Hòa Thân Tân Truyện
Chương 98: Hội nghị trước trận chiến
Hòa Thân và Liễu Doanh Doanh đang ở đầu thuyền hứng trí thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp trên biển rộng, chỉ thấy vẻ mặt Nhất Thanh hưng phấn từ phòng điều khiển “Nhật viễn hào “ đi ra. Nàng từ lần này rời bến liền thề nhất định phải học được lái thuyền, cho nên vừa lên “Nhật viễn hào “ liền cùng mấy người Ireland chui vào phòng điều khiển, suốt ngày học lái thuyền, còn tranh thủ thời gian học hỏi một số kiến thức hàng hải. Trên đường đi như thế, nhưng nàng không hề ngủ được một giấc yên ổn, nhưng bây giờ nhìn vẫn thần thái sáng láng như cũ.
Nhất Thanh từ nhỏ tập võ, ngoài tinh thần vô cùng dồi dào, thân thể của nàng cũng vô cùng tuyệt đẹp, trên người ngoài vẻ hấp dẫn tự nhiên cùng với vẻ thướt tha kiều diễm của người thiểu nữ, so với thiếu nữ bình thường còn hơn vài phần vẻ đẹp vận động, vẻ đẹp khỏe mạnh, làm cho người ta vừa liếc mắt một cái, trong lòng đã có một sự yêu thích nói không nên lời.
Nhất Thanh vừa thấy Hòa Thân đang đứng ở đầu thuyền xem cảnh biển, liền đến hắn trước mặt nói: “Hòa đại ca, chúng ta đi về phía trước sẽ có một cái đảo nhỏ, đảo nhỏ này cách chỗ Henry bọn họ giấu kín nha phiến khoảng hơn một trăm hải lý! Đặc Lưu Tư thuyền trưởng bảo ta hỏi Hòa đại ca, buổi tối hôm nay chúng ta có ở trên đảo nhỏ kia nghỉ ngơi một chút không, chờ ngày mai hãy đi?"
Hòa Thân vừa thấy Nhất Thanh vẫn một thân áo trắng, ánh nắng buổi sáng sớm chiếu vào trên mặt của nàng, như một pho tượng điêu khắc cẩm thạch rạng rỡ sáng láng, trên bờ eo nhỏ và dài, vạt áo xanh nhạt thường bị gió biển thổi phất phơ, giống như chỉ cần dùng một chút lực, ngọc thể liền phơi bày trên biển rộng xanh biếc. Hòa Thân lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng thu hồi hơi có chút tà niệm trong đầu, cười nói: “Bọn họ nói như thế nào?"
Nhất Thanh nói: “Đặc Lưu Tư thuyền trưởng nói buổi tối hôm nay tốt nhất ở trên đảo nhỏ nghỉ ngơi một đêm, bởi vì buổi sáng hôm nay hắn quan sát thấy chân trời xuất hiện một đám mây tím, đó chính là dấu hiệu buổi tối nhất định sẽ có gió biển! -- phó thuyền trưởng Bổn Trát Nhĩ nói khu vực biển gần đây cũng chỉ có cái đảo nhỏ kia có thể tránh gió, trừ chỗ đó ra, căn bản không tìm thấy chỗ nào khác an toàn để dừng thuyền!"
Hòa Thân vốn không hiểu lắm những cái này, vừa nghe Nhất Thanh nói như thế liền quyết định tối nay ngay trên đảo nhỏ này dừng thuyền nghỉ ngơi, nhưng là hắn vẫn cầm lấy kính viễn vọng hàng hải quàng trên cổ đi về phía trước nhìn xem, quả nhiên phát hiện phía trước có một cái đảo nhỏ, vì thế liền nói với Nhất Thanh: “Nàng đi nói cho bọn họ, tăng tốc đi tới, buổi tối hôm nay chúng ta đóng quân trên đảo nhỏ kia, nghỉ ngơi một chút, sáng mai lại xuất phát!"
Như vậy, chiếc thuyền “Nhật viễn hào “đã chạy một ngày, đến chạng vạng tối là đến cái đảo nhỏ mà Nhất Thanh nói. Xa xa nhìn lại, trên đảo núi đá dứng đứng, gió biển gào thét, từng mảnh từng mảnh rừng rậm nguyên thủy sinh trưởng rậm rì, nhìn thấy là một mảnh đất hoang chưa từng khai khẩn.
Hòa Thân đã định đi lên nhìn xem phong cảnh trên đảo nhỏ này, nhưng chờ thuyền đến gần rồi mới phát hiện trên đảo gai mọc thành bụi, căn bản là không có đường để đi, vì thế cũng đành phải thôi. -- thuyền trưởng Đặc Lưu Tư và phó thuyền trưởng Bổn Trát Nhĩ sau khi xin chỉ thị của Hòa Thân, liền cho thuyền ngừng ở một cái cảng tránh thiên nhiên gió phía nam của đảo, sau đó truyền lệnh thả neo dừng thuyền cập bến.
Hơn hai trăm binh lính ở trên thuyền đã liên tục đứng mấy ngày, còn phải tranh thủ thời gian dưới sự chỉ đạo của Tế Phỉ Đại luyện tập bắn pháo, vài ngày liên tiếp cũng là người kiệt sức, ngựa hết hơi, vừa nghe nói buổi tối hôm nay ở trên đảo nghỉ ngơi một đêm, nhất thời vô cùng vui mừng. Bọn họ vừa thấy phong cảnh đẹp tuyệt vời trên đảo nhỏ, rất có hứng thú, lúc ấy còn có vài người muốn rời thuyền đi dạo trên đảo.
Hòa Thân vừa thấy như vậy sao được, vì phòng ngừa phát sinh tình hình ngoài ý muốn, Hòa Thân gọi Lưu Toàn truyền lệnh: Ăn xong cơm chiều, ngoài những binh lính có trách nhiệm canh gác, toàn bộ binh lính còn lại quay về khoang thuyền nghỉ ngơi, bất luận kẻ nào không được tự tiện lên bờ, nếu không sẽ trừng trị theo quân pháp!
Sau đó Hòa Thân ở trong văn phòng xa hoa của Henry Patel mời dự cuộc họp lần đầu tiên trước cuộc chiến.
Hắn đầu tiên đem băn khoăn của hai ngày nói ra: “Các vị, ngày mai chúng ta sẽ tới cái đảo nhỏ của công ty Đông Ấn Độ giấu nha phiến, nhìn tất cả các ngươi đều hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, trong lòng ta rất là vui! Thật là không nghi ngờ ý chí chiến đấu dâng trào và quyết tâm ra sức giết địch của các ngươi! Nhưng còn có một chút, ta vẫn còn hơi lo lắng, -- Đó là ngày mai chiếc thuyền lớn này của chúng ta đi tới gần bọn họ, có thể phát sinh ngoài ý muốn hay không? Chúng ta thứ nhất là không nắm bắt được địa hình, thứ hai không biết phân bố hỏa lực của đối phương, một khi đánh nhau, rốt cuộc có thể giành được mấy phần thắng?"
Lời nói của Hòa Thân vừa rơi xuống, Thôi Minh liền hô lớn: “Hòa đại nhân, ta xem người nước ngoài này căn bản không thể so sánh với đội ngũ của chúng ta! Bọn họ chẳng qua chỉ là một số quân lính tản mạn, chỉ cần chúng ta tập trung hỏa lực dùng đại pháo mạnh mẽ tấn công một trận, sau đó lại xông lên đánh mạnh giết mạnh là có thể chấm dứt cuộc đấu!"
“Ngươi nói thật dễ dàng, nếu chúng ta không xông lên được thì sao?" Lương Kiện lo lắng nói: “ con quỷ ngoại quốc này trên đảo kinh doanh thời gian lâu như vậy, phòng thủ như thế nào tiến công ra sao, bọn họ khẳng định đã sớm bố trí tốt rồi, chúng ta mới đến, chỉ trông vào mấy khẩu đại pháo, ta xem rất khó có thể đánh vỡ phòng thủ của bọn họ!"
Hòa Thân vừa nghe lời nói này giống như lời của tiểu tướng quân chỉ huy tác chiến, vì thế cười nói: “Lương Kiện, theo ý kiến của ngươi nên tấn công như thế nào?"
“Hòa đại nhân!" Lương Kiện chắp tay nói với Hòa Thân “Ta xem chi bằng chúng ta nghĩ cách dụ đám quỷ ngoại quốc ra ngoài, chỉ cần bọn họ vừa ra, là chúng ta liền dễ xuống tay!"
“Dụ rắn ra khỏi hang?" Hòa Thân hỏi.
“Đúng, chính là dụ rắn ra khỏi hang!" Lương Kiện nói.
Hòa Thân vừa định hỏi tiếp, chợt nghe Lưu Toàn nói: “Lão gia, nếu muốn dụ đám người nước ngoài này ra cũng thực dễ dàng! Để cho mấy người Ireland kia lái chiếc thuyền nhỏ qua, nói là "Nhật viễn hào " ở chỗ này gặp hải tặc, nhờ bọn họ chạy tới cứu viện, đến lúc đó chúng ta xuất kỳ bất ý đánh bọn họ một trận trở tay không kịp, vậy là tốt rồi!"
Nhất Thanh nói: “Khó mà làm được, mấy người bọn họ chèo thuyền, nếu đám quỷ ngoại quốc này biết kế sách của chúng ta, đến lúc đó giết mấy người Ireland kia, thì chúng ta muốn động cũng không động được,ở đó mà chờ bị đánh!"
Hòa Thân vừa nghe thấy rất có lý, nhưng nếu không dụ những người nước ngoài này đến, liều lĩnh tiến lên tấn công, nói không chừng tới gần sẽ bị người ta phát hiện, đến lúc đó thật là một chút nắm thế thủ thắng cũng không có, -- Tuy rằng hai quân đánh nhau, trước dùng đại pháo mạnh mẽ tấn công một trận, sau đó lại đến một trận đại xung phong, như vậy quả thật đồ sộ, nhưng cũng quá nguy hiểm, nói không chừng mấy phát đạn pháo của lũ quỷ ngoại quốc đánh nghiêng chiếc thuyền “Nhật viễn hào “ này, đến lúc đó thì thật là xong rồi!
Đỗ Tử Kiệt ngồi ở trong góc vẫn không hé răng lúc này đứng lên, đi đến trước mặt Hòa Thân chắp tay nói: “Ta xem kế sách này tuy rằng tốt, nhưng là kế sách không khả thi! Theo ta thấy, chi bằng để ta mang vài huynh đệ lặng lẽ lên đảo, sau đó thần không biết quỷ không quấy nhiễu bọn họ một trận, chờ bọn hắn rối loạn đầu trận tuyến rồi, Hòa đại nhân lại dẫn binh tiến đến tấn công, như vậy chẳng phải là dễ dàng hơn hay sao?"
Hòa Thân vừa nghe cách như vậy, người nước ngoài ở trên đảo khẳng định cũng kinh doanh nhiều năm rồi, bên trên nhiều vô số, những thứ rắc rối khó gỡ cũng chắc chắn không ít, nếu phái những người này âm thầm lên đảo, xuất kỳ bất ý tiến đến đại náo bọn hắn một phen, nói không chừng có thể làm cho bọn họ đầu đuôi rối loạn! Chờ đến khi bọn hắn hỗn loạn mình lại dẫn binh mạnh mẽ tấn công, làm một trận nội ứng ngoại hợp, thật sự là một chiêu cực lợi hại! Vì thế trong lòng lập tức có chú ý, hắn suy nghĩ sự tình trước sau lại một lần, sau khi cảm thấy hoàn toàn khả thi mới nói với mọi người: “Ta xem chúng ta cứ dựa theo cách của Tử Kiệt vừa nói mà hành động đi!"
Đỗ Tử Kiệt nghe xong mừng rỡ như điên, cười nói: “Vậy ta đi chọn lựa các huynh đệ!"
Lúc này Nhất Thanh nói với Hòa Thân: “Ta cùng đi với Đỗ đại ca!"
Nếu nói võ công, Nhất Thanh khẳng định là một tay nhất nhì trong những người này, nhưng để cho nàng mạo hiểm vào hang hổ, Hòa Thân thật là không nỡ, vừa định ngăn cản, Nhất Thanh nói tiếp: “Hòa đại ca, lần trước tuy rằng ta không đi lên trên đảo kia, nhưng ta ở trên thuyền cũng dùng kính viễn vọng nhìn kỹ rồi, để ta dẫn Đỗ đại ca và bọn họ lên đảo, khẳng định có thể thành công, Hòa đại ca cứ yên tâm đi!"
Đỗ Tử Kiệt nói: “Thế thì quá tốt rồi, sau khi chúng ta mang theo mười mấy huynh đệ giỏi đi lên, nhìn thấy cái gì có thể đốt liền đốt, gặp người liền giết, cho bọn hắn không còn đường mà lên trời!"
Hòa Thân vừa thấy đã thành như vậy, vậy thì quyết định như vậy đi!
Thật ra lần này đi biển tìm kiếm đảo nhỏ của Henry Patel giấu nha phiến, Hòa Thân cũng không chắc chắn. Chủ yếu là tri thức hàng hải của hắn dốt đặc cán mai, hơn nữa lần này tùy tiện tiến lên khẳng định nguy hiểm thật lớn, nói không chừng còn có thể có một trận huyết chiến. Nhưng ở sâu trong nội tâm tinh thần mạo hiểm này lại khiến cho hắn nhất định phải tra ra manh mối chuyện này, bằng không hắn tuyệt đối không thể an tâm; mặt khác Hòa Thân còn có một tư tưởng tạm thời không thể nói ra với người khác...
Nhưng là vô luận ở trên đường phía trước gặp phải cái gì, Hòa Thân hắn không thể không phá bỏ hang ổ của Henry Patel!
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Nhất Thanh từ nhỏ tập võ, ngoài tinh thần vô cùng dồi dào, thân thể của nàng cũng vô cùng tuyệt đẹp, trên người ngoài vẻ hấp dẫn tự nhiên cùng với vẻ thướt tha kiều diễm của người thiểu nữ, so với thiếu nữ bình thường còn hơn vài phần vẻ đẹp vận động, vẻ đẹp khỏe mạnh, làm cho người ta vừa liếc mắt một cái, trong lòng đã có một sự yêu thích nói không nên lời.
Nhất Thanh vừa thấy Hòa Thân đang đứng ở đầu thuyền xem cảnh biển, liền đến hắn trước mặt nói: “Hòa đại ca, chúng ta đi về phía trước sẽ có một cái đảo nhỏ, đảo nhỏ này cách chỗ Henry bọn họ giấu kín nha phiến khoảng hơn một trăm hải lý! Đặc Lưu Tư thuyền trưởng bảo ta hỏi Hòa đại ca, buổi tối hôm nay chúng ta có ở trên đảo nhỏ kia nghỉ ngơi một chút không, chờ ngày mai hãy đi?"
Hòa Thân vừa thấy Nhất Thanh vẫn một thân áo trắng, ánh nắng buổi sáng sớm chiếu vào trên mặt của nàng, như một pho tượng điêu khắc cẩm thạch rạng rỡ sáng láng, trên bờ eo nhỏ và dài, vạt áo xanh nhạt thường bị gió biển thổi phất phơ, giống như chỉ cần dùng một chút lực, ngọc thể liền phơi bày trên biển rộng xanh biếc. Hòa Thân lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng thu hồi hơi có chút tà niệm trong đầu, cười nói: “Bọn họ nói như thế nào?"
Nhất Thanh nói: “Đặc Lưu Tư thuyền trưởng nói buổi tối hôm nay tốt nhất ở trên đảo nhỏ nghỉ ngơi một đêm, bởi vì buổi sáng hôm nay hắn quan sát thấy chân trời xuất hiện một đám mây tím, đó chính là dấu hiệu buổi tối nhất định sẽ có gió biển! -- phó thuyền trưởng Bổn Trát Nhĩ nói khu vực biển gần đây cũng chỉ có cái đảo nhỏ kia có thể tránh gió, trừ chỗ đó ra, căn bản không tìm thấy chỗ nào khác an toàn để dừng thuyền!"
Hòa Thân vốn không hiểu lắm những cái này, vừa nghe Nhất Thanh nói như thế liền quyết định tối nay ngay trên đảo nhỏ này dừng thuyền nghỉ ngơi, nhưng là hắn vẫn cầm lấy kính viễn vọng hàng hải quàng trên cổ đi về phía trước nhìn xem, quả nhiên phát hiện phía trước có một cái đảo nhỏ, vì thế liền nói với Nhất Thanh: “Nàng đi nói cho bọn họ, tăng tốc đi tới, buổi tối hôm nay chúng ta đóng quân trên đảo nhỏ kia, nghỉ ngơi một chút, sáng mai lại xuất phát!"
Như vậy, chiếc thuyền “Nhật viễn hào “đã chạy một ngày, đến chạng vạng tối là đến cái đảo nhỏ mà Nhất Thanh nói. Xa xa nhìn lại, trên đảo núi đá dứng đứng, gió biển gào thét, từng mảnh từng mảnh rừng rậm nguyên thủy sinh trưởng rậm rì, nhìn thấy là một mảnh đất hoang chưa từng khai khẩn.
Hòa Thân đã định đi lên nhìn xem phong cảnh trên đảo nhỏ này, nhưng chờ thuyền đến gần rồi mới phát hiện trên đảo gai mọc thành bụi, căn bản là không có đường để đi, vì thế cũng đành phải thôi. -- thuyền trưởng Đặc Lưu Tư và phó thuyền trưởng Bổn Trát Nhĩ sau khi xin chỉ thị của Hòa Thân, liền cho thuyền ngừng ở một cái cảng tránh thiên nhiên gió phía nam của đảo, sau đó truyền lệnh thả neo dừng thuyền cập bến.
Hơn hai trăm binh lính ở trên thuyền đã liên tục đứng mấy ngày, còn phải tranh thủ thời gian dưới sự chỉ đạo của Tế Phỉ Đại luyện tập bắn pháo, vài ngày liên tiếp cũng là người kiệt sức, ngựa hết hơi, vừa nghe nói buổi tối hôm nay ở trên đảo nghỉ ngơi một đêm, nhất thời vô cùng vui mừng. Bọn họ vừa thấy phong cảnh đẹp tuyệt vời trên đảo nhỏ, rất có hứng thú, lúc ấy còn có vài người muốn rời thuyền đi dạo trên đảo.
Hòa Thân vừa thấy như vậy sao được, vì phòng ngừa phát sinh tình hình ngoài ý muốn, Hòa Thân gọi Lưu Toàn truyền lệnh: Ăn xong cơm chiều, ngoài những binh lính có trách nhiệm canh gác, toàn bộ binh lính còn lại quay về khoang thuyền nghỉ ngơi, bất luận kẻ nào không được tự tiện lên bờ, nếu không sẽ trừng trị theo quân pháp!
Sau đó Hòa Thân ở trong văn phòng xa hoa của Henry Patel mời dự cuộc họp lần đầu tiên trước cuộc chiến.
Hắn đầu tiên đem băn khoăn của hai ngày nói ra: “Các vị, ngày mai chúng ta sẽ tới cái đảo nhỏ của công ty Đông Ấn Độ giấu nha phiến, nhìn tất cả các ngươi đều hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, trong lòng ta rất là vui! Thật là không nghi ngờ ý chí chiến đấu dâng trào và quyết tâm ra sức giết địch của các ngươi! Nhưng còn có một chút, ta vẫn còn hơi lo lắng, -- Đó là ngày mai chiếc thuyền lớn này của chúng ta đi tới gần bọn họ, có thể phát sinh ngoài ý muốn hay không? Chúng ta thứ nhất là không nắm bắt được địa hình, thứ hai không biết phân bố hỏa lực của đối phương, một khi đánh nhau, rốt cuộc có thể giành được mấy phần thắng?"
Lời nói của Hòa Thân vừa rơi xuống, Thôi Minh liền hô lớn: “Hòa đại nhân, ta xem người nước ngoài này căn bản không thể so sánh với đội ngũ của chúng ta! Bọn họ chẳng qua chỉ là một số quân lính tản mạn, chỉ cần chúng ta tập trung hỏa lực dùng đại pháo mạnh mẽ tấn công một trận, sau đó lại xông lên đánh mạnh giết mạnh là có thể chấm dứt cuộc đấu!"
“Ngươi nói thật dễ dàng, nếu chúng ta không xông lên được thì sao?" Lương Kiện lo lắng nói: “ con quỷ ngoại quốc này trên đảo kinh doanh thời gian lâu như vậy, phòng thủ như thế nào tiến công ra sao, bọn họ khẳng định đã sớm bố trí tốt rồi, chúng ta mới đến, chỉ trông vào mấy khẩu đại pháo, ta xem rất khó có thể đánh vỡ phòng thủ của bọn họ!"
Hòa Thân vừa nghe lời nói này giống như lời của tiểu tướng quân chỉ huy tác chiến, vì thế cười nói: “Lương Kiện, theo ý kiến của ngươi nên tấn công như thế nào?"
“Hòa đại nhân!" Lương Kiện chắp tay nói với Hòa Thân “Ta xem chi bằng chúng ta nghĩ cách dụ đám quỷ ngoại quốc ra ngoài, chỉ cần bọn họ vừa ra, là chúng ta liền dễ xuống tay!"
“Dụ rắn ra khỏi hang?" Hòa Thân hỏi.
“Đúng, chính là dụ rắn ra khỏi hang!" Lương Kiện nói.
Hòa Thân vừa định hỏi tiếp, chợt nghe Lưu Toàn nói: “Lão gia, nếu muốn dụ đám người nước ngoài này ra cũng thực dễ dàng! Để cho mấy người Ireland kia lái chiếc thuyền nhỏ qua, nói là "Nhật viễn hào " ở chỗ này gặp hải tặc, nhờ bọn họ chạy tới cứu viện, đến lúc đó chúng ta xuất kỳ bất ý đánh bọn họ một trận trở tay không kịp, vậy là tốt rồi!"
Nhất Thanh nói: “Khó mà làm được, mấy người bọn họ chèo thuyền, nếu đám quỷ ngoại quốc này biết kế sách của chúng ta, đến lúc đó giết mấy người Ireland kia, thì chúng ta muốn động cũng không động được,ở đó mà chờ bị đánh!"
Hòa Thân vừa nghe thấy rất có lý, nhưng nếu không dụ những người nước ngoài này đến, liều lĩnh tiến lên tấn công, nói không chừng tới gần sẽ bị người ta phát hiện, đến lúc đó thật là một chút nắm thế thủ thắng cũng không có, -- Tuy rằng hai quân đánh nhau, trước dùng đại pháo mạnh mẽ tấn công một trận, sau đó lại đến một trận đại xung phong, như vậy quả thật đồ sộ, nhưng cũng quá nguy hiểm, nói không chừng mấy phát đạn pháo của lũ quỷ ngoại quốc đánh nghiêng chiếc thuyền “Nhật viễn hào “ này, đến lúc đó thì thật là xong rồi!
Đỗ Tử Kiệt ngồi ở trong góc vẫn không hé răng lúc này đứng lên, đi đến trước mặt Hòa Thân chắp tay nói: “Ta xem kế sách này tuy rằng tốt, nhưng là kế sách không khả thi! Theo ta thấy, chi bằng để ta mang vài huynh đệ lặng lẽ lên đảo, sau đó thần không biết quỷ không quấy nhiễu bọn họ một trận, chờ bọn hắn rối loạn đầu trận tuyến rồi, Hòa đại nhân lại dẫn binh tiến đến tấn công, như vậy chẳng phải là dễ dàng hơn hay sao?"
Hòa Thân vừa nghe cách như vậy, người nước ngoài ở trên đảo khẳng định cũng kinh doanh nhiều năm rồi, bên trên nhiều vô số, những thứ rắc rối khó gỡ cũng chắc chắn không ít, nếu phái những người này âm thầm lên đảo, xuất kỳ bất ý tiến đến đại náo bọn hắn một phen, nói không chừng có thể làm cho bọn họ đầu đuôi rối loạn! Chờ đến khi bọn hắn hỗn loạn mình lại dẫn binh mạnh mẽ tấn công, làm một trận nội ứng ngoại hợp, thật sự là một chiêu cực lợi hại! Vì thế trong lòng lập tức có chú ý, hắn suy nghĩ sự tình trước sau lại một lần, sau khi cảm thấy hoàn toàn khả thi mới nói với mọi người: “Ta xem chúng ta cứ dựa theo cách của Tử Kiệt vừa nói mà hành động đi!"
Đỗ Tử Kiệt nghe xong mừng rỡ như điên, cười nói: “Vậy ta đi chọn lựa các huynh đệ!"
Lúc này Nhất Thanh nói với Hòa Thân: “Ta cùng đi với Đỗ đại ca!"
Nếu nói võ công, Nhất Thanh khẳng định là một tay nhất nhì trong những người này, nhưng để cho nàng mạo hiểm vào hang hổ, Hòa Thân thật là không nỡ, vừa định ngăn cản, Nhất Thanh nói tiếp: “Hòa đại ca, lần trước tuy rằng ta không đi lên trên đảo kia, nhưng ta ở trên thuyền cũng dùng kính viễn vọng nhìn kỹ rồi, để ta dẫn Đỗ đại ca và bọn họ lên đảo, khẳng định có thể thành công, Hòa đại ca cứ yên tâm đi!"
Đỗ Tử Kiệt nói: “Thế thì quá tốt rồi, sau khi chúng ta mang theo mười mấy huynh đệ giỏi đi lên, nhìn thấy cái gì có thể đốt liền đốt, gặp người liền giết, cho bọn hắn không còn đường mà lên trời!"
Hòa Thân vừa thấy đã thành như vậy, vậy thì quyết định như vậy đi!
Thật ra lần này đi biển tìm kiếm đảo nhỏ của Henry Patel giấu nha phiến, Hòa Thân cũng không chắc chắn. Chủ yếu là tri thức hàng hải của hắn dốt đặc cán mai, hơn nữa lần này tùy tiện tiến lên khẳng định nguy hiểm thật lớn, nói không chừng còn có thể có một trận huyết chiến. Nhưng ở sâu trong nội tâm tinh thần mạo hiểm này lại khiến cho hắn nhất định phải tra ra manh mối chuyện này, bằng không hắn tuyệt đối không thể an tâm; mặt khác Hòa Thân còn có một tư tưởng tạm thời không thể nói ra với người khác...
Nhưng là vô luận ở trên đường phía trước gặp phải cái gì, Hòa Thân hắn không thể không phá bỏ hang ổ của Henry Patel!
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Tác giả :
Độc Cô Hắc Mã