Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 272: Thực lực rất mạnh (hạ)

Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 272: Thực lực rất mạnh (hạ)

Những người các ngươi, hay là thành thật tặng cho ta đi. Đại kiếm của ta đã khát khó nhịn rồi đó. Triết Vô cực quát:

- Ta mới là người kiếm tiên cấp phía trên mạnh nhất

- Dám tranh giành với ta, muốn ta giết hết các ngươi sao?

Diệt nguyên Kiếm Chu Tám một thân tràn đầy sát khí:

- Không cần biết cái gì kiếm tiên mạnh nhất, ta thế nhưng mà số kiếm tiên chết dưới lưỡi kiếm của ta còn nhiều lắm.

Sát khí xung quanh hắn, sóng ở mặt hồ đều muốn tự động lảng tránh.

Năm nhân vật tiếp cận kiếm tiên cấp này cãi lộn không ngớt, đều vì ra tay cướp,

Mà các Kiếm Tông trưởng lão khác đều xấu hổ, năm người này bất luận là ai ra tay cũng có thể còn hơn Lục Nguyên, nhưng mà hiện tại, năm người tranh cơ hooik rat ay, ngàn vạn lần không muốn năm người tranh đấu, lại để cho Lục Nguyên được lợi mới lạ

Những Trưởng lão Kiếm Tông khác hiện tại sợ nhất chính là Lục Nguyên ngư ông đắc lợi.

Lại nói, Cực Đạo Kiếm Tử năm người này, mỗi người đều có được bản lãnh kinh thiên động địa của mình. Người nào cũng cao ngạo vô cùng, lòng tin mãnh liệt, thần thái kiên nghị, căn bản là không nghe người khác khuyên bảo. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Tình huống này thật sự không dễ làm.

Trong lúc trưởng lão của Kiếm Tông lo lắng thì Lục Nguyên lại cười sang sảng:

- Ở đâu lại có phiền toái như vậy. Năm người tranh giành cái gì mà tranh giành, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo. Năm người các ngươi đồng loạt ra tay là được rồi, ta không sao.

Chấn động!

Người nào nghe được lời này đều khiếp sợ, không tin vào lỗ tai của mình.

Lục Nguyên này thật to gan. Hắn rõ ràng dám một người khiêu chiến năm người. Quả thật là buồn cười. Biết rõ kiếm đạo của năm người này như thế nào mà hắn cứ tưởng rằng như đối phó với hạng người bình thường. Cực Đạo Kiếm Tử năm người này đều khác nhau, nhưng có một điểm không thay đổi đó chính là bọn họ đều là thiên tài.

Thật sự là can đảm!

Lục Nguyên điên rồi. Những trưởng lão Kiếm Tông khác đều thầm nghĩ trong lòng.

Đối với sự việc này, Kiếm Tham Lăng Nguyên cười hì hì nói:

- Tốt, tốt, được vậy thì tốt.

Y không quan tâm mấy đấu mấy. Y chỉ cần hai thanh kiếm kia của Lục Nguyên. Cùng là phi kiếm nhưng có tốt có xấu. Hai thanh phi kiếm của Lục Nguyên đều là cực phẩm. Một thanh là Hạo Nhiên Chính Khí, một thanh là Trấn Sơn Trấn Nhạc. Kiếm Tham với tên gọi là Kiếm Tham thì không bao giờ giảm bớt lòng tham với kiếm.

Trong số năm người đó, chỉ có Kiếm Tham là không quan tâm. Nhưng còn lại bốn người thì rất quan tâm. Không người nào thuở nhỏ không được xưng là thiên tài, rất ít khi bị bại. Hiện tại muốn dùng năm đổi một thì làm sao có thể?

Cực Đạo Kiếm Tử lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên, không nói lời nào. Ba người khác cũng biểu lộ thái độ như vậy.

Lục Nguyên cười:

- Như thế nào, không dám đánh à? Người của Kiếm Tông nhát gan như thế sao? Năm người liên thủ mà thua dưới tay ta thì thanh danh của Kiếm Tông cũng không còn. Từ khi ta cùng với người của Kiếm Tông giao thủ đến nay, phát hiện kiếm pháp của Kiếm Tông không có gì đặc biệt. Còn chưa thắng qua thủ hạ của ta được một lần.

Lục Nguyên bình thường rất điềm đạm, nhưng khi mở miệng thì lại rất độc. Người nếm cái miệng độc địa của Lục Nguyên không nhiều, nhưng đều bị thua thiệt đến phiền muộn. Ví dụ như Tư Mã Hạo, Tư Mã Trường Bạch cùng với những người khác.

Một câu nói như thế nhưng lại chạm đến bờ vực của sự nghiêm trọng.

Kiếm Tông chính là dùng kiếm pháp lập thế.

Vậy mà hôm nay, Lục Nguyên lại nói kiếm pháp của Kiếm Tông không ra gì. Nếu như lời này từ miệng người khác nói ra thì sẽ không có lực sát thương lớn đến như vậy. Nhưng đáng tiếc lại do Lục Nguyên nói. Mà bi kịch chính là người của Kiếm Tông thật chưa từng thắng qua Lục Nguyên một lần.

Mà bây giờ, muốn vãn hồi thanh danh của Kiếm Tông thì chỉ có đánh bại Lục Nguyên.

Bốn người khác vốn cao ngạo, nhưng lúc này cũng lửa giận bốc lên.

Địa Để Chiến Kiếm Triệu Vô Cực huy động thanh Cự Kiếm trong tay:

- Đúng vậy, nên để đám hậu bối các người biết rõ cái gì gọi là kiếm pháp của tiền bối Kiếm Tông.

Y đột nhiên chuyển động, thanh Cự Kiếm trên vai được rút ra khỏi vỏ, tốc đột nhanh như tia chớp thì không nói, hơn nữa lực phát ra như muốn phá nát không gian. Sau khi thanh Cự Kiếm được rút ra thì một phần khu vực trở nên đen kịt. Chính vì thanh Cự Kiếm mang đến áp lực quá lớn khiến cho không khí cũng vì thế mà bị hút sạch. Một kích nhanh như chớp, nặng như thái sơn, căn bản không có chiêu thức, mà cũng không cần chiêu thức được đánh tới. Chỉ đơn giản một kích như vậy nhưng cũng đáng sợ rồi. Lục Nguyên chỉ cảm thấy da đầu mình run lên.

Ánh mắt lửa của Chu Ngộ bỗng nhiên phát động. Một ngọn lửa trong cặp mắt của y phát ra. Ngọn lửa này ngưng tụ giữa không trung thành mấy trăm thanh kiếm lửa rất nhỏ hướng về phía Lục Nguyên. Uy lực của thanh kiếm lửa này tuy yếu hơn một chút nhưng chỉ cần tìm được cơ hội thì lập tức có thể ngưng hợp thành một, phát ra công kích trí mạng. Những ngọn lửa này cong cong uốn uốn, giống như rắn như quỷ. Một hơi nóng khủng bố từ chính giữa phát ra. Đôi mắt lửa của y phóng ra ngọn lửa, thựa sự không phải là lửa bình thường mà là ngọn lửa hủy diệt.

Khi sát ý tràn đầy mỗi một tấc không gian, Diệt Nguyên Kiếm Chu Bát Nhất giống như tử thần xuất hiện. Thanh trường kiếm đen kịt của y giống như trường đao của tử thần hái lấy sinh mạng con người. Sát khí đáng sợ tràn ngập, thề phải diệt sạch hết thảy, trảm hết thảy. Giờ phút này, từ mặt hồ cho đến đáy hồ, chung quanh mười dặm tất cả sinh linh toàn bộ đều chết hết. Mà đây chỉ là chung quanh thôi. Sát khí nồng đậm đã rất nhanh tiến đến sau lưng Lục Nguyên.

Kiếm Tham Lăng Nguyên cười quái dị. Trong các thế tấn công của mọi người, tấn công của y là vô cùng kỳ dị nhất. Các loại kiếm ý từ trong tay của y thi triển ra, nhất thời như ánh mặt trời mới lên, rất êm dịu, nhưng càng ngày càng mãnh liệt, nhất thời bao trùm hết. Ẩn chứa trong bóng tối đó không biết là bao nhiêu sát cơ khủng bố. Nhất thời gió táp chuyển qua, nhanh đến người thường không thể tưởng tượng được. Hơn nữa lại như gió bên cạnh người, muốn ngăn cản lại không thể ngăn cản. Nếu nhất thời dung hợp làm một thì sát cơ tùy thời mà sinh. Chính giữa tên người này có một chữ tham, nhưng khi chân chính sử dụng kiếm thì lại vô cùng đáng sợ.

Còn Cực Đạo Kiếm Tử Phương Càn Khôn là một người tàn khốc nhất trong năm người. Kiếm của y rất ngắn mà cũng rất lạnh. Y không ra tay, chỉ ở một bên đứng chờ cơ hội. Một khi Lục Nguyên lộ ra sơ hở gì thì y có thể tuyệt sát một kích. Có thể tưởng tượng, một kích này giống như lôi hà sấm sét, long trời lở đất, kinh thiên động địa.

Y tuy không công kích, nhưng lại tạo áp lực cho người, và cũng là người lớn nhất trong năm người. Ở những quốc gia khác, có một loại lưu phái. Thời khắc khi kiếm còn trong vỏ là thời khắc đáng sợ nhất. Cực Đạo Kiếm Tử Phương Càn Khôn năm đó đã từng đi qua quốc gai khác nên học được loại lưu phái này.

Rất mạnh!

Công kích của năm người này đều rất đáng sợ.

Mười trưởng lão Kiếm Tông, nếu đổi lại là mình thì một đấu một đều không có khả năng thắng. Còn đổi vào vị trí của Lục Nguyên thì chỉ sợ là xác định vững chắc phải thua rồi.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại