Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
Chương 34: Hơi có vị dấm chua
Thủy Liên Y chạy vào gian phòng, Tiểu Kinh thấy nàng thì nhào tới trên người nàng gào khóc kêu loạn.
"Tiểu thư! Hù chết Tiểu Kinh rồi! Ngươi đã đi đâu?"
"Ngày hôm qua đụng phải kẻ xấu, suýt nữa trúng chiêu! Cũng may bản cô nương phúc lớn mạng lớn!" Thủy Liên Y thô lỗ cầm lên một quả táo hung hăng cắn một cái.
"Kẻ xấu? Trúng chiêu? Trời ạ!" Tiểu Kinh hoảng sợ, kéo áo ở cánh tay của Thủy Liên Y nhìn xem có bị thương không.
"Yên tâm đi! Không có sao! Đụng phải Sở Mị Dạ!"
Tiểu Kinh cong ngón tay lại thiếu chút nữa nhét vào trong miệng.
"Vương gia cứu người? Trời ạ! Anh hùng cứu mỹ nhân! Tiểu thư! Người có cảm động hay không!"
Cảm động? Thủy Liên Y đột nhiên nghĩ đến lời hôm nay Sở Mị Dạ nói! Còn chầu mặn, còn cấm dục quá độ! Tên háo sắc!
"Ta không có cảm giác đối với hắn!" Thủy Liên Y ăn xong quả táo, ngã xuống giường, tối hôm qua kể chuyện cười cho tên háo sắc kia, ngủ không ngon giấc, hiện tại thật mệt.
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh bất đắc dĩ nhìn nàng, "Coi như không có cảm giác, có thể chung đụng như bằng hữu!"
"Bằng hữu?" Thủy Liên Y đột nhiên phát lên một câu rất kinh điển."Tiểu Kinh, ta kể cho muội một câu chuyện cười! Có liên quan bằng hữu!"
"Ừ!" Tiểu Kinh tò mò nhìn Thủy Liên Y.
Thủy Liên Y xoay người, dùng cùi chỏ chống đỡ thân thể nằm nghiêng. "Tiểu Kinh! Muội biết, bằng hữu và thích khách khác nhau chỗ nào không?"
Tiểu Kinh suy nghĩ một chút, "Một là người tốt? Một là người xấu?"
"Khác biệt duy nhất của bằng hữu và thích khách chính là: thích khách thọc ngươi một đao ở sau lưng, ngươi quay đầu lại nhìn hắn rồi thống khổ nói: a, ngươi là?... Mà bằng hữu thọt ngươi một đao ở sau lưng, ngươi quay đầu lại nhìn hắn thì kinh ngạc nói: a, YES ngươi!"
Tiểu Kinh ngu rơi "Có ý gì? Tiểu thư!"
Thủy Liên Y than thở! Không có văn hóa, thật là đáng sợ a!
"Tiểu Kinh! Ý của ta nói là, có lúc bằng hữu thường thường còn đáng sợ hơn người xấu! Người càng được ngươi tin tưởng, càng sẽ hại ngươi trong vô hình! Ta mới sẽ không làm bằng hữu với hắn! Bằng không lúc nào chết mình cũng không biết!"
Tiểu Kinh đột nhiên bắt lấy Thủy Liên Y, "Tiểu thư! Tiểu Kinh sẽ không hại người! Vĩnh viễn cũng không!"
Ách! Nha đầu này, phản ứng mãnh liệt như vậy làm gì a!
"Tiểu Kinh! Ta chỉ làm cái suy luận!"
"Tiểu thư! Tiểu Kinh vĩnh viễn không phản bội tiểu thư!"
"Tiểu Kinh! Muộiđa tâm!" Nhìn bộ dáng Tiểu Kinh lã chã chực khóc, Thủy Liên Y thật đúng là rất đau lòng, làm gì nói chuyện này khiến Tiểu Kinh nghi ngờ!
Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó không đợi có người cho phép, cửa phòng bị đẩy ra.
"Vương gia!" Tiểu Kinh bịch một cái quỳ xuống.
Sở Mị Dạ nhìn tư thế hấp dẫn người của Thủy Liên Y trên giường, trên mặt căng thẳng hơi nhu hòa một chút.
"Ngươi đi ra ngoài trước!"
"Dạ!" Tiểu Kinh cúi đầu ảo não thoát đi đất thị phi này! Sở Mị Dạ làm cho người ta cảm thấy bị áp bách rất mạnh a!
Thủy Liên Y từ trên giường ngồi dậy "Vương gia không phải tới ăn chầu mặn (có kỹ nữ hầu rượu) sao? Nhanh như vậy đã ăn xong rồi?"
Giọng nói của nha đầu này chua chát! Sở Mị Dạ đi tới trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng "Vì sao Tiểu Y không gọi Bổn vương Tiểu Dạ nữa?"
Thủy Liên Y phát hiện giọng nói của hắn tựa hồ mang theo một chút xíu hài hước! Nhưng mặt vẻ mặt của hắn vẫn lãnh khốc, chẳng lẽ trực giác của nàng có vấn đề.
Lòng người khó dò a! Lòng của nam nhân như vậy càng thêm không cách nào suy đoán.
Đột nhiên lộ ra mặt cười nịnh nọt "Tiểu Dạ! Ta nói đùa với chàng!"
Đổi sắc mặt đúng là mau! Sở Mị Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của nàng, cổ tuyết trắng và xương quai xanh tinh xảo lộ ra, không nhịn được cầm hai vai của nàng đè nàng ở trên giường.
"Ách....! Tiểu Dạ! Chàng đang làm gì vậy?"
"Ngày mai bổn vương phải rời khỏi Mặc thành trở về Uyên thành một chuyến! Đoán chừng phải hơn mười ngày mới có thể trở về!" Môi của hắn nói nhỏ ở bờ môi nàng.
"Ừ.... Lên đường xuôi gió!"
"Tiểu thư! Hù chết Tiểu Kinh rồi! Ngươi đã đi đâu?"
"Ngày hôm qua đụng phải kẻ xấu, suýt nữa trúng chiêu! Cũng may bản cô nương phúc lớn mạng lớn!" Thủy Liên Y thô lỗ cầm lên một quả táo hung hăng cắn một cái.
"Kẻ xấu? Trúng chiêu? Trời ạ!" Tiểu Kinh hoảng sợ, kéo áo ở cánh tay của Thủy Liên Y nhìn xem có bị thương không.
"Yên tâm đi! Không có sao! Đụng phải Sở Mị Dạ!"
Tiểu Kinh cong ngón tay lại thiếu chút nữa nhét vào trong miệng.
"Vương gia cứu người? Trời ạ! Anh hùng cứu mỹ nhân! Tiểu thư! Người có cảm động hay không!"
Cảm động? Thủy Liên Y đột nhiên nghĩ đến lời hôm nay Sở Mị Dạ nói! Còn chầu mặn, còn cấm dục quá độ! Tên háo sắc!
"Ta không có cảm giác đối với hắn!" Thủy Liên Y ăn xong quả táo, ngã xuống giường, tối hôm qua kể chuyện cười cho tên háo sắc kia, ngủ không ngon giấc, hiện tại thật mệt.
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh bất đắc dĩ nhìn nàng, "Coi như không có cảm giác, có thể chung đụng như bằng hữu!"
"Bằng hữu?" Thủy Liên Y đột nhiên phát lên một câu rất kinh điển."Tiểu Kinh, ta kể cho muội một câu chuyện cười! Có liên quan bằng hữu!"
"Ừ!" Tiểu Kinh tò mò nhìn Thủy Liên Y.
Thủy Liên Y xoay người, dùng cùi chỏ chống đỡ thân thể nằm nghiêng. "Tiểu Kinh! Muội biết, bằng hữu và thích khách khác nhau chỗ nào không?"
Tiểu Kinh suy nghĩ một chút, "Một là người tốt? Một là người xấu?"
"Khác biệt duy nhất của bằng hữu và thích khách chính là: thích khách thọc ngươi một đao ở sau lưng, ngươi quay đầu lại nhìn hắn rồi thống khổ nói: a, ngươi là?... Mà bằng hữu thọt ngươi một đao ở sau lưng, ngươi quay đầu lại nhìn hắn thì kinh ngạc nói: a, YES ngươi!"
Tiểu Kinh ngu rơi "Có ý gì? Tiểu thư!"
Thủy Liên Y than thở! Không có văn hóa, thật là đáng sợ a!
"Tiểu Kinh! Ý của ta nói là, có lúc bằng hữu thường thường còn đáng sợ hơn người xấu! Người càng được ngươi tin tưởng, càng sẽ hại ngươi trong vô hình! Ta mới sẽ không làm bằng hữu với hắn! Bằng không lúc nào chết mình cũng không biết!"
Tiểu Kinh đột nhiên bắt lấy Thủy Liên Y, "Tiểu thư! Tiểu Kinh sẽ không hại người! Vĩnh viễn cũng không!"
Ách! Nha đầu này, phản ứng mãnh liệt như vậy làm gì a!
"Tiểu Kinh! Ta chỉ làm cái suy luận!"
"Tiểu thư! Tiểu Kinh vĩnh viễn không phản bội tiểu thư!"
"Tiểu Kinh! Muộiđa tâm!" Nhìn bộ dáng Tiểu Kinh lã chã chực khóc, Thủy Liên Y thật đúng là rất đau lòng, làm gì nói chuyện này khiến Tiểu Kinh nghi ngờ!
Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó không đợi có người cho phép, cửa phòng bị đẩy ra.
"Vương gia!" Tiểu Kinh bịch một cái quỳ xuống.
Sở Mị Dạ nhìn tư thế hấp dẫn người của Thủy Liên Y trên giường, trên mặt căng thẳng hơi nhu hòa một chút.
"Ngươi đi ra ngoài trước!"
"Dạ!" Tiểu Kinh cúi đầu ảo não thoát đi đất thị phi này! Sở Mị Dạ làm cho người ta cảm thấy bị áp bách rất mạnh a!
Thủy Liên Y từ trên giường ngồi dậy "Vương gia không phải tới ăn chầu mặn (có kỹ nữ hầu rượu) sao? Nhanh như vậy đã ăn xong rồi?"
Giọng nói của nha đầu này chua chát! Sở Mị Dạ đi tới trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng "Vì sao Tiểu Y không gọi Bổn vương Tiểu Dạ nữa?"
Thủy Liên Y phát hiện giọng nói của hắn tựa hồ mang theo một chút xíu hài hước! Nhưng mặt vẻ mặt của hắn vẫn lãnh khốc, chẳng lẽ trực giác của nàng có vấn đề.
Lòng người khó dò a! Lòng của nam nhân như vậy càng thêm không cách nào suy đoán.
Đột nhiên lộ ra mặt cười nịnh nọt "Tiểu Dạ! Ta nói đùa với chàng!"
Đổi sắc mặt đúng là mau! Sở Mị Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của nàng, cổ tuyết trắng và xương quai xanh tinh xảo lộ ra, không nhịn được cầm hai vai của nàng đè nàng ở trên giường.
"Ách....! Tiểu Dạ! Chàng đang làm gì vậy?"
"Ngày mai bổn vương phải rời khỏi Mặc thành trở về Uyên thành một chuyến! Đoán chừng phải hơn mười ngày mới có thể trở về!" Môi của hắn nói nhỏ ở bờ môi nàng.
"Ừ.... Lên đường xuôi gió!"
Tác giả :
Dạ Vũ Khuynh Thành