Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 101: Kết hôn

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********



Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."



Khi tôi mở mắt ra lần nữa, một tia sáng chiếu vào mắt tôi. Tôi cứ như đã ở trong bóng tối thật lâu, vừa mở mắt ra ánh sáng đâm vào mắt đau nhói. Sau khi thấy rõ mọi thứ chung quanh, tôi thấy minh nằm trong một căn phòng trang trí đẩy bóng bay và hoa tươi, đồng thời cũng dán rất nhiều chữ hỷ đỏ, trên người tôi cũng mặc một chiếc váy cưới trắng tinh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."

Tôi... đã kết hôn với Liễu Long Đình ư? Tôi tự hỏi bản thân.

Không thể nào! Tôi chi nhớ rõ mình với Liễu Long Đình đang uống rượu, Liễu Long Đình nói đây là tửu chú rồi chúng tôi đều ngất xỉu. Chẳng lẽ Liễu Long Đình thừa dịp tôi ngất xiu mà kết hôn với tôi?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."

Trong phòng không có ai, tôi muốn ngồi dậy, nhưng cả người mềm nhũn không có chút sức lực nào. Giày vò một hoi mà chỉ ngồi dậy được một chút. Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nơi này cũng là trong nội thành, chẳng qua không hiểu tại sao bây giờ được thỏa mãn nguyện vọng kết hôn với Liễu Long Đình mà tôi lại chẳng vui vè phấn khởi chút nào, cu càm thấy bất an như thể sắp xày ra chuyện gì đó, như thể người mà tôi gà không phải là Liễu Long Đinh.

Nhưng giường đỏ, váy cưới trắng, không phải là Liễu Long Đình cười tôi thì là ai cưới tôi?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."

Bên ngoài vang lên tiếng cười đùa của trẻ con cùng tiếng trò chuyện của người lớn. Giọng nói của những người đó rất xa lạ đối với tôi, trong lòng tôi còn phòng đoán có phải đó là họ hàng bên nhà Liễu Long Đình hay không.

Bà nội cho tôi uống rượu rất cay, mặc dù đã ngủ một giấc, nhưng khi tỉnh lại, tôi vẫn thấy buồn ngủ, cho nên tôi không nghĩ nhiều mà tiếp tục ngã xuống giường, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."

Đến khi có ý thức, tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó rất nặng đè lên người mình, hơn nữa còn thờ hồn hền kéo quần áo của tôi, giống như một con trâu. Mặc dù tôi với Liễu Long Đình làm chuyện ấy, Liễu Long Đình cũng sẽ thở hổn hển, nhưng hơi thở của Liễu Long Đình rất quyến rũ, thổi lên mặt mang theo mùi hương đặc thù, rất hấp dẫn. Mà hơi thờ trên người tôi thì vừa hỗn loạn lại vừa có mùi rượu thối um, khiển tôi hơi buồn nôn. Tôi kim nén cảm giác là lạ, muốn kêu Liễu Long Đinh đi đánh răng rồi tới đây, nhưng khi mờ mắt ra, tôi phát hiện kè dè lên người tôi là một người đàn ông khác, hơn ba mươi tuổi, mái tóc thưa thớt, gương mặt mập gấp ba lần mặt tôi, thậm chí ngay cả đôi mắt chỉ có thể thấy một khe hờ.

Tôi nhìn người đàn ông này, sợ hãi tới mức suýt nữa bị bệnh tim, vội vàng dùng hết sức lực đầy người đàn ông này ra, hòi hắn ta là ai? Cập nhật chương mới nhất tại Truy ện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."

Thấy tôi đã tỉnh, người đàn ông này nở nụ cười: "Anh là chồng em đây, Vương Tử Quý, hôm nay chúng ta vừa mở tiệc cưới xong, bây giờ là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."

Nói rồi, Vương Tử Quý lại đè lên người tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."

Đây quả thực là một con lợn! Tôi chi cảm thấy ngũ tạng lục phủ trong bụng sắp bị tên này đè bẹp. Thấy hắn ta muốn cưỡng ép mình, tôi vội vàng kêu to: "Nhưng sao tôi lại gà cho anh? Tôi còn không biết anh là ai cơ mà!"

Lúc này Vương Tử Quỷ có vẻ rất sung sướng, nở nụ cười gian xảo: "Em không biết anh thì sau này sẽ biết. Anh đã mua em từ chỗ bà nội của em mà không mất một xu nào. Hôm trước bà nội em tìm chồng cho em, không cần sinh lễ cũng không cần gì hết, chỉ cần kết hôn trong vòng hai ngày, anh coi trọng em nên đã cưới em về nhà."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."

Nói rồi, người đàn ông này còn cẩm chữ hỷ dán trên chăn lắc lư trước mặt tôi, nói: "Thấy chưa? Chúng ta đã kết hôn rồi, Ban đấu me anh còn chê em ốm đau xui xẻo, vừa kết hôn đã nằm bẹp trên giường không dậy nổi, không ngờ lại để anh nhặt được bảo bối. Nhìn em vẫn khỏe mạnh mà, sau này em chính là vợ anh, chúng ta cứ sống với nhau đi."

