Hoa Tuyết
Chương 11: Người cứu cô
Sáng hôm sau.
Mở mắt từ từ nhìn khung cảnh xung quanh có chút khác lạ, đồ trên người cô cũng thay đổi, thay vào đó là một bộ đầm ngủ hoàng gia màu trắng tinh khiết, đường nét thanh thoát, nhẹ nhàng.
Cô không suy nghĩ nhiều. Bước xuống, mở cửa đi ra ngoài, liền thấy một người đàn ông đẹp hơn tranh đang ngồi viết viết gì đó, có hơi đơ một chút, biết người đó chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Cô liền tiến lại cúi đầu xuống chắp tay hành lễ:
"Cảm ơn Ngài hôm qua đã cứu thần."
Kiyoshi không nhìn phát ra một thứ âm thanh trầm bổng mê hoặc:
"Không cần cảm ơn, ta làm vậy chỉ vì không muốn mồi nhử của mình bị thương mà làm hỏng đến kế hoạch."
Cô nghe vậy không khỏi thấy làm lạ "Mồi nhử".
"Vâng, vậy nếu không có việc gì nữa thần xin cáo lui."
Kiyoshi ngừng bút ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng hơi trầm xuống pha chút lạnh lẽo:
"Muốn đi." Hơi nhíu mày.
Cô nhìn lên liền chạm phải ánh mắt màu xanh lá tuyệt đẹp của Kiyoshi, có chút run sợ, bối rối lại cúi xuống như thể mình vừa bị bắt quả tang khi đang ăn trộm.
"Bước vô phòng không có sự cho phép của ta em đừng hòng rời khỏi." Hắn nhấn mạnh gằn từng chữ.
"Vâng." Rồi cô lặng lẽ quay trở về phòng. Khép cửa lại, quay người dựa vào cánh cửa đưa tay lên ngực trái, nhẹ nhàng thở phào "thật đáng sợ mà".
Cả lâu đài này đều chỉ được sơn bằng một màu đen, màu của bóng tối, cô nhìn khắp cả căn phòng chán nản bước đến gần cửa sổ ngồi xuống, nhìn ngắm bầu trời phía bên ngoài, ít ra ngoài đây vẫn còn có thứ ánh sáng nhẹ dịu, màu của tuyết trắng.
…
Trưa 11 giờ 44 phút.
Bên ngoài cửa vọng vào:
"Em mau thay đồ, đồ ta bỏ bên cạnh, xong ra đây." Một câu mệnh lệnh nhẹ nhàng nhưng đối với cô có hơi cực hình.
Cô thoáng giật mình. Nhìn về phía gần đầu giường nơi có một cái hộp hoa văn màu đen đính đá long lanh rất đẹp. Cô đoán chắc đồ đang đựng trong đấy, nhẹ nhàng bước xuống mở nắp hộp, lấy đồ cầm lên, nhìn bộ đầm hai dây màu trắng khá đơn giản nhưng chất liệu lại cực kỳ tốt, thay xong cô không nhìn qua gương mà đi thẳng ra luôn.
Cô vừa bước ra âm thanh ấy lại cất lên:
"Theo ta." Rồi bước đi.
Cô cứ đi theo sau, không nói gì, cho đến khi đến nhà ăn. Cô mới phát hiện, hóa ra người cứu mình là một vị vua nào đó cô không biết. Vì nơi kia chính là nhà ăn của các vị vua.
Kiyoshi ngồi xuống chỗ chính diện, bên cạnh còn có thêm một người đàn ông khác đang ngồi chống cằm rũ mi xuống nhan sắc cũng chẳng kém gì với người kia, chắc chắn cũng là một trong những ba vị vua kia rồi.
Thấy cô cứ đứng đó ngơ ngác Kiyoshi bèn lên tiếng:
"Ngồi xuống." Tiếng nói vừa lọt vào tai cô, cô liền lập tức nghe theo, ngồi xuống đối mặt với vị vua phía trước có chút quen mắt nhưng cô không nhớ là ai.
Satushi ngước mắt nhìn lên người trước mặt (cô liền cúi gầm mặt xuống) mà bất giác thốt lên âm thanh trầm trầm lạnh:
"Người thay thế là cô ta."
"Đúng vậy."
Sau đó không có ai nói thêm câu nào nữa mà chỉ lặng lẽ thưởng thức thức ăn. Cô có hơi không quen với nơi ăn uống hoàng gia này lại có chút gò bó khó tự nhiên nên cô ăn rất ít. Kiyoshi nhìn sang thấy vậy lên tiếng:
"Không ngon."
Cô liền lắc đầu.
"Vậy ăn nhiều vào."
Cô gật đầu.
…
Tại nhà bếp hoàng cung.
Mọi người xúm lại chỗ Cyvi mỗi người một câu.
"Chị Cyvi em có nhìn nhầm không người như cô ta mà lại được ăn chung với vua sao?"
"Phải đó."
"Không thể tin được mà, vậy mà cô ta có thể."
"Từ hôm qua sau khi cô ta rời khỏi, không có quay lại thì ra…."
"Rốt cuộc cô ta có quan hệ như thế nào." Hơi hoang mang nhìn qua cô gái khác.
Một cô gái khác bắt đầu sợ.
"Liệu cô ta có quay lại trả thù không."
"Cô ta mà trả thù thì chúng ta chết mất huhu". Một cô hầu gái khác hoảng sợ ngồi sụp xuống.
"... v. v..."
Cyvi lúc này không có nghe lọt lời mấy người kia nói. Tức giận cực nộ.
"Không thể nào sao nó có thể chứ, sao có thể???" Hai mắt cô ta đỏ ngầu, trợn mắt lên chỉ từng đứa mà lên quát:
"Tụi mày im hết cho tao coi, mau đi làm việc của mày đi, mày nữa, mau đi, AA." Cô ta đập vỡ vài cái bát, rồi điên tiết lên cầm roi chạy lại đánh mấy đứa khác một cách điên cuồng.
"Làm sao, làm sao có thể chứ."
Trong bếp lại phát ra những thứ tiếng đau xót ai oán.
"Huhu chị Cyvi em sai rồi."
"Em không nói nữa chị tha cho em đi Huhu."
Còn có một số cô hầu gái khác ôm chân Civy khóc nỉ non.
"Chị Cyvi đừng như vậy nữa mà, huhu."
"Em chết mất."
"... v. v..."
...
Ban đêm. Phòng vua đệ tam.
Satushi đang ngồi trước bàn làm việc ghi ghi chép chép hồ sơ thì có người gõ cửa."Cốc, cốc."
"Vào đi." Nói tiếp. "Kế hoạch đến đâu rồi."
Trước câu nói đột ngột của Satushi, Roma vẫn không quên chắp tay chào cung kính:
"Thưa Ngài, thần đã đem tin tức kia truyền ra ngoài rồi."
"Tốt."
Roma nghĩ tới điều gì đó lại thưa.
"Còn… cô gái kia." Hơi chần chừ.
"Không cần lo." Không nhìn cứ đều đều trả lời.
"Vâng, không có chuyện gì nữa thần xin cáo từ." Rồi quay mặt bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đang viết Satushi ngước lên suy nghĩ điều gì đó, hai lông mày hơi nhíu lại. Nhưng rồi cũng bỏ qua cái suy nghĩ vừa mới lóe lên của mình tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Một tiếng sau.
Satushi ra ngoài cầm thêm một tệp hồ sơ tiến về phía phòng Kytushi."Cốc cốc."
"Vào."
Satushi mở cửa ra bước đến đưa cho Kytushi một tệp hồ sơ.
"Anh xem đi."
Inaju nghe thấy tiếng nói, lúc này mới chợt tỉnh giấc ngước lên nhìn thấy Satushi vội vàng chạy ra hành lễ quỳ xuống cúi đầu hai tay đặt úp song song với đầu:
"Thứ cho thần vô phép ngủ quên, xin Ngài rũ lòng tha thứ cho sự lỗ mãng của thần."
Satushi không nhìn cũng chả nói gì chỉ hất tay, ý bảo không sao cô lui ra đi. Inaju hiểu ý nên cũng nhẹ nhàng đi ra khép cửa lại.
Kytushi nhìn sơ qua:
"Chỗ này và này có vấn đề." Chỉ chỉ vào hồ sơ kia.
"Em hiểu rồi." Rồi Satushi cầm lấy tệp hồ sơ bước ra ngoài.
Thấy Satushi vừa đi ra Inaju liền bước vào:
"Nãy em ngủ quên, xin lỗi anh, anh muốn ăn gì em kêu nhà bếp nấu."
Kytushi lạnh nhạt:
"Không cần." Vẫn chăm chú vào một đống giấy kia.
"Ò, vậy em ngồi đây xem anh làm việc vậy, hì." Inaju vẫn cố mỉm cười, nhưng trong lòng Inaju lúc này vẫn có gì đó mang chút nỗi buồn không tên "không cần gì hết chỉ cần anh cứ mãi như vậy là được. Em hạnh phúc lắm rồi."
Mở mắt từ từ nhìn khung cảnh xung quanh có chút khác lạ, đồ trên người cô cũng thay đổi, thay vào đó là một bộ đầm ngủ hoàng gia màu trắng tinh khiết, đường nét thanh thoát, nhẹ nhàng.
Cô không suy nghĩ nhiều. Bước xuống, mở cửa đi ra ngoài, liền thấy một người đàn ông đẹp hơn tranh đang ngồi viết viết gì đó, có hơi đơ một chút, biết người đó chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Cô liền tiến lại cúi đầu xuống chắp tay hành lễ:
"Cảm ơn Ngài hôm qua đã cứu thần."
Kiyoshi không nhìn phát ra một thứ âm thanh trầm bổng mê hoặc:
"Không cần cảm ơn, ta làm vậy chỉ vì không muốn mồi nhử của mình bị thương mà làm hỏng đến kế hoạch."
Cô nghe vậy không khỏi thấy làm lạ "Mồi nhử".
"Vâng, vậy nếu không có việc gì nữa thần xin cáo lui."
Kiyoshi ngừng bút ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng hơi trầm xuống pha chút lạnh lẽo:
"Muốn đi." Hơi nhíu mày.
Cô nhìn lên liền chạm phải ánh mắt màu xanh lá tuyệt đẹp của Kiyoshi, có chút run sợ, bối rối lại cúi xuống như thể mình vừa bị bắt quả tang khi đang ăn trộm.
"Bước vô phòng không có sự cho phép của ta em đừng hòng rời khỏi." Hắn nhấn mạnh gằn từng chữ.
"Vâng." Rồi cô lặng lẽ quay trở về phòng. Khép cửa lại, quay người dựa vào cánh cửa đưa tay lên ngực trái, nhẹ nhàng thở phào "thật đáng sợ mà".
Cả lâu đài này đều chỉ được sơn bằng một màu đen, màu của bóng tối, cô nhìn khắp cả căn phòng chán nản bước đến gần cửa sổ ngồi xuống, nhìn ngắm bầu trời phía bên ngoài, ít ra ngoài đây vẫn còn có thứ ánh sáng nhẹ dịu, màu của tuyết trắng.
…
Trưa 11 giờ 44 phút.
Bên ngoài cửa vọng vào:
"Em mau thay đồ, đồ ta bỏ bên cạnh, xong ra đây." Một câu mệnh lệnh nhẹ nhàng nhưng đối với cô có hơi cực hình.
Cô thoáng giật mình. Nhìn về phía gần đầu giường nơi có một cái hộp hoa văn màu đen đính đá long lanh rất đẹp. Cô đoán chắc đồ đang đựng trong đấy, nhẹ nhàng bước xuống mở nắp hộp, lấy đồ cầm lên, nhìn bộ đầm hai dây màu trắng khá đơn giản nhưng chất liệu lại cực kỳ tốt, thay xong cô không nhìn qua gương mà đi thẳng ra luôn.
Cô vừa bước ra âm thanh ấy lại cất lên:
"Theo ta." Rồi bước đi.
Cô cứ đi theo sau, không nói gì, cho đến khi đến nhà ăn. Cô mới phát hiện, hóa ra người cứu mình là một vị vua nào đó cô không biết. Vì nơi kia chính là nhà ăn của các vị vua.
Kiyoshi ngồi xuống chỗ chính diện, bên cạnh còn có thêm một người đàn ông khác đang ngồi chống cằm rũ mi xuống nhan sắc cũng chẳng kém gì với người kia, chắc chắn cũng là một trong những ba vị vua kia rồi.
Thấy cô cứ đứng đó ngơ ngác Kiyoshi bèn lên tiếng:
"Ngồi xuống." Tiếng nói vừa lọt vào tai cô, cô liền lập tức nghe theo, ngồi xuống đối mặt với vị vua phía trước có chút quen mắt nhưng cô không nhớ là ai.
Satushi ngước mắt nhìn lên người trước mặt (cô liền cúi gầm mặt xuống) mà bất giác thốt lên âm thanh trầm trầm lạnh:
"Người thay thế là cô ta."
"Đúng vậy."
Sau đó không có ai nói thêm câu nào nữa mà chỉ lặng lẽ thưởng thức thức ăn. Cô có hơi không quen với nơi ăn uống hoàng gia này lại có chút gò bó khó tự nhiên nên cô ăn rất ít. Kiyoshi nhìn sang thấy vậy lên tiếng:
"Không ngon."
Cô liền lắc đầu.
"Vậy ăn nhiều vào."
Cô gật đầu.
…
Tại nhà bếp hoàng cung.
Mọi người xúm lại chỗ Cyvi mỗi người một câu.
"Chị Cyvi em có nhìn nhầm không người như cô ta mà lại được ăn chung với vua sao?"
"Phải đó."
"Không thể tin được mà, vậy mà cô ta có thể."
"Từ hôm qua sau khi cô ta rời khỏi, không có quay lại thì ra…."
"Rốt cuộc cô ta có quan hệ như thế nào." Hơi hoang mang nhìn qua cô gái khác.
Một cô gái khác bắt đầu sợ.
"Liệu cô ta có quay lại trả thù không."
"Cô ta mà trả thù thì chúng ta chết mất huhu". Một cô hầu gái khác hoảng sợ ngồi sụp xuống.
"... v. v..."
Cyvi lúc này không có nghe lọt lời mấy người kia nói. Tức giận cực nộ.
"Không thể nào sao nó có thể chứ, sao có thể???" Hai mắt cô ta đỏ ngầu, trợn mắt lên chỉ từng đứa mà lên quát:
"Tụi mày im hết cho tao coi, mau đi làm việc của mày đi, mày nữa, mau đi, AA." Cô ta đập vỡ vài cái bát, rồi điên tiết lên cầm roi chạy lại đánh mấy đứa khác một cách điên cuồng.
"Làm sao, làm sao có thể chứ."
Trong bếp lại phát ra những thứ tiếng đau xót ai oán.
"Huhu chị Cyvi em sai rồi."
"Em không nói nữa chị tha cho em đi Huhu."
Còn có một số cô hầu gái khác ôm chân Civy khóc nỉ non.
"Chị Cyvi đừng như vậy nữa mà, huhu."
"Em chết mất."
"... v. v..."
...
Ban đêm. Phòng vua đệ tam.
Satushi đang ngồi trước bàn làm việc ghi ghi chép chép hồ sơ thì có người gõ cửa."Cốc, cốc."
"Vào đi." Nói tiếp. "Kế hoạch đến đâu rồi."
Trước câu nói đột ngột của Satushi, Roma vẫn không quên chắp tay chào cung kính:
"Thưa Ngài, thần đã đem tin tức kia truyền ra ngoài rồi."
"Tốt."
Roma nghĩ tới điều gì đó lại thưa.
"Còn… cô gái kia." Hơi chần chừ.
"Không cần lo." Không nhìn cứ đều đều trả lời.
"Vâng, không có chuyện gì nữa thần xin cáo từ." Rồi quay mặt bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đang viết Satushi ngước lên suy nghĩ điều gì đó, hai lông mày hơi nhíu lại. Nhưng rồi cũng bỏ qua cái suy nghĩ vừa mới lóe lên của mình tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Một tiếng sau.
Satushi ra ngoài cầm thêm một tệp hồ sơ tiến về phía phòng Kytushi."Cốc cốc."
"Vào."
Satushi mở cửa ra bước đến đưa cho Kytushi một tệp hồ sơ.
"Anh xem đi."
Inaju nghe thấy tiếng nói, lúc này mới chợt tỉnh giấc ngước lên nhìn thấy Satushi vội vàng chạy ra hành lễ quỳ xuống cúi đầu hai tay đặt úp song song với đầu:
"Thứ cho thần vô phép ngủ quên, xin Ngài rũ lòng tha thứ cho sự lỗ mãng của thần."
Satushi không nhìn cũng chả nói gì chỉ hất tay, ý bảo không sao cô lui ra đi. Inaju hiểu ý nên cũng nhẹ nhàng đi ra khép cửa lại.
Kytushi nhìn sơ qua:
"Chỗ này và này có vấn đề." Chỉ chỉ vào hồ sơ kia.
"Em hiểu rồi." Rồi Satushi cầm lấy tệp hồ sơ bước ra ngoài.
Thấy Satushi vừa đi ra Inaju liền bước vào:
"Nãy em ngủ quên, xin lỗi anh, anh muốn ăn gì em kêu nhà bếp nấu."
Kytushi lạnh nhạt:
"Không cần." Vẫn chăm chú vào một đống giấy kia.
"Ò, vậy em ngồi đây xem anh làm việc vậy, hì." Inaju vẫn cố mỉm cười, nhưng trong lòng Inaju lúc này vẫn có gì đó mang chút nỗi buồn không tên "không cần gì hết chỉ cần anh cứ mãi như vậy là được. Em hạnh phúc lắm rồi."
Tác giả :
Ranmina