Hoa Thiên Cốt Chi Hoa Mãn Lâu Nghênh Sát Thiên Mạch
Chương 6
Thanh Hư đạo trưởng cảm kích mỉm cười đối với hsi người Hoa Mãn Lâu họ :" Mười ba tháng sau, xin hai người thay ta tới núi Côn Lôn tham dự Quần Tiên Yến, giúp ta thông báo tin Mao Sơn bị tàn sát, Xích Thuyên Thuên bị đoạt tới chúng tiên nhân. Hiện tại yêu ma lưỡng giới hỗn loạn, kết giới nhiều nơi đã bị phá vỡ, yêu ma phóng xuất. Cảnh báo chúng tiên canh giữ kỹ mười lăm món món thượng cổ thần khí khác, nếu không một khi yêu thần xuất thế, chúng sinh đồ than, sợ là không có biện pháp khắc chế."
Hoa Mãn Lâu gật đầu đáp ứng.
Thanh Hư đạo trưởng dùng hết một tia khí lực cuối cùng, từ trong lòng ngực lấy ra một con ốc bươu nho nhỏ, miệng lẩm bẩm bùa chú hoặc từ ngữ gì đó mà Hoa Mãn Lâu bọn họ nghe không hiểu.
Hắn đưa con ốn truyền âm này cho Hoa Mãn Lâu :" Bần đạo không biết lấy gì báo đáp, ngài cầm cái này đưa cho Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa, hy vọng hắn có thể nể mặt bần đạo một chút… Khụuuuuuuu."
Lờicofn chưa nói xong nhưng linh khí đã biến mất gần như không còn :" Bãi thác…" Hắn nhìn Hoa Mãn Lâu rồi thốt ra lời cuối cùng.
" Thanh Hư đạo trưởng…" Hoa Thiên Cốt cảm thấy hốc mắt có chút chua.
Hoa Mãn Lâu lấy ray vuốt lại đôi mắt cò chưa kịp nhắm lại của Thanh Hư đạo trưởng :" Tiểu Cốt, chúng ta đi thôi." Thanh âm của hắn vẫn nhu hòa như vậy, nhưng trong nhu hòa lại nhiều hơn một phần kiên định.
Hoa Thiên Cốt gật đầu một cái, nàng quay đầu lại nhìn đại sảnh ngổn ngang hoang tàn, hai tay nhỏ bé nắm lại thành nắm đấm.
Dọc theo con đường này tâm tình của Hoa thiên Cốt trùng hẳn xuống, Hoa mãn Lâu dừng cước bộ ngồi chồm hổm xuống trước mặt nàng.
" Tiểu Cốt muội thế nào?" Hoa Mãn Lâu quan tâm hỏi.
" Ca ca…" Ánh mắt Hoa Thiên Cốt có chút hồng.
Hoa Mãn Lâu xoa đầu nàng, sau đó đem nàng ôm vào lòng :" Đây không phải là lỗi của muội, Tiểu Cốt."
Hai mắt Hoa Thiên Cốt trợn to, trong lòng có chút khiếp sợ, nàng còn chưa có nói gì cả, nhưngHoa Mãn Lâu vẫn biết ý tưởng trong đầu nàng, Hoa Thiên Cốt cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới, hóa ra trên thế gian này lại có người hiểu nàng tới vậy.
Nước mắt đã đong đầy trong đôi mắt Hoa Thiên Cốt, nhưng vẫn kiên cường không rơi xuống :" Tiểu Cốt đi tới nơi nào thì sẽ mang tai ương tới nơi đó." Hoa Thiên Cốt rời khỏi lồng ngực Hoa Mãn Lâu, vươn tay hái nột đóa hoa dại bên đường, đóa hoa kia trong nháy mắt héo khô.
" Ca ca, huynh xem hết thảy đều mỹ lệ như thế, cũng đều vì ta mà bị phá hủy." Nàng đem đóa hoa tàn đặt trong tay Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu có chút đau lòng lắc đầu một cái, hắn nâng tay của Hoa Thiên Cốt, cùng nàng hái một đóa hoa, kỳ lạ là lần này hoa không có héo tàn :" Đã có ta ở đây, Tiểu Cốt."
Hoa Thiên Cốt thận trọng cầm đóa hoa này, nàng đã lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cầm một bông hoa trong tay.
Nước mắt rơi trên cánh hoa, trong suốt như thủy tinh như lệ châu.
Hoa Mãn Lâu thận trọng lau đi nước mắt cho Hoa Thiên Cốt :" Tiểu Cốt, ca ca thích nhất là muội cười. Có ca ca ở đây, sau này muội đừng có khóc được không?"
Thấy như vậy mà vẫn không thể giúp Hoa Thiên Cốt dừng khóc, Hoa Mãn Lâu liền nghĩ tới bản thân khi còn bé, thời điểm kia hắn cũng luống cuống như vậy, có lẽ đây cũng là nguyên nhân hắn đối xử rất tốt với Hoa Thiên Cốt, là hắn đau lòng thay đứa bé này.
Hoa Thiên Cốt nắm chặt đóa hoa và tay của Hoa Mãn Lâu, gật đầu một cái, mắc dù trong mắt vẫn còn hồng, nhưng trên mặt đã treo lên nụ cười.
" Ca ca, muội muốn đi Trường Lưu Sơn học tiên thuật, sau đó đi đánh bại mấy thứ yêu ma quỷ quái kia!" Hoa Thiên Cốt kiên định nói. Nàng sẽ không yếu đuối, bởi vì nàng đã có ca ca là Hoa Mãn Lâu luôn bên cạnh, nàng phải mạnh mẽ hơn nữa, làm một muội muội xứng đôi với ca ca.
Hoa Mãn Lâu ôn nhu cười :" Được, ca ca tin tưởng Tiểu Cốt nhất định là giỏ nhất!"
Hoa Thiên Cố dùng sức gật đầu một cái, nàng hiện tại không còn buồn như đưa đám, tràn đầy lực lượng, Hoa Thiên Cốt chính là một người như vậy, chỉ cần có mục tiêu nàng sẽ không ngừng cố gắng, huống chi bây giờ bên cạnh nàng còn có một ca ca luôn yêu thương hết mực!
Cảm giác được dáng vẻ Hoa Thiên Cói cõi lòng tràn đầy ý trí, Hoa Mãn Lâu nắm bàn tay nhỏ bé của Hoa Thiên Cốt thật chặt :" Tiểu Cốt, chúng ta cùng đi Côn Lôn!"
Hoa Thiên Cốt nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn “" Cùng đi Côn Lôn thôi!"
Đoạn đường này Hoa Thiên Cốt cùng Hoa Mãn Lâu phối hợp tương đối ăn ý, Hoa Thiên Cốt vừa tỉ tê đọc bản đồ, Hoa Mãn Lâu lại cẩn thận nghe. Trong thời gian nửa tháng, bọn họ đã tới chân núi Côn Lôn.
" Cứu mạnh nha, ai tới cứu mạng nha!"
Hai người vừa đi tới tầng thứ nhất của núi Côn Lôn đã nghe thấy thanh âm kêu cứu, hai người đi theo tiếng kêu.
Chỉ thấy một người có dáng người thư sinh tay đang nắm chặt một đám dây mây, cả người chìm bên trong hố bùn, chỉ có đầu thò ra ở bên ngoài.
Cái hố bùn này rất sâu, nếu không phải Hoa Mãn Lâu nội lực hùng hậu, chỉ sợ thư sinh này hôm này phải bồi mệnh trong đó.
" Tiểu sinh đa tạ hai vị." Hắn ta cả người co quắp tê liệt ngồi dưới đất, toàn thân bẩn thỉu, trông y hệt một tên ăn mày.
Cứ như vậy hắn còn lảo đảo đã đứng lên, nói tạ ơn với Hoa Mãn Lâu, nhưng không nghĩ tới lại lảo đảo ngã vào người Hoa Thiên Cốt, may mắn Hoa Mãn Lâu kịp thời kéo lại, nếu không Hoa Thiên Cốt sẽ bị hắn ép thành cái bánh nhân thịt.
Đè lên người thù không có, nhưng đám bùn đó vẫn văng đầy trên người Hoa Thiên Cốt, bây giờ thì đã cho ra lò hai tiểu ăn mày.
Thư sinh nét mặt áy náy nhìn Hoa Thiên Cốt :" Ân nhân, tiểu sinh, cái này…"
Bất quá Hoa Thiên Cốt cũng không để ý :" Không có chuyện gì, không có chuyện gì, bộ y phục này đã bẩn sẵn rồi."
" Ca ca, huynh ở đây coi chừng, muội ra dòng suối tắm và giặt y phục một chút." Một chốc nữa sẽ lên Côn Lôn, Hoa Thiên Cốt cũng không muốn giống mấy hôm trước ăn mặc bẩn thỉu nữa.
Hoa Mãn Lâu có chút khôbg yên lòng, hắn cắn thương đầu ngón tay mình, ở trên mi tâm của Hoa Thiên Cốt điểm một cái.
" Ca ca, sao huynh cứ tùy tiện đổ máu vậy chứ." Trẻn mặt Hoa Thiên Cốt vẽ nguyên chữ đau lòng, mặc dù máu của ca ca có thể trừ tà, nhưng huynh ấy cũng không thể tùy tiện làm mình bị thương thế chứ.
Hoa Mãn Lâu cười nói :" Như vậy ta mới có thể an tâm một chút."
" Chẳng lẽ máu vị ân nhân này có thể trừ tà?" Ánh mắt thư sinh bỗng nhiên rực sáng.
" Trừ tà cái gì chứ, ngươi nghĩ nhiều rồi." Hoa Thiên Cốt vội vàng phủ nhận, nàng biết Hoa Mãn Lâu là người vô cùng tốt, nếu như người khác cầu xin hắn, hắn nhất định sẽ giúp một tay, Hoa Thiên Cốt chỉ sợ người cầu xin hắn nhiều, ca ca sẽ đem máu của mình cho đi hết.
" Ca ca, muội đi một chút sẽ về, muội khi trở lại nhất định huynh phải hoàn hảo không có tổn thương gì." Hoa Thiên Cốt cố ý không cho phép Hoa Mãn Láu làm tổn thương mình lãng phí một giọt máu nào nữa.
" Huynh biết." Hoa Mãn Lâu cười nói, không biết làm thế nào, Tiểu Cốt bình thường rất rộng rãi, nhưng mà cứ dính tới máu của hắn thì lại hết sức hẹp hòi.
Hoa Thiên Cốt đi ba bước thành hai rồi quay đầu lại :" Ca ca, muội đi một chút rồi quay lại, sẽ lập tức quay lại đó."
Hoa Mãn Lâu không ngừng gật đầu, ý bảo Hoa Thiên Cốt hãy yên tâm.
Hoa Thiên Cốt lúc này mới an trí tới bên bờ suối.
" Ân nhân, máu của ngài thật là có thể trừ tà sao?"
Hoa Mãn Lâu quay đầu :" Dị Hủ quân là hẳn càng phải rõ ràng hơn ta đi."
Thư sinh ngẩn người một chút, ngay sau đó khôi phục tự nhiên :" Ngươi biết từ lúc nào?"
" Từ thời điểm ngươi kêu cứu."
Dị Hủ Quân cười đứng đến trước mặt Hoa Mãn Lâu :" Ngươi cá thật là một người mù không?"
" Đôi mắt của ta không thấy được, nhưng các giác quan khác nhạy cảm hơn người bình thường nhiều."
" Ở chỗ này không có dị hủ quân, ta tên là Đông Phương Úc Khanh."
Hoa Mãn Lâu gật đầu đáp ứng.
Thanh Hư đạo trưởng dùng hết một tia khí lực cuối cùng, từ trong lòng ngực lấy ra một con ốc bươu nho nhỏ, miệng lẩm bẩm bùa chú hoặc từ ngữ gì đó mà Hoa Mãn Lâu bọn họ nghe không hiểu.
Hắn đưa con ốn truyền âm này cho Hoa Mãn Lâu :" Bần đạo không biết lấy gì báo đáp, ngài cầm cái này đưa cho Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa, hy vọng hắn có thể nể mặt bần đạo một chút… Khụuuuuuuu."
Lờicofn chưa nói xong nhưng linh khí đã biến mất gần như không còn :" Bãi thác…" Hắn nhìn Hoa Mãn Lâu rồi thốt ra lời cuối cùng.
" Thanh Hư đạo trưởng…" Hoa Thiên Cốt cảm thấy hốc mắt có chút chua.
Hoa Mãn Lâu lấy ray vuốt lại đôi mắt cò chưa kịp nhắm lại của Thanh Hư đạo trưởng :" Tiểu Cốt, chúng ta đi thôi." Thanh âm của hắn vẫn nhu hòa như vậy, nhưng trong nhu hòa lại nhiều hơn một phần kiên định.
Hoa Thiên Cốt gật đầu một cái, nàng quay đầu lại nhìn đại sảnh ngổn ngang hoang tàn, hai tay nhỏ bé nắm lại thành nắm đấm.
Dọc theo con đường này tâm tình của Hoa thiên Cốt trùng hẳn xuống, Hoa mãn Lâu dừng cước bộ ngồi chồm hổm xuống trước mặt nàng.
" Tiểu Cốt muội thế nào?" Hoa Mãn Lâu quan tâm hỏi.
" Ca ca…" Ánh mắt Hoa Thiên Cốt có chút hồng.
Hoa Mãn Lâu xoa đầu nàng, sau đó đem nàng ôm vào lòng :" Đây không phải là lỗi của muội, Tiểu Cốt."
Hai mắt Hoa Thiên Cốt trợn to, trong lòng có chút khiếp sợ, nàng còn chưa có nói gì cả, nhưngHoa Mãn Lâu vẫn biết ý tưởng trong đầu nàng, Hoa Thiên Cốt cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới, hóa ra trên thế gian này lại có người hiểu nàng tới vậy.
Nước mắt đã đong đầy trong đôi mắt Hoa Thiên Cốt, nhưng vẫn kiên cường không rơi xuống :" Tiểu Cốt đi tới nơi nào thì sẽ mang tai ương tới nơi đó." Hoa Thiên Cốt rời khỏi lồng ngực Hoa Mãn Lâu, vươn tay hái nột đóa hoa dại bên đường, đóa hoa kia trong nháy mắt héo khô.
" Ca ca, huynh xem hết thảy đều mỹ lệ như thế, cũng đều vì ta mà bị phá hủy." Nàng đem đóa hoa tàn đặt trong tay Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu có chút đau lòng lắc đầu một cái, hắn nâng tay của Hoa Thiên Cốt, cùng nàng hái một đóa hoa, kỳ lạ là lần này hoa không có héo tàn :" Đã có ta ở đây, Tiểu Cốt."
Hoa Thiên Cốt thận trọng cầm đóa hoa này, nàng đã lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cầm một bông hoa trong tay.
Nước mắt rơi trên cánh hoa, trong suốt như thủy tinh như lệ châu.
Hoa Mãn Lâu thận trọng lau đi nước mắt cho Hoa Thiên Cốt :" Tiểu Cốt, ca ca thích nhất là muội cười. Có ca ca ở đây, sau này muội đừng có khóc được không?"
Thấy như vậy mà vẫn không thể giúp Hoa Thiên Cốt dừng khóc, Hoa Mãn Lâu liền nghĩ tới bản thân khi còn bé, thời điểm kia hắn cũng luống cuống như vậy, có lẽ đây cũng là nguyên nhân hắn đối xử rất tốt với Hoa Thiên Cốt, là hắn đau lòng thay đứa bé này.
Hoa Thiên Cốt nắm chặt đóa hoa và tay của Hoa Mãn Lâu, gật đầu một cái, mắc dù trong mắt vẫn còn hồng, nhưng trên mặt đã treo lên nụ cười.
" Ca ca, muội muốn đi Trường Lưu Sơn học tiên thuật, sau đó đi đánh bại mấy thứ yêu ma quỷ quái kia!" Hoa Thiên Cốt kiên định nói. Nàng sẽ không yếu đuối, bởi vì nàng đã có ca ca là Hoa Mãn Lâu luôn bên cạnh, nàng phải mạnh mẽ hơn nữa, làm một muội muội xứng đôi với ca ca.
Hoa Mãn Lâu ôn nhu cười :" Được, ca ca tin tưởng Tiểu Cốt nhất định là giỏ nhất!"
Hoa Thiên Cố dùng sức gật đầu một cái, nàng hiện tại không còn buồn như đưa đám, tràn đầy lực lượng, Hoa Thiên Cốt chính là một người như vậy, chỉ cần có mục tiêu nàng sẽ không ngừng cố gắng, huống chi bây giờ bên cạnh nàng còn có một ca ca luôn yêu thương hết mực!
Cảm giác được dáng vẻ Hoa Thiên Cói cõi lòng tràn đầy ý trí, Hoa Mãn Lâu nắm bàn tay nhỏ bé của Hoa Thiên Cốt thật chặt :" Tiểu Cốt, chúng ta cùng đi Côn Lôn!"
Hoa Thiên Cốt nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn “" Cùng đi Côn Lôn thôi!"
Đoạn đường này Hoa Thiên Cốt cùng Hoa Mãn Lâu phối hợp tương đối ăn ý, Hoa Thiên Cốt vừa tỉ tê đọc bản đồ, Hoa Mãn Lâu lại cẩn thận nghe. Trong thời gian nửa tháng, bọn họ đã tới chân núi Côn Lôn.
" Cứu mạnh nha, ai tới cứu mạng nha!"
Hai người vừa đi tới tầng thứ nhất của núi Côn Lôn đã nghe thấy thanh âm kêu cứu, hai người đi theo tiếng kêu.
Chỉ thấy một người có dáng người thư sinh tay đang nắm chặt một đám dây mây, cả người chìm bên trong hố bùn, chỉ có đầu thò ra ở bên ngoài.
Cái hố bùn này rất sâu, nếu không phải Hoa Mãn Lâu nội lực hùng hậu, chỉ sợ thư sinh này hôm này phải bồi mệnh trong đó.
" Tiểu sinh đa tạ hai vị." Hắn ta cả người co quắp tê liệt ngồi dưới đất, toàn thân bẩn thỉu, trông y hệt một tên ăn mày.
Cứ như vậy hắn còn lảo đảo đã đứng lên, nói tạ ơn với Hoa Mãn Lâu, nhưng không nghĩ tới lại lảo đảo ngã vào người Hoa Thiên Cốt, may mắn Hoa Mãn Lâu kịp thời kéo lại, nếu không Hoa Thiên Cốt sẽ bị hắn ép thành cái bánh nhân thịt.
Đè lên người thù không có, nhưng đám bùn đó vẫn văng đầy trên người Hoa Thiên Cốt, bây giờ thì đã cho ra lò hai tiểu ăn mày.
Thư sinh nét mặt áy náy nhìn Hoa Thiên Cốt :" Ân nhân, tiểu sinh, cái này…"
Bất quá Hoa Thiên Cốt cũng không để ý :" Không có chuyện gì, không có chuyện gì, bộ y phục này đã bẩn sẵn rồi."
" Ca ca, huynh ở đây coi chừng, muội ra dòng suối tắm và giặt y phục một chút." Một chốc nữa sẽ lên Côn Lôn, Hoa Thiên Cốt cũng không muốn giống mấy hôm trước ăn mặc bẩn thỉu nữa.
Hoa Mãn Lâu có chút khôbg yên lòng, hắn cắn thương đầu ngón tay mình, ở trên mi tâm của Hoa Thiên Cốt điểm một cái.
" Ca ca, sao huynh cứ tùy tiện đổ máu vậy chứ." Trẻn mặt Hoa Thiên Cốt vẽ nguyên chữ đau lòng, mặc dù máu của ca ca có thể trừ tà, nhưng huynh ấy cũng không thể tùy tiện làm mình bị thương thế chứ.
Hoa Mãn Lâu cười nói :" Như vậy ta mới có thể an tâm một chút."
" Chẳng lẽ máu vị ân nhân này có thể trừ tà?" Ánh mắt thư sinh bỗng nhiên rực sáng.
" Trừ tà cái gì chứ, ngươi nghĩ nhiều rồi." Hoa Thiên Cốt vội vàng phủ nhận, nàng biết Hoa Mãn Lâu là người vô cùng tốt, nếu như người khác cầu xin hắn, hắn nhất định sẽ giúp một tay, Hoa Thiên Cốt chỉ sợ người cầu xin hắn nhiều, ca ca sẽ đem máu của mình cho đi hết.
" Ca ca, muội đi một chút sẽ về, muội khi trở lại nhất định huynh phải hoàn hảo không có tổn thương gì." Hoa Thiên Cốt cố ý không cho phép Hoa Mãn Láu làm tổn thương mình lãng phí một giọt máu nào nữa.
" Huynh biết." Hoa Mãn Lâu cười nói, không biết làm thế nào, Tiểu Cốt bình thường rất rộng rãi, nhưng mà cứ dính tới máu của hắn thì lại hết sức hẹp hòi.
Hoa Thiên Cốt đi ba bước thành hai rồi quay đầu lại :" Ca ca, muội đi một chút rồi quay lại, sẽ lập tức quay lại đó."
Hoa Mãn Lâu không ngừng gật đầu, ý bảo Hoa Thiên Cốt hãy yên tâm.
Hoa Thiên Cốt lúc này mới an trí tới bên bờ suối.
" Ân nhân, máu của ngài thật là có thể trừ tà sao?"
Hoa Mãn Lâu quay đầu :" Dị Hủ quân là hẳn càng phải rõ ràng hơn ta đi."
Thư sinh ngẩn người một chút, ngay sau đó khôi phục tự nhiên :" Ngươi biết từ lúc nào?"
" Từ thời điểm ngươi kêu cứu."
Dị Hủ Quân cười đứng đến trước mặt Hoa Mãn Lâu :" Ngươi cá thật là một người mù không?"
" Đôi mắt của ta không thấy được, nhưng các giác quan khác nhạy cảm hơn người bình thường nhiều."
" Ở chỗ này không có dị hủ quân, ta tên là Đông Phương Úc Khanh."
Tác giả :
Quân Tử Ôn Như Ngọc