Hoàn Khố Thế Tử Phi

Quyển 1 - Chương 57

Vân Thiển Nguyệt nghe được giọng nói của Dạ Thiên Khuynh, sắc mặt càng chìm thêm vài phần.

“Nguyên lai Thiển Nguyệt là người hữu duyên đại sư muốn tìm trước khi phong bút sao?" Vân Vương gia từ phía sau Dạ Thiên Khuynh đi ra, chứng kiến Linh Ẩn đại sư ngăn ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, thì cũng kinh ngạc hỏi.

“Đến cùng có xem không, nhanh lên một chút! Cổ tay của ta đều sắp gãy rồi." Vân Thiển Nguyệt không để ý tới Dạ Thiên Khuynh cùng Vân Vương gia. Cảm thấy phiền muộn. Nghĩ lại nàng làm sao mà xui xẻo như vậy? Cho tới bây giờ cũng không có trãi qua một ngày ngày tốt lành. Bị cuồng phong liên tiếp như thế sắp đập chết nàng. Chẳng lẽ chủ nhân trước kia của thân thể này cũng là ngày ngày ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng sao? Trời có mắt rồi đấy…

“A Di Đà Phật! Phật cầu người hữu duyên là không giả, nhưng mà phải cam tâm tình nguyện. Lão nạp tuy cam tâm tình nguyện, nhưng Thiển Nguyệt tiểu thư hiển nhiên không phải như thế. Lão nạp nếu như ép buộc Thiển Nguyệt tiểu thư xem bói, là cưỡng cầu rồi. Cưỡng cầu không phải là ngã phật từ bi. Như vậy quẻ tượng sẽ mất linh. Nói cách khác lúc này là cơ duyên chưa tới." Linh Ẩn đại sư nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, chắp tay trước ngực, “Hôm nay cứ như vậy đi."

“Đây chính là ngươi nói ah!" Vân Thiển Nguyệt lập tức vui vẻ.

“Ừ, là lão nạp nói, lão nạp đợi đến khi nào Thiển Nguyệt tiểu thư muốn bói toán, sẽ một lần nữa bói toán cho Thiển Nguyệt tiểu thư. Một quẻ này tạm gác lại ngày khác." Linh Ẩn đại sư gật đầu nói.

“Ca ca, đã nghe chưa? Còn không buông ta ra?" Vân Thiển Nguyệt quay đầu dương dương đắc ý mà nhìn xem Vân Mộ Hàn.

Vân Mộ Hàn nhíu mày, nhanh chóng nắm chặt cổ tay Vân Thiển Nguyệt không buông, nhìn về phía Linh Ẩn đại sư, “Đại sư, ngài Vân Du tứ phương, bốn biển là nhà. Thời điểm ngài cùng muội muội gặp lại, không biết là khi nào ngày nào, hôm nay có cơ duyên gặp nhau xem như cơ duyên. Hay là thỉnh đại sư xem một quẻ bói được không?"

“Vân thế tử, quẻ tượng cũng yêu cầu tâm thành tất linh. Thiển Nguyệt tiểu thư vô tâm, cho dù có bói toán cũng sẽ mất linh nghiệm. Thiên Địa theo quảng, hữu duyên dù ở nơi nào cũng có thể gặp nhau, vô duyên thì dù đối diện gặp nhau cũng không quen biết. Lão nạp tuy Vân Du tứ phương, nhưng cũng không phải không thể thể tìm ra. Ngày khác nếu Thiển Nguyệt tiểu thư muốn tìm lão nạp, sẽ tìm lấy được." Linh Ẩn đại sư lắc đầu, nói với Vân Mộ Hàn: “Đem Thiển Nguyệt tiểu thư thả ra đi."

“Nghe được sao? Tâm thành tất linh, ca ca tốt của ta" Vân Thiển Nguyệt kéo dài tiếng nói nhìn về phía Vân Mộ Hàn mà không có sắc mặt tốt.

“Thiển Nguyệt, con hãy để cho đại sư…" Vân Vương gia cũng hiểu được cơ hội ngàn năm khó gặp. Không rõ nữ nhi này của hắn trong lòng đến tột cùng là đang suy nghĩ gì. Hắn thở dài, từ khi nàng còn nhỏ hắn đã không có hiểu rõ nàng, thì hôm nay càng khó có thể hiểu.

“Các ngươi có thấyphiền hay không? Đừng làm cho ta phát cáu" mặt Vân Thiển Nguyệt chìm xuống đến. Vân Vương gia lập tức cứng họng.

Vân Mộ Hàn nhìn Vân Thiển Nguyệt, thần sắc tựa hồ thập phần bất đắc dĩ, chỉ có thể chậm rãi buông lỏng tay.

Vân Thiển Nguyệt vuốt vuốt cổ tay bị nắm đến hồng, hung hăng liếc Vân Mộ Hàn, đối với Linh Ẩn đại sư khoát khoát tay, “Thanh sơn lục thủy, sau sẽ không hẹn gặp" Dứt lời, nàng hướng xe ngựa Dung Cảnh đi đến.

“Thanh sơn lục thủy, sau này còn gặp lại. Thiển Nguyệt tiểu thư không nghĩ sẽ có một ngày chủ động đi tìm lão nạp sao?" Linh Ẩn đại sư nhìn thân ảnh Vân Thiển Nguyệt bước nhanh mà đi, cười cười nói.

Vân Thiển Nguyệt cắt một tiếng, đi đến trước xe ngựa chế tạo bằng gỗ trầm hương, thò tay đẩy rèm liền chui vào. Toàn thân xe ngựa đen kịt có rèm che lại, nên nhìn không thấy tình hình trong xe.

“Đại sư sau này còn gặp lại!" Dung Cảnh nhẹ nhàng cười cười, đối với Linh Ẩn đại sư nhẹ chắp tay.

“Cảnh thế tử sau này còn gặp lại. Ta và ngươi đừng nói nhiều lời khách sáo, Cảnh thế tử tạm biệt!" Linh Ẩn đại sư chắp tay trước ngực lại cười nói.

“Cũng phải" Dung Cảnh gật gật đầu, quay người hướng xe ngựa đi đến, hắn đi lại tuy chậm chạp, nhưng rất nhanh liền đi tới trước xe ngựa, thò tay đẩy ra rèm, tiến vào xe ngựa. Sau đó liền nghe tiếng nói truyền ra, “Dung Tích, ngươi ngồi xe ngựa của Nhị tỷ tỷ ngươi hồi phủ!"

“Vâng, thế tử ca ca!" Dung Tích nhu thuận gật đầu, hướng xe ngựa Dung Linh Lan đi đến.

Huyền ca đã sớm chờ ở trước xe ngựa, thấy hai người lên xe, lập tức vung lên roi ngựa, xe ngựa bắt đầu đi.

“Ta cũng hi vọng sẽ không tình cờ gặp lại đại sư. Ta không thích nghe hòa thượng niệm kinh." Dạ Khinh Nhiễm đối với Linh Ẩn đại sư khoát khoát tay tay, đi khiên ngựa của hắn.

“Tiểu vương gia tạm biệt!" Linh Ẩn đại sư lần nữa chắp tay trước ngực mà cười.

“Này, ngươi không phải là muốn ngồi xe về sao?" Dạ Thiên Dục ở đằng sau Dạ Khinh Nhiễm hô. Đối với Linh Ẩn đại sư vội vàng chắp tay, lập tức đuổi theo.

“Nguyệt muội muội hiện tại mang một bộ mặt thối. Ta mới không muốn vào lúc này chọc nàng ghét. Cứ để cho nàng đối với Nhược mỹ nhân phát giận đi thôi!" Dạ Khinh Nhiễm thổn thức một tiếng. Hắn không đến giúp nàng nên có chút hổ thẹn ah! Nhưng mà cũng không trách hắn, Vân gia lão gia kia thực rất có thủ đoạn, nếu như hắn thực sự chọc lão đầu tử giận mà nói…, chỉ sợ ông sẽ đem tiểu nha đầu kia khóa lại không cho mình gặp được, tiểu nha đầu kia lại mất hết võ công, đoán chừng cũng không thể chuồn đi ra.

Nên hắn bị Vân Mộ Hàn uy hiếp không dám động .

“A…, cũng phải. Nguyệt muội muội tựa hồ không giống với lúc trước." Dạ Thiên Dục nhớ tới Vân Thiển Nguyệt vừa rồi rõ ràng tức giận còn đối với Vân Vương gia mặt lạnh, cũng than thở một tiếng. Cái sắc mặt kia quả nhiên là thối.

“Ở đâu không giống với lúc trước chứ? Ta xem đây chính là bản tính của nàng mà thôi." Dạ Khinh Nhiễm cởi bỏ dây cương, phóng mình lên ngựa. Hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã bốn vó giơ lên hướng dưới núi phóng đi. Đường dốc thẳng từ trên xuống dưới núi, người bên ngoài cũng không dám cưỡi ngựa, nhưng hắn lại như giẫm trên đất bằng. Dạ Thiên Dục nhíu mày suy nghĩ, mâu quang có chút lập loè chốc lát, rồi quay người đi về hướng xe ngựa của mình.

Vân Mộ Hàn đối với Linh Ẩn đại sư gật gật đầu, Linh Ẩn đại sư cũng gật gật đầu, hắn hướng xe ngựa của mình đi đến.

“Thái tử điện hạ, Vân Vương gia, sau này còn gặp lại!" Linh Ẩn đại sư đối với DạThiên Khuynh cùng Vân Vương gia nói.

“Đại sư ngày nào rời khỏi Linh đài tự?" Vân Vương gia hỏi thăm. Hắn biết bản thân mình nói Thiển Nguyệt không nghe, nếu như để lão Vương gia có lẽ có biện pháp thuyết phục nàng đến bói một quẻ này.

“Lão nạp sau đó liền rời khỏi, đáp ứng lời mời của một đạo hữu đi đến Đông Lâm hải một chuyến." Linh Ẩn đại sư nói.

Vân Vương gia cả kinh, “Đại sư muốn đi Đông Lâm hải, vạn nhất Thiển Nguyệt hồi tâm chuyển ý muốn cầu ngài xem một quẻ, nên đi tìm ngài như thế nào?"

“Vân Vương gia yên tâm, Thiển Nguyệt tiểu thư tâm chí kiên định. Trong thời gian ngắn là sẽ không tìm kiếm lão nạp đâu. Có lẽ cuộc đời này cũng sẽ không tìm kiếm lão nạp cũng nói không chừng. Phật chú ý cơ duyên. Vân Vương gia không cần quá mức để tâm vào chuyện vụn vặt mới phải." Linh Ẩn đại sư cười nói.

Vân Vương gia gật gật đầu, chỉ có thể thở dài trong lòng.

“Phụ hoàng lần này điều động ta đến cầu phúc tắm rửa Phật âm được thu hoạch quá nhiều. Phụ hoàng vốn muốn thỉnh đại sư vào cung tham gia giảng dạy Phật pháp mấy ngày, hôm nay đại sư muốn đi xa, chỉ sợ không được. Không biết đại sư ngày nào trở về? Hi vọng tiết cầu phúc tiếp theo còn có thể gặp lại đại sư."Dạ Thiên Khuynh hỏi thăm.

“Đông Lâm Hải đường xá xa xôi. Ngày về vô định. ít thì một hai năm, ba năm, nhiều thì mười năm tám năm cũng nói không chính xác. Thái tử điện hạ chớ quá bận lòng." Linh Ẩn đại sư nhìn xem Dạ Thiên Khuynh , trịnh trọng nói: “Lão nạp tặng thái tử điện hạ một câu, ở trong số mệnh có khi chờ đợi đến cuối cùng mới có, số mệnh chưa đến thì chớ cưỡng cầu. Thái tử điện hạ cần phải từ bi trong lòng, khoan dung, mới có trời cao đất rộng. Trái lại, chỉ sợ họa từ lòng tham. Thái tử điện hạ cần ghi nhớ."

“Khuynh thụ giáo. Chắc chắn ghi nhớ trong lòng." Dạ Thiên Khuynh gật đầu gật đầu. Quay người hướng xe ngựa đi đến. Dung Linh Lan lập tức cất bước đuổi kịp Dạ Thiên Khuynh .

“Hi vọng đại sư sớm ngày từ Đông Lâm Hải trở về." Vân Vương gia chắp tay, cũng hướng chính xe ngựa của mình đi đến.

Xe ngựa lúc bình thường nối đuôi thành một đội thật dài, hướng dưới núi đi đến. Xe ngựa của Dung Cảnh ở phía trước đã sớm không có bóng dáng, xe ngựa đằng sau thì vừa mới lên đường, từ trên xuống dưới, Hương Tuyền Sơn hình thành phong cảnh bắt mắt.

“A Di Đà Phật!" Linh Ẩn đại sư đối với Dạ Thiên Khuynh chắp tay trước ngực, thần sắc giống như thương xót lại như thở dài.

“Sư thúc, Thiển Nguyệt tiểu thư thực khác biệt sao?" Từ Vân phương trượng hỏi Linh Ẩn đại sư, “Cùng Phật ta hữu duyên không? Nếu không vì sao ngài lại không phải nàng là không được?"

“Nàng ah, cùng Phật vô duyên." Linh Ẩn đại sư cười cười, không muốn nói , quay người trở về trong chùa, vừa đi vừa nói: “Ta cũng nên thu thập hành lý lên đường rồi."

“Từ Vân thật muốn cùng sư thúc cùng nhau rời khỏi. Chỉ là không nghĩ tới lại xảy ra chuyện Cảnh thế tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư chịu khổ với mười hai pho tượng vàng bị đánh cắp. Hôm nay bị buộc ở lại rồi. Chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho Linh đài tự." Từ Vân phương trượng thở dài.

“Gặp nạn thì đi Vinh vương phủ tìm kiếm Cảnh thế tử, hắn sẽ nể mặt mũi lão nạp mà tương trợ một hai." Linh Ẩn đại sư nói: “Ngươi yên tâm, Linh đài tự hữu kinh vô hiểm. Mười hai pho tượng phật kia ah… Cũng đừng có nghĩ đến nữa. Cứ để Hoàng Thượng cùng thái tử điện hạ bận tâm là tốt rồi."

“Sư thúc nói rất đúng!" Đại sư Từ Vân gật đầu. Đang lúc hai người nói chuyện thì tiến vào trong chùa. Sơn môn đóng cửa, Hương Tuyền Sơn náo nhiệt mấy ngày rốt cục đã yên tĩnh trở lại.

Trong xe ngựa gỗ trầm hương, cho đến khi xuống núi Vân Thiển Nguyệt vẫn một mực trầm mặt với Dung Cảnh. Dung Cảnh ngồi dựa vào vách xe, tựa hồ không thấy được mặt lạnh của Vân Thiển Nguyệt, sau khi lên xe còn tiện tay lấy một quyển sách lật ra xem. Xem đến cực kỳ nhập thần, đầu ngón tay như ngọc thỉnh thoảng lật qua lật lại trang sách, âm thanh lật sách sột soạt thỉnh thoảng vang lên. Sau nửa canh giờ, Vân Thiển Nguyệt đợi đến nhàm chán, mà không có ý đi ngủ, cũng cầm lấy một quyển sách trở mình xem. Dung Cảnh ngước mắt nhìn lên, Vân Thiển Nguyệt lại cúi đầu tiếp tục xem sách. Hai người ở trong xe đều không nói lời nào, tự mình đọc sách. Ở ngoài thùng xe, thanh âm bánh xe đè trên mặt đất trộn lẫn tiếng vó ngựa có trật tự liên tục vang lên.

Xuống núi xong, vừa đi đến đường cái, xe ngựa mới vững vàng lại mà không lắc lư nữa. Dạ Khinh Nhiễm đánh ngựa đi đến bên cạnh xe “Nguyệt muội muội, ngươi đang làm cái gì thế? Xuống cưỡi ngựa không? Ta tiễn ngươi một đoạn đường!"

“Không cưỡi!" Vân Thiển Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên.

“Vẫn còn tức giận à? Đi đến mười dặm phía trước ta muốn phải vòng qua đường khác đi Quân kỵ doanh rồi. Nếu ngươi muốn tìm ta đua ngựa đoán chừng phải đợi thêm mấy ngày nữa." Dạ Khinh Nhiễm nói.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: “Quân Kỵ doanh cách kinh thành rất xa sao?"

“Quân Kỵ doanh ở tại Tây Sơn, cách kinh thành năm mươi dặm. Cũng không tính xa. Nhưng nửa tháng sau là đại hội Võ Trạng Nguyên mỗi năm một lần. Năm nay Hoàng bá bá có chỉ, sẽ có mở rộng phạm vi võ khảo thi, không chỉ là phủ của các công tử trong kinh, tất cả võ sinh ở châu huyện khác, còn có dân chúng áo vải chỉ cần lọt vào ba hạng đầu mà tất cả châu huyện tuyển chọn, cũng có thể tham gia võ tuyển lần này. Người ưu tú trong quân cũng có thể tham gia thi tuyển, tiến vào ba vị trí đầu sẽ có Tam cấp. Đầu tiên Võ Trạng Nguyên phong quan bái tướng, quan trọng nhất chính có thể có cơ hội cùng nhược mỹ nhân giao thủ . Ta chưởng quản Quân kỵ doanh, hiện tất nhiên phải trở về lo liệu những việc này. Chỉ sợ nửa tháng sau mới có thể tìm ngươi chơi." Dạ Khinh Nhiễm nói.

“Nguyên lai là như vậy! Nói như vậy nửa tháng sau lại có náo nhiệt rồi?" Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, thấy vẻ mặt hắn nhàn nhạt, nàng nghĩ đến hiện tại người này công lực mất hết, là tay trói gà không chặt. Vòng nguyệt quế mười năm kỳ tài trường thịnh không suy, đoán chừng năm nay phải giao ra.

“Ừ, đó là tất nhiên!" Dạ Khinh Nhiễm gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt để quyển sách xuống, thò tay đi vén rèm, “Đã như vậy, ta đi ra ngoài cùng ngươi cưỡi ngựa a!"

Tay Vân Thiển Nguyệt vừa duỗi ra, Dung Cảnh đã ra tay ngăn lại, hướng Dạ Khinh Nhiễm ở phía ngoài nói: “Hiện tại đang lúc ban ngày, sao nàng có thể cùng ngươi cưỡi chung một con ngựa? Xuất ngoại du lịch bảy năm, đầu óc đều du lịch luôn rồi hả? Đừng quên nơi này là Thiên Thánh kinh thành, không phải là đất man di. Ngươi không quan tâm thanh danh, nàng còn phải quan tâm đó."

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, nàng khi nào thì để ý tới thanh danh chó má kia rồi hả?

“Cũng phải. Nhược mỹ nhân nói đúng, là ta cân nhắc không chu toàn rồi. Tiểu nha đầu, vậy thì chờ nửa tháng sau xong việc ta lại đi tìm ngươi đua ngựa." Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, “Ta đây đi trước Quân Kỵ doanh đây"

“Vậy được rồi!" Vân Thiển Nguyệt đồng ý, thôi thì nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Tuy nàng không sợ cái gì thanh danh và đồn đãi, nhưng tóm lại nó cũng phiền toái. Nàng từ trước đến nay đối với phiền toái thì tránh xa không dám nhận. Dung Cảnh buông lỏng tay ra, tiếp tục xem sách.

Vân Thiển Nguyệt lại thò tay đẩy ra màn xe, chỉ thấy Dạ Khinh Nhiễm đã đánh ngựa rời đi. Tuấn mã bay nhanh, dáng người hắn ngồi ở trên ngựa thẳng tắp, chỉ là một cái bóng lưng vậy mà cũng tiêu sái đến khó diễn tả. Nàng đang nhìn dõi theo, Dạ Khinh Nhiễm tựa hồ cảm thấy tầm mắt của nàng, quay đầu hướng nàng nhìn lại, buông dây cương ra, hai tay bưng lấy mặt đối với nàng làm mặt hề, nàng bật cười, nghĩ đến Dạ Khinh Nhiễm thật sự là một người ở chung rất thoải mái. Thẳng đến khi nhìn không thấy thân ảnh Dạ Khinh Nhiễm, trên mặt nàng vẫn rất vui vẻ.

Dung Cảnh ngẩng đầu nhìn nàng một cái, giọng nói ôn nhuận nhàn nhạt vang lên, “Buông rèm che, ngươi làm chói mắt ta rồi."

Vân Thiển Nguyệt thu hồi ánh mắt, hừ một tiếng, “Ta chỉ vén rèm lấy một chút khe hở, cả cái ánh mặt trời đều nhìn không thấy, làm sao có thể chói đến mắt ngươi? Nói nhảm"

Dung Cảnh cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi cười giống như là mê trai, ta nhìn thấy chướng mắt."

Vân Thiển Nguyệt lập tức giận, duỗi ra chân hung hăng đạp Dung Cảnh một cước, trừng mắt hắn, “Tốt nhất ngươi ngậm cái miệng độc lại. Dạ Khinh Nhiễm so với ngươi tốt hơn nhiều, ta tự nhiên phải cười với hắn. Mê trai cũng là hắn so ngươi đẹphơn." Vì hắn vừa rồi không giúp nàng mà tức giận.

Dung Cảnh bỗng nhiên để quyển sách xuống, nhìn xem Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt trừng mắt lại, “Chẳng lẽ ta nói không đúng?" Mâu quang Dung Cảnh tối lại, bỗng nhiên thò tay ra nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo một cái, Vân Thiển Nguyệt đã bị tới trước mặt hắn, hắn cúi đầu nhìn nàng, giọng nói cực thấp, “Hử? Ngươi đem lời ngươi vừa mới nói lập lại lần nữa."

“Này, ngươi buông tay!" Vân Thiển Nguyệt không ngờ người này đột nhiên động thủ, thò tay ra kéo tay hắn ra. Đáng tiếc người trước mặt nàng tuy công lực mất hết nhưng nàng cũng không có sức mạnh hơn hắn, chỉ là có chút phát cáu mà nhìn xem hắn, tức giận nói: “Nói cái gì? Ta nói chính là sự thật."

“Sự thật?" mâu quang trong trẻo của Dung Cảnh bỗng nhiên thâm thúy.Vân Thiển Nguyệt sững sờ, nàng chằm chằm vào mắt Dung Cảnh, còn không có phát hiện ánh mắt của hắn lại biến sắc. Đang lúc nàng nhìn hắn, không ngờ Dung Cảnh đột nhiên cúi đầu xuống, hướng nàng kề sát vào.

Vân Thiển Nguyệt cả kinh, vội vàng trốn tránh, không biết làm sao mà trốn không thoát, chỉ có thể nhìn mặt kia kề sát vào, phóng đại, như đóa hoa sen thanh Nhã trong thoáng chốc bao phủ lấy nàng, nàng vội vàng nói: “Này, Dung Cảnh , ngươi muốn làm gì?"

“Ngươi không phải nói miệng của ta độc sao? Ta cho ngươi nếm thử, thử xem có thể đem ngươi độc chết hay không?" đầu của Dung Cảnh tiếp tục hướng phía miệng Vân Thiển Nguyệt , lực đạo cổ tay không lỏng chút nào, kìm cố định để nàng không nhúc nhích, hắn thấp giọng nói.

“Tự nhiên là có thể độc chết, ngươi… Ngươi cút ngay…" Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy tim đập rộn lên, bối rối mà nhìn môi Dung Cảnh để sát vào nàng, vốn nhanh mồm nhanh miệng, hiện tại một câu đều nói không hoàn chỉnh rồi. Trận chiến phong lưu thế này, nàng có trải qua bao giờ? Cảm thấy tự nhiên bị khí tức của hắn bao phủ lên, một trái tim tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Dung Cảnh nhìn bộ dạng bối rối của Vân Thiển Nguyệt, mâu quang chớp lên, trầm thấp nói: “Có thể độc chết ngươi hay không, chỉ nói suôn không tính, chỉ có thử qua mới biết được…" Dứt lời, cánh môi liền dán lên môi của nàng . Vân Thiển Nguyệt cảm giác hô hấp của nàng đều ngừng, tim cũng ngừng đập. Hết thảy tất cả đều bay lên chín từng mây, chỉ có người trước mắt này cùng với đôi môi mát lạnh như lông vũ của hắn. Toàn thân nàng cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích. Dung Cảnh chỉ nhẹ nhàng vừa chạm vào cánh môi của Vân Thiển Nguyệt, nhẹ như không dấu vết, giống như đụng phải lại như không có đụng phải. Hắn bỗng nhiên lấy một tay đẩy nàng ra, nhắm mắt lại dựa vào trên vách xe thở dài nói: “Ngươi thật là làm ta không thể hạ miệng, thôi vậy"

Vân Thiển Nguyệt đang có cảm giác giống như ở trên xe đua. Nghe được lời nói của Dung Cảnh…, đại não nàng ông một tiếng, tất cả bối rối nháy mắt đều tan thành mây khói, nàng tức giận mà trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi kẻ thối tha, ngươi…"

“Ngươi thử mắng thêm một câu, ta không muốn hạ miệng cũng sẽ cho ngươi thử." Dung Cảnh cảnh cáo nói. Vân Thiển Nguyệt lập im bặt. Tuy trong lòng muốn cãi lại gần chết, nhưng bị nghẹn ở miệng. Thò tay đè lấy ngực, nghĩ đến không khí a, không khí, dù sao còn không xa lắm thì đến nhà rồi. Nàng về sau sẽ không cần gặp nam nhân độc tính độc miệng độc xà tâm địa đều độc ác gan độc phổi cũng độc luôn. Hiện tại cố nhịn một chút!

Trong xe ngựa lâm vào trầm tĩnh.

Vân Thiển Nguyệt vì không muốn mệt tim, nên quay lưng lại không nhìn Dung Cảnh. Trong lòng mắng tổ tông mười tám đời nhà hắn. Dung Cảnh đang nhắm mắt thì mở ra nhìn bộ dạng tức giận đến nghẹn trong ngực của Vân Thiển Nguyệt, khóe miệng của hắn hơi nhếch, bàn tay như ngọc nhẹ đặt ở bên trên cánh môi, lại chậm rãi buông, âm thầm mà cười, vui vẻ lúc này mới tràn ra, rồi lại biến mất vô hình, vui vẻ trong mắt cũng hóa thành thâm thúy tịch mịch, một lát, hắn lần nữa nhắm mắt lại. Lông mi thật dài để lại bóng mờ trên mặt, dung nhan như thơ như họa của thoạt nhìn sâu xa khó lường.

Một đường không nói gì nữa, xe ngựa thông suốt mà vào thành. Ngoài cửa Vân vương phủ, Vân Mạnh đã sớm mang người đứng chờ, vừa thấy xe ngựa Dung Cảnh đi vào, hắn lập tức tiến lên, “Đa tạ Cảnh thế tử tiễn đưa tiểu thư nhà ta hồi phủ. Lão Vương gia phân phó nói mời thế tử nhập phủ nếm qua cơm rau dưa rồi hãy trở lại Vinh vương phủ."

“Nói cho Vân gia gia, là không cần. Dung Cảnh phải hồi phủ." Dung Cảnh nhắm mắt lại không mở ra, hướng bên ngoài nói.

“Đã như vậy thế tử ngày khác lại đến cũng tốt." Vân Mạnh biết rõ Dung Cảnh nói một không hai, cũng không kiên trì, thấy Vân Thiển Nguyệt đã đẩy rèm ra nhảy xuống xe, hắn lập tức kêu to, “Thiển Nguyệt tiểu thư, sao ngày lại nhảy xuống xe chứ? Như vậy không thục nữ…" chân của Vân Thiển Nguyệt vừa chạm đất, thì không nói câu nào, liền hướng trong phủ đi đến. Đi rất nhanh, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Vân Mạnh sững sờ, nhìn Vân Thiển Nguyệt, rồi lại nhìn về phía xe ngựa đang đóng chặt ,vừa muốn hỏi Dung Cảnh tiểu thư nhà hắn làm sao vậy? thì Dung Cảnh đã mở miệng phân phó Huyền ca đánh xe. Huyền ca không chậm trễ, vung roi ngựa lên, xe ngựa lập tức nhanh chóng rời khỏi cửa Vân vương phủ.

Vân Mạnh sững sờ mà nhìn xe ngựa Dung Cảnh đi xa, hắn vội vàng đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, hét lớn: “Tiểu thư, lão Vương gia bảo ngài trở về lập tức đi qua chỗ của Ngài ấy. Lão Vương gia đang trong phòng chờ ngài đó"

Vân Thiển Nguyệt vốn muốn về Thiển Nguyệt các, nghe vậy chỉ có thể dừng bước, ngoặt vào hướng trong sân Vân lão Vương gia đi đến. Bước chân của nàng giẫm thình thình, đi tới đá vào vài gốc hoa đang nở tươi đẹp. Trong lòng tức giận còn không tiêu tan.

“Ai ôi!!!, đây chính là kim phẩm Mẫu Đơn. Đều bị ngài đá cho hư mất rồi." Vân Mạnh đi theo sau lưng Vân Thiển Nguyệt, vội vàng nâng dậy mấy bồn hoa bị nàng đá ngã, đau lòng mà ồn ào.

Vân Thiển Nguyệt phảng phất giống như không nghe thấy, trong đầu nàng lúc này đầy những hành động cùng câu nói của tên khốn Dung Cảnh kia.

“Tiểu thư, lão nô biết rõ lần đi Linh đài tự này ngài bị ủy khuất, ngài yên tâm, lão Vương gia đang điều tra đó. Nhất định có thể còn ngài một cái công đạo. Tìm ra kẻ hại ngài cùng Cảnh thế tử." Vân Mạnh đi theo sau lưng Vân Thiển Nguyệt hai bước, không dám đến gần quá, sợ Vân Thiển Nguyệt cáu lên một cái hắn đá ngã luôn. Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, vẫn như trước không đáp lời. Vân Mạnh cũng không mở miệng nữa, nghĩ đến tiểu thư cùng Cảnh thế tử hôm nay đều thoạt nhìn không đúng lắm. Sợ là vì bị giam ba ngày ba đêm ở Phật dưới đất mà tức giận không tiêu tan. Hi vọng lão Vương gia có thể đem tiểu thư khuyên bảo tốt. Đi vào sân nhỏ Vân lão Vương gia, thì Vân Mạnh dừng bước, Vân Thiển Nguyệt tự mình đi vào.

“Ngươi cái nha đầu ngu xuẩn này, còn biết trở về hả? Mỗi lần đi ra ngoài một chuyến đều làm vài chuyện ngu xuẩn trở về!" Vân Thiển Nguyệt còn không có vào nhà, thì tiếng mắng của Vân lão Vương gia từ trong nhà truyền ra. Vân Thiển Nguyệt lập tức dừng bước, quay người lại đi ra ngoài. Lúc này nàng tâm tình không tốt nếu đi vào mà bị mắng thì…, cũng không dám cam đoan có thể đem râu ria của lão nhân này nhổ đi hay không.

“Này, Xú nha đầu, ngươi trở về!" Vân lão Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt quay người trở lại thì lập tức hô to. “Người cam đoan không mắng cháu một câu, cháu sẽ đi vào. Nếu người còn muốn mắng cháu, cháu sẽ chờ người mắng đủ rồi thì ngày mai cháu lại đến." Vân Thiển Nguyệt uy hiếp Vân lão Vương gia.

“Ngươi Xú nha đầu! Muốn làm phản hay sao?" Vân lão Vương gia phẫn nộ. Vân Thiển Nguyệt cũng không đáp lời, tiếp tục đi ra ngoài.

“Ai, ngươi… Ngươi trở về! Ta không mắng ngươi nữa." Vân lão Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt muốn đi thật, nên chỉ có thể chịu thua. Cáu giận của Vân Thiển Nguyệt tan đi một nửa, quay người đi trở về. Ngọc Trạc mỉm cười đi ra, hành lễ với Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt đối với nàng gật gật đầu, giơ chân lên bước vào phòng. Vân lão Vương gia đang đứng tại trước bàn vẽ bảng chữ mẫu, thấy nàng tiến đến thì hừ một tiếng, “Xú nha đầu, mấy ngày không thấy, ngươi ngược lại tính tình khó chịu hơn rồi hả?"

Vân Thiển Nguyệt cũng hừ một tiếng, đi tới, đỉnh đạc mà ngồi ở trước mặt lão Vương gia, nhìn sang bảng chữ mẫu ông đang vẽ, căm giận mà nói: “Ai cần người để cho tên Dung Cảnh thối tha kia mang theo ta đi Linh đài tự chứ? Mạng nhỏ của ta suýt nữa cũng ‘toi’ rồi. Nếu ta mà bị chết ở tại chỗ đó, xem người ở đâu tìm được đứa cháu gái thông minh như ta vậy !"

“Có Cảnh thế tử ở bên cạnh che chở cho ngươi, sao ngươi có thể chết được? Chớ có nói hươu nói vượn!" Vân lão Vương gia trầm mặt.

“Hắn suýt nữa cũng chết luôn kìa." Vân Thiển Nguyệt nhớ tới nàng vất vất vả vả mới cứu được tên kia, không được báo đáp tốt thì trong nội tâm tức giận.

“Cho dù bản thân hắn chết cũng sẽ che chở ngươi không chết" Vân lão Vương gia nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của nàng khi nhắc tới Dung Cảnh, thì thổi thổi chòm râu “Sao lại có bộ dạng muốn ăn thịt người thế? Hắn đắc tội ngươi rồi?"

“Đắc tội lớn nữa kìa. Sau này cháu không bao giờ … muốn gặp tên đó nữa!" Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ngươi Xú nha đầu này, ngươi cho rằng ai nguyện ý gặp ngươi chứ? Nếu không là ta lấy mặt mo phái người đi Vinh vương phủ mời Cảnh thế tử che chở ngươi, thì ngươi có lợi ích gì để được hắn che chở? Cảnh thế tử là ai? Ngươi là ai? Sau này không gặp người ta, người ta còn khinh thường gặp ngươi đó." Vân lão Vương gia trợn mắt liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, hừ một cái nói.

“Vậy thì thật là tốt! Cháu cầu còn không được." Vân Thiển Nguyệt lập tức nói.

