Hòa Thân Tân Truyện
Chương 42: Lung lay người nước ngoài
Đả tự: ktnuyen - Kiếm Giới
Ba ngày sau thánh chỉ của Càn Long đến Khai Phong, ngoài các quan viên thiếu nợ bạc trong kho bị Lưu Dung trừng phạt thật mạnh ra, ngoài dự đoán mọi người là trên thánh chỉ của Càn Long lại tán thường Liễu Hi Công, Liễu Hi Công vẫn nhậm chức tri phủ Khai Phong, thay quyền tuần phủ Hà Nam.
Sau khi nhận được đạo thánh chi của Càn Long này, Lưu Dung càng tin tưởng lần này Càn Long phái hắn xuất kinh, thực tế là để cho hắn gom góp một món bạc cho triều đình, mà không phài để cho hắn có sai tất truy cứu, có tội tất xử với bọn quan viên! Hiểu được điểm này, Lưu Dung sau khi xử lý vài huyện lệnh tham ô lớn cũng liền dẹp đường quay về kinh.
Liễu Hi Công là người được lợi nhất trong hành trình khâm sai lần này, tạ ơn Hòa Thân là đương nhiên. Ngay trong ngày Lưu Dung rời khỏi Khai Phong, nha môn tri phủ tổ chức một bữa tiệc long trọng, chủ trì bữa tiệc đương nhiên là Hòa Thân. Dưới sự trợ giúp của tri phủ Liễu Hi Công, Hòa Thân thật là bố trí phong cảnh, làm cho nổi bật.
Liễu Hi Công sau khi dẫn dắt mọi người kính rượu Hòa Thân, lại một mình bưng một chén rượu đi đến trước mật Hòa Thân, cười nói: “Hòa công tử, từ nay về sau ngươi sẽ không là "Trợ lý đặc biệt" của Tri phủ Khai Phong, mà sẽ trờ thành "Trợ lý đặc biệt" cùa Tuần phủ Hà Nam. Sau này chi cần Hòa công tử theo ta làm tốt, ta nhất định sẽ tấu lên Thánh Thượng, ngợi khen Hòa công tử! Nào, chúng ta cạn chén rượu này!"
Hòa Thân nghĩ thầm: “Ta dựa vào, lúc này mới thay quyền tuần phủ được nửa ngày, mà mẹ ngươi đã ra vẻ đại quan trước mặt ta! - ta đi theo ngươi làm tốt, ngươi *** cũng xứng!" Nghĩ đến đây Hòa Thân ha ha cười nói: “Vậy sau này còn làm phiền tuần phủ đại nhân dạy bảo nhiều hơn, đề bạt nhiều hơn, Hòa Thân vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích!"
Liễu Hi Công vừa nghe lời này mặt đỏ lên, nhất thời cảm thấy được lời nói vừa rồi của hắn với Hòa Thân có chút không tôn kính, vì thế cũng ha ha cười hỏi: “Hòa công tử sau này tính toán ở Hà Nam phát triển như thế nào? Nếu ngươi còn làm kinh doanh, Liễu mỗ nhất định toàn lực tương trợ!"
Liễu Hi Công vừa nói việc kinh doanh, Hòa Thân bỗng nhiên nghĩ đến huynh muội John Lawrence đến nay còn bị hắn giam lỏng ở “Minh Hiền Lâu", vì thế liền nói với Liễu Hi Công: “Liễu đại nhân, chúng ta còn có một chuyện quan trọng chưa làm!"
“Chuyện gì?" Liễu Hi Công thấy Hòa Thân nói vẻ nghiêm trang, liền kéo Hòa Thân đi tới nhỏ giọng hỏi han.
Hòa Thân cười nói: “Liễu đại nhân, ta nói là chuyện một trăm vạn lượng bạc của John Lawrence! - lúc trước chúng ta là vì đối phó Lưu Dung, bất đắc dĩ mới mượn người nước ngoài kia, bây giờ sóng gió đã qua, đại nhân lại thăng nhiệm tuần phủ, còn một trăm vạn lượng bạc kia thì sao? Ta thấy chúng ta trả lại cho hắn là tốt nhất, chúng ta có thể nhốt hắn vài ngày, sao có thể nhốt hắn cả đời?"
Liễu Hi Công bây giờ bị thắng lợi làm mờ lý trí, vừa nghe Hòa Thân đưa ra chuyện phải trả lại bạc cho John Lawrence, liền chẳng hề để ý nói: “Đúng... đúng... đem bạc trả lại cho hắn, sau đó để hắn cút đi là được."
Có những lời này của Liễu Hi Công, Hòa Thân thừa dịp hắn đang cao hứng, liền lập tức mang theo sư gia Lưu Đàn Phương của Liễu Hi Công đến kho lấy bạc, sau đó không quản đêm tối đến cửa hàng bạc đổi thành ngân phiếu.
Hòa Thân còn muốn cầm số tiền này làm lễ gặp mặt với John Lawrence.
Nói đến Lưu Đàn Phương, Hòa Thân vẫn là bái phục hắn, ngày đó Liễu Hi Công đến nhà hắn cầu thân, đúng lúc thấy Vương Vũ Châu đòi về kinh thành, Liễu Doanh Doanh khuyên một đêm đều không làm nên trò trống gì; nhưng sau khi Lưu Đàn Phương này đi vào, chưa qua một bữa cơm đã khiến cho Vương Vũ Châu và Liễu Doanh Doanh bất tay thân thiện, xem như vậy Vương Vũ Châu và Liễu Doanh Doanh thật đúng là muốn hai người cùng chăm sóc hắn, ân ân, oán oán, đối với chuyện này Hòa Thân vẫn là thực cảm kích tên Lưu Đàn Phương đê tiện vô sỉ này.
Buổi trưa ngày hôm sau Hòa Thân và Lưu Toàn giữa trưa đến “Minh Hiền Lâu", vừa thấy mặt liền đem tấm ngân phiếu một trăm vạn lượng trả lại cho John Lawrence.
John Lawrence quả thực liền không thể tin được Hòa công tử này lại trượng nghĩa như thế. Bạc của mình đã bay đi vẫn còn có thế quay trở lại, đây cũng là người tốt đầu tiên hắn gặp ở Trung Quốc, vì thế liền giữ chặt tay Hòa Thân nói: “Hòa công tử, ngài thật sự là quá tốt, ta thật sự là không biết dùng cách nào để cảm tạ! Ở Trung Quốc, cái này gọi là làm cái gì... đúng rồi, gọi là "vật về chủ cũ"!*
- Oa, xin chúa, phù hộ cho vị trẻ tuổi thiện lương chất phác này!"
Hòa Thân cười nói: “John Lawrence tiên sinh, cầu Chúa của ngươi có thể phù hộ ngươi sau này làm kinh doanh lớn phát đại tài!"
“Đa tạ Hòa công tử, đa tạ Hòa công tử! - mau mời ngồi, hôm nay ta muốn cùng Hòa công từ uống say một trận, cùng chúc mừng ta vừa có được tự do!" John Lawrence kéo Hòa Thân ngồi trên ghế, sau đó lại đi ra gọi tiểu nhị tửu lâu chuẩn bị rượu và thức ăn.
Lưu Toàn vừa thấy John Lawrence đi ra ngoài, liền tiến đến trước mặt Hòa Thân nói: “Thiếu gia, xem ra người nước ngoài này dễ lừa gạt thật! Nói mấy câu mà bọn họ đã tin!"
Hòa Thân định bụng mắng Lưu Toàn hai câu, nhưng hắn nghĩ Lưu Toàn đi theo chính mình cũng vất và, còn lúc nào cũng nghĩ làm thế nào cho hắn vui vẻ, nên không nhẫn tâm mắng hắn, mà cười cười nói: “Lưu Toàn, lát nữa ta muốn nói chuyện với John Lawrence chuyện làm ăn, ngươi phài hành sự tùy theo hoàn cành!"
“Biết rồi, thiếu gia! Thiếu gia cứ yên tâm đi!" Lưu Toàn nói xong liền thối lui sang một bên, ra vẻ nghiêm trang túc mục.
Ăn cơm cùng với người nước ngoài, Hòa Thân tuy lớn như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên. Dưới sự cổ vũ của John Lawrence, Lưu Toàn và muội muội của hắn Bích Sa tiểu thư cũng được gọi lên bàn ăn. Hơn nữa hắn còn luôn mồm gọi Lưu Toàn là “Lưu tiên sinh"; trên bàn cơm có rượu nho của Bích Sa tiểu thư chuẩn bị và rượu trắng của tiểu nhị khách sạn mang lên, bọn họ bốn người không ai bảo ai, ai uống bao nhiêu thì rót bấy nhiêu, ngoài cùng nhau nâng chén uống cạn, còn lại là tự nhiên.
Ăn cơm xong rồi, mọi người lại ngồi xuống, Hòa Thân liền vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm với huynh muội John Lawrence.
“Không biết John Lawrence tiên sinh sau này có tính toán gì không? - có còn muốn đi tìm Liễu Hi Công đại nhân cùng làm kinh doanh?" Hòa Thân cười hỏi.
“Không... Không... Không, ta không bao giờ... hợp tác với hắn nữa! Hắn là người thấy lợi vong nghĩa, không hề tín nghĩa! -Làm kinh doanh vẫn nên cùng người như Hòa công tử." John Lawrence nói.
Hòa Thân ha ha cười nói: “Ta cũng đang muốn làm kinh doanh, nhưng cũng khôngbiết làm cái gì tốt!"
“Hòa công tử nếu có thể hợp tác với ta, thì quả thực tốt quá!" John Lawrence nói, “Gần đây còn có một chuyện làm ăn lớn, không biết Hòa công tử có làm được hay không?"
Không đợi Hòa Thân mở miệng, Lưu Toàn liền tiến lên nói: “John Lawrence tiên sinh, ngươi nói năng kiểu gì vậy! - Ở nước Đại Thanh này còn có việc gì mà thiếu gia nhà ta không làm được chứ? Ta nói cho ngươi biết, ngươi làm kinh doanh mà tìm thiếu gia nhà chúng ta, coi như ngươi đã tìm đúng người rồi!
Hòa Thân vừa nghe thấy Lưu Toàn coi người nước ngoài này như thằng ngốc, cũng phét lác *** thái quá, liền mau chóng ngăn hắn lại, cười hỏi John Lawrence: “Ngươi rốt cuộc có việc kinh doanh gì? Nói ra cho ta nghe xem!"
John Lawrence uống một ngụm trà nói: “Đó là trước khi ta đến phủ Khai Phong nghe nói Anh quốc có một đại thương thuyền gọi là "Nhật viễn hào" muốn tới Ấn Độ thu mua hương liệu, nhưng Ấn Độ đã xảy ra nội loạn, cho nên việc kinh doanh này bọn họ không làm được, vì thế bọn họ đã muốn đem việc kinh doanh này đến Trung Quốc, bọn họ tới Quảng Châu trước, nhưng Tổng đốc Lưỡng Quảng rất hà khắc với người Anh quốc chúng ta, việc kinh doanh này của bọn họ cũng vẫn chưa làm được. Trước khi ta đến Khai Phong, bọn họ quyết định đến Nam Kinh mua một ít hàng hóa như đồ sứ, lá trà và tơ lụa. Ta đoán bọn họ đến Nam Kinh cũng sẽ không thuận lợi, bởi vì ta vừa rời khỏi Nam Kinh, tình hình nơi đó cũng không khác lắm với Quảng Châu. Ta ở trong thương đội bọn họ quen biết một nhân vật quan trọng, nếu chúng ta tới Nam Kinh có thể giúp bọn hắn chuẩn bị lô hàng này, đây là một món tiền lớn!"
Hòa Thân hỏi: “Bọn họ mang đến bao nhiêu tiền?"
“Ước chừng có ba trăm vạn bảng Anh! - Tương đương với chín trăm vạn lượng bạc trắng!" John Lawrence nói.
“Chín trăm vạn lượng?" Hòa Thân vừa nghe khoản làm ăn lớn như vậy, tinh thần liền tỉnh táo lại ngay.
“Đúng vậy, nhưng vì khoản làm ăn này quá lớn, phải nghĩ cách hợp tác với quan phủ Lưỡng Giang, nếu không như vậy, cơ bản không thể làm nổi! - Hòa công tử, ngươi có quen biết với quan phủ Lưỡng Giang sao? Có bằng hữu nào làm việc ở trong quan phủ không?" John Lawrence hỏi.
Hòa Thân vừa thấy gã này cũng rất thực tế, há mồm liền hỏi chuyện mấu chốt nhất, nếu hắn nói ở quan phủ Nam Kinh không có bằng hữu, chuyện này lập tức liền bị nhỡ, nhưng nếu mình nói ở bên kia có bằng hữu, nếu thật sự tới rồi Nam Kinh rồi chẳng phải sẽ bị lòi ra?
Đang lúc Hòa Thân lo lắng có nên phét lác hay không, thì Lưu Toàn hướng về phía John Lawrence hì hì cười, nói: “John Lawrence tiên sinh, ngươi xem thường ai vậy? Ngươi có biết quan lớn nhất ở Nam Kinh là quan gì không?"
“Biết, Lưu tiên sinh, làm sao vậy? - quan lớn nhất của Nam Kinh là Tổng đốc Lường Giang! ở đó bất luận kẻ nào đều phải nghe hắn, quyền lợi của hắn đều lớn hơn so với người khác." John Lawrence trừng mất mắt nhìn Lưu Toàn nói.
“Ngươi có biết không, bây giờ Tồng đốc Lưỡng Giang chính là nô tài nô bộc của thiếu gia ta?" Lưu Toàn nghiêm túc nói.
“Thật sự? Tổng đốc Lưỡng Giang Trần Huy Tổ chính là nô tài của Hòa công tử!"John Lawrence vui mừng quá đỗi. Hắn sống ở Trung Quốc đã lâu, đương nhiên biết nô tài nô bộc hàm nghĩa là gì, cũng biết vô luận nô tài nô bộc làm đến quan to như thế nào, thấy chủ từ của hắn vẫn phải hiếu kính, không dám không tuân theo!
Hòa Thân vừa thấy Lưu Toàn đã bốc phét đến độ này, nếu mình lại nói không phải, vờ kịch này sẽ không thé diễn tiếp, vì thế cười nói: “Tông đốc Lưỡng Giang Trần Huy Tổ là nô bộc đời đời của nhà ta, khi cha ta đến Phúc Kiến đánh giặc hắn mới là tri huyện, không ngờ mấy năm nay đã trở thành đại quan!"
“Oa. Thượng Đế! Vậy thì tốt quá!.. John Lawrence nhất thời nhảy lên trên mặt đất.
Hòa Thân và Lưu Toàn sau khi phối hợp lừa dối huynh muội John Lavvrence, liền định ra kế hoạch hợp tác của bọn họ.
Đợi Hòa Thân cảm thấy mỹ mãn trờ về nhà, không ngờ trong nhà lại có khách. - vợ chồng Huyện lệnh Huỳnh Dương Triệu Nhân Nghĩa ở trong nhà chờ hắn.
Huyết Tu La
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Ba ngày sau thánh chỉ của Càn Long đến Khai Phong, ngoài các quan viên thiếu nợ bạc trong kho bị Lưu Dung trừng phạt thật mạnh ra, ngoài dự đoán mọi người là trên thánh chỉ của Càn Long lại tán thường Liễu Hi Công, Liễu Hi Công vẫn nhậm chức tri phủ Khai Phong, thay quyền tuần phủ Hà Nam.
Sau khi nhận được đạo thánh chi của Càn Long này, Lưu Dung càng tin tưởng lần này Càn Long phái hắn xuất kinh, thực tế là để cho hắn gom góp một món bạc cho triều đình, mà không phài để cho hắn có sai tất truy cứu, có tội tất xử với bọn quan viên! Hiểu được điểm này, Lưu Dung sau khi xử lý vài huyện lệnh tham ô lớn cũng liền dẹp đường quay về kinh.
Liễu Hi Công là người được lợi nhất trong hành trình khâm sai lần này, tạ ơn Hòa Thân là đương nhiên. Ngay trong ngày Lưu Dung rời khỏi Khai Phong, nha môn tri phủ tổ chức một bữa tiệc long trọng, chủ trì bữa tiệc đương nhiên là Hòa Thân. Dưới sự trợ giúp của tri phủ Liễu Hi Công, Hòa Thân thật là bố trí phong cảnh, làm cho nổi bật.
Liễu Hi Công sau khi dẫn dắt mọi người kính rượu Hòa Thân, lại một mình bưng một chén rượu đi đến trước mật Hòa Thân, cười nói: “Hòa công tử, từ nay về sau ngươi sẽ không là "Trợ lý đặc biệt" của Tri phủ Khai Phong, mà sẽ trờ thành "Trợ lý đặc biệt" cùa Tuần phủ Hà Nam. Sau này chi cần Hòa công tử theo ta làm tốt, ta nhất định sẽ tấu lên Thánh Thượng, ngợi khen Hòa công tử! Nào, chúng ta cạn chén rượu này!"
Hòa Thân nghĩ thầm: “Ta dựa vào, lúc này mới thay quyền tuần phủ được nửa ngày, mà mẹ ngươi đã ra vẻ đại quan trước mặt ta! - ta đi theo ngươi làm tốt, ngươi *** cũng xứng!" Nghĩ đến đây Hòa Thân ha ha cười nói: “Vậy sau này còn làm phiền tuần phủ đại nhân dạy bảo nhiều hơn, đề bạt nhiều hơn, Hòa Thân vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích!"
Liễu Hi Công vừa nghe lời này mặt đỏ lên, nhất thời cảm thấy được lời nói vừa rồi của hắn với Hòa Thân có chút không tôn kính, vì thế cũng ha ha cười hỏi: “Hòa công tử sau này tính toán ở Hà Nam phát triển như thế nào? Nếu ngươi còn làm kinh doanh, Liễu mỗ nhất định toàn lực tương trợ!"
Liễu Hi Công vừa nói việc kinh doanh, Hòa Thân bỗng nhiên nghĩ đến huynh muội John Lawrence đến nay còn bị hắn giam lỏng ở “Minh Hiền Lâu", vì thế liền nói với Liễu Hi Công: “Liễu đại nhân, chúng ta còn có một chuyện quan trọng chưa làm!"
“Chuyện gì?" Liễu Hi Công thấy Hòa Thân nói vẻ nghiêm trang, liền kéo Hòa Thân đi tới nhỏ giọng hỏi han.
Hòa Thân cười nói: “Liễu đại nhân, ta nói là chuyện một trăm vạn lượng bạc của John Lawrence! - lúc trước chúng ta là vì đối phó Lưu Dung, bất đắc dĩ mới mượn người nước ngoài kia, bây giờ sóng gió đã qua, đại nhân lại thăng nhiệm tuần phủ, còn một trăm vạn lượng bạc kia thì sao? Ta thấy chúng ta trả lại cho hắn là tốt nhất, chúng ta có thể nhốt hắn vài ngày, sao có thể nhốt hắn cả đời?"
Liễu Hi Công bây giờ bị thắng lợi làm mờ lý trí, vừa nghe Hòa Thân đưa ra chuyện phải trả lại bạc cho John Lawrence, liền chẳng hề để ý nói: “Đúng... đúng... đem bạc trả lại cho hắn, sau đó để hắn cút đi là được."
Có những lời này của Liễu Hi Công, Hòa Thân thừa dịp hắn đang cao hứng, liền lập tức mang theo sư gia Lưu Đàn Phương của Liễu Hi Công đến kho lấy bạc, sau đó không quản đêm tối đến cửa hàng bạc đổi thành ngân phiếu.
Hòa Thân còn muốn cầm số tiền này làm lễ gặp mặt với John Lawrence.
Nói đến Lưu Đàn Phương, Hòa Thân vẫn là bái phục hắn, ngày đó Liễu Hi Công đến nhà hắn cầu thân, đúng lúc thấy Vương Vũ Châu đòi về kinh thành, Liễu Doanh Doanh khuyên một đêm đều không làm nên trò trống gì; nhưng sau khi Lưu Đàn Phương này đi vào, chưa qua một bữa cơm đã khiến cho Vương Vũ Châu và Liễu Doanh Doanh bất tay thân thiện, xem như vậy Vương Vũ Châu và Liễu Doanh Doanh thật đúng là muốn hai người cùng chăm sóc hắn, ân ân, oán oán, đối với chuyện này Hòa Thân vẫn là thực cảm kích tên Lưu Đàn Phương đê tiện vô sỉ này.
Buổi trưa ngày hôm sau Hòa Thân và Lưu Toàn giữa trưa đến “Minh Hiền Lâu", vừa thấy mặt liền đem tấm ngân phiếu một trăm vạn lượng trả lại cho John Lawrence.
John Lawrence quả thực liền không thể tin được Hòa công tử này lại trượng nghĩa như thế. Bạc của mình đã bay đi vẫn còn có thế quay trở lại, đây cũng là người tốt đầu tiên hắn gặp ở Trung Quốc, vì thế liền giữ chặt tay Hòa Thân nói: “Hòa công tử, ngài thật sự là quá tốt, ta thật sự là không biết dùng cách nào để cảm tạ! Ở Trung Quốc, cái này gọi là làm cái gì... đúng rồi, gọi là "vật về chủ cũ"!*
- Oa, xin chúa, phù hộ cho vị trẻ tuổi thiện lương chất phác này!"
Hòa Thân cười nói: “John Lawrence tiên sinh, cầu Chúa của ngươi có thể phù hộ ngươi sau này làm kinh doanh lớn phát đại tài!"
“Đa tạ Hòa công tử, đa tạ Hòa công tử! - mau mời ngồi, hôm nay ta muốn cùng Hòa công từ uống say một trận, cùng chúc mừng ta vừa có được tự do!" John Lawrence kéo Hòa Thân ngồi trên ghế, sau đó lại đi ra gọi tiểu nhị tửu lâu chuẩn bị rượu và thức ăn.
Lưu Toàn vừa thấy John Lawrence đi ra ngoài, liền tiến đến trước mặt Hòa Thân nói: “Thiếu gia, xem ra người nước ngoài này dễ lừa gạt thật! Nói mấy câu mà bọn họ đã tin!"
Hòa Thân định bụng mắng Lưu Toàn hai câu, nhưng hắn nghĩ Lưu Toàn đi theo chính mình cũng vất và, còn lúc nào cũng nghĩ làm thế nào cho hắn vui vẻ, nên không nhẫn tâm mắng hắn, mà cười cười nói: “Lưu Toàn, lát nữa ta muốn nói chuyện với John Lawrence chuyện làm ăn, ngươi phài hành sự tùy theo hoàn cành!"
“Biết rồi, thiếu gia! Thiếu gia cứ yên tâm đi!" Lưu Toàn nói xong liền thối lui sang một bên, ra vẻ nghiêm trang túc mục.
Ăn cơm cùng với người nước ngoài, Hòa Thân tuy lớn như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên. Dưới sự cổ vũ của John Lawrence, Lưu Toàn và muội muội của hắn Bích Sa tiểu thư cũng được gọi lên bàn ăn. Hơn nữa hắn còn luôn mồm gọi Lưu Toàn là “Lưu tiên sinh"; trên bàn cơm có rượu nho của Bích Sa tiểu thư chuẩn bị và rượu trắng của tiểu nhị khách sạn mang lên, bọn họ bốn người không ai bảo ai, ai uống bao nhiêu thì rót bấy nhiêu, ngoài cùng nhau nâng chén uống cạn, còn lại là tự nhiên.
Ăn cơm xong rồi, mọi người lại ngồi xuống, Hòa Thân liền vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm với huynh muội John Lawrence.
“Không biết John Lawrence tiên sinh sau này có tính toán gì không? - có còn muốn đi tìm Liễu Hi Công đại nhân cùng làm kinh doanh?" Hòa Thân cười hỏi.
“Không... Không... Không, ta không bao giờ... hợp tác với hắn nữa! Hắn là người thấy lợi vong nghĩa, không hề tín nghĩa! -Làm kinh doanh vẫn nên cùng người như Hòa công tử." John Lawrence nói.
Hòa Thân ha ha cười nói: “Ta cũng đang muốn làm kinh doanh, nhưng cũng khôngbiết làm cái gì tốt!"
“Hòa công tử nếu có thể hợp tác với ta, thì quả thực tốt quá!" John Lawrence nói, “Gần đây còn có một chuyện làm ăn lớn, không biết Hòa công tử có làm được hay không?"
Không đợi Hòa Thân mở miệng, Lưu Toàn liền tiến lên nói: “John Lawrence tiên sinh, ngươi nói năng kiểu gì vậy! - Ở nước Đại Thanh này còn có việc gì mà thiếu gia nhà ta không làm được chứ? Ta nói cho ngươi biết, ngươi làm kinh doanh mà tìm thiếu gia nhà chúng ta, coi như ngươi đã tìm đúng người rồi!
Hòa Thân vừa nghe thấy Lưu Toàn coi người nước ngoài này như thằng ngốc, cũng phét lác *** thái quá, liền mau chóng ngăn hắn lại, cười hỏi John Lawrence: “Ngươi rốt cuộc có việc kinh doanh gì? Nói ra cho ta nghe xem!"
John Lawrence uống một ngụm trà nói: “Đó là trước khi ta đến phủ Khai Phong nghe nói Anh quốc có một đại thương thuyền gọi là "Nhật viễn hào" muốn tới Ấn Độ thu mua hương liệu, nhưng Ấn Độ đã xảy ra nội loạn, cho nên việc kinh doanh này bọn họ không làm được, vì thế bọn họ đã muốn đem việc kinh doanh này đến Trung Quốc, bọn họ tới Quảng Châu trước, nhưng Tổng đốc Lưỡng Quảng rất hà khắc với người Anh quốc chúng ta, việc kinh doanh này của bọn họ cũng vẫn chưa làm được. Trước khi ta đến Khai Phong, bọn họ quyết định đến Nam Kinh mua một ít hàng hóa như đồ sứ, lá trà và tơ lụa. Ta đoán bọn họ đến Nam Kinh cũng sẽ không thuận lợi, bởi vì ta vừa rời khỏi Nam Kinh, tình hình nơi đó cũng không khác lắm với Quảng Châu. Ta ở trong thương đội bọn họ quen biết một nhân vật quan trọng, nếu chúng ta tới Nam Kinh có thể giúp bọn hắn chuẩn bị lô hàng này, đây là một món tiền lớn!"
Hòa Thân hỏi: “Bọn họ mang đến bao nhiêu tiền?"
“Ước chừng có ba trăm vạn bảng Anh! - Tương đương với chín trăm vạn lượng bạc trắng!" John Lawrence nói.
“Chín trăm vạn lượng?" Hòa Thân vừa nghe khoản làm ăn lớn như vậy, tinh thần liền tỉnh táo lại ngay.
“Đúng vậy, nhưng vì khoản làm ăn này quá lớn, phải nghĩ cách hợp tác với quan phủ Lưỡng Giang, nếu không như vậy, cơ bản không thể làm nổi! - Hòa công tử, ngươi có quen biết với quan phủ Lưỡng Giang sao? Có bằng hữu nào làm việc ở trong quan phủ không?" John Lawrence hỏi.
Hòa Thân vừa thấy gã này cũng rất thực tế, há mồm liền hỏi chuyện mấu chốt nhất, nếu hắn nói ở quan phủ Nam Kinh không có bằng hữu, chuyện này lập tức liền bị nhỡ, nhưng nếu mình nói ở bên kia có bằng hữu, nếu thật sự tới rồi Nam Kinh rồi chẳng phải sẽ bị lòi ra?
Đang lúc Hòa Thân lo lắng có nên phét lác hay không, thì Lưu Toàn hướng về phía John Lawrence hì hì cười, nói: “John Lawrence tiên sinh, ngươi xem thường ai vậy? Ngươi có biết quan lớn nhất ở Nam Kinh là quan gì không?"
“Biết, Lưu tiên sinh, làm sao vậy? - quan lớn nhất của Nam Kinh là Tổng đốc Lường Giang! ở đó bất luận kẻ nào đều phải nghe hắn, quyền lợi của hắn đều lớn hơn so với người khác." John Lawrence trừng mất mắt nhìn Lưu Toàn nói.
“Ngươi có biết không, bây giờ Tồng đốc Lưỡng Giang chính là nô tài nô bộc của thiếu gia ta?" Lưu Toàn nghiêm túc nói.
“Thật sự? Tổng đốc Lưỡng Giang Trần Huy Tổ chính là nô tài của Hòa công tử!"John Lawrence vui mừng quá đỗi. Hắn sống ở Trung Quốc đã lâu, đương nhiên biết nô tài nô bộc hàm nghĩa là gì, cũng biết vô luận nô tài nô bộc làm đến quan to như thế nào, thấy chủ từ của hắn vẫn phải hiếu kính, không dám không tuân theo!
Hòa Thân vừa thấy Lưu Toàn đã bốc phét đến độ này, nếu mình lại nói không phải, vờ kịch này sẽ không thé diễn tiếp, vì thế cười nói: “Tông đốc Lưỡng Giang Trần Huy Tổ là nô bộc đời đời của nhà ta, khi cha ta đến Phúc Kiến đánh giặc hắn mới là tri huyện, không ngờ mấy năm nay đã trở thành đại quan!"
“Oa. Thượng Đế! Vậy thì tốt quá!.. John Lawrence nhất thời nhảy lên trên mặt đất.
Hòa Thân và Lưu Toàn sau khi phối hợp lừa dối huynh muội John Lavvrence, liền định ra kế hoạch hợp tác của bọn họ.
Đợi Hòa Thân cảm thấy mỹ mãn trờ về nhà, không ngờ trong nhà lại có khách. - vợ chồng Huyện lệnh Huỳnh Dương Triệu Nhân Nghĩa ở trong nhà chờ hắn.
Huyết Tu La
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Tác giả :
Độc Cô Hắc Mã