Hoàn Khố Đế Phi
Chương 29: Phải cưa đổ Đế Lâm Uyên
Thừa Đức làm bộ hô vài tiếng, đứng thẳng người, “Tiểu nha đầu, ngươi nói mau, người vừa rồi có phải là ngươi không."
"Ngươi xem." Thiên Lan chỉ chỉ y phục trên người.
Thừa Đức nghi ngờ nhìn nhìn vài cái, sau đó nghiêm túc nói: “Y phục rất đẹp, ở đâu ra vây!"
Trên đầu Thiên Lan xuất hiện vài đường hắc tuyến, cái này không quan trọng, trong đầu vị trưởng lão này rốt cuộc là chứa cái gì vậy! Thiên lan than một tiếng, kéo kéo vạt váy, vẻ mặt buồn rầu, “Trưởng lão, ta thật sự cảm thấy lo lắng cho chỉ số thông minh của ngươi, ngươi rốt cuộc là làm thế nào có thể ngồi lên vị trí trưởng lão vậy."
Bọn người của Hồng Nguyệt dụng binh đoàn bên cạnh vẻ mặt rất tán đồng, chỉ số thông minh của đại trưởng lão xác thực là có vấn đề.
Thiên Lan đem Thừa Đức đẩy sang một bên, chọn lấy một cái cây cao, trèo lên, còn chưa ngồi ổn định, Phạn Diệt không biết từ đâu xuất hiện, lớp lông vốn đã đen lúc này nhìn lại càng đen, cả một cục lông nhìn lên giống như bị chó gặm vậy.
“Nữ nhân xấu xí, phong ấn của ngươi đã được giải trừ rồi?" Phạn Diệt nhảy lên vai Thiên Lan, thế nhưng lại bình tĩnh mà nói chuyện với Thiên Lan.
“Chắc là vậy đi!" Thiên Lan có chút không xác định, “ Ngươi giúp ta nhìn xem."
Phạn Diệt trừng trắng mắt, nhưng vẫn nhắm mắt sử dụng linh lực kiểm tra cơ thể Thiên Lan, một lúc sau mới mở mắt.
“Chỉ giải có một chút." Phạn Diệt thấy kì quái, phong ấn này nhìn thế nào cũng chỉ là loại thủ pháp thượng cổ phong ấn bình thường, nếu đã giải cũng không thể xuật hiền tình hình này mới phải.
Mới giải có một chút? Sắc mặt Thiên Lan cứng đờ, thế này là sao? Như vậy không phải nàng vẫn phải nghĩ cách cửa đổ Đế Lâm Uyên sao.
Đế Lâm Uyên…Thiên Lan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Đế Lâm Uyên cùng kì lân nữa, trong lòng nàng sợ hãi, dụi dụi mắt, trên trời ngoài một đoàn người mặt đối mặt nhau, làm gì còn bóng dáng của Đế Lâm Uyên và kì lân nữa, ngay đến Hoa Lê cùng Hoa Đào cũng không thấy nữa.
“Đừng nhìn nữa, nam nhân kia đã đem kì lân về vùng của hắn rồi." Phạn Diệt ái ngại hừ một tiếng.
“Vùng? Đó là cái gì?" Thiên Lan không hiểu, cái từ này nàng hoàn toàn chưa từng nghe qua.
“Chính là tương đương với một không gian, ài, ngươi biết cũng chẳng có tác dụng gì, tuy rằng phong ấn chỉ giải trừ có một chút, nhưng ngươi cũng có thể tu luyện rồi, phải cố gắng, đừng làm mất mặt lão tử."Phạn Diệt lẩm bẩm rồi bò vào tay áo của Thiên Lan.
Vừa rồi rơi vào trong dung nham, khó khăn lắm mới nhặt lại một mạng, mệt chết được.
