Hoa Nguyệt Ngân
Chương 39
(Quyết định của quân vương)
Tiểu tử kia tâm tư đơn thuần, hỉ nộ ái ố đều hiện lên trên mặt, chút việc như vậy sao có thể giấu nổi Hoa Ngạo Kiết. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã có chút hối hận , hắn còn chưa xác định sau khi kia nhìn thấy nữ nhân đó sẽ có phản ứng gì, dưới xúc động mà quyết định, hắn nên giải quyết tốt hậu quả như thế nào đây?
“Ngân Nhi, hứa với phụ hoàng, bất luận mẫu phi ngươi đối với ngươi nói gì làm gì, cũng không được khổ sở, lại càng không được mềm lòng." Hoa Ngạo Kiết nhíu mi, trong mắt có tia sáng khác thường chợt lóe rồi biến mất, lập tức biến lạnh chuyển tối.
“Phụ hoàng?"
Hoa Ngạo Kiết giơ ngón trỏ lên trước mặt Hoa Nguyệt Ngân, làm một động tác chớ có lên tiếng, lập tức ôn hòa cười nói: “Ngân Nhi cái gì cũng đừng hỏi, đến lúc đó sẽ hiểu được ý phụ hoàng."
“Ân." Y tin tưởng phụ hoàng, nếu phụ hoàng nói như vậy, tự nhiên có đạo lý của hắn.
Kỳ thật chuyện Lệ Oánh Lệ quý phi, trong cung cũng không phải bí mật gì, nhưnh Hoa Ngạo Kiết đã hạ tử lệnh, không cho phép ai trước mặt Hoa Nguyệt Ngân đề cập chuyện có quan hệ với mẫu phi của y, hơn nữa Hoa Nguyệt Ngân không thích tiếp xúc với người khác, bên người trừ bỏ thái giám Tiêu Lâm cùng hai thị nữ, Thần Sa, Thúy Nhược, cũng không còn ai khác. Mà ba người này đối Hoa Nguyệt Ngân đều có một tấm lòng hết sức chân thành, bọn họ cam nguyện vì y làm bất cứ chuyện gì, cũng tuyệt không cho phép có chuyện gì làm cho y thương tâm khổ sở, cho nên, cho dù không có tử lệnh của Hoa Ngạo Kiết, bọn họ cũng sẽ không ở trước mặt Hoa Nguyệt Ngân đề cập đề tài mẫn cảm liên quan đến mẫu phi y.
An Nính quỳ thẳng trước mặt Hoa Ngạo Kiết, nâng mắt chờ đợi đáp trả, hồi lâu, trừ bỏ không ngưng được nức nở khóc ra, nàng không khẩn cầu lại, nàng đã nhụt chí , nhưng nàng từ đầu đến cuối không có dời ánh mắt khỏi gương mặt tuấn mỹ vô cùng của hắn, bởi vì nàng dời không được tầm mắt. Nàng phi thường rõ ràng, nàng kính hắn như thần, sợ hắn như hổ, càng thương hắn tận xương, hắn có thể bừa bãi bắt được lòng người, làm cho nữ nhân vì hắn điên cuồng, mà hắn lại có thể thong dong du dương, làm cho người ta hận hắn nhưng lại không thể không thương hắn!
Đối mặt tầm mắt An Nính cực nóng, Hoa Ngạo Kiết chỉ dùng một đôi mắt lạnh như băng thản nhiên quét qua một chút, âm thanh lạnh lùng nói: “An Nính An quý phi vì dùng bổ hồn thuật, dùng người sống làm vật dẫn, hại chết vô tội, vốn tội không thể xá, nghĩ nàng vì ái nữ mà nóng lòng, trẫm liền miễn tội chết cho nàng, nhưng tội chết có thể tha tội sống không thể tránh, từ bây giờ, tước tất cả danh hiệu, vào chùa cạo đầu làm ni cô, thay Tiễn Linh niệm Phật siêu độ vong hồn, từ nay về sau đoạn tuyệt trần duyên để tránh hậu hoạn."
Nghe vậy, An Nính lắc đầu, mặt trắng, môi cũng trắng, toàn thân run rẩy. Nàng nhắm mắt, che lổ tai, thì thào nói nhỏ: “Không phải thật, không phải thật, hắn sẽ không đối với ta như vậy, cho dù không thương, cho dù không có tình ý, hắn cũng không đối với ta như vậy, không, không, hắn sẽ không, ta nghe lầm , là ta nghe lầm , hắn sẽ không vứt bỏ ta, hắn như thế nào có thể không cần ta, nhất định là ta nghe lầm , hắn sẽ không, hắn sẽ không. . . . . ." An Nính có thể chịu được Hoa Ngạo Kiết vô tình, nhưng không cách nào chịu được hắn vứt bỏ, nàng rất rõ ràng, vào chùa chẳng khác nào bị tống vào lãnh cung, thậm chí so với lãnh cung còn không bằng, cùng với nỗi nhớ cả đời tưởng niệm cũng không thấy đau khổ dày vò, còn không bằng trực tiếp lấy mạng nàng còn hơn.
“Nhi thần thỉnh phụ hoàng khai ân." Hoa Nguyệt Sở bỗng nhiên tiến lên, quỳ xuống bên cạnh An Nính, hướng Hoa Ngạo Kiết cúi đầu thật sâu. Nếu nói hắn không biết tình ý mẫu phi mình đối phụ hoàng, đó là gạt người, thế gian có nữ nhân nào có thể kháng cự yêu thương một vị nam nhân tuấn mỹ như thiên thần, lại có quyền có thế như vậy. Mẫu phi hắn vì phụ hoàng nói mấy câu liên tiếp đã hỏng mất, hắn tự nhiên cũng có biện pháp làm cho mẫu phi hắn tỉnh táo lại.
“Như thế nào? Sở Nhị cảm thấy trẫm phạt quá nặng ?" Hoa Ngạo Kiết nhìn chằm chằm ánh mắt Hoa Nguyệt Sở.
“Không, mẫu phi vốn là tử tội, nhận được phụ hoàng khai ân, miễn đi tội chết. Nhưng theo phụ hoàng lời, nghĩ mẫu phi vì ái nữ nóng lòng, hiện nay Thất hoàng muội còn nhỏ, thân thể lại không tốt, một khắc cũng không rời được mẫu phi, nhi thần cả gan thỉnh phụ hoàng lại khai ân, để nhi thần thay mẫu phi chịu phạt." Hoa Nguyệt Sở nhìn thẳng ánh mắt Hoa Ngạo Kiết, từng chữ từng chữ nói ra.
Nghe đứa con nói, An Nính thật sự cố ngăn tiếng thét chói tai. Đáng chết, đáng chết, đáng chết, trong lòng nàng không ngừng mắng chính mình vụng về, ngu muội, thân là mẫu thân, lại làm cho đứa nhỏ lo lắng, nhưng đồng thời cũng vì có thể có một đứa con như vậy mà thấy kiêu ngạo.
“Không cần." An Nính giống như lấy lại tinh thần nhắm mắt, cố hết sức ngăn chận yết hầu thét chói tai, chua sót hướng Hoa Nguyệt Sở ảm đạm cười: “Sở Nhi, con ngoan của mẫu phi, mẫu phi không cần ngươi thay chịu phạt, không phải là cạo đầu làm ni cô sao, mẫu phi còn phải cảm tạ phụ hoàng ngươi ban ân điển mà." Nói xong, hướng Hoa Ngạo Kiết cúi người thật sâu, nói: “Bệ hạ, thần thiếp xưa kia nhất thời hồ đồ, phạm lỗi lầm lớn, cam nguyện bị phạt, chỉ thỉnh bệ hạ không cần liên lụy Sở Nhi cùng Linh nhi."
Hoa Ngạo Kiết mặt không chút thay đổi, đối An Nính gật gật đầu, âm thanh lạnh lùng nói: “Bọn họ cũng con của trẫm." Nói xong nhìn về phía Huyền Băng.
Huyền Băng hiểu rõ cúi xuống, tiến lên, nói: “Quý phi nương nương, Huyền Băng vì ngài dẫn đường".
An Nính cũng không nhìn Huyền Băng liếc mắt một cái, nói thẳng: “Thần thiếp tạ ơn bệ hạ."
Hoa Nguyệt Sở tinh thần hoảng hốt nhìn về phía An Nính, hơn nửa ngày mới buồn bả nói: “Mẫu phi, Thất hoàng muội cần mẫu phi chăm sóc." Đây là kết quả phụ hoàng đã sớm dự đoán được, là hắn ảo giác sao? Nhưng hắn vừa mới rõ ràng liếc thấy trong ánh mắt nam nhân khinh miệt cùng cười lạnh, vì cái gì hắn cảm thấy được phụ hoàng giống như cái gì cũng biết, cái loại ánh mắt hiểu rõ hết thảy cùng cười lạnh này làm cho hắn không thể bỏ qua, càng không thể không để ý.
“Mẫu phi tin tưởng Sở Nhi có thể chăm sóc Linh nhi tốt lắm."
“Mẫu phi. . . . . ." Hoa Nguyệt Sở thần sắc ảm đạm, lại che dấu không được lo lắng cùng với bất an sâu sắc, trong thanh âm lại tràn ngập luyến tiếc,"Nhi thần sẽ mang Thất hoàng muội đi thăm ngài." Nói xong, cho An Nính một nụ cười an tâm.
An Nính vẻ mặt từ ái mỉm cười, “Lúc này mới giống con ta." Nàng yêu thương sờ đầu đứa con, rồi nói tiếp: “Sở Nhi, kế tiếp vất vả ngươi ." Nói xong không lãng phí thời gian, nàng đạo nghĩa không thể chùn bước đứng lên, cũng không quên hướng Hoa Ngạo Kiết cúi đầu một cái rồi rời đi.
Nhìn thấy An Nính xoay người, trong lòng Hoa Nguyệt Ngân nóng lên, hốc mắt có điểm ướt, nhẹ nhàng nói: “Phụ hoàng, tha nàng đi."
Hoa Ngạo Kiết bất đắc dĩ cười cười, ôn nhu nói: “Ngân Nhi cũng biết mình là đang thay ai cầu tình?" Xem ra tâm đồng tình của tiểu tử kia không phải tràn ra bình thường.
“Biết. Một vị mẫu thân yêu con mình."
Hoa Ngạo Kiết hơi hơi sửng sốt, lập tức hiểu được ý tiểu tử kia, do dự một lát, nói: “Nếu Ngân Nhi đã nói như vậy , vậy phụ hoàng tạm thời buông tha An quý phi đi." Đối mặt bảo bối nhà mình, hắn cũng chỉ có thể thầm than trong lòng, ai bảo hắn không thể nhìn tiểu tử kia thất vọng, không thể mở miệng nói lời cự tuyệt mà.
Hoa Nguyệt Ngân khẽ mỉm cười, đem đầu vùi vào trong lòng phụ hoàng, dùng thanh âm non nớt mà ngọt ngào nói: “Phụ hoàng, cám ơn."
Hoa Ngạo Kiết giống như bị mê hoặc, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con trong lòng lên, một tay ôm sát y, sau đó trên gương mặt y nhẹ nhàng ấn xuống nụ hôn, nói: “Ngân Nhi cám ơn, ta nhận trước." Nói xong, trên mặt đột nhiên hiện lên một nụ cười mê người, ôn nhu mà mị hoặc.
Nhìn thấy phụ hoàng tươi cười, trên mặt Hoa Nguyệt Ngân cũng hiện ra một vết đỏ ửng nhàn nhạt làm kẻ khác mất hồn.
Hoa Nguyệt Sở tay run lên. Mặt nó đỏ. Hoa Nguyệt Sở híp mắt nhìn mặt Hoa Nguyệt Ngân đỏ ửng, lửa giận trong đôi mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
Tiểu tử kia tâm tư đơn thuần, hỉ nộ ái ố đều hiện lên trên mặt, chút việc như vậy sao có thể giấu nổi Hoa Ngạo Kiết. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã có chút hối hận , hắn còn chưa xác định sau khi kia nhìn thấy nữ nhân đó sẽ có phản ứng gì, dưới xúc động mà quyết định, hắn nên giải quyết tốt hậu quả như thế nào đây?
“Ngân Nhi, hứa với phụ hoàng, bất luận mẫu phi ngươi đối với ngươi nói gì làm gì, cũng không được khổ sở, lại càng không được mềm lòng." Hoa Ngạo Kiết nhíu mi, trong mắt có tia sáng khác thường chợt lóe rồi biến mất, lập tức biến lạnh chuyển tối.
“Phụ hoàng?"
Hoa Ngạo Kiết giơ ngón trỏ lên trước mặt Hoa Nguyệt Ngân, làm một động tác chớ có lên tiếng, lập tức ôn hòa cười nói: “Ngân Nhi cái gì cũng đừng hỏi, đến lúc đó sẽ hiểu được ý phụ hoàng."
“Ân." Y tin tưởng phụ hoàng, nếu phụ hoàng nói như vậy, tự nhiên có đạo lý của hắn.
Kỳ thật chuyện Lệ Oánh Lệ quý phi, trong cung cũng không phải bí mật gì, nhưnh Hoa Ngạo Kiết đã hạ tử lệnh, không cho phép ai trước mặt Hoa Nguyệt Ngân đề cập chuyện có quan hệ với mẫu phi của y, hơn nữa Hoa Nguyệt Ngân không thích tiếp xúc với người khác, bên người trừ bỏ thái giám Tiêu Lâm cùng hai thị nữ, Thần Sa, Thúy Nhược, cũng không còn ai khác. Mà ba người này đối Hoa Nguyệt Ngân đều có một tấm lòng hết sức chân thành, bọn họ cam nguyện vì y làm bất cứ chuyện gì, cũng tuyệt không cho phép có chuyện gì làm cho y thương tâm khổ sở, cho nên, cho dù không có tử lệnh của Hoa Ngạo Kiết, bọn họ cũng sẽ không ở trước mặt Hoa Nguyệt Ngân đề cập đề tài mẫn cảm liên quan đến mẫu phi y.
An Nính quỳ thẳng trước mặt Hoa Ngạo Kiết, nâng mắt chờ đợi đáp trả, hồi lâu, trừ bỏ không ngưng được nức nở khóc ra, nàng không khẩn cầu lại, nàng đã nhụt chí , nhưng nàng từ đầu đến cuối không có dời ánh mắt khỏi gương mặt tuấn mỹ vô cùng của hắn, bởi vì nàng dời không được tầm mắt. Nàng phi thường rõ ràng, nàng kính hắn như thần, sợ hắn như hổ, càng thương hắn tận xương, hắn có thể bừa bãi bắt được lòng người, làm cho nữ nhân vì hắn điên cuồng, mà hắn lại có thể thong dong du dương, làm cho người ta hận hắn nhưng lại không thể không thương hắn!
Đối mặt tầm mắt An Nính cực nóng, Hoa Ngạo Kiết chỉ dùng một đôi mắt lạnh như băng thản nhiên quét qua một chút, âm thanh lạnh lùng nói: “An Nính An quý phi vì dùng bổ hồn thuật, dùng người sống làm vật dẫn, hại chết vô tội, vốn tội không thể xá, nghĩ nàng vì ái nữ mà nóng lòng, trẫm liền miễn tội chết cho nàng, nhưng tội chết có thể tha tội sống không thể tránh, từ bây giờ, tước tất cả danh hiệu, vào chùa cạo đầu làm ni cô, thay Tiễn Linh niệm Phật siêu độ vong hồn, từ nay về sau đoạn tuyệt trần duyên để tránh hậu hoạn."
Nghe vậy, An Nính lắc đầu, mặt trắng, môi cũng trắng, toàn thân run rẩy. Nàng nhắm mắt, che lổ tai, thì thào nói nhỏ: “Không phải thật, không phải thật, hắn sẽ không đối với ta như vậy, cho dù không thương, cho dù không có tình ý, hắn cũng không đối với ta như vậy, không, không, hắn sẽ không, ta nghe lầm , là ta nghe lầm , hắn sẽ không vứt bỏ ta, hắn như thế nào có thể không cần ta, nhất định là ta nghe lầm , hắn sẽ không, hắn sẽ không. . . . . ." An Nính có thể chịu được Hoa Ngạo Kiết vô tình, nhưng không cách nào chịu được hắn vứt bỏ, nàng rất rõ ràng, vào chùa chẳng khác nào bị tống vào lãnh cung, thậm chí so với lãnh cung còn không bằng, cùng với nỗi nhớ cả đời tưởng niệm cũng không thấy đau khổ dày vò, còn không bằng trực tiếp lấy mạng nàng còn hơn.
“Nhi thần thỉnh phụ hoàng khai ân." Hoa Nguyệt Sở bỗng nhiên tiến lên, quỳ xuống bên cạnh An Nính, hướng Hoa Ngạo Kiết cúi đầu thật sâu. Nếu nói hắn không biết tình ý mẫu phi mình đối phụ hoàng, đó là gạt người, thế gian có nữ nhân nào có thể kháng cự yêu thương một vị nam nhân tuấn mỹ như thiên thần, lại có quyền có thế như vậy. Mẫu phi hắn vì phụ hoàng nói mấy câu liên tiếp đã hỏng mất, hắn tự nhiên cũng có biện pháp làm cho mẫu phi hắn tỉnh táo lại.
“Như thế nào? Sở Nhị cảm thấy trẫm phạt quá nặng ?" Hoa Ngạo Kiết nhìn chằm chằm ánh mắt Hoa Nguyệt Sở.
“Không, mẫu phi vốn là tử tội, nhận được phụ hoàng khai ân, miễn đi tội chết. Nhưng theo phụ hoàng lời, nghĩ mẫu phi vì ái nữ nóng lòng, hiện nay Thất hoàng muội còn nhỏ, thân thể lại không tốt, một khắc cũng không rời được mẫu phi, nhi thần cả gan thỉnh phụ hoàng lại khai ân, để nhi thần thay mẫu phi chịu phạt." Hoa Nguyệt Sở nhìn thẳng ánh mắt Hoa Ngạo Kiết, từng chữ từng chữ nói ra.
Nghe đứa con nói, An Nính thật sự cố ngăn tiếng thét chói tai. Đáng chết, đáng chết, đáng chết, trong lòng nàng không ngừng mắng chính mình vụng về, ngu muội, thân là mẫu thân, lại làm cho đứa nhỏ lo lắng, nhưng đồng thời cũng vì có thể có một đứa con như vậy mà thấy kiêu ngạo.
“Không cần." An Nính giống như lấy lại tinh thần nhắm mắt, cố hết sức ngăn chận yết hầu thét chói tai, chua sót hướng Hoa Nguyệt Sở ảm đạm cười: “Sở Nhi, con ngoan của mẫu phi, mẫu phi không cần ngươi thay chịu phạt, không phải là cạo đầu làm ni cô sao, mẫu phi còn phải cảm tạ phụ hoàng ngươi ban ân điển mà." Nói xong, hướng Hoa Ngạo Kiết cúi người thật sâu, nói: “Bệ hạ, thần thiếp xưa kia nhất thời hồ đồ, phạm lỗi lầm lớn, cam nguyện bị phạt, chỉ thỉnh bệ hạ không cần liên lụy Sở Nhi cùng Linh nhi."
Hoa Ngạo Kiết mặt không chút thay đổi, đối An Nính gật gật đầu, âm thanh lạnh lùng nói: “Bọn họ cũng con của trẫm." Nói xong nhìn về phía Huyền Băng.
Huyền Băng hiểu rõ cúi xuống, tiến lên, nói: “Quý phi nương nương, Huyền Băng vì ngài dẫn đường".
An Nính cũng không nhìn Huyền Băng liếc mắt một cái, nói thẳng: “Thần thiếp tạ ơn bệ hạ."
Hoa Nguyệt Sở tinh thần hoảng hốt nhìn về phía An Nính, hơn nửa ngày mới buồn bả nói: “Mẫu phi, Thất hoàng muội cần mẫu phi chăm sóc." Đây là kết quả phụ hoàng đã sớm dự đoán được, là hắn ảo giác sao? Nhưng hắn vừa mới rõ ràng liếc thấy trong ánh mắt nam nhân khinh miệt cùng cười lạnh, vì cái gì hắn cảm thấy được phụ hoàng giống như cái gì cũng biết, cái loại ánh mắt hiểu rõ hết thảy cùng cười lạnh này làm cho hắn không thể bỏ qua, càng không thể không để ý.
“Mẫu phi tin tưởng Sở Nhi có thể chăm sóc Linh nhi tốt lắm."
“Mẫu phi. . . . . ." Hoa Nguyệt Sở thần sắc ảm đạm, lại che dấu không được lo lắng cùng với bất an sâu sắc, trong thanh âm lại tràn ngập luyến tiếc,"Nhi thần sẽ mang Thất hoàng muội đi thăm ngài." Nói xong, cho An Nính một nụ cười an tâm.
An Nính vẻ mặt từ ái mỉm cười, “Lúc này mới giống con ta." Nàng yêu thương sờ đầu đứa con, rồi nói tiếp: “Sở Nhi, kế tiếp vất vả ngươi ." Nói xong không lãng phí thời gian, nàng đạo nghĩa không thể chùn bước đứng lên, cũng không quên hướng Hoa Ngạo Kiết cúi đầu một cái rồi rời đi.
Nhìn thấy An Nính xoay người, trong lòng Hoa Nguyệt Ngân nóng lên, hốc mắt có điểm ướt, nhẹ nhàng nói: “Phụ hoàng, tha nàng đi."
Hoa Ngạo Kiết bất đắc dĩ cười cười, ôn nhu nói: “Ngân Nhi cũng biết mình là đang thay ai cầu tình?" Xem ra tâm đồng tình của tiểu tử kia không phải tràn ra bình thường.
“Biết. Một vị mẫu thân yêu con mình."
Hoa Ngạo Kiết hơi hơi sửng sốt, lập tức hiểu được ý tiểu tử kia, do dự một lát, nói: “Nếu Ngân Nhi đã nói như vậy , vậy phụ hoàng tạm thời buông tha An quý phi đi." Đối mặt bảo bối nhà mình, hắn cũng chỉ có thể thầm than trong lòng, ai bảo hắn không thể nhìn tiểu tử kia thất vọng, không thể mở miệng nói lời cự tuyệt mà.
Hoa Nguyệt Ngân khẽ mỉm cười, đem đầu vùi vào trong lòng phụ hoàng, dùng thanh âm non nớt mà ngọt ngào nói: “Phụ hoàng, cám ơn."
Hoa Ngạo Kiết giống như bị mê hoặc, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con trong lòng lên, một tay ôm sát y, sau đó trên gương mặt y nhẹ nhàng ấn xuống nụ hôn, nói: “Ngân Nhi cám ơn, ta nhận trước." Nói xong, trên mặt đột nhiên hiện lên một nụ cười mê người, ôn nhu mà mị hoặc.
Nhìn thấy phụ hoàng tươi cười, trên mặt Hoa Nguyệt Ngân cũng hiện ra một vết đỏ ửng nhàn nhạt làm kẻ khác mất hồn.
Hoa Nguyệt Sở tay run lên. Mặt nó đỏ. Hoa Nguyệt Sở híp mắt nhìn mặt Hoa Nguyệt Ngân đỏ ửng, lửa giận trong đôi mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
Tác giả :
Phạm Thiên