Hoa Lạc Vị Thức Quân

Chương 2

“Đa tạ Thu chưởng môn." Thư Lưu Y sửa sang lại y dung, đi vào Vô Hương viện, thuận tay đóng lại đại môn.

Thu Phượng Vũ tuyết y phiên phi, khoanh tay đứng lặng ở một chỗ trên đường mòn đá đen trong viện, mặc mâu ngưng băng, lạnh lùng nhìn chăm chú Thư Lưu Y đang đi về phía mình.

“Thu chưởng môn, vãn sinh tối hôm qua say rượu thất thố, hồ ngôn loạn ngữ, có chỗ nào mạo phạm, xin Thu chưởng môn thứ tội." Thư Lưu Y khom người xuống vái, thần sắc kính cẩn.

Tục ngữ nói lễ nhiều người không trách, Thu Phượng Vũ cho dù tức giận, trong lúc nhất thời cũng không tiện phát tác, nhận một lễ này của Thư Lưu Y, lạnh lùng nói: “Được rồi. Ra ngoài."

Thư Lưu Y hai chân lại giống như mọc rễ, không nhúc nhích, khiêm cung nói: “Vãn sinh còn có một chuyện, cả gan xin Thu chưởng môn thành toàn." Hắn mặt mang ưu sầu, sâu kín thở dài: “Thật không dám giấu diếm, vãn sinh nhiều lần tình biến, không thú vui trên đời, thầm nghĩ tìm một nơi thanh tĩnh tránh đời. Không biết Thu chưởng môn có thể thu lưu vãn sinh ở tạm trên đảo hay không……"

“Câm miệng." Thu Phượng Vũ tuyết y khẽ nhoáng, đã bay tới trước người Thư Lưu Y, đưa tay nắm áo hắn. Người này, nói nửa ngày, vẫn là tìm biện pháp ở lại đây, muốn tiếp tục cùng Nhung Khiên Kỳ gặp mặt.

Sớm biết như thế, y trước đó nên đem người này ném xa hơn.

Phát hiện mình lại sắp trở thành phi tiêu cỡ lớn, Thư Lưu Y vội vàng nghiêm mặt nói: “Vãn sinh nói đều là lời tận đáy lòng, Thu chưởng môn bớt giận."

“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?" Thu Phượng Vũ giọng nói dịu xuống, hàn khí lại nơi nơi thấm lên mỗi một tấc da thịt của Thư Lưu Y, đủ để đông lạnh tâm phế.

Thư Lưu Y da đầu cứng lại, lại cười nói: “Từng câu của vãn sinh đều là thật, có gì phải sợ?" Giang hồ đồn rằng Thu Phượng Vũ cũng không lạm sát người vô tội, mặc dù gặp gỡ đại gian đại ác, cũng chỉ là phế bỏ võ công những tên ác đồ kia, hơn nữa, Thu Phượng Vũ nếu thật muốn lấy mạng hắn, đêm qua dã sớm hạ thủ, căn bản sẽ không chờ tới bây giờ.

Cư nhiên không sợ y uy hiếp? Thu Phượng Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, lại còn thật sự cao thấp nhìn Thư Lưu Y một lần, bỗng nhiên bật ra một tiếng cười lạnh lẽo: “Muốn tránh đời? Dễ thôi. Ta cùng với Thiếu Lâm phương trượng đại sư là bạn cũ, có thể viết cho ngươi một thư tiến cử, để cho phương trượng đại sư thu ngươi vào không môn xuống tóc đi tu."

“Này không cần đâu." Thư Lưu Y bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cười khổ: “Vãn sinh ăn cơm không có thịt sẽ không vui, chỉ sợ vô duyên cửa Phật."

Lại còn nói hưu nói vượn! Thu Phượng Vũ quyết định không cùng tên vô lại này dài dòng nữa, bắt lấy người mũi chân điểm nhẹ, xẹt qua tường trắng trong viện, nhảy đến bên cạnh ôn tuyền kia.

“Ngươi không phải không thấy thú vui trên đời sao? Ta thành toàn ngươi." Y nhẹ nhàng vung tay, Thư Lưu Y thoáng chốc bị ném xa mấy chục trượng, ‘tùm’ một cái rơi vào trong bích hồ Dao Trì, một mảng bọt nước bắn lên tung tóe.

Cho tên hồ đồ này lãnh tĩnh xuống đi, xem hắn còn dám càn quấy nữa hay không. Thu Phượng Vũ hai tay chắp sau lưng, cười lạnh đứng đó mặc kệ.

Chậm rãi, ánh mắt y khẽ biến.

Thư Lưu Y kia ở giữa hồ liều mạng đập nước, dường như không biết bơi. Thu Phượng Vũ mới đầu còn tưởng rằng Thư Lưu Y giả bộ, nhưng thấy Thư Lưu Y giãy dụa một hồi, cả người chìm vào trong nước, y lại đợi trong chốc lát, mặt nước không một động tĩnh, Thu Phượng Vũ cuối cùng có chút thiếu kiên nhẫn.

Thư gia đại công tử này tuy rằng đáng giận, nhưng tội chưa đến mức chết.

Y phất tay áo, nhanh như điện xẹt vụt đến trước hồ. Chỗ sâu nhất trong bích hồ đến mấy trăm thước, nước hồ lại trong suốt thấy đáy, vừa nhìn liền thấy Thư Lưu Y tóc dài phiêu tán, đang chầm chậm chìm xuống đáy hồ.

Thật là phiền phức! Thu Phượng Vũ thầm than, song chưởng đẩy ngang, hai bên tách ra ──

“Ầm" một tiếng kinh thiên nổ, mặt hồ phía trước y chợt lõm xuống, tách ra hai bên thành hai bức tường nước cao mấy trượng, kinh động vô số thuỷ điểu trên không vỗ cánh trốn đi. Lòng bàn tay Thu Phượng Vũ hướng vào chỗ lõm lăng không hút lên, đã đem ngực Thư Lưu Y nhấc tới, trở người bay thẳng về, mũi chân đạp lên mặt đất, hai bức tường nước kia mới rơi lại vào hồ, kích khởi tầng tầng sóng nước.

Y thả người trong tay rơi xuống đất, một chưởng chụp lên lưng Thư Lưu Y.

“Ọc……" Thư Lưu Y phun ra một bãi nước trong, vẫn hôn mê bất tỉnh, y phục toàn thân vẫn không ngừng nhỏ giọt.

Thu Phượng Vũ nhíu mày, cũng không thể cứ như vậy đem người ném ra ngoài viện, lập tức bước nhanh ra Vô Hương viện, thuận miệng kêu một tên đệ tử trẻ tuổi đi ngang qua, “Thanh Đàn, đi thỉnh đại phu nấu bát canh gừng, tiện thể đến khách xá đem y phục của Thư gia đại công tử đến đây."

Đệ tử kia mặc dù thấy kỳ quái, vẫn là ứng tiếng, chạy nhanh đi.

Mắt lạnh nhìn Thanh Đàn thay y phục sạch sẽ cho người trên giường, lại cạy mở khớp hàm đóng chặt của Thư Lưu Y, đổ canh gừng xuống, Thu Phượng Vũ đợi một lát, thấy Thư Lưu Y vẫn đang mê man, liền không chờ nữa, dặn dò Thanh Đàn ở bên cạnh trông chừng, tự mình đi vào phòng điều dưỡng nội tức.

Chân khí vừa vận hành xong một vòng, ngoài cửa cước bộ khẽ vang.

“Người tỉnh rồi?" Y mở mắt, lạnh lùng hỏi.

“Không phải, là Nhung sư huynh cầu kiến……" Thanh Đàn ở ngoài cửa ấp a ấp úng nói: “Đệ tử lúc nãy đi khách xá lấy y phục, Nhung sư huynh nhìn thấy……"

Cho nên không thể an vị, chạy tới Vô Hương viện tìm người? Thu Phượng Vũ đối đại đồ đệ mình coi trọng nhất này cũng thật hận thiết bất thành cương(1), yên lặng, phất tay áo đứng lên, lướt ra nội thất, đi đến cửa viện.

Nhung Khiên Kỳ đứng trên thảm cỏ ngoài viện, mặt mang ưu sầu, chần chờ nói: “Sư phụ, Thư công tử hắn có phải ở chỗ của ngài không?"

Thu Phượng Vũ ánh mắt lạnh lùng, nhìn sát Nhung Khiên Kỳ, “Thế nào? Ngươi còn chưa bỏ xuống được?"

Nhung Khiên Kỳ tránh né cúi đầu xuống, thấp giọng khẩn cầu: “Thư công tử dù ngôn hành có chỗ không kiềm chế, sư phụ ngài đại nhân đại lượng, cũng đừng chấp nhặt với hắn, đệ tử cầu sư phụ thả hắn về đi."

“Ngươi cho là hắn bị ta nhốt lại à?" Thu Phượng Vũ lạnh lùng cười: “Hắn vừa rồi bị chìm xuống nước, chờ hắn tỉnh, ta đương nhiên sẽ bảo hắn đi, bất quá trước khi hắn rời Côn Luân, các ngươi không được gặp lại."

Chìm xuống nước? Nhung Khiên Kỳ hoang mang cau mày. Hắn nhớ rõ Thư Lưu Y thủy tính cực kỳ tốt mà? Lần đầu quen biết trên sông Tần Hoài, hắn tận mắt thấy Thư Lưu Y nhảy xuống cứu mấy ca kĩ trượt chân rơi xuống nước, nhưng sư phụ tuyệt sẽ không lừa mình.

Hắn ngẩng đầu, đang muốn hỏi lại rõ ràng, đã thấy Thu Phượng Vũ tay áo lay động, quay trở về Vô Hương viện, hai cánh cửa gỗ đen cũng đóng lại.

Tóc đen trải trên gối đầu đã sắp khô, khuôn mặt tuấn tú những khi tỉnh thường hay mang nụ cười biếng nhác kia, lúc ngủ say lại lộ ra vài phần đứng đắn, nhưng nhìn thế nào, trừ bỏ bộ dạng so với người bình thường đẹp hơn chút, cũng không có chỗ nào đặc biệt, càng khỏi nói người này tính tình vô lại thế nào. Thu Phượng Vũ nghĩ không ra đại đệ tử đắc ý của mình sao lại đối người này nhớ mãi không quên.

Giữa hai nam tử, quả nhiên y không có khả năng lý giải …… Thu Phượng Vũ âm thầm cười lạnh xem thường.

“Ưm……" Thư Lưu Y trên giường giật giật mí mắt, từ từ tỉnh dậy, tựa hồ trong nhất thời còn phân không rõ mình đang ở nơi nào, ánh mắt có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh, tiêu cự dừng ở trên người tuyết y nhân đứng thẳng bên giường.

“Thu…… chưởng môn……" Hắn mở miệng, cổ họng khàn khàn, sau đó liên tiếp ho khan.

Bộ dạng này mà đá hắn xuống núi, chỉ sợ đi đến nửa đường bị gió lớn thổi qua, sẽ nhiễm phong hàn. Thu Phượng Vũ nhịn xuống bực bội, chờ Thư Lưu Y ho xong một trận, mới hờ hững nói: “Ngươi hôm nay tạm thời ở nơi này, ngày mai lại đi."

Thư Lưu Y ngẩn người, lập tức mặt lộ vẻ cười khổ, xuống giường, mang hài.

“Đi đâu?" Phát hiện Thư Lưu Y lắc lư đi ra ngoài, Thu Phượng Vũ ánh mắt chuyển lạnh.

Thư Lưu Y khụ hai tiếng, suy yếu nói: “Vãn sinh mới vừa rồi không nên mạo phạm Thu chưởng môn, cáo từ."

“Ngươi lại muốn đi tìm Nhung Khiên Kỳ kể khổ? Đứng lại!" Thu Phượng Vũ nhẹ huy ống tay áo, một cỗ kình phong vô hình đem Thư Lưu Y liên tiếp lùi lại, ngồi trở lại trên nhuyễn tháp.

“Thu chưởng môn, ngươi ── khụ khụ, ngươi hiểu lầm. Vãn sinh chỉ là sợ làm phiền Thu chưởng môn thanh tu, khụ, vẫn là để vãn sinh về khách phòng đi." Thư Lưu Y vừa ho vừa nói, hữu khí vô lực.

Thu Phượng Vũ cười lạnh: “Ngươi cũng đừng uổng phí tâm cơ nữa, thành thật đợi ở đây, không có ta gật đầu, ngươi đâu cũng đừng hòng đi." Dứt lời, nghênh ngang rời đi.

“Thu chưởng môn……" Thư Lưu Y sầu mi khổ kiểm đuổi theo bóng dáng Thu Phượng Vũ kêu một tiếng, nhìn người nọ không quay đầu lại tiến vào nội thất, hắn mạnh thở dài, gục lên chăn, vai lưng co rút dữ dội, dùng sức cắn răng, nén đi ý cười đầy bụng.

Hắn chẳng qua làm chút khổ nhục kế, lạt mềm buộc chặt, Thu Phượng Vũ quả nhiên mắc mưu, võ lâm chí tôn này, thật đúng là dễ lừa! Thư Lưu Y có dự cảm, ngày kế tiếp, khẳng định sẽ không nhàm chán.

Lúc hoàng hôn, đệ tử trẻ tuổi Thanh Đàn kia đưa cơm cho hắn.

Thư Lưu Y ăn xong, chờ Thanh Đàn thu thập xong xuôi rời đi, hắn cởi y phục chỉ chừa lại áo ngắn sát người, lại đem cả ấm trà lạnh rót đầy người, sau đó mở cửa sổ, đứng bên song cửa.

Cho dù là ở mùa hạ, ban đêm ở Tây Vực độ ấm cũng cực thấp, hàn khí thấu xương. Thư Lưu Y rất nhanh liền lạnh đến run rẩy cả đầu, khóe miệng lại cong lên độ cung đắc ý giảo hoạt ── Muốn đuổi hắn đi? Hừ, chờ xem!

Sáng hôm sau, trong phòng Thư Lưu Y vang lên một mảnh tiếng ho khàn khàn đứt quãng.

“Sư phụ, Thư công tử hắn phát sốt." Thanh Đàn nhìn Thu Phượng Vũ nghe tiếng mà đến vừa nói vừa lắc đầu, nghĩ rằng người phương nam thể chất thật là kém.

Thu Phượng Vũ cúi đầu, nhìn người trên giường khuôn mặt tuấn tú đỏ đậm, trên trán lẫn thái dương đều phủ kín mồ hôi, không khỏi mặt nhăn mày nhíu.

Thư Lưu Y nhìn không thấy biểu tình bên dưới mặt nạ của Thu Phượng Vũ là gì, nhưng xem trong đôi mắt đen kia toát ra thần sắc chán ghét, liền biết Thu Phượng Vũ đang nghĩ cái gì, hắn ngọ nguậy định đứng lên. “Vãn sinh liền xuống núi, sẽ không làm Thu chưởng môn thêm phiền toái, khụ khụ……"

“Ngươi quả thật là phiền toái." Nam nhân cuối cùng mở miệng, ngữ khí cường ngạnh không cho cãi lại, “Muốn đi, cũng phải dưỡng khỏi bệnh, miễn cho người trong giang hồ còn tưởng rằng Côn Luân phái ta không hiểu đạo đãi khách." Y căn bản không cho Thư Lưu Y cơ hội phản bác, xoay người phân phó Thanh Đàn: “Thư gia đại công tử liền do ngươi chăm sóc, không được phép có sai lầm."

“Vâng, sư phụ." Thanh Đàn tiễn bước Thu Phượng Vũ, quay đầu đối Thư Lưu Y thở dài: “Thư công tử, ngươi trước ngủ một lát, ta đi tìm đại phu sao dược cho ngươi."

Thêm một Thanh Đàn này lãng đãng ở trước mắt, thực cản trở! Thư Lưu Y cân nhắc nên như thế nào mau chóng giải quyết tên chướng mắt này, trên mặt lại dương lên nụ cười chân thành không gì sánh được: “Cám ơn ngươi, Thanh Đàn."

Mỹ nam chính là mỹ nam, ngay cả khi bệnh dung nhan tiều tụy, vừa cười, lại vẫn như trước phong lưu hàm súc, làm người ta như mộc xuân phong, tiếu ý dịu dàng trong mắt, càng làm cho Thanh Đàn không kìm lòng được mà lúng túng, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Thư, Thư công tử quá khách khí. Ta đi, đi đây."

Mắt thấy Thanh Đàn giống như chạy trốn xông ra ngoài, Thư Lưu Y cười thầm không thôi ── thật sự là đơn thuần.

Hắn biết mình phải làm gì rồi.

_ _

Cách tiệc cưới, đã qua bảy tám ngày. Nhóm tân khách cuối cùng cũng lên đường từ biệt, đảo nhỏ khôi phục thanh tịch như trước, mà trong Vô Hương viện xưa nay vắng vẻ nhất, lại hơn vài tia sinh khí, biến hóa này, tự nhiên tránh không khỏi liên quan với Thư Lưu Y.

Qua vài ngày tĩnh dưỡng, Thư Lưu Y sốt cao đã lui, ho khan lại vẫn lặp đi lặp lại.

Thu Phượng Vũ nếu đã lưu lại, liền lưu đến khi Thư Lưu Y khỏi hẳn, chịu đựng tính tình để cho Thư Lưu Y tiếp tục ở lại, dù sao sinh hoạt ăn mặc của Thư Lưu Y là do Thanh Đàn đánh để ý, cũng không cần y quan tâm.

Nhưng là mấy ngày nay, y thường thường nghe được hai người kia ở trong phòng Thư Lưu Y thấp giọng nói cười, hơn nữa khi Thanh Đàn nhắc tới Thư Lưu Y, xưng hô cũng từ Thư công tử biến thành Thư đại ca, bị Thu Phượng Vũ hung dữ trừng mắt mà vẫn không tự biết.

Đứa nhỏ Thanh Đàn này, chẳng lẽ cũng có cảm tình với Thư Lưu Y? Thu Phượng Vũ ý thức được điểm này, liền có chút không yên lòng luyện khí.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vỗ tay nói cười, cách một cánh cửa nội thất vẫn thập phần vang dội, Thu Phượng Vũ đột nhiên mở mắt, đứng dậy đi vào trong viện.

Dương quang buổi chiều vô cùng mãnh liệt, rải lên đình viện trống trải, Thư Lưu Y cùng Thanh Đàn ngồi dươi một cây đại thụ duy nhất chuyện trò vui vẻ, từng đóa hoa phấn bạch bị tiếng cười hai người chấn rơi xuống, theo gió từ từ nhẹ bay, dính lên tóc đen, lên áo Thư Lưu Y……

Hình ảnh vừa lòng đẹp mắt, nhưng rơi vào trong mắt Thu Phượng Vũ, lại cực kỳ chướng mắt, hơn nữa khi hắn nhìn thấy đồ đệ Thanh Đàn nhà mình cư nhiên bám lấy cánh tay Thư Lưu Y, còn cười đến vẻ mặt vui vẻ, Thu Phượng Vũ thanh âm so với cơn gió khi trời đông giá rét còn lạnh hơn ba phần.

“Thanh Đàn, ra ngoài!"

“A?" Hai người còn đang say sưa nói cười, lúc này mới cảm nhận được sự tồn tại của Thu Phượng Vũ, Thanh Đàn vội vàng đứng lên, khoanh tay kêu một tiếng sư phụ.

“Sau này, ngươi không cần lại đến Vô Hương viện." Thu Phượng Vũ diện vô biểu tình.

Thanh Đàn không rõ là chuyện gì xảy ra, lại không dám hỏi nhiều, chỉ đành không tình nguyện nói: “Đệ tử đã biết."

Thu Phượng Vũ chờ Thanh Đàn đi xa, mới trên cao nhìn xuống đánh giá Thư Lưu Y, cuối cùng lạnh lùng nói: “Thư gia đại công tử, ngươi bệnh còn chưa khỏi, lại bắt đầu câu dẫn Thanh Đàn, ngươi đối môn hạ đệ tử của Côn Luân ta có hứng thú như vậy?"

Ta hiện tại chỉ có hứng thú với ngươi…… Thư Lưu Y trả lời trong lòng, ngoài mặt lại bày ra vô hạn ủy khuất, đứng dậy chắp tay nói: “Thu chưởng môn hiểu lầm, vãn sinh đối Thanh Đàn sư đệ tuyệt không có ý nghĩ không an phận."

“Tốt nhất không có." Thu Phượng Vũ thật mạnh hừ một tiếng, cười lạnh: “Vậy các ngươi vừa rồi đang làm cái gì?"

“Vãn sinh chỉ là kể vài cậu chuyện cười cho Thanh Đàn sư đệ, lại dạy hắn ảo thuật mà thôi." Thư Lưu Y lấy một đóa hoa rơi trên vai mình, hai tay giấu sau lưng, trong miệng lẩm bẩm một phen liền đem hai tay đã nắm thành hai đấm vươn ra, cười nói: “Thu chưởng môn, ngươi đoán đóa hoa kia giấu trong tay nào của ta?"

Nguyên lai lúc nãy người này cùng Thanh Đàn đang chơi trò chơi của tiểu hài tử, Thu Phượng Vũ giảm bớt ý giận, thản nhiên nói: “Ngươi tự chơi đi." Nghĩ lại, cảm thấy vẫn là nên phòng ngừa chu đáo, đề phòng tai họa chưa xảy ra, liền cảnh cáo Thư Lưu Y: “Lần này cho qua, nếu để ta nhìn thấy ngươi lại trêu chọc đệ tử của ta, ta tuyệt không tha cho ngươi."

Y xoay thân định đi, lại nghe phía sau tay áo lướt gió, Thư Lưu Y thả người chuyển đến phía trước y, cười hì hì nói: “Thu chưởng môn ngươi liền đoán một cái đi!"

Đối mặt miếng thuốc dán dính người như thế, Thu Phượng Vũ cảm thấy có chút đau đầu, lại ngại thân phận cao, không muốn đánh một hậu bối bị bệnh, thuận miệng nói: “Tay phải."

Thư Lưu Y cười mở ra tay phải, không có vật nào.

“Vậy thì là tay trái."

Thu Phượng Vũ vừa dứt lời, Thư Lưu Y lại đem tay trái mở ra, cũng trống không.

“Thu chưởng môn, ngươi đoán thua rồi."

“Ngươi đã sớm vứt hoa đi rồi? Ảo thuật này có gì ngạc nhiên? Tránh ra đi!" Thu Phượng Vũ khinh thường vung ống tay áo đi về phía trước.

“Không phải vậy. Kỳ thật đóa hoa kia, vãn sinh đã sớm đặt ở trên tóc Thu chưởng môn." Thư Lưu Y đắc ý cười khẽ, duỗi tay phải sờ lên tóc mai Thu Phượng Vũ.

“Láo xược!" Nam nhân thực tức giận. Lấy tu vi của y, dù là một sợi tơ bay gần, cũng tránh không khỏi mắt y, sao có khả năng bị Thư Lưu Y thả hoa lên mà không biết. Tên lãng tử vô lại này, dám động thủ động cước với y, giữa lúc tâm niệm thay đổi thật nhanh, y đã một chưởng đánh tới.

Thư Lưu Y bất ngờ không kịp đề phòng, bị một chưởng này mạnh mẽ đánh trúng ngực, ngay cả hừ cũng chưa hừ một tiếng, như con diều thật lớn bay lên, đánh lên tường rơi xuống đất, há mồm, máu tươi phun lên bãi cỏ trước người, trên vạt áo một mảng đỏ sẫm.

Thu Phượng Vũ dư nộ chưa tiêu, tuyết y nhoáng lên một cái chuyển đến trước mặt Thư Lưu Y, đang muốn đem người ném ra ngoài, đã thấy Thư Lưu Y sắc mặt trắng bệch, giơ cao tay phải.

Đóa hoa trắng kia kẹp giữa kẽ tay hắn, giờ phút này đã bị máu nhiễm đỏ.

Thư Lưu Y vẻ mặt cười khổ, nôn ra máu gián đoạn nói: “Hoa vẫn, vẫn bị ta giấu ở mu bàn tay, ta chỉ muốn làm cái thuật che mắt, làm, làm ảo thuật cho ngươi xem, không có, không có ý khác, ta……" Đến cuối cùng hơi thở mong manh, tay “lộp bộp" đập lên mặt đất, người cũng hôn mê.

Thu Phượng Vũ đứng thẳng bất động, nhất thời cũng không biết nên thế cho xong, sau một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, cúi người nâng Thư Lưu Y lên.

Người, là nhất định phải cứu, còn không thể để cho các đệ tử biết Thư Lưu Y bị y đánh trọng thương, nếu không Nhung Khiên Kỳ nghe được phong thanh, ắt hẳn mỗi ngày chạy đến Vô Hương viện này của y.

Y im lặng thở dài. Rõ ràng một lòng muốn cho Thư gia đại công tử này nhanh chóng rời đi Côn Luân sơn, thế này tốt rồi, không tĩnh dưỡng một hai tháng, Thư Lưu Y tuyệt đối không thể hồi phục như lúc đầu.

Thư Lưu Y này, quả nhiên là phiền toái lớn nhất từ trước tới nay y gặp phải.

_ _

“Khụ khụ khụ……" một trận ho khan trầm thấp suy yếu, Thư Lưu Y chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, cố sức khoác ngoại y, xuống giường.

Nửa tháng trước một chưởng kia của Thu Phượng Vũ suýt nữa đánh vỡ phổi hắn, may mắn đại phu Côn Luân phái y thuật vô cùng cao minh, khi Thư Lưu Y hôn mê, một thang thuốc liền ổn định thương thế, sau khi Thư Lưu Y tỉnh, lại có Thu Phượng Vũ mỗi ngày đến đây vận chuyển chân khí đánh tan ứ huyết cho hắn, đả thông kinh mạch, thương thế của hắn rất nhanh tốt lên, từ hai ngày trước, đã có thể xuống giường hoạt động một lát.

Hắn vịn tường, chậm rãi đi vào sân, ngồi vào bên dưới đại thụ, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, trong gió mang theo hàn ý đìu hiu, Thư Lưu Y vô thức kéo vạt áo, nghe tiếng họ nhẹ của mình vang vọng trong viện.

Vô Hương viện này, hiện giờ chỉ có hắn cùng Thu Phượng Vũ hai người ở, trừ bỏ một lão bộc vừa điếc vừa câm mỗi ngày sẽ đến nấu cơm quét nhà giặt đồ, cũng không có người khác đến quấy rầy.

Thư Lưu Y rất vừa lòng với tình trạng hiện nay, lúc trước cố ý thân cận Thanh Đàn, là vì bức Thu Phượng Vũ đem Thanh Đàn đuổi khỏi người hắn, có thể cùng Thu Phượng Vũ đơn độc ở chung, sau đó một chưởng kia tuy không nằm trong dự tính của Thư Lưu Y, hắn vẫn là cắn môi chịu đựng.

Đối phó Thu Phượng Vũ loại nam nhân này, cứng rắn đảm bảo không thành công, chỉ có thể dùng khổ nhục kế, chỉ có làm cho Thu Phượng Vũ đối hắn lòng mang áy náy, hắn mới có càng nhiều cơ hội, ít nhất mấy ngày qua, Thu Phượng Vũ đối hắn đã không giống lúc đầu lãnh khốc khinh thường như vậy, cũng không dùng khẩu khí cười lạnh nói chuyện hắn nữa.

Thu Phượng Vũ làm xong việc, theo vài tiếng ho khan của Thư Lưu Y tìm vào trong viện, chắp tay sau lưng, không vui nói: “Sao không ở trong phòng hảo hảo dưỡng thương?"

“Vãn sinh cũng nằm cả ngày, còn không ra hít thở không khí, sẽ nổi mốc."

Thư Lưu Y cười khẽ, ngay sau đó, giơ lên trong tay một cái vòng hoa phấn bạch, như hiến vật quý hỏi: “Ta vừa dùng hoa rơi bện thành, nhìn được không?" Không nghe thấy Thu Phượng Vũ trả lời, hắn hiểu rõ nhún vai. Chắc hẳn là vậy, nam nhân này trong đầu trừ bỏ võ học cùng đồ đệ, chỉ sợ không còn thứ khác, làm sao có hứng thú với hoa cỏ.

Hắn chống thân cây đứng lên, thật cẩn thận đối Thu Phượng Vũ mỉm cười nói: “Lạc hoa này thật sự tôn lên tóc của ngươi, Thu chưởng môn, vãn sinh có thể giúp ngươi mang không, khụ khụ……"

Nam tử cài hoa từ Nam Bắc triều lưu truyền đến nay, đến triều đại này càng thêm thịnh hành, được lịch đại đế vương quan gia xem là tác phong cao nhã, văn nhân mặc khách dân gian cũng đua nhau bắt chước học đòi văn vẻ.

Người trong giang hồ cài hoa cũng không ít, mặc dù cũng có người đối tập tục này không quá dễ chịu, lại không có chống đối gì lớn, cho nên Thu Phượng Vũ vẫn chưa tức giận, chỉ ở dưới mặt nạ nhíu mày, hờ hững từ chối: “Ta không thích những thứ này."

“Chỉ là mang một chút……" Thư Lưu Y khó nén thất vọng, lại là một vòng ho khan kịch liệt. Tia sáng cuối cùng còn sót lại của nắng chiều, chiếu vào trong mắt hắn, lóe lên khát khao vô tận.

Mặt tái nhợt, môi tái nhợt, còn có hoa trong tay, không khỏi làm Thu Phượng Vũ nhớ tới tình hình ngày đó Thư Lưu Y bị thương, trong lòng không tự chủ được hơi hơi dâng lên một chút cảm giác tội lỗi, dù nói thế nào, cũng là mình lúc ấy có chút quá xúc động, thiếu chút nữa liền chưởng chết Thư Lưu Y.

Bình tĩnh xem xét, Thư gia đại công tử này ở trước mặt y, phần lớn thời điểm cũng coi như lễ độ chu đáo, đối y thập phần cung kính, ngày đó cũng là vì muốn y cao hứng mới làm ảo thuật cho y, lại bị y đả thương, giờ phút này nếu y lại cự tuyệt thỉnh cầu nho nhỏ này của Thư Lưu Y, không khỏi có vẻ mình là một tiền bối lại quá mức hẹp hòi.

Y thỏa hiệp khẽ gật đầu, xem như đáp ứng.

Thư Lưu Y lập tức mặt mày rạng rỡ, cả khuôn mặt đều trở nên thần thái phi dương, đến gần Thu Phượng Vũ, dùng vòng hoa đem tóc dài đen như mực phiêu tán của nam nhân buộc thành một bó ở trước ngực.

Hoa trắng tóc đen, hai loại màu sắc thuần khiết không lây nhiễm nhất, cứ thế tán dật ra làm Thư Lưu Y tâm tình lay động đến khó hiểu, tình sắc ý vị, tim đập, dường như không thể khống chế đột nhiên nhanh hơn.

Hắn thật sâu hít vào một ngụm khí lạnh buổi hoàng hôn, làm nguội đi xao động trong lòng, mặt mang mỉm cười thối lui hai bước, nhìn nam nhân cao lớn bị ánh tà dương vàng rực bao phủ, tự đáy lòng tán thưởng: “Thật sự, rất đẹp."

Khen hoa, cũng khen người, không mang theo chút tạp niệm.

Góc áo tuyết bạch của Thu Phượng Vũ khẽ giật giật, có chút kinh ngạc chăm chú nhìn Thư Lưu Y, mặc mâu băng hàn dần dần dâng lên vài phần thần sắc phức tạp mà Thư Lưu Y nhìn không thấu.

“Thu chưởng môn, ngươi sao vậy?" Thư Lưu Y thăm dò hỏi.

Chạm đến ánh mắt ôn nhu thân thiết của thanh niên, Thu Phượng Vũ nhưng lại lần đầu tâm thần hỗn loạn, quay đầu bước đi, ngay cả bạch hoa trên tóc cũng quên lấy xuống.

Thư Lưu Y kinh ngạc một chút, lập tức hiểu rõ mỉm cười ── trên đời này chỉ sợ còn chưa có người khen Thu Phượng Vũ bộ dáng xinh đẹp, khó trách nam nhân nhất thời không biết làm sao, xem Thu Phượng Vũ lúc gần đi cước bộ gấp như thế, tâm nam nhân, nhất định cũng bắt đầu vì hắn mà loạn rồi, ha ha……

Thư Lưu Y từ khi hiểu được tình yêu tới nay, vẫn luôn tin rằng ý chí kiên định sắt đá cũng mòn, cho dù là người lạnh lùng cao ngạo, chỉ cần sớm chiều ở chung, từng bước theo sát, cũng sẽ có một ngày dao động, ý tưởng này, khiến cho hắn mười năm nay ở trên tình trường mọi việc đều thuận lợi, mà nay, lại một lần nữa chứng minh được ở trên người Thu Phượng Vũ.

Sau ngày đó vì Thu Phượng Vũ buộc tóc, hắn nhạy bén cảm thấy thái độ Thu Phượng Vũ đối hắn khẽ biến hóa, trước kia Thu Phượng Vũ vận chuyển chân khí cho hắn xong liền lập tức rời đi, hiện tại lại còn có thể thản nhiên hỏi hắn thương thế ra sao.

Thư Lưu Y đương nhiên thừa thắng truy kích, vừa rảnh rỗi, hắn liền tìm chút đề tài ở bên cạnh Thu Phượng Vũ nhàn đàm. Thu Phượng Vũ trời sanh cũng không thích nhiều lời, đa số thời gian chỉ lạnh nhạt nghe Thư Lưu Y một mình tự nói, bất quá cũng không có lộ ra phiền chán rõ ràng, ngẫu nhiên nghe đến chỗ thấy hứng thú, cũng sẽ xen vào đôi câu.

Quan hệ của hai người, bắt đầu từng chút tiến đến phương hướng mà Thư Lưu Y mong ước.

Theo thăm dò ngày càng sâu, Thư Lưu Y phát hiện, thế giới sinh hoạt của Thu Phượng Vũ kỳ thật rất nhỏ hẹp, nam nhân này thành danh khi còn niên thiếu, trừ bỏ lúc còn trẻ ra ngoài lịch lãm giang hồ một đoạn thời gian, liền vẫn ở trên đảo nhỏ giữa hồ cơ hồ ngăn cách với thế gian này, dốc lòng nghiên cứu võ học.

Vài năm đầu, còn thường thường có người trong võ lâm tiến đến khiêu chiến gây hấn, đều không ngoại lệ mà thảm bại, khiến cho mấy năm gần đây không có ai dám tùy tiện đặt chân tới Dao Trì. Thu Phượng Vũ biết được toàn bộ bên ngoài, đơn giản đến từ môn hạ đệ tử.

Thế giới tình cảm của nam nhân, càng là một mảnh trống không.

Ai, chính là một võ si không hơn không kém! Thư Lưu Y cuối cùng ở trong lòng vì Thu Phượng Vũ hạ kết luận, càng thêm cảm khái, nguyện vọng chinh phục nam nhân này cũng càng thêm mãnh liệt.

Hắn muốn trở thành duy nhất của Thu Phượng Vũ.

Chọn càng nhiều chuyện thanh nhàn cùng tin đồn thú vị nói cho nam nhân nghe, vì nam nhân làm thêm vài trò ảo thuật thú vị, nhìn đôi mắt đen trầm tĩnh kia của Thu Phượng Vũ, dần dần nhiều thêm tò mò cùng chuyên chú……

Thời điểm thương thế đã tốt bảy tám phần, Thư Lưu Y tự mình xuống bếp, làm mấy món ăn tinh tế hắn sở trường nhất, thay thế mấy món nhạt nhẽo nghìn bài một điệu ngày nào ách phó cũng làm kia.

Thu Phượng Vũ sau khi nếm miếng thứ nhất, ánh mắt nói là khiếp sợ cũng không quá, “Ngươi cư nhiên biết trù nghệ!"

“Ha ha, sản nghiệp Thư gia ta, chỉ riêng tửu lâu đã có hơn sáu mươi tiệm, mấy dạng này đều là món ăn chiêu bài, ta từ nhỏ ăn rất nhiều lần, cũng liền học cách làm." Thư Lưu Y cười đến vân đạm phong khinh: “Thu chưởng môn nếu thích, vãn sinh ngày mai lại làm vài món."

Tốt nhất là ở lại Vô Hương viện làm đầu bếp chuyên dụng của ngươi…… Hắn dưới đáy lòng bỏ thêm một câu, bất quá hiện tại, còn chưa tới lúc nói lời này. Muốn bắt được tâm nam nhân, cần dùng lửa nhỏ chậm rãi đun, không thể nóng vội, “Nào, lại nếm thử món này! Còn có món này……"

Thu Phượng Vũ chỉ lên tiếng ừ, không tỏ rõ ý kiến, từ từ ăn thức ăn Thư Lưu Y gắp vào trong bát của mình, hắc mâu cũng không tự biết ngưng ở trên mặt Thư Lưu Y ── Thư Lưu Y này, tựa hồ luôn ngoài dự kiến của y……

Ngày hôm sau, cũng là những món tinh mỹ mê người, bàn cơm thì bị Thư Lưu Y dọn đến bên dưới đại thụ.

Đỉnh đầu, hoa rơi chầm chậm khẽ chuyển như tuyết bay, bên tai, tiếng sáo khi xa khi gần, thanh du xuất trần.

Thư Lưu Y thổi xong một khúc, buông sáo ngọc, đối Thu Phượng Vũ cười cười, mở miệng liền một trận ho khan.

Thu Phượng Vũ mặc mâu tối đi chút, đột nhiên buông bát đũa, nhoáng một cái liền không thấy bóng dáng, Thư Lưu Y còn đang kinh ngạc, nam nhân đã quay trở lại, trong tay nâng áo choàng Thư Lưu Y để trong phòng.

“Khoác lên." Thanh âm Thu Phượng Vũ vẫn đạm mạc, Thư Lưu Y lại nghe ra tia ấm áp như có như không kia.

Hắn tiếp nhận áo choàng, cúi đầu, khóe miệng nhịn không được khẽ cười một chút.

Trên lớp băng cứng rắn, một khi bị đục ra một khe hở nhỏ, cho dù là nhỏ đến đâu đi nữa, theo thời gian chuyển dời, cũng sẽ dần dần tách ra thành lỗ hổng lớn hơn……

Thư Lưu Y cảm thấy, lớp băng quanh thân Thu Phượng Vũ ở trong trù nghệ, âm luật, thi từ, thư họa mà hắn không ngừng triển lộ đã chậm rãi bị nứt ra, trong ánh mắt nam nhân nhìn hắn, bắt đầu mang theo càng nhiều tìm tòi nghiên cứu, xưng hô với hắn, cũng từ ‘Thư gia đại công tử’ kính cẩn xa lạ lúc ban đầu biến thành ‘Thư công tử’.

Thương thế của hắn, kỳ thật đã sắp khỏi hẳn, Thu Phượng Vũ không còn vì hắn vận khí chữa thương, nhưng mà nam nhân dường như cũng quên đuổi Thư Lưu Y xuống núi, vẫn tùy ý hắn lưu lại trong viện. Thư Lưu Y tất nhiên là âm thầm vui sướng không thôi, mỗi ngày làm đủ loại món ăn cho Thu Phượng Vũ.

Sau đó buổi trưa một ngày nọ, khi hai người ngồi ở dưới tàng cây dùng cơm nói chuyện, Thư Lưu Y thực chân thành nói: “Thu chưởng môn, vãn sinh cùng môn hạ của ngươi là tương giao ngang hàng, ngươi cũng đừng gọi ta cái gì công tử nữa, cứ gọi thẳng tên ta là được."

Thu Phượng Vũ dừng một chút, lập tức gật đầu nói: “Cũng được."

“Lưu Y……" Y chuyển mắt nhìn Thư Lưu Y chăm chú, than nhẹ: “Lấy tướng mạo tài hoa của ngươi, nên tìm giai ngẫu làm bạn, vì sao lại đi thích nam tử?"

Thư Lưu Y biết nam nhân là thật thương tiếc hắn, cho nên nghiêm mặt nói: “Lưu Y không thích nữ sắc, nếu thực cưới nữ tử, chẳng phải là hại người lại còn hại mình."

Thu Phượng Vũ nhưng lại không có phản bác, sửng sốt, mới nói: “Nam tử tương luyến, chung quy không hợp với thiên đạo luân lý."

“Trong thiên hạ, chuyện không hợp luân thường còn rất nhiều, đâu chỉ Lưu Y gây nên." Thư Lưu Y nhẹ nhàng hời hợt lắc đầu, “Ta cũng không muốn lưu danh sử sách, hà tất làm trái với tâm ý của mình đảm nhận những cương thường luân lý kia."

Hắn kề sát vào Thu Phượng Vũ, chống lại hai mắt đen thuần của nam nhân, mỉm cười chậm rãi nói: “Cả đời này, ta chỉ cầu được một tri kỷ, có thể cùng ta ngồi ngắm mây trôi hoa rơi, dắt tay sống đến cuối đời."

Khoảng cách giữa hai người, đã gần đến có thể nghe được hơi thở lẫn nhau. Thư Lưu Y nói xong, chờ xem phản ứng của nam nhân, sẽ là không quen không khí ái muội giữa hai người, xoay người rời đi, hoặc là dứt khoát trầm mặt răn dạy hắn?

Bất quá hắn rất chắc chắn, Thu Phượng Vũ hiện giờ đối hắn hẳn đã rất có hảo cảm, không đến nỗi lại thật mạnh thưởng cho hắn một chưởng.

Trong mắt Thu Phượng Vũ lần đầu tiên xẹt qua một chút hoang mang nghi hoặc, tựa hồ khó có thể lý giải lời Thư Lưu Y, bỗng nhiên ánh mắt run lên, đột nhiên đứng dậy, phất đi hoa rơi trên áo, khí định thần nhàn nhìn xuống Thư Lưu Y. “Vậy ngươi vì sao đối những tình nhân kia của ngươi bội tình bạc nghĩa?"

Thư Lưu Y tuyệt không nghĩ tới Thu Phượng Vũ lại toát ra một câu như vậy, một hơi buồn phiền nghẹn ở yết hầu suýt nữa dâng lên, ho khan vài tiếng, cố gắng điều hoà hơi thở, ngẩng đầu cười khổ: “Thu chưởng môn, nếu không phải người ta yêu từng người đều bỏ ta cưới vợ sinh con, Lưu Y làm sao cho tới hôm nay vẫn lẻ loi một mình, cô đơn chiếc bóng."

“Vậy sao?" Ngữ điệu nam nhân rõ ràng hiển lộ không tin, nhưng là cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là nhìn Thư Lưu Y một cái, cả người lóe lên tiến vào nội thất, để lại Thư Lưu Y ở dưới đại thụ vô cùng buồn bực.

Lần thăm dò đầu tiên, cứ như vậy hỏng rồi.

_________________________________________________________________

(1) Thiết bất thành cương: Rèn sắt không thành thép, yêu cầu nghiêm khắc với người khác để mong họ tốt hơn.
Tác giả : Trần Ấn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại