Họa Mi
Chương 7
Phong tuyết tung bay nơi chân trời.
Trong thành.
Bông tuyết nhẹ nhàng bay vào qua cửa sổ mở rộng, lọt vào lầu hai lương hành Hạ Hầu, hạ xuống trên vai của một nam nhân. Hắn đứng ở trước cửa sổ, không sợ phong lạnh tuyết hàn, lẳng lặng đứng thẳng bất động, nhìn vào thân ảnh tiêm nhược càng đi càng xa trong bão tuyết.
Hắn nhìn nàng rời đi, trên gương mặt thanh lãng không hề có một tia biểu tình. Chỉ có cặp mắt đen tinh tường,sâu thẵm không đáy kia, sau khi nàng bước ra khỏi Hạ Hầu phủ, mới tháo gỡ tầng tầng lớp lớp ngụy trang, để lộ ra ngũ tạng thiêu đốt đau nhức.
Quản sự đi lên lầu hai, đứng sau lưng hắn dùng tay lau nước mắt, nghẹn ngào mở miệng.
“Hổ gia, phu nhân đã rời đi."
“Mọi chuyện đều an bài ổn thỏa chưa?" Hạ Hầu Dần không có quay đầu, vẫn nhìn chăm chú vào trong trời tuyết, bóng dáng nàng dần dần biến mất.
“Đã xong."
“Phái người đuổi theo."
“Đã đuổi theo ."
“Đừng để cho nàng gặp chuyện không may."
“Đã biết."
Đổng Khiết vẫn mãi đứng ở một góc, vẻ mặt bất lực, trong mắt đầy lệ. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng đau như cắt, cuối cùng cố lấy dũng khí rụt rè hỏi: “Hổ gia, thật sự phải làm như vậy sao?"
Trong khoảng thời gian qua, tất cả những gì Hạ Hầu Dần phân phó, nàng đều nghe theo chưa từng chất vấn. Nhưng buổi tối hôm nay, khiHọa Mi thật sự rời đi, nàng cơ hồ không thể chịu đựng được tự trách trong lòng. “Hổ gia, hay là bây giờ ngài đuổi theo, cùng phu nhân giải thích rõ ràng, vẫn còn kịp…"
“Không, " Hạ Hầu Dần lắc đầu, “Không còn kịp rồi."
Chỉ cần có thể bảo trụ Họa Mi, chuyện gì hắn cũng làm được.
Mấy ngày qua, hắn đích thực không ngại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Hắn rất hiểu nàng, chính vì quá hiểu nên biết nên làm như thế nào, mới có thể khiến cho trái tim nàng băng giá nhất, mới có thể làm nàng đau lòng nhất, mới có thể nhanh chóng làm nàng chết tâm…
Từng, hắn muốn bảo hộ nàng trong ngực, cả đời nhất thế.
Nhưng mà bây giờ, khi ngực hắn đã không hề an toàn, hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm, dùng đủ mọi phương thức khiến nàng rời đi.
Phong tuyết tung bay, từng trận lại từng trận.
Trên vai Hạ Hầu Dần tích tụ một tầng tuyết trắng, nước tuyết lạnh như băng bị nhiệt độ cơ thể hắn hòa tan, xiêm y màu đen ướt sũng nước. Gió lạnh thấm vào xương tủy, nhưng hắn vẫn tiếp tục đừng nguyên chỗ cũ, chuyên chú quan sát, nhìn về phía xa xa, mãi cho đến khi thân ảnh Họa Mi biến mất giữa cơn đại tuyết, hoàn toàn mất hút.
Sau đó, hắn nắm chặt hai nắm tay, biểu tình lạnh lẽo xoay người, bước nhanh ra khỏi cửa sổ.
Nàng đi rồi.
Mà hắn còn có một cuộc ác chiến cần đánh.
Đêm khuya.
Trạm dịch bên cạnh bến đò yên tĩnh không tiếng động, Họa Mi lẻ loi một mình ngồi ở góc đại sảnh, lặng im giống muốn hòa tan vào bong đêm.
Trạm dịch tuy đơn sơ, nhưng đóng cửa sổ lại vẫn có thể che đậy phong tuyết, giữa đại sảnh đốt lò sưởi, làm cho hành khách ngủ lại sưởi ấm..
Phần lớn thương lữ bên cạnh đều có vài bao lớn bao nhỏ hành lý, chỉ có Họa Mi cô độc.
Tất cả hành lý nàng mang theo chính là phong hưu thư trong ngực, một cành mai có nhiều nụ sắp trổ hoa cùng với vé tàu trong tay.
Ánh nến ấm áp chiếu sáng lên chữ viết cùng thương ấn trên vé tàu, nơi đến là chỗ nàng ở trước khi xuất giá, trở lại tòa thành đó.
Hạ Hầu Dần không hổ là thương nhân, chẳng những ngày thường đối với những thương gia có quan hệ làm ăn tiêu phí ngân lượng tuyệt không nương tay, ngay cả với hạ đường thê (người vợ bị bỏ rơi) như nàng, hắn cũng không hề keo kiệt. Tuy rằng một vạn lượng ngân phiếu nàng không nhận, nhưng khi nhìn kỹ vé tàu trong tay, nàng biết hắn cũng đã bỏ ra một số tiền lớn.
Tấm vé này là vé của thương đội Bắc Vân cao cấp nhất đi trên kênh đào đường hoàng, khoang phòng cũng là nơi thoải mái nhất giữa con thuyền, xa hoa nhất, trên thuyền thậm chí còn có nô bộc và nha hoàn, đáp ứng nhu cầu của khách bất cứ lúc nào, chăm lo ba bữa ăn
Hắn mua cũng là vé gần đây nhất.
Nhìn ra được, Hạ Hầu Dần thật là khẩn cấp, hy vọng nàng mau mau rời đi Phượng Thành. Chỉ cần ngồi trên chiếc thuyền kia, không đến mười ngày, nàng có thể trở lại nhà mẹ đẻ.
Họa Mi chăm chú nhìn vé tàu, từ đêm khuya cho đến bình minh.
Hừng đông, tuyết vẫn chưa dừng, trạm dịch dần dần náo nhiệt lên, một loạt thương thuyền đứng ở bến tàu, truyền đến nhưng âm thanh vang dội thét to, thuyền viên vội vàng đem hàng hóa, từ trên bờ khiêng vào trong khoang.
Bên ngoài trạm dịch, tụ tập không ít người bán hàng rong, to tiếng rao thức ăn, hương khí thực vật thổi đến trạm dịch, thương lữ dần dần tỉnh lại.
Có người đem theo hành lý, đến bên ngoài gọi người bán hàng rong, trong thời gian chờ đợi uống bát cháo nóng hầm hập. Còn có người lấy lương khô từ bọc hành lý ra ăn, chờ khi no bụng liền chuẩn bị lên thuyền xuất phát.
Bến cảng gần cuối năm, thương lữ về quê hương không ít, vì tiền đầy túi, nên dù là lễ mừng năm mới, thương thuyền vẫn vận chuyển, bến tàu người đến người đi, so với bình thường thậm chí còn náo nhiệt hơn, tuyết đọng đều bị mọi người đạp thành băng.
Họa Mi cầm vé tàu tìm ra đội tàu, theo chỉ dẫn của thuyền viên, tìm được bên cạnh bến tàu, chủ thuyền đang cầm bút lông và tập giấy, vội vàng kiểm tra hàng hóa.
Nhìn thấy loại vé tàu, thuyền lão bản hai mắt sáng lên, lập tức biết ngay là khách quý, vội vàng bỏ búttự mình tiến lên tiếp đãi.
“Vị phu nhân này, thỉnh ở trong này đợi trong chốc lát, chờ khoang thuyền sửa sang tốt, ta liền phái người hộ tống phu nhân lên thuyền." Nét mặt hắn tươi cười, ân cần nói xong còn quay đầu thét to: “Cái kia, cái kia, cái kia cái kia cái kia ai, mau lấy ghế dựa lại đây."
“Không cần."
“Phu nhân ngài đừng khách khí, trời lạnh như thế, để cho ngài chờ ở chỗ này, là ta không đúng ." Hắn quay đầu lại kêu: “Cái kia, cái kia, cái kia cái kia cái kia cái kia ai, mau đem hỏa lò chuyển lại đây, đừng làm cho phu nhân đông lạnh."
“Thuyền lão bản, không cần." Họa Mi ngữ khí bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Ta đến trả lại vé tàu." Thuyền lão bản quay đầu đến, khuôn mặt vốn tươi cười nháy mắt đều biến thành u sầu. Hắn kinh sợ, cơ hồ toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng hỏi: “Phu nhân, có phải hay không tiểu nhân có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, chọc giận phu nhân. . . . . ."
“Không phải, thuyền lão bản xin đừng hiểu lầm." Nàng thản nhiên giải thích."Chính là nơi ta muốn đi cũng không phải chỗ này."
Sau một đêm suy nghĩ, Họa Mi quyết định sẽ không trở về nhà mẹ đẻ.
Phụ thân cùng mẫu thân đã mất trước khi nàng xuất giá, nay chủ nhà là ca ca cùng chị dâu. Nhà mẹ đẻ cũng là kinh thương, nhìn bên ngoài cũng có chút quy mô, lúc trước có thể nói được chuyện hôn nhân với Hạ Hầu gia, anh trai và chị dâu mừng rỡ, khắp nơi đàng hoàng khoe ra, sợ người khác không biết Liễu gia cùng Hạ Hầu gia thành quan hệ thông gia.
Anh trai và chị dâu sĩ diện, lúc nàng ở nhà mẹ đẻ cũng đã cảm thụ sâu sắc. Nay, nàng bị Hạ Hầu Dần đuổi đi, anh trai và chị dâu chỉ sợ cũng không vui khi thấy nàng.
Thuyền lão bản chăm chú nhìn sắc mặt Họa Mi, thật cẩn thận hỏi: “Như vậy, xin hỏi phu nhân, ngài muốn đi chỗ nào?"
Nàng không đáp hỏi lại:
" Đội tàu thuyền của ngài, xa nhất là đến đâu?"
“Xích Dương thành."
Nàng nghe qua tòa thành kia.
Đó là tòa thành xa nhất ở phía nam miền Nam, khí hậu nóng bức có tiếng, bởi vì ở cuối cùng kênh đào, lân cận lại giáp ven biển, là cửa khẩu tiếp xúc của miền nam và dị quốc nên trong thành mậc dịch buôn bán phồn vinh, dân cư đông đúc.
Tòa thành kia cách nhà mẹ đẻ của nàng rất xa, cách Phượng Thành càng xa hơn.
“Được, như vậy liền sửa đi Xích Dương Thành." Nàng hạ quyết định.
“Nhưng mà phu nhân, thuyền đi vào đó là thuyền hàng!"
“Thuyền hàng không đón khách sao?"
Thuyền lão bản lộ ra biểu tình khó xử.
“Thuyền hàng là có đón khách, nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . ." Thuyền lão bản muốn nói lại thôi, nhìn trước mắt vị phu nhân này, tuy rằng không có hành lý, cũng không có nô bộc theo hầu, nhưng hắn duyệt người vô số, liếc mắt một cái liền nhìn ra, đối phương khẳng định là nữ quyến của nhà phú quý.
“Nhưng là cái gì?" Họa Mi vô cùng kiên nhẫn hỏi.
“Ách, thiết bị trên thuyền hàng khó tránh khỏi đơn sơ chút, sợ phu nhân ngồi không thoải mái."
“Không sao." Ngữ khí của nàng nhu hòa, nhưng cũng kiên định, làm cho người ta không thể cự tuyệt. “Chỉ cần thuyền lão bản thay ta an bài, trên thuyền có cái khoang nhỏ có thể ở, ba bữa lương thực là đủ rồi."
Thuyền lão bản do dự trong chốc lát, mới gắng gượng gật đầu. “Tốt, ta liền thay ngài an bài, đem vé tàu đổi."
“Đa tạ thuyền lão bản."
“Đay là việc nên làm." Thuyền lão bản luôn miệng nói, nhận lấy vé tàu Họa Mi đưa, sau đó xoay người đến chiếc bàn nhỏ, cầm lấy bàn tính tích tích đáp đáp tính toán một hồi.
Sau một lúc lâu sau, hắn tính toàn xong vào mục, từ ngăn kéo lấy ra một số ngân lượng cẩn thận bao lại rồi cầm vé tàu mới đưa cho Họa Mi. “Phu nhân, đây là khoảng dư thay đổi vé tàu, thỉnh ngài kiểm một chút xem có lầm hay không."
Nàng nhận lấy vé tàu cùng với số tiền, nhẹ nhàng lắc lắc đầu."Ta tin ngài." Sau khi đem ngân lượng nhét vào trong tay áo, nàng ngẩng đầu hỏi: “Xin hỏi thuyền lão bản, ta khi nào thì có thể lên thuyền?"
“A, hiện tại là có thể." Thuyền lão bản vẫn là không dám chậm trễ, cầm lấy bàn ô bên cạnh, tự mình vì Họa Mi bung dù chắn tuyết."Ta hộ tống phu nhân đi qua."
Chiếc thuyền hàng đó đậu ở cuối cùng bến tàu, thân thuyền thật lớn, lại không hề trang sức, không có vẻ ngoài hoa lệ, nhưng rắn chắc mà bền vững, nhìn ra được tuy rằng vận chuyển đã lâu nhưng vẫn được chiếu cố rất khá.
Trên boong thuyền, nối tiếp với bến tàu, thuyền viên khiêng hàng hóa tới tới lui lui sắp xếp , nhìn thấy Họa Mi đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Thuyền lão bản hộ tống Họa Mi lên thuyền đặc biệt cùng cùng thê tử thuyền trưởng dặn dò phải chiếu cố tốt, rồi lại tự mình dẫn nàng đi xuống khoang thuyền nhìn khoang, xác định khoang tuy nhỏ nhưng sạch sẽ chỉnh tề.
Thiết bị trên thuyền hàng tuy không bằng thương thuyền, thuyền lão bản so với nàng càng cẩn thận, khắp nơi nhìn nhìn, phái người rời thuyền thu xếp một ít đồ dùng trong khoang thuyền không có sau đó mới cung kính từ biệt.
Lúc gần đi, hắn để ô lại.
Họa Mi ở khoang đợi một chút, trước lấy ra cành mai trong ngực ngâm vào thau nước, cho đến khi thân thuyền hơi động, bên ngoài truyền đến âm thanh quát to, xác định thuyền sắp khởi hành, nàng mới cầm chiếc ô đi ra khoang, đi đến boong tàu.
Bất luận là boong thuyền hoặc dây thừng cũng đều đã thu hồi, thuyền công theo từng chức vụ, tuy rằng bận rộn nhưng cũng ngăn nắp có trật tự.
Thuyền hàng thật lớn chậm rãi , chậm rãi rời đi bến tàu. Phía trước cách đó không xa, bao trùm ở giữa tuyết trắng, Phượng Thành cũng đồng dạng chậm rãi , chậm rãi dần cách xa nàng.
Trời giá rét đông lạnh, trên mặt sông đã kết một tầng băng mỏng, khi thuyền hàng di động đem miếng băng mỏng trên bề mặt đụng vỡ, vụn băng ở dưới thuyền cạch cạch rung động.
Họa Mi cố chịu đựng, đứng giữa tuyết nhìn Phượng Thành.
Sau đó, nàng lấy một cái hà bao từ chiếc túi trong nội y. Trên bề mặt hà bao dùng chỉ thêu màu đỏ, thêu hổ văn tinh xảo.
Nàng cầm hà bao trên tay ném ra xa thuyền. Hà bao tinh xảo rơi trên vụn băng, lúc đầu chưa chìm xuống dưới, sau một lát mới chậm rãi rơi vào trong nước, bị nước sông bao phủ.
Thê tư thuyền trưởng gần đó chỉ nhìn thấy hà bao rớt xuống thuyền mà không nhìn thấy là rớt như thế nào, lập tức chạy đến vội vàng hô;
“A, phu nhân, hà bao của ngài rớt!"
“Không phải rớt, là ném." Họa Mi lẳng lặng đáp.
“Phải không? Ném như vậy thật đáng tiếc!"
“Không thể luyến tiếc, " nàng nhìn chăm chú vào Phượng Thành, nhẹ giọng trả lời: " Nó với ta mà nói, đã muốn không có ý nghĩa gì ."
Nói xong, nàng rời đi boong thuyền xoay người đi xuống khoang, đem Phượng Thành dần dần rời xa cùng với hà bao rơi xuống nước, từ nay về sau đều bỏ ra khỏi tâm trí.
Thuyền hàng ở trên kênh đào lớn đi khoảng hai mươi ngày mới tới Xích Dương Thành phía nam.
Tuy rằng ngày tết đã qua, các ngành các nghề đều đã buôn bán, trong Xích Dương thành lại vẫn ngửi ra mùi vị năm mới, trước cửa mỗi nhà đều có thiếp đỏ thẫm câu đối xuân, phía trên phủ phấn vàng còn lòe lòe tỏa sáng, không ít người sau ngày tết bắt đầu chuẩn bị hội đèn lồng nguyên tiêu, những người làm tất cả đều bận tối mày tối mặt.
Sau Họa Mi rời thuyền, được sự giới thiệu của thê tử thuyền trưởng, tìm được một gian khách điếm không lớn làm nơi tạm cư trú.
Nàng vốn tiêm nhược, hơn nữa sau biến cố, trong đôi mắt trong suốt lúc nào cũng đầy vẻ ảm đạm u sầu, khiến cho người khác nhìn thấy đau lòng. Bất luận là gặp ai cũng đều kích khởi ý muốn bảo hộ của người bên ngoài, vội vã muốn đưa tay hổ trợ, hết sức giúp đỡ nàng
Biết nàng ở trong Xích Dương thành không có người quen, khách điếm lão bản nương thương cảm, cho nàng một gian phòng rất thanh tĩnh, còn lặng lẽ hạ thấp tiền thuê.
Không chỉ như thế mà ngay cả ba bữa của Họa Mi, lão bản nương cũng chiếu cố đến. Tiết nguyên tiêu, lão bản nương thậm chí còn nấu bánh nguyên tiêu thật ngon, tự mình đưa đến phòng nàng.
Lúc ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ, Họa Mi đang ở trên giường nghỉ ngơi.
Dạo này nàng luôn có cảm giác mệt mỏi, ngay cả ban ngày cũng tham ngủ, ngủ nhiều mà lại sâu, lúc tỉnh lại cũng vẫn là cảm thấy mệt.
Ngay cả đêm nay là ngày hội Nguyên tiêu, Xích Dương thành khắp nơi hoa đăng treo cao, chợ hoa đèn sáng như ban ngày. Tiếng cười vui vẻ của mọi người từ ngoài cửa truyện vào tiến vào, bọn họ vui đùa ầm ĩ , đoán đố đèn, cả nam lẫn nữ đi qua bên dưới cửa sổ.
Ngoài cửa lễ khánh náo nhiệt cùng Họa Mi tất cả đều không quan hệ, nàng vẫn ở phòng nhỏ lý, bởi vì thân thể không khoẻ mà yếu ớt vô lực .
Tiếng đập cửa kéo dài một lúc lâu, nàng mới có khí lực cử động thân mình, miễn cưỡng đi đến cạnh cửa, mở cửa cho lão bản nương.
Cửa vừa mới mở ra, lão bản nương nhìn thấy Họa Mi lập tức liền kinh hô.
“A, muội tử, sắc mặt ngươi tại sao vẫn kém như vậy?" Nàng vội vàng đi vào trong phòng, nhanh chóng đặt bát bánh nguyên tiêu xuống, cơ thể mập mạp gọn gàng xoay người, đưa tay đỡ Họa Mi ngồi xuống.
“Có lẽ là lần trước lên thuyền, tạm thời mệt , lúc này còn chưa hồi phục!" Họa Mi suy yếu cười.
“Như vậy không được, ta thấy ngươi hôm nay hình như cái gì cũng chưa ăn."
“Đại khái là khí hậu không quen, cho nên không khẩu vị."
“Không được, ít nhiều phải ăn một ít, bằng không thân mình sẽ càng yếu hơn." Lão bản nương lắc mạnh đầu, đem bát nguyên tiêu trên bàn, đưa đến trước mặt Họa Mi."Ta nấu chút bánh nguyên tiêu, ngươi cũng nếm thử đi!"
“Cám ơn."
Họa Mi nhẹ giọng nói lời cảm tạ, cầm lấy thìa,múc một viên bánh nguyên tiêu tròn mềm mại đưa đến bên môi nhưng vẫn không nuốt xuống được.
Khoảng thời gian này nàng thật sự ăn rất ít.
Cũng không phải bởi vì chi phí không đủ. Tại thuyền trình, lúc cởi ngoại bào mới phát hiện ở túi bên trong có một bao châu báu. Nhưng châu báu này tất cả đều là trang sức nàng mang ở Hạ Hầu gia khi, bên trong có một phần là của hồi môn, phần khác còn lại là lễ vật Hạ Hầu Dần mua tặng nàng khi vợ chồng ân ái.
Có lẽ quản sự lo lắng cuộc sống sau này của nàng, cho nên mới đem bao châu báu này, vụng trộm giấu trong ngoại bào của nàng.
Sau khi đi vào Xích Dương thành, chuyện đầu tiên Họa Mi làm chính là đem châu báu hắn tặng bán đi, đổi thành một số lượng lớn ngân lượng.
Nghiêm trọng ảnh hưởng nàng thèm ăn, là tình trạng của cơ thể.
Ngồi trên thuyền hàng rời đi Phượng Thành không bao lâu, nàng mà bắt đầu nôn mửa, không chỉ ăn cơm mà ngay cả uống nước nàng đều muốn nôn.
Trong lòng nàng đoán rằng, vì bản thân quen sung sướng nên trong khoảng thời gian ngắn còn không quen đi tàu xe mệt nhọc, đường xá xa xôi lữ trình, mới có thể choáng váng nôn lợi hại như vậy.
Ai biết, sau khi xuống thuyền, tình trạng nôn mửa chẳng những không có giảm bớt, ngược lại càng nghiêm trọng .
Nghe mùi thức ăn, nàng mới uống một muỗng ngọt canh, thậm chí ngay cả bánh nguyên tiêu còn không có nuốt vào bụng, một cảm giác quen thuộc lại lần nữa xông lên, chất lỏng ấm ấm từ dạ dày thoát ra.
Nàng chỉ kịp đẩy bát canh ra, tiếp theo cúi người, khó chịu bắt đầu nôn, nôn ra ngụm ngọt canh, dạ dày trống không còn không chịu buông tha nàng, từng đợt co rút buộc nàng nôn một hồi lâu sau mới thoáng bình ổn xuống.
“Đến, lau miệng trước." Lão bản nương canh giữ ở một bên, vẻ mặt lo lắng vội vã đưa khăn mặt. “Đợi lát nữa súc miệng mới có thể nhẹ nhàng, khoan khoái chút."
Họa Mi suy yếu không thôi, vươn tay nhỏ bé khẽ run rẩy tiếp nhận khăn mặt, thấy bát nguyên tiêu trên bàn bị nàng đánh nghiêng.
“Thực thật có lỗi, lãng phí ý tốt của tỷ tỷ."
“Ai nha, khách khí như vậy làm cái gì? Chẳng qua là một chén nguyên tiêu thôi, dưới lầu còn có một tô lớn!"
Họa Mi trên mặt tái nhợt, cố gắng mỉm cười.
Khuôn mặt tròn vo của lão bản nương tiến đến trước mặt nàng, cẩn thận quan sát trong chốc lát, càng xem càng nhíu mày .
“Nhưng mà, muội tử, ngươi nôn như vậy, thật sự không giống như khí hậu không quen." Lão bản nương dừng một chút, tuy rằng đoán được một chút nhưng lại không nên nói ra. “Ta xem, ngươi ngày mai đi để cho đại phu nhìn một cái đi!"
“Tỷ tỷ, không cần…"
“Được rồi, ta đi thỉnh đại phu, để hắn đến xem bệnh cho ngươi."
Họa Mi thở dài một hơi, cuối cùng cảm nhận được sự nhiệt tình cùng với cố chấp của người miền Nam. Xem ra, vô luận như thế nào, nàng ngày mai không đi khám bệnh là không được.
“Để ta tự đi!" Nàng gắng gượng mỉm cười. “Ra ngoài một chút cũng tốt."
“Đúng vậy đúng vậy, đại phu hiệu thuốc bắc tại phố sát bên, chẳng những bộ dạng nhã nhặn tuấn tú, y thuật cũng tốt thật sự!" Lão bản nương nhiệt tâm đề cử ."Ngươi đó, sáng mai, ra khách sạn liền đi về bên trái, đi tới đằng trước cửa hàng nước trà rồi quẹo phải, đi vài bước là có thể nhìn thấy ."
“Cám ơn tỷ tỷ."
Có lời chỉ dẫn cùng với nhiệt tình “đề cử người" như vậy, Họa Mi thật sự là chối từ không được. Ngày hôm sau, nàng cố hết sức chống thân mình mệt mỏi, trước ánh mắt chăm chú của lão bản nương, đi ra cửa chính khách điếm.
Hiệu thuốc bắc đích thực ngay tại phố bên cạnh, đường đi rất gần.
Nhưng mà cho dù lộ trình gần như vậy, đối với Họa Mi hiện tại mà nói cũng là một loại gánh nặng. Thật vất vả đi đến hiệu thuốc bắc, sắc mặt nàng đã muốn trắng bệch, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Một thanh niên diện mạo nhã nhặn đứng ở trong hiệu thuốc bắc đang ở cúi đầu bốc thuốc, trong lúc vô ý ngẩng đầu, nhìn thấy Họa Mi choáng váng sắp ngất, liền sợ hãi bước nhanh vài ba bước đến, giúp đỡ nàng đi đến hiệu thuốc.
“Phu nhân, ngài có khỏe không?"
Nàng suy yếu không thôi, nghe thấy vấn đề này vẫn là nhịn không được cong môi.
“Không tốt."
“A, phải phải phải…." Biết nói lỡ lời, thanh niên có chút xấu hổ.
“Ta đến xem đại phu ."
“Ta chính là đại phu." Thanh niên vội vàng nói.
Họa Mi có chút kinh ngạc.
Nàng thật không nghĩ đến, vị đại phu được lão bản nương tôn sùng lại tuổi trẻ như thế. Nhìn bộ dạng hắn, tuổi hẳn là cùng nàng xấp xỉ.
“Phu nhân thỉnh đến bên này." Thanh niên đứng dậy, dẫn nàng đi đến ngồi cạnh bàn. “Thỉnh vươn tay cho phép tại hạ bắt mạch." Hắn đưa ra một cái gối còn khá mới, giữa gối đã lõm xuống, đoán được công việc của hắn rất hưng thịnh.
Họa Mi đưa tay cổ tay gác lên trên gối.
“Phu nhân dạo này cảm thấy làm không thoải mái như thế nào?" Thanh niên một bên thay nàng bắt mạch, một bên dò hỏi, không nhìn khí sắc của nàng.
“Không thể nói rõ không thoải mái như thế nào. Chính là mệt mỏi, thường xuyên nôn mửa, gần như không thể ăn cơm."
" Tình huống này bao lâu rồi?"
“Gần một tháng."
Thanh niên gật gật đầu. “Tay kia thì cũng xin vươn đến."
Họa Mi làm theo.
Thanh niên bắt mạch tượng của nàng, biểu tình thận trọng, sau một lúc lâu sau mới lộ ra tươi cười. “Chúc mừng phu nhân, ngài là có tin vui !"
Sắc mặt của nàng nháy mắt trở nên trắng bệch.
“Có… Có… Có thai?" Nàng lặp lại hai chữ này, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp nhận.
“Đúng vậy, theo mạch tượng mà nói, phu nhân thai hơn ba tháng." Thanh niên cười nói, còn thêm một câu: “Tôn phu nhất định sẽ thật cao hứng ."
“Trượng phu của ta tháng trước đã chết ." Nàng mặt không chút thay đổi trả lời.
Thanh niên lại lần nữa lộ ra biểu tình xấu hổ.
“Ách… Vậy… Vậy….Vậy phu nhân ngài càng cần phải chiếu cố thân mình." Hắn rời đi chỗ ngồi, đến trước hiệu thuốc bắc bốc mấy thiếp dược, dùng giấy bao cẩn thận bao lại, sau đó buộc dây rồi mới tự tay giao cho Họa Mi. “Đây là thuốc an thai. Phu nhân khí hư thể nhược, lúc này phải điều dưỡng tốt cơ thể, thuốc này mỗi ngày đều phải uống, không thể gián đoạn."
Họa Mi gật gật đầu, lấy tiền chẩn bệnh đặt ở trên bàn, sau đó mang theo mấy bao thuốc dưỡng thai, như du hồn bước đi ra hiệu thuốc bắc.
Sắc mặt nàng trắng bệch, như đang phiêu đãng, chậm rãi tiêu sái về khách sạn, rồi sau đó vô thanh vô tức tiêu sái lên lầu, trở lại trong phòng.
Mang thai.
Nàng mang thai .
Nàng dĩ nhiên vào giờ phút này mang thai !
Thành thân mấy năm, bọn họ đều muốn có hài tử, Chú Sinh nương nương lại chậm chạp không cho hài tử đến với bọn họ, hắn thậm chí còn dùng lý do này hưu nàng, làm cho một nữ nhân khác thay thế vị trí của nàng.
Nay, mãi đến lúc sau khi nàng bị hưu, nàng lúc này mới phát hiện, trong bụng có cốt nhục của Hạ Hầu Dần.
Họa Mi hai tay nhẹ ôm bụng vẫn còn bằng phẳng, nhìn không ra dấu hiệu mang thai. Nàng suy yếu nhắm mắt lại, ngã xuống trên giường, tay ôm lấy bụng không buông ra.
Nếu là con gái, sẽ giống nàng. Nếu là con trai khẳng định sẽ giống hệt hắn ── nam nhân nàng từng yêu thương mà nay nàng không nguyện đề cập, không muốn nhớ tới, không muốn mơ về.
Đứa nhỏ sẽ có mắt của hắn, mi của hắn, mũi của hắn…
Đây là việc châm chọc đến cỡ nào
Nàng ôm bụng, cuộn thân mình gầy yếu, một mình nằm tại thành ở tận cùng phía Nam, trong phòng một gian tiểu khách sạn, bên cạnh không có một người quen thuộc.
Nhị hồ âm nhạc từ ngoài cửa sổ truyền đến, cùng với tiếng ca xa xa bay tới, tiếng ca réo rắt thảm thiết, một câu một câu đều như là đập vào trong lòng nàng.
Nương hoài nhi một tháng không hay biết, nương hoài nhi hai tháng mới biết chuyện này.
Nương hoài nhi ba tháng ăn uống vô vị, nương hoài nhi bốn tháng tứ chi vô lực,
Nương hoài nhi năm tháng đầu váng mắt hoa, nương hoài nhi sáu tháng lo lắng đề phòng,
Nương hoài nhi bảy tháng thân nặng như núi, nương hoài nhi tám tháng không dám nói cười,
Nương hoài nhi chín tháng nửa bước khó khắn, nương hoài nhi mười tháng mới cách nương hoài.
Tiếng ca vang lên, nàng nằm ngã trên giường đem thân mình cuộn mình càng chặt. Những cảm xúc đọng lại đã lâu, vào giờ phút này rốt cục cố nén không được, nàng ôm chặt bụng, khả năng tự kềm chế sụp đổ, một dòng lệ nóng cuối cùng cũng chảy ra ở hốc mắt, đọng lại trên gối.
Những giọt lệ, như là ngừng không được, từng dòng lại từng dòng tuôn ra, giống như chuỗi trân châu bị chặt đứt.
Đây là lần đầu tiên sau khi bị hưu, nàng rơi lệ khóc.
Tiếng khóc nghẹn ngào cùng với tiếng ca ngoài cửa sổ rất lâu sau vẫn không ngừng lại.
Trong thành.
Bông tuyết nhẹ nhàng bay vào qua cửa sổ mở rộng, lọt vào lầu hai lương hành Hạ Hầu, hạ xuống trên vai của một nam nhân. Hắn đứng ở trước cửa sổ, không sợ phong lạnh tuyết hàn, lẳng lặng đứng thẳng bất động, nhìn vào thân ảnh tiêm nhược càng đi càng xa trong bão tuyết.
Hắn nhìn nàng rời đi, trên gương mặt thanh lãng không hề có một tia biểu tình. Chỉ có cặp mắt đen tinh tường,sâu thẵm không đáy kia, sau khi nàng bước ra khỏi Hạ Hầu phủ, mới tháo gỡ tầng tầng lớp lớp ngụy trang, để lộ ra ngũ tạng thiêu đốt đau nhức.
Quản sự đi lên lầu hai, đứng sau lưng hắn dùng tay lau nước mắt, nghẹn ngào mở miệng.
“Hổ gia, phu nhân đã rời đi."
“Mọi chuyện đều an bài ổn thỏa chưa?" Hạ Hầu Dần không có quay đầu, vẫn nhìn chăm chú vào trong trời tuyết, bóng dáng nàng dần dần biến mất.
“Đã xong."
“Phái người đuổi theo."
“Đã đuổi theo ."
“Đừng để cho nàng gặp chuyện không may."
“Đã biết."
Đổng Khiết vẫn mãi đứng ở một góc, vẻ mặt bất lực, trong mắt đầy lệ. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng đau như cắt, cuối cùng cố lấy dũng khí rụt rè hỏi: “Hổ gia, thật sự phải làm như vậy sao?"
Trong khoảng thời gian qua, tất cả những gì Hạ Hầu Dần phân phó, nàng đều nghe theo chưa từng chất vấn. Nhưng buổi tối hôm nay, khiHọa Mi thật sự rời đi, nàng cơ hồ không thể chịu đựng được tự trách trong lòng. “Hổ gia, hay là bây giờ ngài đuổi theo, cùng phu nhân giải thích rõ ràng, vẫn còn kịp…"
“Không, " Hạ Hầu Dần lắc đầu, “Không còn kịp rồi."
Chỉ cần có thể bảo trụ Họa Mi, chuyện gì hắn cũng làm được.
Mấy ngày qua, hắn đích thực không ngại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Hắn rất hiểu nàng, chính vì quá hiểu nên biết nên làm như thế nào, mới có thể khiến cho trái tim nàng băng giá nhất, mới có thể làm nàng đau lòng nhất, mới có thể nhanh chóng làm nàng chết tâm…
Từng, hắn muốn bảo hộ nàng trong ngực, cả đời nhất thế.
Nhưng mà bây giờ, khi ngực hắn đã không hề an toàn, hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm, dùng đủ mọi phương thức khiến nàng rời đi.
Phong tuyết tung bay, từng trận lại từng trận.
Trên vai Hạ Hầu Dần tích tụ một tầng tuyết trắng, nước tuyết lạnh như băng bị nhiệt độ cơ thể hắn hòa tan, xiêm y màu đen ướt sũng nước. Gió lạnh thấm vào xương tủy, nhưng hắn vẫn tiếp tục đừng nguyên chỗ cũ, chuyên chú quan sát, nhìn về phía xa xa, mãi cho đến khi thân ảnh Họa Mi biến mất giữa cơn đại tuyết, hoàn toàn mất hút.
Sau đó, hắn nắm chặt hai nắm tay, biểu tình lạnh lẽo xoay người, bước nhanh ra khỏi cửa sổ.
Nàng đi rồi.
Mà hắn còn có một cuộc ác chiến cần đánh.
Đêm khuya.
Trạm dịch bên cạnh bến đò yên tĩnh không tiếng động, Họa Mi lẻ loi một mình ngồi ở góc đại sảnh, lặng im giống muốn hòa tan vào bong đêm.
Trạm dịch tuy đơn sơ, nhưng đóng cửa sổ lại vẫn có thể che đậy phong tuyết, giữa đại sảnh đốt lò sưởi, làm cho hành khách ngủ lại sưởi ấm..
Phần lớn thương lữ bên cạnh đều có vài bao lớn bao nhỏ hành lý, chỉ có Họa Mi cô độc.
Tất cả hành lý nàng mang theo chính là phong hưu thư trong ngực, một cành mai có nhiều nụ sắp trổ hoa cùng với vé tàu trong tay.
Ánh nến ấm áp chiếu sáng lên chữ viết cùng thương ấn trên vé tàu, nơi đến là chỗ nàng ở trước khi xuất giá, trở lại tòa thành đó.
Hạ Hầu Dần không hổ là thương nhân, chẳng những ngày thường đối với những thương gia có quan hệ làm ăn tiêu phí ngân lượng tuyệt không nương tay, ngay cả với hạ đường thê (người vợ bị bỏ rơi) như nàng, hắn cũng không hề keo kiệt. Tuy rằng một vạn lượng ngân phiếu nàng không nhận, nhưng khi nhìn kỹ vé tàu trong tay, nàng biết hắn cũng đã bỏ ra một số tiền lớn.
Tấm vé này là vé của thương đội Bắc Vân cao cấp nhất đi trên kênh đào đường hoàng, khoang phòng cũng là nơi thoải mái nhất giữa con thuyền, xa hoa nhất, trên thuyền thậm chí còn có nô bộc và nha hoàn, đáp ứng nhu cầu của khách bất cứ lúc nào, chăm lo ba bữa ăn
Hắn mua cũng là vé gần đây nhất.
Nhìn ra được, Hạ Hầu Dần thật là khẩn cấp, hy vọng nàng mau mau rời đi Phượng Thành. Chỉ cần ngồi trên chiếc thuyền kia, không đến mười ngày, nàng có thể trở lại nhà mẹ đẻ.
Họa Mi chăm chú nhìn vé tàu, từ đêm khuya cho đến bình minh.
Hừng đông, tuyết vẫn chưa dừng, trạm dịch dần dần náo nhiệt lên, một loạt thương thuyền đứng ở bến tàu, truyền đến nhưng âm thanh vang dội thét to, thuyền viên vội vàng đem hàng hóa, từ trên bờ khiêng vào trong khoang.
Bên ngoài trạm dịch, tụ tập không ít người bán hàng rong, to tiếng rao thức ăn, hương khí thực vật thổi đến trạm dịch, thương lữ dần dần tỉnh lại.
Có người đem theo hành lý, đến bên ngoài gọi người bán hàng rong, trong thời gian chờ đợi uống bát cháo nóng hầm hập. Còn có người lấy lương khô từ bọc hành lý ra ăn, chờ khi no bụng liền chuẩn bị lên thuyền xuất phát.
Bến cảng gần cuối năm, thương lữ về quê hương không ít, vì tiền đầy túi, nên dù là lễ mừng năm mới, thương thuyền vẫn vận chuyển, bến tàu người đến người đi, so với bình thường thậm chí còn náo nhiệt hơn, tuyết đọng đều bị mọi người đạp thành băng.
Họa Mi cầm vé tàu tìm ra đội tàu, theo chỉ dẫn của thuyền viên, tìm được bên cạnh bến tàu, chủ thuyền đang cầm bút lông và tập giấy, vội vàng kiểm tra hàng hóa.
Nhìn thấy loại vé tàu, thuyền lão bản hai mắt sáng lên, lập tức biết ngay là khách quý, vội vàng bỏ búttự mình tiến lên tiếp đãi.
“Vị phu nhân này, thỉnh ở trong này đợi trong chốc lát, chờ khoang thuyền sửa sang tốt, ta liền phái người hộ tống phu nhân lên thuyền." Nét mặt hắn tươi cười, ân cần nói xong còn quay đầu thét to: “Cái kia, cái kia, cái kia cái kia cái kia ai, mau lấy ghế dựa lại đây."
“Không cần."
“Phu nhân ngài đừng khách khí, trời lạnh như thế, để cho ngài chờ ở chỗ này, là ta không đúng ." Hắn quay đầu lại kêu: “Cái kia, cái kia, cái kia cái kia cái kia cái kia ai, mau đem hỏa lò chuyển lại đây, đừng làm cho phu nhân đông lạnh."
“Thuyền lão bản, không cần." Họa Mi ngữ khí bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Ta đến trả lại vé tàu." Thuyền lão bản quay đầu đến, khuôn mặt vốn tươi cười nháy mắt đều biến thành u sầu. Hắn kinh sợ, cơ hồ toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng hỏi: “Phu nhân, có phải hay không tiểu nhân có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, chọc giận phu nhân. . . . . ."
“Không phải, thuyền lão bản xin đừng hiểu lầm." Nàng thản nhiên giải thích."Chính là nơi ta muốn đi cũng không phải chỗ này."
Sau một đêm suy nghĩ, Họa Mi quyết định sẽ không trở về nhà mẹ đẻ.
Phụ thân cùng mẫu thân đã mất trước khi nàng xuất giá, nay chủ nhà là ca ca cùng chị dâu. Nhà mẹ đẻ cũng là kinh thương, nhìn bên ngoài cũng có chút quy mô, lúc trước có thể nói được chuyện hôn nhân với Hạ Hầu gia, anh trai và chị dâu mừng rỡ, khắp nơi đàng hoàng khoe ra, sợ người khác không biết Liễu gia cùng Hạ Hầu gia thành quan hệ thông gia.
Anh trai và chị dâu sĩ diện, lúc nàng ở nhà mẹ đẻ cũng đã cảm thụ sâu sắc. Nay, nàng bị Hạ Hầu Dần đuổi đi, anh trai và chị dâu chỉ sợ cũng không vui khi thấy nàng.
Thuyền lão bản chăm chú nhìn sắc mặt Họa Mi, thật cẩn thận hỏi: “Như vậy, xin hỏi phu nhân, ngài muốn đi chỗ nào?"
Nàng không đáp hỏi lại:
" Đội tàu thuyền của ngài, xa nhất là đến đâu?"
“Xích Dương thành."
Nàng nghe qua tòa thành kia.
Đó là tòa thành xa nhất ở phía nam miền Nam, khí hậu nóng bức có tiếng, bởi vì ở cuối cùng kênh đào, lân cận lại giáp ven biển, là cửa khẩu tiếp xúc của miền nam và dị quốc nên trong thành mậc dịch buôn bán phồn vinh, dân cư đông đúc.
Tòa thành kia cách nhà mẹ đẻ của nàng rất xa, cách Phượng Thành càng xa hơn.
“Được, như vậy liền sửa đi Xích Dương Thành." Nàng hạ quyết định.
“Nhưng mà phu nhân, thuyền đi vào đó là thuyền hàng!"
“Thuyền hàng không đón khách sao?"
Thuyền lão bản lộ ra biểu tình khó xử.
“Thuyền hàng là có đón khách, nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . ." Thuyền lão bản muốn nói lại thôi, nhìn trước mắt vị phu nhân này, tuy rằng không có hành lý, cũng không có nô bộc theo hầu, nhưng hắn duyệt người vô số, liếc mắt một cái liền nhìn ra, đối phương khẳng định là nữ quyến của nhà phú quý.
“Nhưng là cái gì?" Họa Mi vô cùng kiên nhẫn hỏi.
“Ách, thiết bị trên thuyền hàng khó tránh khỏi đơn sơ chút, sợ phu nhân ngồi không thoải mái."
“Không sao." Ngữ khí của nàng nhu hòa, nhưng cũng kiên định, làm cho người ta không thể cự tuyệt. “Chỉ cần thuyền lão bản thay ta an bài, trên thuyền có cái khoang nhỏ có thể ở, ba bữa lương thực là đủ rồi."
Thuyền lão bản do dự trong chốc lát, mới gắng gượng gật đầu. “Tốt, ta liền thay ngài an bài, đem vé tàu đổi."
“Đa tạ thuyền lão bản."
“Đay là việc nên làm." Thuyền lão bản luôn miệng nói, nhận lấy vé tàu Họa Mi đưa, sau đó xoay người đến chiếc bàn nhỏ, cầm lấy bàn tính tích tích đáp đáp tính toán một hồi.
Sau một lúc lâu sau, hắn tính toàn xong vào mục, từ ngăn kéo lấy ra một số ngân lượng cẩn thận bao lại rồi cầm vé tàu mới đưa cho Họa Mi. “Phu nhân, đây là khoảng dư thay đổi vé tàu, thỉnh ngài kiểm một chút xem có lầm hay không."
Nàng nhận lấy vé tàu cùng với số tiền, nhẹ nhàng lắc lắc đầu."Ta tin ngài." Sau khi đem ngân lượng nhét vào trong tay áo, nàng ngẩng đầu hỏi: “Xin hỏi thuyền lão bản, ta khi nào thì có thể lên thuyền?"
“A, hiện tại là có thể." Thuyền lão bản vẫn là không dám chậm trễ, cầm lấy bàn ô bên cạnh, tự mình vì Họa Mi bung dù chắn tuyết."Ta hộ tống phu nhân đi qua."
Chiếc thuyền hàng đó đậu ở cuối cùng bến tàu, thân thuyền thật lớn, lại không hề trang sức, không có vẻ ngoài hoa lệ, nhưng rắn chắc mà bền vững, nhìn ra được tuy rằng vận chuyển đã lâu nhưng vẫn được chiếu cố rất khá.
Trên boong thuyền, nối tiếp với bến tàu, thuyền viên khiêng hàng hóa tới tới lui lui sắp xếp , nhìn thấy Họa Mi đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Thuyền lão bản hộ tống Họa Mi lên thuyền đặc biệt cùng cùng thê tử thuyền trưởng dặn dò phải chiếu cố tốt, rồi lại tự mình dẫn nàng đi xuống khoang thuyền nhìn khoang, xác định khoang tuy nhỏ nhưng sạch sẽ chỉnh tề.
Thiết bị trên thuyền hàng tuy không bằng thương thuyền, thuyền lão bản so với nàng càng cẩn thận, khắp nơi nhìn nhìn, phái người rời thuyền thu xếp một ít đồ dùng trong khoang thuyền không có sau đó mới cung kính từ biệt.
Lúc gần đi, hắn để ô lại.
Họa Mi ở khoang đợi một chút, trước lấy ra cành mai trong ngực ngâm vào thau nước, cho đến khi thân thuyền hơi động, bên ngoài truyền đến âm thanh quát to, xác định thuyền sắp khởi hành, nàng mới cầm chiếc ô đi ra khoang, đi đến boong tàu.
Bất luận là boong thuyền hoặc dây thừng cũng đều đã thu hồi, thuyền công theo từng chức vụ, tuy rằng bận rộn nhưng cũng ngăn nắp có trật tự.
Thuyền hàng thật lớn chậm rãi , chậm rãi rời đi bến tàu. Phía trước cách đó không xa, bao trùm ở giữa tuyết trắng, Phượng Thành cũng đồng dạng chậm rãi , chậm rãi dần cách xa nàng.
Trời giá rét đông lạnh, trên mặt sông đã kết một tầng băng mỏng, khi thuyền hàng di động đem miếng băng mỏng trên bề mặt đụng vỡ, vụn băng ở dưới thuyền cạch cạch rung động.
Họa Mi cố chịu đựng, đứng giữa tuyết nhìn Phượng Thành.
Sau đó, nàng lấy một cái hà bao từ chiếc túi trong nội y. Trên bề mặt hà bao dùng chỉ thêu màu đỏ, thêu hổ văn tinh xảo.
Nàng cầm hà bao trên tay ném ra xa thuyền. Hà bao tinh xảo rơi trên vụn băng, lúc đầu chưa chìm xuống dưới, sau một lát mới chậm rãi rơi vào trong nước, bị nước sông bao phủ.
Thê tư thuyền trưởng gần đó chỉ nhìn thấy hà bao rớt xuống thuyền mà không nhìn thấy là rớt như thế nào, lập tức chạy đến vội vàng hô;
“A, phu nhân, hà bao của ngài rớt!"
“Không phải rớt, là ném." Họa Mi lẳng lặng đáp.
“Phải không? Ném như vậy thật đáng tiếc!"
“Không thể luyến tiếc, " nàng nhìn chăm chú vào Phượng Thành, nhẹ giọng trả lời: " Nó với ta mà nói, đã muốn không có ý nghĩa gì ."
Nói xong, nàng rời đi boong thuyền xoay người đi xuống khoang, đem Phượng Thành dần dần rời xa cùng với hà bao rơi xuống nước, từ nay về sau đều bỏ ra khỏi tâm trí.
Thuyền hàng ở trên kênh đào lớn đi khoảng hai mươi ngày mới tới Xích Dương Thành phía nam.
Tuy rằng ngày tết đã qua, các ngành các nghề đều đã buôn bán, trong Xích Dương thành lại vẫn ngửi ra mùi vị năm mới, trước cửa mỗi nhà đều có thiếp đỏ thẫm câu đối xuân, phía trên phủ phấn vàng còn lòe lòe tỏa sáng, không ít người sau ngày tết bắt đầu chuẩn bị hội đèn lồng nguyên tiêu, những người làm tất cả đều bận tối mày tối mặt.
Sau Họa Mi rời thuyền, được sự giới thiệu của thê tử thuyền trưởng, tìm được một gian khách điếm không lớn làm nơi tạm cư trú.
Nàng vốn tiêm nhược, hơn nữa sau biến cố, trong đôi mắt trong suốt lúc nào cũng đầy vẻ ảm đạm u sầu, khiến cho người khác nhìn thấy đau lòng. Bất luận là gặp ai cũng đều kích khởi ý muốn bảo hộ của người bên ngoài, vội vã muốn đưa tay hổ trợ, hết sức giúp đỡ nàng
Biết nàng ở trong Xích Dương thành không có người quen, khách điếm lão bản nương thương cảm, cho nàng một gian phòng rất thanh tĩnh, còn lặng lẽ hạ thấp tiền thuê.
Không chỉ như thế mà ngay cả ba bữa của Họa Mi, lão bản nương cũng chiếu cố đến. Tiết nguyên tiêu, lão bản nương thậm chí còn nấu bánh nguyên tiêu thật ngon, tự mình đưa đến phòng nàng.
Lúc ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ, Họa Mi đang ở trên giường nghỉ ngơi.
Dạo này nàng luôn có cảm giác mệt mỏi, ngay cả ban ngày cũng tham ngủ, ngủ nhiều mà lại sâu, lúc tỉnh lại cũng vẫn là cảm thấy mệt.
Ngay cả đêm nay là ngày hội Nguyên tiêu, Xích Dương thành khắp nơi hoa đăng treo cao, chợ hoa đèn sáng như ban ngày. Tiếng cười vui vẻ của mọi người từ ngoài cửa truyện vào tiến vào, bọn họ vui đùa ầm ĩ , đoán đố đèn, cả nam lẫn nữ đi qua bên dưới cửa sổ.
Ngoài cửa lễ khánh náo nhiệt cùng Họa Mi tất cả đều không quan hệ, nàng vẫn ở phòng nhỏ lý, bởi vì thân thể không khoẻ mà yếu ớt vô lực .
Tiếng đập cửa kéo dài một lúc lâu, nàng mới có khí lực cử động thân mình, miễn cưỡng đi đến cạnh cửa, mở cửa cho lão bản nương.
Cửa vừa mới mở ra, lão bản nương nhìn thấy Họa Mi lập tức liền kinh hô.
“A, muội tử, sắc mặt ngươi tại sao vẫn kém như vậy?" Nàng vội vàng đi vào trong phòng, nhanh chóng đặt bát bánh nguyên tiêu xuống, cơ thể mập mạp gọn gàng xoay người, đưa tay đỡ Họa Mi ngồi xuống.
“Có lẽ là lần trước lên thuyền, tạm thời mệt , lúc này còn chưa hồi phục!" Họa Mi suy yếu cười.
“Như vậy không được, ta thấy ngươi hôm nay hình như cái gì cũng chưa ăn."
“Đại khái là khí hậu không quen, cho nên không khẩu vị."
“Không được, ít nhiều phải ăn một ít, bằng không thân mình sẽ càng yếu hơn." Lão bản nương lắc mạnh đầu, đem bát nguyên tiêu trên bàn, đưa đến trước mặt Họa Mi."Ta nấu chút bánh nguyên tiêu, ngươi cũng nếm thử đi!"
“Cám ơn."
Họa Mi nhẹ giọng nói lời cảm tạ, cầm lấy thìa,múc một viên bánh nguyên tiêu tròn mềm mại đưa đến bên môi nhưng vẫn không nuốt xuống được.
Khoảng thời gian này nàng thật sự ăn rất ít.
Cũng không phải bởi vì chi phí không đủ. Tại thuyền trình, lúc cởi ngoại bào mới phát hiện ở túi bên trong có một bao châu báu. Nhưng châu báu này tất cả đều là trang sức nàng mang ở Hạ Hầu gia khi, bên trong có một phần là của hồi môn, phần khác còn lại là lễ vật Hạ Hầu Dần mua tặng nàng khi vợ chồng ân ái.
Có lẽ quản sự lo lắng cuộc sống sau này của nàng, cho nên mới đem bao châu báu này, vụng trộm giấu trong ngoại bào của nàng.
Sau khi đi vào Xích Dương thành, chuyện đầu tiên Họa Mi làm chính là đem châu báu hắn tặng bán đi, đổi thành một số lượng lớn ngân lượng.
Nghiêm trọng ảnh hưởng nàng thèm ăn, là tình trạng của cơ thể.
Ngồi trên thuyền hàng rời đi Phượng Thành không bao lâu, nàng mà bắt đầu nôn mửa, không chỉ ăn cơm mà ngay cả uống nước nàng đều muốn nôn.
Trong lòng nàng đoán rằng, vì bản thân quen sung sướng nên trong khoảng thời gian ngắn còn không quen đi tàu xe mệt nhọc, đường xá xa xôi lữ trình, mới có thể choáng váng nôn lợi hại như vậy.
Ai biết, sau khi xuống thuyền, tình trạng nôn mửa chẳng những không có giảm bớt, ngược lại càng nghiêm trọng .
Nghe mùi thức ăn, nàng mới uống một muỗng ngọt canh, thậm chí ngay cả bánh nguyên tiêu còn không có nuốt vào bụng, một cảm giác quen thuộc lại lần nữa xông lên, chất lỏng ấm ấm từ dạ dày thoát ra.
Nàng chỉ kịp đẩy bát canh ra, tiếp theo cúi người, khó chịu bắt đầu nôn, nôn ra ngụm ngọt canh, dạ dày trống không còn không chịu buông tha nàng, từng đợt co rút buộc nàng nôn một hồi lâu sau mới thoáng bình ổn xuống.
“Đến, lau miệng trước." Lão bản nương canh giữ ở một bên, vẻ mặt lo lắng vội vã đưa khăn mặt. “Đợi lát nữa súc miệng mới có thể nhẹ nhàng, khoan khoái chút."
Họa Mi suy yếu không thôi, vươn tay nhỏ bé khẽ run rẩy tiếp nhận khăn mặt, thấy bát nguyên tiêu trên bàn bị nàng đánh nghiêng.
“Thực thật có lỗi, lãng phí ý tốt của tỷ tỷ."
“Ai nha, khách khí như vậy làm cái gì? Chẳng qua là một chén nguyên tiêu thôi, dưới lầu còn có một tô lớn!"
Họa Mi trên mặt tái nhợt, cố gắng mỉm cười.
Khuôn mặt tròn vo của lão bản nương tiến đến trước mặt nàng, cẩn thận quan sát trong chốc lát, càng xem càng nhíu mày .
“Nhưng mà, muội tử, ngươi nôn như vậy, thật sự không giống như khí hậu không quen." Lão bản nương dừng một chút, tuy rằng đoán được một chút nhưng lại không nên nói ra. “Ta xem, ngươi ngày mai đi để cho đại phu nhìn một cái đi!"
“Tỷ tỷ, không cần…"
“Được rồi, ta đi thỉnh đại phu, để hắn đến xem bệnh cho ngươi."
Họa Mi thở dài một hơi, cuối cùng cảm nhận được sự nhiệt tình cùng với cố chấp của người miền Nam. Xem ra, vô luận như thế nào, nàng ngày mai không đi khám bệnh là không được.
“Để ta tự đi!" Nàng gắng gượng mỉm cười. “Ra ngoài một chút cũng tốt."
“Đúng vậy đúng vậy, đại phu hiệu thuốc bắc tại phố sát bên, chẳng những bộ dạng nhã nhặn tuấn tú, y thuật cũng tốt thật sự!" Lão bản nương nhiệt tâm đề cử ."Ngươi đó, sáng mai, ra khách sạn liền đi về bên trái, đi tới đằng trước cửa hàng nước trà rồi quẹo phải, đi vài bước là có thể nhìn thấy ."
“Cám ơn tỷ tỷ."
Có lời chỉ dẫn cùng với nhiệt tình “đề cử người" như vậy, Họa Mi thật sự là chối từ không được. Ngày hôm sau, nàng cố hết sức chống thân mình mệt mỏi, trước ánh mắt chăm chú của lão bản nương, đi ra cửa chính khách điếm.
Hiệu thuốc bắc đích thực ngay tại phố bên cạnh, đường đi rất gần.
Nhưng mà cho dù lộ trình gần như vậy, đối với Họa Mi hiện tại mà nói cũng là một loại gánh nặng. Thật vất vả đi đến hiệu thuốc bắc, sắc mặt nàng đã muốn trắng bệch, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Một thanh niên diện mạo nhã nhặn đứng ở trong hiệu thuốc bắc đang ở cúi đầu bốc thuốc, trong lúc vô ý ngẩng đầu, nhìn thấy Họa Mi choáng váng sắp ngất, liền sợ hãi bước nhanh vài ba bước đến, giúp đỡ nàng đi đến hiệu thuốc.
“Phu nhân, ngài có khỏe không?"
Nàng suy yếu không thôi, nghe thấy vấn đề này vẫn là nhịn không được cong môi.
“Không tốt."
“A, phải phải phải…." Biết nói lỡ lời, thanh niên có chút xấu hổ.
“Ta đến xem đại phu ."
“Ta chính là đại phu." Thanh niên vội vàng nói.
Họa Mi có chút kinh ngạc.
Nàng thật không nghĩ đến, vị đại phu được lão bản nương tôn sùng lại tuổi trẻ như thế. Nhìn bộ dạng hắn, tuổi hẳn là cùng nàng xấp xỉ.
“Phu nhân thỉnh đến bên này." Thanh niên đứng dậy, dẫn nàng đi đến ngồi cạnh bàn. “Thỉnh vươn tay cho phép tại hạ bắt mạch." Hắn đưa ra một cái gối còn khá mới, giữa gối đã lõm xuống, đoán được công việc của hắn rất hưng thịnh.
Họa Mi đưa tay cổ tay gác lên trên gối.
“Phu nhân dạo này cảm thấy làm không thoải mái như thế nào?" Thanh niên một bên thay nàng bắt mạch, một bên dò hỏi, không nhìn khí sắc của nàng.
“Không thể nói rõ không thoải mái như thế nào. Chính là mệt mỏi, thường xuyên nôn mửa, gần như không thể ăn cơm."
" Tình huống này bao lâu rồi?"
“Gần một tháng."
Thanh niên gật gật đầu. “Tay kia thì cũng xin vươn đến."
Họa Mi làm theo.
Thanh niên bắt mạch tượng của nàng, biểu tình thận trọng, sau một lúc lâu sau mới lộ ra tươi cười. “Chúc mừng phu nhân, ngài là có tin vui !"
Sắc mặt của nàng nháy mắt trở nên trắng bệch.
“Có… Có… Có thai?" Nàng lặp lại hai chữ này, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp nhận.
“Đúng vậy, theo mạch tượng mà nói, phu nhân thai hơn ba tháng." Thanh niên cười nói, còn thêm một câu: “Tôn phu nhất định sẽ thật cao hứng ."
“Trượng phu của ta tháng trước đã chết ." Nàng mặt không chút thay đổi trả lời.
Thanh niên lại lần nữa lộ ra biểu tình xấu hổ.
“Ách… Vậy… Vậy….Vậy phu nhân ngài càng cần phải chiếu cố thân mình." Hắn rời đi chỗ ngồi, đến trước hiệu thuốc bắc bốc mấy thiếp dược, dùng giấy bao cẩn thận bao lại, sau đó buộc dây rồi mới tự tay giao cho Họa Mi. “Đây là thuốc an thai. Phu nhân khí hư thể nhược, lúc này phải điều dưỡng tốt cơ thể, thuốc này mỗi ngày đều phải uống, không thể gián đoạn."
Họa Mi gật gật đầu, lấy tiền chẩn bệnh đặt ở trên bàn, sau đó mang theo mấy bao thuốc dưỡng thai, như du hồn bước đi ra hiệu thuốc bắc.
Sắc mặt nàng trắng bệch, như đang phiêu đãng, chậm rãi tiêu sái về khách sạn, rồi sau đó vô thanh vô tức tiêu sái lên lầu, trở lại trong phòng.
Mang thai.
Nàng mang thai .
Nàng dĩ nhiên vào giờ phút này mang thai !
Thành thân mấy năm, bọn họ đều muốn có hài tử, Chú Sinh nương nương lại chậm chạp không cho hài tử đến với bọn họ, hắn thậm chí còn dùng lý do này hưu nàng, làm cho một nữ nhân khác thay thế vị trí của nàng.
Nay, mãi đến lúc sau khi nàng bị hưu, nàng lúc này mới phát hiện, trong bụng có cốt nhục của Hạ Hầu Dần.
Họa Mi hai tay nhẹ ôm bụng vẫn còn bằng phẳng, nhìn không ra dấu hiệu mang thai. Nàng suy yếu nhắm mắt lại, ngã xuống trên giường, tay ôm lấy bụng không buông ra.
Nếu là con gái, sẽ giống nàng. Nếu là con trai khẳng định sẽ giống hệt hắn ── nam nhân nàng từng yêu thương mà nay nàng không nguyện đề cập, không muốn nhớ tới, không muốn mơ về.
Đứa nhỏ sẽ có mắt của hắn, mi của hắn, mũi của hắn…
Đây là việc châm chọc đến cỡ nào
Nàng ôm bụng, cuộn thân mình gầy yếu, một mình nằm tại thành ở tận cùng phía Nam, trong phòng một gian tiểu khách sạn, bên cạnh không có một người quen thuộc.
Nhị hồ âm nhạc từ ngoài cửa sổ truyền đến, cùng với tiếng ca xa xa bay tới, tiếng ca réo rắt thảm thiết, một câu một câu đều như là đập vào trong lòng nàng.
Nương hoài nhi một tháng không hay biết, nương hoài nhi hai tháng mới biết chuyện này.
Nương hoài nhi ba tháng ăn uống vô vị, nương hoài nhi bốn tháng tứ chi vô lực,
Nương hoài nhi năm tháng đầu váng mắt hoa, nương hoài nhi sáu tháng lo lắng đề phòng,
Nương hoài nhi bảy tháng thân nặng như núi, nương hoài nhi tám tháng không dám nói cười,
Nương hoài nhi chín tháng nửa bước khó khắn, nương hoài nhi mười tháng mới cách nương hoài.
Tiếng ca vang lên, nàng nằm ngã trên giường đem thân mình cuộn mình càng chặt. Những cảm xúc đọng lại đã lâu, vào giờ phút này rốt cục cố nén không được, nàng ôm chặt bụng, khả năng tự kềm chế sụp đổ, một dòng lệ nóng cuối cùng cũng chảy ra ở hốc mắt, đọng lại trên gối.
Những giọt lệ, như là ngừng không được, từng dòng lại từng dòng tuôn ra, giống như chuỗi trân châu bị chặt đứt.
Đây là lần đầu tiên sau khi bị hưu, nàng rơi lệ khóc.
Tiếng khóc nghẹn ngào cùng với tiếng ca ngoài cửa sổ rất lâu sau vẫn không ngừng lại.
Tác giả :
Điển Tâm