Hoa Viên
Chương 4
Tiết thứ nhất, Nam Cung lại nhớ tới ngày đầu ở trường. Lão nhân sư tuổi cao giảng ở trên đài chậm rãi nuốt nuốt cổ giảng Hán ngữ, rất có điểm tư thục hương vị. Các học sinh đần độn lắng nghe. Đại học chính là cái dạng này đây, thích thì nghe không thích thì không nghe.
Nam Cung nhìn chằm chằm màn hình di động ngẩn người. Trình Giai…… Nam Cung tự giễu cười cười, ngày hôm qua đem Trình Giai kéo vào sổ đen, chẳng sợ hắn nhắn tin hay gọi điện thoại, cũng là hoàn toàn nghe theo mà không đến đi. Như thế nào còn vẫn rất nhớ, thiết.
Thả túi xách xuống, Nam Cung thuận thế ở trên bàn nằm úp sấp xuống dưới. Quả nhiên, trong đầu chỉ toàn là Trình Giai. Cậu thích hắn, thích đến chính mình cũng không thể hình dung được, nếu nói là nhất kiến chung tình, chính là đúng nhất. Trình Giai làm cho cậu lu mờ mê muội. Có đôi khi Nam Cung cũng nói không rõ rốt cuộc là yêu thương Trình Giai ở điểm nào nhất, nếu nói là vẻ ngoài, tài hoa, gia cảnh, như vậy so với những đứa con trai khác suốt ngày vây quanh Trình Giai có gì khác biệt.
Nam Cung không rõ như thế nào, nhưng vẫn là yêu vô nghĩa phản cố.
Một ngày, hai ngày…… Nam Cung tâm tình thực rối loạn. Cậu chờ đợi Trình Giai xuất hiện ở trong trường học, nếu là hiện tại Trình Giai đứng ở cửa phòng chờ cậu, tin tưởng Nam Cung nhất định sẽ vui vẻ đến điên mất.
Nhưng là không có khả năng. Hoàn toàn không có.
Lén lút lên ẩn trên hộp thoại di động, ngày đó về sau vẫn không có mở ra, cậu rất chờ mong tin nhắn của Trình Giai lại đột nhiên nhảy ra.
Nhưng là……
Không có.
Khóe miệng cong lên một cách khó coi, một cái chớp mắt lướt qua. Muốn khóc. Cúi gằm đầu xuống. Để cho ta một mình đi, đừng có đến tìm ta đừng có quan tâm ta. Không có Trình Giai một mình ta cũng có thể sống rất tốt. Nam Cung nghĩ, nước mắt cơ hồ sắp chảy ra.
Mình chính là một cái đồ chơi a, chiếm được rồi liền không chút đau lòng sẵn sàng vứt bỏ. Ha ha, Trình Giai ngươi đúng là không tệ.
Rất nhanh có lẽ đã quên ta đi, có lẽ, cho tới bây giờ vốn không có nhớ rõ ta. Cứ như vậy mà tồi tệ hơn, có lẽ… trở thành người xa lạ.
Nam Cung mất ngủ, cậu nghĩ mình trúng một loại độc, tên gọi là Trình Giai. Tất cả các phòng ký túc xá đều đã đi ngủ, tối đen một mảnh. Ánh mắt Nam Cung mở to, rất sáng.
Từ tai nghe điện thoại là một giọng nam rất dễ nghe, Nam Cung thích nghe hắn ca.“Thành phủ của ngươi sâu đậm, ta yêu có bao nhiêu xuân. Là ta rất ngốc vẫn tin rằng vẫn còn sự thật, ảo tưởng cùng ngươi quá cả đời……"
Quá cả đời kia, là cái hy vọng thật xa vời. Nước mắt không ngừng chảy xuống, ở thái dương lan ra. Đầu đột nhiên đau điếng, ê ẩm sáp sáp. Nhiều kiều tình a, Nam Cung tự giễu, như thế nào thật đúng là khóc. Hừ.
Xoay người, nước mắt cũng là muốn dừng không được. Không được a, thật sự không muốn ly khai hắn. Muốn tìm hắn hỏi rõ ràng! Chẳng sợ sự thật sẽ xảy ra hay nghĩ đến kết cục, ít nhất…… Nhanh nghĩ đến rồi nhanh quên đi. Đã như vậy hãy còn thương tâm tính toán chuyện gì, ta khổ sở thành như vậy không chừng hắn còn đang vui vẻ ở đâu đó.
Nghĩ như vậy , Nam Cung xem qua thùng rác, xem xét tin nhắn lưu lại.
“Như thế nào đột nhiên log out?"
“Nam Cung! Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, ta tới đón ngươi."
“Nam Cung, như thế nào không trở về đoản tín??"
“Ở trường học sao? Phát sinh chuyện gì?"
……
Nam Cung tay run run, dần dần xem hết tin nhắn, nguyên lai, vài ngày tới nay, Trình Giai vẫn có liên hệ với mình, lại bị chặn lại. Nước mắt lại một lần nữa trào ra, hai vai run run, không thể kiềm chế được mà nhỏ giọng nức nở. Trình Giai không phải là đã cho rằng ta không để ý hắn nữa đi. Nam Cung tâm đột nhiên thu khởi, thình lình cảm giác sợ hãi ngập đầu.
Vội vàng kéo đến cuối cùng, tìm được tin nhắn cuối cùng Trình Giai gửi đến.
Ngày 23 tháng 10, 21:36 “Nam Cung, chúng ta gặp mặt được không? Ta chờ ngươi ở cửa." Chính là vừa mới đây! Nam Cung vội vàng nhìn thời gian trên màn hình di động, 0:24.
Mặc kệ , cái gì cũng không quản. Nam Cung vội vàng mặc áo khoác vào, không chút nghĩ ngợi lao đi. Cửa ký túc xá đã đóng, không có biện pháp, đành phải tìm cửa sổ không khóa mà nhảy ra ngoài.
Nam Cung nhìn chằm chằm màn hình di động ngẩn người. Trình Giai…… Nam Cung tự giễu cười cười, ngày hôm qua đem Trình Giai kéo vào sổ đen, chẳng sợ hắn nhắn tin hay gọi điện thoại, cũng là hoàn toàn nghe theo mà không đến đi. Như thế nào còn vẫn rất nhớ, thiết.
Thả túi xách xuống, Nam Cung thuận thế ở trên bàn nằm úp sấp xuống dưới. Quả nhiên, trong đầu chỉ toàn là Trình Giai. Cậu thích hắn, thích đến chính mình cũng không thể hình dung được, nếu nói là nhất kiến chung tình, chính là đúng nhất. Trình Giai làm cho cậu lu mờ mê muội. Có đôi khi Nam Cung cũng nói không rõ rốt cuộc là yêu thương Trình Giai ở điểm nào nhất, nếu nói là vẻ ngoài, tài hoa, gia cảnh, như vậy so với những đứa con trai khác suốt ngày vây quanh Trình Giai có gì khác biệt.
Nam Cung không rõ như thế nào, nhưng vẫn là yêu vô nghĩa phản cố.
Một ngày, hai ngày…… Nam Cung tâm tình thực rối loạn. Cậu chờ đợi Trình Giai xuất hiện ở trong trường học, nếu là hiện tại Trình Giai đứng ở cửa phòng chờ cậu, tin tưởng Nam Cung nhất định sẽ vui vẻ đến điên mất.
Nhưng là không có khả năng. Hoàn toàn không có.
Lén lút lên ẩn trên hộp thoại di động, ngày đó về sau vẫn không có mở ra, cậu rất chờ mong tin nhắn của Trình Giai lại đột nhiên nhảy ra.
Nhưng là……
Không có.
Khóe miệng cong lên một cách khó coi, một cái chớp mắt lướt qua. Muốn khóc. Cúi gằm đầu xuống. Để cho ta một mình đi, đừng có đến tìm ta đừng có quan tâm ta. Không có Trình Giai một mình ta cũng có thể sống rất tốt. Nam Cung nghĩ, nước mắt cơ hồ sắp chảy ra.
Mình chính là một cái đồ chơi a, chiếm được rồi liền không chút đau lòng sẵn sàng vứt bỏ. Ha ha, Trình Giai ngươi đúng là không tệ.
Rất nhanh có lẽ đã quên ta đi, có lẽ, cho tới bây giờ vốn không có nhớ rõ ta. Cứ như vậy mà tồi tệ hơn, có lẽ… trở thành người xa lạ.
Nam Cung mất ngủ, cậu nghĩ mình trúng một loại độc, tên gọi là Trình Giai. Tất cả các phòng ký túc xá đều đã đi ngủ, tối đen một mảnh. Ánh mắt Nam Cung mở to, rất sáng.
Từ tai nghe điện thoại là một giọng nam rất dễ nghe, Nam Cung thích nghe hắn ca.“Thành phủ của ngươi sâu đậm, ta yêu có bao nhiêu xuân. Là ta rất ngốc vẫn tin rằng vẫn còn sự thật, ảo tưởng cùng ngươi quá cả đời……"
Quá cả đời kia, là cái hy vọng thật xa vời. Nước mắt không ngừng chảy xuống, ở thái dương lan ra. Đầu đột nhiên đau điếng, ê ẩm sáp sáp. Nhiều kiều tình a, Nam Cung tự giễu, như thế nào thật đúng là khóc. Hừ.
Xoay người, nước mắt cũng là muốn dừng không được. Không được a, thật sự không muốn ly khai hắn. Muốn tìm hắn hỏi rõ ràng! Chẳng sợ sự thật sẽ xảy ra hay nghĩ đến kết cục, ít nhất…… Nhanh nghĩ đến rồi nhanh quên đi. Đã như vậy hãy còn thương tâm tính toán chuyện gì, ta khổ sở thành như vậy không chừng hắn còn đang vui vẻ ở đâu đó.
Nghĩ như vậy , Nam Cung xem qua thùng rác, xem xét tin nhắn lưu lại.
“Như thế nào đột nhiên log out?"
“Nam Cung! Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, ta tới đón ngươi."
“Nam Cung, như thế nào không trở về đoản tín??"
“Ở trường học sao? Phát sinh chuyện gì?"
……
Nam Cung tay run run, dần dần xem hết tin nhắn, nguyên lai, vài ngày tới nay, Trình Giai vẫn có liên hệ với mình, lại bị chặn lại. Nước mắt lại một lần nữa trào ra, hai vai run run, không thể kiềm chế được mà nhỏ giọng nức nở. Trình Giai không phải là đã cho rằng ta không để ý hắn nữa đi. Nam Cung tâm đột nhiên thu khởi, thình lình cảm giác sợ hãi ngập đầu.
Vội vàng kéo đến cuối cùng, tìm được tin nhắn cuối cùng Trình Giai gửi đến.
Ngày 23 tháng 10, 21:36 “Nam Cung, chúng ta gặp mặt được không? Ta chờ ngươi ở cửa." Chính là vừa mới đây! Nam Cung vội vàng nhìn thời gian trên màn hình di động, 0:24.
Mặc kệ , cái gì cũng không quản. Nam Cung vội vàng mặc áo khoác vào, không chút nghĩ ngợi lao đi. Cửa ký túc xá đã đóng, không có biện pháp, đành phải tìm cửa sổ không khóa mà nhảy ra ngoài.
Tác giả :
Hồ Ly Thiếu Gia