Đối thoại của Thiên Lan và Phạn Diệt cũng không quá lâu, Thừa Đức vừa lên tới nơi liền nhìn thấy thần sắc giống như bị sét đáng của Thiên Lan, mắt chớp chớp, giơ tay ra huơ huơ trước mặt nàng, lo lắng nói: “Tiểu nha đầu, ngươi sao thế?"
Thiên Lan một vẻ ngây ngốc, một lúc sau mới chuyển mắt nhìn Thừa Đức, hiếu kì nhìn nhìn Thừa Đức, lão đầu này cũng là linh đế, nhưng ông từ đầu tới cuối đều không hề tham gia, ngay đến Hồng Nguyệt dụng binh đoàn cũng không hề tham gia, “Trưởng lão, vì sao ngươi không đi cướp?"
"Cướp gì chứ, bao nhiêu người như vậy, lão tử lên không phải là tự ngược mình sao?" Thừa Đức lớn tiếng nói.
“Còn nói, tiểu nha đầu trận pháp vừa rồi của ngươi là trận pháp gì vậy?" Thừa Đức rất nhanh liền chuyển đề tài, hắn có hứng thú chính là trận pháp có thể tùy người mà động kia.
“Jhông biết" Thiên Lan vẻ mặt thẳng thắn.
Trận pháp kia vì sao lại xuất hiện, làm sao mà biến mất nàng hoàn toàn không biết, làm sao có thể biết được đó là trận pháp gì, còn có hoàng quyết gì gì kia, đúng rồi Phạn Diệt có lẽ biết!
Mắt Thiên Lan sáng lên, trong đầu lập tức kêu Phạn Diệt.
Phạn Diệt mất kiên nhẫn kêu ca mấy câu, “Làm cái gì vậy, tiểu gia phải đi ngủ, đừng làm phiền ta."
“Ta hỏi ngươi, hoàng quyết là gì?"
Phạn Diệt trực tiếp từ trong tay áo Thiên Lan chui ra, quét mắt nhìn Thừa Đức, sau đó nói: “Làm sao ngươi biết đến Hoàng quyết?" ngữ khí nghiêm túc trước nay chưa từng có, thậm chí còn lộ ra chút thâm sâu.
Thiên Lan sờ sờ mũi, vẻ mặt vô tôi, “Nó hình như ở trong cơ thể ta."
Phạn Diệt nhìn chằm chằm Thiên Lan một lúc, Hoàng quyết là gì? Trong kí ức truyền lại của nó, Hoàng quyết chính là một công pháp nghịch thiên, thừa hưởng thuật ngũ hành, lực của thiên địa, có thể xoay chuyển càn không, hủy thiên diệt địa, thậm chí có thể cải tử hồi sinh.
Thời thượng cổ, bởi vì hoàng quyết mà mở ra vô số trận chiến đấu, nhưng cuối cùng tung tích của hoàng quyết lại không có một ai biết.
Sự hấp dẫn của Hoàng quyết so với thần thú còn lợi hại hơn rất nhiều, theo lời đồn nếu có được hoàng quyết liền có thể vấn đỉnh thiên đạo, trở thành một vị thần chí cao vô thượng.
“Khó trách, phong ấn kia chính là dùng để phong ấn hoàng quyết." Phạn Diệt lẩm nhẩm một tiếng, Hoàng quyết bị phong ấn trong cơ thể Thiên Lan, vì thế nàng mới không có linh căn, tầng thứ nhất của hoàng quyết, dục hỏa trùng sinh, chính là nói đến việc chết đi sống lại, phải chết một lần, mới có thể trùng sinh.
“Trời sắp giáng sứ mệnh đến cho người này, nữ nhân xấu xí, ngươi phải nghĩ cách giải trừ tất cả phong ấn, có như vậy khi tu luyện mới có tác dụng." Phạn Diệt cuối cùng thở dài một tiếng, ý trời đã như vậy, nó cũng không ngăn cản được gì.
Sự lựa chọn của Hoàng quyết, ai cũng không thể thay đởi.
“Giải trừ như thế nào?" lẽ nào còn phải nhảy vào dung nham một lần nữa, hay là đẩy ngã Đế Lân Uyên?
“Phong ấn trên người nam nhân kia cũng rất cổ quái, ngươi có thể thử cùng hắn giao phối, nói không chừng phong ấn có thể giải trừ." Phạn Diệt nói như chuyện là đương nhiên.
Giao phối! Trên trán Thiên Lan toàn là hắc tuyến, loài người cũng có thể sử dụng từ này sao?
Được rồi, không cần biết thế nào, bây giờ chỉ có thể đẩy ngã Đế Lâm Uyên mới có khả năng giải trừ phong ấn, ài, Vân Thiên Lan, vì tương lai tốt đẹp, có thực lực lớn mạnh, cửa đổ Đế Lâm Uyên đi!
Mà lúc này đang ở trong vùng Đế Lâm Uyển đang cùng kì lân giáo chiến chỉ cảm thấy sau lưng một trận khí lạnh, cảm giác giống như đang bị người khác tính kế.
“Ngươi rốt cuộc là ai." kì lân gầm lớn một tiếng, vùng này tối đen như mực, hỏa diệm trên người nó vừa đúng chiếu sáng một khoảng, nó biết đến vùng, nhưng những người có thể mở ra vùng này đều phải là trên linh tôn, nam nhân này cùng lắm chỉ ngoài hai mươi tuổi, sao có thể là linh tôn.
Khí tức trên người hắn như có như không, hoàn toàn không giống một cường giả, nhưng nó không thể không tin, chính là nam nhân này, mở ra vùng, dựa vào thực lực của nó vẫn không thể phá vỡ được, là do thời gian nó tu luyện quá lâu, thế giới đã xảy ra biến hóa rồi sao?
Đế Lâm Uyên khoanh tay đứng đó, lạnh lùng nhìn kì lân, “Giao ra đồ vật trong cơ thể ngươi."
“Hừ, đừng ảo tưởng!" kì lân hừ mũi, hỏa diệm nóng rực hướng thẳng tới Đế Lâm Uyên, đồ vật đó là của nó, là của nó!
Đế Lâm Uyên một tay trong không trung lướt một vòng, từ lòng bàn tay xuất hiện một ánh sáng trắng, hình thành một cái vòng trắng, yểm tại đồng tử huyêt sắc của kì lân, dần dần to ra.
Nó có thể cảm nhận được lực lượng không ngừng ngưng kết lại trong không gian, tại vùng của kẻ khác giao chiến, vốn là ở thế hạ phong, thực lực của nam nhân này lại cao thâm khó lường, lẽ nào nó thật sự phải đem đồ vật kia giao cho hắn?
Không…không được, nó còn hi vọng có thể dựa vào đồ vật kia thăng lên cấp cao hơn, làm sao có thể giao ra như vậy được.
Trước thực lực, ai cũng đều không nguyện ý từ bỏ, nhìn thấy sự kiên định phóng ra trong mắt kì lân, Đế Lâm Uyên khinh thường nhếch lên một nụ cười, bàn tay đẩy về phía trước, vòng trắng kia liền bay về phía kì lân.
Vòng trắng kia lúc này hoàn toàn không cho kì lân cảm giác áp bức như vừa rồi nữa, mà ngược lại cảm thấy vòng trắng này không có chút lực đạo, trong lòng kì lân không miễn có chút vui sướng, nhìn đẹp mà không dùng được, nam nhân này khoa trương thanh thế chỉ để bày ra thôi.
Bọn người Hoa Lê đứng một bên vẻ mặt đồng tình, Hoa Đào thậm chí còn nhìn đi một hướng khác.
Tốc độ của vòng trắng không nhanh, kì lân dùng hỏa diệm trên người ngưng tụ thành một tầm chắn, vòng trắng tiếp xúc với hỏa diệm lóe sáng một chút, lại không ngờ tới vòng trắng xuyên qua hỏa diệm trực tiếp lướt qua trên mình kì lân.
Tốc độ nhanh khiến Kì lân hoàn toàn không kịp phản ứng gì.
Nó cảm thấy lực lượng trong cơ thể đang không ngừng biến mất, thân thể giống đang nhỏ lại.
Nhỏ lại? Kì lân bị phát hiện này dọa sợ, ngẩng đầu nhìn Đế Lâm Uyên, nam nân đứng đối diện với mình từ lúc nào trở nên cao lớn như vậy, trên khuôn mặt yêu nghiệt toàn là một vẻ lạnh lẽo âm trầm.
“Ngươi đã làm gì?" thanh âm của Kì lân trở nên vô cùng non nớt, con ngươi huyết sắc chứa đều sự kinh hãi, bộ dạng hiện tại của nó so với lúc mới sinh không hề khác biệt, kì lân thanh âm run rẩy nói: “Ngươi là… Người đó."
Đế Lâm Uyên chầm chậm tiến tới, thân thể nhỏ bé không ngừng run lên, nếu nó biết nam nhân này chính là người kia, nó dám sao dám hỗn xược, dám cùng hắn đến giành đồ chứ, “ Đại nhân tha mạng, tiểu nhân lập tức đem đồ giao cho ngài, tha cho tiểu nhân một mạng."
Trong tay Đế Lâm Uyên dùng lực, toàn thân kì lân bắt đầu nổi lên từng vòng ánh sáng, “Khi ta cho ngươi cơ hội ngươi lại không muốn, đã biết rõ ra như vậy, thì nên biết cách ta làm việc như thế nào."
Kì lân vẻ mặt đau đớn, trong mắt chứa đầy vẻ hối hận, nhưng tiếc rằng trên đời không có thuốc hối hận, nó không thể chọn lựa một lần nữa. Khí tức trên người kì lân ngày càng yếu đi, những vòng sáng kia từ trong thân thể kì lân tràn ra ngoài, ánh sáng tản dần đi, lộ ra bên trong một khối thạch đỏ rực như máu, không sai, chính là khói thạch đó, lớn bằng một lòng bàn tay, rất mỏng manh, mặt trên một mảnh trơn bóng, không có một cái gì.
Đé Lâm Uyên nắm lấy khối thạch, trong mắt hiện rõ một tia vui sướng.
Nể tình ngươi là thần thú thượng cổ, tha cho ngươi một đường sống." Đế Lâm Uyên thu lại khối thạch, cười lạnh mà nhìn kì lân, “ Tiếp tục tu luyện khoảng nghìn năm nữa thực lực của ngươi sẽ lại hồi lại."
Dứt lời, Đế Lâm Uyên phẩy nhẹ tay áo, không gian hắc ám lập tức biến mất, xuất hiện trước mắt mọi người mà một con kì lân mini, kì lân khóc không ra nước mắt, nó tu luyện nghìn năm, khó khăn lắm mới thăng lên tôn vương, bây giờ tốt rồi chớp mắt một cái liền trở lại lúc ban đầu.
Kì lân cảm nhận được ánh mắt không chút thiện ý từ bốn phía dồn lại, nó bây giờ vẫn là tìm đường chạy là tốt nhất, một đường chạy thẳng vào trong dung nham, nhưng người này có lợi hại hơn nữa cũng không dám nhảy vào trong đám dung nham này.
Tiếng sấm sét trên trời dần yếu đi, từng lớp mây đen cũng tản dần, ánh nắng trải dài xuống dưới, chiếu sáng một vùng trời đất.
Đế Lâm Uyên đột nhiên biến mất, kì lân thì chui vào dung nham, hai sự việc này đều khiến những người có mặt vô cùng bức bối, nhưng cũng không có ai rời đi, bọn họ đều cảm giác thần thú nhất định sẽ từ bên trong xuất hiện.
Nhưng kì lân kia bây giờ chỉ một thần thú mới ra đời, sao có thể xuất hiện tìm chết chứ, thuận theo dung nham mà quay về cái ổ cũ của mình, không có ý định xuất hiện nữa, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm rồi.
