Hoặc Thủy
Chương 10-1
“Ngươi lấy tư cách gì nói như thế trước mặt bằng hữu của ta!" Diệp Đạt tức giận nói.
“Câm miệng!" Diêu Tử Khê lạnh giọng ra lệnh, “Lên xe!"
“Không…" Lời còn chưa nói xong liền tiêu thất bên trong ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Diêu Tử Khê.
Diệp Đạt bất đắc dĩ ngồi vào vị trí phó lái thắt chặt dây an toàn.
Diêu Tử Khê một bộ dáng băng sơn lại như rắn độc đã triệt để khắc sâu vào đáy lòng hắn, chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng liền làm hắn vừa thương vừa sợ.
Xe dừng trước một nhà hàng sang trọng, Diêu Tử Khê ra hiệu cho Diệp Đạt đi vào.
Một nơi phi thường xa hoa, Diệp Đạt nhìn quần áo của mình một chút, nút áo còn rơi mất một viên, cảm thấy hoàn toàn không hợp với nơi này.
Len lén nhìn biểu tình trên mặt Diêu Tử Khê, thế nhưng y không hề có ý muốn rời khỏi.
Là một nhà hàng cơm Tây chính thống, trứng cá muối, canh hành tây chuẩn kiểu Pháp, bánh mì, bò bít tết, salad, caramen, cà phê từng món từng món được dọn lên, Diệp Đạt càng ăn càng thấy không thoải mái.
“Không thích sao?" Diêu Tử Khê hỏi.
“Ta không thích ăn cơm Tây." Diệp Đạt thẳng thắn nói.
Diêu Tử Khê nhíu nhíu mày, “Nếu không thích thì đừng ăn."
Sau khi dùng cơm xong, Diêu Tử Khê lại mang Diệp Đạt đến rạp chiếu phim.
“Ngươi muốn xem phim gì?" Diêu Tử Khê chỉ chỉ lịch chiếu.
Không hiểu nổi đến cùng là Diêu Tử Khê nghĩ gì, Diệp Đạt hoàn toàn dựa vào yêu thích của bản thân chọn một bộ phim.
Diêu Tử Khê có chút kỳ quái nhìn Diệp Đạt, “Không nghĩ đến ngươi từ sáng đến tối chơi bóng rổ lại thích thể loại này."
“Không được sao? Ai nói chơi bóng rổ thì không được chọn loại phim này?" Diệp Đạt phản bác.
Diêu Tử Khê không nói nữa, mua hai vé xem phim, chọn một chỗ ngồi cạnh quầy, hai người ngồi bên ngoài khoảng mười phút mới vào rạp.
Ngồi phía trước là một cặp tình nhân, trong tay hai người cầm bỏng ngô vui vẻ cười đùa. Phim bắt đầu chiếu, Diệp Đạt nhàm chán ngồi bên cạnh, Diêu Tử Khê liền nói: “Ta ra ngoài một chút!" Chờ đến khi trở lại trên tay y cầm một phần bỏng ngô cùng một chai pepsi nói: “Cho ngươi!"
“A, cám ơn… Ngươi không ăn sao?"
“Ta không uống pepsi."
“Ồ."
Phim bắt đầu chiếu, lúc mới bắt đầu nội dung bộ phim còn tương đối nhẹ nhàng, nam chính nữ chính từ từ gặp gỡ.
Diệp Đạt thả lỏng ăn bỏng ngô, nghĩ đến Diêu Tử Khê chỉ nói là không thể uống pepsi chứ không nói là không thể ăn bỏng ngô, Diệp Đạt liền đưa phần bỏng ngô đến trước mặt y.
Diêu Tử Khê lắc đầu một cái, Diệp Đạt có chút mất hứng, trực tiếp cầm lấy bỏng ngô nhét vào miệng y, Diêu Tử Khê do dự một chút liền nuốt bỏng ngô trên tay Diệp Đạt vào.
Diệp Đạt đắc ý tiếp tục uy Diêu Tử Khê ăn bỏng ngô.
Phim chiếu được hơn phân nửa, nội dung bộ phim đột nhiên chuyển tiếp đột ngột, nam chính nữ chính hiểu lầm rồi chia lìa, nam chính cưới người khác, nhiều năm sau nam chính trở về cố hương chỉ nhìn thấy phần mộ của nữ chính.
Hóa ra nữ chính chưa từng thay lòng, vẫn một lòng chờ đợi nam chính, suốt ngày chỉ khóc cho đến khi chết. Trên bia mộ chỉ khắc một câu nói nho nhỏ, ‘Thủy Nhãn ta yêu ngươi.’
Kết hợp với âm nhạc ưu thương, nữ nhân toàn trường đều òa khóc lên, có một ít nam sinh khóe mắt có chút ướt át.
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Diệp Đạt vẫn không kiềm chế được khóc lên. Diêu Tử Khê đi song song với Diệp Đạt vươn tay sờ sờ đầu hắn, “Không nghĩ đến ngươi sẽ khóc thành như vậy!"
“Quá thương tâm! Cuối cùng bọn họ cũng không đến được với nhau….."
“Chỉ có bi kịch mới làm cho người khác rung động, mới có thể để mọi người nhớ kĩ."
“Vậy ta tình nguyện để người xung quanh quên mình, chỉ cần ta có thể cùng người ta yêu ở cùng một chỗ!"
“Người ngươi yêu là ai?"
“Đương nhiên là ngươi…." Ý thức được mình vừa nói gì, Diệp Đạt vội vã che miệng lại, “Ta nói cho ngươi biết! Ta sẽ không tha thứ cho ngươi!" Diệp Đạt cảm thấy không đủ liền bổ sung thêm: “Xem như ta là người thích ngươi trước! Xem như chỉ là ta đơn phương yêu ngươi, thế nhưng ta cũng có tự tôn, cũng sẽ bị dối lừa mà thương tâm!"
Người bên cạnh im lặng trong chốc lát, Diệp Đạt lén lút nhìn Diêu Tử Khê.
“Hôm nay không phải là sinh nhật ngươi sao? Ngươi muốn quà gì?"
“…. Yêu ngươi." (ý ở đây là em nó đòi nện bạn thụ =])
Tuy rằng đến khách sạn cao cấp thế nhưng Diệp Đạt không mấy cao hứng.
Ý thức được Diệp Đạt không vui, Diêu Tử Khê mở miệng hỏi, “Sao vậy?"
“Tại sao sinh nhật ta lại làm ở chỗ này? Tại sao không phải là nhà ngươi?" Diệp Đạt còn giữ trong lòng việc Diêu Tử Khê lừa dối mình.
“Ngôi nhà kia là ta cùng người khác cùng nhau mua, người ngủ bên gian phòng kia là của người khác."
“Như vậy, chúng ta có thể làm trong phòng ngươi!" Cho dù lỗ tai đã hồng hồng tỏa nhiệt, Diệp Đạt vẫn phi thường để ý vấn đề này.
“Không phải kế hoạch của ngươi là ăn cơm tối dưới ánh nến, sau đó xem phim rồi đi tản bộ, cuối cùng là đi khách sạn sao?" Diêu Tử Khê thở dài nói.
Những cái này….. Thật giống với sắp xếp của mình vào lễ tình nhân. Lẽ nào Diêu Tử Khê muốn bồi thường cho mình? Diệp Đạt mở to hai mắt.
“Nếu giữa chúng ta là khoảng cách một nghìn bước, chỉ cần ngươi tiến lên phía trước một bước, ta liền có khả năng bước chín trăm chín mươi chín bước còn lại." Diêu Tử Khê dừng một chút, “Đã như vậy, ta sẽ tiến lên một bước này." Sinh nhật, yêu thích, còn có sự vật vui vẻ, Diêu Tử Khê đều nhất nhất thỉnh giáo Thường Tiểu Đằng, tuy rằng Thường Tiểu Đằng vẫn không cho y vẻ mặt tốt cho lắm.
Diêu Tử Khê ngồi bên cạnh Diệp Đạt, nắm tay Diệp Đạt, mở lòng bàn tay Diệp Đạt ra, bên trên ngoại trừ những vết chai do nhiều năm luyện bóng rổ xuất hiện, còn có một chút bởi vì làm việc nặng tạo ra những bọc nước vỡ ra, cuối cùng tạo thành những vết chai mới.
Diệp Đạt muốn rút tay về, “Đừng nhìn! Rất xấu!" Lại bị Diêu Tử Khê nắm chặt lại quý trọng mà xoa xoa, bàn tay bị đôi môi mềm mại chạm vào, từng chút từng chút hôn.
Đây là lần đầu tiên Diêu Tử Khê chủ động hôn mình, Diệp Đạt vừa nghĩ tim liền đập nhanh hơn.
“Xin lỗi….. Ta không biết ngươi vì ta mà trả giá nhiều như vậy." Diêu Tử Khê áy náy nói.
Trong lòng dâng lên chua xót rồi lại có chút ngọt ngào, Diệp Đạt nhịn không được hôn Diêu Tử Khê, đây là lần đầu hai người hôn nhau sau bao ngày xa cách, không giống với cảm giác hôn môi trước đây, lần này càng hôn càng sâu tựa như muốn đem tất cả tình cảm trong lòng truyền đạt cho Diêu Tử Khê biết….
Sau khi kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, Diệp Đạt dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi ướt át của Diêu Tử Khê, để y gối lên ngực trái mình lắng nghe tiếng tim đập, “Nghe nghe đi, tim ta vì ngươi mà đập. Ta rất yêu ngươi, thật sự rất yêu ngươi!" Diêu Tử Khê dùng sức ôm lấy Diệp Đạt.
“Bởi vì ngươi nói ngươi chán ghét người khác dối lừa ngươi, không cần giấu diếm, vì lẽ đó từ lần ta gạt ngươi trước kia, về sau tất cả những gì ta nói đều là sự thật." Diêu Tử Khê theo bản năng gật gật đầu.
“Đêm đó ta nhìn thấy ánh mắt ngươi nhìn người đàn ông kia ta thật sự rất hâm mộ hắn, thật ghen tỵ với hắn! Rõ ràng ngươi nói hắn là thân thích của ngươi, thế thì tại sao ngươi lại dùng ánh mắt đó mà nhìn hắn?"
Diêu Tử Khê do dự một hồi lâu, một lát sau mới chậm rãi nói: “….. Hắn là người trước kia ta từng yêu, từ lúc ca ca ta mất, hắn là người luôn luôn chăm sóc ta."
Diệp Đạt ôm lấy Diêu Tử Khê, bàn tay dùng lực rất lớn, giọng nói có chút run rẩy, “Như vậy, hiện tại ngươi vẫn còn yêu hắn sao?"
Diêu Tử Khê im lặng trong chốc lát.
“Cũng không quan hệ, ta sẽ cố gắng để ngươi biết ta nghiêm túc như thế nào, nếu như ta có chỗ nào không tốt, xin ngươi nói với ta, ta sẽ vì ngươi mà thay đổi! Thế nhưng xin ngươi đừng như ngày hôm đó, tim ta cũng biết đau, ta thật sự chịu không nổi….." (Tui thề là khi tui làm tới đây, tui đã khóc đấy, không biết mọi người nghĩ thế nào nhưng tui rất thương bạn công trong này…..)
Diệp Đạt nghiêm túc như vậy, giây phút đó tâm Diêu Tử Khê một mảng mềm mại.
Không biết phải đáp lại như thế nào, Diêu Tử Khê cắn cắn môi dưới, cuối cùng hạ quyết tâm kéo quần Diệp Đạt xuống làm lộ ra phân thân cương cứng từ lâu, kề môi lại gần. Diêu Tử Khê chăm chú khẩu giao cho Diệp Đạt, nuốt nó vào miệng đến khi chạm đến nơi sâu nhất trong cổ họng, cố gắng dùng đầu lưỡi cẩn thận thưởng thức.
Nơi nóng rực cứng rắn kia không lâu sau liền đạt cao trào, ở nơi ấm áp sâu trong cổ họng Diêu Tử Khê mà bắn ra luồng dịch ấm nóng.
“Câm miệng!" Diêu Tử Khê lạnh giọng ra lệnh, “Lên xe!"
“Không…" Lời còn chưa nói xong liền tiêu thất bên trong ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Diêu Tử Khê.
Diệp Đạt bất đắc dĩ ngồi vào vị trí phó lái thắt chặt dây an toàn.
Diêu Tử Khê một bộ dáng băng sơn lại như rắn độc đã triệt để khắc sâu vào đáy lòng hắn, chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng liền làm hắn vừa thương vừa sợ.
Xe dừng trước một nhà hàng sang trọng, Diêu Tử Khê ra hiệu cho Diệp Đạt đi vào.
Một nơi phi thường xa hoa, Diệp Đạt nhìn quần áo của mình một chút, nút áo còn rơi mất một viên, cảm thấy hoàn toàn không hợp với nơi này.
Len lén nhìn biểu tình trên mặt Diêu Tử Khê, thế nhưng y không hề có ý muốn rời khỏi.
Là một nhà hàng cơm Tây chính thống, trứng cá muối, canh hành tây chuẩn kiểu Pháp, bánh mì, bò bít tết, salad, caramen, cà phê từng món từng món được dọn lên, Diệp Đạt càng ăn càng thấy không thoải mái.
“Không thích sao?" Diêu Tử Khê hỏi.
“Ta không thích ăn cơm Tây." Diệp Đạt thẳng thắn nói.
Diêu Tử Khê nhíu nhíu mày, “Nếu không thích thì đừng ăn."
Sau khi dùng cơm xong, Diêu Tử Khê lại mang Diệp Đạt đến rạp chiếu phim.
“Ngươi muốn xem phim gì?" Diêu Tử Khê chỉ chỉ lịch chiếu.
Không hiểu nổi đến cùng là Diêu Tử Khê nghĩ gì, Diệp Đạt hoàn toàn dựa vào yêu thích của bản thân chọn một bộ phim.
Diêu Tử Khê có chút kỳ quái nhìn Diệp Đạt, “Không nghĩ đến ngươi từ sáng đến tối chơi bóng rổ lại thích thể loại này."
“Không được sao? Ai nói chơi bóng rổ thì không được chọn loại phim này?" Diệp Đạt phản bác.
Diêu Tử Khê không nói nữa, mua hai vé xem phim, chọn một chỗ ngồi cạnh quầy, hai người ngồi bên ngoài khoảng mười phút mới vào rạp.
Ngồi phía trước là một cặp tình nhân, trong tay hai người cầm bỏng ngô vui vẻ cười đùa. Phim bắt đầu chiếu, Diệp Đạt nhàm chán ngồi bên cạnh, Diêu Tử Khê liền nói: “Ta ra ngoài một chút!" Chờ đến khi trở lại trên tay y cầm một phần bỏng ngô cùng một chai pepsi nói: “Cho ngươi!"
“A, cám ơn… Ngươi không ăn sao?"
“Ta không uống pepsi."
“Ồ."
Phim bắt đầu chiếu, lúc mới bắt đầu nội dung bộ phim còn tương đối nhẹ nhàng, nam chính nữ chính từ từ gặp gỡ.
Diệp Đạt thả lỏng ăn bỏng ngô, nghĩ đến Diêu Tử Khê chỉ nói là không thể uống pepsi chứ không nói là không thể ăn bỏng ngô, Diệp Đạt liền đưa phần bỏng ngô đến trước mặt y.
Diêu Tử Khê lắc đầu một cái, Diệp Đạt có chút mất hứng, trực tiếp cầm lấy bỏng ngô nhét vào miệng y, Diêu Tử Khê do dự một chút liền nuốt bỏng ngô trên tay Diệp Đạt vào.
Diệp Đạt đắc ý tiếp tục uy Diêu Tử Khê ăn bỏng ngô.
Phim chiếu được hơn phân nửa, nội dung bộ phim đột nhiên chuyển tiếp đột ngột, nam chính nữ chính hiểu lầm rồi chia lìa, nam chính cưới người khác, nhiều năm sau nam chính trở về cố hương chỉ nhìn thấy phần mộ của nữ chính.
Hóa ra nữ chính chưa từng thay lòng, vẫn một lòng chờ đợi nam chính, suốt ngày chỉ khóc cho đến khi chết. Trên bia mộ chỉ khắc một câu nói nho nhỏ, ‘Thủy Nhãn ta yêu ngươi.’
Kết hợp với âm nhạc ưu thương, nữ nhân toàn trường đều òa khóc lên, có một ít nam sinh khóe mắt có chút ướt át.
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Diệp Đạt vẫn không kiềm chế được khóc lên. Diêu Tử Khê đi song song với Diệp Đạt vươn tay sờ sờ đầu hắn, “Không nghĩ đến ngươi sẽ khóc thành như vậy!"
“Quá thương tâm! Cuối cùng bọn họ cũng không đến được với nhau….."
“Chỉ có bi kịch mới làm cho người khác rung động, mới có thể để mọi người nhớ kĩ."
“Vậy ta tình nguyện để người xung quanh quên mình, chỉ cần ta có thể cùng người ta yêu ở cùng một chỗ!"
“Người ngươi yêu là ai?"
“Đương nhiên là ngươi…." Ý thức được mình vừa nói gì, Diệp Đạt vội vã che miệng lại, “Ta nói cho ngươi biết! Ta sẽ không tha thứ cho ngươi!" Diệp Đạt cảm thấy không đủ liền bổ sung thêm: “Xem như ta là người thích ngươi trước! Xem như chỉ là ta đơn phương yêu ngươi, thế nhưng ta cũng có tự tôn, cũng sẽ bị dối lừa mà thương tâm!"
Người bên cạnh im lặng trong chốc lát, Diệp Đạt lén lút nhìn Diêu Tử Khê.
“Hôm nay không phải là sinh nhật ngươi sao? Ngươi muốn quà gì?"
“…. Yêu ngươi." (ý ở đây là em nó đòi nện bạn thụ =])
Tuy rằng đến khách sạn cao cấp thế nhưng Diệp Đạt không mấy cao hứng.
Ý thức được Diệp Đạt không vui, Diêu Tử Khê mở miệng hỏi, “Sao vậy?"
“Tại sao sinh nhật ta lại làm ở chỗ này? Tại sao không phải là nhà ngươi?" Diệp Đạt còn giữ trong lòng việc Diêu Tử Khê lừa dối mình.
“Ngôi nhà kia là ta cùng người khác cùng nhau mua, người ngủ bên gian phòng kia là của người khác."
“Như vậy, chúng ta có thể làm trong phòng ngươi!" Cho dù lỗ tai đã hồng hồng tỏa nhiệt, Diệp Đạt vẫn phi thường để ý vấn đề này.
“Không phải kế hoạch của ngươi là ăn cơm tối dưới ánh nến, sau đó xem phim rồi đi tản bộ, cuối cùng là đi khách sạn sao?" Diêu Tử Khê thở dài nói.
Những cái này….. Thật giống với sắp xếp của mình vào lễ tình nhân. Lẽ nào Diêu Tử Khê muốn bồi thường cho mình? Diệp Đạt mở to hai mắt.
“Nếu giữa chúng ta là khoảng cách một nghìn bước, chỉ cần ngươi tiến lên phía trước một bước, ta liền có khả năng bước chín trăm chín mươi chín bước còn lại." Diêu Tử Khê dừng một chút, “Đã như vậy, ta sẽ tiến lên một bước này." Sinh nhật, yêu thích, còn có sự vật vui vẻ, Diêu Tử Khê đều nhất nhất thỉnh giáo Thường Tiểu Đằng, tuy rằng Thường Tiểu Đằng vẫn không cho y vẻ mặt tốt cho lắm.
Diêu Tử Khê ngồi bên cạnh Diệp Đạt, nắm tay Diệp Đạt, mở lòng bàn tay Diệp Đạt ra, bên trên ngoại trừ những vết chai do nhiều năm luyện bóng rổ xuất hiện, còn có một chút bởi vì làm việc nặng tạo ra những bọc nước vỡ ra, cuối cùng tạo thành những vết chai mới.
Diệp Đạt muốn rút tay về, “Đừng nhìn! Rất xấu!" Lại bị Diêu Tử Khê nắm chặt lại quý trọng mà xoa xoa, bàn tay bị đôi môi mềm mại chạm vào, từng chút từng chút hôn.
Đây là lần đầu tiên Diêu Tử Khê chủ động hôn mình, Diệp Đạt vừa nghĩ tim liền đập nhanh hơn.
“Xin lỗi….. Ta không biết ngươi vì ta mà trả giá nhiều như vậy." Diêu Tử Khê áy náy nói.
Trong lòng dâng lên chua xót rồi lại có chút ngọt ngào, Diệp Đạt nhịn không được hôn Diêu Tử Khê, đây là lần đầu hai người hôn nhau sau bao ngày xa cách, không giống với cảm giác hôn môi trước đây, lần này càng hôn càng sâu tựa như muốn đem tất cả tình cảm trong lòng truyền đạt cho Diêu Tử Khê biết….
Sau khi kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, Diệp Đạt dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi ướt át của Diêu Tử Khê, để y gối lên ngực trái mình lắng nghe tiếng tim đập, “Nghe nghe đi, tim ta vì ngươi mà đập. Ta rất yêu ngươi, thật sự rất yêu ngươi!" Diêu Tử Khê dùng sức ôm lấy Diệp Đạt.
“Bởi vì ngươi nói ngươi chán ghét người khác dối lừa ngươi, không cần giấu diếm, vì lẽ đó từ lần ta gạt ngươi trước kia, về sau tất cả những gì ta nói đều là sự thật." Diêu Tử Khê theo bản năng gật gật đầu.
“Đêm đó ta nhìn thấy ánh mắt ngươi nhìn người đàn ông kia ta thật sự rất hâm mộ hắn, thật ghen tỵ với hắn! Rõ ràng ngươi nói hắn là thân thích của ngươi, thế thì tại sao ngươi lại dùng ánh mắt đó mà nhìn hắn?"
Diêu Tử Khê do dự một hồi lâu, một lát sau mới chậm rãi nói: “….. Hắn là người trước kia ta từng yêu, từ lúc ca ca ta mất, hắn là người luôn luôn chăm sóc ta."
Diệp Đạt ôm lấy Diêu Tử Khê, bàn tay dùng lực rất lớn, giọng nói có chút run rẩy, “Như vậy, hiện tại ngươi vẫn còn yêu hắn sao?"
Diêu Tử Khê im lặng trong chốc lát.
“Cũng không quan hệ, ta sẽ cố gắng để ngươi biết ta nghiêm túc như thế nào, nếu như ta có chỗ nào không tốt, xin ngươi nói với ta, ta sẽ vì ngươi mà thay đổi! Thế nhưng xin ngươi đừng như ngày hôm đó, tim ta cũng biết đau, ta thật sự chịu không nổi….." (Tui thề là khi tui làm tới đây, tui đã khóc đấy, không biết mọi người nghĩ thế nào nhưng tui rất thương bạn công trong này…..)
Diệp Đạt nghiêm túc như vậy, giây phút đó tâm Diêu Tử Khê một mảng mềm mại.
Không biết phải đáp lại như thế nào, Diêu Tử Khê cắn cắn môi dưới, cuối cùng hạ quyết tâm kéo quần Diệp Đạt xuống làm lộ ra phân thân cương cứng từ lâu, kề môi lại gần. Diêu Tử Khê chăm chú khẩu giao cho Diệp Đạt, nuốt nó vào miệng đến khi chạm đến nơi sâu nhất trong cổ họng, cố gắng dùng đầu lưỡi cẩn thận thưởng thức.
Nơi nóng rực cứng rắn kia không lâu sau liền đạt cao trào, ở nơi ấm áp sâu trong cổ họng Diêu Tử Khê mà bắn ra luồng dịch ấm nóng.
Tác giả :
Thanh La Phiến Tử