Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương
Chương 66: Si mê (02)
Dung Doãn Trinh bước qua thỏi son mở cửa phòng tắm, đây mà một khách sạn nghỉ mát, loại khách sạn này rất phổ biến ở Los Angeles. Giá cả hợp lý, thoải mái, bố trí của phòng tắm cũng tuân thủ theo những quy tắc này, chọn tông sáng màu của màu sắc, bồn tắm màu sẫm hơn một chút, vòi sen sọc ngăn cách phòng tắm thành hai không gian. Tiếng thở dốc của người đàn ông theo vòi hoa sen truyền ra ngoài, đồng thời cùng với tiếng thở dốc còn có tiếng nước chảy.
Đứng bên ngoài vòi hoa sen, tay Dung Doãn Trinh chậm rãi đẩy nắm che vòi sen, chỉ cần là một cái nhìn từ phía sau đã làm cho nhiệt độ máu của người đàn ông tăng vọt ngay lập tức.
Đó là bóng lưng của cô gái, mái tóc dài với một chiếc kẹp tóc đơn giản trên đầu. Bộ y phục màu trắng bị ướt dưới vòi hoa sen, ướt đẫm dính vào người cô, hiện rõ bộ đồ nội y màu xanh, người đàn ông tựa nửa đầu vào vai cô, tay người đàn ông đang ôm lấy eo cô.
Cùng với tiếng thở dốc của người đàn ông, cái nhìn này…
Lượng máu tăng cao giống như dung nham nóng chảy, khi người đàn ông chạm vào thái dương.
Loan Hoan vừa cuốn lấy vạt áo T’shirt phía sau lưng của Lý Nhược Tư, dự định đem áo T’shirt của anh cởi xuống. Lý Nhược Tư quá nặng, nặng đến nỗi chỉ có thể dùng cách này để cời chiếc áo T’shirt đã bẩn ra khỏi người anh.
T’shirt cuộn lên được một nửa Loan Hoan liền đẩy người Lý Nhược Tư lên một chút. Sau đó Loan Hoan nhìn thấy trên trán Lý Nhược Tư có một chấm đỏ, làm thế nào có vậy, vừa mới rồi còn chưa có. Loan Hoan dùng tay xoa xoa lên trán Lý Nhược Tư.
Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói: “Kia không phải là đồ bẩn, nó là laser laze được lắp trên súng, dễ thương không?"
Đầu tiên, Loan Hoan dùng người của mình để ngăn Lý Nhược Tư, điều gì cũng không biết Lý Nhược Tư vẫn đang ngủ, tiếng hít thở đều đều khi ngủ cùng với những âm thanh cực kì ái muội.
“Dung Doãn Trinh, anh không được làm bậy." Loan Hoan tắt vòi nước, cảnh cáo người sau lưng. Thật đáng chết, chỉ vì tiếng nước chảy trong phòng nên có người đi vào trong phòng cô cũng không biết.
“Trước đây không phải đã nói qua rồi sao? Chỉ cần em vẫn là Dung phu nhân, thì đàn ông trên thế giới này đều không có bất kì người đàn ông nào dám hẹn hò với em. Tối nay anh sẽ để em biết những lời này không phải là những lời trống rỗng bịa đặt."
“Dung Doãn Trinh!" Loan Hoan có chút hốt hoảng: “Anh ấy là…"
Dung Doãn Trinh không cho cô nói hết câu: “Chỉ bằng những gì em vừa mới làm với cậu ta, anh sẽ đối đãi cậu ta một cách nhẹ nhàng nhất. Lần này tuyệt đối không lừa dối em, ví như, dùng viên đạn của anh để cho cậu ta cảm giác được máu đang chảy ngược, anh có thể cho viên đạn của mình vừa đúng ở động mạch của cậu ta, sau đó, người anh này có thể nếm được mùi máu từ miệng của chính mình, liên tục không ngừng."
“Nếu như, em còn muốn bảo vệ người anh trai này nhiều hơn một chút nữa, thì ví dụ của anh càng sáng tạo hơn."
Loan Hoan liền buông Lý Nhược Tư ra, quay đầu, Dung Doãn Trinh đứng sau lưng cô, đúng vậy, trong tay anh thật sự có cầm súng. Cho dù thoạt nhìn khẩu súng giống như một chiếc bút máy, nhưng khẩu súng đen nhánh kia vẫn làm cho Loan Hoan cảm giác được sự lạnh lẽo vô hình. Xuất phát từ bản năng khi sinh mệnh bị lạnh giá này đe dọa, sự lạnh giá này càng làm tăng thêm sự sợ hãi.
Giờ khắc bày biểu cảm của Dung Doãn Trinh rất bình thản, đó là loại bình thản gần như là tê liệt, giống như một chiếc máy.
Loan Hoan nghĩ, người đàn ông này nhất định có hai mặt, hai mặt này biểu cảm đều không giống nhau.
“Dung Doãn Trinh, anh ấy là Lý Nhược Tư, không phải là người đàn ông khác." Loan Hoan nói với Dung Doãn Trinh: “Mời anh cất thứ đồ chơi kia lại, gan của tôi rất nhỏ."
Dung Doãn Trinh cũng không đem thứ đồ chơi kia cất đi, ánh mắt của anh đi xuống. Tại thời khắc này, Lý Nhược Tư người như bùn nhão không có gì chống đỡ liền ngã xuống mặt đất.
Chấm đỏ lên xuống hoảng loạn dọc theo người của Lý Nhược Tư, sau đó dừng trên ngực anh ta. Khuôn mặt anh lộ ra ra biểu cảm nhíu mày, sau đó nhíu mày suy nghĩ. Sau đó, là giọng nói lạnh lùng: “Em có thể để cho phục vụ giúp đỡ! Không phải Lý Nhược Tư có đối tượng hẹn hò sao? Anh ta uống say rồi không phải là nên đi tìm bạn gái của anh ta à? Nhìn bộ dạng này của anh ta, trong mắt anh, càng giống một thằng đàn ông đang dùng thủ đoạn để đùa giỡn với phụ nữ."
“Không cần lấy thứ đồ chơi kia nhắm vào anh ấy." Loan Hoan lạnh lùng nói với Dung Doãn Trinh: “Anh muốn phát bệnh thì cũng phải tìm đúng đối tượng, anh ấy là anh trai tôi."
Dung Doãn Trinh thu hồi lại ánh mắt từ người Lý Nhược Tư chuyển sang khuôn mặt của Loan Hoan. Anh tĩnh lặng nhìn cô, lát sau: “Anh biết em và Lý Nhược Tư không thích hợp, Loan Hoan, hy vọng em đừng để anh có cơ hội tự mình đi điều tra."
Không có lý do rõ ràng, Loan Hoan bắt đầu có chút kích động trong lòng, cô biết rõ, người đàn ông đang đứng trước mặt có một bộ mặt khác rất đáng sợ.
“Dung Doãn Trinh, anh tắt ngay thứ đồ chơi đang trên tay đi." Loan Hoan chột dạ dậm chân, dùng cách này để xua tan đi bầu không khí này.
Không phải là Loan Hoan chưa từng nhìn thấy súng, Loan Hoan cũng đã từng nhìn thấy viên đạn xuyên qua người. Nhưng giờ phút này Dung Doãn Trinh vẫn luôn để chấm đỏ trên trái tim Lý Nhược Tư khiến Loan Hoan sợ hãi.
Dung Doãn Trinh không động đậy, ánh mắt dừng trên người cô như một người thợ săn. Loan Hoan cảm thấy chột dạ. Tầng quan hệ của cô và Lý Nhược Tư khiến cô cảm thấy chột dạ, cô biết Dung Doãn Trinh hiện tại đang cho cô một cơ hội để cô nói rõ hết sự việc.
Nhưng, bây giờ Loan không cần thiết đến cơ hội này nữa.
“Dung Doãn Trinh, tại sao anh lại ở đây. Dung Doãn Trinh, anh gây sự thế đã đủ chưa?" Loan Hoan hét lên, cô dùng giọng nói rất lớn nói chuyện kiên trì bảo vệ bản thân mình.
Không có gì để giải thích, giải thích mới là kỳ quái.
Thốt ra những lời này, cảm xúc Loan Hoan liền dâng cao.
Hừ, luật sư trước của cô, mười ngày trước người đàn ông đang nghỉ phép này bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, và bày tỏ 120 lần xin lỗi với cô. Ông nói văn phòng luật sư của ông bị kẻ trộm đột nhập, tên trộm đã lấy trộm một số giấy tờ giữ liệu trong két sắt của ông. Thật trùng hợp, trong những số giấy tờ bị mất cũng có những giấy tờ tài liệu mà cô ủy thác để làm đơn xin ly hôn, trong những giấy tờ này, tất nhiên gồm cả giấy xác nhận trinh tiết của cô. Hôm đó, ông ta thề đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng hứa rằng sẽ làm hết sức mình để giúp ông lấy lại giấy tờ tài liệu.
Tìm về? Tìm được về mới là lạ.
Càng trùng hợp hơn nữa vào thời gian đó nữ bác sĩ khoa sản làm giám định trinh tiết cho Loan Hoan đã di dân rời khỏi nước Mỹ. Loan Hoan đã đến cục xuất nhập cảnh để hỏi, nhân viên cục xuất nhập cảnh nói với Loan Hoan vị bác sĩ khoa sản kia đã đổi tên và không muốn bị người khác làm phiền. Nhân viên cục xuất nhập cảnh chỉ có thể nói xin lỗi với Loan Hoan.
Tháng này phải cam chịu khắp nơi làm adrenalin của Loan Hoan hướng lên trên tuyến thượng thận. Bước lên trước một bước, Loan Hoan giơ tay ra, nắm lấy tay Dung Doãn Trinh để thứ đồ chơi trên tay anh lên trán của mình.
“Không liên quan gì đúng không?" Loan Hoan thẳng tắp nhìn Dung Doãn Trinh: “Vậy thì, lại đây, khốn kiếp!"
“Loan Hoan." Dung Doãn Trinh nhìn lại cô: “Hoặc là? Em đang chột dạ?"
Chột dạ? Chột dạ cái rắm! Không phải người nên chột dạ là Dung Doãn Trinh sao? Anh dựa vào cái gì mà làm việc đó với cô! Dựa vào cái gì anh không ly hôn thì không được ly hôn.
“Tháng này anh ở sau lưng tôi làm cái gì thì trong lòng anh rõ ràng nhất, khốn kiếp!" Loan Hoan cắn răng, đối với Dung Doãn Trinh trào phúng nhếch miệng cười: “Làm sao? Trải qua đêm đó, đã biết mùi vị rồi? Ừ! Người đàn ông hai mươi chín tuổi còn trinh."
Lời của Loan Hoan rốt cục đã làm biểu hiện lạnh lùng của Dung Doãn Trinh ngay trước mắt có sự thay đổi. Ánh mắt của anh từ trên người cô rời đi, biểu cảm mang theo một chút xấu hổ.
“Làm thế nào đây? Đêm đó tôi cảm thấy thật kinh khủng. Thế nên, Dung Doãn Trinh, tôi không muốn chơi đùa với anh, Hiện giờ xem loại tình huống này, tôi đoán anh đang muốn dựa vào tôi đúng không? Không phải anh nói anh là con buôn chiến tranh sao? Con buôn chiến tranh không phải là rất tàn khốc hay sao? Sau lưng tôi làm nhiều chuyện như thế còn vẫn chưa đủ, lại còn theo dõi tôi, Dung…" Loan Hoan càng nói càng giận dữ, càng giận dữ tay nắm Dung Doãn Trinh lại càng dùng sức, sau đó …
Sau đó, trong khi Dung Doãn Trinh lên tiếng “Cẩn thận!" Loan Hoan liền ngậm miệng lại, khi viên đạn bắn về phía trần nhà phòng tắm.
Khẩu súng được thiết kế như một chiếc bút máy bắn trên trần nhà tỏa ra làn khói trắng. Làn khói trắng nhanh chóng lan tựa như dòng nham thạch nóng chảy làm chỗ trần nhà tan ra tạo thành một lỗ hổng. Lỗ hổng đó lớn bằng nắm đấm của trẻ con.
Loan Hoan đã từng nhìn thấy một miêu tả tương tự trong một tạp chí khoa học tương lai. Tương lại sẽ xuất hiện một loại đạn dược cực kỳ tiên tiến, loại đạn dược này có chức năng thối rữa cực kì mạnh. Chức năng phân hủy này có thể phá hủy xe tăng bọc thép, thì ra, thật sự là có loại này.
Trong mùi vị cực kì kỳ dị Loan Hoan nhìn thấy Dung Doãng Trinh ngã trên mặt đất. Khẩu súng kia rõ ràng là vừa mới nằm trên trán của cô, là Dung Doãn Trinh quay đầu súng chuyển hướng về phía trần nhà. Khi Dung Doãn Trinh làm động tác này là đang ngã xuống mặt đất.
Anh ngồi trên mặt đất, sắc mặt còn trắng bệch hơn bức tường của phòng tắm mấy lần. Bộ đàm trên tường phòng tắm vang lên, màn hình bộ đàm xuất hiện mặt nhân viên của khách sạn. Nhân viên hỏi có phải nơi này có chuyện gì xảy ra không, Dung Doãn Trinh tiếp nhận báo cho nhân viên khách sạn ở đây không có chuyện gì xảy ra, anh làm việc này trong trạng thái mệt mỏi giống như đang mộng du.
Sau khi để bộ đàm lại chỗ cũ Dung Doãn Trinh mới lấy lại được tinh thần. Cứ như vậy anh mắt của anh nhìn chằm chăm lên trán của cô, Loan Hoan đờ đẫn dùng tay xoa lên trán của mình. Sau đó, Loan Hoan quay lại nhìn Lý Nhược Tư đang trong trạng thái không biết gì, run rẩy một chút, sau đó lại ngơ nhác nhìn Lý Nhược Tư.
Trong mootk loạt hành động vô thức, Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh kéo rời khỏi căn phòng. Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh kéo vào phòng bên cạnh, anh kẹp mạnh đầu cô dưới cánh tay và gõ cửa.
Mở cửa là một người đàn ông, Dung Doãn Trinh đưa ra một xấp tiền và nói với người đàn ông: “Cầm lấy đồ của anh và đi ra khỏi đây, tôi muốn dùng phòng này của anh."
Người đàn ông trước khi đi ra còn tặng một câu chúc phúc: “Chúc hai vị có một đêm nồng nhiệt nóng bỏng."
Cửa phòng đóng lại.
Từ khi viên đạn bắn lên trần nhà đến hiện tại sự việc chỉ cách mới năm phút, đối với những người sợ chết như Loan Hoan mà nói nó tuyệt đối là một cú sốc mạnh.
Khi cô tỉnh táo lại từ nỗi sợ hãi do lỗ thủng lớn trên trần nhà kia, quần áo của cô đã bị Dung Doãn Trinh xé ránh, kèm theo tiếng quần áo bị xe rách còn có giọng nói của Dung Doãn Trinh: “Em nói đúng rồi, anh đối với em đã quen mùi vị rồi."
Không hề trải qua cái gì được gọi là tạm dừng, áo ngực đã bị ném mạnh mẽ xuống mặt đất. Bộ ngực không bị cản trở mà phơi bày một mảng ra không khí. Loan Hoan cứ như vậy trơ mắt nhìn, anh cúi đầu.
Môi anh khuấy động đỉnh đồi của cô, tay của anh nắm lấy phía bên kia của cô, đẩy lên, ép xuống, nắm giữ, sau đó lại ma sát.
Nhắm mắt lại, Loan Hoan cũng không động đậy, lưng áp chặt lên tường, nói: “Dung Doãn Trinh, tiếp theo tôi sẽ cho anh nhận ra hương vị tình yêu với một con cá chết."
Bàn tay vừa mới còn gắt gao ôm lấy bộ ngực của cô đã từ từ thả lỏng ra, chỉ là miệng anh vẫn không có buông cô ra. Bàn tay thả lỏng sờ soạng xuống dưới, rơi xuống eo cô.
“Dung Doãn Trinh, việc giấy thỏa thuận ly hôn không phải là đùa giỡn với anh." Loan Hoan tiếp tục nói.
Dung Doãn Trinh vẫn không dừng lại, thậm chí tay anh còn dồn dập hơn, anh vén làn váy của cô lên, tay xuyên qua lớp ren kia, nhẹ nhàng một chút, căn phòng tĩnh lặng chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng vải dệt bị xé rách. Anh mạnh mẽ để chân cô vòng qua thắt lưng của anh.
“Dung Doãn Trinh, anh biết không, một người đã kết hôn ba năm mà vẫn phải đến bệnh viện để làm xác nhận trinh tiết, đối với người phụ nữ mà đó mà một điều sỉ nhục cực lớn." Loan Hoan nói.
Điều sỉ nhục như vậy lại để cho chồng mình đi tiết lộ với một người phụ nữ khác. Trái tim Loan Hoan bắt đầu cuộn thành con sâu róm.
Rốt cục tay anh cũng dừng lại, đầu lưỡi của anh vẫn còn vô ý trêu chọc nhũ hoa của cô. Thoáng dùng một chút lực, thả lỏng, sau đó đầu lưỡi lại liếm liếm, giống như một đứa trẻ vụng trộm người lớn nghịch lớp socola trên bánh sinh nhật.
“Khi tôi mang bản xét nghiệm kia đến tay anh thì tôi cũng đã chặt đứt con đường cuối cùng giữa tôi và anh rồi. Dung Doãn Trinh, tôi chính là như vậy, dùng đến biện pháp như này để bản thân mình hết đường hi vọng."
“Tôi đã dành hết những năm tháng tốt đẹp nhất cho anh. Có lẽ, mọi người nghĩ rằng tôi đáng đời, nhưng đáng đời cũng có giới hạn của nó. Không phải sao, Dung Doãn Trinh?"
Dung Doãn Trinh buông cô ra, anh để đầu mình chôn thật sâu trước ngực của cô.
“Thực ra, anh cũng không làm gì sai cả Dung Doãn Trinh, có lẽ anh sẽ cảm thấy sự việc có chút lớn, nó đáng giá như vậy sao? Dung Doãn Trinh, thế giới tình cảm không phải là kiểu hào sảng trong tiểu thuyết võ thuật. Nó như một cuốn phim quay chậm rõ ràng trước mắt chúng ta. Vẫn còn nhớ lần đó tôi gọi điện cho anh chứ, tôi đã hỏi anh cái ôm của anh và Tiểu Vân trong vụ tai nạn xe nó có giống như cái ôm hình thức giữa anh và An Kỳ hay không? Khi đó anh đã chần chừ rồi. Anh có biết không đó là thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời mà tôi phải chịu đựng không?"
“Hơn nữa, vấn đề của chúng ta vĩnh viễn không chỉ có những chuyện này." Loan Hoan cắn chặt răng: “Dung Doãn Trinh, tôi không cần một người mà mỗi năm vào lễ Noel đều không ở bên cạnh tôi. Ngay cả khi anh ta đi đâu, tôi có gọi hàng trăm cuộc điện thoại cũng không tìm thấy được chồng của mình."
Cái ôm bao trùm lấy cơ thể cô trở nên cứng ngắc, lạnh lẽo.
Rất lâu, rất lâu sau, người đàn ông vẫn vùi đầu trước ngực Loan Hoan nói: “Loan Hoan, em thắng rồi."
Đứng bên ngoài vòi hoa sen, tay Dung Doãn Trinh chậm rãi đẩy nắm che vòi sen, chỉ cần là một cái nhìn từ phía sau đã làm cho nhiệt độ máu của người đàn ông tăng vọt ngay lập tức.
Đó là bóng lưng của cô gái, mái tóc dài với một chiếc kẹp tóc đơn giản trên đầu. Bộ y phục màu trắng bị ướt dưới vòi hoa sen, ướt đẫm dính vào người cô, hiện rõ bộ đồ nội y màu xanh, người đàn ông tựa nửa đầu vào vai cô, tay người đàn ông đang ôm lấy eo cô.
Cùng với tiếng thở dốc của người đàn ông, cái nhìn này…
Lượng máu tăng cao giống như dung nham nóng chảy, khi người đàn ông chạm vào thái dương.
Loan Hoan vừa cuốn lấy vạt áo T’shirt phía sau lưng của Lý Nhược Tư, dự định đem áo T’shirt của anh cởi xuống. Lý Nhược Tư quá nặng, nặng đến nỗi chỉ có thể dùng cách này để cời chiếc áo T’shirt đã bẩn ra khỏi người anh.
T’shirt cuộn lên được một nửa Loan Hoan liền đẩy người Lý Nhược Tư lên một chút. Sau đó Loan Hoan nhìn thấy trên trán Lý Nhược Tư có một chấm đỏ, làm thế nào có vậy, vừa mới rồi còn chưa có. Loan Hoan dùng tay xoa xoa lên trán Lý Nhược Tư.
Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói: “Kia không phải là đồ bẩn, nó là laser laze được lắp trên súng, dễ thương không?"
Đầu tiên, Loan Hoan dùng người của mình để ngăn Lý Nhược Tư, điều gì cũng không biết Lý Nhược Tư vẫn đang ngủ, tiếng hít thở đều đều khi ngủ cùng với những âm thanh cực kì ái muội.
“Dung Doãn Trinh, anh không được làm bậy." Loan Hoan tắt vòi nước, cảnh cáo người sau lưng. Thật đáng chết, chỉ vì tiếng nước chảy trong phòng nên có người đi vào trong phòng cô cũng không biết.
“Trước đây không phải đã nói qua rồi sao? Chỉ cần em vẫn là Dung phu nhân, thì đàn ông trên thế giới này đều không có bất kì người đàn ông nào dám hẹn hò với em. Tối nay anh sẽ để em biết những lời này không phải là những lời trống rỗng bịa đặt."
“Dung Doãn Trinh!" Loan Hoan có chút hốt hoảng: “Anh ấy là…"
Dung Doãn Trinh không cho cô nói hết câu: “Chỉ bằng những gì em vừa mới làm với cậu ta, anh sẽ đối đãi cậu ta một cách nhẹ nhàng nhất. Lần này tuyệt đối không lừa dối em, ví như, dùng viên đạn của anh để cho cậu ta cảm giác được máu đang chảy ngược, anh có thể cho viên đạn của mình vừa đúng ở động mạch của cậu ta, sau đó, người anh này có thể nếm được mùi máu từ miệng của chính mình, liên tục không ngừng."
“Nếu như, em còn muốn bảo vệ người anh trai này nhiều hơn một chút nữa, thì ví dụ của anh càng sáng tạo hơn."
Loan Hoan liền buông Lý Nhược Tư ra, quay đầu, Dung Doãn Trinh đứng sau lưng cô, đúng vậy, trong tay anh thật sự có cầm súng. Cho dù thoạt nhìn khẩu súng giống như một chiếc bút máy, nhưng khẩu súng đen nhánh kia vẫn làm cho Loan Hoan cảm giác được sự lạnh lẽo vô hình. Xuất phát từ bản năng khi sinh mệnh bị lạnh giá này đe dọa, sự lạnh giá này càng làm tăng thêm sự sợ hãi.
Giờ khắc bày biểu cảm của Dung Doãn Trinh rất bình thản, đó là loại bình thản gần như là tê liệt, giống như một chiếc máy.
Loan Hoan nghĩ, người đàn ông này nhất định có hai mặt, hai mặt này biểu cảm đều không giống nhau.
“Dung Doãn Trinh, anh ấy là Lý Nhược Tư, không phải là người đàn ông khác." Loan Hoan nói với Dung Doãn Trinh: “Mời anh cất thứ đồ chơi kia lại, gan của tôi rất nhỏ."
Dung Doãn Trinh cũng không đem thứ đồ chơi kia cất đi, ánh mắt của anh đi xuống. Tại thời khắc này, Lý Nhược Tư người như bùn nhão không có gì chống đỡ liền ngã xuống mặt đất.
Chấm đỏ lên xuống hoảng loạn dọc theo người của Lý Nhược Tư, sau đó dừng trên ngực anh ta. Khuôn mặt anh lộ ra ra biểu cảm nhíu mày, sau đó nhíu mày suy nghĩ. Sau đó, là giọng nói lạnh lùng: “Em có thể để cho phục vụ giúp đỡ! Không phải Lý Nhược Tư có đối tượng hẹn hò sao? Anh ta uống say rồi không phải là nên đi tìm bạn gái của anh ta à? Nhìn bộ dạng này của anh ta, trong mắt anh, càng giống một thằng đàn ông đang dùng thủ đoạn để đùa giỡn với phụ nữ."
“Không cần lấy thứ đồ chơi kia nhắm vào anh ấy." Loan Hoan lạnh lùng nói với Dung Doãn Trinh: “Anh muốn phát bệnh thì cũng phải tìm đúng đối tượng, anh ấy là anh trai tôi."
Dung Doãn Trinh thu hồi lại ánh mắt từ người Lý Nhược Tư chuyển sang khuôn mặt của Loan Hoan. Anh tĩnh lặng nhìn cô, lát sau: “Anh biết em và Lý Nhược Tư không thích hợp, Loan Hoan, hy vọng em đừng để anh có cơ hội tự mình đi điều tra."
Không có lý do rõ ràng, Loan Hoan bắt đầu có chút kích động trong lòng, cô biết rõ, người đàn ông đang đứng trước mặt có một bộ mặt khác rất đáng sợ.
“Dung Doãn Trinh, anh tắt ngay thứ đồ chơi đang trên tay đi." Loan Hoan chột dạ dậm chân, dùng cách này để xua tan đi bầu không khí này.
Không phải là Loan Hoan chưa từng nhìn thấy súng, Loan Hoan cũng đã từng nhìn thấy viên đạn xuyên qua người. Nhưng giờ phút này Dung Doãn Trinh vẫn luôn để chấm đỏ trên trái tim Lý Nhược Tư khiến Loan Hoan sợ hãi.
Dung Doãn Trinh không động đậy, ánh mắt dừng trên người cô như một người thợ săn. Loan Hoan cảm thấy chột dạ. Tầng quan hệ của cô và Lý Nhược Tư khiến cô cảm thấy chột dạ, cô biết Dung Doãn Trinh hiện tại đang cho cô một cơ hội để cô nói rõ hết sự việc.
Nhưng, bây giờ Loan không cần thiết đến cơ hội này nữa.
“Dung Doãn Trinh, tại sao anh lại ở đây. Dung Doãn Trinh, anh gây sự thế đã đủ chưa?" Loan Hoan hét lên, cô dùng giọng nói rất lớn nói chuyện kiên trì bảo vệ bản thân mình.
Không có gì để giải thích, giải thích mới là kỳ quái.
Thốt ra những lời này, cảm xúc Loan Hoan liền dâng cao.
Hừ, luật sư trước của cô, mười ngày trước người đàn ông đang nghỉ phép này bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, và bày tỏ 120 lần xin lỗi với cô. Ông nói văn phòng luật sư của ông bị kẻ trộm đột nhập, tên trộm đã lấy trộm một số giấy tờ giữ liệu trong két sắt của ông. Thật trùng hợp, trong những số giấy tờ bị mất cũng có những giấy tờ tài liệu mà cô ủy thác để làm đơn xin ly hôn, trong những giấy tờ này, tất nhiên gồm cả giấy xác nhận trinh tiết của cô. Hôm đó, ông ta thề đã báo cảnh sát, cảnh sát cũng hứa rằng sẽ làm hết sức mình để giúp ông lấy lại giấy tờ tài liệu.
Tìm về? Tìm được về mới là lạ.
Càng trùng hợp hơn nữa vào thời gian đó nữ bác sĩ khoa sản làm giám định trinh tiết cho Loan Hoan đã di dân rời khỏi nước Mỹ. Loan Hoan đã đến cục xuất nhập cảnh để hỏi, nhân viên cục xuất nhập cảnh nói với Loan Hoan vị bác sĩ khoa sản kia đã đổi tên và không muốn bị người khác làm phiền. Nhân viên cục xuất nhập cảnh chỉ có thể nói xin lỗi với Loan Hoan.
Tháng này phải cam chịu khắp nơi làm adrenalin của Loan Hoan hướng lên trên tuyến thượng thận. Bước lên trước một bước, Loan Hoan giơ tay ra, nắm lấy tay Dung Doãn Trinh để thứ đồ chơi trên tay anh lên trán của mình.
“Không liên quan gì đúng không?" Loan Hoan thẳng tắp nhìn Dung Doãn Trinh: “Vậy thì, lại đây, khốn kiếp!"
“Loan Hoan." Dung Doãn Trinh nhìn lại cô: “Hoặc là? Em đang chột dạ?"
Chột dạ? Chột dạ cái rắm! Không phải người nên chột dạ là Dung Doãn Trinh sao? Anh dựa vào cái gì mà làm việc đó với cô! Dựa vào cái gì anh không ly hôn thì không được ly hôn.
“Tháng này anh ở sau lưng tôi làm cái gì thì trong lòng anh rõ ràng nhất, khốn kiếp!" Loan Hoan cắn răng, đối với Dung Doãn Trinh trào phúng nhếch miệng cười: “Làm sao? Trải qua đêm đó, đã biết mùi vị rồi? Ừ! Người đàn ông hai mươi chín tuổi còn trinh."
Lời của Loan Hoan rốt cục đã làm biểu hiện lạnh lùng của Dung Doãn Trinh ngay trước mắt có sự thay đổi. Ánh mắt của anh từ trên người cô rời đi, biểu cảm mang theo một chút xấu hổ.
“Làm thế nào đây? Đêm đó tôi cảm thấy thật kinh khủng. Thế nên, Dung Doãn Trinh, tôi không muốn chơi đùa với anh, Hiện giờ xem loại tình huống này, tôi đoán anh đang muốn dựa vào tôi đúng không? Không phải anh nói anh là con buôn chiến tranh sao? Con buôn chiến tranh không phải là rất tàn khốc hay sao? Sau lưng tôi làm nhiều chuyện như thế còn vẫn chưa đủ, lại còn theo dõi tôi, Dung…" Loan Hoan càng nói càng giận dữ, càng giận dữ tay nắm Dung Doãn Trinh lại càng dùng sức, sau đó …
Sau đó, trong khi Dung Doãn Trinh lên tiếng “Cẩn thận!" Loan Hoan liền ngậm miệng lại, khi viên đạn bắn về phía trần nhà phòng tắm.
Khẩu súng được thiết kế như một chiếc bút máy bắn trên trần nhà tỏa ra làn khói trắng. Làn khói trắng nhanh chóng lan tựa như dòng nham thạch nóng chảy làm chỗ trần nhà tan ra tạo thành một lỗ hổng. Lỗ hổng đó lớn bằng nắm đấm của trẻ con.
Loan Hoan đã từng nhìn thấy một miêu tả tương tự trong một tạp chí khoa học tương lai. Tương lại sẽ xuất hiện một loại đạn dược cực kỳ tiên tiến, loại đạn dược này có chức năng thối rữa cực kì mạnh. Chức năng phân hủy này có thể phá hủy xe tăng bọc thép, thì ra, thật sự là có loại này.
Trong mùi vị cực kì kỳ dị Loan Hoan nhìn thấy Dung Doãng Trinh ngã trên mặt đất. Khẩu súng kia rõ ràng là vừa mới nằm trên trán của cô, là Dung Doãn Trinh quay đầu súng chuyển hướng về phía trần nhà. Khi Dung Doãn Trinh làm động tác này là đang ngã xuống mặt đất.
Anh ngồi trên mặt đất, sắc mặt còn trắng bệch hơn bức tường của phòng tắm mấy lần. Bộ đàm trên tường phòng tắm vang lên, màn hình bộ đàm xuất hiện mặt nhân viên của khách sạn. Nhân viên hỏi có phải nơi này có chuyện gì xảy ra không, Dung Doãn Trinh tiếp nhận báo cho nhân viên khách sạn ở đây không có chuyện gì xảy ra, anh làm việc này trong trạng thái mệt mỏi giống như đang mộng du.
Sau khi để bộ đàm lại chỗ cũ Dung Doãn Trinh mới lấy lại được tinh thần. Cứ như vậy anh mắt của anh nhìn chằm chăm lên trán của cô, Loan Hoan đờ đẫn dùng tay xoa lên trán của mình. Sau đó, Loan Hoan quay lại nhìn Lý Nhược Tư đang trong trạng thái không biết gì, run rẩy một chút, sau đó lại ngơ nhác nhìn Lý Nhược Tư.
Trong mootk loạt hành động vô thức, Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh kéo rời khỏi căn phòng. Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh kéo vào phòng bên cạnh, anh kẹp mạnh đầu cô dưới cánh tay và gõ cửa.
Mở cửa là một người đàn ông, Dung Doãn Trinh đưa ra một xấp tiền và nói với người đàn ông: “Cầm lấy đồ của anh và đi ra khỏi đây, tôi muốn dùng phòng này của anh."
Người đàn ông trước khi đi ra còn tặng một câu chúc phúc: “Chúc hai vị có một đêm nồng nhiệt nóng bỏng."
Cửa phòng đóng lại.
Từ khi viên đạn bắn lên trần nhà đến hiện tại sự việc chỉ cách mới năm phút, đối với những người sợ chết như Loan Hoan mà nói nó tuyệt đối là một cú sốc mạnh.
Khi cô tỉnh táo lại từ nỗi sợ hãi do lỗ thủng lớn trên trần nhà kia, quần áo của cô đã bị Dung Doãn Trinh xé ránh, kèm theo tiếng quần áo bị xe rách còn có giọng nói của Dung Doãn Trinh: “Em nói đúng rồi, anh đối với em đã quen mùi vị rồi."
Không hề trải qua cái gì được gọi là tạm dừng, áo ngực đã bị ném mạnh mẽ xuống mặt đất. Bộ ngực không bị cản trở mà phơi bày một mảng ra không khí. Loan Hoan cứ như vậy trơ mắt nhìn, anh cúi đầu.
Môi anh khuấy động đỉnh đồi của cô, tay của anh nắm lấy phía bên kia của cô, đẩy lên, ép xuống, nắm giữ, sau đó lại ma sát.
Nhắm mắt lại, Loan Hoan cũng không động đậy, lưng áp chặt lên tường, nói: “Dung Doãn Trinh, tiếp theo tôi sẽ cho anh nhận ra hương vị tình yêu với một con cá chết."
Bàn tay vừa mới còn gắt gao ôm lấy bộ ngực của cô đã từ từ thả lỏng ra, chỉ là miệng anh vẫn không có buông cô ra. Bàn tay thả lỏng sờ soạng xuống dưới, rơi xuống eo cô.
“Dung Doãn Trinh, việc giấy thỏa thuận ly hôn không phải là đùa giỡn với anh." Loan Hoan tiếp tục nói.
Dung Doãn Trinh vẫn không dừng lại, thậm chí tay anh còn dồn dập hơn, anh vén làn váy của cô lên, tay xuyên qua lớp ren kia, nhẹ nhàng một chút, căn phòng tĩnh lặng chỉ nghe thấy âm thanh của tiếng vải dệt bị xé rách. Anh mạnh mẽ để chân cô vòng qua thắt lưng của anh.
“Dung Doãn Trinh, anh biết không, một người đã kết hôn ba năm mà vẫn phải đến bệnh viện để làm xác nhận trinh tiết, đối với người phụ nữ mà đó mà một điều sỉ nhục cực lớn." Loan Hoan nói.
Điều sỉ nhục như vậy lại để cho chồng mình đi tiết lộ với một người phụ nữ khác. Trái tim Loan Hoan bắt đầu cuộn thành con sâu róm.
Rốt cục tay anh cũng dừng lại, đầu lưỡi của anh vẫn còn vô ý trêu chọc nhũ hoa của cô. Thoáng dùng một chút lực, thả lỏng, sau đó đầu lưỡi lại liếm liếm, giống như một đứa trẻ vụng trộm người lớn nghịch lớp socola trên bánh sinh nhật.
“Khi tôi mang bản xét nghiệm kia đến tay anh thì tôi cũng đã chặt đứt con đường cuối cùng giữa tôi và anh rồi. Dung Doãn Trinh, tôi chính là như vậy, dùng đến biện pháp như này để bản thân mình hết đường hi vọng."
“Tôi đã dành hết những năm tháng tốt đẹp nhất cho anh. Có lẽ, mọi người nghĩ rằng tôi đáng đời, nhưng đáng đời cũng có giới hạn của nó. Không phải sao, Dung Doãn Trinh?"
Dung Doãn Trinh buông cô ra, anh để đầu mình chôn thật sâu trước ngực của cô.
“Thực ra, anh cũng không làm gì sai cả Dung Doãn Trinh, có lẽ anh sẽ cảm thấy sự việc có chút lớn, nó đáng giá như vậy sao? Dung Doãn Trinh, thế giới tình cảm không phải là kiểu hào sảng trong tiểu thuyết võ thuật. Nó như một cuốn phim quay chậm rõ ràng trước mắt chúng ta. Vẫn còn nhớ lần đó tôi gọi điện cho anh chứ, tôi đã hỏi anh cái ôm của anh và Tiểu Vân trong vụ tai nạn xe nó có giống như cái ôm hình thức giữa anh và An Kỳ hay không? Khi đó anh đã chần chừ rồi. Anh có biết không đó là thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời mà tôi phải chịu đựng không?"
“Hơn nữa, vấn đề của chúng ta vĩnh viễn không chỉ có những chuyện này." Loan Hoan cắn chặt răng: “Dung Doãn Trinh, tôi không cần một người mà mỗi năm vào lễ Noel đều không ở bên cạnh tôi. Ngay cả khi anh ta đi đâu, tôi có gọi hàng trăm cuộc điện thoại cũng không tìm thấy được chồng của mình."
Cái ôm bao trùm lấy cơ thể cô trở nên cứng ngắc, lạnh lẽo.
Rất lâu, rất lâu sau, người đàn ông vẫn vùi đầu trước ngực Loan Hoan nói: “Loan Hoan, em thắng rồi."
Tác giả :
Loan