Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!
Chương 143: Lại tới Xích thành
Nhìn bộ dáng đạm mạc kia của hắn, Thủy Liên Y nắm chặt nắm tay, hận không thể hung hăng đánh cho hắn một trận!
"Ngươi...... Tại sao muốn làm như vậy? Ngươi có biết Sở Thánh Hạo thiếu chút nữa cường bạo ta! Ngọc Linh Nhi muốn giết chết con của ta!" Trong mắt nàng có lệ quang.
"Mê dược kia, chỉ kéo dài một thời gian ngắn, hơn nữa khi đó ta cũng dẫn dắt Sở Thánh Hạo rời đi! Hắn sẽ không có cơ hội gây rối với muội! Về phần Quỷ Khiếp Tán của Ngọc Linh Nhi, cũng chỉ làm cho muội ngất đi mà thôi, hoàn toàn không trí mạng! Đứa nhỏ trong bụng muội không phải do Quỷ Khiếp Tán hại chết, mà bởi vì bị ngoại lực va chạm!"
Thủy Liên Y cắn môi! Nàng xác thực một cước Ngọc Linh Nhi đá nàng mới là nguyên nhân chính làm cho nàng đánh mất đi đứa nhỏ! Nhưng tại sao Ngao Cẩn Phong lại muốn trợ Trụ vi ngược?
"Ngươi tại sao muốn giúp Sở Thánh Hạo? Tại sao?"
Trên khuôn mặt vốn thực bình tĩnh của Ngao Cẩn Phong đột nhiên lộ ra một tia oán hận.
"Ta muốn Sở Mị Dạ chết!"
Thủy Liên Y thiếu chút nữa lên tiếng kinh hô, "Ngươi...... Vì sao?"
Ngón tay thon dài của hắn chạm vào cánh tay của nàng, nhẹ nhàng bắt lấy.
"Bởi vì muội TiểuY!"
Bởi vì nàng? Cánh môi Thủy Liên Y giật giật!
"Sở Mị Dạ đến Ngao Nam quốc xin thuốc, gặp muội! Hắn mặc kệ muội có người trong lòng hay không liền hướng hoàng thượng muốn muội!"
Trên khuôn mặt vẫn đạm mạc không có bất kỳ cảm xúc dao động nào nay lại lộ ra hận ý, “Hắn cưới muội, không thương tiếc muội thì thôi, lại còn đem muội vứt vào thanh lâu!"
Thủy Liên Y cảm nhận được tay hắn nắm lấy tay nàng đang dùng sức, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay hắn.
"Tiểu Y! Nếu không phải do Sở Mị Dạ, muội cũng sẽ không...... Biến thành cái dạng này!"
Nguyên lai trong cảm nhận của hắn, hắn vẫn yêu Tiểu Y muội muội của hắn! Thủy Liên Y âm thầm cười khổ! Nàng đâu có nguyện ý tới thời đại này? Nàng cũng không phải là tự nguyện xuyên qua đến trên thân thể nữ nhân này! Nàng cũng là người bị hại a!
Mà Ngao Cẩn Phong quả thật là từ Ngao Nam quốc đến, lúc trước hắn đến Sở Mặc quốc không phải bởi vì Tiểu Y muội muội của hắn sao?
"Ngao Cẩn Phong! Ngươi cảm thấy sự tình đi đến bước này tất cả đều là lỗi của Sở Mị Dạ sao?" Thủy Liên Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn." Lúc Tiểu Y muội muội của ngươi bị hứa hôn ngươi ở đâu? Sau khi nàng đến Sở Mặc quốc ngươi ở đâu? Lúc nàng nhảy vào ao sen tự sát ngươi đang làm gì?"
Sắc mặt Ngao Cẩn Phong đột nhiên trắng xanh! Trong con ngươi hiện lên vô hạn bi ai! Các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.
"Tiểu Y! Mặc kệ muội có phải Tiểu Y muội muội hay không! Từ nay về sau ta sẽ ở lại cạnh muội, tuyệt đối sẽ không rời muội đi nữa! Không bao giờ cho bất cứ nam nhân nào đem muội cướp đi lần nữa! Sự tình trước kia đều đem quên hết đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!"