“Ngươi Xú nha đầu. Quả thực là muốn ăn đòn!" Vân lão Vương gia cầm bút lông trong tay hướng đầu của Vân Thiển Nguyệt ném qua. “Gia gia, người đánh cháu một cái, cháu sẽ đi liền." Vân Thiển Nguyệt trừng mắt nhìn Vân lão Vương gia. Lão nhân này tật xấu mắng chửi người cùng đánh người thực không tốt chút nào. Nàng nhất định phải sửa lại hắn.

Bút lông của Vân lão Vương gia vừa đến gần cái trán của Vân Thiển Nguyệt một tấc thì dừng lại, hắn nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi là Xú nha đầu, thật đúng phản rồi. Ta đánh ngươi đó, ngươi dám đi một bước thử xem!" Lời còn chưa dứt, cái trán Vân Thiển Nguyệt quả thực bị đánh một cái.

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, trừng mắt với Vân lão Vương gia, nàng tự nhiên không dám đi. Trừng gần nửa ngày, thấy Vân lão Vương gia vẫn là một bộ dáng tức giận, tựa hồ nếu nàng phản kháng hắn sẽ đánh chết nàng.

Nàng bỗng nhiên đạp hai chân một cái, “Oa" một tiếng khóc lên. Muốn bao nhiêu vang dội thì có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu kinh thiên động địa thì có bấy nhiêu kinh thiên động địa.

Theo tiếng khóc vang lên của nàng, nước mắt lập tức tuôn ra như suối, ào ào mà chảy. Vào lúc này, có tiếng bước chân tiến vào sân nhỏ, chính là Vân Vương gia cùng Vân Mộ Hàn vừa trở về sau đó. Hai người nghe được Vân Thiển Nguyệt khóc, thì liếc mắt nhìn nhau, vội vàng bước nhanh hướng trong phòng đi tới.

Vân lão Vương gia lập tức luống cuống, bút lông trong tay cũng ném đi, nhìn Vân Thiển Nguyệt khóc lớn, vội vàng nói: “Này, Xú nha đầu, ngươi khóc cái gì?"

Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn, chỉ đạp đạp chân khóc lớn, đem cái bàn đá phát ra tiếng rầm rầm."Ta… Ta đánh ngươi có một cái lại không đau…" Vân lão Vương gia luống cuống mà nhìn xem Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt khóc càng lớn lên, cũng không có đáp lời.

“Tốt, tốt, là ta không đúng, ta không nên đánh ngươi, ta…" Vân lão Vương gia thò tay đi lau nước mắt cho Vân Thiển Nguyệt, bị Vân Thiển Nguyệt đẩy ra, hắn cũng không giận, cười nói: “Gia gia biết rõ ngươi bị ủy khuất, nghe lời, đừng khóc, ta không đánh ngươi là được…"

Vân Thiển Nguyệt vẫn khóc y nguyên như cũ, chân cũng không ngừng, cái bàn kịch liệt lắc lư, bảng chữ mẫu cùng giấy Tuyên Thành trên mặt bàn lập tức muốn rơi xuống mặt đất. Nàng làm như không thấy, vẫn ra sức đá.

“Đừng khóc nữa!" Vân lão Vương gia thấy dỗ dành không được, trực tiếp gầm lên.

Ông vừa dứt lời Vân Thiển Nguyệt khóc càng vang dội hơn, khóc đến rất thê thảm, giống như chết mẹ.

Vân lão Vương gia lại càng hoảng sợ, nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, mặt già nhăn thành một đoàn, lại lập tức hạ giọng mềm nhẹ dỗ dành: “Gia gia còn không phải chỉ đùa với ngươi thôi sao? Ngươi cần đến mức thế ư? Cháu gái ngoan, đừng khóc, nói cho ta biết là ai khi dễ ngươi, ta sẽ đem tiểu vương bát đản kia giết đi, thế nào?"

“Thiển Nguyệt, có chuyện từ từ nói, đừng khóc…" Vân Vương gia cũng không đành lòng, vội vàng đi tới khuyên nhủ. Vân Mộ Hàn thì bước nhanh đi vào trước bàn, đỡ lấy cái bàn, cứu vớt một nghiên mực tốt cùng một đống bảng chữ mẫu, ngược lại hắn không có lên tiếng, chỉ nhìn nước mắt như suối của Vân Thiển Nguyệt, mâu quang lóe lóe.

“Ai nha, là gia gia sai rồi, gia gia thực sai rồi…" Vân lão Vương gia ăn nói khép nép mà chịu tội.

“Thiển Nguyệt, con xem gia gia của con đều nhận lỗi với con rồi, đừng khóc…" Vân Vương gia chưa từng thấy qua Vân lão Vương gia nhận sai bao giờ. Ngay cả Hoàng Thượng đều chịu ba phần tính tình của ông. Lại đối với Vân Thiển Nguyệt khuyên nhủ. Vân Thiển Nguyệt cảm thấy được rồi nên kiến hảo tự thu (ý nói thấy đã đạt được mục đích thì phải biết dừng lại), tiếng khóc liền ngừng, trong lúc nhất thời vì khóc quá nhiều nên nước mắt vẫn chảy mà ngăn không được, nàng một bên hít hít cái mũi một bên nhìn xem nét mặt già nua đau lòng của Vân lão Vương gia hỏi: “Người thật sự biết sai rồi?"

“Ừ, gia gia biết sai rồi…" Vân lão Vương gia liên tục gật đầu.

“Về sau không thể động một chút lại mắng cháu đánh cháu nữa chứ?" Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

“Không có, không có, về sau cho dù cháu đánh gia gia, gia gia đều không đánh cháu…" Vân lão Vương gia lập tức nói.

" Tiểu vương bát đản Dung Cảnh khi dễ cháu kìa, người cũng trút giận cho cháu đúng không?" Vân Thiển Nguyệt oán hận hỏi.

“Ách… Cái này…" Vân lão Vương gia nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, trong lúc nhất thời bị nghẹn lời nói.

“Thiển nguyệt, Cảnh thế tử làm saolại khi dễ con chứ? Những ngày con ở tại Hương Tuyền Sơn đều là Cảnh thế tử trông nom đó. Nếu không có Cảnh thế tử ngày ấy đi cứu con, con hiện tại đâu có thể ngồi ở chỗ này?" Vân Vương gia nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, “Lúc mới từ Linh đài tự xuống núi, khi trở về không phải vẫn cùng Cảnh thế tử rất tốt đấy sao? Hiện tại làm sao vậy?"

“Ai nói là tốt chứ? Đó là bởi vì so với hắn con càng chán ghét Dạ Thiên Khuynh hơn. Cho nên mới lựa chọn ngồi xe ngựa của hắn trở về." Vân Thiển Nguyệt trong lúc nhất thời thắng xe lại không được, chỉ phải thút tha thút thít mà hừ lạnh.

“Đoán chừng là không biết nguyên nhân gì lại cùng Cảnh thế tử xích mích náo loạn rồi." Vân Vương gia tìm được kết luận rồi, đối với lão Vương gia cười nói: “Phụ vương, những ngày này nó bị không ít khổ, mới được cứu ra, đích thị là một bụng ủy khuất, người lại mắng nó đánh nó, tự nhiên trong nội tâm không thoải mái mà."

“Ngươi Xú nha đầu. Ai…" Vân lão Vương gia thấy Vân Thiển Nguyệt ngừng khóc, thì thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai Vân Thiển Nguyệt, trấn an nói: “Thôi đừng khóc, gia gia biết rõ ngươi ủy khuất, đó cũng là do ngươi đần, tại sao lại bị người ta tính kế cũng không biết?"

“Cháu đâu có biết cái rắm chó mà cũng là Thôi Tình dẫn !" Vân Thiển Nguyệt nhớ tới cái này thì bực mình.

Gương mặt già nua của Vân lão Vương phát lạnh, “Lại có loại người bỉ ổi dám làm hại tôn nữ của ta! Quả thực là không muốn sống chăng."

Dứt lời, hắn lại oán trách liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Xú nha đầu, Cảnh thế tử, đứa bé kia thật tốt? Ngươi cũng không biết nắm lấy cơ hội khiến hắn trở thành giải dược? Còn ăn Thiên Sơn tuyết liên hoàn làm cái gì? Nếu như khiến hắn giải Thôi Tình Dẫn, lão đầu tử ta liền đem ngươi gả cho hắn, có một cháu rể như vậy so sánh với Xú nha đầu ngươi tốt gấp trăm lần…"

“Này! Người có phải là ông nội của ta không?" Vân Thiển Nguyệt trừng mắt, nước mắt đọng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn cùng một đôi mắt hồng hồng, nàng không rõ lão đầu tử này là ánh mắt gì? Dung Cảnh ở chỗ nào so với nàng tốt gấp trăm lần rồi hả?

“Ta tự nhiên là gia gia của ngươi. Xú nha đầu, người càng ngày càng không có tiền đồ. Bị người ta khi dễ thì không biết khi dễ lại sao? Chỉ biết trở lại tới tìm ta lão đầu tử khóc nhè!" Vân lão Vương gia dứt lời, lại nhìn về phía Vân Mộ Hàn, giáo huấn: “Còn ngươi nữa, Xú nha đầu đần, ngươi cũng không ngu ngốc, rõ ràng thế mà cũng trúng cái thứ bỉ ổi kia . Nếu là Cảnh thế tử không cho ngươi Thiên Sơn tuyết liên hoàn giải tình độc bỉ ổi này, chẳng lẽ ngươi thực sự chờ chết hả? Đường đường thế tử của Vân vương phủ, con trai trưởng duy nhất lại chờ chết? Quả thực là chuyện đáng cười!"

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến đại pháo rốt cục di chuyển khỏi nàng rồi, nàng nhìn về phía Vân Mộ Hàn. Vân Mộ Hàn nhếch môi không nói.

“Dù sao tiểu nha đầu Thanh Uyển kia lớn lên lại không xấu, ngươi đem nàng làm giải dược là được, sợ cái gì? Chuyện này về sau ai có thể dùng phép tắc gì để nói? Lão đầu tử cũng không tin chuyện này không liên quan gì đến nàng. Nên phải cứu ngươi một mạng, nguyện ý lấy thì lấy, không muốn lấy sau này hãy nói, dù gì mạng nhỏ cũng quan trọng hơn. Thật không có tiền đồ!" Vân lão Vương gia nhìn xem Vân Mộ Hàn, tựa hồ một bụng tức giận, thò tay vỗ bàn, “Ngươi đến cùng là có biết thân phận của ngươi là thế tử Vân vương phủ hay không? Sao có thể dễ dàng nói chết thế?"

Vân Thiển Nguyệt ở trong lòng giơ ngón tay cái khen Vân lão Vương gia, nghĩ lại lão nhân này thật độc a.

Vân Mộ Hàn trầm mặc không nói.

“Hai người các ngươi, thật sự là tức chết ta rồi!" Vân lão Vương gia nhìn Vân Thiển Nguyệt, lại nhìn Vân Mộ Hàn.

“Phụ vương, xin ngài bớt giận, bọn hắn vẫn là hài tử. Nhất thời sơ sẩy bị người tính toán là rất bình thường, ngài cũng đừng trách bọn họ nữa…" Vân Vương gia mở miệng an ủi Vân lão Vương gia.

“Ngươi còn không bằng bọn nó. Đừng quên những nữ nhân kia của ngươi là như thế nào vào cửa đấy!" Vân lão Vương gia cả giận nói.

Vân Vương gia lập tức ngậm miệng, sắc mặt có chút không nhịn được.Vân lão Vương gia tựa hồ cũng dạy dỗ đủ rồi , giằng co một hồi ông cũng mệt mỏi, đối với Vân Mộ Hàn phân phó, “Ngươi ngày mai tiến cung đi xem Thanh Uyển công chúa. Nghe nói người đã tỉnh, nhưng thần trí có chút không bình thường rồi. Hoàng Thượng nghe nói ngươi hôm nay hồi kinh, đã cho ngươi trong khoảng thời gian này tiến cung đi thăm nàng."

“Không đi!" Vân Mộ Hàn ngữ khí quyết đoán.

“Nói ngươi đần ngươi ngốc thực rồi hả? Việc này hiện tại nàng là người có liên quan. Ta nghe nói Xú nha đầu là ăn bánh ngọt nàng tặng, mà ngươi ngày ấy ở tại chỗ nàng dùng cơm, Thôi Tình Dẫn các ngươi trúng hẳn có liên quan đến nàng. Mặc dù nàng mơ mơ màng màng cũng bị cái kia hại, nhưng dù sao bên người nàng nhất định có thể tìm được dấu vết để lại. Hiện tại muốn điều tra phải từ chỗ của nàng mà ra tay!" Vân lão Vương gia nói.

Giọng nói Vân Mộ Hàn vẫn lạnh lùng như cũ, “Vậy cũng không đi!"

“Không đi không được. Phải đi. Lão đầu tử ta muốn nhìn xem là ai ở sau lưng làm trò liều mạng dám hại cháu gái và cháu trai đích tôn của ta." thái độ của Vân lão Vương gia cường ngạnh, “Dù sao Hoàng Thượng cho ngươi hai tháng để nghỉ ngơi, bảo ngươi dạy Xú nha đầu biết chữ học sổ sách, ngươi cứ chuyên tâm đi cùng tiểu công chúa, về công việc Xú nha đầu học tập biết chữ xem sổ sách ta sẽ mời người khác."

“Người mời ai?" Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân lão Vương gia, cái này liên quan đến tiền đồ của nàng nha.

“Ngươi ghét nhất là ai, thì ta xin mời người đó." Vân lão Vương gia ném ra ngoài một câu.

Người nàng chán ghét nhất là Dạ Thiên Khuynh! Vân Thiển Nguyệt lập tức trừng mắt, sau đó lại ủy khuất mà muốn chớp mắt rơi lệ.

