Hoa Si Hoàng Hậu
Chương 32: Màu hồng quá mộng ảo
“Hương Diệp Nhi, ta vừa hồi cung, đã nghe thấy một chuyện." Tiêu Cẩm nhẹ nhàng tựa vào đầu vai cô, giọng nói thoải mái lộ ra một chút buồn khổ. Thân mình Hương Diệp hơi ngẩn ra, giọng nói vẫn bình tĩnh, “Chuyện gì?"
“Hương Diệp Nhi…." Tiêu Cẩm yếu ớt hỏi, “Muội phải gả cho hoàng huynh sao?"
Trong không khí, tràn ngập hương thơm của hoa đào, sắc hồng của hoa đào, cảnh như vậy, Hương Diệp thật ra cũng không thích lắm, chẳng qua là, Tiêu Cẩm từng nói, màu hồng đẹp vô cùng, tại sao muội không thích?
Bởi vì đó là màu sắc quá mộng ảo, cô đã sớm không còn là một cô bé thích mơ mộng nữa rồi.
Nhưng mà, trong mắt bọn họ, cô suy cho cùng vẫn là một cô bé, cho nên, khi Tiêu Cẩm lệnh cho cung nhân xách từng gốc từng gốc đào xuất hiện, cô cũng tùy hắn, nhận lấy cây đào, tự mình chôn xuống.
“Phải…" Nhẹ nhàng một tiếng, không có mấy nhấp nhô, tiêu tán trong gió theo hương hoa đào.
Cánh tay ôm cô của Tiêu Cẩm bỗng dưng căng thẳng, chặt đến mức khiến cho Hương Diệp không thể hít thở.
“Tại sao lại như vậy?" Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, ánh mắt tan vỡ, cuối cùng, từng chút buông cô ra, trong mắt mang theo sự hoảng hốt khó tin, “Hương Diệp Nhi, Hoàng tổ mẫu gạt ta, tại sao muội cũng muốn gạt ta…"
“Tiêu Cẩm ca ca…. Khụ khụ ~" Lời còn chưa dứt, lại không nhịn được ho một tiếng, Tiêu Cẩm lại có chút tiếc thương, “Hương Diệp Nhi, muội không thoải mái sao? Có phải bị bệnh không?" Hắn vừa nói, đưa tay lên định xoa lên trán Hương Diệp, Hương Diệp nhẹ nhàng lùi lại một bước, cười nhẹ như không lắc đầu một cái, “Chẳng qua là bị ho một chút mà thôi."
Tay của Tiêu Cẩm vì động tác của cô mà khựng lại giữa không trung, mặc dù trước kia Hương Diệp Nhi cũng không thích gần gũi với người khác, nhưng là vào lúc này, lại khiến cho hắn thật cô đơn.
“Hương Diệp Nhi, muội đối với Tiêu Cẩm ta đã trở nên xa lạ rồi."
Hương Diệp ngẩn ra, đang muốn giải thích, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng gọi.
“Tần Hương Diệp." Giọng nói lạnh lùng, mang theo một mùi vị khiếp người, Hương Diệp chợt quay đầu, Ngọc Sanh Hàn đang từ cửa bước vào, giống như vất vả lắm mới tìm được chỗ này.
Trông thấy hai người đang đứng trong vườn, hơi ngẩn ra, hơi thu lại vẻ lạnh lùng, Tiêu Cẩm tựa hồ như cũng sững sờ, quên mất suy tư.
“Hoàng huynh." Lẩm bẩm kêu lên một tiếng, mang theo kinh ngạc, còn có một tia oán hận.
Ngọc Sanh Hàn khẽ nhíu mày, thằng nhóc này là ai?
“Hoàng thượng! Người xem Tiêu Cẩm ca ca đã trở lại trước thời hạn rồi, hôm qua Hoàng thượng không phải còn nói đang nhớ Ngũ đệ sao? Sao nhìn lại mất hứng như vậy chứ?" Hương Diệp nhanh chóng bước lên, hành lễ, thuận miệng giới thiệu thân phần của Tiêu Cẩm một lần, Ngọc Sanh Hàn nghĩ nghĩ, thì ra là Ngũ đệ của “hắn", chẳng qua là cái tên Tiêu Cẩm này, hình như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải?
Vẻ mặt hơi hòa hoãn, khẽ nhíu mày, “Ngũ đệ hồi cung, Trẫm đương nhiên cao hứng." Dừng một chút, đi về phía Hương Diệp, đưa tay trên tay là chiếc hộp nhỏ để quả phật thủ, “Nàng cất cái này đi."
“Khụ khụ, cám ơn." Hương Diệp đưa tay nhận lấy, không nhịn được lại ho nhẹ một tiếng, Tiêu Cẩm nhìn động tác hòa hợp giữa hai người, trên vẻ mặt, mang theo một chút phiền muộn.
“Ngũ đệ sao lại ở đây vậy?" Ngọc Sanh Hàn chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút, bởi vì Hương Diệp vừa nãy nói muốn một mình đến khu vườn trước kia đi dạo.
Tiêu Cẩm nghe vậy, kinh ngạc nhìn Hương Diệp một cái, nhẹ giọng nói, “Mới vừa đến chỗ của hoàng tổ mẫu, gặp lão nhân gia người xong, liền đến đây đi dạo…."
Ngọc Sanh Hàn không suy nghĩ nhiều, nhìn dáng vẻ Hương Diệp nín lặng không nói của Hương Diệp, cũng không vô vị giống như thường ngày.
“Lúc về bảo người làm chút đồ hầm, không được chỉ ăn mỗi quả phật thủ không." Khó được một lần quan tâm, cô chẳng qua chỉ hoảng hoảng hốt hốt đáp lại một câu, “Ta biết rồi."
“Hương Diệp Nhi…." Tiêu Cẩm yếu ớt hỏi, “Muội phải gả cho hoàng huynh sao?"
Trong không khí, tràn ngập hương thơm của hoa đào, sắc hồng của hoa đào, cảnh như vậy, Hương Diệp thật ra cũng không thích lắm, chẳng qua là, Tiêu Cẩm từng nói, màu hồng đẹp vô cùng, tại sao muội không thích?
Bởi vì đó là màu sắc quá mộng ảo, cô đã sớm không còn là một cô bé thích mơ mộng nữa rồi.
Nhưng mà, trong mắt bọn họ, cô suy cho cùng vẫn là một cô bé, cho nên, khi Tiêu Cẩm lệnh cho cung nhân xách từng gốc từng gốc đào xuất hiện, cô cũng tùy hắn, nhận lấy cây đào, tự mình chôn xuống.
“Phải…" Nhẹ nhàng một tiếng, không có mấy nhấp nhô, tiêu tán trong gió theo hương hoa đào.
Cánh tay ôm cô của Tiêu Cẩm bỗng dưng căng thẳng, chặt đến mức khiến cho Hương Diệp không thể hít thở.
“Tại sao lại như vậy?" Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, ánh mắt tan vỡ, cuối cùng, từng chút buông cô ra, trong mắt mang theo sự hoảng hốt khó tin, “Hương Diệp Nhi, Hoàng tổ mẫu gạt ta, tại sao muội cũng muốn gạt ta…"
“Tiêu Cẩm ca ca…. Khụ khụ ~" Lời còn chưa dứt, lại không nhịn được ho một tiếng, Tiêu Cẩm lại có chút tiếc thương, “Hương Diệp Nhi, muội không thoải mái sao? Có phải bị bệnh không?" Hắn vừa nói, đưa tay lên định xoa lên trán Hương Diệp, Hương Diệp nhẹ nhàng lùi lại một bước, cười nhẹ như không lắc đầu một cái, “Chẳng qua là bị ho một chút mà thôi."
Tay của Tiêu Cẩm vì động tác của cô mà khựng lại giữa không trung, mặc dù trước kia Hương Diệp Nhi cũng không thích gần gũi với người khác, nhưng là vào lúc này, lại khiến cho hắn thật cô đơn.
“Hương Diệp Nhi, muội đối với Tiêu Cẩm ta đã trở nên xa lạ rồi."
Hương Diệp ngẩn ra, đang muốn giải thích, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng gọi.
“Tần Hương Diệp." Giọng nói lạnh lùng, mang theo một mùi vị khiếp người, Hương Diệp chợt quay đầu, Ngọc Sanh Hàn đang từ cửa bước vào, giống như vất vả lắm mới tìm được chỗ này.
Trông thấy hai người đang đứng trong vườn, hơi ngẩn ra, hơi thu lại vẻ lạnh lùng, Tiêu Cẩm tựa hồ như cũng sững sờ, quên mất suy tư.
“Hoàng huynh." Lẩm bẩm kêu lên một tiếng, mang theo kinh ngạc, còn có một tia oán hận.
Ngọc Sanh Hàn khẽ nhíu mày, thằng nhóc này là ai?
“Hoàng thượng! Người xem Tiêu Cẩm ca ca đã trở lại trước thời hạn rồi, hôm qua Hoàng thượng không phải còn nói đang nhớ Ngũ đệ sao? Sao nhìn lại mất hứng như vậy chứ?" Hương Diệp nhanh chóng bước lên, hành lễ, thuận miệng giới thiệu thân phần của Tiêu Cẩm một lần, Ngọc Sanh Hàn nghĩ nghĩ, thì ra là Ngũ đệ của “hắn", chẳng qua là cái tên Tiêu Cẩm này, hình như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải?
Vẻ mặt hơi hòa hoãn, khẽ nhíu mày, “Ngũ đệ hồi cung, Trẫm đương nhiên cao hứng." Dừng một chút, đi về phía Hương Diệp, đưa tay trên tay là chiếc hộp nhỏ để quả phật thủ, “Nàng cất cái này đi."
“Khụ khụ, cám ơn." Hương Diệp đưa tay nhận lấy, không nhịn được lại ho nhẹ một tiếng, Tiêu Cẩm nhìn động tác hòa hợp giữa hai người, trên vẻ mặt, mang theo một chút phiền muộn.
“Ngũ đệ sao lại ở đây vậy?" Ngọc Sanh Hàn chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút, bởi vì Hương Diệp vừa nãy nói muốn một mình đến khu vườn trước kia đi dạo.
Tiêu Cẩm nghe vậy, kinh ngạc nhìn Hương Diệp một cái, nhẹ giọng nói, “Mới vừa đến chỗ của hoàng tổ mẫu, gặp lão nhân gia người xong, liền đến đây đi dạo…."
Ngọc Sanh Hàn không suy nghĩ nhiều, nhìn dáng vẻ Hương Diệp nín lặng không nói của Hương Diệp, cũng không vô vị giống như thường ngày.
“Lúc về bảo người làm chút đồ hầm, không được chỉ ăn mỗi quả phật thủ không." Khó được một lần quan tâm, cô chẳng qua chỉ hoảng hoảng hốt hốt đáp lại một câu, “Ta biết rồi."
Tác giả :
Hồng Chu