Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
Chương 28: Hắn giậu đổ bìm leo
Cỗ kiệu về tới Sở Vương phủ! Sở Mị Dạ ôm Thủy Liên Y đi vào phòng ngủ, đặt nàng ở trên giường.
Sở Mị Dạ ngồi ở bên giường, nhìn nàng cởi áo nới dây lưng cũng không có ngăn cản. Nhưng nhìn đến một ít vải trắng quấn vòng quanh, ánh mắt tối sầm lại! Nàng thế nhưng vì phẫn thành nam nhân xuất môn, đem mình xiết thành như vậy?
"Tiểu Dạ! Ta nóng quá nga!" Thủy Liên Y lúc này mặt đỏ dọa người, Sở Mị Dạ nhíu mày.
"Tiểu Y! Nàng trúng mị dược rất mạnh!"
"Mị dược!" Thủy Liên Y trong lòng còn có một chút thanh tỉnh, mị dược không phải là xuân dược sao? Con bà nó! Đám tặc độc ác này đáng chết một vạn lần!" Tiểu Dạ! Ta thật là khó chịu!" Một chút thanh tỉnh cũng muốn ở dưới dược lực xâm nhập biến mất hầu như không còn!
Khó chịu sao? Sở Mị Dạ khóe miệng lộ ra tươi cười, "Tiểu Y, nàng khẩn cầu Bổn vương sủng hạnh sao?"
Mới không cần! Mới không cần! Chết cũng không cần ngươi sủng hạnh! Nội tâm Thủy Liên Y bưu hãn như thế a!
" Tiểu Dạ! Giúp ta kéo cái này xuống, thật là khó chịu!" Con mẹ nó! Vì sao trong lòng nàng nghĩ và ngoài miệng nói ra không giống nhau. Thủy Liên Y hận không thể tự mình tìm khối đậu hũ đâm chết đi.
Nhìn nàng kéo vải trắng trước ngực mình, Sở Mị Dạ khẽ nhíu lông mày đỡ nàng dậy ôm vào trong ngực.
"Nếu Tiểu Y yêu cầu bổn vương như thế! Bổn vương cung kính không bằng tuân mệnh rồi!" Ngón tay của hắn thon dài lại có khí lực, bắt lấy vải trắng chặt chẽ trước ngực nàng, dùng sức kéo,vải dệt rách ra.
Lôi ra mảnh vải thật dài kia, từng vòng theo trên thân thể nàng cởi xuống, quá trình kia thật sự là tiêu hồn!
Con ngươi đen của Sở Mị Dạ càng ngày càng mờ, ở da thịt tuyết trắng trước ngực nàng thản nhiên lộ ra ở trước mặt hắn, tay hắn thậm chí có chút run run!
Trời ạ! không cần! không thể! Nội tâm Thủy Liên Y hò hét!
"Tiểu.....Dạ! Nhanh chút!" chết tiệt! nàng là không phải là bị Quỷ nhập vào thân rồi! Lời nói dâm đãng như vậy mà cũng có thể nói được.
"Tiểu Y! Không nên gấp gáp! Bổn vương cần một quá trình thích ứng! Nàng đột nhiên nhiệt tình như vậy, làm cho bổn vương thực sợ hãi!" Hắn cười khẽ, nhìn một vòng vải trắng cuối cùng bị mình cởi ra, hai luồng tuyết trắng đẫy đà giống hai con thỏ nhỏ, trực tiếp nhảy tới trước mắt hắn.
Hít vào một hơi! Sở Mị Dạ cảm giác miệng đắng lưỡi khô!
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y phát hiện mình tâm muốn chết đều có, nàng đã muốn không khống chế được ngôn ngữ của mình rồi! "Ta thật là khó chịu nha!"
"Làm sao khó chịu?" Hắn xấu xa cố ý lấy tay đụng chạm đỉnh của nàng.
"A!" Thủy Liên Y rên rỉ một tiếng.
"Nguyên lai là nơi này!" Sở Mị Dạ đặt nàng xuống giường, cúi người ngậm vào bội lôi trước ngực nàng.
Mị dược a! Ta hận ngươi!
Sở Mị Dạ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Ta hận ngươi hơn!
Thân thể Thủy Liên Y bán đứng chính nàng, nội tâm của nàng ở nguyền rủa nam nhân mượn cơ hội ăn bớt này.
Trước ngực truyền đến tê dại làm cho nàng không nhịn được rên rỉ, xong đời! Hôm nay nàng xem như gặp hạn! Xem dạng mệnh trung chú định nàng bị người nam nhân này ăn tươi!
"A!" Nàng kêu nhỏ, bàn tay to của Sở Mị Dạ đã muốn tìm được địa phương không thể bị đụng chạm của nàng!
"Tiểu Y! Hi vọng bổn vương tiếp tục sao?"
Nhìn trên đẫy đà của nàng bị môi lưỡi của hắn lưu lại dấu vết, hắn cảm thấy mình đã muốn căng thẳng!
Tiếp tục cái rắm! Trời tối lộ trơn, lòng người phức tạp a! Không nghĩ tới mặt lạnh Vương gia này thoạt nhìn nghiêm trang sau lưng lại là tiểu nhân vô sỉ như vậy!
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y hoàn toàn từ bỏ nội tâm độc thoại, thanh âm ỏn ẻn làm mình đều phải ói ra!
Sở Mị Dạ thấy thế bàn tay to kéo, quần ngoài của nàng tính cả quần lót cùng nhau bị lôi xuống.
Sở Mị Dạ ngồi ở bên giường, nhìn nàng cởi áo nới dây lưng cũng không có ngăn cản. Nhưng nhìn đến một ít vải trắng quấn vòng quanh, ánh mắt tối sầm lại! Nàng thế nhưng vì phẫn thành nam nhân xuất môn, đem mình xiết thành như vậy?
"Tiểu Dạ! Ta nóng quá nga!" Thủy Liên Y lúc này mặt đỏ dọa người, Sở Mị Dạ nhíu mày.
"Tiểu Y! Nàng trúng mị dược rất mạnh!"
"Mị dược!" Thủy Liên Y trong lòng còn có một chút thanh tỉnh, mị dược không phải là xuân dược sao? Con bà nó! Đám tặc độc ác này đáng chết một vạn lần!" Tiểu Dạ! Ta thật là khó chịu!" Một chút thanh tỉnh cũng muốn ở dưới dược lực xâm nhập biến mất hầu như không còn!
Khó chịu sao? Sở Mị Dạ khóe miệng lộ ra tươi cười, "Tiểu Y, nàng khẩn cầu Bổn vương sủng hạnh sao?"
Mới không cần! Mới không cần! Chết cũng không cần ngươi sủng hạnh! Nội tâm Thủy Liên Y bưu hãn như thế a!
" Tiểu Dạ! Giúp ta kéo cái này xuống, thật là khó chịu!" Con mẹ nó! Vì sao trong lòng nàng nghĩ và ngoài miệng nói ra không giống nhau. Thủy Liên Y hận không thể tự mình tìm khối đậu hũ đâm chết đi.
Nhìn nàng kéo vải trắng trước ngực mình, Sở Mị Dạ khẽ nhíu lông mày đỡ nàng dậy ôm vào trong ngực.
"Nếu Tiểu Y yêu cầu bổn vương như thế! Bổn vương cung kính không bằng tuân mệnh rồi!" Ngón tay của hắn thon dài lại có khí lực, bắt lấy vải trắng chặt chẽ trước ngực nàng, dùng sức kéo,vải dệt rách ra.
Lôi ra mảnh vải thật dài kia, từng vòng theo trên thân thể nàng cởi xuống, quá trình kia thật sự là tiêu hồn!
Con ngươi đen của Sở Mị Dạ càng ngày càng mờ, ở da thịt tuyết trắng trước ngực nàng thản nhiên lộ ra ở trước mặt hắn, tay hắn thậm chí có chút run run!
Trời ạ! không cần! không thể! Nội tâm Thủy Liên Y hò hét!
"Tiểu.....Dạ! Nhanh chút!" chết tiệt! nàng là không phải là bị Quỷ nhập vào thân rồi! Lời nói dâm đãng như vậy mà cũng có thể nói được.
"Tiểu Y! Không nên gấp gáp! Bổn vương cần một quá trình thích ứng! Nàng đột nhiên nhiệt tình như vậy, làm cho bổn vương thực sợ hãi!" Hắn cười khẽ, nhìn một vòng vải trắng cuối cùng bị mình cởi ra, hai luồng tuyết trắng đẫy đà giống hai con thỏ nhỏ, trực tiếp nhảy tới trước mắt hắn.
Hít vào một hơi! Sở Mị Dạ cảm giác miệng đắng lưỡi khô!
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y phát hiện mình tâm muốn chết đều có, nàng đã muốn không khống chế được ngôn ngữ của mình rồi! "Ta thật là khó chịu nha!"
"Làm sao khó chịu?" Hắn xấu xa cố ý lấy tay đụng chạm đỉnh của nàng.
"A!" Thủy Liên Y rên rỉ một tiếng.
"Nguyên lai là nơi này!" Sở Mị Dạ đặt nàng xuống giường, cúi người ngậm vào bội lôi trước ngực nàng.
Mị dược a! Ta hận ngươi!
Sở Mị Dạ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Ta hận ngươi hơn!
Thân thể Thủy Liên Y bán đứng chính nàng, nội tâm của nàng ở nguyền rủa nam nhân mượn cơ hội ăn bớt này.
Trước ngực truyền đến tê dại làm cho nàng không nhịn được rên rỉ, xong đời! Hôm nay nàng xem như gặp hạn! Xem dạng mệnh trung chú định nàng bị người nam nhân này ăn tươi!
"A!" Nàng kêu nhỏ, bàn tay to của Sở Mị Dạ đã muốn tìm được địa phương không thể bị đụng chạm của nàng!
"Tiểu Y! Hi vọng bổn vương tiếp tục sao?"
Nhìn trên đẫy đà của nàng bị môi lưỡi của hắn lưu lại dấu vết, hắn cảm thấy mình đã muốn căng thẳng!
Tiếp tục cái rắm! Trời tối lộ trơn, lòng người phức tạp a! Không nghĩ tới mặt lạnh Vương gia này thoạt nhìn nghiêm trang sau lưng lại là tiểu nhân vô sỉ như vậy!
"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y hoàn toàn từ bỏ nội tâm độc thoại, thanh âm ỏn ẻn làm mình đều phải ói ra!
Sở Mị Dạ thấy thế bàn tay to kéo, quần ngoài của nàng tính cả quần lót cùng nhau bị lôi xuống.
Tác giả :
Dạ Vũ Khuynh Thành