Hòa Thân Tân Truyện
Chương 7: Vô công mà phản
Phàm là hít thuốc phiện, vừa tỉnh lại, lại nghiện lại, nhất là sáng sớm. Theo thời gian mà nói, hiện giờ tuy rằng đã đến giờ Tỵ ( thời gian Bắc kinh khoảng mười giờ sáng), nhưng lúc này Vương Tam Nhi vừa mới tỉnh ngủ, với hắn mà nói, bây giờ là một ngày vừa mới bắt đầu. Cho nên là lúc cơn nghiện thuốc của hắn cũng đang thiêu đốt, vừa thấy tẩu thuốc phiện, làm sao có thể chịu được.
Hòa Thân vừa thấy thời cơ đã đến, nháy mắt với Lưu Toàn một cái, Lưu Toàn lập tức hiểu ý, lập tức lấy ra thuốc phiện cho vào tẩu hút, chuẩn bị nhanh và gọn xong, đi tới đưa cho Hòa Thân. Hòa Thân lười biếng tiếp nhận, dựa theo động tác luyện kỹ trước đó, dựa vào tường bắt đầu phun khói nhả sương. Thời gian không bao lâu, Vương Tam Nhi ở trong phòng nhỏ đã bị khói thuốc phiện bao phủ, mùi thơm đặc biệt này lập tức làm cho Vương Tam Nhi khó có thể chịu được.
Vương Tam Nhi vừa thấy hai người kia, không phải là tới ôn chuyện cũng không phải đến đòi nợ, thật như là tâm đắc đến trao đổi hút thuốc phiện với hắn, nhưng hắn hiện tại đã thất vọng khốn cùng, không có một xu, còn có tư cách gì trao đổi kinh nghiệm hút thuốc phiện với người khác. Hắn đã định đi lên đoạt lấy tẩu hút thuốc phiện Hòa Thân để hút hai hơi, chính lại nghĩ đến hình hài của mình bây giờ, xông lên cũng e là không được; huống hồ xem tướng mạo hai người kia đều có chút bất phàm, nói không chừng còn ra quyền cước, tự mình không phải tự tìm đến cái chết sao. Hắn bây giờ thèm đến độ phải nuốt hết nước miếng, thấy Hòa Thân vẫn chỉ để ý hưởng thụ một mình, ngay cả lời khách khí cũng không nói, vì thế nén bực tức từ trên mặt đất đứng lên.
Vương Tam Nhi nhìn nhìn Hòa Thân, lại mơ mơ màng màng suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, chính mình còn có một đôi vòng tay của mẫu thân cho hắn, vốn dự tính đến khi thành thân làm lễ vật đưa cho tân nương, nhưng hiện tại cũng không quan tâm nhiều như vậy, không thể bị cơn nghiện thuốc làm cho chết ngạt, lại mất mặt trước mặt bạn tốt!
Hắn ảm đạm nhìn đôi vòng tay hồi lâu, sau đó cắn răng một cái nói với Hòa Thân: “Lão huynh chờ một lát, ta đi một chút sẽ trở lại!"
Hòa Thân vừa thấy bộ dáng vừa rồi của Vương Tam Nhi, liền biết đôi vòng tay kia có thể chính là vật đáng giá cuối cùng của hắn, phỏng chừng hắn cũng đã đến bước đường cùng rồi. Vừa thấy Vương Tam Nhi cần đi ra ngoài, cũng không ngăn trở, cười cười nói: “Sĩ Lâm huynh đi nhanh về nhanh!"
Vừa thấy Vương Tam Nhi ra cửa liền rẽ, Hòa Thân lập tức liền cảm thấy hương vị của thuốc phiện này thật sự là không chịu nổi, chạy nhanh đến bên ngoài tìm một chỗ không có người, ngón tay móc vào trong cổ họng, “Oạ oạ oạ" mà ói sạch những thứ trong bụng, nhận cốc nước của Lưu Toàn đưa qua “tọp tọp" mấy ngụm mới cảm thấy được dễ chịu một chút. Hòa Thân vừa súc miệng vừa mắng mình: “Ngươi đừng có việc chưa hoàn thành, lại nghiện cái thứ này, sau này ngươi cũng thành đồ bỏ đi!"
Vương Tam Nhi dùng đôi vòng tay kia đổi lấy một lạng rưỡi bạc, rồi vội vàng lấy một lượng đi mua một tép thuốc phiện, chạy về trong phòng liền mau chóng châm điếu thuốc ngã lên trên giường, mạnh mẽ hút hai hơi, thân thể liền phiêu phiêu như đám mây, giờ phút này hắn cảm thấy chính mình khoái hoạt giống như thần tiên, ngày thường bị người xem thường, nhục mạ, khi dễ đều bay lên đến chín tầng mây. Hắn lại hút mạnh mấy hơi, mới nhớ tới bên cạnh còn có hai người, ra vẻ hào phóng nói: “-- Lão huynh, cũng làm hai hơi cho đã cơn nghiền?"
Hòa Thân muốn cười không cười nổi, vội vàng ra vẻ kinh ngạc nói: “Sĩ Lâm huynh, hóa ra là huynh đi ra ngoài mua thuốc à? -- Huynh xem ta, vừa rồi chỉ lo mình hút, không nghĩ tới làm cho huynh!... Ai ya, Sĩ Lâm huynh, huynh vừa rồi cũng thật khách khí, ta ở đây có một bao lớn, huynh xem huynh, còn phải đi mua?"
Vương Tam Nhi này miệng vừa được hút thuốc phiện, nói cũng nhiều lên, bèn nói với Hòa Thân: “Lão huynh, huynh rốt cuộc là ai? – Sao ta không nghĩ ra."
Hòa Thân vừa thấy tiểu tử này tuyệt không hồ đồ, nếu nói bừa thì sẽ lộ hết, liền ha ha cười: “Vừa rồi là đùa với Sĩ Lâm huynh, kỳ thật, ta cũng là mộ danh mà đến!"
“Mộ danh? Mộ danh gì?" Vương Tam Nhi còn thật không biết chính mình có cái danh gì, có thể dẫn một con nhà giàu đến cái nơi rách nát này.
“Chính là đại danh hút thuốc của Sĩ Lâm huynh!" Hòa Thân vẻ mặt hâm mộ nói, “Thật không dám giấu diếm, huynh đệ ta cũng thích cái này, nhưng hút đi hút lại, luôn không bắt được trọng điểm, đến tiệm thuốc vừa hỏi, bọn họ đều nói huynh là người lành nghề trong việc này, ta liền trăm phương nghìn kế thăm dò được chỗ ở của huynh, sáng sớm hôm nay đến đây thỉnh giáo!"
Tuy rằng lời này của Hòa Thân có trăm ngàn chỗ hở, nhưng Vương Tam Nhi này hiện tại quả thật là buồn đến hoảng, ngoài mỗi ngày hút một chút thuốc phiện ra, tinh thần cuộc sống của hắn cơ hồ là con số không, rõ ràng biết Hòa Thân nói dối, nhưng hắn nghĩ bây giờ đã đến lúc danh tiếng không đáng một xu, chẳng lẽ còn sợ ai tới hãm hại mình? Hiện tại nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, còn không bằng cùng tiểu tử này nói chuyện một lát, cũng để giải buồn. Nghĩ vậy, Vương Tam Nhi ra vẻ khiêm tốn cười, nói với Hòa Thân: “Lão huynh, nói đến hút thuốc, huynh cũng xem như tìm đúng người. -- Đừng nhìn ai cũng hiểu chuyện, chính là nếu huynh muốn hút ra cấp bậc, hút ra đẳng cấp, hút đến cảnh giới, thì biển học vấn có thể lớn lắm!"
Hòa Thân vừa nghe lời của Vương Tam Nhi nói có trình độ, giống như dùng một câu so sánh vô cùng tinh tế, xem ra tiểu tử này trước khi nghiện thuốc phiện cũng là một kẻ có học, hắn thấy Vương Tam Nhi nói vô cùng hay như vậy, liền hỏi: “Vậy còn nhờ Sĩ Lâm huynh chỉ giáo cho!"
Vương Tam Nhi vừa hút một trận rồi, đã cảm thấy mỹ mãn, hiện tại đang lúc tinh thần phấn chấn, thấy Hòa Thân khiêm tốn thỉnh giáo như vậy, lăn lông lốc từ trên giường đứng lên, ngồi xếp bằng ở đầu giường, trước khi mở miệng hắn yêu cầu Hòa Thân cam đoan không báo quan, bởi vì hiện tại triều đình điều tra rất gắt gao, sau khi bắt được, không quản là bán thuốc hay là hút thuốc, tất cả đều quăng vào đại lao.
Vương Tam Nhi thấy Hòa Thân cam đoan với hắn, chính mình đánh giá Hòa Thân cũng không giống loại người đó, liền hoa chân múa tay bắt đầu nói với Hòa Thân:
“Hút thuốc phiện này, tổng cộng phân làm bốn bước, phân biệt phiêu hóa, thải phao, buồn hồ với thăng thiên. Bước thứ nhất là chọn liệu, cái gọi là chọn liệu, không phải tự mình đi chế tác thuốc phiện, mà là nói mình đến quán thuốc mua như thế nào, tới quán thuốc rồi, vô luận mình ăn mặc rách rưới thế nào, chỉ cần mình đưa bạc ra, nói với chưởng quầy một tiếng "Lấy phiêu hóa đến", chưởng quầy kia liền cho rằng huynh là người trong nghề, cũng không dám bịp bợm huynh; nếu huynh không yên tâm với hàng lần đầu hắn đưa, trong lòng cũng không tin, huynh ngàn vạn lần đừng lấy mũi để ngửi hoặc là dùng ánh mắt dò xét, như vậy sẽ lộ, huynh lấy thuốc phiện để bên lổ tai lấy tay gõ nhẹ nhàng hai cái, sau đó lại ném trên quầy cho hắn, để cho hắn đi vào bên trong lấy "Phiêu hóa", lúc này nếu hắn vừa rồi vẫn gạt huynh, bây giờ hắn nhìn thấy, sẽ hoàn toàn phục huynh; nếu người ta lấy vừa rồi chính là "Phiêu hóa" thượng đẳng, hiện tại huynh cũng không bị lộ, bởi vì thứ thuốc phiện này, vĩnh viễn không có tốt nhất, chỉ có rất tốt, hắn sẽ giải thích cho huynh tiểu điếm này của hắn, hiện tại triều đình điều tra gắt gao, đây chính là loại "Phiêu hóa" tốt nhất..."
Hòa Thân vừa nghe hút thuốc phiện này còn có nhiều học vấn như vậy, xem ra học vấn của Vương Tam Nhi thật sự ở phương diện này, thật đúng là không phải nói phét, liền hứng trí nghe tiếp, -- “Bước thứ hai là mấu chốt nhất, cho dù huynh thật sự mua được thuốc phiện thượng đẳng, nhưng nếu chế không tốt thuốc này, thì cũng là uổng công, bình thường trong tiệm thuốc đều có chuyên môn chế thuốc cho huynh, nhưng tay nghề của bọn họ hầu hạ người bình thường còn được, nếu múa rìu ở trước mặt ta, bọn họ thật đúng là gặp được quan lão gia, pha chế thuốc này cần dùng dầu vừng tốt nhất đổ vào nước sôi, lại đổ thêm vài giọt rượu mạnh, sau đó trộn lẫn với nhau, lấy tay miết thật..."
Hòa Thân vừa nghe người này nói không dứt, liền nói với Vương Tam Nhi: “Sĩ Lâm huynh, hôm nay chúng ta dừng ở đây, hôm nào ta lại đến thỉnh giáo..."
“... Đừng... Đừng... Đừng đi, huynh xem huynh, ta vừa mới nói phần mở đầu, phấn khích nhất còn ở phía dưới!" Vương Tam Nhi đang cao hứng, làm sao để cho Hòa Thân đi, “—Khi hút, không chỉ quan tâm đến đã cơn nghiền, vừa mới châm liền hút từng ngụm từng ngụm lớn, giống như huynh vừa rồi như vậy, vừa nhìn liền biết là một tay mới, huynh hút thuốc ở bên miệng, không nhả không nuốt, lại dùng đầu lưỡi ở bên trong quấy hai cái, cái này gọi là "Buồn hồ", chính là để cho miệng thích ứng một chút, bằng không... lão huynh, huynh đừng đi, nghe ta nói tiếp, "Buồn hồ" này cũng đừng phun ra, như vậy quá lãng phí, hay dùng đầu lưỡi bắt nó cuốn vào trong bụng, tản ra trong đường ruột..."
Nếu là bình thường, Hòa Thân nói không chừng thật đúng là muốn tìm tòi nghiên cứu một chút huyền bí của thuốc phiện này, nhưng hiện tại hắn đang một lòng một dạ nghĩ về Vương Vũ Châu, hôm nay xem ra không có cách nào lừa được bản hôn ước này, hắn không còn lòng dạ nào nghe người này nói tiếp, đành phân trần tránh khỏi tay của Vương Tam Nhi, dẫn Lưu Toàn trở về nhà.
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Hòa Thân vừa thấy thời cơ đã đến, nháy mắt với Lưu Toàn một cái, Lưu Toàn lập tức hiểu ý, lập tức lấy ra thuốc phiện cho vào tẩu hút, chuẩn bị nhanh và gọn xong, đi tới đưa cho Hòa Thân. Hòa Thân lười biếng tiếp nhận, dựa theo động tác luyện kỹ trước đó, dựa vào tường bắt đầu phun khói nhả sương. Thời gian không bao lâu, Vương Tam Nhi ở trong phòng nhỏ đã bị khói thuốc phiện bao phủ, mùi thơm đặc biệt này lập tức làm cho Vương Tam Nhi khó có thể chịu được.
Vương Tam Nhi vừa thấy hai người kia, không phải là tới ôn chuyện cũng không phải đến đòi nợ, thật như là tâm đắc đến trao đổi hút thuốc phiện với hắn, nhưng hắn hiện tại đã thất vọng khốn cùng, không có một xu, còn có tư cách gì trao đổi kinh nghiệm hút thuốc phiện với người khác. Hắn đã định đi lên đoạt lấy tẩu hút thuốc phiện Hòa Thân để hút hai hơi, chính lại nghĩ đến hình hài của mình bây giờ, xông lên cũng e là không được; huống hồ xem tướng mạo hai người kia đều có chút bất phàm, nói không chừng còn ra quyền cước, tự mình không phải tự tìm đến cái chết sao. Hắn bây giờ thèm đến độ phải nuốt hết nước miếng, thấy Hòa Thân vẫn chỉ để ý hưởng thụ một mình, ngay cả lời khách khí cũng không nói, vì thế nén bực tức từ trên mặt đất đứng lên.
Vương Tam Nhi nhìn nhìn Hòa Thân, lại mơ mơ màng màng suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, chính mình còn có một đôi vòng tay của mẫu thân cho hắn, vốn dự tính đến khi thành thân làm lễ vật đưa cho tân nương, nhưng hiện tại cũng không quan tâm nhiều như vậy, không thể bị cơn nghiện thuốc làm cho chết ngạt, lại mất mặt trước mặt bạn tốt!
Hắn ảm đạm nhìn đôi vòng tay hồi lâu, sau đó cắn răng một cái nói với Hòa Thân: “Lão huynh chờ một lát, ta đi một chút sẽ trở lại!"
Hòa Thân vừa thấy bộ dáng vừa rồi của Vương Tam Nhi, liền biết đôi vòng tay kia có thể chính là vật đáng giá cuối cùng của hắn, phỏng chừng hắn cũng đã đến bước đường cùng rồi. Vừa thấy Vương Tam Nhi cần đi ra ngoài, cũng không ngăn trở, cười cười nói: “Sĩ Lâm huynh đi nhanh về nhanh!"
Vừa thấy Vương Tam Nhi ra cửa liền rẽ, Hòa Thân lập tức liền cảm thấy hương vị của thuốc phiện này thật sự là không chịu nổi, chạy nhanh đến bên ngoài tìm một chỗ không có người, ngón tay móc vào trong cổ họng, “Oạ oạ oạ" mà ói sạch những thứ trong bụng, nhận cốc nước của Lưu Toàn đưa qua “tọp tọp" mấy ngụm mới cảm thấy được dễ chịu một chút. Hòa Thân vừa súc miệng vừa mắng mình: “Ngươi đừng có việc chưa hoàn thành, lại nghiện cái thứ này, sau này ngươi cũng thành đồ bỏ đi!"
Vương Tam Nhi dùng đôi vòng tay kia đổi lấy một lạng rưỡi bạc, rồi vội vàng lấy một lượng đi mua một tép thuốc phiện, chạy về trong phòng liền mau chóng châm điếu thuốc ngã lên trên giường, mạnh mẽ hút hai hơi, thân thể liền phiêu phiêu như đám mây, giờ phút này hắn cảm thấy chính mình khoái hoạt giống như thần tiên, ngày thường bị người xem thường, nhục mạ, khi dễ đều bay lên đến chín tầng mây. Hắn lại hút mạnh mấy hơi, mới nhớ tới bên cạnh còn có hai người, ra vẻ hào phóng nói: “-- Lão huynh, cũng làm hai hơi cho đã cơn nghiền?"
Hòa Thân muốn cười không cười nổi, vội vàng ra vẻ kinh ngạc nói: “Sĩ Lâm huynh, hóa ra là huynh đi ra ngoài mua thuốc à? -- Huynh xem ta, vừa rồi chỉ lo mình hút, không nghĩ tới làm cho huynh!... Ai ya, Sĩ Lâm huynh, huynh vừa rồi cũng thật khách khí, ta ở đây có một bao lớn, huynh xem huynh, còn phải đi mua?"
Vương Tam Nhi này miệng vừa được hút thuốc phiện, nói cũng nhiều lên, bèn nói với Hòa Thân: “Lão huynh, huynh rốt cuộc là ai? – Sao ta không nghĩ ra."
Hòa Thân vừa thấy tiểu tử này tuyệt không hồ đồ, nếu nói bừa thì sẽ lộ hết, liền ha ha cười: “Vừa rồi là đùa với Sĩ Lâm huynh, kỳ thật, ta cũng là mộ danh mà đến!"
“Mộ danh? Mộ danh gì?" Vương Tam Nhi còn thật không biết chính mình có cái danh gì, có thể dẫn một con nhà giàu đến cái nơi rách nát này.
“Chính là đại danh hút thuốc của Sĩ Lâm huynh!" Hòa Thân vẻ mặt hâm mộ nói, “Thật không dám giấu diếm, huynh đệ ta cũng thích cái này, nhưng hút đi hút lại, luôn không bắt được trọng điểm, đến tiệm thuốc vừa hỏi, bọn họ đều nói huynh là người lành nghề trong việc này, ta liền trăm phương nghìn kế thăm dò được chỗ ở của huynh, sáng sớm hôm nay đến đây thỉnh giáo!"
Tuy rằng lời này của Hòa Thân có trăm ngàn chỗ hở, nhưng Vương Tam Nhi này hiện tại quả thật là buồn đến hoảng, ngoài mỗi ngày hút một chút thuốc phiện ra, tinh thần cuộc sống của hắn cơ hồ là con số không, rõ ràng biết Hòa Thân nói dối, nhưng hắn nghĩ bây giờ đã đến lúc danh tiếng không đáng một xu, chẳng lẽ còn sợ ai tới hãm hại mình? Hiện tại nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, còn không bằng cùng tiểu tử này nói chuyện một lát, cũng để giải buồn. Nghĩ vậy, Vương Tam Nhi ra vẻ khiêm tốn cười, nói với Hòa Thân: “Lão huynh, nói đến hút thuốc, huynh cũng xem như tìm đúng người. -- Đừng nhìn ai cũng hiểu chuyện, chính là nếu huynh muốn hút ra cấp bậc, hút ra đẳng cấp, hút đến cảnh giới, thì biển học vấn có thể lớn lắm!"
Hòa Thân vừa nghe lời của Vương Tam Nhi nói có trình độ, giống như dùng một câu so sánh vô cùng tinh tế, xem ra tiểu tử này trước khi nghiện thuốc phiện cũng là một kẻ có học, hắn thấy Vương Tam Nhi nói vô cùng hay như vậy, liền hỏi: “Vậy còn nhờ Sĩ Lâm huynh chỉ giáo cho!"
Vương Tam Nhi vừa hút một trận rồi, đã cảm thấy mỹ mãn, hiện tại đang lúc tinh thần phấn chấn, thấy Hòa Thân khiêm tốn thỉnh giáo như vậy, lăn lông lốc từ trên giường đứng lên, ngồi xếp bằng ở đầu giường, trước khi mở miệng hắn yêu cầu Hòa Thân cam đoan không báo quan, bởi vì hiện tại triều đình điều tra rất gắt gao, sau khi bắt được, không quản là bán thuốc hay là hút thuốc, tất cả đều quăng vào đại lao.
Vương Tam Nhi thấy Hòa Thân cam đoan với hắn, chính mình đánh giá Hòa Thân cũng không giống loại người đó, liền hoa chân múa tay bắt đầu nói với Hòa Thân:
“Hút thuốc phiện này, tổng cộng phân làm bốn bước, phân biệt phiêu hóa, thải phao, buồn hồ với thăng thiên. Bước thứ nhất là chọn liệu, cái gọi là chọn liệu, không phải tự mình đi chế tác thuốc phiện, mà là nói mình đến quán thuốc mua như thế nào, tới quán thuốc rồi, vô luận mình ăn mặc rách rưới thế nào, chỉ cần mình đưa bạc ra, nói với chưởng quầy một tiếng "Lấy phiêu hóa đến", chưởng quầy kia liền cho rằng huynh là người trong nghề, cũng không dám bịp bợm huynh; nếu huynh không yên tâm với hàng lần đầu hắn đưa, trong lòng cũng không tin, huynh ngàn vạn lần đừng lấy mũi để ngửi hoặc là dùng ánh mắt dò xét, như vậy sẽ lộ, huynh lấy thuốc phiện để bên lổ tai lấy tay gõ nhẹ nhàng hai cái, sau đó lại ném trên quầy cho hắn, để cho hắn đi vào bên trong lấy "Phiêu hóa", lúc này nếu hắn vừa rồi vẫn gạt huynh, bây giờ hắn nhìn thấy, sẽ hoàn toàn phục huynh; nếu người ta lấy vừa rồi chính là "Phiêu hóa" thượng đẳng, hiện tại huynh cũng không bị lộ, bởi vì thứ thuốc phiện này, vĩnh viễn không có tốt nhất, chỉ có rất tốt, hắn sẽ giải thích cho huynh tiểu điếm này của hắn, hiện tại triều đình điều tra gắt gao, đây chính là loại "Phiêu hóa" tốt nhất..."
Hòa Thân vừa nghe hút thuốc phiện này còn có nhiều học vấn như vậy, xem ra học vấn của Vương Tam Nhi thật sự ở phương diện này, thật đúng là không phải nói phét, liền hứng trí nghe tiếp, -- “Bước thứ hai là mấu chốt nhất, cho dù huynh thật sự mua được thuốc phiện thượng đẳng, nhưng nếu chế không tốt thuốc này, thì cũng là uổng công, bình thường trong tiệm thuốc đều có chuyên môn chế thuốc cho huynh, nhưng tay nghề của bọn họ hầu hạ người bình thường còn được, nếu múa rìu ở trước mặt ta, bọn họ thật đúng là gặp được quan lão gia, pha chế thuốc này cần dùng dầu vừng tốt nhất đổ vào nước sôi, lại đổ thêm vài giọt rượu mạnh, sau đó trộn lẫn với nhau, lấy tay miết thật..."
Hòa Thân vừa nghe người này nói không dứt, liền nói với Vương Tam Nhi: “Sĩ Lâm huynh, hôm nay chúng ta dừng ở đây, hôm nào ta lại đến thỉnh giáo..."
“... Đừng... Đừng... Đừng đi, huynh xem huynh, ta vừa mới nói phần mở đầu, phấn khích nhất còn ở phía dưới!" Vương Tam Nhi đang cao hứng, làm sao để cho Hòa Thân đi, “—Khi hút, không chỉ quan tâm đến đã cơn nghiền, vừa mới châm liền hút từng ngụm từng ngụm lớn, giống như huynh vừa rồi như vậy, vừa nhìn liền biết là một tay mới, huynh hút thuốc ở bên miệng, không nhả không nuốt, lại dùng đầu lưỡi ở bên trong quấy hai cái, cái này gọi là "Buồn hồ", chính là để cho miệng thích ứng một chút, bằng không... lão huynh, huynh đừng đi, nghe ta nói tiếp, "Buồn hồ" này cũng đừng phun ra, như vậy quá lãng phí, hay dùng đầu lưỡi bắt nó cuốn vào trong bụng, tản ra trong đường ruột..."
Nếu là bình thường, Hòa Thân nói không chừng thật đúng là muốn tìm tòi nghiên cứu một chút huyền bí của thuốc phiện này, nhưng hiện tại hắn đang một lòng một dạ nghĩ về Vương Vũ Châu, hôm nay xem ra không có cách nào lừa được bản hôn ước này, hắn không còn lòng dạ nào nghe người này nói tiếp, đành phân trần tránh khỏi tay của Vương Tam Nhi, dẫn Lưu Toàn trở về nhà.
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Tác giả :
Độc Cô Hắc Mã