Hoa Miêu Miêu

Chương 32: Nhị thục tiếu thiên

Lúc tôi đang muốntrả lời, bên cạnh vang lên một giọng nói coi thường:" Dựa vào ngươi làngười xấu xí hay sao? Dốt nát không được tích sự gì, ai mà coi trọngngươi chứ?"

Quay đầu tìm kiếm giọng nói đó, là một cậu con traibé nhỏ tóc xanh, mắt đỏ nhỏ, dài, dường như hơi hung dữ, môi rất mỏng,xem ra rất kiêu ngạo, lúc này đang làm mặt xấu với Tiểu Tử.

TiểuTử giật mình, quay đầu lại mắng:"Con thằn lằn chết tiệt nhà ngươi! Hàng ngày cũng không có não! Nhìn thấy đã ghét rồi! Còn không nhanh cút sang một bên!"

“Tên đần độn nhà ngươi! Xấu xí đa tình!"

“Đồ ngốc nghếch nhà ngươi! Nói linh ta linh tinh!"

“Ngươi là đồ ngu!"

“Ngươi ngu hơn lợn!"

“Ngươi ngốc nghếch như con lừa!"

“Ngươi đầu to hơn người gấp hai lần, làm bướm gì gì chứ, còn chưa tiến hóa hết mà!"

“Ngươi đôi mắt hình tam giác da xanh lưỡi dài! Con sâu bướm ta có thể tiến hóa thành bươm bướm! Ngươi cả đời này làm con thạch sùng độc ác!"

“Ngươi là đồ ngốc!"

“Ngươi là đồ bỏ đi!"

Tiểu Tử và thằng bé tóc xanh kia, anh một câu tôi một câu không nhường nhịnnhau, ầm ĩ vô cùng, tôi nghe rất say sưa, Oa Oa đứng bên cạnh vội vànghét lên:"Các ngươi đừng có gây sự nữa! Đừng làm ồn nữa!". Đứa bé gái tóc trắng mắt xanh ở bên cạnh đứng dậy lạnh lùng nói:"Mặc kệ chúng nó đi,hai đứa chúng nó một ngày mà không cãi nhau thì ngứa ngáy khó chịu."

Sau đó Tiểu Tử khóc nấc lên :" Hàn Kình tỷ tỷ tại sao chị lại nói em nhưthế! Không phải em muốn cãi nhau, mà là Thiếu Chúng hắn không chịu thacho em!"

Thằng bé trai tên Thiếu Chúng nhìn thấy con bé khóc, vẫn không tha còn làm mặt xấu, kéo tóc nó, mồm hét lên:" Ta bắt nạt ngươinày đồ xấu xí thì làm sao!"

“Tóc của tôi! Rất khó chải!" Tiểu Tử càng khóc dữ hơn.

Oa Oa vội vàng đi đến, giúp con bé giữ tóc lại:"Ta giúp ngươi chải đầu lại, thì ngươi đừng khóc nữa!"

Hàn Kính lại lạnh nhạt cười ở bên cạnh và nói với Thiếu Chúng:"Nghe nói cómột số đứa ngốc nghếch thích bắt nạt bản thân mình thích người, cũngkhông biết có phải loại người như ngươi không?"

Thiếu Chúng xoa xoa đỏ cả mặt, nó vội vàng quay đầu hét lên với cô ấy:"Ai mà thích cái đồ xấu xí!"

Khóc lóc, gây sự, khuyên bảo, châm biếm, học bài, một mớ hỗn độn, tôi nằmtrên bàn nhìn rất say sưa, Oa Oa dỗ xong người này lại dỗ người khác,Cẩm Văn đứng yên soi gương, tô son lên môi, hoàn toàn không nhìn thấycảnh tượng xung quanh.

“Hoàng tiên sinh đến rồi!" Đột nhiên ngoài cửa có người hét lên, khẩu khí này nghe giống như là của Hoàng chuột lang.

Bỗng nhiên, tất cả học sinh ở trong lớp đều vào chỗ ngồi của mình, cảnhtượng huyên náo bây giờ trở nên im phăng phắc, mọi người đều cố gắng đọc bài, một cảnh tượng rất cố gắng học hành, tôi vẫn chưa lấy lại tinhthần, thì bị Oa Oa kéo đến chỗ ngồi ngay ngắn, và nhỏ tiếng dặn dò cầnphải ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả Cẩm Văn cũng đưa ánh mắt nghiêm khắcnhìn tôi, ý là thời gian lên lớp không được nói chuyện.

Sau khi Hoàng tiên sinh vào lớp, hài lòng nhìn khắp lớp:"Mọi người đều biết cố gắng, như thế là rất tốt, rất tốt."

Sau khi nói xong, ông ấy cầm quyển sách lên, bắt đầu gật gù giảng bài, tôiđành miễn cưỡng nghe hiểu chủ đề là kể về cảnh đẹp mùa xuân, còn có vôsố lời thơ ca ngợi về mùa xuân, như cái gì nhỉ:"Dương Xuân Bạch NhậtPhong Tại Hương" Đúng là chuyện phiếm! Mùa xuân và mùi thơm có quan hệgì? Đồ có mùi thơm là cá rán và gà quay! Cái đấy một năm bốn mùa đều có! Dựa vào cái gì mà bảo chỉ có mùa xuân mới có mùi thơm! Sao khônggọi:"Dương Xuân Bạch Nhật Ngư Tại Hương." Lấy móng vuốt gãi gãi đầu, tôi độ nhiên phát hiện mình rất có trình độ văn hóa, chỉ có Oa Oa sau khinghe xong kiến giải của tôi, liên tục trợn ngược mắt.

Đột nhiên,trong đầu lóe lên, tôi trừng mắt nhìn vào sách nghe người khác nói chữ“Xuân", cái chữ đó, cái chữ đó trong quyển sách “Xuân Cung Đồ" mà La Sát cho tôi chẳng phải cũng có một chữ Xuân sao? Tôi đã tìm rất nhiều lầntrong phòng của Bích Thanh Thần Quân, do không biết chữ nên không tìmthấy được! Lần này phải để cho tôi nắm bắt lấy cơ hội chứ?

Cười"hì hì" rất lâu, tôi vội vàng khiêm tốn hỏi Hoàng tiên sinh cách viếtcủa chữ Xuân này, sau đó cố gắng chăm chỉ viết theo chữ mẫu trên giấyrất nhiều lần, phải cố gắng ghi nhớ vào đầu. Hoàng tiên sinh rất cảmđộng xoa đầu tôi khen:"Mọi người phải học tập bạn Hoa Miêu Miêu, tuykiến thức cơ bản hơi kém nhưng rất cố gắng học tập."

“Meo!" Ngheđược khen, trong lòng tôi rất phấn khởi, cũng không cảm thấy ông ta đáng ghét nữa, ngọt ngào cười với ông ta, kết quả Hoàng tiên sinh hơi ngạiđỏ ửng mặt lên.

Ba chữ Xuân, Xuân, Xuân… Chữ Xuân mở đầu, trongsách có rất nhiều tranh, sau khi tan học về Huyền Thanh Cung, tôi thấyBích Thanh Thần Quân đi ra ngoài có việc chưa về, tôi vội vàng chạy đếnphòng sách của anh ta, lật tung tất cả sách để tìm quyển sách “Xuân Cung Đồ". Thực ra kho sách của Bích Thanh Thần Quân có rất nhiều, nhưng đasố là sách có bốn chữ hoặc năm chữ, chỉ có năm quyển có ba chữ, chữ“Xuân" trong ba quyển đó nằm ở giữa hoặc nằm ở cuối cùng, bên trong haiquyển đó toàn bộ đều là chi chít chữ, không có hình vẽ, hiển nhiên không thể là “Xuân Cung Đồ".

Tôi lật đi lật lại, tìm tới tìm lui, cuối cùng ở góc phía dưới của tủ sách to, giở tập tranh có chữ đầu là“Xuân", tiêu đề chỉ có ba chữ! Xem ra rất giống quyển sách đã bị tịchthu! Vội vàng mở tập tranh ra nghiên cứu, bên trong có rất nhiều bứctranh đẹp, trong đó có rất nhiều bức tranh vẽ rất nhiều nam nữ khôngbiết đang làm chuyện gì, tôi đang nhìn rất chăm chú, thì bên ngoài vọnglại tiếng bước chân của Bích Thanh Thần Quân.

Vội vàng núp vào!Tôi nhìn khắp nơi, biến thành mèo, trong miệng ngậm quyển “Xuân CungĐồ", núp vào khe dưới tủ sách lớn nhất, cẩn thận nhìn anh ta bước vàophòng, chuẩn bị chớp thời cơ bỏ chạy. Bích Thanh Thần Quân đi vàophòng, nhìn đống bừa bãi trước mắt, do dự một lát, nhếch mép cười, anhta bước mấy bước, sờ sờ kiếm, uống trà, quả nhiên kéo ghế ra ngồi bêncạnh cái bàn phía trước tủ sách tôi đang trốn, lại cầm ra một cây đàn cổ gảy nhẹ.

Ming ming…. Điệu bộ này tôi không ra không được rồi…Trong miệng ngậm quyển “Xuân Cung Đồ", ngồi dưới gầm tủ trong lòng tôicảm thấy rất căng thẳng, nhìn người ngáng đường trước mắt, lại không dám kêu, đành phải ngoan ngoãn nghe anh ta gảy đàn.

Ngón tay củaBích Thanh Thần Quân thon dài rất đẹp, gảy đàn, các sợi dây đàn rung lên giống như đàn bướm đang bay lượn, tiếng đàn thánh thót, chỉ đáng tiếctiếng đàn đối với mèo không có tác dụng gì, tôi nghe không hiểu tí gìvề tiếng đàn, anh ta cứ tiếp tục đánh đàn, bỗng nhiên hát:"Có con mèo,đang trốn, không trốn ở bờ tường, trái lại trốn ở dưới gầm tủ"

Câu cuối cùng tôi hiểu, tiếng đàn của anh ta đột nhiên dừng lại, sau đócười hì hì nhìn cái tủ tôi đang trốn ở đấy, không nói gì cả, tôi đànhphải khóc lóc chui ra từ phía trong, chuẩn bị thành thật giao nộp quyển“Xuân Cung Đồ", để có được sự khoan dung, không bị đánh đít, Bích ThanhThần Quân nhặt từ dưới đất lên quyển “Xuân Cung Đồ" tôi cầm, lật ra mấytrang, một tay ôm tôi, đặt ở trên đùi, không thấy tức giận, chỉ bảo tôibiến thành người, giơ sách ra:"Phải đọc quyển sách này nhiều lần, sẽ cólợi sau này, chỗ nào không hiểu, ta sẽ giảng giải cho ngươi."

Tại sao lại không tức giận nhỉ? Tôi không khách khí vội vàng giở sách rađọc luôn, những bức hình bên trong quá sâu sắc, làm cho tôi hoàn toànkhông thấy được điều đó và kinh nghiệm giường chiếu có liên quan vớinhau.

“ Rất đẹp à? Rảnh rỗi ngươi phải học tập nhiều." Bích Thanh Thần Quân nhẫn nại hướng dẫn.

Chẳng lẽ khả năng lĩnh hội của tôi quá kém? Đang nghĩ quay đầu khiêm tốn cầucứu, không ngờ anh ta tiếp tục xoa đầu tôi, tỉ mỉ và dịu dàng nói: “Xemmột số bức họa du xuân của các tác gỉa nổi tiếng vẽ, rất có ích cho việc rèn luyện."

Sau khi anh ta nói xong, anh ta chỉ những bức ảnhsông núi có phong cảnh ánh sáng đẹp trong sách, nhất nhất giảng giải ýnghĩa tranh bươm bướm nô đùa với mèo, hoặc là tranh người đẹp trangđiểm. Tôi vội vàng giở đến mặt bọc kín của cuốn sách, chỉ lên bachữ"Xuân Cung Đồ" ở phía trên, sau khi xác nhận mấy lần với Bích ThanhThần Quân, cuối cùng cũng sụp đổ.

Do sai một chữ, mà ôm hận nghìn dặm, không có văn hóa là không được!

Về sự cố mất mặt “Xuân Cung Đồ", khiến tôi bỗng nhiên phấn đấu học tập! Chăm chỉ học hành suốt bảy ngày! Đây đúng là đột phá lớn nhất trong lịch sử, là chuyện khôngdễ dàng gì! Khiến cho Oa Oa cảm động rơi nước mắt như mưa, và được Tiểu Lâm tổng quản hứa chuyện tốt lành là có thể thăng chức! Cẩm Văn đượcBích Thanh Thần Quân biểu dương cảm thấy bồng bềnh suốt ba ngày! BíchThanh Thần Quân kích động quá vội vàng chạy đến nhà Lam Vũ Thần Nữ đểtặng quà, khiến chút nữa treo bà ấy lên Lương Sư Ích Hữu Cẩm Kì.

Trải qua bảy ngày gian khổ phấn đấu, cuối cùng tôi cũng biết được hai mươichữ đơn giản, sau đó…Sau đó… Không có sau đó nữa rồi… Sau khi tôi dùngphương pháp nhảy cóc để nhận biết ba chữ “Xuân Cung Đồ", thì lập tức đitìm quyển sách đó.

Đáng tiếc… Kĩ thuật giấu đồ của Bích ThanhThần Quân lợi hại hơn cả chó, tôi lật tung cả phòng sách lên, ngay cảcái viên trân châu nhỏ ở trên áo của Bích Thanh Thần Quân trước đây cũng tìm thấy được, nhưng không tìm thấy quyển sách “Xuân Cung Đồ" , khôngbiết làm sao bây giờ, đành phải tạm thời hủy bỏ, tiếp tục lên lớp nghechuyện, lười biếng không viết chữ.

Thời tiết của Thiên Giới rấtđẹp, mỗi ngày đều có gió và mặt trời, Tiểu Tử thích tôi đến nỗi hồn víađảo điên, hình như phong cho tôi là thần tượng thứ nhất, Thiếu Chúnghàng ngày đều xoay quanh con bé, và cãi nhau đấu võ mồm với Tiểu Tử. Tôi không biết bọn họ làm thế nào để có thể phát minh ra nhiều từ ngữ đốichiến lẫn nhau như thế, Hàn Kính xưa nay không hay cười cũng đứng ở bêncạnh giải thích rằng:"Bất luận là người hay là yêu quái, khi bị cô lậpmột mình, sẽ bộc phát ra sức sáng tạo vô cùng."

Tôi cảm thấy lờiHàn Kính nói rất có lí, cô bé xem ra thật rất biết học hỏi. Bách Tàitrong thời gian ngắn ngoài giờ học vẫn cố gắng đọc sách, cơ hội nóichuyện với mọi người không nhiều, con bé nói chuyện luôn luôn là ngườicó văn hóa, nhưng tính toán cũng rất tinh nhanh, cứ nói chuyện mãi thìsẽ nói đến chuyện vật giá nhân gian, ví dụ như: Cải thảo một cân ba đồng tiền, thịt lợn một cân hai mươi đồng tiền… Đầy sự hăng hái trong ánhmắt, khiến tôi hình như phản bội lại cá tươi là thứ yêu thích nhất, cùng con bé tin rằng tiền là đồ vật tốt đẹp nhất trên thế giới.

Tómlại…Cứ như vậy và cuộc sống ở trường tư thục là vui đùa cùng mọi người,thật là vui, cho dù lên lớp học nội dung gì, tôi chỉ nhớ duy nhất cáccâu chuyện vui thú vị mà Hoàng tiên sinh kể cho tôi nghe, ví dụ có mộttộc người lạc trong rừng rậm, ba con vật Thỏ , Gấu, Hổ Ly cảm thấy anhta rất đáng thương, quyết định cứu anh ta, thế là Gấu đi tìm cá tươi về, Hồ ly hái nho về cho tộc người ăn, mà Thỏ ngược lại không tìm được bấtcứ thức ăn nào, thế là xấu hổ cụp tai xuống. Nó sau khi suy nghĩ rấtlâu, cuối cùng tộc người nhóm lên một đống lửa, tự mình nhảy lên đốnglửa để làm thịt thỏ quay, lấy sinh mạng của mình làm thức ăn hiến chotộc người, tộc người vì vậy lĩnh ngộ được ý nghĩa chân thực của sinhmạng, hiểu được ý nghĩa của sự hi sinh.

Tôi cảm thấy con Thỏ đórất ngốc nghếch, Gấu và Hồ Ly đã tìm thức ăn cho tộc người rồi, thế saotự mình hà tất phải đi tìm cái chết? Hơn nữa không thân thích với tộcngười đó, ngay cả bạn bè cũng không phải, tại sao phải vì anh ta màchết?

Khi tôi đề xuất ra vấn đề, Hoàng tiên sinh suy nghĩ rấtlâu, cũng không có đáp án cho tôi, ông ta chỉ nói:"Đây là câu chuyệntrong kinh phật, quan trọng nhất chỉ là muốn nói cho ngươi biết, phải có tinh thần hi sinh vì người khác, làm bất cứ chuyện gì cũng không thểchỉ nghĩ bản thân mình được."

Tôi nửa hiểu nửa không gật gật đầu, về đến Huyền Thanh Cung liền hỏi Bích Thanh Thần Quân:"Sư phụ, nếu talà con Thỏ trong câu chuyện, có nên nhảy vào đống lửa thiêu mình cho tộc người ăn không?"

Bích Thanh Thần Quân lập tức chau mày nói:"Tuyệt đối không được làm chuyện ngu xuẩn như vậy!"

Tôi nhảy lên người anh ta cọ cọ mấy cái, cười hì hì nói:"Hiểu rồi, quả nhiên là sư phụ tốt nhất!"

Anh ta yêu quý xoa đầu tôi, tiếp tục gỡ xương cá cho tôi ăn.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi tình nguyện kéo Oa Oa tiếp tục đến trường, lúcđầu giờ vào lớp, Tiểu Tử bỗng nhiên lén lén lút lút chạy đến bên cạnhtôi, nhét cho tôi một lá thư viết trên giấy được làm bằng tay, lại ra vẻ thần bí nói với tôi:"Đây là lá thư mà Tiếu Thiên ca ca nhờ em đưa chochị, tuyệt đối không được cho người khác xem!"

Sau khi nói xong,nó đỏ mặt, cười ấm áp với tôi, sau đó nhanh chóng bỏ chạy. Tôi hiếu kìmở thư ra xem, chăm chú xem, chữ bên trong viết rất ngay ngắn, viếtcũng đẹp, nội dung là về cái gì cái gì ngày… Cái gì cái gì hoa đấy, lại là cái gì cái gì run, cuối cùng viết cái gì cái gì buổi trưa…Xem cảđoạn văn, tôi phát hiện mình quả nhiên chỉ nhận biết năm chữ ở trong đó, trong lòng hơi cảm thấy bồng bềnh lâng lâng, đáng tiếc là không hiểuanh ta đang nói cái gì, đang muốn đi hỏi Oa Oa hoặc Cẩm Văn, đột nhiênnhớ đến Tiểu Tử nói tuyệt đối không được cho người khác xem… Đành phảihủy bỏ.

Lại ngửi ngửi giấy viết thư, thoáng có mùi chó, tên TiếuThiên này tuyệt đối không phải người tốt, tôi hoài nghi thư này là thưkhiêu chiến anh ta gửi cho tôi… Muốn hẹn tôi đến nơi nào đấy để quyếtđấu!

Đáng tiếc địa điểm ở đâu không sao biết được, mặc kệ anh ta. Không ngờ hôm sau nữa, Tiểu Tử lại cười hì hì đưa cho tôi phong thư,lại nói không được cho người khác xem. Nhưng lần này càng gay go, tôichỉ nhận biết được ba chữ trong đó thôi! Thế là tôi phẫn nộ trực tiếp xé bỏ phong thư này đi!

Những ngày sau đó, Tiếu Thiên hầu nhưmỗi ngày gửi một bức thư, tôi cũng hơi cảm động về sự nhiệt tình muốntìm tôi đánh nhau của anh ta, thế là kéo Tiểu Tử, hơi xấu hổ và thẳngthn hỏi con bé:"Địa điểm viết trên lá thư này rốt cuộc là ở đâu…"

“Nhưng không biết đường tại sao không nói sớm!" Tiểu Tử há hốc miệng nhìn tôi, nhanh chóng lấy lại nụ cười, "Đúng là, thời gian Miêu Miêu tỷ tỷ ở trên Thiên Giới chưa lâu, lại không thích đi đây đi đó, trong này viết ở bãi mây mù, cách đây không xa, chỉ có mười dặm, tốt nhất là tỷ đi một mìnhđi!Tiểu Thiên trách móc nhiều ngày rồi, nói tỷ không để ý đến anh ta."

Sau khi nói xong, cô ta lại cười với tôi, hớn hở bỏ chạy, Thiếu Chúng đón ở phía trước, tiếp tục cuộc đấu khẩu với con bé, khóc lóc cãi nhau ầm ĩkhông ngừng.

Chuyện này đến nỗi phải đánh nhau, tôi đương nhiênsẽ không nói với Oa Oa và Cẩm Văn, bọn họ sẽ làm vướng chân bận tay,cho nên hôm nay sau khi tan học, mượn cớ để bỏ đi, theo hướng chỉ dẫncủa Tiểu Tử, chạy đến phía đám mây mù, Tiếu Thiên đang ngồi dưới gốc cây của đám mây mù đợi tôi, anh ta hôm nay trang điểm rất đẹp, trong đôimắt màu đỏ sau khi nhìn thấy tôi, lập tức chuyển sang vẻ phấn khởi,nhanh chóng bật người dậy, động tác đẹp như nước chảy, chỉ là cái áo dađen còn vương mấy lá cỏ.

“Muội… Muội đến rồi…" anh ta phủi bụi trên người , lắp bắp hỏi.

“Ừm… Đợi lâu rồi!" Tôi tặng cho anh ta một nụ cười sáng lạn.

Tiếu Thiên đột nhiên ngớ người ra, nhìn tôi không nói, chỉ có mặt đỏ nhừ,hai tay nắm chặt thành quả đấm, cơ thể dường như hơi run, không biết cóphải là chuẩn bị trước khi đánh nhau không.

Đã lâu không đánh nhau, bắt đầu cảm thấy hơi phấn khích, tôi liếm liếm môi, vui vẻ hỏi:"Chúng ta bắt đầu nhé?"

Tiếu Thiên dường như hơi do dự, anh ta đứng ngây như pho tượng, chăm chúnhìn tôi, cả người xem ra đều là kẽ hở, nhưng rất có thể là cái bẫy, đợi tôi công kích trước sau đó mới phản kích.

Lá trên cây nhè nhẹ rơi xuống, gió thổi nhẹ, xoay mấy vòng, từ từ bay ra xa.

Tôi ra sức kéo tay, móng nhọn từ từ giơ ra, làm tốt khâu chuẩn bị tấn công, chăm chú nhìn nhất cử nhất động người đàn ông trước mặt, chuẩn bị phátđộng tấn công kịp thời.

“Bắt đầu?" Sau khi chuẩn bị quá lâu, Tiếu Thiên cuối cùng cũng cử động nhẹ, do dự nói ra tuyên ngôn chiến đấu trong miệng.

Là cơ hội! Tôi nhanh chóng nhảy vọt lên, co một chân lên tấn công vào đầuanh ta, và xoay người linh hoạt trên không, dùng đòn Phá Thiên Trảo cấumạnh lên đầu anh ta, Tiếu Thiên lùi về phía sau ba bước, ngồi xuống đất, hai tay rút ra một đôi móng thép, nhanh chóng hóa giải thế tiến côngcủa tôi, không có động tác phản kích theo sau.

Anh ta đang nhìntôi! Muốn hiểu rõ đạo lí, tôi tức giận, và nhanh chóng liên hoàn ra đònlần nữa, anh ta vội vàng tránh né lần nữa, làm cho móng của toi chặt gãy cả cành cây to, sau đó lao lên nắm chặt lấy cánh tay tôi, khống chế đòn tấn công sau đấy của tôi. Tôi thuận thế tuột xuống, hai chân liên hoànđá, tấn công phía dưới, Tiếu Thiên quả nhiên trúng kế, bị tôi đá trúng,ngã xuống đất ôm lấy bụng kêu "Ai dô", sau đó tôi lao nhanh qua đấy,cắn mạnh vào gáy anh ta để giành chiến thắng, và phát ra âm thanh uyhiếp ming ming.

“Miêu Miêu cô nương! Muội tại sao…" Tiếu Thiênkhông ngừng kêu la thảm thiết. Lời của anh ta chưa dứt, thì đã bị tôinhanh chóng lật lại nằm xuống dưới đất, dang hai tay ra, cả người hiệnra hình chữ đại, và cắn vào yết hầu của anh ta, không để anh ta nóitiếp.

“Hey hey~", thắng bại cuối cùng cũng rơi xuống cát bụi, tôi đắc ý suy nghĩ phải xử lí chiến lợi phẩm trong miệng như thế nào, đốiphó giống như yêu quái trước đây là xé nát, hay là dạy bảo.

Không ngờ phía sau vọng lại tiếng gọi của Cẩm Văn:"Miêu Miêu! Miêu Miêu! Ngươi ở đâu?"

Tôi vội vàng dùng bàn tay vỗ mạnh và Tiếu Thiên, sau đó ngồi ở bên cạnh anh ta vẫy tay đáp trả:"Ta đang ở đây!"

Cẩm Văn vội vội vàng vàng đi đến, liếc mắt nhìn Tiếu Thiên bị tôi đè ngãdưới đất, đã rơi vào trạng thái hôn mê, ngạc nhiên hỏi:"Các ngươi đanglàm gì vậy?"

Tôi nhanh chóng giải thích rõ ràng:"Là anh ta tìmtôi đưa thư khiêu chiến, trận đánh này không phải do Miêu Miêu chọn.Tôi rất ngoan!"

“Cái gì là thư khiêu chiến?" Trán Cẩm Văn chảytừng giọt mồ hôi, cô ấy lại liếc nhìn Tiếu Thiên đang hôn mê, do dự mộtlát, đờ đẫn gật đầu dường như quyết định không nhìn thấy sự tồn tại củaanh ta, chỉ kéo tay tôi tiếp tục nói:"Đứng lên, chúng ta nhanh trở vềđi…Ngươi đừng làm loạn ở đây nữa… Muộn quá rồi, về đi kẻo Bích ThanhThần Quân nổi giận."

Cô ấy chưa dứt lời, cái chuông trên cổ tôivọng lại giọng nói của Bích Thanh Thần Quân:"Miêu Miêu? Trời tối rồi,tại sao lại chưa về?"

Tôi sợ anh ta nổi giận, quyết định không đánh nữa, nhanh chóng nhảy khỏi người Tiếu Thiên, vui vẻ về nhà với Cẩm Văn.

Bích Thanh Thần Quân đang đi vòng tròn trong phòng đợi tôi về, anh ta nhìnthấy tôi thần sắc dường như rất vui, thế là đi đến xoa đầu tôi hỏi hômnay học được cái gì, tôi vội vàng nói cho anh ta hôm nay mình học đượchai chữ mới, anh ta hài lòng gật đầu, không có truy cứu vấn đề về muộn,không ngờ Cẩm Văn lại bẩm báo cho anh ta nghe vấn đề hôm nay tôi giaochiến với Tiếu Thiên, kết quả là Bích Thanh Thần Quân không ăn cơm màgiữ tôi lại, tiến hành điều tra và răn dạy, muốn biết rốt cuộc xảy rachuyện gì.

Biết rằng tìm mọi cách chối cãi sẽ gây ra hiệu quảngược lại, tôi ngoan ngoãn lấy ra lá thư mà Tiếu Thiên viết cho mình ởthắt lưng, đưa đến trước mặt anh ta, và ngượng ngùng giải thích:"Là anhtta viết thư khiêu chiến đánh nhau với muội, không phải muội cố ý, chonên đừng mắng muội…"

Cầm lá thư, sắc mặt của Bích Thanh Thần Quân hơi khó coi, anh ta chân thành hỏi tôi:"Đây là thư khiêu chiến?"

“Đúng thế…"Tôi gãi tai, ngạc nhiên trả lời,"Không phải thư khiêu chiến thì là cái gì?"

“Muội biết chữ ở phía trên sao?" Anh ta tiếp tục hỏi.

Tôi đắc ý trả lời:"Biết được năm chữ!"

“Ừm, lá thư hơn một nghìn chữ, có thể nhận biết năm chữ trong đó, có tiếnbộ." Bích Thanh Thần Quân cười nhẹ, anh ta xoa đầu tôi biểu dương, lạihỏi tiếp,"Muội quen Tiếu Thiên từ lúc nào?"

Tôi không cần độngnão, nghĩ một lát rồi nói:"Ngày đầu tiên đến trường tư thục, muội đánhnhau với Hoàng tiên sinh, bỗng nhiên anh ta xuất hiện, nói một số câu kì quặc."

“Trước đây, đã từng gặp nhau chưa?" Bích Thanh Thần Quân lại nhìn vào lá thư, tôi lắc đầu, biểu hiện không có ấn tượng gì.

“Nói đến… Trí nhớ của Miêu Miêu muội dường như không tốt lắm?" Bích Thanh Thần Quân ôm tôi vào lòng và ngồi xuống.

“Làm sao có thể như thế được!" Tôi kiên quyết loại bỏ cái nhìn sai lệch vềtrí nhớ của mình, và nhanh chóng đưa ra bằng chứng thuyết phục,"Hôm quamuội ăn cá Lô hội, hôm trước ăn cá Hoàng Hoa, hôm trước nữa là ăn tômhùm, là đồ nướng!"

“Mười ngày trước, khi ta đưa muội đi ngắm sao, gặp một vị thần, muội còn nhớ tướng mạo của ông ta không?" Bích ThanhThần Quân cười hỏi.

“Ặc… Chúng ta đi ngắm sao à?" Tôi bắt đầu khổ sở nhớ lại.

“Đừng nghĩ nữa." Bích Thanh Thần Quân dáng vẻ như chợt nhận ra, anh ta vỗ vỗlên đầu tôi,"Trời tối rồi, hôm nay ta bảo Cẩm Văn làm cho muội món gàquay ngũ vị."

Thế là tôi nhanh chóng nhảy xuống đùi anh ta, vứtbỏ tất cả mọi vấn đề trong đầu, chạy nhanh về phía nhà bếp, muốn được ăn trước phải nhanh, khi đi dường như nghe thấy Bích Thanh Thần Quân lẩmbẩm ở phía sau:"Có lẽ ta nên đến nhà nói rõ chuyện này với Nhị LangThần…"

Anh ta không ăn cơm tối thì đã đi rồi, cho đến khi tôi ănuống no đủ, vẫn chưa thấy anh ta trở về, Cẩm Văn ngược lại liên tục hỏitại sao Tiếu Thiên viết thư khiêu chiến với tôi? Có phải là do tôi cựtuyệt hoa của anh ta không, dẫn đến việc anh ta xấu hổ quá thành tứcgiận cho nên xảy ra chuyện?

Tôi đâu biết vấn đề này! Oa Oa đangnghe bát quái, cũng hùa theo, liên tục truy hỏi, và ao ước nói:"TiếuThiên chân thành với tỷ, coi trọng lời hứa, rất được hoan nghênh trongThiên Giới, thực ra anh ta tặng tỷ hoa hồng, tỷ có thể nhận."

Cẩm Văn gõ mạnh cô ta một cái, mắng: "Nói điều ngốc nghếch gì vậy?"

Oa Oa lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng bào chữa:"Đương nhiên! Anh takhông tốt bằng một nửa Thần Quân đại nhân của chúng ta!" Sau đó lại vỗmiệng nói với Cẩm Văn:"May mà ngươi nhắc nhở ta…"

“Ngươi như vậygọi là có mắt không tròng, lại không biết nhìn sắc mặt, cứ như thế này,cả đời này cũng không có nổi chức vụ chủ quản Đãi Nữ!" Cẩm Văn gật đầunói với cô ta.

Oa Oa đột nhiên uể oải.

Đêm muộn, BíchThanh Thần Quân cuối cùng cũng trở về, tôi biến thành mèo leo lên giường anh ta, cọ vào lòng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, anh ta liền vỗ vỗ vàongười tôi, dặn dò:"Sau này không được nhận hoa của người khác nhé, cũngkhông được nhận thư linh tinh nữa nhé!"

“Miêu Miêu không thích hoa hồng." Tôi lười biếng trả lời.

“Muội thích hoa gì?" Bích Thanh Thần Quân nằm nghiêng lại, nhỏ nhẹ hỏi.

“Phấn hoa không được quá thơm, màu sắc tươi tắn…" tôi vừa nghĩ vừa trả lời,"Trước đây hoa đào dại ở núi Lạc Anh nở rất đẹp."

Bích Thanh Thần Quân suy nghĩ gật gật đầu, không nói gì nữa.

Ngày thứ hai, Oa Oa đột nhiên cắm đầy hoa đào dại trong bình hoa của phòng tôi
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại