Hoàn Hảo (Perfect)
Chương 42
Tuy đã có ý định từ trước nhưng đột nhiên Julie muốn làm anh bất ngờ vì vẻ ngoài của mình nên đã mất hơn một giờ chuần bị. Mái tóc là một nguồn cảm hứng của cô, và bởi Zack rõ ràng có chú ý tới, sau khi gội và sấy khô, cô chải tóc thành những lọn dày phủ ngang mặt thành những đường cong dợn sóng và đổ qua một bên vai. Hài lòng vì điều vừa làm, cô cởi bỏ khăn tắm và mặc vào một chiếc áo dạ hội đan sợi màu xanh cô ban có viền áo là vải sa tanh trắng và những khuy nút bằng pha lê. Nhưng khi Julie đưa tay ra sau lưng cô mới nhận ra chiếc áo không có khóa kéo. Mặc dù chiếc áo có một phần cổ áo bồng bềnh ở mặt trước và bây giờ có thêm một phần trống hoắc hình ô van ở phía sau. Một thiết kế dễ gây hiểu lầm, với mặt trước e lệ nhưng nhấn mạnh phần sau, tôn thêm vẻ đẹp khó cưỡng, nó làm cô cảm thấy mình xinh đẹp, nhưng khi cô đứng đối diện tấm gương - ngượng ngùng vì ăn mặc quá đẹp - và rất mắc tiền - một chiếc áo thuộc vì một người nào khác.
Mặt khác, cô biết mình không thay đổi gì nhiều. Cô cần mặc một thứ gì đỏ đủ dài vì cô không có vớ, và cô phải mượn thêm mấy mòn đồ lót phụ nữ. Ngoại trừ chiếc áo đầm thướt tha này thì những quần áo còn lại trong tủ đều dài tới mắt cá hay là quần tây. Hơn thế nữa chủ nhân của tủ đổ chắc chắn cao hơn cô và việc đó hạn chế sự lựa chọn của cô lại. Cô mím môi quyết định sẽ mặc bộ váy màu xanh tuyệt đẹp dù trong lòng hơi thấy có lỗi với nữ chủ nhân tủ đồ vô danh.
Ngăn thứ hai trong tủ chứa đôi giày ba lê màu xanh hơi to quá khổ nhưng bù lại khá thoải mái. Hài lòng vì mình đã làm hết sức, cô vuốt tóc và liếc mắt nhìn qua tấm gương lần cuối. Cô dùng nhiều thì giờ chuẩn bị cho "cuộc hẹn" tối nay còn nhiều hơn là lúc làm dâu phụ cho đám cưới của Carl và Sara. Nhưng việc đó xứng đáng, cô tự nhủ. Những loại mĩ phẩm cô đã dùng khác xa với mấy thứ rẻ tiền cô mua ở hiệu thuốc thị trấn và khi tẩy trang thì nó cũng mềm và khó nhận biết hơn. Phấn mắt làm tôn thêm đường nét trên mặt cô, dù trông có hơi lạ, đôi má ửng hồng của cô trông cao hơn và nổi bật, ý nghĩ trải qua một buổi tối đáng nhớ cùng Zack làm mắt cô sáng lấp lánh và làn da cô rực rỡ. Tất cả, cô tự nhủ, cô chưa bao giờ đẹp đến thế này. Cúi người thêm chút son môi, rồi cô lùi lại, mỉm cười và quay ra cửa. Cô sẽ tìm ra địa chỉ chỗ này và gửi trả lại phí tổn cho số mĩ phẩm và giặt tẩy trang phục mà cô đã mượn.
Những ngọn nến đã được thắp sẵn trên bàn khi cô bước vào phòng khách. Ngọn lửa vẫn đang cháy tí tách, và Zack đang đứng ở quầy rượu và mở sâm panh. Cô gần nín thở trước vẻ ngoài đẹp trai của anh trong bộ vét mượn tạm màu xanh đậm làm nổi bật bờ vai rộng và hoàn toàn tương phản với chiếc áo sơ mi trắng toát và cà vạt điểm hoa văn. Cô sắp sửa nói một điều gì đó khi cô đã từng thấy anh ăn mặc như vậy - nhưng với quần áo của chính anh - và cô cảm thấy một nỗi đau nhức nhối cho những thứ anh bị đánh cắp. Lần khác đó là lúc cô thấy anh trong buổi lễ trao giải Oscar, khi ấy anh lên công bố kết quả một giải gì đó rồi sau đó đến lượt anh nhận giải diễn viên chính xuất sắc. Anh đã mặc bộ vét đen cùng áo sơ mi thẳng nếp và nơ đen. Cô vẫn nhớ vẻ lộng lẫy, hào hoa đầy nam tính của anh, rất cao và từng trải. Cô không nhớ anh đã nói gì trong bài diễn văn đoạt giải, nhưng cô nhớ nó ngắn gọn và hóm hỉnh, vì cả khán phòng đã cười rộn rã và vẫn tiếp tục cười khi anh bước xuống sân khấu.
Còn bây giờ anh đang lẩn trốn như một con thú bị săn đuổi và mặc những bộ quần áo đi mượn làm cô gần như bật khóc.
Cho dù cô nghĩ như thế, nhưng anh chưa từng than phiền cũng như không mong đợi cô đồng cảm hay tiếc thương. Vì tối nay đã được xem như buổi tiệc vui nhộn thì Julie sẽ phấn đấu để biến nó thành hiện thực. Cảm thấy chút ít ngượng ngập và bồn chồn, cô nhét tay vào chiếc túi được may khéo léo trên váy và bước tới.
"Chào" cô cười rạng rỡ.
Anh nhìn lên, mắt anh lướt khắp người cô, và chai sâm panh anh đang cầm rót trượt ra ngoài.
"Trời đất ơi" anh thì thầm ngưỡng mộ, tia nhìn chăm chú đi từ khuôn mặt sang mái tóc và thân hình cô "Sao em lại ghen với Glenn Close được nhỉ?"
Đến giây phút đó Julie mới biết lý do mình cố gắng trang điểm và chải chuốt: cô muốn cạnh tranh với những người phụ nữ anh từng biết.
"Anh đang đổ sâm panh ra ngoài bàn kìa" cô êm ái nói, quá thỏa mãn đến mức không biết cư xử ra sao.
Anh lẩm bẩm chửi thề, giật chai rượu đứng thẳng lên, với tay lấy cái khăn lau bàn.
"Zack".
"Cái gì?" anh rầu rĩ nói, tay cầm mấy cái ly.
"Sao anh lại ghen với Patrick Swayze được nhỉ?"
Nụ cười trắng tinh của anh cho thấy anh rất hài lòng với lời khen của cô.
"Thật lòng anh cũng không biết" anh đùa.
"Anh thích ca sĩ nào?" cô hỏi sau bữa tối dưới ánh nến, lúc này anh đang cho đĩa nhạc vào máy "Vì nếu anh chọn Mickey Mouse thì em sẽ không khiêu vũ với anh đâu".
"Có, em sẽ làm".
"Sao anh tin chắc như vậy?"
"Em thích khiêu vũ với anh mà".
Bỏ mặc trò chơi chữ sang một bên, cô biết tâm trạng của anh đang bị bào mòn trong suốt bữa ăn. Cho dù anh đã yêu cầu cô xem tối nay như một dịp đặc biệt, nhưng vẻ mặt căng thẳng khó lay chuyển của anh đã bộc lộ nhiều điều hơn những gì anh đang làm. Cô tự bảo mình cuộc đối thoại về tên giết người đã khiến tâm trạng anh như thế, bởi vì lời giải thích duy nhất còn lại đó là anh sẽ đẩy cô ra đi, và cô không thể chấp nhận chuyện đó. Cho dù cô muốn ở cạnh anh nhiều đến thế nào đi nữa, cô biết mình không có quyền quyết định. Ngay cả khi cô yêu anh, cô cũng không biết anh nghĩ gì về cô, ngoại trừ chuyện anh rất thích có cô bên cạnh. Ở đây.
Sau lưng cô, giọng hát cao vút của Barbra Streisand vào quãng đầu tiên của bài tình ca, và Julie gạt bỏ những suy nghĩ âu sầu để đón lấy cánh tay Zack.
"Đây chắc chắn không phải giọng hát của Mickey Mouse rồi" anh chỉ ra "Phài cô ấy không?"
Julie gật đầu vui thích .
"Streisand là ca sĩ yêu thích của em".
"Của anh nữa" Zack trượt tay ngang eo cô, giữ cô gần hơn.
"Nếu em có giọng hát giống cô ấy" Julie nói, bỏ qua những mối bận tâm "Em sẽ chỉ hát để mình nghe thôi. Em sẽ hát khi trả lời tiếng gọi cửa hoặc chuông điện thoại".
"Cô ấy là một hiện tượng" Zack tán đồng "Mấy nhạc công opera thì na ná nhau, nhưng Barbra thì ... độc nhất, không thể so sánh được".
Đột nhiên Julie nhận ra tay anh đang chậm rãi đặt lên phần lưng trần của cô, và những tia lửa trong mắt anh chực chở cháy bung ra, sâu thẳm trong tim, cô cảm nhận tiếng gọi đầy kích thích lại bắt đầu - khát khao từ những cái đụng chạm ngọt ngào, nụ hôn vũ bão, và niềm vui được anh chiếm hữu. Thật hồi hộp biết bao khi cô sẽ có được tất cả trước khi đêm nay kết thúc, và cô sẽ có một hồi ức để mà nhung nhớ, như chính Zack cũng đang muốn làm. Nhưng nếu cô được tiếp tục có chúng đêm mai, rồi đêm sau nữa thì sao, cô tự hỏi lòng, nén cơn sợ hãi vì trực giác báo cho cô biết cô chính là nguyên nhân gây ra tâm trạng ủ rũ của anh.
"Anh có biết cô ấy không?" cô hỏi.
"Barbra?"
Julie gật đầu.
"Ừ, anh đã từng biết cô ấy".
"Cô ấy trông thế nào? Em đã đọc ở đâu đó là cô ta không hợp tác tốt với mấy người làm việc chung".
Zack nghĩ ngợi một lát và cố tìm lời giải thích.
"Cô ấy là một tài năng không giống bất cứ ai. Streisand biết cách giải quyết chuyện của mình, cô ta không thích những người ra vẻ hiểu biết về cô còn hơn bản thân cô. Nói ngắn gọn là cô ta không dễ bị chơi xỏ".
"Anh thích cô ấy phải không?"
"Anh rất thích cô ấy".
Julie lắng nghe những lời hát sâu lắng, tự hỏi liệu anh có chú ý không, hay cũng như hầu hết đàn ông, chỉ nghe nhạc mà quên mất phần lời.
"Bài hát hay quá" cô tuyệt vọng mong anh chú ý đến lời nhạc như cô.
"Lời bài hát hay tuyệt" Zack đồng tình, sửa lại tư thế, tự nhủ anh sẽ mau chóng quên được cô một khi anh tránh xa khỏi cô. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt cô, và từng lời của Barbra Streisand như đâm nát tim anh.
Ngày mai mãi còn trong mắt em.
Tình yêu cuộc đời ngự trong mắt em.
Anh đánh thức em từ trong cơn mê.
Có lẽ sẽ cần một hoặc hai nụ hôn.
Suốt cuộc đời anh...
Xuân, hạ, thu, đông .
Những gì anh có thể nhớ về cuộc đời mình.
Là khi anh được ở cùng em.
Anh thấy hoàn toàn nhẹ nhõm khi giọng hát của Barbra trôi xa, và tới bài song ca của Whitney Houston và Jermaine Jackson. Nhưng Julie đã chọn thời điểm này để ngẩng đầu lên nhìn sâu vào mắt anh, anh nhin cô và như được nghe lại lời bài hát, ngực anh thắt lại.
Như ánh nến thắp sáng.
Tình yêu ngập tràn rực rỡ trong mắt em.
Ngọn lửa chiếu soi mọi nẻo đường.
Và mỗi ngày lại càng chói chang hơn.
Anh là câu chữ không giai điệu.
Anh là bài hát không được hát.
Một bài thơ không được gieo vần.
Một vũ công qua thời vàng son.
Nhưng giờ đã có em.
Không ai yêu anh được nhiều như em.
Khi bài hát kết thúc, hơi thở cô rung rung, Zack nhận ra cô đang cố thoát khỏi bùa mê của bài hát bằng cách trò chuyện về một lĩnh vực cả hai cùng thích.
"Môn thể thao anh thích nhất là gì vậy Zack?"
Zack nâng cằm cô lên "Môn thể thao mà anh yêu thích" anh run rẩy mà không nhận ra "là được làm tình với em".
Mắt cô tối lại vì tình yêu không thể giấu giếm "Vậy thức ăn anh thích là gì?"
Thay câu trả lời, Zack cúi đầu và hôn nhẹ lên môi cô "Là em" .
Lúc này Zack kinh hoàng nhận ra việc đẩy cô ra khỏi cuộc đời anh vào sáng mai còn khó khăn hơn việc nghe tiếng thanh chấn song trại giam đóng sập sau lưng 5 năm trước. Không nhận ra mình đang làm gì, anh ôm cô thật chặt, vùi mặt vào tóc cô, hai mắt nhắm nghiền.
Tay cô chạm vào mặt anh, ngón tay xõa ra trên quai hàm sững lại của anh, giọng cô rưng rưng.
"Ngày mai anh sẽ để em đi phải không?"
"Đúng".
Cô đã nghe lời phán quyết, bản thân cô cũng biết tranh cãi với anh chỉ là vô ích, nhưng cô vẫn muốn làm "Em không muốn đi".
Anh ngẩng đầu lên, tuy giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng chất chứa sự kiên định không thể lay chuyển "Đừng làm mọi chuyện trở nên khó khăn hơn nữa".
Julie tự hỏi liệu còn chuyện gì khó khăn hơn nữa sao, nhưng cô kìm lại hành động phải đối theo như anh yêu cầu. Cô lên giường với anh khi anh yêu cầu và mỉm cười với anh mỗi khi có thể. Khi anh đưa cả hai lên đỉnh khoái lạc, cô xoay người nằm trong vòng tay anh và thì thầm.
"Em yêu anh, em yêu -" .
Ngón tay anh khép hờ lên môi cô để ngăn cô lặp lại.
"Đừng".
Julie kéo tia nhìn chăm chú sang ngực anh. Cô ước gì anh có thể đáp lại cô bằng câu đó cho dù anh không muốn. Cô muốn được nghe từ anh, nhưng cô không cầu xin vì biết anh sẽ từ chối.
Mặt khác, cô biết mình không thay đổi gì nhiều. Cô cần mặc một thứ gì đỏ đủ dài vì cô không có vớ, và cô phải mượn thêm mấy mòn đồ lót phụ nữ. Ngoại trừ chiếc áo đầm thướt tha này thì những quần áo còn lại trong tủ đều dài tới mắt cá hay là quần tây. Hơn thế nữa chủ nhân của tủ đổ chắc chắn cao hơn cô và việc đó hạn chế sự lựa chọn của cô lại. Cô mím môi quyết định sẽ mặc bộ váy màu xanh tuyệt đẹp dù trong lòng hơi thấy có lỗi với nữ chủ nhân tủ đồ vô danh.
Ngăn thứ hai trong tủ chứa đôi giày ba lê màu xanh hơi to quá khổ nhưng bù lại khá thoải mái. Hài lòng vì mình đã làm hết sức, cô vuốt tóc và liếc mắt nhìn qua tấm gương lần cuối. Cô dùng nhiều thì giờ chuẩn bị cho "cuộc hẹn" tối nay còn nhiều hơn là lúc làm dâu phụ cho đám cưới của Carl và Sara. Nhưng việc đó xứng đáng, cô tự nhủ. Những loại mĩ phẩm cô đã dùng khác xa với mấy thứ rẻ tiền cô mua ở hiệu thuốc thị trấn và khi tẩy trang thì nó cũng mềm và khó nhận biết hơn. Phấn mắt làm tôn thêm đường nét trên mặt cô, dù trông có hơi lạ, đôi má ửng hồng của cô trông cao hơn và nổi bật, ý nghĩ trải qua một buổi tối đáng nhớ cùng Zack làm mắt cô sáng lấp lánh và làn da cô rực rỡ. Tất cả, cô tự nhủ, cô chưa bao giờ đẹp đến thế này. Cúi người thêm chút son môi, rồi cô lùi lại, mỉm cười và quay ra cửa. Cô sẽ tìm ra địa chỉ chỗ này và gửi trả lại phí tổn cho số mĩ phẩm và giặt tẩy trang phục mà cô đã mượn.
Những ngọn nến đã được thắp sẵn trên bàn khi cô bước vào phòng khách. Ngọn lửa vẫn đang cháy tí tách, và Zack đang đứng ở quầy rượu và mở sâm panh. Cô gần nín thở trước vẻ ngoài đẹp trai của anh trong bộ vét mượn tạm màu xanh đậm làm nổi bật bờ vai rộng và hoàn toàn tương phản với chiếc áo sơ mi trắng toát và cà vạt điểm hoa văn. Cô sắp sửa nói một điều gì đó khi cô đã từng thấy anh ăn mặc như vậy - nhưng với quần áo của chính anh - và cô cảm thấy một nỗi đau nhức nhối cho những thứ anh bị đánh cắp. Lần khác đó là lúc cô thấy anh trong buổi lễ trao giải Oscar, khi ấy anh lên công bố kết quả một giải gì đó rồi sau đó đến lượt anh nhận giải diễn viên chính xuất sắc. Anh đã mặc bộ vét đen cùng áo sơ mi thẳng nếp và nơ đen. Cô vẫn nhớ vẻ lộng lẫy, hào hoa đầy nam tính của anh, rất cao và từng trải. Cô không nhớ anh đã nói gì trong bài diễn văn đoạt giải, nhưng cô nhớ nó ngắn gọn và hóm hỉnh, vì cả khán phòng đã cười rộn rã và vẫn tiếp tục cười khi anh bước xuống sân khấu.
Còn bây giờ anh đang lẩn trốn như một con thú bị săn đuổi và mặc những bộ quần áo đi mượn làm cô gần như bật khóc.
Cho dù cô nghĩ như thế, nhưng anh chưa từng than phiền cũng như không mong đợi cô đồng cảm hay tiếc thương. Vì tối nay đã được xem như buổi tiệc vui nhộn thì Julie sẽ phấn đấu để biến nó thành hiện thực. Cảm thấy chút ít ngượng ngập và bồn chồn, cô nhét tay vào chiếc túi được may khéo léo trên váy và bước tới.
"Chào" cô cười rạng rỡ.
Anh nhìn lên, mắt anh lướt khắp người cô, và chai sâm panh anh đang cầm rót trượt ra ngoài.
"Trời đất ơi" anh thì thầm ngưỡng mộ, tia nhìn chăm chú đi từ khuôn mặt sang mái tóc và thân hình cô "Sao em lại ghen với Glenn Close được nhỉ?"
Đến giây phút đó Julie mới biết lý do mình cố gắng trang điểm và chải chuốt: cô muốn cạnh tranh với những người phụ nữ anh từng biết.
"Anh đang đổ sâm panh ra ngoài bàn kìa" cô êm ái nói, quá thỏa mãn đến mức không biết cư xử ra sao.
Anh lẩm bẩm chửi thề, giật chai rượu đứng thẳng lên, với tay lấy cái khăn lau bàn.
"Zack".
"Cái gì?" anh rầu rĩ nói, tay cầm mấy cái ly.
"Sao anh lại ghen với Patrick Swayze được nhỉ?"
Nụ cười trắng tinh của anh cho thấy anh rất hài lòng với lời khen của cô.
"Thật lòng anh cũng không biết" anh đùa.
"Anh thích ca sĩ nào?" cô hỏi sau bữa tối dưới ánh nến, lúc này anh đang cho đĩa nhạc vào máy "Vì nếu anh chọn Mickey Mouse thì em sẽ không khiêu vũ với anh đâu".
"Có, em sẽ làm".
"Sao anh tin chắc như vậy?"
"Em thích khiêu vũ với anh mà".
Bỏ mặc trò chơi chữ sang một bên, cô biết tâm trạng của anh đang bị bào mòn trong suốt bữa ăn. Cho dù anh đã yêu cầu cô xem tối nay như một dịp đặc biệt, nhưng vẻ mặt căng thẳng khó lay chuyển của anh đã bộc lộ nhiều điều hơn những gì anh đang làm. Cô tự bảo mình cuộc đối thoại về tên giết người đã khiến tâm trạng anh như thế, bởi vì lời giải thích duy nhất còn lại đó là anh sẽ đẩy cô ra đi, và cô không thể chấp nhận chuyện đó. Cho dù cô muốn ở cạnh anh nhiều đến thế nào đi nữa, cô biết mình không có quyền quyết định. Ngay cả khi cô yêu anh, cô cũng không biết anh nghĩ gì về cô, ngoại trừ chuyện anh rất thích có cô bên cạnh. Ở đây.
Sau lưng cô, giọng hát cao vút của Barbra Streisand vào quãng đầu tiên của bài tình ca, và Julie gạt bỏ những suy nghĩ âu sầu để đón lấy cánh tay Zack.
"Đây chắc chắn không phải giọng hát của Mickey Mouse rồi" anh chỉ ra "Phài cô ấy không?"
Julie gật đầu vui thích .
"Streisand là ca sĩ yêu thích của em".
"Của anh nữa" Zack trượt tay ngang eo cô, giữ cô gần hơn.
"Nếu em có giọng hát giống cô ấy" Julie nói, bỏ qua những mối bận tâm "Em sẽ chỉ hát để mình nghe thôi. Em sẽ hát khi trả lời tiếng gọi cửa hoặc chuông điện thoại".
"Cô ấy là một hiện tượng" Zack tán đồng "Mấy nhạc công opera thì na ná nhau, nhưng Barbra thì ... độc nhất, không thể so sánh được".
Đột nhiên Julie nhận ra tay anh đang chậm rãi đặt lên phần lưng trần của cô, và những tia lửa trong mắt anh chực chở cháy bung ra, sâu thẳm trong tim, cô cảm nhận tiếng gọi đầy kích thích lại bắt đầu - khát khao từ những cái đụng chạm ngọt ngào, nụ hôn vũ bão, và niềm vui được anh chiếm hữu. Thật hồi hộp biết bao khi cô sẽ có được tất cả trước khi đêm nay kết thúc, và cô sẽ có một hồi ức để mà nhung nhớ, như chính Zack cũng đang muốn làm. Nhưng nếu cô được tiếp tục có chúng đêm mai, rồi đêm sau nữa thì sao, cô tự hỏi lòng, nén cơn sợ hãi vì trực giác báo cho cô biết cô chính là nguyên nhân gây ra tâm trạng ủ rũ của anh.
"Anh có biết cô ấy không?" cô hỏi.
"Barbra?"
Julie gật đầu.
"Ừ, anh đã từng biết cô ấy".
"Cô ấy trông thế nào? Em đã đọc ở đâu đó là cô ta không hợp tác tốt với mấy người làm việc chung".
Zack nghĩ ngợi một lát và cố tìm lời giải thích.
"Cô ấy là một tài năng không giống bất cứ ai. Streisand biết cách giải quyết chuyện của mình, cô ta không thích những người ra vẻ hiểu biết về cô còn hơn bản thân cô. Nói ngắn gọn là cô ta không dễ bị chơi xỏ".
"Anh thích cô ấy phải không?"
"Anh rất thích cô ấy".
Julie lắng nghe những lời hát sâu lắng, tự hỏi liệu anh có chú ý không, hay cũng như hầu hết đàn ông, chỉ nghe nhạc mà quên mất phần lời.
"Bài hát hay quá" cô tuyệt vọng mong anh chú ý đến lời nhạc như cô.
"Lời bài hát hay tuyệt" Zack đồng tình, sửa lại tư thế, tự nhủ anh sẽ mau chóng quên được cô một khi anh tránh xa khỏi cô. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt cô, và từng lời của Barbra Streisand như đâm nát tim anh.
Ngày mai mãi còn trong mắt em.
Tình yêu cuộc đời ngự trong mắt em.
Anh đánh thức em từ trong cơn mê.
Có lẽ sẽ cần một hoặc hai nụ hôn.
Suốt cuộc đời anh...
Xuân, hạ, thu, đông .
Những gì anh có thể nhớ về cuộc đời mình.
Là khi anh được ở cùng em.
Anh thấy hoàn toàn nhẹ nhõm khi giọng hát của Barbra trôi xa, và tới bài song ca của Whitney Houston và Jermaine Jackson. Nhưng Julie đã chọn thời điểm này để ngẩng đầu lên nhìn sâu vào mắt anh, anh nhin cô và như được nghe lại lời bài hát, ngực anh thắt lại.
Như ánh nến thắp sáng.
Tình yêu ngập tràn rực rỡ trong mắt em.
Ngọn lửa chiếu soi mọi nẻo đường.
Và mỗi ngày lại càng chói chang hơn.
Anh là câu chữ không giai điệu.
Anh là bài hát không được hát.
Một bài thơ không được gieo vần.
Một vũ công qua thời vàng son.
Nhưng giờ đã có em.
Không ai yêu anh được nhiều như em.
Khi bài hát kết thúc, hơi thở cô rung rung, Zack nhận ra cô đang cố thoát khỏi bùa mê của bài hát bằng cách trò chuyện về một lĩnh vực cả hai cùng thích.
"Môn thể thao anh thích nhất là gì vậy Zack?"
Zack nâng cằm cô lên "Môn thể thao mà anh yêu thích" anh run rẩy mà không nhận ra "là được làm tình với em".
Mắt cô tối lại vì tình yêu không thể giấu giếm "Vậy thức ăn anh thích là gì?"
Thay câu trả lời, Zack cúi đầu và hôn nhẹ lên môi cô "Là em" .
Lúc này Zack kinh hoàng nhận ra việc đẩy cô ra khỏi cuộc đời anh vào sáng mai còn khó khăn hơn việc nghe tiếng thanh chấn song trại giam đóng sập sau lưng 5 năm trước. Không nhận ra mình đang làm gì, anh ôm cô thật chặt, vùi mặt vào tóc cô, hai mắt nhắm nghiền.
Tay cô chạm vào mặt anh, ngón tay xõa ra trên quai hàm sững lại của anh, giọng cô rưng rưng.
"Ngày mai anh sẽ để em đi phải không?"
"Đúng".
Cô đã nghe lời phán quyết, bản thân cô cũng biết tranh cãi với anh chỉ là vô ích, nhưng cô vẫn muốn làm "Em không muốn đi".
Anh ngẩng đầu lên, tuy giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng chất chứa sự kiên định không thể lay chuyển "Đừng làm mọi chuyện trở nên khó khăn hơn nữa".
Julie tự hỏi liệu còn chuyện gì khó khăn hơn nữa sao, nhưng cô kìm lại hành động phải đối theo như anh yêu cầu. Cô lên giường với anh khi anh yêu cầu và mỉm cười với anh mỗi khi có thể. Khi anh đưa cả hai lên đỉnh khoái lạc, cô xoay người nằm trong vòng tay anh và thì thầm.
"Em yêu anh, em yêu -" .
Ngón tay anh khép hờ lên môi cô để ngăn cô lặp lại.
"Đừng".
Julie kéo tia nhìn chăm chú sang ngực anh. Cô ước gì anh có thể đáp lại cô bằng câu đó cho dù anh không muốn. Cô muốn được nghe từ anh, nhưng cô không cầu xin vì biết anh sẽ từ chối.
Tác giả :
Judith McNaught