"Ngươi xem." Thiên Lan chỉ chỉ y phục trên người.
Thừa Đức nghi ngờ nhìn nhìn vài cái, sau đó nghiêm túc nói: “Y phục rất đẹp, ở đâu ra vây!"
Trên đầu Thiên Lan xuất hiện vài đường hắc tuyến, cái này không quan trọng, trong đầu vị trưởng lão này rốt cuộc là chứa cái gì vậy! Thiên lan than một tiếng, kéo kéo vạt váy, vẻ mặt buồn rầu, “Trưởng lão, ta thật sự cảm thấy lo lắng cho chỉ số thông minh của ngươi, ngươi rốt cuộc là làm thế nào có thể ngồi lên vị trí trưởng lão vậy."
Bọn người của Hồng Nguyệt dụng binh đoàn bên cạnh vẻ mặt rất tán đồng, chỉ số thông minh của đại trưởng lão xác thực là có vấn đề.
Thiên Lan đem Thừa Đức đẩy sang một bên, chọn lấy một cái cây cao, trèo lên, còn chưa ngồi ổn định, Phạn Diệt không biết từ đâu xuất hiện, lớp lông vốn đã đen lúc này nhìn lại càng đen, cả một cục lông nhìn lên giống như bị chó gặm vậy.
“Nữ nhân xấu xí, phong ấn của ngươi đã được giải trừ rồi?" Phạn Diệt nhảy lên vai Thiên Lan, thế nhưng lại bình tĩnh mà nói chuyện với Thiên Lan.
“Chắc là vậy đi!" Thiên Lan có chút không xác định, “ Ngươi giúp ta nhìn xem."
Phạn Diệt trừng trắng mắt, nhưng vẫn nhắm mắt sử dụng linh lực kiểm tra cơ thể Thiên Lan, một lúc sau mới mở mắt.
“Chỉ giải có một chút." Phạn Diệt thấy kì quái, phong ấn này nhìn thế nào cũng chỉ là loại thủ pháp thượng cổ phong ấn bình thường, nếu đã giải cũng không thể xuật hiền tình hình này mới phải.
Mới giải có một chút? Sắc mặt Thiên Lan cứng đờ, thế này là sao? Như vậy không phải nàng vẫn phải nghĩ cách cửa đổ Đế Lâm Uyên sao.
Đế Lâm Uyên…Thiên Lan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Đế Lâm Uyên cùng kì lân nữa, trong lòng nàng sợ hãi, dụi dụi mắt, trên trời ngoài một đoàn người mặt đối mặt nhau, làm gì còn bóng dáng của Đế Lâm Uyên và kì lân nữa, ngay đến Hoa Lê cùng Hoa Đào cũng không thấy nữa.
“Đừng nhìn nữa, nam nhân kia đã đem kì lân về vùng của hắn rồi." Phạn Diệt ái ngại hừ một tiếng.
“Vùng? Đó là cái gì?" Thiên Lan không hiểu, cái từ này nàng hoàn toàn chưa từng nghe qua.
“Chính là tương đương với một không gian, ài, ngươi biết cũng chẳng có tác dụng gì, tuy rằng phong ấn chỉ giải trừ có một chút, nhưng ngươi cũng có thể tu luyện rồi, phải cố gắng, đừng làm mất mặt lão tử."Phạn Diệt lẩm bẩm rồi bò vào tay áo của Thiên Lan.
Vừa rồi rơi vào trong dung nham, khó khăn lắm mới nhặt lại một mạng, mệt chết được.
Đối thoại của Thiên Lan và Phạn Diệt cũng không quá lâu, Thừa Đức vừa lên tới nơi liền nhìn thấy thần sắc giống như bị sét đáng của Thiên Lan, mắt chớp chớp, giơ tay ra huơ huơ trước mặt nàng, lo lắng nói: “Tiểu nha đầu, ngươi sao thế?"
Thiên Lan một vẻ ngây ngốc, một lúc sau mới chuyển mắt nhìn Thừa Đức, hiếu kì nhìn nhìn Thừa Đức, lão đầu này cũng là linh đế, nhưng ông từ đầu tới cuối đều không hề tham gia, ngay đến Hồng Nguyệt dụng binh đoàn cũng không hề tham gia, “Trưởng lão, vì sao ngươi không đi cướp?"
"Cướp gì chứ, bao nhiêu người như vậy, lão tử lên không phải là tự ngược mình sao?" Thừa Đức lớn tiếng nói.
“Còn nói, tiểu nha đầu trận pháp vừa rồi của ngươi là trận pháp gì vậy?" Thừa Đức rất nhanh liền chuyển đề tài, hắn có hứng thú chính là trận pháp có thể tùy người mà động kia.
“Jhông biết" Thiên Lan vẻ mặt thẳng thắn.
Trận pháp kia vì sao lại xuất hiện, làm sao mà biến mất nàng hoàn toàn không biết, làm sao có thể biết được đó là trận pháp gì, còn có hoàng quyết gì gì kia, đúng rồi Phạn Diệt có lẽ biết!
Mắt Thiên Lan sáng lên, trong đầu lập tức kêu Phạn Diệt.
Phạn Diệt mất kiên nhẫn kêu ca mấy câu, “Làm cái gì vậy, tiểu gia phải đi ngủ, đừng làm phiền ta."
“Ta hỏi ngươi, hoàng quyết là gì?"
Phạn Diệt trực tiếp từ trong tay áo Thiên Lan chui ra, quét mắt nhìn Thừa Đức, sau đó nói: “Làm sao ngươi biết đến Hoàng quyết?" ngữ khí nghiêm túc trước nay chưa từng có, thậm chí còn lộ ra chút thâm sâu.
Thiên Lan sờ sờ mũi, vẻ mặt vô tôi, “Nó hình như ở trong cơ thể ta."
Phạn Diệt nhìn chằm chằm Thiên Lan một lúc, Hoàng quyết là gì? Trong kí ức truyền lại của nó, Hoàng quyết chính là một công pháp nghịch thiên, thừa hưởng thuật ngũ hành, lực của thiên địa, có thể xoay chuyển càn không, hủy thiên diệt địa, thậm chí có thể cải tử hồi sinh.
Thời thượng cổ, bởi vì hoàng quyết mà mở ra vô số trận chiến đấu, nhưng cuối cùng tung tích của hoàng quyết lại không có một ai biết.
Sự hấp dẫn của Hoàng quyết so với thần thú còn lợi hại hơn rất nhiều, theo lời đồn nếu có được hoàng quyết liền có thể vấn đỉnh thiên đạo, trở thành một vị thần chí cao vô thượng.
“Khó trách, phong ấn kia chính là dùng để phong ấn hoàng quyết." Phạn Diệt lẩm nhẩm một tiếng, Hoàng quyết bị phong ấn trong cơ thể Thiên Lan, vì thế nàng mới không có linh căn, tầng thứ nhất của hoàng quyết, dục hỏa trùng sinh, chính là nói đến việc chết đi sống lại, phải chết một lần, mới có thể trùng sinh.
“Trời sắp giáng sứ mệnh đến cho người này, nữ nhân xấu xí, ngươi phải nghĩ cách giải trừ tất cả phong ấn, có như vậy khi tu luyện mới có tác dụng." Phạn Diệt cuối cùng thở dài một tiếng, ý trời đã như vậy, nó cũng không ngăn cản được gì.
Sự lựa chọn của Hoàng quyết, ai cũng không thể thay đởi.
“Giải trừ như thế nào?" lẽ nào còn phải nhảy vào dung nham một lần nữa, hay là đẩy ngã Đế Lân Uyên?
“Phong ấn trên người nam nhân kia cũng rất cổ quái, ngươi có thể thử cùng hắn giao phối, nói không chừng phong ấn có thể giải trừ." Phạn Diệt nói như chuyện là đương nhiên.
Giao phối! Trên trán Thiên Lan toàn là hắc tuyến, loài người cũng có thể sử dụng từ này sao?
Được rồi, không cần biết thế nào, bây giờ chỉ có thể đẩy ngã Đế Lâm Uyên mới có khả năng giải trừ phong ấn, ài, Vân Thiên Lan, vì tương lai tốt đẹp, có thực lực lớn mạnh, cửa đổ Đế Lâm Uyên đi!
Mà lúc này đang ở trong vùng Đế Lâm Uyển đang cùng kì lân giáo chiến chỉ cảm thấy sau lưng một trận khí lạnh, cảm giác giống như đang bị người khác tính kế.
“Ngươi rốt cuộc là ai." kì lân gầm lớn một tiếng, vùng này tối đen như mực, hỏa diệm trên người nó vừa đúng chiếu sáng một khoảng, nó biết đến vùng, nhưng những người có thể mở ra vùng này đều phải là trên linh tôn, nam nhân này cùng lắm chỉ ngoài hai mươi tuổi, sao có thể là linh tôn.
Khí tức trên người hắn như có như không, hoàn toàn không giống một cường giả, nhưng nó không thể không tin, chính là nam nhân này, mở ra vùng, dựa vào thực lực của nó vẫn không thể phá vỡ được, là do thời gian nó tu luyện quá lâu, thế giới đã xảy ra biến hóa rồi sao?
Đế Lâm Uyên khoanh tay đứng đó, lạnh lùng nhìn kì lân, “Giao ra đồ vật trong cơ thể ngươi."
“Hừ, đừng ảo tưởng!" kì lân hừ mũi, hỏa diệm nóng rực hướng thẳng tới Đế Lâm Uyên, đồ vật đó là của nó, là của nó!
Đế Lâm Uyên một tay trong không trung lướt một vòng, từ lòng bàn tay xuất hiện một ánh sáng trắng, hình thành một cái vòng trắng, yểm tại đồng tử huyêt sắc của kì lân, dần dần to ra.
Nó có thể cảm nhận được lực lượng không ngừng ngưng kết lại trong không gian, tại vùng của kẻ khác giao chiến, vốn là ở thế hạ phong, thực lực của nam nhân này lại cao thâm khó lường, lẽ nào nó thật sự phải đem đồ vật kia giao cho hắn?
Không…không được, nó còn hi vọng có thể dựa vào đồ vật kia thăng lên cấp cao hơn, làm sao có thể giao ra như vậy được.
Trước thực lực, ai cũng đều không nguyện ý từ bỏ, nhìn thấy sự kiên định phóng ra trong mắt kì lân, Đế Lâm Uyên khinh thường nhếch lên một nụ cười, bàn tay đẩy về phía trước, vòng trắng kia liền bay về phía kì lân.
Vòng trắng kia lúc này hoàn toàn không cho kì lân cảm giác áp bức như vừa rồi nữa, mà ngược lại cảm thấy vòng trắng này không có chút lực đạo, trong lòng kì lân không miễn có chút vui sướng, nhìn đẹp mà không dùng được, nam nhân này khoa trương thanh thế chỉ để bày ra thôi.
Bọn người Hoa Lê đứng một bên vẻ mặt đồng tình, Hoa Đào thậm chí còn nhìn đi một hướng khác.
Tốc độ của vòng trắng không nhanh, kì lân dùng hỏa diệm trên người ngưng tụ thành một tầm chắn, vòng trắng tiếp xúc với hỏa diệm lóe sáng một chút, lại không ngờ tới vòng trắng xuyên qua hỏa diệm trực tiếp lướt qua trên mình kì lân.
Tốc độ nhanh khiến Kì lân hoàn toàn không kịp phản ứng gì.
Nó cảm thấy lực lượng trong cơ thể đang không ngừng biến mất, thân thể giống đang nhỏ lại.
Nhỏ lại? Kì lân bị phát hiện này dọa sợ, ngẩng đầu nhìn Đế Lâm Uyên, nam nân đứng đối diện với mình từ lúc nào trở nên cao lớn như vậy, trên khuôn mặt yêu nghiệt toàn là một vẻ lạnh lẽo âm trầm.
“Ngươi đã làm gì?" thanh âm của Kì lân trở nên vô cùng non nớt, con ngươi huyết sắc chứa đều sự kinh hãi, bộ dạng hiện tại của nó so với lúc mới sinh không hề khác biệt, kì lân thanh âm run rẩy nói: “Ngươi là… Người đó."
Đế Lâm Uyên chầm chậm tiến tới, thân thể nhỏ bé không ngừng run lên, nếu nó biết nam nhân này chính là người kia, nó dám sao dám hỗn xược, dám cùng hắn đến giành đồ chứ, “ Đại nhân tha mạng, tiểu nhân lập tức đem đồ giao cho ngài, tha cho tiểu nhân một mạng."
Trong tay Đế Lâm Uyên dùng lực, toàn thân kì lân bắt đầu nổi lên từng vòng ánh sáng, “Khi ta cho ngươi cơ hội ngươi lại không muốn, đã biết rõ ra như vậy, thì nên biết cách ta làm việc như thế nào."
Kì lân vẻ mặt đau đớn, trong mắt chứa đầy vẻ hối hận, nhưng tiếc rằng trên đời không có thuốc hối hận, nó không thể chọn lựa một lần nữa. Khí tức trên người kì lân ngày càng yếu đi, những vòng sáng kia từ trong thân thể kì lân tràn ra ngoài, ánh sáng tản dần đi, lộ ra bên trong một khối thạch đỏ rực như máu, không sai, chính là khói thạch đó, lớn bằng một lòng bàn tay, rất mỏng manh, mặt trên một mảnh trơn bóng, không có một cái gì.
Đé Lâm Uyên nắm lấy khối thạch, trong mắt hiện rõ một tia vui sướng.
Nể tình ngươi là thần thú thượng cổ, tha cho ngươi một đường sống." Đế Lâm Uyên thu lại khối thạch, cười lạnh mà nhìn kì lân, “ Tiếp tục tu luyện khoảng nghìn năm nữa thực lực của ngươi sẽ lại hồi lại."
Dứt lời, Đế Lâm Uyên phẩy nhẹ tay áo, không gian hắc ám lập tức biến mất, xuất hiện trước mắt mọi người mà một con kì lân mini, kì lân khóc không ra nước mắt, nó tu luyện nghìn năm, khó khăn lắm mới thăng lên tôn vương, bây giờ tốt rồi chớp mắt một cái liền trở lại lúc ban đầu.
Kì lân cảm nhận được ánh mắt không chút thiện ý từ bốn phía dồn lại, nó bây giờ vẫn là tìm đường chạy là tốt nhất, một đường chạy thẳng vào trong dung nham, nhưng người này có lợi hại hơn nữa cũng không dám nhảy vào trong đám dung nham này.
Tiếng sấm sét trên trời dần yếu đi, từng lớp mây đen cũng tản dần, ánh nắng trải dài xuống dưới, chiếu sáng một vùng trời đất.
Đế Lâm Uyên đột nhiên biến mất, kì lân thì chui vào dung nham, hai sự việc này đều khiến những người có mặt vô cùng bức bối, nhưng cũng không có ai rời đi, bọn họ đều cảm giác thần thú nhất định sẽ từ bên trong xuất hiện.
Nhưng kì lân kia bây giờ chỉ một thần thú mới ra đời, sao có thể xuất hiện tìm chết chứ, thuận theo dung nham mà quay về cái ổ cũ của mình, không có ý định xuất hiện nữa, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm rồi.
Tác giả :
Mặc Linh