Nghe tên mập này nói xong, tôi quả thực không thể tin được, bà nội lại... lại bán tôi, còn không cần một xu nào, bản cho một tên độc thân ba mươi tuổi làm vợ! Trong lúc nhất thời, hình tương hiển lành của bà nội trong lòng tôi sụp đổ. Tôi nhớ bữa tối hôm đó, bà nội không ngừng khuyên bảo tôi và Liễu Long Đình uống rượu, còn bà nội thì động tay động chân vào ly rượu cuối cùng. Tôi uống ly rượu đó nằm mất mấy ngày, còn Liễu Long Đình thì sao? Tôi đoán Liễu Long Đình cũng bị bà nội làm hại, không thì anh ấy sẽ không cho phép tôi kết hôn với người đàn ông khác

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."

Bây giờ không có Liễu Long Đình, tôi nên làm sao đây? Lúc trước tôi chì muốn gà cho Liễu Long Đình, nhưng không ngờ tôi lại gà cho một tên mập xấu xỉ thế này!

Thấy tên mập há miệng muốn hôn tôi, tôi ghê tom chặn mặt hắn ta lại, nói: “Tôi nói cho anh biết, tôi không thích anh, tốt nhất anh đừng đụng vào tôi, không thì anh chết thế nào cũng không biết đâu!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."

Nghe vậy, tên mập nhất thời häng hái, bỏ tay tôi ra rối cười nói: "Không thích cũng không sao, lát nữa em sẽ thích. Môi dày của anh, lưỡi của anh lát nữa sẽ cho em sung sướng đến mức chỉ ước sao được gọi anh là chống."

Tên mập này nói rồi tiếp tục táy máy với tôi. Tôi còn chưa hết men rượu, không thể đẩy tên mập này ra được. Thấy tên mập sắp đạt được, tôi lớn tiếng kêu to, sau đó giơ chân lên đá một phát vào chỗ đó của hắn ta. Tên mập kêu rên, có lẽ tôi chống cự đã chọc giận hån ta nên hắn lập tức cho tôi một cái tát, nổi giận đùng đùng đè lên người tôi, vừa kéo váy tôi vừa mắng: "Con đàn bà chết tiệt, đồ tiện nhân, tao biết mày là tiên gia, nhưng tao nói cho mày biết mẹ tao cũng là tiên gia, mẹ tao cúng tiên lợi hại lắm đấy, nếu mày dám chống cự thì đừng nói là mày, ngay cả bà nội mày cũng không biết chết kiểu gì đâu! Tao nói cho mày biết, muốn sống sót thì thành thật một chút, bà nội mày bản mày cho tao thì dù mày chết cũng phải làm ma nhà họ Vương." Nói xong, hắn ta lại hôn lên mặt tôi. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."

Tôi không nhúc nhích được, thấy ngực mình sắp dán sát vào tên mập này, tôi niệm chủ ngữ, muốn mời Lieu Long Đình đến cu tôi, nhưng lại không có phản ứng gì. Tôi lại niệm các tiên gia trong nhà, nhưng vẫn không có chút phản ứng.

Thế này là the nào? Chẳng lẽ uống rượu đỏ, ngay cá tiên gia cũng không moi dưoc? Tôi lại niệm chủ ngữ lần cuối mời Phượng Tổ Thiền, nhưng Phượng Tố Thiên cũng không có phàn ứng. Tôi suốt ruột rơi nước mắt. Thấy tôi khóc, tên mập mằng xúi quẩy, túm gồi đau đặt lên mặt tôi, mằng tôi là đổ lằng lơ, đã sớm nghe mẹ hắn ta nói tôi xằng bậy với tiên gia của mình, bây giờ có đàn ông muốn ngủ tôi, tôi còn giả vờ thanh thuần làm gì, bào tôi nếu không muốn bị đánh thì tốt nhất là thành thật một chút, nói rồi lại đánh mạnh lên mông tôi, khiến tôi đau đớn run lên, còn tên mập thì cười phá lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."

Tôi bị đánh mà không thể nhúc nhích. Khi tên mập cời quần, tôi thậm chí đã nghĩ tới cái chết. Nếu tôi chết thì tôi sẽ trà thủ tất cả những kẻ có lỗi với mình, nhất là bà nội tôi, luôn mồm nói tốt với tôi mà lại tự tay đẩy tôi vào hố lửa, bà lão đã chung sống với tôi hai mươi năm, cuối cùng lại biến thành ác quỳ! "Vợ, anh vào đây!" Tên mập nói tới đây, bỗng nhiên tiếng thủy tinh vỡ vang lên, mùi rắn tanh ngòm xộc vào phòng, tiếng động sột soạt như thể có vô số con rắn bỏ vào từ ngoài cửa sổ. Cùng lúc đó, giọng Phượng Tổ Thiên cũng vang lên từ trong phòng: "Bé Bạch!"

Một bàn tay lấy chiếc gối che trên mặt tôi ra, chỉ thấy đó là Phượng Tố Thiên. Thấy tôi nằm trên ngườ Phượng Tổ Thiên một tay ôm tôi lên. Sau đó tôi thấy trong phòng tràn đầy rấn lớn rắn nhỏ, Liễu Long Đinh gương mặt tái nhợt đứng giữa bầy rắn như thé không còn chút sức lực nào, vừa định vươn tay ra muốn kéo tôi thi thân thể lại mềm nhũn ngã xuống, biến thành một con rắn lớn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn."

P

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Tác giả : Yên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại