Hoá Thần Hành Lộ Nan
Chương 10: Chấn động
An Châu Thành
An Châu Thành vì chuyện đệ nhất thiên tài giới trẻ vì bảo hộ ái nhân mà bị yêu thú đánh rơi xuống Hắc Vực mà chấn động. Sự tình này phóng đại còn là khoa trương hơn Chương Trung Diễn dự biết, với tài diễn xuất của Lục Vân Yến phải nói là vô cùng thâm hậu.
Tin tức truyền ra.
An Châu Thành chịu xôn xao!
Một khắc này.
Cho dù là không có chút nào tụ khí phụ nữ trẻ em, hay hoặc là già bảy tám mươi tuổi Lão đầu tử, đều đã nghe qua nói Thanh Huyền lớp trẻ thiên tài táng thân Vạn Thú Sơn Mạch
“ Thanh Huyền sao mà không khôn ngoan, mình mang An Châu Thành dưng xưng thiên tài đứng đầu lớp trẻ, phóng nhãn toàn An Châu Thành đúng không thể không nói một cái xuất sắc, với tiềm lực cùng thiên phú của hắn bước vào Thoát Cốt Cảnh chỉ là sớm muộn một chuyện, bất quá tuổi trẻ bồng bột vì muốn thể hiện ta đây thiên tài trước ái nhân mà đi liều chiêu cùng yêu thú Khai Duơng cấp độ, quá không sáng suốt."
Có thọ nguyên già nua, trải qua rất nhiều thế sự lão tu giả cảm thán.
"Chưa hẳn, Thanh Huyền một người có thể nói là tiềm lực, nhưng cũng đây phải lấy An Châu Thành một chỗ?, có Xuyên Định Thành, Vân Nam Thành cùng Phong Vũ Thành thiên tài tầng tầng lớp lớp, ta nói lấy như thế làm nhục bọn hắn, là nên khiêu chiến một thoáng, nhường Thanh Huyền biết lợi hại."
Trẻ tuổi tu sĩ, thường thường đứng ra phản bác, lấy hắn cũng được xem là có thiên phú, nhưng từ khi có Thanh Huyền tên xuất hiện, hắn liền bị quên đi, nên không cam lòng
Lão luyện thành thục người cho rằng, Thanh Huyền tư chất là như thế cao. Nếu như chỉ là cứu ra Lục Vân Yến mà toàn mạng, nói không chừng cũng liền chấp nhận. Dù sao mong muốn của An Châu Thành chính là xuất ra một cái thiên tài kinh diễm, đem mấy cái thiên kiêu Thành khác cho áp chế xuống, An Châu Thành trong những năm gần đây luôn bị ba thành kia chèn ép, thứ hạng xếp xuất ra thiên tài cũng luôn ở hàng mạt, bọn hắn vô định chống đỡ, hiển nhiên cũng phải bỏ ra cực lớn một cái giá lớn.
Nhưng tu giả trẻ tuổi lại cho rằng, liền lấy một Thanh Huyền đòi đem hết thảy thiên kiêu 3 Thành kia đè xuống, đâu chỉ phải Thanh Gia có yêu nghiệt Thanh Huyền, 3 Thành khác cũng không thiếu yêu nghiệt chưa được hai mươi tuổi Tụ Khí Cảnh Bát Trọng đâu, còn chưa nói qua Hoàng Thất Mạc Thị nội tình, Thanh Huyền con ghé non đòi một thế tung hoành sao?
Hai phe cải vả kịch liệt.
Nhưng mọi người nhất trí cho rằng.
Thanh Huyền là một cái thiếu niên thiên tài, bỏ mạng như vậy thật đáng tiếc đâu, Thanh Gia lần này như là mất đi một viên ngọc quý a!
Thanh Gia trong Nghị Sự Đường
"Thanh Huyền quá cuồng vọng, hắn cho là mình có chút thiên phú, liền có thể tung hoành vô địch? Đây chính là yêu thú cấp Khai Dương cấp độ, vẻn vẹn thực lực liền không kém Khai Dương người tộc, lại càng không cần phải nói Pháp Tắc Lôi Ấn, nguy hiểm lại càng không biết có bao nhiêu. Hắn đi vào đó, liền là tự tìm đường chết!"
Một vị dáng người già nua, khuôn mặt sầu khổ đại trưởng lão tức giận nói.
"Không tệ, Đại Trưởng Lão nói Thanh Huyền vậy mà lại không ý tứ, yêu thú cấp Khai Dương là thứ đồ vật mà một cái Tụ Khí như hắn có thể chơi sao? Tuy là không giết được nhưng thật hắn muốn đào thoát, mấy con yêu thú đó chưa hẳn dám làm sao hắn. Nhưng tự chui đầu vào lưới, cũng chỉ muốn một con đường chết." Có trưởng lão lắc đầu nói, hắn mang một thân y phục màu nâu, đầu tóc hai màu đen trắng xen nhau, nhìn qua cũng không phải quá năm mươi tuổi, xếp hàng thứ ba trong bốn vị Thanh Gia trưởng lão Thanh Nhạc, mà Tứ trưởng lão Thanh Chiến cùng cái đương gia khác lại cũng chỉ gật đầu biểu tình
“ Hừ, ta sớm nghe nói, Thanh Huyền si lấy hài nữ Lục Gia, nhưng không ngờ đến mức bỏ luôn cả mệnh, dám can đảm khiêu chiến yêu thú Khai Dương cấp. Độc thân xông vào, hạng gì không khôn ngoan." Có tiếng hừ lạnh vang lên, người này là nhị đệ của Thanh Gia Chủ Thanh Phi thực lực cũng là Khai Dương Cảnh Trung Kỳ, nói theo này mà nói tương lai cái Thanh Gia này nên là chú ý nhi tử của hắn, thế hệ trẻ hiện giờ của Thanh Gia ngoài cái yêu nghiệt Thanh Huyền ra thì con trai hắn Thanh Thừa thiên phú là cao nhất tuy chỉ là Tụ Khí Thất Trọng nhưng ở cái độ 21 tuổi thiếu niên thì có thể xem là thiên phú cao.
Chỉ tiếc là Thanh Gia ở đâu nhồi ra một cái yêu nghiệt Thanh Huyền 16 tuổi Tụ Khí Bát Trọng, mà dưới gối Thanh Gia Chủ có tới ba mụn con, hai tỷ tỷ của Thanh Huyền cũng được xếp vào lứa Thanh Gia thiên tài, trưởng tỷ hai mươi hai tuổi Tụ Khí Thất Trọng cùng nhị tỷ hai muơi tuổi đều có tu vi Tụ Khí Lục Trọng, làm cho nhi tử của hắn trở nên ảm đạm đi nhiều, đương nhiên hắn cũng đem Thanh Huyền là cái gai trong mắt, bây giờ hay tin này cũng tranh một chút chế giễu lấy Thanh Huyền
Chỉ có Nhị trưởng lão Thanh Quân chau mày.
Lão tin tưởng, Thanh Huyền tuyệt sẽ không từ vào tử địa. Nhưng bây giờ nhìn cục thế đến, rõ ràng gây bất lợi cho Thanh Huyền, chỉ cần là người thông minh, cũng sẽ không chính mình đánh vào yêu thú sơn mạch hang ổ, sự tình này không đơn giản chỉ là tai nạn
Bất chợt lúc này Nghị Sự Điện chỗ cao nhất có một nguồn khí tức ba động đang dần tản ra, mang đến một loại áp bách nguyên khí đè nặng trong điện
Trong đại điện lưu động không khí tựa hồ là đang trong chớp nhoáng này ngưng trệ xuống tới.
Ở trên đó, một trung niên nam tử áo bào thiên lam sắc hướng lưng xuống phía điện, đứng chắp tay, trên người hắn toát ra một cỗ áp bách làm cho đám người dưới điện tê cả da đầu.
Loại khí tức này là Thoát Cốt Cảnh cường giả khí tức!
Lúc này hắn xoay người lại, chầm chậm đi xuống dưới diện, nhìn bề ngoài khoảng ba bốn chục tuổi, gương mặt tựa ngọc, có thể thấy hồi trẻ người này cũng có vẻ ngoài anh tuấn, trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm, Thanh Gia Chi Chủ, Thanh Hải
“ Nếu mà nói là Thanh Huyền vì Lục Vân Yến mà bỏ mệnh, thân nam tử lúc gặp nguy hiểm há có thể để nữ nhân xông lên đầu sao? đó cũng không tính là xấu gì chuyện, nam tử Thanh Gia chết vinh hơn sống nhục."
“ Gia Chủ....
Thanh Quân khẽ lên giọng, lão biết trong lòng Thanh Hải bây giờ là bực nào tâm tình, cái chết này của Thanh Huyền chắc chắn có cái gì đó không đơn giản là tai nạn, đương nhiên Chương Gia là khả nghi nhất lấy Chương Gia động cơ điều này nếu là ai trong cuộc Đế Đô chiêu mộ thiên kiêu thì không nói cũng tự nhận thức
Sớm không muộn lại ngay lúc này lại lâm nạn!
Nhưng không có chứng cứ thì nói bằng miệng thì dù là Thanh Gia cũng tự nhận lấy chê cười
“ Nhưng con trai ta không thể chết một cách khó hiểu nhưng vậy được, vẫn là cho một vài Khai Dương Cảnh đi tìm lấy đầu con yêu thú đó về đây, còn thật hư thế nào còn phải sau đi.
“ Được rồi, chuyện này đến đây liền thôi đi.
Thanhh Hải khuôn mặt bình tĩnh nhàn nhạt nói câu, rồi xoay người đi khỏi đại điện
Trong đại điện bầu không khí có chút ngưng trệ, giờ khắc này, liền ngay cả Đại trưởng lão Thanh Thành, Nhị trưởng lão Thanh Quân, Tam trưởng lão Thanh Nhạc, Tứ trưởng lão Thanh Chiếu bọn người đều là có loại không cách nào ngôn ngữ cảm giác, bọn hắn nhìn qua Thanh Hải bình tĩnh khuôn mặt rời đi, tựa hồ là không có chuyện gì tức giận, nhưng bọn họ nhận thức sau khuôn mặt bình tĩnh đó là bực nào đáng sợ.
oOo
Thanh Gia Ở nội điện nào đó đèn đuốc sáng trưng, xa hoa tráng lệ, khí thế uy nghiêm, bên trong điện có thắp trường minh đăng, mà bên trong nội điện đã hoàn toàn yên tĩnh, không khí bị đè nén tới mức khiến cho người ta không thở nổi
“ Huyền Nhi! Huyền Nhi của ta, Huyền Nhi sao có thể chết như vậy chứ? Không thể nào!
Một mỹ phụ vận hồng y , nàng có thân hình mảnh mai, dung mạo xinh đẹp lại thong dong, bất quá trên mặt nàng vẫn lộ ra vẻ suy yếu nhợt nhạt, phát ra tiếng khóc như bị đè nén đến cùng cực.
“ Mẫu Thân người bình tĩnh một chút, đây cũng chỉ là tin đồn, nào biết thật hay không đệ đệ vẫn lạc! “ một thiếu nữ thân vận tử sắc, dung mạo cũng rất xinh đẹp vội vàng ôm lấy mỹ phụ kia an ủi
“ Phải đó Mẫu Thân, đại tỷ nói đúng, là tin đồn thôi, Phụ Thân cũng đã cho người đi tra, sống thấy người chết phải thấy xác, người bảo trọng thân thể một chút đi “ : bên cạnh một thiếu nữ thân vận thâm sắc nàng cùng hai người kia khuôn mặt có nét tương đồng, cũng nhẹ nhàng ôm lấy hai vai của mỹ phụ nhẹ giọng
“ Rơi xuống cái Hắc Vực đó liền có thể sống sao? Phụ Thân các ngươi cùng các trửơng lão từng nói qua, dù là bọn hắn đối với chỗ đó cũng ôm kiêng dè thật lớn, Huyền Nhi nó vừa chỉ là Tụ Khí Cảnh Bát Trọng làm sao có thể không sao cơ chứ!" Mỹ phụ cũng chịu không nổi nữa mà quỳ xuống khóc to lên, tiếng khóc như xé nát ruột gan.
“ Mẫu Thân người bình tĩnh một chút ."
Hai nữ không hẹn mà cùng lúc quỳ xuống ôm lấy mỹ phụ kia mà khóc theo, được gọi là Huyền Nhi kia tất nhiên là Thanh Huyền là cái bảo bối mà bọn hắn đem thương yêu chiều chuộng hết mực, mắng cũng không mắng lấy một câu, bây giờ nghe hắn vẫn lạc là bực nào đả kích bọn hắn
Ba nữ này là mẫu thân cùng hai tỷ của Thanh Huyền, Mỹ phụ hồng y Thanh Gia Chủ Mẫu Nguyệt Nga, đại tỷ Thanh Tố Linh cùng nhị tỷ Thanh Lan Anh.
“ Thanh Gia Chủ Mẫu cùng hai thiên kim Thanh Gia làm ra bộ dạng này còn thể thống đâu?
Ba người còn ôm nhau khóc nức nở thời điểm bổng có một giọng nói vang lên, Thanh Hải khuôn mặt bình tĩnh nhàn nhạt bước vào, thấy Thanh Hải bước vào Nguyệt Nga đứng dậy lao vào trong lòng ngực hắn, giọng the thét nói
“ Phu Quân... Huyền Nhi nó không chết, thiếp không chấp nhận chuyện này được."
Thanh Hải hít sâu một hơi kiềm chế tâm tình của mình lại, hắn giơ tay lên vỗ vỗ nhẹ Nguyệt Nga tấm lưng mềm mại khó khăn nói “ Nguyệt Nga nàng an tĩnh một chút, Thanh Huyền nó cũng là con ta, ta cũng như nàng đều khó chấp nhận được
“....Nhưng sự thật là Thanh Huyền đã không còn rồi.."
“ Không! Thiếp không tin! số mệnh sao lại đối tử tệ với con của thiếp như vậy, nó bất quá chỉ mười sáu tuổi thiếu niên thôi." Nguyệt Nga gào thét, liên tục dùng tay đấm vào ngực Thanh Hải
Thanh Tố Linh cùng Thanh Lan Anh đứng phía sau hốc mắt cũng đã đỏ hoe, hai nàng cùng khó chấp nhận được việc này, hôm qua hai nàng còn trong thấy đệ đệ của mình đùa nghịch, trên khuôn mặt non nớt sáng lạn dáng tươi cười, mà hôm nay...
Thanh Hải khuôn mặt bình tĩnh bây giờ cũng đó có chút ngưng trọng, tuy ngoài mặt hắn luôn tỏ ra bình tĩnh nhưng sâu trong tâm hắn là bực nào đau đớn, Thanh Huyền là Thanh Hải nhất thiên phú kinh người hài tử, kinh tài tuyệt diễm, người phụ thân như hắn há có thể không đau lòng đâu?
Hắn nhẹ nhàng vỗ về Nguyệt Nga, thê tử này của hắn từ khi hạ sinh Thanh Huyền thân thể cũng yếu ớt đi nhiều, thường xuyên ngã bệnh, bây giờ nghe tin hài tử mình yêu thương nhất mất mệnh không biết là đã kích bực nào
Nguyệt Nga khóc nức nở trong lòng Thanh Hải, nàng khóc như là một to và kịch liệt hơn, hài tử của mình tuổi đời còn quá trẻ mà phải chết sớm như vậy, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Giống như tách rời máu thịt, loại đau đớn đó khó mà có thể tưởng tượng nổi.
Loại tuyệt vọng và bất lực ấy, gần như khiến cho nàng chịu không nổi mà ngất đi.
Phụt.
Bởi vì tâm trạng quá mức kích động, cho nên mặt mày Nguyệt Nga thoáng chốc trắng bệch, phun ra một búng máu tươi, thấm đỏ y phục của Thanh Hải.
“ Mẫu Thân!
Thanh Tố Linh cùng Thanh Lan Anh kinh hãi, vội vàng đi lên đỡ lấy Nguyệt Nga lau đi vết máu ở khóe miệng của Nguyệt Nga.
Thanh Hải cũng kinh người, khuôn mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng, lòng bàn tay tỏa ra khí tức nhu hòa, quán chú vào từ đỉnh đầu của Nguyệt Nga, giúp nàng ổn định khí huyết trong cơ thể, hắn nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của Nguyệt Nga rồi bế lên, sau đó quay sang hai thiếu nữ nói: “ Mẫu Thân các ngươi vì chuyện của Thanh Huyền mà kích động ảnh hửơng đến sức khoẻ, ta mang nàng trước đi ổn định lại, hai người các con cũng lo nghỉ ngơi đi"
Giọng nói của Thanh Hải tràn ngập thê lương, bên trong lộ ra sự bất lực khôn cùng, khó mà tưởng tượng ra được, hắn bế Nguyệt Nga trên ta rồi đi mất
Hai tỷ muội Thanh Tố Linh bốn mắt nhìn nhau khổ sở rồi cũng đi về phòng.
oOo
Ầm! Ầm! Ầm!
Aaaaaa
Một tiếng gầm to đột nhiên vang vọng trong dưới Hắc Vực, có đạo thân ảnh thon dài, quần áo rách rưới toàn thân be bét máu, mà đạo thân ảnh đó cư nhiên là Thanh Huyền đang tự do rơi xuống Hắc Vực.
Thanh Huyền rơi đến đâu đều có Lôi Ấn đánh lên nó thân thể, hắn cắn chặt hàm răng, cố gắng thôi động nguyên khí chống lại cảm giác đau đớn này, nhưng hắn bây giờ nhận thức toàn thân tê rần không cách nào vận dụng.
Kinh mạch đứt đoạn, tu vi biến mất!
“ Không ngờ Thanh Huyền ta phải chết như thế này!
“ Không! Lục Vân Yến , Chương Trung Diễn còn chưa chết
“ Thù này còn chưa trả, ta không rhế chết thế này được!
“ Ta không cam tâm! Ta không can tâm
Tiếng gầm lớn đầy tức giận xen lẫn không cam lòng không ngừng quanh quẩn từ miệng Thanh Huyền đi ra , bên trong tiếng gầm đó, ẩn chứa chấp niệm và dục vọng sống còn sâu sắc của hắn.
Cũng ngay lúc này, có biến cố xảy ra dưới mắt Thanh Huyền có một vệt bắn tới hắn, ngay khi ánh sáng hội tụ lại thì Thanh Huyền đang ở nơi đó đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.