Hoàn Châu Y Chi Tiên Ca Ca
Chương 6
" Gia" phía sau thị vệ nhắc nhở vị vương gia đang thất thố này.
Vương gia lập tức nổi lên vẻ nghi hoặc, " sao lại thế này?" phe phẩy chiết phiến vừa hướng nhã gian đi tới.
Mọi người tự tránh đường làm thành thông lộ cho vương gia đi qua. Hoà Thân vương đi vào thấy đứa nhỏ kia quá giống hoàng tẩu, trong mắt chứa lệ, lại quật cường không chịu rơi xuống, trong lòng liền cảm thấy nhói đau, vẫy vẫy gọi hắn đến trước mặt mình, " Tiểu tử, không phải sợ, nói cho gia biết chuyện gì xảy ra?"
Nào biết khi được hỏi, lệ liền tuôn rơi xuồng khuôn mặt non nớt, đáng yêu của tiểu bánh bao, Hoà Thân vương ngày càng đau lòng, thanh âm càng thêm ôn nhu “Ai khi dễ ngươi? Nói ra ta sẽ thay ngươi làm chủ!" Đó~~ cách xưng hô cũng thay đổi luôn rồi.
Tiểu bánh bao chạy đến ôm lấy hắn, mặt vùi vào trong lồng ngực, mang theo thanh âm nghẹn ngào mơ hồ nói “Tông nhi đói bụng, ở trong này ăn cơm.....Nghe thấy tiếng ca của tỷ tỷ kia Tông nhi còn tưởng rằng.... nơi này xảy ra chuyện ma quái...."
“Cười khúc khích" Xung quanh rộ lên tiếng cười, quả thật rất giống.
“Tiểu nhị ca ca nói với Tông nhi rằng không phải chuyện ma quái, chính là có một đại tỷ ca hát. Sau đó Tông nhi nhờ tiểu nhị ca ca cấp cho vị tỷ tỷ kia chút bạc, để nàng có thể chờ Tông nhi ăn xong rồi xướng tiếp không, kết quả nàng đột nhiên tiến vào——" bàn tay nhỏ bé chỉ lên cánh cửa nằm chỏng chơ trên sàn. Mọi người không khỏi cảm thán, một nữ nhân thoạt nhìn nhỏ và gầy tong teo như vậy lại có lực phá hoại lớn đến thế
" Tông nhi sợ tới mức chén trà trong tay liền rớt xuống.... ta không biết tỷ tỷ kia tự nhiên quỳ xuống ~~~~(>_<)~~~~sau đó ca ca kia liền xông vào, hướng Tông nhi mà hét, nói Tông nhi ác độc....Tông nhi thật sự không phải cố ý a~~" từ nhỏ đến lớn —— chính là kiếp trước —— đều không có người nào trước lời nói đáng yêu của hắn mà buông lời nói nặng, đừng nói hôm nay hắn không phải cố ý, mà cho dù là cố ý đi chăng nữa cũng không đến phiên các ngươi rống ta, tiểu bánh bao tức giận~~Bạch Ngâm Sương đáng thương, chẳng lẽ ta không đáng thương? Hôm nay nếu ta không trả thù, ta sẽ không là Ái Tân Giác La Vĩnh Tông( ai~ một phút mặc niệm cho Ngâm Sương)
Vậy xem như khách của Long Nguyên Lâu là đại biểu đại hội nhân dân đi, Phú Sát Hạo Trinh và Bạch Ngâm Sương như đang chờ phán quyết từ họ vậy. Tiểu bánh bao kia là nói thật, đã đáng yêu khi khóc lại càng đáng yêu, so với Bạch Ngâm Sương kia một thân son phấn thì như một trời một vực lại thêm chọc giận người ta, vì thế mà đứng về phía tiểu hài tử dễ thương mà ra sức nói xấu Bạch Ngâm Sương" Lớn như vậy rồi mà còn bắt nạt một đứa trẻ con, thật không biết xấu hổ"," Đến tâm còn không có thật không biết có phải là người không"," Cái Bạch Ngâm Sương a, ta xem mà thu hút, chắc cùng với hồ ly tinh một dạng, vừa thấy là biết không phải hạng nữ nhân đứng đắn...."
" Vương gia..." Hạo Trinh đứng lên gào, như muốn giải thích điều gì.
" Câm miệng!" Phát hiện tiểu bánh bao trong lòng bị tiếng rống kia làm cho sợ hãi đến run cả người, Hoà Thân vương vỗ vỗ an ủi hắn" Chớ sợ chớ sợ". Lại hướng đến Hạo Trinh nói" Ngươi đường đường là một bối lặc gia, lại cùng một nữ nhân không đứng đắn ở một chỗ, lại còn làm náo loạn tửu lâu, đạo đức của ngươi chó ăn rồi sao? Lập tức trở về vương phủ giáo huấn lại, cấm cửa một tháng! Còn nữ nhân kia liền đuổi khỏi Long Nguyên Lâu, nơi này là thanh lâu sao?"
Không để hai người kia biện bạch đã sai thị vệ kéo họ ra khỏi tửu lâu mất hút.
" Các ngươi còn đứng đây làm gì? Chờ gia mời các ngươi ăn cơm sao?" Hoà Thân vương trừng mắt, đám người xung quanh lập tức biến mất.
“Tốt lắm, tiểu tử, không còn ai không cần phải giả vờ" xem bốn phía không còn ai mới buông tiểu bánh bao ra.
" Làm thế nào mà ngươi biết ta giả vờ?" Vĩnh Tông ngẩng đầu, trên mặt ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.
Hoà Thân vương cười nhạo một tiếng" Ta là người trong hoàng tộc Ái Tân Giác La chẳng lẽ lại dễ dàng bị ngươi qua mặt".
" Bởi vì ta lớn lên giống ngạch nương(mẫu hậu)?" Nhanh như vậy liền đoán được?
" Không chỉ vậy ngươi còn tự xưng là Tông nhi, hoàng thúc ngươi còn không thể đoán ra!" Hoà Thân vương đắc ý nói" Rốt cục đã trở về?"
Vĩnh Tông nhún nhún vai" Không có biện pháp, bị sư phụ đuổi xuống núi"
" Tiểu tử này~" vừa nói vừa gõ một chút vào đầu tiểu bánh bao " Theo ta tiến cung!" Hoàng huynh hắn vẫn luôn chờ ngày này tiểu tử này trở về.
“Đã biết" Vĩnh Tông xoa xoa chỗ đau, trong lòng ghi thêm mối hận, dám đánh ta, ta sẽ trả thù.~~~=.=~~~
Hoà Thân Vương đột nhiên cảm thấy cả người lạnh buốt, tại sao lại thế nhỉ?
Vương gia lập tức nổi lên vẻ nghi hoặc, " sao lại thế này?" phe phẩy chiết phiến vừa hướng nhã gian đi tới.
Mọi người tự tránh đường làm thành thông lộ cho vương gia đi qua. Hoà Thân vương đi vào thấy đứa nhỏ kia quá giống hoàng tẩu, trong mắt chứa lệ, lại quật cường không chịu rơi xuống, trong lòng liền cảm thấy nhói đau, vẫy vẫy gọi hắn đến trước mặt mình, " Tiểu tử, không phải sợ, nói cho gia biết chuyện gì xảy ra?"
Nào biết khi được hỏi, lệ liền tuôn rơi xuồng khuôn mặt non nớt, đáng yêu của tiểu bánh bao, Hoà Thân vương ngày càng đau lòng, thanh âm càng thêm ôn nhu “Ai khi dễ ngươi? Nói ra ta sẽ thay ngươi làm chủ!" Đó~~ cách xưng hô cũng thay đổi luôn rồi.
Tiểu bánh bao chạy đến ôm lấy hắn, mặt vùi vào trong lồng ngực, mang theo thanh âm nghẹn ngào mơ hồ nói “Tông nhi đói bụng, ở trong này ăn cơm.....Nghe thấy tiếng ca của tỷ tỷ kia Tông nhi còn tưởng rằng.... nơi này xảy ra chuyện ma quái...."
“Cười khúc khích" Xung quanh rộ lên tiếng cười, quả thật rất giống.
“Tiểu nhị ca ca nói với Tông nhi rằng không phải chuyện ma quái, chính là có một đại tỷ ca hát. Sau đó Tông nhi nhờ tiểu nhị ca ca cấp cho vị tỷ tỷ kia chút bạc, để nàng có thể chờ Tông nhi ăn xong rồi xướng tiếp không, kết quả nàng đột nhiên tiến vào——" bàn tay nhỏ bé chỉ lên cánh cửa nằm chỏng chơ trên sàn. Mọi người không khỏi cảm thán, một nữ nhân thoạt nhìn nhỏ và gầy tong teo như vậy lại có lực phá hoại lớn đến thế
" Tông nhi sợ tới mức chén trà trong tay liền rớt xuống.... ta không biết tỷ tỷ kia tự nhiên quỳ xuống ~~~~(>_<)~~~~sau đó ca ca kia liền xông vào, hướng Tông nhi mà hét, nói Tông nhi ác độc....Tông nhi thật sự không phải cố ý a~~" từ nhỏ đến lớn —— chính là kiếp trước —— đều không có người nào trước lời nói đáng yêu của hắn mà buông lời nói nặng, đừng nói hôm nay hắn không phải cố ý, mà cho dù là cố ý đi chăng nữa cũng không đến phiên các ngươi rống ta, tiểu bánh bao tức giận~~Bạch Ngâm Sương đáng thương, chẳng lẽ ta không đáng thương? Hôm nay nếu ta không trả thù, ta sẽ không là Ái Tân Giác La Vĩnh Tông( ai~ một phút mặc niệm cho Ngâm Sương)
Vậy xem như khách của Long Nguyên Lâu là đại biểu đại hội nhân dân đi, Phú Sát Hạo Trinh và Bạch Ngâm Sương như đang chờ phán quyết từ họ vậy. Tiểu bánh bao kia là nói thật, đã đáng yêu khi khóc lại càng đáng yêu, so với Bạch Ngâm Sương kia một thân son phấn thì như một trời một vực lại thêm chọc giận người ta, vì thế mà đứng về phía tiểu hài tử dễ thương mà ra sức nói xấu Bạch Ngâm Sương" Lớn như vậy rồi mà còn bắt nạt một đứa trẻ con, thật không biết xấu hổ"," Đến tâm còn không có thật không biết có phải là người không"," Cái Bạch Ngâm Sương a, ta xem mà thu hút, chắc cùng với hồ ly tinh một dạng, vừa thấy là biết không phải hạng nữ nhân đứng đắn...."
" Vương gia..." Hạo Trinh đứng lên gào, như muốn giải thích điều gì.
" Câm miệng!" Phát hiện tiểu bánh bao trong lòng bị tiếng rống kia làm cho sợ hãi đến run cả người, Hoà Thân vương vỗ vỗ an ủi hắn" Chớ sợ chớ sợ". Lại hướng đến Hạo Trinh nói" Ngươi đường đường là một bối lặc gia, lại cùng một nữ nhân không đứng đắn ở một chỗ, lại còn làm náo loạn tửu lâu, đạo đức của ngươi chó ăn rồi sao? Lập tức trở về vương phủ giáo huấn lại, cấm cửa một tháng! Còn nữ nhân kia liền đuổi khỏi Long Nguyên Lâu, nơi này là thanh lâu sao?"
Không để hai người kia biện bạch đã sai thị vệ kéo họ ra khỏi tửu lâu mất hút.
" Các ngươi còn đứng đây làm gì? Chờ gia mời các ngươi ăn cơm sao?" Hoà Thân vương trừng mắt, đám người xung quanh lập tức biến mất.
“Tốt lắm, tiểu tử, không còn ai không cần phải giả vờ" xem bốn phía không còn ai mới buông tiểu bánh bao ra.
" Làm thế nào mà ngươi biết ta giả vờ?" Vĩnh Tông ngẩng đầu, trên mặt ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.
Hoà Thân vương cười nhạo một tiếng" Ta là người trong hoàng tộc Ái Tân Giác La chẳng lẽ lại dễ dàng bị ngươi qua mặt".
" Bởi vì ta lớn lên giống ngạch nương(mẫu hậu)?" Nhanh như vậy liền đoán được?
" Không chỉ vậy ngươi còn tự xưng là Tông nhi, hoàng thúc ngươi còn không thể đoán ra!" Hoà Thân vương đắc ý nói" Rốt cục đã trở về?"
Vĩnh Tông nhún nhún vai" Không có biện pháp, bị sư phụ đuổi xuống núi"
" Tiểu tử này~" vừa nói vừa gõ một chút vào đầu tiểu bánh bao " Theo ta tiến cung!" Hoàng huynh hắn vẫn luôn chờ ngày này tiểu tử này trở về.
“Đã biết" Vĩnh Tông xoa xoa chỗ đau, trong lòng ghi thêm mối hận, dám đánh ta, ta sẽ trả thù.~~~=.=~~~
Hoà Thân Vương đột nhiên cảm thấy cả người lạnh buốt, tại sao lại thế nhỉ?
Tác giả :
Ta Cũng Không Được Rõ A