Hoặc Loạn Quỹ Tích - Qũy Đạo Hỗn Loạn
Chương 51: Tương lai thời không khác
Trong xanh thẳm, hiện ra vài bóng người, khi ánh sáng tan hết, Hermione nhìn thấy một chuyện khó tin, con ngươi cô co mạnh, Ron bên cạnh không tự chủ được há to mồm, mắt Lucius híp nhỏ, tất cả chuyện ngoài dự đoán của mọi người dường như là việc đương nhiên – họ đến đây. Giữa sân, đột nhiên xuất hiện các phù thủy rất quen thuộc, rồi lại có cảm giác tràn ngập xa lạ, thật giống như cách một cái gương nhìn một thế giới khác, cùng gương mặt, nhưng không cùng vận mệnh vậy.
“Dì Hermione!" Bady khóc nức nở nhào vào ngực nữ phù thủy tóc nâu.
Nữ phù thủy xoay người ôm chặt cô bé, dùng sức đánh vài cái vào mông bé, “Con là một đứa bé không nghe lời! Chỉ biết chạy lung tung! Chúng ta sắp bị con hù chết rồi!"
Bé vặn vẹo muốn tránh khỏi bàn tay đối phương, khẽ giải thích, "Con xin lỗi, Bady cũng không muốn như vậy…"
Vẻ mặt thanh niên tóc đỏ bên cạnh khẩn trương nhìn chăm chú động tác của cô bé, “Nè nè! Công chúa nhỏ à con nhẹ nhàng một chút đi! Coi chừng tổn thương em bé trong bụng!"
“Em bé!" Bady lập tức dời lực chú ý, mắt ngập nước tò mò vuốt ve phần bụng hơi nhô ra của nữ phù thủy, “Dì Hermione lại có em bé?"
“Đừng để ý tới chú ấy." Nét mặt nữ phù thủy hơi dịu xuống, đứng thẳng dậy xoa xoa tóc Bady, kéo Teddy đang nhìn mình bằng đôi mắt trông mong, “Rốt cuộc hai đứa xảy ra chuyện gì? Dám tự tiện mở cánh cửa thời không! Có biết chuyện này rất nguy hiểm hay không?" Nói xong hốc mắt đỏ lên, “Lỡ như xảy ra chuyện gì dì phải làm sao đây?" Mặc dù Bady và Teddy có hai người cha, nhưng đàn ông cũng không thể cẩn thận như phụ nữ, nhiều lúc sẽ xem nhẹ một số chi tiết, nên HERMIONE thường xuyên đảm nhận vai trò của một người mẹ, đã sớm xem chúng như con ruột của mình.
“Tôi nghĩ, chuyện quan trọng bây giờ không phải là ôn chuyện đâu." Ngữ điệu cố gắng nói lớn cắt ngang sự ấm áp hiếm có. Quý tộc bạch kim tóc ngắn dùng gậy rắn hơi lóe sáng gõ trên mặt đất, nhìn kỹ nhóm phù thủy ngoài trận pháp dường như còn chưa lấy lại tinh thần, cuối cùng dừng trên người người sói.
Bản năng Fenrir Greyback cảm thấy nguy hiểm, nổi gai ốc toàn thân, nhún người theo bản năng bày ra tư thế tấn công, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo. Nhưng không đợi hắn biến tư thế tấn công thành hành động, một phù thủy có vẻ hiền lành thành thật đã bình tĩnh nâng đũa phép lên, nháy mắt, bụi gai dài nhọn đỏ tươi như máu chui lên từ phần đất dưới chân người sói, nhanh chóng bò lên hai chân tráng kiện, sau đó là eo, cơ thể, hai tay, cổ, thậm chí cả đầu! “A…!" Trong ánh mắt hoảng sợ của người sói, chặn cái miệng như chậu máu đã từng lấy mạng rất nhiều người kia, rốt cuộc đã bao chặt hung thủ kiêu ngạo ngày xưa thành một khối, không cho hắn bất cứ cơ hội phản kháng nào!
Lucius khẽ rời xa đám bụi gai này, đôi mắt hiện lên nghi ngờ và hoảng sợ, nếu đúng như y nghĩ, người ra tay lần này chính là Neville Longbottom một Gryffindor hiền lành? – không, là một thời không khác!
Nhìn bạn tốt hành động, RON cũng nhìn Lucius nóng lòng muốn thử, cơ hội dũng cảm để dạy dỗ Malfoy đã tới! Hiển nhiên DRACO biết anh đang nghĩ gì, đưa gậy rắn ngăn thanh niên tóc đỏ xúc động lại. “Cậu định làm gì! Bây giờ ông ta là kẻ thù!" RON trợn mắt nhìn DRACO.
“Ngu xuẩn, cậu nghĩ không có sự giúp đỡ của ông ấy hai đứa nhóc có thể sống tới giờ sao?" DRACO cười lạnh nói.
“Cậu dựa vào đâu nói ông ta có giúp đỡ, dựa vào hai người đều mang họ Malfoy? Bọn Bady xuất hiện tại biệt thự Malfoy tất nhiên ông ta không thể thoát khỏi liên quan! Cậu không thấy ông ta đứng chung với người sói kia sao? Đồ ngu!" RON hung tợn mắng lại.
“Buồn cười! Cậu nghĩ biệt thự Malfoy là nơi muốn tới thì tới muốn đi thì đi ư? Nếu không có sự đồng ý của gia chủ, hai đứa nhóc kia làm sao có thể trà trộn vào." DRACO vẫn xem nhẹ hai phù thủy thiếu niên cao ngạo nâng cằm.
“Vậy rõ ràng không phải muốn một lưới bắt hết bọn họ à!" Tuyệt đối RON không tin Malfoy sẽ có lòng tốt như vậy.
“Được rồi! Hai người câm miệng hết đi!" Nữ vương HERMIONE rốt cục không nhịn được ngăn trận cãi nhau vô cớ làm trò cười cho mọi người lại, tất nhiên NEVILLE bên cạnh đã quá quen với loại trường hợp này rồi, giả làm đầu gỗ tự thưởng thức ngón tay. HERMIONE hỏi tình huống trước mắt từ miệng Teddy, chuyển tầm mắt đến mình trẻ tuổi thời không này, "Hai em có biết tình huống hiện tại của Hogwarts không?"
Hai thiếu niên hai mặt nhìn nhau, Hermione trả lời, “Lúc chúng em đi thì đang tiến hành bài thi thứ hai cuộc thi Tam Pháp thuật, chúng em vốn muốn đi tìm Harry bị nhốt ở St Mungo… Hay là chúng ta tìm Harry trước?"
Nghe vậy mấy người thời không khác không khỏi trầm tư. Đúng lúc này Lucius chậm rãi mở miệng, “Nếu kế hoạch của Chúa tể Hắc ám thuận lợi, vậy thì Kẻ Được Chọn căn bản không có ở St Mungo."
“Cái gì?"
Nắm chặt dấu hiệu hắc ám không ngừng bỏng rát, Chúa tể Hắc ám đang gọi gã về. Lucius mặt không đổi sắc, “Hogwarts là chiến trường cuối cùng."
“Ông có âm mưu gì?" RON nghi ngờ đánh giá gã.
DRACO nhíu mày, “Đi, đi Hogwarts." HERMIONE lắc đầu giữ chặt RON còn đang muốn nói gì đó, sau đó nắm chặt tay tụi nhỏ đi theo DRACO ra khỏi phòng khách. NEVILLE nhìn chung quanh, lấy một túi bột phấn từ trong ngực ra ném về phía bụi cầu gai đã sắp không thể nhìn ra hình dạng, bụi gai co lại mang theo thứ đang bao bên trong mấp máy chìm vào lòng đất, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng.
“Từ từ." Lucius đứng ở cửa phòng khách gọi đám người chuẩn bị rời đi lại, “Có chuyện này ta nghĩ hẳn nên nhắc nhở các người, dưới tác dụng của quy luật thời không, hai người giống nhau ở hai thời không khác nhau sẽ đồng sinh cộng tử, hai người bạn kia của các người, đã cảm nhận và khắc sâu tính nghiêm trọng của những lời này rồi."
Dường như ngay lập tức, HERMIONE và DRACO đã lý giải được ẩn ý trong lời nói của Lucius. Như để làm ấn tượng của họ thêm sâu sắc, một cảm giác hít thở khó khăn bao trùm lấy DRACO, anh há miệng muốn hít thở không khí, nhưng bị cái gì đó ngăn chặn khí quản, khiến anh không thể hô hấp. Anh khổ sở nắm áo trước ngực, muốn trực tiếp xé rách lồng ngực để dưỡng khí tiến vào phổi.
NEVILLE nhanh chóng đỡ anh, “Draco!" HERMIONE dùng một tá thần chú kiểm tra cũng không thể tra ra nguyên nhân, tiềm thức RON cho rằng Lucius giở trò, liền dùng đũa phép nhắm ngay gã. Lucius cũng nhìn vào DRACO chăm chú không nói gì, tay nắm chặt gậy rắn cho thấy gã đang khẩn trương, gã hiểu rõ, con gã đang tham gia cuộc thi Tam Pháp thuật, người trước mắt này đau đớn, có nghĩa Dra con gã đang chịu cái gì rồi!
Giống như một cảnh cáo, hỗn loạn như vậy không duy trì bao lâu, DRACO nhanh chóng khôi phục hô hấp, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, phẫn nộ vì chuyện vượt ra khỏi tầm kiểm soát tràn ngập lồng ngực, đối phương bị thương anh cũng bị thương, đối phương chết anh cũng chết, vận mệnh không biết trên tay ai, đây là cái giá xuyên qua thời không? Bình phục hô hấp, DRACO lau vết thương trên mặt không biết xuất hiện từ khi nào, ánh mắt lạnh như băng, ý tứ không rõ liếc Lucius một cái, quay đầu nói với HERMIONE, "Cậu càng nên cẩn thận."
Bady lo lắng ôm chặt thắt lưng HERMIONE, tất nhiên RON cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, HERMIONE mang thai, đừng nói là chết chóc, dù bị thương cũng có thể tạo thành hậu quả không thể nào cứu vãn, “Cánh cửa thời không lúc nào sẽ mở ra lần nữa? Hay là em mang theo bọn Bady về trước? Giới pháp thuật không thể thiếu em. Sớm biết thế này đã không cho em đến đây."
HERMIONE vỗ vỗ cánh tay RON nói, “Đợi trận pháp khôi phục đầy đủ năng lượng mở ra cánh cửa thời không cần ba ngày trở lên, chúng ta không chờ nổi. Yên tâm, có Ginny canh chừng Bộ Pháp thuật không xảy ra chuyện gì đâu, càng khỏi lo Cục Thần Sáng." Cô biết RON lo lắng điều gì, “Em không phải kẻ yếu, Ron, em sẽ tự lo cho mình, huống chi còn có anh bên cạnh em."
HERMIONE hiếm khi dịu dàng làm RON đỏ mặt, đành thỏa hiệp, “Được rồi, em ở phía sau chăm sóc bọn Bady là được, đừng lao ra, em không để ý mình cũng phải để ý con chúng ta."
“Chú ý thời gian." DRACO nhắc nhở.
Nhìn mấy người độn thổ biến mất, rốt cục Lucius thả lỏng giây lát, một thời không tương lai khác, có đại biểu cho cái chết của Chúa tể Hắc ám thời đại này hay không? Gã không biết nên cảm thấy may mắn hay bi ai vì lựa chọn của mình trước kia. Bất kể ra sao, chỉ cần họ không chết, thì nhất định Draco không có chuyện gì. Đáng tiếc cảnh cáo của quy luật thời không không thể giữ nữ phù thủy mang thai kia lại, như vậy gã càng có nhiều lợi thế.
“Lucius." Narcissa đến gần kéo chặt cánh tay gã.
“Đừng lo."
…
Khi HARRY tỉnh táo lại, lại nhìn thấy nét mặt lo âu của Lupin. “Rốt cuộc con cũng tỉnh! Cảm thấy thế nào?" Lupin ngạc nhiên, HARRY đã qua khỏi nguy hiểm.
Uống một ngụm nước ấm, vừa rồi trải qua đau khổ HARRY có chút mất sức, anh phải nhanh chóng hồi phục sức khỏe, Voldemort sắp bắt đầu tấn công Hogwarts, nhưng Kẻ Được Chọn trẻ tuổi cũng không lạc quan, còn chìm trong hôn mê, phải nghĩ cách giúp cậu bé nhanh chóng tỉnh lại. “Con khỏe. Sirius đâu ạ?" Trong phòng hiệu trưởng lúc này chỉ có hai người bọn họ.
“Cậu ấy…" Lupin có chút bất đắc dĩ, “Nghe nói khi SNAPE kéo Harry xuất hiện bên hồ Đen liền lao ra, chú không ngăn cậu ấy lại được."
Bỗng nhiên, một bức họa hiệu trưởng lâu năm thét to, “Voldemort bắt đầu tấn công Hogwarts!" Nhất thời làm mấy bức họa khác ồn ào theo.
Rốt cuộc Voldemort đang nghĩ gì? Cắn nuốt một mảnh linh hồn cuối cùng đã cho là mình vô địch thiên hạ? Hắn không biết sau khi cắ n nuốt hồn phiền đều trải qua một đoạn thời gian tinh thần không ổn định sao? Theo lý thuyết Voldemort như vậy sẽ càng dễ đối phó, nhưng Hogwarts sẽ không kịp chuẩn bị phòng thủ chiến tranh, ngược lại không biết kết quả cuối cùng là tốt hay xấu. HARRY nhíu mày nhảy dựng từ ghế sa lông xuống, bây giờ trạng thái anh không bằng một phần ba thời kì cao nhất, anh như vậy mà không biết SEVERUS có thể lay động Voldemort dung hợp linh hồn hay không nữa.
“Remus!" Đúng lúc này Sirius ôm Kẻ Được Chọn hôn mê xuất hiện trong phòng hiệu trưởng.
“Xảy ra chuyện gì?" Liếc nhìn cậu bé Kẻ Được Chọn cả người đều bẩn đồng phục bệnh nhân dính đầy máu, Lupin vội vàng giúp Sirius cẩn thận đặt cậu lên ghế salon.
“Không biết." Nét mặt Sirius tối tăm, chú thấy Voldemort, nếu không phải vì Harry chú đã sớm xông lên liền mạng với y. Khi nhìn thấy thanh niên mắt xanh mắt chú sáng ngời, “Con tỉnh rồi! Lạ thật, sao Harry vẫn chưa tỉnh nhỉ?"
HARRY vốn định chạy ra tiền tuyến dừng bước lại, anh cảm thấy tình huống của Kẻ Được Chọn có gì đó rất lạ. Độc dược của Severus khẳng định không có vấn đề, vậy nguyên nhân gì khiến cậu bé vẫn ngủ say? HARRY dán tay lên trán cậu bé, phút chốc, một lực hút đáng sợ truyền đến từ trên người cậu bé, đầu anh choáng váng, hai mắt mờ ảo…
“Dì Hermione!" Bady khóc nức nở nhào vào ngực nữ phù thủy tóc nâu.
Nữ phù thủy xoay người ôm chặt cô bé, dùng sức đánh vài cái vào mông bé, “Con là một đứa bé không nghe lời! Chỉ biết chạy lung tung! Chúng ta sắp bị con hù chết rồi!"
Bé vặn vẹo muốn tránh khỏi bàn tay đối phương, khẽ giải thích, "Con xin lỗi, Bady cũng không muốn như vậy…"
Vẻ mặt thanh niên tóc đỏ bên cạnh khẩn trương nhìn chăm chú động tác của cô bé, “Nè nè! Công chúa nhỏ à con nhẹ nhàng một chút đi! Coi chừng tổn thương em bé trong bụng!"
“Em bé!" Bady lập tức dời lực chú ý, mắt ngập nước tò mò vuốt ve phần bụng hơi nhô ra của nữ phù thủy, “Dì Hermione lại có em bé?"
“Đừng để ý tới chú ấy." Nét mặt nữ phù thủy hơi dịu xuống, đứng thẳng dậy xoa xoa tóc Bady, kéo Teddy đang nhìn mình bằng đôi mắt trông mong, “Rốt cuộc hai đứa xảy ra chuyện gì? Dám tự tiện mở cánh cửa thời không! Có biết chuyện này rất nguy hiểm hay không?" Nói xong hốc mắt đỏ lên, “Lỡ như xảy ra chuyện gì dì phải làm sao đây?" Mặc dù Bady và Teddy có hai người cha, nhưng đàn ông cũng không thể cẩn thận như phụ nữ, nhiều lúc sẽ xem nhẹ một số chi tiết, nên HERMIONE thường xuyên đảm nhận vai trò của một người mẹ, đã sớm xem chúng như con ruột của mình.
“Tôi nghĩ, chuyện quan trọng bây giờ không phải là ôn chuyện đâu." Ngữ điệu cố gắng nói lớn cắt ngang sự ấm áp hiếm có. Quý tộc bạch kim tóc ngắn dùng gậy rắn hơi lóe sáng gõ trên mặt đất, nhìn kỹ nhóm phù thủy ngoài trận pháp dường như còn chưa lấy lại tinh thần, cuối cùng dừng trên người người sói.
Bản năng Fenrir Greyback cảm thấy nguy hiểm, nổi gai ốc toàn thân, nhún người theo bản năng bày ra tư thế tấn công, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo. Nhưng không đợi hắn biến tư thế tấn công thành hành động, một phù thủy có vẻ hiền lành thành thật đã bình tĩnh nâng đũa phép lên, nháy mắt, bụi gai dài nhọn đỏ tươi như máu chui lên từ phần đất dưới chân người sói, nhanh chóng bò lên hai chân tráng kiện, sau đó là eo, cơ thể, hai tay, cổ, thậm chí cả đầu! “A…!" Trong ánh mắt hoảng sợ của người sói, chặn cái miệng như chậu máu đã từng lấy mạng rất nhiều người kia, rốt cuộc đã bao chặt hung thủ kiêu ngạo ngày xưa thành một khối, không cho hắn bất cứ cơ hội phản kháng nào!
Lucius khẽ rời xa đám bụi gai này, đôi mắt hiện lên nghi ngờ và hoảng sợ, nếu đúng như y nghĩ, người ra tay lần này chính là Neville Longbottom một Gryffindor hiền lành? – không, là một thời không khác!
Nhìn bạn tốt hành động, RON cũng nhìn Lucius nóng lòng muốn thử, cơ hội dũng cảm để dạy dỗ Malfoy đã tới! Hiển nhiên DRACO biết anh đang nghĩ gì, đưa gậy rắn ngăn thanh niên tóc đỏ xúc động lại. “Cậu định làm gì! Bây giờ ông ta là kẻ thù!" RON trợn mắt nhìn DRACO.
“Ngu xuẩn, cậu nghĩ không có sự giúp đỡ của ông ấy hai đứa nhóc có thể sống tới giờ sao?" DRACO cười lạnh nói.
“Cậu dựa vào đâu nói ông ta có giúp đỡ, dựa vào hai người đều mang họ Malfoy? Bọn Bady xuất hiện tại biệt thự Malfoy tất nhiên ông ta không thể thoát khỏi liên quan! Cậu không thấy ông ta đứng chung với người sói kia sao? Đồ ngu!" RON hung tợn mắng lại.
“Buồn cười! Cậu nghĩ biệt thự Malfoy là nơi muốn tới thì tới muốn đi thì đi ư? Nếu không có sự đồng ý của gia chủ, hai đứa nhóc kia làm sao có thể trà trộn vào." DRACO vẫn xem nhẹ hai phù thủy thiếu niên cao ngạo nâng cằm.
“Vậy rõ ràng không phải muốn một lưới bắt hết bọn họ à!" Tuyệt đối RON không tin Malfoy sẽ có lòng tốt như vậy.
“Được rồi! Hai người câm miệng hết đi!" Nữ vương HERMIONE rốt cục không nhịn được ngăn trận cãi nhau vô cớ làm trò cười cho mọi người lại, tất nhiên NEVILLE bên cạnh đã quá quen với loại trường hợp này rồi, giả làm đầu gỗ tự thưởng thức ngón tay. HERMIONE hỏi tình huống trước mắt từ miệng Teddy, chuyển tầm mắt đến mình trẻ tuổi thời không này, "Hai em có biết tình huống hiện tại của Hogwarts không?"
Hai thiếu niên hai mặt nhìn nhau, Hermione trả lời, “Lúc chúng em đi thì đang tiến hành bài thi thứ hai cuộc thi Tam Pháp thuật, chúng em vốn muốn đi tìm Harry bị nhốt ở St Mungo… Hay là chúng ta tìm Harry trước?"
Nghe vậy mấy người thời không khác không khỏi trầm tư. Đúng lúc này Lucius chậm rãi mở miệng, “Nếu kế hoạch của Chúa tể Hắc ám thuận lợi, vậy thì Kẻ Được Chọn căn bản không có ở St Mungo."
“Cái gì?"
Nắm chặt dấu hiệu hắc ám không ngừng bỏng rát, Chúa tể Hắc ám đang gọi gã về. Lucius mặt không đổi sắc, “Hogwarts là chiến trường cuối cùng."
“Ông có âm mưu gì?" RON nghi ngờ đánh giá gã.
DRACO nhíu mày, “Đi, đi Hogwarts." HERMIONE lắc đầu giữ chặt RON còn đang muốn nói gì đó, sau đó nắm chặt tay tụi nhỏ đi theo DRACO ra khỏi phòng khách. NEVILLE nhìn chung quanh, lấy một túi bột phấn từ trong ngực ra ném về phía bụi cầu gai đã sắp không thể nhìn ra hình dạng, bụi gai co lại mang theo thứ đang bao bên trong mấp máy chìm vào lòng đất, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng.
“Từ từ." Lucius đứng ở cửa phòng khách gọi đám người chuẩn bị rời đi lại, “Có chuyện này ta nghĩ hẳn nên nhắc nhở các người, dưới tác dụng của quy luật thời không, hai người giống nhau ở hai thời không khác nhau sẽ đồng sinh cộng tử, hai người bạn kia của các người, đã cảm nhận và khắc sâu tính nghiêm trọng của những lời này rồi."
Dường như ngay lập tức, HERMIONE và DRACO đã lý giải được ẩn ý trong lời nói của Lucius. Như để làm ấn tượng của họ thêm sâu sắc, một cảm giác hít thở khó khăn bao trùm lấy DRACO, anh há miệng muốn hít thở không khí, nhưng bị cái gì đó ngăn chặn khí quản, khiến anh không thể hô hấp. Anh khổ sở nắm áo trước ngực, muốn trực tiếp xé rách lồng ngực để dưỡng khí tiến vào phổi.
NEVILLE nhanh chóng đỡ anh, “Draco!" HERMIONE dùng một tá thần chú kiểm tra cũng không thể tra ra nguyên nhân, tiềm thức RON cho rằng Lucius giở trò, liền dùng đũa phép nhắm ngay gã. Lucius cũng nhìn vào DRACO chăm chú không nói gì, tay nắm chặt gậy rắn cho thấy gã đang khẩn trương, gã hiểu rõ, con gã đang tham gia cuộc thi Tam Pháp thuật, người trước mắt này đau đớn, có nghĩa Dra con gã đang chịu cái gì rồi!
Giống như một cảnh cáo, hỗn loạn như vậy không duy trì bao lâu, DRACO nhanh chóng khôi phục hô hấp, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, phẫn nộ vì chuyện vượt ra khỏi tầm kiểm soát tràn ngập lồng ngực, đối phương bị thương anh cũng bị thương, đối phương chết anh cũng chết, vận mệnh không biết trên tay ai, đây là cái giá xuyên qua thời không? Bình phục hô hấp, DRACO lau vết thương trên mặt không biết xuất hiện từ khi nào, ánh mắt lạnh như băng, ý tứ không rõ liếc Lucius một cái, quay đầu nói với HERMIONE, "Cậu càng nên cẩn thận."
Bady lo lắng ôm chặt thắt lưng HERMIONE, tất nhiên RON cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, HERMIONE mang thai, đừng nói là chết chóc, dù bị thương cũng có thể tạo thành hậu quả không thể nào cứu vãn, “Cánh cửa thời không lúc nào sẽ mở ra lần nữa? Hay là em mang theo bọn Bady về trước? Giới pháp thuật không thể thiếu em. Sớm biết thế này đã không cho em đến đây."
HERMIONE vỗ vỗ cánh tay RON nói, “Đợi trận pháp khôi phục đầy đủ năng lượng mở ra cánh cửa thời không cần ba ngày trở lên, chúng ta không chờ nổi. Yên tâm, có Ginny canh chừng Bộ Pháp thuật không xảy ra chuyện gì đâu, càng khỏi lo Cục Thần Sáng." Cô biết RON lo lắng điều gì, “Em không phải kẻ yếu, Ron, em sẽ tự lo cho mình, huống chi còn có anh bên cạnh em."
HERMIONE hiếm khi dịu dàng làm RON đỏ mặt, đành thỏa hiệp, “Được rồi, em ở phía sau chăm sóc bọn Bady là được, đừng lao ra, em không để ý mình cũng phải để ý con chúng ta."
“Chú ý thời gian." DRACO nhắc nhở.
Nhìn mấy người độn thổ biến mất, rốt cục Lucius thả lỏng giây lát, một thời không tương lai khác, có đại biểu cho cái chết của Chúa tể Hắc ám thời đại này hay không? Gã không biết nên cảm thấy may mắn hay bi ai vì lựa chọn của mình trước kia. Bất kể ra sao, chỉ cần họ không chết, thì nhất định Draco không có chuyện gì. Đáng tiếc cảnh cáo của quy luật thời không không thể giữ nữ phù thủy mang thai kia lại, như vậy gã càng có nhiều lợi thế.
“Lucius." Narcissa đến gần kéo chặt cánh tay gã.
“Đừng lo."
…
Khi HARRY tỉnh táo lại, lại nhìn thấy nét mặt lo âu của Lupin. “Rốt cuộc con cũng tỉnh! Cảm thấy thế nào?" Lupin ngạc nhiên, HARRY đã qua khỏi nguy hiểm.
Uống một ngụm nước ấm, vừa rồi trải qua đau khổ HARRY có chút mất sức, anh phải nhanh chóng hồi phục sức khỏe, Voldemort sắp bắt đầu tấn công Hogwarts, nhưng Kẻ Được Chọn trẻ tuổi cũng không lạc quan, còn chìm trong hôn mê, phải nghĩ cách giúp cậu bé nhanh chóng tỉnh lại. “Con khỏe. Sirius đâu ạ?" Trong phòng hiệu trưởng lúc này chỉ có hai người bọn họ.
“Cậu ấy…" Lupin có chút bất đắc dĩ, “Nghe nói khi SNAPE kéo Harry xuất hiện bên hồ Đen liền lao ra, chú không ngăn cậu ấy lại được."
Bỗng nhiên, một bức họa hiệu trưởng lâu năm thét to, “Voldemort bắt đầu tấn công Hogwarts!" Nhất thời làm mấy bức họa khác ồn ào theo.
Rốt cuộc Voldemort đang nghĩ gì? Cắn nuốt một mảnh linh hồn cuối cùng đã cho là mình vô địch thiên hạ? Hắn không biết sau khi cắ n nuốt hồn phiền đều trải qua một đoạn thời gian tinh thần không ổn định sao? Theo lý thuyết Voldemort như vậy sẽ càng dễ đối phó, nhưng Hogwarts sẽ không kịp chuẩn bị phòng thủ chiến tranh, ngược lại không biết kết quả cuối cùng là tốt hay xấu. HARRY nhíu mày nhảy dựng từ ghế sa lông xuống, bây giờ trạng thái anh không bằng một phần ba thời kì cao nhất, anh như vậy mà không biết SEVERUS có thể lay động Voldemort dung hợp linh hồn hay không nữa.
“Remus!" Đúng lúc này Sirius ôm Kẻ Được Chọn hôn mê xuất hiện trong phòng hiệu trưởng.
“Xảy ra chuyện gì?" Liếc nhìn cậu bé Kẻ Được Chọn cả người đều bẩn đồng phục bệnh nhân dính đầy máu, Lupin vội vàng giúp Sirius cẩn thận đặt cậu lên ghế salon.
“Không biết." Nét mặt Sirius tối tăm, chú thấy Voldemort, nếu không phải vì Harry chú đã sớm xông lên liền mạng với y. Khi nhìn thấy thanh niên mắt xanh mắt chú sáng ngời, “Con tỉnh rồi! Lạ thật, sao Harry vẫn chưa tỉnh nhỉ?"
HARRY vốn định chạy ra tiền tuyến dừng bước lại, anh cảm thấy tình huống của Kẻ Được Chọn có gì đó rất lạ. Độc dược của Severus khẳng định không có vấn đề, vậy nguyên nhân gì khiến cậu bé vẫn ngủ say? HARRY dán tay lên trán cậu bé, phút chốc, một lực hút đáng sợ truyền đến từ trên người cậu bé, đầu anh choáng váng, hai mắt mờ ảo…
Tác giả :
Mông Diện Đại Hiệp