắt, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, há miệng, không phát ra âm thanh, sắc mặt hắn hiện lên một tia ảo não.
Vân Thiển Nguyệt xuất thủ giải á huyệt cho hắn, thấp giọng nói: “Ta chỉ biết phương pháp giải á huyệt thôi."
“Tiểu nha đầu, sao muội lại tới đây?" Dạ Khinh Nhiễm vừa mới giải khai huyệt đạo, lập tức mở miệng hỏi.
“Tiểu Vương gia, ngài đang nói chuyện cùng ai vậy?" Phía ngoài truyền đến âm thanh kinh ngạc của thư đồng, dứt lời, hắn đẩy cửa đi vào, khi thấy đứng ở trước giường là Vân Thiển Nguyệt liền cả kinh, “Thiển Nguyệt tiểu thư?"
Vân Thiển Nguyệt cũng không xuất thủ, gật đầu với thư đồng kia. Người này nàng biết, vẫn là người luôn đi theo Dạ Khinh Nhiễm.
“Ngươi canh giữ ở ngoài cửa, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào." Dạ Khinh Nhiễm phân phó thư đồng.
“Dạ!" Thư đồng thu hồi kinh ngạc, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, lui ra ngoài, hơn nữa rất lưu loát khép cửa phòng lại.
“Tiểu nha đầu, ta hỏi sao muội lại tới nơi này của ta?" Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng có chút do dự, hắn nhíu mày, “Muội là có chuyện gì tới tìm ta?"
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, trầm mặc gật đầu.
“Chuyện gì?" Dạ Khinh Nhiễm hỏi.
“Ta muốn con rắn nước của huynh!" Vân Thiển Nguyệt nói.
Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên nheo mắt lại, “Tiểu nha đầu, muội muốn rắn nước của ta làm cái gì?" Dứt lời, hắn lại hỏi, “Là ai trúng Tử Thảo, muội muốn dùng mật rắn để cứu người?"
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, không nghĩ tới Dạ Khinh Nhiễm biết được điều này, xem ra hắn cũng là biết mật của xích luyện xà là khắc tinh của Tử Thảo. Nàng nhìn Dạ Khinh Nhiễm, thấy hắn cũng nhìn chằm chằm nàng. Nàng gật đầu, thừa nhận nói: “Không sai, ta là muốn dùng nó để cứu người!"
“Cứu người nào?" Dạ Khinh Nhiễm lại hỏi.
“Một người đối với ta mà nói là tương đối trọng yếu." Vân Thiển Nguyệt nói. Nàng cảm thấy chuyện của Tam công tử vẫn là không nên nói thì tốt hơn.
“Là cho Dung Cảnh dùng?" Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày, trên mặt không thể hiện bất cứ tâm tình gì.
“Không phải" Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
“Là Thất hoàng tử ?" Dạ Khinh Nhiễm lại hỏi.
“Cũng không phải" Vân Thiển Nguyệt lần nữa lắc đầu.
“Tiểu nha đầu, ta cũng không biết, trừ hai người kia ra, còn có ai tương đối trọng yếu với muội nữa." Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Muội cũng biết, xích luyện xà là bảo vật ta yêu thích nhất. Lấy mật, chính là giết chết nó. Ta muốn biết là người nào trọng yếu đến mức khiến muội vì hắn mà tới tìm ta muốn xích luyện xà."
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên trầm mặc."Tiểu nha đầu, ta ở trong lòng muội chiếm vị trí gì?" Dạ Khinh Nhiễm lại hỏi.
Vân Thiển Nguyệt tiếp tục trầm mặc. Trong lòng nàng Dạ Khinh Nhiễm có vị trí gì đây? Trước kia nàng không cho phép nam nhân Dạ gia trừ Dạ Thiên Dật chiếm vị trí gì trong nội tâm nàng, bao gồm việc nàng tương đối thưởng thức Dạ Khinh Nhiễm. Nhưng hai tháng mất trí nhớ này, lại xảy ra rất nhiều biến cố. Nhất là Dạ Khinh Nhiễm, nàng từng một lần xem hắn là bằng hữu. Nhưng hôm nay khôi phục trí nhớ, lại biết hắn thích nàng, nội tâm của nàng rất phức tạp."Tiểu nha đầu, ta ở trong lòng muội có phải là không có vị trí gì?" Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm buồn bã.
“Không phải" Vân Thiển Nguyệt lập tức lắc đầu. Trước kia có lẽ là như vậy, nhưng hôm nay thì không phải.
“Không phải là tốt rồi!" Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên ảm đạm cười một tiếng, nhắm mắt lại, không hề nhìn nàng nữa, nói: “Nó đang ở trong tay áo của ta, muội cầm đi đi!"
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, cứ như vậy mà cho nàng hả?
“Chỉ cần muội muốn, ta liền cho! Bất kể là muội muốn cứu ai." Dạ Khinh Nhiễm nói.
Vân Thiển Nguyệt lập cảm động. Dạ Khinh Nhiễm đối xử với nàng thật tốt, hắn tốt không giống với Dung Cảnh, nhưng lại thường xuyên làm nàng cảm động. Chẳng qua đáng tiếc là hắn họ Dạ, nếu hắn không phải họ Dạ, từ nhỏ đến lớn, nàng sẽ không kính nhi viễn chi (chỉ kính trọng nhưng không thể gần) với hắn. Hắn xa nhà đi du lịch bảy năm, thật ra thì nàng rời kinh thành đi qua những địa phương khác thỉnh thoảng cũng sẽ đụng phải hắn, nhưng nàng đều tránh hắn.
“Ta nghe thấy gia gia trở lại, muội cầm đi nhanh lên!" Dạ Khinh Nhiễm thúc giục.
Vân Thiển Nguyệt bừng tỉnh, quả nhiên là Đức Thân lão Vương gia quay lại, hơn nữa bước chân nhanh như gió, trong nháy mắt liền đi tới nội viện. Nàng lập tức thò tay vào bên trong tay áo của Dạ Khinh Nhiễm, tựa hồ xích luyện xà đang ngủ say bị nàng nắm lên, nàng nhìn Dạ Khinh Nhiễm một cái, điểm nhẹ mũi chân, cửa sổ không tiếng động mở ra, nàng nhẹ nhàng ra khỏi gian phòng.
Cùng lúc đó, từ cửa sổ xông tới một thân ảnh màu đỏ, chính là Diệp Thiến. Hai người lướt qua nhau, Diệp Thiến rơi vào gian phòng, chợt xoay người, Vân Thiển Nguyệt bước không ngừng, trong nháy mắt ra khỏi Mặc Nhiễm Cư, trong khoảnh khắc tránh thoát ẩn vệ rời đi Đức thân vương phủ.
Cùng một thời gian, thư đồng ở bên ngoài ngăn cản Đức Thân lão Vương gia, “Lão Vương gia ngài. . . . . ."
Hắn còn chưa dứt lời, Đức Thân lão Vương gia vung tay lên, “Mau tránh ra!" , ngay sau đó “Phanh" một tiếng cửa bị mở ra, Đức Thân lão Vương gia sải bước đi vào, hắn mới vừa vào , liền thấy người đứng ở trước giường Dạ Khinh Nhiễm là Diệp Thiến liền ngẩn ra, “Diệp công chúa?"
“Đức Thân lão Vương gia, ngài làm cái gì mà dùng sức lớn như vậy, làm ta giật cả mình?" Diệp Thiến nhìn thoáng qua Đức Thân lão Vương gia, oán giận nói: “Ngươi vào gian phòng tôn tử của ngươi mà phải dùng tới sức lực lớn như vậy sao?"
“Ngươi. . . . . ." Đức Thân lão Vương gia nhìn Diệp Thiến, lấy lại bình tĩnh, “Diệp công chúa, sao ngươi lại ở chỗ này?"
“Ta tới xem hắn!" Diệp Thiến nói.
“Vì sao ẩn vệ không phát hiện ngươi đi vào?" Đức Thân lão Vương gia hỏi.
“Ta đương nhiên là tránh thoát ẩn vệ" Diệp Thiến liếc Đức Thân lão Vương gia, đặt mông ngồi ở trên giường Dạ Khinh Nhiễm, đẩy đẩy thân thể của hắn, nhắm mắt lại giả bộ buồn ngủ nói: “Nhích qua bên trong một chút, chạy một vòng mệt chết ta, ta cũng muốn ngủ một giấc."
Dứt lời, nàng thấy Dạ Khinh Nhiễm bất động, tựu như công khai làm trò trước mặt Đức Thân lão Vương gia đẩy thân thể Dạ Khinh Nhiễm vào giữa giường, nàng nằm xuống, còn kéo qua cái chăn của Dạ Khinh Nhiễm trùm lên trên người, nhắm hai mắt lại.
Đức Thân lão Vương gia nhìn hai người nằm ở trên giường, bỗng nhiên xoay người lại, ho nhẹ một tiếng, “Diệp công chúa, dù sao ngươi và tử tôn của ta còn chưa đính hôn, như vậy không tốt lắm đâu! Đức thân vương phủ đã sớm chuẩn bị phòng khách cho ngươi. Ngươi vẫn nên. . . . . ."
“Không đi! Ta một mình ở chỗ xa lạ sẽ không ngủ được, phải có một người phụng bồi ta ngủ. Ngài yên tâm, ta sẽ không làm gì Dạ Khinh Nhiễm đâu." Diệp Thiến nói một câu lại ngáp một cái, khoát khoát tay với Đức Thân lão Vương gia đuổi người, “Nếu lão nhân gia ngài không có việc gì, nhanh đi ra ngoài đi! Ta muốn đi ngủ. Ngài ở chỗ này ta không ngủ được."
Đức Thân lão Vương gia bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng không thể đi tới kéo Diệp Thiến từ trên giường dậy, chỉ có thể đi ra ngoài.
Thư đồng thấy Đức Thân lão Vương gia rời đi, lập tức khép cửa phòng lại, lấy làm lạ mới vừa rồi rõ ràng là Thiển Nguyệt tiểu thư ở trong phòng, làm sao trong nháy mắt lại biến thành Diệp công chúa rồi.
Diệp Thiến mở mắt, hỏi Dạ Khinh Nhiễm, “Vân Thiển Nguyệt tới chỗ ngươi làm gì?"
“Cút nhanh đi ra ngoài! Trả giường lại cho ta" Dạ Khinh Nhiễm trợn mắt, giọng nói không tốt muốn đuổi người.
“Ngươi cho rằng ta rất vui lòng khi nằm ở trên giường của ngươi sao? Bị Dung cảnh điểm huyệt còn ngang bướng như vậy" Diệp Thiến ngồi dậy, đưa tay vào trong tay áo Dạ Khinh Nhiễm, trong tay áo hắn rỗng tuếch, nàng lập tức hỏi, “Xích luyện xà đâu?"
Dạ Khinh Nhiễm ngậm miệng không nói.
“Ta biết rồi, mới vừa rồi ta từ trên người Vân Thiển Nguyệt ngửi thấy hơi thở quen thuộc, đó là Xích luyện xà. Nàng cầm đi rồi có đúng hay không?" Diệp Thiến nhìn Dạ Khinh Nhiễm, thấy hắn vẫn không nói, nàng lập tức nhảy xuống giường, điểm nhẹ mũi chân, phi thân ra khỏi gian phòng, theo phương hướng Vân Thiển Nguyệt vừa đi, đuổi theo.
Dạ Khinh Nhiễm đang nhắm mắt lại mở ra, nhìn thoáng qua cửa sổ đang mở, dưới hàng lông mi, trong mí mắt hiện lên một tầng bóng tối.
Tác giả :
Tây Tử Tình