"Làm sao có thể quên? Ta đã có Tiểu Dạ rồi! Cũng có con của hắn! Nữ nhân cổ đại chẳng lẽ không phải cả đời chỉ yêu một người sao? Ngươi giam giữ một nữ nhân trong lòng có nam nhân khác, ngươi sẽ hạnh phúc sao?"
Ngao Cẩn Phong cười khẽ, nụ cười kia làm cho Thủy Liên Y kinh hãi.
"Tiểu Y! Muội biết không? Muội đã ăn thuốc Thương Tâm Quên Lãng, nó sẽ làm muội quên đi từng có nam nhân kia ở trong sinh mệnh của muội! Chờ muội quên hắn, sẽ dần dần tiếp nhận ta!"
"Không!" Thủy Liên Y hô to, “Ta sẽ không quên Tiểu Dạ! Vĩnh viễn cũng sẽ không!"
"Nếu như muội cảm thấy muội sẽ như thế, vậy cứ chống mắt mà xem." Ngao Cẩn Phong mỉm cười tuy rằng giống xuân phong, nhưng lại mang đến cho Thủy Liên Y cảm giác mát lạnh cực kỳ giống như bị dội một gáo nước lạnh giữa mùa đông!
"Ngao Cẩn Phong! Nếu ngươi dám dùng thủ đoạn hèn hạ để cho ta quên mất Tiểu Dạ! Ta sẽ hận ngươi cả đời! Vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ngươi!"
"Tiểu Y! Ta không dùng thủ đoạn hèn hạ! Ta chỉ muốn cho muội thấy rõ, bộ mặt đích thực của Sở Mị Dạ! Để xem rốt cuộc là thủ đoạn của ai đê tiện hơn!"
Trong lòng Thủy Liên Y bất ổn, nàng không hiểu Ngao Cẩn Phong nói thế là có ý gì? nàng cũng không biết Tiểu Dạ rốt cuộc giấu diếm nàng điều gì?
"Ngao Cẩn Phong! Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, trực tiếp nói cho ta biết đi đừng có úp úp mở mở!"
"Đến Ân Xích Thành bản thân muội tự nhiên sẽ biết!" Ngao Cẩn Phong vân đạm phong khinh, trên mặt lại khôi phục bộ dáng không gợn sóng, không sợ hãi kia!
Thủy Liên Y cực hận thái độ này của hắn! Bộ dáng đạm mạc của người nam nhân này thật sự làm cho người ta muốn nhào tới giày vò mặt hắn!
Đoạn đường kế tiếp, Thủy Liên Y luôn ôm đứa nhỏ chờ ở trong xe, không nói chuyện nhiều với Ngao Cẩn Phong nữa! Người nam nhân này không biết là lực nhẫn nại siêu cường hay là tính tình ưa lạnh! Nàng không để ý hắn, hắn cũng không để ý chút nào!
Vài ngày qua đi, khi Thủy Liên Y nghe được tiếng nước sông ào ào chảy bên ngoài, nàng mở cửa xe.
"Tới chỗ nào rồi?"
"Sông Thâm Du!"
Sông Thâm Du? Ánh mắt Thủy Liên Y tối sầm lại! Trước mắt lại hiện lên bóng dáng của Sở Húc Nhật! Đột nhiên nhớ tới Sở Húc Nhật đã từng nói! Hắn bảo nàng đến Ân Xích quốc hãy đi Duyệt Tường lâu! Tìm một người kêu Xuất Trần! Nhưng mà nàng lại quên mất!
"Ngươi biết Duyệt Tường lâu ở đâu sao?"
Ngao Cẩn Phong nghiêng đầu nhìn nàng: "Duyệt Tường lâu là tửu lâu lớn nhất Xích thành!"
Tửu lâu lớn nhất Xích thành! Thủy Liên Y âm thầm ghi nhớ! Có lẽ đến Ân Xích Thành, nàng có thể đến Duyệt Tường lâu tìm người kêu Xuất Trần kia! Có thể nhờ Xuất Trần giúp nàng tìm Tiểu Dạ! Người tên Xuất Trần kia có lẽ có thể làm cho nàng thoát ly Ngao Cẩn Phong!
Xe ngựa tổng cộng chạy hơn mười ngày, rốt cục sau một trận tiếng ồn ào thì ngừng lại! Thủy Liên Y từ cửa kính xe hướng ra phía ngoài nhìn, nhìn người đến người đi ở bên ngoài!
Đến Ân Xích Thành rồi! Trong lòng nàng lộn xộn! Hơn một năm! Nàng từ Xích Thành vượt qua một chặng đường dài tới Uyên thành, gặp lại Tiểu Dạ, mang thai rồi sinh con! Nay nữ nhi nàng đã được hơn một tháng! Thế sự vô thường a!
"Chúng ta đi đâu đây?"
Ngao Cẩn Phong thuận lợi đánh xe tiến vào Xích Thành, bộ dạng hắn xuất sắc khiến dân chúng Xích Thành nhìn họ chăm chú!
"Muội không phải vừa hỏi Duyệt Tường lâu sao? Chúng ta đi Duyệt Tường lâu!" Thanh âm Ngao Cẩn Phong trong sáng dễ nghe!
Thủy Liên Y nuốt một ngụm nước bọt! Duyệt Tường lâu? Hắn...... Lại muốn mang nàng đi vào trong đó!
"Đi vào trong đó...... Làm gì?"
"Ở trọ!"
Thở ra một hơi! Thủy Liên Y thiếu chút nữa cho rằng Ngao Cẩn Phong biết ý đồ của nàng!
Duyệt Tường Lâu …. Tửu lâu lớn nhất Xích thành ….. quả thật là vô cùng xa hoa! Thủy Liên Y ôm đứa nhỏ xuống xe ngựa, nhìn thấy Duyệt Tường lâu là một tiểu lâu ba tầng!
Ở cổ đại cũng có thể trang hoàng xanh vàng rực rỡ như thế, còn có nơi rộng lớn như vậy làm bãi đỗ xe của phú thương cùng quan viên! Duyệt Tường lâu này đúng là rất không bình thường! Ở trong này, tương đương với khách sạn sáu sao rồi!
Ngao Cẩn Phong mang theo Thủy Liên Y đi vào Duyệt Tường lâu, tiểu nhị ăn mặc chỉnh tề tiêu sái lại đây nghênh đón!
Lại nói, kinh thương ở cổ đại cũng thật đổi mới a, nhân viên phục vụ cũng có đồng phục, sắp vượt qua hình thức quản lý khách sạn ở hiện đại rồi!
"Khách quan! Có đặt trước sao?" Tiểu nhị lời nói ra làm cho Thủy Liên Y thiếu chút nữa hỏng mất! Thật sự rất tân tiến!
Ngao Cẩn Phong lắc đầu."Một gian phòng hảo hạng! Hai cái giường!"
Thủy Liên Y càng thêm hỗn độn! Một phòng tiêu chuẩn hai người sao?!
Đi theo tiểu nhị vào một gian tầm nhìn tốt, ánh sáng tốt, tiêu chuẩn thông gió tốt! Thủy Liên Y xem như được mở rộng tầm mắt! Khách phòng của Duyệt Tường lâu chẳng những sa hoa lại mang màu sắc cổ xưa, thoạt nhìn thực sạch sẽ! Đây quả thực không phải là khách điếm dọc theo đường đi đủ khả năng bằng được!
"Ngao Cẩn Phong! Ở một gian phòng như vậy mất rất nhiều bạc sao?" Thủy Liên Y ngồi ở trên giường mềm, đem Sở Huyễn Huyễn đã ngủ say đặt ở trên giường!
"Mấy lượng bạc mà thôi!"
Mấy? Mấy lượng? Thủy Liên Y trừng lớn hai mắt, cằm thiếu chút rớt xuống trên đất!
"Ngươi...... Tại sao muốn làm như vậy? Ngươi có biết Sở Thánh Hạo thiếu chút nữa cường bạo ta! Ngọc Linh Nhi muốn giết chết con của ta!" Trong mắt nàng có lệ quang.
"Mê dược kia, chỉ kéo dài một thời gian ngắn, hơn nữa khi đó ta cũng dẫn dắt Sở Thánh Hạo rời đi! Hắn sẽ không có cơ hội gây rối với muội! Về phần Quỷ Khiếp Tán của Ngọc Linh Nhi, cũng chỉ làm cho muội ngất đi mà thôi, hoàn toàn không trí mạng! Đứa nhỏ trong bụng muội không phải do Quỷ Khiếp Tán hại chết, mà bởi vì bị ngoại lực va chạm!"
Thủy Liên Y cắn môi! Nàng xác thực một cước Ngọc Linh Nhi đá nàng mới là nguyên nhân chính làm cho nàng đánh mất đi đứa nhỏ! Nhưng tại sao Ngao Cẩn Phong lại muốn trợ Trụ vi ngược?
"Ngươi tại sao muốn giúp Sở Thánh Hạo? Tại sao?"
Trên khuôn mặt vốn thực bình tĩnh của Ngao Cẩn Phong đột nhiên lộ ra một tia oán hận.
"Ta muốn Sở Mị Dạ chết!"
Thủy Liên Y thiếu chút nữa lên tiếng kinh hô, "Ngươi...... Vì sao?"
Ngón tay thon dài của hắn chạm vào cánh tay của nàng, nhẹ nhàng bắt lấy.
"Bởi vì muội TiểuY!"
Bởi vì nàng? Cánh môi Thủy Liên Y giật giật!
"Sở Mị Dạ đến Ngao Nam quốc xin thuốc, gặp muội! Hắn mặc kệ muội có người trong lòng hay không liền hướng hoàng thượng muốn muội!"
Trên khuôn mặt vẫn đạm mạc không có bất kỳ cảm xúc dao động nào nay lại lộ ra hận ý, “Hắn cưới muội, không thương tiếc muội thì thôi, lại còn đem muội vứt vào thanh lâu!"
Thủy Liên Y cảm nhận được tay hắn nắm lấy tay nàng đang dùng sức, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay hắn.
"Tiểu Y! Nếu không phải do Sở Mị Dạ, muội cũng sẽ không...... Biến thành cái dạng này!"
Nguyên lai trong cảm nhận của hắn, hắn vẫn yêu Tiểu Y muội muội của hắn! Thủy Liên Y âm thầm cười khổ! Nàng đâu có nguyện ý tới thời đại này? Nàng cũng không phải là tự nguyện xuyên qua đến trên thân thể nữ nhân này! Nàng cũng là người bị hại a!
Mà Ngao Cẩn Phong quả thật là từ Ngao Nam quốc đến, lúc trước hắn đến Sở Mặc quốc không phải bởi vì Tiểu Y muội muội của hắn sao?
"Ngao Cẩn Phong! Ngươi cảm thấy sự tình đi đến bước này tất cả đều là lỗi của Sở Mị Dạ sao?" Thủy Liên Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn." Lúc Tiểu Y muội muội của ngươi bị hứa hôn ngươi ở đâu? Sau khi nàng đến Sở Mặc quốc ngươi ở đâu? Lúc nàng nhảy vào ao sen tự sát ngươi đang làm gì?"
Sắc mặt Ngao Cẩn Phong đột nhiên trắng xanh! Trong con ngươi hiện lên vô hạn bi ai! Các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch.
"Tiểu Y! Mặc kệ muội có phải Tiểu Y muội muội hay không! Từ nay về sau ta sẽ ở lại cạnh muội, tuyệt đối sẽ không rời muội đi nữa! Không bao giờ cho bất cứ nam nhân nào đem muội cướp đi lần nữa! Sự tình trước kia đều đem quên hết đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!"
"Làm sao có thể quên? Ta đã có Tiểu Dạ rồi! Cũng có con của hắn! Nữ nhân cổ đại chẳng lẽ không phải cả đời chỉ yêu một người sao? Ngươi giam giữ một nữ nhân trong lòng có nam nhân khác, ngươi sẽ hạnh phúc sao?"
Ngao Cẩn Phong cười khẽ, nụ cười kia làm cho Thủy Liên Y kinh hãi.
"Tiểu Y! Muội biết không? Muội đã ăn thuốc Thương Tâm Quên Lãng, nó sẽ làm muội quên đi từng có nam nhân kia ở trong sinh mệnh của muội! Chờ muội quên hắn, sẽ dần dần tiếp nhận ta!"
"Không!" Thủy Liên Y hô to, “Ta sẽ không quên Tiểu Dạ! Vĩnh viễn cũng sẽ không!"
"Nếu như muội cảm thấy muội sẽ như thế, vậy cứ chống mắt mà xem." Ngao Cẩn Phong mỉm cười tuy rằng giống xuân phong, nhưng lại mang đến cho Thủy Liên Y cảm giác mát lạnh cực kỳ giống như bị dội một gáo nước lạnh giữa mùa đông!
"Ngao Cẩn Phong! Nếu ngươi dám dùng thủ đoạn hèn hạ để cho ta quên mất Tiểu Dạ! Ta sẽ hận ngươi cả đời! Vĩnh viễn cũng không tha thứ cho ngươi!"
"Tiểu Y! Ta không dùng thủ đoạn hèn hạ! Ta chỉ muốn cho muội thấy rõ, bộ mặt đích thực của Sở Mị Dạ! Để xem rốt cuộc là thủ đoạn của ai đê tiện hơn!"
Trong lòng Thủy Liên Y bất ổn, nàng không hiểu Ngao Cẩn Phong nói thế là có ý gì? nàng cũng không biết Tiểu Dạ rốt cuộc giấu diếm nàng điều gì?
"Ngao Cẩn Phong! Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, trực tiếp nói cho ta biết đi đừng có úp úp mở mở!"
"Đến Ân Xích Thành bản thân muội tự nhiên sẽ biết!" Ngao Cẩn Phong vân đạm phong khinh, trên mặt lại khôi phục bộ dáng không gợn sóng, không sợ hãi kia!
Thủy Liên Y cực hận thái độ này của hắn! Bộ dáng đạm mạc của người nam nhân này thật sự làm cho người ta muốn nhào tới giày vò mặt hắn!
Đoạn đường kế tiếp, Thủy Liên Y luôn ôm đứa nhỏ chờ ở trong xe, không nói chuyện nhiều với Ngao Cẩn Phong nữa! Người nam nhân này không biết là lực nhẫn nại siêu cường hay là tính tình ưa lạnh! Nàng không để ý hắn, hắn cũng không để ý chút nào!
Vài ngày qua đi, khi Thủy Liên Y nghe được tiếng nước sông ào ào chảy bên ngoài, nàng mở cửa xe.
"Tới chỗ nào rồi?"
"Sông Thâm Du!"
Sông Thâm Du? Ánh mắt Thủy Liên Y tối sầm lại! Trước mắt lại hiện lên bóng dáng của Sở Húc Nhật! Đột nhiên nhớ tới Sở Húc Nhật đã từng nói! Hắn bảo nàng đến Ân Xích quốc hãy đi Duyệt Tường lâu! Tìm một người kêu Xuất Trần! Nhưng mà nàng lại quên mất!
"Ngươi biết Duyệt Tường lâu ở đâu sao?"
Ngao Cẩn Phong nghiêng đầu nhìn nàng: "Duyệt Tường lâu là tửu lâu lớn nhất Xích thành!"
Tửu lâu lớn nhất Xích thành! Thủy Liên Y âm thầm ghi nhớ! Có lẽ đến Ân Xích Thành, nàng có thể đến Duyệt Tường lâu tìm người kêu Xuất Trần kia! Có thể nhờ Xuất Trần giúp nàng tìm Tiểu Dạ! Người tên Xuất Trần kia có lẽ có thể làm cho nàng thoát ly Ngao Cẩn Phong!
Xe ngựa tổng cộng chạy hơn mười ngày, rốt cục sau một trận tiếng ồn ào thì ngừng lại! Thủy Liên Y từ cửa kính xe hướng ra phía ngoài nhìn, nhìn người đến người đi ở bên ngoài!
Đến Ân Xích Thành rồi! Trong lòng nàng lộn xộn! Hơn một năm! Nàng từ Xích Thành vượt qua một chặng đường dài tới Uyên thành, gặp lại Tiểu Dạ, mang thai rồi sinh con! Nay nữ nhi nàng đã được hơn một tháng! Thế sự vô thường a!
"Chúng ta đi đâu đây?"
Ngao Cẩn Phong thuận lợi đánh xe tiến vào Xích Thành, bộ dạng hắn xuất sắc khiến dân chúng Xích Thành nhìn họ chăm chú!
"Muội không phải vừa hỏi Duyệt Tường lâu sao? Chúng ta đi Duyệt Tường lâu!" Thanh âm Ngao Cẩn Phong trong sáng dễ nghe!
Thủy Liên Y nuốt một ngụm nước bọt! Duyệt Tường lâu? Hắn...... Lại muốn mang nàng đi vào trong đó!
"Đi vào trong đó...... Làm gì?"
"Ở trọ!"
Thở ra một hơi! Thủy Liên Y thiếu chút nữa cho rằng Ngao Cẩn Phong biết ý đồ của nàng!
Duyệt Tường Lâu …. Tửu lâu lớn nhất Xích thành ….. quả thật là vô cùng xa hoa! Thủy Liên Y ôm đứa nhỏ xuống xe ngựa, nhìn thấy Duyệt Tường lâu là một tiểu lâu ba tầng!
Ở cổ đại cũng có thể trang hoàng xanh vàng rực rỡ như thế, còn có nơi rộng lớn như vậy làm bãi đỗ xe của phú thương cùng quan viên! Duyệt Tường lâu này đúng là rất không bình thường! Ở trong này, tương đương với khách sạn sáu sao rồi!
Ngao Cẩn Phong mang theo Thủy Liên Y đi vào Duyệt Tường lâu, tiểu nhị ăn mặc chỉnh tề tiêu sái lại đây nghênh đón!
Lại nói, kinh thương ở cổ đại cũng thật đổi mới a, nhân viên phục vụ cũng có đồng phục, sắp vượt qua hình thức quản lý khách sạn ở hiện đại rồi!
"Khách quan! Có đặt trước sao?" Tiểu nhị lời nói ra làm cho Thủy Liên Y thiếu chút nữa hỏng mất! Thật sự rất tân tiến!
Ngao Cẩn Phong lắc đầu."Một gian phòng hảo hạng! Hai cái giường!"
Thủy Liên Y càng thêm hỗn độn! Một phòng tiêu chuẩn hai người sao?!
Đi theo tiểu nhị vào một gian tầm nhìn tốt, ánh sáng tốt, tiêu chuẩn thông gió tốt! Thủy Liên Y xem như được mở rộng tầm mắt! Khách phòng của Duyệt Tường lâu chẳng những sa hoa lại mang màu sắc cổ xưa, thoạt nhìn thực sạch sẽ! Đây quả thực không phải là khách điếm dọc theo đường đi đủ khả năng bằng được!
"Ngao Cẩn Phong! Ở một gian phòng như vậy mất rất nhiều bạc sao?" Thủy Liên Y ngồi ở trên giường mềm, đem Sở Huyễn Huyễn đã ngủ say đặt ở trên giường!
"Mấy lượng bạc mà thôi!"
Mấy? Mấy lượng? Thủy Liên Y trừng lớn hai mắt, cằm thiếu chút rớt xuống trên đất!
Tác giả :
Dạ Vũ Khuynh Thành