Hoá Ra Đã Yêu
Chương 29 Chương 29
"Anh nghĩ xem Frank hôm nay mở tiệc rượu này vì mục đích gì? Ông ta chỉ là một nhân tố mới đầu tư vào thị trường nước ta tầm nửa năm nay vậy mà đã huênh hoang mở một bữa tiệc to mời bao nhiêu doanh nhân máu mặt trong nước.
Đúng là không tầm thường."
Mặc kệ Trịnh Đình Nam huyên thuyên một hồi về người đầu tư nước ngoài tên là Frank kia ra sao, Trịnh Đình Vũ vẫn duy trì trạng thái im lặng ngắm nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài qua tấm kính ô-tô.
Từ lúc ở sân bay về, tâm trí hắn hầu như toàn đặt trên người Ngọc Khuê, không biết cô có khoẻ không, bốn năm qua cuộc sống có tốt không.
Suốt bốn năm qua, Trịnh Đình Vũ hầu hết từ chối tất cả các buổi tiệc rượu, buổi tụ tập ăn chơi cùng đám bạn.
Lí do rất đơn giản, hết thảy là do hắn chẳng còn tâm trí gì đặt vào những cuộc ăn chơi đàn đúm thời niên thiếu nông nổi, không thể nào liên tục đeo một chiếc mặt nạ cười nói giả tạo với các đối tác làm ăn.
Ngọc Khuê rời đi, đứa con đã mất, chỉ hai điều này đã rút cạn toàn bộ lí trí và sinh lực của Trịnh Đình Vũ suốt bốn năm qua.
Thật may là hắn còn có thể trụ vững công ty, giúp công ty phát triển nhanh chóng và xây dựng nên móng vững chắc, chuyển công ty mẹ từ Đức về Việt Nam cho gần.
Đây cũng là một điểm thuận lợi cho Trịnh Đình Vũ, hắn không muốn tham gia các buổi tiệc rượu nhưng nếu không gặp gỡ đối tác thì công ty sao có thể có cầu nối và phát triển tốt.
Vậy nên khi chuyển tập đoàn chính về Việt Nam, em trai ruột của hắn, Trịnh Đình Nam, đương nhiên sẽ về cùng và các buổi tiệc rượu, Trịnh Đình Vũ đẩy cho em mình đi hết.
Nhưng hôm nay có một ngoại lệ.
Ban đầu Trịnh Đình Vũ một mực từ chối tham gia buổi tiệc rượu của Frank nhưng khi nhìn đến danh sách khách mời, hắn lại đổi ý.
Muốn gặp được Ngọc Khuê nhanh nhất, xem ra phải dùng cách này thôi.
Mải suy nghĩ nhiều chuyện mà Trịnh Đình Vũ không để ý xe đã dừng ở cửa Vinpearl Hotel Imperia, lúc Trịnh Đình Nam đập vào vai hắn, hắn mới để ý.
Cả hai người đàn ông lịch lãm trong bộ suit sang trong bước xuống từ hai bên cửa sau của xe.
Một người từ áo sơ mi đến áo vest quần âu toàn bộ đều màu đen, một người áo sơ mi trắng và bộ vest bên ngoài màu xanh dương đậm.
Cả một cây đen là Trịnh Đình Vũ và người còn lại là Trịnh Đình Nam.
Con đường từ cửa khách sạn bước vào tới trong đại sảnh ngắn vậy nhưng mỗi bước chân của hai người đàn ông này đều thu hút bao ánh nhìn của phụ nữ.
Hai người họ mang thần thái hoàn toàn đối lập, Trịnh Đình Vũ toát ra vẻ lạnh lùng, khó gần còn Trịnh Đình Nam thì hoàn toàn ngược lại, anh ta luôn nhếch môi cười đùa, thỉnh thoảng nháy mắt thả thính mấy cô gái chú ý đến mình.
Đi tới đâu là bao ánh mắt si mê của phụ nữ chạy theo đến đó, điều này cũng khá quen với cả hai nên họ không vì mấy tiếng hò hét, tung hô của mấy cô gái dưới sảnh mà mất tập trung.
Hai người bước vào thang máy, ấn số lên tầng 20 của khách sạn.
Thang máy mở ra, đã có người trợ lí của Frank đứng sẵn ở đó chờ, anh ta tiến đến làm động tác mời hai người vào trong phòng tiệc Grand Ballroom.
Phòng có sức chứa tới 900 khách mời với tư trang hiện đại, sang trọng, thiết bị âm thanh ánh sáng chuẩn mực quốc tế.
Cả căn phòng có tone màu chủ đạo là màu vàng đá quý sang trọng và những đèn chùm đa phần là màu cam khiến cho không gian nơi đây trở nên ấm áp hơn giữa trời đông tháng 12 này.
Trịnh Đình Vũ nhìn một lượt căn phòng rồi đánh giá, người doanh nhân tên Frank này rất biết cách vung tiền, dùng đồ thật xa xỉ.
"Em nói có sai đâu, ông ta cố tình khoe khoang mà.
Nhìn căn phòng này là biết." Trịnh Đình Nam đứng bên cạnh chẹp miệng cảm thán.
Trịnh Đình Vũ nhếch môi cười khỉnh, vỗ vai em trai mình: "Săm soi ít thôi, đừng quên mục đích chính của mình tới đây là gì.
Xem chừng Frank là một lão cáo già không dễ đối phó đâu."
"Anh yên tâm em nhớ nhiệm vụ của mình rồi.
Chỉ là..." Nói đến đây Trịnh Đình Nam cố ý cắt ngang lời nói, đôi mắt phượng liếc nhìn anh trai có chút khiêu khích, cuối cùng anh ta nói nốt vế câu của mình: "Chỉ là về phần anh, mục đích lần này đến đây không đơn giản đâu.
Nếu em đoán không nhầm thì là đến để gặp chị dâu."
Trịnh Đình Vũ không hề phủ nhận, "Đúng vậy.
Thế nên em làm tốt việc của mình đi để anh yên tâm đi tìm vợ của anh về."
Trịnh Đình Nam bày ra bộ mặt bất lực thể hiện rõ thái độ "làm như em là người giúp việc cấp cao của anh vậy".
Nhưng tỏ thái độ vật thôi chứ Trịnh Đình Nam vẫn tiếp tục của mình tạo cơ hội cho anh trai.
Anh ta vỗ vào vai Trịnh Đình Vũ động viên:
"Cố lên anh.
Đưa chị dâu về nhà sớm để anh bớt ở công ty bắt em tăng ca đêm nữa."
"Yên tâm, anh mày đâu phải thằng vô dụng."
Hai anh em nhếch môi cười rồi cả hai chia làm hai ngả, Trịnh Đình Nam bước về phía Frank và mấy ông giám đốc kinh doanh đang vui đùa nói chuyện còn Trịnh Đình Vũ bước đến bàn ăn đầy món ngọt đẹp mắt và lấp lánh ánh đỏ của màu rượu vang.
Ngọc Khuê đang đứng ở đây, vừa nãy lúc nói chuyện với em trai, Trịnh Đình Vũ đã quan sát được.
Cô đứng đó cùng với một cô gái khá trẻ, đoán chừng là vừa tốt nghiệp.
Cô gái đứng cạnh Ngọc Khuê thì ăn uống, nói chuyện với cô liên tục nhưng Ngọc Khuê vẫn chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Ngọc Khuê đứng cạnh Quỳnh Giang nghe cô bé nói chuyện nhưng thực chất cô đang quan sát những người có mặt ở đây.
Ai ai cũng đều mang một chiếc mặt nạ giả tạo, khoác lên mình chiếc áo sang trọng che đi sự tham lam, tính toán của bản thân.
Ngọc Khuê nhếch môi cười khỉnh, cô tham gia mấy buổi tiệc rượu này nhiều nhưng không có thói quen giống bọn họ, luôn luôn đi bợ đít, nịnh nọt kẻ khác.
Cô đứng quan sát xung quanh, tay lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay, môi nhếch lên cười khỉnh.
Chợt nụ cười trên môi cô tắt ngấm khi nhìn thấy một người đang bước lại phía mình, là Trịnh Đình Vũ đang tiến đến phía cô.
Ngọc Khuê đặt ly rượu trong tay lên bàn tiệc phía bên cạnh, quay người sang hướng khác rời đi.
Quỳnh Giag không hiểu chuyện gì nhưng thấy tổng giám đốc đã đi nên cũng nối gót theo sau luôn.
Ngọc Khuê sải bước dài để nhanh chóng tránh mặt Trịnh Đình Vũ nhưng đi được một đoạn, bỗng có một bàn tay giữ chặt cổ tay cô lại, kéo mạnh Ngọc Khuê về phía sau để cô đối diện với Trịnh Đình Vũ.
Giọng nói trầm ấm của hắn cất lên mang theo một chút trách móc nhưng cũng mang đầy sự nhớ thương:
"Tại sao nhìn thấy anh lại quay lưng đi luôn?".