Vân lão Vương gia cũng không đợi nàng nặn ra nước mắt liền quả quyết nói: “Lúc này chớp nước mắt cũng vô dụng, đừng cảm thấy lão đầu tử ta già rồi nên hồ đồ rồi nhìn không ra chiêu số của ngươi, nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai ta sẽ tiến cung hướng Hoàng thượng xin chỉ, đem ngươi gả đi ra ngoài. Tránh khỏi ở trong phủ để ta nhìn thấy chướng mắt."

“Đừng như vậy. Cháu hiện tại thân thể mệt lắm, cần tĩnh dưỡng, tĩnh dưỡng hiểu không? Chính là nghỉ ngơi đó, cái gì cũng đều không làm!" Vân Thiển Nguyệt triệt để nóng nảy.

“Học chữ cũng không mệt mỏi , ngươi không có cần động tay động chân. Huống hồ ta thấy ngươi hôm nay tinh thần tốt vô cùng. Ăn nhiều thứ tốt bồi bổ một chút là được rồi." Vân lão Vương gia ngăn chặn lời Vân Thiển Nguyệt định nói…,

“Ngoại trừ thái tử điện hạ còn lại là Cảnh thế tử. Ngươi chọn một đi."

“Cháu đều không chọn!" Vân Thiển Nguyệt cả giận nói.

“Nếu đều không chọn…, lão đầu tử ta ngày mai sẽ tiến cung hướng Hoàng thượng thỉnh chỉ, đem ngươi gả đi ra ngoài. Dù sao ngươi cũng cập kê rồi. Hoàng Thượng cũng đang suy nghĩ hôn sự của ngươi đấy!" Vân lão Vương gia nói.

“Người…" Vân Thiển Nguyệt oán hận mà trừng mắt với Vân lão Vương gia.

“Ngươi trừng ta cũng vô dụng. Cái khác ta đều tùy ý ngươi, nhưng cái vụ biết chữ cùng xem sổ sách thì phải học." Vân lão Vương gia rất là cương quyết.

“Người chuyên chế độc tài, phát xít " Vân Thiển Nguyệt quay đầu đi, chẳng muốn để ý tới lão nhân này nữa.

Vân lão Vương gia tuy không rõ, nhưng cũng biết không phải là lời hữu ích. Hừ một tiếng, nói với Vân Mộ Hàn: “Quyết định như vậy đi. Ngươi ngày mai tiến cung đi cùng tiểu công chúa. Ta phái người đi hỏi một chút thái tử điện hạ có rảnh chưa? Nếu có thì giờ rảnh thì mời thái tử điện hạ dạy Xú nha đầu, cũng không thể làm phiền Cảnh thế tử mãi."

Vân Thiển Nguyệt nhớ tới sắc mặt của Dạ Thiên Khuynh liền buồn nôn. Cáu giận nói: “Ta không cần hắn giáo!"

“Vậy ngươi cần ai?" Vân lão Vương gia khiêu mi.

“Thì Nhược mỹ nhân đi" Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ. Dung Cảnh kia nha tuy miệng độc tâm địa độc ác, nhưng so với Dạ Thiên Khuynh vẫn tốt hơn nhiều. Nếu là ngày ngày đối với mặt với Dạ Thiên Khuynh, nàng đoán chừng sẽ điên mất.

“Ta không cứ lặp đi lặp lại nhiều lần đi phiền toái Cảnh thế tử. Ngươi đã muốn hắn dạy ngươi, vậy thì ngày mai tự mình đi Vinh vương phủ tìm hắn nói đi. Hắn đáp ứng đương nhiên tốt, nếu hắn không đáp ứng, ngươi cũng chỉ có thể dùng thái tử điện hạ thôi." đôi mắt già nua của Vân lão Vương gia lóe lên tinh quang, chậm rì rì mà nói: “Ta nghe nói thái tử điện hạ đối với ngươi tiến bộ hơn khá nhiều, ngươi đối với hắn mặt lạnh, hắn cũng không để ý, còn hạ xuống cái giá thế kiêu ngạo đối với ngươi, cái này rất là hiếm thấy ah! Nếu như ta phái người đi nói bảo hắn thay ca ca ngươi dạy bảo ngươi, đoán chừng hắn mặc dù bề bộn cũng sẽ rất sung sướng mà đồng ý đấy."

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt biến thành màu đen, nhắc nhở: “Còn có nửa tháng là đại hội Võ Trạng Nguyên. Hắn có thể có sẽ không để ý đến cháu?"

" Hôm nay Hoàng Thượng tảo triều nói ra việc này, đem chuyện chủ trì đại hội Võ Trạng Nguyên giao cho Tứ hoàng tử toàn quyền xử lý. Thái tử điện hạ tự nhiên là rảnh rỗi." Vân lão Vương gia nói.

“Thế không có người khác có thể dạy cháu hả?" Vân Thiển Nguyệt hỏi.

Vân lão Vương gia hừ lạnh một tiếng, “Ngươi là cháu gái ta, đích nữ Vân Vương phủ, người khác ai có tư cách dạy ngươi?"

Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn trời, liền nhìn thấy được trên trần có một con nhện đang cố sức mà kết lưới, có một con muỗi run run rẩy rẩy cẩn thận từng li từng tí mà bay qua, nhưng vẫn không cẩn thận dính vào trên mạng nhện, con nhện rất nhanh bò qua, đem con muỗi kia ăn hết. Nàng đột nhiên cảm giác được lão Vương gia cùng Dung Cảnh chính là cái con nhện kia, kết được một cái lưới lớn đem con muỗi là nàng bao vây, sau đó lại chậm rãi từng chút một nhấm nháp nuốt vào bụng.

“Xú nha đầu, đừng nhìn nữa, còn nhìn trên trần nữa thì nó cũng không ra hoa." Vân lão Vương gia nói.

“Thiển nguyệt, con nghe gia gia lời nói đi, gia gia cũng là vì tốt cho con. Cảnh thế tử đại tài, có một không hai thiên hạ. Nếu con có thể được hắn dạy bảo là phúc khí của con. Ta thấy Cảnh thế tử đối với con cũng không tệ lắm, ngày mai con đi Vinh vương phủ xin hắn giúp đỡ, hắn nhất định sẽ đồng ý với con đó." Vân Vương gia cũng khuyên nhủ.

“Ừ, việc này quyết định như vậy đi. Ngày mai Hàn tiểu tử sớm đi vào cung, ngươi cũng sớm đi Vinh vương phủ." Vân lão Vương gia dứt lời, phất tay đuổi người, “Các ngươi đều đi xuống đi. Tránh khỏi ở trước mặt chướng mắt ta."

“Yên tâm! Ta về sau không đến trước mắt người để chướng mắt!" Vân Thiển Nguyệt hầm hừ vừa nói dứt câu, một khắc cũng không đợi nữa, đi ra khỏi gian phòng. Nàng vừa quyết định sẽ cùng với tên độc miệng, lời nói ác độc cả đời không qua lại với nhau rồi, hiện tại chưa qua thời gian bao lâu thì ngày mai phải đến cầu xin hắn!

Đây quả thực là… Làm cho người bi phẫn muốn chết, bảo nàng làm sao chịu nổi chứ?
Tác giả : Tây Tử Tình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại