Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
Chương 173: Cút ngay
Lúc này Ân Thần Tinh thật sự biến thành Âm Trầm Tinh! Hắn dùng đôi mắt lạnh vù vù nhìn về phía Sơ Dương, cho dù Sơ Dương đeo mặt nạ bằng bạc, cũng bị hắn nhìn đến trên mặt bốc lên gió lạnh.
"Thủy Thủy! Nàng vẫn là nên đi tắm rửa nghỉ ngơi trước! Một lát nữa ta đi tìm nàng!" Ân Thần Tinh đem Thủy Liên Y dỗ lừa, rời đi phòng.
"Nè! Ta còn có chuyện, các ngươi cứ nói chuyện đi!" Thủy Liên Y đứng ở cửa, lấy tay đóng giúp cửa phòng.
"Thủy Thủy ngoan!" Ân Thần Tinh lộ ra nụ cười quyến rũ chết nàng, thừa dịp nàng thất thần ầm một tiếng đem cửa phòng đóng lại, còn khóa trái bên trong.
"Nè... Âm Trầm Tinh! Chàng…. hồ ly!" Thủy Liên Y còn đang đắm chìm trong nụ cười kia của hắn, đột nhiên thấy cửa phòng đóng chặt, nàng tức giận đến đạp cửa.
Ầm..... Thanh âm gì? Thủy Liên Y sửng sốt một chút. Chân của mình không phải dũng mãnh như vậy? Đem cửa đá hỏng rồi?
Nhưng tập trung nhìn vào, không phải! Tiếng ầm không phải từ nàng phát ra. Hình như là từ trong phòng? Thủy Liên Y đem lỗ tai dán trên cửa phòng. Hai người bọn họ đang làm gì đó?
A..... Hít vào một hơi. Âm Trầm hài đồng cùng tên Sơ Dương kia có quan hệ gì? Bọn họ ở bên trong dường như có diễn cái gì đó!Thủy Liên Y tựa hồ nghe thấy hai người nói chuyện, sau đó là đánh lẫn nhau.
Mẹ ôi! Âm Trầm nhà nàng bộ dáng nhìn trong veo như nước, trắng noãn non mềm, tuyệt đối là ‘thụ’, mà tên Sơ Dương âm dương quái khí đeo mặt nạ kia tuyệt không biết săn sóc nữ nhân, không biết có phải là ‘công’ hay không!
Trời ạ! Tiểu Âm Trầm nhà nàng còn là xử nam đấy! Ngay cả nữ nhân còn chưa có chạm qua, không thể để lần đầu tiên của phía trước còn không có làm qua, lần đầu tiên của mặt sau liền thất thủ rồi!
"Tiểu Thần! Các ngươi làm gì đó? Nè! Có phải hắn khi dễ chàng hay không? Tiểu Thần! Chàng cần phải phòng thủ vững a! Nếu như bị hắn chiếm tiện nghi, ta coi chàng....." Mẹ nó, tuy rằng nàng vẫn không chịu cùng hắn viên phòng, nhưng nàng cũng không hy vọng tiểu Âm Trầm nhà nàng bị nam nhân cấp cường công nha!
Rầm.... Bên trong lại truyền tới một tiếng vang thật lớn.
Mẹ nó! Không phải mạnh mẽ đem giường đều áp sụp đấy chứ!
Thủy Liên Y ở cửa gấp đến độ thẳng dậm chân, “Tiểu Thần! Không chịu được liền chạy ra khỏi phòng a! Hắn rốt cuộc đối với chàng làm cái gì đó? Chàng rốt cuộc có phản kháng hay không a! Mẹ nó! Lão nương nổi giận!" Thủy Liên Y dùng bả vai liều chết xô cửa!
Nhưng mà thanh âm trong phòng hình như không thích hợp nha? BL Anime nàng cũng không phải là chưa từng xem, hai nam nhân cho dù là XXOO cũng không nên có tiếng lách cách? Như thế nào nghe qua giống như đang đánh nhau đâu?
"Nè! Các ngươi có còn ở trong phòng hay không? Đều coi ta chết phải không?" Thủy Liên Y tức giận đến vươn chân đạp cửa rầm rầm.
Đột nhiên phát hiện, trừ nàng ở ngoài cửa kêu gào ra, Tiểu Bạch một nhà ba sói vẫn còn ở lại trong phòng.
"Nga! Nguyên lai các ngươi coi như ta không tồn tại! Các ngươi được lắm! Hừ!" Thủy Liên Y thật sự nổi giận, Sơ Dương đối với nàng hờ hững có thể tha thứ, nhưng Ân Thần Tinh cũng không quan tâm nàng, mới làm cho nàng càng thêm phẫn nộ!
"Hừ! Hừ.....!" Nàng lớn tiếng hừ lạnh, “lão nương phát hỏa, bão nổi rồi! Không bao giờ để ý tới các ngươi!" Thủy Liên Y xoay người rời đi, tức giận hò hét! Nàng cũng không biết vì sao chính mình lại phát hỏa như vậy. Nhưng vừa nghĩ tới Âm Trầm nhà nàng cùng nam nhân đeo mặt nạ kia muốn làm chuyện mờ ám nàng liền khống chế không được chính mình!
Đi đến trước cửa thì bị mấy thị vệ bên trong phủ ngăn lại, “Vương Phi! Người muốn đi đâu?"
"Vương gia ở trong phòng ngủ bị người tập kích, các ngươi còn không mau đi giúp hắn!" Thủy Liên Y cố ý ra vẻ khẩn trương. Vừa nghĩ tới Ân Thần Tinh nàng liền giận, nếu hắn kêu cứu nàng nhất định sẽ liều chết phá cửa cứu hắn. Nhưng hắn căn bản là không để ý, không hỏi nàng vì sao ở ngoài cửa kêu to?!
Vừa nghe thấy Vương gia bị người tập kích, thị vệ trong phủ kích động đều chạy vào nội viện.
"Hừ! Hôm nay lão nương cũng tùy tính một phen, ta muốn rời nhà trốn đi! Xem chàng có sốt ruột không! Gấp chết chàng là tốt nhất!" Thủy Liên Y bước chân ra khỏi Thần Vương Phủ.
Thủy Liên Y mới vừa đi ra khỏi Thần Vương Phủ, cửa phòng ngủ của Ân Thần Tinh đầu tiên là truyền đến một tiếng két, ngay sau đó liền rầm một tiếng, sập.
Thị vệ trong phủ vốn đang muốn xô cửa xông vào, nhưng vừa nhìn thấy tình hình trong phòng liền trợn tròn mắt.
Thần Vương của bọn họ vẻ mặt xanh mét đứng ở cửa, mặt hướng phòng. Mà nam nhân trong phòng đeo mặt nạ bằng bạc đi ra, nhìn không ra biểu tình.
Chỉ là dòng khí giữa hai người rất không tầm thường. Lại vừa nhìn căn phòng… Hấp.... Mọi người nhịn không được kinh hô ra tiếng, giường ngủ lớn, đến ly trà nhỏ trên bàn, không một cái may mắn thoát khỏi kiếp nạn, đều vỡ nát! Cảnh tượng thê thảm kia thật giống như vừa xảy ra chiến tranh tàn khốc.
"Ngươi nháo đủ chưa?" Sơ Dương thản nhiên lên tiếng.
Ân Thần Tinh cắn răng, “ngươi lại khi dễ Thủy Thủy, ta sẽ không để yên cho ngươi!"
Sơ Dương hừ lạnh một tiếng, “tùy ngươi!"
"Thủy Thủy đâu?" Thẳng đến lúc này, Ân Thần Tinh mới phát hiện, nhân vật làm hắn hết giận không thấy! Rõ ràng mới vừa rồi còn nghe thấy nàng kêu to." Vương Phi đâu?"
Bọn thị vệ vừa thấy Vương gia không có việc gì, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vương Phi lệnh cho thuộc hạ lại đây bảo hộ Vương gia, bọn thuộc hạ không biết Vương Phi đi nơi nào?"
Ân Thần Tinh không bình tĩnh nổi rồi, lệnh cho mọi người trong phủ tìm kiếm, cuối cùng chiếm được một đáp án. Thủy Liên Y không ở trong phủ, dường như đã ra ngoài!
" Đều đi ra ngoài tìm cho ta! Không tìm được Vương Phi, ai cũng đừng trở về!"
"Dạ!" Bọn thị vệ bên trong phủ đều chạy ra khỏi Vương Phủ, một đám phân tán ra tìm kiếm khắp nơi.
Phía sau Sơ Dương còn có ba con sói đi theo, Tiểu Bạch trước hết chạy ra khỏi Vương Phủ.
"Thần?" Sơ Dương đối phản ứng Ân Thần Tinh cảm thấy khó hiểu.
"Vũ Văn Sâm ở Xích thành là một người háo sắc, hắn từng đối Thủy Thủy gây bất lợi qua! Ta không muốn cho Thủy Thủy gặp được hắn!" Vừa nghĩ tới Vũ Văn Sâm từng muốn gây rối với Thủy Liên Y, ánh mắt Ân Thần Tinh tối tăm xuống. Thân hình nhoáng lên một cái, rồi rời đi Vương Phủ.
Sơ Dương ngồi xổm người xuống sờ sờ Đại Bạch cùng Nhị Bạch bên người.
"Các ngươi cảm thấy ta nên quản loại sự tình nhàm chán này sao?"
"Ngao ngao!" Hai con sói kêu nhỏ hai tiếng.
Sơ Dương đứng lên, “hai người các ngươi lần đầu đến Xích Thành, mang bọn ngươi ra ngoài đi dạo!"
"Ngao ngao!" Hai con sói lớn đi theo Sơ Dương cùng nhau ly khai Thần Vương Phủ.
Thủy Liên Y vừa đi ra khỏi Vương Phủ, tâm tình lập tức tốt rồi! Xích Thành rất phồn hoa, tuy rằng trời có chút nóng nực, nhưng buôn bán vô cùng sầm uất, đầu đường bán ăn vặt cũng rất nhiều!
Sờ sờ túi áo, bên trong có chút bạc vụn. Tay phải tay trái Thủy Liên Y đều cầm đồ ăn, vừa đi vừa ăn. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng đến Xích Thành, cũng không có công khai lộ diện nói nàng chính là Thần Vương Phi, dân chúng sẽ không nhận ra nàng! Cho dù trước mặt mọi người ăn cái gì cũng không sợ ảnh hưởng tới danh dự Thần Vương Phi.
Chỉ là, Thủy Liên Y quên mất một việc. Dân chúng không biết nàng là Thần Vương Phi, nhưng dung mạo tuyệt mỹ, thân thể mềm mại mê người của nàng làm cho những người gặp qua nàng đều không thể dời mắt khỏi nàng.
Mà người đầu tiên chính là Vũ Văn Sâm đang ngồi ở thanh lâu Song Nhữ uyển uống rượu hái hoa.
Ngồi ở bên cửa sổ, bên cạnh có mỹ nữ hầu hạ, hắn lơ đãng hướng ra ngoài cửa sổ vừa thấy, ánh mắt liền sáng lên!
Là mỹ nhân nửa năm trước gặp được? Khi đó hắn vì tìm nàng mà lục khắp toàn bộ Xích Thành! Sau lại gặp mặt nàng trong hôn lễ muội muội Vũ Văn Thiển của hắn! Lúc xe ngựa cháy, hắn nghĩ nàng đã chết cháy rồi! Không nghĩ tới a không nghĩ tới! Nửa năm sau, hắn còn có thể ở Xích Thành nhìn thấy nàng. Thật là duyên phận…!
Vũ Văn Sâm cười lạnh, ánh mắt lộ ra ánh sáng đáng khinh. Lúc này đây, hắn sẽ không để cho nàng chạy thoát lần nữa!
Thủy Liên Y cúi đầu ở quán đầu đường chọn đồ chơi cổ quái mới mẻ, các loại đồ sứ như chế tác thủ công, cùng trang sức! Mấy thứ này tuy rằng giá trị không cao, nhưng đều rất xinh đẹp!
Bất kể nói thế nào thì cũng là đồ cổ nha! Ở cổ đại nếu có internet cùng hiện đại tương thông thì tốt rồi! Nàng có thể mở võng điếm cùng hiện đại kết nối! Ha ha! Kia không phải sẽ kiếm được bội tiền nha!
Ngay khi nàng đang vui thích, âm thầm cao hứng, phát hiện những tiểu thương bên đường đều dọn hàng, ngao ngao chạy bạt mạng.
"Nè! Ta còn không chưa trả tiền mà?" Trong tay Thủy Liên Y còn cầm một vật trang sức, tiểu thương kia thế nhưng tiền không cần đã bỏ chạy rồi?
Chẳng lẽ là giữ trật tự đô thị đến đây? Thủy Liên Y xoay người sang chỗ khác.
Giữ trật tự đô thị không thấy, chỉ thấy hơn mười nam nhân đi đường giống như con cua. Trong đó người đi đầu một thân trang sức chói lọi vòng cổ to giống như xích chó, trên ngón tay tất cả đều là nhẫn! Di? Nàng trước kia chưa từng thấy qua có người ăn mặc như vậy, vì sao trực giác phi thường bài xích loại nhà giàu mới nổi này đâu?!
"Mỹ nhân!" Vũ Văn Sâm nghênh ngang tiêu sái đi lại đây.
Quá ác tục? Mỹ nhân? Vừa nghe hắn mở miệng liền trực tiếp đem hắn định vị là người xấu rồi! Thiếu gia phong lưu cổ đại điển hình, nam nhân xấu xa điển hình a!
Thủy Liên Y không thèm nhìn hắn, nàng dù gì cũng là Vương Phi, không thể cùng ác nhân như vậy tiếp xúc. Loại người như thuốc cao bôi trên da chó này, càng bớt tiếp xúc với một người thì càng tuyệt vời a!
"Mỹ nhân, còn muốn chạy?". Vũ Văn Sâm nháy mắt, đám chó săn dưới tay hắn đều xông tới.
"Ngươi muốn làm gì?"Thủy Liên Y nổi giận! Giữa ban ngày ban mặt, hắn không phải muốn đùa giỡn nữ tử đàng hoàng đấy chứ!
"Làm gì? Ở Xích Thành, Vũ Văn thiếu gia ta chính là trời, muốn làm gì liền làm cái đó!"
Nhìn khuôn mặt kiêu ngạo kia của hắn, Thủy Liên Y thật muốn nhổ nước miếng lên, lại pia lên mặt hắn một khối nước tiểu chó! Hắn làm sao lại không biết cái gì gọi là mặt dày đâu?
"Cút ngay! Ngươi có biết ta là ai không?"Thủy Liên Y thấy hắn trang trí N thứ trên người, chính mình cũng đành bất đắc dĩ xuất ra thân phận hù chết hắn!
"Ngươi là ai không quan trọng! Quan trọng là, ngươi là nữ nhân bổn thiếu gia coi trọng!" Vũ Văn Sâm dữ tợn cười to, một ngụm răng vàng khè đều lộ ra ngoài!
Thủy Liên Y thiếu chút nữa nôn khan, “nụ cười này của ngươi ngay cả răng cũng đều lộ ra hết rồi, bộ dạng này của ngươi, khấu trừ phó mạt chược còn phải thừa phó quân kỳ, ngươi động cũng không biết xấu hổ sao?"
Sắc mặt Vũ Văn Sâm trở nên có chút khó coi, “bổn thiếu gia đối với ngươi ôn nhu, ngươi còn không biết cảm tạ, đồ đê tiện này chờ bị bổn thiếu gia đè ở phía dưới cầu xin tha thứ! Sau đó đến dục tiên dục tử đừng cầu bổn thiếu gia!"
"Ngươi, đồ miệng đầy răng, nhưng lại kể toàn lời P? Đức hạnh kia của ngươi! Ba con nai uống không xuể! Ta xem ngươi thắt lưng không đau, chân không tê, trái tim cũng sắp ngừng đập! Cũng không biết là phần mộ người nào nổ mạnh khiến ngươi văng ra!" Nàng cho hắn một trận cuồng oanh loạn tạc.
Vũ Văn Sâm vừa nghe Thủy Liên Y nói như vậy ngay lập tức phát hỏa!
"Tiện nhân! Bổn thiếu gia xem ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Mẹ nó! Nam nhân ngu ngốc này là ai a! Nàng lại không biết hắn, giữa ban ngày ban mặt giả dạng làm chó chặn đường, còn kiêu ngạo giống như hắn là hoàng thượng.
"Don"t ép ăn, I"m khinh, you are cút ngay! Mẹ nó X!" Thủy Liên Y không nhịn được mở miệng mắng! Tính tình của nàng cũng không tốt lắm, gặp mạnh thì mạnh! Hôm nay xem như nàng cùng hắn nháo, xem ai nháo hơn!
"Thủy Thủy! Nàng vẫn là nên đi tắm rửa nghỉ ngơi trước! Một lát nữa ta đi tìm nàng!" Ân Thần Tinh đem Thủy Liên Y dỗ lừa, rời đi phòng.
"Nè! Ta còn có chuyện, các ngươi cứ nói chuyện đi!" Thủy Liên Y đứng ở cửa, lấy tay đóng giúp cửa phòng.
"Thủy Thủy ngoan!" Ân Thần Tinh lộ ra nụ cười quyến rũ chết nàng, thừa dịp nàng thất thần ầm một tiếng đem cửa phòng đóng lại, còn khóa trái bên trong.
"Nè... Âm Trầm Tinh! Chàng…. hồ ly!" Thủy Liên Y còn đang đắm chìm trong nụ cười kia của hắn, đột nhiên thấy cửa phòng đóng chặt, nàng tức giận đến đạp cửa.
Ầm..... Thanh âm gì? Thủy Liên Y sửng sốt một chút. Chân của mình không phải dũng mãnh như vậy? Đem cửa đá hỏng rồi?
Nhưng tập trung nhìn vào, không phải! Tiếng ầm không phải từ nàng phát ra. Hình như là từ trong phòng? Thủy Liên Y đem lỗ tai dán trên cửa phòng. Hai người bọn họ đang làm gì đó?
A..... Hít vào một hơi. Âm Trầm hài đồng cùng tên Sơ Dương kia có quan hệ gì? Bọn họ ở bên trong dường như có diễn cái gì đó!Thủy Liên Y tựa hồ nghe thấy hai người nói chuyện, sau đó là đánh lẫn nhau.
Mẹ ôi! Âm Trầm nhà nàng bộ dáng nhìn trong veo như nước, trắng noãn non mềm, tuyệt đối là ‘thụ’, mà tên Sơ Dương âm dương quái khí đeo mặt nạ kia tuyệt không biết săn sóc nữ nhân, không biết có phải là ‘công’ hay không!
Trời ạ! Tiểu Âm Trầm nhà nàng còn là xử nam đấy! Ngay cả nữ nhân còn chưa có chạm qua, không thể để lần đầu tiên của phía trước còn không có làm qua, lần đầu tiên của mặt sau liền thất thủ rồi!
"Tiểu Thần! Các ngươi làm gì đó? Nè! Có phải hắn khi dễ chàng hay không? Tiểu Thần! Chàng cần phải phòng thủ vững a! Nếu như bị hắn chiếm tiện nghi, ta coi chàng....." Mẹ nó, tuy rằng nàng vẫn không chịu cùng hắn viên phòng, nhưng nàng cũng không hy vọng tiểu Âm Trầm nhà nàng bị nam nhân cấp cường công nha!
Rầm.... Bên trong lại truyền tới một tiếng vang thật lớn.
Mẹ nó! Không phải mạnh mẽ đem giường đều áp sụp đấy chứ!
Thủy Liên Y ở cửa gấp đến độ thẳng dậm chân, “Tiểu Thần! Không chịu được liền chạy ra khỏi phòng a! Hắn rốt cuộc đối với chàng làm cái gì đó? Chàng rốt cuộc có phản kháng hay không a! Mẹ nó! Lão nương nổi giận!" Thủy Liên Y dùng bả vai liều chết xô cửa!
Nhưng mà thanh âm trong phòng hình như không thích hợp nha? BL Anime nàng cũng không phải là chưa từng xem, hai nam nhân cho dù là XXOO cũng không nên có tiếng lách cách? Như thế nào nghe qua giống như đang đánh nhau đâu?
"Nè! Các ngươi có còn ở trong phòng hay không? Đều coi ta chết phải không?" Thủy Liên Y tức giận đến vươn chân đạp cửa rầm rầm.
Đột nhiên phát hiện, trừ nàng ở ngoài cửa kêu gào ra, Tiểu Bạch một nhà ba sói vẫn còn ở lại trong phòng.
"Nga! Nguyên lai các ngươi coi như ta không tồn tại! Các ngươi được lắm! Hừ!" Thủy Liên Y thật sự nổi giận, Sơ Dương đối với nàng hờ hững có thể tha thứ, nhưng Ân Thần Tinh cũng không quan tâm nàng, mới làm cho nàng càng thêm phẫn nộ!
"Hừ! Hừ.....!" Nàng lớn tiếng hừ lạnh, “lão nương phát hỏa, bão nổi rồi! Không bao giờ để ý tới các ngươi!" Thủy Liên Y xoay người rời đi, tức giận hò hét! Nàng cũng không biết vì sao chính mình lại phát hỏa như vậy. Nhưng vừa nghĩ tới Âm Trầm nhà nàng cùng nam nhân đeo mặt nạ kia muốn làm chuyện mờ ám nàng liền khống chế không được chính mình!
Đi đến trước cửa thì bị mấy thị vệ bên trong phủ ngăn lại, “Vương Phi! Người muốn đi đâu?"
"Vương gia ở trong phòng ngủ bị người tập kích, các ngươi còn không mau đi giúp hắn!" Thủy Liên Y cố ý ra vẻ khẩn trương. Vừa nghĩ tới Ân Thần Tinh nàng liền giận, nếu hắn kêu cứu nàng nhất định sẽ liều chết phá cửa cứu hắn. Nhưng hắn căn bản là không để ý, không hỏi nàng vì sao ở ngoài cửa kêu to?!
Vừa nghe thấy Vương gia bị người tập kích, thị vệ trong phủ kích động đều chạy vào nội viện.
"Hừ! Hôm nay lão nương cũng tùy tính một phen, ta muốn rời nhà trốn đi! Xem chàng có sốt ruột không! Gấp chết chàng là tốt nhất!" Thủy Liên Y bước chân ra khỏi Thần Vương Phủ.
Thủy Liên Y mới vừa đi ra khỏi Thần Vương Phủ, cửa phòng ngủ của Ân Thần Tinh đầu tiên là truyền đến một tiếng két, ngay sau đó liền rầm một tiếng, sập.
Thị vệ trong phủ vốn đang muốn xô cửa xông vào, nhưng vừa nhìn thấy tình hình trong phòng liền trợn tròn mắt.
Thần Vương của bọn họ vẻ mặt xanh mét đứng ở cửa, mặt hướng phòng. Mà nam nhân trong phòng đeo mặt nạ bằng bạc đi ra, nhìn không ra biểu tình.
Chỉ là dòng khí giữa hai người rất không tầm thường. Lại vừa nhìn căn phòng… Hấp.... Mọi người nhịn không được kinh hô ra tiếng, giường ngủ lớn, đến ly trà nhỏ trên bàn, không một cái may mắn thoát khỏi kiếp nạn, đều vỡ nát! Cảnh tượng thê thảm kia thật giống như vừa xảy ra chiến tranh tàn khốc.
"Ngươi nháo đủ chưa?" Sơ Dương thản nhiên lên tiếng.
Ân Thần Tinh cắn răng, “ngươi lại khi dễ Thủy Thủy, ta sẽ không để yên cho ngươi!"
Sơ Dương hừ lạnh một tiếng, “tùy ngươi!"
"Thủy Thủy đâu?" Thẳng đến lúc này, Ân Thần Tinh mới phát hiện, nhân vật làm hắn hết giận không thấy! Rõ ràng mới vừa rồi còn nghe thấy nàng kêu to." Vương Phi đâu?"
Bọn thị vệ vừa thấy Vương gia không có việc gì, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vương Phi lệnh cho thuộc hạ lại đây bảo hộ Vương gia, bọn thuộc hạ không biết Vương Phi đi nơi nào?"
Ân Thần Tinh không bình tĩnh nổi rồi, lệnh cho mọi người trong phủ tìm kiếm, cuối cùng chiếm được một đáp án. Thủy Liên Y không ở trong phủ, dường như đã ra ngoài!
" Đều đi ra ngoài tìm cho ta! Không tìm được Vương Phi, ai cũng đừng trở về!"
"Dạ!" Bọn thị vệ bên trong phủ đều chạy ra khỏi Vương Phủ, một đám phân tán ra tìm kiếm khắp nơi.
Phía sau Sơ Dương còn có ba con sói đi theo, Tiểu Bạch trước hết chạy ra khỏi Vương Phủ.
"Thần?" Sơ Dương đối phản ứng Ân Thần Tinh cảm thấy khó hiểu.
"Vũ Văn Sâm ở Xích thành là một người háo sắc, hắn từng đối Thủy Thủy gây bất lợi qua! Ta không muốn cho Thủy Thủy gặp được hắn!" Vừa nghĩ tới Vũ Văn Sâm từng muốn gây rối với Thủy Liên Y, ánh mắt Ân Thần Tinh tối tăm xuống. Thân hình nhoáng lên một cái, rồi rời đi Vương Phủ.
Sơ Dương ngồi xổm người xuống sờ sờ Đại Bạch cùng Nhị Bạch bên người.
"Các ngươi cảm thấy ta nên quản loại sự tình nhàm chán này sao?"
"Ngao ngao!" Hai con sói kêu nhỏ hai tiếng.
Sơ Dương đứng lên, “hai người các ngươi lần đầu đến Xích Thành, mang bọn ngươi ra ngoài đi dạo!"
"Ngao ngao!" Hai con sói lớn đi theo Sơ Dương cùng nhau ly khai Thần Vương Phủ.
Thủy Liên Y vừa đi ra khỏi Vương Phủ, tâm tình lập tức tốt rồi! Xích Thành rất phồn hoa, tuy rằng trời có chút nóng nực, nhưng buôn bán vô cùng sầm uất, đầu đường bán ăn vặt cũng rất nhiều!
Sờ sờ túi áo, bên trong có chút bạc vụn. Tay phải tay trái Thủy Liên Y đều cầm đồ ăn, vừa đi vừa ăn. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng đến Xích Thành, cũng không có công khai lộ diện nói nàng chính là Thần Vương Phi, dân chúng sẽ không nhận ra nàng! Cho dù trước mặt mọi người ăn cái gì cũng không sợ ảnh hưởng tới danh dự Thần Vương Phi.
Chỉ là, Thủy Liên Y quên mất một việc. Dân chúng không biết nàng là Thần Vương Phi, nhưng dung mạo tuyệt mỹ, thân thể mềm mại mê người của nàng làm cho những người gặp qua nàng đều không thể dời mắt khỏi nàng.
Mà người đầu tiên chính là Vũ Văn Sâm đang ngồi ở thanh lâu Song Nhữ uyển uống rượu hái hoa.
Ngồi ở bên cửa sổ, bên cạnh có mỹ nữ hầu hạ, hắn lơ đãng hướng ra ngoài cửa sổ vừa thấy, ánh mắt liền sáng lên!
Là mỹ nhân nửa năm trước gặp được? Khi đó hắn vì tìm nàng mà lục khắp toàn bộ Xích Thành! Sau lại gặp mặt nàng trong hôn lễ muội muội Vũ Văn Thiển của hắn! Lúc xe ngựa cháy, hắn nghĩ nàng đã chết cháy rồi! Không nghĩ tới a không nghĩ tới! Nửa năm sau, hắn còn có thể ở Xích Thành nhìn thấy nàng. Thật là duyên phận…!
Vũ Văn Sâm cười lạnh, ánh mắt lộ ra ánh sáng đáng khinh. Lúc này đây, hắn sẽ không để cho nàng chạy thoát lần nữa!
Thủy Liên Y cúi đầu ở quán đầu đường chọn đồ chơi cổ quái mới mẻ, các loại đồ sứ như chế tác thủ công, cùng trang sức! Mấy thứ này tuy rằng giá trị không cao, nhưng đều rất xinh đẹp!
Bất kể nói thế nào thì cũng là đồ cổ nha! Ở cổ đại nếu có internet cùng hiện đại tương thông thì tốt rồi! Nàng có thể mở võng điếm cùng hiện đại kết nối! Ha ha! Kia không phải sẽ kiếm được bội tiền nha!
Ngay khi nàng đang vui thích, âm thầm cao hứng, phát hiện những tiểu thương bên đường đều dọn hàng, ngao ngao chạy bạt mạng.
"Nè! Ta còn không chưa trả tiền mà?" Trong tay Thủy Liên Y còn cầm một vật trang sức, tiểu thương kia thế nhưng tiền không cần đã bỏ chạy rồi?
Chẳng lẽ là giữ trật tự đô thị đến đây? Thủy Liên Y xoay người sang chỗ khác.
Giữ trật tự đô thị không thấy, chỉ thấy hơn mười nam nhân đi đường giống như con cua. Trong đó người đi đầu một thân trang sức chói lọi vòng cổ to giống như xích chó, trên ngón tay tất cả đều là nhẫn! Di? Nàng trước kia chưa từng thấy qua có người ăn mặc như vậy, vì sao trực giác phi thường bài xích loại nhà giàu mới nổi này đâu?!
"Mỹ nhân!" Vũ Văn Sâm nghênh ngang tiêu sái đi lại đây.
Quá ác tục? Mỹ nhân? Vừa nghe hắn mở miệng liền trực tiếp đem hắn định vị là người xấu rồi! Thiếu gia phong lưu cổ đại điển hình, nam nhân xấu xa điển hình a!
Thủy Liên Y không thèm nhìn hắn, nàng dù gì cũng là Vương Phi, không thể cùng ác nhân như vậy tiếp xúc. Loại người như thuốc cao bôi trên da chó này, càng bớt tiếp xúc với một người thì càng tuyệt vời a!
"Mỹ nhân, còn muốn chạy?". Vũ Văn Sâm nháy mắt, đám chó săn dưới tay hắn đều xông tới.
"Ngươi muốn làm gì?"Thủy Liên Y nổi giận! Giữa ban ngày ban mặt, hắn không phải muốn đùa giỡn nữ tử đàng hoàng đấy chứ!
"Làm gì? Ở Xích Thành, Vũ Văn thiếu gia ta chính là trời, muốn làm gì liền làm cái đó!"
Nhìn khuôn mặt kiêu ngạo kia của hắn, Thủy Liên Y thật muốn nhổ nước miếng lên, lại pia lên mặt hắn một khối nước tiểu chó! Hắn làm sao lại không biết cái gì gọi là mặt dày đâu?
"Cút ngay! Ngươi có biết ta là ai không?"Thủy Liên Y thấy hắn trang trí N thứ trên người, chính mình cũng đành bất đắc dĩ xuất ra thân phận hù chết hắn!
"Ngươi là ai không quan trọng! Quan trọng là, ngươi là nữ nhân bổn thiếu gia coi trọng!" Vũ Văn Sâm dữ tợn cười to, một ngụm răng vàng khè đều lộ ra ngoài!
Thủy Liên Y thiếu chút nữa nôn khan, “nụ cười này của ngươi ngay cả răng cũng đều lộ ra hết rồi, bộ dạng này của ngươi, khấu trừ phó mạt chược còn phải thừa phó quân kỳ, ngươi động cũng không biết xấu hổ sao?"
Sắc mặt Vũ Văn Sâm trở nên có chút khó coi, “bổn thiếu gia đối với ngươi ôn nhu, ngươi còn không biết cảm tạ, đồ đê tiện này chờ bị bổn thiếu gia đè ở phía dưới cầu xin tha thứ! Sau đó đến dục tiên dục tử đừng cầu bổn thiếu gia!"
"Ngươi, đồ miệng đầy răng, nhưng lại kể toàn lời P? Đức hạnh kia của ngươi! Ba con nai uống không xuể! Ta xem ngươi thắt lưng không đau, chân không tê, trái tim cũng sắp ngừng đập! Cũng không biết là phần mộ người nào nổ mạnh khiến ngươi văng ra!" Nàng cho hắn một trận cuồng oanh loạn tạc.
Vũ Văn Sâm vừa nghe Thủy Liên Y nói như vậy ngay lập tức phát hỏa!
"Tiện nhân! Bổn thiếu gia xem ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Mẹ nó! Nam nhân ngu ngốc này là ai a! Nàng lại không biết hắn, giữa ban ngày ban mặt giả dạng làm chó chặn đường, còn kiêu ngạo giống như hắn là hoàng thượng.
"Don"t ép ăn, I"m khinh, you are cút ngay! Mẹ nó X!" Thủy Liên Y không nhịn được mở miệng mắng! Tính tình của nàng cũng không tốt lắm, gặp mạnh thì mạnh! Hôm nay xem như nàng cùng hắn nháo, xem ai nháo hơn!
Tác giả :
Dạ Vũ Khuynh Thành